Con muốn trở thành người giống chị Chaeyoungie..
Trên đường quốc lộ, Chung Kyu Yi đứng cạnh xe đi đi lại lại mà lòng nóng như lửa đốt, mãi tới khi thấy Rosé bước ra mới thở phào một hơi, lập tức chạy lại gần Rosé: "Chaeyoungie!"
"Đi thôi!" Rosé mở cửa ghế phó lái rồi nhanh chóng đỡ Chung Kyu Yi lên xe.
Chung Jae Hwa cũng ngoan ngoãn rúc vào băng ghế sau.
Chung Kyu Yi kéo sát áo khoác của Rosé trên người mình lại, sau đó bất an nói: "Bộ dạng của tớ bây giờ mà về nhà rồi bị người giúp việc trông thấy... thì e là rất phiền toái..."
"Đến chỗ tớ trước đi."
"Ừ." Chung Kyu Yi gật đầu một cái, hốc mắt đỏ ửng nhìn cô gái đang lái xe: "Chaeyoungie, chuyện đêm nay thật xin lỗi cậu! Lúc đó tớ hoảng quá nên không suy nghĩ nhiều đã gửi tin nhắn đi, sau đó nghĩ lại mới thấy mình sai lầm cỡ nào, nhỡ đâu cậu vì tớ mà bị làm sao thì tớ có chết vạn lần cũng không đủ... thật thật xin lỗi..."
Rosé liếc nhìn Chung Kyu Yi qua kính chiếu hậu, đôi mắt đã không còn đỏ ngầu như lúc trong kho hàng, cô dịu dàng nói: "Cậu không cần xin lỗi tớ, thực tình tớ rất vui vì là người đầu tiên cậu nghĩ đến khi gặp khó khăn."
Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Rosé, trong lòng Chung Kyu Yi dâng lên một cảm xúc khó có thể diễn tả được bằng lời, cô rút ra một tờ khăn giấy giúp Rosé xóa đi vệt máu trên mặt: "Nhưng mà... sao cậu lại tới nhanh như thế được?"
"Mấy ngày nay tớ đang công tác ở thành phố Munsan, tối nay vừa về đến Seoul xong! Lúc từ sân bay về nhà thì nhận được tin nhắn của cậu, may mà lúc đó tớ ở gần đấy."
Nếu không, chỉ tới chậm một bước thì chính Rosé cũng không dám tưởng tượng ra hậu quả sẽ là gì...
Chung Kyu Yi nghe vậy thì tỏ vẻ hóa ra là vậy nhưng sau đó lại rầu rĩ: "Chaeyoungie, chuyện này liệu có ảnh hưởng gì đến cậu không, dẫu sao vừa nãy cậu mới..."
Rosé nghiêng đầu cho Chung Kyu Yi một vẻ mặt "yên tâm đi": "Tin mình đi, họ sẽ không tra ra đâu."
"Ừ." Chung Kyu Yi gật đầu thật mạnh, trong ánh mắt lộ rõ sự tín nhiệm vô điều kiện.
Chung Jae Hwa ngồi ở ghế sau ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Rosé, trong mắt cậu ta có một... sự ước ao mà chính bản thân cậu ta cũng không biết.
Cậu ta muốn... muốn trở thành người như vậy.
Trở thành một người có thể làm chỗ dựa cho người khác...
Có thể khiến người bên cạnh hoàn toàn tin tưởng cùng ỷ lại vào mình... Cậu muốn làm một người đàn ông chân chính...
...
Nửa tiếng sau, Rosé lái xe về đến biệt thự của mình.
Vừa vào nhà, Rosé đã lập tức tìm một bộ quần áo sạch cho Chung Kyu Yi: "Cậu đi tắm rồi thay đồ đi."
"Ừ."
Chung Kyu Yi đi rồi, Chung Jae Hwa có chút luống cuống tay chân đứng đực trong phòng khách.
Cậu ta cho rằng nhất định Rosé sẽ mắng cậu ta té tát, không chừng còn tẩn cậu ta gần chết ý chứ.
Nhưng kết quả là Rosé chẳng hề nói cậu ta nửa câu, từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn lấy một cái chứ đừng nói đến mắng, cứ như thể cậu ta là người vô hình vậy.
Thái độ hờ hững của Rosé còn khiến cậu ta cảm thấy khó chịu hơn cả việc bị ăn mắng một trận...
Một lát sau, Chung Kyu Yi tắm xong bước ra.
Rosé để Bánh Bao cầm hòm thuốc đến sau đó mới bảo Chung Kyu Yi ngồi xuống cạnh mình: "Để tớ xem vết thương của cậu."
Rosé nhìn lướt qua đã thấy được trên tay và trên cổ của Chung Kyu Yi hắn đầy dấu vết bị bóp mạnh. Những vết xanh tím đó còn nổi bật đến chói mắt chứ đừng nói đến những mảng bầm tím ở những chỗ lộ ra bên ngoài...
Thấy sắc mặt ngày càng kém của Rosé, thậm chí còn mơ hồ có dáng vẻ mất khống chế như ở lúc kho hàng thì Chung Kyu Yi vội vàng kéo tay cô trấn an: "Chaeyoungie, không có gì đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi mà!"
Nhưng mà kể cả nói như vậy thì sắc mặt Rosé cũng chẳng tốt hơn chút nào.
'Cái này mà gọi là chỉ vài vết thương ngoài da thôi sao?'
Đối với bất cứ một cô gái nào thì những chuyện thế này đều sẽ để lại trong lòng họ một bóng ma cực kì lớn, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường thế thì sao có thể nói là vết thương ngoài da!
Huống chi Chung Kyu Yi chỉ là một cô gái ngây thơ không rành thế sự được bao bọc từ nhỏ, trước giờ cô ấy chưa bị khuất nhục hay gặp phải những chuyện đáng sợ như thế này.
'May mà mấy tên kia chưa kịp làm gì, nếu không một tên mình cũng không tha, ngay cả Chung Jae Hwa mình cũng giết luôn!'
Rosé hít sâu một hơi rồi thu hồi luồng khí âm trầm quanh người mình lại, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Chung Kyu Yi: "Sẽ hơi đau chút đó, cậu cố chịu nhé."
Chung Kyu Yi rất sợ Rosé lại mất khống chế lần nữa cho nên có đau cũng không dám kêu, cô chỉ lặp đi lặp lại những câu an ủi: "Không có gì đâu mà, cũng không đau lắm đâu..."
Trong góc, Chung Jae Hwa bần thần nhìn những vết xanh tím trên người Chung Kyu Yi. Còn trong đầu cậu ta lúc này đang điên cuồng lật lại những hình ảnh khi Chung Kyu Yi bị những người đó nhục nhã mà cậu ta lại chẳng thể động nổi một ngón tay...
Đám mây đen quanh thân cậu ta càng ngày càng dày đặc và nặng nề. Cuối cùng, dường như cậu ta đã nhẫn nhịn đến mức cực hạn...
Nắm đấm của Chung Jae Hwa siết chặt lại, sống lưng bắt đầu run rẩy kịch liệt. Trong phòng khách im ắng bỗng vang lên tiếng khóc của một cậu thiếu niên, dần dần thanh âm càng ngày càng lớn...
Nghe được tiếng khóc nức nở sau lưng thì Rosé ngừng động tác bôi thuốc lại, cô xoay người nhìn cậu thiếu niên cả người dính máu đang dần mất khống chế...
Nói thật, lúc ở kho hàng thì người mà Rosé muốn giết nhất chính là Chung Jae Hwa. Sở dĩ cô chưa hề nhìn cậu ta hay nói bất cứ một câu nào cũng chỉ vì sợ bản thân mất bình tĩnh mà làm ra chuyện gì đó.
Lấy tính cách của Rosé thì tên khốn nạn như vậy giữ lại cũng chỉ tổ lãng phí oxi mà thôi!
Rosé nhanh chóng xử lý vết thương cuối cùng trên người Chung Kyu Yi rồi mới dùng khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn về phía Chung Jae Hwa: "Chung Jae Hwa, cậu muốn tự do, muốn phóng khoáng không gì trói buộc, không muốn bị bất kỳ ai quản lý cuộc sống của mình đúng không? Đã vậy tôi nói cho cậu biết, cậu đã 18 tuổi, đã trưởng thành rồi! Cậu có quyền được lựa chọn cuộc đời mà cậu muốn sống! Bất kể là hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đua xe hay bài bạc cũng chẳng sao, đó là quyền tự do của cậu! Cho dù là cha mẹ của cậu cũng không có quyền can thiệp vào tương lại của cậu! Cậu thích là gì thì làm cái đó!"
Nói tới đây thì ánh mắt Rosé bỗng trở nên lạnh lẽo: "Nhưng mà tiền đề của tất cả mọi thứ chính là tên khốn nhà cậu phải có bản lĩnh gánh vác hậu quả của cái mà cậu chọn, đừng có mà liên lụy đến người thân! Nếu không thì cmn đừng có mà cả ngày cứ sủa không cho ai nhúng tay vào đời mình! Để một cô gái yếu đuối tay trói gà còn không chặt giữa đêm hôm khuya khoắt cầm năm trăm triệu chạy tới cái nơi nguy hiểm như vậy chuộc thân cho cậu! Cậu đặt tay lên ngực mà tự hỏi mình xem cậu có đáng là một thằng đàn ông hay không?"
Chung Jae Hwa nghẹn ngào đầy nước mắt đi đến cạnh Chung Kyu Yi rồi "bịch" một tiếng quỳ xuống, tát thật mạnh lên mặt mình: "Chị... Em xin lỗi... Em thật sự xin lỗi..."
"Chị, em xin lỗi... lần sau em sẽ không thế nữa..."
Nhìn em trai quỳ xuống khóc lóc, Chung Kyu Yi cảm thấy tuy đau lòng nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Mấy năm gần đây cô cứ phải trơ mắt ra mà nhìn em mình càng ngày càng đi vào con đường hủy hoại, sự hy vọng trong cô cứ thế chết dần chết mòn. Cô không trông cậy em mình có thể thành danh hay hy vọng về sau nó có thể gánh vác được Trang gia. Điều cô mong ước chỉ đơn giản là nó có thể sống được cuộc đời bình an, ấy vậy mà hôm nay nó suýt mất cả cái mạng nhỏ....
Đối với người em trai này thì Chung Kyu Yi chỉ có cảm giác bế tắc.
Thậm chí cô còn không dám ôm hy vọng kể cả khi thấy nó đang quỳ xuống xin lỗi như này.
Không ai biết được chuyện sau này sẽ ra sao, Chung Jae Hwa liệu có khá hơn hay vẫn ngựa quen đường cũ..
Giống như chuyện luyện súng lần trước, cũng chỉ được vài ngày hăng máu mà thôi...
Chung Kyu Yi có đầy lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ than thở được một câu: "Đứng lên đi, sau này em đừng đến mấy chỗ như thế mà chơi nữa."
Chung Jae Hwa gật đầu thật mạnh rồi lau nước mắt đứng lên.
"Jin Seung với Jang Heung vẫn ổn chứ? Bọn nó có sao không?" Chung Kyu Yi đột nhiên nhớ ra liền vội vàng hỏi.
Theo như cô biết thì bình thường Chung Jae Hwa luôn thích theo hai cái thằng này "trêu gà chọc chó" khắp Seoul, cũng khá nổi danh trong đảng con nhà giàu ở thành phố này. Cả ngày chả học hành gì cứ túm tụm lại với nhau gây rắc rối, cho nên chắc chắn chuyện này cũng có phần của tụi nó.
Chung Jae Hwa nghe tới hai thằng bạn thì lập tức biến sắc.
'Hừ, hai thằng chó kia sao...'
Chúng nó đánh hơi thấy chuyện không ổn thì mất tăm mất tích luôn, ngay cả một cú điện thoại cũng không liên lạc được thì sao có thể để ý tới sống chết của cậu chứ.
Tất cả bọn chúng đều là những thanh niên hư hỏng bị người nhà khóa thẻ, chỉ có mình Chung Jae Hwa là thi thoảng xoay được chút ít từ Chung Kyu Yi mà thôi. Thế nên nhưng vụ ăn chơi đều là do Chung Jae Hwa bỏ tiền bao chúng nó, khi đó cậu ta tự cho là mình rất trượng nghĩa, ai mà ngờ chúng nó cũng chỉ coi cậu là một kẻ coi tiền như rác, một thằng ngu dễ dụ...
Chung Kyu Yi nhìn vẻ mặt của em trai thì cũng đoán được chút ít, nên cũng không nói gì nhiều nữa chỉ thở dài một cái mà thôi.
Cô đã nói vô số lần với Chung Jae Hwa rằng, không muốn nó tới lui với đám không nên thân kia, nhưng mỗi lần cô nói thì thằng nhóc lại nổi giận, nói cô không tôn trọng bạn của nó rồi hai chị em lại to tiếng với nhau, tiếp đó là mấy ngày liền không thèm về nhà...
"Bây giờ hai người muốn về, hay là ngủ ở đây một đêm?" Rosé hỏi.
"Chaeyoungie, mình có thể quấy rầy một đêm không?" Chung Kyu Yi thử dò hỏi.
Rosé gật đầu: "Tất nhiên có thể."
Chung Kyu Yi lập tức vui vẻ: "Vậy để tớ báo cho người trong nhà đã..."
Chung Jae Hwa đứng một bên cũng yếu ớt giơ tay lên: "Em... em cũng muốn ở đây! Được không? Chị... chị Chaeyoungie..."
Rosé mặt không đổi sắc liếc cậu ta một cái: "Sofa."
Chung Jae Hwa lập tức nói: "Không thành vấn đề! Có nằm đất cũng được nữa là! Em ở phòng khách trông cửa cho hai chị!"
"Qri, tối nay cậu ngủ chung với tớ đi." Rosé nói với Chung Kyu Yi.
"Ừ ừ, được được!" Chung Kyu Yi đương nhiên là rất vui vẻ với đề nghị này.
Trong phòng ngủ.
Rosé soạn lại giường rồi hai người cùng nằm lên trên.
Để tránh việc Chung Kyu Yi sẽ gặp ác mộng nên Rosé vẫn luôn tìm những chuyện thú vị nói với cô để phân tán lực chú ý.
Chung Kyu Yi nằm trên chiếc giường mềm mại thoang thoảng tản ra hương vị của mặt trời, bên cạnh là cô gái có hơi thở trong trẻo cùng giọng nói ấm áp khiến cô an lòng... Một chút sợ hãi cuối cùng trong thâm tâm cũng dần biến mất.
Hóa ra việc có một người bạn có thể chia sẻ vui buồn cùng nhau, cùng nằm trên một chiếc giường tán phét đủ mọi thứ trên đời là như thế này.
'Cảm giác thật tuyệt...'
"Chaeyoungie, cám ơn cậu, tớ đã hết sợ rồi! Lúc đầu quả thật là tớ sợ lắm, cũng rất tuyệt vọng nữa... nhưng mà may là cậu tới kịp! Cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra hết... Cậu không cần lo lắng cho tớ nữa đâu!" Trong lúc Rosé không ngừng trấn an Chung Kyu Yi thì chính cô cũng không ngừng an ủi Rosé.
"Không sao thì tốt rồi, đi ngủ thôi!"
"Ừ, ngủ ngon."
...
Ban đêm có hai cô gái trẻ dựa sát vào nhau rồi cùng chìm vào giấc mộng.
Dù Rosé đã nhắm mắt nhưng thực chất vẫn không hề ngủ, mãi cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn cho thấy Chung Kyu Yi ngủ rất yên ổn, không có chút sợ hãi hay gặp ác mộng gì thì nỗi lo lắng trong lòng Rosé cuối cùng cũng đặt xuống...
'Thật may làm sao... Thật may vì cô đã không nhìn thấy một "Rosé thứ hai" nữa...'
Việc Rosé cố gắng ngăn cản chuyện này xảy ra, cũng như tận lực an ủi Chung Kyu Yi giống hệt hành động đang tự cứu lấy mình năm đó...
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cữa "cộc, cộc, cộc"
Rosé hơi chống người dậy: "Vào đi."
Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Chung Jae Hwa rón rén đứng ở cửa: "Chị Chaeyoungie, chị em đã ngủ chưa?"
Rosé: "Rồi."
"Em..." Chung Jae Hwa nhìn Rosé, muốn nói lại thôi: "Chị Chaeyoungie... em có thể nói chuyện với chị một chút không?"
Rosé nhìn cậu ta một cái, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng kéo chăn lên bước xuống giường.
...
Chung Jae Hwa tay chân quắn quéo đi theo Rosé, sau khi đến phòng khách cậu ta nhanh nhẹn kéo một cái ghế đến cạnh cô: "Chị ngồi đi."
Nói xong liền rót nước bưng đến.
Xong hết việc cậu ta lại quay về đứng cạnh Rosé, uốn éo một lúc vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Rosé bưng cốc lên uống một ngụm, sau đó nhìn thanh niên đang quắn quéo trước mặt mình: "Có cái gì thì nói luôn đi!"
Chung Jae Hwa cúi đầu cắn cắn môi, kỳ kèo thêm một lúc lâu mới ỉu xìu mở miệng: "Chị Chaeyoungie... em... em còn cứu được không?"
Rosé ngẩng đầu nhìn chàng trai đang lúng túng đứng, mặt như thể đang chờ tuyên án: "Trời giúp không bằng tự mình giúp mình, hôm nay cậu có thể hỏi tôi câu này chứng tỏ cậu vẫn còn cứu được."
Chung Jae Hwa nghe vậy thì sống lưng cứng còng đột nhiên thả lỏng hơn nhiều, hốc mắt hơi ửng đỏ: "Em biết giờ em có nói cũng sợ rằng chẳng ai tin... nhưng mà lần này, em sẽ dùng hành động để chứng mình..."
Chung Jae Hwa vừa nói vừa dùng đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Rosé, giọng nói có chút kích động: "Chị Chaeyoungie... Sau này em muốn làm một người đàn ông giống chị!"
Rosé giật giật khóe miệng: "Cái lý tưởng này của cậu..." Không đúng, trọng điểm là bà đây là con gái có được không hả!
"Chị Chaeyoungie, trước đây chị làm gì thế? Chị chỉ là diễn viên bình thường thật sao?" Chung Jae Hwa tò mò hỏi một câu.
Ánh mắt Rosé hơi lóe lên: "Nếu tôi nói không phải thì sao?"
Chung Jae Hwa bị sự nguy hiểm trong đôi mắt kia làm cho sợ run lên, nhưng vẫn kiên định mở miệng: "Bất kể trước đây chị làm cái gì, dù tốt hay xấu nhưng giờ chị đối xử với chị em tốt như thế, lại còn giúp đỡ em nữa! Trong lòng em chị mãi mãi là người tốt! Hơn nữa, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình! Lúc ấy chị nổ súng là quá chính xác!"
"Vậy chị đây cám ơn cậu nha ~"
Đêm khuya, trong một căn biệt thự đắt tiền nào đó.
Park Hwayoung đi đi lại lại trong phòng khách, trên mặt lộ rõ vẻ cáu kỉnh: "Tôi chờ điện thoại cả đêm nhưng cuối cùng anh lại nói có chuyện xảy ra ngoài ý muốn? Cứ luôn mồm nói không cần tôi dạy anh làm việc thế mà bây giờ chỉ có một con đàn bà với một thằng oắt vô dụng mà cũng không giải quyết được! Anh làm ăn thế đấy à?"
"Nhãi con! Ban đầu chính cô nói Chung Jae Hwa tuyệt đối không dám gọi cho ai ngoài chị gái nó, kết quả thì sao? Người của tôi chết sạch! Rõ ràng Chung gia đã phái người tới! Chỉ vì cái chủ ý thối nát của cô mà tôi mất ba tên đàn em đắc lực, cô còn dám om sòm với tôi?"
Đầu bên kia hiển nhiên cũng đang vô cùng giận dữ.
"Bất kể thế nào thì chuyện này cũng do bên anh làm hỏng việc! Anh lo mà giải quyết cho tôi!"
"Cô động vào cái nhà đó đã là chơi với lửa rồi, giờ thành thế này rồi mà cô còn muốn ông đây phải vì cô mà hi sinh thân mình sao? Chuyện này đến đây chấm dứt!" Đầu bên kia "ầm" một tiếng cúp điện thoại.
"Này... alo?" Park Hwayoung ném mạnh điện thoại xuống đất, mặt mũi u ám.
...
Sáng sớm hôm sau.
Bên ngoài căn biệt thự ánh sáng đã chiếu rọi khắp nơi, từng mảnh cánh hoa đào từ rừng đào giữa sườn núi nương theo cơn gió bay đi khắp nơi, trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.
Chung Jae Hwa từ trước đến giờ luôn luôn ngủ nướng đến muộn học nhưng hôm nay lại dậy thật sớm, lặng lẽ lái xe tới một quán bán đồ ăn sáng nổi tiếng của Seoul để mua đồ dâng lên cho hai cô chị.
Chung Jae Hwa rời đi không bao lâu thì một chiếc xe Maybach chậm rãi tiến vào.
Lalisa bước xuống rồi vòng qua phía sau mở cửa bế con gái nhà mình ra.
Bánh bao nhỏ vừa ra khỏi xe đã giãy dụa tuột xuống đất sau đó nhanh chóng chạy đi.
Lạch bạch chạy đến cửa rồi nhóc mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.
Cửa cao quá, cái thân ngắn ngủn của nhóc không với tới chỗ bấm mật mã.
Vì vậy nhóc chỉ có thể nhịn nhục mà xoay người, giơ hai cái tay ngắn ngủn lên tỏ ý muốn được Appa bế.
Lalisa nhìn bộ dạng luống ca luống cuống giơ hai tay muốn bế của con gái, chị nhàn nhã khoanh tay trước ngực đứng đó tỏ ý: Gọi Appa đi.
Tất nhiên là bánh bao nhỏ hiểu ý Appa của mình rồi, cô nhóc phồng má ngước đôi mắt to tròn tràn đầy giận dữ và lên án của mình lên.
Cuối cùng không biết nhóc móc từ đâu ra một cái điều khiển từ xa đen thùi lùi rồi bấm bấm một lúc. Sau đó cái cửa kêu "ken két" một tiếng và được mở ra từ bên trong.
"Chào mừng tiểu chủ nhân vừa đáng yêu lại vừa dễ thương mà mẹ thích nhất!" Người mở cửa là Bánh Bao.
Bánh bao nhỏ thưởng cho Bánh Bao một cái xoa xoa rồi quay lại nhìn Lisa đằng sau bằng một vẻ cực kỳ đắc ý.
Lalisa rũ mắt cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn con mình. Có con thông minh quá cũng rất nhức đầu, nhưng ai bảo nó lại di truyền từ chị chứ, trách ai bây giờ?
Cửa mở xong, bánh bao nhỏ lập tức chạy như bay vào.
Nhưng khi Lalisa thấy con gái mình nhón chân nhẹ nhàng mở cửa phòng của mẹ nó ra thì có chút kỳ quái, lần này không phi ngay vào mà cứ đứng tần ngần ở cửa là sao..
'Có biến?'
Lalisa cũng bước nhanh về phía phòng ngủ.
Vừa đến gần đã thấy... trên giường Rosé rõ ràng có hai người đang nằm...
Rosé đang ngủ rất sâu, bên cạnh cô là Chung Kyu Yi và cô ta đang mặc đồ ngủ của Rosé còn... còn đang dính sát vào ngực của Rosé nữa...
Sắc mặt Lalisa lập tức trở nên đen ngòm...
'Vợ kêu về xuống máy bay muộn nên không đi gặp mình... ấy thế mà lại đi "qua đêm" với người phụ nữ khác?'
Cũng không biết có phải do cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt kia không mà Chung Kyu Yi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khóe mắt vừa liếc thấy Lalisa thì lập tức bị dọa cho hết hồn: "Aaaa.."
Rosé cũng tỉnh lại theo luôn, vừa nhìn thấy Lalisa thì cô lập tức đổi sắc mặt, vèo một cái đã xoay người ngồi dậy lên tiếng đính chính: "Ôi đệch! Vợ ơi nghe anh giải thích đã..."
Lalisa: "..."
Rosé vừa dứt lời liền cảm thấy dường như có chỗ nào sai sai...
'Ôi má ơi! Nhất định là cô ngủ đến ngu người rồi!'
Đều do tên Chung Jae Hwa chết tiệt kia! Tối qua cứ há mồm đàn ông này đàn ông nọ làm cho cô cho rằng mình là đàn ông thật!
Rosé ho nhẹ một tiếng gãi gãi đầu, sau đó login lại trạng thái bình thường: "Boss đại nhân, sao chị lại tới đây thế này? A lại còn có bánh bao nhà ta nữa! Con ra ngoài trước được không, mẹ dậy ngay đây ~"
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó rất nghe lời quay ra phòng khách.
Lalisa nhéo nhéo mi tâm: "Hai người thay đồ trước đi." Nói xong liền rời đi.
Rosé đang tìm quần áo cho Chung Kyu Yi nhưng vừa nghiêng đầu thì lại thấy cô ấy ngồi héo rũ rượi trên giường liền vội vàng hỏi: "Qri sao thế?"
Chung Kyu Yi ngẩng đầu nhìn Rosé rồi lầu bầu nói: "Không biết tại sao nhưng tớ cứ có cảm giác Lalisa ghét tớ lắm ý!"
Rosé giật giật khóe miệng: "Cậu quan tâm chị ấy làm gì, tớ thích cậu là được rồi!"
"Ừ." Chung Kyu Yi lúc này mới vui vẻ trở lại.
Rosé trong miệng thì có vẻ chẳng có chuyện gì to tát cả, cơ mà trái tim trong ngực đang đập bình bịch liên hồi, rõ rành rành là Đại ma vương lại ăn giấm rồi...
...
Rosé thay đồ xong thì đi ra phòng khách, bánh bao nhỏ thấy vậy lập tức chạy tới, vẻ mặt như thể "một ngày không gặp tựa cách ba thu".
Rosé cũng vui sướng ôm lấy bánh bao nhỏ, hôn hít lên khuôn mặt nhỏ mềm mềm kia: "Ôi bánh bao của mẹ, mẹ nhớ con chết đi được! Để mẹ hôn một cái nào!"
Cùng bánh bao nhỏ ân ái mà ánh mắt Rosé vẫn không ngừng liêng liếc về người đang giả bộ cao quý lạnh lùng ngồi trên ghế sofa. Cô dỗ bánh bao nhỏ xong lập tức phi qua, chủ động hôn lên môi chị một cái, sau đó nhỏ giọng xuống để bánh bao nhỏ không nghe được rồi thì thầm vào tai chị: "Đương nhiên là... càng nhớ trái tim của em hơn rồi ~"
Mặt Lalisa vẫn đen nhưng ít ra cũng trắng hơn vừa rồi một chút.
Nhưng mà chị cũng không quên vấn đề quan trọng nhất, bèn nghi ngờ hỏi: "Nếu chị nhớ không lầm thì tối qua lúc em về đến nơi đã là nửa đêm."
Ý bóng ý gió là tại sao Chung Kyu Yi lại xuất hiện ở đây.
Lúc nói chuyện, khóe mắt của Lalisa cũng rơi vào cái sofa phía đối diện, nơi đó rõ ràng cũng có dấu vết có người từng ngủ.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
'Chắc không phải thằng nhóc Chung Jae Hwa đấy chứ?'
Rosé lập tức chạy ra mở cửa, quả nhiên là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
"Chị! Chị Chaeyoungie! Em mua đồ ăn sáng cho hai người này!"
Rosé nhức đầu không thôi mà gãi gãi đầu rồi tự biến đầu mình thành tổ quạ từ lúc nào không hay, sau đó bộ dạng y như học sinh tiểu học đang trả bài cho thầy giáo giải thích với Lalisa: "Chuyện này... tất cả là đều do cái thằng nhóc này gây họa, chọc giận đến đến thủ trưởng Chung, cho nên Chung Kyu Yi mới vác cậu ta qua đây tránh nạn..."
Chung Jae Hwa nghe vậy thì cái khó ló cái khôn, lập tức nhìn về phía Lalisa rồi nói: "Xin lỗi đã làm phiền anh rể rồi!"
Nghe được tiếng "anh rể" này của Chung Jae Hwa thì sắc mặt của Lalisa rõ ràng đã nhu hòa đi không ít.
Rosé thở phào một cái, nguy cơ đã được giải trừ. Cô âm thầm cho Chung Jae Hwa một biểu cảm: được đấy cu.
Mà biểu tình của Chung Jae Hwa nhìn Rosé lúc này thì lại có chút khó hình dung....
Từ lúc quen biết tới giờ, Rosé trong mắt cậu ta luôn mang bộ dạng phách lối "thiên hạ này là của bố mày", đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Rosé sợ một ai đó như vậy.
'Đây... đây chính là... Râu Quặp trong truyền thuyết sao?'
(Râu Quặp: Chỉ những người sợ vợ, sợ đến nỗi râu không thẳng được.)
Chung Jae Hwa xách túi lớn túi nhỏ đi vào, cậu ta mua rất nhiều đồ ăn, dù cho cả năm người họ ăn vẫn thừa.
"Chị, bánh bao của chị này! Đây là bánh bao gạch cua của Tiệm bánh bao Người Hoa mà chị thích nhất đó! Có xếp hàng cũng chưa chắc đã mua được đâu, em quen ông chủ tiệm nên anh ta mới đặc cách cho em đó!" Chung Jae Hwa cẩn thận đưa một cái hộp nhỏ xinh cho Chung Kyu Yi.
Sau đó cậu chàng lại tiếp tục chạy tới cạnh Rosé: "Chị Chaeyoungie, em chẳng biết chị thích ăn cái gì cho nên mỗi thứ đều mua một ít, chị thích cái gì thì ăn cái đó! Em phải xếp hàng ở cửa hàng nổi tiếng lâu đời của Seoul mới mua được đó!"
Bàn về chỗ ăn chỗ chơi thì Chung Jae Hwa cũng được coi là khá hiểu biết, những món cậu ta mua đều là từ những cửa hàng nổi tiếng, để mua được thì phải đi thật sớm để xếp hàng, rõ ràng cậu ta rất dụng tâm.
"Cám ơn!" Rosé cho bánh bao nhỏ cái bánh bao nhân tôm mà nhóc thích nhất, sau đó cho Đại ma vương một cái bánh rán trái cây rồi dịu dàng nói: "Boss đại nhân, chắc chắn chị chưa ăn cái này bao giờ đâu! Chị nếm thử xem có ngon không!"
Nói xong liền ân cần đưa tới sát mép của Đại ma vương.
Nhìn bộ dạng ân cần lấy lòng của cô thì Lalisa cuối cùng cũng "hạ hỏa", chị cúi đầu cắn một miếng.
"Thế nào? Có ngon không, có ngon không?" Rosé hỏi.
"Anh rể đừng thấy cái này nhìn rẻ tiền mà cho là không ngon, em mua nó tại cửa hàng ngon nhất đó!"
"Cũng không tệ." Mặc kệ mua ở đâu, có ngon hay dở cũng là nhờ vợ đút nên mới ngon.
Lúc ăn sáng, ánh mắt của Chung Jae Hwa như có như không bắn về phía Lalisa, ánh mắt cậu ta nhìn Lalisa còn sùng kính hơn cả ánh mắt khi cậu ta nhìn Rosé nữa.
Trước đây, khi nghe tin nhà Manoban muốn kết thân với chị mình thì cậu còn có chút khinh thường, cho rằng Lalisa chẳng qua cũng chỉ là một tên doanh nhân tầm thường được mỗi cái kiếm tiền giỏi thôi. Nhưng lúc này cái nhìn của cậu ta lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Người có thể khiến chị Chaeyoungie ngoan ngoãn như thế thì làm sao có thể là người bình thường được!
'Thật là tò mò quá đi... rốt cuộc chị ta đã "hạ gục" chị Chaeyoungie như thế nào?'
Sau khi ăn sáng xong, hai chị em nhà họ Chung cũng biết là Rosé đã đi công tác rất lâu mới về nên rất thức thời mà nói lời chào tạm biệt, không làm phiền một nhà ba người bọn họ nữa.
Lúc sắp đi, Chung Jae Hwa thừa dịp Rosé đang nói chuyện với Chung Kyu Yi mà lén lút đến cạnh Lalisa hỏi vấn đề mà cậu vẫn thắc mắc nãy giờ: "Cái đó... chị Lisa này... em có thể hỏi chị một chuyện không?"
"Hỏi đi."
"Khụ, em thực sự rất tò mò, chị... rốt cuộc chị dùng cách gì mà "chế ngự" được chị Chaeyoungie thế?" Chung Jae Hwa tỏ vẻ khiêm tốn ham học hỏi.
Lalisa nghe vậy thì liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Chung Jae Hwa nín thở chờ đợi cậu trả lời.
Một lát sau Lalisa mới mở miệng nói: "Sắc đẹp."
Chung Jae Hwa: "..."
—Nhà họ Chung.
Sau khi về đến nhà thì Chung Jae Hwa cố gắng moi móc trong cái ổ lợn của mình ra một cái cặp sách mốc meo.
Sách vở trong đó đều mới tinh, thậm chí còn có một quyển từ điển tiếng anh mới cóng cùng một cái kim từ điển. Tất cả đồ dùng học tập đều vô cùng đầy đủ, đây là do Chung Kyu Yi tự tay chuẩn bị cho cậu ta...
Chung Jae Hwa vỗ vỗ cái cặp sách đầy bụi, sau đó lại moi móc từ trong tủ quần áo ra một bộ đồng phục mà cậu ta chưa mặc lấy một lần.
Sau khi tìm được cặp sách với đồng phục, Chung Jae Hwa tìm một cái tông đơ rồi đi về phía phòng tắm mạnh mẽ đem kiểu tóc thời thượng đẹp trai của mình biến thành kiểu đầu húi cua mà cậu chàng từng chê là quê mùa xấu xí.
Chung Jae Hwa nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong kính hồi lâu, mãi cho đến khi hốc mắt đỏ ửng trào ra nước mắt.
Ngón tay của cậu ta chống lên bệ rửa tay, hít sâu một hơi ngăn lại dòng nước mắt rồi mới quay lại phòng ngủ mặc bộ đồng phục vào, sau đó đeo chiếc cặp sách lên.
Lúc đi ngang qua phòng của Chung Kyu Yi, cậu ta dừng lại nhìn chằm chằm bóng dáng người chị tuy nhỏ bé yếu ớt nhưng luôn che chở mình từ nhỏ tới lớn, sau đó nhẹ giọng kêu một tiếng: "Chị..."
Chung Kyu Yi đang gấp quần áo nghe tiếng gọi thì quay sang, vừa trông thấy Chung Jae Hwa thì cô cũng ngẩn cả người: "Em.. Jae Hwa...."
Cậu thiếu niên cao ráo đang mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh da trời, trên lưng còn đeo cặp sách, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ khiến cậu ta trông có sức sống hơn rất nhiều. Nhất là đôi mắt rực rỡ sáng lấp lánh như mặt trời mới mọc...
'Đây là... em trai của mình ư...?'
Rõ ràng là vẫn là con người ấy nhưng dường như đã trở thành một người khác...
Cô chưa bao giờ trông thấy bộ dạng này của em trai mình...
Chung Kyu Yi cơ hồ nhận không ra em trai mình, cô chỉ ngẩn người đứng đó không có phản ứng gì.
Chung Jae Hwa nhìn chị mình rồi chào một tiếng: "Chị, em đến trường đi học đây."
Nghe thế Chung Kyu Yi giật mình tỉnh lại, cô máy móc trả lời theo phản xạ: "À... em đi đi... bây giờ còn hơi sớm, nhớ đi đường cẩn thận!"
"Vâng, em biết rồi." Chung Jae Hwa gật đầu, nhìn Chung Kyu Yi như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời mà chỉ quay đầu rời đi.
Chị Chaeyoungie đã nói, làm một thằng đàn ông thì phải dùng hành động để chứng minh chứ không phải là lời nói.
Chung Kyu Yi sững sờ một lúc lâu rồi mới vội vàng chạy ra ban công, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Chung Jae Hwa đeo cặp sách rời đi, trong mắt chợt thấy cay cay...
Chàng trai mười tám tuổi dường như đã trưởng thành chỉ trong một đêm...
Trường trung học Hyundai Senior.
Thật ra thì vẻ ngoài của Chung Jae Hwa không tệ, chỉ là lúc bình thường cậu ta cứ thích khoác lên mình mấy bộ đồ kiểu giống phong cách nhóm HKT của Việt Nam, rồi cả ngày cứ tới lui với mấy đứa chẳng ra đâu đi gây rối khắp nơi. Bạn bè trong trường thấy cậu ta thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán, tránh được thì tránh.
Lúc này đang là thời gian học sinh đến trường đông nhất, Chung Jae Hwa bộ dạng sáng sủa gọn gàng, một tay đút túi quần bước từng từng bước theo đoàn người đông đúc tiến vào cổng trường khiến không ít người ghé mắt nhìn, nhất là mấy cô bé, túm năm tụm ba rối rít bàn luận...
"Oa! Cậu bạn kia là ai vậy? Đẹp trai quá đi!"
"Tớ không biết! Chưa từng gặp! Trường chúng ta có một người đẹp trai như vậy mà sao tớ không biết, lạ thật!!!"
"Ớ, sao tớ cứ cảm thấy cậu ta có chút giống Chung Jae Hwa là sao?"
"Chung Jae Hwa? Cái tên suốt ngày mặc đồ HKT sao... Cậu đừng có làm tớ cười chết chứ?"
...
Đám người nghị luận ngày càng nhiều, cuối cùng có một cô bé không nhịn được nói: "Ngốc quá đi, cứ gọi thẳng một tiếng là biết có đúng hay không thôi!"
Nói xong cô bạn đó khum tay la lớn: "Ê... Chung Jae Hwa! Chung Jae Hwa!"
Chung Jae Hwa thấy có người gọi mình thì quay đầu lại: "Có việc gì?"
Và thế là tất cả mọi người thi nhau rơi hết cả cằm xuống đất...
"Ôi má ơi! Là Chung Jae Hwa thật đấy! Cậu ta đi phẫu thuật thẩm mỹ à???"
"Chẳng lẽ bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ cũng có thể phẫu thuật cả não à?"
"Há há há há há há đúng thế, phẫu thuật thẩm mỹ có thể chữa khuyết tật não đó..."
...
Đám người chung quanh vẫn không ngừng bàn tán, nếu là Chung Jae Hwa của quá khứ thì chắc chắn sẽ điên lên mà cho đám người đó ăn đấm vì tội lắm mồm. Cơ mà chắc là do đêm qua trải qua một hồi sinh tử khiến lúc này cậu ta chỉ cảm thấy mình ngày xưa thật ngây thơ, thậm chí còn muốn tự cho mình của ngày ấy mấy cái tát.
Những người này nói không sai, trước đây cậu ta quả đúng là bị khuyết tật não.
Thấy Chung Jae Hwa bị bọn họ cười nhạo mà chẳng nói lấy một lời, tất cả mọi người lại mắt tròn mắt dẹt thêm lần nữa.
"Chuyện gì vậy? Uống nhầm thuốc à?"
"Xem chừng là bị người nhà chỉnh rồi!"
"Nhà cậu ta chỉnh cậu ta còn ít à? Cậu ta chính là bùn loãng không trát nổi tường đó!"
"Mình có cảm giác hình như cậu ta bị cái gì đó kích thích..."
"Hừ, mấy người nói nhiều thế làm gì, chẳng lẽ mấy người không thích trường chúng ta có thêm một anh chàng đẹp trai à? Không thích thì để tui đi! Tui muốn đi săn đuổi mục tiêu mới."
...
Đi học một ngày đối với Chung Jae Hwa mà nói thì chẳng khác gì một năm.
Bởi vì, cậu ta chưa bao giờ đi học nên cái gì cũng không hiểu, nghe giảng mà cứ y như vịt nghe sấm, cho nên cậu ta càng khó chịu.
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc tan học, sắc mặt Chung Jae Hwa rõ ràng có chút ảm đạm, nhưng cũng chỉ là cảm thấy hơi mất mát mà thôi chứ không hề có ý định bỏ cuộc...
Cách cửa trường học không xa có hai tên đầu nhuộm đủ màu đang ngồi chồm hỗm ở đó phì phèo điếu thuốc trong tay nhìn chằm chằm vào đám học sinh đang tan học...
Một tên lấy di động ra gọi: "Alo,Jae Hwa à, mày đang ở đâu đó? Sao tao gọi mà mày cứ tắt máy thế!"
"Đối diện mày." Chung Jae Hwa đứng trước cửa trường học nhìn hai tên đồng bọn ngày xưa.
Jin Seung cầm di động nhìn dáo dác một vòng, sau đó nhìn trúng một cậu trai đang cầm di động trong tay rồi... điếu thuốc đang ngậm trong mồm nó rơi thẳng xuống đất: "Mày... Jae Hwa?"
Chung Jae Hwa cúp di động rồi bước từng bước tới trước mặt bọn họ: "Tìm tao có chuyện gì không?"
Vẻ mặt Jin Seung với Jang Heung Cường y như gặp quỷ, bọn nó nhìn nhìn thiếu niên trước mặt rồi trố mắt nhìn nhau.
"Jae Hwa, mày có làm sao không đó?"
Chung Jae Hwa liếc nhìn thời gian trên di động, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì nói đi, tao còn phải về nhà."
"Khụ, Jae Hwa à, mày đừng nói là vì chuyện tối qua mà giận bọn tao đấy chứ? Bọn tao đúng là cũng hết cách rồi mà, nhiều tiền thế thì chúng tao lấy đâu ra chứ! Đúng rồi, sao mày thoát được vậy, có phải chị mày lại đem tiền đến không?" Jin Seung hỏi.
"Mày xin thêm tí nữa đi? Tối nay chúng ta đi lấy lại vốn! Mày đang may mắn thế này chắc chắn hôm nay có thể lấy lại vốn rồi!" Jang Heung Cường xoa xoa tay kích động nói.
Tối qua, khi Chung Jae Hwa chờ mãi vẫn không thấy hai tên đồng bọn quay lại thì cậu ta đã nghĩ vô số lần rằng, nếu gặp lại nhất định phải cho hai tên này một trận nên thân. Nhưng hiện tại cậu ta lại chẳng muốn phí sức với bọn họ, cho dù chỉ nói chuyện thôi cũng thấy quá lãng phí.
Nếu là anh em phản bội thì cậu ta có thể sẽ tức giận, nhưng mà hai tên này... thì anh em cái quái gì chứ?"
"Cút!" Chung Jae Hwa quẳng cho hai tên kia một chữ, sau đó đi thẳng luôn.
—-Nhà họ Chung.
Gần đây mấy chiến hữu cũ của Chung Chin Mae chuyển từ tỉnh khác về Seoul làm việc. Bạn bè cũ lâu năm mới gặp nhau một lần cho nên hôm nay ông cố ý mời bọn họ về nhà làm khách.
Chung Kyu Yi sắp xếp chiêu đãi khách đâu vào đấy, sau đó mới đi vào bếp phân phó người giúp việc chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên đeo quân hàm ba sao trên vai nhiệt tình hỏi thăm: "Lão thủ trưởng gần đây có khỏe không?"
"Gần đây cha tôi đang dưỡng bệnh trong bệnh viện quân đội, cũng coi như là cường tráng!" Chung Chin Mae vừa rót trà cho họ vừa nói.
"Chị dâu vẫn chưa được điều về à?"
"Đã gửi báo cáo rồi đấy chứ, nhưng mà xem ra cũng có chút khó khăn."
"Haizz, may mà còn có con bé Qri ở cạnh ông! Mới mấy năm không gặp mà Qri bây giờ trổ mã xinh đẹp quá, không biết thằng nhóc nhà nào có diễm phúc đây!"
"Tôi đoán Chin Mae cũng không nỡ gả con gái đi đâu..."
"Ha ha ha..."
Nghe mấy chiến hữu trêu chọc nhắc đến cô con gái hoàn hảo của mình, Chung Chin Mae nhất thời cảm thấy được an ủi rất nhiều. Vợ của ông làm ở Viện Nghiên cứu Khoa học, yêu cầu tính bảo mật rất cao cho nên chỉ có thể quanh năm ở lại Viện Nghiên cứu không được về, gần như bà dành cả đời để cống hiến cho quốc gia. Còn ông thì quá nửa thời gian đều ở trong quân cho nên chuyện trong nhà đều do một tay Qri lo liệu.
"Đúng rồi, gần đây Jae Hwa thế nào?" Có người thuận miệng hỏi.
Lời vừa ra thì mấy người khác đã lập tức quay về phía người vừa lên tiếng lắc lắc đầu, cái gì nên nói hãy nói chứ!
Người vừa hỏi cũng có chút lúng túng, nhưng mà lời đã nói ra làm sao mà thu lại được.
Chung Chin Mae nhìn các chiến hữu đang ái ngại nhìn mình thì có chút khổ sở, mặt mũi cả đời của ông coi như bị thằng nhãi kia quăng sạch rồi, làm gì còn để ý mấy chuyện này chứ!
"Jae Hwa ấy à, vẫn như cũ thôi!" Chung Chin Mae nói.
Một câu "vẫn như cũ" khiến tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.
"À đúng rồi, tôi nói cho mấy ông tin này này, mấy ông có nhớ ba tên trùm ma túy trốn thoát bốn năm trước không? Lão K, Evil với Monkey..." Có người cố dời đi sự chú ý.
"Đương nhiên là nhớ chứ! Thế nào?" Quả nhiên đề tài này thu hút được sự hứng thú của mọi người.
"Bắt gọn cả lũ! Mặt lão K bị thương nặng đến độ hủy luôn rồi, Monkey bị súng bắn nát đầu chết ngay tại chỗ, chỉ có Evil khá hơn chút, bị chấn động não thôi... bây giờ còn đang ngồi trong Cục cảnh sát đó!"
"Có chuyện này à?"
Chung Chin Mae cũng bị hấp dẫn: "Ai làm thế?"
"Không tra được, chỗ đó hẻo lánh lắm chẳng có camera an ninh nào, cũng chẳng có nhân chứng! Sau có tìm được mấy tên cắc ké giao du với bọn chúng, nhưng lời khai đều nhất trí là tụ tập rồi đánh nhau dẫn đến chết người! Ngay cả lão K cũng nói vậy, điều tra hiện trường cũng không thấy gì khả nghi... nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó kì lạ..."
"Quan tâm làm gì chứ! Bất kể là do đánh nhau hay do người khác ra tay thì vẫn hả lòng hả dạ quá còn gì! Năm đó chỉ vì bắt ba con cá lọt lưới đó mà chúng ta hy sinh mất hai đồng chí!"
...
Đám người Chung Chin Mae đang trò chuyện sôi nổi trong phòng khách, đột nhiên có thanh âm thiếu niên quen thuộc vang lên: "Con về rồi!"
"Ồ, chắc là Jae Hwa về?" Mọi người rối rít nhìn ra cửa.
'Về sớm thế?'
Chung Chin Mae có chút hoài nghi, chẳng phải mọi lần nó đều chơi cho đã đời rồi mới mò về sao. Huống chi, gần đây ông cũng không ở nhà thì nó lại càng phải quậy đến long trời lở đất mới đúng chứ.
Chung Chin Mae nghĩ nghĩ rồi xụ mặt nhìn ra cửa, ông còn đang định nói mấy câu kiểu "mày còn biết về à", cơ mà lời ra đến mép rồi vẫn không chui ra khỏi miệng nổi...
Cậu trai đứng ở cửa đang mặc bộ đồng phục học sinh, sau lưng còn đeo cặp sách. Mái tóc sạch sẽ gọn gàng trông hoàn toàn ra dáng một học sinh trung học căng tràn sức sống.
'Đây là... con của mình hả?'
Không chỉ Chung Chin Mae mà mấy chiến hữu cũng sửng sốt. Dẫu sao lần gần nhất mà bọn họ gặp Chung Jae Hwa thì mái tóc cậu ta còn dài hơn cả con gái, quần áo thì xanh xanh đỏ đỏ y như cái bảng pha màu.
Cậu trai trước mặt với thằng nhóc trong trí nhớ bọn họ chênh lệch quá lớn!
"Chú Jang, chú Jeon, chú Jin..." Chung Jae Hwa chào hỏi từng người một.
Lúc này mọi người mới giật mình tỉnh lại.
"Jae Hwa đấy à! Suýt nữa chú không nhận ra luôn!"
"Chẳng phải mình ông đâu, tôi cũng sửng sốt đây này!"
"Đệch! Ông giỏi lắm Chung Chin Mae, vừa rồi ông còn lừa bọn tôi?"
"Quả nhiên là lớn lên rồi hiểu chuyện hơn! Tôi đã bảo "hổ phụ vô khuyển tử" mà!"
...
"Chỉ là có chút bộ dạng con người hơn thôi mà mấy ông cũng khen nó!" Mặc dù trong lòng tràn đầy hoài nghi nhưng hiển nhiên đây không phải lúc tra hỏi, Chung Chin Mae chỉ có thể tùy tiện lấy cớ.
Lúc ăn tối, Chung Jae Hwa cũng rất an phận. Trước đây, cậu chàng ghét nhất việc ngồi ăn cơm với mấy ông già, lần nào cũng chỉ ăn lấy lệ vài miếng rồi trốn lên phòng chơi game hoặc là chuồn ra ngoài lêu lổng. Hiếm lắm mới được một lần ăn một bữa cơm hoàn chỉnh như này, thậm chí còn theo Chung Chin Mae tiễn khách ra tận cửa.
Tiễn khách về xong xuôi, không đợi cha mình nắm cổ tra hỏi mà Chung Jae Hwa đã tự động khai báo: "Ba, con có việc muốn xin ba giúp một tay!"
Chung Chin Mae nhất thời ảo não, giỏi cho cái thằng này, đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời thế hóa ra là có việc cần ông giúp!
Nhưng mà xem ra lần này nó hạ vốn gốc rồi đây, ngay cả mái tóc quý giá nhất cũng cắt phéng luôn!
Sắc mặt Chung Chin Mae khó tránh khỏi có chút âm u, ông thề nếu cái thằng nhãi này lại còn nói cái gì mà "lưu lạc chân trời" thì ông chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con luôn, hoàn thành tâm nguyện "lưu lạc" của nó luôn!
"Nói đi, chuyện gì." Chung Chin Mae mặt mũi lạnh tanh ngồi trong thư phòng trầm giọng nói.
Cậu thiếu niên đứng cạnh cha nhìn mái tóc đã lấm tấm mấy sợi bạc của ông mấy giây, cậu ta hít sâu một hơi đè xuống sự hốt hoảng trong lòng rồi mới lên tiếng: "Ba, con muốn xin ba mời gia sư tại nhà cho con, hoặc là cho con đi học thêm cũng được! Chỉ còn vài tháng nữa là đến kì thi đại học, con biết thành tích của con cho dù cố kiểu gì cũng không thi vào đại học nổi, dựa vào thế lực của gia đình mà vào mấy trường đại học phổ thông thì cũng chẳng có ý nghĩa gì! Cho nên con muốn vào bộ đội, sau đó vừa huấn luyện vừa học tập để sang năm thi vào trường quân đội."
Ngay từ lúc Chung Jae Hwa nói câu đầu tiên thì Chung Chin Mae đã sợ đến ngây người, chờ nói xong thì thất thố hẳn, để lộ ra vẻ mặt khó tin...
Chung Chin Mae ngây người nửa ngày rồi mới nói: "Mày vừa nói cái gì? Mày muốn vào bộ đội, thi trường quân đội? Mày bảo tao tìm cho mày... gia sư? Đăng kí lớp học thêm?"
'Đầu thằng nhãi này bị hỏng rồi sao?'
"Vâng!" Cậu thiếu niên rành mạch đáp lời, vẻ mặt hoàn toàn không hề có ý đùa giỡn nào.
"Tại sao đột nhiên lại muốn như thế? Tao làm sao để tin mày không phải là hứng thú nhất thời hoặc là... hoặc là một trò đánh cuộc tệ hại nào của mày?" Vẻ mặt Chung Chin Mae vô cùng nghiêm nghị.
Chung Jae Hwa cắn răng, nâng lên đôi mắt quyết đoán nhìn thẳng vào cha mình: "Ba, lần này con nghiêm túc. Còn nguyên nhân thì ba cũng biết rồi, con chẳng có ý tưởng lớn hay hoài bão to tát gì, con chỉ muốn người thân của con không cần phải lo lắng cho con nữa. Nếu như chẳng may gặp phải chuyện gì nguy hiểm, con có thể đứng ra tự chống đỡ được chứ không phải là liên lụy mọi người như hiện tại, con chỉ muốn vậy thôi."
Nghe con trai nói mà Chung Chin Mae vẫn không tin nổi.
Nếu Chung Jae Hwa nói cái gì mà "con muốn bảo vệ quốc gia hay kiến công lập nghiệp" gì gì đó thì còn lâu ông mới tin, nhưng không ngờ rằng nó lại nói ra những lời như này.
Ngay lúc Chung Chin Mae còn đang hoài nghi, Chung Jae Hwa rút một cây roi từ sau lưng ra rồi dùng hai tay dâng lên cho Chung Chin Mae: "Ba, con định nghe lời chị không nói với ba, nhưng lòng con không chịu nổi nếu cứ giấu ba."
Đại khái vì nhớ lại tình cảnh tối qua mà Chung Jae Hwa có chút run rẩy: "Hôm qua con lấy được chút tiền nên cùng Jang Heung với Jin Seung tới sòng bạc, cuối cùng rơi vào bẫy của người ta, thua năm trăm triệu."
"Mày nói cái gì!!!" Chung Chin Mae biến sắc, đập bàn đứng dậy.
Chung Jae Hwa lê đầu gối về phía trước, đặt cây roi lên bàn cạnh Chung Chin Mae rồi nói: "Những người đó không phải người ở đây, vừa nhìn đã biết không phải hạng dễ chọc! Lúc ấy con một lòng trông chờ vào Jin Seung với Jang Heung xoay tiền tới chuộc con ra, không ngờ chúng nó lại chốn mất dạng..."
"Ha, mày trông chờ vào hai thằng nhãi kia..." Chung Chin Mae chán chường nói: "Sao Chung Chin Mae ta lại có một thằng con trai ngu xuẩn như mày..."
"Sau đó còn còn làm ra chuyện còn ngu xuẩn hơn..." Giọng Chung Jae Hwa lúc này đã khàn khàn: "Con không dám gọi điện cho trong nhà, cũng chẳng có ai có thể nhờ giúp đỡ... không còn cách nào khác con chỉ có thể gọi cho chị..."
"Thằng khốn nạn!!!" Chung Chin Mae ném thẳng ly trà trong tay vào người Chung Jae Hwa, đồng thời trong lòng ông cũng dấy lên một dự cảm bất thường khiến sắc mặt ông thay đổi hoàn toàn: "Có phải chị mày tối qua đã xảy ra chuyện gì hay không! Mày nói ngay cho tao!!!"
Nếu không phải Chung Kyu Yi xảy ra chuyện gì thì sao thằng nhãi này lại thay đổi lớn như vậy được!
Bằng vào kinh nghiệm của mình, ông cũng đoán được tám chín phần chuyện xảy ra tối quá, vừa nghĩ tới Qri có thể gặp chuyện không may gì Chung Chin Mae đã cảm thấy đất dưới chân như sụp xuống...
"Chị đã theo yêu cầu của bọn chúng mang tiền tới, nhưng bọn chúng vẫn không thả người, chúng nói muốn thu tiền lãi muốn chị... muốn chị ở lại với chúng một đêm..."
Một tiếng "chátttt..." chói tai vang lên, Chung Chin Mae dùng cây roi trong tay quất mạnh vào vai của Chung Jae Hwa.
Chung Jae Hwa bất ngờ bị ăn một roi, quật mạnh đến mức làm câu ta ngã lăn ra đất.
Lúc này cánh cửa bị thư phòng bật mở ra, Chung Kyu Yi hốt hoảng chạy vào che chở cho em trai mình: "Jae Hwa! Chẳng phải chị đã bảo đừng nói cho ba sao!!! Em làm sao vậy!"
Chung Jae Hwa đau đến trắng bệch cả khuôn mặt: "Chị... em không muốn trốn trong lòng chị nữa... chuyện em làm... em sẽ tự mình gánh vác... đây là những gì em đáng phải nhận..."
"Qri! Con tránh ra! Hôm nay ba phải đánh chết thằng súc sinh này!" Lúc này, Chung Chin Mae đã hoàn toàn bị lửa giận khống chế: "Lần trước tao không nên mềm lòng! Tao không nên mềm lòng! Cuối cùng lại hại chị mày..."
Sao lần trước ông không bắn chết thằng khốn khiếp này luôn đi! Tại sao! Chung Chin Mae cảm thấy vô cùng hối hận, tự trách vì sự vô dụng của chính mình!
Nếu như vợ ông trở về rồi biết hết tất cả mọi chuyện... Ông phải ăn nói với bà thế nào đây... còn có cha nữa...
Nghĩ đến đây ông chỉ hận không thể rút súng ra đưa thằng con trai này đến tận suối vàng!
Thấy cha mình đã mất khống chế, Chung Kyu Yi vội vàng la lớn: "Ba! Con không sao! Con không bị làm sao hết! Tối qua không xảy ra chuyện gì cả!"
Làm sao mà Chung Chin Mae có thể tin lời con gái mình chứ, đôi mắt ông đỏ ngầu, giận dữ hét lên: "Nếu không có chuyện gì! Thì sao thằng nhãi này lại phải quỳ trước mặt ba!!! Qri, con mau tránh ra!"
"Ba! Con nói thật! Con không lừa ba! Tối qua quả thật suýt nữa con bị mấy người đó làm hại, nhưng mà Chaeyoungie kịp thời xuất hiện cứu con với Jae Hwa! Tối qua con với Jae Hwa cũng ngủ ở nhà bạn ấy đến sáng mới về! Ba không tin thì có thể hỏi bạn ấy mà!"
"Chaeyoungie...?" Vẻ mặt Chung Chin Mae có chút sững sờ.
"Đúng vậy! Ba, ba tên trùm ma túy sa lưới mà ba với chiến hữu nói tối nay, nếu như những gì mọi người tả là chính xác thì đó chính là ba tên đã bắt con với Jae Hwa tối qua! Một trong ba tên đó bị Chaeyoungie dùng súng bắn chết, một tên khác bị đá đến hôn mê, còn tên bị nát mặt là vì Chaeyoungie nhìn thấy tên kia định hại con nên đánh hắn ta vô cùng tàn nhẫn..." Chung Kyu Yi dùng tốc độ nhanh nhất kể lại mọi chuyện.
Nghe đến đây thì lửa giận của Chung Chin Mae cũng thu lại một ít: "Những gì con nói... đều là thật?"
"Vô cùng thật! Ba nhìn xem, nếu hôm qua con thật sự bị làm sao thì sao bây giờ con có thể bình thường thế này?" Chung Kyu Yi vội vàng nói.
Nghe con gái nói vậy thì vẻ mặt Chung Chin Mae mới dịu xuống, cũng coi như hoàn toàn tin lời con gái mình.
Sau đó Qri nói cặn kẽ lại chuyện hôm qua một lần nữa rồi lo lắng nói: "Chuyện này Chaeyoungie không sao chứ ạ? Dù sao đó cũng là chuyện liên quan đến mạng người! Con vẫn luôn lo cậu ấy sẽ bị bọn con làm liên lụy!"
Chung Chin Mae nghe vậy thì sắc mặt có chút nghiêm nghi: "Sao có thể chứ? Cho dù có chuyện thì ba cũng không để cô bé đó bị liên lụy!"
Nghe thế Chung Kyu Yi mới yên tâm, chỉ cần cha đã ra tay thì chắc chắn Chaeyoungie sẽ không có việc gì.
Bây giờ thì Chung Chin Mae đã có thể hiểu tại sao hai tên bị bắt về lại cứ nói là do bọn chúng uống nhiều rồi đánh nhau. Cái loại người như bọn chúng thì vô cùng quan tâm đến mặt mũi, sao có thể thừa nhận mình thua trong tay một cô gái chứ!
Còn mấy tên lâu la kia thì chắc là sau khi nhìn thấy thân thủ của Rosé, trong lòng có kiêng kỵ nên cũng chẳng dám nói sự thật.
"Đứng lên đi! May mà chị mày không sao, nếu không hôm nay mày có ăn năn hối hận đến thế nào cũng không thoát khỏi cái chết đâu!" Chung Chin Mae lạnh lùng nói.
Chung Jae Hwa che lại bả vai chảy máu ròng ròng, từ từ đứng lên nhờ vào sự nâng đỡ của Chung Kyu Yi.
"Cho nên đây chính là nguyên nhân mày đột nhiên tỉnh ngộ?" Chung Chin Mae hỏi.
Chung Jae Hwa gật đầu: "Con muốn trở thành người giống chị Chaeyoungie..."
"Mày có thể bằng một đầu ngón tay của nó thì tao đã tạ ơn trời trời đất rồi!" Chung Chin Mae "hừ" lạnh một tiếng.
"Haiz, lần này lại nợ cô bé kia một cái nợ nhân tình nữa rồi..." Chung Chin Mae thở dài.
Chung Kyu Yi vô cùng cảm kích Rosé, đây là lần đầu tiên cô gặp được người giống như vậy. Người khác chỉ cần tốt với cô ấy một chút thì cô đã hận không thể giao cả tim phổi ra báo đáp người ta.
Chung Chin Mae nhìn con trai mình: "Chuyện mày nói tao sẽ giúp mày sắp xếp, chỉ cần lần mày thành tâm muốn thay đổi thì muốn cái gì cũng được! Còn nữa, mai là thứ bảy, mày bớt chút thời gian qua viện điều dưỡng thăm ông nội, để ông an tâm một chút! Chuyện ngày hôm qua mày cũng có thể nói với ông nhưng đừng có mà nói như vừa nãy... dọa tao suýt nữa thì làm thịt mày luôn, ông nội mày còn có bệnh tim đấy!"
"Con biết nên nói thế nào ạ!"
"Biết thì tốt, mau đi xử lý vết thương đi!"
"Vâng."
...
Đêm khuya, Chung Chin Mae chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, vẻ mặt ông vô cùng phức tạp nhìn về bóng đêm mịt mờ ở bên ngoài.
Hy vọng lần này Jae Hwa có thể thật sự trưởng thành...
Là người thì ai cũng phải trải qua sóng gió rồi mới trưởng thành được, còn Rosé thì sao... 'để sống tới hôm nay thì đứa bé kia, Chaeyoungie những năm qua con đã phải trải qua những gì?'
...
Ngày hôm sau.
Tại trụ sở chính của History ở Seoul.
Park Hwayoung âm trầm nhìn Kim Bum và những nhân viên nòng cốt cấp cao.
Chuyện phía Chung gia xôi hỏng bỏng không, mà History gần đây lại liên tục gặp trắc trở. Đặc biệt là mảng trang phục, hoàn toàn không đạt được chất lượng như trước đây. Cho dù phòng thiết kế cứ cách một thời gian lại có sản phẩm mới nhưng không có bộ nào là tạo được điểm nhấn. Chưa kể, Tắc Linh với mấy tạp chí thời trang cứ cắn mãi không buông đẩy History đến đầu sóng ngọn gió.
Kim Bum là người đứng đầu của phòng thiết kế, tất nhiên gã biết vấn đề xảy ra là do mình. Nếu History vẫn không đưa ra được những mẫu thiết kế chất lượng cao thì e là chẳng bao lâu nữa sẽ bị Tắc Linh vượt mặt.
Nói đến lo lắng, chắc chẳng ai so được với Kim Bum.
"Cậu có gì muốn nói?"
"Sếp... thật ra thì phòng thiết kế gần đây..."
Gã ta vừa mới định giải thích thì Park Hwayoung đã lập tức vung tay ngắt lời.
"Tôi không muốn nghe cậu giải thích, tôi chỉ cần kết quả." Giọng điệu Park Hwayoung rất lạnh lùng: "Những mẫu thiết kế mới của Tắc Linh rất được hoan nghênh, đây là đả kích rất lớn với History, định mức thị trường cũng bị bọn họ chiếm hơn nửa vậy mà phòng thiết kế mấy người đang làm cái gì?"
"Không sai, nói cho cùng thì nguyên nhân đẩy chúng ta đến đầu sóng, ngọn gió thế này chính là phòng thiết kế... là trách nhiệm của phòng thiết kế, chuyện này hẳn là do trưởng phòng thiết kế Kim Bum chịu trách nhiệm." Một vị nhân viên cấp cao lên tiếng.
Kim Bum hung hăng trợn mắt trừng người kia một cái rồi đưa mắt nhìn về phía Park Hwayoung, trong lòng lo sợ muốn chết.
"Người tôi bảo cậu tìm đã có tin tức gì chưa?" Park Hwayoung hỏi.
Đương nhiên Kim Bum biết người Park Hwayoung đang nói đến là ai, đó chính là người được gọi là quỷ tài* ở Ý - Kim Jisoo.
(*Quỷ tài: Thiên tài giải quyết vấn đề theo lẽ thường; quỷ tài thì không đi theo lẽ thường nhưng vẫn giải quyết được vấn đề, làm người khác nể phục.)
Chỉ có điều, Kim Jisoo trong giới thiết kế thời trang chỉ là một đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn, cô ta đã sớm bị loại khỏi cái giới này lâu rồi, bây giờ không còn khả năng như trước kia. Huống hồ, Kim Bum hoàn toàn không muốn đến gần một kẻ điên cho nên lúc Park Hwayoung yêu cầu tìm người gã ta cũng chẳng để trong lòng.
Dĩ nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là, gã ta lo sợ địa vị của mình sẽ bị ảnh hưởng...
Tìm một quỷ tài về gây khó dễ cho đội thiết kế của mình? Gã cũng không rảnh đến nỗi tự mua dây buộc mình như thế!
Nhưng mà, chuyện đã đến mức này gã ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận thỏa hiệp, nếu không nhỡ đâu History tiêu tùng thì gã ta cũng hết đường sống.
"Sếp, tôi biết phải làm cách nào để tìm được Kim Jisoo, cô cho tôi hai ngày... Chỉ có điều, kể cả tôi có liên lạc được với anh ta nhưng anh ta có chịu giúp chúng ta hay không thì khó nói." Kim Bum cũng chỉ coi là biết Kim Jisoo được một tẹo, muốn mời một người nắng mưa thất thường như vậy giúp History đánh bại Tắc Linh chỉ sợ không dễ dàng.
"Chỉ cần anh ta có năng lực thì bất kể điều kiện gì tôi cũng đáp ứng." Park Hwayoung nói.
"Được, vậy tôi đi liên hệ." Kim Bum gật đầu một cái rồi xoay người đi.
...
Đi ra khỏi trụ sở chính của History, Kim Bum lấy di động ra lục danh sách một hồi rồi gọi tới một số.
"Ồ, Kim Bum đấy à, sao rảnh rỗi tìm tôi thế này?" Đầu bên kia truyền tới một giọng nói cởi mở.
"Jill, tôi có chuyện muốn kính nhờ cậu đây." Kim Bum nói.
"Hửm, nhà thiết kế Kim mà cũng có chuyện kính nhờ thằng em này cơ à! Chuyện gì thế?"
"Cậu có nhớ cái tên người Ý gốc Hoa - Kim Jisoo không." Kim Bum đi thẳng vào vấn đề.
"..."
Sau khi cái tên Kim Jisoo được thốt lên, đầu bên kia rơi vào trầm mặc, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: "Kim Bum, tôi với Kim Jisoo đã từng là bạn học, nhưng mà cô ta học thiết kế cũng chỉ là nổi hứng nhất thời mà thôi! Cô ta là một kẻ điên, cậu nhất định phải cách xa cái tên điên đó ra, Kim Bum, tôi không nói đùa với cậu đâu!"
"Jill... kẻ điên kia, rốt cuộc cô ta đã làm cái gì vậy?" Kim Bum có thể nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của người kia.
"Cái người điên kia là cấm kỵ của mấy quốc gia với thế lực ngầm đấy! Cậu không tưởng tượng nổi đâu, cô ta từng đắc tội một bang mafia, cái bang đó phái hơn trăm người đi làm thịt cô ta nhưng kết quả là tất cả đều mất tích, đến giờ còn chưa tìm được!"
Nghe thế Kim Bum liền sững sờ cả người.
"Cậu cho đây là xong rồi sao? Không đâu, ngay sau tối hôm đó cái bang mafia kia đều bị giết sạch đấy, kể cả mấy kẻ cầm đầu cũng không chốn thoát... nghe nói toàn bộ đều bị đào rỗng ruột rồi khâu lại một chỗ, trên tường còn vẽ cái bia mộ nữa!"
"Ai làm? Chẳng lẽ là Kim Jisoo sao?"
"Này... cũng không có tra ra kết quả chính xác, nhưng mấy thế lực ngầm nếu nói là tên đó làm. Nếu thực sự là Kim Jisoo làm thì có trời mới biết tại sao cô ta lại có thể giải quyết được một bang phái trong một đêm như thế."
Kim Bum nghe đến đây thì lạnh sống lưng, gã thề, gã tuyệt đối không muốn dính dáng gì với tên sát nhân này hết. Nhưng mà... Park Hwayoung đã giao phó, gã ta vẫn phải đi tìm Kim Jisoo.
"Jill, cậu có cách liên lạc với hắn ta không?" Kim Bum thở dài nói.
"Được rồi, tớ cho cậu cách liên lạc, nhưng mà người anh em à, chúc cậu may mắn..."
Cuối cùng, Kim Bum cũng có cách liên lạc với Kim Jisoo, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì gã ta vẫn không dám gọi điện, thế nên đành gửi một cái tin nhắn qua thăm dò xem thế nào.
[Ha ha, Kim Jisoo, tôi là Kim Bum, còn nhớ tôi không!]
Rất nhanh có tin nhắn trả về.
[Cậu tên gì?]
[Người bạn học có nhớ tôi không... tôi là Kim Bum, bạn của Jill, lúc ở Ý chúng ta từng gặp mặt.]
[Ồ, Kim Bum à, hình như tôi không quen.]
Nhìn tin nhắn trả lời mà Kim Bum dở khóc dở cười, rõ ràng là đã từng gặp nhau trong một buổi tiệc, lúc đó gã đi cùng Jill.
[Ha ha, bạn học, quý nhân thì hay quên mà ha ha, hồi trước chúng ta từng gặp nhau ở Ý rồi, cô có nhớ Jill chứ, bạn cùng lớp với anh ấy, tôi là bạn thân của cậu ấy.]
Nếu Kim Jisoo đã quên gã là ai thì chắc cũng không đến nỗi quên luôn cả Jill chứ.
Kim Jisoo lại gửi tin nhắn trả lời: [Có chuyện gì không?]
[Là như này, vừa hay biết được tin cô đang ở Seoul, mà tôi cũng đang ở Seoul, thế nên muốn gặp cô tán gẫu một chút.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Kim Bum vừa hy vọng Kim Jisoo đồng ý lại vừa hy vọng cô ta từ chối, nói chung là vô cùng mâu thuẫn. Nếu như Kim Jisoo từ chối thì gã ta sẽ chẳng cần phải tiếp xúc với nhân vật nguy hiểm như thế, cơ mà nếu như thế thật thì Park Hwayoung sẽ lại tế gã lên.
[Tôi đang ăn ở quán Món Ngon Mỗi Ngày, địa chỉ là phía tây tòa nhà cao ốc của Seoul.]
[Là KFC sao?] Kim Bum có chút hoang mang hỏi lại.
[KFC, không sai đâu.]
Kim Bum: "..." Cứ có cảm giác gửi tin nhắn cho người này thì sẽ ít thở hơn mấy năm...
Sau khi lấy được địa chỉ của Kim Jisoo, trong lòng Kim Bum vẫn có chút do dự, chẳng lẽ mình thật sự phải đi gặp tên biến thái kia sao?
Nhưng mà, nhớ tới Park Hwayoung cùng với kết cục không thể vãn hồi của History thì lòng gã lại run lên.
Cuối cùng, Kim Bum chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhắm mắt lái xe đi.
15 phút sau, Kim Bum đứng trước của KFC, gã hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa tiến vào, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Kim Jisoo.
Tướng mạo của Kim Jisoo vô cùng đẹp, là nét đẹp tiêu biểu cho cái gọi là nét đẹp truyền thống của Châu Á.
Hôm nay, cô ta mặc cả bộ thể thao màu đen, mái tóc đen như mực được túm lại thành một cái đuôi ngựa sau đầu, tuy đội một cái mũ lưỡi trai che hết nửa mặt nhưng vẫn đẹp đến ngất ngây lòng người, có không ít cô gái chàng trai nhìn chằm chằm cô ta tới mức xuất thần.
"Anh gì ơi... Anh... Anh... Anh có thể... À chị có thể cho em... cách liên lạc..."
Kim Bum còn chưa kịp bước đến chào hỏi thì mấy cô bé kia đã vây lấy Kim Jisoo.
Kim Jisoo ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mấy cô bé kia, bộ dạng như đã quen với chuyện này tới mức chả thèm phản ứng.
Thấy vậy, mấy cô bé kia cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà rời đi.
"Ha ha ha ha ha ha, người bạn học! Tôi là Kim Bum!" Kim Bum mở miệng cười nói một cách tự nhiên rồi nhanh chóng tiến về phía trước chào hỏi.
"Ngồi đi." Kim Jisoo đưa mắt vào chỗ ngồi đối diện: "Ăn cái gì tự gọi, tiền tự trả."
"Không cần, trước khi tới tôi đã ăn rồi." Trên mặt Kim Bum vẫn tươi cười đầy mặt.
"Kim Bum đúng không, tôi có chút ấn tượng, tìm tôi làm gì, nói thẳng đi tôi không thích vòng vo." Kim Jisoo nói xong liền đem đùi gà đang cầm trong tay gặm sạch, trên mặt tỏ vẻ còn chưa thỏa mãn.
"À, chuyện là thế này, hiện giờ tôi đang làm việc ở History, sếp của chúng tôi sau khi biết về năng lực của người anh em thì muốn mời người anh em qua History hỗ trợ một chút." Kim Bum nào dám vòng vo, nhanh chóng nói thẳng ý đồ của mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro