Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Con cũng không biết, con không quen... Mẹ, đi thôi, trễ nữa thì muộn mất!

"Cám ơn!" Suốt mấy ngày nay Park Hwayoung đã thành thói quen nhận được những lời chúc mừng kiểu như vậy, cô ta chỉ khéo léo nói cảm ơn rồi tỉnh bơ quan sát bốn phía.

Rốt cuộc đôi mắt cô ta cũng sáng lên, bởi vì cô ta đã tìm thấy mục tiêu ngày hôm nay.

Chung Kyu Yi bước trên giày cao gót tiến vào, hôm nay cô mặc một bộ váy thiết kế cao cấp màu rượu chát của Tắc Linh, dáng vẻ lạnh lùng cao quý bước tới.

Park Hwayoung nhìn bộ váy của Tắc Linh mà Chung Kyu Yi đang mặc thì ánh mắt có chút ảm đạm. Nhưng cô ta thu lại rất nhanh rồi làm bộ như không thấy đối phương mà giả vờ thả túi xách xuống rồi tự nhiên bước tới.

Ngay tại lúc Park Hwayoung bước về phía trước thì một bức ảnh vô tình rơi ra từ trong túi xách, trùng hợp làm sao lại rơi xuống ngay dưới chân Chung Kyu Yi.

Chung Kyu Yi khom người nhặt lên, đang định gọi người phía trước lại thì khi ánh mắt vô tình liếc qua bức ảnh liền lập tức biến đổi...

Tấm hình này dường như đã được chụp từ rất lâu, nhưng hình như đã được phục chế. Quan trọng nhất là bên trong có năm người thì... có tới bốn người Chung Kyu Yi biết!

Ở giữa là ông nội của cô, bên trái ông nội là cô Hai, cô Ba, bên phải là Chung Chin Mae và một cô gái khác...

Mặc dù mấy người trong hình nhìn rất trẻ, nhưng Chung Kyu Yi có thể khẳng định chắc chắn những người này là ai... nhưng người phụ nữ xa lạ đứng cạnh cha cô là ai?

Tại sao lại có một người lạ mặt như thế xuất hiện trong bức ảnh giống như là ảnh gia đình thế này?

Chung Kyu Yi ngây người xong muốn gọi Park Hwayoung lại thì cô ta cũng đã đi đến khúc quẹo.

"Xin chào, xin cho hỏi một chút, vị tiểu thư vừa đi qua kia là ai?" Chung Kyu Yi không thể làm gì khác hơn là hỏi thăm một nhân viên khác.

"Người kia sao... là Đại tiểu thư của Park gia, Park Hwayoung!" Nhân viên rất nhiệt tình trả lời.

"Park Hwayoung?" Chung Kyu Yi hơi đổi sắc.

Là cô em gái kia của Chaeyoungie?

Sau khi thân với Rosé thì Chung Kyu Yi mới biết Rosé là con gái nuôi của Park gia, còn những chuyện khác của Park gia thì Chung Kyu Yi hoàn toàn không biết.

Nhưng mà tại sao Park Hwayoung lại có bức ảnh này?

Nghĩ nghĩ một lát, Chung Kyu Yi nói: "Giúp tôi sắp xếp một căn phòng nhỏ để gặp Park tiểu thư."

"Vâng."

...

Park Hwayoung vào phòng liền nằm thoải mái trên chiếc ghế da thật êm ái, cô ta đang chờ chuyên viên mát xa... cùng với Chung Kyu Yi...

Quả nhiên không tới ba phút, bên tai liền truyền tới tiếng giày cao gót.

"Park tiểu thư, cô đánh rơi đồ." Chung Kyu Yi đưa bức hình ra, sau đó thử thăm dò.

Park Hwayoung vừa nhìn thấy tấm hình trong tay Qri thì lập tức biến sắc, vội vàng nhận lấy tấm hình: "A! Là của tôi... cám ơn, cám ơn! Thật sự cám ơn!"

Nói xong còn đưa tay vuốt ve tấm hình như thể vô cùng quý trọng nó.

Chung Kyu Yi vừa quan sát vẻ mặt của Park Hwayoung vừa nói: "Xin lỗi, có thể hỏi Park tiểu thư một chút là tại sao cô lại có tấm ảnh này không? Mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng người trong tấm hình này là ông nội, cha, đồng thời có cô Hai và cô Ba của tôi."

Park Hwayoung nghe vậy thì lộ vẻ khó nói, như thể cô ta không ngờ được Chung Kyu Yi sẽ thấy tấm hình này.

Cùng lúc đó cô ta cũng xác nhận được một chuyện, nhìn phản ứng của Chung Kyu Yi thì xem ra hoàn toàn không biết mình còn có một người cô nữa.

Park Hwayoung tỏ vẻ do dự hồi lâu rồi mới bảo hai chuyên viên phục vụ đi ra ngoài. Sau đó cô ta bất đắc dĩ nói với Chung Kyu Yi: "Tôi không ngờ lại vô tình để Chung tiểu thư thấy tấm hình này... thật ra thì... trong bức hình có một người là mẹ của tôi!"

"Là người đứng cạnh cha tôi?" Chung Kyu Yi kinh ngạc.

"Đúng vậy."

"Làm sao mà..."

Nói tới đây thì hai người cũng thuận thế ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Park Hwayoung nhìn tấm hình rồi thở dài nói: "Mẹ tôi tên là Chung Hayoon."

Nghe Park Hwayoung nói mẹ cô ta cũng họ "Chung", Qri lập tức phản ứng lại: "Cũng họ Chung... chẳng lẽ?"

"Đúng vậy, mẹ tôi là con gái út của của nhà họ Chung." Park Hwayoung nói.

"Tại sao đến giờ tôi vẫn chưa bao giờ nghe qua?" Chung Kyu Yi cau mày.

Ông nội có ba người con gái? Tại sao cô chưa bao giờ nghe bất kỳ người nào nói tới!

Park Hwayoung cân nhắc chọn lời rồi mới mở miệng: "Thật ra thì ban đầu tôi cũng không biết, sau này lớn một chút thì mới phát hiện ra! Tất nhiên là cũng không biết cụ thể mà chỉ là biết đại khái rằng mẹ với cha tôi yêu nhau, nhưng hai nhà không môn đăng hộ đối nên ông ngoại nhất quyết không đồng ý! Vì muốn sống chung với cha tôi nên mẹ tôi nhiều lần cãi nhau với ông ngoại cuối cùng lại tạo thành hiểu lầm với mâu thuẫn càng sâu! Kết cục là ầm ĩ thế nào lại thành đoạn tuyệt quan hệ cha con! Đã hơn hai mươi năm hai người họ không liên hệ... cho nên hiện tại dường như chẳng còn ai biết chuyện này!"

Nói tới đây Park Hwayoung có chút buồn bã: "Thật ra thì tôi cũng biết mẹ tôi rất hối hận vì làm ông ngoại thương tâm, cũng rất nhớ người nhà! Chẳng qua tính tình mẹ tôi quá quật cường nên mãi không chịu cúi đầu trước..."

Park Hwayoung nói tới đây thì quay ra nhìn Chung Kyu Yi, vẻ mặt có chút khổ sở: "Nhìn mẹ mình như thế tôi đau lòng lắm, nên tôi định giúp mẹ và ông ngoại cởi bỏ hiểu lầm... nhưng mà, muốn liên lạc với ông ngoại thực sự khó khăn quá... cho nên... lúc trước tôi định liên lạc với Chung tiểu thư... chỉ tiếc... không ngờ lại có vài chuyện hiểu lầm nhỏ nên bỏ lỡ cơ hội nói chuyện..."

Lời này của Park Hwayoung rõ ràng là ám chỉ chuyện lần trước ở cửa hàng của History, cái lần Chung Kyu Yi giúp Rosé ra mặt, thậm chí còn ngấm ngầm nói Rosé có ý định ngăn cản.

Chung Kyu Yi nhìn Park Hwayoung một cái rồi có nghi ngờ hỏi: "Tại sao cô lại mang theo bức ảnh này bên người?"

"Tấm hình này là tôi tìm được ở đầu giường của mẹ, chắc vì thường xuyên chạm vào cho nên nó bị hư tổn khá nghiêm trọng! Tôi lén lén mang đi phục chế đến hôm nay mới lấy về. Thật ra thì hôm nay tới đây tôi cũng chỉ ôm suy nghĩ thử vận may thôi, không biết có gặp được... chị họ không! Không ngờ ông trời lại giúp em như vậy..." Park Hwayoung hoàn toàn không phủ nhận mà thẳng thắn nói ý đồ của mình ra, thậm chí còn làm ra vẻ không khống chế được mà đổi giọng gọi Chung Kyu Yi là "chị họ".

Quả nhiên thấy Park Hwayoung nói như vậy thì thái độ của Chung Kyu Yi hòa hoãn không ít, cũng đã tin mấy phần vào câu chuyện của cô ta.

Dẫu sao Park Hwayoung cũng không cần phải lừa cô, bởi chuyện thế này chỉ cần về nhà hỏi một chút là biết thật giả.

Không ngờ mình lại có ba người cô, một người đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà nhiều năm...

Nhớ lại bộ dạng buồn rầu thường lộ ra của ông nội, cô cứ tưởng vì ông nhớ bà nhưng giờ nghĩ lại liệu có chút nào là nhớ cô con gái nhỏ nhiều năm trước rời nhà đi hay không...

"Chuyện của người lớn chúng ta cũng không tiện nhúng tay, nhưng em quả thật không đành lòng nhìn mẹ em mỗi ngày lại tiều tụy thêm như vậy, cho nên mới lỗ mãng nói với chị họ nhiều như thế...", vẻ mặt Park Hwayoung có chút áy náy.

Nếu Chung Hayoon thật sự là cô của cô thì Park Hwayoung đúng là em họ của cô...

Nhưng mà không hiểu sao khi nghe Park Hwayoung gọi là mình là chị họ thì trong lòng Chung Kyu Yi có chút không thoải mái.

Còn có vài chỗ Chung Kyu Yi thấy không ổn, chẳng lẽ chỉ vì không môn đăng hộ đối mà ông nội có thể ầm ĩ với con gái ruột của mình tới mức hơn hai mươi năm cũng không thèm liên lạc?

"Không biết cô có thể cho tôi tấm hình này được không?" Chung Kyu Yi nói.

Thấy Chung Kyu Yi đã có hứng thú với chuyện này thì đương nhiên Park Hwayoung vội vã gật đầu: "Dĩ nhiên là được, tôi có sao thêm một tấm nữa để cẩt giữ."

Chung Kyu Yi: "Cám ơn."

"Aiz, thật ra thì mẹ tôi luôn muốn tìm một cơ hội gặp ông ngoại! Nhưng với tính cách của bà ấy lại chẳng thể mở miệng được, mặt khác cũng không tìm được thời cơ thích hợp..."

Sau đó Park Hwayoung lại nói thêm với Chung Kyu Yi chuyện Chung Hayoon nhớ nhung Chung gia các kiểu, lại nói mấy câu về chuyện kết hôn của mình. Cuối cùng hai người làm xong liệu trình chăm sóc rồi rời khỏi thẩm mỹ viện.

Hai người cùng nhau đứng ở cửa chờ xe tới đón.

Park Hwayoung gọi điện thoại: "Cái gì? Xe bị trục trặc? Nhưng hiện giờ tôi phải lập tức đi dự một buổi họp báo, chưa đến nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi..."

Lúc này xe của Chung Kyu Yi đã tới, thấy Ninh Tuyết lạc như vậy thì thuận miệng hỏi một câu: "Cô đi chỗ nào?"

"Trung tâm triển lãm!"

"Cũng thuận đường, để tôi đưa cô đi một đoạn."

"Cám ơn chị họ!" Park Hwayoung cảm kích không thôi bước lên xe, lúc ngồi trên xe cô ta còn uyển chuyển mời Chung Kyu Yi đến dự hôn lễ của mình.

Chung gia.

Sau khi Chung Kyu Yi vể nhà thì xem xét tấm ảnh kia rất nhiều lần.

Có nên hỏi thử không? Nhưng trong nhà nhiều năm rồi chưa bao giờ nhắc đến cái tên Chung Hayoon này thì chắc hẳn đây là điều rất kiêng kỵ, chuyện năm đó, cô tùy tiện hỏi như thể liệu có được hay không?

Nhất định là không thể hỏi ông nội rồi, còn mẹ cô cũng không chắc biết được mấy phần chuyện năm đó...

Hay đi hỏi Chaeyoungie?

Chắc chắn không được... Chaeyoungie chỉ là con nuôi của Park gia, mấy chuyện bí mật gia tộc thế này chắc chắn Chaeyoungie không biết đâu, hơn nữa cũng chưa bảo giờ nghe cô ấy nhắc tới...

Chung Kyu Yi đang xoắn xuýt thì một tràng tiếng bước chân quen thuộc tiên đến gần.

"Ba, ba về rồi!" Chung Kyu Yi lập tức đứng lên.

"ừ, ông nội con đâu?" Chung Chin Mae mặc cả thân quân phục hỏi han.

"Ông nội đi câu cá vẫn chưa về ạ." Chung Kyu Yi do dự mãi rốt cục vẫn mở miệng hỏi: "Ba... ông nội... có mấy người con gái?"

Chung Chin Mae nghe con gái hỏi như vậy thì nhíu chặt chân mày: "Sao tự dưng lại hỏi cái này?"

"Hôm nay con nghe có người nói... ông nội có ba người con gái, một người tên là... Chung Hayoon?" Chung Kyu Yi thử thăm dò nói.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy cái tên này thì Chung Chin Mae lập tức đổi sắc mặt: "Sao con biết? Nghe ai nói?"

"Hóa ra là thật!" Chung Kyu Yi kinh ngạc sau đó đưa tấm ảnh trong tay ra: "Hôm nay lúc đi Spa con có gặp Đại tiểu thư của Park gia - Park Hwayoung... con nhặt được tấm hình này... rồi nói chuyện mới biết... nghe cô ta nói... mẹ cô ta vẫn luôn nhớ thương ông nội..."

"Cô ta nói thế?" sắc mặt Chung Chin Mae có chút quái dị.

"Đúng vậy, cô ta còn nói bức ảnh này mẹ cô ta vẫn luôn đặt ở đầu giường, vì thường xuyên vuốt ve mà bị hư hỏng, cho nên cô ta mới cầm đi phục chê..." Chung Kyu Yi gật đầu.

Nghe Chung Kyu Yi nói vậy, vẻ mặt Chung Chin Mae hoàn toàn chẳng có chút nhớ nhung hay xúc động nào cả, trái lại còn giống như bị chọc vào vảy ngược, ông lạnh mặt nói: "Chuyện này không phải là chuyện con nên hỏi, con cứ làm như không biết gì đi! Ngàn vạn lần đừng nhắc đến trước mặt ông nội con."

Chung Kyu Yi cũng đoán được cha mình sẽ nói như vậy, thấy sắc mặt cha khó coi đến vậy thì cũng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con biết rồi."

Nếu Chung Chin Mae đã tỏ rõ thái độ như vậy thì chuyện đám cưới mà Park Hwayoung nhắc đến, muốn mời cô tham dự đương nhiên cũng bị Chung Kyu Yi quên luôn.

Mặc dù cha không nói cụ thể, nhưng trong chuyện này nhất định có ẩn tình, cô không thể chỉ nghe một phía từ Park Hwayoung rồi tùy tiện nhúng tay.

Coi như là vì Chaeyoungie thì cô cũng chẳng muốn có quá nhiều quan hệ với cô em họ không rõ ràng chẳng biết từ đâu nhô ra này.

Nine One Hannam.

Tối nay Lalisa xuống bếp, Mingie thì làm trợ thủ, còn Rosé bị hai người một lớn một nhỏ cưỡng ép rời khỏi phòng bếp ngồi chờ đồ ăn.

Rosé tiện tay coi chút tin tức giải trí, tất cả đều là những tin có liên quan đến đám cưới của Park Hwayoung và Lee Hanchee, muốn coi chút tin tức khác cũng không được, hết cách chỉ có thể tắt di động đi tiếp tục nhìn lén hai cha con.

Nhưng cô vừa mới để di động xuống thì chuông di động lại đột nhiên kêu vang, là Oh Daeshim gọi tới.

Chẳng lẽ ở nhà lại xảy ra chuyện gì?

Rosé lập tức nhận máy: "Alo, Daeshim? Ở nhà xảy ra chuyện gì sao? Đám người đó lại tìm mọi người à?"

"Không có, không có! Chị, bọn họ không đến tìm, à không đúng, là có đến một lần nhưng là để đưa hoa và trái cây, hơn nữa thái độ cũng rất khách khí..."

Xem ra là do lần trước bị Rosé dọa sợ, xem ra, ra tay nặng là chính xác.

"À à, vậy thì tốt rồi!" Rosé lúc này mới yên lòng cười nói: "Thanh niên, mấy ngày nữa là đến ngày đi đại học rồi, có cần chị đưa em đi thi để cổ vũ không?"

"Đừng, ngàn vạn lần chị đừng làm thế, đừng ai tới cả, cứ để em bình tĩnh đi!" Oh Daeshim vội vàng nói.

Rosé cười khẽ: "Được rồi, nghe em đấy! cố gắng lên, chị đang chờ em đến Seoul đây này!"

"Chị cứ chờ đi, em nhất định sẽ đến đó!"

"Ui chao, mạnh miệng quá ha!" Rosé trêu chọc, nhưng mà thành tích của Oh Daeshim thực sự rất tốt, thi vào trường ở Seoul chắc chắn không thành vấn đề.

"Đúng rồi chị ơi... em gọi cho chị... thực ra là có chút chuyện..." Oh Daeshim dường như có chút không tiện mở lời, cậu do dự một lúc mới nói: "Chị, lần trước chị về rồi lại đi nhanh quá, mọi người không kịp giữ chị lại, ý của ba mẹ là... chị giúp mọi người việc lớn như vậy, kiểu gì cũng phải mời chị ăn bữa cơm! Lúc nào chị rảnh rỗi thì về nhà một chuyên được không? Chị... cả nhà chúng ta... lầu lắm rồi không gặp mặt..."

Cầu nói sau cùng của Oh Daeshim nghe vô cùng đáng thương.

Người chị cậu thương yêu nhất từ nhỏ tới lớn cứ đột nhiên rời đi như thé, thậm chí còn biến thành người chẳng có chút quan hệ nào thì làm sao trong lòng Oh Daeshim có thể dễ chịu cho nổi. Chẳng qua là có quá nhiều chuyện dây dưa, ba mẹ cũng luôn phản đối cậu liên lạc với Rosé cho nên Oh Daeshim muốn gặp cô cũng chỉ có thể nhịn. Cho đến khi Rosé bất ngờ về nhà một chuyên thì trạng thái đóng băng bấy lâu nay mới tạm thời bị phá vỡ...

Rosé nghe thế thì do dự một chút, nhưng nghe giọng điệu vừa cẩn thận lại vừa đáng thương của em trai thì cuối cùng cô cũng không thể nhẫn tâm từ chối: "Được rồi, chờ chị rảnh sẽ về..."

"Thật sao? Chị đồng ý rồi! Không cho chị đổi ý đâu!"

"Ừ ừ ừ, không đổi ý! Em đừng có mà để ý mấy thứ này nữa, tập trung vào thi cử đi!"

"Vâng, vâng, em biết rồi! Chị, em nhất định sẽ không chịu thua kém đâu!"

"Ngoan ~ " Rosé nở nụ cười ấm áp.

Hai chị em trò chuyện một hồi, Oh Daeshim ấp úng có chút không được tự nhiên nói: "Đúng rồi chị, người kia sắp kết hôn rồi sao?"

Rosé nhận ra em trai đang nhắc đến Park Hwayoung thì gật đầu nói: "Đúng vậy."

Oh Daeshim ở đầu dây bên kia "hừ" một tiếng: "Cô ta còn chẳng gọi được một cuộc điện thoại về nhà, mọi người coi tivi mới biết đấy! Em lo là ba mẹ lại chạy tới, mặt nóng áp mông lạnh của người ta, may mà lần này mẹ chẳng nói gì, cũng chưa nói muốn đi... Lúc trước còn giục em phải gửi ít đặc sản ở quê ra cho người ta dùng trong tiệc cưới! Em khuyên kiểu gì cũng không được rồi chẳng hiểu tại sao lại thôi không nói gì nữa..."

Xem ra là đã gọi điện nói chuyện với Park Hwayoung rồi...

Nhưng mà Rosé cũng chẳng nói ra.

Rất nhiều chuyện đứng ở vị trí của cô thì không tiện mở lời.

Chờ Rosé nói chuyện với Oh Daeshim xong thì Lalisa với bánh bao nhỏ cũng chuẩn bị cơm nước xong.

"Mẹ, ăn cơm thôi!" Mingie như hiến vật quý dắt Rosé đến trước bàn cơm.

Rosé thấy trên bàn là bữa cơm gia đình bình thường với bốn món, một canh, salat cà chua, thịt kho, cánh gà coca, canh củ từ nấu xương, còn có một đĩa rau cải xanh xào mà Lalisa sở trường nhất.

So với những gì Rosé tưởng tượng thì phong phú hơn nhiều, hơn nữa nhìn qua hình thức có vẻ không tệ.

"Nếm thử xem." Lalisa đưa cho Rosé một đôi đũa.

Rosé cầm đũa rồi mỗi món nếm thử một miếng.

Bánh bao nhỏ với bánh bao lớn đều khẩn trương nhìn chằm chằm cô.

Một hồi lâu sau, ánh mắt Rosé sáng rực giơ ngón tay cái lên: "Làm tốt lắm! Ăn ngon!"

Bánh bao lớn thở phào nhẹ nhõm, bánh bao nhỏ vui vẻ, Lalisa giúp Rosé kéo ghế ra: "Ăn cơm thôi!"

"Ừ ừ..." Rosé liếc thấy trên mu bàn tay của Lalisa xuất hiện một vết rộp liền vội vàng kéo tay anh lại: "Tay chị làm sao thế?"

"Bị dầu bắn vào một chút thôi, không sao đâu, đã xử lý." Lalisa không để ý nói.

Rosé vội vàng thổi phù phù vào tay chị: "Có còn đau không? Để em thổi phù phù cho!"

Lalisa nhìn hành động như trẻ con của Rosé thì có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Bánh bao nhỏ bị mẹ bỏ quên đứng một bên tức giận nhìn ba mình, vẻ mặt nhóc như đang nói: tại sao ba có thể dùng khổ nhục kế tranh sủng với con!.

"Mẹ, Mingie nữa!" Bánh bao nhỏ không chịu thua chen tới.

Rosé cười khẽ rồi cũng quay sang thổi phù phù vào móng vuốt của nhóc con.

Bánh bao nhỏ lập tức hài lòng, thấy chưa, Mingie không cần xài kế cũng được mẹ yêu thương ~

...

Ăn cơm rồi dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ xong, Rosé với Lalisa ra vườn hoa nói chuyện phiếm.

"Chị yêu à... sao hôm nay tự dưng tốt với em thế?" Rosé có chút kỳ quái hỏi.

Trên thực tế thì không chỉ hôm nay mà là mấy ngày nay đều như vậy.

Trước kia Lalisa đối xử với cô đã tốt lắm rồi, nhưng mấy ngày nay lại càng khoa trương hơn, việc này khiến Rosé cứ cảm giác mình sắp bị chiều chuộng thành phế nhân rồi.

Lalisa nào dám nói là vì đau lòng cùng... áy náy...

"Lo em khó chịu." Lalisa nghĩ nghĩ rồi quyết định tìm một lí do khác.

"Khó chịu cái gì? Chị nói chuyện Lee Hanchee kết hôn sao?" Rosé nhướng mày như cười như không nói: "Nếu như là vì chuyện đó thì chị suy nghĩ nhiều rồi, aiz, hai bọn họ thật xứng đôi mà! Ở chung một chỗ tốt biết bao!"

Gần đây tốc độ quay Phía Sau Hoàng Hôn vô cùng thuận lợi nên Cho Boram cũng để Rosé vừa đóng phim vừa tham gia một số hoạt động khác.


Dẫu sao quay một bộ phim cũng cần đến mấy tháng, nếu biến mất lâu như vậy thì công chúng sẽ rất nhanh quên đi, vì vậy điều quan trọng nhất vẫn là phải đảm bảo độ phổ biến và độ hot nhất định.

Nhân khí của Rosé ngày càng cao, người thích cô ngày càng nhiều thì cũng càng có nhiều người chĩa mũi dùi vào cô, những tin đồn vô căn cứ hay scandal bịa đặt cũng bay đầy trời. May mà có Cho Boram trấn giữ cùng sự hẫu thuẫn của YG Entertaiment nên mới không xảy ra sóng gió gì, thậm chí còn biến thành điểm sáng vì vậy nhân khí của Rosé ngày càng tăng lên.

Song song với công việc thì còn có một chuyện Rosé vẫn luôn làm đó chính là từ thiện.

Trước kia khả năng của cô có hạn thì cũng đành thôi nhưng lấy thân phận hiện giờ thì chuyện Rosé có thể làm ngày càng nhiều.

Cho Boram cũng rất ủng hộ việc này vì vậy đã lấy danh nghĩa của Rosé thành lập một quỹ từ thiện.

"Lễ thành lập chị đã giúp em sắp xếp xong xuôi rồi, vào mùng 8 tháng này, vừa lúc em không phải quay." Cho Boram nói.

"Mùng 8?" Rosé nhướng chân mày.

"Mùng 8 em có việc sao?"

Rosé cười cười lắc đầu: "Không có, cứ để mùng 8 đi!"

"Đây là danh sách khách mời, em nhìn thử xem."

"Dạ!" Rosé gật đầu rồi cầm danh sách lên xem xét, người được mời đều là danh nhân trong giới giải trí và một ít những đối tác quan trọng: "Không thành vấn đề."

...

Rosé vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Cho Boram thì di động vang lên.

Rosé không kịp nhìn người gọi tới là ai mà lỡ trượt tay nhận luôn, kết quả không ngờ đầu bên kia lại vang lên tiếng của Park Shi Ho: "Alo, Chaeyoungie à, ngày hôn lễ của Hwayoung con đừng có quên nha!"

"Mùng 8 tôi có việc."

"Có việc? Mày thì có cái việc gì hả? Có chuyện gì quan trọng hơn hôn lễ của Hwayoung chắc?" Đầu bên kia đổi người thành Chung Hayoon.

"Bà chắc chắn muốn tôi tới?"

Giọng điệu của Rosé khiến Chung Hayoon cảnh giác một chút, dĩ nhiên là bà ta không mong cô tới rồi!

Ai mà biết nếu Rosé tới lại xảy ra chuyện gì chứ...

"Mày nghĩ là tao muốn mày tới à, chuyện lớn như hôn lễ của Hwayoung mà mày cũng không đến được, rồi cả Park Jiyeon cũng không tới được là sao? Lũ chúng mày một đứa rồi hai đứa đều sợ người ngoài không biết nội bộ Park gia bất hòa hay sao?" Chung Hayoon tức giận phì phò nói.

"Thôi kệ đi, nó không tới cũng có gì đáng ngại đâu..." Đầu bên kia Park Shi Ho nói đỡ một câu, sau đó thử thăm dò Rosé: "Chaeyoungie, mùng 8 con bận chuyện gì thế? Khụ, Chaeyoungie à, thật ra thì chuyện đã qua cứ để nó qua đi, cái chuyện như tình cảm thì cưỡng ép cũng đâu có kết quả gì tốt... cha thấy Won tổng kia cũng tốt lắm..."

Nghe giọng điệu ông ta thế này xem ra là sợ cô yêu quá hóa hận, nhân cơ hội mà gây chuyện đây mà, hơn nữa Park Shi Ho vẫn chưa quên được tiền của Woon YooNa...

Chắc là do lần trước thấy được giá trị của Rosé cho nên thái độ của ông ta gần đây cũng tốt hơn nhiều, nhưng điều đó chỉ càng khiến Rosé chán ghét ông ta hơn mà thôi.

"Park đổng có thể lên mạng xem hoặc gọi điện cho trợ lý của tôi để tìm hiểu lịch trình của tôi." Rosé nói xong thì cúp máy luôn.

...

Chớp mắt đã đến ngày mùng 8.

Trước cửa trung tâm triển lãm Seoul ngựa xe như nước, ngày hôm nay những vị khách hội tụ nơi đây đều là những nhà quý tộc giàu có nổi tiếc, cảnh tượng cùng bầu không khí này dường như có thể sánh ngang với lễ trao giải thưởng lớn.

Những ngôi sao khác tổ chức hôn lễ đa phần đều chọn hội trường khách sạn hoặc đảo nào đó. Nhưng tiệc cưới của Park Hwayoung cùng Lee Hanchee lại mời hơn 1000 người cho nên để đáp ứng số lượng người quá lớn này mới phải chọn trung tâm triển lãm Seoul.

Park Hwayoung với Lee Hanchee đứng ở cửa tiếp đãi khách mời, hai người vô cùng xứng đôi, đẹp như đôi bích nhân* trong tranh. Hai đoàn phù dâu và phù rể cũng đều là những những người nổi tiếng đồng lứa nên cũng tương đối hấp dẫn ánh nhìn.

(*Đôi bích nhân: ám chỉ trai tài gái sắc nên duyên cùng một chỗ.)

"Lee tổng, chúc mừng chúc mừng!"

"Cho tổng khách sáo quá, mời ngài vào bên trong!"

"Chúc mừng Hwayoung, tân hôn vui vẻ! Hôm nay cô đẹp quá!"

"Chị Anna mới đẹp đến không thể tả nổi mới đúng chứ? Em làm cô dâu cũng không đè nổi phong thái của chị đây này!"

...

Bên trong hội trường của tiệc cưới.

Park Shi Ho hào hứng sắp xếp cho các vị khách, một bên lại trò chuyện với mấy lão tổng cao cấp của Seoul.

Hiệu giờ ông ta cảm thấy giao 15% cổ phần vào tay Park Hwayoung là quyết định đúng đắn nhất trong đời ông ta.

Hwayoung quả nhiên là phúc tinh của ông ta mà!

Hừ, năm đó Chung gia mắt chó coi thường ông ta, phản đối chuyện gả con gái của họ cho ông ta. Nếu hôm nay bọn họ thấy cảnh tượng này thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.

Nghĩ như thế, cho nên khi Hwayoung đưa thiệp mời cho Chung gia thì ông ta cũng chẳng phản đối.

Nếu như Chung gia thay đổi thái độ thì ông ta cũng không ngại cởi bỏ hiềm khích lúc trước...

Chớp mắt đã qua hơn nửa thời gian, các khách mời cũng sắp đến đủ.

"Hwayoung, Lee Hanchee, bên này giao cho ba mẹ đi, hai con mau vào đi thôi! Lát nữa còn phải làm lễ nữa cơ mà!" Chung Hayoon tươi cười nói.

Chân mày Park Hwayoung nhăn chặt lại: "Không sao đâu mẹ, vẫn có khách chưa tới mà! Mẹ cứ để con với Lee Hanchee chờ lát nữa đi!"

"Được rồi, hai con cũng đừng chờ lâu quá nhé. " Chung Hayoon vừa nói vừa đi vào tiếp khách khứa.

Park Hwayoung đợi thêm một lúc nhưng chỉ thấy mấy vị khách lẻ tẻ, tuyệt đối không thấy bất cứ bóng người nào của nhà họ Chung...

Chết tiệt... Cô ta đã làm đến mức đấy mà vẫn không có tác dụng hay sao. Chẳng lẽ nhà họ Chung thật sự tuyệt tình đến vậy?

Nấc thang tốt như thế đã bày sẵn rồi, cũng nói nhiều với Chung Kyu Yi như thế thì chỉ cần bên kia có một chút ý tứ muốn hòa giải thì hôm nay nhất định sẽ tới.

"Hwayoung, người bên ông ngoại con tới chưa?" Jeong Da-eun bước tới cười hỏi, vẻ mặt rất ân cần.

"Chưa tới ạ, xem chừng sẽ đến muộn một chút, hay là chúng ta cứ vào trước đi!" Park Hwayoung mỉm cười, trong mắt xẹt qua một tia tối tăm.

Jeong Da-eun để ý nhà họ Chung như vậy, nếu ngay cả cái chuyện đầu tiên lúc gả tới thế này mà cũng xôi hỏng bỏng không thì sau này sao cô ta có thể đặt vững chân ở nhà họ Lee?

Bất kể thế nào hôm nay cũng phải mời bằng được người của nhà họ Chung đến, dù chỉ là lộ mặt.

Xem ra cô ta chỉ có thể dùng đến chiêu cuối cùng...

...

Cùng lúc đó tại quân khu đại viện.

Chung Kyu Yi mặc một bộ lễ phục đậm màu tương đối trang trọng, cô xách túi lên xem chừng là chuẩn bị ra ngoài.

"Qri có hẹn với bạn sao? Là con trai hay con gái thế?" Hong Hae-In đang ngồi trên ghế salon giữa phòng khách lên tiếng hỏi, ánh mắt kia dường như có chút mong đợi.

Chung Kyu Yi bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con phải đi ủng hộ cho Chaeyoungie!"

"Chaeyoungie? Hôm nay con bé có hoạt động gì sao?" Hong Hae-In hỏi.

"Chaeyoungie mở một quỹ từ thiện, hôm nay là lễ thành lập đó mẹ! Con là bạn tốt đương nhiên phải tới chống lưng cho cậu ấy rồi!" Chung Kyu Yi trả lời.

Hong Hae-In gật đầu một cái rồi cảm thán: "Đứa bé ấy rất tốt, không những không bị danh lợi che mắt mà vẫn giữ vững được bản tâm, không hổ là..."

"Mẹ, không hổ cái gì?"

Hai mẹ con đang nói chuyện thì bà vú cầm một chiếc hộp nhỏ đi vào.

"Tiểu thư, cô để cái vòng tay này trong xe sao?"

"Vòng tay? Vòng tay gì?"Chung Kyu Yi không hiểu.

Bà vú nói: "Lúc Jin Chul rửa xe thì phát hiện ra, nhìn thấy có vẻ quý lắm! Tiểu thư ơi, đồ quý thế này cô giữ cho tốt, cứ để trong xe như thế không an toàn đâu..."

Chung Kyu Yi mở cái hộp nhỏ ra nhìn một cái, đầu óc mơ hồ: "Cái này không phải của tôi!"

Bà vú càng khó hiểu: "Không phải của tiểu thư? Vậy là của phu nhân sao? Nhưng mà nhìn kiểu dáng thì hợp với mấy cô gái trẻ hơn...."

"Không phải của tôi, tôi cũng chưa từng thấy qua." Hong Hae-In nói.

"Vậy thì kì lạ thật... xe của tôi cũng chẳng có ai khác ngồi..." Chung Kyu Yi xem đi xem lại chiếc vòng, chỉ nhìn một cái cũng biết chiếc vòng này đắt vô cùng, ít cũng phải mấy trăm vạn.

Lúc này Chung Kyu Yi đột nhiên nghĩ đến một người: "Chẳng lẽ là... Park Hwayoung..."

"Qri, con nói ai?" Nghe được cái tên này, đôi mày nhã nhặn của Hong Hae-In cau lại một chút.

"Chính là cô con gái của Park gia đó mẹ, cha cô ta là Park Shi Ho, mẹ là Chung Hayoon, con cũng chỉ mới biết con có một cô em họ gần đây thôi..."

"Em họ?" Hong Hae-In càng nhíu chặt chân mày: "Cô ta mà là em họ con cái gì! Khoan đã... làm sao con biết mấy chuyện này? Ai nói với con?"

"Là Park Hwayoung nói..." Chung Kyu Yi nhớ lại một chút rồi đem chuyện ngày đó đều kể lại.

Hong Hae-In chỉ yên lặng ngồi nghe từ đầu tới cuối, tới đoạn sau thì bà liên tục cười lạnh: "Ăn nói hàm hồ! Chung Hayoon mà đem ảnh đặt ở đầu giường nhớ nhung người nhà hàng đêm sao? Cô ta mà có nửa phần lương tâm thì năm đó đã chẳng làm chuyện lòng lang dạ sói như vậy!"

"Mẹ, năm đó xảy ra chuyện gì vậy? Con hỏi cha nhưng mà cha chẳng nói gì cả, thậm chí còn bảo con đừng hỏi, cũng đừng nhắc tới trước mặt ông." Chung Kyu Yi khó hiểu.

Để bà vú rời đi rồi Hong Hae-In mới nói: "Con có biết ban đầu tại sao ông nội con không đồng ý chuyện hôn nhân của Chung Hayoon với Park Shi Ho không?"

"Chẳng phải là do không môn đăng hộ đối sao? Cơ mà chắc là không đơn giản vậy đâu đúng không mẹ? Nếu chỉ vì cái này thì cùng lắm là cãi nhau mấy lần chứ làm gì mà nghiêm trọng như vậy?" Chung Kyu Yi nói.

Sắc mặt Hong Hae-In có chút khó coi, dường như bà cũng chẳng muốn nhắc tới chuyện này. Nhưng mà, nếu bà không nói thì rất có khả năng Chung Kyu Yi sẽ bị người ta lừa dối lợi dụng.

Do dự một hồi Hong Hae-In vẫn lựa chọn nói ra: "Thật ra năm đó điều kiện Park gia cũng không kém, tuy không phải nhà có chức quyền hay gia tộc giàu có gì nhưng Park gia mở được một cái công ty quy mô không nhỏ nên cũng coi là một nhà giàu! Lúc ấy đương gia là Park Mason, công ty bọn họ phát triển cũng không tệ, ông ấy muốn rèn luyện hai người con trai nên để bọn họ bên ngoài suốt hai năm."

"Nhưng mà, hai người con trai của Park gia lại kém cỏi vô cùng, người con thứ hai Park Chin Hae thì suốt ngày gái gú rượu chè."

"Con cả là Park Shi Ho thì mở một công ty nhỏ! Mới nhìn vào thì thấy không tệ nhưng trên trên thực tế ông ta lợi dụng cái bản mặt cũng coi như đẹp đẽ đó là lăn lộn giữa gấu váy đàn bà, cái chuyện nhờ níu váy đàn bà mà đi lên cũng chẳng phải làm lần đầu."

"Năm đó cha con đã điều tra cặn kẽ rồi nói lại cho Chung Hayoon, nhưng cô ta đã bị Park Shi Ho mê hoặc đến đầu óc mụ mị, hoàn toàn không nghe lọt bất cứ cái gì, còn nói là mọi người trong nhà làm khó dễ, đánh uyên ương, thậm chí..."

Nói tới đây thì sắc mặt Hong Hae-In cực kỳ khó coi: "Park Shi Ho còn từng dụ dỗ mẹ, chẳng qua là ông ta chỉ ẩn ý thôi nên cũng chẳng có chứng cớ! Chuyện này mẹ cũng chỉ nói cho cha con biết, kết quả cha con lại chẳng nghĩ nhiều mà nói thẳng cho Chung Hayoon biết! Kết quả chắc con cũng đoán được rồi, cô ta chẳng những không tin mà lại còn vu hãm mẹ dụ dỗ đàn ông của cô ta... hừ, ánh mắt của mẹ cũng chẳng nát đến mức đó!"

Chung Kyu Yi kinh ngạc, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc ấy cha lại chẳng nói gì, kiểu chuyện thế này, lại là chuyện giữa các trưởng bối, đúng là không dễ mở miệng với vãn bối như cô...

"Sau đó Park Shi Ho liên tục thổi gió bên tai Chung Hayoon, cô ta nghe xong thì về cãi nhau với ông nội con, đòi ông nội mở cửa sau cho Park Shi Ho! Cô ta cho rằng một mảnh đất là giấy chắc, cứ thế mà cầm đưa cho Park Shi Ho là chuyện dễ dàng như vậy sao? Lúc ấy phía trên làm rất nghiêm, ông nội con lại là người chính trực liêm khiết, đừng nói Park Shi Ho mà dẫu có là con trai ruột cũng chẳng có chuyện cho đặc quyền như vậy! Tất cả chiến công của cha con cũng đều là do ông ấy từng bước cắn răng chinh chiến bên ngoài gom lại cả..."

Hong Hae-In im lặng hồi lâu, cuối cùng dứt khoát đem chuyện năm đó kể rõ từng việc một: "Sau khi bị bị cự tuyệt thì Chung Hayoon lấy danh nghĩa ông nội con, lấy danh nghĩa của Chung gia đi tìm người hỗ trợ. Sau đó chuyện này bị đối thủ của ông nội phát hiện, không chỉ thiếu chút nữa là kéo ông nội con xuống mà còn phá hủy thanh danh cả đời của ông! Ông nội con vô cùng tức giận, vì vậy mới đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta..."

Chung Kyu Yi nghe mà choáng váng: "Hóa ra là như vậy!"

Hong Hae-In "hừ" lạnh một tiếng: "Cho dù đã đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, nhưng cha con vẫn nhớ mấy phần tình nghĩa nên cầm súng đi cảnh cáo Park Shi Ho, yêu cầu ông ta đối xử với Chung Hayoon cho tốt! Nếu không con nghĩ loại người như ông ta mà lại đem Chung Hayoon cung phụng như tổ tông chắc, không sinh được con trai mà vẫn không dám bỏ cô ta?"

Nghe xong những lời này thì Chung Kyu Yi cũng hiểu rõ: "Vậy những lời Park Hwayoung nói..."

Hong Hae-In cười nhạt: "Một tháng trước, Chung Hayoon gặp mẹ với cha con còn ra vẻ cao ngạo của phu nhân giàu có cơ mà, mắt còn không thèm liếc đến chúng ta ấy. Con nghĩ thái độ như thế là thái độ của người biết hối cải sao? Park Hwayoung kia tuổi không lớn lắm nhưng tâm nhãn lại nhiều, cô ta làm thế cũng là vì muốn mượn danh tiếng của nhà chúng ta!"

"Vậy cái vòng này là sao? Chẳng lẽ cô ta sợ con không nhận nên cố ý để lại trên xe?" Chung Kyu Yi không hiểu, những nếu sự việc là vậy thì cũng không hợp lí lắm.

"Cô ta muốn lừa con đến dự lễ cưới!" Hong Hae-In nhìn đồng hồ: "Không tin con cứ chờ mà xem, lát nữa thể nào cô ta cũng gọi điện tới nói mình vô ý đánh tơi vòng tay trên xe của con, bày đủ loại lí do rằng không qua lấy được để con phải tự mình đưa qua!"

"Đến lúc đó thì, chỉ cần con xuất hiện, dẫu cho chỉ là để đưa trả vòng tay thì trong mắt người khác cũng chỉ biết là con đến dự hôn lễ của Park Hwayoung, còn đưa một cái vòng vô cùng quý giá cho con coi như quà cưới!"

"Người khác biết con là Đại tiểu thư của Chung gia, biết con là đại biểu của nhà họ Chung! Mà đến lúc đó giá trị con người của Park Hwayoung cũng theo đó mà dâng lên."

Hong Hae-In hiểu rất rõ đứa con gái của mình, ngoài lạnh trong nóng, nếu Park Hwayoung muốn giăng bẫy thì tám phần là Chung Kyu Yi sẽ mắc bẫy.

Cũng may là bà kịp thời phát hiện.

Chung Kyu Yi cắn môi, vẻ mặt khó coi như ăn phải con ruồi: "Tâm cơ của cô ta quá đáng sợ..."

Đầu tiên là đánh bài thân tình, cuối cùng lại còn phòng ngừa cô không đến mà đào sẵn một cái hố to tướng cho cô nhảy, thật khó lòng phòng bị...

Đôi mắt của Hong Hae-In thoáng qua vẻ tàn khốc: "Giỏi cho một Park Hwayoung, chưa tìm cô ta thì thôi mà cô ta đã dám tính toán tới tận Chung gia!"

Nói xong bà đứng lên xoay người nói với Chung Kyu Yi: "Con vừa mới nói hôm nay là tiệc mừng lễ thành lập quỹ từ thiện của Chaeyoungie đúng không?"

"Là hôm nay ạ, sao thế mẹ?"

"Địa điểm ở đâu?" Hong Hae-In lại hỏi.

"Hội trường nhỏ ở tầng chót trung tâm triển lãm, con nhớ hôm nay hôn lễ của Park Hwayoung cũng được tổ chức ở đó, hơn nữa còn bao nguyên tầng lớn nhất nữa!" Chung Kyu Yi trả lời.

Trung tâm triển lãm thường xuyên cử hành nhiều hoạt động hay hội nghi lớn nhỏ cùng lúc. Cái tầng lớn nhất, xa hoa nhất thường dùng để tổ chức các hội nghị hoặc hoạt động quan trọng cấp quốc gia, nhưng hoạt động khác đều được tổ chức ở những hội trường nhỏ trên tầng chót.

Chung Kyu Yi là fan hâm mộ trung thành của Rosé, mấy hôm trước đã thấy trên mạng thông báo tiệc thành lập quỹ từ thiện, những thứ như thời gian cũng địa điểm đã được định ra từ sớm, còn trước cả hôn lễ của Park Hwayoung.

Không ngờ hôn lễ của Park Hwayoung không chỉ cùng ngày lại còn trùng cả địa điểm...

Ngay lúc ấy điện thoại của Chung Kyu Yi reo lên, người gọi tới là Park Hwayoung.

Cái hôm ở trung tâm Spa hai người đã trao đổi số điện thoại cho nhau.

Chung Kyu Yi lập tức nhìn về phía mẹ theo bản năng.

Hong Hae-In cười nhạt một cái rồi nói: "Nhận đi, xem cô ta nói thế nào."

"Vâng." Chung Kyu Yi gật đầu một cái rồi nhận điện thoại, hơn nữa còn mở cả loa ngoài.

"Chị họ! Em có thể làm phiền chị một chuyện sao? Em có một chiếc vòng tay vô cùng quan trọng, sẽ dùng trong hôn lễ ngày hôm nay mà tìm mãi không thấy, em nhớ lại thì có thể cái hôm ngồi nhờ xe chị bữa trước em lỡ đánh rơi trên xe chị, chị xem giúp em một chút được không? Thật sự xin lỗi vì làm phiền chị quá!" Giọng điệu Park Hwayoung vừa thành khẩn vừa lo lắng.

Nội dung cô ta nói giống y đúc những gì Hong Hae-In dự đoán, vì vậy Chung Kyu Yi lại càng thấy tức giận, nhất là lúc nghe Park Hwayoung gọi mình là chị họ, há mồm ngậm miệng đều gọi cô là chị họ ngọt xớt nhưng đằng sau lưng lại từng bước tính toán dụ cô vào bẫy.

Qri đang muốn lên tiếng thì Hong Hae-In nháy mắt với con gái, ý bảo để xem cô ta nói cái gì tiếp.

Vì thế Chung Kyu Yi nói: "Chờ một chút, tôi tìm thử xem."

"Dạ, cảm ơn chị họ!"

Chung Kyu Yi tạm thời cúp máy: "Mẹ, mẹ muốn làm gì?"

"Lát nữa con cứ đồng ý với cô ta sẽ mang qua, tiếp theo mẹ tự có sắp xếp." Hong Hae-In nói.

"Dạ." Chung Kyu Yi gật đầu.

Đợi vài phút sau Chung Kyu Yi mới gọi cho Park Hwayoung: "Tìm được, ở trên xe tôi."

"Thật sự may quá! Cái vòng đó có ý nghĩa rất quan trọng với em, là vật may mắn của em... nếu hôn lễ không có nó... em thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ..."

Giọng điệu Park Hwayoung tỏ rõ ý thở phào nhẹ nhõm, nhưng nói tới đây lại có chút thay đổi, cô ta do dự nói: "Chị họ, thật ngại quá, bây giờ chị có rảnh không? Có thể em phải làm phiền chị một chuyện nữa! Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em cho người qua lấy rồi lại về chỉ sợ không kịp... có thể... có thể làm phiền chị mang qua cho em không? Thật xin lỗi!"

Một ngày trọng đại trong đời người con gái như hôn lễ, chiếc vòng tay lại quan trọng như thế, lại còn nói cần gấp, cộng thêm việc khi thấy cái vòng tay này rồi sẽ biết giá trị không hề nhỏ thì lấy cá tính của Chung Kyu Yi thì nhất định sẽ tự mình mang qua...

Nghĩ tới đây, Chung Kyu Yi sợ run người một chút rồi thuận thế nói: "Để tôi mang qua cho cô."

"Cám ơn chị họ! Thật sự cảm tạ!" Park Hwayoung liên tục nói cám ơn nhiều lần.

Sau khi cúp máy xong Chung Kyu Yi vẫn sợ run người,

Nếu cô thật sự đến đó rồi lại đem vòng tay đưa cho Chung Kyu Yi... vậy thì cái gì cũng xong rồi.

Sau này, lỡ như cô có nghe được cái gì mà "Chung gia đến tặng lễ vật quý giá trong hôn lễ của Park Hwayoung" truyền tới, vậy thì Park Hwayoung cũng có thể lấy cái cớ là do khách khứa hiểu lầm là phủi sạch mọi quan hệ. Mà cô lại chẳng thế đi tới từng người một để giải thích rõ ràng...

Hong Hae-In nhìn bộ dạng con gái như vậy cũng chỉ đành thở dài.

Con gái bà cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá ngây thơ.

Ấy thế mà ông chồng đầu đất của bà nghe thấy Park Hwayoung đến tìm con gái lại chẳng có chút cảnh giác nào.

Thôi vậy, chuyện này cứ để bà giải quyết đi thôi! Vốn là chuyện phải làm, chẳng qua là làm sớm hơn chút.

Vừa vặn hôm nay có cơ hội tốt thế này thì bà phải để bọn họ nhìn cho rõ ràng, cái gì gọi là chân chính ủng hộ, cái gì là chân chính chống lưng!

Hong Hae-In cầm di động lên rồi bắt đầu gọi điện thoại khắp nới: "Alo, trưởng khoa Shin đó à, gần đây bà có bận gì không? À, tôi thì bận cái gì chứ, mới được điều về Seoul nên đột nhiên rảnh quá có chút không quen, gần đây tôi chủ yếu làm chút từ thiện..."

Tiếp theo Hong Hae-In liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó lại vẫn tiếp tục gọi.

Chung Kyu Yi dường như ý thức được cái gì đó, cô cũng bắt đầu cầm di động lên mời bạn bè trong giới của mình.

Mặc dù Chung Kyu Yi cơ hồ không có bạn bè gì, nhưng người muốn nịnh hót cô lại nhiều vô số kể, chỉ cần một câu thì có cả đoàn người muốn tới ủng hộ.

Một lát sau, Chung Kyu Yi mặc một bộ lễ phục màu đen, xách theo một chiếc túi xách và một túi quà nhỏ tinh xảo. Hong Hae-In cũng mặc một bộ đồ trang trọng rồi hai mẹ con cùng nhau lên xe đi thẳng về phía trung tâm triển lãm.

...

Cùng lúc đó, trong đại sảnh tiệc cưới, Jeong Da-eun đã thúc giục Park Hwayoung rất nhiều lần, dường như bà ta đã có chút mất kiên nhẫn.

Park Hwayoung vừa mới nói chuyện với Chung Kyu Yi xong, trên mặt vẫn lộ rõ vẻ thỏa mãn, cô ta nhanh chóng đi tới cạnh Jeong Da-eun rồi dùng giọng điệu khẳng định nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi! Con vừa mới gọi điện cho chị họ thì chị ấy bảo đang trên đường tới rồi!"

"Phải vậy không? Vậy thì tốt quá! Mau tranh thủ thời gian cho người ra cửa đón đi!" Jeong Da-eun mừng rỡ nói.

"Đã phái người đi!"

"Vậy thì tốt rồi, chỉ có mình chị họ của con sao?" Jeong Da-eun lại hỏi.

"Cái này, có lẽ là vậy..."

"À à, như vậy... cũng tốt cũng tốt! Chị họ của con có thể tới đã tốt lắm rồi! Như nhau cả thôi!" Jeong Da-eun vui mừng, thỉnh thoảng cứ liếc ra phía cửa ngóng trông.

Park Hwayoung nói chuyện với Jeong Da-eun xong thì tiến tới cạnh Chung Hayoon.

Cô ta lo Chung Hayoon sẽ làm hỏng chuyện cho nên bất an kéo kéo Chung Hayoon làm nũng: "Mẹ, lát nữa Chung gia có tới... con hy vọng mẹ đừng so đo với bọn họ, nếu không lại hại thân thể của mẹ thì thật chẳng đáng..."

Thật ra Chung Hayoon đã sớm biết chuyện bọn họ lén mời Chung gia, cơ mà bà ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, giờ nghe Park Hwayoung nói vậy thì bà ta cũng chỉ nói: "Đã biết, hôm nay là ngày vui của con, tâm trạng mẹ đang rất tốt nên sẽ không so đo với bọn họ."

Dĩ nhiên bà ta cũng tự cân nhắc qua, mặc dù bà ta tuyệt đối không tha thứ chuyện mà cha và anh làm năm đó, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận chuyện Chung gia tới tham dự hôn lễ của Park Hwayoung sẽ mang lại bao nhiêu chỗ tốt. Đến lúc đó thì, bà ta cứ nhắm mắt tiếp đãi một chút là tốt rồi.

Trong tiệc vui này có không ít những ngôi sao nổi tiếng trong giới, ngay cả người của YG Entertaiment vốn đối đầu người sống ta chết với FJ Entertaiment cũng có không ít.

Tuy bọn họ thuộc YG Entertaiment nhưng công ty cũng chẳng thể hạn chế quan hệ tư nhân của bọn họ.

Trong góc có hai nữ nghệ sĩ của YG Entertaiment đang nhỏ giọng nghị luận.

Một người mặc váy vàng có chút không yên tâm nói: "Haizz, theo quan hệ của FJ Entertaiment với YG Entertaiment thì chúng ta tới tham dự hôn lễ của Park Hwayoung có ổn không? Gần đây quan hệ của Rosé với Park Hwayoung cũng căng thẳng lắm..."

Nữ nghệ sĩ mặc váy đỏ bên cạnh vênh mặt coi thường: "Chả sao đâu, sự kiện lớn thế này mà không đến chẳng lẽ lại chạy đến cái hội trường bé tí hin đó dự cái tiệc thành lập quỹ từ thiện sao? cô thích thì cô cứ đi đi!"

"Khụ, tôi cũng chỉ nói vậy thôi mà... nói tớii thì, Park Hwayoung... Rosé... hai người này liệu có quan hệ thân thích gì không nhỉ? cùng là họ Park..."

Lúc mới đầu khi Rosé còn ở FJ Entertaiment thì Park Shi Ho để ngừa vạn nhất đã phong tỏa toàn bộ tin tức Rosé có quan hệ với Park gia. Cho nên trong giới giải trí hầu như không có ai biết thân phận của Rosé, chỉ có điều trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, thê nên khó tránh khỏi có chút lời ra tiếng vào.

Nữ nghệ sĩ váy đỏ nghe vậy liền nói: "Cái kiểu tin đồn này ý mà, xem chừng không có lửa thì làm sao có khói! Nếu Rosé thật sự có quan hệ với Park gia thì trước kia Park gia cũng chẳng nhìn chằm chằm cô ta như thế! Park gia vì Park Hwayoung mà rút vốn đầu tư, đuổi Rosé khỏi FJ Entertaiment nữa, cô không thấy sự kiện hôm nay to thế này mà Rosé cũng chẳng xuất hiện sao?"

"Cũng đúng..." Nữ nghệ sĩ váy vàng gật đầu liên tục, cũng yên tâm không ít.

"Hơn nữa Park gia cũng chẳng phải là dân làm ăn như cô thấy đâu, người ta còn có núi dựa cứng lắm đấy!"

"Ổ? Nói vậy là sao?"

"Nghe bảo hôm nay Chung gia của Seoul cũng đến đó! Là Chung gia có vị khai quốc tướng quân Chung Dong Yul đó! Bây giờ cô đã hiểu chưa? Chậc... không nói với cô nữa, chị đây phải làm chính sự!"

Nghệ sĩ váy đỏ vội vàng dặm lại phẩn tô lại son rồi đứng dậy, bóng dáng ưỡn ẹo đi về phía một lão tổng đã nhìn chằm chằm nãy giờ.

Tiệc cưới của Park Hwayoung cơ hồ tụ hội tất cả nhà giàu của Seoul, trong mắt các nữ nghệ sỹ lại giống như từng cục thịt mỡ ngon miệng, cơ hội tốt như thế thì chỉ có kẻ ngu mới không đến thôi.

Rosé chẳng qua là nhờ Lee Ahreum rớt đài, núi không vua nên mới thuận thế chiếm núi xưng vương mà thôi. Nào có bằng Lee Ahreum trưốc đây có cái danh "bà chủ tập đoàn BP" treo trên đầu với hậu trường vững chắc chứ, cần gì phải cho Rosé mặt mũi đến mức buông tha cơ hội tốt thế này.

Tình huống thế này chẳng thể nghi ngờ là cơ hội tốt để xây dựng các mối quan hệ cùng bàn chuyện làm ăn hợp tác. Trên cơ bản thì hầu như tất cả mọi người đều ôm mục đích như nữ nghệ sĩ váy đỏ kia.

Còn cái tin Chung gia cũng đển tham dự cũng không ít khách mời nghe được, vì thê hiện giờ đã có không ít người vây quanh Jeong Da-eun thăm dò.

"Lee phu nhân, nghe nói Chung gia cũng đến à, có thật hay không thế?"

Jeong Da-eun vừa mới lấy được câu trả lời khẳng định của Park Hwayoung cho nên cũng hớn hở nói: "Đúng là sẽ tới, Hwayoung vừa bảo tôi Chung tiểu thư đang trên đường tới đây rồi!"

"Ôi chao, sao Hwayoung lại quen biết được người của Chung gia thế? Lee phu nhân, cô con dâu này của bà đúng là thần thông quảng đại!"

Jeong Da-eun bên này được một đám người vậy quanh xum xoe, cách đó không xa là Lee Joon với vợ đang vác khuôn mặt âm trầm nhưng lại cố gắng khống chê không để lộ ra cái gì, ai mà biết đang êm đẹp mà Park Hwayoung kia lại lòi ra quân át chủ bài như vậy!

Jeong Da-eun nghe người xung quanh tâng bốc rồi lại liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của thằng con riêng Lee Joon thì trong bụng đắc ý lắm, sung sướng nói: "Ài, thật ra là vì Chung gia là sui gia của nhà gái chúng tôi mà..."

Nghe thê thì mọi người càng kinh ngạc, bọn họ chỉ nghĩ cùng lắm là giao tình giữa người trẻ mà thôi, ai mà biết lại có một tầng quan hệ như vậy?

Chung gia là nhà mẹ của Chung Hayoon? Nhưng mà... tại sao lại chưa nghe thấy bao giờ?

Mọi người trổ mắt nhìn nhau nhưng cũng chẳng tiện hỏi nhiều.

Lúc này có mấy người tuổi tác hơi lớn dường như bừng tỉnh, nhố ra cái gì đó rồi nói: "Đúng là có chuyện như vậy... Dâu trưởng của Park gia năm đó chính là con gái út của Chung lão tướng quân, chẳng qua là sau đó hình như giữa bọn họ có xích mích nên nhiều năm liền không qua lại... xem tình hình thế này... là hòa hảo lại rồi?"

"Dù sao cũng là ruột thịt cả, hòa hảo lại cũng là chuyện bình thường thôi đúng không?"

"Thì ra là như vậy! Chậc chậc, Lee gia đúng là nhặt được bảo bối rồi! vốn là tôi còn tưởng chỉ cưới được con phượng giả..."

"Cái gì mà phượng giả chứ, tôi thấy là do Park Shin Hye muốn cướp tài sản của Park gia cho nên mới làm loạn lên thôi, Park Shi Ho cũng công khai mở họp báo phủ nhận rồi mà?"

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì đột nhiên có một người khẽ hô lên: "Cửa... kia... có phải là Đại tiểu thư của Chung gia hay không?"

Trong phút chốc tất cả mọi người đều nhìn về phía về phía cửa.

Mà lại không chỉ nhìn thấy một người.

Mọi ngưòi không chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, mà đi bên cạnh cô còn có một phu nhân đứng tuổi thần thái đoan trang, hai người ấy đang cùng người tiếp đón khách nói cái gì đó.

Phu nhân kia được chăm sóc vô cùng tốt, bà mặc một bộ áo dài màu xanh thẫm có thêu hoa văn chìm, đứng cạnh cô gái trẻ kia trông không giống mẹ mà có chút giống chị, tuy không đeo bất cứ đồ trang sức gì nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý một cách tự nhiên.

Lập tức có người nhận ra hai người họ: "Không sai... đó chính là Chung đại tiểu thư! Còn có Chung phu nhân!"

"Cái gì? Người đi cùng kia chính là Chung phu nhân?"

"Trời ơi! Không ngờ cả tướng quân phu nhân cũng tới! Từ trước tới nay Chung phu nhân chưa bao giờ xuất hiện ở mấy trường hợp thê này đâu!"

"Xem ra Chung gia với Park gia có quan hệ thật rồi... không phải sui gia thì làm sao mà coi trọng đến thế chứ..."

Sự xuất hiện của hai người họ dường như đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các quan khách, Park Hwayoung với Jeong Da-eun quay ra nhìn nhau rồi vội vàng tiên lên nghênh đón.

Hai người không ngờ ngay cả Hong Hae-In cũng tới!

Người kinh ngạc nhất chính là Park Hwayoung, bởi vì chỉ có mình cô ta rõ ràng rằng Chung Kyu Yi chỉ tới đưa vòng tay mà thôi, không ngờ lại kéo luôn cả Hong Hae-In tới.

Nhìn thê này xem ra không chỉ đơn giản là đến đưa đồ, chẳng lẽ... chẳng lẽ đến phút cuối Chung gia lại đổi ý, đồng ý tới dự hôn lễ của cô ta?

Nêu là như vậy... thì tốt quá...

Park Hwayoung đưa ánh mắt cầu xin về phía Chung Hayoon, trên mặt bà ta có chút không tình nguyện nhất là lúc thấy Hong Hae-In thì vẻ mặt càng không tốt. Nhưng mà nể mặt con gái mình nên bà ta vẫn đưa tay sửa lại mái tóc rồi theo Park Hwayoung bước tới.

Park Shi Ho vô cùng mừng rỡ, nhất là khi ông ta nhìn thấy bộ dang ghen tị đến dậm chân của Park Chin Hae.

Vừa nãy Park Chin Hae còn âm dương quái khí nói ông ta đem cổ phần cho một đứa con gái chẳng có chút quan hệ máu mủ nào, nói ông ta ngu đần, bảo ông ta cẩn thận đem giỏ trúc múc nước vô ích với đủ loại lời chua chát. Nhưng mà hiện thực bây giờ đã chứng minh quyết định của ông ta chính xác biết bao!

Nhưng mà địa vị của Park Shi Ho ngày hôm nay đã không giống năm xưa, cho dù trong lòng ông ta đang đắc ý tới cỡ nào đi nữa cũng phải tỏ vẻ tự nhiên. Thấy Park Hwayoung với Chung Hayoon đã đi qua thì ông ta cũng không vội tiến lên, mà là đứng yên đối đáp với lời tâng bốc của mọi người xung quanh và chờ đợi Chung gia tới chúc mừng.

Dưới ánh mắt của tất cả khách mời, Park Hwayoung thân làm cô dâu tự mình ra tận cửa đón rồi thân mật nói chuyện: "Chị họ... bác... mời hai người vào..."

Nói xong còn không quên giới thiệu với Jeong Da-eun: "Mẹ, đây là chị họ với bác của con, trước đây con đã kể cho mẹ rồi..."

Chị họ! Bác!

Những người không biết quan hệ của hai nhà Park- Chung nghe Park Hwayoung gọi như vậy thì thay nhau vang lên tiếng hít khí lạnh.

Hơn nữa lần này Park Hwayoung nói cực kì cao giọng như thể sợ người khác không nghe thấy không bằng.

Vốn dĩ nếu chỉ có mình Chung Kyu Yi tới thì đương nhiên cô ta sẽ lo sợ Chung Kyu Yi nói ra chân tướng mà đưa người tới chỗ vắng để nói chuyện, có làm ra vẻ mập mờ để cho người ta hiểu lầm. Nhưng hiện giờ thì chẳng cần như thế!

Jeong Da-eun cũng nhiệt tình nói: "Chung phu nhân, thật không ngờ ngài cũng tới đây! Chung tiểu thư đúng là ngày càng đẹp..."

Ngay tại lúc Park Hwayoung với Jeong Da-eun nhiệt tình hàn huyên thì Hong Hae-In lên tiếng.

Bà dùng ánh mắt lãnh đạm như nhìn người xa lạ lướt qua mấy người trước mắt này, sau đó hàng chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại nhìn về phía Chung Kyu Yi: "Qri, bọn họ là ai? Con có quen à?"

Chung Kyu Yi cũng mê mang vô tội nói: "Con cũng không biết, con không quen... Mẹ, đi thôi, trễ nữa thì muộn mất!"

Hong Hae-In gật đầu một cái rồi để Chung Kyu Yi kéo đi, thậm chí còn chẳng buồn ngoái lại...

Park Hwayoung, Chung Hayoon, Jeong Da-eun, Lee Hanchee, Park Shi Ho cùng với khách khứa: "..."

Ít nhất là đến hơn mười giây thì cả hội trường mới phản ứng lại được,

Đây... đây là tình huống gì? Chung phu nhân với Chung tiểu thư nói không hề quen biết?

Hơn nữa hai người họ đến đây hoàn toàn không phải tới tham gia hôn lễ của Park Hwayoung mà chỉ là đi ngang qua cửa mà thôi?

"Vừa nãy Chung tiểu thư với Chung phu nhân nói gì với cô?" Jeong Da-eun bối rối nửa ngày vẫn không cách nào bình tĩnh lại được, sự nóng nảy không giấu nổi liền nghiêm giọng chất vấn người tiếp đón khách.

Nhân viên tiếp đón khách ngây người, nơm nớp lo sợ trả lời: "Không... không nói gì ạ... vừa nãy vị phu nhân và tiểu thư kia chỉ hỏi đường thôi ạ..."

'Cái gì, hỏi đường?'

Một màn này cơ hồ toàn thể mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, rất nhanh đã túm tụm lại châu đầu ghé tai. Cuối cùng ai ai cũng biết Chung phu nhân với Chung đại tiểu thư vốn không hề tới dự hôn lễ của Park Hwayoung.

"Trời ơi... chuyện này là sao đây... tôi cũng ngốc luôn rồi..."

"Nhìn mà con không hiểu à? Chung gia chẳng có tí xíu quan hệ nào với Park gia cả, ồ được rồi, bất kể có quan hệ hay không thì nhìn thái độ này ý mà, tóm lại chắc chắn không có ý định có quan hệ với Park gia đâu! Từ đầu tới cuối chỉ do một phía Park gia tự mình ảo tưởng mà thôi!"

"Phụt, cười chết tôi... Park Hwayoung muốn dát vàng lên mặt cũng không cần phải nói láo tới mức này chứ?"

"Ai mà biết được! Cũng có thể là do Chung gia đã đáp ứng, nhưng đến nửa đường lại đổi ý thì sao? Hoặc có khi đơn thuần Chung gia có xích mích với Park gia cho nên cố ý cho Park gia một đòn ra oai phủ đầu!"

"Ha ha, đây đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo..."

Đám người không ưa bộ dạng đắc ý của Park Shi Ho đều đang len lén liếc nhìn nhau, hả hê xem kịch hay.

Park gia với Lee gia sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng cười ha hả nói hiểu nhầm rồi, bọn họ cố gắng đem tuồng kịch này cứu trở về.

Vào ngày vui thế này thì khách khứa cũng sẽ không làm ầm ĩ quá khó coi nên cũng chỉ cười một cái rồi cho qua.

Chỉ có điều là, chờ đến ngày mai thì không biết trà dư tửu hậu bọn họ sẽ nói thế nào...

Hôn lễ sắp bắt đầu, hai nhà cũng nhân cơ hội lánh đến phòng thay đồ của khách sạn.

Vừa đóng cửa lại sắc mặt của Jeong Da-eun lập tức biến thành cực kì khó coi: "Hwayoung, chuyện này là sao? Chẳng phải con thề thốt với chúng ta là Chung gia nhất định sẽ tới sao? Kết quả thì tới... nhưng mà tới phá đám?"

Park Hwayoung hoàn toàn không biết đã sai ở chỗ nào, nhưng cô ta đã hết cách nên chỉ có thể cắn răng rơi hai hàng nước mắt, ra vẻ tủi thân: "Mẹ... con không biết... con thật sự không biết... trong điện thoại chị họ nói chuyện với con tốt lắm mà... con không biết tại sao lại thành như vậy..."

Chung Hayoon thấy thái độ của Jeong Da-eun như thế thì nhất thời nổi giận: "Bà sui gia này, chuyện này sao mà trách Hwayoung được, nếu nó biết mọi chuyện ra thành như thế thì sẽ để Chung gia tới sao? Hơn nữa bà sui này, công bằng mà nói thì nếu không phải bà cứ nhất quyết đòi Hwayoung mời Chung gia đến thì hôm nay sẽ xuất hiện chuyện này sao?"

Jeong Da-eun nhất thời cười nhạt: "Hừ, nói thế thì đây là lỗi của tôi à? Bà cho là tại sao tôi nhất định phải mời Chung gia đến, còn chẳng phải là vì..."

Thấy mẹ vợ với mẹ ruột chuẩn bị cãi nhau, Park Hwayoung tủi thân đứng khóc một bên thì Lee Hanchee nhéo mi tâm một cái, trước khi mẹ mình nói lời quá khó nghe thì vội vàng lên tiếng trước: "Mẹ đừng nói nữa, chuyện đã thành ra thế này rồi còn nói gì! Chuyện này có thể là có cái gì hiểu lầm rồi, bây giờ chẳng phải là lúc thảo luận mấy chuyện này! Chờ hôn lễ kết thúc rồi nói sau đi!"

Sắc mặt của Park Shi Ho với Lee Seung cũng hết sức khó coi nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống: "Hôn lễ bắt đầu ngay đấy, hai đứa nắm chắc thời gian mà chuẩn bị! Lát nữa đừng để xảy ra sơ xót gì!"

...

Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi thì hai gia đình nhanh chóng đi ra ngoài chiêu đãi tân khách, thời điểm này mà rời đi quá lâu dễ khiến người ta hoài nghi.

Nhưng mà hiện giờ trong hội trường phòng tiệc đã sắp nổ tung rồi.

"Đúng rồi, lúc nãy mấy người có nghe được không, Chung đại tiểu thư nói cái gì mà trễ nữa sẽ không kịp ý! Hai người họ tới đây dự cái gì vậy!"

"Dự cái gì? Tầng lớn nhất của trung tâm bị Park gia bao hết rồi, trên tầng chót chỉ có một hội trường nho nhỏ thôi, đâu có thể cử hành hoạt động trọng đại gì mà khiến phu nhân tướng quân với tiểu thư phải tự mình tham dự chứ?"

"Vậy thì kỳ quái quá.."

Trong lúc đám người đang nghị luận ầm ĩ thì lục tục có người nhận được điện thoại, sau đó lén lút hạ thấp giọng nói chuyện.

"Cái gì? Quỹ từ thiện... trưởng khoa Shin... đang ở trên tầng?"

"Bộ trưởng Choi cũng tới? Anh chắc chứ? Anh đừng có mà dọa tôi đó! Tôi muốn hẹn gặp bộ trưởng Choi mà hẹn ba tháng còn không thấy được người đấy!"

"Chuyện này sao có thể chứ? Được... chờ lát nữa tôi sẽ chạy qua xem..."

"Mà tôi cũng không nhận được thư mời nữa, cứ thế chạy qua liệu có ổn không? Cái gì, không cần mời? Chỉ cần quyên tiền... đương nhiên là không vấn đề rồi... biết biết..."

...

Đi kèm với từng cuộc điện thoại là số khách quý trong tiệc cưới càng lúc càng ít đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro