Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chồng ơi... Chồng, sao chị không nói gì vậy?

Bên kia, Thượng úy đang mang vẻ mặt đầy nghiêm trọng khuyên Lalisa: "Ngài Manoban, tình hình không mấy lạc quan, tôi cũng chỉ có thể dọa bọn họ được thôi, nếu phải động thủ thì... việc này tuyệt đối không được!"

"Tại sao không được?" Đôi mắt Lalisa đầy sát khí, chuẩn bị sẵn tinh thần đập nồi dìm thuyền với Satan, nếu đánh thật thì cùng lắm là chấp nhận mấy điều kiện của NaKa mà thôi.

Vốn dĩ ban đầu chị cũng có chút cố kị, bởi vì chị nhận ra tên tóc bạc này chính là người mà Rosé từng nói rằng cô ấy thích. 'Thì ra cô ấy vượt nguy hiểm lén chạy tới Philadelphia chính là vì để gặp ả ta ư? Cô ấy cam tâm tình nguyện đi theo ả ta...'

Chuyện này quả thật như mũi tên nhọn găm chặt vào lòng chị, khiến chị như bị hủy diệt. Nhưng, ngay lúc chị đang tuyệt vọng, Rosé lại đột nhiên xuất hiện thừa nhận rằng cô là vợ chị!!! 'Rõ ràng là cô ấy không muốn đi cùng người kia! Cô ấy đang cầu cứu mình!' Lalisa như lập tức được giải thoát từ địa ngục trở về với trần gian. 'Bất kể thế nào, hôm nay nhất định chị sẽ đưa bằng được em về! Park Chaeyoung!'

Lúc này, suy nghĩa của Satan cũng không khác Lalisa là bao . 'Cô gái chết tiệt! Không muốn theo tôi ư? Vậy ông đây càng muốn đưa em đi!...'

"Đại sư huynh, huynh thả muội ra đi? Xin huynh đấy được không?"

"Đại sư huynh, hôm nay huynh thả muội, kiếp sau chắc chắn muội sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp huynh!"

"Đại sư huynh, huynh thật sự không để ý tình đồng môn chút nào sao? Muội có còn là Tiểu sư muội mà huynh yêu mến nhất nữa không?"

...

Mặc kệ Rosé cầu xin tới mồm mép rách toạc ra rồi nhưng Oh Dal vẫn không chút nhúc nhích. Cuối cùng Rosé đành buông tha, chán nản tựa vào ghế, nghĩ tới cuộc gặp chóng vánh lúc nãy với Lalisa thì lại càng khó lòng mà chấp nhận nổi.

Nếu vẫn không có hi vọng thì thôi nhưng tại sao lại để cô gặp được Lalisa... Tuy chiếc xe này nhìn hơi dỏm nhưng tính năng của nó lại rất tốt, chạy khá nhanh. Mắt thấy sắp đến bến tàu rồi, đột nhiên lại có một người xuất hiện trên con đường phía trước mặt bọn họ.

Một người mà cả cô lẫn Oh Dal đều không thể ngờ được là sẽ xuất hiện ở nơi này...Oh Dal thắng gấp, vừa khít phanh cách người đàn ông kia nửa mét.

Người đó có mái tóc xoăn tự nhiên màu nâu, làn da màu lúa mạch, cả người toát ra phong thái tự do không vướng bận, người này đương nhiên là...

Rosé cả kinh đến nỗi cà lăm: "Nhị... Nhị..."

"Nhị cái gì mà nhị?" Người đang cầm lái nhướn mày, trong chớp mắt như là muôn vàn bông hoa đào đua nở.

"Nhị sư huynh!!! Nhị sư huynh..." Rosé quả thật đã kích động đến nỗi ngu người luôn rồi.

Thậm chí cô còn quên cả đau của vết thương trên đùi, lăn lông lốc bò xuống xe: "Nhị sư huynh! Là huynh thật sao?"

Người đàn ông nọ thoải mái cười to: "Ha ha ha ha... Tiểu sư muội, có nhớ huynh không?"

"Nhớ nhớ nhớ nhớ... muội nhớ huynh lắm đó!" Hai mắt Rosé đẫm lệ, đã lâu không gặp, cô thật sự rất nhớ huynh ấy. Chuyện hoang đường năm đó tuy cô không muốn nhớ lại và gặp lại nhưng chỉ có riêng Nhị sư huynh, huynh ấy vẫn luôn là người cô muốn gặp và thân cận nhất.

Người đàn ông vuốt mái tóc dài hơi rối của cô: "Ngoan ngoãn~! Nhị sư huynh cũng nhớ muội, ôi, tóc Tiểu sư muội đã dài thế này rồi à, thật đẹp, thì ra Tiểu sư muội của huynh là một cô bé xinh đẹp thế này~!"

"Đương nhiên rồi! Muội mặc đồ nữ trông còn đẹp nữa! Đúng rồi Nhị sư huynh, huynh lại dạt đi đâu vậy, Đại sư huynh nói hơn nửa năm không gặp huynh, cũng không liên hệ được với huynh!" Giọng Rosé đầy vẻ ai oán.


Oh Dong Hae nhướn mày nhìn cô: "Muội cũng thế đó thôi~!"

Hai người ôn chuyện hơn nửa ngày, mãi đến khi Oh Dal không nhịn được mở miệng: "Oh Dong Hae."

"Ha ha! Sư huynh, đã lâu không gặp~! Huynh có nhớ đệ không?" Dong Hae như người không xương bay tới, nép cả người lên vai Oh Dal.

Oh Dal không tỏ vẻ gì, chỉ hất tay ra: "Sư phụ vẫn đang tìm đệ."

Dong Hae lại dính tới: "Chỉ có sư phụ thôi sao? Vậy còn huynh?"

Một bên, Rosé che mắt mình lại: "Á á á... thật không nhìn nổi! Ở đây còn có trẻ con đấy nhé! Đóa hoa của tổ quốc bị các huynh dạy hư mất thôi!" (ồ vậy hé, Hansin à em được bé Dong Hae và Oh Dal phục thù giùm nè)

Dong Hae dúi trán cô một cái: "Muội mà là hoa sao? Bá Vương Hoa à?"

Rosé: "... Cút! Muội là Tiểu Bạch Hoa!"

Ai ngờ Oh Dong Hae nghe vậy thì như nghe phải chuyện cười, ôm bụng cười toáng lên: "Muội ấy à... lại còn Tiểu Bạch Hoa... A ha ha ha ha."

Rosé đen mặt: "Gì chứ! Sao? Muội không thể là Tiểu Bạch Hoa được à! Huynh cười cái gì?"

"Ha ha ha ha..." Oh Dong Hae ôm bụng, cười đến nỗi nói không nên lời.

Một giây sau, Rosé hoàn toàn không thấy rõ Oh Dong Hae ra tay thế nào, chỉ thấy Oh Dong Hae vốn đang cười to, cánh tay thoắt cái đã để lên gáy Oh Dal đâm một ống kim vào, nhanh chóng tiêm cho anh ta một chất lỏng trong suốt...

Oh Dal không có nổi thời gian phản ứng đã lăn ra hôn mê bất tỉnh rồi.

"Ôi má nó! Nhị sư huynh! Huynh... Huynh làm gì thế? Tại sao phải tiêm Đại sư huynh?" Rosé sợ ngây người.

"Đồ ngốc! Đương nhiên là cứu muội rồi!" Dong Hae nói xong bèn đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn của Oh Dal bỏ bên vệ đường.

Rosé vẫn như đang lạc trong mộng: "Cứu... muội ư"

"Không có thời gian nhiều lời đâu, nhanh đi theo huynh!" Oh Dong Hae vừa thúc giục vừa nhanh chóng đỡ Rosé lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái.

Oh Dal vừa ngồi xuống liền trợn mắt: "Mẹ nó! Satan vớt cái đồ cổ này ở đâu ra thế? Thế này thì lái thế nào!"

"Muội biết muội biết! Nhưng chân muội đang bị thương không cử động được!"

"Nhanh dạy huynh!"

"Được được được, để muội chỉ huynh nè..."

Hai người đang giằng co thì đột nhiên một cánh tay bỗng chen vào từ cửa số, kéo Oh Dong Hae đang ngồi trên ghế lái ra ngoài.

Chỉ thấy Oh Dal vốn đang bất tỉnh túm lấy áo Oh Dong Hae, vẻ mặt âm trầm đáng sợ vô cùng: "Oh! Dong! Hae!"

Dong Hae xoay người dùng chiêu ve sầu thoát xác, thoát khỏi áo khoác của mình thì mới thoát thân được, khuôn mặt tràn ngập vẻ không tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt: "Đệt! Đồ biến thái! Ông đây đã phải dùng gấp đôi liều lượng rồi đó, sao huynh vẫn tỉnh nhanh như thế được!"

Oh Dal vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt y như một lưỡi dao sắc bén nhuốm máu: "Giải thích."

Oh Dong Hae cau mày, hơi mất kiên nhẫn: "Không có gì để giải thích, sự thật như huynh đang thấy đấy."

Vẻ mặt Oh Dal lạnh như băng: "Đệ phản bội tổ chức."

Dong Hae khẽ "xì" một tiếng, miệng khẽ cong lên: "Đúng thế, sao nào, huynh muốn thanh lý môn hộ?"

Nhìn vẻ mặt chẳng sao cả của đối phương, Oh Dal nắm chặt hai tay thành quyền, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, phát ra tiếng răng rắc, đôi mắt lạnh lẽo dường như có thêm một tia đau đớn: "Đệ..."

Nhìn ánh mắt tổn thương của Oh Dal, Oh Dong Hae khẽ nhắm mắt lại rồi mở miệng nói: "Đánh một trận đi Đại sư huynh, ai thắng người đó dẫn Tiểu sư muội đi, thế nào?"

Sau khi yên lặng một lúc, cuối cùng Oh Dal cũng mở miệng: "Được."

Rosé triệt để mờ mịt. 'Tình... Tình huống gì thế này...Nhị sư huynh phản bội tổ chức? Vậy huynh ấy đầu quân cho ai? Không đúng, vừa rồi Nhị sư huynh đang êm đẹp sao đột nhiên lại tấn công Đại sư huynh để cứu mình... Chẳng lẽ huynh ấy đầu quân cho Đại ma vương? Không thể nào? Việc này không khoa học chút nào! Sao Nhị sư huynh có thể dính dáng đến Đại ma vương được? Nhưng tình hình trước mắt dường như cũng chỉ có thề giải thích được theo cách này, nếu không thì tại sao Nhị sư huynh lại xuất hiện đúng lúc này, lại còn đối nghịch với Satan tới đây cứu mình đây?'

Ngay lúc Rosé đang thất thần, hai người phía trước đã đánh được hơn mười chiêu. Có điều bi thảm ở chỗ là mỗi chiêu của Oh Dong Hae đều bị ép tới gắt gao, chỉ phòng thủ chứ không hề có cơ hội tấn công.

Ngọn lửa hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng Rosé lại dần tối đi, cô vội kêu lên: "Nhị sư huynh! Rốt cuộc là huynh có được hay không vậy?"

Oh Dong hae vừa đỡ những chiêu công kích gần như điên cuồng của Oh Dal, vừa nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đừng hỏi đàn ông những câu như là có được hay không được?"

Vừa dứt lời, khí thế của Oh Dong Hae đã lập tức thay đổi. Đôi mắt Rosé sáng ngời, cuối cùng Oh Dong Hae cũng nghiêm túc rồi.

Oh Dong Hae bắt đầu đánh trả, cũng coi như ngang tài ngang sức với Oh Dal, lại còn vừa đánh vừa ba hoa: "Hừ, sư phụ thật bất công, dạy huynh không ít thứ hay ho nhỉ!"

Khóe miệng Rosé co rúm, thật không biết xấu hổ, huynh mất tích hơn nửa năm, đương nhiên là sư phụ chỉ có thể dạy cho Đại sư huynh rồi.

Càng mặt dày hơn chính là! Thiên phú của Oh Dong Hae cũng quá biến thái, vừa đánh vừa học lỏm mấy chiêu mới của Oh Dal, hơn nữa còn đánh trả lại nguyên vẹn. Rosé chỉ hận lúc này không có hạt dưa để cắn thôi, trận đánh hay như thế.

Bị Oh Dong Hae dùng mấy chiêu mới đánh trúng, Oh Dal như bị dẫm phải vảy ngược... đột nhiên anh ta dừng lại lùi về phía sau một bước, sau đó ổn định cơ thể. Anh ta yên lặng nhìn Đường Lãng, chỉ một chốc sau, anh ta đưa tay lên từ từ tháo mắt kính xuống.

Rosé thấy thế thì trong lòng hốt hoảng. 'Hỏng rồi! Đến bây giờ mình mới phát hiện ra hai người này đánh nhau nửa ngày rồi mà Đại sư huynh vẫn chưa tháo kính! Điều này thể hiện rằng vừa rồi Đại sư huynh vẫn chưa dùng hết sức! '

Không chỉ có Rosé, Oh Dong Hae vốn hiếm khi tỏ ra lo lắng cảnh giác cũng điều chỉnh lại trạng thái. Điều Rosé lo lắng quả nhiên đã thành hiện thực...

Khi Oh Dal tháo kính xuống, anh ta lúc này như thể ác thú được tháo phong ấn, dốc hết toàn lực! Hơn nữa Rosé còn nhìn ra được lần này Nhị sư huynh cũng bị ép phải đánh hết sức. Tóm lại lần này hai người sẽ phải đánh một trận long trời lở đất rồi!

Lúc này không biết Oh Dong Hae đã mắng câu "Đồ biến thái" biết bao nhiêu lần rồi. Vốn anh ta cho rằng Oh Dal đã đến ngưỡng rồi, nếu chỉ dựa vào ngộ tính của huynh ấy thì nửa năm ngắn ngủi như thế này chắc chắn không thể đột phá quá nhiều, thế nên mới cho rằng lần này mình có thể thắng, ai ngờ vẫn đánh giá thấp huynh ấy.

Tư chất của huynh ấy vốn bình thường, vậy mà có thể luyện được đến mức độ này, quả thật đúng là không phải người thường!

Đánh nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vẫn sẽ ngang tay như trước mà thôi. Thời gian không chờ đợi ai cả, quân tiếp ứng của Satan cũng sắp đến rồi, anh ta không thể kéo dài hơn được nữa 'phải nhanh chóng đưa Tiểu sư muội đi! Phải nghĩ cách... Phải nghĩ cách...Mẹ nó! Nghĩ cái rắm ấy! Tên Oh Dal này quá cẩn thận, chiêu thức không hề có chút sơ hở nào!'

Oh Dong Hae chỉ vừa phân tâm một chút đã phải hứng một quyền của đối phương lên mặt, khóe miệng lập tức nóng rát đau đớn: "Mẹ nó chứ Oh Dal, huynh đây là đang mưu sát chồng đấy!" Ra tay nặng như vậy!

"Lại phân tâm nữa thì huynh sẽ không cho đệ cơ hội thứ hai đâu!" Ánh mắt Oh Dal lạnh lẽo.

Sắc mặt Oh Dong Hae tái nhợt 'mẹ nó! Ông đây không tin huynh không phân tâm chút nào!'

Lại thêm trăm chiêu nữa, Đường Dạ tấn công ác liệt nhưng Oh Dong Hae lại không hề lùi bước mà còn có xu thế tiến gần về phía Oh Dal, Oh Dal không chút sợ hãi, lúc này Oh Dong Hae không thể tấn công anh ta được, càng tiến gần thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!

Oh Dong Hae càng lúc càng đến gần, đồng thời, khóe miệng từ từ nở nụ cười quái dị, đợi đến lúc Oh Dal phát hiện ra điều kì lạ thì đã không kịp nữa rồi. Môi Oh Dong Hae đã đặt lên môi anh rồi... hôn... hôn rồi... hôn thật rồi...

Thừa dịp Oh Dal phân tâm, Oh Dong Hae lập tức lợi dụng thời cơ đè lên động mạch của anh ta, một tay áp anh ta vào cửa xe: "Sư huynh, huynh thua rồi."

Rosé ngây ra như phỗng, vẻ mặt thê thảm vô cùng: "Mẹ nhà nó!!!! Mắt chó hợp kim của muội! Nhị sư huynh! Huynh không biết xấu hổ!"

"Đây gọi là binh bất yếm trá." Dong Hae không cho đây là chuyện đáng xấu hổ gì, cười hì hì nhìn sắc mặt tái nhợt của Oh Dal, thong thả nói: "Sư huynh, đừng nói huynh không nhận thua đấy nhé!"

Lúc này sắc mặt Oh Dal thay đổi xoành xoạch y như đèn kéo quân, hít sâu một hơi rồi chấp nhận thực hiện lời hứa: "Cút!!!!!"

Oh Dong Hae: "Tuân lệnh!" Sau đó lại tựa như sợ Oh Dal hối hận, một tay vác Rosé lên vai chạy biến đi, cùng lúc đó cũng lôi điện thoại ra gửi cho bên kia một tin: [Rút lui!]

...

Bên kia, thế cục hai phe vẫn đang căng thẳng như trước.

Thượng úy khuyên đến nỗi đắng cả miệng rồi mà đối phương thì vẫn chẳng có ý tứ gì là nghe vào. Thời gian từ từ trôi qua, phía chân trời đã hửng vài tia nắng, trời đã sắp sáng nhưng cả hai bên đều không có ý lùi bước.

Satan ngáp một cái, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Lải nhải dong dài làm gì, có đánh hay không hả?"

Phía đối diện, Lisa bỗng lôi điện thoại ra, lướt mắt nhìn tin nhắn trên màn hình, một sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt chị rồi vội vã biến mất, không để bất cứ ai phát hiện ra.

Lalisa nhìn về Satan: "Như cô mong muốn."

Satan nghe vậy, đôi mắt liền hiện lên vẻ khát máu.

Yong Sin còn đang trông mong Lalisa là người trầm ổn biết suy nghĩ trước sau không ngờ lại cũng là kẻ mất lí trí như chủ nhân của mình, khuôn mặt già nua đầy khổ sở.

Có điều, người khổ sở hơn chính là vị Thượng úy bên cạnh Lalisa: "Ngài Manoban, không thể đánh!" Vấn đề ở chỗ không phải là thắng thua mà là hiện tại nước Bỉ chiến sự đang hỗn loạn, lực lượng chủ lực không thể tổn thất ở đây được, nếu không các thế lực thù địch sẽ nhân cơ hội này để tấn công.

Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã quân dụng chạy như bay tới phía sau Lalisa.

Bộ trưởng Naka cùng với mấy thuộc hạ vội vàng xuống xe. Hiển nhiên, Thượng úy thấy tình hình không khống chế nổi nữa bèn thông báo với cấp trên của mình.

Bộ trưởng Naka đuổi tới trước mặt Lalisa, khuôn mặt ngập vẻ lo lắng: "Ngài Manoban, ngài đã đồng ý với tôi là giải quyết hòa bình cơ mà!"

"Tôi nói là sẽ cố hết sức." Lalisa trả lời với vẻ vô cảm.

"Ngài Manoban, tôi biết ngài sốt ruột muốn cứu vợ mình, nhưng thật ra cũng không phải là không có cách, đợi bọn họ rời khỏi khu vực nước Bỉ ra biển rồi, chúng ta sẽ có cơ hội ra tay! Cần gì phải cứng chọi cứng lúc này đúng không?" Naka ra sức khuyên nhủ.

Lalisa nghe vậy, vẻ mặt đã có vẻ hơi dao động.

Bộ trưởng vừa thấy có hi vọng bèn lập tức cố gắng dùng lời lẽ để khuyên nhủ.

Khuyên bảo hơn nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt Lalisa cũng trầm xuống: "Rút lui."

Satan lập tức trào phúng, "Ơ kìa, sao lại rút lui? Tôi còn chưa đồng ý mà?" ả đã sớm biết với tính tình của Lalisa thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất lí trí như vậy chỉ vì một cô gái, trận này chắc chắn sẽ không đánh.

Nhưng Yong Sin lại không biết điều đó, ông vội vội vàng đi lên khuyên Satan suy nghĩ lại, không cho ả ta kích thích đối phương đổi ý, đồng thời dặn dò thuộc hạ lập tức lui quân.

Lúc này Satan mới lười biếng ngáp một cái, tỏ vẻ mất hứng leo lên xe bọc thép. 'Dù sao thì Oh Yeong cũng đã nằm trong tay tao, muốn cướp lại ư? Nằm mơ! Trên biển... hừ trên biển lại càng là thiên hạ của tao! Muốn đấu với tao! Hmmmm.. '

Nhìn người kia cuối cùng cũng bỏ đi, bộ trưởng Naka thở phào một hơi nhưng đồng thời cũng rất lo lắng. Lalisa để ý vợ chị ta như thế, sao có thể từ bỏ ý định được! Thảm nhất là, thật ra ông ta chẳng hề nắm chắc rằng có cứu được Manoban phu nhân ra hay không, vừa rồi ông ta chỉ cố ý nói vậy để ổn định cảm xúc của Lalisa thôi.

Trên thực tế, nếu để Satan ra biển thì chẳng khác gì thả hổ về rừng, muốn cứu người lại càng là điều không thể! Naka hạ quyết tâm, đến lúc đó phải gắng hết sức phái người đi cứu nhưng có cứu được hay không, hay có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không thì không biết được."Ngài Manoban, bây giờ chúng ta về Bruxelles trước để thương lượng đối sách cụ thể, bàn bạc kĩ hơn..."

Naka đang muốn trấn áp cảm xúc của Lalisa, thì Lalisa lại đột nhiên trầm mặt mở miệng: "Trở lại biên giới Philadelphia!"

Bộ trưởng Naka không hiểu ra sao, không biết lúc này Lalisa tới biên giới làm gì nhưng vì chột dạ nên cũng chỉ đành lệnh cho mọi người di chuyển về phía biên giới Philadelphia.

Lúc cách biên giới còn mấy trăm mét, Lalisa đột nhiên nhảy xuống khỏi xe tăng ở giữa đường, bước nhanh về phía trước.

"Hey, BOSS! Bên này! Bên này!" Cách đó không xa, bên cạnh cột mốc biên giới, một người đang gào khản cả cổ họng. Người đó có mái tóc nâu và đang dìu cơ thể mảnh mai của một cô gái, cô gái kia nhìn có vẻ giống...

Sau khi thấy rõ hai người, đôi mắt Lalisa như bị xiết chặt, nhanh chóng đi về phía đó.

Rosé mất máu quá nhiều, lại bị dày vò cả ngày, lúc này thần trí đã mơ hồ, thấy bóng người quen thuộc tiến về phía mình liền lầm bầm theo bản năng: "La... Lisa Manoban..." Một giây trước khi mất ý thức, cô cảm giác mình được bao bọc bởi một cái ôm ấm áp, còn có cả giọng nói run rẩy vang lên..."Là chị đây! Xin lỗi! Chị đến muộn!"

Tại bến tàu Philadelphia.

Lúc này sương mù đã dần tan đi mặt trời cũng đang từ từ nhô lên, khắp mặt biển óng ánh sắc vàng nhưng có người sắc mặt lại như mưa dầm.

"Người đâu?" Satan vui vẻ đưa người chạy tới nhưng lại chỉ thấy một chiếc xe nát trống rỗng.

Hiếm khi thấy Oh Dal không đeo kính, vẻ mặt hoảng hốt đứng quay lưng lại với biển, không biết đang nghĩ gì, thấy có người tới anh mới khẽ ngẩng mắt nhìn, giọng điệu u ám nói: "Bị người của Lalisa Manoban đưa đi rồi."

"Có người có thể đưa người trong tay cậu đi sao?" Sắc mặt Satan nhất thời khó coi vô cùng.

"Là Oh Dong Hae." Rõ ràng trông sắc mặt Oh Dal cũng không tốt lắm.

Con mắt Satan nheo lại: "Oh Dong Hae..."  'Chẳng trách... Chẳng trách ban nãy Lalisa lại chịu thỏa hiệp, giả vờ cũng giống lắm! Còn cố tình cò kẻ mặc cả, phí lời với lão bộ trưởng kia kéo dài thời gian, chính là để cho tên Oh Dong Hae có đủ thời gian để âm thầm đi cứu người... Chết tiệt! Không ngờ Satan mà lại cũng có ngày bị trúng kế! Mình đã cố tình cử Oh Dal đưa cô ấy đi nhưng không ngờ... người tới lại là Oh Dong Hae...'

Nghe thấy vậy, Lee Hyeri và Lee Yong Sin ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. 'Đúng là ai mà ngờ được Oh Dong Hae mất tích hơn nửa năm nay... giờ lại thành... người của Lalisa Manoban!'

"Sao có thể thế được! Không thể nào có chuyện này được!" Lee Hyeri không thể tin nổi: "Nhị sư huynh không thể nào lại phản bội chúng ta được!" Cô và Oh Dal còn cả Oh Dong Hae ba người từ nhỏ đã được sư phụ nuôi dưỡng, cùng nhau lớn lên, tình cảm còn thân thiết hơn anh em ruột thịt nên cô khó lòng mà chấp nhận được sự thật này.

Nhưng sự thật bày ra trước mặt, Oh Dal cũng đâu thể bịa chuyện được. Hơn nữa, vừa nãy Oh Dal còn đích thân đối đầu với Oh Dong Hae, lúc này chắc tâm trạng của huynh ấy còn tồi tệ hơn nữa.

Lee Hyeri sợ Đại sư huynh buồn nên không dám hỏi kĩ... Cô biết, tuy thường ngày hai người hay đánh nhau nhưng thật ra tình cảm của hai người rất tốt, lúc nào cũng vào sinh ra tử với nhau, khi làm nhiệm vụ hai người cũng phối hợp ăn ý với nhau nhất...

"Với thực lực của cậu mà lại dễ dàng thua cậu ta sao?" Trong mắt Satan thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, rõ ràng không hề tin lí do này của Oh Dal. Dù Oh Dal không thắng được nhưng cũng không thể thua, lại còn thua nhanh như vậy. Lần nào hai người đánh nhau mà chẳng đánh tới cả nửa ngày, có khi đánh ba ngày ba đêm liên tiếp vẫn không phân thắng bại cũng là chuyện bình thường.

Thật ra Hyeri cũng cảm thấy kì lạ, chỉ là cô không tiện hỏi, kì thật, trong lòng cô hơi nghi ngờ về việc Đại sư huynh mềm lòng... Đương nhiên, chuyện này cô cũng không dám nói ra!

Oh Dal thần sắc cứng nhắc, cũng không giải thích: "Thua chính là thua."

Lúc này, Yong Sin nhìn đồng hồ giục: "Lên thuyền đi! Phải lên đường rồi!"

Satan không hỏi gì nữa, quay người nhìn chằm chằm vào thành phố vẫn đang ngủ say phía sau. Ngón tay thon dài vuốt đám tóc bạc đang lay động trong gió biển ra, để lộ ra con mắt bị tóc che lấp chưa từng lộ ra trước mặt người khác. Con mắt phượng còn đẹp hơn mắt của bất kì người phụ nữ nào , thế mà lại có một vết sẹo cắt ngang qua mắt, tuy vết sẹo đã mờ nhưng vẫn phá hỏng vẻ đẹp hoàn mỹ của con mắt ấy, có điều như vậy lại càng tôn lên sự cuồng dã nguy hiểm của kẻ được mệnh danh là Vua của thế giới ngầm.

"Hừ, Lalisa Manoban, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi..." Tới lúc đó, tao sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về tao.

------

"Đây... Sao Manoban phu nhân lại ở đây?" Lão bộ trưởng cùng Thượng úy không ngờ sẽ thấy phụ nữ xuất hiện ở đây, hai người đều tỏ ra kinh ngạc.

Lalisa cũng không nói nhiều, chị cởi áo khoác ra bọc lấy cô rồi cẩn thận ôm chặt lấy người Rosé. 

NaKa lúc này sao có thể không hiểu được! Lalisa không hoàn toàn tin tưởng bọn họ và đã sớm chuẩn bị phương án thứ hai. Nét mặt già nua của NaKa có chút khó xử, nói cho cùng chuyện này cũng là do ông ta xử lí không ổn thỏa. Muốn qua mắt người ta nhưng từ đầu tới cuối đều bị người ta nhìn thấu.

Vậy nên, ông ta vội vàng ân cần tiến tới, muốn cứu cánh: "Ngài Manoban, mời đi bên này, tình trạng của Manoban phu nhân lúc này e rằng cần phải cứu trị kịp thời, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đội ngũ y bác sĩ tốt nhất rồi! Môi trường bệnh viện ầm ĩ hức tạp, ngài có thể để phu nhân tới thẳng nhà tôi để dưỡng thương!"

Việc Lalisa muốn làm nhất lúc này chính là đưa Rosé về nước, nhưng trên đùi Rosé có vết thương và có lẽ còn rất nhiều chỗ bị thương khác nữa mà chị không biết. Tình trạng của cô lúc này quả thật không hợp đi đường dài, phải lập tức chạy chữa.

Cuối cùng, Lalisa chọn tạm thời ở lại: "Làm phiền ông rồi." Việc này cũng xem như nể mặt lão bộ trưởng.

NaKa nghe vậy, thần tình căng thẳng cuối cùng cũng dần giãn xuống, vội điều đội ngũ y bác sĩ tới.

Các bác sĩ mới sáng sớm đã tập trung lại hết ở phía sau nên rất nhanh đưa cáng chạy tới: "Xin mời  ngài Manoban đây hãy đặt phu nhân cẩn thận nằm xuống cáng."

Lalisa nhẹ nhàng đặt Rosé lên đó.

Nhưng vừa đặt người xuống, cô gái vốn đang ngủ yên bỗng tỉnh lại theo bản năng ôm chặt lấy cổ Lalisa, cô nhíu mày lộ ra vẻ mặt thống khổ: "Không... đừng..." Vì đã lâu cô không được uống nước nên giọng đã khản đặc lại, nói không lên lời, tiếng nhỏ như mèo kêu, nghe càng đáng thương hơn.

Lalisa nhất thời mềm lòng lại bế cô lên, vỗ nhẹ lên người cô: "Đừng sợ, có chị ở đây."

"Khụ khụ khụ khụ khụ..." Oh Dong Hae trợn mắt há hốc mồm. Đây là lần đầu tiên anh thấy Tiểu sư muội yếu đuối như vậy, lại còn cả một Lalisa dịu dàng đến thế nữa! Như gặp phải ma vậy, hết cả hồn!

"Ngài Manoban, tình cảm của ngài với phu nhật thật tốt! Ngài... cứ bế cô ấy trước vậy, đừng chạm vào vết thương của phu nhân là được." Một bác sĩ cười nói.

"Ừm." Lalisa vốn cũng không định đặt cô xuống nữa, ai mà nỡ chứ.

Oh Dong Hae bỗng nhớ ra chuyện chính, vội chêm vào một câu: "Boss, thứ tôi cần, chị hứa sau ba ngày sẽ đưa cho tôi, chị không quên đấy chứ?"

Mắt Lalisa không hề rời khỏi cô: "Ừm."

"Vậy tôi lượn trước đây!" Oh Dong Hae cáo từ.

"Có nước không?" Lisa hỏi bác sĩ.

Oh Dong Hae bị ngó lơ: "......"  'Thôi bỏ đi! Lượn cho khuất mắt người ta nào! Trong mắt Boss giờ chỉ có Tiểu sư muội thôi những cái khác đối với anh mà nói chẳng khác gì phù du cả.Haiz haiz haiz... không ngờ, đúng là không ngờ? Đi một vòng lớn, cuối cùng Tiểu sư muội vẫn trở thành bà chủ! Tiểu sư muội của anh giỏi lắm!'

--Tại nhà của bộ trưởng NaKa.


Lalisa ngồi cạnh giường nắm chặt tay Rosé, các bác sĩ đang bận rộn lấy máu của Rosé để xét nghiệm toàn thân cho cô, tránh để cô mắc phải bệnh khác hay bị tiêm phải thuốc gì.

Lông mày Lalisa từ đầu đến cuối đều cau chặt, không hề thả lỏng tinh thần.

"Ngài Manoban, xin ngài hãy đợi một chút, nhanh nhất cũng phải hai tiếng nữa mới có kết quả xét nghiệm."

"Cô ấy sốt cao quá."

"Vì vết thương bị nhiễm trùng, đây là hiện tượng thường thấy. Cũng may Manoban phu nhân đã tự mình xử lí qua vết thương nếu không để viên đạn trong cơ thể quá lâu chiếc chân này cũng không thể giữ lại được."

Lúc này, sắc mặt Lalisa trở nên u ám. Bàn tay nắm chặt lấy tay Rosé càng siết chặt hơn, chỉ ra ngoài có một ngày ngắn ngủi mà lại thành ra thế này, sao chị có thể không đau lòng được!

Hai tiếng sau, rốt cuộc cũng có kết quả kiểm tra.

"Ngài Manoban, có kết quả rồi, cơ thể Manoban phu nhân đều bình thường, ngoài vết thương bị trúng đạn trên chân ra những chỗ khác không có vấn đề gì cả."

Nghe thấy kết quả, không chỉ Lalisa mà NaKa cũng thở phào, ông ta lập tức dặn dò mọi người phải chăm sóc cô cẩn thận, sau đó sắp xếp cho hai người căn phòng tốt nhất.

Vì tưởng Lalisa và Rosé là vợ chồng thật nên đương nhiên ông ta xếp cho hai người một phòng.

...

Lần này Rosé bị thương nặng, ngủ nguyên một ngày một đêm mà vẫn không tỉnh dậy, có điều may mà cũng đã hạ sốt.

Lão Bộ trưởng muốn lấy lòng Lalisa, cố tình mở một bữa tiệc mời không ít quan chức cấp cao và các trùm làm ăn lớn trong nước tới.

Trong bữa tiệc, ai cũng tỏ ra thân thiết khen tặng Lalisa.

"May mà lần này Manoban phu nhân không có chuyện gì, nếu không chúng tôi thật sự khó tránh khỏi tội lỗi!"

"Đúng vậy đấy! Manoban phu nhân quả là có quý nhân phù trợ!"

...

Chuyện Rosé là vợ chị, Lalisa từ đầu tới cuối không hề giải thích. Trong chuyện này, sự khác nhau giữa vợ và tình nhân là rất lớn, chỉ một phụ nữ bình thường mà muốn để cả nước Bỉ điều động lực lượng quân đội, hiển nhiên là không thể nào, nên lúc đầu chị mới nói thẳng luôn Rosé là vợ chị.

Những người này cũng không thể thật sự đi tra xem rốt cuộc chị đã kết hôn hay chưa.

Tuy Lisa đã sớm quen với những bữa tiệc kiểu này nhưng lúc này rõ ràng là chị không hề để tâm tới. Tâm trí chị lúc này đều đang hướng hết về người con gái còn chưa tỉnh lại kia. Cũng không biết sau khi cô tỉnh dậy phát hiện mình đang ở chỗ lạ liệu có sợ không, không biết có chỗ nào thấy khó chịu không...

Mọi người vẫn đang nâng cốc nói chuyện vui vẻ, Lalisa một tay chống đầu, tay còn lại bưng rượu, ngón tay gõ gõ lên chiếc ly thủy tinh theo tiết tấu. Tư thế này, rõ ràng là bắt đầu mất kiên nhẫn muốn chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

Đúng lúc chị đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng có người chạy vào phòng tiệc... Nói chính xác thì là có một người bỗng nhảy vào...

Chỉ thấy Rosé một chân đứng đó, mặc một chiếc váy ngủ trắng rộng, mái tóc dài lộn xộn xõa xuống bên vai, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, vẻ mặt hoảng hốt giống như vừa trải qua chuyện gì cực kì đáng sợ...

Mãi tới khi ánh mắt cô xuyên qua chiếc bàn dài nhìn thấy người phụ nữ Châu Á đang bưng ly rượu ở tận đầu bên kia, cô mới thoáng thấy yên ổn. Cô nằm mơ, mơ một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, cô mơ thấy Lalisa vì cứu cô mà bị chết trong lửa đạn...

"Bos...s" Sau khi thấy Lisa vẫn đang yên ổn ngồi đó, Rosé mới yên tâm trở lại, đến tận lúc này cô mới phát hiện thấy xung quanh có những người khác nữa.

Ai ngồi đây cũng áo mũ chỉnh tề... vừa nhìn đã biết toàn là người có thân phận hoàng thân quốc thích... Đầu Rosé đang trong cơn mê man bỗng tỉnh táo lại, suýt nữa buột miệng gọi "Boss", sau đó vội sửa thành: "Chồng ơi~..."

Phòng tiệc yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Nhưng, hai chữ "Chồng ơi" lại nổ đinh tai nhức óc trong tai Lalisa.


"Vị này là... Manoban phu nhân?" Một lát sau, cuối cùng cũng có một người trên bàn ăn chần chừ hỏi.

Lúc này Lalisa đã đứng dậy sải bước tiến về phía cô, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống chân cô: "Sao em không đi dép vào?"

Rosé bị ánh mắt nghiêm khắc đâm tới nên rụt rụt ngón chân lại: "Có đi mà... nhưng trên đường rơi mất..."

"..." Lalisa đanh mặt lại, bế cô lên.

Rosé theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ chị để giữ vững cơ thể, sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn đám người tai to mặt lớn trong phòng khách, yếu ớt nói: "Có phải... Có phải em lại gây họa rồi không...? Chồng ơi... Chồng, sao chị không nói gì vậy?"

Rosé có khả năng thích ứng vô cùng nhanh chóng, giờ mở miệng ra gọi Chồng cũng khá là thuận miệng. Nhưng cô hoàn toàn không hề biết hai chữ đó đối với Lalisa lại có ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Lưng Lalisa cứng ngắc, mấy giây sau mới cử động lại được, chị quay lại nói với mọi người: "Xin lỗi các vị, hiện tại vợ tôi không được khỏe, Lisa thất lễ xin phép về trước."

Mọi người nghe vậy cũng cười nói: "La đổng khách khí rồi! Ngài mau đi đi! Cứ mặc kệ chúng tôi!"

"Chuyện nên làm, chuyện nên làm mà! Tất nhiên phu nhân quan trọng hơn rồi!"

"Ai cũng nói thương nhân mà thương vợ là người đáng tin, quả nhiên là vậy!"

...

Chờ Lalisa bế Rosé đi rồi, mọi người trong phòng lại bắt đầu thổn thức: "Ban đầu tôi còn không tin Lalisa có thể vì một người phụ nữ mà dám huy động lực lượng lớn đến vậy, giờ xem ra đúng là cưng chiều cực độ rồi! May mà không sao, nếu xảy ra chuyện gì, khụ khụ..."

"Kì lạ, Lalisa này chẳng phải vẫn còn độc thân sao? Vợ ở đâu ra thế này! Tôi định hỏi lúc nãy cơ!"

"Cũng có gì kì lạ đâu, người lén kết hôn đầy ra đấy! Huống hồ thân phận của Lalisa đặc thù như thế..."

"Haiz, con gái nhà tôi lần trước sau khi gặp ngài Manoban xong ngày đêm đều mong nhớ, tôi còn đang định tìm hiểu xem thế nào, không ngờ giờ đã có chủ rồi!""

"Ông thôi đi, đến con gái nước người ta còn không giành được, đến lượt nhà ông chắc?"

...

Trong phòng ngủ.

"Manoban phu nhân! Phu nhân đi đâu vậy? Làm tôi sợ chết khiếp rồi!" Một y tá vốn được cử chăm sóc Rosé, vừa mới ra ngoài một tí, ai ngờ quay lại đã không thấy người đâu nữa, đi tìm khắp nơi cũng không thấy, sợ đến bay hết cả hồn vía.

"Không sao, để tôi trông cô ấy."

"À à, vâng vâng!" Viên y tá xấu hổ nhìn Lisa, sau đó lui ra ngoài.

Lisa vén chăn lên, cẩn thận đặt Rosé lên giường.

Rosé lập tức tranh công: "Boss đại nhân, vừa xong tôi có cơ trí không?"

Lisa liếc nhìn cô: "Công lao lớn đấy."

Rosé vội cúi đầu: "Tôi thật sự không cố ý xông vào trong đó mà..."

"Cơ thể còn chưa khỏe lại, sao lại chạy lung tung thế?" Lisa đúng là không biết nói gì với cô gái này, chân đã bị thương thành ra như vậy rồi, còn chạy nhảy khắp nơi, chỉ một chân mà cũng chạy đến là vui vẻ.

"Tại... tôi mơ thấy ác mộng..." Rosé trưng ra vẻ mặt hết sức vô số tội (cái khúc này là ngơ ngơ nè)

Lisa thở dài, vẻ mặt có chút không tự nhiên giải thích: "Lần này để tiện việc cứu em, tôi mới nói với họ em là vợ tôi. Cho nên trong khoảng thời gian này, có lẽ em phải phối hợp với tôi một chút. Có điều cũng sẽ không lâu đâu, đợi em khỏe lại rồi, chúng ta sẽ về nước."

"Không thành vấn đề! Diễn xuất là sở trường của tôi mà!" Rosé nghe vậy lập tức vỗ ngực bảo đảm "Chị thích kiểu vợ nào tôi cũng có thể diễn được kiểu vợ đó cho chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro