Có thật là chỉ nhập vai hay là trải qua bi thương???
Hôm nay Rosé có một cảnh quay vừa hát vừa múa, không cần mặc phục trang dày như hôm qua, trang phục hôm nay rất mỏng và nhẹ, nói chung thì dễ thở hơn hôm qua.
Vào phòng trang điểm, Rosé giật mình, không ngờ cô lại thấy Han Ji-un ở đây. Cô còn tưởng Han Ji-un sẽ không đến cơ.
Lúc trước, Han Ji-un bị đánh trượt sau khi đến thử vai nữ thứ, đạo diễn lại mời cô ta diễn vai nữ ba - Shin Yoon Min. Vai nữ ba cũng là một nội gián hại tập đoàn XX, chỉ là đất diễn ít hơn Rosé rất nhiều, hơn nữa, trong phim còn bị Rosé hành hạ rất thảm hại.
Tuy quản lí đã nhận vai này thay Han Ji-un, nhưng cô ta cảm thấy rất bất mãn, lễ khai máy không xuất hiện, thậm chí còn có tin đồn cô ta muốn bỏ vai. Rosé đoán chắc cô ta nghe phong phanh đâu đó biết có nguồn đầu tư lớn đổ thêm vào, nên hôm nay mới chịu ngoan ngoãn tới đây. Dù sao bộ phim này cũng đầu tư tới hơn 30 tỷ cơ mà.
Han ji-un đang trang điểm, thấy Rosé qua gương, lập tức quắc mắt lên, không hề che giấu sự chán ghét của mình với cô. Giống Hwayoung, cô ta có người cha giàu có chống lưng, thế nên ở trên phim trường luôn tỏ ra ngang ngược, hống hách, rất nhiều tai tiếng, có điều, maketing ảo* của cô ta rất lợi hại, có thể tẩy trắng cho cô ta thành người ăn ngay nói thẳng, hài hước hơn là còn tặng cho cô ta danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân" trong làng giải trí.
(*Maketing ảo: Mỗi một nghệ sĩ đều có đoàn đội riêng để gây dựng hình ảnh trên mạng, maketing ảo là một phần trong đó, nhiệm vụ chủ yếu là tâng bốc nghệ sỹ của mình bằng cách bôi xấu đối thủ cạnh tranh, có thể coi như là một đám anh hùng bàn phím nhưng hoạt động có tổ chức.)
Thế nên, đối với việc Rosé cướp mất vai rồi còn cướp mất cả biệt hiệu của cô ta, Han Ji-un tất nhiên sẽ hận cô thấu xương rồi.
"Yo, đây chẳng phải là đệ nhất mỹ nhân trong làng giải trí của chúng ta đây sao? Có bao nhiêu kim chủ nâng đỡ cô như vậy, còn phải chạy tới tới đây tranh phòng trang điểm với lũ nghệ sĩ nhỏ như chúng tôi sao?" Han Ji-un châm biếm đầy ác ý.
Rosé vẫn rất bình tĩnh, tự tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, bắt đầu xem kịch bản, không bị ảnh hưởng chút nào. Cô có một đặc điểm, chỉ cần tới phim trường thì cô sẽ dồn hết tâm trí của mình vào công việc, bất kể là ai hay chuyện gì cũng đừng hòng làm ảnh hưởng tới trạng thái của cô.
"Rosé, mày có ý gì hả, coi thường tao đấy à?" Han Ji-un đập chiếc lược trong tay xuống.
Rosé vẫn tiếp tục xem kịch bản, như thể không nghe thấy cô ta đang nói gì. Lúc này, chuyên viên trang điểm bên cạnh không nhịn được nữa, khẽ ho nhẹ một cái: "Rosé đang đeo tai nghe mà, chắc không nghe thấy đâu!"
Han Ji-un khi ấy mới thấy trong tai Rosé có nhét tai nghe, nhất thời có cảm giác như đang đánh vào bịch bông.
'Con khốn này, ai biết được là nó không nghe thấy hay cố tình không nghe!'
Rosé đương nhiên là cố tình rồi ah ~~~!!! Vừa thấy Han Ji-un, cô đã lấy tai nghe ra nhét luôn vào tai, vờ như không nghe thấy gì cả. Bởi vì trong tình huống này, chỉ cần có xung đột xảy ra, bất kể ai đúng ai sai cũng đều sẽ không có lợi cho cô. Tốt nhất cứ phải tránh phiền phức đã.
"Cô Han, đã xong rồi đấy, cô xem xem đã vừa ý chưa?" Ngữ khí chuyên viên trang điểm vô cùng dè dặt, "vị chủ nhân" này không phải là người dễ nói chuyện.
"Không vừa ý! Trang điểm lại cho tôi!" Han Ji-un còn chẳng thèm nhìn đã ra lệnh.
"Không biết cô thấy không hài lòng ở chỗ nào?" Chuyên viên trang điểm hỏi.
"Chỗ nào cũng không hài lòng!"
Vẻ mặt của chuyên viên nhất thời cứng đờ, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tẩy trang rồi trang điểm lại cho cô ta. Han Ji-un thấy Rosé hoàn toàn ngó lơ cô ta, lửa giận trong lòng càng lớn, nên không ngừng bới móc chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm không dám tỏ ra khó chịu với Han Ji-un, chỉ có thể giận dỗi nhìn Rosé trong góc phòng. Cô cũng biết rõ người mà Han ji-un muốn nhằm vào là Rosé, cô chỉ bị kéo vào thôi.
Ngoài nam chính và nữ chính có phòng trang điểm riêng ra, những người khác đều phải dùng chung một phòng, thế nên Han ji-un còn chưa trang điểm xong, Rosé cũng chỉ có nước ngồi đợi.
Cuối cùng, mãi tới khi quản lí của Han ji-un vào giục, cô ta mới không tình nguyện rời khỏi đó, trước khi đi cũng không quên lườm Rosé một cái. Lúc sắp trang điểm cho Rosé, chuyên viên trang điểm đập đồ kêu bồm bộp, lạnh lùng quát: "Rosé, tới trang điểm!"
Rosé bỏ kịch bản xuống đi tới: "Làm phiền chị rồi."
Chuyên viên trang điểm đang chuẩn bị trang điểm cho cô, Rosé lướt mắt nhìn đống đồ trang điểm của cô ta, bỗng giơ tay lên ngăn cô ta lại.
"Cô làm gì vậy?"- Amy cau mày
Rosé hòa nhã nói: "Chị Amy, tôi có thể dùng đồ của tôi được không? Vì da tôi khá mẫn cảm, dùng đồ của hãng khác sẽ bị dị ứng..."
"Không được, đâu ra cái trò đó, lỡ trang điểm xong hiệu quả không tốt cô có chịu trách nhiệm được không? Hôm qua chẳng phải cô vẫn ổn đấy còn gì?" Amy tỏ ra bực mình, bày ra dáng vẻ cô đừng có lắm chuyện.
Rosé lấy một phong bì trong túi ra nhẹ nhàng đặt vào tay Amy: "Chị Amy, xin chị châm trước cho, dù sao cái nghề ngày là dựa vào mặt để kiếm cơm, tôi cũng chỉ đề phòng thôi mà..."
Amy miết miết độ dày của phong bì, ho nhẹ một tiếng, vẫn vờ ra vẻ khó chịu, nói: "Được rồi! Tí nữa mà đạo diễn kêu có vấn đề thì cô đi mà chịu trách nhiệm đấy!"
"Chuyện đó thì tất nhiên rồi, tuyệt đối sẽ không để liên lụy tới chị Amy đâu!"
Trong giới này làm gì có ai mãi là kẻ thù, Amy nhận được phong bì lớn như vậy tâm trạng cũng lập tức tốt hơn nhiều, lúc trang điểm cho Rosé cũng chuyên chú hơn, kết quả còn đẹp hơn cả lần trang điểm ngày hôm qua.
Sau khi chuyên viên trang điểm đi khỏi,Rosé đứng khoanh tay trước ngực đánh giá trang phục phải mặc ngày hôm nay, sau đó cô lấy một cục nam châm to trong túi ra, tỉ mỉ kiểm tra quần áo lại một lượt, đồng thời kiểm tra luôn cả giày.
'Cũng may không có vấn đề gì.'
Rosé cất nam châm đi, chậc lưỡi nghĩ thầm, 'thật chẳng chuyên nghiệp gì cả! Trong bộ đồ này đáng ra phải được găm kim để cô bị đau khắp người nhưng lại không tìm ra rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ; đế đôi giày này đáng ra cũng phải đóng thêm một cái đinh, đi bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần động mạnh một cái thì thốn chắc luôn......'
Người không bao giờ phải chịu cảnh dãi nắng dầm mưa như Hwayoung sao có thể đọ được với người đã từng lăn lộn nhiều năm ở tầng thấp thấp như cô, mấy mánh khóe này sao có thể thoát khỏi mắt cô được.
Tuy vừa rồi cô không kiểm tra đồ trang điểm, nhưng Hwayoung biết da cô bị dị ứng với kim loại, thế nên chắc chắn sẽ xuống tay điểm này.
Sau khi Rosé thay đồ xong, giáo viên dạy múa mà đạo diễn mời tới cho cô cũng đã đợi sẵn ở bên ngoài, lúc quay cảnh của những người khác, Rosé liền đi theo giáo viên dạy để học động tác.
Đợi tới khi bên đó quay xong, đạo diễn đi tới kiểm tra thành quả: "Rosé, học thế nào rồi? Tôi thấy trên hồ sơ có ghi cô từng học múa và thanh nhạc, nên nghĩ từ nãy tới giờ chắc cũng được kha khá rồi đấy nhỉ, nếu không được tôi có thể cho cô thêm mấy ngày để học."
"Chắc không có vấn đề gì đâu ạ..." Rosé cũng không dám nói chắc quá.
Đạo diễn Won nhìn về phía giáo viên dạy lái xe: "Cô Jeong Juk, cô thấy thế nào?"
Giáo viên dạy múa cười ha hả nói: "Lát nữa anh tự mình xem là biết ngay thôi!"
"Được, vậy chúng ta bắt đầu luôn đi!"
Cảnh thứ 13: Song Heejin say rượu múa loạn.
Tham diễn: Chủ tịch, Song Heejin, Shin Yoon min, các nhân viên, bảo vệ và quần chúng.
Gần đây vừa qua đợt tuyển nhân viên mới, có rất nhiều trai xinh gái đẹp đến công ty, Chủ tịch triệu tập các trợ lí, thư kí và nhân viên ở phòng phát triển thị trường lại quầy bar chuyên dụng của công ty ở gần sân thượng để làm tiệc chào đón nhân viên mới. Và tất nhiên quầy bar này chỉ có Chủ tịch, các cổ đông và 2 vị giám đốc trẻ tuổi của chúng ta mới được dùng.
Chủ tịch rất để tâm vào đám người mới, đến nỗi thậm chí ngay đến cả Heejin được ưu ái nhất, hôm nay cũng bị lạnh nhạt.
Trước Heejin, Yoon Min là người được chủ tịch yêu và cưng chiều nhất, Yoon Min lúc này thấy Heejin bị lạnh nhạt liền cảm thấy hả hê: "Từ trước đến giờ luôn là cảnh 'người mới cười, kẻ cũ khóc', ả ta nghĩ mình có vài phần sắc đẹp thì chủ tịch có thể ở bên ả cả đời sao? ta chống mắt xem xem ả còn có thể đắc ý được bao lâu!"
Vì vai Thư kí riêng Song Heejin là do Rosé đóng, nên cho dù Han Ji-un bình thường diễn xuất chẳng ra làm sao nhưng lần này lại đóng rất đạt, khiến đạo diễn cảm thấy rất hài lòng.
Rosé nghiêng người uống rượu trên ghế, xung quanh tưng bừng náo nhiệt nhưng cô lại như đang ở thế giới khác.
Rượu mạnh chảy dọc từ cánh môi đỏ thẫm của nàng xuống chiếc cổ thon dài, thấm vào vạt áo mê người...
Cảnh tượng đó đẹp đến nỗi cánh đàn ông trên phim trường đều say mê nhìn không chớp mắt. Thợ quay còn cố ý zoom gần lại để lấy cảnh đặc tả.
[...Gửi người yêu thương tôi, người chỉ nhìn thấy phía sau
뒷모습만 보는 그런 사랑하는 내게
Bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu đó là bạn
너였다면 어떨 것 같아 ]
Rosé đã ngà ngà say, mơ mơ màng màng hát 1 đoạn nhạc, sau đó lảo đảo đứng dậy. Giây tiếp theo, cô ném vỡ ly rượu trong tay, nâng chân theo nhịp bài hát bắt đầu múa
[những ngày điên rồ này
이런 미친 날들이
khi ngày của bạn đến
네 하루가 되면 말야
Ngay cả khi bạn mơ như tôi
너도 나만큼 꿔도]
Chiếc eo thon mềm như cành liễu, uốn cong xuống rồi lại bật lên, lả lướt múa may trong gió, ánh mắt ngập tràn quyết rũ.
[Nếu tôi phá nó một mình, tôi sẽ biết?
혼자 부서져 본다면 알게 될까
Nỗi đau tràn ngập trong tôi như trái tim tôi sẽ vỡ tung
가슴이 터질 듯 날 가득 채운 통증과]
Cô nhấc thẳng chai rượu trên bàn lên, một hơi cạn sạch. Từng động tác múa và cước bộ đều khiến mọi người hoa hết cả mắt, trông giống như một màn dance trên đường phố hơn là điệu múa đơn giản, chỉ trong nháy mắt một ca kỷ mê hoặc lòng người trở thành một diễn viên múa nổi tiếng uyển chuyển linh hoạt khiến người chứng kiến kinh diễm.
Thân phận thật sự của Heejin là con gái Người bạn thân họ Song của Chủ tịch, Cha mẹ Song Heejin trọng tình trọng nghĩa, cuối cùng lại đổi lại cảnh nhà tan cửa nát, không một ai sống sót, chỉ còn lại một mình cô. Cô giấu đi thân phận không chỉ để giết kẻ thù mà còn muốn lật đổ cái cơ ngơi đồ sộ này.....
Cách đó không xa, Chủ tịch lại không nhận được sự nguy hiểm rình rập, hắn đang đắm chìm trong sắc đẹp, ngẩn người bưng ly rượu ngắm nhìn mỹ nhân trước mắt.
Thấy sự cuồng nhiệt, si mê lại được thiếu đốt trong ánh mắt Chủ Tịch, Yoon Min cùng các nhân viên có sắc khác đều tràn ngập đố kị.
[tôi muốn bạn bao nhiêu
얼마나 너를 원하고 있는지
Nếu tôi là bạn, bạn sẽ chỉ yêu tôi
내가 너라면 그냥 날 사랑할텐데
Tôi biết bạn đã trả lời tôi
이미 너는 내게 대답한 걸 알아
Ý nghĩa của nó không có câu trả lời
대답 없는 대답의 의미
Mặc dù tôi biết tất cả mọi thứ, tôi giả vờ như không biết
다 알면서도 난 모르는 척 맴도는데...]
(*Bài hát được trích trong bài IF IT IS YOU, được Jung Seung-Hwan hát vào tháng 1 năm 2017.. mình dùng GG dịch nên có thể không bám sát nghĩa thực của bài hát. 'bản original của Jung Seung Hwan vẫn luôn đem đến cho người nghe những xúc cảm trọn vẹn nhất. Cùng Park Do Kyung của 'Oh Hae Young Again' khóc mỗi khi những ca từ này được phát trong phim, cho đến khi nhân vật thất bại trong lần đơn phương của chính mình, "If it is you" cùng giọng hát của Jung Seung Hwan vẫn khiến tính giả rơi nước mắt...' đây là nhận xét của 1 bạn trên Youtube mình copy lại cho những ai chưa nghe sẽ hình dung được nội dung bài hát)
Giọng của Rosé trầm ấm lại man mác đau thương giống như vừa trải qua cơn đau tột cùng của hương vị thất tình. Là sự tột cùng của bi thương!Vừa dứt lời, cô thướt tha ngả vào lòng Chủ Tịch, tiếp tục con đường trả thù kiên định của mình.... Làm cho phía ngoài kia hoài nghi phải chăng cô ấy cũng từng trải qua bi thương nên mới hát nhập tâm và bi thương đến vậy?
Cảnh quay kết thúc, đạo diễn suýt chút nữa thì quên hô cắt.
"Cắt! Diễn tốt lắm!" Đạo diễn Won vỗ tay đầu tiên: "Rosé múa đẹp lắm, rất chuyên nghiệp, khó có được là mọi người đều diễn được cái thần thái mà tôi mong muốn, biểu hiện tốt lắm. Lão Joon thì không cần nói, nhưng bất ngờ nhất là Ji-un đấy, thần thái vừa rồi thể hiện rất tốt.!"
Mặt Han Ji-un đen như đít nồi, sao mà không tròn vai cho được, cô ta thật sự là ghen ghét đố kị mà.
Người đóng vai hoàng đế là Joon Dae Sim, là một lão làng chuyên đóng vai chủ tịch, từng hợp tác với vô số mỹ nữ, lúc này cũng không nhịn được cười nói: "Đạo diễn Won, vừa nãy tôi đúng là sững sờ thật luôn đấy, không phải là diễn đâu!"
"Tôi đã bảo đàn em Rosé rất có thực lực mà!" Hwayoung đứng ngoài quan sát cũng hát đệm theo, nhưng thực chất răng cô ta sắp nát vì dùng sức nghiến rồi.
Hết cảnh, Hwayoung liền gọi tiểu trợ lí tới chất vấn."Chuyện này là sao? Cả một buổi sáng rồi sao vẫn không thấy phản ứng gì!"
Tiểu trợ lí tỏ ra kinh hãi: "Chính tay em bỏ vào đấy rồi mà, hơn nữa trong cả phấn mắt lẫn phấn má đều có! Liệu có phải vẫn chưa đến lúc phát tác không?"
Hwayoung trừng mắt nhìn cô ta: "Không thể nào, nếu nó chạm phải mấy thứ đó, trong vòng nửa tiếng sẽ bắt đầu nổi mẩn đỏ!" Trước đây cô ta đã từng dùng cách này để làm Rosé xấu mặt trong tiệc sinh nhật.
"Vậy chỉ có thể là cô ta không hề dùng tới những đồ trang điểm đó thôi..." Tiểu trợ lí yếu ớt nói.
"Đồ vô dụng! Chẳng lẽ cô không có phương án dự phòng à, không động tay động chân trên quần áo của nó à?"
"Khi ấy em cũng không nghĩ đến, chị Hwayoung, chị đừng giận, lần sau em nhất định sẽ không để xảy ra sai sót nữa đâu!"
Hwayoung cố áp chế cơn tức giận, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, dù sao sau này vẫn có cơ hội, hoặc chẳng cần cô phải ra tay, bằng ánh mắt ban nãy Han Ji-un thôi cũng đủ biết cô ta muốn làm thịt Rosé như thế nào rồi.
'Hừ, Park Chae-young, mày nghĩ vai diễn này dễ lấy như vậy sao? Tao sẽ để mày leo càng cao, đợi đến lúc ngã xuống thì biết mùi thôi!'
(Rắn thì mãi là rắn độc thôi! À đố các bạn biết tại sao mình gọi Hwayoung ra rắn độc? Ai biết cmt cho mình đeeeee)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro