Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như chị ấy cả!

Kang Daesung đang rót nước mà rót tràn ra ngoài từ lúc nào cũng không biết.

Cuối cùng thì anh cũng hiểu, chẳng trách đại Boss lại đích thân tới hỏi chuyện của Rosé hóa ra là vì có quan hệ như vậy với Hansin?

Rosé nhịn lại ý muốn tẩn cho Hansin một trận, cười gượng nói: "Han tổng, tối nay chắc không được tôi có hẹn với bạn rồi, để hôm khác nhé!"

Nói rồi cô thản nhiên quay ra nhìn Kamg Daesung, Cho Boram và Jin Hyuk mời mọc: "Trưởng phòng Kang, chị Boram, luật sư Jin, khi nào mọi người rảnh thì nhớ cùng nhau tới dùng cơm nhé! Trước đây tôi từng nói tôi nấu ăn rất ngon thế là Han tổng cứ luôn miệng bắt tôi nấu một bữa cơm cảm ơn cậu ấy, không thể cho một mình cậu ấy béo bở thế được! Hôm nay thật sự rất cảm ơn mọi người! Mọi người nhớ tới nhé!"  rồi cô cúi gập người xuống.

Chỉ một câu nói đơn giản đã hóa giải toàn bộ sự mờ ám ban nãy. Boram gật đầu tán thưởng, năng lực giải quyết tình huống bất ngờ của cô gái này quả không tồi, đúng là một hạt giống tốt. Còn về chuyện giữa cô và Hansin mối quan hệ xem ra thì dễ khiến mọi người hiểu lầm nhưng rõ ràng giữa hai người không hề có kiểu không khí như tình nhân, có lẽ chỉ là quan hệ bạn bè thân thiết thôi.

Tại Seoul Forest Trimage, trong căn hộ của Hwayoung. Từ sáng sớm, Hanchee đã mua thuốc bổ tới thăm cô ta, sau khi hai người nói chuyện thân thiết một hồi Hanchee liền nhìn đồng hồ trên tay rồi mở tivi lên. Trên màn hình, buổi họp báo của YG vừa mới bắt đầu, Hansin đang giới thiệu sự gia nhập của Rosé. Hwayoung không ngủ cả một đêm, trát cả mấy tầng phấn mới miễn cưỡng che đi được vòng mắt thâm quần, vốn định chờ lát nữa sẽ xem trực tiếp một mình nhưng không ngờ Hanchee lại tới.

Cô ta không đoán trước được lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cô ta biết cô ta tuyệt đối không thể cùng xem buổi họp báo này với Hanchee!

Hwayoung ôm cánh tay Hanchee làm nũng: "Hanchee, tivi chẳng có gì hay để xem cả? Chúng mình làm cái khác đi?"

Hanchee vỗ vỗ lên tay cô ta, mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình tivi: "Ngoan nào, đừng làm ồn."

"Hanchee, chị quan tâm tới chuyện của Chaeyoung đến vậy sao?" Hwayoung trưng ra vẻ mặt không vui.

"Chẳng lẽ em không quan tâm à? Em không muốn biết Chaeyoung sẽ nói gì trong buổi họp báo?"

"Em..." Hwayoung nghẹn lời: "Tất nhiên là em cũng quan tâm Chaeyoung rồi! Nhưng em không thích chị cứ dồn hết sự chú ý của mình vào chị ấy!"

"Được rồi, đừng như trẻ con thế, ngồi yên với chị một lúc." Lần này thái độ của Hanchee kiên quyết lạ thường. Hwayoung đành cắn răng, tiếp tục ngồi xem. Lúc này, Cho Boram đang công bố thông tin sắp kết hôn của Dara và ý định giải nghệ của cô ấy, tiếp đó, có phóng viên đứng dậy hỏi tại sao YG lại muốn kí hợp đồng với Rosé. Hwayoung thầm nghĩ 'làm loạn lên đi, mau làm loạn lên, tốt nhất nháo đến mức phải cụt hứng mà bỏ về ấy.'

Hwayoung cẩn thận quan sát từng phản ứng của Hanchee, phát hiện ánh mắt Hanchee từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi Rosé, dù cho cả quá trình Rosé vẫn chưa hề nói gì. Trong lòng cô ta bỗng dâng lên cảm giác nguy hiểm chưa từng có, đúng lúc này, trên tivi truyền tới một tiếng nói quen thuộc...'Là giọng của Choi Jung Jae!!!' Tim Hwayoung đập thình thịch, cô ta không ngừng tự an ủi bản thân dù Rosé có lấy được khẩu cung của Choi Jung Jae thì nhiều nhất cũng chỉ chứng minh được sự trong sạch của nó, không có bất cứ ai biết chuyện này là do cô ta sắp đặt.. Nhưng sự việc phát sinh phía sau... đã vùi dập mọi hi vọng của cô ta. Điều khiển trên tay Hwayoung rơi xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu, vặn vẹo dữ tợn.

Kết quả xấu nhất trong dự liệu của cô ta cũng chỉ là Rosé có thể chứng minh được sự trong sạch của nó thôi nhưng thật không thể ngờ được, đối phương cư nhiên lại nắm được bằng chứng quan trọng như vậy. Chẳng lẽ kẻ gửi mail nặc danh kia ăn hai đầu? Đầu tiên là bắt chẹt cô ta 5 tỷ, sau đó lại đem bằng chứng bán cho YG?

Trên tivi, phóng viên đang hỏi Rosé: "... theo như tôi được biết bình thường mối quan hệ của cô với Park Hwayoung rất tốt, động cơ của cô ta khi làm chuyện này là gì? Giữa hai người từng có hiềm khích gì không?"

Ngón tay Hwayoung run lên, cô ta tắt vội tivi rồi ném điều khiển ra xa sau đó ôm chặt lấy Hanchee: "Hanchee, chị nghe em giải thích..."

Tới khi cô ta ôm lấy Hanchee mới phát hiện ra cả người chị ấy đang run lên, ngón tay đang siết lại kêu lên răng rắc, vẻ mặt dịu dàng hòa nhã thường ngày giờ đang khó coi đến cực điểm.... Cô ta chưa từng thấy chị đáng sợ như vậy bao giờ!

Hwayoung hoảng sợ cực độ, nhịn không được ôm Hanchee càng chặt hơn, khẩn thiết giải thích: "Chị, không phải em... Thật sự không phải em... Em thật sự không biết gì hết...Em không biết tại sao Emily lại làm ra chuyện này! Chẳng lẽ là ghi hận em vì vài lần tính khí em không tốt mà trút giận lên đầu cô ta sao?"

Lee Hanchee vẫn ngồi im để mặc cho cô ta ôm nhưng giọng điệu không còn chút ám áp nào: "Nếu Emily chỉ vì muốn hại em, tại sao cô ta lại còn bảo Choi Jung Jae hại cả Chaeyoung? Chuyện này có lợi gì cho cô ta?"

Vẻ mặt Hwayoung cứng đờ, sao đó cô ta lập tức nói: "Chắc chắn là vì cô ta sợ bị phát hiện nên muốn tìm người chịu tội thay! Thường ngày cô ta luôn ở cạnh em biết Chaeyoung có xích mích với em, nếu cô ta giá họa cho chị ấy thì em sẽ không nghi ngờ gì cả..."

"Kể cả có miễn cưỡng chấp nhận lí do này vậy chuyện vết thương của em thì sao?" Hanchee tiếp tục hỏi.

Lúc này Hwayoung đã dần bình tĩnh trở lại, cô ta tỏ ra ấm ức giải thích: "Ngay từ đầu em đã bảo em không sao rồi nhưng tại ba mẹ lo cho em quá nên mới để em ở trong viện nghỉ ngơi vài ngày, chị cũng biết đấy, khoảng thời gian đó em thật sự vừa áp lực lại mệt mỏi, cơ thể vô cùng suy yếu, bọn họ sao có thể vu oan cho em như vậy chứ!"

Hanchee khiếp sợ, vẻ mặt chết lặng từng chút hiện lên sự thống khổ: "Hwayoung... chị còn có thể tiếp tục tin em được không?"

Hwayoung khóc lóc khăng khăng kéo tay chị ta, dùng ánh mắt như nhìn vào niềm hi vọng cuối cùng của mình nhìn Lee Hanchee: "Hanchee! Chị phải tin em! Chị tin em đi được không! Giờ, bên ngoài chắc chắn mọi người đều đang chỉ trích em, nghi ngờ em, nếu ngay đến cả chị cũng không tin em, em không biết có còn dũng khí để sống tiếp nữa không? Người ta không hiểu em, nghi ngờ em, em có thể mặc kệ nhưng chẳng lẽ chị cũng không hiểu em sao? Chị cảm thấy em sẽ làm ra chuyện như vậy với Chaeyoung à? Chị, em xin chị... em xin chị đấy... xin chị đừng vứt bỏ em..."

Hanchee thừ người ra, mãi không có phản ứng lại. Hwayoung căng thẳng nhìn chị. Một lúc lâu sau, rốt cuộc Hanchee mới hít sâu một hơi từ từ đẩy tay cô ta ra, lảo đảo đứng dậy đi ra cửa. Ninh Tuyết Lạc hốt hoảng bám theo: "Hanchee, Chị muốn đi đâu?"

"Đừng qua đây, để chị yên tĩnh một chút."

"Rầm" một tiếng, Hanchee nặng nề đóng cửa lại.

Trong phòng, Hwayoung ngã bệt xuống đất, thừ người một lúc rồi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Jimin...

Hanchee lảo đảo chạy xuống lầu, lái xe lao ra con đường đông đúc...

Lúc này, trong đầu Hanchee hiện lên hình ảnh lúc Rosé giúp Hwayoung bịt miệng vết thương nhưng lại bị chị ta thô lỗ đẩy ra... Rồi hình ảnh khi Rosé đối mặt với sự trách mắng của bác trai bác gái trong viện, rõ ràng trong ánh mắt cô tràn ngập sự thương tâm cùng khổ sở nhưng lại vẫn bướng bỉnh không chịu cúi đầu... Cả những tin nhắn gã gửi cho cô nữa đều là những lời lẽ chỉ trích khiến Rosé phải đau lòng... Sau khi sự việc phát sinh, chị ta ngay đến một giây còn không thèm suy nghĩ liền đứng về phía Hwayoung không hề nghe cô giải thích lấy một lời.

Luôn miệng nói dù chia tay rồi cũng sẽ luôn coi cô như em gái ruột mà quan tâm, chăm sóc nhưng chị ta chỉ luôn làm ra những chuyện khiến cô thương tâm.

Hwayoung có gã, có ba mẹ yêu thương, có công ty, có người hâm mộ... Nhưng cô thì sao, bị cả thế giới này chỉ trích, chửi mắng... Đến cuối cùng thì người đứng ra lấy lại thanh danh cho cô không phải là bọn họ - những người luôn giả dối tự xưng là quan tâm đến cô - mà chính là những người xa lạ không hề quen biết... Xuyên qua cửa kính, gã thấy trên màn hình LED lớn của trung tâm thương mại, Rosé vẫn đang nghiêm tục trả lời từng câu từng chữ của phóng viên: "... nỗ lực làm việc, giúp boss kiếm thật nhiều tiền, báo đáp ơn tri ngộ của boss, chứng minh ngài ấy không hề nhìn nhầm người."

Chị ta biết, đây không phải là một câu trả lời khuôn mẫu mà là những lời từ đáy lòng cô, với tính cách của cô chỉ cần người ta đối xử với cô tốt một chút cô liền hận không thể móc hết tim gan ra để báp đáp lại... Chị ta luôn nghĩ rằng cô đã thay đổi, nhưng sự thật thì người đang thay đổi lại là bản thân chị ta.

Hình ảnh cô gái nhỏ bé cô đơn bước khỏi cổng viện ngày hôm ấy liên tục lặp đi lặp lại trong đầu gã... Nghĩ tới bóng dáng gầy yếu bất lực ấy... tim chị ta như bị đao cắt...

Buổi tối, tại quán bar VIVI. Quy mô của quán bar này không lớn, lại nằm ở vị trí hẻo lánh nhưng lại rất phong cách, là do một tiền bối trong làng giải trí mở, rất đậm chất riêng tư, người trong giới thường tới đây tụ tập thả lỏng bản thân.

Lúc Rosé vào phòng cách âm, Daejung cũng đã tới, đang gác chân ngồi trên sofa, trên bàn đã có vài chai rượu rỗng. Rosé tháo khẩu trang và kính râm ra: "Này này này, không đợi tôi mà uống một mình thế à?"

Daejung khinh bỉ "xì" một tiếng: "Chẳng phải bà đang cai rượu à? Đợi bà thì khác gì tôi tự uống một mình?"

Rosé nhún vai: "Được thôi, coi như tôi chưa nói, ông cứ uống tiếp đi! Gọi nước hoa quả cho tôi chưa?"

"Gọi cái rắm! Quán bar lấy đâu ra nước hoa quả!" Daejung bực mình trừng mắt với cô.

Thế là, Rosé ấn chuông gọi phục vụ vào. Một anh zai đẹp trai đi vào, mỉm cười hỏi: "Thưa cô, xin hỏi cô cần gì?"

Rosé nhét vào túi cậu ta một tờ tiền có giá trị lớn, nháy nháy mắt: "Cậu zai này có thể đi mua giúp chị 2 chai nước hoa quả được không?"

Cậu chàng ngẩn ra, hai má đỏ bừng sau đó cười nói: "Xin nguyện cống hiến sức lực vì cô."

Tròng mắt Daejung như muốn rớt ra: "Park Chaeyoung! Bà có thể dừng lại được không hả, đừng cứ thấy ai trông được được một cái là lại bắt đầu thả bả nữa!"

Rosé đưa chân ra đạp anh ta một phát: "Biến! Tôi thả bả lúc nào! Đầu óc ông đen tối nên thấy cái méo gì cũng đen tối thì có!"

Daejung phủi bụi trên quần: "Đừng có đánh trống lảng nữa, nói chuyện chính đi!"

"Là tên nào không vào vấn đề trước!" Rosé lườm Daejung một cái, sau đó ngửa người ra sofa thở dài một hơi, sự mệt mỏi đã che giấu cả ngày giờ không kiềm nén nổi nữa...

Daejung thấy dáng vẻ này của cô, không được tự nhiên hỏi: "Sao lại mệt như vậy? Buổi họp báo chẳng phải rất thuận lợi sao?" --- Tất cả đã được người nào đó thu xếp thỏa đáng...

"Còn không phải do ông hại chắc! Phát mệt!" Rosé cáu kỉnh ngồi bật dậy quắc mắt nhìn anh ta: "Tôi hỏi này, ngày hôm đó... hôm đó Lisa... thật sự... đã hôn tôi sao?"

Daejung cạn sạch rượu: "Nếu tôi lừa bà, tôi sẽ đi đốt hết đống trang bị của tôi, từ đêm nay trở đi sẽ không bao giờ chơi game nữa!"

Rosé gật đầu: "Được, tôi tin ông." --- Thề thế này đủ độc rồi.

Daejung rốt cuộc không nhịn được nữa mở miệng mắng: "Bà tự mình đếm xem tôi đã nhắc nhở bà bao nhiêu lần rồi mà bà có chịu nghe đâu! Chúng ta quen nhau bao lâu? Bà quen Lisa bao lâu? Mà bà lại thà tin cô ta chứ cũng không chịu tin tôi là sao hả?"

Nhìn dáng vẻ bị tổn thương sâu sắc của Daejung, Rosé thở dài nói: "Trên thực tế, từ lần đầu tiên tôi gặp Lisa, chị ấy đã từng nói với tôi..."

"Nói gì?" Daejung nheo mắt lại.

Rosé nhún vai: "Nói muốn lấy tôi."

"Phụt... khụ khụ khụ... bà nói gì cơ?" Daejung ho sù sụ, suýt nữa thì bị sặc rượu chết.

Rosé vỗ mạnh lên lưng anh ta: "Khi ấy phản ứng của tôi còn kinh khủng hơn ông cơ!"

"Sau đó thì sao?" Daejung vội vàng truy hỏi.

"Sau đó tất nhiên là tôi phải hỏi tại sao chị ấy lại muốn lấy tôi rồi!"

"Vậy cô ta nói sao?"

"Chị ấy nói vì tôi đã cứu Mingie nên muốn lấy thân báo đáp!"

"Đệch mẹ! Thế bà trả lời thế nào?"

"Tôi nói tôi cứu Mingie nhưng Mingie cũng đã cứu tôi, coi như huề không cần báo đáp, sau đó đánh bài chuồn chứ sao!"

Daejung đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng: "Tôi thật muốn bóp chết bà, Lalisa ngay từ đầu đã có ý quấy rối bà, hơn nữa còn nói trắng ra như thế, vậy mà bà vẫn cứ đâm đầu vào là sao?"

Rosé cau mày: "Xin ông đấy, ông có cưỡng lại được một cục Mandoo siêu cấp đáng yêu dễ thương như vậy không? Hơn nữa, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Lalisa vì Mingie nên mới nói muốn lấy tôi đấy nhé? Sau đó tôi từ chối, chị ấy cũng không cưỡng ép tôi, thì ông bảo tôi còn làm gì được nữa?"

"Tại sao lại vì Mingie! Giả dối! Còn bà nữa, đúng là lợn mà!" Daejung cuối cùng cũng không lòng vòng nữa mà nói thẳng: "Tôi nói bà nghe này, anh hùng cứu mỹ nhân cũng phân ra loại này loại kia đấy nhé! Một là mỹ nữ chẳng có ý gì với anh hùng nhưng vì để đền ơn cứu mạng cô ta sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho anh ta. Hai là... Chaeyoung bà nói cho tôi biết, mỹ nữ sẽ nói như thế nào khi cô ta có ý với anh hùng?"

"Hửm..." Rosé xoa cằm: "Mỹ nữ sẽ nói, tiểu nữ nguyện lấy thân mình báo đáp?"

"BINGO, giờ thì bà đã hiểu ý của bốn chữ "lấy thân báo đáp" là gì chưa?! Chính là cô ta thích bà, để ý tới bà, có ý với bà đấy! Hiểu chưa?" Daejung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà gào vào tai cô.

Rosé ngoáy ngoáy tai: "Nói cũng có lý lắm..."

Daejung: "Đấy chính là chân lý!"

Rosé vỗ mông đứng dậy ấn vai Daejung ý bảo anh ta bình tĩnh ngồi xuống sofa sau đó mới chậm rãi nói: "Được, nếu ông đã hỏi tôi, tôi cũng hỏi ông một vấn đề!"

Daejung cảnh giác nhìn cô: "Bà muốn hỏi gì?"

"Tôi hỏi ông, nếu ông bước vào một căn phòng thấy người ông thích bị trúng thuốc kích thích mặc đồ ngủ trong suốt nằm trên chiếc giường KINGSIZE rải đầy cánh hoa hồng, ông sẽ làm thế nào?"

Daejung ngẩn ra, hai tai lập tức nóng bừng như lửa đốt đưa tay đẩy cô ra: "Nè nè Chaeyoung, bà đen tối nó vừa vừa thôi!"

"Giả bộ ngây thơ cái gì! Nghiêm túc trả lời chị đê!"

"Sao tự dưng lại hỏi như vậy?" Ánh mắt Daejung có vẻ né tránh. Anh ta không dám nói những lời vừa rồi của Rosé thật quá có sức gợi hình, hơn nữa... anh vừa rồi còn tưởng tượng ra người trong đó chính là....

"Ông cứ trả lời tôi trước đi!" Rosé thúc giục.

Daejung vật vã hồi lâu, cuối cùng mới ấp úng đáp: "Tất... Tất nhiên là xông tới luôn rồi! Lúc này rồi còn không xông lên thì có còn là đàn ông nữa không? Nếu không thì gã đó căn bản là không thích cô gái kia!"

Nghe thấy đáp án như dự liệu, Rosé cười như không cười nhìn anh ta.

"Nhìn tôi như thế làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?" Daejung bị cô nhìn sởn hết cả da gà.

"Ông nói rất đúng."

"Vậy giờ tôi có thể hỏi tại sao bà lại hỏi như vậy được chưa?"

Rosé chống cằm, ánh mắt xa xăm nói: "Ông có biết, với tình huống đó Lalisa đã làm thế nào không?"

Daejung nhất thời biến sắc: "Lalisa gặp phải tình huống này? Bà có ý gì?"

Rosé giải thích đơn giản qua về nguyên nhân và hậu quả của câu chuyện, rồi nói: "... sau đó Joo Hee Seong đã trói tôi lại đưa lên giường làm quà tặng Lalisa!"

"La... Lalisa đã làm thế nào?" Daejung sốt ruột đến nỗi ngay đến giọng nói cũng bị biến điệu.

"Chị ấy chẳng làm gì cả." Rosé nhớ lại buổi tối ngày hôm đó: "Chị ấy an ủi tôi đừng sợ, còn trò chuyện với tôi để phân tán sự chú ý của tôi, từ đầu tới cuối không hề có bất cứ hành động nào quấy rối tôi, yên lặng cùng tôi trải qua cái đêm đầy bất lực và khó khăn đó."

Daejung nghe xong, cắn chặt môi, không thốt ra được lời nào.

Rosé chăm chú nhìn anh ta: "Ông nghĩ Lalisa là người thuộc khả năng nào? Không phải là vô cảm? Hay không thích tôi?"

Daejung siết chặt nắm đấm: "Tôi chắc chắn là cô ta thích bà!" --- Hành động Lalisa không hề khiến người ta nghĩ cô ta không phải là vô cảm mà ngược lại vô cùng đậm chất một người chính trực không thừa nước đục thả câu... Nếu là anh chưa chắc đã làm được như thế...

Rosé gật đầu: "Vốn dĩ tôi không chắc, cũng không dám xác định nhưng hiện tại biết chị ấy thích tôi thì tôi biết tại sao tôi lại không chịu thừa nhận rồi?"

Daejung lập tức nhìn về phái cô, "Cái gì?"

"Không phải vì tôi ngốc mà là vì chị ấy ở vị thế quá cao. Tôi rung động với chị ấy cũng không phải là chuyện kì quặc..." Rosé vừa nói dứt câu dường như sự hoang mang không biết thế nào giữa hai hàng lông mày đã biết mất.

Giọng Daejung run lên, cơ hồ không thể nói thành câu trọn vẹn: "Bà... động lòng với cô ta rồi?"

Rosé cười: "Tuy không muốn thừa nhận cũng trốn tránh hơi lâu nhưng... đây đúng là sự thật."

Daejung đập tay lên bàn, đôi mắt đỏ ngầu lúc này như muốn nứt ra: "Park Chaeyoung! Bà thì hiểu cái quái gì về cô ta hả? Bà biết về cô ta bao nhiêu? Giờ bà chỉ là nhìn thấy bộ mặt bên ngoài của cô ta thôi! Bà thật sự cho rằng Lalisa là người dịu dàng, lịch thiệp như những gì cô ta thể hiện cho bà thấy sao? Bà có biết tại sao Han Jiun lại chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy kia không? Có biết kết cục của Joo Hee Seong là như nào không? Bà có biết cô ta chỉ vì muốn phá hỏng một cảnh hôn mà huy động cả máy bay tạo mưa nhân tạo không? Thậm chí cả chuyện nhà tôi đột nhiên xảy ra chuyện... cũng là kế sách do mình cô ta bày ra hết!"

Rosé im lặng hồi lâu sau đó khẽ nói: "Nhưng mà, Daejung, từ trước đến giờ chị ấy chưa từng làm ra chuyện gì tổn thương tới tôi. Nếu tôi vì những chuyện đó mà xa lánh, khinh bỉ chị ấy như vậy là không công bằng với chị ấy. Ông nói tôi không biết phân biệt phải trái cũng được, không biết trời cao đất dày cũng không sao, tôi chỉ biết, chị ấy đối xử tốt với tôi, rất tốt... chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như chị ấy cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro