Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cư nhiên... cư nhiên là đến để đón Park Chaeyoung?




Park Mason vừa mới mở miệng, mấy ông bạn già xung quanh cũng ồ lên phụ họa.

"Lão Wol ông đúng thật là, cứ gặp người là khoe! Lại là chuỗi vòng cháu ông vì bày tỏ lòng hiếu thuận mà xin Min Uk đại sư khai quang, phải xin tới tận mấy tháng lận mới được chứ gì, chúng tôi nghe mòn cả tai rồi!"

"Biết thừa lão Park rất sùng bái Min Uk đại sư, cầu mấy lần rồi mà không được, thế mà ông còn mang ra khoe khoang thế à!"

"Ha ha ha ha ha... hôm nay dù gì cũng là sinh nhật của lão Park, ông đừng khiêu khích ông ấy nữa!"

...

...

"Chiếc vòng được Min Uk đại sư khai quang gì gì đó rất khó có được sao?" Nghe thấy các cụ nói chuyện trong đám đông có không ít người không biết lầm bẩm hỏi nhỏ với nhau.

Wol Kaem nghe thấy thế lập tức nghiêm túc nói: "Điều đó là đương nhiên rồi, Min uk đại sư mới là cao tăng đắc đạo chân chính, hơn nữa chẳng mấy khi khai quang cho người khác, kể cả người có tiền quyên bao nhiêu công đức cũng không được, nhất định phải thành tâm, quan trọng nhất là phải là người có duyên nữa! Chiếc vòng nào được khai quang đó đều thành vật khó cầu, không phải là bảo vật vô giá thì còn là gì nữa!"

Tuy rằng Min UK đại sư làm người rất khiêm tốn cũng không có nhiều người biết đến, nhưng một vài người có tuổi và từng trải có mặt ở đây nghe xong thì khuôn mặt không khỏi tràn đầy kính sợ.

"Quả thật là khó có được! Nghe đâu có vị nào đấy ở tỉnh đích thân đi xin cũng không có đâu!"

"Thành tâm không nói, khó nhất chính là chuyện có duyên, cái này mơ hồ lắm, ai mà biết được rốt cuộc như thế nào mới tính là có duyên?"

"Đúng là quá khó thế cho nên mới càng khó có được! Bằng không thì lão Wol có thể đắc ý lâu được đến thế à! Sắp biến thành bảo vật gia truyền đến nơi rồi!"

"Quan trọng là quả thực rất thiêng đó nha, trước đấy lão Wol chẳng ốm ra như thế còn gì... ơ mà, không đúng, sao tự nhiên lão Wol lại chạy sang chuyện này? Đang nói về cái vòng của lão Park mà?"

......

Trong những tiếng xì xào bàn tán, Wol Kaem nhìn chằm chằm chiếc vòng của Rosé tặng rất lâu, cuối cùng mới đưa trả lại cho Park Mason, sau đó nhìn Rosé với ánh mắt sâu xa: "Để khai quang cho chiếc vòng này, chắc cháu cũng mất không ít công sức đúng không?"

Nghe ý của Wol Kaem thì là cái vòng mà Rosé tặng cho Park lão gia tử đã được Min uk đại sư khai quang?

'Chuyện này... làm... làm sao có thể thế được? Nếu đã khó có được như thế, một con bé nhà quê như Park Chaeyoung rốt cuộc làm thế nào để có được nó?'

Rosé: "..." Sao cô chẳng hiểu được một câu nào hết cả vậy? 'Vị lão tiên sinh này, ông ấy có chắc cái thứ ông đang khen nức nở đó là cái vòng của tôi  không?' (Ủa dì dợ... ủa...dì dợ  =)) )

Cô mà nói cô chỉ mua nó ở R&L với giá chưa đến mười lăm vạn, hơn nữa còn không biết Min Uk đại sư gì gì đó, liệu ông ấy có tin không?

Choi Soyin đầy khinh thường nói với Park Hwayoung - hiện tại cô ta đang chẳng mấy vui vẻ gì: "Chẳng qua chỉ là một cái vòng được một gã đầu trọc khai quang mà thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên đến thế? Lại còn bảo vật vô giá nữa chứ?"

Hwayoung cắn môi, nét mặt âm u lắc đầu: "Soyin, đừng nói nữa, ông nội rất sùng bái Min Uk đại sư..."

Đó cũng là lý do vì sao những gì Chin Ha đại sư nói có thể khiến Park Shi Hoo và Chung Hayoon tin sái cổ, nhưng Lão gia tử lại chẳng thèm để tâm đến.

Thấy Hwayoung phải nhân nhượng như thế, Choi Soyin tức không chịu được: "Hwayoung, tại sao cậu toàn để người ta bắt nạt thế hả? Để tớ lấy lại công bằng cho cậu!"

Chpi Soyin bất bình thay cô ta, trong mắt Hwayoung hiện lên vẻ đạt được mục đích, Choi Soyin là một đứa không có não, rất dễ lợi dụng.

Trong tình huống này, dù có là Chung Hayoon hay Park Shi hoo đứng ra nói chuyện thì cũng không thích hợp, chỉ có những kẻ đứng ngoài như Choi Soyiin nói lại may ra...

Quả nhiên Choi Soyin lập tức mở miệng nói: "Kể cả có là được vị Đại sư kia khai quang thì cũng không thể mua ngọc vớ vẩn đến để khai quang được chứ? Cái thứ đồ rẻ tiền này để Park lão gia tử đeo trên người thật đúng là chẳng phù hợp với thân phận của Lão gia tử chút nào!"

Đến nước này thì Wol Kaem không nghe nổi nữa, vốn dĩ ông không muốn so đo với đám trẻ con thiếu hiểu biết, đành phải mở miệng nói thẳng: "Ha ha, cô gái trẻ à, cái vòng ngọc này vẫn không đủ tốt sao? Nếu cháu nhất định phải nói về giá tiền với ta, vậy thì ta cũng nói cho cháu biết, giá của chuỗi hạt này còn đắt gấp mấy lần so với chuỗi hạt của Hwayoung!"

"Cái gì? Cái vòng của Hwayoung hơn hai trăm vạn đó!" Choi Soyin trợn tròn mắt, buột miệng thốt lên.

Giờ thì ngay cả đám Hwayoung và Anna đều hoảng, chứ đừng nói đến Chung Hayoon và Park Shi Hoo, phản ứng đầu tiên của bọn họ là: "Chuyện này không thể nào! Cô ta lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Wol Kaem thần sắc ung dung giải thích: "Cái vòng này của Chayoungie thuộc hàng cực phẩm đó, chưa kể cả chuỗi ngọc đều được gia công từ cùng một khối ngọc, thế nước vô cùng tốt, màu sắc đều đặn, giá đương nhiên là cao hơn so với chuỗi ngọc kia rồi!"

Choi Soyin nhíu mày: "Wol lão, có phải ngài hoa mắt nhìn nhầm rồi không?"

Nét mặt của Wol Kaem còn chưa thay đổi thì Park Mason đã không nhịn nổi nữa, vẻ mặt không vui mở miệng: "Không được ăn nói hàm hồ, Wol lão sao có thể nhìn nhầm? Chuỗi ngọc này của Chaeyoungie quả thật là quý hơn."

Vừa nãy ông không nói chẳng qua là vì không muốn để Park Hwayoung mất mặt, ai biết được mấy con nhỏ này lại không biết điều cứ nói vớ vẩn, ông cũng đành phải lên tiếng giải thích.

Ngay đến cả Park lão gia tử cũng lên tiếng rồi, đến lúc này tất cả mọi người dù không muốn tin cũng phải tin!

"Ồ... đúng là không ngờ được.... cháu gái nuôi tặng quà còn quý hơn cả Park đại tiểu thư!"

"Thật sự là quá ngượng, quà đều giống nhau nhưng chất lượng lại không bằng người ta..."

"Khụ khụ, xem ra chúng ta đã coi nhẹ cô con gái nuôi này rồi! Năm năm không gặp, đúng là phải lau mắt mà nhìn!"

"Thực ra tôi muốn hỏi từ lúc nãy rồi, đây đúng thật là con bé nhà quê năm xưa à? Nếu không có mọi người nói, tôi còn suýt nhận nhầm đấy! Lớn lên cũng xinh đẹp thật đấy!"

"Chẳng thế nữa à, năm đó cho dù có ăn mặc xinh đẹp thế nào cũng không át được sự quê mùa nhút nhát, giờ mới có chút khí thế của thiên kim tiểu thư đấy!"

...

Giờ thì vẻ mặt của Hwayoung đã hoàn toàn biến đổi rồi.

Chuỗi vòng ngọc đó của Rosé không chỉ được Min uk đại sư khai quang mà còn... đắt hơn sao? Làm sao có thể như thế được! Lần trước lúc nói chuyện mấy người nghệ sĩ đó không phải nói tận mắt nhìn thấy Rosé mua một chiếc vòng mười mấy vạn thôi cơ mà?

'Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Chết tiệt, ta tốn biết bao nhiêu công sức để dựng lên trò hay này, cuối cùng kẻ xấu hổ... thế nhưng lại là chính bản thân cô ta!? Cho dù là lòng thành hay giá cả, mình đều thua kém.'

Wol Kaem vỗ vai Park Mason, thở dài nói: "Ôi, Mason ạ, ông quả thực có phúc lắm đấy! Chẳng trách ông lại nhận nuôi đứa bé này, nó quả là một đứa bé ngoan, có hiếu lắm! Quan trọng nhất là... có thể khiến Min uk đại sư đồng ý khai quang, phúc duyên tốt lắm đó! Đúng rồi, Mason, cô cháu gái này của ông năm nay bao nhiêu tuổi? Cầm tinh con gì? Chắc cũng không kém cháu nội tôi là mấy, đúng không?"

Park Mason yêu thích mà vuốt ve cái vòng mãi không thôi, nghe được câu nói đó trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ cảnh giác: "Lão già, ông muốn làm gì? Đang có ý đồ gì đó với cháu gái tôi đúng không?"

'Nuôi cái gì mà nuôi! Đó là cháu gái ruột của tôi đấy!!'

"Cái lão già này, đó làm sao mà gọi là có ý đồ được, cháu nội tôi dáng vẻ ngời ngời lại còn hiếu thuận, nếu không phải tôi thấy con bé đó cũng xinh xắn, lại có phúc duyên giống cháu nội tôi, tôi còn chả thèm ấy!"

"Hừ, ông cũng biết cháu tôi xinh xắn! Mấy thằng nhóc bình thường làm sao có thể xứng với cháu tôi được? Ông đưa ảnh cháu nội ông ra đây cho tôi xem trước đã!" Ông cũng đã từng gặp cháu nội của Wol Kaem rồi nhưng mà đó đã là chuyện của mấy năm về trước, ai biết bây giờ thằng nhóc đó như thế nào.

"Đưa thì đưa! Sợ ông có ý đồ với cháu nội tôi thì có!"

Rosé: "..."

'Tại sao chủ đề của câu chuyện lại đột nhiên lạc sang hướng này thế? Trong đầu mấy cụ chỉ nghĩ tới mấy loại chuyện này thôi à? Cũng không hẳn phải thế mà là các cụ ngồi với nhau, kiểu gì cuối cùng cũng sẽ vòng về vấn đề này cho mà xem...'

Không đúng, đây không phải là trọng điểm, điều quan trọng là đang yên đang lành tại sao cái vòng mười mấy vạn còn được giảm giá 20% của cô, lại bị đổi thành bảo vật vô giá được Min Uk đại sư khai quang, lại còn hơn hai trăm vạn nữa?

'R&L... Thái độ của nhân viên đột nhiên thay đổi... Hình như cô đã hiểu rồi...Lẽ nào là...'

"Sao nào lão Park? Se Kyung nhà tôi có phải là rất được đúng không?" Vẻ mặt Wol Kaem đầy đắc ý.

Park Mason nhìn thanh niên tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã trong tấm ảnh, hai mắt sáng lên nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Thời đại này ảnh nào mà chẳng PS được, không tin được!"

Wol Kaem nổi cáu: "Hứ, cái lão già này, nếu ông đã không tin để lần sau tôi gọi nó đến cho ông xem, nhìn người thật việc thật luôn được chưa?"

"Thế còn tạm được!"

Rosé: "....."

Rosé chỉ thất thần trong chốc lát thế mà một cuộc xem mặt cứ thế ù ù cạc cạc được ấn định.

"Này là sao? Ông nội... ông nội, bình tĩnh một chút... cái gì mà... con ..." Cô bất đắc dĩ nghe hai ông cụ hớn hở bàn bạc và ước định về thời gian gặp mặt, hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.

Thấy dáng vẻ nghẹn họng nhìn trân trối của cô, Jiyeon đứng bên cạnh cười cười: "Thực ra cậu cháu nội của Wol Lão đó cũng được lắm, em có thể thử xem xem."

Rosé ôm trán nói: "Bây giờ em làm gì có cái tâm trạng đó!"

Jiyeon nghe vậy vẻ mặt hiện lên nét lo lắng: "Chaeyoungie, có phải em vẫn không quên được Hanchee?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên có một cô người làm vui vẻ chạy vào báo tin: "Lão gia, hôn phu của tiểu thư nhà ta đến rồi ạ!"

"Hôn phu của ai cơ?"

Trong phút chốc ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía cửa...

"Còn ai vào đây nữa, tiểu thư nhà họ Park đã đính hôn chỉ có mình Park Hwayoung, đương nhiên là Đại tiểu thư của nhà họ Lee- Lee Hanchee rồi!"

Nói đến đó, mọi người liền nhìn thấy một người mặc vest đen bước vào, đi theo đằng sau còn có một người trông như trợ lý, trong tay bê một cái hộp dài dài.

Nhìn thấy người đến, Choi Soyin vẻ mặt đầy kích động đẩy đẩy người bên cạnh: "Hwayoung, hôn phu cậu đến kìa, còn không mau ra đón đi!"

"Đừng có ăn nói linh tinh, đã phải đâu mà!" Nhìn người đến sang trọng khiến tất cả mọi người phải khâm phục kia, tim Hwayoung đập thình thịch, sự khó chịu ban nãy thoáng cái bị quẳng lên chín tầng mây.

Anna cũng trêu theo: "Chẳng phải đã đồng ý lời cầu hôn của người ta rồi còn gì!"

Choi Soyin nhìn chằm chằm không chớp mắt: "Ôi trời ơi! Hanchee nhà cậu đúng là càng ngày càng đẹp nha!"

Gương mặt của Hwayoung đỏ hồng, hậm hự với hai người đó mấy câu rồi bước về phía Hanchee một cách tao nhã: "Han, chị đến rồi!"

"Ừ!" Hanchee dịu dàng cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô ta.

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt tràn ngập tình yêu thương dành cho nhau, rồi cùng nhau đi về phía Park Mason.

Hai người một mặc vest đen, một mặc váy trắng nhìn vào quả thật rất xứng đôi, thoáng chốc đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.

Biểu cảm của vợ chồng Park Sho Hoo đều hiện lên vẻ vô cùng vui mừng.

Park lão gia tử cũng đương nhiên cũng rất hài lòng với đứa cháu rể này, hiền hậu nói: "Hanchee đến rồi đấy à!"

Năm đó, lúc mới bắt đầu vì thân phận của Rosé, Lee gia không đồng ý Lee Hanchee qua lại với cô, sau này tuy rằng đã quay về nhà họ Park rồi nhưng Park gia vẫn không công bố thân phận của cô cho nên Rosé và Lee Hanchee vẫn chỉ lén lút qua lại với nhau, mãi cho đến khi cô có thai, không thể giấu được nữa mới nói với cả nhà quan hệ giữa cô và Hanchee.

Nhưng khi đó Hanchee đang ở nước ngoài mất liên lạc, Chung Hayoon lại không dễ dàng tin tưởng cô mà nhốt cô lại trong nhà không cho phép đi đâu cả, trước khi Hanchee trở về không cho phép bất kì ai phát hiện việc cô chưa kết hôn mà đã có thai, cho nên ngay cả Lão gia tử cũng không biết Rosé đã từng có thai.

Lúc đó công ty quốc tế Park thị đang bất ổn, Lão gia tử không có mặt ở nhà nhiều lắm chỉ biết Rosé ốm một trận rồi ra nước ngoài du học, mà Lee Hanchee bình thường hay đến nhà chơi lại bắt đầu qua lại với Park Hwayoung...

"Con chúc ông sinh nhật vui vẻ!" Hanchee lấy hộp quà từ tay trợ lý hai tay đưa cho lão gia tử.

Lão gia tử cười gật đầu nói: "Ngoan!"

Hanchee tặng lão gia tử một bức tranh chữ giá trị liên thành, đừng nói là cái vòng ngọc đeo tay mà Rosé, quà tặng của tất cả mọi người có mặt trong phòng đều không thể so được với cô ta, khiến cho tất cả quan khách trong bữa tiệc đều phải chép miệng tán thưởng.

"Lee gia ra tay thật hào phóng! Đến cả quà mừng thọ cũng là đồ cổ!"

"Với thế lực của nhà họ lee, hoàn toàn có thể tìm được thiên kim tiểu thư có gia thế càng tốt hơn, tại sao nhất định phải chọn Park Hwayoung?"

"Cái này chắc cô không biết đúng không, nghe nói Park đại tiểu thư năm đó được chính tay Chin-ha Đại sư tính mệnh cho đó, nói là số mệnh vượng phu hưng gia thế nên bao nhiêu người đến cầu thân, nhưng tiếc là Park đại tiểu thư đã sớm hứa gả cho nhà họ Lee mất rồi!"

"Chin-ha đại sư đó thì tôi biết nha! Nghe nói ông ta lợi hại lắm! Thực ra vừa nãy tôi đã muốn hỏi rồi, Min Uk đại sư mà mọi người nhắc đến mãi từ nãy đến giờ rốt cuộc là ai? Căn bản là tôi chưa từng nghe qua mà? Người có danh vọng nhất trong giới bây giờ không phải là Chin-ha à?"

"Đương nhiên là Chin-ha rồi nhưng mà các cụ lại càng tin cao tăng của các chùa hơn, thực ra tư tưởng của bọn họ quá cổ hủ, cao thủ thực sự ở trong dân gian chứ đâu!

...

Nhìn thấy Lee Hanchee xuất hiện, thần kinh của Jiyeon thoắt cái trở nên căng thẳng, cô là người tinh tế, ngay lúc ban đầu đã phát hiện ra mối quan hệ của Rosé và Lee Hanchee rồi... sợ rằng bây giờ Rosé nhìn thấy Lee Hanchee sẽ chịu kích thích.

Đang định an ủi Rosé mấy câu thì Hanchee và Hwayoung đã đi về phía bọn họ.

Hanchee nhìn Rosé, trên gương mặt hiện lên một nụ cười mỉm: "Chaeyoungie, em cũng đến rồi à! Ông vui lắm đó!"

"Ờ." Rosé khẽ gật đầu, chẳng để lộ bất cứ cảm xúc nào trên gương mặt cô.

"Gần đây có khỏe không?" Hanchee quan tâm hỏi thăm một câu.

"Vẫn thế."

"Chaeyoungie, lúc nào em có thời gian cùng mọi người tụ tập một bữa, chị..."

Hanchee đang định nói gì đấy tiếp thì Chung Hayoon đã vội vàng chạy về phía họ, thấy Rosé đang nói chuyện với Hanchee liền nhìn cô như thể đang đề phòng cướp, vội giục bọn họ: "Hwayoung, Hanchee, mọi người đang tìm các con đấy, sao lại chạy ra đây thế này, mau đi chào hỏi khách khứa đi!"

"Con biết rồi mà mẹ, vậy thôi chị nhé, bọn em đành thất lễ vậy!" Hwayoung liếc Rosé một cái, ánh mắt vô cùng đắc ý vì được Chung Hayoon bảo vệ.

Lúc này trong phòng, yến tiệc ngày càng náo nhiệt, không ít khách quý đã đến, có người còn quen cả Rosé nữa.

Jang Seol đang nói chuyện thân mật với Hwayoung, người bên cạnh chắc là mẹ cô ta, chủ tịch thương hiệu thời trang Kathay - Kwak Rae, vợ chồng Park Shi hoo đang nhiệt tình tiếp đãi bà ta.

Khách vào một lúc một đông, hầu như ai cũng trò chuyện vui vẻ với Hwayoung, ánh mắt khách khứa nhìn Hwayoung cũng ngày càng khác.

"Đại tiểu thư của Park gia thật giỏi giang, còn trẻ tuổi mà giao thiệp đã rộng rãi vậy rồi!"

"Haiz, đúng là càng so càng tức mà, cái đứa vô dụng nhà tôi cũng suốt ngày ồn ào kêu muốn làm minh tinh, kết quả đập bao nhiêu là tiền vào mà chẳng quay được cái bộ nào ra hồn! Nào giống người ta, vừa làm ngôi sao vừa mở công ty được nữa!"

...

Ngoài cửa, một người hầu đang tiếp khách bỗng lảo đảo chạy vào: "Đại lão gia, Đại phu nhân... bên ngoài... bên ngoài..."

Park Shi Hoo nhất thời đanh mặt: "Bên ngoài làm sao? Cậu hoảng loạn thế còn ra cái thể thống gì!"

Người hầu xụ mặt: "Không phải... lão gia! Bên ngoài có... có khách quý! Khách quý!"

Park Shi Hoo vẫn bực bội: "Khách quý gì mà khiến cậu bát nháo như thế!"

Với địa vị của Ninh gia bọn họ ngày hôm nay, kể cả khách có thân phận thế nào đi nữa, cũng không cần phải sốt sắng như vậy, dựa vào cái gì mà phải hạ thấp thân phận của mình chứ.

Trong góc, Rosé thấy vẻ mặt của người hầu kia như gặp phải quỷ thì có hơi tò mò, Hwayoung lại câu được cái thang rồng nào rồi?

Người hầu nói năng lộn xộn vội giải thích: "Vừa xong... Vừa xong bỗng có một chiếc xe đỗ xuống trước cổng... nhưng người trong xe lại không xuống mà cứ đỗ ở đó một lúc, lúc đầu tôi cũng không chú ý nhiều... nhìn chiếc xe đó cũng biết rất sang trọng, tôi liền nhìn biển xe, kết quả phát hiện hình như là... là xe của Manoban gia!"

Vừa dứt lời, mặt Park Shi Hoo và Chung Hayoon lập tức biến sắc: "Cái gì? Manoban gia? Manoban gia nào?"

Người hầu lắp bắp nói: "Manoban... là tập đoàn BP..."

"Phụt..." Trong góc, Rosé phun luôn nước hoa quả trong miệng ra.

'What?! Tập đoàn Lục thị? Chắc không phải là... Lalisa đấy chứ? Không phải đâu, không phải đâu! Sao Đại ma vương lại chạy tới đây làm gì?'

"À ờ... Yeonie à, em ra ngoài gọi cuộc điện thoại đã nhé!"

Rosé nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên tâm, cuối cùng đành lẳng lặng chạy ra ngoài gọi điện cho Lalisa.

Lập tức liền có người bắt máy: "Alo."

Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, không nghe ra là đang ở đâu.

Rosé nuốt nước bọt: "Alo... Lalisa, giờ chị đang ở đâu đấy?"

Lisa: "Trước cổng, Park gia."

"Khụ khụ khụ...! Là chị thật à! Sao chị lại chạy tới đây?"

Lisa: "Vì em mãi không về, Mingie nó làm loạn lên, đòi gặp em."

Vừa nghe thấy là vì Mingie Rosé liền mềm nhũn: "Haiz, xin lỗi xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ trì hoãn lâu như vậy nhưng bên tôi chắc sắp kết thúc rồi, tôi sẽ về nhanh thôi!"

Lisa: "Ừm, bọn tôi đợi em."

Rosé: "..."

'Ý của tôi là... muốn chị đưa bánh bao về trước... lỡ lại có chuyện gì phải nán lại, tôi đâu thể thoát thân nhanh thế được?'

Đang nghĩ xem nên khuyên họ không phải đợi mình thế nào thì điện thoại lại vang lên một hồi bíp bíp, hình như là đổi người, sau đó lập tức truyền tới một âm thanh thoi thóp: "Chị dâu, cô mau tới cứu tôi, tôi sắp bị hai cái máy lạnh đóng đá luôn rồi đó! Rốt cuộc đến khi nào cô mới xong? Nhanh lên một chút được không???"

'Hansin cũng tới?'

"Ặc..." Rosé cạn lời 'sao cả ba người đều chạy đến đây làm gì!'

Lúc Rosé đang gọi điện cho Lisa thì Park Shi Hoo và Chung Hayoon thêm cả Park Chin Hae đã cùng chạy ra cửa tiếp đón.

Vì gây tiếng động lớn, khó tránh khỏi việc khách khứa khác cũng chú ý tới, ngờ vực hỏi: "Rốt cuộc là ai đến thế? Lớn mặt thế à? Park Shi Hoo còn đích thân ra cửa đón nữa! Park Chin Hae cũng chạy ra ngoài rồi!"

"Vừa xong tôi có nghe ngóng được một ít, hình như là người của Manoban gia..."

"Manoban gia? Ha, đùa hả!" Nói như Hoàng Đế đến nhà Viên Ngoại ăn cơm vậy, quá bằng rồng đến nhà tôm?

"Tất nhiên là tôi cũng nghĩ không thể nào nhưng vừa xong tôi có nghe người làm của Park gia nói vậy mà, bảo là có một chiếc xe mang biển hiệu của Manoban gia đỗ bên ngoài."

"Chắc nhìn nhầm đấy?"

"Tôi nghĩ cũng chưa chắc, tuy là xe của Manoban gia nhưng cũng không nói là chủ nhân đích thân tới, kể cả có nể mặt cũng không thể đâu! Nói không chừng là Park gia có móc nối giờ với Manoban gia nên bên đó cử người tới tặng quà mừng thọ cho Lão gia tử để tiện đường qua lại thôi, chuyện này cũng không phải không có khả năng?"

"Tôi thấy cũng có khả năng đó thật! Nếu câu được Manoban gia, Park gia chẳng phải quá ngầu rồi sao! Chả hiểu sao mấy năm nay Park gia lại may mắn thế chứ? Chẳng lẽ quẻ bói Chin-ha đại sư bói cho Park đại tiểu thư là thật?"

...

Trước cổng lớn Park gia.

"Người đâu?" Park Shi Hoo sốt sắng hỏi.

"Trong xe ạ!" Người tiếp khách lau mồ hôi, run rẩy đáp.

"Sao còn chưa xuống xe?"

"Tôi... Tôi cũng không biết! Cứ đỗ ở đó chẳng thấy động tĩnh gì cả!"

Park Shi Hoo trầm ngâm, sau đó nói: "Bỏ đi, Manoban gia cử người đến, có làm giá một chút cũng khó tránh, để tự tôi đi mời! Chú Hai, lát chú chú ý cho tôi đừng có ăn nói linh tinh đấy!"

Park Chin Hae tỏ ra bất mãn: "Nói linh tinh cái gì, giờ ngay đến cả nói chuyện tôi cũng không được nói nữa hả?"

"Giờ đã là lúc nào rồi? Tôi không rảnh để cãi nhau với chú, chú biết điều một chút cho tôi, nếu không đắc tội với khách quý cả tôi và chú đều không có kết quả tốt đâu!" Park Shi Hoo lạnh lùng trách mắng.

Park Chin Hae cũng biết chuyện này có chút lớn, ngượng ngùng nói: "Biết rồi, tôi không mở miệng là được chứ gì?"

Park Shi Hoo mang Chung Hayoon, Park Chin Hae cùng vài người hầu thẳng lưng đi về phía chiếc Maybach đen trước mặt.

Cửa sổ phía sau xe có mở một kẽ hở, nên chắc chắn có thể nghe được tiếng nói chuyện của mọi người bên ngoài.

Park Shi Hoo nhiệt tình nói: "Khách quý tới cửa, Park mỗ không thể tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi!"

Một giây qua đi,

Hai giây qua đi,

Ba giây qua đi...

Park Shi Hoo cười gượng, bên trong vẫn không có chút động tĩnh gì.

'Chẳng lẽ không nghe thấy?'

Park Shi Hoo khẽ ho một tiếng, tiếp tục mời mọc: "Đi đường mệt nhọc rồi, mời ngài vào bên trong uống chén rượu?"

Vẫn không thấy nổi nửa tiếng động.

Park Shi Hoo sầm mặt, cố hạ thấp giọng hỏi người hầu phía sau: "Cậu chắc chắn trong xe có người chứ?"

"Chắc chắn là có mà, từ lúc chiếc xe này lái đến đây tới giờ vẫn chưa có ai xuống xe, chắc chắn người vẫn còn ở bên trong!" Người kia nói với giọng điệu chắc nịch.

Park Shi Hoo nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng lạ thường.

'Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao tới rồi lại không chịu xuống xe? Ngay cả ông ta cũng đã đích thân ra đón rồi... còn có chỗ nào chưa được chu đáo sao?'

Lúc này, Chung Hayoon cũng không biết nghĩ đến chuyện gì, vội kéo Park Shi Hoo lại: "Shi Hoo, ông qua đây!"

"Sao thế?"

"Ông nói xem, Manoban gia... đến đây có phải là vì Hwayoung nhà mình không?" Hayoon thăm dò. ( mới chơi đá hả bác j ơiiiiiiiiii)

"Hwayoung?"

"Phải đấy! Chẳng phải hôm nay có rất nhiều khách khứa cũng đến vì Hwayoung sao? Có mấy người còn nói là fan của Hwayoung nhà ta nữa! Dạo này công ty của THwayoung làm ăn cũng phát đạt! Thế nên..."

Park Shi Hoo nghe vậy sắc mặt liền phát sáng: "Bà nói cũng có lí, nhưng sao từ trước đến giờ con bé vẫn chưa từng nói với tôi chuyện này?"

"Lát nữa hỏi nó không phải là biết rồi sao, để tôi gọi con bé tới nhé!"

"Được được được, bà mau đi đi!" Shi Hoo thúc giục.

Mấy người tạm thời lùi lại phía cổng.

Park Hwayoung nhanh chóng đi ra.

"Ba, mẹ, sao thế? Hai người gọi con ra đây gấp làm gì vậy?"

Shi Hoo nghiêm túc nhìn cô ta, "Hwayoung à, con nói thật cho ba biết, con có quen với người của tập đoàn BP không?"

Park Hwayoung cụp mắt ra điều suy tư: "Tập đoàn BP?"

"Phải!" Ánh mắt Park Shi Hoo trở nên sốt sắng.

"Con không có qua lại gì với bên họ cả..." Hwayoung liền đáp, cô ta cũng muốn quen lắm chứ, nhưng cô ta có giỏi đến mấy cũng làm sao mà bò lên bên đó được!

Park Shi Hoo kiêng kị liếc nhìn về phía chiếc xe kia, sau đó thấp giọng nói: "Hwayoung à, con nghĩ kĩ lại xem, giờ xe của Manoban gia cũng đã đỗ trước cổng nhà mình rồi!"

"Gì cơ?" Hwayoung nghe vậy giật mình, cũng nhìn về phía chiếc xe kia, lập tức nghĩ cẩn thận lại.

"Con nghĩ ra chưa Hwayoung? Dạo này con có gặp gỡ gì với người bên BP không?" Chung Hwayoung sốt ruột nhắc nhở.

Một hồi lâu sau, mắt Hwayoung chợt sáng lên, vội nói, "Mẹ, mẹ nói như vậy hình như con cũng nhớ ra rồi, mấy hôm trước trong một buổi tiệc rượu, con có gặp Jeong Poong, trợ lí của Lalisa, anh ta có hỏi con một số chuyện liên quan tới History..."

Chung Hayoon vừa nghe vậy liền mừng rỡ vô cùng: "Cái đứa này! Sao chuyện lớn như vậy mà con không nói với chúng ta từ sớm?"

Hwayoung ngại ngùng nói: "Lúc đó anh ta cũng chỉ tiện hỏi vài câu, không nói gì khác nữa, con... con nói thế nào được?"

Shi Hoo vừa mừng vừa sợ: "Hwayoung, con còn ngây ngô quá, trợ lí của người ta đã đích thân tới hỏi chuyện con, rõ ràng là có hứng thú với công ty con rồi, rất có khả năng là muốn hợp tác với con đấy! Chẳng trách trong tiệc mừng thọ của ông nội lại cử người tới đây! Đi nào, theo ba tới đón khách quý nhanh lên!"

Thấy hai ông bà nói vậy, Hwayoung càng nghe càng thấy có khả năng, cảm xúc dâng trào, đè nén nhịp tim đang đập nhanh của mình lại: "Vâng ba!"

Một nhà ba người lại một lần nữa đi về phía chiếc xe.

Vì cửa sổ xe mở không lớn nên không nhìn rõ bên trong được, chỉ có thể ngờ ngợ xác định bên trong có người ngồi thôi.

Park Hwayoung hít sâu một hơi, nhã nhặn mở lời: "Là anh Jeong có phải không? Không biết anh tới đây nên tiếp đón không được chu đáo, thật xin lỗi! Cảm ơn anh đã đặc biệt tới đây một chuyến..."

Park Hwayoung chậm rãi nói những lời khách sáo dễ nghe.

Nhưng chiếc xe đó vẫn hoàn toàn yên lặng như thể bên trong hoàn toàn không có người.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, ý gì đây?

Coi cửa nhà người ta là bãi đỗ xe chắc? Đang yên đang lành tự dưng chạy đến đây chỉ để đỗ xe? Hay tại phong cảnh ở đây đẹp?

Ở một chỗ khác, Rosé ăn xong bánh gato liền đi chào ông nội.

"Ông ơi, không còn sớm nữa, con phải về trước đây!"

Lúc này, Lão gia tử cũng không có cớ gì để giữ cô lại được nữa, quyến luyến kéo tay cô: "Nhớ phải thường xuyên tới thăm ông đấy nhé!"

"Chắc chắn, chắc chắn ạ!" Rosé gật đầu lia lịa.

"Con đấy, chỉ biết dỗ ông thôi, lầu sau về cũng không biết là lúc nào! Đi đi, đi đi, trời tối quá rồi, để ông gọi tài xế đưa con về!"

"Không cần đâu ông, con có một người bạn tiện đường đi qua đón con rồi!"

"Được, thế các con nhớ đi đường cẩn thận!"

"Vâng, con chào ông!"

...

Sau khi chào tạm biệt ông nội và Jiyeon, Rosé chạy như bay ra cửa!

'Đi nhéo bánh bao thôi nào!!! Đương nhiên là bánh bao nhỏ của cô rồi!!!'

Kết quả, vừa đi tới cổng đã chạm mặt với đám người Park Shi Hoo.

Park Hwayoung nhìn thấy cô, lập tức tỏ ra thân thiết chạy tới: "Chị, chị phải đi rồi à?"

"Ừm." Rosé đáp lại một câu, có hơi mất kiên nhân, bánh bao nhỏ đang ở ngay trước mắt còn bị người khác chặn lại, cô có thể vui được sao.

"Chị, ở đây tối không dễ bắt xe đâu hay chị chờ chút, lát buổi tiệc kết thúc, em bảo Han đưa chị về!" Hwayoung nói như vậy là vì biết kể cả cô ta có nói thế đi nữa thì cũng sẽ có người tuyệt tối không cho phép.

Quả nhiên, Chung Hwayoung lập tức kéo Hwayoung lại, thấp giọng nói: "Hwayoung, sao con lại ngây thơ như thế?"

"Mẹ, giờ cũng muộn rồi, ở đây không bắt được xe đâu, chị về một mình sẽ nguy hiểm lắm!"

Chung Hayoon ra hiệu không cho Hwayoug nói nữa, sau đó đi tới trước mặt Rosé tỏ ra khó chịu chất vấn cô: "Park Chaeyoung, rốt cuộc thì mày muốn làm gì?"

Rosé khoanh tay trước ngực, nhếch miệng không nhanh không chậm hỏi lại: "Vậy Park phu nhân, bà cho rằng tôi muốn làm gì?"

Chung Hayoon "hừ" lạnh một tiếng, tỏ vẻ sớm đã nhìn rõ bộ mặt của cô: "Không phải mày muốn gia sản, muốn tiền của nhà này sao? Để tao xem mày giỏi giang thế nào, muốn vào tổng công ty ấy à, nằm mơ!"

Rosé nhíu mày: "Tôi muốn vào tổng công ty?"

"Đừng có nói với tao là mày không nghĩ tới chuyện đó, nếu mày không muốn như vậy thì hôm nay nghĩ trăm phương ngàn kế để nịnh ông nội mày thế làm gì? Cái tốt thì không học, học toàn cái vớ vẩn! Giờ biết bên ngoài không dễ lăn lộn nên muốn về rồi đúng không! Tao nói cho mày biết, muộn rồi!"

Đúng lúc này, trong chiếc Maybach cách đó không xa, cửa xe bỗng từ từ mở ra.

Chung Hayoon mới đầu còn định tiếp tục trì triết Rosé nhưng ngay lập tức chú ý thấy cửa xe bật mở, nhất thời quăng luôn Rosé ra sau đầu, thậm chí như sợ Rosé làm mất mặt, vội đẩy cô ra phía sau, sau đó kéo Hwayoung lên nói: "Hình như là Jeong trợ lí xuống xe đấy, Hwayoung, con đi mau đi!

Park Shi Hoo cũng tỏ ra kích động, hơn nữa, chuyện khiến ông ta cảm thấy kích động hơn còn ở phía sau, người xuống xe... không phải là Jeong Poong... mà là... Hansin Manoban - Con út Manoban gia!

Không giống với Lalisa - thần rồng thấy đầu không thấy đuôi, gương mặt này của Hansin quá nổi tiếng nên ông ta tuyệt đối sẽ không nhận sai người!

Han tổng cư nhiên đích thân đến tận cửa, đây là vinh dự đặc biệt thế nào chứ!

Nghĩ đến việc lát nữa khách khứa ở trong sau khi nhìn thấy Hansin rồi không biết sẽ hâm mộ đến thế nào, nghĩ đến việc cha mình sẽ giật mình ra sao, nghĩ đến sự uất ức của Park Chin Hae, ông ta kích động đến nỗi tim cũng phát run cả lên

Lúc này Hwayoung hoàn toàn sững sờ, cô ta nghĩ dù người bên tập đoàn BP có tới cùng lắm cũng chỉ là vị trợ lí kia là cùng.

Nếu không vì đây là xe của Lisa thì ngay đến trợ lí của Lisa cô ta kì thực cũng không dám nghĩ tới. Dù sao Jeong Poong cũng là một trong những tâm phúc mà Lalisa tín nhiệm nhất, địa vị của anh ta trong công ty cũng rất cao, những chuyện bình thường hàng ngày cũng không cần anh đích thân ra mặt, chỉ cần phái người tới là được.

Thế nên cô ta không thể nghĩ tới việc em ruột của Lisa sẽ đích thân tới tận cửa thế này!

Thấy Park Shi Hoo và Chung Hayoon đang nhìn về phía mình đầy vẻ tán thưởng, Park Hwayoung phập phồng khoang ngực, cảm thấy thỏa mãn vì vinh dự trước nay chưa từng có, cô ta kích động đi về phía Hansin: "Han tổng..."

Park Shi Hoo cũng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, bỏ luôn dáng vẻ chủ tịch công cung kính tiến về phía Hansin: "Han tổng từ xa tới, không thể tiếp đón từ xa..."

Park Shi Hoo nói được một nửa, tay còn đang lở lửng giữa trời. (ôi con sông quê con sông queeeeeee)

Hansin như không nhìn thấy ba người họ, né Park Shi Hoo dạt Park Hwayoung qua chạy về phía sau lưng họ, gương mặt đẹp đang rưng rưng muốn khóc: "Chị..."

Vừa nói được một chữ thì thấy thần sắc Rosé lạnh xuống, ánh mắt như những con dao nhỏ vèo vèo vèo bắn tới khiến Hansin sợ đến nỗi nghẹn lại.

Cô lập tức rụt cổ lại, tỏ ra ấm ức, yếu ớt nói: "Chaeyoungie, cuối cùng cô cũng ra rồi, tôi đợi cô đợi đến nỗi cái bụng giấy này đói muốn chết, mau mau mau lên xe đi. Sao cô lại để ông chủ đợi lâu vậy chứ, có phải cô không muốn làm việc nữa đúng không!"

Hansin vội vàng muốn lên xe, tuy sự thân thiết này thật sự khiến cô ta mất hết cả uy nghiêm.

Rosé hết hồn thở phào một hơi 'cái tên khốn không biết giữ mồm giữ miệng này, suýt nữa làm mình mắc bệnh tim luôn, ở đâu cũng gọi linh tinh được! Nhưng ai bảo tên ngốc này là cấp trên của mình, đánh không đánh được, chửi cũng không xong.'

Hansin không hề để ý, hề hề cười tiến tới: "Có phải ông chủ đích thân đến đón nên khiến cô hết hồn rồi không! Không sao không sao, dù sao cũng thuận đường, mau lên xe đi! Mau lên!"

Đang nói, Hansin phảng phất thấy hai tầm mắt sắc bén đang đâm vào linh hồn cô ta thúc giục, thế nên nói xong cô ta nhanh như cướp kéo Rosé, nhét cô vào xe, đóng sầm cửa lại, làm liền một mạch.

'Tốt lắm! Xong rồi! Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi! Cuối cùng cũng nhét được "bảo vật trấn ma" vào xe rồi!'

Mặc kệ ba người phía sau trố mắt ngoác mồm thế nào, Hansin chỉnh lại cổ áo, mở cửa ghế lái, đạp chân ga phóng xe đi...

Phía sau, vẻ kích động trên mặt Park Shi Hoo, Chung Hayoon và Park Hwayoung thậm chí còn chưa tan đi, ngơ ngác nhìn về phía chiếc xe rời khỏi mà không thể tin nổi.

Người mà bọn họ luân phiên chạy tới mời xuống cả nửa ngày cũng không chịu xuống... Cư nhiên... cư nhiên là đến để đón Park Chaeyoung?

'Sao... sao có thể như vậy được!'

Hơn nữa, vừa xong lời của HAnsin tuy nghe giống như trách cứ, nhưng giọng điệu đó rõ ràng là rất thân thiết, là ngữ khí đùa cợt giữa bạn bè với nhau, có thể thấy quan hệ giữa hai người rất tốt.

Chung Hayoon chính là người có sắc mặt khó coi nhất ở đây, vừa xong bà ta còn trách mắng Rosé, nói cô không sống ở ngoài được nên muốn về công ty kiếm chác, không ngờ cô lại kết bạn được với nhân vật lớn như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro