Chị nói có thể cả đời này anh Yeong sẽ không tỉnh lại sao?
Hansin nhận lệnh, lập tức mở đoạn ghi âm lên.
Đoạn ghi âm vừa vang lên, người nhà họ Kool liền biến sắc, trước lúc Chung gia kịp phản ứng lại bọn họ đã vội giằng Kool Nam-joon đang trong tay Chung Jae Hwa về rồi chạy mất dép.
Sau khi Chung Jae Hwa nghe đoạn thu âm xong liền giận tím mặt: "Lũ khốn nạn này!!!"
Chuyện chị Chaeyoungie bị hãm hại hồi trước không ngờ kẻ chủ mưu lại chính là bọn họ?
Chung Jae Hwa định đuổi theo nhưng nghĩ tới hôm nay còn chuyện quan trọng hơn phải làm nên mới cố nhịn xuống, kệ đi, không gấp! Sau này có thời gian sẽ xử lí đám người đó sau!
"Hừ, giờ thì biết ai tốt ai xấu rồi, sớm biết thế thì đừng có làm!" Chung Jae Hwa lầm bầm hừ lạnh một tiếng: "Tôi thấy Manoban gia các người... may mà cái tên chị tôi để mắt tới cũng có mắt nhìn người đấy..."
Hansin vội nhếch mắt chỉ vào mình: "Đây đây đây, đây còn một người nữa cũng có mắt nhìn người nè! Tôi là người lúc nào cũng ủng hộ chị Hai với chị dâu đấy! Xin hãy gọi tôi là thần trợ công số 2!"
Sau khi hiểu lầm được hóa giải, vẻ mặt Chung Chin Mae mới dịu xuống, còn về việc Kool gia nói Manoban gia muốn trèo cao, Chung Chin Mae biết rõ đây là chuyện không thể.
Trước đây, cha ông vì không thể làm hòa được với Hayoon được nên chỉ có thể âm thầm chăm sóc cho Chaeyoungie một hai chứ không chính thức nhận con bé. Mà ông cũng có thành kiến với Lalisa nên không muốn Chaeyoungie ở bên người này, vì vậy khi biết rõ chuyện của Manoban gia, biết Chaeyoungie đang đối diện với tình trạng rất khó khăn nhưng ông vẫn không chịu ra mặt, ngược lại còn mong cô biết khó mà lui, cuối cùng mới gây nên hậu quả thế này...
Trong chuyện này... họ cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn...Đứa nhỏ kia đã giúp họ không biết bao nhiêu lần, nhưng họ lại chẳng thể làm gì giúp con bé cả...
Sau khi người nhà họ Kool chuồn mất, Chey So-hee đi tới trước mặt Chung Chin Mae và Chung Dong Yul thành khẩn nói: "Lão thủ trưởng, Thiếu tướng Chung, ngàn sai vạn sai đều là do sai lầm của người làm cha làm mẹ chúng tôi, là chúng tôi nhìn lầm người, không rõ bộ mặt thật của bọn họ, lại luôn hiểu lầm Chaeyoungie, hết lần này tới lần khác ngăn cản không cho Lisa và con bé ở bên nhau! Nhưng Lisa nhà chúng tôi vẫn luôn thật lòng thật dạ với con bé! Đứa con lớn của tôi vừa gặp đã nhận định chỉ có thể là con bé. Bất kể chúng tôi có khuyên bảo thế nào, tình cảm của nó đối với Chaeyoungie cũng chưa từng dao động. Có là buổi tiệc xem mắt lúc trước hay là chuyện muốn làm thông gia với nhà họ Kool, tất cả những chuyện đó đều là tôi với ba nó tự quyết định và đi ngược lại với ý muốn của nó..."
Chun Ae khép mắt lại, thở dài nói: "Khi ấy tôi cứ cố chấp phản đối chúng nó bên nhau, tôi còn nói với Lisa, thân là người lãnh đạo của công ty và là trưởng họ, chuyện chọn vợ không phải là của riêng mình nó vậy mà khi ấy Lisa lại nói với tôi... Nó nói, ngoài tôi với mẹ nó ra, không ai có thể làm ảnh hưởng tới quyết định của nó hết..."
Nghe thấy vậy, đáy mắt Chung Chin Mae khẽ thay đổi, Chung Dong Yul cũng cảm khái vài phần. Thật ra, bình tĩnh mà nghĩ lại, họ cũng đã gặp Lalisa mấy lần, cô ta còn tới nhà họ ăn cơm nữa, nhìn cách cô ta và Chaeyoungie ở bên nhau cũng có thể thấy được người này thật sự rất thật lòng với Chaeyoungie.
Chung Chin Mae có thành kiến với Lalisa chủ yếu cũng chỉ vì người nhà cô ta khiến Chaeyoungie phải chịu ủy khuất...
Chun Ae nói rồi hốc mắt đỏ lên, giọng có chút run rẩy: "Lisa là một người con rất có hiếu, nó luôn cố gắng tìm mọi cách để có thể cân bằng được cả hai bên, kì thật lúc trước tôi với mẹ nó cũng đã bị nó làm lung lay rồi, định cứ thuận theo tự nhiên thôi, nhưng không ngờ Manoban gia lại xảy ra biến cố rối ren như vậy... Bảy ngày trước, Lisa còn nói với tôi rằng nó có thể giải quyết tất cả những chuyện này, nó bảo tôi hãy cho nó bảy ngày, nhưng... tôi lại không tin nó... đây là lỗi của tôi..."
Chung Chin Mae trầm ngâm một hồi, lại đưa mắt nhìn cha mình, ông chần chừ một hồi mới nói: "Chuyện thị phi của Manoban gia chúng tôi không hỏi nhiều, quan trọng là giờ mọi chuyện đã thành thế này rồi, có nói gì đi nữa Chaeyoungie cũng không tỉnh lại được, giờ chúng tôi chỉ muốn đưa con bé về thôi."
"Jin Ho-eun, đi đón tiểu thư đi." Không đợi Chun Ae và Chey So-hee lên tiếng, Chung Chin Mae đã giơ tay ra hiệu, tỏ rõ ý nhất định trong hôm nay phải đưa được người đi.
"Vâng!"
Sau khi viên sĩ quan trẻ tuổi kia nhận được chỉ thị lập tức mang một đội bao gồm cả bác sĩ chuyên nghiệp đã chuẩn bị sẵn từ trước đi vào phòng bệnh, những bác sĩ và y tá khác bị sự nghiêm nghị của đám quân nhân này làm kinh sợ, cả đám người co rúm vào một góc, không ai dám bước tới cản lại cả...
Viên sĩ quan trẻ tuổi có tên Jin Ho-eun kia sải bước tiến tới trước cửa, đang định giơ tay đẩy cửa vào, bỗng cửa phòng bệnh lại được đẩy từ trong ra.
Một người mặc bộ vest đen, dáng người cao lớn lạnh lùng đứng trước cửa, chị đảo mắt nhìn, bắn ra sát khí chỉ những người đã ở trên cương vị cao và từng trải qua ngàn vạn trận chiến mới có được.
Trực giác của Jin Ho-eun cảm nhận được nguy hiểm ập tới, anh ta cảnh giác sờ lên vũ khí bên hông, đồng thời dừng bước không dám tiến tới nữa.
Chung Chin Mae thấy Lalisa xuất hiện, bất giác hơi thở quanh người cũng lạnh xuống.
Hai người đứng dối diện nhau, khí thế không phân cao thấp khiến bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng cực độ.
Chung Chin Mae mím chặt bờ môi mỏng của mình thành một đường, ông nói với giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Lalisa, trước đây tôi đã không đồng ý cho hai người bên nhau bởi vì tôi biết rõ, Chaeyoungie quá đơn thuần, gia đình cô không hợp với nó. Sự thật chứng minh, giờ tất cả đã ứng nghiệm rồi! Tình huống như thế này có lần một, thì sẽ có thể có lần hai. Tôi chỉ hận khi ấy tôi không ngăn cản kịp thời nên mới để chuyện như vậy xảy ra, trơ mắt nhìn con bé thành bộ dạng ngày hôm nay. Thế nên xin lỗi, hôm nay tôi buộc phải đưa người đi! Sau này Chaeyoungie có ra sao đều không còn liên quan gì tới Manoban gia các người nữa!"
Chung Jae Hwa ở bên cạnh cũng hùa vào: "Đúng đấy! Từ đầu tôi đã cảm thấy chị không xứng với chị họ tôi rồi, chị họ tôi vừa xinh đẹp lại tốt như vậy, gả cho ai chẳng được, sao cứ phải gả cho một gã đã có con riêng như chị chứ! Giờ chị tôi vì muốn cứu con chị mà sắp mất cả mạng rồi! Chẳng lẽ như thế còn chưa đủ à?"
Chung Dong Yul không nói gì nhưng rõ ràng ông cũng đồng ý với Chung Chin Mae, cũng có ý định phải để cháu gái mình tránh xa Manoban gia ra.
Lalisa không đáp lại Chung Chin Mae và Chung Jae Hwa nhưng ánh mắt anh luôn nhìn về phía Chung Dong Yul: "Lão thủ trưởng, cháu có thể nói chuyện với ông một lát không?"
Chung Jae Hwa nghe vậy cuống lên: "Nói cái gì mà nói, còn có gì để nói nữa hả? Chị cứ xách bé con mình đi kiếm đại một thiên kim thiểu thư nhà nào đó về mà làm mẹ kế của nó đi! Đừng có làm hại chị tôi nữa!"
Chung Dong Yul lạnh mắt nhìn chàng trai trẻ trước mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt không gợn chút sóng của chị.
Một lát sau, Chung Dong Yul nói: "Được."
"Ông..."
Chung Dong Yul giơ tay ra hiệu cho cháu trai im lặng, sau đó đi theo Lalisa tới hành lang cách đó không xa nói chuyện riêng.
Chung Jae Hwa ở phía sau sốt ruột đi vòng vòng: "Ba! Sao vừa rồi ba không cản ông lại! Lỡ tên đó rót lời đường mật lấy lòng ông thì làm thế nào?"
Chung Chin Mae liếc nhìn con trai: "Ông con dễ bị mê hoặc thế sao?"
Chung Jae Hwa gãi đầu: "Cũng phải..."
Chung Jae Hwa hầm hừ, xoa xoa lòng bàn tay, ông nội, ông đừng khách khí, khử chết hắn đi!
Chun Ae và Chey So-hee đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người bỗng dâng đầy cảm giác bất an.
Thái độ của Chung gia kiên quyết như vậy, Lisa thật sự có cách thuyết phục được lão thủ trưởng sao?
'Lỡ thất bại thì sao... Mingie phải làm thế nào bây giờ...'
Phía cuối hành lang.
Mặt Chung Dong Yul sắc lạnh như sương: "Cô muốn nói gì thì nói luôn đi. Nhưng tôi phải nói rõ trước, bất luận cô có nói gì thì hôm nay tôi cũng nhất định phải đưa con bé đi. Chính vì sự do dự của mình mà tôi đã mắc sai lầm một lần, tôi tuyệt đối không thể để con bé lại bị tổn thương thêm lần nữa. Vừa rồi tuy Jae Hwa nó nói có hơi thô thiển nhưng không phải không có lí, con bé không cần các người bù đắp cái gì hết, càng không cần sự hổ thẹn vô nghĩa của các người, cô với con mình có thể bắt đầu lại từ đầu, còn cháu tôi..."
Lalisa: "Mingie là con ruột của cháu và Rosé."
Lời còn lại của Chung Dong Yul bị nghẹn ở cuống họng, ông kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cô gái trẻ trước mắt: "Cô... cô vừa mới nói gì?"
"Mingie là đứa bé do cháu và Rosé sinh ra." Lalisa lặp lại một lần nữa.
Dù là một người đã trải qua bao sóng to gió lớn của cuộc đời nhưng vào lúc này Chung Dong Yul vẫn thừ người ra một lúc lâu mãi mới phản ứng lại được: "Cô nói... cô nói Mingie là do Chaeyoungie sinh ra?"
"Vâng. Mingie là con gái của Chaeyoungie, là chắt ngoại của ông." Lalisa đáp.
Chung gia nhà ông tới đời Rosé thì hầu hết đều chưa kết hôn, nếu có kết hôn rồi cũng bận công bận việc mà không chịu sinh con thế nên Chung Dong Yul vẫn chưa có đứa chắt nào, ông luôn thấy tiếc vì chuyện này, không biết trước lúc mình chết có được bế cháu đời thứ tư nhà họ Chung không...
Vậy mà lúc này Lalisa bỗng nói với ông, ông có chắt ngoại rồi...
Chuyện này, bảo ông sao có thể không kinh ngạc được đây?
Sau kinh ngạc... là cơn kích động không thể kiềm chế lại được...
"Này cô, cô nói thật à? Không phải cô đang lừa tôi đấy chứ?" Chung Dong Yul nghiêm mặt truy hỏi.
Gương mặt Lalisa vẫn không chút sóng gợn: "Cháu đã lén tới viện Quân y Seoul giám định thân nhân giữa Mingie và Rosé. Nếu ông không tin có thể tới viện Quân y tìm bác sĩ Jung, ông rất thân với ông ấy nên cháu nghĩ lời của ông ấy ông nhất định sẽ tin. Mà nói cách khác, kể cả không có giám định thì chỉ cần dựa vào phán đoán của lão thủ trưởng, ông nghĩ Mingie không phải là người nhà họ Chung sao?"
Lão thủ trưởng quả nhiên không cần nghĩ liền nói thẳng: "Đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi mà đã bắn súng rất giỏi, còn giỏi hơn cả Jae Hwa hồi đó, là người của Chung gia chúng tôi cũng không có gì ngạc nhiên cả."
Chung Dong Yul nói xong mới phát hiện hình như mình vừa mới lọt hố của Lalisa nhưng ông cũng chẳng màng tới những chuyện đó, ngược lại ông nhớ tới lần tiếp xúc ngắn ngủi với Mingie trước đó, càng nghĩ càng hoảng sợ: "Giống... giống cực kỳ... chẳng trách lần đó tôi cứ cảm thấy sao mà Mingie lại có rất nhiều nét giống với Chaeyoungie..."
Chung Dong Yul nói rồi lại ngập ngừng: "Không đúng... cô vừa mới nói cô đi giám định rồi mới biết được chuyện này... Chẳng lẽ Chaeyoungie nó không biết sao?"
Sắc mặt Lalisa hơi sầm xuống, chị gật đầu nói: "Vâng, trước mắt Chaeyoungie vẫn chưa biết rõ, chuyện này rất phức tạp. Một mặt, xuất phát từ tâm tư của cháu. Mặt khác, chuyện năm ấy còn quá nhiều điểm đáng ngờ mà cháu chưa điều tra rõ nên không dám manh động, tránh rút dây động rừng. Đây không phải là nơi để nói chuyện, về sau cháu sẽ kể rõ mọi chuyện cho ông, nhưng trước khi cháu tra rõ ra tất cả, cháu hi vọng tạm thời ông có thể giữ bí mật chuyện này."
Chung Dong Yul nghiêm túc vuốt cằm nói: "Chuyện này tôi tự biết chừng biết mực."
Nói rồi ông sốt sắng hỏi: "Thế giờ Mingie đang ở đâu?"
"Mingie giờ đang trong phòng bệnh với Chaeyoungie."
Lalisa đáp lại rồi nói tiếp: "Chuyện lần này đã gây chấn động lớn cho Mingie, vì thấy hổ thẹn mà nó không thể đối diện được với sự thật, vì cứu nó mà Chaeyoungie phải gặp nguy hiểm. Sau khi tỉnh lại, nó không nghe bất cứ ai cả, không ăn không uống cũng chẳng chịu nói chuyện với ai."
Chung Dong Yul nhất thời căng thẳng: "Sao lại như vậy? Thế giờ nó thế nào rồi?"
"Sau đấy cháu nói với con bé, giờ mẹ nó đang hôn mê bất tỉnh và mẹ nó cần nó, nó mới dần bình phục lại, lúc nào cũng ở bên cạnh trông Chaeyoungie không rời nửa bước. Giờ Mingie không xa mẹ nó được, mà cháu tin là giữa hai mẹ con có sự kết nối khó có thể chặt đứt, Mingie là người có khả năng khiến Chaeyoungie có thể tỉnh lại nhất."
Chung Dong Yul vừa rồi còn trừng mày trợn mắt với Lalisa giờ nghe thấy vậy cũng gật gù: "Đúng thế, cô nói có lí lắm! Giờ chắc chắn không thể tách Mingie với con bé ra được!"
Chung Dong Yul nói rồi nhìn Lalisa hỏi: "Vậy ý cô thế nào?"
Lalisa hơi ngập ngừng rồi mới đưa ra ý kiến: "Với quen biết của ông hẳn là có thể tranh thủ được điều kiện chữa trị tốt hơn lớp trẻ như cháu, cháu tán thành việc ông đón Chaeyoungie đi."
Chung Dong Yul thấy Lalisa không hề có ý muốn giữ Rosé lại như cha mẹ cô, chút giận dữ cuối cùng còn sót lại trong lòng giờ cũng tiêu tán, ông tỏ vẻ hài lòng nói: "Xem như cô cũng còn biết tốt xấu."
"Nhưng, Mingie chắc chắn sẽ không tách khỏi Chaeyoungie được, vậy thì không bằng để con bé theo ông luôn được không ạ?"
Chung Dong Yul nghe vậy cầu còn không được: "Để Mingie đi với tôi? Chuyện này tất nhiên là tốt nhất rồi! Nhưng cô có thể quyết định được việc này không?"
Lalisa gật đầu: "Ba mẹ cháu sẽ đồng ý, ông cứ yên tâm."
Chung Dong Yul lập tức chốt luôn: "Vậy thì tốt, chuyện này cứ quyết định vậy đi!"
...
Cách đó không xa, Chung Jae Hwa thấy ông nội mình nói mãi với đối phương không xong, không khỏi có chút sốt ruột.
Hai người lại quay lưng lại với bọn họ, không nghe thấy tiếng cũng không rõ vẻ mặt thế nào, không biết rốt cuộc nói gì mà lâu thế...
Đang nghĩ có nên lén lân la tới nghe trộm không thì hai người ở phía cuối hành lang cuối cùng cũng trở lại.
"Ông! Ông quay lại rồi! Ông không nghe tên đó dỗ ngon dỗ ngọt gì vậy?" Chung Jae Hwa vội chạy tới, trưng ra vẻ mặt kì vọng.
Chung Dong Yul liếc nhìn thằng cháu trai nhà mình một cái: "Nói linh tinh cái gì đấy?"
Chung Jae Hwa liền bóp vai lấy lòng ông: "Cháu biết ông chắc chắn sẽ không nghe đâu mà! Giờ mình có thể đón chị đi chưa ạ?"
Chung Dong Yul gật gật: "Ừm, người thì tất nhiên phải đón đi rồi."
Chung Jae Hwa nghe vậy mừng quýnh, Chun Ae và Chey So-hee phía đối diện liền tỏ ra lo lắng.
"Jin Ho-eun..."
Chung Chin Mae lại hạ lệnh bảo người vào, Chung Dong Yul bực bội ngắt lời ông: "Đợi đã, đứng im đó! Tất cả lui ra hết đi, các người nhiều người như vậy, lỡ dọa người ta sợ chết khiếp thì sao hả? Để tôi tự đi!"
Chung Chin Mae nhíu mày, Chung Jae Hwa đầy vẻ ngờ vực, dọa người ta sợ? Chị họ đang hôn mê thì bọn họ dọa ai được?
Chung Dong Yul tự mình đi vào, tất nhiên chẳng ai dám cản ông lại, vậy nên tất cả mọi người chỉ thấy Chung Dong Yul nghiêm mặt đi vào phòng bệnh Rosé.
Sau khi vào phòng bệnh, Chung Dong Yul liền thấy một cô bé mềm mại đang nằm nhoài bên giường bệnh của Rosé, bàn tay bé nhỏ đặt trong lòng bàn tay cô, nhìn cô không hề chớp mắt, như thể chỉ cần cô nhóc chớp mắt một cái thì cô sẽ biến mất vậy...
Và, trong mắt của cô nhóc, cả thế giới của cô cũng chỉ có mình cô và mẹ...
Chung Chin Mae thấy vậy thì trái tim không khỏi run lên, khóe mắt ông cay cay, cố gắng nói thật khẽ như sợ sẽ làm phiền tới cậu bé: "Mingie... Mingie à, đến chỗ cụ... khụ khụ... qua đây với ông Chung nào..."
Có vẻ như bé con đã nhận ra có người ngoài xâm nhập vào, vẻ mặt quyến luyến lúc nhìn mẹ lúc này bỗng thay đổi, gương mặt nhỏ nhắn bỗng đóng băng lại, ánh mắt sắc lạnh quét tới phía người còn lại trong căn phòng như một con thú con xòe móng vuốt ra, tuy non nớt nhưng khí thế lại không hề yếu đuối.
"Cạch, cạch", bỗng có tiếng động kì lạ như tiếng động kim loại va vào nhau vang lên, không biết từ lúc nào trong phòng bỗng chui ra một đống robot, trên cơ thể cứng nhắc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, cái ống trên cánh tay sắt nhắm thẳng vào "kẻ xâm phạm".
"Ối mẹ ơi! Mingie, cháu mang mấy cái này đến đây từ bao giờ vậy?" Hansin sợ tới nỗi suýt thì ôm đầu chạy trối chết, vội vàng tìm xem có gì có thể che chắn được không, tránh để lát bị ngộ thương rồi "chết thối".
Thấy đống robot kia xếp thành một hàng chỉnh tề, rõ ràng là có người đang điều khiển đống người máy đó, người nhà họ Chung bao gồm cả những sĩ quan bên ngoài nhìn thấy đều hết sức kinh ngạc.
Tròng mắt Chung Jae Hwa như muồn rớt ra ngoài: "Ngầu quá xá! Những... Những người máy này chắc không phải là do con nhãi con kia điều khiển đấy chứ?"
Bình tĩnh nhìn kĩ lại, quả thật trong tay Mingie có một thứ giống như bộ điều khiển màu đen.
"Thằng oắt kia! Mày gọi ai là con nhãi con đấy hả?" Chung Jae Hwa vừa dứt lời đã bị Chung Dong Yul đập cho một cái vào đầu.
Chung Jae Hwa ôm đầu kêu lên, chả hiểu sao tự dưng ông lại đánh mình: "Ông nội, sao ông lại đánh con!"
Chung Dong Yul trừng mắt với cậu ta, sau đó lại nhìn cô bé đang nghiêm mặt bảo vệ Rosé phía đối diện bằng ánh mắt tràn đầy tán thưởng, ông dịu giọng lại, từ ái nói: "Mingie à, đừng lo, đừng sợ, chúng ta không hại mẹ con... chúng ta tới để giúp cô ấy..."
Thần sắc của Mingie không hề thay đổi, cô bé vẫn vô cùng cảnh giác, dùng cơ thể nhỏ nhắn của mình che chắn trước người Rosé, những người máy kia vẫn đang trong trạng thái chờ lệnh.
Chung Dong Yul tỏ ra bất lực.
Lúc này Lalisa xuyên qua đám robot tới trước mặt Mingie, chị ngồi xuống nói với Mingie: "Con muốn mẹ sớm khỏe lại không?"
Bé con lập tức bị câu này thu hút sự chú ý mà ngẩng đầu nhìn Lalisa.
Lalisa nói tiếp: "Đây là ông Chung, con từng gặp ông rồi, lúc đấy còn có cả mẹ nữa, còn nhớ không?"
Nghe thấy có liên quan tới mẹ, bánh bao nhỏ rất nghiêm túc nhớ lại sau đó khe khẽ gật đầu.
Chung Dong Yul thấy bé con vẫn còn nhớ mình liền tỏ ra vui mừng.
"Ông ấy là bạn của mẹ, có thể đưa mẹ tới bệnh viện tốt hơn." Lalisa nói.
Bé con nghe thấy vậy, tuy có chút thả lỏng nhưng vẫn không có ý nhượng bộ.
"Con đi với mẹ đi theo ông được không?" Mãi đến khi Lalisa nói ra câu này, Mingie mới hoàn toàn buông lỏng, sau đó gật đầu.
Cùng lúc đó, đống robot đang chặn trước giường bệnh cũng thu lại vũ khí trên tay, tách ra thành hai hàng, nhường thành một con đường.
Hansin thấy vậy mới vỗ ngực từ sau cửa chui ra, có chút mờ mịt.
Chuyện gì vậy? Chị Hai không chỉ để người nhà họ Chung đưa Chaeyoungie đi, còn bảo họ mang cả Mingie đi sao?
'Đây... Đây chẳng phải là mất cả chì lẫn chài à?'
Lúc này, Chung Dong Yul hít sâu một hơi, cố thăm dò thêm lần nữa: "Mingie, tới đây với ông Chung nào?"
Mingie chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn đi lại phía Chung Dong Yul.
Chung Dong Yul nhìn dáng vẻ sống chết bảo vệ mẹ của bé con, thấy cô nhóc dè dặt bước từng bước tiến lại phía mình mà đau lòng không thôi, ông cẩn thận bế cô nhóc lên.
Sau khi dỗ được Mingie rồi, Chung Dong Yul mới hạ lệnh cho đội ngũ y bác sĩ đi theo lúc này có thể di chuyển bệnh nhân được rồi.
Chung Dong Yul bế cô bé mềm mại trên tay, cực kì nhẫn nại dỗ dành: "Mingie à, đừng sợ, theo ông về nhà ông sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con, ông cũng hứa với con là sẽ không cho phép bất cứ ai chia cách con và mẹ cả, Mingie lúc nào cũng có thể ở bên mẹ hết!"
Bánh bao nhỏ nhìn nhìn ông lão từ ái, vẻ mặt cảnh giác giờ đã dịu đi không ít, bé con ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cô nhóc phản ứng lại với lời nói của mình, hơn nữa còn gật đầu, Chung Dong Yul vui mừng vô cùng: "Được được được... mình về nhà thôi!"
Chung Dong Yul thường ngày rất nghiêm khắc với các cấp dưới của mình, thêm việc nửa đời ông đều ở trên địa vị cao, lúc nào cũng nghiêm túc và cứng nhắc. Bình thường trước mặt bề dưới, ngay đến một nụ cười của ông cũng rất hiếm khi thấy được, nhưng lúc này ông lại dịu dàng với Mingie đến nỗi khó tin.
Chung Jae Hwa thấy ông nội yêu mến bế bánh bao nhỏ thì trợn tròn mắt, vội đi tới trước mặt Chung Dong Yul: "Ông, ông sao thế? Đưa chị họ đi là được rồi, sao ngay đến cả con oắt này... ngay đến thằng bé này cũng phải mang theo? Đang yên đang lành ông lôi nó theo làm gì!"
'Đã bảo cắt đứt toàn bộ với Manoban gia rồi cơ mà? Cái con nhỏ này là sao?'
Chung Dong Yul vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Mingie dỗ dành, vừa bực mình trừng mắt với Chung Jae Hwa: "Ông làm gì có cần sự đồng ý của cháu không? Đừng có ở đó mà gào ầm lên nữa, cháu đến cũng đến rồi, còn không mau quay trở lại đơn vị đi!"
"Ơ! Ông muốn đón con nhóc này về nhà mà lại muốn đuổi cháu đi! Cháu có phải là cháu ruột của ông không thế!" Chung Jae Hwa ấm ức: "Ba, ba không quản chuyện này à!"
Chung Chin Mae mím môi không nói gì, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lalisa, sắc mặt rõ ràng không tốt lắm.
Không biết rốt cuộc con nhóc này đã nói gì với ba, không ngờ lại có thể khiến ba khăng khăng phải mang đứa bé này theo như vậy...
Trọng điểm không phải là việc mang theo đứa bé, mà là sau khi mang đứa bé này đi theo thì chắc chắn sẽ không thể tách bạch với Manoban gia được...
'Chết tiệt, ông đánh giá thấp Lalisa rồi!'
"Tôi sẽ đưa Chaeyoungie về chữa trị tại viện Điều dưỡng Quân y Seoul. Còn Mingie, tôi thương nó còn nhỏ, lại có tình cảm với Chaeyoungie, giờ không thể xa nó nên cũng sẽ mang con bé theo luôn, hai người có ý kiến gì không?" Chung Dong Yul nhìn Chun Ae và Chey So-hee.
Tuy Chung Dong Yul hỏi ý kiến nhưng ông bế Mingie không chịu buông, rõ ràng là đã quyết định phải vậy rồi.
Chun Ae và Chey So-hee đưa mắt nhìn nhau, không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, nhất thời hai người lâm vào thế khó xử.
Mingie và Rosé không phải xa nhau tất nhiên là chuyện tốt, nhưng... để người nhà họ Chung bế luôn cả Mingie theo... thì...
"Sao nào, vẫn lo Chung gia chúng tôi sẽ hại cháu nội nhà các người à?" Chung Dong Yul bỗng đanh mặt nói.
Chun Ae nhìn con gái, ông biết có lẽ đây là kết quả tốt nhất mà con ông có được, Lisa làm vậy hẳn là có suy nghĩ riêng của nó.
Huống hồ, một gia đình như Chung gia nếu đã đón Mingie đi, vậy chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó, họ có lo lắng cũng chỉ là chuyện thừa thãi.
Chun Ae sau một khoảng thời gian do dự ngắn ngủi cuối cùng vẫn nói: "Lão thủ trưởng nặng lời rồi, chúng tôi chỉ sợ Mingie sẽ làm phiền tới các vị thôi!"
"Không phiền." Chung Dong Yul nghe vậy liền đánh nhịp quyết định: "Nếu đã không có ý kiến gì, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi."
"Hừm... ai nói là không có ý kiến..." Lời của Chung Jae Hwa hoàn toàn bị tất cả ngó lơ.
Lalisa tự mình đưa mọi người tới tận viện Điều dưỡng Quân y Seoul.
Bệnh viện ở đây chỉ có những lãnh đạo cấp cao của quốc gia hoặc người thân mới có thể vào, những thiết bị chữa trị ở đây đều là tân tiến nhất, quan trọng nhất là xung quanh có bộ đội tinh nhuệ đóng quân nên tuyệt đối an toàn và bí mật.
Lalisa cúi xuống hôn lên trán Rosé, anh nhìn cô một hồi lâu rồi mới đứng dậy nói với con trai: "Mingie, con ở đây với mẹ, nhớ nghe lời chú Chung và ông Chung biết chưa?"
Mingie đứng đó, cúi đầu, không nói không rằng.
"Ba đi đây."
Mingie vẫn đứng bất động, không có phản ứng gì đáp lại.
Lalisa khẽ thở dài, bàn tay to lớn của chị vỗ nhẹ lên đầu cô bé sau đó quay người rời đi, chưa đi được mấy bước, một bên chân bỗng mềm nhũn.
Lalisa cúi xuống liền thấy con gái đang ôm chặt lấy chân chị, cô nhóc ngẩng cái đầu bé nhỏ lên nhìn chị, trên gương mặt nhỏ nhắn đã ngập đầy nước mắt...
Phải, nhóc ghét ba, từ trước đến nay đều ghét nhưng... nhóc không muốn ba đi...
Thấy con gái khóc trái tim Lalisa như bị hàng ngàn con côn trùng gặp nhấm, đau nhói từng cơn, chị vội ngồi xuống bế cô công chúa nhỏ của mình lên, học theo bộ dạng Rosé thường ngày vẫn hay dỗ con, bàn tay vụng về vỗ nhè nhẹ: "Đừng khóc, con sao thế?"
Chung Dong Yul đứng trước cửa thấy vậy, hai vành mắt liền cay xè, ông vội đi tới vỗ về: "Mingie đừng khóc, con đừng khóc! Đâu phải ba con đi rồi không quay lại nữa, ba con có thể tới thăm con và mẹ con bất cứ lúc nào! Ông hứa đấy!"
Haiz, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa trải qua đả kích lớn như vậy, mẹ nó vì cứu nó mà có thể không tỉnh lại nữa, giờ ba cũng muốn rời đi, đã thế bỗng dưng còn phải sống trong một môi trường lạ hoắc nữa, sao có thể không hoảng sợ được!
Thấy bé con khóc đến mức không nói nổi, Chung Dong Yul đau lòng nhưng lại không biết làm sao cho tốt, thế là ông buột miệng nói: "Haiz, chuyện đó... Lisa à, hay là tối nay cô cứ ở lại đây một đêm trước đi, căn phòng này rất lớn, đủ để các cô ở lại, cô ở đây với Mingie, chờ Mingie thích ứng được với hoàn cảnh rồi tính tiếp, đừng đi vội! Có gì quan trọng hơn con mình đâu chứ? Nghe chưa đấy?"
Lalisa còn đang luống cuống tay chân dỗ Mingie, nghe thấy vậy liền theo gật đầu theo phản xạ: "Vâng ạ."
'Đem đứa trẻ tới đây đã là quá lắm rồi, giờ còn cho phép Lalisa tùy tiện ra vào, thậm chí còn giữ luôn cô ta lại sao?'
Chung Chin Mae đứng trước cửa hoàn toàn không chen lời vào được, ông còn chưa kịp ngăn lại thì đã phải trơ mắt ra nhìn sự việc phát triển tới mức này, lúc này ông chỉ biết đen mặt bất đắc dĩ thở dài.
...
Sáng sớm ngày hôm sau Lalisa mới rời khỏi đó.
Lúc về Nine One Hannam, trong phòng khách đã có năm người mặc vest đen ngồi đợi sẵn, Oh Dong Hae thì không giống với năm người kia, bộ đồ anh ta mặc y như cái bảng pha màu đủ loại sắc màu, tóc xoăn rối tung, bất cần đời gác chân trên sofa, trông có vẻ hơi uể oải.
Trước bàn làm việc, người đàn ông lạnh mặt nói: "Cuộc hành động lần này Oh Dong Hae sẽ làm tổng chỉ huy, có ai có dị nghị gì không?"
Cả năm người đều hô "vâng".
Oh Dong Hae giơ tay, khóe miệng giật giật: "Tôi? Tổng chỉ huy?"
Lalisa liếc mắt nhìn anh: "Có vấn đề gì à?"
"Không... không có vấn đề gì hết! Boss thật biết dùng người!" Oh Dong Hae lập tức quét sạch vẻ mặt chán chường trên mặt, trong ánh mắt lướt qua một tia ý lạnh: "Tôi tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Tại công ty giải trí YG Entertaiment, trong phòng làm việc của Cho Boram.
Soyoung thở hồng hộc gõ cửa chạy vào: "Chị Boram! Trong nhà anh Yeong... còn cả những nơi mà anh Yeong có thể tới đều tìm cả rồi... nhưng vẫn chẳng thấy người đâu cả..."
"Đều không thấy?" Cho Boram nghe vậy sầm mặt xuống.
Khoảng thời gian này Rosé nhận hết phim này tới phim khác, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi Mẹ đóng máy, cô liền cho Rosé nghỉ dài hạn để cô có thể thể nghỉ ngơi thật tốt. Tuy vẫn đang trong kì nghỉ, nhưng để tránh có việc gì gấp cô vẫn cố gắng căn dặn Rosé giống như trước, các phương thức liên lạc như điện thoại di động lúc nào cũng phải duy trì tình trạng liên lạc được.
Về mặt này, từ trước tới giờ Rosé đều rất biết điều, căn bản sẽ không để cô phải lo lắng, nhưng không ngờ lần này lại xảy ra vấn đề.
Đêm nay là đêm lên sóng đầu tiên của Phía Sau Hoàng Hôn, cô vốn định bảo Soyoung gọi điện cho Rosé bảo cô lên weibo giao lưu với fan một chút để kéo rating, không ngờ cả điện thoại di động lẫn điện thoại bàn nhà Rosé đều không gọi được. Soyoung không yên tâm còn tới nhà Rosé tìm nhưng cũng không thấy người, sau đó thậm chí cả những chỗ cô thường tới cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Soyoung lau mồ hôi: "Vâng, em chạy khắp nơi tìm rồi! Giờ phải làm sao hả chị Boram? Chắc không phải anh Yeong xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
"Đừng nói linh tinh."
"Vâng..." Soyoung vội ngậm miệng, sau đó mắt cô sáng lên, thử nêu ý kiến: "Chị Boram, có một người... chắc chắn có thể liên lạc được với anh Yeong!"
"Người nào?"
"Đại Boss!" Soyoung buột miệng nói: "Hay em gọi điện cho Đại Boss hỏi thử nhé?"
Ánh mắt Cho Boram hơi ngưng lại, thân phận người đó rất đặc biệt còn cô chẳng qua chỉ là một quản lí nhỏ bé, gọi thẳng cho người ta hỏi tung tích của Rosé thì có vẻ không được thích hợp lắm.
Cho Boram chần chừ một hối, cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện.
Điện thoại reo khoảng bảy tám tiếng gì đó đầu bên kia mới có người bắt máy, một giọng nói ngái ngủ truyền tới: "Quản lí Cho... nếu cô không có lí do hợp lí làm bổn đại gia đây thức dậy..."
"Không thấy Rosé đâu cả, anh có cách nào liên lạc được với cô ấy không?" Cho Boram hỏi thẳng vào vấn đề.
Đầu bên kia im lặng tầm hai giây, giọng người đàn ông kia rõ ràng tỉnh táo lên không ít: "Không thấy Rosé là ý gì?"
"Tối nay là ngày lên sóng của Phía Sau Hoàng Hôn, tôi định tìm cô ấy để bảo cô ấy up tin lên Instagram nhưng điện thoại của cô ấy không gọi được, nhà và những nơi thường tới cũng không thấy đâu." Cho Boram nhanh chóng giải thích tình hình.
"Chậc, con nhóc này... chắc không phải lại trốn ở đâu uống rượu rồi chứ? Đi uống rượu mà dám không gọi tôi à..." Yang Dae-jung hầm hừ lẩm bẩm.
"Rosé không phải là người không biết chừng mực như vậy." Cho Boram nói.
"Xin cô đấy, cô quên chuyện lần trước cô ta quẩy tung bar lên dẫn đến việc fan bạo động rồi à?" Yang Dae-jung lại lôi chuyện cũ ra nhai lại.
"Tôi chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện gì..."
"Cô nghĩ nhiều quá rồi, kể cả có xảy ra chuyện thật, vậy cũng là người ta gặp chuyện OK?" Yang Dae-jung lên giọng nói nhưng thấy giọng Cho Boram có vẻ cuống, vì vậy anh tỏ ra hào phóng nói: "Được rồi, để tôi tìm hộ cô thử xem!"
"Ừ, còn nữa, phiền anh xem giúp tôi một chút xem cô ấy có đang ở chỗ La đổng không nhé."
"Ờ..." Yang Dae-jung vừa nói xong, một giây xong liền sững sờ: "Đệch! Cô... sao cô lại biết chuyện của cô ấy với dì tôi?"
"Đây không phải là trọng điểm."
"Sao lại không phải trọng điểm, đờ mờ! Tôi chỉ có thể dựa được vào chuyện này để bắt thóp được con nhóc kia thôi đấy! Cô ấy rất sợ bị cô phát hiện có biết không hả! Quả này không còn gì để chơi nữa rồi..." Yang Dae-jung nhức nhối nói.
"..." Cho Boram trầm mặc.
Sau khi Yang Dae-jung nói chuyện với Cho Boram xong còn chẳng thèm thay đồ ngủ, mặc luôn như vậy rồi xỏ dép lê chạy sang nhà sát vách.
Cái cô kia còn có thể đi đâu được, ngoài quay phim và không phải hầm thức ăn cho chó ra thì chính là ném thức ăn cho chó đó...
Tới trước cổng biệt thự nhà Lalisa, phía đối diện bỗng có một người vội vã chạy tới, đi đường cũng chẳng thèm nhìn đâm luôn đầu vào người anh.
"Áu, đù mé nó chứ! Dì Hai... dì làm gì thế? Vội cái gì mà cuống lên thế này!"
Hansin nhặt đống tài liệu bị rơi dưới đất lên, gấp gáp hỏi: "Tìm chị Hai có chuyện, mà sao cháu cũng ở đây?"
"Cháu tìm Rosé! Cho Boram vừa gọi tới bảo tự dưng không liên lạc được với cô ấy!" Yang Dae-jung đáp lại.
Nghe thấy tên Rosé, sắc mặt Hansin khẽ biến rồi bỗng đờ người ra đó.
Yang Dae-jung thấy sắc mặt Hansin thay đổi thì nhíu mày: "Sao thế ạ?"
Hansin miết mi tâm, không biết nên mở lời thế nào.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cả tập đoàn nhà họ Manoban đang loạn cả lên, tất cả mọi người đều bận đến bù đầu, bên Chung gia vừa đến làm loạn lên xong, giờ còn rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp giải quyết nữa.
Ví dụ như, vấn đề quan trọng nhất lúc này chính là công việc của Rosé, vụ này đúng là rất vướng víu...
Rosé giờ đang như vậy, không biết bao giờ mới tỉnh lại, công việc của cô phải xử lí sao đây? Phải nói rõ với fan và truyền thông thế nào bây giờ?
Yang Dae-jung chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Hansin bao giờ, anh khẽ biến sắc: "Dì Hai, rốt cuộc là làm sao? Cô ấy... chắc không phải cô ấy chia tay với dì cháu rồi đấy chứ?"
Hansin hít sâu một hơi rồi nói: "Chaeyoungie cô ấy... xảy ra chuyện rồi... Mingie bị người bên kia bắt cóc, cô ấy vì muốn cứu Mingie mà bị thương nặng... sau khi phẫu thuật xong vẫn không thể tỉnh lại được..."
Sắc mặt Yang Dae-jung bỗng trở nên trống rỗng, có thế nào anh cũng không thể tưởng tượng được Rosé lại xảy ra chuyện.
"Sao... cái gì gọi là không thể tỉnh lại?" Yang Dae-jung run rẩy.
"Hôn mê sâu, giờ đang trong trạng thái người thực vật, trước mắt đều phải dựa vào máy ôxi để duy trì sự sống..."
"Sao có thể như vậy... sao lại như thế? Chuyện từ khi nào?" Yang Dae-jung không thể tin nổi sự thật này.
"Đêm hôm kia được cứu về, sáng hôm qua vừa làm phẫu thuật xong, giờ được đưa đến viện Điều dưỡng Quân y Seoul để chăm sóc rồi..."
Yang Dae-jung há hốc miệng đờ đẫn ra đó, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Bên phía Manoban gia đã phong tỏa mọi tin tức, chuyện lớn như vậy nhưng không lộ chút tin tức nào và giờ anh mới biết được chuyện này!
"Chị!" Hansin thấy Lalisa đi từ trong nhà ra.
Lalisa nhận lấy tập văn kiện từ tay Hansin, cùng lúc đó chị cũng nhanh chóng bước lên chiếc xe đen đang đỗ trước cổng, chỉ bỏ lại một câu: "Đi đón Cho Boram và Soyoung, đưa họ tới viện Điều dưỡng, chị sẽ tới sau."
Yang Dae-jung nghe vậy liền nói: "Dì, để cháu đi đón họ cho!"
Lalisa liếc mắt nhìn một cái, cũng không có từ chối.
Hansin vỗ vai Yang Dae-jung: "Vậy Dae-jung, phiền cháu một chuyện nữa, nhất định phải giữ bí mật đấy nhé! Chúng ta phải bàn bạc kỹ lại chuyện này xem phải làm thế nào để không gây ảnh hưởng tới công việc của Chaeyoungie..."
Yang Dae-jung ngơ ngác gật đầu.
Sau khi Hansin rời khỏi, Yang Dae-jung vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không biết qua bao lâu anh mới vuốt mặt cho tỉnh táo rồi lấy điện thoại ra gọi cho Cho Boram với giọng khô khốc: "Alo... Boram à... giờ cô và Soyoung đang ở đâu? Tôi tới đón hai người!"
Một chiếc Maybach màu đen cùng một chiếc Ferrari mày trắng bạc đồng thời đỗ lại trước cổng viện Điều dưỡng Quân y Seoul.
"Dì, cháu đón người rồi!"
"La đổng!"
"Boss đại nhân!"
Chào hỏi xong mọi người cùng tiến vào viện Điều dưỡng.
Soyoung trợn tròn mắt nhìn nơi này, trước cửa không chỉ có lính canh đeo súng mà còn có những trạm gác rất cao, hình như phía trên cũng có người canh gác.
Đây... đây không phải là viện Điều dưỡng của quân đội trong truyền thuyết sao? Nghe nói chỉ có quan chức chính phủ trọng yếu hoặc họ hàng của họ mới có thể chữa trị tại đây!
'
Tại sao anh Yeong lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là do La đổng sắp xếp...'
Đến cửa, Lalisa gọi một cú điện thoại: "Tôi mang mấy người tới, hy vọng có thể gặp Chaeyoungie một chút! Là quản lí cùng trợ lý của cô ấy, sau này một số chuyện công việc của Chaeyoungie cần bọn họ xử lý thích đáng nên cần phải biết chuyện này."
Sau câu nói ngắn gọn thì nhanh chóng có một sĩ quan trẻ tuổi đi từ bên trong ra.
Thấy sĩ quan kia, tất cả các lính gác ở cửa đều đồng loạt cúi chào: "Thượng tá Jin!"
"Ừ, mở cửa cho bọn họ vào đi."
"Vâng."
"Mời La đổng." Jin Ho-eun đưa đoàn người vào.
Chỉ là cửa thứ nhất mà đi bộ hết mười phút, qua mấy trạm gác mới có thể thấy một tòa nhà bằng gạch đỏ ẩn sâu trong rừng cây rậm rạp. Nếu không nhờ Jin Ho-eun mang tới thì người bình thường tuyệt đối không thể vào được đến đây.
Bởi vì tình hình không thích hợp cho nhiều người vào thăm bệnh cho nên đám người Cho Boram và Yang Dae-jung chỉ có thể đứng ở cửa nhìn qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong.
"Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé rất đáng yêu, ai cũng yêu quý cô bé, nhất là bà ngoại của cô. Cô bé muốn cái gì bà ngoại đều cho cô cả. Có một lần, bà ngoại đưa cho cô bé một cái áo choàng màu đỏ, cô bé mặc vào rồi đội mũ lên trông rất đáng yêu, chính vì thế mà..."
Trong phòng bệnh quanh quẩn giọng nói non nớt của trẻ con.
Lalisa lẳng lẳng nhìn cô gái cùng đứa bé trong phòng bệnh, sắc mặt lạnh ngắt dường như được hòa tan đi phần nào.
Hansin cũng lộ vẻ xúc động: "Mingie nói chuyện rồi..."
Ánh nắng ấm áp rơi xuống phủ trên gương mặt điềm tĩnh của bé con, trong tay cô nhóc cầm một quyển sách ngồi ở đầu giường. Giọng nói non nớt mềm mềm của nhóc cứ thế ngân nga đọc lên câu chuyện cổ tích, trông cứ như một thiên sứ.
Mà cô gái bên cạnh vẫn lặng im nằm trên giường bệnh, từ trên xuống dưới quấn kín băng gạc trắng toát. Cạnh giường là những dụng cụ máy móc phức tạp, vô số đầu dây cứ thế nối vào thân thể cô.
Yang Dae-jung không kìm được mà vội vàng che giấu khóe mắt ửng đỏ của mình rồi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Cho Boram cũng hết sức sợ hãi xen lẫn cả đau lòng, lúc trên xe Yang Dae-jung không rõ ràng mà chỉ nói hàm hồ là sự tình rất nghiêm trọng. Nhưng khi chính mắt nhìn thấy cô vẫn không tin nổi vào mắt mình, sự việc hóa ra lại nghiêm trọng đến vậy.
Soyoung ngơ ngác đứng cạnh Cho Boram, sắc mặt cô bé trắng bệch, cả người run lẩy bẩy: "Anh Yeong..."
"Cô Cho, bên cô có thể kéo dài nhất là bao lâu." Lalisa lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Cho Boram hít sâu một hơi để mình tỉnh táo lại rồi mới mở miệng trả lời: "Nói thật, tôi không dám xác định! Cái này phải căn cứ vào phản ứng của các fan hâm mộ."
"Trong thời gian tới, Rosé sẽ có ba bộ phim Phía Sau Hoàng Hôn, Mẹ, Biệt Đội Điệp Viên Perak được công chiếu, độ nổi tiếng của cô ấy sẽ đạt tới đỉnh cao! Nhất là trong đoạn thời gian này, đáng nhẽ Rosé phải đi tham gia các hoạt động có tính ảnh hưởng như là quảng bá cho phim, cô ấy là vai chính nên hầu như tất cả các sự kiện đều cần cô ấy phải có mặt."
"Dưới tình huống này nếu Rosé không xuất hiện một hay hai lần thì còn được nhưng nếu mãi không xuất hiện thì về lâu dài các fan cũng sẽ nghi ngờ."
Cho Boram có chút khó khăn nói: "Tôi bên này... sợ rằng không kéo dài được bao lâu..."
Nghe Cho Boram nói vậy thì không khí càng trở nên ngột ngạt, vẻ mặt ai nấy đều trở nên nặng nề.
Ai cũng biết sự nghiệp diễn xuất này đối với Rosé quan trọng cỡ nào, thế nên dù có mất bao nhiêu công sức cũng được, bọn họ dĩ nhiên phải cố hết sức bảo vệ thứ quý giá nhất của cô.
Lalisa nhìn cô gái vẫn đang nằm im sau lớp cửa sổ thủy tinh, anh yên lặng hồi lâu mới nói: "Ba tháng sau, nếu Chaeyoungie vẫn chưa tỉnh thì công bố tình trạng thật của cô ấy."
Cho Boram nghe vậy liền gật đầu, thời hạn mà Lalisa đưa ra vừa vặn cũng là thời gian mà cô có thể kéo dài được.
"Khoảng thời gian này, tôi sẽ thay Rosé xử lý những sự kiện xã giao, cố gắng dùng hết khả năng để kéo dài thời gian để ổn định nhân khí cùng mức nổi tiếng của cô ấy! Nếu Rosé có thể tỉnh là tốt nhất, còn nều... tình huống không thể không chế được thì tôi sẽ sắp xếp họp báo, chuẩn bị lời giải thích hợp lí rồi nói rõ tình huống của Rosé cho bọn họ."
Trong lòng Cho Boram rất rõ ràng, tình huống của Rosé thế này thì khả năng cô có thể tỉnh lại là rất mong manh nhưng dù chỉ có một tia hy vọng thì cũng phải thử một lần. May mà, hiện giờ Rosé ở viện Điều dưỡng Quân y, không có nơi nào có tính bảo mật mạnh hơn nơi đây cho nên có thể ngăn tin tức bị lộ ra.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên Rosé lại bị thương nặng đến như vậy...
Cho Boram nhạy cảm phát giác ra trong chuyện này ẩn chứa không ít bí mật của giới quý tộc, thế nên cô cũng không dám hỏi nhiều. Với thân phận là người quản lý của Rosé thì cái Cho Boram cần biết chỉ là phải dùng hết tất cả khả năng của mình để bảo vệ sự nỗ lực của Rosé trong thời gian qua.
"Ừ." Lalisa gật đầu đồng ý với sắp xếp của Cho Boram, sau đó đưa cho cô số di động cá nhân của mình: "Tất cả những chuyện có liên quan đến Chaeyoungie thì gọi điện trực tiếp cho tôi."
"Vâng." Cho Boram gật đầu nhẹ.
Lúc này, cô đột nhiên hiểu ra tại sao một cô gái tự do tự tại như Rosé lại chọn người này.
Lấy thân phận và địa vị của Lalisa thì một khi chị đã thích ai, hoàn toàn có khả năng đem người ấy nuôi nhốt, cho người đó hết thảy và khiến người đó phải tuân theo mọi sở thích cùng thân phận của chị.
Nhưng mà, Rosé qua lại với Lalisa lâu như thế mà cô lại chưa bao giờ phát hiện, thậm chí Rosé còn âm thầm nói cho cô biết rằng, Gwa Myung Woo chính là Lalisa.
Người này yêu Rosé nhưng không hề ép buộc cô phải làm bất cứ chuyện gì. Chị chỉ đứng cạnh cô, tôn trọng, dung túng cùng bảo vệ cô hết thảy.
Ngay khi Cho Boram đang bàn bạc với Lalisa thì Soyoung vẫn mặt mũi trắng bệch nhìn chằm chằm vào Rosé qua lớp kính.
"Anh Yeong... còn có khả năng tỉnh lại sao? Bao giờ tỉnh? Ba tháng sau có thể tỉnh lại không?" Soyoung hốt hoảng hỏi.
Hansin đứng một bên khô khốc trả lời: "Cái này không xác định được, bác sĩ cũng bảo không biết bao giờ cô ấy có thể tỉnh lại, hoặc là... có thể tỉnh lại hay không..."
"Chị nói có thể cả đời này anh Yeong sẽ không tỉnh lại sao?" Cả người Soyoung run lên.
Hansin cười khổ: "Cũng không thể loại bỏ khả năng này..."
Lời này của Hansin giống như một cái chốt mở, Soyoung đột nhiên vỡ òa ra, nước mắt giàn dụa quỳ xuống rồi hướng về Rosé khóc rống lên: "Anh Yeong... Anh Yeong, em thật sự xin lỗi... đều là em hại anh... là em làm hại anh... thật xin lỗi... thật xin lỗi..."
Thấy Soyoung đột nhiên mất khống chế gào khóc, Cho Boram hết hồn vội vàng xoay người đỡ cô bé dậy: "Soyoung, đây là sao?"
Soyoung phản ứng như vậy thì Lalisa với Hansin liếc nhìn nhau một cái, cũng không lên tiếng, ánh mắt của hai người rất bình tĩnh như thể đã sớm biết được mọi chuyện.
"Soyoung, mau đứng dậy rồi nói sau!"
Soyoung lắc đầu thật mạnh rồi cố gắng đẩy Cho Boram ra, quỳ xuống: "Không! Chị Boram! Em không đứng lên! Là em... đều là em làm hại anh Yeong... là em hại anh Yeong thành như vậy... anh Yeong đối xử với em tốt như thế... mà em lại khiến anh ấy biến thành bộ dạng thế này..."
"Soyoung, em bĩnh tĩnh một chút, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt Cho Boram càng thêm nghiêm trọng.
Soyoung đau đớn kích động, không ngừng lặp đi lặp lại câu "Đều là em làm hại". Cho Boram an ủi một hồi lâu thì cô ấy mới thoáng tỉnh táo lại rồi run giọng nói: "Em biết... em đã sớm biết... em đã sớm biết có người ngấm ngầm muốn hại anh Yeong... bọn họ muốn hại chết anh Yeong... muốn mạng của anh ấy..."
"Cái gì? Có người muốn hại Rosé? Sao em biết?" Cho Boram vội vàng hỏi.
Soyoung nghẹn ngào mở miệng: "Bởi vì đám người kia từng tìm đến em! Lúc đóng phim Biệt đội điệp viên Pearak, khẩu súng đó... khẩu súng đó là em đổi! Là em đổi khẩu súng đó thành súng thật!"
"Em nói cái gì?" Nghe Soyoung nói vậy Cho Boram lập tức ngẩn người, cô hoàn toàn không ngờ được thủ phạm vẫn mãi không tìm ra lại là... lại là Soyoung!
Hansin nhìn Soyoung quỳ dưới đất cũng chỉ khe khẽ thở dài. Lúc trước, bọn họ vẫn luôn điều tra xem thủ phạm tráo đổi khẩu súng kia là ai nhưng vẫn mãi không điều tra được, giống như thể khẩu súng đó vô thanh vô tức bị người ta tráo đổi.
'Nhưng trên đời làm gì có chuyện như vậy?'
Như vậy... cũng chỉ còn lại một khả năng...
Thủ phạm chính là người thân cận nhất, được Rosé tin tưởng nhất cho nên mới có thể thần không biết quỷ không hay ra tay mà không để lại bất cứ dấu vết gì.
Mà người luôn luôn đi theo Rosé, lại có đầy đủ cơ hội và khả năng ra tay thì chỉ có Soyoung.
"Lần trước là em suýt nữa hại chết anh Yeong! May mà thân thủ anh ấy tốt nên mới không sao! Em cứ hy vọng bọn họ thấy khó mà lui, không mạo hiểm ra tay với anh ấy nữa, cho nên em vẫn luôn im lặng không nói! Không nhắc nhở anh Yeong! Không ngờ lại hại biến anh Yeong thành thế này... thật xin lỗi chị Boram... thật xin lỗi La đổng... đều do tôi làm hại.. La đổng, ngài bắt tôi lại đi.." Soyoung phủ phục trên mặt đất nhìn Rosé cả người quấn đầy băng trên giường bệnh, khóc đến trời đất đều sụp đổ.
Lalisa lại nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh một cái, lúc điều tra ra thủ phạm là Soyoung thì chị lo Rosé không chịu nổi cho nên vẫn tạm thời giữ bí mật với cô, đồng thời phái người âm thầm theo dõi hành tung của Soyoung.
Có thể xác định được rằng người xúi Soyoung lấy mạng Rosé với đám Kim Huyn không phải là một bọn.
Soyoung không rõ ràng tình hình, cho nên cô ấy nghĩ rằng lần này Rosé bị thương cũng do những kẻ xúi giục mình lần trước gây ra. Chính vì vậy mà khi nhìn thấy bộ dạng này của Rosé thì cô ấy lại đau đớn đến như vậy, đồng thời cảm giác áy náy cũng khiến Soyoung nhận định rằng mình chính là người hại Rosé, tự trách cực độ dẫn đến hành vi khai báo tất cả mọi chuyện.
Hôm nay Lalisa cố ý để Soyoung tới đây cũng bởi tồn tại chút tâm tư hy vọng Soyoung có thể thẳng thắn.
"Soyoung, rốt cuộc là tại sao em lại làm như vậy? Là ai khiến em làm như vậy?" Cho Boram vội vàng tra hỏi.
Soyoung vẫn chưa hết hoảng sợ nói: "Chị Boram, chị cũng biết em có một đứa em trai đang học đại học ở Mỹ! Bọn chúng lấy em trai em ra uy hiếp em, chúng bảo em mà không làm sẽ giết chết thằng bé... Em cũng không biết rốt cuộc bọn họ là người nào... Chỉ biết bọn họ nói tiếng Anh rất chuẩn... bên cạnh còn có phiên dịch... chắc không phải người Hàn..."
"Sau đó bọn chúng có tìm cô nữa không?" Hansin nói.
"Không có... bọn chúng bảo khi nào cần sẽ liên lạc tôi... đoán chừng là đang đợi cơ hội ra tay... bọn chúng uy hiếp tôi không được nói cho bất kì kẻ nào... nếu không em tôi sẽ gặp nguy hiểm..."
Sở dĩ hôm nay Soyoung nói hết tất cả mọi chuyện một phần là vì sự áy náy tự trách và đau đớn sau khi nhìn thấy Rosé.
Phần còn lại cũng bởi cô biết nơi đây tuyệt đối an toàn nên cô mới buông lỏng cảnh giác mà nói hết.
Nghĩ đến Rosé, Soyoung lại khóc không thành tiếng: "Anh Yeong tin tưởng và đối xử tốt với em như thế... từ đầu đến cuối không hề nghi ngờ em... những nghệ sĩ khác đều mắng chửi trợ lý của bọn họ, không vui thì còn đánh đập! Nhưng anh Yeong vẫn luôn dịu dàng, mỗi lần có gì ăn ngon cũng đều phần em cả, rõ ràng em mới là trợ lý mà anh ấy cứ luôn sợ em mệt, việc bẩn việc nặng gì cũng không cho em làm..."
"Quãng thời gian làm việc với anh Yeong là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời em, em thật sự... thật sự hy vọng có thể ở cùng anh ấy cả đời..."
"Nhưng mà... đã không còn cơ hội nữa rồi..."
Nghe Soyoung nói thế, Cho Boram cũng chẳng biết nói gì hơn. Mặc dù khó tin nhưng kẻ phản bội lại là người Rosé tin tưởng nhất, nhưng tình huống của Soyoung như thế cô cũng chẳng thể chỉ trích được gì.
Soyoung hít sâu một hơi rồi cố ngừng khóc, cô nhìn về phía Lalisa cầu xin: "La đổng, là tôi có lỗi với sự tín nhiệm của anh Yeong với tôi! Có lỗi với công ty, tôi mặc ngài xử trí! Nhưng tôi chỉ sợ đám người kia biết được tin tức của tôi bên này sẽ nổi điên khiến em tôi xảy ra chuyện... Tôi biết ngài thần thông quảng đại, ngài xử lí tôi thế nào cũng được, nhưng mà có thể... có thể giúp em trai tôi một tay không..."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lalisa.
Lalisa nói: "Tôi sẽ không xử lý cô, cô là người của Chaeyoungie cho nên phải giải quyết cô thế nào cũng là do cô ấy quyết định. Còn chuyện em trai của cô thì nếu cô tin tưởng, tôi cam đoan là cậu ấy an toàn. Nhưng, điều kiện tiên quyết là cô phải nghe theo mọi sự sắp xếp của tôi."
Hansin đứng một bên giải thích: "Ý là, cô cứ coi như chuyện hôm nay chưa hề xảy ra, tiếp tục giữ liên lạc với đám người bên kia để làm gián điệp cho bọn tôi. Đám người kia có bất cứ động tĩnh gì thì cô đều phải thông báo cho bọn tôi đầu tiên!"
Soyoung vốn đã cho đây là trường hợp xấu nhất rồi, hoàn toàn không ngờ được kết quả cuối cùng lại thành như vậy.
Biết là Lalisa nể mặt Rosé nên mới cho mình một cơ hội, nước mắt mắt Soyoung lại trào ra, cô gật đầu liên tục nói: "Tôi có thể làm tất cả mọi thứ! Chỉ cần tôi có thể đền bù sai lầm này!"
"Phía em trai cô, người khác có thể ra tay thì tôi cũng có thể." Lalisa lạnh lùng bổ sung một câu.
Rất rõ ràng, chị không tin tưởng bất cứ một người nào cả.
Sống lưng Soyoung cứng đờ, toàn thân run như cầy sấy: "Tôi hiểu, tôi hiểu..."
Soyoung biết mình từng phản bội Rosé thế nên cũng coi như đã đánh mất sạch niềm tin, cách làm của La đổng cô hoàn toàn hiểu.
Thay vì cả ngày cứ phải lo lắng đề phòng thì thà đi tin tưởng La đổng, coi như có bị La đổng khống chế cũng tốt hơn là bị đám người kia uy hiếp.
Cho Boram nhìn cách xử lý của Lalisa thì khẽ thở ra một hơi. Cách làm như vậy đúng là thích hợp nhất, thời điểm lúc này rất đặc thù, nếu đột nhiên thay đổi trợ lý hay dùng bên cạnh Rosé sẽ gây ra động tĩnh lớn. Nếu đổi người khác thì chưa nói đến chuyện phải giải thích với người ta thế nào, mà chính bản thân Cho Boram cũng không thể yên tâm mà dùng...
Thấy bầu không khí có chút đáng sợ, Hansin đứng một bên ho nhẹ một cái hòa giải: "Được rồi, được rồi, nếu chuyện đã nói rồi thì cứ quyết định thế đi! Chị đừng có xị mặt ra thế, chị có biết là nhìn chị thế này em cũng sợ vãi đái không! Chị đứng gần chị dâu thế sẽ làm ảnh hưởng đến chị ấy bây giờ!"
Nghe được câu cuối thì sắc mặt Lalisa mới hơi hòa hoãn lại.
Đám người rời khỏi cửa phòng bệnh bước ra sân, Yang Dae-jung đang đứng dưới một gốc cây to, hai mắt anh ta đỏ hồng chắc là vừa mới khóc.
Thấy bọn họ đi ra, Yang Dae-jung vội vàng đứng dậy đi tới đứng cạnh Lalisa: "Cháu có thể nói riêng vài lời với cô ấy không?"
Hansin đứng sau lưng giật giật khóe miệng, có cái khỉ ý mà nói...
"Không thể."
Quả nhiên, vừa mới nghĩ xong thì Hansin đã nghe được chị Hai nhà mình trả lời như vậy.
Yang Dae-jung siết chặt nắm tay.
Ngay sau đó Lalisa lại bồi thêm một câu: "Mingie đang ở đó."
Yang Dae-jung vừa nghe thì biết có cơ hội, anh ta vội vàng nói: "Có Mingie cũng không sao!"
Lalisa không nói gì mà bước thẳng đi, coi như là ngầm cho phép.
Yang Dae-jung vội vàng xông vào.
"Khụ... cái thằng đần này..." Hansin thấy vậy thì dở khóc dở cười lắc đầu một cái.
Có Mingie ở đó thì làm gì có chuyện không sao?
'Xem ra cái thằng này định thổ lộ tâm tình với Rosé rồi... Ngay trước mặt Mingie...'
'Cái cảnh tượng kia vừa nghĩ đã thấy chua xót đến sung sướng rồi...' (Cái này thì tôi công nhận là Hansin ế bằng thực lực nhaaâ. >,>)
Cho Boram nhìn bóng lưng vọt vào phòng bệnh của Yang Dae-jung thì trên mặt lộ vẻ mặt quả nhiên.
'Anh ta.. hối hận rồi...'
Từ trước tới nay con người cứ tới lúc mất đi rồi mới biết hối hận, mới biết hối tiếc tại sao có vài lời không nói sớm hơn, có một số việc không làm sớm hơn...
...
Trong phòng bệnh của Rosé.
Mingie vừa mới kể xong câu chuyện "Cô bé quàng khăn đỏ" thì phát hiện có người tới quấy rầy, nhóc không vui mà nhăn mày một cái.
Yang Dae-jung liền vội vàng giải thích: "Anh chỉ muốn nói với cô ấy mấy câu thôi, ba em đồng ý rồi..."
Mingie không lên tiếng, cũng không phản ứng gì mà chỉ yên lặng ngồi đó.
Yang Dae-jung ho nhẹ một tiếng thử thăm dò mở miệng: "Cho nên là bà trẻ à, ngài có thể tránh ra một lúc được không, để cho cháu có thể nói riêng với cô ấy mấy lời?"
Ngay lập tức, vẻ không thèm quan tâm trên mặt Mingie bỗng chốc lạnh băng lại, nhiệt độ trong phòng bệnh cũng giảm mấy độ.
Yang Dae-jung ngượng ngùng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lalisa lại cố ý nói một câu "Mingie đang ở đó": "Được rồi được rồi, bà trẻ không cần tránh! Ngài cứ ngồi đó đi ha..."
Nghĩ nghĩ một hồi thì Mingie cũng chỉ là nhóc con thì hiểu cái gì, Yang Dae-jung cũng chẳng thèm quan tâm nhóc nữa mà kéo ghế ngồi xuống mép giường Rosé.
Nhìn gần thì những vết thương của Rosé càng thêm đáng sợ, cả người từ đầu tới chân chẳng có chút sức sống nào, cứ như thể toàn bộ sự sống đã bị hút sạch.
Yang Dae-jung nhìn cô gái không nhúc nhích trên giường bệnh: "Mẹ kiếp... đã nói là cùng nhau chơi đến cùng trời góc bể rồi mà..."
Nói xong liền chôn đầu thật sâu.
Mãi một lúc sau, anh mới khổ sở lầm bầm: "Sớm biết... sớm biết thế này tôi còn lo lắng nhiều thứ thế để làm gì... băn khoăn lắm thế để làm gì... mặc xác bà nghĩ thế nào... mặc xác bà thích đứa nào... mặt mũi cái quái gì... mẹ kiếp... tôi... tôi th..."
Yang Dae-jung còn chưa dứt lời đã cảm thấy một trận gió Bắc gào thét xông tới, nó như thể hóa thành thực chất mà khóa cứng người anh ta lại.
Sau đó Yang Dae-jung ngẩng đầu dậy thì thấy cái bánh bao nhỏ trắng nõn nào đó đang bảo vệ mẹ như "rồng" bảo vệ kho báu của mình mà nhìn chằm chằm lấy anh ta.
'Cái ánh mắt nho nhỏ kia... thật quá hung tàn...'
Yang Dae-jung lúc này mới hiểu sao người nào đó có thể yên tâm để mình gặp riêng Rosé...
Hóa ra ở đây còn có "thứ" chờ mình...
Cuối cùng dưới tầm mắt tấn công mãnh liệt của "con rồng nhỏ" thì Yang Dae-jung cũng chẳng nói nổi mấy chữ cuối. Anh ta chán nản rũ vai hận không thể chết luôn cho rảnh nợ: "Đệch, đời trước ông đây phá miếu Nguyệt Lão đúng không?"
Vì quái gì mà kiếp này đường tình quá bi thảm!
...
Đêm khuya tại biên giới nước F.
Không biết Oh Dong Hae móc đâu được một cọng cỏ mà nhét vào trong miệng ngậm, anh ta nghiêng nghiêng đầu nói nhỏ với người bên cạnh: "Hiện tại là lúc phòng thủ của mục tiêu yếu nhất, đối tượng cần phải chú ý duy nhất chỉ có mình tên đeo kính kia, chờ lát nữa tôi quyến rũ tên kia... ấy nhầm, dụ dỗ tên đó ra!"
Người mặc đồ đen bên cạnh: "..." Quyến rũ với dụ dỗ có khác nhau à?
Người mặc đồ đen có chút chần chừ không chắc chắn nói: "Có chắc là chúng ta đủ người không? Tôi cứ có cảm giác hơi mạo hiểm quá! Bọn họ toàn chơi vũ khí nóng, nhỡ đâu bên kia..."
"Yên tâm đi, chẳng phải Boss nói rồi sao! Người bên kia chắc chắn không nhúng tay vào đâu, không cần sợ cứ yên tâm mà quẩy đê!" Oh Dong Hae ung dung nói.
Thật ra thì bản thân anh cũng cũng có chút lo lắng, nhưng mà nếu Lalisa đã nói không thành vấn đề thì anh ta tin rằng nhất định không có vấn đề.
Không phải là anh mù quáng tin tưởng Lalisa.. mà là không thể không tin!
Cứ dựa vào lần trước, ngay thời khắc mấu chốt Lalisa lại trực tiếp gọi điện cho Satan mà Satan lại thật sự đưa địa chỉ ra, thậm chí còn nói gì nghe đấy...
Dựa vào sự hiểu biết của mình đối với Satan thì Oh Dong Hae vẫn lựa chọn tin tưởng phán đoán của Lalisa.
Sau khi Oh Dong Hae nói xong thì không nhanh không chậm lấy di động ra gửi cho Oh Dal một tin nhắn: [Đệ chờ huynh ở khu rừng nhỏ cách 800m hướng 10h, chuyện lần trước huynh hỏi hiện giờ đệ cho huynh câu trả lời. Muốn nghe không?]
Cơ hồ ngay khi tin nhắn được gửi đi thì tin nhắn trả lời đến ngay lập tức: [Được]
Dụ dỗ thành công ~
Nhìn bóng người quen thuộc đi ra khỏi phòng thì Oh Dong Hae đắc ý làm một dấu OK cho người phía sau: "Đã xong, ra tay!"
Trong bóng đêm, đoàn người lặng yên không một tiếng động di chuyển đến gần căn nhà phía trước.
...
Bên trong rừng cây.
Lúc Oh Dal tới thì thấy Oh Dong Hae đang ngồi vắt vẻo trên một cành cây rất lớn.
Vừa thấy người thì Oh Dong Hae tung người nhảy xuống: "Ồ, tới rồi! Nhanh thế!"
"Câu trả lời!" Oh Dal không đổi sắc nhìn người phía đối diện.
Oh Dong Hae nhún vai nói: "Chậc, huynh đã biết thì hỏi lại đệ làm cái gì?"
"Huynh phải nghe chính miệng đệ nói!" Ánh mắt Oh Dal càng thêm ác liệt.
"Thôi mà ~ được rồi, được rồi, được rồi ~ chính miệng đệ nói cũng được ~ Trước tiên đánh một trận chứ? Thắng thì đệ nói cho huynh!" Oh Dong Hae vừa nói vừa xông thẳng tới tấn công.
Oh Dal không đổi sắc mặt mà chỉ hơi chuyển người một chút liền tránh được đòn tấn công này, sau đó hai người liền lao vào đánh nhau.
Sau mười chiêu, Oh Dong Hae nhìn gọng kính vàng trên mặt đối phương mà trong mắt dấy lên một ngọn lửa: "Chậc, không tháo kính? Xem thường tiểu gia đây à?" Dứt lời, ra đòn lại càng thêm mãnh liệt!
Sau một trăm chiêu, trong rừng vang lên tiếng rên rỉ của Oh Dong Hae: "Mợ nó! Cái tên biến thái Oh Dal này!"
Cái thể chất siêu cấp biến thái - gặp đối thủ mạnh cũng sẽ mạnh lên này, mới bao lâu không gặp mà tên này không cần tháo kính mà cũng có thể đánh ngang tay với mình...
Một khi Oh Dal tiến vào trạng thái chiến đấu thì tuyệt đối sẽ không phân tâm, không chú ý bất cứ chuyện gì bên ngoài trận đấu.
Mà đây cũng chính là điều mà Oh Dong Hae mong muốn.
Không biết đã qua bao nhiêu chiêu, Oh Dong Hae nhìn tín hiệu bí ẩn báo tin thành công cách đó không xa thì sắc mặt mới thoải mái hơn một chút.
Mà trong cái khoảng khắc ấy, anh đã bị Oh Dal nắm lấy động mạch. Thân thể Oh Dong Hae liền thuận thế tiến sát lại Oh Dal, nhưng không phải để công kích mà là ôm chặt lấy đối phương rồi nói một câu trầm thấp bên tai Oh Dal: "Sư huynh, xin lỗi..."
Nghe được câu này, Oh Dal lập tức tỉnh lại từ trạng thái chiến đấu, biến sắc nhìn về phương hướng cách đó không xa: "Oh Dong Hae! Đệ..."
Thấy Oh Dal muốn chạy đi thì Oh Dong Hae lạnh lùng nói: "Không cần đi đâu, người đã mang đi rồi! Sư huynh đừng trách đệ, đệ đã nói không muốn đối địch với huynh! Đây là cách duy nhất đệ có thể nghĩ ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro