Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại Ma vương dạy cô cách xấu xa hơn!

Rosé có chút khó xử, gãi đầu nói: "Là cái gã mà tôi từng kể cho chị nghe đó, cái gã người yêu cũ một ngày ấy."

'Lại là người phụ nữ đó. Nếu như chỉ là mối quan hệ một ngày, tại sao em ấy còn tiếp xúc với hắn ta nhiều như vậy?'

Vẻ mặt Lisa ngay lập tức trở nên sắc bén: "Em có biết con đường vận chuyển vũ khí vào trong nước đã bị ba thế lực lũng đoạn hoàn toàn rồi không? Bất kể người bạn ấy của em là thành viên của tổ chức nào trong ba thế lực này, đều là đối tượng mà phía bên trên muốn xử lí. Bao gồm cả viên kim cương kia nữa, rất có khả năng cũng được đưa vào nước bằng con đường bất hợp pháp."

Rosé cúi thấp đầu lẩm bẩm: "Tôi biết chứ..."

"Em biết? Em biết mà em vẫn còn ở cạnh người như thế? Em biết lai lịch của đối phương cũng đồng nghĩa với việc đặt bản thân mình vào nguy hiểm, có biết không?"

Rosé vội vàng giải thích nói: "Lai lịch của cô ta có thể có chút nguy hiểm, thật xin lỗi, tôi không có cách nào tiết lộ cho chị được, nhưng chắc chắn rằng cô ta sẽ không hại tôi, điều này tôi có thể chắc chắn..."

Vừa mới dứt lời, cô liền phát hiện ra sắc mặt của Lisa trở nên khó coi đến cực điểm. Rosé cảm thấy mình như một đứa nhóc quậy phá vừa làm sai chuyện gì đó bị người lớn trong nhà bắt được, khẩn trương chọc chọc đầu ngón tay vào nhau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

'Khí thế của Đại ma vương lúc lên cơn thật là đáng sợ!'

Qua một lúc lâu sau cuối cùng Lisa cũng mở miệng: "Đưa khẩu súng cho tôi."

Mỗi câu mỗi chữ mà Rosé nói vừa nãy đều đang bảo vệ cái gã đó, điều này suýt chút nữa thì huỷ hoại lý trí của chị.

"Ồ..." Rosé lập tức ngoan ngoãn đưa khẩu súng cho chị: "chị định làm gì?"

"Tịch thu."

Rosé nghe thế liền bổ nhào vào chị, kêu rên: "Áaa! Đừng mà! Đây là bùa hộ mệnh của tôi đó! Tôi đảm bảo nếu không có chuyện gì sẽ không lôi ra nghịch linh tinh đâu! Tôi thề là sẽ không để ai phát hiện ra đâu! Đừng thu mà!"

Lisa liếc cô một cái, mở ngăn kéo, lấy ra một khẩu súng khác đưa cho cô: "Về sau dùng khẩu này."

Hai mắt Rosé lập tức sáng ngời: "Khẩu này là..." Cô không phân biệt được đây là loại nào, nhưng vừa nhìn là đã biết đây không phải là hàng bình thường.

"Tôi có thể tháo nó ra xem được không?" Rosé cẩn thận hỏi.

Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, Lisa gật đầu.

Được cho phép, Rosé liền phấn khích tháo tung nó ra rồi quan sát kết cấu bên trong, vẻ mặt không thể tin nổi: "P226?"

"Tôi đã cải tiến lại cho nó, tính năng an toàn hơn." Vẻ mặt của Lisa vẫn không được tốt lắm.

Bởi vì kiến thức về súng ống, cách dùng và tháo lắp của cô rõ ràng là đều do cái gã đó dạy.

Rosé thích đến nỗi không chịu buông tay, sau đó đưa mắt liếc anh một cái: "Ưm, kẻ có 92F đã là người rất nguy hiểm, nhưng chị lại có được P226, chẳng phải là..."

Mọi người đều nói 92F là loại súng tốt nhất thế giới, nhưng rất ít người biết P226 mới là cực phẩm, chỉ vì giá thành quá cao nên danh tiếng của nó mới không phố biến như 92F.

Lisa nghe thế liền lạnh mặt: "Em cho rằng tôi là người nguy hiểm?"

Rosé lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Đâu có! Đâu có! Đâu có! Sao có thể như thế được! Boss đại nhân là người tốt nhất thế gian này! Là thiên thần của tôi mà! Chị có thấy mệt không, vai có mỏi không? Để tôi bóp vai cho chị nhá! Cố lên, cố lên nào!"

Dứt lời liền nịnh nọt chạy đến phía sau Lisa, ra sức bóp vai cho chị. Tuy biết cô chỉ đang dỗ chị, lấy lòng chị nhưng sắc mặt đen sì của Lisa lúc này cũng hoà hoãn lại đôi chút.

Có điều, ngay sau đó cả thần kinh của chị lại căng lên, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô dùng lực vừa phải ấn vào vai chị, còn rất chuyên nghiệp xoa bóp cổ và huyệt thái dương chị nữa. Xúc cảm ấm nóng lại còn dùng lực vừa phải rất thoải mái, cũng rất muốn chết.

"Được rồi." Để tránh mất khống chế, Lisa buộc phải bảo cô dừng lại.

"Oh" Rosé cũng chẳng nghĩ nhiều, tiếp tục quay sang nghiên cứu khẩu súng, sau đó không dám chắc mà hỏi lại Lisa: "Khẩu súng này... chị cho tôi thật à?"

Lisa gật đầu: "Coi như đó là quà sinh nhật của em."

'Món quà này cũng thật đặc biệt nha...'

Rosé nâng niu khẩu súng: "Cám ơn! Tôi rất thích!"

Độ an toàn của khẩu súng này quả thực rất cao, lại cộng thêm vẻ bề ngoài bình thường, trừ phi tháo rời nó ra còn không sẽ không biết nó là loại gì.

Rosé ngắm nghía thêm một lúc lâu, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên, muốn khóc: "Lisa, cám ơn chị...Từ trước đến giờ chưa có ai đối xử tốt với tôi như vậy cả..."

Tim Lisa nhói đau, đang định mở miệng an ủi thì Rosé bổ sung thêm một câu: "Cảm giác cứ y như được cha yêu chiều vậy!"

Lisa: "..."

Kiểu đánh giá này...đủ cao, nhưng cũng đủ khiến chị dở khóc dở cười.

"Đã muộn thế này chị chắc đói rồi phải không, để tôi xuống làm bữa khuya cho chị nhé?"

Sau khi Rosé vui vẻ chạy xuống nhà, Lisa rất thản nhiên tháo khẩu súng của cô ra. Đúng như dự đoán, mã số của khẩu súng này đã bị xoá sạch. Nhưng phạm vi về thân phận của đối phương cũng được thu hẹp lại.

Mười phút sau, Rosé bê một bát thức ăn nóng hôi hổi vào phòng.

"Lisa, ăn mandoo có được không? Tôi thấy mandoo lần trước gói vẫn còn ở trong tủ lạnh, thế nên luộc lại cho chị rồi này!"

"Để đó đi."

"Ok!"

Nhìn dáng vẻ bận rộn của Lisa, Rosé có chút băn khoăn, cho nên bê cái bát lên, "Tôi gắp cho chị ăn được không?"

Lisa nhíu mày, định cự tuyệt nhưng lại không nỡ nói ra miệng.

"Để tôi gắp cho! Chị cứ bận việc của chị đi!" Rosé nhanh nhẹn gắp một cục mandoo lên, cẩn thận thổi cho nguội, sau đó mới đưa đến bên miệng chị. Lisa vẫn nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, mặt không đổi sắc há miệng nhận lấy.

'Tại sao lần trước ăn lại không thấy nó ngon như thế này nhỉ?'

Rosé tiếp tục công việc cho đến khi hết sạch bát.

"em nghỉ ngơi một lúc đi, tôi cũng sắp xong rồi." Lisa đưa máy tính của Choi Jung Jae cho cô, sau đó bắt đầu tập trung vào thao tác trên máy tính của mình.

"Oh, được rồi." Rosé lại ôm máy tính đến ngồi ở cái sofa trong góc phòng.

Vì quá nhàm chán vô vị, cô lục tung cả cái máy tính của Choi Jung Jae lên, xem xem còn phát hiện ra được manh mối gì khác nữa không. Kết quả, đúng là bị cô đào ra thật.

Cô tìm thấy trong ổ D có một thư mục được đặt tên là "Cơ mật - quan trọng", liền mở ra xem, phát hiện ra trong đó có không ít video.

'Chẳng lẽ cái gã này còn cất giấu những chứng cứ khác mà không nói với mình?'

Rosé nghi ngờ mở một trong những cái vid đó lên. Vừa mới bật lên, Rosé liền cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng đợi đến khi cô có phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, một giây sau, những tiếng rên rỉ ừ ừ a a khiến người ta đỏ mặt tía tai đã vang lên từ loa máy tính, trong thư phòng yên tĩnh nghe cực kì rõ ràng...

Rosé: "..."

Lisa: "..."

Rosé thật muốn đào ra một cái lỗ cho mình chui vào, vì quá hoảng loạn mà mãi không thể ấn tắt được cái vid đi.

Cuối cùng, Lisa không thể nhìn nổi nữa, mới đi tới tắt hộ cô.

Rosé quẳng luôn cái máy tính đi, dùng giọng điệu tố cáo nói: "Trong máy tính của hắn ta có một thư mục tên là "cơ mật - quan trọng", tôi còn tưởng nó là chứng cứ gì gì chứ...Fuck! Tôi phải nghĩ ra sớm hơn mới đúng!"

'Máy tính của đám đàn ông, có thư mục nào đáng nghi thì chắc chắn là để chứa mấy cái thứ đó!'

Lisa bóp trán, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Đã xong rồi đó, em sang xem đi."

Nói với cô rằng một đêm mới có thể làm xong là vì muốn cô có thể ở bên cạnh mình lâu hơn một chút... Nhưng xem ra, nếu cứ để cô tiếp tục giày vò mình như thế này, chị không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa...

Nghe thấy thế, Rosé lập tức quẳng sự ngượng ngùng sang một bên: "Xong rồi à? Tất cả sao?"

Lisa gật đầu. Ban đầu Rosé còn lo mình đọc không hiểu, nhưng không ngờ Lisa lại không để cô xem những quá trình phức tạp đó, mà trực tiếp đưa kết quả đến trước mặt cô.

Địa chỉ IP gửi email là từ chung cư Seoul Forest Trimage của Hwayoung còn chủ nhân của tài khoản nặc danh ở nước ngoài là trợ lý của Hwayoung - Emily.

"Tôi còn tưởng mấy chuyện hack máy tính như thế này chỉ có trong phim thôi chứ! Muốn biết chủ tài khoản phải đột nhập vào hệ thống ngân hàng... đây như kiểu chuyện không thể ấy..."

Rosé kích động đến mức nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng cô ôm chầm lấy Lisa: "Boss đại nhân! Chị siêu quá đi mất thôi!"

Lisa: "..."

Vào giờ phút này, Lisa không thể không nhìn thẳng vào một vấn đề. Giờ Rosé đúng là đã hoàn toàn tin tưởng chị, nhưng mà, sự tin tưởng của cô có hơi quá rồi... thậm chí còn quên mất chị là một người cũng có nhu cầu sinh lý!

Đơn giản mà nói, cô coi chị là thầy tốt bạn hiền, thậm chí còn là cha... cô không hề coi chị là một bình thường.

Đây quả thật là một vấn đề khiến người ta phải đau đầu. Nhưng đây cũng là một dấu hiệu tốt, thời cơ mà chị đang chờ đợi cuối cùng cũng sắp đến rồi.

"Em định xử lý chỗ chứng cứ này như thế nào?" Sau khi điều chỉnh lại tâm tình Lisa hỏi cô.

"Không cần công bố vội đâu, cứ để cho Hwayoung làm ầm ĩ nữa đi, cô ta càng làm to chuyện, thì sau này ngã lại càng đau. Tôi chuẩn bị... chuẩn bị..."

"Chuẩn bị cái gì?"

"Ưm... Lisa, chị đỡ tôi một chút, sao tự nhiên tôi lại thấy mặt đất lại quay cuô..."

Chữ "cuồng" còn chưa ra khỏi miệng, trước mặt Rosé đã tối sầm, khuỵ một cái ngã xuống đất.

"Chaeyoung!" Lisa biến sắc nhanh chóng đỡ lấy cô.

Thân thể mềm mại của người trong lòng nóng rực như một quả cầu lửa, chị đưa tay sờ lên trán cô, quả nhiên nóng bỏng tay. Trước đó, chị cũng có phát hiện ra, nhưng chị vẫn chỉ nghĩ đó là do tác dụng tâm lý của chị mà thôi, không ngờ rằng là cô đang ốm thật.

Lisa ôm cô chạy xuống nhà: "Chú Song! Mau chuẩn bị xe!"

Lão quản gia kinh ngạc: "Cô Chaeyoung làm sao thế?"

"Không biết." Lisa hoảng loạn đến mức ngay cả mặt nạ núi băng lạnh lùng - ngàn năm không đổi của chị cũng vỡ vụn.

Không biết! Chị thật sự không biết rốt cuộc là bởi vì tác dụng phụ của thuốc kích thích hay là cô chỉ bị sốt đơn thuần... hoặc là cái tên Joo bụng phệ đó đã cho cô uống thứ linh tinh nào khác?

Giờ phút này, Lisa sắp bị sự tự trách chôn vùi, đáng ra chị nên đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một lượt trước mới đúng, lại còn kéo dài thời gian khiến cô bận bịu mệt mỏi như vậy.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy chắc hẳn là áp lực rất lớn, cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ đã là quá giới hạn rồi...

"Đại tiểu thư, cô đừng căng thẳng, tôi thấy dáng vẻ này của cô Chaeyoung chắc chỉ là ốm sốt thông thường mà thôi, không bằng tôi gọi bác sĩ gia đình đến xem thế nào..."

Lúc này, Lisa đã không nghe thêm được bất cứ lời nào nữa, tài xế vừa lái xe đến, chị lập tức ôm bế cô lên xe: "Đến bệnh viện."

Nói xong liền dặn dò Lão quản gia đang đứng bên ngoài: "Báo cho Ham Eunjung, bảo cậu ta cũng tới đó!"

"Vâng!" Lão quản gia không biết nói gì nữa, đành gật đầu

Nếu như trước đây ông vẫn còn chút do dự không dám khẳng định thì bây giờ nhìn biểu hiệu của Đại tiểu thư, chẳng còn gì là không hiểu nữa cả - Cô gái này, tám phần là Đại thiếu phu nhân tương lai của bọn họ rồi.

Lúc Lão quản gia gọi điện thoại cho Ham Eunjung thì cô ta đang ở quán bar uống rượu buôn chuyện với Hansin.

Vừa nghe được là Rosé đột ngột ngất xỉu, hai người lập tức chạy đến bệnh viện.

Bệnh viện nhân dân số một của Seoul. Trong phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất.

Ham Eunjung và Hansin vừa đến nơi thì thấy Rosé sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, mu bàn tay còn đang cắm kim truyền nước, Lisa ngồi bên cạnh giường sắc mặt vô cùng nặng nề.

Hansin và Eunjung nhìn nhau, hiển nhiên là bị vẻ mặt này của Lisa doạ cho hết hồn.

Đúng lúc này có một cô y tá trẻ mang thuốc đến, Hansin liền kéo cô ấy lại hỏi thăm: "Tình hình bệnh nhân như thế nào? Có vấn đề gì không? Có nghiêm trọng không?"

"Bệnh nhân sốt cao, 39.6 độ."

"Ồ, sốt à... Cái gì? Sốt á???"

Hansin ngẩn ra: "Cô chắc chắn là sốt à? Chỉ có sốt không thôi???"

"Đúng thế, đã làm kiểm tra toàn diện rồi, không có vấn đề gì khác đâu, các cô cứ yên tâm đi. Vừa nãy cô trong phòng bệnh cũng đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần rồi."

Cô y tá vui vẻ trả lời, vẻ mặt không có gì là ngại phiền cả, bởi vì... dù là cái vị ngồi trong kia, hay hai cô gái mới tới này, tất cả đều đẹp nhaa! Có hỏi một trăm lần đi nữa thì cô cũng vẫn sẽ vui lòng trả lời!

Hansin suy yếu bám vào khung cửa, vuốt vuốt trái tim vẫn còn đang đập thình thịch của mình: "Chị à, chị định doạ chết em đấy à? Cô ấy chỉ bị sốt thôi mà, chị làm sao mà phải tỏ ra cái vẻ như đang mắc bệnh nan y thế?"

Ham Eunjung vẻ mặt cũng đầy bất đắc dĩ: "Lại còn gọi cả tôi đến nữa, tuy tôi là bác sĩ, nhưng là bác sĩ tâm lý mà?"

Lisa hơi ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng lườm Eunjung: "Bây giờ Chaeyoung đã thay thế cậu rồi, có lẽ tôi nên tiết kiệm một khoản chi."

'Ý là không cần đến cô ta nữa.'

Mỗi năm Lisa trả cho Eunjung một khoản không nhỏ đâu.

"Khụ, đừng mà! Ngoài chuyện đó ra tôi còn nhiều chỗ hữu dụng lắm đấy! Tôi có quen một chuyên gia dinh dưỡng vô cùng nổi tiếng, để tôi gọi anh ta đến tự tay điều dưỡng sức khoẻ cho Rosé!"

Eunjung quả thật có chút chột dạ, từ lúc Rosé đến, cô ta nhàn hạ đi nhiều lắm, dù là Mingie hay Lisa đều rất ít khi cần đến cô ta, ngay cả buổi điều trị tâm lý một tuần một lần cũng ngừng luôn rồi.

Sau khi Eunjung đi rồi, Hansin thấy Lisa vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động suốt, không nhịn được bèn hỏi: "Chị, chị đang đọc gì đó?"

'Chị mình thành thanh niên nghiện net từ bao giờ thế?'

Kết quả, vừa mới đến gần cô ta liền kinh hãi.

Bà chị nhà mình thế mà lại lưu lại đoạn video quay ở nhà Choi Jung Jae vào điện thoại di động.

"Oh shit! Chị, tự nhiên chị lôi cái này ra xem làm gì? Biểu cảm lúc đó của Chaeyoung thật đáng sợ, lúc đó, em nhìn thấy còn sởn cả da gà, không biết rốt cuộc cô ấy diễn hay là thật nữa..." Hansin rùng mình nói.

'Thế mà, bây giờ bà nhà mình không chỉ xem đi xem lại mà còn dùng cái vẻ mặt kì dị, kiểu như: Woa, vợ mình thật là đáng yêu...Đúng là hết thuốc chữa rồi...'

"Nhưng mà hai người đúng là hiểu nhau thật đấy, ngay cả biện pháp nghĩ ra cũng giống nhau, bạo lực muốn chớt! Chậc chậc, đúng là người một nhà!" Hansin cảm thán.

Lisa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái nhỏ nằm trên giường, vẻ mặt vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào.

Để tránh bị mù mất mắt chó,Hansin không kìm được mà quay đi: "Thân phận của kẻ đứng đằng sau chắc chắn đã bị mò ra rồi đúng không? Tiếp đến sẽ là công khai trên mạng để tẩy sạch tội danh cho Chaeyoungie đúng không? Có cần em đi xử lý không?"

Trong mắt Lisa thoáng qua một tia lạnh lùng: "Không vội."

Hansin sờ cằm: "Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng có lá bài tẩy, để cho cô ta nháo càng lớn thì thì lúc đó chơi càng vui!"

"Chuẩn bị cho Chaeyoungie một bản hợp đồng."

Hansin nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên: "Hợp đồng? Chị rốt cuộc cũng kéo chị dâu về YG rồi sao?"

"Tư liệu của tất cả quản lý trong YG nữa, cũng đưa cho chị một phần." Lời này coi như gián tiếp trả lời câu hỏi của Hansin.

"Rồi! Rồi! Chị muốn đích thân chọn người đại diện cho Chaeyoung đúng không? Thật là, nếu chị đối với em chỉ bằng một phần ngàn đối với Chaeyoung thì em đã thỏa mãn lắm rồi!" Hansin ai oán.

Lisa liếc cô em gái một cái, sau đó đột nhiên đưa tay về phía Hansin.

Hansin cho rằng mình lại sắp bị ăn đòn nên giật lùi về phía sau theo bản năng: "Em nói sai cái gì chứ?"

Kết quả, Lisa chỉ đưa tay ra vỗ gáy cô một phát.

Hành động này đối với Lisa mà nói thì đã là hành động cực kì thân mật rồi.

Hansin thật sự bị thụ sủng nhược kinh, ngay cả tai cũng đỏ ửng: "Chị, chị... chị... làm gì thế?

Lisau cau mày nhìn cô ta nhưng lại dùng giọng điệu mềm mỏng nói: "Cả ngày đừng chỉ có biết chơi, cố làm việc cho tốt rồi tìm lấy một người mình thích mà chung sống."

Hansin ngơ ngác, ngay sau đó thân thể run rẩy dữ dội: "Mẹ nó! Hù chết em! Tự nhiên chị dịu dàng như thế làm gì, còn đáng sợ hơn cả việc đánh em ấy!"

"Việc chung thân đại sự của em, chị sẽ giúp em để ý một chút!"

"Ôi mẹ ơi! Không muốn đâu! Chị cứ tiếp tục nuôi thả em đi! Xin chị đấy! Em thề em không bao giờ nói xấu chị nữa đâu! Chị cứ tiếp tục làm ngọn núi băng cao lãnh của chị đi!" Hansin sợ đến sắp tiểu ra quần.

'Nhỡ chị ấy chọn cho cô một người đàn bà đáng sợ y như chị ấy thì để chết à?'

'Hoặc, chọn một người giống Chaeyoung thì... mình cũng chẳng cân nổi đâu! Khẩu vị của mình tuyệt đối không nặng như vậy! Mình thích con gái dịu dàng cơ!'

Hanssin đột nhiên nhanh trí nói: "Chị Hai, loại chuyện này không phải chuyện chị nên bận tâm! Hay là, chờ chị cưới chị dâu xong rồi nhờ chị dâu giới thiệu cho em được không? Ánh mắt của chị dâu chắc chắn rất tốt!"

Lisa nghe thế thì nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được."

Hansin vuốt vuốt ngực, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đúng là cửu tử nhất sinh*.

(*Cửu tử nhất sinh: Một đường sống, chín đường chết.)

Hồi trước, quả thật tốc độ thay bạn gái của Hansin cứ như là thay áo, nhưng hiện tại đã "tu" được hơn nửa năm rồi.

Cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy mấy chuyện như thế càng ngày càng không có ý nghĩa, trước mắt quả thật cũng không có nhu cầu tìm bạn gái.Nhất là, sau khi nhìn thấy cách chị gái và Chaeyoung ở với nhau thì Hansin càng cảm thấy cái mà cô gọi là tình yêu trước đây thật vô vị.

Được rồi, Hansin thừa nhận, cô đang ghen tị.

'Chị phải đợi đến 32 năm mới đợi được một tình yêu đích thực. Mà, mình thì... cả đời này cũng không biết có thể đợi được hay không?'

Hansin càng nghĩ càng buồn, rồi... không thèm nghĩ nữa cho đỡ bị hành hạ: "Chị Hai, nếu không có chuyện gì thì em đi trước đây! Đồ chị cần em sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong rồi đưa tới tay chị ngay! Bye!"

Đến chiều tối ngày hôm sau, Rosé mới tỉnh dậy.

Lúc mở mắt ra, cô thấy cơ thể nhẹ bỗng, đầu óc mê man, có cảm giác cứ y như đã trải qua một đời người.

Lisa vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này, ánh nắng chiều bên ngoài hắt vào từ ô cửa sổ, cô gái ngồi trên giường bệnh trắng tinh đang mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác khi vừa mới tỉnh ngủ, trông ngốc nghếch đến nỗi người khác phải đau lòng, khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm cô vào lòng...

"Tỉnh?" Lisa bước nhẹ tới, dịu dàng đưa tay xoa mái tóc rối bù của cô.

"Lisa..." Rosé trì độn nhìn người trước mắt.

"Ừ, cảm thấy sao rồi?"

Rosé mờ mịt nói: "Đây là bệnh viện sao? Tôi bị sao vậy?"

"Tối hôm qua em ngất xỉu, sốt đến 39 độ." Nhớ lại cảnh cô đột nhiên ngất xỉu tối hôm qua, Lisa không nhịn được mà trầm sắc mặt.

Rosé gãi đầu: "Tôi bị sốt? Thảo nào cả người cứ mềm nhũn, chả có tí sức nào!"

"Cái này là bị đói, em đã ngủ gần một ngày một đêm rồi." Lisa vừa nói vừa giúp cô mở bàn ăn, sau đó lèn một cái gối sau lưng để cô dựa vào: "Đoán trước là em sắp tỉnh lại, nên mới đi mua bữa tối cho em."

"Cám ơn..." Rosé mím môi nhìn người đang bận rộn trước mắt, không nhịn được đưa tay sờ sờ cằm chị một chút.

Lisa ngẩn người:"Hửm, sao thế?"

Rosé cau mày nhìn sắc mặt tiều tụy cùng hai quầng thâm mắt của chị: "Chị chăm sóc tôi một ngày một đêm sao? Mắt cũng thâm luôn rồi!"

"Không sao, tôi có ngủ một chút."

Trên thực tế thì chị không hề chợp mắt, càng không có tâm tư đi rửa mặt, mãi đến khi cô tỉnh lại thì trái tim chị mới buông xuống.

"Ăn đi, hiện tại sức khỏe cô không thích hợp ăn đồ dầu mỡ nên chỉ có cháo trắng, chờ em khỏi sẽ mua đồ ngon cho em." Lisa đặt bát cháo vào tay cô: "Có tự ăn được không? Hay cần tôi giúp?"

Rosé không nói tiếng nào, cũng không cử động.

Lisa hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn cô: "Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao? Tôi đi gọi bác sĩ..."

Rosé vội vàng kéo anh lại: "Tôi không sao, chỉ là chưa tỉnh ngủ thôi..."

"Hiện tại em cần nhất là nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ lung tung."

"Ừ." Rosé gật gật sau đó vùi đầu ăn cháo, nhưng biểu tình trên mặt lại dường như không tập trung, hình như đang suy nghĩ viển vông cái gì đó.

Lisa đối tốt với cô như thế khiến cô cảm thấy sợ hãi. Không phải cô chưa từng phát hiện, thực tế thì ngay từ đầu thái độ của Lisa đối với cô vẫn luôn như vậy, chỉ là cô vẫn luôn xem nhẹ điều đó, thậm chí lâu dần còn thành thói quen.

Hết thảy những gì mà người trước mặt này làm cho cô, chỉ đơn giản là đang trả ơn sao? Dẫu cho Chị có coi cô như bạn bè, thì giữa bạn bè có thể làm được đến mức độ này sao?

Nhưng hiện tại, những chuyện cần xử lí quá nhiều nên ý niệm này tạm thời cũng bị bỏ qua... Sau khi cơm nước xong, Rosé cũng khôi phục lại một chút tinh thần.

Cô nhanh chóng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bắt đầu xử lý chính sự: "Lisa, di động của tôi có ở đây không?"

Lisa không vui nói: "Mới nãy vừa bảo em phải nghỉ ngơi cho khỏe."

Rosé chắp hai tay lại là bộ cầu xin: "Tôi ngủ lâu thế cũng nghỉ ngơi đủ rồi, vừa xong lại được ăn uống no đủ nữa, lúc này chị không cho tôi làm chút chuyện, tôi sẽ mọc mốc mất!"

Lisa thấy sắc mặt cô quả thật tốt lên nhiều, lại không chịu được ánh mắt cầu xin của cô nên cuối cùng vẫn đưa điện thoại đến.

Ngay sau đó, chị lấy nhiệt kế tới: "Đo nhiệt độ đã."

"A..." Rosé ngoan ngoãn há miệng ngậm nhiệt kế, sau đó mở các trang mạng bắt đầu đọc tin tức.

#Đoàn làm phim Tuyết Mùa Hạ trình diễn cung đấu, bò cạp mĩ nhân không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

#Park Hwayoung bị thương, là vô tình hay cố ý mưu sát?

#Công ty giải trí FJ bày tỏ kiên quyết ngăn chặn hành vi cạnh tranh bất chính, bảo vệ tính mạng và an toàn cũng như quyền lợi của nghệ sĩ.

#Park Hwayoung đã mời luật sư, Rosé bốc hơi khỏi thế gian, đến nay vẫn chưa thấy đáp trả lại.

Sau đó cô mở Insta ra, chỉ thấy tất cả bình luận đều đang chửi rủa cô, so với vụ của Han Jiun còn ác hơn gấp mấy lần, dẫu sao thì Hwayoung cũng có nhân khí cao hơn thế nên sức chiến đấu của fan cũng mạnh hơn nhiều.

[Con tiện nhân Rosé vẫn không chịu xuất hiện, nhất định là chột da rồi! Cô ta thấy mọi chuyện đã bại lộ nên tìm đường chạy sao? Dù không thành công nhưng cô ta vẫn là có ý định giết người! Nếu bị kiện thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù!]

[Bị bôi đen một lần thì coi như là có người ta ghen tị với cô ta đi, nhưng nhiều lần thì nhất định do nhân phẩm cô ta có vấn đề! Huống chi tang vật cũng lấy được!]

[Trong giới giải trí, Park Hwayoung nổi danh là người tốt, còn nhiều lần dìu dắt cái cô hậu bối này, không ngờ cô ta lại lấy oán trả ân, làm ra cái chuyện không bằng heo chó! Cũng bởi vì hạng người như cô ta mà giới giải trí mới ngày càng tệ hại như vậy!]

[Mọi người không thấy ngay từ khi bắt đầu đều là âm mưu của Rosé sao? Đầu tiên là cô ta triệt hạ Han Jiun để có thể ngồi vững vị trí nữ thứ, sau lại khiến Hwayoung bị thương để chiếm vị trí nữ chính!]

[Suy nghĩ quá tỉ mỉ! Quá đáng sợ! Quả nhiên đàn bà xinh đẹp thì chả ai tốt!]

Lisa liếc nhìn thấy những lời bình luận ác động trên điện thoại của cô, chân mày nhíu chặt lại: "Đừng xem."

Rosé ngồi xếp bằng, trong miệng vẫn ngậm nhiệt kế lầu ba lầu bầu nói: "Không sao, vui mà!"

"Ngậm chắc vào, đừng nói chuyện."

"Nha." Rõ ràng là chị dụ tôi nói chuyện...

Sau khi đo xong, Lisa liếc nhìn nhiệt kế: "37.1 độ!"

Rosé lập tức đắc ý nói: "Tôi đã bảo không sao rồi mà! Thật ra cơ thể tôi tốt cực! Vậy tôi có thể xuất viện chưa?"

"Ở thêm vài ngày quan sát."

"Hả? Còn phải ở tiếp à? Nhưng tôi nhớ Bảo bối!" Rosé lập tức lôi Mingie ra.

"Con bé đang trên đường tới." Giọng điệu không cho phép thương lượng.

"Ợ, được rồi..." Cuối cùng Rosé cũng không tiếp tục phản đối nữa.

Lisa dọn xong bàn ăn thì ngồi ở chiếc ghế cạnh giường: "Tiếp theo em định làm thế nào?"

Rosé lập tức nhớ tới một chuyện: "Tôi còn đang định bàn với chị đây, chị có thể gửi chứng cứ đến di động của tôi không? Tôi gửi trước cho một người!"

"Choi Jung Jae?"

Rosé đã tập thành thói quen bị Lisa hạ thấp chỉ số thông minh trong nháy mắt nhưng vẫn không nhịn được khâm phục: "Không hổ là Boss đại nhân! Quá thông minh! Đúng là tôi định để cho Choi Jung Jae đen ăn đen, cầm những chứng cứ này tống tiền Hwayoung!"

Rosé vừa mới hưng phấn nói xong, lập tức ho khan một tiếng, hơi bất an nhìn Lisa: "Tôi làm thế... có phải ác quá rồi không?"

Lisa không trả lời mà phân tích cho cô: "Điểm chính là, làm như thế không có bất cứ ích lợi nào cho cô mà chỉ có lợi cho Choi Jung Jae."

Rosé gãi đầu: "Nói như vậy quả không sai nhưng mục đích của tôi là Park Hwayoung, những thứ khác tôi không để ý lắm."

Lisa nghĩ nghĩ một chút, sau đó nói: "Có thể để cho họ Choi có lợi? Vậy thì tại sao không để người có lợi là mình."

Rosé ngạc nhiên đến nỗi có thể rớt cả tròng mắt ra ngoài: "Cái này... như thế cũng được sao?"

"Vì sao lại không được?" Lisa hỏi ngược lại, sau đó giải thích: "Căn cứ vào khả năng tài chính hiện tại của Hwayoung, em có thể đòi cô ta 5 tỷ. Hiện tại cũng là thời cơ tốt nhất để cô hủy hợp đồng với FJ, tiền này có thể dùng làm tiền bồi thường."

"..." Nghe Lisa phân tích xong, Rosé câm nín luôn.

Cô cùng lắm chỉ đi xúi giục người khác, nhưng Đại ma vương thì ngược lại, không chỉ không phỉ nhổ hành động của cô mà còn dạy cô cách xấu xa hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro