Đang yên đang lành sao tự dưng lại ăn thuốc súng?
"Rốt cuộc thì cái tin nhắn đó có nội dung gì vậy? Từ trước đến giờ chưa từng thấy chị dâu sợ hãi như thế bao giờ! Chẳng lẽ là có nguy hiểm gì sao?" Hansin thở dài: "Đáng tiếc lúc nãy em không nhìn trộm được!"
Vừa mới dứt lời, bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh lập tức vểnh tai lên, sau đó viết soàn soạt trên giấy: [Nguy hiểm?]
Con ngươi Hansin chuyển vòng vòng: "Mingie, vừa nãy con có nhìn thấy nội dung tin nhắn của cô Chaeyoungie là gì không? Nếu như biết nhất định phải nói cho appa và dì Hai biết đấy nhé, bởi vì nó rất quan trọng! Dì sợ cô Chaeyoungie của con sắp gặp phải nguy hiểm!"
Mingie hoang mang nhìn Lalisa.
Lisa khẽ gật đầu.
Lần này cũng không phải Hansin ăn nói lung tung, vừa nãy khi Rosé đi khỏi đây, vẻ mặt của cô quả thực rất lạ.
Biết cô Chaeyoungie có khả năng gặp nguy hiểm, Mingie ngay lập tức cúi xuống viết xoèn xoẹt.
Mingie và Hansin căng thẳng nhìn cậu nhóc nhanh chóng viết ra nguyên văn toàn bộ nội dung tin nhắn: [Đêm nay, gặp nhau trên tầng thượng.__. Đại sư huynh.]
Xem xong vẻ mặt của Lisa và Hansin đồng thời thay đổi.
"Đại sư huynh là cái quỷ gì! Lại còn hẹn người ta gặp trên nóc nhà! Móa, không lẽ là kiếp đào hoa đến thật? Nhưng cũng không đúng, nếu như thế thì Chaeyoungie có thể không đi mà! Sao lại chạy chối chết thế làm gì?" Hansin càng nghĩ lại càng cảm thấy kì lạ, thật đúng là chẳng có chút đầu mối nào.
Đang lầm bầm nghi ngờ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt của bà chị trong gương chiếu hậu, quả thực đáng sợ cực kì.
So với lúc khi nghe thấy Rosé dùng mỹ nhân kế với Wol Se kyung còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, hoàn toàn là một cấp độ khác!
"Chị Hai...làm sao thế? Có chỗ nào không đúng à?" Nhìn biểu cảm của Lisa, Hansin cũng sợ theo.
Lisa không nói gì mà gọi một cuộc điện thoại.
Hansin nhìn thấy số điện thoại đó thì thầm kinh hãi. 'Móa, chị Hai gọi cho "Cẩm Y Vệ" làm gì? Lẽ nào Chaeyoungie thực sự gặp nguy hiểm? Xem ra thân phận của vị Đại sư huynh này tuyệt đối không đơn giản! Lẽ nào... lẽ nào có quan hệ gì đó với người mà gần đây bọn họ đang điều tra?'
Ngay sau đó, Lisa gọi tiếp cuộc điện thoại thứ hai, quản gia rất nhanh chóng có mặt đưa Mingie đi.
Mingie vừa được đưa đi, Lisa ngay lập tức đạp chân ga phi như bay trên đường.
Hansin ngồi phía sau tí nữa thì cho ra bằng sạch: "Ọe... chị, em của chị... em của chị còn đang ngồi đằng sau đấy nhé..."
Lúc này, Rosé dùng tốc độ nhanh nhất để quay về căn hộ rồi tiến vào thang máy đi thẳng lên tầng chót, sau đó lại bắc thang đẩy cánh cửa đầy bụi trên gác mái ra leo lên nóc nhà.
Trong tin nhắn, Oh Dal chỉ cho cô một khoảng thời gian mơ hồ, đêm nay... cũng không biết đêm nay là mấy giờ nữa.
Vì đảm bảo an toàn nên Rosé cố chạy trối chết đến thật sớm, sau đó mới ngồi xổm dưới đất bắt đầu vắt óc ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy bất an.
Đại sư huynh xưa nay luôn trấn giữ đại bản doanh rất hiếm khi rời đi tổ chức thế mà lại... lại đích thân đến Hàn Quốc tìm cô... Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để khiến Rosé kinh hãi..
'Lần trước Đại sư huynh đến Hàn Quốc là để làm gì? Đúng rồi, hình như đến để thi hành nhiệm vụ cấp S thì phải... Thế còn lần này thì sao...? Ngàn dặm xa xôi mò đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?'
Rosé đợi mãi, đợi từ lúc hoàng hôn buông xuống cho đến lúc thành phố lên đèn. Sân thượng im ắng, chẳng có tiếng động nào. Lâu đến nỗi Rosé nghi ngờ đây là một trò đùa dai.
Nếu như tin nhắn đó là do Nhị sư huynh gửi thì còn có khả năng nhưng đây là Đại sư huynh mà, không có chuyện đó đâu!
'Huynh ấy thực sự sẽ đến.'
Cùng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen lẳng lặng đỗ lại trong một góc khuất dưới tòa nhà của Rosé, cách đó không xa là một lực lượng vũ trang nhỏ đang sẵn sàng chờ lệnh.
Trời đêm dần dần trở lạnh, không khí như ngưng đọng lại khiến thần kinh của mọi người đều căng cứng.
Ở một góc tối, điện thoại của Jeong Poong đột nhiên vang lên, cậu ta đang chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, vốn cũng không muốn nghe nhưng nhìn thấy tên người gọi thì cuối cùng vẫn đành phải bắt máy.
"Alo, có việc gì?"
"Anh Poong, sao có nhiệm vụ lại không kêu em?" Người nói chuyện là Teak So.
Ngay sau đó đầu bên kia lại truyền tới tiếng của Heung Kang: "Còn có em nữa, em nữa!"
Hiển nhiên là bây giờ hai người này đang ở cạnh nhau.
Jeong Poong chau mày: "Nhiệm vụ lần này có liên quan tới Chaeyoung tiểu thư, các chú chắc chắn là muốn tham gia chứ?"
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu.
"Muốn." Một lát sau, Teak So và Heung Kang cùng đồng thanh lên tiếng.
Lông mày Jeong Poong hơi giãn ra: "Các chú có thể suy nghĩ được như thế đương nhiên là tốt, có điều xét tới biểu hiện lần trước của các chú, Boss sẽ không cho phép đâu."
"Vậy... vậy làm sao bây giờ?" Giọng điệu của Teak So nghe có vẻ lo lắng.
'Đù mé, bảo vệ bà chủ đấy! Còn có nhiệm vụ nào quan trọng hơn cái này ư? Có thế thấy bọn họ bị bài trừ rồi, việc này có khác nào bị đày vào lãnh cung chứ?'
Jeong Poong nghe vậy bèn thở dài, lúc trước cậu đã biết chắc chắn một ngày nào đó tên nhóc này sẽ phải hối hận, giờ không phải linh nghiệm sao...
"Anh Poong, anh cầu xin Boss giúp tụi em với!" Heung Kang mở miệng.
Jeong Poong ra vẻ bất đắc dĩ: "Anh thì không có bản lĩnh đó nhưng anh có thể chỉ cho các chú một con đường, các chú muốn tìm người cầu tình... thì thà đi nhờ Ninh tiểu thư giúp đỡ đi!"
Teak So nghe vậy thì do dự: "Có được không? Cô ấy sao có thể giúp chúng em được? Heung Kang thì còn đỡ, nhưng còn em..."
Lần trước cậu ta đã lỡ đắc tội với bà chủ mất rồi...
"Thật ra Chaeyoung tiểu thư rất tốt bụng cũng rất dễ mềm lòng, các chú cứ lựa lời nói với cô ấy, cô ấy sẽ đồng ý thôi. Bên này anh còn có việc, không nhiều lời nữa! Cứ thế đi!" Jeong Poong sợ phân tâm ảnh hưởng đến nhiệm vụ tối nay bèn vội vàng cúp điện thoại.
Cậu ta cũng không muốn nối gót Teak So và Heung Kang đâu. Cũng không biết đêm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại khiến Boss đại nhân lo lắng như vậy...
Lúc này, trong xe của Lisa.
Màn hình ở chính giữa đang phát tình hình trên tầng cao nhất.
Vì là giám sát bằng tia hồng ngoại nên vẫn có thể nhìn được cảnh ban đêm, ngoại trừ ánh sáng hơi lờ mờ ra thì vẫn có thể nhìn thấy Rosé đang mang vẻ mặt căng cứng dựa người trên lan can sân thượng, tóc dài bay tán loạn trong gió đêm, khuôn mặt biểu lộ vẻ ác liệt trước nay chưa từng có, nhất thời mang lại cho người khác cảm giác lạ lẫm.
Lại hai giờ nữa qua đi, chỉ còn nửa tiếng nữa là mười hai giờ đêm.
Nội dung trong tin nhắn là "tối nay" thế nên người bọn họ đang đợi chắc hẳn sắp tới rồi đúng không? Nếu như đối phương thật sự tới...
Trên sân thượng, Rosé thì đợi đến phát rồ rồi.
'Mẹ kiếp! Đây đúng là muốn lấy mạng người ta mà! Không nói cụ thể thời gian được à? Có biết là việc để con gái phải đợi là chuyện rất thiếu phong độ sao? Hừ, thôi được rồi, đối với chuyện này thì từ trước tới giờ, người đó vẫn chưa từng xem mình là con gái!'
Nhưng điều thảm nhất là Đại sư huynh có thể liên hệ với cô nhưng cô lại không thể liên hệ với huynh ấy thế nên muốn hỏi huynh ấy còn khó ngang lên trời. Số của Đại sư huynh còn thần bí hơn cả tên cầm thú nào đó, lúc nào cũng chỉ có thể đơn phương liên hệ, gọi lại không được, nhắn tin thì càng không.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Rosé không biết mình đã xem đồng hồ đến lần thứ mấy nữa.
Cúi đầu xem tiếp, 23 giờ 59 phút 53 giây...
'Khốn kiếp! Không phải là bị leo cây đó chứ!!!'
Bây giờ chỉ còn cách ngày mai có 7 giây nữa thôi, cho dù lúc này huynh ấy có đang chạy như điên trên đường thì tuyệt đối cũng không kịp!
'Đại sư huynh là người rất đúng giờ cơ mà?'
Tích tắc... Bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai...
Ngay lúc số giây nhảy đến 00:00, trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm, cùng lúc đó thì bầu trời bỗng nổi gió, bụi bay mù mịt.
Phản ứng đầu tiên của Rosé chính là: 'Má má má! Khốn nạn thật! Hôm nay bà đây mặc váy đấy!'
Rosé vừa giữ váy vừa híp mắt ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một chiếc trực thăng đột nhiên hạ xuống từ trên trời, sau đó đáp thẳng xuống đối diện, cách chỗ cô đứng khoảng mười bước chân...
Rosé: "..." Ha ha ha, không hổ là Đại sư huynh... Thật sự rất đúng giờ!
Dưới tòa nhà.
Hansin trợn tròn mắt nhìn: "Móa! Chúng ta canh dưới lầu, người ta thì đáp từ trên trời xuống!"
Lisa không nói gì cầm lấy bộ đàm, hạ lệnh để người chung quanh chuẩn bị sẵn sàng.
Trên tầng thượng.
Cánh trực thăng xoay tròn một chốc rồi dần dần dừng lại, không khí lại rơi vào yên lặng, Rosé cũng buông bàn tay đang đè lấy váy ra.
Đèn trên đỉnh trực thăng lóe sáng, sáng đến nỗi không mở nổi mắt ra, Rosé chỉ có thể lờ mờ trông thấy một bóng người đứng ngược sáng đang đi từng bước tới chỗ mình...
Tuy chỉ cách khoảng mười bước, thế nhưng mỗi bước lại như đang dẫm lên trái tim cô vậy, khiến cô sợ run lên.
Cô hoàn toàn không đoán được ý đồ của Đại sư huynh. Chính vì không biết cho nên mới sợ hãi. Cô chỉ biết rằng cứ chuyện gì mà khiến Oh Dal phải tự ra tay thì đó là một chuyện vô cùng nghiêm trọng và khó giải quyết!
Cả người Rosé căng lên, cố gắng chuẩn bị nghênh đón, thậm chí cô còn nghĩ đến tình huống xấu nhất. Lúc trước khi cô rời tổ chức cũng coi như là lén bỏ đi, mà kết quả của việc tự ý rời khỏi tổ chức...
Cuối cùng, khi người kia chỉ còn cách Rosé khoảng năm bước, cô cũng thấy rõ được khuôn mặt của người đó. Người đó đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn rất nhã nhặn, hào hoa phong nhã, thế nhưng nếu chỉ như thế mà cho rằng anh là dạng thư sinh trói gà không chặt thì cái giá phải trả tuyệt đối không hề nhẹ.
Rosé chỉ cần nhìn thấy mắt kính kia là đã sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy.
'Xong đời rồi... sẽ không phải... đến để thanh lý môn hộ đấy chứ... Một năm nay mình chỉ bận rộn quay phim không có luyện tập thân thủ cho tử tế, lần trước Tam sư tỷ - Hyeri dùng chưa đến 100 chiêu đã hạ mình đo ván rồi. Ơ mà, cũng không đúng, thân thủ của mình vốn yếu nhất trong sư môn, cho dù có có chăm chỉ luyện thì cũng chẳng đấu lại một đầu ngón tay của Đại sư huynh. Năm bước, bốn bước, ba bước...'
Rosé đang nghĩ nên chạy trốn ngay lập tức hay quỳ xuống xin tha thứ, xem xem cái nào có khả năng giữ lại cái mạng nhỏ cho cô hơn!
Cuối cùng, trong lúc Rosé đang do dự, Oh Dal đã đứng trước mặt cô rồi.
Cô đã mất đi cơ hội chạy trốn... Giờ chỉ còn lại một con đường duy nhất là quỳ xuống xin tha mà thôi.
Mắt kính của Oh Dal lóe sáng phản xạ ánh đèn: "Tiểu sư muội, đã lâu không gặp!"
Giọng nói của Oh Dal trong trẻo như hạt châu rơi vào khay ngọc, nhưng không hiểu sao vào tai của Rosé lại chẳng khác gì như âm thanh từ địa ngục vọng lên vậy.
Rosé hít sâu một hơi, lúc này, trong lòng cô không tài nào bình tĩnh nổi, bèn dùng kĩ năng diễn xuất của thân làm ra vẻ bình tĩnh nhất: "Đúng là đã lâu không gặp, không biết là lần này Đại sư huynh tự mình "thân chinh" đến đây là vì việc gì?"
Oh Dal nghe xong, không biết nghĩ đến điều gì sắc mặt lại âm u thêm mấy phần.
Thấy thế, Rosé lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi, Đường Dạ u ám gằn từng chữ một: "Nhiệm vụ cấp S."
Vẻ mặt Ninh Tịch lập tức lại càng trắng hơn.
'Quả nhiên... Chỉ e là hôm nay mình thật sự khó lòng mà giữ được cái mạng nhỏ này rồi. Nếu như là một năm trước, chuyện sống chết đối với mình quả thật không sao cả, nhưng bây giờ mình có giấc mơ của mình, có sự nghiệp, có bạn bè, có Mingie, còn... còn có... Lalisa. Mình không muốn chết.'
Nhất là lúc cô nghĩ đến việcMingie đang ngoan ngoãn chờ cô về thì trong lòng lại càng dâng lên ham muốn sống mãnh liệt.
"Đại sư huynh, dù gì cũng đã từng là đồng môn, huynh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt muội ư?" Rosé ý đồ dùng câu chữ đả động lòng người.
Oh Dal nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhướng lên nhưng rất nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lẽo, không nói gì cả mà chỉ giơ tay lên.
Thần kinh khắp người Rosé lập tức căng thẳng, chỉ thấy sau khi Oh Dal giơ tay lên thì có hai người đi xuống từ trực thăng.
Lông mày của Rosé cau chặt hơn 'trò gì vậy? Tên cầm thú kia có phải đã đánh giá mình cao quá không? Chỉ xử lí loại củi mục như cô mà còn sợ mình Đại sư huynh không xử lí được nên phái thêm trợ thủ?'
Mồ hôi lạnh trên trán Rosé chảy ròng ròng, cô biết rằng phần tình cảm với Oh Dal ngày xưa cũng vô dụng rồi, bèn ngay lập tức bắt đầu tính toán đường ra khác.
Cho dù khoảng cách này rất dễ thất bại nhưng ít nhất thì cũng phải thử một lần xem sao.
Thừa dịp Oh Dal nghiêng đầu nhìn hai người đằng sau, cơ thể Rosé nhanh chóng chuyển động, nhanh như chớp tháo chạy về phía cửa ra vào.
Nhưng còn chưa chạy được ba bước thì bên hông đã bị xiết chặt.
Một sợi dây thừng xiết lấy eo cô, chỉ thoáng dùng sức thôi, cả người cô đã bị giật trở về chỗ cũ, hơn nữa người kia còn lợi dụng lực kéo của dây thừng xoay cô mấy vòng, trói chặt cô lại.
Thủ đoạn trói người của Đại sư huynh đúng là càng ngày càng thuần thục!
Cùng lúc đó, dưới lầu, Lisa nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi xem cảnh Rosé đang bị trói chặt, ngón tay chị đã đặt lên bộ đàm chuẩn bị hạ lệnh ra tay.
Vẻ mặt Hansin cũng lạnh xuống 'người đàn ông này... Thoạt nhìn nhã nhặn nhưng tuyệt đối không phải loại lương thiện gì!'
Mà Rosé thì hãy còn đang nhìn chằm chằm đầu dây thừng trong tay Oh Dal, giễu cợt nói: "Đại sư huynh, mấy người cũng coi trọng muội quá đi? Đối phó với loại cặn bã như muội mà lại bố trí tận nhiệm vụ cấp S, lại còn phải là huynh tự mình thân chinh... này có phải lãng phí tài nguyên quá rồi hay không?"
Oh Dal vẫn không có bất cứ phản ứng gì, chỉ là ánh mắt nhìn cô lại có vẻ gì đó không dễ nắm bắt, khiến cho lòng người sợ hãi.
Hai người bên cạnh Oh Dal, một người thì cầm một chiếc hộp hình chữ nhật, một người thì cầm một chiếc hộp hình vuông nhỏ cỡ bằng bàn tay.
Oh Dal sửa sang tay áo, sau đó mở hai chiếc hộp kia ra như là để kiểm tra lại một chút.
Vì ánh sáng sau lưng họ quá chói nên Rosé không nhìn rõ được trong hai chiếc hộp kia đựng cái gì. Dao, súng, gậy, thuốc độc, dải lụa trắng... gì gì đó lướt qua cái đầu của Ninh Tịch.
Cuối cùng Oh Dal cũng kiểm tra xong, cầm lấy chiếc hộp nhỏ, sau đó lấy thứ gì đó ra từ trong chiếc hộp lớn hơn đi về phía Rosé.
Tuy thân thủ của Rosé không ra gì nhưng kĩ năng chạy trốn thì cũng coi như là cao thủ, lúc Oh Dal đi tới, hai tay sau lưng của cô đã nhanh chóng mở dây thừng ra.
Chỉ còn chút xít nữa thôi nhưng bỗng nhiên Rosé lại đần thối ra.
Bởi vì cô thấy rõ, thứ mà Oh Dal ôm trong lòng không phải đao to búa lớn, súng ống đạn dược gì cả...
Mà đó là.... một bó hoa hồng đỏ rực như lửa. Những đóa hoa xinh đẹp ướp hơi sương như vừa được hái lìa cành.
Rosé trợn tròn hai mắt, lập tức cho rằng mình bị đèn làm cho quáng cả mắt nên chớp chớp mắt hơn chục lần.
'Chẳng lẽ đây là vũ khí mới nhất của Đại sư huynh? Sư phụ từng nói rằng nếu tu luyện thân thủ tới cảnh giới cao nhất thì chỉ cần một cành liễu, một chiếc lá cây, một cánh hoa thôi cũng đã có thể giết được người rồi. Một năm không gặp, thân thủ của Đại sư huynh đã đến mức này rồi ư? Việc này thật quá kinh khủng!'
"Đại... Đại... Đại sư huynh... võ công huynh đã luyện đến mức phi hoa phóng lá từ bao giờ thế?" Lúc này, Rosé liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng. (cười chết tui rồi chời ơi)
Trước mặt kẻ mạnh thì kỹ xảo mánh khóe gì gì đó thì đều chỉ là mây bay mà thôi. Cô chỉ còn một con đường, chờ chết.
Cuối cùng, Oh Dal từ từ cúi người, sau đó, quỳ một bên gối xuống.
Cái cảnh Oh Dal đột nhiên quỳ một chân trước mặt Rosé, đã thế trong lòng còn ôm một đóa hồng to tướng nhìn thế nào cũng thấy dị dị.
Rosé nghệt mặt: "Đại sư huynh... đây là... đây là chiêu thức mới sáng tạo ra của huynh à... thật... thật mới lạ nha."
"Đại sư huynh, huynh tỉnh táo một chút, chúng ta thương lượng được không? Huynh muốn thế nào thì mới bằng lòng tha cho muội một mạng? Sư phụ, Nhị sư huynh, Tam sư tỷ thương muội như thế, bọn họ mà biết huynh giết muội thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho huynh đâu!"
Rosé bắt đầu nói năng lộn xộn.
Oh Dal quét mắt nhìn cô, trong lúc cô đang lải nhải, ngón tay thon dài của anh đã mở chiếc hộp nhỏ kia ra.
Ngay lập tức, một chiếc nhẫn kim cương cực lớn xuất hiện, ánh sáng phản xạ ra chút nữa thì khiến cô bị mù.
Rosé nhắm tịt mắt lại: "Khốn kiếp! Đây là vũ khí kiểu mới gì thế?"
Oh Dal: "Gả cho tôi."
Rosé: "... " Một giây này, ngay cả không khí dường như cũng ngừng lưu động. Thế giới nội tâm của Rosé lập tức rơi rụng thành những mảnh nhỏ. Tam quan* của cô sắp hỏng mất rồi...
(*Tam quan: gồm thế giới quan, nhân sinh quan, nhận thức quan trong triết học.)
Đương nhiên, cô cũng không phải là người duy nhất.
Khi tay Lisa đã ấn lên nút truyền tin liền nhìn thấy cảnh người đàn ông kia quỳ một chân xuống trước mặt Rosé, từ khẩu hình của anh ta cho thấy rõ anh ta đang nói ba chữ: 'Gả cho tôi.'
Lalisa: "..."
Hansin: "..."
Hansin ngây ngẩn: "Từ khi quen biết chị dâu, em có cảm giác thế giới quan* của em đúng là không đủ dùng... "
(*Thế giới quan: là hệ thống những nguyên tắc, quan điểm, niềm tin, khái niệm, biểu tượng về toàn bộ thế giới.)
"Boss, xin ra lệnh! Boss! Boss?" Trong máy bộ đàm truyền ra giọng khẩn trương của thuộc hạ. 'Nhưng mà... không biết đầu bên kia, Boss đại nhân có chuyện gì mà mãi không trả lời...'
Rosé đần thối nhìn Oh Dal đang quỳ một gối trước mặt cô: "Đại sư huynh... có phải huynh luyện công nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma rồi đúng không?"
'Đùa gì thế, đại sư huynh... thế mà... thế mà cầu hôn cô. Việc này còn đáng sợ hơn cả việc huynh ấy muốn giết cô!'
Oh Dal lại như thể không trông thấy vẻ mặt kinh sợ của Rosé, vẫn trưng ra vẻ vô cảm trước sau như một.
Nói xong ba chữ giết người không thấy máu kia xong, lại từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, dùng âm thanh không có lấy nổi một biến điệu từ từ đọc hết nội dung trên đó.
"Trái tim của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, tôi đều nguyện để em mang đi, chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt, để tôi có thể trông thấy em. Trên cơ thể của tôi chẳng có thứ gì mà em chưa chinh phục được, em đã cướp đi sinh mệnh của nó, đẩy nó vào con đường diệt vong. Nếu như trên người tôi có thứ gì em muốn hãy mang nó đi, chỉ xin em để lại cho tôi một ánh mắt, để tôi có thể trông thấy em."
Rosé: ".__." Hình như có chỗ nào đó lạc đề thì phải! Câu từ này, phong cách quen thuộc này... gần mực thì đen à? Đại sư huynh bị người nào đó dạy hỏng rồi!!!
Trong đầu Rosé xẹt qua một ý nghĩ mơ hồ nhưng nhất thời không bắt kịp: "Đại sư huynh, xin hỏi một chút... huynh đây là, huynh đang cầu hôn muội ư?"
Oh Dal: "Đúng vậy!"
Rosé: "..."
Ngay sau đó, Oh Dal lại bổ sung: "Thay cho Satan."
Rosé: "!!!" Biết ngay mà!!!
Rosé hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Đừng nói với muội rằng nhiệm vụ cấp S mà huynh nói là giúp tên kia tới cầu hôn muội đấy nhé?"
Oh Dal: "Đúng thế!"
Rosé: "..." Mẹ nó! Đao của bà đâu! Thanh Long Yển Nguyệt đao của bà đây đâu! Bà đây muốn chém chết hắn! (haha nè chị ơi :)) )
Oh Dal: "Câu trả lời của muội là..."
'Bà bị dọa sắp chết ngất đây rồi mà còn đòi bà trả lời à!!!' Rosé không nhịn nổi nữa, bèn nói: "Đại sư huynh, huynh chắc chắn là đang cầu hôn chứ không phải đang thi hành tra tấn với muội đấy chứ? Còn nữa, rốt cuộc là ai nói cho mấy người là cầu hôn thì có thể dùng người thay thế được vậy?"
"Câu trả lời của muội là..." Oh Dal lặp lại câu hỏi, y hệt như một người máy chưa hoàn thành nhiệm vụ.
"Muội! Từ! Chối!" Rosé vừa nói vừa đồng thời gồng sức vào hai tay, cuối cùng cũng tháo được dây thừng ra.
"Lý do." Oh Dal hỏi.
Rosé nhẫn nhịn cả đêm, lúc này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà bùng nổ: "Mẹ kiếp, dọa bà đây hồn bay phách lạc cả tối, còn trói bà lại... Cầu hôn à? Cả đời này bà chưa thấy màn cầu hôn nào mới lạ thế này đâu đấy! Còn đòi hỏi lí do cơ đấy?"
Rosé nói xong mới thấy trên tay Oh Dal đang cầm một cây bút, ngay lúc cô nói xong, anh ta liền ấn vào một nút trên cây bút đó.
'Lại còn mang theo cả bút ghi âm nữa...'
Khóe miệng của Rosé méo xềnh xệch, vươn tay cướp lấy cái bút trong tay Oh Dal rồi đè nút ghi âm, gào lên với cây bút: "Lấy cái tình yêu chết tiệt của cô về mà đi tỏ tình em gái khác nhé, đáng đời FA cả đời!"
Gào xong thì cũng đỡ ức chế hơn một chút. Nhưng, vừa gào xong, cô liền trông thấy một cảnh đáng sợ hơn.
Oh Dal chuyển bó hoa và nhẫn kim cương cho hai thủ hạ phía sau, sau đó giơ tay lên từ từ tháo mắt kính gọng vàng xuống...
Rosé tí nữa thì tè ra quần: "Đại... Đại sư huynh, huynh muốn làm gì... Có gì từ từ nói... Đừng chưa nói lời nào đã vội tháo mắt kính ra chứ!"
Tất cả những người quen với Oh DAl đều biết, một khi gã đã tháo kính ra cũng là lúc gã tiến vào trạng thái chiến đấu. Lúc đó cả người gã như biến thành một con người khác, không khác gì một phần tử cực đoan! Có nói là biến thái cũng không quá!
"Gì gì gì thế? Chẳng lẽ mềm không được thì huynh liền dùng biện pháp mạnh luôn sao? Đại sư huynh, huynh nghe muội khuyên một câu, dưa hái xanh không ngọt đâu!" Rosé vội khuyên nhủ.
Oh Dal sau khi tháo kính ra sẽ y như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, con ngươi u ám nháy mắt tràn ngập sự khát máu và điên cuồng, thật chí ngay đến giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi: "Tiểu sư muội yêu quý, không phải sợ, một năm không gặp, cứ xem như đây là đang thử thân thủ của muội đi."
"Không cần! Muội không cần đâu!" Rosé quả quyết từ chối, đầu lắc như cái trống bỏi.
'Má nó chứ, đúng là động đất xong thì gặp lũ lụt! Đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn tìm cô để đánh nhau thế này!'
Tất nhiên Oh Dal sẽ không cho phép cô từ chối, lập tức tấn công tới.
"Hự! Huynh đánh thật đấy à!"
'Đây là Oh Dal đấy! Không phải là Tam sư tỷ đâu! Mình có thể đỡ được mười đòn của huynh ấy đã là giỏi lắm rồi, nhưng một năm nay không luyện tập gì, giờ... cùng lắm cũng chỉ đỡ được bốn năm chiêu thôi...'
Rosé vừa giật gấu vá vai ứng phó, vừa đánh vừa gào: "Đại sư huynh, bình tĩnh! Bình tĩnh! Cmn! Cái gì thế! Sao huynh cứ như thể tám đời rồi chưa được đánh nhau thế? Làm gì phải đói khát như vậy! Chẳng lẽ Nhị sư huynh không thỏa mãn được huynh à?"
Vừa nghe thấy ba chữ "Nhị sư huynh", Oh dal trong phút chốc càng trở nên điên cuồng, y như một con thú hoang bị nhốt trong lồng mấy trăm năm mới được thả.
Cuối cùng Rosé cũng cảm nhận được điều gì đó không đúng: "Đại sư huynh, rốt cuộc huynh làm sao đấy? Móa! Đại sư huynh dừng dừng dừng... muội không đỡ nổi nữa rồi! Thật sự không đỡ được nữa đâu! Chỉ đỡ được năm chiêu thôi!"
Vừa dứt lời, tay của Oh Dal đã chặn lại ở cổ họng cô, chỉ cần dùng sức một chút nữa thôi là cô đi tong cái mạng nhỏ luôn.
Lúc này, Oh Dal đã rơi vào trạng thái hoàn toàn không bình thường, ngay trên bờ vực mất khống chế, thậm chí suýt chút nữa còn không thu tay về kịp.
Nhưng cũng chính vào lúc này, anh ta lại nhạy bén phát hiện ra được điều gì đó, mắt chợt lạnh xuống, nhìn về phía dưới chân tòa nhà.
Ngay sau đó nhanh chóng thu tay lại, rồi từ từ đeo kính lên trước ánh mắt khiếp vía của Rosé.
'Cuối cùng cũng an toàn rồi!'
Rosé mệt đến nỗi khom người thở dốc: "Đại sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhị sư huynh làm sao à?"
"Mất tích rồi." Oh Dal nói ra ba chữ.
Sau khi đeo kính lên, sự điên cuồng trong mắt Oh Dal tan đi, lại trở về với bộ mặt Poker vô cảm nhưng lúc nói ra ba chữ này... rõ ràng hiện ra một tia buồn buồn.
"Gì cơ? Mất tích rồi?" Rosé kinh hãi.
Nhị sư huynh của cô rất có thiên phú, bất luận học gì cũng đều rất nhanh.
Trái ngược hoàn toàn với Đại sư huynh, Đại sư huynh thuộc kiểu cần cù bù thông minh, cường độ và phương thức luyện tập của huynh ấy vốn không có một người thường có thể tưởng tượng được! Trong đám đồng môn, người duy nhất có đủ thực lực để phân cao thấp với huynh ấy chỉ có Nhị sư huynh.
Thế nên, một tên cuồng ma thích đánh nhau như Đại sư huynh, mỗi lần muốn luyện tập đều sẽ tới tìm Nhị sư huynh. Mà, Nhị sư huynh rõ ràng có thiên phú nhưng lúc nào cũng cà lơ phất phơ không bao giờ chịu học hành tử tế cả, không học đàng hoàng mà vẫn có thể bì được với thành tích khổ luyện của người ta, vậy nên, mỗi lần hai người đánh nhau là tối tăm cả trời đất!
Quan hệ của hai người này, nếu nhất định phải cho một định nghĩa, vậy chính là càng yêu càng muốn cho nhau ăn đòn! Nếu như... Nhị sư huynh không ở, vậy người bị xách đi so chiêu sẽ chính là đám sư đệ sư muội bọn họ. Ví dụ như tình huống ngày hôm nay chẳng hạn.
"Đang yên đang lành sao lại mất tích được?" Rosé cau mày.
'Chẳng trách Đại sư huynh lại gấp rút tới tìm mình đánh nhau như vậy, dù cho mình chỉ là một kẻ đánh năm chiêu đã ra bã. Hóa ra là vì lâu quá rồi không có đối thủ.'
"Nhưng mà với tính cách của Nhị sư huynh, chạy lung tung dăm ba ngày chẳng phải là chuyện bình thường sao? Kể cả mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng đâu cũng là chuyện thường mà?" Rosé nghĩ nghĩ rồi nói.
Năm ấy, trong tổ chức, người có quan hệ tốt với cô nhất chính là Nhị sư huynh, ăn uống chơi bời rồi đủ trò mạo hiểm đều là do huynh ấy dạy cô tất.
'Ngày nào huynh ấy không đi ra ngoài đập phá mới là kì ấy!'
Từ đây có thể thấy, sư phụ cô tuy già nhưng đúng là kiểu người nhìn xa trông rộng, khi ông nhận nuôi Nhị sư huynh liền đặt tên cho huynh ấy là... ừm... Oh Dong Hae... (Dong Hae là biển Đông, mà biển thì rộng lớn ba la bốn bể, ổng ngao du tứ phía)
"Nửa năm." Oh Dal đáp, sắc mặt trông rất kém.
"Gì cơ? Nửa năm? Lâu như vậy á?" Rosé kinh hãi: "Ờ... Lần này chơi có vẻ hơi lâu quá rồi... không có chút tin tức nào sao?"
"Không."
Oh Dal vốn định hỏi Rosé xem cô có liên hệ gì với Oh Dong Hae không, nhưng trông phản ứng cô thế này rõ ràng là không có rồi.
"Chắc không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Rosé lẩm bẩm, không khỏi lo lắng.
Dù sao Oh Dong Hae... cái tên này cũng là một kẻ không coi ai ra gì, thường ngày thích nhất là gây chuyện, kẻ thù ở khắp mọi nơi, ra cửa đổ rác thôi cũng đụng phải kẻ thù, có đi lòng vòng gặp phải chó, nói không chừng cũng là con chó từng bị anh ta đá.
"Chết ở ngoài càng tốt." Oh Dal lạnh lùng nói một câu. (xạo ke, vậy mà sốt ruột đi tìm)
Rosé nghe vậy liền lén len liếc Oh Dal, sao câu ngày chẳng đáng tin chút nào thế ta: "Người lưu luyến Nhị sư huynh nhất chẳng phải là Đại sư huynh sao..."
Trước đó không lâu, trong chiếc xe màu đen dưới tòa nhà.
Trên mặt Lisa không thể nhìn ra bất cứ phản ứng nào, như thể tất cả cảm xúc đều đang bị đóng băng tận sâu trong ánh mắt kia.
"Chị... Chị không sao chứ?" Hansin bất an hỏi.
"Hansin, em tránh đi một chút đi."
"Tại sao? Em không đi, không ngờ giờ chị còn giữ bí mật với em nữa!" Gương mặt xinh đẹp của Hansin cau lại, trưng ra vẻ mặt em gái chị đang không vui đây.
Lisa nhìn cô em gái: "Ngoan."
Hansin thành công bị một chữ của chị mình đá đi, vui mừng phấn khởi xuống xe, nhưng khoảnh khắc xuống xe lại lướt qua vẻ buồn bã không dễ phát giác, bất an ngoảnh lại nhìn anh trai đang ở trong xe một chút...
Sau khi Hansin đi khỏi, Lalisa lấy điện thoại gọi vào một số điện thoại.
Đầu dây bên kia một lúc lâu sau mới có người nhận, "Halo ~ moshi moshi~ (alo Tiếng Nhật)"
Lalisa: "Động thủ luôn đi."
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi sau đó mới dùng giọng điệu đau khổ không muốn sống nữa nói: "Boss đại nhân, thời gian dự kiến của chúng ta đã sắp tới rồi, giờ chị lại muốn lập tức ra tay? Chị như vậy là làm khó tôi quá, tôi sắp bị chị ngược đãi đến nỗi rối loạn cả nội tiết luôn rồi đây này..."
"Oh Dal không ở đó."
Đầu bên kia lại ngẩn ra, sau đó là giọng điệu chắc nịch: "Oh Dal không bao giờ rời tổ chức."
Lalisa mở chức năng gọi video call lên, quay thẳng về phía màn hình giám sát trong xe.
Trên màn hình lúc này vừa hay lại đúng cảnh Oh Dal đang nâng một bó hoa hồng quỳ xuống trước mặt Rosé...
Sau khi thấy một màn trong camera, giọng người kia như thể gặp phải ma: "What the fuck? Oh Dal cái tên biến thái này... bị tẩu hỏa nhập ma à? Không đúng, đây không phải là trọng điểm! Mẹ nó, không ngờ tên giời đánh này lại dám đi tán gái sau lưng ông!"
"Căn cứ vào lộ trình đi lại, ít nhất cậu còn sáu tiếng đồng hồ nữa."
Lalisa nhắc nhở, sau đó liền định tắt điện thoại, kết quả người phía bên kia vội ngăn lại nói: "Đợi đã... ừ hứ... cô gái này trông quen quen... sao giống Tiểu sư muội của tôi thế nhỉ...? Đệch! Hình như là Tiểu sư muội thật! Tiểu sư muội mặc đồ nữ? Boss ~ cầu trực tiếp bản live HD!!!"
Lalisa không chút do dự trực tiếp ngắt video... Sau khi dập điện thoại lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vì camera ở khoảng cách xa nên không nghe thấy tiếng, vậy nên không có cách nào biết họ đang nói gì, chỉ là, từ thần thái của Rosé có thể thấy, hình như cô cự tuyệt rồi.
Sau đó hai người đột nhiên lao vào đánh nhau, đánh vài chiêu lại dừng lại nói chuyện...
"Nếu nó có liên hệ với muội thì phải nói cho huynh biết ngay đấy." Cuối cùng Oh Dal vẫn nói một câu.
'Khụ, biết ngay Nhị sư huynh là chân ái của huynh mà...'
"Vâng." Rosé gật đầu, sau đó không biết nói gì nữa: "Nhưng muội phải liên lạc với huynh thế nào? Số điện thoại của huynh muội không gọi cũng không nhắn tin được!"
Oh dAl: "Huynh sẽ cấp quyền cho muội nhưng mỗi ngày chỉ có thể nhắn được một tin thôi."
"..." Rosé đúng là cạn lời, liên lạc với huynh còn khó hơn cả liên lạc với thủ tướng đấy.
Nói xong, Oh Dal mang trợ thủ rời đi.
Khi cánh trực thăng bắt đầu chuyển động, Rosé theo bản năng cầm lấy chân váy tránh bị tốc.
Oh Dal nhìn chằm chằm cô dò xét như thể đang nhìn sinh vật kì lạ nào đó.
Oh Dal bị nhìn đến phát sợ: "Đại sư huynh, huynh đang băn khoăn chuyện gì vậy?"
"Tiểu sư muội, muội đúng là con gái thật à?"
Mặt Rosé lập tức đen như đít nồi: "Đại sư huynh, huynh không thấy câu này của huynh fail à? Đã Tiểu sư muội rồi còn là nam được chắc?"
Cô gái trước mặt môi đỏ răng trắng, mặc một chiếc váy liền thân hồng nhạt, mái tóc dài khẽ tung bay, tuyệt đối là một cô gái không thể gái hơn, lại còn đẹp đến kinh diễm.
Nếu như không phải trước đây có người nào đó từng cho anh xem ảnh Tiểu sư muội mặc đồ nữ, chắc vừa rồi anh căn bản không thể nhận ra cô gái trước mắt mình chính là Oh Yeong .
Phút cuối, Oh Dal thu ánh mắt lại: "Đi đây."
Nói xong vừa bước một bước, không biết nghĩ gì lại quay lại: "Không suy nghĩ thêm một chút sao?" Dù sao cũng nhiệm vụ cấp S nên tận tâm chút vậy.
Rosé còn tưởng Oh Dal muốn nói cái gì cơ ai ngờ vẫn là câu đó, cô lảo đảo suýt ngã chỏng vó, cảm thấy thật sa mạc lời: "Khỏi, cảm ơn, muội vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa!"
Oh Dal gật đầu, cảm thấy cô nói có vẻ cũng có lí.
Thấy Oh Dal cuối cùng cũng chịu đi, Rosé mới thở phào một hơi, ai ngờ Oh Dal lại nói: "Satan cho huynh chuyển lời tới muội."
Tim Rosé chạy thẳng lên cuống họng, cả người dựng hết cả lông lên: "Gì?"
"Một tháng sau, Philadelphi, gặp nhau chỗ cũ." Oh Dal nói xong, cũng chẳng đợi Rosé nói thêm gì, lên trực thăng rời đi.
Trực thăng từ từ cất cánh, gió lớn cuồn cuộn...
Rosé đứng giữa gió cát, mặt đầy bi thương!
'Mẹ nó! Còn tưởng thoát được kiếp nạn này! Kết quả vẫn còn nghiệp chướng chờ phía sau... Cái kiếp đào hoa này, có cần ghê gớm đến thế không?'
Sau khi Oh Dal rời đi, cuộc hẹn tháng sau như một ngọn núi lớn đè lên người Rosé.
Cô giống như một bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo bị bác sĩ tuyên bố chỉ còn một tháng để sống, phải đếm ngược sinh mệnh từng ngày.
Oh Dal muốn gặp cô và chuyện người kia muốn đích thân gặp cô là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
'Chuyến này đi có quá nhiều ẩn số nhưng cô lại không thể không đi.'
Bắt đầu từ ngày Oh Dal đến, Rosé vừa đưa Mingie đi khắp nơi vui chơi ăn uống, vừa dồn hết tâm sức của mình vào của Studio Tắc Linh và tuyên truyền cho Tuyết Mùa Hạ, thỉnh thoảng còn phải rút thời gian đi thăm ông nội vài lần nữa.
Sau khi chế tác hậu kì của Tuyết Mùa Hạ hoàn thành, hàng ngày cô phải bay tới khắp các thành phố để tuyên truyền. Ai cũng biết, tuyên truyền là việc còn mệt hơn quay phim tới cả trăm lần.
Hai nhân vật chính Park Hwayoung và Song Haein là người bận bịu, còn nhiều chuyện khác phải làm, thế nên thời gian tuyên truyền chỉ đi vài thành phố lớn, còn Rosé phải bay khắp nơi với cả đoàn, không sót thành phố nào. Trong những lúc không phải đi tuyên truyền, cô phải giành giật từng giây từng phút để bàn bạc với Taeyang về chuyện tham gia giải StarLight.
Còn về phim mới, trước mắt cô tạm thời không có chuẩn bị gì, cô sợ lỡ tới lúc đó sẽ một đi không trở lại... Giờ cô chỉ hận không thể đem tất cả thời gian phân làm hai, thời gian ngủ mỗi ngày rút ngắn lại chỉ còn bốn năm tiếng đồng hồ.
Trong một tháng, chuyện cô phải làm quá nhiều...
Lúc Hansin gọi tới là lúc Rosé vừa kết thúc một chuyến tuyên truyền bay về Seoul.
"Chaeyoungie, sao gọi điện mãi cho cô không được?" Hansin lo lắng hỏi.
"Lúc nãy ở trên máy bay, có chuyện gì thế? Cho chị mười giây!" Ngữ khí của Rosé cực kì lạnh lùng.
"Đệch, Chaeyoungie, cô bị chị tôi nhập à?" Hansin giật mình.
Rosé: "Chị còn bảy giây!"
Hansin: "..."
Rosé: "Năm giây."
"Anh Yeong cứu mạng! Em biết dạo này anh rất bận nhưng nếu không phải là chuyện gấp thì em cũng không gọi cho anh đâu!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chị em ăn phải thuốc súng rồi." Hansin gào ầm lên trong điện thoại.
"Đang yên đang lành sao tự dưng lại ăn thuốc súng?" Rosé cau mày.
"Chẳng yên lành gì đâu, thật ra trạng thái này đã tiếp diễn hơn nửa tháng nay rồi, bắt đầu từ hôm chị tới chùa Pháp Hoa khuyên Wol Se Kyung ấy!" Hansin nói.
"Chùa Pháp Hoa?" Dạo này Rosé bận bịu quá nên việc Hansin bỗng nhắc tới chúa Pháp Hoa khiến cô nhất thời hơi mờ mịt không kịp phản ứng, cứ như đấy đã là chuyện từ... từ rất lâu rất lâu rồi.
"Phải! Xin lỗi anh Yeong, em... chuyện là... em đã giấu anh vài chuyện..." Hansin lắp bắp.
"Chuyện gì? Nói nhanh! Tôi còn phải tới Studio để bàn chuyện với Taeyang, mai tổ chức giải StarLight rồi!" Rosé giục.
"Những chuyện anh làm với Wol Se Kyung hôm ấy trong chùa, anh em biết cả rồi!" Hansin nói thật nhanh.
Rosé: "..." Một lát sau, đầu dây bên kia truyền tới tiếng hét của Rosé: "Tại sao chị của cô lại biết!!!!!!"
"Ờ, thì là..."
"Con mẹ nó có phải là cô nói không? cô lại lén chạy đi đưa chuyện có đúng không?" Rosé thật muốn bóp chết cái tên này.
Hansin vội nói: "Em chỉ đi thăm dò tình hình thôi, còn chuyện anh dùng mỹ nhân kế là do chị em tự đoán được, thế nên... thế nên em chỉ có thể nói thật thôi! Kết quả... kết quả chính là bi kịch! Từ hôm đó tới giờ chị em cứ như quỷ đòi mạng từ địa ngục ấy! Không chỉ có vậy, còn một chuyện nữa..."
--------------------
(Đoán xem chap sau sẽ có gì nào ~~ )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro