Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chị còn đáng sợ hơn chất kích thích?

Đặt thuốc lên bàn xong, Lisa đang định gõ cửa hỏi xem Rosé đã ổn chưa, "rầm" một tiếng, cửa nhà tắm lại bị người ở trong giật ra.

Cả người Rosé bọc kín trong chiếc khăn tắm, cô như một con sâu róm nhảy tưng tưng ra ngoài.

"Cẩn thận!" Lisa sợ cô không nhìn thấy sẽ ngã, vội vàng chạy tới đỡ lấy cô một tay.

Rosé thở dài, sâu xa nói: "Người phải cẩn thận không phải là tôi mà là chị đấy Lalisa!"

"Tôi phải cẩn thận cái gì?" Lisa nhìn cô khó hiểu.

Rosé thản nhiên nói: "Tất nhiên là cẩn thận tôi rồi! Tuy tôi ngâm nước một lúc đã cảm thấy ổn ổn rồi, nhưng mồi lửa chôn trong người giống như núi lửa đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào! Thế nên trong tình huống này, chị phải tránh xa tôi ra! Lỡ mà tôi có bộc phát thú tính không kìm lòng được thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm! Tôi mà điên lên thì ngay đến bản tôi còn sợ đấy chứ đừng nói chị..."

Khóe miệng Lisa nhếch lên, dở khóc dở cười với cách diễn tả của cô.

'Thật ra thì, với hậu quả như thế,tôi rất mong chờ là đằng khác.'

"Thuốc mua về rồi đây, có cần tôi giúp không?" Lisa hỏi.

"Không cần đâu, vì trinh tiết của chị, cứ để tôi tự làm đi!" Rosé tỏ ra chính trực.

"Trinh tiết của tôi..." Khóe miệng Lisa giật giật.

Rosé chớp mắt: "Chẳng phải chị đã bảo chỉ chấp nhận quan hệ lấy hôn nhân làm tiền đề sao?"

Một người cực kì tốt lại chính trực khó tìm như mò kim đấy bể thế này, nếu cô phá hoại nguyên tắc của người ta, vậy thì đúng là quá tạo nghiệp chướng rồi. Lisa miết miết mi tâm, 'giờ chị muốn rút lại câu nói ấy có còn kịp không?'

Rosé nói xong lại ngập ngừng nói: "Chuyện đó... tôi... không... mặc đồ ở trong."

Lisa gật đầu, đưa thuốc cho cô, sau đó chủ động tránh đi: "Tôi ra ngoài đợi em."

"Được, à, phải rồi, tiện thì chị tìm giúp tôi xem quần áo của tôi với túi xách gì gì đó có còn ở ngoài không nhé?"

"Được."

Lisa ra đến phòng khách, tìm khắp nơi mới thấy một cái sọt đựng quần áo, đồ của Rosé đều trong đấy hết.

Trong túi của cô đang có gì đó phát sáng, điện thoại cô để chế độ rung, có một cuộc gọi tới. Lisa lướt mắt qua, đồng tử ngay lập tức co rút lại. Trên màn hình điện thoại là hai chữ cái – YN. Không ngờ lại là người cho tới giờ chị vẫn chưa tra ra thân phận.

Điện thoại không ngừng gọi đến, màn hình vẫn cứ sáng mãi. Lisa nhìn mấy chục giây, cuối cùng ngón tay thon dài nhấc điện thoại lên, ấn nút nghe.

Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh rất nhỏ như tiếng rót rượu, sao đó một giọng nữ khàn khàn vang lên: "Alo, Bae à, đã nhận được quà chưa? Sinh nhật vui vẻ nhé!"

"..." Lisa không đáp lại.

"Alo?"

Khoảng năm giây sau, khi Lisa nghĩ rằng đối phương sẽ không nói gì nữa, một giọng nói tà mị từ đầu dây bên kia vang lên: "Ha, không phải Chaeyoung đúng không?"

Lisa vẫn im lặng.

Sau đó, bên kia truyền tới tiếng gõ đều lên ly rượu hay mấy thứ đồ thủy tinh gì đó, người bên kia bắt đầu có hứng thú tiếp tục mở lời: "Ai bên đó thế? Để tôi đoán xem... Là đàn ông... Hay Phụ nữ nếu ở cạnh cô ấy vào giờ này... vậy là bạn tình hay vẫn đang giai đoạn tìm hiểu?"

Hắn dừng lại một lúc, khẽ cười một tiếng, ngữ khí mang theo vài phần ác ý nguy hiểm, "Hơ, nếu vẫn là đang trong giai đoạn tìm hiểu, vậy cô ấy có nói cho mấy người biết là cô ấy bắt cá hai tay không? Ừm, không sai đâu, một con cá chính là tôi đấy."

Ý gì đây? Khi Lisa muốn móc thêm nhiều tin tức hơn nữa thì điện thoại bỗng đen ngòm, không ngờ lại máy lại hết pin sập nguồn đúng vào lúc này.

Chị vẫn luôn cho rằng YN là một trong những người yêu cũ của Rosé, nhưng theo ý của đối phương vừa nói thì hắn và Rosé hiện tại vẫn còn có quan hệ?

'Nếu không tại sao hắn phải hình dung bằng từ "bắt cá hai tay" chứ? Chaeyoung có người yêu, chỉ là từ trước đến giờ em ấy chưa từng nhắc tới thôi sao?'

Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Lisa lập tức như có bão.

Có điều, chị rất nhanh chóng bình tĩnh lại, 'rất có khả năng đối phương vì muốn đả kích tình địch mà cố tình nói vậy thì sao?'

"Lisa, tôi bôi thuốc xong rồi! Đồ của tôi có ngoài đấy không?"

"Có." Lisa tỉnh táo lại, cầm đồ của cô vào.

Đợi Rosé thay quần áo xong, Lisa mới quay lại.

Sau khi mặc đồ của mình vào, Rosé thấy thoải mái hơn nhiều, bầu không khí cũng không kì cục như trước nữa, thế nên cô liền tháo băng quấn mắt ra.

Vừa tháo xuống, cô thấy Lisa nhìn mình với ánh mắt phức tạp, cô theo phản xạ sờ lên mặt, khó hiểu nói: "Bị sao à?"

Lisa ngồi xuống cạnh giường: "Chaeyoung, Em có thể kể cho tôi nghe chuyện của em được không?"

"Chuyện của tôi? Chuyện gì của tôi?"

"Chuyện gì cũng được."

Rosé cảm thấy Lisa muốn cô nói chuyện chắc là để chuyển dời sự chú ý của cô, thế nên cô nghĩ một hồi rồi mở lời: "Vậy, để tôi kể cho chị nghe về quê của tôi nhé!"

Tuy không phải là đáp án trong dự đoán của chị, nhưng trăm sông đổ về một biển, thế nào rồi cũng sẽ dẫn đến vấn đề kia.

Huống chi đây là lần duy nhất, cũng là lần đầu tiên cô nhắc tới những chuyện liên quan đến mình trước mặt chị.

Lisa gật đầu: "Được."

"Lisa, ở ngoại ô thành phố Incheon có một thị trấn nhỏ là Namdong-gu, chị có biết không? À, cái nơi nhỏ bé đó chắc chị cũng không biết đâu!"

"Biết, phong cảnh rất đẹp, phim Loạn Thế Anh Hùng đã từng đến đó lấy cảnh."

Rosé vừa nghe thấy vậy liền kích động, "Đúng đó, đúng đó! Hóa ra chị cũng biết à? Trong Loạn Thế Anh Hùng có một cảnh nam nữ chính lăn lộn trên đồng lúa, cảnh đó được quay ở chỗ chúng tôi đấy!" Ờ, lăn cái quỷ quái gì chứ? Lúc này mà cô lại nhắc đến chuyện lăn giường làm gì không biết? Cô lằng nhằng nãy giờ cũng chỉ để quên vụ lăn giường này thôi đấy!

Rosé vội tránh khỏi đề tài nguy hiểm này: "Khụ, chủ yếu là vì chỗ chúng tôi chưa được khai phá thế nên môi trường rất tốt, bầu không khí cũng vô cùng trong lành!"

"Mấy năm trước Hansin hình như cũng có lần đòi tới đó câu cá, có điều lúc đấy tôi bận quá nên không đi được." Trong giọng nói của chị có chút tiếc nuối. 'Nếu khi ấy mình đi, liệu có thể gặp được em sớm hơn không?'

Xét về mặt nào đó, Hansin cũng được xem như là ông tơ bà nguyệt giữa chị và Rosé đấy nhỉ? Tuy lần đó chị không đi, nhưng sau này vẫn gặp được cô. Cũng là vì Hansin đã đưa Mingie tới quán bar, vậy nên mới có những chuyện sau này.

'Ừm, về phải thưởng cho con bé đó mới được!'

"Vậy khi nào có cơ hội chị nhất định phải tới đó thử một lần, tuyệt đối sẽ không làm chị thất vọng đâu! Tới lúc đó tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho chị!"

Nhắc đến quê hương mình, vẻ mặt Rosé trở nên hưng phấn, nhưng sau đó cô lại dần buồn bã: "Hai mươi mấy năm trước không khí còn tốt hơn nữa cơ, khi ấy có rất nhiều người có tiền đến đó nghỉ dưỡng, thậm chí có không ít người còn về đấy dưỡng thai, bao gồm cả Park phu nhân - Chung Hayoon. 24 năm trước..."

Nói đến đây, Rosé bỗng im lặng. Lisa không giục cô, lẳng lặng đợi cô tiếp tục.

Rosé hít sâu một hơi, tiếp tục kể câu chuyện của mình: "Ban đầu, Park phu nhân định sẽ chỉ dưỡng thai ở trấn Namdong-gu sau đó sẽ quay về để sinh con, nhưng không ngờ lại không cẩn thận bị động thai, nên đưa trẻ đã ra đời sớm hơn dự định..."

"Vì không kịp quay về thành phố nên bà ta được đưa đến bệnh viện duy nhất ở thị trấn. Đêm hôm đó, còn có một sản phụ khác cũng đang vội vã nhập viện..."

"Sau đó thì sao?" Lisa hỏi, dù cho chị đã đại khái đoán được sự việc tiếp đó là như thế nào rồi.

Rosé nhún vai: "Sau đó thì máu chó lắm! Cái bệnh viện nhỏ đó thiếu thốn nhân lực, quản lý lỏng lẻo, hai bé gái bị bế nhầm, hơn nữa lại còn nhầm suốt mười tám năm cơ! Chị biết không? Ngay cả nhóm máu của Park Hwayoung cũng giống tôi, thế nên chuyện này vẫn mãi không bị phát hiện ra!"

"Vậy sau đó tại sao lại phát hiện ra được?"

Rosé nghiêng đầu cười với Lisa: "Cái này thì phải cảm ơn ông chú phong lưu không biết tiết chế của tôi rồi!"

"Park Chin Hae?" Lisa cũng có chút ấn tượng, nhưng cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết ông ta là một tay ăn chơi có tiếng của Seoul năm đó.

"Đúng thế, chú Hai tôi là một gã play boy chính hiệu, kết hôn rồi mà vẫn cặp kè chơi bời với đám con gái bên ngoài, còn cho ra không ít thành quả đâu, ông ta có tổng cộng ba cô con gái và một cậu con trai."

"Nhà họ Park cũng không biết là vì phong thuỷ hay là vấn đề gì, đến đời này, Park Shi Hoo và Park Chin Hae chẳng đẻ nổi một cậu con trai, cho nên đứa con trai ngoài giá thú đó mới trở thành đứa cháu trai duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Park."

"Chú Hai tôi trong khoảng thời gian đó đắc ý vô cùng, cho rằng mình có thể thừa kế gia sản, ai biết được đứa cháu trai duy nhất đó lại bị phát hiện ra không phải là con ruột. Hoá ra ông ta bị đàn bà bên ngoài cắm sừng haha! Kế tiếp, chị có đoán ra được không?"

Lisa cực kì yêu thích nét lanh lợi ánh lên trong đôi mắt cô, chị suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau đó, ông nội em trong cơn tức giận đã kiểm tra toàn bộ ADN của con cháu trong nhà một lượt, kết quả phát hiện ra Park Hwayoung không phải người nhà họ Park?"

Rosé vạch đen đầy đầu: "Có còn tử tế trò truyện được nữa không đây... để chị đoán, thật đúng là chẳng thú vị gì cả."

Lisa cười khẽ: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm."

Rosé hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Tra xét xong mới phát hiện chuyện tôi và Park Hwayoung bị nhầm, sau đó thì tôi được đưa về nhà họ Park!"

Thấy cô dùng ngữ điệu nhẹ tênh để nói về chuyện này, Lisa nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Bọn họ đối xử với em không tốt sao?"

Rosé vốn dĩ không cảm thấy gì, không biết tại sao được Lisa nhẹ nhàng xoa đầu như vậy, trong thoáng chốc cô lại cảm thấy thật tủi thân. Con người ấy à, quả nhiên phải được người khác quan tâm thì mới cảm thấy tủi thân, không có ai để ý thì tủi thân cho ai xem?

Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu tủi thân của cô, Lisa dang rộng hai tay: "Vòng tay của tôi sẵn sàng cho em mượn này."

Vẻ mặt của Rosé có chút kinh ngạc, sau đó nghiêng đầu đi: "Không cần! Chị lại đang dụ tôi phạm tội đấy, biết không?"

Lisa không nói gì tiếp tục chăm chú nhìn vào cô: "Còn cha mẹ nuôi của em thì sao, bọn họ có đối xử tốt với em không?"

Nhắc đến cha mẹ nuôi Rosé mới có chút vui vẻ: "Bà nội tôi là người trọng nam khinh nữ, bà ấy không thích tôi, lúc tôi sinh ra suýt chút nữa thì bị bà ấy trực tiếp ném xuống sông cho chết đuối, sau đó, còn từng bỏ rơi tôi một lần, nhưng may là ba tôi lại tìm tôi về. Mẹ tôi, bà ấy... cũng đối xử rất tốt với tôi, tôi còn một cậu em trai rất biết nghe lời nữa!"

Nghe đến đoạn suýt chút nữa thì bị vứt xuống sông chết đuối, tim của Lisa đau nhói. Khi nhắc đến mẹ, thần sắc của cô cũng có chút kì lạ, nhưng chị cũng không truy hỏi.

"Tôi rất yêu thích gia đình trước đây của tôi, năm đó khi bọn họ nói cho tôi biết tôi không phải con ruột, tôi quả thật cảm thấy nhưng trời sụp đất nứt đến nơi. Nhưng với thế lực của nhà họ Park, tôi căn bản không có sự lựa chọn. Nếu như năm đó tôi kiên quyết không đi thì biết đâu sẽ khác, nhưng mà..."

Rosé thở dài: "Nhưng lúc đó tôi lại yêu một người, tôi cần có một thân phận để xứng với chị ấy."

Ánh mắt Lisa lóe lên: "Lee Hanchee?"

Rosé gật đầu sau đó cười nói: "Có phải chị đang thấy kì lạ là với thân phận của tôi lúc đó làm sao lại có thể quen biết một Đại tiểu thư như Lee Hanchee, đúng không?"

Để tránh cho Lisa đoán trúng lần nữa, Rosé chẳng thèm thừa nước đục thả câu thêm lần nữa mà tự trả lời luôn: "Bởi vì hồi nhỏ phổi của Hanchee yếu, chị ta đến nơi chúng tôi sống để dưỡng bệnh, chị ta là hàng xóm cạnh nhà tôi bảy năm liền."

"Lần đầu tiên tôi gặp chị ta đúng vào lúc chị ta đang phát bệnh, cho nên tôi giúp chị ta, đưa chị ta về nhà. Sau đó chúng tôi dần dần quen biết nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, từ ngữ miêu tả đẹp biết bao! Haizz, nhưng, cuối cùng thì hiện thực lại nói cho tôi biết, đây không phải là câu chuyện cổ tích của cô bé lọ lem, mà là chuyện về "Đông Quách tiên sinh và con sói*"!"

(*Đông Quách tiên sinh và con sói: câu chuyện về sự vong ơn bội nghĩa của con sói. Mọi người hỏi chị Goole để biết thêm chi tiết. Vì để giữ nguyên trạng thái cho nhân vật nên khúc này mình giữ nguyên không đổi)

"Đừng buồn, cô ta không xứng với em." Lisa an ủi.

Không ngờ bất tri bất giác mình lại nói về tình cũ với Lisa, Rosé gãi gãi đầu ngại ngần nói: "Lạc đề mất rồi, nói tiếp về nhà họ Park nhé... Bởi vì Park Shi Hoo và Chung Hayoon đều không nỡ xa đứa con gái đã nuôi dưỡng mười tám năm, cho nên sau khi tôi trở lại đã không đưa Hwayoung về nhà họ Oh nữa, Hwayoung vẫn là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Park."

"Những chuyện sau đó chắc chịi cũng tưởng tượng ra được rồi nhỉ, khoảng cách mười tám năm đâu thể thu lại chỉ trong một sớm một chiều được, so với Park Hwayoung được hưởng sự dạy dỗ tinh anh của nhà giàu thì tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa."

"Năm đó, tôi thật quá ngu xuẩn. Lúc mới đầu còn coi cô ta như bạn bè, còn cô ta lại lợi dụng lòng tin của tôi, lừa tôi rằng nước chanh dùng để rửa tay là đồ uống, tặng tôi cái váy rẻ tiền để mặc đi dự tiệc, dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt để cách ly tôi khỏi nhà họ Park, đẩy tôi ra khỏi gia đình đó... Những kẻ trong vòng xã giao của nhà họ Park đều đã quen thuộc với Park Hwayoung, là một đám cùng một giuộc với cô ta, bề ngoài thì coi tôi là bạn, nhưng trong lòng âm thầm chế giễu tôi là con nhà quê. Thậm chí ngay cả cha mẹ ruột cũng chán ghét sự tồn tại của tôi, cảm thấy tôi là vết nhơ của họ... sau đó là đến lượt Hanchee...."

Sau Hanchee, còn là thứ quan trọng nhất của một cô gái, danh dự và sự trong sạch, tất cả đều bị giẫm đạp huỷ hoại. Rosé dần dần ôm lấy đầu gối: "Hôm nay trong lúc quay phim, đạo cụ xảy ra vấn đề, súng của tôi không cẩn thận khiến Park Hwyoung bị thương. Trong bệnh viện, mẹ ruột của tôi, một câu cũng không để tôi nói đã cho tôi ăn một cái tát, cha ruột của tôi, khi đối mặt với tôi cũng chỉ có sự chỉ trích và uy hiếp..."

Rosé ngơ ngác nhìn ra màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, giọng nói trở nên nhỏ dần: "Lúc đó không biết tại sao dây thần kinh căng thẳng suốt 5 năm nay của tôi đột nhiên đứt phựt. Tôi chợt cảm thấy tất cả đều chẳng có nghĩa lý gì cả, cảm thấy tôi sống thật thất bại, có phải là tôi quá tệ cho nên tất cả mọi người đều ghét tôi? Sự cố gắng mấy năm nay của tôi rốt cuộc có ý nghĩ gì không..."

Cô vừa mới dứt lời, Lisa đột ngột túm chặt lấy vai cô xoay người cô lại: "Park Chaeyoung, nhìn tôi này. Không phải là tất cả mọi người đều ghét em! Người tồi tệ là bọn họ, không phải em! Em hiểu không?"

Đôi mắt của Rosé đỏ lên. Dù bình thường cô luôn tỏ ra mình không để ý nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ mà một cô gái trẻ mới hai mấy tuổi mà thôi.

Lisa ôm cô vào lòng, khe khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô... Rosé chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình hơi nằng nặng nhưng lại không biết đó là cái gì.

Ánh mắt sâu thẳm của Lisa nhìn cô cực kì nghiêm túc: "Chaeyoung, nếu như em hoài nghi bản thân mình, vậy em hãy thử tin tôi xem, em rất tốt. Trên đời này không có ai tốt hơn em cả."

Rosé nín khóc mỉm cười: "Lời của La đại boss đương nhiên là tôi tin rồi!"

Lisa nhẹ nhõm thở phảo, vừa nãy, sự thất vọng cùng cực thoáng hiện lên trong đáy mắt cô khiến chị hoảng hốt. Sau một khoảng trầm lặng, Lisa chủ động lên tiếng: "Chaeyoung, tôi có thể hỏi em một chuyện được không?"

"Chuyện gì?" Rosé nghiêng đầu hỏi.

Có phải là vì thích một người nên cho dù cô ấy có làm cái gì thì vẫn thấy đáng yêu? Lisa không kìm được đưa tay lên xoa đầu cô: "Em có thích kim cương không?"

"Hả?" Rosé không ngờ chị đột nhiên lại hỏi một vấn đề kì quái như vậy: "Tại sao lại hỏi cái này?"

"Hôm nay là sinh nhật em, Mingie muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho em, hình như là kim cương, con bé lo cô sẽ không thích nên tôi hỏi hộ nó." Lisa nói mà mặt không đổi sắc.

"Hoá ra là vậy à..." Rosé nghe thế liền gãi đầu, sau đó nói: "Cái này thì... chắc chẳng có cô gái nào không thích kim cương nhỉ? Nhưng mà chỉ là sinh nhật mà thôi, một đứa trẻ như nó tặng tôi thứ quý giá như vậy, tóm lại thì cũng không được hay cho lắm, không cần phải làm thế đâu. Tự làm thứ gì đó thì tốt hơn nhiều!"

Lisa làm ra vẻ như vô ý nói: "Cũng chẳng phải là thứ gì đắt tiền, viên kim cương mà cô nhận được ở đoàn làm phim mới là trân phẩm, chỉ sợ cô nhìn thấy nó rồi, những cái khác cô không để vào mắt."

Rosé nghe thế lập tức đỡ trán: "Chị cũng biết chuyện này à? Quả nhiên là tiếng xấu đồn xa... Chị đừng có so với cái tên "cực phẩm" đấy, cô ta bị thần kinh đấy!"

"Người đó là người yêu em à?" Lisa hỏi.

Rosé tý nữa thì sặc nước bọt: "Khụ... tôi còn yêu đời lắm! Sao chị lại có cái ý nghĩ đáng sợ như vậy?"

"Bởi vì thái độ của em rất thân thiết." Giọng điệu Lisa có chút âm u.

Rosé đau đầu: "Ôi trời ơi! Thân thiết ở đâu ra chứ, chửi cô ta là đồ thần kinh cũng là biểu hiện thân thiết à?"

Lisa gật đầu: "Đối với tôi mà nói, lúc nào em cũng rất khách khí với tôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ nặng lời với tôi cả."

Rosé quả thực không biết nói thế nào nữa, 'Chẳng lẽ La đại ma vương là "M" trá hình à? Chỉ có "M" mới thích ngươi khác thô lỗ với mình thôi?'

(*M: chỉ những người thích bị hành hạ và tìm được khoái cảm trong đó.)

"Tóm lại là bây giờ tôi và cái tên chết tiệt đó không có bất cứ quan hệ gì cả! Cô ta... là một tên thần kinh, suốt ngày chỉ thích cầm kim cương ném người khác! Hôm nào gặp lại tôi nhất định phải ném trả vào mặt cô ta!" Rosé nói với ngữ khí ung dung nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa sự kiêng kị.

"Bây giờ không có, vậy thì quá khứ đã từng có?" Lisa chính xác bắt lấy trọng điểm.

Rosé khẽ ho một cái: "Cái đó... nếu một ngày thôi cũng được coi là có thì... chắc cũng có thể được tính là từng có đi..."

Rosé tự nhiên cảm thấy có hơi để ý đến cái nhìn của Lisa đối với bản thân, cô túm tóc nói: "Lisa, chị có thấy chuyện tôi từng có nhiều người yêu như thế... có phải là rất hư hỏng không?"

Vẻ mặt của Lisa nghiêm túc như thể đang phải trả lời vấn đề gì đó đặc biệt quan trọng: "Không, mỗi người đều có một cách sống riêng, cũng có những chuyện mà người khác không thể biết. Người không biết chân tướng đều không có bất kì lí do nào để đứng trên quan điểm đạo đức mà phán xét và chỉ trích em cả."

Rosé cảm thấy ấm áp, lập tức cười lên: "Lisa, sao tôi cứ cảm thấy chị như thể là fan não tàn của tôi ấy nhỉ? Dù tôi có làm gì, nói gì đi nữa thì chị vẫn thấy tôi làm đúng?"

"Fan não tàn?" Lisa không hiểu ý nghĩa của từ này cho lắm.

"Đúng thế, chính là kiểu fan bất kể dù đúng hay sai, dù có thế nào cũng ủng hộ thần tượng của mình một cách vô điều kiện!" Rosé giải thích.

Lisa suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm: "Ừ, rất chẩn xác đấy."

Rosé: "..."

Rosé trầm mặc như đang cố đè nén cái gì đó, một hồi lâu sau, cô thở dài một tiếng: "Lisa... Chị có biết là..."

"Sao thế?"

"Chị có biết là... chị còn đáng sợ hơn cả thuốc kích thích không?" Vẻ mặt Rosé rối rắm sau đó đầy đau khổ cầm cổ áo kéo kéo.

'Má nó chứ! Nói chuyện lâu như thế để dời sự chú ý mà mãi chả thấy chuyển gì hết trơn vậy? Cái gã này sao hơi một tí là lại thả thính thế? Mà đáng sợ nhất chính là vẻ mặt chị ta còn hết sức vô tội không hề ý thức được điều này!'

Cái gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, thả mà như không thả, đây chính là cảnh giới tối cao của thả thính... Đầu óc của cô đã hỗn loạn đến mức không còn biết mình đang nghĩ cái gì nữa.

"Lại khó chịu nữa à?" Lisa căng thẳng hỏi han.

Rosé vuốt thái dương đang giật giật liên hồi, không chỉ đơn giản là khó chịu thôi đâu, tác dụng của thuốc lần này còn đáng sợ hơn lúc mới đầu, giờ khắc này trong mắt cô, Lisa quả thật chẳng khác gì nam chính trong mấy bộ anime sến súa của thiếu nữ, đi kèm là background music và cả hiệu ứng cánh anh đào hồng phấn bay bay...

Lý trí đang đấu tranh kịch liệt với "phản ứng màu hồng" mà chị ta mang đến, cô cảm thấy mình sắp tẩu hoả nhập ma đến nơi.

Chỉ trong có mấy phút ngắn ngủi, nhìn thấy Rosé đầu đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, vẻ mặt của Lisa lập tức thay đổi: "Rốt cuộc là khó chịu ở đâu, vừa nãy không phải là đã ổn rồi sao? Là khó chịu kiểu như thế nào... kiểu đó... hay là kiểu khác?"

Lisa có chút ngại ngùng bởi vì nhớ câu nói vừa nãy của cô, cô nói chị còn đáng sợ hơn cả thuốc kích thích. Đây chính là lời khen tặng hay nhất mà chị từng nghe.

Đôi mắt của Rosé đỏ cạch, nhìn chị không chớp mắt. Lisa bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cảm thấy dường như trong mình đang cũng đang nổi lên một ngọn lửa.

Rosé dùng sức lắc đầu thật mạnh, sau đó quăng mình xuống mặt giường, bất đắc dĩ nhìn trần nhà trên đỉnh đầu: "Ài, tôi cảm thấy tối nay tôi vẫn phải chịu đựng tiếp... Lisa, nếu lát nữa tôi mà không chịu được... chị nhất định phải đánh ngất tôi đấy nhé!"

Lisa trầm ngâm: "Thực ra, tôi có thể..."

Rosé lập tức ngắt lời chị: "Ngừng, ngừng, ngừng ngay lại, đừng nói nữa! Tôi xin chị đấy Boss đại nhân, tha cho tôi đi, kẻ tiểu nhân này thực sự không chịu được sự trêu chọc của ngài nữa đâu!"

Lisa khẽ nhướng mày: "Em đang nghĩ gì thế? Tôi nói là tôi có thể ra ngoài mà."

"Ặc... Thế à?" Rosé lúng túng sờ mũi mình, ấp úng nói: "Nhưng tôi sợ ở một mình... sẽ... sẽ thấy chán!" Cô ngại không dám nói ra hai chữ sợ hãi.

Lisa lại hiểu rõ sự bất an trong lòng cô, chị dịu dàng hỏi: "Bằng không thì chúng ta về nhà?"

Về nhà...?

Rosé ngẩn ra, khoảnh khắc nghe thấy hai chữ "về nhà" đó, thế mà cô lại lập tức nghĩ ngay đến nhà Manoban.

"Thôi, không cần đâu, dáng vẻ của tôi bây giờ như thế này..." Cô không muốn mang những thứ dơ bẩn này về nơi đó.

Rosé liếc về phía tập tài liệu cùng với máy tính xách tay của chị đặt ở bên giường: "Chị làm chuyện của chị đi! Tôi ngồi thiền một chút chắc sẽ không loạn nữa đâu!"

Lisa cười khẽ: "Được."

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch theo quy luật, giống như một khúc nhạc an thần dịu dàng nhất trong trên thế giới này.

Vẻ mặt của cô gái dần bĩnh tĩnh, từ từ nhắm lại... Cảm nhận được nhịp thở bình yên đều đặn của cô, Lisa tạm thời dừng việc trong tay, cẩn thận từng chút một đắp chăn cho cô.

Cô gái bĩu môi, vô thức túm chặt lấy ngón tay chị, miệng lầm bầm mấy chữ: "Lalisa..."

Cả người Lisa run lên.

'Em ấy đang giọi tên mình.'

"Ừ, đừng sợ, có tôi ở đây." Lisa cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên khoé môi cô gái nhỏ.

Chỉ là, sự dịu dàng trên gương mặt đó còn pha lẫn vẻ phức tạp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro