Cô Chaeyoungie sẽ mãi mãi thích con chứ?
Trước khi ăn cơm, Rosé đo nhiệt độ cho bánh bao nhỏ, thấy nhiệt độ ở mức bình thường mới hoàn toàn yên tâm.
Chuyện bánh bao nhỏ chỉ mở miệng nói một câu rồi không nói nữa thì cô cũng chẳng vội.
Đối với cô mà nói thì sức khỏe của bánh bao nhỏ mới là quan trọng nhất, mặc dù cô rất hy vọng bánh bao nhỏ có thể nói chuyện một cách bình thường nhưng tuyệt đối sẽ không ép nhóc làm chuyện nhóc không muốn. Chờ lúc nhóc thật sự muốn nói thì tự nhiên sẽ mở miệng.
Ăn sáng xong, Rosé đột nhiên nhớ đến một chuyện: "A đúng rồi! Suýt nữa quên mất tôi có quà cho hai người!"
Quà! Đôi mắt bánh bao nhỏ lập tức sáng rực.
Rosé lạch bạch chạy về phòng cầm hai cái túi màu xanh da trời một lớn một nhỏ đi ra, chia cho bánh bao nhỏ và bánh bao lớn.
Lisa nhận lấy túi quà thì hơi bất ngờ: "Tôi cũng có?"
"Đương nhiên rồi!" Lại còn đắt nhất nữa chứ!
Lisa mở túi ra, bên trong là một bộ âu phục, liếc mắt nhìn con gái một cái thì quả nhiên cũng là một bộ âu phục trẻ em cùng kiểu dáng.
Rosé thích nhất là nhìn hai người 1 lớn 1 nhỏ bọn họ mặc đồ đôi! Có điều, trừ quần áo ra Rosé còn mua thêm cho bánh bao nhỏ một dây treo balo hình con gấu, còn Lisa là một cái kẹp cà vạt.
"Thế nào, thế nào, thế nào? Có được không? Có thích không?" Rosé vội vàng hỏi.
Câu trả lời của bánh bao nhỏ là chạy như bay vào trong nhà lấy balo ra, sau đó giao cho Rosé, ý bảo cô giúp đeo gấu con lên balo
Lisa mở miệng nói: "Mặc cho em xem?"
Rosé vừa nghe thì vui vẻ gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm, tôi muốn xem!"
Bánh bao nhỏ không cam lòng phồng má, cũng lập tức ôm quần áo vào phòng thay.
Rosé chống cằm, vô cùng mong đợi. (má ơi cơm chó @@)
Hơn cả mong đợi chính là khẩn trương bởi vì lần này cô chọn màu... có chút khiêu chiến giới hạn của Đại ma vương... Lần trước là màu xanh da trời, lần này cô chọn... màu đỏ!!! Cô thậm chí còn dám đánh cuộc, cả đời này Đại ma vương chưa bao giờ từng mặc màu đỏ... Dĩ nhiên, cô không thể nào chọn màu quá khoa trương như màu đỏ tươi, mà thiên đỏ như bordeaux (đỏ thẫm).
Vừa nãy Đại ma vương nhìn thấy xong lại không chút do dự nói muốn mặc thử khiến cô kinh hãi thật lâu, chỉ sợ Đại ma vương sẽ không mặc thôi! Thấp thỏm hồi lâu, hai người bọn họ cơ hồ là đồng thời đẩy cửa bước ra ngoài.
'Thật... thật là đẹp quáaaaaaaaaaaaa...! Tại sao lại có thể đẹp được đến thế! Không ngờ Đại ma vương lại có thể mặc đến đẹp ngút trời thế này, chẳng có chút cảm giác nào là không thích hợp, quả nhiên không có màu nào Đại ma vương không mặc được!' Hơn nữa bởi vì cô chưa bao giờ thấy Đại ma vương mặc màu như vậy cho nên càng nhìn càng thấy kích động.
"Thế nào?" Lisa nhướng mi, thật ra thì nhìn vẻ mặt đã biết là vượt quá mong đợi của cô rồi.
Đúng là cả đời này chị chưa bao giờ mặc màu này nhưng vì là đồ cô tặng nên chị mới không chút do dự mà mặc vào, thậm chí còn có cảm giác ngọt ngào như ăn mật.
'Ừm, chỉ cần là vợ chọn thì có là màu xanh nõn chuối chị cũng mặc...'
"Cực cực cực cực cực cực... đẹp luôn đó nha!" Thấy hai người bọn họ thử đồ xong, Rosé thỏa mãn ngắm nhìn hồi lâu.
Của Lisa là bộ âu phục có cả áo vest, áo gile và áo sơ mi, còn bánh bao nhỏ là quần đùi dây có thêm nơ cổ cùng màu. Hai Appa con đứng chung một chỗ nhìn thế nào cũng thấy mãn nhãn!
Đến tận lúc sắp muộn giờ, Rosé mới vội vàng hồi phục lại tinh thần: "Lalisa, chị không đi là muộn giờ làm đó?"
"Không sao, còn sớm. Chẳng phải hôm nay em muốn đi xem văn phòng với cậu Taeyang sao? Mấy chỗ này là tôi giúp em chọn mấy chỗ thích hợp để em tham khảo." Lalisa vừa nói vừa đưa ra một tập tài liệu.
"Nhanh thế đã xong rồi?" Rosé kinh ngạc vì hiệu suất làm việc của Đại ma vương.
"Không tốn nhiều thời gian." Bởi vì là chuyện của em nên nhất định phải ưu tiên vị trí thứ nhất, tất nhiên là phải nhanh thôi.
"Cảm ơn!!!" Nhìn tài liệu Lisa đưa cho cô có cả những phân tích cặn kẽ cùng so sánh, Rosé nhất thời cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Sau đó, ánh mắt lại rơi vào bánh bao nhỏ thì cả người bỗng thấy hơi khó giải quyết: "Ây... nếu hôm nay tôi đi xem văn phòng, vậy bánh bao nhỏ phải làm thế nào? Nếu không để hôm khác đi, cứ chạy tới chạy lui như thế chắc chắn không tiện mang bé con đi, dù sao cũng mới khỏe lại!"
Bánh bao nhỏ vừa nghe, vẻ mặt đã như thể bị vứt bỏ đến nơi.
"Để tôi gọi điện bảo chú Song đến." Lisa nói.
Bánh bao nhỏ trợn mắt nhìn Appa, bàn tay túm lấy quần áo Rosé càng siết chặt hơn, không muốn!
Rosé có chút do dự, để một mình bánh bao nhỏ ở lại đây, dù có người chăm sóc nhưng cô vẫn không thấy yên tâm.
Lisa nhìn ra nỗi băn khoăn của cô, vì vậy để di động xuống nói: "Hoặc là tôi mang con bé đến công ty, em xong chuyện thì đến đón."
"Ừm..." Để bánh bao nhỏ đi cùng Appa nó thì cô yên tâm hơn chút!
Rosé trầm ngâm chốc lát, sau đó cúi người xuống dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo Bối, thật xin lỗi con nhưng hôm nay quả thật cô có việc phải làm, con xem, con muốn ở đây chờ cô về hay là đến công ty với Appa?"
Nhóc chẳng muốn chọn cái nào cả, nhóc chỉ muốn ở cùng cô Chaeyoungie thôi! Nhóc không sợ mệt! Nhưng mà... nhóc sợ liên lụy đến cô Chaeyoungie... sợ làm cô Chaeyoungie mệt mỏi... Bánh bao nhỏ xoắn xuýt một lúc lâu cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Appa đang đứng bên cạnh một cái, ý là nhóc lựa chọn đến công ty với Lisa.
Lisa nhìn con gái đưa ra quyết định thì tỏ vẻ rất hài lòng, quả nhiên là con ruột có khác!
Rosé tất nhiên không nhận ra sự trao đổi bằng mắt của hai cha con, yêu thương ôm lấy bánh bao nhỏ cọ cọ: "Bảo bối ngoan quá, cô làm xong việc sẽ đến đón con ngay lập tức!"
Trấn an bánh bao nhỏ xong, Rosé với Lisa bắt đầu chia nhau hành động.
...
Tại cao ốc của tập đoàn BP.
Khi Lisa dắt tay bánh bao nhỏ xuống xe đã dẫn đến một mảnh náo động.
Cơ hồ mọi ánh mắt đều rơi vào đứa bé được Lisa dắt tay.
Hoàn toàn không cần nghĩ nhiều, đứa bé có khuôn mặt y như đúc ra từ một khuôn với Boss nhà bọn họ chắc chắn là vị Tiểu Công Chúa trong truyền thuyết kim quang lòe lòe!
Nhất là hôm nay Lisa với Mingie còn mặc đồ đôi do Rosé mua tặng. Một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ thật chói mù mắt người xem. Ngay cả ánh nắng ban mai cũng chết mê chết mệt mà bám hết lên hai người bọn họ, nếu không thì sao tự dưng lại có hiệu ứng ánh hào quang chói lòa thế này?
Lễ tân quèn đứng trước cửa công ty hưng phấn, kích động không thôi, lập tức lên diễn đàn công ty báo động trước một câu:
[Ối giời ơi... Tin tức đặc biệt đây!!! La đổng mang Tiểu Công Chúa đến công ty!!! Tiểu Công Chúa đẹp ngất ngây, vô cùng dễ thương và đáng yêu!!!]
Cái tin này vừa được đăng lên, diễn đàn công ty như thể chảo dầu sôi bị nước lạnh bắn vào, hoàn toàn nổ tung, vừa mới đăng lên đã leo lên top...
[Tiểu Công Chúa ? Đầu óc tôi không được thông minh, cô đừng có gạt tôi! Sao La đổng lại có thể đưa Tiểu Công Chúa tới công ty chứ?]
[Cô không nhìn lầm rồi chứ? Sao cô biết đó là Tiểu Công Chúa?]
[Tôi vào công ty năm năm, chưa từng thấy một sợi tóc của Tiểu Công Chúa đâu đấy!]
[Có thật là Tiểu Công Chúa không? Tôi còn tưởng đó là tin đồn chứ!]
[Cho dù có thì cũng chẳng có khả năng đó là Tiểu Công Chúa, La đổng làm người kiêm tốn như vậy thì sao có thể mang con đến công ty được?]
...
Lễ tân quèn không phục, ra sức phản bác: [Chính là Tiểu Công Chúa thật đó! Khuôn mặt y như đúc từ một khuôn với Boss thì sao tôi có thể nhận sai!!! Hơn nữa bọn họ còn mặc đồ đôi! Tôi chưa bao giờ thấy La đổng mặc màu sắc tươi sáng như vậy! Mấy người biết hôm nay La đổng mặc màu gì không? Màu đỏ màu đỏ đó nha! Vì mặc đồ đôi với con gái mà mặc cả đồ màu như vậy luôn! Quan trọng là vẫn đẹp đến chết người! Không, còn đẹp hơn cả mọi ngày!]
Nghe lễ tân nói tường tận như thế cũng dần dần có người tin: [Cầu hình cầu hình! Một người hưởng thụ thì thật quá không phúc hậu rồi!]
[Lúc ấy tôi cũng ngu người rồi, sao nhớ chuyện chụp ảnh chứ! La đổng đã dắt Tiểu Công Chúa vào thang máy lên tầng rồi, lát nữa mấy người tự nhìn sẽ biết!]
...
Bởi vì có lễ tân quèn báo trước, cho nên tất cả mọi người đều bỏ xuống công việc đang làm, tập trung về hướng thang máy hóng hớt.
Chờ đợi hồi lâu, ruốt cuộc... "Đinh" một tiếng. Cửa thang máy mở ra.
Lalisa dắt tay một bé con trắng trẻo mũm mĩm, đi từ thang máy ra. Từ trước tới giờ bọn họ chỉ thấy Boss đại nhân mặc đồ đen, thế mà hôm nay lại thật sự mặc màu đỏ!!!
Hơn nữa còn dắt theo một bé gái chừng năm tuổi mặc cùng kiểu quần áo, khuôn mặt kia rõ ràng là phiên bản mini của Boss nhà bọn họ mà, thậm chí cả vẻ lãnh khốc cao ngạo trên khuôn mặt mini cũng giống y hệt.
Thấy một lớn một nhỏ xong các nhân viên đều sợ ngây người, tới tận khi đến gần mới có người kịp phản ứng lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng La đổng, chào buổi sáng Tiểu Công chúa!"
Mặc dù cảnh tượng mọi người đồng loạt đứng dậy rất hoành tráng nhưng mà bánh bao nhỏ mới năm tuổi lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi.
Trên thực tế đó là vì nhóc vẫn còn đang chìm trong mất mát khi bị chia cắt với cô Chaeyoungie, làm sao mà chú ý được mọi chuyện xung quanh chứ.( đang ấm ức vì không được Chaeyougie dẫn đi mà còn gặp mấy ng hmmm)
Hai người vừa mới bước chân vào phòng Chủ tịch, tiếng bàn tán bên ngoài không kìm được bắt đầu xôn xao.
"Chúa ơi! Đúng là Tiểu Công Chúa nha!"
"Gen của Boss đúng là quá tốt! Càng ngày càng hiếu kì mẹ ruột của Tiểu công chúa rốt cuộc là ai!"
"La đổng mặc màu đỏ! Từ trước tới giờ tôi vẫn nghĩ La đổng hợp với màu đen nhất! Bây giờ thực tế đã chứng minh, kiến thức tôi qua nông cạn!"
"Thật ra thì cái tôi tò mò nhất chính là, ai đã mua quần áo của La đổng với Tiểu Công chúa vậy? Chưa kể lại còn khiến hai người họ mặc vào nữa?"
"Đúng đó! Lấy tính cách của La đổng thì chắc chắn không mua, càng không bao giờ mặc loại quần áo có màu như này! Nếu là Han tổng thì còn có khả năng!"
"Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên chính là bà chủ tương lai nha!"
...
Rosé vừa nhấn chuông cửa phòng khách sạn thì cửa phòng được kéo ra ngay lập tức.
"Bà chủ! Chị tới rồi!"
Thấy Rosé, trên mặt Taeyang không chỉ có sự kích động mà còn có sự nhẹ nhõm.
Dẫu sao lúc ở Los Angeles thì sự xuất hiện của Rosé đối với cậu quá mức đột nhiên, cả đêm qua cậu ngủ không ngon chỉ sợ tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi. Sáng sớm thức dậy vẫn một mực đợi Rosé đến tìm, sợ cô sẽ không tới, sợ bản thân có chỗ nào không tốt khiến cô thay đổi chủ ý, sợ mình sẽ rơi vào một nỗi tuyệt vọng khác...
'May mà chị ấy đã tới.'
Rosé nhìn Taeyang ăn mặc chỉnh tể: "Chuẩn bị xong rồi sao, đi luôn nhé?"
"Ừ, đi thôi!
"Cậu ăn sáng chưa?"
"Dạ đã ăn rồi, khách sạn có cung cấp bữa sáng."
"Được, vậy chúng ta lên đường luôn! Xem văn phòng trước nhé? Nhà thì để sau, đợi khi về có thể đặt mua đồ cần thiết luôn!"
"Được."
...
Rosé nhìn kỹ mới phát hiện, tài liệu mà Lisa chuẩn bị cho cô không những có đủ thông tin về văn phòng mà đường đi cũng được chỉ rất rõ ràng chi tiết, thật để cho cô mở mang tầm mắt đồng thời trong lòng cũng vô cùng ấm áp.
Sáng sớm Rosé đã mang Taeyang xem mấy chỗ, không hổ là do Đại ma vương đề cử, mỗi khu vực đều vô cùng thích hợp làm văn phòng mà ngay cả chủ nhà cũng vô cùng khách khí.
Cuối cùng hai người nhìn trúng một văn phòng cao cấp.
Văn phòng này có diện tích không lớn nhưng đủ đùng, trang hoàng đơn giản, đồ dùng cần thiết cũng đều có sẵn, có thể vào hoạt động luôn. Không chỉ thỏa mãn đầy đủ những nhu cầu của Rosé mà phần lớn những công ty gần đây đều là các công ty nghệ thuật, thiết kế thời trang... một môi trường làm việc rất tốt.
Rosé với Taeyang thương lượng một chút thì quyết định chọn chỗ này luôn. Ký hợp đồng với chủ nhà xong, hai người chuẩn bị đi mua đồ.
"Hai ngày này chúng ta đi sắm đồ, sau đó qua trung tâm giới thiệu việc làm tuyển mấy người..."
Rosé nói chuyện với Taeyang, phía đối diện đi tới một đám thanh niên trẻ tuổi.
Những người đó đều ăn mặc rất hợp thời trang, đi ở giữa là một người thanh niên treo vẻ đắc ý cùng kiêu ngạo trên mặt.
"Thầy Kim, thầy thật sự quá lợi hại! Mấy nhà thiết kế trong nước tham gia tuần lễ thời trang Los Angeles lần này đều bị thầy ép xuống cả! Ngay cả Smith - nhà thiết kế chính của CL cũng có lời khen thầy nữa đó!"
"Đây đã là cái gì? Sau lần này hơn nửa số diễn viên có tiếng trong nước sẽ mặc thiết kế của thầy Kim đó!"
"Nghe nói thầy Kim chuẩn bị đăng kí tham gia giải StarLight đúng không, giải nhất chắc chắn thuộc về thấy Kim rồi!"
(Giải StarLight: một sân chơi lớn dành cho những nhà thiết kế tài năng của Hàn Quốc.- editor tự nghĩ nên đừng đi hỏi bé gu gồ chi nhen >,<)
...
Rosé vốn chỉ vô tình nhìn lướt qua, cũng chẳng chú ý đến nhưng cô lại phát hiện sắc mặt Taeyang đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy đám người kia.
Chính xác mà nói là khi cậu ta nhìn thấy người đàn ông được đám người kia vây quanh.
Hình như đám người kia vừa gọi tên kia là "Thầy Kim", chẳng lẽ...
"Taeyang, cậu biết người đó sao?" Rosé làm như lơ đãng hỏi một câu.
Taeyang siết chặt nắm tay, nghiêm mặt gật đầu một cái: "Biết."
Rosé sáng tỏ: "Tên đó chính là tên khốn nạn ăn cắp thiết kế của cậu, Kim Bum sao?"
"Đúng vậy." Taeyang gắt gao nhìn chằm chằm vào tên đàn ông kia cho đến khi đám người đi qua...
Rosé đột nhiên cảm thấy hơi kì quái: "À mà Taeyang, vừa mới nãy chúng ta ở gần bọn họ như vậy, thậm chí cái gã Kim Bum đó còn nhìn về phía bên này nữa cơ mà, tại sao hắn ta không nhận ra cậu?"
Lúc này vẻ tăm tối trên mặt Taeyang mới dần dần rút đi, nghe thấy Rosé hỏi thế, anh chàng có hơi xấu hổ nói: "Thực ra, tuy rằng bản thân tôi là nhà thiết kế nhưng mỗi ngày đều chỉ vùi đầu vào vẽ vời thiết kế... trên phương diện giao tiếp đều giao hết cho Kim Bum xử lý, cho nên tôi không để ý đến hình tượng bản thân mình lắm, thế nên...thế nên... kể cả là khi tôi không sa cơ lỡ vận thành ăn mày thì hình tượng cũng không khác gì cho lắm..."
"Chậc... chẳng trách! Cậu cũng coi như là một đóa hoa lạ trong giới thiết kế thời trang đấy!" Rosé bật cười.
'Là một nhà thiết kế có ai là không chăm chút đến hình tượng của bản thân? Cái gã này không những thế lại còn tự biến mình thành một tên ăn mày...'
Rosé khẽ ho một cái thu hồi những suy nghĩ đang lung tung tán loạn đó lại, đưa mắt đánh giá thật kĩ "tiểu thịt tươi" đứng bên cạnh mình rồi dặn dò: "Nhưng mà, sau này không được phép như thế nữa, một vẻ ngoài sáng sủa mới có lợi cho sự sáng tạo, biết chưa? Mà quan trọng nhất là, có vẻ ngoài đẹp như thế này tiết kiệm được khối tiền quảng cáo đó cậu biết không! Cậu nhìn cái gã Kim Bum đó xem, ăn mặc chải chuốt, trang điểm còn đậm hơn cả phụ nữ, lại còn đeo len nữa kìa, sáp tóc vuốt cho bóng nhẫy lên cũng không đẹp bằng một nửa cậu đâu đấy?"
Taeyang bị cô nói thế đâm ra ngượng: "Sếp, sếp nói quá rồi!"
Rosé nhướng mày: "Quá đâu mà quá, tôi nói cậu không tin à, đợi đến lúc cậu có một đám fan nữ điên cuồng rồi thì biết nhá!"
'Ha ha ha, nhan sắc khiến Đại Ma vương cũng phải lên cơn ghen, tôi không hề nói quá một tí nào đâu? Nếu không phải vì tài năng thiết kế của cậu , tôi đã kéo cậu ta vào giới giải trí rồi.'
"À, đúng rồi, giải StarLight là cái gì? Quan trọng lắm à?" Rosé hiếu kì hỏi.
"Đúng thế, có thể đó nói là giải thưởng quyền lực nhất của giới thiết kế thời trang trong nước. Bây giờ cách thời gian đăng kí tham gia còn nửa tháng, thời gian rất gấp gáp nhưng mà... sếp, tôi muốn thử sức!" Ánh mắt Taeyang vô cùng kiên nghị.
"Cậu muốn tham gia à? Đương nhiên là được rồi! Có cần tôi giúp gì thì cứ nói, tôi hoàn toàn ủng hộ cậu!" Rosé vỗ vai Taeyang.
"Cám ơn sếp! Có câu này của sếp là đủ rồi!"
Trước đây thiết kế đối với Taeyang chỉ thuần túy là đam mê, ngoại trừ thiết kế ra cậu không có hứng thú với cái gì khác, nhưng lần này cậu sẽ coi nó là sự nghiệp cả đời, là niềm tin và mục tiêu. Mà quan trọng nhất là, cậu muốn chứng minh cho cô gái trước mặt thấy, cô ấy không nhìn nhầm người!
Tập đoàn BP, trong văn phòng Chủ tịch.
Từ sau khi Mingie bước vào phòng làm việc liền ôm khư khư cái ống nhòm dính lấy cái bệ cửa sổ, ngay cả ăn cơm cũng phải lôi ra bệ cửa sổ ngồi, biến thành "Hòn Vọng Chaeyoung" đỏ rực.
Lisa ngẩng đầu khỏi đống công văn thấy con gái vẫn bám lấy cái cửa sổ, vẻ mặt có chút không vui nói: "Mingie, con sang phòng bên ngủ một lúc đi."
Mingie nằm bò ra đó bất động, không đi!
Lisa liếc con gái một cái: "Cô Chaeyoungie của con mấy hôm trước từng ngủ ở đó đấy."
Mingie nghe thấy thế liền trượt xuống bệ cửa sổ, chạy vào phòng nghỉ ngơi.
Coi như cũng dỗ được con gái đi ngủ, Lisa thở phào một hơi nhẹ nhõm, tiếp tục làm việc tiếp.
Nhưng chỉ một lúc sau, nhóc con đã tỉnh và đổi một cách khác để giày vò người ta.
Rõ ràng là việc nằm bò trên cửa sổ trông ngóng đã không thể thỏa mãn được cô nhóc, bé con lôi giấy bút ra, bắt đầu viết xoèn xoẹt.
Mingie viết lia lịa một hồi rồi chạy bình bịch đến đưa cho Lisa xem: "[Tại sao cô TiChaeyoungie vẫn chưa đến đón con?]
Lisa liếc nhìn một cái rồi nói: "Cô ấy đang bận."
Bánh bao nhỏ: [Có phải cô Chaeyoungie lại không cần con nữa rồi đúng không?]
Lisa: "Con nghĩ nhiều quá!"
Bánh bao nhỏ: [Vậy sao cô vẫn chưa đến đón con?]
Lisa: "Bởi vì vẫn chưa xong việc?"
Bánh bao nhỏ: [Lúc nào thì cô Chaeyoungie mới xong việc?]
Lisa: "Ta không biết, con có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy mà."
Bánh bao nhỏ: [Không đâu! Như vậy sẽ làm phiền cô Chaeyoungie mất! Cô ấy thích con thật sao?]
Lisa: "..." Khóe miệng Lisa cứng đờ giật giật, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên khỏi núi công việc, con lo sẽ làm phiền cô Chaeyoungie vậy thì tại sao không lo đến việc sẽ quấy rấy đến Appa ruột con?
Bánh bao nhỏ đang bất an đương nhiên là sẽ không quan tâm đến việc có quấy rầy Appa nó hay không, vẫn tiếp tục seri mười vạn câu hỏi vì sao...
Bánh bao nhỏ: [Liệu Cô Chaeyoungie có đột nhiên không thích con nữa không?]
Bánh bao nhỏ: [Cô Chaeyoungie vẫn chưa tới đón con, hay cô ấy thích bạn nhỏ khác mất rồi?]
Bánh bao nhỏ: [Cô Chaeyoungie sẽ mãi mãi thích con chứ?]
Bánh bao nhỏ: [Con có phải là bé bi mà cô ấy thích nhất không?]
...
Lisa: "..." 'Vợ ơi, sao em vẫn chưa về???'
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lisa có cảm giác trông trẻ con thật là khó...
Đúng lúc này bên ngoài phòng làm việc.
Trong văn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng phấn khích: "Yoo... Những bảo bối thân ái của tôi, Tiểu gia của các em đã về rồi đây!!!"
Sắp mùa đông đến nơi mà Hansin lại mặc quần đùi áo sơ mi hoa, trên eo còn mặc cả cái váy cỏ, chân đi tông, đầu tóc màu mè bị rối tung như cái ổ rơm, trông cực kì bắt mắt xuất hiện trước cửa thang máy.
Nhưng mà kể cả có ăn mặc lôi thôi thì vẫn cứ đẹp đến mức khiến tất cả đám nhân viên nữ ở đây hét ầm lên.
"Aaaa...! Nhị tiểu thư trở về rồi!!!"
"Nhị tiểu thư, cô đã trở về rồi! Sao bảo là nghỉ tận ba tháng?"
...
Hansin phóng khoáng hất cái đầu sặc sỡ lên: "Ha ha ha ha ha... Đương nhiên là vì nhớ mọi người rồi...!"
"Aaa...! Han tổng, tôi cũng nhớ chị!!!"
"Han tổng, chị mặc thế này đẹp và soái quá đi mất aaaaa...!"
"Đẹp quá! Soái quá! Han tổng, chúng tôi có thể chụp ảnh được không?"
...
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, may quá đi mất thôi, không chỉ nhìn thấy Tiểu công chúa, ngay cả Han tổng nghỉ rất lâu cũng về rồi...
"Ha ha, chụp thoải mái... Đúng rồi, các bảo bối tôi có mang quà về cho mọi người đấy! Ai cũng có phần nha..." Hansin nói rồi đắc ý vỗ tay.
Đằng sau cô có mấy người nghe lệnh lập tức khiêng mấy cái thùng to đùng đi vào. Mọi người nhìn kĩ, trong thùng hóa ra toàn dừa là dừa...
Hansin rung rung chân, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Ha ha, toàn bộ chỗ này là do Tiểu gia tự tay hái xuống đấy, suýt nữa thị bị đập cho vỡ đầu!"
"Aaaa, Han tổng thật là biết quan tâm đến người khác quá!"
"Món quà đặc biệt quá!!! Thích quá đi mất! Cám ơn nhị tiểu thư!"
"Nhị tiểu thư có thể kí tên lên quả dừa cho em được không?"
"Em cũng muốn, em cũng muốn! Kí luôn lên người em được không?"
...
Nhìn thấy đám nhân viên nữ hớn hở ùa đến, vẻ mặt của đám nhân viên nam còn lại thảm thương không nỡ nhìn, ôi, con người ta sinh ra đã đẹp thì có ăn mặc như nào tùy tiện tặng mấy quả dừa cho người ta, cũng có thể lấy lại được một đống trái tim của các cô nàng...
Đang nghĩ như thế, bọn họ lại thấy có mấy đồng nghiệp nam thế mà cũng ôm dừa đỏ mặt đi xin chữ kí rồi...
Sau khi giao lưu thân thiết với các nhân viên xong, Hansin liền đẩy cửa văn phòng làm việc của chị Hai nhà mình.
"Chị Hai! Em về rồi!!! Một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi là đã qua bao nhiêu cái ba thu rồi, có phải chị rất nhớ em không... ối...!"
Ngay sau khi nhìn rõ chị mình đang ngồi trước bàn làm việc, Hansin đần ra mất một giây, rồi sau đó liền che mắt, gào lên với cái giọng không thể nào tin nổi...
"Móa!!!Fuckkkk! Tôi nhìn thấy cái gì thế này!?"
'Chị Hai đang mặc cái gì vậy? Là cái gì thế??' Cô ta còn tưởng lần trước chị ấy mặc màu xanh Saphire đã là kỳ tích lắm rồi...Thế mà hôm nay còn nhìn thấy chị nhà mình mặc màu đỏ! Màu đỏ đấy, màu đỏ đấy! Trời ơi! Cô ta dám thề rằng, cả đời chị mình chưa bao giờ mặc cái loại màu này! 'Không cần hỏi cũng biết cái gu thẩm mỹ này là của ai!'
Còn chưa hết kinh ngạc thì cô ta lại nhìn thấy Mingie đang nằm bò trên bệ cửa sổ mặc đồ đôi hai người cùng màu...
'Lại thêm một mũi tên xuyên tim nữa...'
"Ôi má ơi! Không thể thế này được, không thể thế này được! Tôi vừa mới quay về mà đã hành tôi thế này rồi! Có ai không, chuẩn bị máy bay cho tôi, tôi muốn quay về hòn đảo nhỏ cô đơn ở Bắc Bán Cầu..."
Cuối cùng sau khi tỉnh táo lại, Hansin quyết đoán bắt đầu quay sang tám chuyện.
Cô ta bu đến, đê tiện sờ sờ quần áo của bà chị: "Chị dâu em tặng đấy à? Xem ra trong khoảng thời gian em không có ở đây, tiến triển của hai người cũng không tệ đâu nhỉ? Đúng không? Đúng không? Em nghe nói Mingie nhà chúng ta đã mở miệng nói chuyện rồi thế cho nên đón ngay chuyến bay sớm nhất về đây đấy! Có thật là Mingie đã nói chuyện được rồi không?"
Nói rồi không đợi chị mình trả lời liền bổ nhào đến trước mặt Mingie, vẻ mặt nịnh nọt: "Tiểu bảo bối, mau gọi dì đi! Nhanh nào! Nhanh nào, vì để nghe tiếng dì này của con, dì còn vứt luôn cả mấy cô em nóng bỏng để về đây đấy!"
Mingie nhìn cái vẻ mặt ngu si của Hansin một cái liền cúi đầu xuống lúi húi viết mấy chữ.
Hansin cũng dí sát theo nhìn xem liền thấy Mingie viết một câu: [Con có phải là bé bi mà cô Chaeyoungie thích nhất không?]
"Hả?" Hansin bị câu này làm cho ú ớ, nhưng vì dẻo mồm cho nên cô ta vô thức đáp lại: "Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên rồi!"
Đôi mắt của Mingie cục cưng sáng rực lên, viết tiếp: [Vậy tại sao cô Chaeyoungie vẫn chưa đến đón con?]
Lalisa ngồi trước bàn làm việc liếc qua haidì cháu một cái, hiếm thấy lắm mới tốt bụng được lần mà giải thích tình hình cho Hansin: "Trong khoảng thời gian sắp tới Mingie sẽ ở cùng với Chaeyoungie, nhưng mà hôm nay cô ấy có việc bận, chị tạm thời trông con bé một lúc."
Hansin nghe liền hiểu, đáp lại: "Mingie đừng sốt ruột nha, cô Chaeyoungie của con vì muốn đón con sớm hơn một chút mà bây giờ đang bận túi bụi kìa."
Bánh bao nhỏ: [Công việc quan trọng hơn hay con quan trọng hơn?]
Hansin: "À, đương nhiên là con quan trọng hơn rồi!"
Bánh Bao nhỏ: [Vậy tại sao cô Chaeyoungie không đến đón con?]
Hansin: "..." Hình như có gì đó sai sai, sao lại quay về vấn đề này rồi?
...
Thấy Mingie quấn lấy Hansin, Lisa khẽ thở phào một cái, cuối cùng có thể yên tâm làm việc rồi.
Nửa tiếng sau,Hansin bị Mingie giơ bảng chạy theo phía sau truy ôm đầu chạy trối chết, gào lên một tiếng đầy đau khổ: "Ôi giời ơi! Bảo bối, con tha cho dì đi!!! Đừng hỏi nữa mà!!!"
Có là người dẻo miệng như Hansin cũng không chịu nổi công kích tinh thần của Mingie.
Hansin liếc mắt thấy chị mình vẫn đang thản nhiên làm việc thế mới bừng tỉnh, 'thảo nào lại tốt bụng giải thích tình hình cho mình thế, hóa ra là đang bẫy mình.Fuck! Tại sao vừa mới về lại bị rơi vào bẫy rồi!'
Sau cùng, Mingie vốn đang quần lửng áo hoa, chân xỏ tông đầy hào hứng thì giờ phải nằm gục trên sofa, hai mắt vô thần, yếu ớt giơ tay lên: "Chị dâu... chị ở đâu thì mau mau về đi..."
Cùng lúc đó, Rosé đang đi mua sắm với Taeyang thì đột nhiên hắt xì mấy cái liền.
'Ô, ai đang mong mình thế nhỉ?'
Cho dù hôm nay mọi chuyện đều tiến hành vô cùng thuận lợi nhưng đợi đến khi xong xuôi hết tất cả thì cũng đã chiều muộn.
Taeyang nhận mấy cái túi từ tay Rosé: "Boss mau về nghỉ ngơi đi thôi, những chuyện còn lại tự tôi làm cũng được rồi!"
Rosé liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, cũng lo là bánh bao nhỏ đợi lâu quá sốt ruột cho nên gật đầu: "Có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho tôi đấy, không cho phép cậu tự mình chống đỡ đâu đấy nhé!"
"Vâng, tôi biết rồi!"
"Thế tôi về đây, cậu đi đường cẩn thận nhé!" Rosé vừa vẫy tay vừa không yên tâm mà dặn đi dặn lại: "À, đúng rồi, tối đến đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận, cửa sổ cũng phải kiểm tra kĩ càng đó!"
Taeyang nghe thế dở khóc dở cười, cứ luôn cảm thấy Rosé chăm sóc cậu cứ y như một cô gái vậy...
Tạm biệt Taeyang rồi, Rosé vội chạy thẳng về tập đoàn BP đón bánh bao nhỏ.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể gặp được bánh bao nhỏ ngay lập tức, tâm trạng của Rosé trở nên tốt gấp bội, mệt mỏi của cả ngày đều tan biến.
Đối lập với tâm trạng cực kì tốt của Rosé, lúc này trong văn phòng Chủ Tịch, Hansin và Lisa đã bị Mingie giày vò đến mức sắp suy nhược thần kinh đến nơi...
Hansin nằm bò trên sofa như con cá chết còn bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh vẫn đang giơ tập giấp lên ép cô trả lời: "Trời ơi! Sao đột nhiên em lại cảm thấy... Mingie nhà chúng ta không biết nói cũng tốt lắm..."
'Không nói được đã hành hạ bọn mình đến thảm thiết thế này rồi, đợi đến lúc biết nói còn như thế nào nữa?'
Lisa bóp trán, trên gương mặt cũng tràn đầy mệt mỏi, không thể đánh cũng chẳng thể mắng, ngay cả một câu nói nặng cũng chẳng thể nói, nếu vợ mà biết thể nào cũng nổi cơn tam bành.
May mà Hansin quay về kịp thời, bằng không chỉ một mình chị đúng là không thể ứng phó nổi...
Hansin không biết móc đâu ra một cái gương, vẻ mặt trịnh trọng nói với Mingie: "Bảo bối à, đừng hỏi dì nữa, dì cho con cái gương này, đúng, chính là cái gương này, dì bảo con nha, đây là một cái gương thần, con đi hỏi nó xem rốt cuộc là cô Chaeyoungie có thích con không đi, đừng hỏi dì nữa, dì xin con đấy!!!"
Bánh bao nhỏ nhìn cái gương trong tay Hansin rồi không thèm nể mặt mà quẳng đi, sau đó lại giơ tập giấy lên hỏi tiếp: [Tại sao cô Chaeyoungie vẫn chưa đến đón con?]
Hansin sắp khóc đến nơi rồi, bịt tai mà không bịt mắt nói: "Bảo bối, con lại ra bệ cửa sổ nhìn xem, nói không chừng cô ấy sắp về rồi đấy!"
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, do dự một lát rồi đặt tập viết xuống, chạy bình bịch ra bệ cửa sổ đứng ngóng.
Hansin len lén nhìn theo bóng dáng của cô nhóc, chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà, đúng lúc này Mingie đột nhiên ném cái ống nhòm trong tay đi phi cái vèo, chạy ra cửa như hỏa tiễn...
Hansin nhướng mày, bước nhanh đến trước bệ cửa sổ, nhìn xuống phía dưới quả nhiên là thấp thoáng thấy bóng dáng của một cô gái: "Hu hu... chị dâu yêu quý của em, cuối cùng thì chị cũng về rồi!"
Bên ngoài văn phòng Chủ tịch, tất cả nhân viên thấy cửa văn phòng đột ngột bị đẩy ra từ bên trong, Tiểu Công chúa đáng yêu của bọn họ chạy như bay ra ngoài, hướng thẳng về phía thang máy...
'A a a! Tiểu công Chúa ra ngoài rồi!'
Không ít nhân viên buổi sáng đến muộn không được tận mắt nhìn thấy Tiểu công chúa lúc này cũng trợn tròn hai mắt.
Thấy bánh bao nhỏ vội vàng chạy về phía thang mấy, lập tức có một nhân viên nữ vô cùng xinh đẹp bước đến, vô cùng ân cần hỏi: "Tiểu công chúa, con muốn đi lên hay là đi xuống? Cô ấn thang máy hộ con nhé!"
Mingie cau mày nghĩ nghĩ, cô Mingie đã ở dưới đó rồi, nhỡ đâu cũng đang đợi thang máy thì sao, nếu như bây giờ nhóc mà đi xuống, bỏ lỡ mất cô Chaeyoungie thì làm thế nào?
'Ừm, tuy rằng rất sốt ruột nhưng mà cứ đợi ở đây thì hơn!' Cho nên nhóc không nói một lời nào, đứng yên trước cửa thang máy đợi.
Còn về phần cô nhân viên nọ, tâm trí cô nhóc lúc này đều dồn hết lên cô Chaeyoungie cho nên kì thực cô nhóc cũng chẳng để ý đến sự tồn tại của cô ta, càng không nghe thấy cô ta nói gì.
Cô nhân viên xinh đẹp nọ thấy Tiểu Chaeyoungie không để ý đến mình thì có chút ngượng ngùng tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không dám chọc giận Tiểu công chua, chỉ đành ho khẽ một tiếng rồi lùi sang một bên, không dám làm phiền nữa.
Đối diện có mấy cô nhân viên thấy thế liền cười nhạo: "Đúng là làm trò hề cho thiên hạ mà, giờ đi nịnh nọt cả Tiểu công chúa rồi đó!"
"Có tí sắc đẹp thì tưởng mình giỏi lắm hả, La đổng từ trước đến giờ chưa từng liếc cô ta một cái, kết quả bây giờ lại chuyển sự chú ý lên Tiểu công chúa! Không biết chứ Tiểu công chúa còn khó lấy lòng hơn cả La đổng đấy!"
"Lại còn không phải hay sao, trước đây nghe nói có một tiểu thư danh giá nào đó vì cái danh hiệu đệ nhất phu nhân của Seoul mà định ra tay từ chỗ Tiểu Công chúa đó, kết quả là thất bại thảm hại ra về! Không chỉ như thế còn bị Manoban gia cảnh cáo ngay trước mặt nữa!"
"Ồ, nói đến mới nhớ, không biết quan hệ giữa vị phu nhân tương lai với Tiểu công chúa như thế nào nhỉ?"
"Tôi thấy căng nha, biết lấy lòng người lớn hay Han tổng hay La đổng không có nghĩa là được trẻ con yêu thích!"
"Cũng đúng, trẻ con thường rất bài xích mẹ kế mà, tôi thấy vị đó có thành được phu nhân của Boss hay không vẫn còn phải xem đấy!"
...
Bánh bao nhỏ mặt không biểu cảm đứng bất động trước cửa thang máy, không lên cũng không xuống.
Vừa nãy Mary bị cho ăn bánh bơ, cho nên mọi người cũng không dám đi lên hỏi thăm chỉ có thể len lén nhìn nhìn, càng nhìn càng hiếu kì.
"Rốt cuộc là Tiểu công chúa đang làm gì thế? Đứng trước cửa thang máy cả nửa ngày rồi!"
"Không biết nữa, hoàn toàn không thể hiểu nổi!"
"Chậc, chậc, vốn dĩ chỉ biết La đổng của chúng ta tâm tư sâu như biển, không ngờ được Tiểu Công chúa cũng hoàn toàn được di truyền điểm này từ cha mình nha, thật khó mà đoán biết được."
...
Đúng lúc này, "đing" một tiếng. Cửa thang máy mở ra, một người bước ra từ trong đó.
Gương mặt nhỏ nhắn không biểu cảm của bánh bao nhỏ đột nhiên sáng lên, kết quả vừa nhìn thấy rõ mặt của người đó lập tức trở nên sầm sì.
"Ơ... Tiểu công chúa? Con... con có gì cần không ạ?" Nhân viên nam vừa bước ra từ thang máy hết cả hồn vì ánh mắt sắc lẻm đáng sợ của Tiểu công chúa, anh ta không hiểu mình đã đắc tội gì với Tiểu tôn thần này?
Bánh bao nhỏ mím môi không nói câu nào, gương mặt nhỏ nhắn tỏ ra khó chịu vô cùng, cái khí tràng lạnh lẽo đáng sợ kia quả thật không thua kém gì appa ruột.
Vẻ mặt của anh chàng nhân viên kia đầy lo sợ bất an, thấy Tiểu công chúa không nói gì, đi cũng không được mà ở cũng không xong, mồ hôi toát ra đầy trán...
Thời gian từng giây từng phút một qua đi, thấy vẻ mặt của Tiểucông chúa càng ngày càng tệ, tất cả mọi người đều nhìn nhau, chỉ sợ Tiểu tôn thần mà không vui tất cả bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Trong khi bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, "đing" một cái, cửa thang máy lại mở ra lần nữa. Trong thang máy không có ai khác, chỉ có một cô gái tóc dài mặc áo vàng nhạt đeo khẩu trang trắng bước ra...
Giây phút cô gái đeo khẩu trang bước ra khỏi thang máy, vị Tiểu công chúa giây trước đó còn mặt lạnh đáng sợ như Tiểu Diêm Vương bỗng như một nụ hoa phớt hồng hồi xuân nở rộ, nở pặc pặc pặc... giang đôi tay ngắn cũn ra, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, tỏ ý muốn được bế...
Tất cả nhân viên ngẩn ra: "..."
Rosé bước ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phía trước, không ngờ vừa cúi đầu đã thấy bánh bao nhỏ moe chết người đang đứng ở cửa thang máy chờ, cô hoàn toàn không có sức kháng cự, lập tức cúi người ôm bánh bao nhỏ vào lòng, cách lớp khẩu trang hôn lên má bánh bao nhỏ một cái: "Bảo bối, con đang đợi cô à?"
Bánh bao nhỏ ôm cổ cô Chaeyoungie, ngửi mùi hương thơm ngát khiến mình yên tâm trên người cô, gò má mập mạp ửng hồng, bé con mím môi, ngoan ngoãn gật đầu một cách đáng yêu.
Tất cả nhân viên đầu óc trống rỗng, ngẩn ra tại chỗ: "..." Tình tiết này thay đổi nhanh quá, họ hoàn toàn không theo kịp...
Rosé bế bánh bao nhỏ lên: "Appa con xong việc chưa? Mình tới chỗ appa nhé?"
'MÌnh đến thì cũng đến rồi nhưng không thể bế bánh bao nhỏ đi thẳng luôn được, vẫn phải qua chào Lisa một tiếng đã.'
Tuy bánh bao nhỏ hận không thể bảo cô Chaeyoungie lập tức lôi nhóc đi lưu lạc giang hồ, đừng bao giờ trở lại nơi này nữa, nhưng cũng không từ chối lời của cô Chaeyoungie, tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
'Cô Chaeyoungie nói gì cũng đúng hết!' (Appa đã thê nô, con thì là gì @@)
Rosé mỉm cười xoa đầu bánh bao nhỏ, đi về phía phòng Lisa.
Trên đường, cô cũng chú ý thấy bầu không khí hừng hực xung quanh, thầm mừng trong lòng may còn biết đường đeo khẩu trang trước.
Hai người vừa vào, mọi người phía sau bắt đầu bùng nổ.
"Aaa...! Trời ơi! Tiểu... Tiểu công chúa cute quá, đáng yêu quá!"
"Tôi còn tưởng Tiểu Công chúa thuộc kiểu lạnh lùng giống La đổng chứ! Không ngờ có thể đáng yêu đến vậy! Ban nãy lúc con bé cười xong giơ tay muốn ôm ấy, tim tôi như muốn tan chảy luôn!"
"Tôi cũng muốn có đứa con gái moe moe như thế, kể cả nó có muốn sao trên trời tôi cũng sẽ hái xuống cho nó!"
"Được rồi đấy, cứ ngồi đấy mà mơ! Tự soi gương xem mặt mũi thế nào, liệu có gen tốt để cho con nhà cô được không!"
"Con mẹ nó, đúng là tò mò chết tôi rồi, cô gái đeo khẩu trang đó rốt cuộc là ai thế nhỉ? Hình như cũng là người lần trước tới công ty mình thì phải?"
"Nhìn dáng người với kiểu tóc chắc chắn là cùng một người, nhưng là ai thì không biết!"
"Oa, đau lòng quá, xem ra là bà chủ tương lai đã là chuyện "ván đã đóng thuyền" thật rồi, ngay đến Tiểu công chúa cũng xử lí được! Đúng là không thể ngờ được!"
Lúc này, trong góc bỗng có một cô gái trông còn khá trẻ yếu ớt giơ tay lên: "Chuyện đó... chả hiểu sao tôi lại có một suy nghĩ liệu cô gái này... chắc không phải là mẹ đẻ của Tiểu công chúa chứ? Nếu không, sao Tiểu công chúa lại bám cô ấy như vậy, không khoa học chút nào?"
Suy đoán của cô gái khiến tất cả mọi người dường như mở ra cánh cửa thế giới mới, mọi người lại bắt đầu nhao nhao lên tưởng tượng rồi thảo luận...
...
Phía bên kia, sau khi Rosé bế bánh bao nhỏ vào văn phòng, cô liền trợn tròn mắt.
Hansin mặc chiếc sơ mi hoa hòe đang ngồi trên sofa, vẻ mặt kinh ngạc của cô không khác gì so với Hansin thấy chị gái mình mặc đồ đỏ ban nãy...
"Ôi má tôiiiii...! Han tổng! Cô về rồi à! Về từ bao giờ thế? Cái mớ giẻ rách này của cô làm mù mắt tôi rồi đấy! Kể cả trông có đẹp thì cũng không thể chọn một bộ khiêu chiến thẩm mỹ cực hạn như vậy chứ? Hơn nữa... sao mặt cô trông cứ như cả người bị bòn rút hết sạch sinh khí vậy? Trên đảo lắm gái đẹp quá à?"
"Sao mặt cô trông cứ như cả người bị bòn rút hết sạch sinh khí vậy? Trên đảo lắm gái đẹp quá à?" Lúc Rosé nói câu này, để tránh dạy hư bánh bao nhỏ cô phải bịt tai bé lại rồi mới hỏi.
Thấy Rosé tới, Hansin trở mình bò dậy, nhìn chằm chằm Mingie, bực tức lên án: "Cô còn dám hỏi tôi à, cô đi mà hỏi oắt con của cô ấy, hỏi xem vừa xong nó đã hành hạ tôi thế nào?"
Chiếc bánh bao nào đó liền chớp cặp mắt to ngây ngô, tỏ ra vô tội.
Rosé nhìn Hansin, lại nhìn bánh bao nhỏ, tất nhiên là cô sẽ tin bánh bao của cô rồi: "Bớt nói xấu người khác đi! Liên quan gì đến bảo bối nhà tôi?"
Hansin nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu ma vương lúc này đang ngây thơ như một tiểu thiên sứ, tức không chịu nổi: "Này, con nhóc thối kia, đừng có giả bộ nữa! Còn giả vờ à! Để xem gia đây vạch trần bộ mặt thật của cháu ra!"
Hansin nói rồi cười nham hiểm, từ sau lưng lấy ra tập giấp mà Mingie tiện tay vứt xuống đất ban nãy nhét vào tay Rosé: "Cô tự xem đi! Tự nhìn đi! Xem xong mà vẫn còn không tin nữa thì đi hỏi chị tôi, cả buổi chiều nay tôi với chị tôi sắp bị nó hành hạ phát điên luôn rồi!"
Rosé liếc nhìn vẻ mặt trông có vẻ mệt mỏi của Lisa đang ngồi trước bàn làm việc, ngờ vực cầm tập giấy Hansin mới nhét vào tay cô lên xem...
Bánh bao nhỏ thấy Rosé cầm tập giấy của cô bé, gấp phát khóc, tiếc là lúc muốn ngăn lại thì không kịp nữa rồi, Rosé lật lật lên xem thì thấy trên đó toàn là...
[Có phải cô Chaeyoungie lại không cần con nữa rồi đúng không?]
[Vậy sao cô ấy còn chưa tới đón con?]
[Lúc nào thì cô Chaeyoungie mới xong việc?]
[Không đâu! Như vậy sẽ làm phiền cô Chaeyoungie mất! Cô Chaeyoungie thích con thật sao?]
[Liệu cô Chaeyoungie có đột nhiên không thích con nữa không?]
[Cô Chaeyoungie vẫn chưa tới đón con, hay cô ấy thích bạn nhỏ khác mất rồi?]
[Cô Chaeyoungie sẽ mãi mãi thích con chứ?]
[Con có phải là bé bi mà cô Chaeyoungie thích nhất không?]
...
...
Rosé: "ơ.." Được rồi, có thế nào cô cũng không ngờ mình sẽ thấy những thứ này, Rosé sững sờ, tay cầm tập viết của Mingie đứng ngẩn ra đó.
Trước đây bánh bao nhỏ có viết gì cũng rất ngắn gọn sạch sẽ, nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy bánh bao nhỏ viết nhiều chữ đến vậy, hơn nữa còn viết dày cả một quyển, tất cả đều là "Cô Chaeyoungie, Cô Chaeyoungie"...
Tưởng tượng tới bộ dạng Lisa và Hansin khi bị bé con hỏi đến nỗi suy sụp, Rosé không khỏi thấy buồn cười, nhưng hơn thế nữa trong lòng cô lúc này lại không ngừng dâng trào một cảm giác, thật sự là cảm động đến nỗi khó diễn tả bằng lời.
Rosé quỳ một chân xuống, ôm chặt lấy Mingie: "Hu hu hu... bánh bao... sao bánh bao của cô lại đáng yêu thế này! Cô Chaeyoungie thật sự yêu con chết mất! Cô Chaeyoungie tuyệt đối sẽ không bao giờ hết thích con, cô Chaeyoungie tuyệt đối không thể thích bạn nhỏ khác được, cô chaeyoungie sẽ mãi mãi yêu thương con, con là bé bi cô Chaeyoungie thương yêu nhất! Cô Chaeyoungie tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ vứt bỏ con đâu!"
Mingie lúc đầu còn đang thương tâm tuyệt vọng, đôi cánh vốn đang rũ xuống bỗng chốc vung lên nhảy múa: "!!!"
Lisa lại bị con gái ngược thêm lần nữa: "..." Con gái chị lại một lần nữa được nghe những lời ngon tiếng ngọt mà chị cầu còn không được, đã thế còn được nghe nhiều như vậy!!!
Hansin "trộm gà không xong còn mất nắm gạo" lúc này lệ rơi đầy mặt, ngay đến chiếc áo hoa hòe kia cũng như thể khô héo mất đi sức sống: "Cái thế gian vô tình này! Các người còn có nhân tính nữa không hả!!!"
Bị đại ma vương ngược thì thôi đi, giờ ngay đến cả tiểu ma vương cũng tới ngược đãi tôi là sao! Điều an ủi duy nhất là... 'được rồi, lần này chính Đại ma vương cũng bị ngược chung luôn!!! haha hả dạ lắm!'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro