Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chỉ là nửa ngày không thấy tin nhắn trả lời thôi mà!




Ryang Byeok hưng phấn cấm lấy vuốt ve thưởng thức, không nhịn được khen lấy khen để: "Chị họ, cái này đúng là đẹp thật đấy! Khó trách chị chỉ thích ngọc! Chỉ có ngọc mới xứng với khí chất siêu phàm thoát tục của chị!"

"Lại chả, mấy thứ đồ trang sức vàng hay bạc đúng là quá tục!"

Mấy nữ nghệ sĩ bên cạnh liền vội vàng xum xoe, có cô bĩu môi nói: "Quản lí, đúng thật là, sao lúc chúng tôi tới không thấy ông lấy ra mấy thứ tốt như vậy!"

"Quản lí đúng là bất công!"

"Cũng khó trách, ngọc quý thì phải phối với mỹ nhân, cũng chỉ có chị Ahreum mới xứng với những thứ này, chúng ta đừng tự thiếp vàng lên mặt mình nữa, không lại tự rước lấy nhục!"

...

Lee Ahreum nghe thấy thế thần tình càng tỏ ra cao ngạo, cầm chiếc vòng ngắm nghía mà khóe miệng không nhịn khẽ nhếch lên tựa hồ là nhìn trúng cái vòng tay này.

Khung cảnh đang vui vẻ thì Ryang Byeok bỗng dài giọng: "Này quản lí! Ông trông nom cửa hàng kiểu gì vậy?"

Quản lí nghe thế liền hoảng: "Hả, tôi làm... làm sai gì sao? Có chỗ nào không được ổn, không được chu toàn cô cứ nói! Tôi lập tức sửa! Lập tức sửa ngay!"

Ryang Byeok liền hất cằm về chỗ Rosé: "Cũng không phải nói ông phục vụ không tốt, mà quá tốt, tốt đến nỗi mọi người đều tập trung chỗ chúng tôi, không có ai trông nom cửa hàng cả, lỡ có tên ăn trộm ăn cắp nào bắt được cơ hội thuận tay cầm đi một món... thế thì chẳng phải là cửa hàng sẽ chịu tổn thất lớn sao!"

Quản lí nghe xong liền theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Rosé, dù sao hiện tại ngoài đám người của Lee Ahreum thì chỉ có mỗi Rosé đang xem vòng. Ngay từ đầu ông ta còn tưởng hôm nay vớ bở ai ngờ lại là một kẻ nghèo kiết xác, lập tức nghiêm túc gật đầu: "Cô Ryang nói đúng là không sai, xin cảm ơn cô đã nhắc nhở!"

Nói xong liền phân phó nhân viên cửa hàng: "Haesun, cô đi nhìn chằm chằm cô ta cho tôi!"

"Hả? Tôi á!" Haesun đưa tay chỉ chính mình, có chút không tin được.

"Là cô đấy, thất thần cái gì, còn không mau đi! Nếu mất thứ gì thì sẽ tìm cô tính sổ!"

"Dạ, quản lí... " Haesun có ủy khuất mon men tới gần chỗ Rosé, thấy cô đang ở chuyên chú xem xét một chuỗi vòng tay điêu khắc hình hoa sen, tỏ ra mất kiên nhẫn nói: "Cô này, cô chọn lâu như thế, không biết đã chọn xong chưa?"

Mọi người đều đang cố gắng lấy lòng bà chủ tương lai mà cô lại bị đẩy đến chỗ này thế nên trong lòng có chút oán hận, chỉ mong sao cái cô sao chổi này mau chóng rời đi.

Rosé tập trung xem xét chuỗi vòng cũng không để ý tới biểu hiện của nhân viên, thuận miệng hỏi một câu: "Cái chuỗi vòng này có ngụ ý gì không?" Rosé nghĩ nếu có thì tốt, có thể lấy đó nịnh Lão nhân gia vui vẻ.

Vừa dứt lời thì đã truyền tới một tràng cười châm chọc của Ryang Byeok: "Ha ha ha cái loại hàng rẻ tiền như vậy mà cũng đòi có ngụ ý, cười chết tôi rồi!"

Mấy cô gái bên cạnh cũng phụ họa: "Đây là điển hình của loại dân quê không có tiền còn muốn phùng má giả là người mập ha ha ha!"

Ryang Byeok đắc ý ra mặt: "Hồi trước tôi không nói sai đi! Dân quê vẫn chỉ là dân quê thôi!"

"Đúng là mất mặt thiệt đó, chả dám nhận mình cùng công ty với cô ta luôn!"

"Không ngờ Han tổng cũng có ngày trông nhầm người, buồn quá!"

"Buồn cười nhất là ấy thế mà có người còn đem cô ta ra so sánh với chị Lee cơ đấy! Ha ha ha... "

...

Cùng lúc đó, trong một cửa hàng quần áo cao cấp nằm đối diện R&L Gemmiferou.

"Kool thiếu... Kool thiếu... chỗ quần áo này, ngài có lấy không?" Quản lí cửa hàng nhẹ giọng hỏi.

Người được hỏi là một người ông trông có vẻ hơi lưu manh, hiện đang đút tay vào túi quần ngếch mặt nhìn chằm chằm về phía cửa hàng đối diện, nghe vậy khoát tay một cái nói: "Trừ mấy bộ tôi quăng ra thì gói lại tất cho tôi!"

"Dạ vâng! Kool thiếu tôi đi thanh toán cho ngài ngay đây, à mà trực tiếp đưa đồ tới chỗ ngài ạ?" Quản lí cười tươi như hoa đáp lời.

"Ừ, đưa đi đi!" Kool JungKook trả lời lấy lệ rồi lại dán mắt về phía R&L Gemmiferou, vừa xem vừa lấy di động ra gọi điện.

"Alo." Một âm thanh lạnh băng truyền tới.

"Alo ~ Lalisa Manoban, nghe nói cậu đi Philadelphia công tác? Bỗng dưng chạy tới chỗ chim không thèm ị thế làm gì? Còn không bằng đi ra biển bắt cua với anh em một trận!"

"Bụp!!! " Lissa dứt khoát cúp máy.

"Phặc!" Kool JungKook làm bộ dáng không thể tin được ôm tim nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, dám dập điện thoại của ông à!

JungKool oán hận gọi lại lần nữa, bên kia vừa bắt máy đã chửi ầm lên: "Fuck! Lalisa! Tâm sự vài câu với anh đây thì chết à! Dám cúp điện thoại của tôi!"

"Muốn lần thứ hai?"

JungKook nghiến răng, nhìn đám phụ nữ kia một cái rồi nói: "Má nó, anh đây có lòng tốt gọi điện báo cho cậu, người phụ nữ của cậu đang bị chó cắn! Thế mà cậu dám cúp điện thoại của anh... đồ... đồ... không có lương tâm."

Bên kia im lặng một hồi rồi chỉ nói đúng một chữ: "Ai?"

Kool JungKook đắc ý hừ một tiếng: "Hừ, nghĩ giấu được anh đây sao? Lại còn không phải là cái cô ngôi sao mới nổi kia à, gọi là gì nhỉ... à, Rosé! Tối hôm qua anh đây vô tình mở cái livestream đang hot nhất trên mạng ra, kết quả chú đoán anh nhìn thấy gì nào... má nó chứ, anh thấy cô ta ngồi ở phòng cậu livestream! Chậc chậc... đúng là, anh nói cậu này..."

Lisa lạnh lùng cắt ngang: "Nói rõ ràng."

JungKook nghẹn "Ồ! Đúng thật là cô ta sao? Khẩn trương quá nói tận ba chữ liền kìa người anh em hà hà hà..."

"Kool Jungkook!" Lisa có chút mất kiên nhẫn, ngữ khí dần lộ ra sự uy hiếp.

JungKook nghe giọng Lisa có chút không đúng, đoán cậu ta bên kia chắc đang có việc gì gấp nên cũng không thừa nước đục thả câu nữa, bĩu môi nói: "Người tình chân chính và người tình chân giả của cậu đang đại chiến ba trăm hiệp tại R&L Gemmiferou nhà cậu! Sao? Như thế đủ rõ ràng rồi chứ! Còn muốn tiếp nữa không?"

"Bụp!!!"

JungKool thấp giọng chửi một câu, mẹ nó, qua cầu rút ván là đây.

Lúc này, quản lí cửa hàng quần áo niềm nở đi tới: "Kool thiếu, đồ của ngài đã xong rồi ạ!"

"Ừ." JungKook gật đầu một cái nhưng cũng không có ý định đi, nhướng mày nói với quản lí: "Lấy cho tôi một cái ghế dựa tới đây!"

"Dạ? Ghế dựa?"

"Dạ cái gì mà dạ! Còn không mau đi! Thiếu gia đây muốn ngắm cảnh, ông có ý kiến à?"

"Không có không có! Tôi đi lấy ngay đây! Ngay đây!" Quản lý vừa đem ghế chuyển tới, vừa nhủ thầm những kẻ có tiền tuy ra tay rất hào phóng nhưng lại chẳng dễ hầu hạ chút nào.

Đám người Ryang Byeok cùng quản lí và nhân viên cửa hàng nói càng lúc càng quá đáng, vốn Rosé cũng chỉ cho họ đang nịnh bợ Lee Ahreum mà thôi, ai ngờ lại kéo cô xuống nước, lập tức tỏ ra vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Ồ, đây không phải người đẹp Ryang với Lee tiền bối à, còn có các vị đồng nghiệp nữa, mọi người cũng tới mua ngọc sao? Vừa nãy là mấy người đang... nói tôi sao?"

Rosé vừa dứt lời, Ryang Byeok suýt chút thì hộc máu: "Mắt cô mù à! Chúng tôi tới từ lâu rồi mà giờ cô mới thấy!" Chẳng lẽ nãy giờ bọn họ nói xỏ nói xiên không công sao?

"Phụt..." Đối diện cách đó không xa, người đàn ông đang bưng trà xem kịch vui không kìm được mà phụt cả trà ra ngoài, chậc chậc... còn tưởng là cừu con cơ, ai ngờ lại là động vật có móng vuốt! Hơn nữa còn rất âm hiểm!

Đám nữ nghệ sĩ bên cạnh vội vàng giải vây: "Thôi kệ đi chị Ryang, nói chuyện với cái loại có vấn đề về thần kinh như thế này chỉ tổ bực mình thôi!"

Ryang Byeok nghiến răng: "Cô nói không sai, không những đầu óc có vấn đề mà mắt còn không tốt nữa!"

"Mua ngọc cũng không được yên thân..." Vốn nãy giờ vẫn luôn không hé miệng, đột nhiên có vẻ không vui lẩm bẩm một câu, sau đó đưa tay cầm chiếc vòng ngọc vừa rồi lên, còn không thèm hỏi lấy giá tiền đã nói với quản lí: "Quản lí, tôi lấy cái này gói lại đi."

Quản lí vừa thấy bà chủ tương lai tức giận thì lập tức hốt hoảng, cẩn thận mở miệng nói: "Lee nữ thần quả nhiên là tinh mắt, chỉ tiện tay thôi đã chọn lấy khối ngọc tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi rồi! Vâng, để tôi gói kỹ lại cho ngài!" Nói xong lưu loát lấy một chiếc túi đựng cực kì tinh xảo.

Lee Ahreum để Ryang Byeok nhận lấy vòng sau đó đưa cho quản lí một tấm thẻ.

Ông chủ thấy vậy thì cười ha hả: "Ngài không cần phải trả tiền."

Lee Ahreum khẽ nhướng chân mày: "Ý của ông là gì?"

Quản lí ân cần xoa xoa tay: "Hôm nay không đón tiếp ngài chu đáo quả thật khiến tôi rất áy náy, cái vòng ngọc này coi như là lễ tôi bồi tội với ngài, ngàn vạn lần xin ngài nhận đi! Nếu ngài không nhận thì chắc tôi sẽ buồn đến nỗi đêm không ngủ được mất!"

"Tặng... tặng cho chị tôi?" Ryang Byeok ngạc nhiên lắp ba lắp bắp lên tiếng, cái vòng đắt như thế mà nói tặng là tặng à?

Tập đoàn BP quả nhiên là mỏ vàng, chỉ là quản lí của một cửa hàng ngọc thôi mà cũng hào phóng như vậy! Nếu một ngày vị kia trở thành anh rể của cô ta thì há chẳng phải là...

Ryang Byeok bị Lee Ahreum "hừ" một cái mới thu hồi mấy ảo tưởng của mình lại, vênh mặt nói: "Quản lí, coi như là ông biết điều, chúng tôi cũng không làm khó ông nữa, vòng ngọc này thôi thì tôi thay mặt chị tôi nhận lấy vậy!"

Lee Ahreum nghe vậy cũng không lên tiếng, coi như là ngầm cho phép.

"Cảm ơn cô Ryang! Cảm ơn Lee nữ thần! Cảm ơn!". Quản lí thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại xoa xoa tay tiến lên một bước thấp giọng nói: "Kính nhờ ngài... sau này có thể giúp tôi nói tốt vài câu với La đổng..."

Mặc dù mục đích của quản lí quá ư lộ liễu, nhưng lại khiến Lee vui vẻ: "Đúng là khôn lỏi, chút đồ nhỏ này mà đã muốn tôi đưa lời cho ông?"

Quản lí vội vàng lau mồ hôi: "Tôi nào dám! Tuyệt đối không phải ý đó..."

Thấy quản lí khẩn trương như vậy, Lee Ahreum càng có cảm giác sung sướng, lên giọng nói: "Tuy tôi không hay thay người khác nói chuyện nhưng những nỗ lực và cố gắng của ông... chắc chắn sẽ khiến La đổng chú ý tới."

Quản lí vừa nghe đã biết là cô ta đồng ý nên vui mừng ra mặt, liên miệng nói cám ơn như thể đang muốn cà chút sự tồn tại: "Cám ơn ngài! Cảm ơn ngài! Thật ra thì trong cửa hàng còn rất nhiều đồ tốt, nếu ngài có thời gian thì ở lại xem thêm chút nữa nhé!"

Không đợi Lee Ahreum mở miệng, Ryang Byeok đã cười lạnh một tiếng: "Có muốn xem cũng phải nhìn tâm tình, nhưng mà..."

Quản lí hiểu ý lập tức nhìn về phía Rosé lạnh lùng mở miệng: "Vị tiểu thư bên kia đã chọn lâu thế rồi, nếu cô không mua thì đi nhanh đi đừng làm lỡ việc làm ăn của chúng tôi! Không thấy tôi còn có vị khách quý cần chiêu đãi sao?"

Lee Ahreum nghe vậy chậm rãi nói: "Quản lí, dù sao người ta cũng là khách, ông đuổi người ta đi như vậy thì không tốt lắm đâu? Ai không biết còn tưởng tôi bảo ông làm thế!"

Ông chủ vừa nghe đã xua xua tay: "Sao lại có quan hệ với ngài chứ! Chủ yếu là trong cửa hàng gần đây thanh lí không ít hàng kém chất lượng nên hấp dẫn không ít loại đàn bà như thế kia tới mua! Chứ thật ra thì bình thường ít có chuyện như này lắm, những miếng ngọc bội kia doanh thu cũng thấp nên qua mấy ngày nữa cũng sẽ bị thu hồi... nếu không, nếu không tôi lập tức bảo họ thu hồi? Bảo đảm tuyệt đối lần sau sẽ không xảy ra chuyện như này nữa, ngài xem có thể xử lí như vậy không?"

Rosé sờ cằm, rất tán dương cái lưỡi không xương của vị quản lí kia, không hổ danh là thủ hạ của Đại ma vương, quả nhiên, chỉ nịnh hót thôi mà cũng tu luyện tới cấp thần...

Quản lí nói đến miệng lưỡi phát khô thì Lee Ahreum mới thong dong mở miệng nói: "Ông là quản lí nên... tất nhiên là do ông quyết định chứ."

Nghe Lee Ahreum đồng ý thì quản lí thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển qua Rosé với thái độ ngày càng tệ: "Nói cô đó, lời tôi nói cô không nghe thấy sao? Mấy loại ngọc giá rẻ này cửa hàng chúng tôi không bán, cô muốn mua thì đi chỗ khác!"

Quả nhiên, lời vừa ra thì tâm tình Lee Ahreum tựa hồ tốt hơn. Quản lí thấy vậy lại càng ra sức đuổi người, bỗng khóe mắt ông ta liếc thấy ba người đàn ông mặc âu phục đang hướng thẳng về phía cửa hàng...

Khi thấy rõ người đàn ông trung niên đi đầu thì kinh hãi, làm sao đây... đang êm đang đẹp sao đột nhiên vị này lại tới đây, lại không hề có thông báo trước! Chẳng lẽ là cải trang vi hành?

Không đúng không đúng... chắc không phải vì nghe Lee Ahreum đang ở đây nên cố ý đích thân tới chứ?

Chậc chậc, quả nhiên chuyện Lee Ahreum thành bà chủ là chuyện sớm hay muộn, may mà ông ta nhanh chân nịnh bợ trước, giờ mấy người này đến cũng chỉ là hưởng sái của ông ta mà thôi!

Nghĩ như vậy nên ông ta càng đắc ý, vội vàng nặn ra một nụ cười ân cần chạy về phía người đàn ông trung niên kia tiếp đón: "Cho... Cho..."

Ai biết được ông ta mới nói một chữ thôi mà người đàn ông trung niên kia đã dẫn theo hai người sau lưng sải bước thẳng về phía nữ nghệ sĩ vừa đắc tội Lee Ahreum...

Quản lí nhất thời sững sờ: "Ngài... ngài đây... đây là?"

Lúc đó quản lí của R&L Gemmiferou đã gọi bảo vệ tới, ra vẻ nếu Rosé vẫn không đi sẽ dùng biện pháp mạnh.

Rosé thờ ơ đưa mắt nhìn người bảo vệ yếu ớt trước mặt, đang muốn mở miệng thì lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói khách khí vô cùng lễ độ: "Cô đây muốn mua ngọc sao?"

Rosé ngẩng đầu lên: "Đúng là muốn mua ngọc, sao vậy?"

Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, cung kính nói: "Không biết tôi có vinh hạnh được phục vụ cô hay không?"

Rosé nghe vậy thì tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt một chút, nhìn cách nói chuyện cùng thái độ của ông ta thầm đoán đây là một nhân viên trong cửa hàng vì vậy liền nói: "Chắc không cần, quản lí của mấy người vừa mới nói sẽ không bán mấy món trang sức giá rẻ này nữa."

Nghe vậy, người đàn ông trung niên hơi nghiêng người nhìn vị quản lí một cái.

Nhận được ánh mắt nghiêm nghị của ông ta, hai chân quản lí nhất thời run lẩy bẩy, không dám ho he một chữ.

Mấy người bảo vệ kia cũng sớm trốn sang một bên, tận lực đè xuống cảm giác tồn tại.

Người đàn ông trâm ngâm cân nhắc chọn lời một chút sau đó mới mở miệng: "R&L Gemmiferou dù phát triển theo hướng hàng cao cấp nhưng vẫn rất hiếu khách, ai đến cũng là thượng đế của chúng tôi, những món trang sức kia không bán là vì chúng có chút tì vết nên xin cô thông cảm."

Không phải người quản lí kia vì cố ý lấy lòng Lee Ahreum nên mới không bán sao? Rosé còn phải mua quà mừng thọ nên cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý gật đầu một cái: "Ra vậy, vậy tôi qua cửa hàng khác mua!" Nói xong liền muốn xoay người rời đi.

Người đàn ông trung niên thấy vậy liền vội vàng gọi Rosé lại: "Cô à chờ đã, ý của tôi là trừ những món có chút tỳ vết kia ra thì cửa hàng vẫn có hàng thích hợp với cô!" Nói xong liền nháy mắt với hai người thanh niên phía sau.

Hai người thanh niên kia mỗi người đều xách theo một cái vali đen, nhận được lệnh thì đồng loạt mở vali ra nâng về phía Rosé.

Người đàn ông trung niên tỏ ý muốn để Rosé xem hàng trong vali: "Đây là hàng mới được bổ sung khẩn cấp của chúng tôi, cô nhìn thử xem có thích hay không!"

"Trùng hợp như vậy sao?" Rosé có chút kinh ngạc.

"Tận tâm phục vụ mỗi vị khách là tôn chỉ cao nhất của chúng tôi!" Người đàn ông trung niên vô cùng nghiêm túc trả lời.

Rosé đi tới nhìn một chút, mặc dù cô không hiểu về ngọc lắm nhưng về khía cạnh thẩm mỹ mà nhìn thì quả thật đúng là rất đẹp, vì vậy trầm ngâm nói: "Hình như còn tốt hơn so với mấy món tôi vừa xem..."

Người đàn ông trung niên đang căng thẳng nghe thấy lời này thì cũng buông lỏng mấy phần: "Cô hài lòng là được, không biết cô muốn mua kiểu gì, là mình dùng hay để tặng? Tôi có thể đưa cô một chút ý kiến để cô tham khảo."

Cách đó không xa, Ryang Byeok thấy thế thì không vui, mặt mũi hằm hằm nói với quản lí: "Quản lí, nhân viên của ông bị làm sao vậy? Sao lại chạy đi lấy lòng loại người như vậy! Chỉ là món hàng mười mấy vạn mà phải như vậy sao! Thật thiển cận, chưa nhìn thấy tiền bao giờ à..."

Những nghệ sĩ khác cũng ra vẻ không nhìn nổi: "Quản lí, ông cũng không thể để nhân viên của mình tự tung tự tác như vậy được! Chả chuyên nghiệp gì cả!"

"Thiển cận như thế thảo nào từng ấy tuổi đầu mà vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ nhoi!"

"Thứ người như thế quản lí còn giữ lại trong cửa hàng làm gì?"

...

Nghe Ryang Byeok với mấy nghệ sĩ kia tung hứng thì khuôn mặt béo phệ đầy thịt mỡ của quản lí cũng dần chuyển thành màu gan lợn, nhưng lại chỉ có thể gắng dùng khuôn mặt vui vẻ nói với bọn họ: "Ha ha ha... mấy người đẹp mặc kệ bên kia đi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta, mọi người chớ để ảnh hưởng tâm tình xem hàng..."

Bên kia Rosé thấy thái độ người này cũng đáng tin, vì vậy cũng bỏ đi ý định qua cửa hàng khác: "Sắp đến đại thọ bảy mươi của ông nội tôi, tôi muốn chọn một chuỗi phật châu đeo tay đưa cho ông."

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì lập tức nhẹ nhàng chọn ra từ đống trang sức một chuỗi vòng tay: "Cô xem chiếc này thế nào? Chiếc vòng này được tạo từ 29 viên ngọc bích thượng hạng được đánh ra từ một khối ngọc, thế nước trong mịn, sáng bóng..."

Rosé nhận lấy chiếc vòng xem xét, trong mắt thoáng qua một tia sáng: "Những điều ông nói tôi thực sự không hiểu lắm, nhưng không hiểu sao lại thấy chiếc vòng này rất tốt. Vừa nãy tôi xem rất nhiều, nhưng lại không một chiếc nào khiến tôi có cảm giác muốn mua như này..."

Người đàn ông cười khẽ: "Vậy rõ ràng là chiếc vòng tay này có duyên với cô rồi!"

Rosé vuốt ve chuỗi vòng tay ngọc trầm ngâm nói: "Chiếc này tôi thích nhưng giá của nó là bao nhiêu? Tôi chỉ có thể trả trong khoảng mười lăm vạn, nếu cao hơn vậy thì đổi cái khác cho tôi xem một chút..."

Người đàn ông trung niên nghe vậy lập tức nói: "Vừa hay, giá của chiếc này vừa đúng mười lăm vạn."

"Vừa đúng mười lăm vạn?" Rosé nghe vậy thì vui mừng.

Người đàn ông gật đầu: "Hơn nữa... gần đây cửa hàng đang có khuyến mãi, có thể bớt cho cô 20%"

Rosé nghe vậy càng vui vẻ hơn, vốn cô còn lo dùng hết tiền mua ngọc thì tháng này sẽ chết đói cơ, lập tức vui vẻ gật đầu nói: "Vậy tôi lấy chiếc này đi!"

Cuối cùng thì sự khẩn trương giữa hàng lông mày người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng tiêu tán: "Được, để tôi gói lại cho cô!"

"Được, cám ơn ông!"

"Cô khách khí quá, có thể phục vụ cô là vinh hạnh của tôi."

Người đàn ông trung niên vừa nói vừa tự mình nhận lấy thẻ của Rosé, tự mình tính tiền bỏ vào túi rồi dùng hai tay đưa trả, cúi người chào: "Hoan nghênh lần sau lại tới!"

Quản lí của R&L Gemmiferou đứng một bên mà rớt cả tròng mắt, dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Rosé dùng cái giá chưa tới mười lăm vạn mua được chiếc vòng tay kia...

Sau khi Rosé rời đi, đám người Lee Ahreum vẫn tiếp tục xem ngọc.

Ryang Byeok thấy Rosé rời đi nhưng cô ta vẫn chẳng thấy vui vẻ gì, vì vậy đem lửa giận đổ lên đầu quản lí và mấy nhân viên trong tiệm: "Này tên kia! Ông bị làm sao thế hả? Quản lí của ông đã bảo những món trang sức giá rẻ đó không bán rồi cơ mà, ai cho ông tự ý làm thế?"

Quản lí của R&L Gemmiferou nghe Ryang Byeok nói vậy thì sợ đến run người, muốn cản lại nhưng lời đã ra khỏi miệng có muốn cản cũng chẳng cản kịp rồi...

Người đàn ông trung niên kia nhìn lướt qua Ryang Byeok như thể đang nhìn một cái gì đó không giá trị, sau đó ánh mắt rơi vào quản lí của R&L Gemmiferou, lạnh lùng nói: "Những món trang sức kia đều không bán? Sao tôi không biết?"

Quản lí không nhịn được nữa, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến cạnh người đàn ông kia: "Giám đốc Cho, tôi... tôi... chuyện không phải như ngài nghĩ đâu... ý của tôi vốn không phải như vậy..."

Quản lí vừa dứt lời thì Lee Ahreum cùng đám người kia lập tức đổi sắc mặt.

Ryang Byeok lắp bắp: "Giám đốc... Cho...?"

Lee Ahreum cũng hơi đổi sắc mặt, họ Cho... chẳng lẽ người này là...

Mấy nghệ sĩ nhỏ cũng thấp giọng xì xào bàn tán:

"Không thể nào... người này là giám đốc?"

"Giám đốc nào chứ?"

"Không biết! Chẳng lẽ... chắc không phải Tổng giám đốc của R&L - Cho Daenim đấy chứ?"

"Làm sao có thể!!!"

...

Nghe được cái tên Cho Daenim vẻ mặt Ryang Byeok lập tức tái xanh: "Không thể nào!"

Lúc này vị quản lí cũng đang vắt óc giải thích: "Giám đốc Cho, tôi không phải không bán những món kia, mà là... do hôm nay không đủ nhân viên nên mới ra hạ sách này!"

"Không đủ nhân viên?" Người đàn ông trung niên quét mắt qua mấy nhân viên cửa hàng nho nhỏ.

Quản lí nuốt nước bọt đi tới bên cạnh người đàn ông kia thấp giọng nhắc nhở: "Giám đốc Cho, vị này là Lee Ahreum, là một khách hàng vô cùng quan trọng, nên tất nhiên là tôi phải cẩn thận chiêu đãi!" Nói xong còn cho người đàn ông kia một cái anh mắt "ông hiểu mà".

Đám người Ryang Byeok nghe được quản lí kia nói câu đó thì đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.

"Hừ, là Tổng giám đốc thì sao? Tổng giám đốc cũng phải nhìn mặt mũi của chị tôi thôi!"

Lee Ahreum quét mắt nhìn Ryang Byeok một cái: "Không cho phép nói bậy."

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt lại chẳng có chút nào không vui, Ryang Byeok thấy thế càng không có gì cố kỵ, lớn tiếng nói: "Này, ông tên là Cho Daenim đúng không! Quản lí cũng chỉ vì chiêu đãi chúng tôi với chị của tôi thôi... chị của tôi chắc ông cũng biết đi!"

Quản lí nghe Ryang Byeok nói vậy thì nhất thời dấy lên chút hy vọng, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lee Ahreum.

Lee Ahreum thấy thế liền nhấp một ngụm trà lơ đãng mở miệng nói một câu: "Quản lí cũng có lòng tốt thôi, cũng không có gì to tát! Lần sau không như vậy nữa là được rồi"

"Chị tôi cũng đã nói rồi, ông có nghe thấy hay không hả?

Cho Daenim đưa mắt nhìn chiếc túi đựng vòng trong tay Ryang Byeok nói: "Xin hỏi cô đây, món đồ trong tay cô đã trả tiền hay chưa?"

Ryang Byeok không nghĩ gì lập tức đáp trả: "Trả cái gì mà trả! Đây là quản lý biếu cho chị tôi!"

Người đàn ông trung niên nghe thế thì nhìn về phía quản lí, nghiêm giọng nói: "Coi thường quy định, tự mình dọn hàng bày bán trong cửa hàng! Coi thường tôn chỉ của R&L để bảo vệ đuổi khách! Coi thường đạo đức nghề nghiệp, đem vòng ngọc giá hai trăm vạn đưa cho người khác! Bang Dong Yun! Ai cho ông những quyền này? Trăm năm danh dự của R&L thiếu chút nữa thì hủy trong tay ông!"

Bang Dong Yun nghe thế liền biết ông ta xong đời rồi, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ thằng xuống đất.

Cho Daenim ngay cả Lee Ahreum cũng không thèm nể mặt, thì ai có thể cứu ông ta, chỉ có thể liều chết nhận sai: "Tôi... giám đốc Cho, là tôi nhất thời hồ đồ! Tôi bị mỡ heo che mắt! Đây là lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên! Xin ngài tha cho tôi!"

Cho Daenim lạnh lùng nhìn ông ta: "Có phải lần thứ nhất hay không tất nhiên tôi sẽ cho điều tra kỹ, ông không cần cầu xin tôi, tôi không giữ được ông, ông cứ xuống phòng tài vụ kết toán tiền lương đi! Nếu như kết quả điều tra chứng minh ông có làm ra những chuyện tạo thành tổn thất cho cửa hàng thì chúng ta cứ theo luật mà làm vậy!"

Bang Dong Yun nghe xong mà mặt xám như tro. Lần này xong đời thật rồi, nếu những thứ trước kia cũng bị tra ra...

Cho Daenim lại tiếp tục chuyển hướng về những nhân viên trốn trong góc: "Các người cũng coi như là nhân viên kì cựu của cửa hàng thế mà lần này lại làm tôi quá thất vọng. Làm nhiều năm như thế rồi mà những thứ cơ bản cũng không biết sao? Dám lạnh nhạt với khách! Bắt đầu từ hôm nay các người cũng không cần tới nữa!"

"Giám đốc Cho... giám đốc Cho... chúng tôi biết lỗi rồi..."

"Cho chúng tôi thêm một cơ hội đi!"

"Là quản lí bắt chúng tôi làm như vậy!"

...

Đám người Ryang Byeok vốn đang chờ vị giám đốc này nhượng bộ, ấy thế mà không ngờ tới kết quả sẽ thành như vậy, nghe những nhân viên kia cầu xin mà sắc mặt không kìm được xanh ngắt.

Nhất là Lee Ahreum, Cho Daenim dù chỉ mắng quản lí thôi nhưng mỗi một câu đều như tát thẳng lên mặt cô ta.

Cho Daenim xử lý nhân viên xong, mới hơi bình tĩnh lại đi tới cạnh đám người Lee Ahreum. Ông cũng không gọi cô ta là cô Lee, tựa như hoàn toàn không biết cô ta là ai vậy, khách khí mở lời: "Thưa cô, vừa rồi phải xử lí chút công việc trong cửa hàng đã khiến cô chê cười rồi. Chuyện lần này là lỗi của nhân viên chúng tôi, cho nên thật xin lỗi, vòng ngọc này cô không thể mang đi!"

"Cái gì! Đồ đã tặng rồi còn đòi về!!! Ông biết chị họ tôi là ai không hả?" Ryang Byeok sửng cồ lên.

"Chị cô là ai? Bất luận có thân phận địa vị thế nào thì đến R&L của chúng tôi cũng chỉ có một tên, là khách hàng." Cho Daenim lạnh nhạt đáp lại.

"Dĩ nhiên nếu như cô đây khó lòng bỏ được thứ yêu thích thì chỉ cần trả tiền là được, để tỏ lòng áy náy tôi có thể làm chủ giảm cho cô 5%"

Vẻ mặt của Ryang Byeok khó tin: "5%?" Vừa rồi ông ta bớt cho con tiện nhân Rosé kia 20%, thế mà lại chỉ cho chị cô ta 5%, đây là ý gì!

Giờ phút này sắc mặt của Lee Ahreum đã vô cùng khó coi, cái vòng tay bằng ngọc này, có mua hay không thì thể diện của cô ta cũng mất!

Cuối cùng cô ta hít sâu một hơi, lấy thẻ của mình ra rồi lạnh lùng nói: "Không cần giảm giá cho tôi."

"Cô quá khách khí rồi, cái này nhất định phải làm! Dù cô không phải khách VIP mà chủ tịch chúng tôi dặn phải chu đáo như vị tiểu thư vừa rồi, nhưng để cô chứng kiến việc không hay của cửa hàng coi như chúng tôi đền bù sự thiếu chuyên nghiệp này!" Cho Daenim đem thẻ cho cậu thanh niên đứng phía sau, cuối cùng vẫn bớt cho Lee Ahreum 5%.

Sau cùng ngay cả đồ Lee Ahreum cũng không cầm, xanh mặt rời đi. Ryang Byeok cầm lấy túi vòng ngọc, vội vội vàng vàng chạy theo phía sau...

"Chị họ! Chị! Chị đừng giận mà! Cái tên Cho Daenim quá không thức thời rồi! Chị cứ coi như bị chó cắn một cái đi, về sau có cơ hội chúng ta chỉnh ông ta lên bờ xuống ruộng!"

"Đúng vậy Lee Ahreum, Cho Daenim kia chỉ là một tên không biết trời cao đất dày, so đo với loại người như vậy chẳng phải tự chuốc lấy bực sao!"

"Lần này do chúng ta xui xẻo thôi, bỗng dưng đụng phải Cho Daenim tới kiểm tra đột xuất..."

Mua quà xong Rosé liền trở về căn hộ của mình, vừa cúi tìm chìa khóa xong ngẩng lên thì đột nhiên thấy một anh chàng cao to đen hôi, cơ bắp cuồn cuộn đập vào mắt.

Rosé sửng sốt một chút, lại nhìn nhìn số nhà, cô không đi nhầm mà?

"À... xin hỏi anh là ai? Đây là nhà tôi, anh cản đường tôi..."

"Chaeyoung tiểu thư, tôi là Heung Kang, Boss cho tôi đến bảo vệ cô."

Anh chàng vừa trả lời vừa ngoan ngoãn bước sang hai bước nhường vị trí ra cho cô nhưng vẫn tiếp tục làm môn thần giữ cửa.

Rosé có chút kinh ngạc: "Boss? Boss của anh là ai?"

Heung Kang vẫn nghiêm túc trả lời: "Thưa tiểu thư, Boss của tôi họ Manoban."

Khóe miệng Rosé khẽ méo: "Họ Manoban.. chắc không phải là Lalisa chứ?"

Heung Kang gật đầu: "Đúng vậy."

Rosé đầu đầy hắc tuyến: "Đúng là chị ta hả... ôi mẹ nó! Đang êm đang đẹp cho người bảo vệ tôi làm cái gì?"

Heung Kang mặt không đổi sắc trả lời: "Boss muốn tôi phụ trách an toàn của cô trong thời gian quay phim."

'An toàn trong thời quay phim?'

Rosé đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện với Lalisa tối qua, ban đầu chị ta nhất quyết không đồng ý cho cô nhận bởi vì có quá nhiều cảnh quay nguy hiểm, chẳng lẽ là vì lí do ấy?

Rosé hít sâu một hơi nói: "Đại ca à, dẫu cho là Boss của anh ra lệnh để anh lo chuyện an toàn của tôi trong thời gian quay phim nhưng mà muốn quay cũng phải chờ một đoạn thời gian nữa mà! Anh hình như tới hơi sớm thì phải?"

"Vậy hôm nào Chaeyoung tiểu thư bắt đầu quay?" Heung Kang hỏi.

"Cái này thì tôi cũng không biết... dù sao cũng không phải trong đoạn thời gian này!" Rosé trả lời.

Heung Kang trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Nếu không xác định thì tất cả mọi khả năng đều có thể xảy ra vì thế tôi phải ở bên cạnh chấp hành mệnh lệnh của Boss."

Rosé cũng đến quỳ với khả năng suy luận của anh ta, đỡ trán nói: "Nhưng mà anh cứ đứng trước cửa nhà tôi như vậy thì rất ảnh hưởng tới sinh hoạt của tôi đấy, ông trẻ ạ! Bị người ta thấy còn tưởng có chuyện gì..."

Heung Kang suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Vâng, tôi hiểu." Nói xong thì xoay người rời đi.

Hửm? Nhìn người này có vẻ cứng nhắc thế mà không ngờ lại dễ thuyết phục đến thế, Rosé thở phào một hơi, sau đó đi thẳng vào trong nhà.

Sau khi vào nhà, cô nhắn cho Lisa bảo chị không cần cho người tới bảo vệ cô, rất phiền toái.

Tin nhắn đã gửi đi nhưng đầu bên kia mãi không trả lời lại.

Trước đây mỗi lần cô nhắn tin cho Lisa thì chỉ cần mấy giây chị đã trả lời lại, đây là lần đầu tiên lâu thế mà chưa trả lời...

'Chắc là công việc nhiều quá đi.'

Rosé cũng không quá để ý đến chuyện này, đem chiếc vòng ngọc vừa mới mua ra nhìn lại thật kỹ.

Cũng không biết có phải chiếc vòng này là do cô dùng tiền cát-xê của bộ phim đầu tay mua được hay không mà càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng, nhìn một lúc lâu mới cẩn thận cất đi.

Xem chút tin giải trí, lại xem vài tập phim thoáng chốc trời đã tối...

Di động vẫn không có chút âm thanh nào, Lalisa chưa trả lời cô.

Rosé hơi nhíu mày, theo lý thuyết thì thời gian này đã xong việc rồi ăn cơm rồi chứ, chị ấy không thấy sao? Hay là đã thấy mà không trả lời?

Cũng không biết tại sao mà trong lòng mơ hồ có chút bất an...

'Mẹ nó! Điên mất thôi! Chỉ là nửa ngày không thấy tin nhắn trả lời thôi mà!'

Rosé lắc đầu một cái, vội vàng ném di động đi ăn cơm, không nghĩ bậy bạ nữa...

Buổi sáng hôm sau.

Rosé sau khi chạy bộ buổi sáng thì đi mua bữa sáng. Đang đi thì đột nhiên biến sắc. Sau lưng hình như có người đang đi theo cô...

Rosé cũng không hốt hoảng, ung dung đi về phía trước, chỉ có điều là không ngừng chui vào mấy đường cong cong lượn lượn hay mấy ngõ hẻm, cho đến khi chắc chắn cắt đuôi được đối phương thì cô mới nhanh chóng tìm một chỗ ẩn nấp.

Rất nhanh, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở đầu hẻm, Rosé nắm chắc thời cơ bất ngờ xông tới khóa vai đối phương lại: "Mày là ai!"

Người đàn ông quay lại, Rosé sửng sốt: "Tại sao lại là anh?"

Đây không phải là người tối qua đứng ở cửa nhà cô sao? Còn tưởng anh ta đi đâu, hóa ra là đổi một cách khác để bảo vệ...

Rosé thở dài một tiếng: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Ít nhất là trong một hai tháng gần đây tôi sẽ không đóng phim! Anh đã yên tâm chưa!"

"Tiểu thư, tôi phải nghiêm túc chấp hành lệnh của Boss." Heung Kang vẫn chắc như đinh đóng cột.

Rosé bó tay đỡ trán, sao Lisa lại thu nhận một thủ hạ... như thế này...

Rosé còn đang không biết làm cách nào thuyết phục anh ta, Heung Kang đột nhiên móc di động trong ngực ra nhìn, không biết anh ta thấy cái gì mà biến sắc, trầm ngâm nói: "Boss để mình tới đấy làm gì?"

"Boss? Cái gì Boss? Anh nói Lalisa sao?"

Từ tối qua đến giờ Rosé vẫn không nhận được tin nhắn của Lalisa, trong lòng mơ hồ dấy lên một chút bất an, lúc này lại đột nhiên có tin tức của chị làm cô không nhịn được đến gần liếc trộm một cái.

Người gửi tin tên là "Taehyung", chắc là thuộc hạ nào đó của Lisa.

Trên màn hình là một tin nhắn ngắn: "Boss có lệnh, tất cả mọi người bất kể đang ở đâu lập tức tập hợp tại kho quân dụng tọa độ XXX, Philadelphia."

Rosé thấy nội dung tin nhắn sau thì sắc mặt lập tức thay đổi... 'Philadelphia!!! Má! Nơi Lalisa đi công tác lại là Philadelphia!!! '

'Philadelphia chẳng phải là một trong những căn cứ chủ chốt của tên khốn YN kia sao? Hơn nữa địa điểm trong tin nhắn lại còn là kho quân dụng! Đang êm đang đẹp Lalisa lại gọi thuộc hạ đến kho quân dụng làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự có liên quan đến tên kia? Nếu như thế thật, thì đây là chuyện lớn rồi...'

Heung Kang thu di động, vội vàng nói với Rosé: "Tiểu thư, hiện tại tôi phải tới Philadelphia ngay lập tức, mời cô hãy cố chờ đến lúc tôi trở về mới bắt đầu quay phim."

Rosé càng nghĩ càng bất an, cáu kỉnh nói: "Quay quay quay cái gì mà quay, đã bảo thời gian gần đây không quay phim! Lalisa xảy ra chuyện gì rồi, không phải chị ấy đi nước Paris công tác sao? Đang êm đang đẹp sao lại kéo đến kho quân dụng?"

Thấy Rosé đã biết nội dung tin nhắn thì Heung Kang hơi nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Tiểu thư, những thứ này tôi không thể nói cho cô. Hiện giờ tôi cũng không có nhiều thời gian, mong cô thông cảm."

Heung Kang nói xong lập tức biến mất như một con gió.

Người này nhìn bộ dạng y như con gấu mà chạy cũng nhanh phết nhỉ...

Rosé càng nghĩ lòng càng nóng như lửa đốt, đáng chết, rốt cuộc Lalisa xảy ra chuyện gì? Thay vì ở đây lo lắng sợ hãi không bằng đi xem thế nào! Không có vấn đề gì thì cô lén lén trở lại là được, còn nếu có chuyện gì thật...

Cuối cùng Rosé đưa mắt nhìn phương hướng Heung Kang rời đi, lập tức phi thật nhanh lên nhà lấy ra giấy thông hành rồi không phóng thẳng ra sân bay...

Đến sân bay, Rosé tra một chút tin tức về chuyến bay của Heung Kang thì thấy quả nhiên chị ta đã lên chuyến bay đến Philadelphia vì vậy Rosé cũng mua luôn một vé của chuyến đấy rồi lặng lẽ bám theo.

Xuống máy bay, một trận không khí lạnh ập tới.

Thời tiết của Philadelphia hôm nay không được tốt, trên bầu trời còn có mưa phùn bay lất phất, trong không khí lộ ra một cảm giác bất an.

Rời khỏi sân bay, Rosé cố gắng che dấu hành tung một cách cẩn thận bám theo Heung Kang, không biết có phải cậu ta quá mức vội vàng hay không mà không hề phát hiện ra cô.

Philadelphia....~~~~

Heung Kang móc ra một cây súng lục bán tự động Glook22, loại súng này có bề ngoài nhỏ gọn nhưng lực xuyên của đạn lại hết sức đáng sợ, cũng chính nhờ cây Glook 22 này mà Heung Kang nhiều lần có thể chuyển nguy thành an.

Đi tới đây trong lòng Heung Kang bỗng dâng lên một dự cảm bất thường, những năm gần đây cậu ta trải qua khá nhiều những nhiệm vụ vào sinh ra tử, đối với sự nguy hiểm dường như đã hình thành một loại dự cảm nhạy bén.

Ở phía sau, Rosé núp trong một xó xỉnh nhíu chặt chân mày, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì không đúng lắm...

Dưới cái nhìn soi mói của Rosé, Heung Kang hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người tiến vào một khu tối mịt trong kho hàng bỏ hoang...

...

...

"Kỳ quái, sao Boss biết nơi này mà hẹn gặp chúng ta?"

Heung Kang bên này vừa mới tiến vào kho hàng bỏ hoang không bao lâu thì xa xa một chiếc xe ô tô hối hả chạy tới, xe vừa dừng thì cửa xe phó lái mở ra, dẫn đầu là một trong những tâm phúc của Lisa - Teak So.

Rất nhanh sau đó lập tức có hai người trông có vẻ lưu manh, du côn cũng xuống xe, bám theo sau Taek So.

"Lão đại, chẳng phải anh nói Boss muốn gặp chúng ta ở chỗ này sao? Đây hình như là kho quân dụng bỏ hoang mà!"

"Ừ... đây hình như là địa bàn của băng mafia nào đó tại Philadelphia, Boss với mấy băng mafia kia có quan hệ gì sao?"

Hai người đàn ông kia nghi ngờ hỏi Taek So "Mafia?"

Nghe cái tên này Taek So có chút khó hiểu, hai người đàn ông trước mắt này đều là những nhân vật có chút thế lực ở Philadelphia thế nên khá quen thuộc đối với những thế lực ở đây, chính vì lí do này mà Taek So mới thu nhận họ làm thủ hạ.

"Đúng thế, là mafia nhưng kho quân dụng này đã bỏ hoang từ lâu rồi, chắc cũng không có gì." Một trong hai người đàn ông gật đầu nói.

"Boss hẹn chúng ta gặp mặt ở kho hàng bỏ hoang của mafia..." Taek So lầm bầm, sắc mặt càng ngày càng căng thẳng, sau đó nhìn về phía hai người đàn ông kia: "Làm việc cẩn thận một chút, nhìn ánh mắt của tôi mà làm việc!"

Dường như theo bản năng mách bảo mà trong lòng Taek So có chút bất an.

Rất nhanh, Taek So và hai người đàn ông kia tiến vào kho quân dụng.

Trong một góc,Rosé cũng không nhàn rỗi, bám theo đám Taek So vào kho hàng...

Trong kho cực kì âm u ẩm ướt, không khí còn có mùi ẩm mốc và mùi rượu bia khó ngửi. Ánh sáng bên ngoài rất khó chiếu vào bên trong, bất kể là Rosé hay đám người Taek So đều khó có thể nhìn rõ tình hình bên trong kho hàng.

"Cẩn thận một chút!" Taek So cố gắng đè thấp giọng, nói với hai người đàn ông theo sát.

Bỗng, có tiếng súng lục lên nòng, hai người đàn ông đi theo Taek So lập tức khẩn trương, chẳng lẽ không phải Boss hẹn gặp lão đại ở chỗ này sao?

"Di động đâu! Mau mở ra xem tình hình đi!" Taek So nói.

"Dạ dạ dạ!" Một người trong đó vội lấy di động ra mở chức năng "đèn pin".

Khi ánh sáng di động chiếu sáng đến chỗ u ám phía trước, Taek So chợt biến sắc, chỉ thấy cách mười mấy mét phía trước là Heung Kang đang nằm thoi thóp dưới đất, mặt mũi sưng vù vô cùng chật vật.

"Heung Kang!!!"

Taek So không kịp nghĩ nhiều lập tức lao về phía Heung kang, sau đó đỡ Heung Kang dậy.

"Con... con mẹ nó chứ.... có nội gian... nội gian!" Thấy rõ người trước mắt là Taek So, Heung kang lớn tiếng gầm lên.

"Nội gian?" Đáy lòng Taek So lạnh ngắt, khẽ siết chặt khẩu súng nắm trong tay.

————
Tung bông nào.. được 100 chương rồi nè các bạn. Bùm bùm🎉🎉🎉🎉🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro