Chị dâu không tới vậy mà chị cũng có bản lãnh hành hạ một bầy chó là sao!
Park Hwayoung vừa mới đi, Cho Jang-Mi đã lập tức tiến sát bên cạnh Jeong Da-eun bỏ đá xuống giếng.
"Mẹ, con nói chứ mẹ hiền quá! Cần gì phải hòa nhã với cô ta như thế? Thể diện của Lee gia chúng ta vì cô ta mà mất sạch rồi!"
"Cô bơn bớt cái miệng một tí đi! Còn nữa, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì, ngừng đi! Nếu để tôi biết cô ở ngoài ăn không nói có cái gì thì đừng trách tại sao tôi không nhắc cô trước!" Jeong Da-eun hằn học nói.
Lee Seung ngồi một bên liếc hai người cũng nghiêm giọng nói: "Mẹ con nói không sai đâu, ba mặc kệ con muốn làm cái gì nhưng đây là chuyện liên quan đến thể diện của Lee gia, đem miệng quản cho tốt đi!"
Cho Jang-Mi bĩu môi một cái nhỏ giọng nói: "Cô ta còn có cái gọi là thể diện sao? Đâu cần con phải đi đưa chuyện..."
Lee Joon ngồi dựa vào ghế salon, ánh mắt anh ta chuyển chuyển tròn rồi sâu kín nói: "Thật ra thì người chúng ta nên lo lắng phải là chị Cả mới đúng chứ? Dẫu sao trong chuyện này người bị tồn hại nhất vẫn là chị Cả mà! Với dù là phụ nữ hay đàn ông thì cái quan trọng nhất chính là thể diện! Trong giới cậu ấm cô chiêu của Seoul thì có ai cưới vợ mà không phải là tiểu thư danh môn nết na, bỗng dưng chị ấy lại bị lừa cưới một món hàng giả như vậy thì mặt mũi của chị ấy giờ để ở đâu chứ..."
Nhìn người chị luôn ưu tú, giỏi giang hơn mình ở tất cả mọi mặt giờ lại mất thể diện như vậy, trong lòng Lee Joon thấy vô cùng sung sướng.
Chậc chậc, đúng là ông trời cũng giúp anh ta mà, hai người kia vừa mới kết hôn chẳng được bao lâu thì chuyện này đã lớn đến mức ai ai cũng biết. Kể cả Park gia có to mồm bao che cũng chẳng làm gì được, xem ra lần này còn "náo nhiệt" hơn lần trước nhiều...
Lời của Lee Joon mặc dù khó nghe nhưng lại chọc đúng vào điểm mà Lee Seung với Jeong Da-eun để ý nhất.
Nhất là Jeong Da-eun, ở trong mắt bà ta thì con mình là người ưu tú nhất, như vậy thì sao bà ta có thể chịu được cảnh con mình có vết nhơ như vậy.
Sau khi về phòng ngủ, Jeong Da-eun trái lo phải nghĩ rồi vẫn không nhịn được mà nói với Lee Seung: "Lee Seung này, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng quá!"
"Vậy bà muốn làm thế nào? Chuyện đã thành như thế rồi?" Tất nhiên là Lee Seung cũng giận dữ vì chuyện này.
Jeong Da-eun hỏi dò: "Lee Seung này, ông thấy... Rosé thế nào? Thật ra thì dạo gần đây tôi thấy Lee Hanchee nhà chúng ta hình như vẫn còn có cảm tình với Rosé..."
Lee Seung lập tức nhăn mày nhìn sang: "Bà còn ngại chuyện không đủ loạn đúng không? Dù sao Lee Hanchee cũng đã kết hôn với Hwayoung rồi mà giờ lại không rõ ràng với Rosé thì bà nghĩ người ta nhìn vào sẽ đánh giá Lee Hanchee như nào, đánh giá Lee gia như thế nào?"
Jeong Da-eun lập tức sẵng giọng: "Ông nói cứ như thể tôi không biết gì ý? Đương nhiên tôi sẽ làm cực kì bí mật không để cho ai biết!"
Lee Seung nghe vậy cũng không nói gì.
Jeong Da-eun lại mở miệng nói: "Kể cả quan hệ của Rosé với Park gia không tốt thì sao chứ? Chuyện hôm Lee Hanchee kết hôn ông cũng thấy rồi đấy! Rõ ràng Chung gia đã nghiêng về phía Rosé rồi, dẫu sao Rosé mới là con cháu mang dòng máu của Chung gia!"
"Chúng ta có để Lee Hanchee ly dị với Park Hwayoung rồi cưới Rosé thì tôi tin Park gia cũng chẳng có ý kiến gì đâu, là do bọn họ lừa chúng ta trước mà! Nói tới nói lui đều là chúng ta có lý!"
"Chờ Lee Hanchee cưới Rosé rồi kéo cả Chung gia vào thì còn sợ Park gia không nhận Rosé sao?"
Lee Seung nghe vậy cũng có chút lay động, nhưng ông ta vẫn hoài nghi nói: "Nhưng mấy thứ này chỉ là ý nghĩ từ một phía của bà thôi, bà đâu biết ý của Rosé với Lee Hanchee thế nào?"
Jeong Da-eun tỏ vẻ đương nhiên nói: "Cái này mà còn phải hỏi à? Ông quên lúc đầu Rosé đã yêu say đắm Lee Hanchee nhà chúng ta đến chết đi sống như thế nào à? Bây giờ cái gì nó cũng đối đầu với Hwayoung như thế chẳng phải vì hận Hwayoung cướp mất Lee Hanchee sao?"
"Vốn là tôi cũng coi thường con bé ấy lắm, nhưng mà bây giờ nhìn lại mới thấy, mấy năm không gặp mà nó thay đổi cũng không tệ, cũng coi như là xứng đôi với Lee Hanchee nhà chúng ta!"
-------
Sau khi Park Hwayoung rời khỏi Lee gia thì lập tức gọi một cuộc điện thoại: "Mấy ngày nay Lee Hanchee đang làm gì?"
"Hình như Lee tổng có đến nhà cũ ở thành phố Namdong-gu một chuyến, sau khi về thì vẫn ở khách sạn uống rượu..." Người bên kia trả lời.
"Namdong-gu..." Park Hwayoung nhíu mày: "Vậy hiện giờ chị ấy đang ở đâu?"
"Cái này..." Người bên kia dường như có chút chần chừ.
"Tôi hỏi anh đấy!" Park Hwayoung không nhịn được gầm lên.
"Lee tổng hiện giờ... ở... ở Hongcheon-Gun..."
"Anh nói cái gì?" Park Hwayoung lập tức biến sắc.
Tất nhiên là cô ta biết Hongcheon-Gun là chỗ Rosé ở.
"Đi vào đấy từ bao giờ?" Park Hwayoung lập tức hỏi, móng tay cô ta lúc này đã găm chặt vào lòng bàn tay.
"Không... không phải! Lee tổng không vào trong, chị ấy đứng nguyên một đêm ở bên ngoài..."
"Được rồi, anh tiếp tục theo dõi chị ấy cho tôi!" Park Hwayoung cúp điện thoại.
Park Hwayoung lúc này đã tức đến mức mà toàn thân phát run lên, mãi một lúc sau cô ta mới có thể bình tĩnh lại.
Park Hwayoung dừng xe trước tòa nhà tập đoàn MBK SJ của Lee gia, sau đó tìm một hòn đá gần đó rồi cắn răng đập mạnh lên trán mình...
Một dòng máu đỏ tươi trượt xuống mắt khiến mặt mũi cô ta trở nên cực kì dữ tợn.
"Rosé... một ngày nào đó... tất cả những thứ này... tao sẽ trả cho mày gấp đôi!!!"
Park Hwayoung ngã ngồi ở cạnh xe rồi cầm điện thoại lên gọi cho Lee Hanchee.
Tiếng chuông vang lên một hồi rồi sau đó lập tức bị đối phương ngắt.
Park Hwayoung tức điên lên suýt nữa thì quăng luôn điện thoại nhưng hiện tại cô ta chẳng thể làm gì hơn là tiếp tục gọi.
Lúc gọi đến cuộc thứ tư thì rốt cuộc cũng có người nhấc máy.
Không đợi Lee Hanchee mở miệng, cô ta đã dùng giọng điệu vô cùng hoảng sợ lại yếu ớt đau đớn mà rên rỉ: "Chị Han... cứu em... cứu em... mau cứu em với..."
Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói khẩn trương của Lee Hanchee, chỉ có điều ả ta cố gắng đè thấp giọng nói xuống như thể sợ bị ai đó phát hiện: "Hwayoung? Chuyện gì xảy ra?"
"Máu... em chảy rất nhiều máu... chị Han... có phải em sắp chết hay không?"
"Em nói nhăng nói cuội gì đó! Hiện giờ em đang ở đâu?"
"Em... em ở cửa công ty... em... không phải em cố ý muốn tìm chị! Em biết mấy ngày nay tâm trạng chị không tốt nên không muốn quấy rầy chị... nhưng mà... nhưng mà hôm nay em về nhà... mẹ nói đã mấy ngày rồi chị không về, nói em làm vợ mà không có trách nhiệm, bắt em đi tìm chị... nên em mới... thật xin lỗi..."
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Em bị thương sao?"
"Em không biết... em vừa mới xuống xe thì bị người ta đánh... có thể là... fan của Chaeyoungie.."
"Đừng nói nữa, chị lập tức tới ngay!"
Cúp máy phát, Park Hwayoung lập tức chuyển từ dáng vẻ yếu ớt đáng thương thành âm trầm đáng sợ
'Rosé! Mày nghĩ là tao không biết mày muốn làm cái gì, thích cái gì sao? Mày cho là có thể cướp Lee Hanchee đi dễ dàng vậy ư! Nằm mơ!' (chắc có ai thèm chồng của cô, nhếch mép cái nhé!!!)
...
Tâm trạng gần đây của Lee Hanchee vô cùng nặng nề, ả đi tới thành phố·Namdong-gu, nơi mà năm xưa ả ở đó dưỡng bệnh. Ả nhớ từng ly từng tý những kỷ niệm năm xưa khi ả và Rosé có thì tâm trạng lại càng thêm tệ hại...
Ả muốn gặp Rosé điên cuồng, cho dù chỉ là nghe giọng của cô một chút cũng được.
Đúng như những gì mà ả đoán, Rosé không trả lời tin nhắn của ả. Rồi cuối cùng, ả mượn hơi men mà gọi một cuộc điện thoại cho cô, nhưng lại không ngờ người nhận điện thoại lại là một người khác, hơn nữa chính Rosé cũng nói cái người đó là người yêu của cô!
Trong nháy mắt ấy tâm trạng ả sa sút đến cực điểm, trọng ngực cứ như có một con dã thú đang phát điên đâm đầu khắp nơi vẫn chẳng tìm thấy lối ra. Bởi lúc này, ả đã hoàn toàn mất đi tư cách để chất vấn cô...
Ả đã kết hôn rồi...
Mãi tới tận khi Park Hwayoung gọi điện tới thì ả mới tỉnh dậy từ những mớ bòng bong kia mà lập tức chạy tới công ty.
Lúc ả chạy tới thì thấy, dưới ánh đèn lờ mờ Park Hwayoung đang yếu ớt dựa vào cạnh xe, bên cạnh cô ta là một vết máu lớn.
"Hwayoung!!!"
"Han... chị đến rồi... em cứ ngỡ... không đợi được chị..."
"Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó! Để chị đưa em đến bệnh viện!" Nhìn vẻ mặt yếu đuối lại tuyệt vọng kia thì trái tim ả quặn lại, ả lập tức bế cô ta lên xe.
Quay cuồng một trận thì Lee Hanchee đã đưa Park Hwayoung đến bệnh viện xử lý vết thương xong xuôi rồi trở về nhà.
Thấy Park Hwayoung được Lee Hanchee bế vào, Jeong Da-eun với Lee Seung cũng sợ hết hồn.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Lee Hanchee có chút khó coi nhìn Jeong Da-eun: "Mẹ, đã trễ thế này sao mẹ lại bảo Hwayoung ra ngoài tìm con?"
"Đã mấy ngày con không về rồi, mẹ đây chẳng phải đang lo lắng cho con sao? Cô ta là vợ của con đấy, những chuyện này hiển nhiên cô ta phải làm rồi!" Jeong Da-eun có chút mất hứng.
"Sao Hwayoung lại bị thương thế này?" Lee Seung hỏi.
"Cô ấy tới công ty tìm con nhưng lại bị người ta tấn công."
Lee Seung trầm giọng nói: "Chuyện kia náo lớn như thế nên gần đây tình hình đúng là rất loạn, về sau sắp xếp cho Hwayoung hai vệ sĩ đi!"
"Ba mẹ, con không sao... chỉ là vết thương ngoài da thôi... thật xin lỗi, con lại khiến ba mẹ thêm phiền rồi..." Sắc mặt Park Hwayoung tái nhợt.
Bộ dạng Park Hwayoung thế này thì Jeong Da-eun có muốn nói một câu nặng lời cũng chẳng được chứ đừng nói là tức giận, nói thêm nữa chỉ sợ lại khiến Lee Hanchee không vui.
Lee Hanchee rất bảo vệ con bé này! Vì thế, bà ta cũng chỉ có thể nhịn xuống.
...
Vào phòng, Lee Hanchee đặt Park Hwayoung xuống giường, đang định rời đi thì bị một đôi tay ôm vòng qua cổ,
"Han... chúng ta cùng sinh 1 đứa bé được không? Em muốn một đứa bé thuộc về hai chúng ta... hiện giờ em đã giải nghệ rồi, có thể an tâm ở nhà chăm sóc gia đình! Có con rồi em cũng có thêm nhiều thời gian chăm sóc, bầu bạn với con..."
Ánh mắt Lee Hanchee hơi lóe lên: "Không cần vội vàng, chúng ta vẫn còn trẻ."
Park Hwayoung rưng rưng nước mắt, ngón tay cô ta mò xuống nửa thân dưới của ả: "Nhưng mà em muốn..."
"Không được làm ẩu, em còn đang bị thương đấy."
"Không sao cả! Chỉ cần cẩn thận một chút là được mà!"
Dưới sự khiêu khích của Park Hwayoung thì cuối cùng Lee Hanchee cũng chẳng chống cự lại được.
"A... Han... chậm một chút... chậm một chút..."
Chẳng kiểu sao, tối nay Lee Hanchee lại cực kỳ thô bạo, nhưng chính điều đó lại khiến Park Hwayoung thấy an tâm. Quả nhiên Lee Hanchee vẫn thích cô ta nhất, ả căn bản chẳng thể rời bỏ thân thể cô ta.
Park Hwayoung nghĩ như thế nhưng lại chẳng nhận ra rằng, từ đầu tới cuối Lee Hanchee chẳng nhìn cô ta lấy một lần mà dường như ả đang chìm vào ảo tưởng nào đó...
Một khắc cuối cùng, Lee Hanchee dùng sức rồi ngã người đè lên người Park Hwayoung, ã cúi đầu xuống đặt bên tai cô ta rồi thì thầm một tiếng: "Chaeyoungie..."
Sau khi ả nói xong thì mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng vẫn luôn đem Park Hwayoung ôm vào lòng.
Còn Park Hwayoung, khi nghe thấy Lee Hanchee thì thầm cái tên kia thì cô ta như bị sét đánh thẳng vào đầu, trên mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
'Lee Hanchee... làm sao có thể... Sao ả ta có thể bị loại đàn bà đó làm cho mê muội?'
'Con đàn bà bẩn thỉu từng quan hệ với một người xa lạ, lại còn sinh ra một đứa con hoang!'
Lý do năm xưa Lee Hanchee rời bỏ Rosé cũng phần lớn là vì ả để ý chuyện này, có người nào chấp nhận người phụ nữ của mình từng quan hệ với xác thịt với người khác, thậm chí còn sinh con hay không?
Phải biết rằng lúc đó tuy Rosé với Lee Hanchee qua lại đã lâu nhưng lần đó vẫn là lần đầu tiên của Rosé!
Cho nên, không thể nào... nhất định là cô ta nghe lầm rồi! Lee Hanchee tuyệt đối không thể có bất cứ ý đồ gì với Rosé cả...
------
Vở kịch hỗn loạn sau giải StarBuck rốt cuộc cũng chấm dứt, công việc của Rosé cũng bước vào nề nếp.
Có hai giải thưởng chống lưng thì Rosé ngày hôm nay chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Dĩ nhiên là yêu cầu của cô đối với bản thân mình cũng cao hơn.
Cho Boram lựa chọn kịch bản phim và quảng cáo cho cô cũng càng thêm cẩn thận.
Cho Boram suy xét hồi lâu rồi cuối cùng vẫn đem kịch bản phim mới đẩy tới cạnh Rosé: "Rosé, chị đề nghị em thử tham gia bộ phim này."
"Phim mới của Yoo In Soo?" Rosé liếc kịch bản một cái.
Chỉ cần ba chữ Yoo In Soo này thì cơ hồ tất cả người trong giới giải trí đều cảm thấy sống lưng run rẩy.
Lúc quay phim, đạo diễn Yoo thực sự là quá đáng sợ, ngay cả Jeon Do Yeon lăn lộn đến địa vị như kia mà bây giờ nhắc tới đạo diễn Yoo vần còn thấy sợ nữa là.
Cho Boram nói: "Vai chính của phim này là một bà mẹ bị mù, nói về cuộc đời của bà ấy từ nhỏ cho tới khi đã già! Chị cũng đã đọc qua, kịch bản này cực kì tốt lại là phim do đạo diễn Yoo quay nữa! có thể nói chắc chắn sẽ lấy đuợc các giải thưởng trong nước, nhưng mấu chốt nhất là bộ phim này có thể sẽ nhắm tói bốn giải thưởng quốc tế lớn nhất! Đương nhiên cũng vì lí do này mà lựa chọn diễn viên cũng rất nghiêm khắc! Chắc chắn sự cạnh tranh lần này sẽ cực kĩ khốc liệt!"
Rosé lật lật xem kịch bản, vừa đọc một đoạn đầu thì đã bị hấp dẫn: "Kịch bản này đúng là thực sự rất tốt! Hoàn toàn khác với Tuyết Mùa Hạ hay Song Kính, nó không có quá nhiều những kịch tính quanh co mà cả bộ phim chỉ nói về cuộc đời một bà mẹ và một đứa trẻ! Nhưng kiểu vai diễn này mới thật sự khảo nghiệm khả năng diễn xuất của diễn viên!"
Cho Boram gật đầu: "Nếu là người khác thì chị sẽ chọn bộ khác ổn thỏa hơn, ví như bộ phim của đạo diễn Choi chẳng hạn! Nhưng mà chị cho rằng em rất phù hợp với bộ phim Mẹ này."
Trong mắt Rosé lập tức ánh lên sự hiếu chiến đã lâu không thấy: "Chọn cái này đi! Dù thế nào thì em cũng phải đi thử vai cái đã! Nếu không được thì chúng ta chọn những cái khác sau!"
"Được, vậy cứ quyết định thế nhé, em về chuẩn bị một chút."
"Dạ!"
Rosé vừa mới rời đi không bao lâu thì di động đột nhiên vang lên.
Cô tùy tiện liếc nhìn màn hình một cái cuối cùng lại sợ hết hồn, hồn vía cũng sắp thăng thiên luôn!
Jeon... Jeon Do Yeon!!! Là nữ thần Jeon Do Yeon của cô!!!
Lần trước ở hậu trường lễ trao giải thì hai người có trao đổi số điện thoại, nhưng cô nào dám đi quấy rầy nữ thần chứ. Không ngờ nữ thần lại chủ động gọi điện cho cô thật sao?
Rosé hít vào thở ra mấy lần mối đủ cam đảm để nhận điện thoại: "Alo...Jeon... Jeon tiền bối?"
"Là tôi, bây giờ em có tiện nghe máy không? Không quấy rầy em chứ?" Đầu di động bên kia vang lên giọng nói vô cùng ý nhị.
"Không quấy rầy gì hết! Không có không có không có! Jeon tiền bối có việc gì cứ nói!" Rosé vội vàng mở miệng.
Đầu bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, dường như Jeon Do Yeon bị phản ứng đáng yêu của Rosé chọc cười: "Cũng không phải chuyện gì lớn đâu, chỉ là muốn nói chuyện với em một chút thôi, em đang chuẩn bị quay phim mới sao?"
"Em vừa mới bàn với quản lý xong ạ, trước mắt em đang chuẩn bị đi thử vai cho bộ phim Mẹ của đạo diễn Yoo." Rosé thành thật trả lời.
"Phim đó à... ừm, cũng không khác những gì chị đoán."
"Thật ra thì khả năng cũng không lớn lắm... chắc chắn người tham gia thử vai lần này toàn là cao thủ rồi..." Rosé gãi gãi đầu một cái rồi thành thật nói.
Hiện tại, có nói tất cả tinh anh của giới giải trí đều tham gia tranh giành vai diễn trong phim này cũng không quá đáng, diễn xuất của Rosé tuy không tệ nhưng với nơi đầm rồng hang hổ như giới giải trí thì cũng có không ít thiên tài. Cô càng đến gần đỉnh của kim tự tháp thì càng tiếp xúc với những người lợi hại hơn, dĩ nhiễn, càng có tính khiêu chiến thì lại càng khiên Rosé thêm hưng phấn.
Đầu bên kia Jeon Do Yeon nói: "Vừa hay, trong phim này chị cũng đóng một vai, nhưng mà là nhân vật phụ thôi, đã quyết định rồi."
"Thật ạ?" Ánh mắt Rosé lập tức sáng như hai ánh đèn pha: "Vậy nếu em thành công thì sẽ được đóng phim chung với nữ thần rồi!"
Jeon Do Yeon nghe vậy cũng rất vui vẻ: "Đúng là như vậy!"
"Jeon tiền bối, em nhất định sẽ cố gắng hết sức mình ạ!" Nhất thời động lực của Rosé đã được nạp đầy.
"Rosé, tối hôm nay... em có rảnh không?" Jeon Do Yeon đột nhiên hỏi một câu vói giọng điệu cực kỳ nhu hòa, thậm chí còn mang theo cảm giác dụ dỗ. Ngay cả một người phụ nữ như Rosé nghe thấy cũng bủn rủn cả chân tay.
Rosé nghĩ nghĩ một chút: "Tối nay sao? Cũng không có chuyện gì..."
Jeon Do Yeon: "Nếu em không bận gì thì tới chỗ chị đi, chúng ta bàn chuyện kịch bản một chút."
Rosé vừa nghe liền ngây ngẩn, có cảm giác như bị bánh thịt từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng: "ơ... Jeon... Jeon tiền bối... chị đang... mở cửa ngách cho em sao?"
Siêu cấp Ảnh hậu mà cô lấy làm mục tiêu, là người cô ngưỡng vọng, là nữ thần cô yêu thích bấy lâu chủ động liên lạc, lại còn chủ động lén lút hướng dẫn cho cô đi cửa ngách thật sao?
Hạnh phúc tới quá bất ngờ nên não không kịp load!
Jeon Do Yeon cười nói: "Coi như là vậy đi, em muốn qua không?"
'Chị hỏi thừa! Tất nhiên là muốn rồi!'
Rosé đè xuống lời nói suýt nữa thì bật thốt lên, cô căng thẳng hỏi lại: "Cái này... có làm phiền chị quá không? Chị bận rộn như vậy!"
"Không sao, chị gửi địa chỉ cho em rồi tối em đển đây đi!" Jeon Do Yeon nói.
Nhận đuợc tin nhắn của Jeon Do Yeon, Rosé suýt nữa đem di động của mình đi cúng luôn.
Buổi tối, tại Nine One Hannam.
Rosé cơm nước xong liền chui lên phòng không ngừng thử đi thử lại quần áo.
"Lá là là lá lá lá la la... cùng em nói nói chuyện phiếm đến ung thư gan cũng không sao, cùng em đi dạo phố đến mòn chân cũng không sao. Tất cả đều phải cảm ơn em đã khiến anh hồi sinh, khiên anh cảm nhận được thê nào mới là love, loving và happy, trái tim anh như đang ngồi trên tên lửa..."
Nghe tiếng hát sung sướng của Rosé vọng ra, Hansin đang quấn lấy Mingie chơi cờ caro ai oán nói: "Chị, tối nay hai người muốn ra ngoài hẹn hò à?"
Lalisa: "Không."
"Không?" Vẻ mặt Hansin rõ ràng tỏ ý không tin: "Vậy cái bộ dạng "khi tình yêu đến" của chị ấy là đi hẹn với ai?"
Lalisa: "..."
Hansin lập tức nhận ra mình lỡ mồm liền bụm miệng lại rồi ho nhẹ giải thích: "Khụ khụ... có khi là rảnh quá nên chơi trò thay đồ ý mà! Không nhất định là đi hẹn hò đâu ha ha ha..."
"Em chọn xong rồi! cái này đẹp không?"
Rosé mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nước biển, cái màu đáng sợ này chỉ cần da hơi có vấn để chút thôi là coi như hỏng bét luôn. Cơ mà mặc trên người Rosé thì hiệu quả đúng là... chậc chậc...
Bánh bao nhỏ không nhịn được mà thẳng tay hạ đo ván dì Hai phiền toái nhà mình, sau đó chạy lạch bạch tới cạnh mẹ: "Mẹ của Mingie đẹp lắm!"
Rosé vui vẻ ôm bánh bao nhỏ gặm một cái: "Ánh mắt bảo bối của mẹ là chuẩn nhất!"
"Mẹ muốn đi gặp ai sao?" Bánh bao nhỏ ngưỏc cái đầu nhồ lên hỏi.
Hansin lập tức ôm lòng hóng chuyện nhìn sang, Lalisa cũng hơi hơi ghé mắt.
Giọng điệu của Rosé cũng có chút kích động: "Đúng rồi! Tối nay mẹ có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng! Mau cho mẹ một cái thơm khích lệ nào"
Bánh bao nhỏ lập tức khôn khéo mà dâng lên một nụ hôn thật kêu.
Lalisa: "..."
Hansin:"..." Ối giời ơi! Đi hẹn hò thật kìa!
Hansin tỏ vẻ bị kinh SỢ: "Anh Yeong hẹn với ai thế? Ai có thể khiến anh Yeong của tôi chỉ đi ra ngoài một chuyên mà thay 18 bộ quần áo đổi 3 phong cách trang điểm thế hả? Dầu có là chị Hai em cũng không có đãi ngộ này đâu đấy! Chaeyoungie, sao chị có thể phũ phàng như thế? Chị làm thế chị của em chịu sao thấu?"
Rosé trơn mắt nhìn Hansin một cái rồi chạy bạch bạch tới cạnh Lalisa rồi nhón chân hôn lên môi chị một cái: "Thì sao hả? Trước mặt chị của cô thì tôi chẳng mặc gi cũng được nhá! Chị yêu, đừng nghe em của chị khích bác!"
Ý lạnh trên mặt Lalisa nhất thời hóa thành dịu dàng cưng chiều vô biên, không chút do dự phản bội em gái mình: "ừ."
Hansin:"!!!" Đệch! Chaeyoungie chính là cuồng ma vuốt lông dẹp lửa cho Đại ma vương!
Vô sỉ quá vô sỉ!
"Chị hai, chị có thể nào có một chút nguyên tắc làm người được không hả? Mingie cũng thế, mẹ con đang đi hẹn hò với người khác đấy!" Hansin đau lòng ôm đầu nói.
'Đúng là Hoàng đế không vội mà thái giám đã hoảng đến chết!'
Rosé giơ chân in cho Hansin một cái dấu chân to đùng trên đùi: "Tôi muốn hẹn hò với nữ thần của tôi thì sao? Cô ghen tị đúng không? Cô là đồ cẩu độc thân!"
"Cái gì mà cẩu độc thân? Cái gì mà cẩu độc thân hả? Tôi đây là một con sói cô đơn! Một con sói cô đơn!" Hansin căm phẫn hát lên sau đó sửng sốt: "Hả? Nữ thần? Con gái hả..."
"Nói nhảm!" Rosé liếc nhìn di động: "Không nói linh tinh vói cô nữa, tôi phải đi đây không thì muộn mất! Nữ thần cho tôi mở cửa ngách, muốn cùng tôi bàn kịch bản đấy! Tôi tuyệt đối không thể để nữ thần có ấn tượng đầu tiên không tốt được!"
"Bái bai chị yêu, bái bai cục cưng nha~" Rosé nói lời tạm biệt với bánh bao lớn và bánh bao nhỏ, sau đó sung sướng đi ra ngoài.
Sau lưng, Hansin "hừ hừ" lầu bầu: "Gặp con gái thì long trọng như thê làm cái gì... Mingie này, nữ thần của mẹ cháu là ai thế?"
"Jeon Do Yeon, 35 tuổi, là người trẻ nhất giữ kỷ lục đoạt giải Ảnh hậu! Từng được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất của giải Quả cầu vàng! Là diễn viên có tư cách giành được giải thưởng Oscar lớn nhất của Hàn Quốc.." Bánh bao nhỏ là fan hâm mộ số một của mẹ Chaeyoungie cho nên mấy chuyện này nhóc nắm rõ như lòng bàn tay.
"A! Jeon Do Yeon hả... khó trách!" Hansin bừng tỉnh.
Người bên cạnh Rosé hầu hết đều biết cô là fan não tàn của Jeon Do Yeon. Nếu người Rosé hẹn là Jeon Do Yeon vậy thái độ của cô như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng mà, trong giới có ai lại không biết tính cách của Jeon Do Yeon rất cao ngạo lạnh lùng chứ, cô nàng này rất ít khi qua lại với ai. Không ngò chỉ mái gặp Rosé một lần ở lễ trao giải mà đã có thái độ khác biệt như vậy.
Cơ mà, danh tiếng của Jeon Do Yeon trong giới cũng rất tốt, cũng rất có thực lực, để cho Chaeyoungie tiếp xúc nhiều với Jeon Do Yeon cũng mang lại nhiều chỗ tốt.
Hansin cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, bôi vì trước mắt còn có chuyện càng khó giải quyết hơn.
"Hu hu hu chị Hai, chị Hai ới, chị Hai à... đại hội của gia tộc chỉ còn 3 ngày nữa là bắt đầu rồi! Bây giờ mấy người tai to mặt lớn đã lục tục chạy tới Seoul hết rồi! Nhà nào cũng chuẩn bị con gái để nhét vào lòng chị em ta rồi nè! Hai chị em mình phải sống thế nào đây?"
Hansin tê liệt ngã trên ghế salon bộ dạng như thể thà chết đi cho xong: "Hay là để em thông báo công khai rằng em Vô Tính nhé? Không được.... như thê sẽ bị ba mẹ đập chết tươi mất..."
Bánh bao nhỏ khinh bỉ nhìn dì Hai lại lên cơn điên một cái rồi lên lầu đi ngủ.
Dù sao bên Lisa đã có nhóc bảo vệ, nhóc tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư chuyện nhóc thành bé yêu của mẹ đâu!
Nghe Hansin nhắc tới đại hội gia tộc thì Lalisa vốn đang ngồi trên ghê chẳng biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt đột nhiên trầm xuống, trên mặt cũng bắt đầu nổi bão.
Hansin thấy biểu tình của chị mình thì trong mắt cũng hiện lên vẻ lo âu. Chẳng biết có phải do cô suy nghĩ nhiều hay không mà cứ có cảm giác trong đại hội gia tộc lần này sẽ xảy ra chuyện gì đó...
Địa chỉ mà Jeon Do Yeon gửi cho Rosé là tại Cheongdam-dong tấc đất tấc vàng của Seoul.
Lúc Rosé thấy địa chỉ này thì rất kinh ngạc, bởi vì theo cô biết thì Cheongdam-dong chính là nhà riêng của Jeon Do Yeon.
Siêu cấp Ảnh hậu như Jeon Do Yeon đều rất chú ý đến vấn đề không gian riêng tư cho nên sẽ không tùy tiện mời người khác đến nhà riêng của mình.
"Kính cong!"
Rosé đứng trước cửa có chút khẩn trương mà bấm chuông.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa được mở ra từ phía trong, Jeon Do Yeon mặc bộ đồ ở nhà thuần sắc trắng, mái tóc đen nhánh tùy ý búi lại sau gáy, chân đi một đôi bép bông trắng muốt: "Chaeyoungie đấy à, chị cũng đoán là em đến, mau vào đi!"
Rosé sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cô vội vàng khom người lên tiếng chào trước rồi sau đó mới bước vào nhà: "Làm phiền tiền bối rồi!"
Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, ánh mắt Rosé dường như không cách nào rời khỏi Jeon Do Yeon.
Lúc này Jeon Do Yeon chỉ mặc đồ ở nhà, bộ dạng rất nhàn nhã thoải mái hoàn toàn khác biệt với hình ảnh gọn gàng xinh đẹp khi đứng trước ống kính. Điều này khiến Rosé có cảm giác giữa cả rừng fan hâm mộ chỉ có một mình cô là đặc biệt, chỉ một mình cô được thấy một vẻ khác của nữ thần.
Coi như là hiện tại Rosé cũng hiểu được tâm tình của những fan hâm mộ ngoài kia rồi!
"Ngồi đi." Jeon Do Yeon gọi Rosé vào đồng thời rót một ly trà cho cô.
Giữa phòng khách bày một cái bàn nhỏ, bên trên đặt một bình hoa bằng sứ màu trắng cùng một bộ trà cụ tinh xảo.
"Cám ơn tiền bối!" Rosé nhận lấy ly trà rồi ngồi xuống tấm đệm mềm bày bên cạnh bàn nhỏ: "Đây là trà gì mà thơm quá!"
"Trà hoa anh đào, là chị tự làm đấy!"
"Thật á?"
Jeon Do Yeon mỉm cười nhìn cô bé đang kích động trước mặt, tâm tình cũng vui vẻ theo, lâu lắm rồi cô không vui vẻ như vậy.
Jeon Do Yeon dấn thân vào cái giới giải trí này đã quá lâu rồi, thành tựu trong diễn xuất lại rất cao cho nên người khác đối mặt với cô rốt cuộc là thật lòng yêu thích, hay là dối trá tâng bốc, hay là ôm mục đích mà đến thì Jeon Do Yeon liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.
Có đôi lúc Jeon Do Yeon thấy chán ghét chính khả năng có thể nhìn rõ lòng người của mình.
Cho nên... khi lần đầu tiên cô thấy Rosé ở lễ trao giải, thấy sự kích động và súng bái thuần túy trong đôi mắt ấy, rồi nhìn thấy niềm yêu thích thật sự của cô với việc đóng phim thì Jeon Do Yeon giống như người lữ khách đi lâu ngày trong xa mạc thấy được dòng suối mát lành.
Jeon Do Yeon đưa Rosé thêm chút điểm tâm tự làm rồi tự nhiên tán gẫu: "Sao em lại muốn đóng phim?"
Rosé nghe thế thì vẻ mặt hơi cứng lại một chút, tại sao cô lại muốn đóng phim...
Vấn đề này cô còn chưa bao giờ nói với Lalisa, cũng chưa bao giờ thổ lộ trước giới truyền thông.
Nhưng, người hiện tại đang ngồi trước mặt cô có thể nói là người đã thay đổi cả cuộc đời cô, nên Rosé cũng chẳng giấu diếm.
Rosé suy nghĩ lựa lời một chút rồi trả lời: "Thật ra thì cũng chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả... chỉ là muốn để người khác thấy em, biết em tồn tại... nhưng khi đó em chẳng biết phải làm thế nào... cho đến một ngày thấy chị trên tivi, thấy chị lên bục nhận giải thưởng, hình ảnh rực rõ chói mắt như vậy, dường như tất cả mọi người đều đang nhìn chị..."
Khi còn bé đã phải chịu không chỉ một lần bị vứt bỏ nên khiến Rosé nhận thức được rằng bản thân cô quá nhỏ bé, quá yếu đuối. Trừ đứa em trai còn quan tâm đến cô ra thì dường như Rosé cô có biến mất trên cõi đời này cũng chẳng ai phát hiện.
Muốn cho mọi người biết mình tồn tại chính là phản ứng đầu tiên của bản năng muốn sống trong con người Rosé.
Mặc dù Rosé không nói rõ ràng nhưng Jeon Do Yeon nhớ đến thân thế của Rosé nên cũng đại khái biết được nguồn gốc của suy nghĩ này.
Rosé nói xong thì cười cười: "Đường nhiên em cũng giống như bao người khác thôi, vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, trở nên lợi hại hơn!"
Và, để sánh vai cùng người ấy nữa.
Rosé nhìn người đang ngồi trước mặt, mỗi lần chị ấy giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí độ cùng ý vị được rèn luyện qua nhiều năm. Bất kể là giới giải trí hay là giới doanh nhân thì Jeon Do Yeon đều ở mức đỉnh cao, nhất thời Rosé cảm thấy mình còn kém rất xa...Rosé với Jeon Do Yeon nói rất nhiều chuyện.
Ban đầu Rosé còn có chút khách sáo nhưng không ngờ trò chuyện tới cuối thì hai người như thể đã quen nhau từ rất lâu. Rất nhiều chuyện Rosé với Jeon Do Yeon có cùng quan điểm cùng lý giải. Ngay cả việc phân tích kịch bản hai người cũng nói không ít, mãi tới tận đêm khuya vẫn còn cảm thấy chưa đã.
Người xưa đã từng nói rằng "nghe quân một lời, bằng mười năm đèn sách", hôm nay coi như Rosé đã cảm nhận được điều đó!
Rosé vốn là người thích tự mày mò nghiên cứu sách vở giờ lại đột nhiên có một người hướng dẫn tận tình chỉ dẫn những vấn đề cô không hiểu bấy lâu nay, thậm chí còn sửa lại đôi chỗ cô vẫn hiểu lầm hay ngộ nhận.
"Cám ơn Jeon tiền bối, hôm nay thật cảm ơn chị!" Rosé cúi người thật thấp tỏ lòng cảm ơn.
Jeon Do Yeon cười cười: "Không cần khách khí, hiếm khi mới gặp được một người hợp duyên, lâu lắm rồi chị mới tìm được một người trò chuyện hợp ý như thế này! Sau này em cứ gọi là chị Yeon đi, đừng gọi tiền bối này nọ, nghe xa cách quá!"
Rosé lập tức lên tiếng đáp lại: "Chị Yeon!"
"Muộn lắm rồi, em tới đây một mình sao? Có muốn ngủ đây một đêm không?"
"Không cần phiền toái vậy đâu, em đã làm phiền chị lắm rồi! Có tài xế chở em đến đây mà." Rosé vội nói.
"Vậy thì tốt rồi, về đi, đi đường thì cẩn thận một chút."
"Vâng vâng, vậy em đi trước đây! Chị Yeon ngủ ngon nhé!"
"Ngủ ngon." Sau khi Rosé rời đi, Jeon Do Yeon cũng không vào nhà ngay mà đứng ở cổng lẳng lặng nhìn bóng lưng cô gái tràn đầy sức sống kia rời đi.
...
Dưới lầu.
Teak So thấy Rosé bước xuống thì thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù người hẹn với bà chủ là phụ nữ...
Những mà, lấy sự hiểu biết của cậu ta về bà chủ thì phụ nữ cũng chẳng an toàn có được không hả!
"Chaeyoung tiểu thư, về Nine One Hannam sao?"
"Ừ, về đó đi."
Trên đường về, tâm trạng Rosé rất tốt, vừa hừ hừ hát vừa đem những gì mà Jeon Do Yeon chỉ dẫn hồi nãy ghi lại.
Đang viết đến nhập thần thì chiếc xe đột nhiện phanh "két" lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chaeyoung tiểu thư! Cẩn thận!!!" Teak So sợ hãi, giọng nói đã bắt đầu run rẩy.
Sau đó Rosé thấy một cái bóng đen xì trông rất giống một con nhện đang ngồi ở đầu xe.
"Đệch..." Rosé dụi mạnh mắt mình, suýt nữa nghĩ là gặp phải quỷ rồi.
'Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy?'
Teak So lấy một khẩu súng từ trong ngăn ngầm rồi cẩn thận mở cửa xe, nhắm thẳng cái vật thể không xác định kia mà nổ súng.
Mà, cái thứ đó lại dùng tốc độ cực nhanh không giống nhân loại nhằm thẳng Teak So mà tấn công.
Rosé lập tức xuống xe, khi cô nhìn rõ cái thứ tấn công Teak So là cái gì thì trợn tròn mắt, vội vã ngăn Teak So lại: "Teak So! Đừng nổ súng!"
"Phốc." một tiếng viên đạn từ súng giảm thanh bắn ra, vật thể kia lấy một góc độ vô cùng quỷ dị tránh đi viên đạn rồi cướp lấy súng của Teak So.
"Tôi ghét người khác chĩa súng về phía mình."
Nghe được giọng điệu quen thuộc này, trong đầu Rosé thoáng cái có hàng nghìn câu chửi thề đủ thể loại, bà đây còn ghét người nửa đêm hết việc đi chặn xe người ta hơn đấy nhé!
"Đại thần Kim! Xin lỗi xin lỗi! Vệ sĩ của tôi không cố ý làm vậy đâu! Nhưng mà chị... sao nửa đêm canh ba... lại xuất hiện ở đây?" Rosé giật giật khóe miệng hỏi.
'Có thể đổi cách ra sân khấu không hả?'
Kim Jisoo: "Tôi đói."
Rosé: "..." Đại thần à, ngài có biết nửa đêm nửa hôm ngài nói với tôi câu đấy nó đáng sợ thế nào không hả?
May mà, tuy ít tiếp xúc với vị đại thần này nhưng Rosé vẫn hiểu được một chút tính tình của Kim Jisoo...
"À à à, vậy tôi mời chị ăn cơm nhá! KFC bán suốt 24h luôn đó!"
"Ừ." Đại thần nào đó lập tức thu lại ánh mắt hằm hằm sát khí lại, không nhìn Teak So nữa.
Đêm khuya, tại KFC.
Hai nữ nhân viên phục vụ mở to mắt nhìn chằm chằm số lượng xương gà ngày càng nhiều trước mặt Kim Jisoo, mới đầu khi gặp còn khiến con tim các cô đập loạn nhưng giờ đã chuyển thành sự sợ hãi như gặp quỷ giữa đêm...
Hóa ra một đại soái tỷ tóc dài, khí chất đặc biệt lại khó lường như thế mà lại là một thùng cơm!
Mà Rosé – người vốn đã có sự chuẩn bị tâm lý đối phó với sức ăn của Kim Jisoo thì hiện tại ánh mắt cũng có chút bàng hoàng.
"Đại thần này... chị đây là... đúng dịp gặp tôi hả?" Rosé thử dò hỏi.
Kim Jisoo gặm một phát hai cái đùi gà cùng một lúc rồi mới trả lời: "Không phải, đến tìm cô."
Rosé: "..."
Đêm khuya, lặn lộn đường xa chạy đến đây chỉ để chặn đầu xe mình... đúng là làm cô được coi trọng quá mà sinh lòng sợ hãi!
Lúc này, Teak So ngồi chéo ở một bàn khác đang căng cứng toàn thân, bộ dạng như gặp phải đại địch mà nhìn chằm chằm về hướng Rosé với Kim Jisoo đang ngồi.
Đây là sự sợ hãi đối với kẻ mạnh xuất phát từ bản năng...
Cho tới bây giờ Teak So vẫn bị một màn vừa rồi dọa cho nhũn người.
Mẹ nó! Vì cái vẹo gì mà bên cạnh bà chủ một người so với một người còn đáng sợ hơn là thế hả?
Sao cậu cứ có cảm giác mình mới là người cần được bảo vệ hơn nhỉ? Bà chủ, cô chắc chắn người này an toàn, thực sự không cần đi tìm cứu viện sao?
"Không biết... đại thần tìm tôi có chuyện gì?"" Rosé ân cần kêu thêm một phần ăn gia đình nữa rồi mới hỏi.
Kim Jisoo "gió cuốn mây trôi" hết một phần ăn gia đình rồi mới trích ra một xíu thời gian, móc móc thứ gì đó trên người rồi ném qua cho Rosé.
Rosé vội vàng đưa tay nhận lấy, cái mà Kim Jisoo ném cho Rosé là một cái cái còi được điêu khắc những biểu tượng không rõ nghĩa làm, nó được móc vào một sợi dây màu đỏ tạo thành một cái dây đeo cổ.
Rosé lật đi lật lại cái còi này cả nửa ngày cũng không nghiên cứu ra đây là cái gì: "Đại thần, cái gì đây? Chị cho tôi cái này làm gì?"
"Cho cô để bảo vệ tính mạng." Kim Jisoo nói.
"Hả?" Rosé có chút ngu người, không hiểu ra làm sao.
Kim Jisoo giải thích: "Thổi nó, tôi sẽ tới."
"Hả? Khụ..." Rosé suýt nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết: "Này... đại thần này, hình như có chỗ sai sai thì phải? Âm thanh của cái còi này có to lắm đâu? Trừ phi là chị đang ở gần đó thì mới nghe mà chạy tới được chứ?"
"Tôi sẽ tới." Kim Jisoo chỉ lặp lại câu nói kia, hơn nữa vẻ mặt có chút bất mãn vì bị Rosé nghi ngờ.
Rosé thấy đại thần nhà mình có chút mất hứng thì làm sao dám nói nhiều nữa, chỉ dám vội vàng gật đầu: "Được được được! Tôi nhận! Cám ơn đại thần! Vạn phần cám ơn! Đại thần đối với tôi tốt quá! Tuyệt đối là người có nghĩa khí nhất giang hồ!"
Thấy vậy sắc mặt Kim Jisoo mới hòa hoãn xuống, sau đó ánh mắt có chút âm trầm nói: "Gần đây Seoul rất loạn."
Rosé nghe thế thì nghĩ thầm, cái tên nào đó về nước... Seoul này không loạn được chắc...
Chỉ có điều, Rosé không nghĩ cô chỉ tiện tay giúp người này một lần, nửa đùa nửa giỡn nói chị ta nợ mình một mạng mà chị lại thật sự ghi nhớ trong đầu.
Thật là ngay thẳng.
Chỉ là đầu óc... có hơi dấm dớ thì phải?
Có cảm giác cách suy nghĩ của chị ta cứ như người nguyên thủy...
Rosé dở khóc dở cười nhìn cái còi trong tay, nhưng mà cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm của đối phương nên trong lòng rất cảm kích.
"Cám ơn đại thần nhắc nhở, tôi sẽ chú ý." Rosé nói.
"Ừ, đi đây." Kim Jisoo ăn no xong chẳng chút lưu luyến mà lắc mình rời đi, tốc độ rất nhanh, người khác còn chưa kịp phản ứng thì chị ta đã mất hút rồi.
Teak So ngồi đối diện đang chuẩn bị gọi cứu viện lại ngu người tập hai.
Đi... đi? Cứ thế mà đi...
Nghĩa trang ngoại ô phía Bắc Seoul.
Chạng vạng tối bầu trời bắt đầu có cơn mua phùn, hạt mưa rơi trên da mang lại từng chút cảm giác lạnh lẽo.
Một chiếc Hummer màu đen lặng yên không một tiếng động dừng lại dưới chân núi.
Người tài xế nhanh chóng chạy xuống mở cửa xe, anh ta cầm một chiếc ô màu đen cực lớn tạo thành một bóng mờ dưới màn mưa.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc tây trang màu đen nghiêm chỉnh bước xuống.
Mái tóc bạc của người ấy đung đưa nhè nhẹ trong gió, trước ngực cô ta ôm một bó hoa hồng thật lớn vẫn còn dính hơi sương nhìn về nghĩa trang cách đó không xa.
Một tiếng mở cửa xe lại vang lên, một người đàn ông trung niên mặc áo cổ tàu bước xuống.
Kim Huyn lệnh cho những người khác đứng chồ tại chỗ, ông ta không mang theo hộ vệ cũng không che dù mà sải bước theo Woon YooNa bước về phía nghĩa trang.
Trong màn mưa, hai người họ im lặng đi suốt một quãng đường mới tới trước một cái bia mộ.
Lúc nhìn thấy tấm bia kia, đôi mắt lạnh lùng của Kim Huyn lại càng thêm rét lạnh, những ngón tay ông ta siết chặt thành quả đấm.
Woon YooNa thì chẳng nói gì, chị chỉ khom người đặt bó hoa hồng trắng cạnh bia mộ kia.
Bức ảnh trên bia mộ là một cô gái còn rất trẻ, gương mặt rất xinh đẹp nhưng dường như lại ẩn ẩn mang chút đau thương.
Kim Huyn gắt gao nhìn chằm chằm bức ảnh kia, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng: "Nhiều năm như thế... cuối cùng anh cũng đã về... em yên tâm, những thứ thuộc về em, anh sẽ giúp em đòi lại toàn bộ!"
Woon YooNa quay lưng lại châm một điếu thuốc, giữa làm khói uốn lượn mơ hồ hiện ra một nụ nười giễu cợt cùng vẻ mặt khinh bỉ.
Cùng lúc đó tại Nine One Hannam.
Còn không tới mấy ngày nữa là đến buổi thử vai, Rosé đang cố sống cổ chết học kịch bản thì đột nhiên nhận được điện thoại báo cô có chuyển phát nhanh.
Rosé xuống lầu kí nhận rồi nhờ sự giúp đỡ của Lalisa để cùng bê cái thùng vừa nặng vừa to vào nhà.
"Cái gì thế nhỉ?"
Rosé nghi ngờ mở ra cái hộp hình vuông to đùng kia, đúng là gần đây cô có mua ít đồ trên mạng, nhưng hình như không lớn như vậy đâu?
Rosé thuần thục mở cái hộp ra thì thấy bên trong có một cái rương gỗ màu đen.
"Chờ một chút." Rosé đang muốn mở nắp ra thì Lalisa nắm bả vai cô cản lại, sau đó tự mình mở.
Cái nắp vừa bật ra thì Rosé nhất thời kêu lên một tiếng rồi vội vàng dùng hai tay ôm chặt mắt mình: "Mù mịa nó rồi!!!"
Mù mắt chó của ông rồi! Vàng... Thế mà lại là một rương đầy vàng!!!
Rosé mất thật lâu mới bình tĩnh lại được, sau đó cô cẩn thận cầm lấy một khối đưa lên miệng cắn cắn: "Đệt! Thật nè! Là vàng thật đó? chuyện gì đây... Thằng thần kinh nào lại gửi cả một rương vàng thế này?"
Lalisa nhìn chằm chằm đống vàng kia, chẳng biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt hơi trầm xuống.
Khóe mắt bỗng liếc thấy một tấm thẻ màu vàng đặt trên rương, Lalisa đưa tay nhặt lên.
Rosé thấy Lalisa cầm lên một cái thẻ thì rất tò mò nhón chân nhìn ké, cuối cùng lại thấy nét chữ quen thuộc của ai đó: [Darling à, StarBuck có gì hay? cưng không thấy mấy thứ này còn đáng yêu hơn sao? Kí tên: YN]
Cõi lòng Rosé muốn nát vụn luôn:"..."
Được rồi, lúc cô cảm thấy người gửi là tên thần kinh thì nên nghĩ đến tên kia mới phải!
"Lại lên cơn rồi..." Rosé đau đầu ôm trán, đóng nắp rương kêu đánh "cạnh" một tiếng, che cái số vàng lóa mắt đến mức đáng sợ kia: "Sau này tìm cách đưa trả chị ta."
"Khốn khiếp! Tên này lại lên cơn rồi đúng không? Chị nó xem có người bĩnh thường nào có suy nghĩ vậy không chứ? StarBuck thì sao? StarBuck trêu chọc gì chị ta chắc? Lúc trước thì hở chút là lấy kim cương đập người, bây giờ thì hay rồi, không lấy kim cương nữa mà đổi thành vàng thỏi luôn! Đời trước em đã tạo nghiệt gì mà gặp phải một..."
Rosé đang thao thao bất tuyệt phỉ nhổ Woon YooNa thì đôi môi nhỏ nhắn đột nhiên bị chặn lại.
Hơi lạnh bất ngờ xông tới còn mang theo một chút ý trừng phạt mà khẽ cắn cắn đôi môi của cô...
Tự dưng bị cắn một cái khiến Rosé khẽ kêu lên, làm ra vẻ mặt rất chi là vô tội: "ơ..."
Lalisa ôm cô chặt hơn, dường như không cho cô chạy trốn, mãi một lúc lâu sau mới buông ra, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô: "Không cho phép em dùng giọng thân mật như thế nói về tên kia."
"ơ..." Rosé có chút câm nín: "Chị yêu này, sao tự dưng em lại thấy suy nghĩ của chị... cũng có chút lệch lệch..."
Mình dùng giọng điệu thân mật nói vể tên thần kinh kia lúc nào hả?'
'Chị yêu, rốt cuộc não chị hiểu kiểu gì thế? Sao cứ có cảm giác hôm nay Lalisa không đúng lắm?'
'Thôi kệ, dù sao chị yêu nhà mình nói đúng là đúng, có sai cũng là đúng.'
Rosé không nói hai lời lập tức ra sức vuốt lông chị yêu của mình: "Đúng đúng đúng, chị yêu nói rất chí phải, em biết lỗi rồi! Chị đừng tức giận mà! Chị nghĩ mà xem! Em lấy được giải StarBuck thì khác nào chúng ta lấy được nửa giấy chứng nhận kết hôn chứ?"
Lalisa nghe vậy thì có hơi giãn ra, chị dùng ngón tay vuốt nhẹ lên môi cô rồi lại tiếp tục nhẹ nhàng đặt môi xuống...
Rosé để Lalisa tùy ý muốn hôn thê nào thì hôn, chân thì lặng lẽ đá cái rương kia ra xa một chút.
Chờ dỗ cho tâm tình Lalisa lăng lắng xuống, Rosé lại thuận thế dắt Lalisa ngồi lên ghê salon nói lảng sang chuyện khác: "Lalisa, ngày mai là đại hội gia tộc của tập đoàn BP đúng không? Em đã giúp hai người chuẩn bị xong quần áo rồi! Chị nhìn này, đây là của chị, đây là của bánh bao nhỏ! Chị thì không sao nhưng bánh bao nhỏ mặc thế này già dặn quá, chẳng phù hợp với tuổi của con gì cả! Thế cho nên em tăng thêm chút trang trí ở túi cho con này, chị thấy con thỏ con này có đáng yêu không..."
"ừ." Lalisa ôm lấy Rosé, nghe cô lảm nhà lảm nhảm rồi ánh mắt rơi vào bộ quần áo mà Rosé chuẩn bị cho chị: "Không đi cùng chị sao?"
Rosé gãi đầu một cái: "Em có lấy được StarBuck thì vẫn thiếu một nửa nữa mà... nếu em có thể giống như Jeon tiền bối thì tốt biết bao! Có danh vọng cùng sức ảnh hưởng rất lớn trong quần chúng, thậm chí chị ấy còn dùng một phần tài sản của mình mua lấy 5% cổ phần của BP! Em nhớ lúc chị ấy mua cổ phần của BP không tới ba ngày thì giá cổ phần của BP liền cao kỉ lục luôn!"
Phải biết là chỉ cần 1% cổ phần của BP thôi đã có giá là con số trên trời rồi chứ đừng nói tới 5%.
Có thể nắm được 5% cổ phần trong công ty đã được coi là một đại cổ đông rồi, địa vị trong công ty cũng không thấp.
Chồng trước của Jeon Do Yeon là tổng giám đốc của gia tộc Merck ở nước Mỹ, bạn trai đương nhiệm là ông chủ của công ty Hollywood sc, bạn khuê mật là công nương của nước Anh... tóm lại bên người đều là những mối quan hệ cao cấp, là một sự tồn tại giống như truyền kỳ.
Kể cả những gia tộc quyền quý trong nước luôn giữ ý kiến bảo thủ với những người trong giới giải trí cũng phải cho Jeon Do Yeon mấy phần mặt mũi.
Nhìn bộ dạng chán nản của Rosé thì Lalisa có chút hối hận, chị đau lòng hôn lên trán cô một cái rồi dịu dàng an ủi: "Có mục tiêu là tốt, nhưng không thể quá vội vàng! Dầu sao Jeon Do Yeon cũng vào nghề sớm hơn em tận 10 năm, thành tích hiện giờ của em đã rất tốt! Sớm muộn gi cũng thành một truyền kì độc nhất vô nhị."
Truyền kì độc nhất vô nhị...
Nghe được lời tiên đoán của Đại ma vương, những đám mây đen đeo bám trong lòng Rosé được quét sạch sành sanh.
"Mặc dù em không thể công khai cùng tham dự với chị, nhưng mà có thể đổi một cách khác."
"Cách gì?" Rosé lập tức hỏi.
Lalisa nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: "Có son môi không?"
"Son?"
Rosé sửng sốt: "Có thì cũng có, nhưng mà chị cần son của em làm gì? Chị hết hay sao?"
Lalisa: "Mượn dùng."
Rosé: "Hả? Mượn dùng..."
Lalisa mượn son dùng làm gì? Chắc không phải chị ấy tính dùng chung son chứ?
Rosé chẳng hiểu gì cả, lục túi xách lấy một cây son hay dùng ra.
Lalisa mở nắp son ra, ngón tay thon dài hơi nâng cằm cô lên rồi cẩn thận đánh son cho cô.
Rosé chớp chớp mắt, vẫn không hiểu Lalisa muốn làm gì nha.
Cho đến khi Lalisa đánh son xong rồi cầm chiếc áo sơ mi trắng trên ghế đưa cho cô.
Bây giờ thì Rosé cũng hiểu Lalisa muốn làm gì rồi, trái tim lập tức nhảy ầm ầm trong lồng ngực, nai con trong tim cũng sắp đụng đầu đến hôn mê.
Rosé ho nhẹ một tiếng: "Khụ, chị yêu này, chị... chắc chứ?"
Lalisa: "Chắc."
Rosé có chút do dự nhìn nhìn cổ áo sơ mi trắng tinh, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng in một dấu son môi lên lên cổ sao.
Nhìn dấu son đỏ tươi kia, khuôn mặt Rosé đỏ bừng.
Không ngờ Lalisa lại dùng cách này để cô bầu bạn với chị, đồng thời lại dùng cách như vậy để cản lại mấy người phụ nữ không cần thiết kia.
'Ahhhh... Sắp bị thính làm nghẹn chết mất rồi! Tại sao lại có thể như vậy chứ?'
'Kĩ năng tán gái của Đại ma vương lại lên cấp rồi!'
"Cái này... có được không?" Rosé hỏi.
"Rất tốt." Lalisa xếp lại áo sơ mi.
Nhìn Lalisa, cô lại cảm nhận được sự dung túng cưng chiều dường như không có điểm cuối dành cho mình thì trái tim Rosé rung động kịch liệt, cô hơi nghiêng người qua hỏi: "Hì hì hì, Boss đại nhân, chỗ khác có cần không?"
Ánh mắt của Lalisa trở nên sâu hơn, chị giữ lấy đầu cô rồi đem toàn bộ lớp son đỏ trên môi cô nuốt vào bụng...
Ngày hôm sau.
Đại hội gia tộc của Manoban gia được tổ chức trong một khu nghỉ dưỡng tư nhân.
Toàn bộ những dòng nhánh quan trọng cùng những người góp vốn trọng yếu đều tề tựu đông đủ.
Những suối phun trong vườn được mở ra toàn bộ, giữa đại sảnh có một ban nhạc mô hình nhỏ đang trình diễn. Dưới ánh đèn thủy tinh là cảnh tượng xa hoa lãng phí bậc nhất của giai cấp thượng lưu quý tộc.
Người tham dự đều là các thành viên trong gia tộc cùng những khách mời có quan hệ đặc biệt với BP và Manoban gia. Bọn họ lợi dụng lần tụ họp mỗi năm một lần này để tâm sự, trao đổi tin tức, bầu không khí phải nói là vô cùng náo nhiệt. Trong đại sảnh tiếng nói cười vang lên khắp nơi, tất cả mọi người đều mỉm cười vui vẻ.
Mấy năm nay, dưới sự dẫn dắt của Lalisa, tập đoàn BP dường như đã khuếch đại phát triển nên tất nhiên bọn họ cũng thu được không ít lợi ích.
Trong cả cái phòng tiệc này, người duy nhất có tâm trạng không tốt... cũng là người được hoan nghênh nhất đang bị vô số người vây công, chẳng ai khác chính là chú cá chép nhỏ đáng thương của chúng ta.
"Hansin, đây là con gái của thím Hai nhà dượng tôi, tên là Yi-hyun, năm nay con bé 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Princeton đấy! Nó học cùng ngành với cậu nên nhất định hai người có nhiều đề tài chung để nói chuyện..."
"Hansin là, đây là cháu gái của thím Hai đấy, tên là Lee Yoo-mi năm nay mới 18 tuổi, nó vẫn đang học cấp ba đấy, con bé này cực kì sùng bái cháu, hai người rảnh rỗi thì trò chuyện nhiều một chút?"
"Hansin, cậu xem cô bé trong di động của tôi trông thế nào, mặc dù con bé lớn hơn cậu ba tuổi, nhưng mà có câu hay lắm nhé, gái hơn ba ôm cục vàng đấy!"
"Hansin, Hansin..."Hansin bị bảy cô tám dì vây vào lấy, không ngừng giới thiệu hết Oanh này đến Yến nọ. Kêu cha cha không thấu, kêu mẹ mẹ không nghe, bộ dạng như thể bị chà đạp đến thảm hại.
'Hu hu hu Chị Hai... Sao chị còn chưa đến...'
'Cứu mạng!! Cứu mạng!!
Hansin thoát khỏi được đám người mà cứ như vừa bò từ chỗ chết ra.
Dĩ nhiên là cô ta rất yêu thích các cô em xinh tươi nhưng mấy cô em này cô ta chẳng cần ai hết, bởi vì tất cả đều muốn ép cô phải lấy họ!
Yêu đương thì còn có thể, nhưng hiện giờ cô đây không muốn đặt chân vào nấm mồ hôn nhân sớm thế đâu!
Người có thể khiến cô cam tâm tình nguyện bước vào ngôi mộ kia thì phải cỡ thần tiên tỷ tỷ mới được!
"Ba mẹ! Hai người thật quá đáng! Con là con ruột hai người hả? Vừa nãy con cầu cứu đến thế rồi mà chẳng ai thèm để ý con!" Hansin lạch bạch chạy đến cạnh Chey So-hee với Chun Ae Manoban, thật là giận quá đi.
Chey So-hee giúp con mình sửa lại mái tóc bị làm rối rồi hơi giận giọng nói: "Lại nói hươu nói vượn cái gì thế! Gì mà cứu hay không cứu! Con lớn thế rồi cũng nên cân nhắc chuyện chung thân đại sự đi! Hôm nay có nhiều cô bé ưu tú thế mà con chẳng coi trọng một ai sao?"
"Nuông chiều con nhiều năm thế cũng đủ rồi, nhân cơ hội này thì con mau tìm một đối tượng rồi kết hôn luôn trong năm nay đi!" Chun Ae Manoban không vui hạ xuống quân lệnh.
Hansin bất mãn làu bàu: "Ba mẹ chỉ biết bắt nạt con thôi! Có bản lãnh thì đi mà nói thế với chị con ý!"
Chun Ae Manoban trợn mắt: "Chị mày cũng thế cả thôi!"
Chey So-hee nhìn những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tới đây hôm nay thì trên mặt hiện rõ sự khao khát: "Mấy cô gái tối nay thật không tệ, nói không chừng sẽ có người Lisa thích đấy..."
Hansin thản nhiên nhìn lướt qua: "Mẹ đừng nói lời trái lương tâm được không, chẳng có ai đẹp bằng chị dâu cả!"
"Chị dâu cái gì mà chị dâu! Đừng có mà gọi bừa!" Chun Ae Manoban bất mãn cảnh cáo.
Ông ta biết tối nay Rosé sẽ không xuất hiện, cho nên quyết định giấu đi chuyện Lalisa đã có bạn gái.
Mặc dù trước đây Lalisa đã từng công khai, nhưng chỉ cần tối nay Rosé không xuất hiện gây cản trở thì mọi chuyện đều có khả năng.
Tất nhiên là Hansin biết ý đồ của cha mình, lúc này cô không nhịn được hất cho một bát nước lạnh: "Ba, con thấy ba ngây thơ quá đó, ba nghĩ là chị dâu con không đến được thì chị con sẽ mặc cho ba muốn làm gì thì làm sao? Chị con đâu có biết điều, hay nghe lời, lại dễ bắt nạt như con đâu..."
"Cái con nhóc này! Nói cái gì thế hả? Không muốn tốt cho chị con sao?" Chey So-hee bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Đúng rồi, đến giờ này rồi mà sao chị con còn chưa tới?"
Chey So-hee đang chuẩn bị gọi điện hỏi một chút thì hiện trường đột nhiên vang lên những tiếng hô kích động.
Bắt đầu từ cửa, đoàn người tự động tách ra nhường một con đường.
Đi chính giữa là hai thân hình một lớn một nhỏ đang chậm rãi bước vào phòng tiệc.
Người phụ nữ soái khí ngút ngàn cùng một bé gái búng ra sữa mặc âu phục cùng kiểu cực kì hấp dẫn ánh nhìn.
Bé con kia mặc một bộ đồ màu đen trầm, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng hời hợt y hệt Lalisa. Đúng là một bản sao hoàn chỉnh của chị, ngay cả bộ dạng từ chối người từ ngàn dặm cũng y đúc.
Mặc dù bé con này có khuôn mặt rất xuất sắc, thừa kế hoàn hảo bộ gien ưu tú của Manoban gia cơ mà dẫu sao tuổi vẫn còn nhỏ, như thế này có vẻ hơi âm trầm quá chăng?
Trong đám người có người xuất hiện ý nghĩ như vậy thì bé con từ từ tiến đến gần.
Đến gần rồi bọn họ mới phát hiện ở túi ngực của bé con có một món đồ trang sức hình con thỏ con cực kì đáng yêu, nhất thời nó khiến cho bé con thêm mấy phần sinh động đáng yêu, khiến mọi người xung quanh nhũn hết cả lòng.
Lalisa vẫn mang một thân hơi thở mạnh mẽ bức bách người người như thường nhưng mà như thế cũng không đủ át đi sự hấp dẫn của khuôn mặt đẹp như điêu khắc kia.
Những cô gái trẻ tuổi tới đây hôm nay vốn còn đang lo sợ vì tin đồn Lalisa đáng sợ lạnh lùng, thế nhưng sau khi thấy người thật thì kích động đến nỗi chỉ kém nhào thẳng tới mà thôi! "Aa a a... trời ơi! Đây... đây chính là Tộc trưởng đại nhân của chúng ta sao?"
"Tộc trưởng đại nhân xinh đẹp thế á? Cho Yi-hyun khốn khiếp! Dám lừa tôi rằng Tộc trưởng đại nhân là một quái vật u ám, tướng mạo xấu xí, cho nên mới ít khi xuất hiện ở sự kiện công khai với không cho phép truyền thông đăng hình! Làm hại tôi từ chối để cô tôi giới thiệu gặp mặt! Tôi phải đi tìm cô ta liều mạng!"
"Trời ơi sao cô ngu thế! Nói vậy mà cũng tin được à? Rõ ràng cô ta muốn triệt tiêu một đối thủ cạnh tranh có hiểu không hả?"
"Tôi cũng muốn được gả cho Tộc trưởng đại nhân! Chú tôi nói nhà chính đang chuẩn bị cho Hansin và Tộc trưởng đại nhân coi mắt đấy!"
"Đừng có nằm mơ, cô nghĩ là muốn làm Tộc trưởng phu nhân dễ thế à? Kể cả Hansin cô cũng chưa đủ tư cách đâu!"
...
Chun Ae Manoban mắt nhìn đứa con vô cùng ưu tú của mình, tai lại nghe những lời tán dương thì ông ta thấy rất hài lòng.
Đứa con này chính là kiêu ngạo cả đời của ông, nó có thể dẫn dắt Manoban gia đi đến độ cao chưa từng có, có nói là Tộc trưởng hoàn mỹ nhất của Manoban gia cũng không quá đáng.
Chey So-hee làm một người mẹ đương nhiên cũng rất vui vẻ, đồng thời đã âm thầm xem xét các cô bé tối nay.
May mà cô gái kia cũng biết thân biết phận, không tới đây tối nay.
"Ơ đệt, cái này không khoa học, sao chị Hai có thể ngoan ngoãn dấn thân vào ổ sói như vậy được?" Đầu óc Hansin có chút mơ hồ, dù sao lấy hiểu biết của chị về chị gái mình thì thân là một hộ thê cuồng ma như Lalisa tuyệt đối sẽ không để một người đàn bà nào khác ngoài Rosé có cơ hội mơ ước mình.
"Con cho rằng chị con cũng giống con chỉ biết làm mấy việc chẳng ra sao à?" Chun Ae Manoban trợn mắt nhìn Hansin một cái.
"Hừ! Không! Con không tin! Cái này không khoa học!"
Chờ Lalisa đưa bánh bao nhỏ tới chỗ ba người thì Hansin lập tức hóa thân thành chó đặc vụ xẹt tới xẹt lui, không buông tha bất cứ một xó xỉnh nào quan sát chị Hai nhà mình.
Lalisa cũng chẳng ngăn cản Hansin lên cơn điên, chị cứ đứng đó nói chuyện với Chun Ae Manoban.
"Lần đầu tiên Mingie tham dự đại hội gia tộc, con mang Mingie đi làm quen với mọi người đi!" Chun Ae Manoban từ ái nhìn cháu cưng bảo bối nói.
Lời nói ra thì là như vậy, nhưng ý bóng gió trong đó lại là bảo Lalisa mau mang Mingie đi khoe khoang nhiều một chút.
"Dạ." Lalisa gật đầu.
"A!!!"
Lalisa còn đang nói chuyện với Chun Ae Manoban thì Hansin đột nhiên hét lên, cô ta như hóa thân thành Columbus khi phát hiện ra đại lục mới mà kéo kéo cổ áo Lalisa: "Trời ơi! Chị hai... chị chú ý hình tượng chút đi~"
Trên cổ áo Lalisa có một dấu son vô cùng rõ ràng, một nửa bên trong một nửa lộ ra ngoài. Khi Hansin kéo kéo một cái thì nửa dấu son giấu trong âu phục đã hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.
Dù sao thì Lalisa cũng là tiêu điểm của tối nay, cho nên làm gì có chuyện không ai phát hiện ra dấu son kia, chẳng qua là không ai dám xác nhận, cũng chẳng ai dám nói bậy thôi.
"Trên áo của Tộc trưởng đại nhân... cái đó... là dấu môi con gái... dấu son?"
"Tôi nghe nói Tộc trưởng đại nhân từng công khai nói ngài ấy đã có bạn gái..."
"Không! Cái này là không thể! Bên người Tộc trưởng đại nhân hoàn toàn không có cô gái nào hết!"
...
Lúc này cả phòng tiệc thay nhau vang lên từng tiếng kinh hô, đồng thời là âm thanh trái tim tan vỡ của các cô gái.
Lalisa liếc em gái mình một cái rồi không nhanh không chậm gạt ray Hansin ra, lạnh lùng kéo cổ áo lại rồi nói: "Đừng đụng."
Hansin làm bộ dạng bản thân trúng 10 ngàn điểm thương tích, ôm ngực nói: "Đệch! Một vừa hai phải thôi có được không hả! Chị dâu không tới vậy mà một mình chị cũng có bản lãnh hành hạ một bầy chó là sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro