Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Có hẹn với giai nhân, sếp không bảo ba giây đã là tốt lắm rồi!




"Cô..."

Từng lời từng chữ của Rosé đều khiến người ta tức chết hết nhưng không cách nào phản bác lại được.

Đấu với Ryang Byeok và Ko Mi Cha xong, Rosé lại chuyển hướng qua Lee Ahreum, ra vẻ đáng thương nói: "Lee tiền bối, tôi biết cô rất yêu thích bộ đồ này... tôi cũng phải lấy dũng khí rất lớn mới dám bảo cô cởi nó ra cho tôi... Thật ra thì vừa nãy nói xong tôi cũng hối hận rồi! Quân tử không cướp đồ người khác yêu thích, bộ váy trên người Lee tiền bối... thôi thì đưa cho tiền bối vậy! Tôi cũng không cần nữa!"

"Rosé! Cô..." Từ sau khi Lee Ahreum thành danh đã bao giờ phải chịu tức giận như vậy? 'Cái gì mà đưa cho cô ta? Con tiện nhân này còn dùng cái giọng bố thí như thế!'

"Chị họ! Chị không sao chứ!" Ryang Byeok kích động hét lớn lên: "Rosé, cô còn dám nói cô không phải lưu manh vô lại! Chẳng lẽ cô muốn chị họ tôi phải cởi đồ trước mặt nhiều người như vậy sao? Cô chán sống rồi phải không?" Ryang Byeok đã kích động đến độ không giữ mồm giữ miệng.

Rosé lúc này mới giả vờ kinh hoàng: "Làm sao có thể chứ! Đương nhiên ý tôi là Lee tiền bối tìm phòng vệ sinh hoặc chỗ nào đó thay đồ, còn tôi chờ ở đây! Chờ bao lâu cũng được!"

Ko Mi Cha vừa trấn an Lee Ahreum vừa nhìn chiếc váy ngủ màu xám trong tay: "Cái cô cầm tới là đồ ngủ! Cô để Ahreum thay cái váy ngủ này đi ra ngoài?"

Rosé vội vàng nói: "Sao tôi biết được, chị Mi Cha oan uổng tôi quá! Kia... kia... nếu các cô không có quần áo dự bị thì... tôi chờ mấy ngày cũng được mà!"

Lời này ý là đang nói đám Ko Mi Cha không bỏ được chiếc váy trên người Lee Ahreum nên mới nhiều lần cố ý thoái thác.

Lúc này Lee Ahreum cũng bình tĩnh lại, mặt mày tái nhợt nói với Ko Mi Cha: "Trả cho cô ta! Đem cái váy này trả cho cô ta! Trả cho cô ta!"

Ko Mi Cha khó xử: "Đây... Ahreum, nếu trả lại cho cô ta..." thì lấy đâu ra bằng chứng tố cáo để đưa cho công ty...

Lời còn chưa dứt Lee Ahreum đã trợn mắt nói: "Tôi đang nói với cô đấy, cô không nghe thấy sao?"  Còn ngại hôm nay cô ta chưa đủ mất mặt hay sao? Lee Ahreum cô thì chịu đủ rồi!

Ko Mi Cha không dám trái ý nên chỉ có thể nhanh nhanh chạy về cạnh Rosé. Cầm chiếc váy ngủ GE trả lại cho cô: "Được rồi được rồi! Cái váy này trả lại cho cô! Chỉ là cái váy ngủ mà thôi mà xem cô nóng ruột thế nào kìa! Đúng là cái dạng chưa trải sự đời!"

Vì vớt vát lại chút mặt mũi, Ryang Byeok vội vàng phụ họa: "Đã bảo cô ta là đồ nhà quê mà! Cái váy rách thôi chứ có gì mà quý hiếm, chỉ thiếu nước xông lên lột thẳng từ trên người chị họ tôi xuống!"

Nói xong thì hung hăng trừng mắt với mấy người xung quanh, giục họ mau mau cùng mắng Rosé...

Đám người này từ lúc Rosé gọi Lee Ahreum lại thì đã há mồm trợn mắt, không lên tiếng nửa câu. Lúc này được Ryang Byeok giục mới nói vài câu qua loa lấy lệ cho có vẻ...

"Đúng vậy! Cô ta nghèo đến điên rồi!"

"Chị Ahreum quá hào phóng, quần áo quý giá như thế mà cuối cùng lại nói không muốn cũng không cần cô ta phải bồi thường"

"Chị Ahreum chỉ dạy cô ta quy củ làm người mà thôi, làm sao có thể để ý một chiếc váy chứ, chị ấy còn có đầy thứ gấp tỉ lần thứ ấy!"

...

Lee Ahreum hít sâu một hơi, khôi phục dáng vẻ cao quý lạnh lùng, bên người là Ryang Byeok với Ko Mi Cha đi hai bên như thể tả hữu hộ pháp, cất bước rời đi không hề quay đầu lại...

Rosé khẽ nhếch môi, cẩn thận phủi bụi trên bộ quần áo, chậc, về nhà phải giặt cho sạch mới được, bị bàn tay dơ bẩn của cái đám đó làm bẩn hết cả rồi...

'Bộ này là do Boss đại nhân tặng cho tôi đấy! Làm sao có có thể lấy nó đi bồi thường cho Lee Ahreum thật được? Có cho vào miệng rồi bà cũng bắt phải nôn ra trả cho bà nhá!'

Mãi tới khi Lee Ahreum rời khỏi đây, đám người đứng vây xem xung quanh cuối cùng cũng dám mở miệng lên tiếng, ai ai cũng hoảng hốt...

"Ơ, thế là xong rồi à?"

"Tôi đoán được mở đầu... nhưng lại không đoán được kết thúc..."

"Này, mọi người có để ý không, từ đầu đến cuối Rosé chỉ quay về nhà có một chuyến rồi nói hai ba câu rồi cuối cùng chả bị sao hết luôn ấy..."

"Đúng thế thật!!!"

......

Sau khi đám người dần dần tản đi, Baek Ryeocũng hoàn hồn, thấp thỏm bất an đi đến bên cạnh Rosé: "Rosé..."

"Dạ? Chị Baek Ryeo!" Rosé cẩn thận gấp bộ váy lại để vào túi xách.

Baek Ryeo nhíu mày: "...Tuy chuyện này coi như là đã giải quyết xong nhưng mà lại khiến họ ghi thù, nhỡ mà sau này bọn họ gây phiền phức cho cô thì làm thế nào?"

Rosé không để tâm lắm cười cười: "Chị nghĩ rằng em không đắc tội với bọn họ thì sau này bọn họ sẽ không gây phiền toái cho em sao?"

Vẻ mặt của Baek Ryeo hơi sững ra, vô thức lắc đầu.

Nhưng mà... Vị trí hiện tại của Rosé có xung đột lợi ích với đám người Lee Ahreum, thế nên có cẩn thận như thế nào đi chăng nữa thì cũng khó mà tránh khỏi phiền phức...

"Mà chị không cần lo lắng đâu, người như Lee Ahreum sĩ diện lắm, chuyện này hôm nay ầm ĩ như thế, nếu như cô ta ngay lập tức gây phiền toái cho chị thì quá ư là lộ liễu, cho nên trong thời gian ngắn chị vẫn an toàn!"

Còn một câu nữa mà Rosé không nói ra, sự hận thù của cái đám ấy bây giờ có khi dồn hết sang cô cả rồi ấy, chưa chắc đã để ý đến Baek Ryeo...

Baek Ryeo vô cùng cảm động, vội vàng cúi người xuống cảm ơn: "Rosé, hôm nay thực sự rất cảm ơn cô! Nếu không thì chắc tôi sẽ bị đuổi khỏi công ty mất!"

"Chị khách sáo quá rồi! Em cũng có giúp gì được cho chị đâu, đều là người có cùng cảnh ngộ cả mà!"

Rosé nói rồi liếc thấy vệt xanh tím trên đầu gối của Baek Ryeo do quỳ xuống mà ra, liền nói: "Chị không sao chứ? Có cần em đưa chị đi viện không?"

Baek Ryeoộ vội lắc đầu: "Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi mà!"

Trên mặt Baek Ryeo hiện lên nét ngượng ngùng: "Rosé... cô cứ gọi tên tôi là được rồi, đừng gọi là chị nữa, tôi đâu có đủ tư cách để cô gọi tôi bằng chị..."

Rosé cười khẽ: "Chị lớn tuổi hơn em, em gọi chị là chị chẳng phải là điều đương nhiên hay sao? Hơn nữa, em rất thích những tác phẩm của chị như bộ Thanh Sắc này, Thanh Mang này... còn cả bộ Gió Thổi Qua Nơi Anh nữa... em đều xem hết rồi ấy! Chị diễn hay lắm!"

Baek Ryeo nghe vậy vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên: "Cô... cô từng xem phim của tôi à?"

Những bộ phim đó là những phim cô có kha khá đất diễn, nhưng vì nó mang hơi nhướng văn nghệ hơi nhiều nên cũng chẳng có tiếng tăm gì, cộng thêm vận may không tốt, cô cũng chẳng có giải gì...

Rosé gật đầu chắc nịch: "Có chứ, em có xem mà! Diễn xuất của chị rất có đặc sắc riêng, đặc biệt là khả năng xử lí những chi tiết nhỏ vô cùng lợi hại, em cũng muốn học hỏi thêm từ chị, đáng tiếc là phim của chị ít quá... Nhưng không sao, bộ phim Lắng Nghe mới ra rạp của chị em đã xem rồi, em thấy khả năng đạt giải rất lớn! Đến lúc đó chị có thể nhận được nhiều phim hay hơn nữa, để mọi người đều được xem phim chị đóng!"

Baek Ryeo ngây người nghe Rosé nói một tràng giang đại hải, mãi một lúc lâu sau mới sực tỉnh.

Trong thoáng chốc, bao nhiêu uất ức ủy khuất của hơn mười năm qua bỗng nhiên tan biến, một cảm xúc bùi ngùi xúc động xâm chiến tâm trạng cô...

Cô luôn cho rằng bản thân dù có nỗ lực thế nào, có cố gắng nhiều ra sao thì cũng sẽ chẳng có ai xem, nhưng lại không ngờ được, thế nhưng lại có một người đã từng chú ý đến cô đến vậy.

Giọng điệu của Baek Ryeo có vẻ kích động, run rẩy nói: "Cám ơn... Rosé, thật sự rất cám ơn cô! Nhưng mà, đạt giải thì... tôi không dám nghĩ đến! Chỉ cần có thể tiếp tục được ở lại công ty, có công ăn việc làm không đến nỗi chết đói là được rồi..."

Baek Ryeo nói rồi cười khổ: "Thực ra thì hồi trước tôi cũng nghĩ tới việc chuyển sang nghề khác, chỉ đáng tiếc là sau này phát hiện ra khoảng thời gian mười năm quá dài, đóng phim đã trở thành một phần không thể thiếu của tôi, ngoại trừ đóng phim ra, tôi đã chẳng biết làm gì nữa rồi..."

Rosé có thể hiểu được suy nghĩ của Baek Ryeo: "Chị Baek Ryeo! Em có dự cảm là chị chắc chắn sẽ nổi tiếng! Dự cảm của em linh lắm đấy!"

Baek Ryeo bị cô trêu cho bật cười, tuy biết cô chỉ là đang an ủi mình nhưng trong lòng cũng cảm thấy ấm áp: "Cám ơn lời dự đoán của em!"

"Ôi! Muộn mất rồi Em phải đi đây! Lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nha! Tạm biệt chị!" Rosé liếc nhìn thời gian thì phát hiện mình muộn mất nửa tiếng rồi đành phải vội vã chào tạm biệt Baek Ryeo rồi chạy lên lầu.

"Tạm biệt!"

...

Rosé thở hồng hộc chạy vào văn phòng của Boram.

Yang Daejung đợi lâu đến mức mặt mũi đen xì, vừa nhìn thấy cô một cái liền quẳng ngay cái máy chơi game trên tay đi: "Rosé! Bà cố ý đấy hả! Lần nào cũng để tôi đợi rõ lâu! Bà có biết một phút của tôi là bao nhiêu tiền không? Bà có biết dạo này tôi bận thế nào không, thời gian của ông đây là vàng là bạc đấy?"

Rosé nghe thế liền tỏ vẻ bà đây còn có lý hơn: "Lông Vàng, ông còn tí phong độ đàn ông nào không đấy? Tôi là con gái đấy! Đợi một tí thì mất tí máu sao?"

Yang Daejung tí thì nôn ra một búng máu: "Cái gì cơ? Con gái? Bây giờ bà đã nhớ ra mình là con gái rồi cơ đấy!" Lúc đánh tôi sao bà không nhớ ra mình là con gái đi?

"Tôi thích lúc nào thì nhớ lúc đấy! Làm sao?!" Rosé hứ một câu rồi lon ton chạy đến trước mặt Cho Boram: "Chị Cho Boram, em xin lỗi nha, xin lỗi, xin lỗi! Em có chút chuyện cho nên mới đến muộn một lát! Xin lỗi đã bắt chị đợi!"

Yang Daejung: "......" Được rồi, đây chính là phân biệt đối xử, tôi đã chết lặng rồi!

Cho Boram đã quen với cái cách cứ gặp nhau là cãi ỏm tỏi của Rosé và Yang Daejung, thản nhiên ngẩng đầu lên khỏi cái màn hình máy tính, liếc mắt nhìn cô một cái: "Em lại va chạm với Lee Ahreum đấy à?"

'Thôi xong rồi! Bị chị Boram biết rồi!'

Rosé nheo mắt, con ngươi đen quay tròn, lập tức nịnh nọt Cho Boram: "Chị biết hết rồi à! Chuyện chỉ mới xảy ra có một giây trước thôi mà! Chị đúng là Khổng Minh tái thế! Không bước chân ra khỏi nhà mà biết vạn sự trong thiên hạ!"

Yang Daejung: "..."

Cho Boram bất đắc dĩ liếc cô một cái sau đó mới nói: "Việc này đã loan truyền ầm ĩ trong group chung của công ty rồi kìa."

"Ồ..." Rosé ngớ ra, nịnh nhầm chỗ mất rồi.

"Khụ khụ, hóa ra là chuyện này đã bị đồn ầm lên trong công ty rồi à ha ha ha... mọi người cũng nhiều chuyện thật đấy!"

"Cái gì? Bà xung đột với con mụ Siêu cấp huyền thoại ảo tưởng sức mạnh ấy hả?" Yang Daejung bất mãn vì hai người bỏ ngó lơ mình, chạy đến trước bàn làm việc của Cho Boram, giật luôn con chuột trên tay cô.

Bởi vì Yang Daejung đột ngột lao đến, trên mặt Cho Boram thoáng hiện lên nét khác thường mà khó mà phát hiện, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt liền biến mất.

Rosé cũng chạy đến bên bàn làm việc của Cho Boram, không hề để ý đến sự thay đổi nhỏ bé thoáng qua của Cho Boram.

Yang Daejung kéo lên lướt lướt xem lịch sử tin nhắn, vừa đọc vừa xuýt xoa, sau cùng anh ta túm lấy vai của Rosé: "Parkkk Chaeyoung! Bà được lắm! Cao tay lắm. Thật cmn sảng khoái! Đúng là xả được nỗi hận trong lòng tôi, xem ra bà đúng là nghe lọt được những gì tôi nói lần trước! Được lắm, được lắm, làm tốt lắm, giữ nguyên phong độ thế này nhé!"

Rosé quăng cho anh ta một ánh mắt khinh thường, có phần thấp thỏm nhìn về phía Cho Boram: "Chị Boram, em xử lý chuyện này như thế, chị có cảm thấy phô trương quá không?"

Rosé trầm ngâm một lát mới đáp: "Trong tình huống lúc đó, em giải quyết như thế cũng xem như là hoàn hảo, nhưng quả thực đúng là có thể hiện mình hơi quá..."

Cũng không thể trách Boram lo lắng được, dù sao cả cái công ty này từ trên xuống dưới đều biết, ô dù của Lee Ahreum chính là cái vị nào đấy. Kể cả quan hệ giữa Rosé và Hansin có tốt đi chăng nữa nhưng sợ rằng cũng có nguy hiểm. Cô sợ nhất là đôi cánh của Rosé vẫn chưa đủ cứng cáp đã bị người ta bẻ xuống.

Sau khi tiếp xúc với Rosé, cô thực sự rất coi trọng cô bé này, muốn dẫn dắt con bé cho thật tốt...

Yang Daejung cụp mắt liếc Cho Boram một cái, lập tức hiểu ra cô đang lo lắng về cái gì, liền bĩu môi nói: "Cô lo vớ lo vẩn cái gì! Ô dù của cái con nhóc này to lắm, so với Lee..."

Còn chưa nói hết câu đã bị Rosé đứng bên cạnh nhét cho cả quả táo vào mồm: "Ông ăn táo của ông đi, con gái nói chuyện với nhau, đám con trai các ông biết gì mà nhảy vào, biến ra chỗ khác mau!"

Yang Daejung bỏ quả táo trong miệng ra: "Chaeyoung! Bà muốn đánh nhau đấy phải không!?"

Rosé xoay xoay cổ tay: "Tôi không muốn nhưng mà tôi thấy ông rất muốn thì phải, nếu đã như thế để tôi cho ông được toại nguyện!"

Yang Daejung quyết đoán đáp: "Tôi đi ăn táo!"

Rosé hài lòng gật đầu, sau đó liền quay sang nhìn Boram: "Trước đây lúc chị làm quản lý cho cái tên này, có phải cái tên này là một thằng cực kì khốn khiếp, cực kì biết hành hạ người khác đúng không?"

Boram cụp mắt xuống, hình như đang nhớ lại, khéo léo trả lời: "Có chút..."

Rosé hừ một tiếng: "Thế có nghĩa là rất nhiều rồi! Chị cứ yên tâm đi, em sẽ xử đẹp cái tên này cho chị, hành hạ gã một trận nên thân."

Yang Daejung đứng đằng sau nghe được mà nghiến răng nghiến lợi lại không dám nói gì, đành điên tiết ngồi gặm táo! Quả nhiên, nợ thì nợ sớm muộn gì cũng phải trả.

"À à, đúng rồi! Chị Boram! Suýt nữa thì em quên mất! Em phải nói với chị một chuyện vô cùng quan trọng!" Rosé đột nhiên cực kì kích động nói.

"Chuyện gì?" Boram hỏi.

"Chị nhận phim mới cho em đi! Nhận đi mà! Em muốn làm việc!!!" Rosé phấn khởi yêu cầu.

Trên khuôn mặt của Boram hiện lên vẻ nghi ngờ: "Nhanh thế à? Cường độ làm việc của em trong bộ phim vừa rồi rất lớn, chị còn đang định để em nghỉ một tháng đây!"

Rosé xua tay lia lịa: "Không cần! Không cần! Em nghỉ ngơi đủ rồi! Em muốn đóng phim! Em muốn kiếm tiền! Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền! Sau đó ở nhà lầu, lái xe hơi, mở công ty rồi làm từ thiện, đi lên đỉnh cao của cuộc đời!"

Yang Daejung ngồi một góc khóe miệng giật giật: "Ha ha, đi lên đỉnh cao cuộc đời sau đó lấy vợ vừa đẹp vừa giàu hả? Park Chaeyoung, bà nghĩ mình là đàn ông đấy hả?" Tự nhiên phấn khích như thế, sao cứ cảm thấy quái dị thế nào ấy...

Boram cười khẽ, thực ra cô rất thích những lúc Rosé hoạt bát đầy sức sống như thế này, nhưng cô vẫn rất lí trí khuyên bảo: "Tinh thần này rất đáng khen, nhưng mà không được! Một tháng sau Tuyết Mùa Hạ sẽ hoàn thành công tác hậu kì, em sắp phải bay đi khắp nơi để quảng bá cho bộ phim rồi, đến lúc đó sẽ mệt lắm đấy, cho nên bây giờ nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức!"

"Oh..." Rosé thất vọng gục đầu xuống.

Boram nói tiếp: "Nhưng mà em cũng không phải lo mình quá rảnh đâu, dù sao thời gian của em bây giờ đều rất quý, tháng này ngoài chuyện quay quảng cáo cho game ra, chị sẽ sàng chọn kịch bản cho em nữa, bây giờ cũng đã hòm hòm rồi. "

"Đợi mấy hôm nữa em quay xong quảng cáo cho bên game, chị sẽ đưa kịch bản cho em. Trong khoảng thời gian này em ngoan ngoãn ở nhà xem thật kĩ chị, thích bộ nào thì chọn bộ ấy. Họp báo hay các trường hợp cần xuất hiện trước đám đông, chị tiếp tục để ý cho em."

Nghe đến có kịch bản để xem, Rosé lập tức hào hứng lại: "Dạ! Cám ơn chị Boram nha! Chị tốt với em thật đấy!"

Yang Daejung đưa tay sờ sờ cái đám da gà da vịt nổi đầy người: "Nịnh nọt thế đủ chưa? Bây giờ thì đi được chưa nào?"

"Go! Go! Go!!! Đi kiếm tiền nào!"
----------

Mười lăm phút sau, trong studio chụp ảnh của công ty game.

"Đúng rồi, đúng rồi... gần thêm tí nữa nào! Thêm tí nữa nào! Cô Rosé, cô phải nhu mì một chút, dáng vẻ phải như chú chim nhỏ đang nép vào lồng ngực ấy! Không, không, không! Không phải biểu cảm như thế... phải nhu mì hơn nữa..."

"Tiểu Yang, biểu cảm của anh cứng quá! Dịu dàng một chút! Đúng! Phải nồng nàn chân thành, nữa, phải nồng nàn hơn nữa, phải dịu dàng hơn nữa..."

Rosé lúc này đang mặc một bộ đồ cổ trang hoa lệ, cố gắng thu mình nép vào trong ngực Yang Daejung, nghe thợ chụp ảnh lải nhải mà vẻ mặt cô nàng thốn đến tận rốn: "Má nó! Kiếm được tí tiền mà phải trả giá quá lớn!"

Yang Daejung mặc một bộ đồ kiếm khách oai phong, khóe miệng cứng ngắc giật giật mấy cái: "Cmn chứ, bà tưởng tôi muốn đấy à! Thà để bà đập cho tôi một trận còn hơn!"

Hành hạ, phỉ nhổ nhau cả một ngày trời, cuối cùng thì việc chụp ảnh quảng cáo cho game coi như cũng đã kết thúc. Nhưng mà vẫn chưa hết, tiếp sau đó vẫn còn phải quay video quảng bá game, còn phải trực tiếp chơi game mấy đêm liền nữa...

'Ôi, quả nhiên tiền không dễ kiếm một chút nào!'

"Má nó chứ, Park Chaeyoung, chụp quảng cáo với bà còn mệt hơn diễn cảnh đánh nhau! Tui về ngủ một giấc đây! Bái bai ~~~~" Yang Daejung mệt như chó bò lên xe bảo mẫu.

Rosé cũng bị hành hạ quá đủ, nhưng mà nghĩ đến kịch bản phim mới lại hưng phấn: "Chị Boram, kịch bản, kịch bản!!!"

Cho Boram có chút đau đầu rút một tập kịch bản trong túi ra: "Thấy em nhàn quá nên đưa cho em xem trước, thực ra những kịch bản đó phải xin phép bên trên trước, nhưng mà vì Han tổng đang nghỉ phép, lại nghỉ ở đảo nhỏ nào ấy nên chẳng ai liên lạc được cả!"

Rosé nghe vậy có chút ngạc nhiên: "Ồ, những kịch bản mà em đóng tất đều phải để Hansin xem qua sao?"

Cho Boram gật đầu: "Han tổng nói như thế đấy, lúc đó cô ấy nói hình như còn phải đưa cho người phụ trách nào đó bên tập đoàn BP xem qua, tóm lại rất coi trọng em đấy, đây là chuyện tốt!"

Rosé xoa xoa cằm, 'người phụ trách bên BP? Chẳng lẽ lại là Boss đại nhân? Càng nghĩ càng thấy đúng...'

Dù sao Lalisa mới thực sự là người kéo cô sang đây, có khả năng muốn kiểm định những kịch bản phim mà cô đóng.

"Thế lần này Han tổng nghỉ bao lâu ạ?" Rosé thuận miệng hỏi một câu.

Cho Boram thở dài nói: "Ba tháng!"

"Cái gì?!!!!" Rosé kinh ngạc gào lên.

"Lâu như thế thì còn làm ăn gì! Có ông sếp vô trách nhiệm nào như cô ta không? Chẳng lẽ cô ta chưa quay về ngày nào thì em không thể đóng phim à?"

Boram bất đắc dĩ gật đầu: "Quy trình là như thế. Cho nên chị cũng rất đau đầu. Trước mắt chị đang dùng tất cả mọi cách có thể nhưng cũng không thể liên lạc với cô ta được!"

'Quả thực là tin dữ động trời! Thế thì làm sao mà được! Tôi muốn đóng phim! Tôi muốn kiếm tiền!'

Rosé sốt ruột muốn chết nhưng ngay sau đó cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt sững ra, do dự hỏi: "À, chị Boram... nếu như Hansin không liên lạc được, vậy trực tiếp liên lạc với cái vị phía trên Hansin luôn có được không?"

"Vị phía trên Hansin?" Cho Boram nghe vậy lắc lắc đầu. "Thế là vượt quyền, nếu làm như thế chỉ sợ Han tổng sẽ không vui. Hơn nữa, những người như chúng ta sao liên lạc nổi với phía BP."

Rosé nghe thế cười nói: "Chị Boram, với người khác vượt quyền quả thật là tối kị, nhưng nếu như là Hansin, chị thấy cô ấy sẽ để ý sao?"

Boram nghe vậy do dự: "Chuyện này..."

Rosé cũng hiểu, cách làm việc của Boram khá cẩn thận, chuyện này thực ra khá tốt, điểm này vừa hay bổ sung được cho cô: "Chị Boram, nếu như chị để tâm đến Han tổng, vậy thì em có thể đảm bảo, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!"

"Vừa hay em cũng quen... quen trợ lý của Han tổng, đến lúc đó em sẽ nhờ anh ta chuyển lời đến cho người đó, nói rõ tình hình của chúng ta, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, hơn nữa tình hình của chúng ta bây giờ quả thực rất đặc biệt mà!"

Nếu để cô đợi ba tháng thật, cô sợ mình sẽ vác đao bơi thẳng đến cái đảo Hansin đang nghỉ mà chém chết chị ta mất!

Cho Boram nghe thế thì cân nhắc một chút, xác định không có vấn đề gì, cho nên gật đầu: "Có thể, em cứ thử xem sao!"

"Thế nha~~~" Rosé vui vẻ gật đầu đồng ý, đội khẩu trang đeo kính râm lên: "Vậy em về nhà đọc kịch bản đây! Phải nhanh chóng xác định kịch bản mới được."

"Tốt, đi đi, trên đường cẩn thận nha."

Boram nhìn cô rồi trầm ngâm nói: "Em không có xe quả thực sự có chút bất tiện, chịu khó một thời gian nữa, đợi Tuyết Mùa Hạ lên sóng có thể xin công ty phân xe cho em!"

"Cảm ơn chị Boram! Yêu chị lắm! Moa~~"

...

Seoul Forest Trimage.

Rosé ngồi xếp bằng trên giường, lướt lướt xem qua mấy cái kịch bản.

Toàn bộ kịch bản mà Cho Boram chọn cho cô đều là những kịch bản rất tốt, quan trọng là rất thích hợp với cô.

Không giống với phong cách văn nghệ của Dara, Boram xác định con đường tương lai của cô là song song giữa thương mại và danh tiếng, cho nên chất lượng kịch bản mà chị ấy chọn cho cô đều rất đảm bảo, cũng dễ bán.

Rosé lật qua lật lại mấy quyển kịch bản, bất tri bất giác đã quá nửa đêm...

Trên cơ bản các thể loại đều có tình yêu, hài kịch, viễn tưởng, kinh dị, cũng có phim hành động giống Tuyết Mùa Hạ... kịch bản cũng rất đáng tán thưởng, nhưng không biết tại sao Rosé vẫn chẳng có hứng thú mấy.

"Không có một kịch bản nào khiến mình vừa đọc đã cực kì muốn diễn giống như Tuyết Mùa Hạ."

Rosé lật đi lật lại mấy quyển kịch bản mấy lần liền, sau cùng cô vô tình liếc thấy một quyển kịch bản bị cô vứt ở cuối giường.

Quyển kịch bản đó tên là Tôi Chỉ Thích Em, vừa nhìn một cái liền biết ngay là kiểu phim thần tượng thanh xuân chẳng có ý nghĩa gì, cho nên lúc đầu vừa cầm lên đã bị Rosé vứt sang một bên vì không có hứng thú.

Nhưng mà những quyển kịch bản mới nãy cô vừa mới xem qua đều rất đặc biệt và sáng tạo, có những chỗ khiến người ta phải thích thú, chẳng lẽ quyển này cũng có điểm gì đó đặc sắc à?

Rosé nghĩ một lát, lại lần cầm quyển kịch bản đó lên... Kết quả là vừa mới đọc thôi gương mặt cô đã sáng bừng lên!

"Oh Fuck! Quyển kịch bản này thật kích thích!! Thế mà vừa nãy Mình còn ghét bỏ!"

Thực sự là... Quyển kịch bản này thực ra không chỉ là phim thần tượng tình yêu rất dễ thu hút người xem mà còn là đề tài khiến người ta phỉ nhổ "tổng tài bá đạo" dạo này đang thịnh hành nữa.

Nhưng mà khác một cái là, lần này "tổng tài bá đạo" không phải là nam chính, mà là nữ chính giả trai!

Nói một cách đơn giản thì gia đình nữ chính là một nhà có rất rất rất nhiều tiền, là một gia đình giàu sang quyền thế bậc nhất, ông nội cô có hai người con trai, nhưng không hiểu sao hai người con trai này đều khó khăn trong việc tiếp nối dòng dõi, cả hai đều không sinh nổi con chứ đừng nói đến việc sinh ra được con trai để kế thừa gia nghiệp...

Cuối cùng, mẹ nữ chính cũng mang thai, hơn nữa còn siêu âm ra là một đứa con trai!

Cả gia đình ngập tràn trong vui sướng!

Kết quả cuối cùng thì mọi người cũng có thể đoán được rồi đấy, sau mười tháng mang thai, bà lại sinh ra một bé gái!

Đúng là sét đánh giữa trời quang.

Mẹ nữ chính vì không chịu nổi việc tự trách và áp ực, thêm việc ba nữ chính muốn có được quyền thừa kế, hai người liền quyết định để con gái mình giả trai.

Một lần đóng giả này phải đóng tới hơn hai mươi năm lận!

Còn việc rốt cuộc nữ chính làm thế nào mà bao năm trôi qua không bị phát hiện, chuyện này thì không phải quan tâm, trong phim thần tượng vốn dĩ không cần quan tâm tới mấy thứ logic làm gì cho mệt.

Tóm lại thì đề tài này hoàn toàn khơi dậy hứng thú của Rosé.

Không chỉ là nữ giả nam, trong phim tính cách của nữ chính cũng rất thú vị, trêu gái ghẹo trai cái gì cũng chơi, tính tình thì bất cần đời, thích những thứ kích thích mạo hiểm...

Xét kĩ lại thì vai diễn này cứ như là viết riêng cho cô vậy!

Nam chính cũng không tồi, là quản gia trợ lí của nữ chính, đúng chuẩn trung khuyển công, được ông nội cô cử tới quản thúc cô, nữ chính lúc mới đầu rất ghét anh chàng này, làm đủ mọi cách gây khó dễ cho anh ta, dần dần rồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...

"Tôi Chỉ Thích Em - Chính nó!!!"

Sau khi quyết định xong, Rosé kích động đến nỗi không ngủ nổi, sáng sớm ngày hôm sau đã chạy tới công ty bàn bạc với Boram.

"Chị Boram! Em chọn được rồi!"

Boram ngạc nhiên nhìn cô: "Nhanh thế à? Nhìn trúng bộ nào rồi?"

"Cái này, cái này ạ!" Rosé cầm quyển kịch bản đã chọn như bảo bối đưa cho Boram.

Boram cầm kịch bản lên, liếc mắt nhìn: "Tôi Chỉ Thích Em... là tác phẩm được chuyển thể từ tiểu thuyết đang rất nổi tiếng..."

"Đúng đúng! Chính là nó!"

Boram đỡ trán, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó mới phân tích cho cô hiểu: "Em chắc chắn là muốn chọn cái này chứ? Nguồn đầu tư cho bộ phim này không lớn, chỉ có một nghìn vạn, tất nhiên, đối với phim hiện đại, nguồn đầu tư này không tính là ít, lúc đầu chị chọn nó là vì giai đoạn và điều kiện hình tượng hiện tại của em rất hợp với phim thần tượng."

"Nhưng phim thần bình thường chị không dám cho em chọn vì chị sợ em sẽ rất dễ bị nói là bình hoa, sẽ uổng phí mất danh tiếng tốt em tích lũy được trong Tuyết Mùa Hạ..."

"Có điều, bộ này thì khác, nữ chính của bộ phim này lại rất mang tính thử thách tới diễn xuất của diễn viên!"

Rosé nghe xong gật đầu lia lịa: "Chị nói phải lắm!"

Boram ngẩng lên đánh giá cô kĩ lại một lượt: "Nói thật, chị thấy rất ngạc nhiên khi thấy em chọn bộ này..."

"Với tướng mạo của em, em nghĩ em có thể đóng nữ giả nam được không? Nếu lỡ không xử lí tốt, diễn bánh bèo quá thì phim sẽ rất giả, sẽ bị mọi người chửi đấy. Chỉ cần không cẩn thận một cái thôi thì sẽ xịt ngay. Những vụ như thế nhiều lắm."

"Em chắc chắn, em có tự tin! Nếu không em sẽ về nhà thay quần áo nam cho chị xem nhé?" Rosé nói rồi chuẩn bị chạy về nhà.

Boram khẽ cười: "Không cần đâu, em có tự tin là tốt rồi, chị tin em."

Thật ra chỉ cần nhìn vào tình tiết Rosé đóng nữ tướng quân trong Tuyết Mùa Hạ thôi cũng đủ để thấy cô có thể diễn toát ra hào khí anh hùng rồi, vai nữ giả nam này tuy khó nhưng cũng không phải là không có khả năng...

Rosé nghe vậy liền cảm động rơi nước mắt: "Chị Boram, em yêu chị quá đi mất! Thế để em đi liên hệ với người bên tập đoàn nhé?"

"Ừ, em đi đi."

...

Rosé vui vẻ rời khỏi công ty, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Lalisa.

[Chaeyoungie: Boss đại nhân, giờ ngài có rảnh không? Tôi có chút chuyện có lẽ phải phiền tới ngài..."]

Cùng lúc đó, trong phân xưởng nào đó của tập đoàn BP.

Một đám lãnh đạo cao cấp đang mặt mày tái mét vây quanh vị Boss mặc vest đen mặt lạnh, một giám đốc nhà máy dẫn đường phía trước đang thao thao bất tuyệt văng cả nước miếng để giới thiệu về các thiết bị công nghệ cao trong xưởng, khoe khoang công lao của mình...

Nói được một nửa, "tinh" một tiếng, hình như là tiếng tin nhắn điện thoại. Lisa cúi đầu liếc một cái, ngay sau đó lập tức giơ tay ra hiệu im lặng.

Giám đốc nhà máy vốn đang thao thao bất tuyệt, may mà nhờ phó giám đốc ở bên cạnh nhắc mới phản ứng lại kịp, ông ta nơm nớp lo sợ ngậm miệng lại.

Sau khi Boss đại nhân nhận được tin nhắn liền lập tức gọi điện.

Mọi người nghệt mặt ra nhìn nhau, chẳng lẽ có chuyện gì gấp sao?

Phía bên kia, Rosé cũng đang thấp thỏm, cô không biết Lalisa lúc này có bận không, có làm phiền đến chị không...

Kết quả, mấy giây sau điện thoại của Lisa đã gọi tới.

Rosé vội bắt máy: "Boss đại nhân!"

"Ừm, tìm tôi có chuyện gì thế?"

Ở đầu bên kia, các lãnh đạo nghe thấy giọng của Lalisa thì cả người bất giác hơi run lên, 'má ơi, sếp đang gọi điện cho ai vậy? Sao giọng lại dịu dàng thế?'

"Vâng, có chút chuyện, giờ chị có tiện nghe điện thoại không?" Rosé hỏi.

Lisa: "Được, em nói đi."

Lúc này, các lãnh đạo từ to tới nhỏ đều phải trợn tròn mắt: "..."

Rosé: "À, là thế này, tôi chọn được kịch bản của bộ phim tiếp theo rồi, nhưng không ai xét duyệt cho tôi cả, Han tổng đi nghỉ mất rồi, không sao liên lạc được, nghe nói phải ba tháng sau mới về..."

Lisa vừa nghe liền hiểu ngay, chị nói luôn: "Giờ tôi đang thị sát ở phân xưởng, sắp xong rồi, em cứ đến công ty đợi tôi đi, tôi sẽ về nhanh thôi."

Quần chúng lãnh đạo kinh ngạc: 'Không ngờ cũng có ngày sếp lại nói liền tù tì một câu dài như vậy....'

Nhất là vị giám đốc công xưởng vừa thao thao bất tuyệt cả đống ban nãy, lúc này càng đờ ra, lúc nãy ông ta nói đến rách cả miệng mà từ đầu tới cuối Boss đại nhân chỉ nói có một chữ! Chính là "Ừm." Mà khoan đã, sắp xong rồi là có ý gì? Ông ta còn rất nhiều nội dung cần phải báo cáo cơ mà!

Rosé: "Hả... Chị đang đi thị sát à..." Thế mà còn kêu tiện nghe điện thoại?

Rosé vội nói nhanh gọn: "Vậy được, tôi sẽ tới công ty đợi chị!"

"Ừm." Lisa gác máy, nhìn trợ lí Jeong Poong, dặn dò: "Cậu gọi điện bảo Linda đưa cô ấy vào thẳng văn phòng chờ tôi đi."

"Vâng, tôi gọi ngay đây!" Jeong Poong theo Lisa lâu rồi, ắt biết sếp tự dưng đổi giọng như vậy chắc chắn người gọi đến là cô Chaeyoung, vậy nên lập tức chạy qua một bên gọi điện thông báo.

"Alo, thư kí Linda à, tôi Jeong Poong đây!"

"Trợ lí Poong à, anh có chuyện gì sao?"

"Là thế này, lát nữa có một cô gái họ Park tới tìm La đổng, cô đưa thẳng cô ấy vào văn phòng La đổng đợi nhé."

"Ơ, đưa thẳng vào văn phòng La đổng á, như vậy có được không? Trợ lí Poong, anh chắc chắn không phải là phòng khách chứ?" Thư kí Linđa hơi ngờ ngợ không biết có phải Jeong Poong nói sai không, vì dù sao văn phòng của La đổng cũng là nơi cơ mật, sao có thể tùy tiện đưa người vào được, nhất là khi chủ nhân không có ở đó...

"Chắc chắn, cô cứ theo thế mà làm, ngoài ra, khách khí một chút, tiếp đãi cho đàng hoàng vào." Jeong Poong có lòng tốt nhắc nhở một câu.

"Vâng, tôi biết rồi!" Cô thư kí nhỏ sốt sắng đáp lại.

Jeong Poong xong việc trở lại, thấy sếp nhà mình đang quét mắt nhìn giám đốc công xưởng lạnh lùng phân phó: "Nói ngắn gọn thôi, tôi cho ông ba phút."

Vị giám đốc kia trợn tròn mắt: "......." Ba... ba phút thì nói gì được? Hết cách, ông chỉ có thể nuốt nước bọt, cố gắng đè nén cả bản luận văn dài thượt ấp ủ trong lòng bao lâu nay lại, bắt đầu toát mồ hôi nghĩ xem nên rút ngắn nội dung trong vòng ba phút như thế nào...

Jeong Poong đi đến bên cạnh Lalisa, thờ ơ nhìn vẻ mặt đau khổ của vị giám đốc kia, không khỏi lắc đầu ngao ngán trong lòng.

'Ba phút là đủ rồi đấy! Có hẹn với giai nhân, sếp không bảo ba giây đã là tốt lắm rồi!'

Cuối cùng, giám đốc công xưởng phải trình bày thật nhanh những vấn đề trọng điểm, vì thời gian gấp rút, trông sếp lại đáng sợ, thế nên ông ta có hơi lắp bắp, sau khi nói xong ánh mắt như thể đang nói chết chắc rồi...

Khó lắm mới có dịp biểu hiện trước mặt sếp, kết quả lại không nói lên lời, thế không chết chắc thì gì...

Lalisa nhìn đồng hồ, "Ừm."

Lại là "ừm"? Vậy có nghĩa là... ông qua cửa rồi sao? Dễ vậy ý hả?

Lisa: "Về công ty."

Đám lãnh đạo cấp cao của tập đoàn sửng sốt trong chốc lát, rồi đồng loạt đi theo Lalisa...

Tại sảnh tập đoàn BP.

Rosé cầm kịch bản tới bàn lễ tân: "Xin chào, làm phiền một chút, tôi tới tìm La đổng."

Để tránh bị nhận ra sẽ gây phiền phức, Rosé đeo một chiếc khẩu trang màu trắng.

"Cô có hẹn trước không?" Thư kí còn chẳng thèm ngẩng lên hỏi.

Rosé: "Không có, có điều tôi..."

Còn chưa nói hết, cô thư kí kia đã ngắt lời cô: "Thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước vậy cô đặt hẹn đi! Có điều, dù có hẹn cũng không thể lên gặp ngay được, hiện tại lịch của La đổng đã được xếp trước ba tháng rồi."

Ngày nào cũng có rất nhiều người tới mượn cớ để gặp La đổng, còn có người ở ngoài cửa mấy ngày mấy đêm không chịu đi, cô gặp nhiều rồi vậy nên ra lệnh đuổi người rất là thành thạo.

"Nhưng... tôi đã nói với La đổng rồi mà."

Ha ha, nói với La đổng rồi? Cô là ai! Là ai mà có thể nói chuyện thẳng được với La đổng thế? Thư kí đang định mở miệng nói, bỗng nhớ lại cuộc gọi ban nãy của Jeong Poong: "Từ từ đã... vị tiểu thư này, xin hỏi quý danh của cô là?" (có nên đuổi cái con bé này không?)

"Tôi họ Park."

Thư kí nghe vậy lập tức trưng ra vẻ mặt nhiệt tình, cười tươi như hoa nói: "A! Hóa ra là cô Park! Trợ lí Poong đã dặn dò tôi rồi, cô theo tôi, để tôi đưa cô lên!"

Rosé cạn lời với kiểu lật mặt còn nhanh hơn lật sách của viên thư kí: "Khụ, cảm ơn cô!"

Thư kí vừa dẫn đường, vừa cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt. 'Đeo khẩu trang... Thần bí vậy sao...Nghe ngữ khí của trợ lí Poong thì chắc chắn cô gái này có quan hệ không bình thường với La đổng...'

Lại kết hợp với việc thời gian trước trong công ty có tin đồn sếp có người yêu rồi, lại còn kêu người đó là nữ nghệ sĩ đang nổi Lee Ahreum...

'Chắc không phải là người trước mặt này chứ? Nhưng, cô ta ăn mặt giản dị như vậy, chẳng giống với phong cách của Lee Ahreum lắm?'

"Cô Park, chính là ở đây, mời cô vào, để tôi đi rót trà mời cô!"

"Cảm ơn!"

Rosé cảm ơn một tiếng, sau đó bước vào văn phòng của Lalisa. Rosé đứng giữa phòng, tò mò nhìn một vòng.

Đây là lần đầu tiên cô vào văn phòng của Lisa.

Căn phòng này quả nhiên đúng với phong cách của chủ nhân nó, toàn là gam lạnh, mọi thứ đều làm bằng kim loại và kính lạnh lẽo, không một chút độ ấm.

Rosé nhìn nhìn, bất giác nhớ tới phong cách trang trí kim quang chói lọi của YG, không nhịn được mà muốn chửi thề, thẩm mỹ của hai chị em nhà này đúng là quá khác nhau...

Đang lúc xuất thần, viên thư kí tiến vào: "Cô Park, tôi pha xong trà rồi đây, mời cô ngồi!"

Viên thư kí không chỉ bưng trà vào mà còn mang thêm cả một đống điểm tâm đẹp mắt vào nữa.

"Cảm ơn, làm phiền cô rồi!"

"Không cần khách khí, không cần khách khí..." Cô thư kí khua tay, nhưng chưa đi vội.

Rosé bưng ly trà lên, thấy thư kí chưa đi có hơi ngờ ngợ: "Cô thư kí này, cô còn chuyện gì sao?"

"Không có, không có! Mời cô dùng trà!" Cô thư kí kia hoàn hồn lại, vội lui ra ngoài. Haiz! Đáng tiếc! Vốn dĩ cô muốn chờ xem cô gái kia tháo khẩu trang ra trông sẽ thế nào mà!

Rosé đương nhiên biết được ý đồ của thư kí, cười ra tiếng, hóa ra cấp dưới của Lisa lại cũng thích hóng hớt như vậy. Rosé ngồi xuống sofa, tháo khẩu trang, nhấp trà, lúc này, cô vô tình nhìn thấy một quyển album trên bàn uống nước...

'Đây là cái gì? Trông không giống với mấy thứ như văn kiện tài liệu gì đó?'

Cùng lúc đó, Lalisa và các lãnh đạo cũng đã hùng hổ về đến công ty.

Tất cả mọi người đều rất tò mò, không biết ruốt cuộc sếp có chuyện gì mà gấp đến vậy?

Lisa xuống xe, tiến vào tòa nhà chính, vừa đi được mấy bước, bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt lập tức bị mây đen dày đặc bao phủ, cảm giác như trời sắp sụp xuống vậy...

Cả đám nhân viên thấy vậy sợ đến nỗi bay hết cả hồn vía:'Công ty sắp sập rồi à?'

Lisa khẽ "Hmm" một câu, nhanh chóng tăng cước bộ, lao thẳng tới bàn tiếp tân...

"Chào La đổng!" Thấy người tới, thư kí vội chào.

"Cô ấy tới chưa?" Lisa lạnh lùng hỏi.

"Cô ấy?" Thư kí bị vẻ mặt đáng sợ của sếp dọa sợ, sững sờ một lúc mới phản ứng lại: "La đổng, ý ngài là cô Park? Vâng! Cô ấy đã vào văn phòng đợi ngài rồi!"

"Gì cơ?" Trong phút chốc, sắc mặt Lisa trông càng đáng sợ.

Viên thư kí sợ phát khóc: "La... La đổng... có chuyện gì sao? Trợ lí Poong có nói với tôi, bảo tôi đưa cô gái kia vào văn phòng đợi ngài mà!"

Thấy sắc mặt Lisa như vậy, Jeong Poong ở bên cạnh cũng hoảng, thầm nghĩ 'rõ ràng chính miệng sếp dặn mình bảo cô ấy đợi trong văn phòng của sếp cơ mà!'

Lisa nhéo mi tâm, trầm giọng hỏi: "Cô ấy lên bao lâu rồi?"

Cô thư kí run rẩy nhìn đồng hồ: "Tầm bảy tám phút gì đó rồi ạ."

Lisa không nói gì nữa, đen mặt bước nhanh về phía thang máy...

Phía sau, viên thứ kí gọi giật Jeong Pong lại: "Trợ lí Poong, trợ lí Poong! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải tôi làm gì sai rồi không? Rõ ràng là anh bảo tôi đưa người lên! Tôi không chắc còn hỏi lại anh nữa mà!

Lúc này mặt Jeong Poong cũng xanh mét: "Cô hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây! Đừng lo lắng quá, để tôi đi xem tình hình thế nào đã, quay lại sẽ nói với cô sau!"

"Thế anh mau lên đi..." Viên thư kí khóc thút thít đáp lại.

Sau khi ra khỏi thang máy, Lisa kéo mạnh cà vạt ra, chạy thẳng một mạch về văn phòng, khiến nhân viên cả tầng chết sững...

'Má ơi, người vừa chạy như bay kia sao trông cứ như sếp nhà mình thế nhỉ?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro