Cô cô cô.... chả lẽ cô vẫn còn tình cảm với ả?
Daejung chán nản, khó khăn mở miệng khàn giọng nói: "Bà muốn tiến tới với cô ta?"
"Làm sao có thể! Tôi là người biết thân biết phận."
Daejung cau mày: "Ý tôi không phải như vậy không phải chê bà không tốt, tôi chỉ muốn nói Lalisa quỷ quyệt với nguy hiểm thôi, gia thế của Manoban gia cũng không thích hợp với bà..."
"Người anh em, cám ơn em đã tâng bốc chị đây như vậy, chị đây là người như thế nào tự chị hiểu mà." Rosé cắt ngang, vẻ mặt đã hoàn toàn khôi phục như thường: "Yên tâm đi, động lòng không có nghĩa là mất lí trí, tôi biết mình đang làm gì và nên làm cái gì."
Daejung nghe cô nói vậy nhưng chẳng có chút nào vui vẻ, trong lòng vẫn còn khó chịu: "Bà là người thế nào? Chăm chỉ, nghiêm túc, biết phấn đấu, thoạt nhìn thì có vẻ bất cần đời, không tim không phổi nhưng thật ra lại rất thận trọng, yêu ghét rõ ràng, là người phụ nữ tốt!"
Rosé sửng sốt: "Không ngờ nha Lông Vàng! Hóa ra hình tượng của tôi trong lòng ông lại hoành tráng như vậy? Yêu tôi rồi à?"
Sống lưng Daejung cứng đờ: "Lượn cho nước nó trong!"
"Ha ha ha..." Rosé ôm bụng cười lăn lộn một trận, sau đó dùng ánh mắt thâm trầm nhìn anh ta: "Daejung, mượn tạm câu của ông, ông hiểu tôi bao nhiêu? Biết tôi bao nhiêu? Ông hiện tại chỉ thấy được phần tôi thể hiện ra trước mặt ông thôi, ông cho rằng bản chất của tôi thật sự là như vậy sao?"
Giây phút đó Daejung dường như cảm thấy nội tâm của mình bị cô nhìn thấu, cô đang cố ý nhắc nhở anh đừng vọng tưởng nữa....
Nhà Manoban. Lisa ngồi trên ghế salon ở phòng khách, chăm chú lật xem một quyển sách tiếng Đức. Hansin thì ngược lại cứ như bị cắm nguyên một cây kim dài trong mông vậy, lắc lư khắp phòng.
"Chị, người tối nay Chaeyoung có hẹn chính là thằng oắt Daejung đó! Chả lẽ chị không muốn biết bọn họ nói cái gì à? Em có dự cảm! Nội dung nhất định sẽ rất kinh người! Hơn nữa còn có quan hệ trọng đại tới chị!"
Lisa lật một trang sách, không thèm ngẩng đầu lên.
"Hazz, đều tại chị hết, em đã bảo để em lén cài máy nghe trộm thì chị nhất định không cho! Bây giờ thì hay rồi, chỉ có thể ngồi đây mà lo lắng suông thôi!" Hansin oán trách, mặc dù người lo lắng suông chỉ có mình cô ta mà thôi.
Cuối cùng, ngay cả một người có tính nhẫn nại cao như Lisa cũng không chịu nổi: "Im lặng, nếu không thì đi về."
"Không! Em không về!" 'Mình còn phải chờ Chaeyoung về để thăm dò nữa chứ! Nếu không nhất định tối nay sẽ ngủ không ngon!'
"Đã gần 11h rồi mà hai người kia sao còn chưa về?" Hansin đang vò đầu bứt tai thì di động đột nhiên reo lên, một số lạ gọi tới.
"Đã muộn thế này rồi ai còn gọi thế?" Hansin cầm di động ra ngoài sân nhận cuộc gọi. Mười phút sau, Hansin như vừa hít lá đu đủ xông vào.
"Đúng là đang buồn ngủ có người đưa gối tới! Chị, chị đoán em mới lấy được cái gì? Chính là bản ghi âm cuộc nói chuyện của Daejung với Chaeyoung đấy! Cái này không phải do em làm đâu là một tên chó săn của tòa soạn nào đó theo đuôi họ rồi ghi lại may mà ông chủ của bọn họ thức thời nhận được liền lập tức chặn lại còn đưa cho em làm quà bồi tội đó!"
"Tiêu hủy."
Hansin có cảm giác như vừa bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống: "Cái gì? Ông trời đang giúp chị đó! Chả lẽ không định nghe?"
Sắc mặt Lisa càng lạnh hơn: "Cần nói lại lần thứ hai?"
Thấy chị mình tức giận, Hansin vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Được được được... em hủy.... em hủy...." --- 'Hazzz, chị Hai đúng là, trừ những lúc ở trước mặt Chaeyoung thì chả biết du di là gì cả!' Có điều, cô thì không giống vậy ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng lại không định hủy. 'Chẹp, lén giữ lại là được rồi... Một ngày nào đó chắc chắn có chỗ hữu dụng!' Hansin còn đang rên rỉ than thở thì một thân ảnh nho nhỏ từ trên lầu chạy xuống, sau đó chạy ra ngoài...
"Chaeyoungie về rồi?" Hansin vội vàng chạy theo Mingie. Quả nhiên là Rosé đã về lại còn ngồi xe của Daejung về.
Từ vẻ mặt của hai người thì không nhìn ra cái gì dị thường, Daejung thì có vẻ uống hơi nhiều còn Rosé hình như không uống.
Rosé xuống xe ôm lấy Mingie, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng: "Bảo bối, đã 11h rồi sao con còn chưa ngủ vậy? Chẳng phải đã bảo không cần chờ cô rồi hay sao!"
Mingie ôm chặt lấy cổ Rosé, nhìn chằm chằm vào Daejung ở phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đề phòng cùng bài xích. Khóe miệng Daejung giật giật, quá không công bằng, 'Lisa rõ ràng đang chơi bẩn! Chơi bẩn!'
Hansin liếc một cái đã nhìn ra tâm tư của Daejung, đi tới vỗ vai một cái đồng tình nói: "Nén bi thương, ai bảo cháu không có con cơ!"
Daejung chột dạ: "Dì có ý gì?"
Hansin xích lại gần bên tai Daejung nhẹ giọng nói: "Đừng giả bộ, cháu thích Chaeyoung chứ gì?"
Trên mặt Daejung thoáng qua vẻ kinh hoàng, ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Dì, dì đang nói đùa sao? Sao cháu có thể thích cô ấy được!"
Hansin sờ cằm, vẻ mặt đánh giá. --- 'Kỳ quái, thật kỳ quái, giữa hai người này rốt cuộc phát sinh chuyện gì, rõ ràng thằng nhãi này thích người ta như vậy nhưng lại vẫn luôn miệng không chịu thừa nhận...
Rosé đang muốn bế Mingie vào nhà thì di động trong túi xách đột nhiên vang lên. Cô tiện tay ấn nút nghe: "Alo, ai vậy?"
"Xin chào, là cô Chaeyoung sao? Người yêu cô xảy ra tai nạn giao thông hiện đang cấp cứu trong bệnh viện của chúng tôi! Mời cô lập tức tới đây!"
Dấu hỏi chấm to tướng hiện rõ lên khuôn mặt Rosé: "Cái gì? Ai Người yêu tôi?"
Vừa dứt lời, Hansin, Daejung, Lisa, thậm chí ngay cả Mingie cũng tập trung ánh mắt nhìn vào cô. Rosé lúng tung ho nhẹ một tiếng: "Khụ, có nhầm hay không? Tôi không có Người yêu!"
"Nhưng trước khi hôn mê bệnh nhân đã nói cho chúng tôi gọi vào số điện thoại của người yêu, cô vẫn nên qua xem thì hơn! Địa chỉ của bệnh viện chúng tôi là..." Đầu bên kia di động nói xong, liền vội vã cúp máy.
Rosé cầm di động đứng đần mặt ra: "Đệch! Rốt cuộc là ai vậy?"
Daejung tựa người vào xe, hừ một tiếng: "Ai biết là người yêu cũ nào của bà chứ? Không ngờ di ngôn của người ta lại là số điện thoại của bà, đúng là si tình!"
Rosé đá một cái: "Bớt nói sảng đi!"
"Này Chaeyoungie, cô có muốn đi hay không?" Hai mắt Hansin sáng bừng lên mặc dù đang hỏi nhưng trên khuôn mặt kia đang hiện lên hai chữ đi thôi, đi thôi...!
Rosé nhức đầu nhéo mi tâm một cái: "Mạng người quan trọng, vẫn là tới một chuyến vậy! Nhỡ đâu lại là người quen nào thì sao! Nhưng mà Mingie phải làm sao đây..."
Còn chưa dứt lời, Mingie đã ôm chặt lấy cô, khuôn mặt nhỏ chôn vào hõm vai, dáng vẻ như thể đang muốn nói vất vả lắm mới đợi được cô về tuyệt đối không cho tách ra nữa. Bởi vì cái cục Mandoo này kiểu gì cũng không tách ra khỏi cô nên Rosé chỉ đành mang theo cùng. Mingie muốn đi theo, Lisa đương nhiên cũng đi cùng. Còn Hansin thì sao, đương nhiên chủ động xin làm chân lái xe rồi.
Daejung nhìn mấy người nhà Manoban lại vô sỉ chạy theo xem chuyện vui như vậy, không nói hai lời liền chen vào trong xe ngồi cùng. Kết quả cuối cùng chính là, tất cả mọi người đều đi... Rosé câm nín không nói nên lời.
Đến nơi, bên ngoài bệnh viện đậu mấy chiếc xe cứu thương, nhân viên y tế bận tới bận lui, trên cáng cứu thương đều là các bệnh nhân đang chảy máu, nhìn có vẻ như đã có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra.
Rosé che mắt Mingie lại không để nhóc nhìn mấy thứ máu tanh như này, dịu dàng dỗ: "Bảo bối à, lúc này trong bệnh viện rất loạn, con ở trong xe chờ cô có được không?"
Mingie ôm eo cô làm bộ như bị vứt bỏ mà ủ rũ cúi đầu, rõ ràng đã buồn ngủ đến ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn cố thức không chịu đi ngủ.
Rosé cúi người hôn khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Mingie ngoan, nghe lời! Cô sẽ quay lại nhanh thôi!". Mingie được hôn một cái mới coi như là khôi phục tinh thần, gật đầu một cái.
"Vậy tôi đi trước nha!" Rosé chào mọi người.
Lisa: "Tôi đi cùng."
Daejung: "Tôi cũng đi cùng!" --- Hai người dường như là đồng thanh nói.
Rosé: "..."
"Một mình em không an toàn." Lisa cau mày.
Daejung "hừ" một tiếng, cực kì chính đáng nói: "Tôi chỉ tò mò xem đó rốt cuộc là ai!"
Rosé cảm thấy đầu ngày càng đau, nhìn Lisa lại nhìn Daejung cuối cùng ánh mắt rơi vào Hansin. Hansin vô tội chớp mắt, 'ủa chị dâu nhìn tôi làm gì?'
Cuối cùng, Rosé nói: "Cũng không biết tình hình là thế nào, một mình tôi đi quả thật không ổn, vậy thì phiền Han tổng đi cùng tôi một chuyến! Lisa, chị... vẫn là ở lại cùng với Mingie đi!"
"... Được."
"Còn ông, Daejung, ông yên phận cho tôi, không tự biết cái gương mặt này có thể gây chuyện như nào à? Nửa đêm lại chạy đến bệnh viện? Muốn ngày mai lên trang nhất hả?"
Daejung ấm ức, tại sao với Lalisa thì cô dùng ngữ khí nhỏ nhẹ còn với anh thì lại hung dữ như thế? Tại sao? Tại sao?
"Đi thôi đi thôi! Chaeyoungie, tôi đi cùng cô! Tôi đi cùng cô!" Hansin vui mừng khôn xiết, kích động đến thiếu chút nữa thì nhảy ra giữa đường múa may quay cuồng. Hạnh phúc tới quá bất ngờ! Đây chính là hai bên đánh nhau ngư ông đắc lợi!
Phòng cấp cứu của bệnh viện. Lúc này bên trong đã loạn đến nháo nhào, Rosé phải lượn một lúc lâu mới tìm được vị bác sĩ gọi điện cho cô lúc nãy.
"Chào ngài, tôi là Chaeyoung, người bạn của tôi mà ngài nói đang ở đâu?"
"Cô chính là Chaeyoung à, cô ta vừa mới phẫu thuật xong, đang nằm ở phòng 307 tầng 12, cô mau đi xác nhận xem, trên người cô ta chẳng có giấy tờ chứng minh gì hết!"
"Được, cám ơn!"
Thang máy quá đông nên Rosé với Hansin chỉ có thể leo thang bộ. 'Leo 12 tầng đúng là tự tạo nghiệt cho chính mình!' Rosé mệt đến đứt hơi ấy thế mà Hansin vẫn như không có chuyện gì, hứng trí bừng bừng. Cuối cùng Rosé cũng hiểu tại sao Hansin này có thể điều hành kinh doanh YG tốt đến như vậy, sự nhiệt tình hóng chuyện của con hàng này đúng là không ai có thể sánh bằng! Rốt cuộc cũng vác xác được tới phòng 307. Rosé khom lưng thở hồng hộc, đang muốn đẩy cửa vào thì Hansin đã nhanh tay hơn.
Rosé còn chưa thấy rõ người bên trong là ai thì Hansin đột nhiên xụ mặt xuống đóng cửa lại, túm cả vai cô đẩy ra ngoài: "Chaeyoungie, đi thôi đi thôi... con mẹ nó! Tiểu gia cứ tưởng là ai kết quả lại là con khốn này! Để cho ả chết đi!"
"Rốt cuộc là ai mà cô lại có cái phản ứng này?"
"Dù sao đi rồi cô cũng không hối hận đâu!"
"Lee Hanchee?" Rosé nhướng mày hỏi.
Hansin nghiêm mặt: "Bingo~! Bây giờ có thể đi được chưa!"
"Là cô ta nên mới không thể đi được!" Rosé hất tay Hansin ra, xoay người tiến về phía phòng bệnh.
Hansin tức đến độ dậm chân bình bịch: "Chaeyoung, cô quan tâm tới cô ta làm gì! Cô cô cô.... chả lẽ cô vẫn còn tình cảm với ả?"
Rosé không phản ứng, đi thẳng vào phòng bệnh. Bên trong quả nhiên là Hanchee, trên đầu và tay ả ta được quấn một tầng băng gạc, đang nằm im trên giường bệnh.
Rosé ngồi xuống mép giường đưa tay chỉnh lại đầu tóc lộn xộn của gã, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: "Chị Hanchee..."
Hansin: "!!!" --- Mình vừa mới đặc biệt trông thấy cái gì! Nghe thấy cái gì! Chẳng lẽ Chaeyoung vẫn chưa dứt tình với con khốn cặn bã này? May mà chị không lên cùng nếu không sẽ phát điên lên mất!
Hansin vừa mới nghĩ vậy thì đột nhiên sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh, cô nuốt nước bọt quay đầu lại...
"Chị... chị... sao chị lên đây?" --- Còn có Mingie và cả Daejung nữa.
Lấy khả năng tưởng tượng của Hansin, lập tức đoán được là do Mingie không đợi được nên đòi lên thế là chị mang nó lên, còn Daejung tất nhiên cũng là nhân cơ hội đó mà chạy theo. 'Mẹ... lần này thì xong đời rồi!'
Trên giường bệnh, Hanchee sắc mặt tái nhợt nhíu mày một cái sau đó từ từ mở mắt: "Chaeng..."
"Chị thấy sao?" Rosé hỏi, trong lòng lại nghĩ rất lâu rồi chị ta chưa bao giờ gọi lại cái tên này.
Hanchee hoảng hốt nhìn cô gái trước mắt: "Là chị đang nằm mơ sao?"
Mỗi lần gặp mặt đều là châm chọc cùng cãi vã sau đó là tan rã trong không vui. Bản thân chị ta cũng không nhớ nổi là đã bao lâu rồi cô mới dùng bộ dạng dịu dàng này nói chuyện với mình. Trong nháy mắt vừa tỉnh lại thấy được sự lo lắng cùng ân cần trong mắt cô, thậm chí nghe được cô gọi một tiếng " Chị Hanchee" ấm áp dịu dàng như vậy.
Rosé khôi phục lại vẻ lạnh lùng: "Chị vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói không có gì đáng ngại chỉ có điều não bị chấn động một chút, cần ở lại quan sát một thời gian, nếu không có chuyện gì tôi đi trước..."
Nói xong vừa định quay người bước đi thì cổ tay bị nắm lấy...
"Đừng đi! Chaeng à~, đừng đi..."
"Còn có chuyện gì sao?"
"Chị..." Hanchee ngập ngừng nhìn cô rồi nói một hơi: "Mặc dù chị biết em không cần cũng khinh thường nhưng chị vẫn phải nói, thật xin lỗi... chị vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi em! Là chị hiểu lầm em! Em biết không? Cái khoảng khắc chị nghĩ rằng mình sẽ chết, điều chị tiếc nuối nhất là không kịp nói lời xin lỗi với em..."
Ngoài cửa, Hansin sợ đến mức chẳng dám nuốt nước bọt khẽ xoay người nhìn vẻ mặt bà chị ruột một chút, quả nhiên là cực kì đáng sợ.... 'Thật là muốn điên rồi, Chaeyoung đang muốn làm cái gì hả trời?'
"Lee Hanchee, chị không cần phải nói xin lỗi bởi vì dù tôi có cho chị thêm một cơ hội nữa thì chị vẫn chọn tin tưởng Hwayoung mà thôi."
Hanchee vội la lên: "Chị không..."
"Đừng nói chị sẽ không làm vậy, hiện tại Hwayoung không phải nói với chị rằng nó vô tội, đem tất cả đổ lên đầu Emily? Mà chị, có phải lại một lần nữa tin tưởng cô ta vô điều kiện? Nếu bây giờ tôi nói với chị, nó đang lừa gạt chị thì chị sẽ tin tôi sao?" Rosé nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Hanchee lảng tránh ánh mắt quá mức mãnh liệt của cô sau đó kiên định nói: "Chị sẽ điều tra rõ ràng!"
Rosé cười cười lắc đầu: "Cần bằng chứng mới tin thì đấy không gọi là tin à. Lúc trước chị tin nó đến nỗi nửa câu giải thích của tôi còn chẳng nghe lọt lỗ tai chị kìa."
"Chaeng, chị..."
"Chị...Hanchee"
"Chaeng!" Hanchee đột nhiên ngẩng đầu lên, lần này ả nghe rõ cô dùng giọng ấm áp dịu dàng với ả không còn lạnh lùng xa cách nữa.
Rosé đưa mắt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ giống như là đang xuyên qua bóng đêm mà nhìn mà một quãng thời gian đã rất xa: "Chị HanChee, chị có nhớ không? Năm em 9 tuổi, em rất muốn một chiếc cặp có in hình thần tượng nhưng nhà em không cho, sau đó trong nhà bị mất 100 won. Bà nội em nhất định nói là em ăn trộm, lúc ấy ngay cả ba mẹ em cũng nghi ngờ em, Tiểu Daeshim dù che chở cho em nhưng lúc đó nó cũng cho rằng em lấy vì nó biết em cực kì thích nam diễn viên đó..."
Rosé mới nói tới một nửa, Hanchee đã không nghe nổi nữa thân thể khẽ run lên.
Rosé tự giễu cười một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: "Lúc ấy chỉ có chị, chỉ có chị tin em không lấy trộm. Thậm chí đêm đó còn dẫn em đi gõ cửa nhà từng đứa bạn tới chơi nhà em hôm đó... cuối cùng cũng hỏi ra kẻ thực sự lấy trộm..."
"Chị biết không? Lúc ấy em còn nghĩ, chờ sau này em lớn lên nhất định phải gả cho người này!"
"Chaeng, đừng nói..." Hanchee khó chịu nhắm hai mắt lại.
Ngoài cửa, Hansin đang gào thét cháy hết cả ruột gan: 'chị dâu, đừng nói nữa mà!!! Em sợ tối nay cái bệnh viện này cũng bị phá hủy luôn quá!'
Bởi vì khí tràng của Lisa lúc này quả thực quá đáng sợ, ngay cả Daejung dù đang tức nhưng cũng phải cách xa một chút. Ngay lúc tất cả mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào trong phòng bệnh thì Mingie đột nhiên giật tay thoát khỏi Lisa vọt vào phòng bệnh. Con bé giống y như con sói con, đầu tiên là giằng lại tay của Rosé, sau đó ôm chặt lấy chân cô, trợn mắt nhìn Hanchee...
"Úi! Bảo bối..." Hansin sợ hết hồn đang muốn vọt vào thì bị Lisa cản lại. Hansin lúc này mới nhận ra nếu lúc này mà cô bước vào vậy thì khó nói rồi.
Rosé bị Mingie xông vào dọa cho sợ hết cả hồn: "Ối, bảo bối... sao con lại lên đây?" Cô nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính thủy tinh, thấy được đám Lisa cũng đang đứng bên ngoài hành lang. Cái đầu nhỏ của Mingie ngước lên nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng không bao lâu sau thì bắt đầu ướt nhẹp, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống...
Rosé lập tức cuống quýt: "Ối, bảo bối của cô, đừng khóc mà! Rốt cuộc có chuyện gì vậy! Ngoan nào, không khóc được không! Cô mang con về nha!" Rosé ôm lấy Mingie muốn rời đi, Hanchee sau cơn kinh ngạc gọi giật cô lại...
"Chaeng! Đứa bé này... là... là ai?"
Rosé theo thói quen để cằm của Mingie tựa lên vai mình, khe khẽ vỗ lưng cô bé thuận miệng đáp một câu: "Con của một người bạn, tôi đi trước đây, chị nghỉ ngơi cho khoẻ nhé! Tôi sẽ liên lạc với Hwayoung giùm chị."
Sau khi Rosé đi rồi, Hanchee vẫn nhìn chằm chằm về hướng cửa phòng, trên gương mặt tràn đầy hoảng hốt pha lẫn ngờ vực. 'Đứa bé đó rốt cuộc là ai?'
Tại sao chỉ trong thoáng chốc thế mà ã lại cảm thấy những đường nét trên gương mặt của đứa trẻ đó lại giống Rosé đến thế? Thậm chí ả còn liên tưởng tới đứa trẻ chết yểu 5 năm trước, 'nếu nó còn sống chắc cũng lớn như vậy. Đáng chết! Mình đang nghĩ cái gì thế? Quả thật là điên rồi! Đứa trẻ đó đã chết từ 5 năm trước rồi. Đúng thế.....chết rồi..... nhất định là nó đã chết rồi..... trong tình huống đó không thể có khả năng còn sống được.....'
Thấy Mingie vào không đến 5 giây thì Rosé liền đi ra, Hansin không nhịn được búng tay cái tách: 'Mingie, con làm tốt lắm!'
Rosé thấy vẻ mặt của Lisa liền biết ngay chị đang định trách móc Mingie, cho nên vội vàng biện hộ cho Mingie: "chị đừng trách Mingie, một đứa bé như nó thì đâu biết gì! Hơn nữa Mingie đâu có quấy rầy gì tôi đâu!"
Lisa bất đắc dĩ nói: "Cô chiều nó quá rồi đấy." Rõ ràng giọng điệu đầy trách cứ nhưng trên mặt lại chẳng có chút tức giận nào.
Daejung đứng bên cạnh mắt mở trừng trừng chứng kiến cảnh Lisa vừa nhìn thấy Rosé liền lập tức thu ngay cái vẻ áp suất thấp đó lại, thậm chí còn bày ra cái vẻ thắm thiết dịu dàng, quả thực lật mặt còn nhanh hơn lật sách, khiến anh ta hết cmn hồn --- 'Dối trá, quá dối trá!'
"Ai bảo chị suốt ngày cứ làm dữ với Mingie, tôi chỉ đang thay chị bù đắp cho Mingie thôi!" Rosé vuốt vuốt mái tóc của Mingie, trong mắt thoáng qua nét u ám khó phát hiện. 'Bây giờ không đối tốt với bảo bối, sau này đâu còn cơ hội nữa.'
Ra khỏi bệnh viện, sau khi lên xe Rosé ôm cục mandoo dỗ dành một lúc con bé nhanh chóng ngủ say.
Hansin nhịn nửa ngày cuối cùng không nhịn nổi nữa mà mở miệng truy hỏi: "Chaeyoung, cô ôn lại kỉ niệm xưa với tình cũ của cô là tính làm gì thế? Chắc không phải là định nối lại tình xưa với cái tên cặn bã đó chứ?"
Daejung ngồi ở ghế lái phụ nghe thế "hừ" lạnh một tiếng: "Nối nối cái mông! Lúc nãy suýt nữa thì cháu cũng bị cô ta lừa, con nhóc này lại diễn vai cô gái đáng thương, không những thế.... còn đặc biệt sử dụng thêm mỹ nhân kế nữa!"
Rosé nhướng mày: "Có tiến bộ đấy nhỉ, thế mà cũng bị ông nhìn ra à!"
Lisa ngồi bên cạnh Rosé, sắc mặt có hơi lạnh đi. Vừa rồi chị chỉ nhìn là biết thái độ của Rosé đối với Lee Hanchee tuyệt đối không phải là thật lòng, điều khiến chị thật sự tức giận chính là --- Mỹ nhân kế... cô lại dùng mỹ nhân kế với người khác không phải là chị...
"Đúng rồi, tôi còn phải gọi điện cho Park Hwayoung cái đã!" Rosé còn đang ôm Mingie cẩn thận dịch chuyển con bé rồi lôi điện thoại ra.
"Để tôi ôm cho." Lisa giúp cô ôm Mingie.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Hwayoung vang lên: "Park Chaeyoung? Hừ, gọi điện cho tao làm cái gì? Muốn giễu võ giương oai à? Con đê tiện! Nhìn thấy tao thân bại danh liệt bây giờ mày vui lắm phải không, đắc ý lắm phải không? Tao nói cho mày biết, mày đừng có vội mà đắc ý! Mày tưởng ba mẹ và Hanchee sẽ tin những lời vớ vẩn mày nói sao? Mày chẳng qua chỉ là một con nhà quê tưởng bám được vào..."
Đợi Hwayoung mắng được một lúc rồi, Rosé mới chậm rãi mở miệng: "Ngại quá phải ngắt lời cô rồi Park đại tiểu thư.... Để tôi nhắc cô một câu, bây giờ tôi đang để loa ngoài đó, hơn nữa Hanchee còn đang ở bên cạnh tôi đây nè ~~!"
(Chaeng của mình phải như vậy, chịu ấm ức đủ rồi không để bất kì ai đặc biệt là những người đã chà đạp sỉ nhục lòng tin của mình (>,<) )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro