Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chị, sao cái thằng này lại ở trong nhà mình? Hai người có quan hệ gì?

Rosé thở phào, giải thích ngắn gọn: "Lúc đó khi không khống chế được mình, tôi cố gắng để mình lăn xuống, lại thêm việc vách núi không vuông góc hoàn toàn, dốc chừng 70 độ, thế nên tôi cố dựa vào vách núi để trượt xuống, may mà trượt một lúc cuối cùng cũng giẫm vào được một tảng đá lồi ra. Tiếc là, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bị kẹt trong khe núi. Gọi mọi người cũng không ai nghe thấy, điện thoại lại bị rơi, nên tôi đành phải trèo lên! Mệt chết đi được, tối qua quả nhiên không nên làm biếng để Lalisa cõng, báo ứng nhanh thật..."

Thấy Rosé nói vậy, mọi người càng hết nói nổi.

'Mẹ nó chứ, lúc cô rơi xuống vực còn có thể chú ý tới việc điều chỉnh góc và tư thế rơi nữa à?'

'Thế càng biến thái hơn đấy biết không hả? Đúng là không phải người bình thường!'

"Cô không thể ở yên đấy đợi chúng tôi xuống cứu à? Lỡ cô không trèo tử tế, rơi xuống đó thật thì làm thế nào?" Jeon Jungkook la lên.

Rosé nghe vậy không nói gì, chỉ như có như không liếc về phía Giselle.

'Lỡ sau khi cô rơi xuống, Giselle lại không nói gì, giấu tất cả mọi người thì sao?'

Không phải vì tâm lí cô đen tối mà không thể không cân nhắc tới khả năng này. Dù sao cô với Giselle trước giờ vẫn không hợp nhau, trong tình huống đó, lỡ Giselle không nói gì, cô có chết cũng không biết sao mình lại chết nữa.

Thêm việc tảng đá dưới chân cô lúc ấy không biết có thể chống đỡ được tới khi nào nữa, thế nên đành phải tranh thủ thời gian tự mình trèo lên thôi.

Cô không thể đặt tính mạng của mình vào tay người khác được.

Giselle bị cái nhìn của Rosé làm cho hổ thẹn đến nỗi muốn độn thổ cho xong, môi cô ta run run, một câu cũng không nói nổi.

Khoảnh khắc lúc đó, vì hoảng loạn và sợ phải gánh chịu hậu quả, cô ta thật sự có nghĩ tới việc dứt khoát không nói cho ai biết hết, hoặc sẽ nói Rosé tự mình ngã xuống...

"Được rồi được rồi! Muốn hỏi gì thì hỏi hết cả rồi, những gì mọi người nên biết cũng biết cả rồi, đừng vây lại đây nữa, lỡ bị Lalisa phát hiện ra là tôi chết chắc đấy! Tôi phải mau về thay quần áo hủy thi diệt tích đây, tạm biệt mọi người..." Rosé trở mình bò dậy.

Thấy cô không hề nhắc tới chuyện cứu Giselle, thậm chí còn muốn giấu Lalisa, mọi người tròn mắt nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc...

"Haiz, đợi đã Rosé, cô đừng cử động bừa! Còn không biết cô có bị thương ở đâu không mà, vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn!"

"Đúng đấy đúng đấy! Đề phòng trước đi kiểm tra vẫn hơn!"

"Hơn nữa chuyện lớn thế này, giấu chị Lisa hình như không ổn lắm đâu?"

...

Mọi người ai cũng cản Rosé lại, lúc anh một câu tôi một câu đang khuyên cô, phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ: "Mọi người đang làm gì thế?"

Nghe thấy giọng nói này, cả người Rosé khẽ run lên, trong lúc hoảng loạn cô suýt chút nữa tụt luôn quần áo trên người ai đó ra mặc vào.

Tiếc rằng mắt Lalisa sáng như mắt diều hâu vậy, chị trông thấy Rosé đang đứng náu mình trong đám người nên liền đi thẳng về phía cô: "Chuyện gì thế này?"

Rosé gãi đầu, cố tỏ ra trấn tĩnh: "Em... mới bị ngã một cái ấy mà..."

"Ngã kiểu gì mà thành ra thế này? Em thử ngã lại một lần cho chị xem!" Ánh mắt Lalisa như tia laze quét qua toàn thân đầy bụi bẩn của Rosé, cách đó không xa còn có một khoảng đất bị sạt lở, cộng thêm vẻ mặt chột dạ của Giselle, sắc mặt chị ngày càng khó coi.

Ngã thêm lần nữa?

"Như vậy... như vậy không hay lắm đâu..." Rosé miếu máo

Đại ma vương độc ác quá đi hu hu hu!

"Em sai rồi!!!" Rosé quyết định nhận sai trước.


Lúc này, mọi người ở bên cạnh nhìn không nổi nữa: "Chị Lisa, chị đừng dữ với Rosé như vậy, vì cứu Giselle mà suýt nữa cô ấy bị ngã xuống vách núi đấy!"

"Đúng đấy đúng đấy! Chắc chắn Rosé cũng sợ chết khiếp rồi, chị nên an ủi cô ấy mới phải chứ!" Mọi người bắt đầu hùa vào nói đỡ cho Rosé.

Sắc mặt Lalisa như sắp nổi bão: "..."

Suýt nữa thì rơi xuống vách núi... Chị mới chỉ xa cô có vỏn vẹn năm phút ngắn ngủi thôi mà! Chị sai rồi, thật sự sai rồi... Đừng nói năm phút, kể cả năm giây cũng không nên để cô rời khỏi tầm mắt của chị như vậy!

Mãi tới khi Rosé thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, mọi người mới phát hiện phía sau Lalisa còn một người nữa, chính là Kool Ji-Eun.

"IU, cô chạy đi đâu vậy! Có biết tất cả chúng tôi lo cho cô lắm không?"

"Không nói tiếng nào xong mất tích, điện thoại thì không gọi được, mọi người tìm cô cả buổi sáng đấy, Giselle suýt chút nữa còn gặp nguy hiểm nữa!"

"IU, lần này cô đúng là hơi vô trách nhiệm rồi đấy!"

...

Kool Ji-Eun hoàn toàn không ngờ sau khi tới đây lại thấy cảnh này, tất cả mọi người đều đang đỡ lời cho Rosé, mọi người đều đang trách cứ cô ta...

Cô ta cố gắng không tỏ thái độ, thành khẩn xin lỗi mọi người: "Xin lỗi, chỉ là tâm trạng tôi không tốt nên muốn đi lòng vòng chút thôi, điện thoại thì hết pin, thật sự rất xin lỗi, khiến mọi người lo lắng rồi!"

Nhưng mọi người không những không đồng tình mà ngược lại không ít người còn tỏ ra chán ghét với bộ dạng này của Kool Ji-Eun, mấy người bạn ban nãy còn nói đỡ cho cô ta giờ cũng không lên tiếng nữa.

Thậm chí có người còn nhanh trí bắt đầu thầm nghĩ, tại sao tất cả bọn họ tìm khắp nơi đều không tìm được cô ta mà Lalisa lại tìm được?

Là trùng hợp hay cố ý đây?

Lúc đầu mọi người còn có chút đồng cảm với cô ta, giờ nghĩ tới chuyện nguy hiểm ban nãy, mọi người lại thấy bất bình thay cho Rosé.

Một người luôn nhớ thương tới bạn trai của người khác, còn tự xem mình là kẻ bị hại, lợi dụng sự quan tâm của bạn bè đứng về phía cô ta chĩa mũi nhọn vào Rosé, nhưng lại không thèm nghĩ tới việc bạn bè lo lắng cho mình mà chơi trò mất tích. Trong khi người còn lại trong tình huống gấp rút theo bản năng cứu một người luôn đối địch với mình, rơi xuống vực rồi còn dũng cảm tự trèo lên...

Mãi tới lúc này, mọi người mới hơi hiểu về con người Rosé, cô không phải là một con sóc chuột yếu đuối, mà chỉ khi ở trước mặt Lalisa mới tỏ ra như vậy.

Cũng như Lalisa, chỉ khi đối diện với cô thì chị mới lộ ra dáng vẻ dịu dàng của mình.

Sau khi Rosé trèo lên không hề nhắc tới chuyện Giselle đẩy cô, Giselle vì chột dạ nên cũng không dám nói nhiều, chứ càng đừng nhắc tới chuyện muốn giải vây cho Kool Ji-Eun.

Nếu không phải tự dưng không thấy Kool Ji-Eun đâu, căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy...

May mà ban nãy Rosé kéo cô lại, nếu không cô thật sự đã chết rồi! Vừa nghĩ tới đây, cô ta nghĩ mà sợ phát run cả người!

"Lalisa, xin lỗi." Jeon Jungkook sắc mắt u ám đi tới bên cạnh Lalisa, cố đè giọng nói.

Ngoài câu này ra, anh ta không biết nên nói gì nữa, trong lòng vừa áy náy vừa tự trách.

Ban nãy vì chuyện Kool Ji-Eun mất tích mà suýt chút nữa thì anh ta đã giận cá chém thớt lên Lalisa và Rosé.

May mà Rosé không sao, nếu không, cả đời này anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà gặp Lalisa nữa, dù sao cũng chính là anh ta đã khăng khăng gọi Lalisa tới, còn dùng chiêu tuyệt giao ra để uy hiếp nữa.

...

Kool Ji-Eun không biết rốt cuộc cô ta đã chịu đựng như thế nào mà về được đến nhà.

Tối qua cô ta thật sự rất buồn bực nên mới muốn yên tĩnh một mình, cuối cùng cũng không biết là tại sao mà không khống chế được liền ôm tâm trạng muốn báo thù Lalisa, vậy nên cố tình tắt điện thoại.

Lúc ở trong bóng tối trông thấy mọi người sốt sắng tìm cô ta, chỉ trích Rosé, tâm trạng sắp sụp đổ của cô ta mới thoáng tốt hơn.

Cô ta tìm thời điểm thích hợp xuất hiện, để Lalisa tìm thấy mình, muốn nhân cơ hội này nói chuyện đàng hoàng với chị...

Ai ngờ, cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cô ta lại thành mục tiêu công kích của mọi người!

Từ khi biết tới sự tồn tại của cô gái kia, cuộc sống hoàn mỹ của cô ta như bị virus xâm nhập, hoàn toàn trở nên hỗn loạn, tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi sự khống chế của cô ta.

Cô ta không thể cứ tiếp tục mềm lòng mãi được!

Ngủ một giấc dậy, cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh lại hơn một chút, cô ta tìm cha mình, kể hết cho ông nghe chuyện của cô ta.

"Con nói gì cơ? Tên Gwa Myung Woo kia chính là Lalisa?" Nghe thấy lời của con gái, Kool Shang cũng tỏ ra hết sức bất ngờ.

"Vâng, chính miệng Lalisa nói đấy ạ."

Thấy vẻ mặt của con gái, Kool Shang cơ bản cũng đã đoán ra khi ấy đã xảy ra chuyện gì, ông ta vỗ vai Kool Ji-Eun nói: "Khiến con chịu ấm ức rồi, chuyện này là do ba quá bất cẩn."

"Không phải tại ba làm sai, ai có thể ngờ được Lalisa cư nhiên vì đứa con gái kia mà làm đến mức độ này chứ..." Sắc mặt Kool Shang rất kém, nhưng vẫn an ủi Kool Ji-Eun, "Con cũng đừng quá lo lắng, Lalisa có mạ vàng cho nó thế nào, kể cả có thể nâng giá trị bản thân nó lên cũng không thể nâng được xuất thân của nó đâu..."

"Ba, thân thế của Rosé liệu có phải có ẩn tình gì không?" Kool Ji-Eun bất an hỏi.

"Lần trước từ tiệc mừng thọ về, ba đã cố tình cho người điều tra, nó chính là con gái ruột của Park Shi Ho, điểm này là không thể nghi ngờ. Trước năm 18 tuổi con nhỏ đó vẫn luôn ở dưới quê, sau khi được Ninh gia đón về đã làm ra không ít chuyện hoang đường, ba mẹ nó chê nó làm mất thể diện nên thà nhận đứa con nuôi là Park Hwayoung chứ cũng không muốn nhận nó, vì nó chẳng ra làm sao cả!" Kool Shang coi thường nói.

"Nhưng cô ta hết lần này tới lần khác đều khiến chúng ta tính toán sai, thật sự không thể xem nhẹ được, ba con mình phải tranh thủ hủy hoại cô ta trước khi cô ta đạt được mong muốn... Nhưng, giờ Lalisa lại chiều chuộng, bao bọc cô ta chặt như vậy..."

Kool Shang vỗ vai cô ta: "Giờ Lalisa càng cưng chiều nó sẽ chỉ khiến Chun Ae và Chey So-hee càng ghét nó hơn thôi. Tới lúc đó chúng ta thêm vài mồi lửa vào, có là Lalisa thì cũng không bảo vệ nổi nó! IU, nỗi nhục này, ba tuyệt đối sẽ không để con chịu oan uổng như vậy! Lần này ba không chỉ hủy hoại nó, còn phải khiến nó vĩnh viễn không bao giờ có thể trở mình được nữa..."

...

Tại cổng Nine One Hannam.

"Park... Rosé!!!" Giselle thở hồng hộc đuổi theo.

"Sao thế?" Rosé ngoảnh lại nhìn cô gái vừa đuổi tới.

"Tôi... tôi có thể nói chuyện riêng với cô vài câu được không." Giselle đưa mắt nhìn Lalisa đang bên cạnh Rosé, vì sợ anh nên cô ta không kìm được co rúm lại.

"Nói chuyện riêng... xin lỗi, e rằng hơi khó rồi!" Rosé nói rồi giơ một tay lên.

Thấy trên cổ tay trắng nõn của cô bị buộc chặt một cái caravat, đầu bên kia đang bị Lalisa nắm chặt trong tay...

Giờ thì hay rồi... lần này thật sự bị Đại ma vương dắt thẳng vào thắt lưng rồi...

Giselle: "..."

Sau một hồi im lặng quỷ dị.

Giselle cắn răng, nhắm mắt, thẳng thắn đứng trước mặt Lalisa nói liền một mạch: "Rosé! Cảm ơn cô đã cứu tôi! Còn nữa! Xin lỗi! Lúc ở trên núi không phải tôi cố tình đẩy cô đâu, khi ấy tôi không biết là cô muốn cứu tôi! Xin lỗi! Rất xin lỗi..."

Tuy Lalisa đã sớm liệu được sự việc không đơn giản như vậy, với thân thủ của Rosé chỉ là kéo Giselle một cái thôi thì làm sao tới nỗi rơi luôn xuống đấy chứ, sau khi chính tai nghe thấy, sắc mặt chị bỗng lạnh hẳn xuống.

Một cô gái như Giselle sao có thể chịu nổi áp lực từ phía Lalisa, cả người cô ta run lên như cầy sấy, sợ đến nỗi chắc thêm giây nữa thôi là bất tỉnh nhân sự.

Rosé ra hiệu cho Lalisa để cô tự giải quyết chuyện này, sau đó cô sờ lên chiếc caravat trên cổ tay, nhìn Giselle cười lạnh nói: "Ha ha, em gái này, suýt chút nữa thì em lấy luôn cái mạng nhỏ này của tôi rồi đấy, một câu không phải cố tình, một câu xin lỗi là được à? Nói xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần tới cảnh sát làm gì nữa?"

Giselle cắn chặt môi, tỏ ra khó xử: "Tôi đồng ý gánh chịu mọi hậu quả!"

Rosé xoa cằm: "Chậc, đồng ý gánh chịu mọi hậu quả à... đây là em nói đấy nhé..."

"Là... tôi... tôi nói... muốn chém muốn giết gì tùy cô!" Tuy Giselle mạnh miệng như vậy, nhưng cả người run lên như cầy sấy, rõ ràng đã bán đứng nỗi sợ hãi của chủ nhân.

Lúc này, trong đầu Giselle đã hiện lên vô số những suy đoán đáng sợ... Cô gái này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô...

Trong cơn tuyệt vọng, Giselle run rẩy, hướng ánh mắt cầu cứu về phía anh họ của mình, nhưng lại chỉ thấy một đôi mắt lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả Rosé.

Được rồi! Chết thì chết vậy! Chết trong tay cô gái này còn tốt hơn chết trong tay chị họ!

"Cô... cô nói đi! Rốt cuộc cô muốn tôi thế nào?" Giselle miết chặt nắm tay hỏi.

Rosé cố tình tỏ ra mệt mỏi, trầm ngâm suy tư một hồi mới nhìn Giselle nói: "Gọi một tiếng chị dâu nghe xem!"

"Gì... gì cơ..." Giselle nghe vậy liền ngẩn tò te ra.

Ngơ ngác một lúc lâu, cô ta mới phản ứng lại vừa xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ yêu cầu của Rosé... chỉ có vậy?

Rosé nhíu mày giục: "Chẳng phải nói muốn chém muốn giết gì tùy sao? Sao? Hối hận rồi à?"

Thay đổi nhanh như vậy, người Giselle càng run hơn, nước mắt không nhịn được lăn xuống, cúi gầm mặt, vừa khóc vừa run rẩy nói: "Chị dâu..."

Nghe thấy tiếng chị dâu này, cuối cùng Rosé cũng hài lòng gật đầu: "Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây thôi, nhờ phúc của cô, hôm nay kích thích lắm, chơi cũng rất vui nữa!"

Nói rồi, cô tóm lấy caravat, kéo Lalisa còn trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo dọa người kia đi về.

Rất kích thích... rất vui?

Giselle: "..."

Lalisa: "..."

...

Sau khi vào phòng khách, Rosé lập tức hành động trước, cô đẩy Lalisa lên sofa, sau đó dùng sức hôn anh.

Tất nhiên Lalisa biết ý nghĩ xấu này của cô, chị ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, dùng sức hôn lại...

Một lúc lâu sau, Lalisa ấn lên làn môi hơi sưng đỏ của cô: "Rất kích thích... rất vui? Hửm?"

Rosé liền trưng ra vẻ mặt đưa đám: "Sao chị vẫn chưa quên nó đi thế..."

Cô còn tưởng chiêu này có thể tạm thời giải trừ nguy cơ rồi chứ!

Lalisa đen mặt nhìn cô: "Sống chết của người khác thì có liên quan gì tới em?"

Rosé ho nhẹ một tiếng: "Khụ, tốt xấu gì đó cũng là em họ chị, chị nói vậy không hay lắm đâu?"

"Kể cả là chị, chị cũng không cho phép em làm như vậy!"

"Thế có là gì... thật ra trước đây em còn chơi nhiều trò nguy hiểm hơn thế nữa cơ, hôm nay hoàn toàn chỉ là một case* nhỏ thôi, em sẽ không làm chuyện gì mà em không nắm chắc đâu..."

(*Trước kia Rosé làm diễn viên đóng thế, mỗi lần nhận vai được gọi là một case.)

Giải thích khô cả miệng lưỡi, Lalisa vẫn đanh mặt, Rosé không khỏi rơi lệ đầy mặt.

Vừa để Giselle xin lỗi mình xong, giờ lại tới lượt mình chịu trận.

Rosé không ngừng cọ lên cọ xuống trong lồng ngực chị: "Đừng giận nữa mà được không? Lần sau em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh chị không chạy lung tung nữa!"

Lalisa tỏ ra một dấu chấm cũng không tin.

Rosé tự cảm thấy lời này có vẻ không có độ tin cậy thật, cô lầu bầu nói: "Vậy rốt cuộc phải làm thế nào chị mới không giận nữa?"

Lalisa nghe vậy nặng nề nhìn về phía cô, nhưng lại không lên tiếng.

Mắt Rosé sáng lên, đúng là vận may đến cái khôn hẳn ra luôn: "Ôi... không tức nữa rồi đúng không... Bảo bối?"

Lalisa: "..." Xem như em giỏi.

...

Bất giác nửa tháng đã trôi qua từ sau chuyện lần đó.

Vì thế, cuộc sống của Rosé có chút... ảnh hưởng không nhỏ... Thảm nhất là phương phức giáo dục điên cuồng của Đại ma vương.

Ngoài ra, còn một chuyện... căn hộ của cô sắp không còn chỗ đặt chân nữa rồi.

Khắp nơi nào là đồ bổ dưỡng rồi những thứ như quần áo, đồ trang điểm đắt tiền, thậm chí còn cả những thứ quái dị như côn nhị khúc, nhuyễn kiếm các kiểu nữa...

Đồ bổ dưỡng là của Jeon Jungkook và Kool Ji-Eun gửi tặng, quần áo và đồ trang điểm là của Giselle gửi tới, còn mấy thứ như côn nhị khúc, kiếm dao các thứ... thì là của Teak So và Heung Kang.

Mấy người phía trước ít nhiều cô cũng biết là vì lí do gì, nhưng Teak So và Heung Kang thì hoàn toàn khiến cô mờ mịt đầu óc.

Hai người này đang yên đang lành tự dưng chạy tới nịnh nọt cô làm gì?

"Díng dong!" Chuông cửa vang lên.

Rosé ra mở cửa, lại thấy Teak So cùng Heung Kang đứng trước cửa, hai tên đàn ông cao to một tên xách lạp xưởng, một tên xách ngỗng hun khói.

"Bà chủ, đây là đặc sản quê chúng tôi, cô nếm thử đi!" Teak So vừa niềm nở vừa dè dặt nói, một câu bà chủ hai câu bà chủ, hoàn toàn khác với thái độ hung hăng trước đây, cứ như là hai người khác nhau vậy.

Heung Kang ở bên cạnh phụ họa: "Bà chủ, cô nếm thử xem, nếu thích lần sau chúng tôi lại mang tới cho cô!"

Rosé thở dài, tựa người vào cửa: "Hai người có gì thì nói thẳng ra đi! Đừng lòng vòng quanh co nữa, cứ lằng nhằng thế này thì còn gì là đàn ông nữa?"

Teak So và Heung Kang đưa mắt nhìn nhau, nghĩ cũng tới lúc nên nói rồi, thế là Teak So đành mở lời: "Bà chủ, có thể cho hai anh em chúng tôi bảo vệ cô được không?"

Rosé nhíu mày, "Bảo vệ tôi, hai người chắc chứ?"

Nhớ tới dáng vẻ dũng mãnh của bà chủ, Teak So lặng lẽ lau mồ hôi: "Bà chủ, chúng tôi biết kĩ thuật bắn súng của hai anh em chúng tôi chỉ đáng xách dép cho cô, nhưng nói về đánh nhau, chúng tôi không tính là đẳng cấp cao nhất thì cũng được xem là chuyên nghiệp đấy!"

"Phim của tôi đã đóng máy rồi." Rosé nói.

Teak So nghe thấy vậy liền nói, "Phải! Chính vì đóng máy rồi! Bà chủ, đợi tới khi cô nổi tiếng rồi, ra ngoài sẽ bị fan và phóng viên vây lấy, chắc chắn sẽ cần tới vệ sĩ đúng không! Đến lúc đó, cô có thể mở lời với ông chủ... thu dùng hai anh em chúng tôi được không?"

Khóe miệng Rosé giật giật, mấy tên này, từ bao giờ lại biết nịnh nọt vậy chứ...

"Vậy đợi tới khi nào tôi nổi rồi nói sau!" Rosé nói bừa.

'Thế này... thế này là có cơ hội rồi?' Teak So và Heung Kang nhìn nhau, nhất thời kích động không thôi, trăm miệng một lời: "Bà chủ, cô nhất định sẽ nổi tiếng!!!"

Rosé: "..." Thật cảm ơn hai người đã có lòng tin với tôi như vậy...

----

Công ty YG Entertaiment, văn phòng của Cho Boram.

"Chúc mừng bộ phim đã hoàn thành, em vất vả rồi!"

"Không vất vả, không vất vả! Có lẽ đây là bộ phim mà em cảm thấy diễn vui nhất đấy chị!" Rosé nói thật lòng, vẻ mặt tràn đầy dư vị.

Hì hì, dù sao thì cũng là được diễn chung với Đại ma vương! Đương nhiên là phải vui rồi~!

Cho Boram nhìn chằm chằm vào Rosé, trên mặt có một tia lo lắng lướt qua.

Rosé nhạy cảm phát hiện ra, bèn hỏi: "Sao thế chị Borami?"

Cho Boram nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn nói thẳng: "Rosé, chị hỏi em, em và Gwa Myung Woo là chuyện gì thế?"

Rosé chớp mắt một cái, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã như gió thét sấm rềm, hự toi rồi, chẳng lẽ đã bị chị Boram phát hiện ra?

"Dạ... chị Boram, sao... chị lại hỏi thế?" Rosé dè dặt hỏi lại.

"Chỉ là chị có cảm giác hai người có gì đó không thích hợp, em thích Gwa Myung Woo à?" Cho Boram thử thăm dò.

Lúc Rosé quay phim, Cho Boram cũng thường xuyên tới phim trường xem tình hình của cô nên khó tránh khỏi phát hiện ra một số chuyện. Đương nhiên là Cho Boram cũng không tìm được chứng cứ xác thực, nếu không thì ngày hôm nay đã chẳng dùng ngữ khí nghi ngờ như thế này. Chỉ có điều, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô nhận thấy ánh mắt của Rosé khi nhìn Gwa Myung Woo thực sự có cái gì đó không ổn.

Rosé vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ may quá, còn may không bị phát hiện gì cả, cô bèn tỏ vẻ tùy ý nói: "Cũng chỉ là có chút hảo cảm thôi! Em thích kiểu người thoạt nhìn trông lành lạnh như thế, cứ trông thấy lại có ý muốn trêu chọc đùa giỡn vài câu!"

Nghe giọng Rosé không có vẻ như là có gì đó với Gwa Myung Woo, lúc này Cho Boram mới thoáng yên lòng, bất đắc dĩ liếc cô: "Em vẫn nên chú ý một chút, ánh mắt em khi nhìn Gwa Myung Woo ấy... nhiều lúc lộ liễu quá rồi đấy!"

Rosé ho nhẹ một tiếng, "Em hiểu rồi ạ! Nhất định là em sẽ chú ý!"

"Đây là show chị vừa nhận giúp em, em xem qua một chút. Bộ phim gần nhất của em ít nhất còn hai tháng nữa mới công chiếu, thời gian này đi show thực tế là hợp lý nhất, nếu không thường xuyên đánh bóng tên tuổi thì sẽ nhanh chóng bị người ta quên mất." Cho Boram nói.

"À à, em xem một chút!" Rosé nhận lấy tài liệu mà Cho Boram đưa cho rồi tự mở ra xem.

Trước kia cô cũng chỉ tham gia vào mấy show hỏi đáp chứ mấy show về lĩnh vực khác quả thật không có kinh nghiệm lắm.

Vừa nhìn thấy tên chương trình này, Rosé liền thấy hứng thú: "Bảo bối, hợp tác nào? Cái tên này dễ thương quá!"

Cho Boram giới thiệu sơ qua về chương trình: "Đây là một show thực tế về trẻ em, nội dung là lần đầu trải nghiệm cảm giác "làm mẹ". Các nghệ sĩ sẽ phải ghép đôi với một bé trai hoặc bé gái không quen sau đó cùng trải qua cuộc sống người thân. Trọng điểm của show này là khai thác những mặt khác của ngôi sao sau khi bị dỡ hết các ánh hào quang trên người xuống..."

Rosé nghe vậy liền gật đầu liên tục: "À à, là kiểu này, em biết! Trước đây những tiết mục thế này cũng hot lắm, nhưng toàn là phiên bản của bố, bây giờ lại là mẹ... Đài truyền hình càng lúc càng biết chơi nhỉ!"

"Lần này là đạo diễn đài truyền hình đích thân gọi tới, cố ý mời em làm khách quý đấy." Cho Boram nói.

"Wow! Đạo diễn coi trọng em thế à?" Rosé vui sướng.

Cho Boram: "Bởi vì trông em có vẻ là người không có khả năng đảm nhiệm chức vụ làm mẹ nhất!"

Rosé nghe vậy liền đen mặt: "Vớ vẩn! Sao em lại không đảm đương nổi chứ!"

"Bởi vì hình tượng của em."

Rosé lập tức bị nghẹn, tức giận nói: "Đúng là kỳ thị con người ta quá mà!"

Điểm thu khách nhất của show truyền hình thực tế chính là sự mâu thuẫn, người xem chắc hẳn sẽ rất muốn chống mắt lên xem một ngôi sao trẻ luôn luôn trang điểm rực rỡ xinh đẹp trước mắt công chúng làm sao để chăm sóc tốt cho một đứa trẻ...

Rosé và Cho Boram thương lượng kĩ càng một lúc, sau đó xác định chắc chắn là sẽ tham gia chương trình này.

Sau khi về đến nhà, Rosé thay một bộ đồ nam rồi gọi điện cho Chung Kyu Yi. Cô vẫn còn thiếu cô bé ấy một chầu tiệc vì sự giúp đỡ lần trước, cuối cùng cũng có thời gian rồi.

Vì để dỗ dành cho cô bé ấy vui vẻ, cô còn cố ý mặc đồ nam nữa.

"Alo, Qri ~"

"Alo, Chaeyoungie à..." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn yếu ớt.

Rosé nghe xong lập tức chau mày: "Qri, giọng cậu làm sao thế? Cậu ốm à?"

"Khụ khụ... không sao, chỉ hơi sốt một chút thôi..."

"Sao lại sốt rồi, đi khám chưa? Đã uống thuốc chưa?"

"Đã khám rồi, cũng đã uống thuốc rồi, đừng lo, mình ngủ một giấc là ổn thôi... cậu tìm mình có việc gì không?"

"Cũng không có gì, chỉ muốn mời cậu ăn bữa cơm thôi. Cơ mà sức khỏe quan trọng hơn, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước vậy!"

"Ồ, được rồi..." Giọng nói của Chung Kyu Yi nghe có chút tiếc nuối.

Vất vả lắm mới đợi được Rosé hết bận để đi ăn với mình, kết quả là bản thân lại bị bệnh...

Rosé đương nhiên biết Chung Kyu Yi tiếc, bèn khẽ cười nói: "Ngày mai mình tới thăm cậu nhé?"

"Thật sao?" Chung Kyu Yi lập tức như có thêm sức mạnh: "Cậu không phải quay phim nữa à?"

"Đã đóng máy rồi nên khá rảnh rỗi, cậu có muốn ăn gì không? Mình nấu cho cậu!" Rosé ân cần hỏi.

"Miệng nhạt thếch chả có vị gì cả, ăn gì cũng thấy chả ngon, mình chẳng biết là mình muốn ăn gì nữa..."

"Vậy để mình xem xem! Cậu cứ đợi lộc ăn là được!"

"Ừ!"

...

Sau khi cúp điện thoại, Rosé cảm thấy mình đã thay đồ rồi mà không dạo ra ngoài mấy vòng thì tiếc quá, vì thế bèn hẹn Oh Dong Hae đi uống rượu. Vừa hay, cô cũng muốn nghe ngóng tin tức bên kia một chút nữa.

Từ lúc biết đám YooNa* về nước, cô vẫn luôn có chút lo lắng bất an, kết quả là đợi bao nhiêu ngày như thế mà mãi chẳng có động tĩnh gì, điều này khiến lòng cô càng hoảng hốt, không biết là tên giời đánh kia đang ấp ủ "kế hoạch" vĩ đại gì?

YooNa có tên đầy đủ là Woon YooNa, viết tắt là YN. Từ giờ sẽ gọi YN là YooNa.

"Nhị sư huynh, đi uống rượu đi! Vẫn quán bar số 8 lần trước! Muội mời!"

"Con nhóc thối còn muốn gạt ông đây à! Cô cho là ông đây bị đần à mà rơi vào bẫy của cô tiếp! Đánh chết cũng không đi! Cho dù có cả một phòng đầy rẫy các em gái xinh đẹp cũng không đi!" Giọng nói đầy giận dữ của Oh Dong Hae truyền qua loa điện thoại.

Rosé hoàn toàn câm nín: "Đừng có kích động thế được không? Muội thề lần này chỉ có muội tìm huynh uống rượu thôi!"

"Đồ lừa đảo!"

"Lừa huynh có tiền tiêu hả! Lại nói lần trước Đại sư huynh đã đánh huynh rồi, sao lại đánh nữa được? Huynh thèm đòn thế cơ à?"

"Ừ!"

"..."

...

Rosé "nài nỉ" Oh Dong Hae cả buổi, cuối cùng đối phương mới chịu mò đến.

Khoa trương nhất là tên này lại còn mặc nguyên bộ đồng phục bảo vệ đến!!!

"Má! Sao huynh lại ăn mặc thế này hả?"

"Tiện để lẩn trốn!" Oh Dong Hae đảo mắt nhìn quanh bốn phía, đến khi chắc chắn chỉ có mình Rosé thì mới ngồi xuống.

"Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của huynh kìa! Đến nỗi thế cơ à?" Vẻ mặt Rosé đầy khinh thường.

Oh Dong Hae lập tức trả về: "Ha ha, cô còn không biết xấu hổ mà nói huynh à? Là ai không chút do dự bán đứng huynh dưới "dâm uy" của Oh Dal hả?"

Rosé ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, dạo này Đại sư huynh có liên lạc với huynh không?"

"Trước khi huynh đánh thắng được Oh Dal thì huynh có gan để liên hệ với anh ta hả?" Oh Dong Hae tức giận nói.

"Thôi... được rồi... bữa này coi như mất tiền oan rồi... muội còn muốn hỏi xem huynh có nghe ngóng được tin tức nào không thôi mà..." Rosé thở dài.

Oh Dong Hae nhấp một hớp rượu rồi ra vẻ sâu kín nói: "Tin tức à! Huynh đây đúng là đang có một tin!"

"Tin tức gì?" Rosé lập tức hỏi.

"Tuy rằng huynh không liên lạc với Oh Dal nhưng lại có gặp Tam sư muội, muội ấy bảo huynh nhắc nhở muội rằng dạo này cẩn thận một chút. Có vẻ như Yong Sin đang sắp có trò mới rồi!" Oh Dong Hae nói.

Rosé nghe xong liền lập tức phát rồ: "Cmn! Tam sư tỷ bảo huynh nhắc muội rồi, sao huynh còn không sớm nói với muội! Nếu muội không hỏi thì có phải huynh cũng tính không thèm nói luôn đúng không! Sao lại có thể tiểu nhân như vậy chứ!"

Oh Dong Hae liếc cô một cái: "Tiểu cái rắm! Người động thủ là Yong Sin đó, muội cho rằng muội cẩn thận thì có thể bình an vô sự à! Thế thì thà không biết gì mà sống vui vẻ còn hơn! Lại nói, muội cũng có chỗ dựa cơ mà, sợ cái gì!"

Nửa câu sau hình như nghe có vẻ hơi chua thì phải.

"Được rồi..." Rosé tỏ vẻ không phản bác được.

Có điều, cô quả thật rất là tò mò. Yong đại quân sư rốt cuộc sẽ chuẩn bị đối phó với cô thế nào đây? Đoán chừng chắc là sẽ rất kích thích...

Nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận phơn phớt vì cuộc sống nhẹ nhàng hạnh phúc của Rosé, Oh Dong Hae lại không nhịn được lẩm bẩm: "Huynh nói muội này, giờ ngoại trừ quay phim với làm việc kiếm tiền ra thì cũng chỉ có yêu đương với chăm sóc trẻ con. Huynh thấy muội như bị cái gì nhập vào người rồi đó! Trước đây ngày nào mà muội không lao đầu vào chỗ chết là y như rằng ngày đó muội đứng ngồi không yên!"

Chuyện lao đầu vào chỗ chết mà Oh Dong Hae nói ở đây chính là mấy trò cảm giác mạnh, quả thật là như nghiện, hôm nào mà cô không chơi là hôm đó lại khó chịu.

Rosé nghe vậy bèn chống cằm, ánh mắt vừa thoảng thốt vừa cảm thán nói: "Đó là vì cuộc sống trước kia thật sự không có gì thú vị! Ăn nhậu với chơi bời mãi cũng chán, chỉ có thể cắm đầu vào chơi mấy trò bạt mạng... nhưng bây giờ..."

"Bây giờ thì sao?"

"Sau khi gặp được Mingie đáng yêu nhà muội xong, cuộc sống của muội ngày nào cũng rất thú vị, cần gì phải đi tìm được chết nữa?"

Rosé vừa dứt lời, Oh Dong Hae đã tự vả cho mình một cái, cho mày hỏi ngu nè! Cho mày hỏi nè! Đồ cuồng ngược! Đồ não cá vàng!

...

Rosé hiện tại có đi bar cũng không đi quá lâu, ngồi được một lúc liền đòi về.

Oh Dong Hae uống chưa đã ghiền đã bị lôi về nên lầm bầm suốt cả quãng đường ra khỏi quán.

Rosé đang muốn tạm biệt Oh Dong Hae thì đột nhiên trông thấy trên đường lớn cách đó không xa, một đám thanh niên ăn mặc thời thượng đang cười đùa ầm ỹ đi về phía bọn họ.

Người đi đầu mặc quần harem và áo khoác sặc sỡ, trong tay ôm một cô gái dáng người nóng bỏng, dáng vẻ tràn đầy đắc ý.

Rosé vừa thấy tên kia thì lông mày liền cau chặt, sắc mặt trầm xuống: "Chung Jae Hwa..."

Gì thế! Không phải bị cấm "đi đêm" à? Bây giờ đã là mấy giờ rồi, sao tên nhóc này vẫn còn lông nhông ở bên ngoài?

Chung Kyu Yi ốm nặng như thế, tám phần là bị thằng nhóc này giày vò rồi!

Chỉ thấy Chung Jae Hwa vừa đi vừa nhận điện thoại, sau đó mất kiên nhẫn dập máy, tiếp tục ôm lấy gái đẹp trò chuyện với người bên cạnh: "Chúng ta hơi tăng nữa! Tối nay không say không về! Anh đây mời!"

"Yeahhhh..." Mọi người đồng thanh hoan hô: "Ơ mà, Quang này, mày lấy đâu ra tiền thế? Không phải là thẻ bị khóa rồi à?"

"Lừa của bà chị tao đấy... hì hì, nhì nhèo với bà ý một chút là được!"

"Chị mày tốt với mày thật!"

"Tốt cái gì hả, ngày nào cũng bị bà ý niệm kinh cho sắp chết rồi!"

...

Oh Dong Hae thấy Rosé đột nhiên nhìn chằm chằm vào em gái dáng dấp nóng bỏng kia rồi ngẩn người thì khóe miệng co quắp: "Bệnh cũ tái phát à? Nhìn thấy em gái xinh đẹp thì không đi nổi nữa? Em gái kia xinh đến thế cơ à?"

Rosé vừa xắn tay áo vừa nói: "Chỉ nhìn thôi à? Muội đây còn muốn cướp nữa cơ ấy!"

Rosé vừa dứt lời, Oh Dong Hae liền ngệt mặt.

Sau đó, anh ta thấy Rosé sải bước đi về phía đám thanh niên kia, không nói lời nào đã nắm được tay cô gái trong lòng Chung Jae Hwa và... dùng sức kéo cô gái nép vào lòng mình.

Thấy cô gái trong lòng bị người ta kéo đi, Chung Jae Hwa liền nổi giận: "Cái trò gì thế! Thằng điên này! Mày làm gì thế hả?"

Cô gái bị Rosé kéo qua đang muốn chửi ầm lên thì vừa nghiêng đầu một cái, cô nàng đã ngây ngẩn cả người...

Dưới ánh trăng, khuôn mặt như yêu nghiệt của chàng trai lại càng thêm yêu mị, sự cuồng vọng và kiêu ngạo ẩn chứa ở đôi lông mày càng tôn lên đôi mắt lạnh lùng phía dưới, như thể hút được hết hồn phách của người ta vây.

"Đẹp... đẹp trai quá..." Người này thật đẹp trai nha ~!

Rosé ôm lấy người, mặt không chút biểu cảm mở miệng: "Em gái này, anh đây vừa mắt em!"

Khẩu khí vô cùng ngông cuồng!

Cô gái bị ôm tỏ vẻ say mê nhìn Rosé chằm chằm, chẳng những không có ý muốn giãy ra mà còn suýt nữa thì chủ động trao thân gửi phận cho nữa ấy chứ.

Giọng điệu ngông cuồng của Rosé cộng với thái độ "tát nước theo mưa" của mỹ nữ khiến Chung Jae Hwa lập tức như bị dẫm phải đuôi: "Cmn! Thằng khốn! Mày muốn chết à?"

Không chỉ có Chung Jae Hwa mà mấy người đi theo cũng tức giận không thôi.

"Thằng nhãi không biết trời cao đất dày này ở đâu ra thế?"

"Bị thần kinh à!"

"Có phải là uống say rồi không?"

"Quan tâm làm khỉ gì! Đánh chết nó đi! Anh em, lên!"

...

10 phút sau, mười mấy thanh niên to mồm lúc nãy giờ đang nằm ngổn ngang đầy đất kêu gào như heo bị chọc tiết.

Đúng là quá mất mặt! Bọn họ nhiều người như vậy mà còn không đánh nổi một người!

Chung Jae Hwa là người thảm nhất, toàn bị Rosé nhằm mặt mà đánh, đợi đến khi hồi phục hoàn toàn được thì phải ít nhất dăm bữa nửa tháng nữa, thời gian đó thì đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà.

Oh Dong Hae nhìn cảnh này mà nghẹn họng trân trối.

Anh sai rồi, sai thật rồi! Chắc anh bị điên rồi nên mới nghĩ "thằng nhóc" này muốn hoàn lương! Một khi đã High thì bay lên nóc nhà mà quẩy luôn!

Chung Jae Hwa ôm lấy khuôn mặt bị đánh sưng như đầu heo: "Thằng khốn nạn, mày là thằng nào! Xưng tên đi! Dám cướp người phụ nữ của tao! Mày chết chắc rồi đó! Mày có biết tao là ai không hả?"

Rosé ngồi xổm xuống trước mặt Chung Jae Hwa lạnh giọng nói: "Là tên bất tài nhà họ Chung - Chung Jae Hwa! Tao đánh mày đó! Cướp của mày đó, thì sao! Mà về sau, tao cứ gặp mày lần nào là sẽ lại tẩn mày lần đó!"

Tao cứ gặp mày lần nào là sẽ lại tẩn mày lần đó!...

Chẳng hiểu sao Chung Jae Hwa lại cảm thấy giọng điệu này có chút gì đó quen quen, nhưng lúc này lại không nhớ ra được là nghe ở đâu. Không chỉ thế, cái việc cướp phụ nữ xong đánh người này sao mà lại quen thế nhỉ...

Chung Jae Hwa bị đánh đến nỗi váng vất cả đầu óc, cũng chẳng nghĩ được gì nữa mà chỉ giận dữ nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt: "Khốn kiếp! Mày chửi ai bất tài? Mày là thằng chó nào?"

Chẳng lẽ là kẻ thù? Nhưng cậu ta căn bản là không biết người này!

Tên này lớn lên lại trông yêu nghiệt như thế, nếu là người quen thì chẳng lý nào cậu ta lại không biết cả...

Rosé đứng thẳng dậy, nhìn xuống cậu ta từ trên cao: "Cậu sẽ biết nhanh thôi!"

...

"Ôi! Anh đẹp trai, chờ em với! Sao anh lại quên mất em rồi!" Thấy Rosé chuẩn bị đi, cô em dáng người nóng bỏng kia vội vàng đuổi theo.

"Ơ..." Lúc này Rosé mới nhớ ra tới nhân vật qua đường này, bèn tiện tay đẩy cô nàng qua cho Oh Dong Hae: "Đồ FA, cho huynh đấy!"

Sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Cô nàng kia tức đến nỗi dẫm chân thình thịch, nhác thấy Oh Dong Hae cũng không tệ lắm. Nhưng mà... sau khi gặp "hàng cao cấp" như thế, lại nhìn phía Oh Dong Hae thì không tài nào cam lòng nổi, bèn truy hỏi Oh Dong Hae: "Anh trai này, anh có biết số của cái anh vừa nãy không? Cho em đi được không?"

Oh Dong Hae: "110!" ( cười chết mất0)

Sáng sớm hôm sau, Rosé dậy rõ sớm, thay bộ đồ nam mới mua vào rồi nấu một nồi cháo hải sản thơm nức mũi. Sau đó, cô cho cháo vào bình giữ nhiệt xách tới nhà họ Trang thăm bệnh.

Số 7 đường Gosanjaro.

Người gác cổng thấy người tới là một chàng trai lạ mặt ăn mặc thời thượng thì rất cảnh giác, sau khi liên lạc xác nhận với Chung gia rồi mới hồ nghi để cho Rosé vào trong.

Sau khi tới liền có người hầu dẫn Rosé lên lầu.

Chung Kyu Yi không có bạn bè gì mấy chứ đừng nói tới là khác phái, hơn nữa đối phương lại còn là một chàng trai tuấn tú nên người hầu rất tò mò, dọc đường đi còn liếc liếc Rosé mấy cái.

"Phòng của đại tiểu thư ở đây ạ!" Người hầu dẫn cô tới trước cửa phòng của Chung Kyu Yi.

"Cảm ơn!"

"Chaeyoungie à? Mau vào đi!" Bên trong truyền ra giọng nói gấp gáp của Chung Kyu Yi.

Rosé vừa vào phòng liền nhìn thấy Chung Kyu Yi đang loay xoa loay xoay như chong chóng, bèn hỏi: "Qri, cậu làm gì thế?"

"Không ngờ cậu tới sớm thế, mình còn chưa kịp trang điểm thay quần áo nữa!" Vẻ mặt Chung Kyu Yi đầy hốt hoảng.

Rosé bất đắc dĩ ghì vai cô nàng lại, đẩy cô nằm xuống giường: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu thế này là đẹp lắm rồi!"

"Anh... Yeong... hôm nay anh mặc đồ nam..." Chung Kyu Yi trông thấy quần áo của Rosé thì hai mắt sáng rực, không chú ý ngay cả xưng hô cũng đổi luôn.

Rosé cười cười đùa giỡn lại: "Đúng rồi! Anh đã đồng ý với em rồi, sau này lúc nào em cũng đều gặp được nam thần của em mà, phải không nào?"

"Hơn nữa, ngắm trai đẹp có lợi cho sức khỏe và tinh thần, giúp bệnh dễ khỏi!" Rosé nói xong liền mở bình giữ nhiệt ra: "Cố tình tới sớm là vì muốn mang bữa sáng cho cậu đó, mình đoán cậu ăn gì cũng không thấy ngon nên nấu thử cháo hải sản. Cậu nếm thử xem!"

"Cảm ơn... " Chung Kyu Yi không ngờ Rosé còn tỉ mỉ như thế, cảm động tới nỗi không biết nói sao cho phải.

"Đừng cám ơn! Nếu nói cảm ơn thì người ấy phải là mình mới đúng!"

Rosé là người "có thù tất báo, có ân sẽ trả". Chỉ cần người ta đối xử thật lòng với cô thì cho dù có rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy cô cũng sẽ không ngại ngần mà báo đáp, chứ đừng nói là chút việc nhỏ như thế này.

"Có ngon không?" Rosé đút cho Chung Kyu Yi từng thìa một.

Chung Kyu Yi ăn được hơn nửa mà vẫn chưa thấy thỏa mãn: "Ừ, ngon lắm, anh Yeong, anh nấu thế nào vậy? Thơm quá, chả bù cho cháo nhà em, chẳng có vị gì cả!"

"Nếu muốn học thì lần sau sẽ dạy em!"

"Vâng ~"

"Hôm nay ông và bác đều không ở nhà à?"

"Ông nội ở trong viện điều dưỡng, còn ba thì vẫn ở trong quân đội, mẹ thì quanh năm đi công tác nên trong nhà chỉ có mình mình! À, còn Jae Hwa nữa, hình như hôm qua nó đánh nhau với ai đó, may mà mấy hôm nay ba không ở nhà, nếu ba mà biết thì..."

Chung Kyu Yi đang nói chuyện với Rosé thì cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh vang lên một tiếng "Rầm".

Ngoài cửa, Chung Jae Hwa đang ôm gương mặt như đầu heo đứng đó: "Chị! Chị..."

Lời còn chưa dứt, khuôn mặt đầu heo của Chung Jae Hwa đã vặn vẹo y hệt như gặp phải quỷ. Sau đó cậu chàng liền giận tím mặt, thét vào mặt Rosé: "Khốn kiếp! Sao lại là mày?"

Chung Kyu Yi thấy thế liền cau chặt mày: "Jae Hwa, không được vô lễ như thế!"

"Chị, sao cái thằng này lại ở trong nhà mình? Hai người có quan hệ gì, rốt cuộc chuyện này là sao?" Chung Jae Hwa nghĩ mình sắp phát điên đến nơi rồi.

Tại sao tên này lại ngang nhiên xuất hiện trong nhà của cậu ta vào lúc sáng sớm thế này, đã thế lại còn ngồi trên giường của chị cậu ta nữa!!!

"Anh ấy là bạn của chị, sao thế?" Chung Kyu Yi khó hiểu, hình như phản ứng của Chung Jae Hwa có hơi kì lạ thì phải.

Chung Jae Hwa nghe vậy thì càng kích động: "Bạn? Chị, chị đừng để vẻ ngoài của hắn lừa, hắn là tên khốn kiếp! Tối qua hắn đánh em một trận lại còn cướp người phụ nữ của em nữa! Chị nhìn cái mặt em đây này, là tác phẩm của hắn ta đó!"

"Em nói gì cơ! Có việc này sao?" Chung Kyu Yi nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi.

Chung Jae Hwa cắn răng nhìn chằm chằm vào Rosé mà cáo trạng: "Chắc chắn 100%, chị, chắc chắn là tên này có thù oán với nhà ta! Cướp người bạn gái của em thôi không nói, giờ lại còn tính kế chị nữa! Tối qua em với đám bạn đang đi đứng tử tế, đột nhiên hắn ta..."

Chung Kyu Yi nghe vậy thì lập tức lo lắng kéo tay Rosé: "anh Yeong, anh đánh nhau với bọn nó à? Không sao chứ? Anh có bị thương ở đâu không?"

Rosé vỗ vỗ tay Chung Kyu Yi trấn an: "Không sao đâu, em yên tâm đi, bằng vào mấy ngón võ mèo cào của cái đám này thì làm sao khiến anh bị thương được."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Chung Kyu Yi vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

Chung Jae Hwa ở bên cạnh nghe thấy vậy thì suýt ọc ra ba lít máu: "Cái máu chó gì thế này! Chị! Chị có nghe em nói không đó! Tên này đánh em đó! Còn cướp phụ nữ của em nữa!"

"Nói bé chút, chị đâu có điếc! Đánh em là vì muốn tốt cho em thôi!" Chung Kyu Yi tức giận nói.

Chung Jae Hwa không tài nào tin nổi: "Chị bị tên khốn này bỏ bùa mê thuốc lú rồi à!"

Cậu chàng nói xong lại giận dữ nhìn Rosé: "Khốn kiếp, rốt cuộc mày đã bỏ bùa gì cho chị tao! Tao liều mạng với mày!"

Chung Jae Hwa vừa xông tới đã bị Rosé ngáng cho một cú ngã úp mặt xuống sàn nhà.

Tại sao cái chiêu ngáng chân này lại quen thuộc thế này? Rốt cuộc tên khốn này là ai? A

"Ai làm thì nấy chịu! Mày cứ nhắm vào tao đây này! Đừng có mà trêu chọc chị tao!" Chung Jae Hwa chật vật đứng dậy.

Rosé khoanh hai tay trước ngực, nói: "Cuối cùng cũng thở được câu giống tiếng người."

"Nói nhảm ít thôi! Nói đi, rốt cuộc mày muốn thế nào!" Chung Jae Hwa hung ác nói.

Tuy rằng chị gái cậu ta hay dong dài phiền phức nhưng luôn là người che chở cậu ta nhất. Bây giờ lại bị tên này bỏ bùa mê mà mắng cả mình! Đúng thật là không thể chịu đựng được!

"Muốn tôi không trêu chọc chị cậu ấy à... Được thôi! Đánh bại tôi là ok!"

"Mày..." Chung Jae Hwa nghe vậy thì sắc mặt lập tức như miếng gan heo.

Tối qua có tận mười mấy người mà còn chả sờ đến sợi tóc gáy của hắn ta thì sao giờ mình cậu ta có thể đánh thắng được chứ!

Tên khốn này rõ ràng là đang cố tình nhục mạ cậu ta!

Rosé nhìn dáng vẻ giận dữ của Chung Jae Hwa, sờ sờ cằm một hồi rồi nói: "Đánh nhau thì đúng là làm khó cậu rồi. Thôi, nể mặt chị cậu, chúng ta có thể đổi sang cách khác!"

"Cách gì?" Chung Jae Hwa cảnh giác hỏi.

"Cách gì ấy à... cho cậu chọn, thích cái gì chọn cái nấy, chỉ cần cậu có thể thắng tôi là được." Rosé thản nhiên đáp.

"Thật không?"

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"

"Chọn... cái gì cũng được...?" Chung Jae Hwa thử thăm dò.

Cậu chàng cẩn thận suy nghĩ một chút xem mình am hiểu gì nhất, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, thứ chắc tay nhất cũng chỉ có game thôi, tuy rằng acc Quang Chi Jae Hwa kia đã bỏ rồi nhưng nếu lén đăng nhập một lần thì chắc cũng không sao đâu nhỉ...

Rosé nghe vậy thì cười đầy ẩn ý: "Đương nhiên!"

"Mày chắc chứ? Mày có biết chơi game không? Có biết chơi Thánh Vực không?" Chung Jae Hwa nghi ngờ nhìn chàng trai trước mặt, có cảm giác nụ cười của tên này sao mà lại quái dị thế.

"Vừa hay có acc*." Rosé trả lời.

(*Acc: tài khoản)

Tên này biết chơi Thánh Vực? Chung Jae Hwa nghe vậy thì cảm thấy hơi ngoài dự kiến.

Sau đó, Chung Jae Hwa lại tiếp tục đọc tên mấy trò khác, kết quả là tên này lại biết hết. Cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta vẫn quyết định chọn Thánh Vực!

Dù sao thì trò cậu ta chơi giỏi nhất cũng chỉ có trò này.

Vốn cậu ta tính là mượn tạm acc ai đó, nhưng nhỡ đâu acc của tên này có trang bị tốt thì chẳng phải là cậu ta sẽ bị thua thảm à.

Nhân vật Quang Chi Jae Hwa dù gì cũng đứng thứ 10 bảng PK, được trang bị kĩ càng từ đầu đến chân. Thế nên Chung Jae Hwa không tin acc của tên khốn này còn lợi hại hơn của cậu ta.

Hừ, bất chấp tất cả vậy, khiến hắn ta rời khỏi chị quan trọng hơn! Bằng không, nếu để tên này trở thành anh rể của cậu ta thì... cậu ta thà đập đầu vào tường chết đi còn hơn!

Nghĩ tới đây, Chung Jae Hwa lập tức mở miệng nói: "Vậy thì chơi Thánh Vực đi! PK! Một ván phân thắng bại, thế nào?"

Rosé: "Được, tôi sao cũng được."

Vì thế hai người hùng dũng bước vào phòng của Chung Jae Hwa, Chung Kyu Yi cũng lo lắng mà chạy theo.

Phòng của Chung Jae Hwa là phòng con trai điển hình, chỉ cần một từ thôi là đủ để miêu tả: Bừa bộn.

"Đừng nói tao ức hiếp mày đấy nhé, tao có hai máy tính, chức năng như nhau, mày chọn một đi!"

"Cái này."

Rosé chọn bừa một cái rồi hai người chia nhau ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Chung Jae Hwa lập tức đăng nhập vào game.

Rosé thì lại không vội, cô chậm chạp mở giao diện đăng nhập, lại còn ngắm nghía một lúc rồi mới đăng nhập.

Chung Jae Hwa vừa mới đăng nhập thì đã có không ít "bạn tốt" nhắn tới hỏi sao cậu ta lại trồi lên rồi. Chung Jae Hwa không kiên nhẫn trả lời chỉ quăng cho một câu "không phải chính chủ" rồi đuổi đi.

Bởi vì sau vụ lần trước Chung Jae Hwa vẫn chưa đăng nhập lần nào nên sau khi vào game, chỗ nhân vật đứng chính là địa điểm cạnh miếu Nguyệt Lão, là chỗ bị King đánh cho thừa sống thiếu chết.

Trong thời gian cậu ta không online, chỗ này gần như đã trở thành "danh lam thắng cảnh" nổi tiếng của cả server.

Cho nên lúc Jae Hwa vừa xuất hiện thì có không ít người chơi phát hiện, ngay lập tức kênh thế giới bị oanh tạc.

Chung Jae Hwa nhắm mắt làm ngơ hết thảy, đắc ý nhìn về Rosé: "Đây là acc của tao! Bây giờ hối hận còn kịp đó."

Đắc ý xong còn không quên khoe khoang với Chung Kyu Yi: "Chị, chị xem nhân vật trong game này của em có trâu không! Là acc toàn trang bị cấp thần mà em kể với chị đó! Đáng giá lắm!"

Rosé đưa mắt nhìn màn hình của Chung Jae Hwa.

Quả nhiên, Chung Jae Hwa đã đăng nhập vào nhân vật của cậu ta Jae Hwa.

Ánh mắt của Rosé lại khiến Chung Jae Hwa có chút khó chịu: "Nhìn cái gì hả! Nick của mày đâu! Nhanh đăng nhập đi! Hối hận thì cũng muộn rồi! Bằng không thì lập tức rời khỏi chị tao, cút ra khỏi nhà tao ngay!"

Rosé đặt ngón tay lên chuột, "click" một tiếng nhẹ nhàng nhấn enter, đăng nhập vào game.

Ngay lập tức một dòng thông báo to tướng xuất hiện trên kênh thế giới: [No.1 bảng PK: King đại nhân giá lâm].

Và... một chàng trai vác thanh đao cực lớn trên vai xuất hiện trước mắt Jae Hwa!
King... King!!!!

Sao tên này lại đột nhiên online thế này!!!

Chung Jae Hwa nhìn nhân vật đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì hốt hoảng đến nỗi suýt thì hất văng cả chuột.

Đáng sợ hơn chính là...

Trong đầu Chung Jae Hwa đột nhiên nảy ra một suy nghĩ chẳng tốt đẹp gì... Cậu chàng quay cần cổ đang cứng ngắc của mình lại nhìn vào màn hình của Rosé.

Rosé nghiêng đầu, cười tủm tìm nhìn cậu ta: "Chàng trai, anh đã nói rồi mà nhỉ? Kêu cậu xóa game! Nếu không... gặp lần nào... sẽ giết lần đó..."

Vừa dứt lời, Quang Chi Jae Hwa đã chết thảm dưới lưỡi đao của King rồi...

Chuyện... chuyện gì thế này?!

Một giây sau, cuối cùng Chung Jae Hwa cũng thấy rõ được tên acc của Rosé, đúng thật là -- King!

Đệt!!!!!!!!!!!!!! Tên này chính là King!!!!!!!!!!!!!

Chung Jae Hwa run rẩy chỉ vào Rosé: "Mày... mày là King! Là tên đã giết bố mày hôm hôn lễ, còn cướp phụ nữ của bố!"

"Yep."

Nhìn dáng vẻ nghênh ngang của đối phương, Chung Jae Hwa tức đến nỗi nổ phổi, ôm ngực nói: "Khốn kiếp! Rốt cuộc mày có thù oán gì với tao! Đối nghịch với tao trong game rồi mà ngoài đời cũng không tha!"

Rosé nhướn mày: "Anh cho rằng đã nói rõ với cậu rồi mà nhỉ!"

Chung Jae Hwa: "Cái gì?"

Rosé: "Thấy cậu ngứa mắt."

"Mày!" Chung Jae Hwa tức giận, quay đầu nhìn Chung Kyu Yi: "Chị! Chị xem hắn ta đi! Hắn ta đối xử với em trai chị như thế đó! Thật vô liêm sỉ! Chị thật sự muốn ở bên loại người này sao!"

Chung Kyu Yi mặc kệ Chung Jae Hwa gào thét mà nhìn Rosé với ánh mắt đầy sùng bái và cảm động. Thì ra, đêm đó Rosé đã dùng cách này để khiến Jae Hwa ngoan ngoãn về nhà, tối qua lại còn cố ý đánh Jae Hwa một trận là vì muốn nó an tĩnh một thời gian, giúp cô không phải lo nghĩ quá nhiều để tìm cách quản nó...

Chung Jae Hwa nhìn ánh mắt sùng bái của bà chị mình thì suýt nữa tức điên lên: "Rốt cuộc chị có phải là chị ruột của em không đấy!"

"anh Yeong, cái người bé bé này là nhân vật trong game của anh à?" Chung Kyu Yi tò mò tới gần Rosé rồi hỏi.

"Đúng thế!" Rosé gật đầu.

"Chất quá đi mất! Trông thú vị quá, game này chơi thế nào ạ?" Chung Kyu Yi hứng thú hỏi. Cho tới giờ cô chưa từng tiếp xúc với thứ này nên rất tò mò.

"Anh chỉ cho em nhé." Rosé click chuột.

"Vâng, vâng!"

Sau đó, Rosé liền gõ thao tác, hồi sinh cho Jae Hwa vừa bị cô giết chết chỉ với một đao kia.

Chung Jae Hwa: "..."

Hai mắt Chung Kyu Yi lập tức sáng quắc: "Lợi hại thế!"

"Lại đây, anh dạy em!" Rosé nhường ghế để Chung Kyu Yi ngồi xuống, sau đó lại chỉ cho Chung Kyu Yi giết Jae Hwa thêm lần nữa.

Chung Jae Hwa: "..."

Thế này làm sao mà sống nữa hả giờiiiiiiiiiiiiiiii! Cậu ta muốn bỏ nhà ra đi!!!

Chung Jae Hwa hầm hầm hổ hổ lao tới trước mặt Chung Kyu Yi: "Chị! Hôm nay chị phải vạch rõ giới hạn với tên khốn này! Nếu không thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ chị em! Có hắn thì không có em, có em thì không có hắn!"

Chung Kyu Yi cau mày, đang định mở miệng thì Rosé đã vỗ vỗ vai cô ý bảo không cần phải bực, sau đó lại nói với Chung Jae Hwa: "Vừa rồi tôi nói rồi đó, chỉ cần cậu có thể thắng tôi với bất kì trò nào, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu, cậu có thể chọn tiếp!"

Chọn tiếp...?

Chung Jae Hwa nghe vậy thì sửng sốt một hồi rồi nôn nóng đi tới đi lui trong phòng nghĩ cách, cái đầu cũng sắp bị vò thành tổ quạ đến nơi.

Sở trường của cậu ta ngoài game ra còn có gì nữa nhỉ?

Đua xe? Đúng! Kỹ thuật đua xe của cậu ta cũng không tồi!

Nhưng trông tên này cũng có vẻ như biết chơi, nếu so cái này thì mạo hiểm quá, không nên không nên...

Đánh bài, cưỡi ngựa, chọi gà, chơi xúc xắc... Chung Jae Hwa nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được trò gì mà có thể chắc chắn thắng được Rosé!

Cuối cùng... sắc mặt Chung Jae Hwa càng lúc càng khó coi, bởi vì cậu ta phát hiện mình chẳng giỏi cái gì cả.

Đang lúc gấp gáp xoay vòng vòng, trong đầu Chung Jae Hwa đột nhiên lóe lên một ý tưởng: "Đúng rồi, bắn súng! So tài bắn súng!"

Nghe lời này của Chung Jae Hwa xong vẻ mặt Rosé có hơi bất ngờ: "Bắn súng... sao lại chọn món này?"

Chàng trai, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ đâm đầu vào là sao vậy hả?

Chung Kyu Yi cũng có chút bất ngờ nhìn Chung Jae Hwa: "Tài bắn súng của em trai em cũng không tệ lắm..."

Nhưng mà... không phải nó sống chết không muốn đụng vào sao? Sao hôm nay lại...

"Cái gì mà cũng không tệ lắm! Là thiên phú dị bẩm từ trong trứng nước đó có được không hả?"

Cuối cùng Chung Jae Hwa cũng tìm được thế mạnh mà cậu ta có thể đè bẹp được đối phương, lập tức phấn chấn lại mà liếc xéo Rosé: "Nãy mày bảo so cái gì cũng được, giờ nếu mày mà đổi ý thì đồng nghĩa với việc mày nhận thua!"

Rosé mỉm cười: "Vì Qri, dù phải xông pha khói lửa anh đây cũng quyết không chối từ."

"Hi vọng mày vẫn có thể tiếp tục dẻo mồm dẻo miệng như thế!" Chung Jae Hwa nghiến răng "hừ" một tiếng, khinh bỉ nhìn cô: "Còn nữa, phải nói rõ trước với mày một chuyện, thi bắn súng lần này sẽ dùng súng thật đạn thật, không phải là cái trò súng hơi trước đây mà mày hay chơi đâu! Địa điểm là ở sân bắn Phương Bắc!"

Ánh mắt Rosé lóe sáng: "OK!"

Sân bắn quốc gia chuyên nghiệp nhất trong truyền thuyết, lần trước Chung Chin Mae mời cô qua chơi, có điều cô vẫn chưa có thời gian tới đó, vừa hay nhân cơ hội này qua đó luyện tay một chút vậy.

"Em cũng đi nữa!" Chung Kyu Yi sợ hai người này lại gây chuyện, bèn quyết đoán bám theo. Nói đúng hơn thì là sợ em trai mình càn quấy quá khiến Rosé bị thiệt.

"Em còn đang bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều một chút chứ." Rosé chau mày nói.

"Không sao đâu ạ, em ngủ cả tối rồi, bây giờ đã tốt hơn nhiều, vừa hay ra ngoài vận động một chút!"

"Vậy cũng được, em mặc nhiều quần áo một chút."

"Vâng!"

...

Chung Jae Hwa nhìn hai người anh anh em em đằng trước mà trong lòng vô cùng giận dữ, cậu ta hạ quyết tâm lần này phải chỉnh chết tên khốn này để hắn ta không bao giờ dám xuất hiện trước mặt chị cậu nữa!

Nửa tiếng sau, ba người đã tới sân bắn Phương Bắc.

Chung Jae Hwa gọi một cú điện thoại, sau đó liền có một người trẻ tuổi mặc đồ rằn ri chạy tới dẫn bọn họ vào.

Chàng thanh niên liếc liếc ba người mấy cái, sắp xếp xong cho họ rồi mới đi.

Mặt trời mọc đằng tây à! Sao hôm nay con trai của thủ trưởng Trang lại chủ động tới sân tập bắn thế này? Rõ ràng là hồi trước cậu ta có bị thủ trưởng ép buộc thế nào cũng không thèm đụng tới súng...

Mà, không chỉ có mình cậu ta mà ngay cả đại tiểu thư Chung Kyu Yi cũng tới, đi cùng còn có một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú đi nữa. Tổ hợp này nhìn sao cũng thấy quái quái...

Căn cứ vào nguyên tắc trung thành, chàng lính trẻ lập tức gọi điện thoại báo cáo tình hình quái đản này cho thủ trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro