Đang ở nhà nhưng Con bé lại nói, Con muốn về nhà...
Hanchee ánh mắt hơi lóe lên, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, "Chỉ là lo lắng, không phải ghen ghét, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng lo lắng! Trong lòng chị chỉ có ngươi một người, chẳng lẽ em còn chưa rõ ràng nữa sao?"
Rốt cuộc nghe được lời khẳng định này, Park Hwayoung đáy mắt hiện lên tia vui mừng, chủ động vòng tay ôm cổ Hanchee, phủ lên môi ả, "Han... Ôm em......"
Hơi thở nóng hổi bên của nữ nhân bên tai, bộ ngực đầy đặn trượt trên cánh tay ả, phía sau hơi thở kia là một giọng nỉ non ngọt lịm, khiến người ta không nhịn được mà lâm vào trầm sắc.
Hanchee nhạy cảm ôm lấy Hwayoung.
Chỉ là, không biết vì cái gì, trong nháy mắt hình ảnh hiện lên trong đầu không phải là Park Hwayoung, mà lại là hình ảnh Lalisa hôn Chaeyoungie, là khuôn mặt đỏ ửng ngại ngùng của cô gái ấy!
Ham muốn bùng nổ thêm mãnh liệt, giống như ngọn lửa đang bùng cháy bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Nhớ tới Chaeyoungie đêm nay cùng Lalisa ái muội, đối lập với mình lại cư xử như một người xa lạ, Hanchee trong lòng lạnh hơn, hoàn toàn không có cái kia tâm tư, từng chút từng chút kéo cánh tay trên ngực xuống, giúp Park Hwayoung đắp chăn lại, "Em mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm chạy show, em quên rồi sao?"
"Không quan hệ, chị đang nhịn ư? Chị rõ ràng đã có phản ứng......" Bàn tay nhỏ của Park Hwayoung như con rắn trườn xuống ôm eo Hanchee.
Hanchee sống lưng cứng lên chặn tay nàng lại, "Chị không có việc gì, ngủ đi."
Nói xong, hôn lên chán nàng một cái, sau đó giúp nàng tắt đèn đóng cửa, nhẹ nhàng cầm lấy âu phục rời đi.
Ngoài phòng, âm thanh động cơ ô tô lại lần nữa vang lên, Park Hwayoung ném cái chăn trên người xuống, đứng sát cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu kín mà nhìn bóng xe rời đi dưới lầu, giây tiếp theo, rầm một tiếng đem tất cả đồ trang điểm trên chiếc bàn bên cạnh hất xuống...
"Park Chaeyoung! Con tiện nhân này!!!"
Hanchee vậy mà không có chạm vào cô!
Tuy rằng ả đối chính mình thái độ vẫn là trước sau như một ôn nhu, chính là, này lại là phía trước chưa bao giờ từng có sự tình!
Đặc biệt là mới vừa rồi chính mình hôn ả trong nháy mắt, ánh mắt căn bản là không thích hợp, ả suy nghĩ, căn bản là không phải nàng!
Rosé cái kia tiện nhân, nhất định lúc riêng tư mặt mày đưa tình câu dẫn Hanchee, thậm chí khả năng ở nàng không biết thời điểm, cùng Hanchee từng có tiếp xúc.
Đáng chết! Chẳng lẽ nàng còn tưởng rằng chính mình có thể đoạt lại Hanchee sao? Quả thực nằm mơ!
Hiện giờ ninh gia cùng Lee gia bàn căn lẫn lộn, quá nhiều nghiệp vụ cùng hạng mục giao triền ở bên nhau, rút dây động rừng, Hanchee căn bản là đã không rời đi nàng!
......
Sau khi rời khỏi, Hanchee theo đường lớn chạy trong vô thức, bất tri bất giác, vậy mà đi đến phía dưới Seoul Forest Trimage.
Điểm điếu thuốc, ở trong xe ngồi trong chốc lát, cuối cùng, chung quy vẫn là không có thể ngăn cản trụ trong lòng cỏ dại phát sinh xúc động, mở cửa xe, vào đại lâu.
Đứng ở trước cửa chung cư của Rosé, Hanchee do dự một lát, sau đó ấn hạ chuông cửa.
Kết quả, ấn rất nhiều lần, bên trong chút nào không có động tĩnh.
Hanchee mày tức khắc nhăn lại, là ngủ rồi, vẫn là...... Căn bản là không trở về?
......
Cùng lúc đó.
Đang ở trên đường chầm chậm chạy một chiếc màu đen Maybach, chính truyện tới nữ hài thoát cương con ngựa hoang dường như tiếng ca.
"Sông lớn hướng chảy về hướng đông a ~ bầu trời ngôi sao tham Bắc Đẩu a ~ hải hải tham Bắc Đẩu oa ~ gặp chuyện bất bình một tiếng rống a ~ nên ra tay khi liền ra tay a ~ hấp tấp sấm Cửu Châu a ~~~"
Bên cạnh đang ở ghế lái xe Lalisa: "......"
Trên ghế sau Hansin & Dae-jung: "......"
Rosé một bên hát một bên bất mãn nhìn Lalisa đang lái xe bên cạnh, "Lái xe! Mở cửa xe mở cửa xe! Không! Không phải cửa xe... tôi muốn lật cái nóc ô tô này lên... đúng thế, lật nó lên..."
Lalisa nhéo nhéo cái trán, ấn xuống một cái nút cạnh vô lăng.
Tức khắc, biến thành một cái xe mui trần.
Một trận gió quét tới, Rosé hai tay mở ra bám vào thành xe, ngay lập tức cất tiếng hát, "Bộ mã hán tử ngươi uy vũ hùng tráng, chạy như bay tuấn mã giống gió mạnh giống nhau, mênh mông vô bờ vùng quê tùy ngươi đi lưu lạc ~~~"
Hansin: "Một linh hồn ca sĩ ra đời nha, chị dâu, chị có nghĩ muốn tiến vào giới âm nhạc hay không..."
Daejung thật sự là chịu không nổi, "Rosé à! Bà thật không để tâm à! Chẳng may bị phóng viên họ bắt được cảnh này thì sao!"
Nghe nói như thế, Rosé đang bay bổng rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, vội vàng nói: "Lái xe, đóng xe lại! Mau lên!"
Lalisa sủng nịch mà liếc nhìn một cái, ngữ khí dung túng, "Không có việc gì, không có phóng viên."
Rosé đôi mắt đột nhiên sáng lên, lập tức lại bắt đầu thả bay, "A a a a a ~ ngàn năm chờ một hồi ~ chờ một hồi a a ~ ngàn năm chờ một hồi ~ ta không hối hận a a ~ là ai ở bên tai ~ nói ~ yêu ta vĩnh bất biến ~ chỉ vì này một câu ~ a ha ~ đoạn trường cũng không oán ~"
"......" Dae-jung đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc, vô cùng hối hận chính mình quyết định muốn hạ xe.
Hansin nhìn Dae-jung, một bộ gặp qua sóng to gió lớn, còn hắn nhìn cảnh này đã thành thói quen rồi.
"Uyên ương song tê Điệp Song Phi ~ mãn viên xuân sắc chọc người say ~ lặng lẽ hỏi thánh tăng ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ nữ nhi có đẹp hay không ~ có đẹp hay không ~~~"
Lalisa: "Đẹp."
"Hắc hắc......" Rosé cuối cùng cũng ngừng.
—--Nine One Hannam—---
Mới vừa đến nơi, chó độc thân Dae-jung cùng Hansin ngay lập tức đã lăn đi không còn dấu vết.
Lalisa mở cửa xe, đỡ cô gái say mèm kia vào phòng, giúp cô thay đổi giày, quần áo ngoài, dùng nước ấm lau mặt cho nàng.
Thấy Rosé vẫn nằm đó ngây ngô cười, Lalisa tâm tình cũng bị lây nhiễm, sờ sờ gương mặt cô, "Tâm tình thực tốt?"
Rosé lập tức gật gật đầu, đôi mắt sáng lên, "BOSS đại nhân, chị thật là miệng vàng lời ngọc, em từ khi gặp chị, thật sự là may mắn hạnh phúc..."
Ông nội thân thể bình phục, phòng làm việc đi vào quỹ đạo, cô tha thiết ước mơ có một bộ phim mới, rốt cuộc nó cũng rơi xuống.
Đã không nhớ rõ chính mình bao lâu không có vui vẻ như vậy.
Nhớ lại đoạn thời gian đen tối ám ảnh kia, phảng phất giống như chuyện của kiếp trước.
Lalisa không chớp mắt mà nhìn con ngươi cô lay động, giây tiếp theo, cúi mình xuống, hôn lấy môi cô.
"Hả...... Làm gì?" Sao êm đẹp nói chuyện lại thành thế này?
Lalisa cười như không cười mà nhìn nàng, "Không phải nói quá đột nhiên, chưa kịp cảm giác sao?"
"Ách......" Rosé lúc này mới nhớ tới ở trong phòng yến tiệc nói câu nói thật lòng, có người hỏi nàng cái vấn đề kia.
'Đại ma vương này trí nhớ quả thực tốt, đều lúc này vẫn còn nhớ rõ.'
"Cảm giác thế nào?" Lalisa ánh mắt sâu thẳm mà nhìn nàng, lại lần nữa hỏi.
"À......" Rosé chớp đôi mắt, nghiêm trang mà suy tư nửa ngày, sau đó trả lời, "Vẫn là không có cảm giác rõ ràng, làm sao bây giờ?"
Lalisa khẽ cười một tiếng, lại lần nữa hôn xuống...
Rosé vô cùng vui vẻ vì chiếm tiện nghi đại ma vương, đột nhiên màng nhĩ nghe thấy một trận tiếng bước chân, vội vàng một phen đẩy Lalisa ra, sau đó bật dậy nhảy khỏi giường.
Quả nhiên, là ngốc manh Bánh Bao Nhỏ đang mơ mơ màng màng đi tới, sau khi nhìn thấy Rosé, bánh bao nhỏ đại khái cho rằng chính mình đang nằm mơ, đứng ở chỗ đó, đầu tiên là xoa xoa đôi mắt, sau đó, mặt ngây ngây nâng bàn tay nhỏ của mình lên, nhéo nhéo mặt chính mình...
Nhìn Mingie đang mê mê hoặc hoặc đứng ở nơi đó, chính mình tự véo mặt, Rosé ruột gan mềm nhũn ra, lập tức lao tới ôm chầm lấy bánh bao nhỏ: "Phốc, Mingie bối, sao con lại đáng yêu như vậy! Không phải nằm mơ mơ, là thật!"
Cảm nhận được sự ấm áp cùng cái ôm mềm mại này, bánh bao nhỏ cuối cùng cũng tin thật sự là cô Chaeyoungie rồi, tay ngắn nhỏ nắm chặt lấy quần áo, dính ở trong lòng ngực cô, đồng thời, đôi mắt đem nhánh hiện lên tia cảnh giác nhìn baba ở phía sau.
'Appa lại trộm cùng ma ma ở bên nhau không mang theo mình!'
Nhìn thấy ánh mắt lên án của con gái, Lalisa khóe miệng nâng lên, xoa xoa đầu nhỏ của nó, "Đêm nay không cùng con đoạt."
Vì làm cô Chaeyoungie trở thành mẹ Chaeyoungie, con gái bảo bối trong khoảng thời gian này hy sinh không ít, nhịn không dính lấy Rosé nữa.
Lalisa đưa cho hai người cái chăn, "Em cùng Mingie đi ngủ sớm một chút, chị còn có chút việc muốn xử lý."
Rosé nhíu nhíu mày, "Đã trễ thế này còn làm việc sao?"
Lalisa gật đầu, "Ừ, muốn kiếm tiền nuôi em cùng cục Bánh Bao này."
Rosé: "......"
Lalisa khẽ cười một tiếng, đặt một nụ hôn lên chán của cô, "Ngủ đi, chị cũng sẽ ngủ nhanh thôi."
Đem dỗ bánh bao nhỏ ngủ say, Rosé đang chuẩn bị tắt đèn, di động đột nhiên sáng lên, có một cuộc điện thoại gọi đến.
Rosé trưới tiên cầm lấy điện thoại nhấn nút im lặng, rồi sau đó mới rón rén đi ra ngoài ban công.
"Alo?"
"Chaeyoungie, em đang ở đâu? Tại sao không về nhà?" Di động đầu bên kia truyền đến âm thanh nôn nóng của Hanchee.
"Chị tại sao biết tôi không về nhà?" Rosé nhíu mày.
"Chị ở trước cửa chung cư em." Hanchee trả lời.
"Có việc?"
"Chaeyoungie, em hiện tại đang ở đâu?" Hanchee truy vấn.
"Chị cho rằng tôi hẳn là ở nơi nào? Tiếp nam nhân ngủ sao?" Rosé gom áo khoác trên người lại, nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say trên giường, ánh mắt ôn nhu đến dị thường, thế cho nên nghe được giọng nói Hanchee như đang chất vất mình, trong lòng đều không có chút gợn sóng nào.
"Chaeyoung!" Hanchee ngữ khí lập tức trở lên nghiêm khắc hơn, "chị không phải ý này, chỉ là muốn nhắc nhở em, bảo vệ tốt cho mình, đặc biệt là đối với Lalisa, ngàn vạn đừng có tâm tư gì với hắn, lội vào đống nước đục này. Nói vậy em cũng biết, Ahreum trong công ty em luôn có quan hệ không minh bạch với hắn, hơn nữa nghe nói Manoban gia đã vì hắn chọn được vị hôn thê, huống chi hắn còn có một đứa con nhỏ......"
Hanchee này làm bạn trai cũng thật tốt đi, vì không cho Park Hwayoung hiểu lầm, một lòng cùng cô phủi sạch quan hệ, đêm nay lại phát bệnh thần kinh, đang yên đang lành lại đi chờ trước cửa chung cư cô, còn vô cùng lo lắng mà gọi cho cô lải nhài nhiều như vậy!
Rosé cũng lười suy nghĩ anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì, sâu kín mở miệng nói, "Lee Hanchee, xem ra tôi cần nhắc lại cho chị một lần, chuyện của tôi, không tới lượt chị quản. Mặt khác, về Lalisa, a, tôi liền tính là ngủ với chị ta một đêm. Còn hơn là gặp phải loại người như chị đó, vậy nên đừng có lo chuyện bao đồng!"
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Hanchee nhìn di động cắt đứt, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Cái gì mà ngủ cùng Lalisa một đêm, cũng tốt hơn việc lấy phải người như mình!
Việc này quả thực là một sự vũ nhục dành cho Hanchee!
Huống chi, lời này nói ra giống như ả đang rất yêu thích Rosé vậy.
Ả xác thật so với Lalisa còn kém một trời một vực, nhưng tốt xấu gì ở đất Seoul này ả cũng là một nhân vật lớn, nhưng ở trong lòng Rosé ả lại thối nát đến như vậy.
Hanchee hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm, nện một quyền trên cửa xe.
Rõ ràng có một khoảng thời gian trước thái độ của cô với ả đã mềm mỏng đi ít nhiều, vì cái gì mà thái độ hiện tại lại khôi phục vẻ lạnh lùng sắc bén?
Không, việc này làm đầu óc Hanchee không ngừng suy nghĩ, đầu óc đều bị chiếm bởi Rosé, không thể khống chế...
......
Buổi sáng ngày hôm sau.
Nhìn dưới lầu người giúp việc không ngừng khiêng đồ vật ra ra vào vào, Rosé có chút kỳ quái, "Đây là, mọi người đang làm gì vậy?"
"Rosé tiểu thư, đây đều là quà người ta mang tới mừng thọ." Bác Song quản gia trả lời.
"Mừng thọ?"
"Đúng vậy, sắp tới là ngày sinh nhật của lão gia."
"Khó trách......" Rosé lộ ra thần sắc đã hiểu.
Tiệc mừng thọ này mời khách chắn hẳn toàn là những nhân vật nổi tiếng và có địa vị cao, những người khác không đủ tư cách được mời, lại muốn nịnh bợ người Manoban gia một chút, tự nhiên như ong vỡ tổ thừa dịp này mang quà tới.
"Dậy rồi, đêm qua ngủ ngon chứ?" Lalisa từ phòng ngủ đi ra.
Rosé gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu, "Ba mẹ chị sắp đến sinh nhật à?"
"Ừ."
Rosé gãi gãi tóc, mày nhíu lại nói, "Đến lúc đó có phải Mingie cần công khai xuất hiện không?"
Lalisa biết cô lo lắng, trả lời nói, "Hai năm nay bởi vì tâm trạng của Mingie không tốt, cũng không có bắt nó tham dự. Còn việc mừng thọ năm nay, chỉ cần Mingie đến đó xem một chút là được."
Rosé lúc này mới thoáng yên tâm, "Chị trong khoảng thời gian này chắn là rất bận, buổi sáng em vừa vặn không có việc gì, hôm nay để em đưa bánh bao đi học nha?"
Rosé vừa dứt lời, trên đùi lập tức mềm nhũn, bên dưới chân đã bị cục bánh bao ôm chặt lấy cọ cọ, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tỏa ánh sáng, hiển nhiên là đã nghe được cô Chaeyoungie muốn đưa nó đến trường học.
Còn Lalisa đứng ở kia, hiển nhiên so với đống rơm cũng không khác biệt lắm!
......
Cơm sáng xong, Rosé thay một cái váy dài, cặp tóc màu hồng nhạt, hóa thành một bà mẹ ôn nhu vô cùng đảm đang, vui vui vẻ vẻ mà đưa Mingie đến trường học.
Bởi vì có cô Chaeyoungie đi cùng, tâm trạng Mingie vô cùng tốt, bình thường luôn là lạnh như băng, so với người máy cũng không sai biệt lắm. Dọc theo đường đi nhìn thấy rất nhiều phụ huynh đưa con đi học khác, trên mặt Mingie lại đang mỉm cười, vô cùng soái!
Mấy phụ huynh này nhìn đều nhịn không được cảm thán, "Tôi còn tưởng rằng Hyomin bị tự kỷ đó, nhìn không phải vẫn tốt sao?"
"Đúng vậy, bất quá, đứa bé này giống như chỉ thân với mẹ nó thôi."
...
"Tiểu bánh bao lúc cười rộ lên quả thật quả thực rất mê người nha, hơn nữa lúc cười rộ lên nhìn rất giống mẹ, trưởng thành rồi chắc chắn sẽ làm điên đảo không ít chàng trai đâu!"
"Lại nói... tại sao ta nhìn vị La phu nhân kia có chút quen quen?"
"Bị bà nói như vậy tôi mới để ý, nhìn kỹ quả thật giống một nữ minh tinh trẻ mới nổi nha!"
"Tôi biết bà nói chính là ai, có phải nữ minh tinh trong Tuyết mùa Hạ cùng Dae-jung đóng vai tình lữ không? Tôi còn rất thích cô ấy đó! Bất quá, chỉ là lớn lên có vài điểm giống thôi, nhìn khí chất của cô ấy như vậy sao có thể là một người được!"
......
Sau khi đưa bánh bao nhỏ đến lớp học, Rosé ở hành lang đụng phải cô giáo của Mingie.
"Ai, La phu nhân!"Cô Jeon vội gọi cô.
Rosé xoay người: "Cô Jeon!"
"La phu nhân, nhìn thấy cô vừa lúc, tôi vừa vặn muốn tìm cô nói chuyện, cô hiện tại có thời gian chứ?"
"Có!" Rosé vội vàng gật đầu, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng, không biết giáo viên của Mingie đột nhiên tìm cô có chuyện gì, chẳng lẽ là Minhgie ở trường học xảy ra chuyện gì sao?
Trong văn phòng.
Cô Jeon rót trà cho Rosé, sau đó uyển chuyển mở miệng: "Cô La, là thế này. Trường có tổ chức làm mấy bài kiểm tra nhỏ, không biết cô đã xem thành tích của em Hyomin chưa ạ?"
"Rồi." Rosé gật đầu.
Cô Jeon thấy Rosé phản ứng bình thản như thế thì mãi sau vẫn không biết nói thế nào, đành ho khẽ một tiếng, chỉ có thể nói thẳng: "Thành tích của Hyomin đều là 0 điểm..."
"Vâng, việc này tôi biết."
"Mà mấu chốt là, không phải em ấy làm sai mà là em ấy không hề làm gì hết, tất cả đều nộp giấy trắng. Cho dù không hiểu thì cũng không thể như thế chứ!"
Giáo viên thở dài: "Tôi muốn hiểu rõ xem đứa trẻ này rốt cuộc nghĩ thế nào? Cô cũng biết tình hình của con cô đó, tôi làm giáo viên của em ấy nhưng lại chẳng tài nào trao đổi được với em ấy."
Rosé nghe vậy thì lại khẽ thở phào, chỉ cần không phải chuyện Mingie bị ức hiếp ở trường là được rồi.
Rosé châm chước tìm từ, sau đó mở miệng nói: "Cô Jeon, quả thật rất cảm ơn sự quan tâm của cô với con tôi, cô cũng biết tình hình con tôi đấy. Mục đích tôi đưa nó đến trường là để nó tiếp xúc với những đứa trẻ cùng tuổi khác, để nó vui vẻ một chút. Trừ chuyện này ra thì những vấn đề khác chúng tôi không để tâm lắm, chúng tôi cũng không yêu cầu nó phải có thành tích tốt. Cô Jeon cũng không cần lo lắng quá."
Cô Jeon nghe xong thì phút chốc chẳng biết nên làm thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được một vị phụ huynh không quan tâm đến thành tích đấy.
Bây giờ phụ huynh nào cũng muốn con mình phải có thành tích tốt, cho dù chỉ mới mấy tuổi mà cũng đã ép học những lớp luyện thi, chỉ sợ con mình thua kém người ta dù chỉ một chút...
Nhưng phụ huynh đã nói là không quan trọng thành tích, không tốt thì cũng chẳng trách gì giáo viên cả, thế thì cô còn nói được gì đây?
Lại thêm trường hợp của Mingie đúng là khá đặc biệt, cô cũng không biết nói gì thêm, bèn khẽ ho một tiếng: "Vậy được... Tôi biết rồi!"
"Tôi vẫn phải đặc biệt cảm ơn cô giáo vì đã quan tâm đến cháu như thế! Cảm ơn cô, nếu không nhờ cô, Mingie nhà tôi cũng không thích ứng được ở trường nhanh như thế!" Rosé vẫn khách khí cảm ơn lần nữa.
Nếu cô không hiểu Mingie thì chắc chắn cũng sẽ lo lắng như cô giáo vậy.
Nhưng tốt xấu gì cô cũng đã ở chung với Mingie lâu thế rồi, lại bị gen"nghịch thiên" của Mingie làm cho khiếp sợ không biết bao nhiêu lần như thế. Làm sao mà không biết chỉ số thông minh của đứa trẻ này rất cao, hơn nữa lại có thiên phú trên nhiều phương diện.
Vấn đề duy nhất chính là con bé có muốn làm không thôi.
Nếu như bắt Mingie làm bài kiểm tra ở trường mẫu giáo, Rosé cảm thấy như mình đang sỉ nhục trí thông minh của nhóc vậy.
Mỗi đứa trẻ đều là một điều đặc biệt của thế giới này, thế nên cách đối xử với chúng cũng không thể giống nhau được. Vì thế, sao phải ép buộc nhóc phải đạt được 100 điểm chỉ vì sự hư vinh của người lớn chứ?
"Cô La khách khí quá, đây là việc tôi nên làm. Tuy rằng em Hyomin hơi hướng nội nhưng lại rất dễ khiến người ta yêu thương, tôi cũng chỉ muốn tốt cho em ấy!" Rosé khách khí như thế khiến cô Jeon rất vui vẻ, bèn mỉm cười nói.
Vài ngày sau, chạng vạng tối.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của Chun Ae, tiệc đã sắp bắt đầu, khắp nhà tưng bừng rộn rã.
Hôm nay Chey So-hee mặc một bộ sườn xám đỏ thẫm hoa lệ, vừa chỉ huy người giúp việc vừa khẩn trương nhìn ra ngoài cửa. Chun Ae ở bên cạnh cũng đi tới đi lui, vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa mong chờ...
Cuối cùng chiếc Maybach màu đen cũng dừng lại trước cửa lớn, cửa xe mở ra, hai người một lớn một nhỏ cùng bước xuống.
Hai người một lớn một nhỏ mặc bộ âu phục cùng màu được đặt may thủ công. Vì để phù hợp không khí ngày hôm nay, Lalisa cũng thắt cà vạt, còn bánh bao nhỏ thì đeo nơ đỏ, thoạt nhìn rất có không khí vui mừng.
Một lớn một nhỏ vừa mới xuất hiện liền lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Mấy người giúp việc vội vàng tươi cười chào hỏi.
"Chào Đại tiểu thư!"
"Chào Tiểu công chúa!"
...
Chey So-hee thấy con gái và cháu nội bảo bối tới thì bèn khẽ thở phào, cười tươi tới đón: "Ôi, bảo bối của bà đến rồi à!"
Chun Ae thấy Mingie đến rồi, khuôn mặt nghiêm túc cũng như mềm ra: "Bảo bối của ông đến rồi!"
Năm nay không giống với các năm trước, dù sao năm nay cũng là đại thọ của ông, cho dù là vì hình ảnh danh dự hay tình cảm cá nhân, ông vẫn rất hi vọng cháu nội duy nhất của mình có thể tới tham gia.
Dù sao thì con bé cũng là cháu ruột duy nhất của ông cơ mà.
Hai đứa con, chẳng có đứa nào khiến người ta bớt lo cả. Một đứa theo chủ nghĩa không kết hôn, một đứa thì còn chẳng hứng thú với cả nam lẫn nữ. Những tưởng là sắp tuyệt hậu đến nơi rồi thì Mingie xuất hiện, giống như ánh sáng cuối con đường vậy.
Huống chi đứa bé này lại khiến người ta càng lúc càng yêu thương, lại ưu tú hơn những đứa trẻ cùng tuổi trên mọi phương diện, thậm chí còn hơn cả Lalisa năm đó nữa...
Từ khi có Mingie, nhà Manoban có người kế nghiệp, lòng Chun Ae thoáng cái đã yên ổn, mấy năm nay cũng rất thư thái, còn chẳng buồn quản tới hai đứa con nữa.
Ai ngờ được trước số trời, sai một li đi một dặm, ông không ngờ sau này lại xảy ra chuyện động trời như vậy, khiến ông tự trách suốt hai năm.
Trong hai năm qua, tình hình của Mingie lúc tốt lúc xấu, ông trơ mắt nhìn đứa trẻ vốn lanh lợi trở thành một con rối không có linh hồn. Mây đen như bao phủ khắp nhà họ Manoban, trong ngực ông lúc nào cũng có một tảng đá lớn chèn ép.
Mà hiện tại... cuối cùng cũng thấy Mingie dần dần có hi vọng, nhưng hi vọng này lại thành lập trên một nỗi lo khác.
Mỗi ngày ông đều sống trong nơm nớp lo sợ, không giám thả lỏng, có vui... nhưng nhiều hơn là lo sợ, lo sợ giẫm phải vết xe đổ, dẫn tới tai nạn còn nghiêm trọng hơn...
Chun Ae nhớ lúc Mingie còn nhỏ, con bé ngồi trên đầu gối ông, ngẩng đầu cười khanh khách, cất giọng non nớt gọi "ông nội". Đôi mắt ông bỗng đỏ ửng, bèn mở miệng nói: "Lisa, con dẫn Mingie vào phòng chơi một lát trước đi, hôm nay đông người, đừng để dọa con bé, đợi lát nữa khách đến gần đủ rồi thì dẫn ra chào hỏi với mọi người một chút thôi."
"Vâng ạ." Lalisa gật đầu, tựa như đã nhận ra cảm xúc của ba mình, chị mở miệng nói: "Mingie có chuẩn bị quà cho ba."
Mingie mở to hai mắt, khẽ gật đầu phụ họa.
Chun Ae nghe xong, cảm xúc nặng nề như tan đi mấy phần, bèn cười nói: "Ồ, là thật sao? Bảo bối của ông thật hiếu thảo, ông nội chờ mong quá!"
Nhìn một lớn một nhỏ vào nhà, Chey So-hee thở dài: "Đợi Mingie tốt hẳn lên, Lisa lấy IU, trái tim này của tôi mới có thể thả lỏng được."
Chun Ae lắc đầu: "Nào có dễ dàng như vậy."
'Một lớn một nhỏ này đã sắp bị người phụ nữ kia ăn hết rồi.'
...
Hoàng hôn buông xuống, tòa nhà đã đóng cửa lâu năm nay lại mở rộng cửa lớn, đón khách quý từ khắp thành phố lẫn phương xa, các quan khách lục tục tiến vào chỗ ở xa hoa của chủ nhân nơi này.
Tất cả quan khách trước khi vào cửa đều phải bước qua máy dò kim loại, phái nữ còn phải bỏ hết trang sức ra, không được mang bất cứ đồ kim loại nào vào.
Trong tòa nhà dần dần náo nhiệt hẳn lên, những chiếc xe càng lúc càng xa hoa đỗ trước cửa.
Với tư cách nhân vật nổi tiếng nhất Seoul mở tiệc, các phóng viên cũng đã theo dõi từ lâu. Nhưng nhà Manoban xưa nay luôn khiêm tốn, yến hội lần này cũng không hoan nghênh người ngoài. Thế nên, cũng chẳng ai dám mạo hiểm cả.
"Manoban lão đệ, sinh nhật vui vẻ!" Kool Shang tươi cười chúc mừng, bên cạnh ngoài Ji-eun ra còn có một thiếu niên nữa đi cùng.
"Khách khí khách khí quá, mau vào đi! Vị này là..." Chun Ae và Chey So-hee đều hồ nghi nhìn về cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi bên cạnh Kool Shang, tướng mạo đứng đắn nhưng có vẻ hơi kiêu ngạo.
"Đây là cháu của tôi, Kool Ji Tae!" Kool Shang giới thiệu.
Chey So-hee liền ra vẻ đã hiểu: "À, thì ra là Ji Tae! Năm đó gặp cháu vẫn còn bé tí, chỉ chớp mắt đã lớn thế này rồi! Bà không nhận ra được! Bây giờ chắc đã học cấp hai rồi nhỉ?"
"Dì, thằng bé đã học cấp ba rồi ạ, có nhảy lớp ạ." Ji-eun đáp lời.
"Ồ, giỏi quá, Tiểu Tae tuấn tú lịch sự như thế này lớn lên chắc chắn còn hơn cả bố nó nữa nhỉ!"
Kool Shang nhìn cháu trai, vẻ mặt tự hào nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Nó vẫn còn kém cỏi lắm!"
...
Vừa vào sảnh, Ji-eun đã nhìn một vòng, sau đó làm như tùy ý hỏi: "Dì, sao không thấy Mingie thế ạ?"
"À, Mingie ấy à, con bé đang ở trong phòng, nhiều người sợ nó không quen, đợi lát nữa mới dẫn nó ra." Nói đến cháu gái, giọng điệu của Chey So-hee trở nên rất từ ái.
Ji-eun nghe vậy bèn kéo tay Chey So-hee, ân cần nói: "Dì à, tình hình của Mingie... con cũng biết một chút. Lúc ở nước ngoài, ngành tay trái của con là tâm lý học, chuyên tiếp xúc với những đứa trẻ đặc biệt, chắc là con có thể giúp một chút đấy ạ?"
"Việc này..." Chey So-hee có hơi do dự.
"Nếu không, để lâu dài thế này cũng không phải cách! Ji Tae nhà cháu năm tuổi đã theo cháu và anh cháu tới công ty họp rồi, chẳng hề luống cuống chút nào..." Ji-eun nói tiếp.
Cô ta biết rõ điểm mấu chốt của nhàManoban không phải Chey So-hee, thậm chí cũng không phải Chun Ae mà là đứa con không rõ lai lịch kia của Lalisa, Hyomin Manoban...
Đứa con độc nhất của Lalisa, cháu cưng duy nhất của Chun Ae và Chey So-hee.
Bởi vì trước mắt Chun Ae chỉ có một đứa cháu này, thế nên bọn họ xem trọng đứa trẻ này hơn ai hết.
Vì thế, lúc cô ta ở nước ngoài đã cố ý học tâm lý học một thời gian ngắn về chứng bệnh tự kỉ này.
Chey So-hee nghe vậy thì chẳng hiểu sao, trong lòng lại hơi có chút gì đó không thoải mái.
Chứng bệnh tử kỉ kia là chỉ những đứa bé ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Mingie của họ chỉ là đứa trẻ chịu kích thích, hướng nội hơn trẻ con bình thường thôi, nào có phải tự kỉ đâu? Ngay cả Ham Eun jung cũng đã nói rằng Mingie không thuộc phạm trù bệnh tự kỉ, cùng lắm cũng chỉ là có chướng ngại sau kích thích mà thôi.
Huống chi từ khi cái cô Rosé kia xuất hiện, tình hình của Mingie cũng đã tốt hơn bao nhiêu rồi, biết cười, lại còn biết làm nũng, còn... còn... biết mở miệng nói chuyện...
Có điều bà cũng biết Ji-eun chỉ là có ý tốt mà thôi, bèn khẽ vỗ tay cô ta, nói cảm ơn: "Đứa trẻ ngoan này, cảm ơn con! Có điều tình hình của Mingie bây giờ cũng không tệ lắm, lúc nào cần, dì sẽ tìm con!"
Trước khi tình hình của Mingie hoàn toàn ổn định, kể cả có là Ji-eun thì bà cũng không dám để Mingie tiếp xúc.
Ji-eun nghe ra vẫn có khả năng, bèn không ngừng cố gắng quan tâm: "Bây giờ Mingie đang đi học ạ?"
"Đúng thế, đang đi học ở trường." Chey So-hee nói xong thì vẻ mặt như được an ủi.
"Học ở trường nào thế ạ?" Ji-eun lại hỏi.
"Nhà trẻ Baby Moon"
"Theo con biết thì trường này đúng là không tệ, nhưng hình như cũng chỉ là một nhà trẻ bình thường thôi... Tình hình của Mingie nên đối xử đặc biệt mới đúng! Con biết một trường chuyên điều trị trẻ tự kỉ! Trước khi vào còn có một bài test nữa, con còn cố ý qua xem thử, đúng là khá lắm. Có không ít đứa trẻ sau khi qua đó học thì có chuyển biến tốt hơn. Con cũng có quen với hiệu trưởng trường đó, dì có muốn chuyển Mingie qua đó xem thử không ạ?" Ji-eun thăm dò.
Tuy rằng Chey So-hee không cho rằng Mingie bị tự kỉ, nhưng nếu Mingie có thể khá lên thì đương nhiên là bà cầu còn không được ấy.
(đúng là ..., sao mà chấp nhận nghe những lời nói về cháu mình vậy được trời... tức á)
Thế nên nghe Ji-eun nói như thế, bà cũng hơi xiêu lòng, chần chừ nói: "Việc này, vẫn là phải thương lượng với Lisa thì mới quyết định được."
Ji-eun vội vàng nói tiếp: "Đây là điều đương nhiên, mọi người cứ thương lượng kĩ, khi nào cần có thể liên hệ với con! Lát nữa con cũng sẽ nói chuyện với Lisa, để xem ý của chị ấy thế nào!"
"Được được được... Cảm ơn con, Ji-eun!" Vẻ mặt Chey So-hee đầy vui mừng.
Ji-eun không chỉ không ngại có Mingie mà còn biết suy nghĩ vì con bé, Chey So-hee đương nhiên là lại càng hài lòng hơn.
...
Hai người đang trò chuyện hòa hợp thì đột nhiên, một nữ giúp việc hoảng hốt chạy tới, đè thấp giọng nói bên tai Chey So-hee.
"Lão phu nhân, không hay rồi! Tiểu công chúa... cô Mingie không thấy đâu!"
"Cô nói cái gì? Cái gì mà không thấy?" Sắc mặt Chey So-hee lập tức thay đổi.
Ji-eun cũng ân cần hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Một lát sau, Chey So-hee, Ji-eun, Chun Ae, Lalisa và Hansin đồng loạt xuất hiện trong phòng của Mingie.
Sắc mặt của Chun Ae vô cùng khó coi: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại không thấy đâu? Cô trông trẻ con thế nào đấy hả?"
Nữ giúp việc nhìn Chey So-hee, lại xem sắc mặt của Ji-eun. Vẻ mặt như có vẻ khó xử nhưng vì sợ hãi Chun Ae nên vẫn trung thực mở miệng: "Thật ra vừa rồi cô Hyomin có đi ngang qua, nghe thấy những lời Lão phu nhân và Kool tiểu thư nói với nhau. Nghe xong cô Hyomin liền lập tức bỏ chạy, lúc đó đông người quá, tôi không đuổi kịp được. Sau đó... không tìm được cô Hyomin nên tôi mới hoảng..."
Nữ giúp việc vừa nói xong thì cũng đã bị dọa phát khóc rồi! Tiểu công chúa này là "vảy ngược" của mọi người trong nhà Manoban đấy! Nếu cô bé có chuyện gì thì cô chết chắc rồi!
"Vừa rồi hai người nói cái gì?" Chun Ae lập tức trợn mắt nhìn Chey So-hee và Ji-eun.
Sắc mặt Chey So-hee trắng nhợt: "Chẳng lẽ..."
Vẻ mặt Ji-eun cũng thay đổi.
"Bà nói đi!" Chun Ae nhìn Chey So-hee, gấp đến nỗi không chịu được nữa rồi.
Ngay lúc Chun Ae đang lo lắng vạn phần thì sau lưng, trong điện thoại của Lalisa bỗng vang lên giọng của Ji-eun.
"Dì à, tình hình của Mingie... con cũng biết một chút. Lúc ở nước ngoài, ngành tay trái của con là tâm lý học, chuyên tiếp xúc với những đứa trẻ đặc biệt, chắc là con có thể giúp một chút đấy ạ?"
Lúc bọn họ nói chuyện, Lalisa đã yên lặng dùng điện thoại xâm nhập vào hệ thống giám sát của cả tòa nhà, lấy ra được đoạn camera theo dõi lúc đó...
Nghe xong những lời này, sắc mặt Chun Ae rõ ràng trở nên khó coi.
Năm ấy, chuyện Mingie bị bắt cóc rất rùm beng. Tuy ngay sau đó đã bị nhà Manoban phong tỏa hết mọi tin tức, không ai ở ngoài biết gì về chuyện này, nhưng những người trong giới vẫn biết được ít nhiều.
Thêm việc tròn hai năm nay Mingie không hề xuất hiện ở bất cứ buổi gặp mặt chính thức nào, khó tránh được các thể loại đồn đại. Thậm chí có người còn âm thầm suy đoán Mingie bị sợ đến mức ngớ ngẩn luôn rồi, cháu nội nhất của nhà Manoban đã thành phế vật.
(Lúc đọc bản gốc tôy đã căm hận hai ông bà này nhìu lắm đấy.. bây giờ vẫn vậy. Ích kỷ!!!)
Mingie chỉ có chút khuynh hướng khép mình, nhưng Ji-eun hết câu này tới câu khác gọi con bé là đứa trẻ đặc biệt, là một đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ. Còn lấy thằng cháu Kool Ji Tae của cô ta ra so sánh, thế này thì Chun Ae sao có thể thấy thoải mái được.
Cùng với âm thanh truyền ra từ camera, bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo...
Ji-eun cau mày nói: "Con với dì cũng chẳng nói gì kích động tới đứa nhỏ, liệu có phải có nguyên nhân gì khác không?"
Hansin ở bên cạnh nghe thấy vậy liền lườm cô ta một phát, lầm bầm nói: "Thế còn chưa đủ kích động hả? Cô thử đổi vị trí mà nghĩ đi, nếu là cô, cô có vui khi bị người khác hết câu này tới câu khác bảo mình bị bệnh không, đã thế lại còn nói phải cho vào trường đặc biệt để học? Mingie nhà tôi là một đứa trẻ bình thường. LÀ BÌNH THƯỜNG hiểu không, nghe thấy những lời này ắt sẽ thấy đau lòng, cũng sẽ buồn chứ!"
Lời của Hansin nói trúng tâm trạng của Chun Ae và Chey So-hee.
Mặt Ji-eun cứng đờ, tuy trong lòng không thấy mình sai nhưng cũng không thể phản bác lại được Hansin, chỉ có thể tỏ ra áy náy xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không ngờ sẽ thành ra như vậy..."
Chey So-hee biết cô ta không phải cố tình, liền vỗ vai cô ta, gỡ rối: "Ji-eun, không phải lỗi của con, không ai biết Mingie lại đột nhiên tới đây rồi nghe thấy những lời này cả..." ( đàn bà nguuuu)
Sắc mặt Chun Ae trùng xuống, ông trầm ngâm nói: "Việc cấp bách lúc này là phải tìm được Mingie"
Hôm nay, ở một nơi thế này, nếu xảy ra chuyện gì hậu quả sẽ khó mà lường được.
"Lisa, trong camera có thể thấy Mingie đi đâu không?" Chey So-hee sốt sắng hỏi.
Lalisa: "Con bé cố ý tránh các góc máy quay ra rồi."
Ji-eun thấy Lalisa nói vậy khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
'Một đứa trẻ chỉ mới hơn năm tuổi, sao biết cách tránh camera được?Không phải Lalisa làm quá lên đó chứ? Chắc chỉ trùng hợp tránh được thôi...'
Chey So-hee nghe vậy càng sốt ruột: "Vậy làm thế nào bây giờ... Hôm nay có nhiều khách tới như vậy... không tiện gióng trống khua chiêng tìm người đâu..."
Ji-eun muốn lập công chuộc tội, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu như là bình thường, một đứa trẻ tự kỉ... Ý của con là, một đứa trẻ có tính cách như Mingie, sẽ thiếu cảm giác an toàn. Thế nên sẽ trốn ở nơi khiến nó cảm thấy an toàn nhất, nói không chừng nó đang trốn trong phòng cũng nên!"
"Cô đã tìm thử trong phòng chưa?" Ji-eun hỏi cô giúp việc,
Cô giúp việc lập tức gật đầu: "Đều tìm hết rồi ạ."
"Chắc chắn chứ?" Ji-eun lại hỏi: "Trong tủ, dưới gầm giường đã tìm hết cả chưa?"
'Trong tủ? Dưới gầm giường?'
Cô giúp việc lắc đầu, nhíu mày: "Chuyện này thì không thể đâu... Cô chủ nhỏ nhà chúng tôi rất thích sạch sẽ, sao có thể chui vào những chỗ đó được..."
"Cứ tìm thử đi, theo kinh nghiệm của tôi, mấy chỗ đó là có khả năng nhất đấy!" Ji-eun nói.
Cô giúp việc không đi ngay mà nhìn về phía Chun Ae và Chey So-hee.
Sau khi được ra hiệu, lúc này cô mới bắt đầu chạy đi tìm, Chey So-hee và Chun Ae cũng tìm kiếm khắp nơi.
(Má ơi muốn dọng dô mồm cô ta ghê, cục Bột đáng yêu của toy mà chọn những nơi tầm thường trốn ư!!! hmmm! Sorry mọi người nhe, tại toy ghét những người tự cho mình là ta đây á, nhưng mà tức á)
Cuối cùng, tìm cả nửa ngày, ngay đến ngăn kéo cũng lục tung cả lên mà chẳng thu hoạch được gì.
Ji-eun lại nghĩ: "Thường ngày con bé có thói quen tới đâu không?"
Người cô giúp việc dính toàn bụi bặm, đưa tay lau mồ hôi: "Những nơi mà cô Hyomin có thể tới tôi đều tìm hết cả rồi!"
"Lisa, giờ phải làm thế nào? Con nói gì đi chứ!" Chey So-hee lo lắng nhìn về phía con gái.
Lalisa cúi mắt nhìn điện thoại: "Con có thấy vài người ra vào, nhưng nó chưa hề rời khỏi chỗ này."
"Cũng tại mẹ không tốt, không chú ý nó tới... lại... lại nói những lời khiến nó đau lòng..." Chey So-hee tỏ ra tự trách, cứ nghĩ tới việc Mingie giờ đang trốn đâu đó là lại đau lòng.
Chun Ae nghe Lalisa nói vậy nhưng dây thần kinh không hề có lơi lỏng phần nào: "Thế có nghĩa là chắn chắn nó vẫn đang ở trong nhà? Nhưng... thế thì phải tìm thấy rồi chứ! Con bé đâu thể một mình mãi được?"
"Cứ để nó bình tĩnh lại đã." Lalisa thờ ơ nói.
Chun Ae nghe vậy liền phát hỏa: "Mày nói vậy mà nghe được à? Nó mới bao nhiêu tuổi! Mày để nó tự mình bình tĩnh! Tình trạng của Mingie vốn đã không ổn định, giờ mới tốt hơn một chút, mày muốn nó lại trở về với dáng vẻ trước đây à?"
Thấy Lalisa vẫn thờ ơ, Chun Ae đen mặt, cố nén giận nói: "Được rồi, mày không cần phải chơi trò này với tao nữa, gọi người phụ nữ kia tới đây đi!"
Người phụ nữ kia...? Bắt được keyword, Ji-eun lập tức trở nên cảnh giác.
Lalisa lạnh lùng nhìn Chun Ae: "Ba nói ai?"
"Người..." Chun Ae trừng mắt, đành sửa miệng: "Rosé!"
"Không hiểu cô ấy là người nào của Manoban gia, chỉ cần một câu nói của ba thì có thể tùy tiện gọi là đến sao." Lalisa không nhanh không chậm nói.
Hansin lắc đầu, 'chậc chậc chậc, cuồng ma hộ thê lại login rồi!'
"Giờ không phải chúng mày đang qua lại với nhau sao?" Chun Ae bực mình nói.
"Hóa ra là ba cũng biết." Lalisa có vẻ lơ đãng nhưng đều có ý tứ sâu xa cả.
Đã biết chị có đối tượng rồi, còn tìm trăm phương ngàn kế tác hợp chị cùng người phụ nữ khác. Không có việc gì thì gọi cô gái mà chị đang quen là "người phụ nữ kia", lúc có chuyện rồi mới nghĩ tới cô là người yêu của chị.
Bị con gái dằn mặt trước mặt người khác, gương mặt già nua của Chun Ae rõ ràng là không thoải mái chút nào: "Đồ mất nết, có ai nói chuyện với ba mình như mày không hả?"
"Hai người cãi nhau cái gì? Cũng không nhìn xem giờ có phải là lúc cãi nhau không?" Chey So-hee kéo Chun Ae ra, không ngừng ra hiệu với ông, ý bảo ông coi như vì Mingie, tốt xấu gì cũng thu liễm tính khí lại một chút.
Sau đó Chey So-hee lại nhìn về phía Lalisa, từ từ khuyên nhủ: "Lisa, ba con có hơi nặng lời, con đừng chấp ông ấy, giờ Mingie quan trọng hơn!"
"Chị, mặc kệ thế nào cứ gọi chị dâu tới đã rồi tính, lỡ có chuyện gì còn có chuẩn bị trước." Hansin giảng hòa đúng lúc, hôm nay dù gì cũng là lễ mừng thọ của ba, làm quá lên cũng không ổn.
Chey So-hee gật đầu lia lịa.
Lalisa: "Để chị hỏi xem cô ấy có rảnh không đã."
Cái gì gọi là có rảnh không, kể cả không rảnh thì cũng nên bỏ hết mà chạy tới đây mới đúng chứ, có gì quan trọng hơn Mingie sao? Chun Ae không hài lòng với thái độ của Lalisa, nhưng dù sao cũng đang có việc cầu người, đành phải nhịn xuống.
"Được được được, con mau gọi điện hỏi đi!" Chey So-hee vội vàng nói.
Cảnh tượng trước mắt khiến chuông báo động trong lòng Ji-eun kêu vang không ngừng.
'Chuyện gì thế này? Tình huống này... sao như thể cô gái đó có ảnh hưởng rất lớn tới Mingie vậy nhỉ?' Thậm chí còn lớn đến nỗi Chey So-hee và Chun Ae rõ ràng không thích cô nhưng vẫn phải kiêng kị.
'Chỉ là một diễn viên mới vào nghề thôi mà, sao lại có khả năng tiếp cận được với Mingie như thế?'
Dù gì cô ta cũng đã nghe ngóng qua, được biết ngay đến bác sĩ tâm lí nổi tiếng toàn quốc như Ham Eun Jung còn phải bó tay toàn tập với Mingie cơ mà...
–Đúng lúc này, tại Studio Tắc Linh.
Rosé vừa tham dự xong một hoạt động quảng bá, tiện đường về Studio một chuyến.
Taeyang, Minguk và Alice đều đang bận rộn. Sau khi Rosé chào hỏi ba người xong liền gọi Taeyang tới văn phòng riêng.
"Sếp, chị tìm em có chuyện gì?"
"Ừm." Rosé gật đầu nhìn cậu ta: "Cậu thấy giám đốc Park là người thế nào, nói thử xem."
Taeyang có vẻ hơi chần chừ: "Nói thật ạ?"
Rosé cười bất đắc dĩ: "Tìm cậu tới tất nhiên là muốn nghe nói thật rồi!"
"Được thôi..."
Taeyang khẽ ho một tiếng: "Nói về con người của giám đốc Park trước nhé, tính tình lạnh lùng. Mấy ngày vừa qua bọn em hoàn toàn không dám nói chuyện nhiều với cô ấy. Nhưng năng lực nghiệp vụ lại vô cùng chuyên nghiệp, lượng công việc bọn em phải khổ sở mất mấy ngày mới xong thì cô ấy chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể quyết định được rồi. Thế nên mấy ngày cô ấy ở đây, hiệu suất công việc trong Studio của chúng ta nhanh hơn hẳn, trên cơ bản thì mấy đơn hàng đặt sau tuần lễ thời trang cũng đã xử lí gần xong rồi!"
Rosé nghe vậy liền thở phào. Nhưng, ngay sau đó Taeyang lại chần chừ nói: "Có điều..."
"Điều gì?"
"Có điều... nói thế nào nhỉ, em cứ cảm thấy lòng cô ấy không ở đây. Trừ công việc trong tay ra thì chưa từng thấy cô ấy chủ động làm bất cứ chuyện gì." Taeyang thành thật trả lời.
Rosé nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài dự liệu: "Cô ấy làm được như thế đã là khó có được rồi."
Dù sao cũng là người giữa đường tạt qua, đối với cô ấy mà nói, đây cũng chỉ là một nhiệm vụ được Nam Eun Sang giao cho, không cầu công lao chỉ cầu không thất bại. Ngoài chuyện được phân ra, cô ấy sẽ không làm thêm gì cả, đến đúng thời hạn, cô ấy sẽ lập tức rời khỏi đây.
"Được rồi, đại khái thì chị biết rồi, có thế nào đi nữa thì việc Alice tới đây cũng giúp đỡ được cho chúng ta rất nhiều, mấy đứa phải vui vẻ mà làm việc với nhau. Còn về studio, chúng ta vẫn phải để tâm nhiều hơn, không thể thấy cổ tới rồi chuyện gì cũng trông mong vào cổ được." Rosé nói.
Taeyang: "Em biết rồi sếp."
Rosé đang nói chuyện với Taeyang, điện thoại bỗng vang lên, là Lalisa gọi tới.
Ngay tức khắc, vẻ nữ cường mạnh mẽ của Rosé lập tức trở nên dịu dàng, ngọt ngào.
Taeyang thấy vẻ mặt này của Rosé liền đoán ra là ai, thức thời nói: "Sếp, nếu không còn chuyện gì nữa vậy em đi làm việc đây!"
"Được, đi đi!"
Sau khi Taeyang ra ngoài, Rosé vội bắt máy: "Alo, Boss đại nhân~! Sao lại gọi cho em vào lúc này thế?"
"Đang làm gì thế?" Lalisa hỏi, nói giọng mềm như nước cũng chẳng quá.
"Em đang ở Studio, xem tình hình thế nào thôi ~"
"Nếu không bận thì tới Manoban gia một chuyến được không?" Lalisa hỏi.
"Thật thì cũng không bận... nhưng, sao tự dưng lại bảo em tới đó thế? Hôm nay chẳng phải là tiệc mừng thọ của ba chị à?" Rosé cau mày, lập tức phát hiện ra chuyện gì đó bất thường: "Có phải Mingie xảy ra chuyện gì rồi không?"
(ghê chưa đánh hơi mùi có chuyện luôn... giỏi qquá Chaeng ơi)
"Đừng lo, Mingie không sao, chỉ là bỗng không thấy nó đâu. Chị xem hết mấy cái camera cũng không thấy con bé ra ngoài, chắc vẫn đang ở trong khuôn viên Manoban." Lalisa đáp.
"Gì cơ? Bỗng không thấy đâu? Đang yên đang lành sao tự dưng lại không tìm thấy? Em tới ngay! Cụ thể thế nào lát nói kĩ xem nhé!" Vừa nghe thấy chuyện liên quan tới Mingie, Rosé không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy.
"Đi từ từ thôi, không cần vội. Em bắt xe tới đi, không được tự mình lái xe đâu." Lalisa không yên tâm dặn dò, rõ ràng là sợ cô lại chạy xe đua tới.
"Biết rồi biết rồi..."
Hansin và Chey So-hee ở bên cạnh thấy Lalisa thuận lợi gọi người tới, liền thở phào một hơi.
Ji-eun cố bới ra một nụ cười, tỏ vẻ giống như chỉ tiện hỏi: "Xem ra, cô Park có quan hệ rất tốt với Mingie?"
"Phải, Mingie nhà dì... rất thích cô gái đó, còn nghe lời cô ấy nữa." Chey So-hee đắn đo mãi mới đáp.
Chuyện này chắc chắn không thể giấu được, Chey So-hee đơn giản chỉ là tiêm mũi dự phòng trước cho Ji-eun thôi.
Ji-eun nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên.
Không ngờ cô gái đó lại còn khôn khéo hơn cả trong tưởng tượng của cô ta, đã xây dựng mối quan hệ tốt với Mingie từ sớm rồi.
Ji-eun thở dài, tỏ ra tràn đầy mong ước nói: "Vậy thì tốt quá, chỉ cần cô Park tới, chắc chắn sẽ tìm được Mingie ngay thôi ạ."
Tuy cô ta cố tình nói vậy nhưng trên thực tế cũng đoán ra Rosé chưa tới Manoban được mấy lần, có khi còn chưa đi hết cả căn nhà này. Manoban gia lớn và lạ lẫm như vậy, sao cô ta có thể tìm được đứa bé kia mà không kinh động tới khách mời!
Ông cha đã có câu 'Hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều'
Chun Ae và Chey So-hee ắt cũng nghĩ tới điểm này, nhưng ngoài như vậy ra, họ cũng không có cách nào tốt hơn cả.
"Tất nhiên không thể trông chờ vào một người được, tôi đã bảo người làm âm thầm đi tìm rồi. Nếu không được nữa thì kết thúc buổi tiệc sớm thôi!" Chun Ae nghiêm túc nói.
Trong lòng Ji-eun không khỏi hoảng sợ.
Tuy sớm đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng cô ta đã xem nhẹ tầm quan trọng của Mingie đối với Chun Ae rồi.
...
Tại Manoban Gia.
Chờ tới khi Rosé tới, các khách khứa được mời trong buổi tiệc tối nay cũng đã tới gần đầy đủ. Trong ngoài biệt uyển đèn đuốc sáng choang, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng diễn tấu du dương cùng âm thanh khách khứa trò chuyện náo nhiệt truyền tới.
Đêm nay, xung quanh đều bị giới nghiêm, taxi cũng chỉ có thể lái tới chân núi.
May mà Rosé vừa xuống xe đã thấy Hansin đợi cô ở bên đường.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hansin khởi động động cơ, vừa lái xe vừa giải thích cho cô ngọn nguồn: "... Chuyện là vậy đấy! Giờ không biết Mingie đang trốn đâu gặm nhấm vết thương nữa rồi, ôi ~ đứa bé đáng thương!"
Mắt Rosé nheo lại, con ngươi lạnh lẽo hoàn toàn không hợp với con người cô: "Thằng bé Kool Ji Tae kia giỏi lắm sao?"
"Từ nhỏ đã được gọi là thần đồng, mới mười ba tuổi mà học tới cấp ba. Năm sau sẽ tham gia thi đại học, chuẩn bị đăng kí vào đại học Seoul! Hừ, thằng oắt đó còn chẳng bì được với tiểu gia tôi thì sao đọ được Mingie nhà chúng ta!"
Lúc nói xe đã dừng trước cổng.
Hansin vòng qua mở cửa xe cho Rosé, lo lắng gãi đầu: "Chaeyoungie, lần này có vẻ sẽ hơi vướng chân vướng tay đấy. Trước đây Mingie cùng lắm cũng chỉ nhốt mình lại trên gác xép thôi, nhưng lần này căn bản không thấy bóng dáng đâu nữa luôn. Cũng không biết trốn đi đâu mất rồi, cô lại không quen địa hình ở chỗ này. Nếu thật sự không tìm được, cô cũng đừng miễn cưỡng quá! Cùng lắm thì bảo ba tôi kết thúc bữa tiệc sớm, không có gì quan trọng hơn Mingie cả..."
Hansin vẫn đang nghĩ cách tiêm thuốc đề phòng cho Rosé thì bên này Rosé bỗng thở nhẹ một hơi, sau đó vui mừng cúi người xuống, ôm lấy bé con đang lao ra từ bóng tối: "Mingie? Bảo bối! Con dọa cô Chaeyoungie sợ chết khiếp rồi này! Con vừa chạy đi đâu thế?"
"..." Hansin ngẩn ra nhìn thằng nhóc mà họ đã tìm khắp nơi cũng không thấy: "Anh Yeong~, anh đúng là công năng tự động tìm "bảo"!"
Cùng lúc đó, tại nơi nào đó trong sân sau của vườn hoa.
Lalisa, Chun Ae, Chey So-hee đều có mặt, ngoài ra còn có Ji-eun, xung quanh là một đám người hầu đang nơm nớp lo sợ, quản gia đang dùng bộ đàm nói gì đó với người bên kia.
"Lão gia, vẫn... vẫn chưa tìm được cô chủ nhỏ!" Hyun Ki toát mồ trả lời.
Sắc mặt Chun Ae trùng xuống: "Tiếp tục cử thêm người đi."
"Nếu cử thêm người nữa e rằng sẽ khiến khách khứa nghi ngờ..." Quản gia hơi do dự.
Bọn họ nói với mọi người là dây chuyền của Chey So-hee không cẩn thận bị rơi mất, đang đi tìm. Nhưng nếu chỉ vì một sợi dây chuyền mà phái nhiều người đi tìm thì ai mà tin được.
Huống hồ chủ nhân của Manoban gia hôm nay vẫn chưa xuất hiện, mấy vị khách kia cũng không phải kẻ ngốc, chỉ sợ lúc này đã bắt đầu nghi ngờ rồi...
"Rút." Lalisa nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với Hyun Ki một chữ.
Một người bảo phái thêm người, một người bảo rút. Hyun Ki nhìn Lão gia lại nhìn Đại tiểu thư, bỗng ngẩn ra đó, chuyện này... rốt cuộc là nên nghe theo ai đây...
"Mingie vẫn chưa tìm thấy, rút cái gì mà rút?" Chun Ae giận dữ.
"Rosé sắp đến rồi." Lalisa nói.
"Cô ta đến thì sao? Cô ta là thần tiên chắc? Chúng ta bao nhiêu người thế này sắp lật hết cả cỏ lên rồi còn không tìm được Mingie, dựa vào một mình cô ta mà tìm được hả?" Chun Ae tức giận nói.
"Lisa, an nguy của Mingie quan trọng hơn, chị nghe lời chú cử thêm người tìm đi!" Ji-eun ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Hyun Ki, cậu còn ngẩn ra đó làm gì!" Chun Ae giục.
Hyun Ki tiến thoái lưỡng nan, vô tình nhìn tới nơi cách đó không xa, ánh mắt ngây dại trố cả ra: "Cô.....Cô chủ nhỏ"
"Gì cơ? Mingie á? Ở đâu?" Chey So-hee và Chun Ae cùng lên tiếng.
"Bên đó... Hình như là cô chủ nhỏ..."
Tức khắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hyun Ki đang chỉ.
Sau đó, họ thấy Hansin và Rosé đang đi về phía họ, Rosé còn đang bế một đứa bé trong lòng.
Đứa bé khoác chiếc comple của Hansin trên người, ôm chặt lấy cổ Rosé, gương mặt nhỏ nhắn chôn chặt vào vai cô. Đây là dáng vẻ của người hoàn toàn mất hết cảm giác an toàn mới có.
Phút chốc, tất cả mọi người đều vui mừng chạy tới.
"Hansin, các con tìm thấy Mingie ở đâu vậy?" Chey So-hee kích động không thôi.
"Có tìm gì đâu, chị dâu vừa xuất hiện, Mingie đã tự mình chui ra rồi!" Hansin nhún vai.
"..."
Không ngờ lại như vậy, ai nấy cũng kinh ngạc.
Cuối cùng, không phải Rosé tìm được Mingie... mà là Mingie đã tìm thấy cô...
Chẳng trách Lalisa chắc chắn chỉ cần Rosé tới nhất định sẽ tìm được Mingie.
Rõ ràng Mingie ở rất gần chỉ là con bé không muốn xuất hiện mà thôi. Chỉ khi nào thấy người mình muốn gặp, có thể ỷ lại, khiến nhóc có cảm giác an toàn tới, nhóc sẽ tự mình chui ra.
Bất kể có thế nào, Chun Ae và Chey So-hee cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này lại không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Rosé.
Ngược lại Rosé cũng chẳng để ý tới mấy chuyện này, cô chỉ quan tâm tới bánh bao nhỏ thôi. Cô nhẹ nhàng dỗ dành, bé con bỗng ló cái đầu nhỏ ra, run rẩy miết chặt quyển sổ trong tay, hình như muốn nói gì đó...
"Bảo bối, con sao thế?" Rosé vội cầm lấy quyển sổ.
Sau đó, khi cô thấy những lời Mingie viết, vành mắt liền đỏ lên...
Chỉ thấy Mingie viết trên đó: Mẹ, con muốn về nhà.
"Mẹ, con muốn về nhà."
Thấy mấy chữ này, nước mắt của Chey So-hee lập tức trào ra. Đến lúc này bà mới biết những câu nói của bà và Ji-eun tạo thành tổn thương cho Mingie lớn cỡ nào.
Nếu Mingie không đau lòng đến cực điểm thì con bé làm sao có thể viết được câu nói đầy bất lực như vậy.
Bọn họ ngoài miệng thì cứ thao thao bất tuyệt rằng bọn họ là người thân của Mingie, nhưng sự thật thì ngay đến một nơi để gọi là nhà bọn họ cũng không cho Mingie được.
Con bé hoàn toàn không cảm nhận được nơi đây là nơi nó thuộc về.
Rõ ràng là đang ở nhà nhưng Con bé lại nói, nó muốn về nhà...
Mà sự chú ý của Ji-eun lại tập trung vào chữ ""mẹ"" kia. Cô ta vốn chỉ tưởng Rosé này với Mingie cao lắm cũng chỉ là thân quen thôi, không ngờ Mingie lại đồng ý cho Rosé thành mẹ của mình!
'Không được, mình nhất định phải ra tay nhanh hơn!'
Trong trường hợp như hôm nay, Rosé thật sự không muốn bén mảng đến cái vũng nước đục này. Cô còn định dỗ dành bánh bao nhỏ xong rồi sẽ đi, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn đổi ý.
Cô phải nhân cơ hội này khiến cho tất cả mọi người không bao giờ còn có thể coi thường bánh bao nhỏ nữa.
Kể cả cho dù trong tương lai cô với Lalisa sẽ không thuận buồm xuôi gió mà đến được với nhau. Cô vẫn hi vọng rằng dẫu không có mình bên cạnh thì bánh bao nhỏ vẫn có thể sống thật tốt.
Vì vậy Rosé cố gắng áp chế cảm xúc, cực kì dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo bối ngoan nào, đây là nhà của con mà, chưa kể hôm nay là sinh nhật của ông nội đó! Chúng ta đã chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho ông nội còn gì, con quên rồi sao?"
Bánh bao nhỏ nghe thế cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ là bàn tay nhỏ ôm Rosé càng siết chặt hơn.
"Chờ lát nữa cô với con cùng nhau tặng quà cho ông nội có được không?"" Rosé nói.
Nghe thế Mingie mới cọ một cái cực kỳ nhẹ ở đầu vai Rosé, ý là gật đầu đồng ý.
Nhóc muốn về nhà, nơi nào có mẹ Chaeyoungie thì đó chính là nhà.
Dỗ dành bánh bao nhỏ xong, Rosé nhìn về phía Chun Ae và Chey So-hee, lo lắng lên tiếng: "Vừa nãy chắc Mingie vẫn luôn đứng bên ngoài nên cả người con bé rất lạnh, sợ là đã bị khí lạnh vào người, giờ tốt nhất là nên nhanh chóng cho con bé đi tắm nước ấm..."
Chey So-hee nghe thế vội vàng nói: "Vậy mau vào nhà đi! Đừng đứng trong sân nữa!"
Chun Ae cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để Rosé với Mingie rời đi, không nghĩ tới Mingie sẽ đồng ý ở lại nên nhất thời cũng nhanh chóng để hai người họ vào nhà.
Chỉ cần Mingie chịu ở lại thì cho dù người phụ nữ kia muốn nhân tiệc mừng thọ mà lộ mặt thì ông ta cũng cho phép.
Trong phòng tiệc, quan khách đợi quá lâu nên bắt đầu xì xào bàn tán, Chun Ae thấy tình hình của Mingie có vẻ ổn rồi thì vội vàng kéo Chey So-hee đi chào hỏi khách khứa.
"Xin lỗi xin lỗi, để các vị đợi lâu rồi! Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến dự tiệc mừng thọ của kẻ hèn này..."
"Manoban lão quá khách sáo rồi!"
"Được làm khách mời của ngài chính là vinh hạnh của chúng tôi đó!"
Chun Ae khách khí hàn huyên một trận, mọi người cũng rối rít chúc thọ ông ta. Ngoài mặt thì vẫn chẳng có điểm nào khác thường, nhưng vừa quay đầu thì cũng khó tránh khỏi tự âm thầm suy đoán.
"Chuyện đêm nay ông thấy thế nào?"
"Nói là sợi dây chuyền yêu thích của Manoban phu nhân bị mất... nhưng mà mất sợi dây chuyền thôi có cần thiết để tất cả chủ nhân của Manoban gia biến mất hơn nửa buổi tối?"
"Chẳng lẽ là vì Tiểu Công chúa kia của Manoban gia lại đổ bệnh sao..."
"Tám phần là vậy, Manoban gia cũng đủ xui xẻo, mãi mới có một đứa cháu độc đinh ấy thế mà lại là đứa đần độn!"
"Ha ha, Manoban gia hôm nay to lớn như thế, kiểu gì mà chẳng làm qua chút chuyện xấu xa, sợ là bị báo ứng lên con cháu rồi..."
...
"Manoban gia này thật ức hiếp người quá đáng, Lalisa còn chưa kết hôn mà đã có một đứa con riêng đó! Nhà chúng ta còn chưa có ý kiến gì về chuyện này đâu. Những lời của con cũng vì tốt cho đứa bé kia, bọn họ không cảm kích thì thôi chứ sao có thể đổ tội lên đầu con được!" Kool Shang nghe con gái kể lại, nhất thời lửa giận cháy phừng phừng.
"Ba đừng kích động mà, chú Chun Ae với dì So-hee không trách con, hai người còn an ủi con mà! Chú dì nói không liên quan gì đến con hết! Lúc trước dì So-hee cũng rất khách khí cảm ơn con mà!"" Ji-eun vội vàng giải thích.
Vẻ mặt của Kool Shang lúc này mới hơi hòa hoãn lại: "Nói vậy thì còn nghe được... đứa con gái kia có quan hệ tốt với Mingie đến mức ấy cơ à?"
(ủa cóc ghẻ mà đi đòi trách móc... úi giời xuống đi bớt trèo cao)
Ji-eun không vui gật đầu: "Con thấy Mingie gọi cô ta là mẹ."
Kool Shang trái lại không coi ra gì, ông ta nhìn con gái rồi trầm giọng nói: "Ji-eun, con cho rằng chuyện quan trọng nhất hiện giờ là gì?"
"Cải thiện quan hệ với Mingie." Ji-eun trả lời.
Kool Shang lắc đầu: "Sai, tuy con thông minh nhưng trong chuyện này con vẫn quá hồ đồ. Hiện giờ con nhỏ kia chẳng khác gì một kẻ tàn phế, con đi đánh quan hệ với một đứa vô dụng thì có ích lợi gì?"
"Chưa kể ả đàn bà kia đã nắm chặt nó trong tay rồi, con chưa nghe giọng của Chun Ae với Chey So-hee sao? Dẫu cho cô ta có qua lại với Lalisa thì bọn họ vẫn không chấp nhận cô ta. Bữa tiệc hôm nay cũng không mời cô ta nữa, cô ta phải phí hết tâm tư lợi dụng một đứa bé mới có thể xuất hiện!"
Ji-eun trầm ngâm nói: "Đó là bởi vì xuất thân của cô ta quá thấp, hơn nữa con nhìn ra được chú với dì vô cùng quan tâm đến Mingie! Cho nên con mới nghĩ ít nhất cũng phải để Mingie thích con đã, như vậy thì ngay cả Lalisa cũng phải xem trọng con vài phần."
Kool Shang thở dài, tiếp tục phân tích: "Dù sao Mingie cũng là huyết mạch duy nhất của Manoban gia, là máu thịt của bọn họ thì đương nhiên phải quan tâm thôi. Chính bởi vì quan tâm nên đối với chuyện chọn mẹ cho Mingie mới càng khắt khe, thận trọng."
"Bà chủ tương lai của Manoban gia, con có biết vị trí này có ý nghĩa như thế nào không? Dẫu cho cô ta dỗ dành Mingie vui vẻ thì thế nào. Cao lắm thì Manoban gia mời cô ta thành gia sư cho Mingie, thậm chí làm bảo mẫu để tùy thời chăm sóc con bé. Chứ để cô ta vào cửa ấy à, Chun Ae có hồ đồ như vậy sao?"
(Chắc ổng có quyền...)
"Cái này..." Nghe đến đây, tâm tư Ji-eun rõ ràng dao động.
Kool Shang vỗ vai con gái một cái, thành khẩn nói: "Cho nên Ji-eun à, con ngàn lần chớ lẫn lộn đầu đuôi. Cái quan trọng nhất hiện nay là phải để Chun Ae với Chey So-hee coi trọng con. Dĩ nhiên, chuyện này chỉ cần con muốn thì dễ như trở bàn tay."
"Vừa nãy, con đã nói đến trọng điểm rồi, là vì xuất thân của cô ta quá thấp cho nên có nhảy nhót cỡ nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể nhảy vào cửa của nhà Manoban."
"Con phải hào phóng một chút, đừng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà khó chịu trong lòng, sau này có gả qua cũng phải có lòng dạ của một bà chủ. Cái vị trí bà chủ của Manoban gia chỉ có thể là của con, đã hiểu chưa?"
(lại ảo tưởng nữa)
"Con hiểu rồi thưa ba." Nghe xong, Ji-eun kiên định gật đầu một cái, nỗi bất an vừa dâng lên trong lòng cũng tan biến.
Kool Shang nhìn viên ngọc quý của mình mà vừa vui vẻ lại an tâm: "Con hiểu là được rồi."
Thật ra thì còn có vài chuyện ông ta chưa nói, chờ sau này Ji-eun gả vào Manoban gia, rồi sinh ra đứa bé của mình với Lalisa. Dựa vào gen của Kool gia thì Chey So-hee với Chun Ae sao có thể không thích đứa bé ấy đây? (có cửa hả má...)
Đến lúc đó, mọi sự quan tâm sẽ tự nhiên chuyển từ thằng nhóc vô dụng kia chuyển qua đứa bé của bọn họ...
—--
"Cốc cốc cốc"" tiếng gõ cửa vang lên.
Rosé đi tới mở cửa.
Trước cửa là một nữ giúp việc đang cẩn thận bưng một bát canh đứng đó: "Rosé tiểu thư, đây là canh gừng Lão phu nhân bảo nhà bếp chuẩn bị, có thể trừ lạnh."
"A, cảm ơn, làm phiền cô rồi, chờ Mingie tắm xong tôi sẽ cho bé uống ngay."
"Không phiền, là việc tôi phải làm." Nữ giúp việc cung kính cúi mình chào rồi rời đi.
Rosé để canh gừng lên bàn, sau đó gõ cửa phòng tắm một cái: "Lalisa, hai người tắm xong chưa?"
"Được rồi." Bên trong truyền đến tiếng của Lalisa.
Một lát sau, Lalisa ôm Mingie vừa mới được tắm nước nóng đi ra.
Bánh bao nhỏ được bọc trong một cái khăn tắm thật to, mái tóc còn hơi ướt, một cục vừa mềm mềm vừa thơm nức mũi đang được ba mình ôm trong lòng.
Rosé trông thấy, nhất thời bị sự đáng yêu đó giết chết không kịp ngáp: "Aaaaaa, Lalisa, em muốn ôm~ em muốn ôm~!"
Bánh bao nhỏ cũng lập tức chìa tay đòi mẹ Chaeyoungie bế.
Lalisa dịu dàng đưa bánh bao nhỏ đặt vào lòng Rosé.
Rosé ôm được bánh bao nhỏ thì hôn một cái thật kêu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng kia, sau đó mới bón cho nhóc uống canh gừng: "Cục cưng, canh này hơi khó uống nhưng mà có thể trừ lạnh nha, uống vào thì cơ thể sẽ khỏe lên đó!"
Bánh bao nhỏ không hề kháng cự một chút nào, "ừng ực" một hơn cạn cả đáy bát.
Rosé vui vẻ vỗ tay khen thưởng: "Bảo bối quá siêu! Canh khó uống như thế mà uống hết sạch rồi!"
Bánh bao nhỏ tắm xong, uống canh gừng thì tinh thần đã khôi phục hơn nửa.
Rosé liếc đồng hồ: "Lalisa, chị mang Mingie ra chào khách trước đi!"
"Ừ." Lalisa gật đầu, đối với quyết định để Mingie lưu lại bữa tiệc này của Rosé lúc trước hoàn toàn không có ý kiến gì.
Bánh bao nhỏ vừa nghe, trên mặt liền lộ ra vẻ hoảng hốt.
Rosé mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ: "Yên tâm đi, con cứ xuống cùng ba trước đã, chờ mẹ thay quần áo xong sẽ lập tức xuống tìm con!"
Vẻ bất an trong mắt bánh bao nhỏ nhất thời yên ổn lại, ngoan ngoãn gật đầu rồi để appa dắt bàn tay nhỏ của mình.
Rosé dỗ bánh bao nhỏ xong lại nhìn về phía Lalisa có hơi chút chần chừ nói: "Cái đó... Boss đại nhân, em nói trước với chị một chút, lát nữa có thể em sẽ làm vài chuyện... đắc tội với người ta..."
Lalisa: "Ừ, đắc tội thì cứ đắc tội đi, đã có chị rồi!"
Rosé: ""...""
'Sao Đại ma vương cứ cho cô một cảm giác như thể chị là hôn quân thế nhỉ? Nhưng mà như thế lại càng hấp dẫn hơn rồi làm sao đây!!!'
'Cái cảm giác cho dù trời sập cũng có người chống cho thật hạnh phúc quá~!'
...
"Ồ, sao tối nay không thấy La đổng đâu?"
"Hình như vẫn chưa thấy cô ấy đâu, chắc là còn chưa đến!"
Trong phòng tiệc, mọi người mãi không thấy Lalisa đâu thì đã bắt đầu dò hỏi, dẫu sao đây cũng là lễ đại thọ sáu mươi tuổi của cha chị ta mà. Chưa kể Lalisa lại còn là người cầm quyền hiện thời của Manoban gia, nếu đến muộn thì về tình hay về lý cũng không hay lắm.
Đồng thời mọi người cũng càng thêm khẳng định suy đoán lúc trước.
Quả nhiên Tiểu công chúa đã xảy ra chuyện gì rồi...
Nghe thấy xung quanh bắt đầu có người thúc giục, sự lo âu của Chun Ae cũng thoáng hiện lên khuôn mặt, không biết Mingie bây giờ thế nào.
"Lisa nó..."
Chun Ae đang muốn tùy tiện tìm một cái lí do nào đó cho qua, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy hai bóng người một lớn một nhỏ quen thuộc xuất hiện.
Lập tức cũng có người nhanh mắt phát hiện, không tự chủ được hô lên: "Ồ! La đổng tới rồi... Ớ, đứa bé cạnh La đổng là..."
Trong nháy mắt, tất cả những con mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về phía cầu thang...
Lalisa mặc một thân lễ phục màu đen, chỉ có duy nhất chiếc cà vạt trước ngực là có màu khác, vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng hời hợt như thường lệ.
Mà người lạnh lùng khiến người ta lùi xa vạn dặm này lại đang dắt tay một đứa bé, đứa bé này lớn chừng năm sáu tuổi, trông cứ như đồng tử hầu cạnh Quan Âm trong tranh vậy. Làn da trắng nõn, hai mắt to tròn và cũng mặc một bộ lễ phục cổ điển giống y hệt Lalisa, trông cứ như một ông chủ nhỏ tuổi.
Quan trọng nhất là đường nét trên khuôn mặt ấy dù đáng yêu, nhưng chỉ cần vừa lướt qua đã có thể nhìn ra khuôn mặt này với khuôn mặt Lalisa là đúc ra từ một khuôn.
Nhất là cái biểu cảm ba phần lạnh lùng, bảy phần cao ngạo kia đúng là giống y xì đúc. Chẳng cần phải nói, chỉ cần dựa vào khuôn mặt kia thôi cũng đủ biết thân phận của nhóc, đây chắc chắn là vị Tiểu công chúa trong truyền thuyết của Manoban gia.
Đối mặt với cảnh tượng vĩ đại của yến tiệc, chưa kể còn có hàng trăm ánh mắt nóng bỏng chiếu thẳng vào mình mà vẻ mặt của nhóc vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn bình tĩnh bước đi cạnh Appa mình, tuổi còn nhỏ mà phong thái đã kinh người.
Không hổ là con cháu Manoban gia, chỉ trong hoàn cảnh như thế mới hun đúc được một đứa bé như vậy... Trong lúc nhất thời, trong đầu mọi người đều suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà... thật kỳ lạ, chẳng phải có tin đồn nói đứa bé này là một đứa thiểu năng, cả ngày chỉ trốn trong nhà không dám gặp người sao?
Bộ dạng bây giờ thì chỗ nào giống thiểu năng chứ?
Chờ Lalisa dắt Mingie xuống, mọi người cũng tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ. Cơ hồ là mọi người đồng loạt ùa lên, nhiệt tình vây quanh hai cha con bọn họ.
"Ồ! Đây chẳng phải là Hyomin sao?"
"Lớn quá rồi, nhớ lần trước gặp cháu là tiệc đầy tháng của cháu đấy, thời gian trôi nhanh quá!"
"Hyomin à, con nhớ bác không? Lúc con ba tuổi đến nhà bác chơi, bác còn bế con đấy!"
...
Không ít các vị khách quý tầm tuổi lên chức ông bà ở đây tỏ ra vô cùng xúc động: "Vừa nãy nhìn thấy Hyomin mà tôi cứ tưởng thấy Lisa ấy chứ! Cái bộ dạng này giống y đúc Lisa hồi còn bé!"
"Lại còn không à!"
...
"Chaeyoungie, quần áo cô cần đã chuẩn bị xong rồi! Tôi phí hết nửa ngày mới mượn được mấy bé người làm đó, suýt nữa còn bị coi thành biến thái!" Hansin cầm một bộ đồng phục người hầu trong tay, vẻ mặt ai oán cực kỳ.
Rosé vội vàng chạy tới nhận lấy quần áo, hài lòng nhìn một cái: "Quá tốt! Cô vất vả rồi, vất vả rồi!"
"Này, Chaeyoungie, chắc cô không định mặc bộ này thật chứ? Mặc dù tôi nghĩ cô chơi đồng phục tình thú thì... chắc chị tôi sẽ rất thích! Nhưng mà trường hợp như hôm nay... cô không định trang điểm lộng lẫy, diễm quang bắn ra bốn phía cho Ji-eun kia tức chết à? Tôi có thể lập tức điều động trang phục và cả thợ trang điểm chuyên nghiệp cho cô đó!" Ánh mắt Hansin sáng lấp lánh nói.
Rosé liếc mắt nhìn bộ dạng kích động của Hansin: "Cám ơn, nhưng không cần đâu, thế này là đủ cho tôi phát huy rồi!"
Nói xong ánh mắt của cô lóe lên, sâu xa nói: "Tối nay... không phải là sân khấu của tôi!"
Hansin đần mặt: "Hửm? Vậy thì của ai..."
"Chờ lát nữa ái khanh sẽ biết! Mau lui đi, bổn cung còn phải thay quần áo!"
"Dạ..." Hansin nhanh nhẹn lăn ra ngoài.
Ố chà chà, đột nhiên thấy mong đợi phản ứng của chị Hai khi thấy Rosé mặc đồ hầu gái ghê ta...
Tất cả các loại đồng phục giúp việc của Lục gia đều do chính tay Hansin cầm dao ra thiết kế, cũng tự mình lựa chọn chất liệu. Nhất là bộ trang phục hầu gái, bộ đó hao tốn không ít công phu của tiểu gia đây hi hi hi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro