Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chey So-hee tôi cũng chỉ nhận mình con bé là con dâu nhà này thôi!!!

Nghe bác sĩ trả lời, tất cả mọi người đều ngây ra.

Không biết qua bao lâu, giọng kích động truy hỏi của Hansin mới vang lên: "Cái gì là không tự chủ được hô hấp, cái gì là phản xạ não biến mất... những câu hình dung này... chẳng lẽ không phải là đang hình dung người chết à? Phiền bác sĩ có thể nói rõ hơn một chút được không?"

Bác sĩ mổ chính là viện trưởng, ông biết cuộc phẫu thuật này quan trọng nhường nào, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nói thật: "Lúc bệnh nhân vào đây đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, trước mắt chúng tôi chỉ có thể dùng máy hô hấp và thuốc để duy trì dấu hiệu sống cho bệnh nhân, một khi rút máy thì bệnh nhân sẽ lập tức tử vong."

Bác sĩ vừa nói xong, khắp hành lang lại rơi vào im ắng.

Chey So-hee lập tức trắng mặt ngã ngồi xuống ghế: "Sao lại thế được... Sao lại như thế được..."

Lalisa lại hệt như một bức tượng, ngồi im đó chẳng hề nhúc nhích.

Bác sĩ nói xong thì đưa mắt nhìn về phía Lalisa: "Xin gia đình nén bi thương! Thực xin lỗi nhưng bây giờ tôi vẫn phải hỏi một câu theo thông lệ... tiếp tục duy trì tính mạng của bệnh nhân... hay là... rút máy để bệnh nhân an tâm ra đi..."

"Tiếp tục duy trì tính mạng của bệnh nhân thì sẽ ra sao?" Sau một lúc lâu sau, Oh Dong Hae run rẩy hỏi.

"Tiếp tục duy trì thì... sẽ là người thực vật, có thể sẽ phải nằm trên giường cả đời. Thông thường, dùng máy và thuốc để duy trì thì nhiều nhất cũng chỉ duy trì thêm được vài chục năm, vì qua thời gian dài các chức năng cơ thể của bệnh nhân sẽ dần thoái hóa..." Bác sĩ trả lời rồi thở dài một hơi, mặc dù vẫn được tính là còn sống nhưng cũng chịu khổ mà thôi.

Bác sĩ nói câu nào thì trái tim mọi người lại lạnh thêm câu đấy.

"Đương nhiên là tiếp tục duy trì rồi, cho dù là người thực vật thì cũng sẽ có ngày tỉnh lại mà!" Hansin vội nói.

Bác sĩ gật đầu: "Đúng là như vậy, mặc dù cơ hội rất thấp nhưng cũng đã có rất nhiều tiền lệ rồi."

"Vậy ông còn phải hỏi à? Đương nhiên là tiếp tục duy trì!" Hansin trực tiếp ra quyết định luôn.

Vẻ mặt bác sĩ có chút không chắc chắn, cuối cùng vẫn nói với Lalisa: "La đổng, ý của chị..."

Hansin thấy bác sĩ vẫn còn hỏi ý kiến chị Hai mình thì sốt ruột không thôi 'hỏi chị Hai mình vấn đề này thì có khác gì lấy dao đâm vào tim chị ấy không?'

Không biết đã qua bao lâu, trong hành lang trống rỗng mới vang lên giọng nói đã vỡ khàn không thành tiếng: "Tiếp tục duy trì."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Bác sĩ thở dài rời đi.

...

Trong phòng bệnh cao cấp.

Lúc này đây, cô gái vẫn luôn phóng khoáng tự do như một ngọn gió đang mình đầy thương tích lẳng lặng nằm trên giường, mất tất cả tri giác, chỉ có thể dựa vào máy hô hấp để duy trì tính mạng.

Lalisa lặng người ngồi trước giường bệnh, cẩn thận cầm lấy bàn tay chi chít vết thương của cô, khẽ cúi đầu in lên đó một nụ hôn nhẹ, cứ như chị đang sợ quấy nhiễu đến cô dù biết có thể cô sẽ không tỉnh lại được nữa...

'Chaeyoungie... xin lỗi... Tha thứ cho sự ích kỉ của chị...'


'Chị không thể để em đi được... Xin lỗi...'


Phía ngoài cửa, Chey So-hee và Chun Ae áy náy tự trách nên không vào, vẻ mặt nặng nề quan sát tình hình trong phòng bệnh thông qua cửa kính. Bọn họ trông thấy đứa con lớn vẫn luôn nói năng cẩn trọng, đối với ai cũng lãnh đạm hờ hững, ngay cả khi gặp khó khăn cũng vẫn không đổi sắc mặt... thế mà lúc này đây lại đang cầm hai tay của cô gái nọ, cúi đầu... khóc không ra tiếng...

Cô gái này, từ trước tới nay bọn họ đều hiểu lầm cô, hoài nghi cô, phủ nhận hết tất thảy những gì cô làm cho Mingie, luôn tự cho rằng cô sẽ làm hại tới Mingie. Thế nhưng cuối cùng, lúc Mingie nguy hiểm nhất thì lại chỉ có mình cô liều mình bảo vệ Mingie.

Trong đầu họ lại hiện lên cảnh cô gái dù có trúng đạn vẫn cứ ôm Mingie chạy thật nhanh, lúc thấy pháo bay đến, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là bảo vệ đứa bé trong lòng mình, trái tim của Chey So-hee đau đớn vì áy náy và hối hận. Lúc đó, con bé đã phải chịu đau đớn và tra tấn đến mức nào mới có thể bảo vệ được Mingie bình yên vô sự.

Cho dù bà không hiểu nhưng cũng nhìn ra được thân thủ cô rất tốt, bằng vào thân thủ của cô, nếu không phải vì còn có Mingie thì chắc chắn sẽ chạy trốn được. Huống hồ tai họa lần này chẳng liên quan gì đến cô thế mà cô lại vì Mingie mà làm đến mức đó.

Cô gái này thật sự thích Mingie, yêu thương Mingie... Tình yêu này vốn chẳng hề thua kém tình yêu mà người mẹ dành cho con mình!

'Một người mẹ thì sao có thể hại con mình được?'

Chey So-hee nhìn cô gái mình đầy vết thương trong phòng bệnh, hối hận khôn nguôi: "Đều là lỗi của tôi... tôi không nên cứ nghĩ sai về con bé... người Lisa tin tưởng... người Mingie thích... sao lúc đó tôi không tử cố tìm hiểu con bé hơn..."

"Nếu như tôi tin tưởng Lisa và Mingie... tin tưởng con bé... thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra..."

"Bây giờ con bé thành ra thế này... tôi phải đối mặt với Lisa thế nào đây... chờ Mingie tỉnh lại... tôi phải giải thích với thằng bé thế nào đây..."

Nghe vợ mình nghẹn ngào, Chun Ae cũng đứng ngẩn ra đó không nói gì, chỉ trong một đêm mà tóc ông đã bạc trắng, như thể đã già đi mười tuổi...

Cháu nội đã được cứu rồi... Nhưng nhìn cô gái trong phòng bệnh kia...

Nhà Manoban bọn họ nợ cô gái này rất nhiều, dù bọn họ có lấy hết tất cả ra cũng chẳng thể nào báo đáp lại...

Sai một li đi một dặm, vì ông cố chấp nên suýt hại chết cháu trai mình, cuối cùng lại khiến cho một người vô tội khác phải gánh hết hậu quả.

Nếu như có thể, ông tình nguyện người phải chịu tất cả nhưng điều này là ông, nhưng bây giờ có nói thế nào cũng không thể vãn hồi lại được...

...

Cuối hành lang tĩnh mịch.

Annie ngây người mãi một hồi lâu rồi mới cầm điện thoại lên gọi: "Alo..."

"Cô ấy sao rồi?" Đầu bên kia có tiếng đàn ông khàn khàn.

Annie im lặng thật lâu, người bên kia cũng im lặng theo, không hề thúc giục.

Mãi sau, Annie mới hít sâu một hơi rồi nói: "Vừa phẫu thuật xong, dù thành công nhưng vết thương của anh Yeong quá nặng, không thể tỉnh lại. Trước mắt, chỉ có thể duy trì tính mạng bằng máy hô hấp. Nếu may thì chắc ngày nào đó sẽ tỉnh lại... hoặc cũng có thể... cả đời này sẽ không tỉnh lại."

Cô nói xong, đầu dây bên kia vẫn im lặng, mãi không trả lời...

"Chị YooNa?" Annie lo lắng gọi một tiếng.

"Không sao, cô cứ ở đó, nếu giúp được gì thì giúp." Woon YooNa nói xong liền cúp điện thoại.

Trong bóng tối, Woon YooNa ngẩn ngơ nhìn đồ thị cổ phần phức tạp đang chạy trên màn hình máy tính, khẽ lẩm bẩm: "Hừm, đống đồ chơi này... coi như tặng em làm của hồi môn đi... Nếu như em không tỉnh lại thì cô gái khác sẽ được lợi mất thôi..."

Mặt trời ló dạng, ánh sáng rực rỡ phủ phắp thành phố.

Trận giao tranh đoạt quyền oanh liệt giữa con trưởng và con riêng nhà Manoban, trận đại chiến giữa Tập đoàn BP và Công ty đầu tư mạo hiểm Big Bang kết thúc bằng sự thắng lợi của Tập đoàn BP.

Vì số cổ phiếu đầu đầu tư quan trọng của Big Bang sụt giảm mạnh dẫn đến đến tổn thất nặng nề và cũng phải bồi thường khoản phí vi phạm hợp đồng kếch xù cho đối tác nên không thể không bán tháo cổ phần của BP trong tay ra, trong vòng một đêm đã hoàn toàn thối lui khỏi ban hội đồng quản trị của BP.

Nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã mang tới ảnh hưởng nặng nề cho BP, hiện tại còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, mà đối thủ cũng có thể phản công bất cứ lúc nào.

Hansin như trưởng thành chỉ trong một đêm, vị tiểu thư luôn bất cần đời lúc này lại yên lặng gánh vác hết thảy, gia đình lộn xộn, công ty lại xảy ra vô số vấn đề...

Từ sau khi Rosé phẫu thuật xong, Lalisa không hề rời cô lấy một bước.

Hansin quay đầu đi giấu đôi mắt đỏ ửng, sau đó lại nhìn người ngồi trước giường bệnh nghiêm túc nói: "Chị Hai, chị yên tâm, chuyện công ty đã có em, em cũng sẽ chăm sóc ba mẹ... chị... chỉ cần ở bên chị dâu... còn lại không cần nghĩ gì nữa cả...."

Cô rất rõ lúc này chị Hai mình đang đau đớn và hối hận đến nhường nào.

Đến tận lúc này cô vẫn nhớ như in khoảnh khắc trước lúc nhận được tin dữ, Lalisa đột nhiên bảo cô đi đón Rosé, để cô nằm trong phạm vi chị nhìn thấy được.

Chỉ sợ lúc đó chị đã linh cảm được nguy hiểm rồi...

Lalisa cầm chặt hai tay cô, khóe miệng đắng chát, bây giờ ở bên cô... còn có ích gì nữa...

Mặc dù chị không muốn thừa nhận nhưng quả thật là những bức ảnh kia đã khiến chị ghen ghét với người nọ, khiến chị mất hết lí trí và phán đoán, một lòng muốn giải quyết tất cả nhưng lại không để ý đến thứ quan trọng nhất.

'Chị luôn để cô đợi... đợi tất cả những chuyện này kết thúc...'

'Vậy mà bây giờ, cô lại không thấy được...'

Nếu như chị có thể lo lắng chu toàn thêm chút nữa thì chắc chắn những chuyện này sẽ không xảy ra... nghĩ đến những chuyện này, sự tuyệt vọng và hối hận gần như nuốt chửng cả con người chị.

Chị nghĩ, nếu lúc đó chị chu toàn thêm một chút, tỉnh táo thêm một chút, không xúc động như thế... Nếu ngay từ đầu chị không trêu chọc đến cô... nếu như chị không ép buộc cô vào thế giới của mình...

Cô phóng khoáng tự do như vậy, sôi nổi như thế, người cô thích chắc cũng giống như cô...

Nhưng cô lại vì chị mà thu hết góc cạnh lại, bẻ gãy đôi cánh, thay đổi bản thân, chịu thiệt thòi về mình, đến ngay cả tính mạng mình cũng giao ra...

"Có lẽ... từ lúc bắt đầu chị đã sai... Chị không nên ép cô ấy ở cạnh chị..." Lúc này đây, giọng nói của chị như mất hết sự lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, yếu ớt đến nỗi dường như chỉ cần chạm vào là sẽ lập tức vỡ tan.

Hansin chưa hề trông thấy dáng vẻ yếu ớt thế này ở Lalisa bao giờ, tim cô ta nhói đau: "Chị, chị nói bậy gì thế! Chaeyoungie thật lòng thích chị đó!"

Hansin lo lắng không thôi đang muốn an ủi thì điện thoại đột nhiên vang lên, là Chey So-hee gọi tới.

"Alo, mẹ, sao thế ạ?"

"Alo, Hansin à, con mau qua đây đi, tốt nhất là bảo chị con tranh thủ qua nữa, Mingie tỉnh rồi..." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hốt hoảng của Chey So-hee.

Mặt Hansin lập tức căng cứng: "Mingie tỉnh rồi sao? Được, con lập tức đến ngay!"

Trong phòng bệnh VIP.

"Mingie... tỉnh rồi à... có đói bụng không? Muốn ăn gì? Bà nội bảo người làm cho con!"

"Mingie, con có thấy trên người có chỗ nào không thoải mái không? Nói ông nội nghe đi!"

...

Chey So-hee và Chun Ae dè dặt đỡ Mingie dậy, đứng trước giường bệnh ông một câu bà một câu lo lắng hỏi han.

Trên giường bệnh, Mingie yên lặng ngồi thừ người ở đó, mu bàn tay bị xước đã được dán miếng băng dán cá nhân nhỏ, khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng nhìn vào Chey So-hee và Chun Ae đang nói chuyện với mình.

Lúc Hansin và Lalisa chạy tới liền thấy một cảnh như thế.

"Hansin, Lisa... hai con mau đến xem Mingie! Mingie làm sao thế này? Sau khi tỉnh lại vẫn ngơ ngác như thế, không có phản ứng gì! Hỏi nó cũng không nói!" Vẻ mặt Chey So-hee tràn đầy lo lắng và bối rối.

Hansin đi qua ôm lấy Mingie khẽ vỗ vỗ vai cậu nhóc: "Mingie, đừng sợ, không sao rồi, cháu an toàn rồi, không có người xấu tổn thương cháu nữa! Cháu xem, ông nội, bà nội, tất cả mọi người đều ở đây! Mọi người đều sẽ bảo vệ cháu!"

Lúc này, cửa phòng bệnh đẩy ra, Hyun Ki mang mấy hộp cơm đến: "Phu nhân, đồ ăn chuẩn bị xong rồi!"

"Ừ, nhanh mang tới đây!" Chey So-hee vội vàng nhận lấy: "Mingie à, lâu không ăn gì, chắc là đói bụng rồi nhỉ, ăn chút gì trước được không?"

"Đúng đúng đúng... Ăn chút gì trước đã!"

Mọi người bận rộn nửa ngày nhưng cho dù họ có nói gì, làm gì, cô nhóc trên giường bệnh vẫn cứ đỡ đẫn, từ đầu chí cuối vẫn chẳng hề có phản ứng nào.

Chey So-hee bê hộp cơm trong tay khóc nấc lên: "Phải làm sao bây giờ..."

Chun Ae nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tràn đầy chán chường.

Cuối cùng ông vẫn hại Mingie...

Vốn dĩ nhờ con bé kia kiên nhẫn đồng hành mà Mingie đã hoàn toàn hồi phục, trở nên hoạt bát thông minh khiến ai ai đều thích, thế mà bây giờ tình trạng lại nặng hơn lúc trước...

Hansin đỏ mắt nói: "Chắc là Mingie biết, biết Chaeyoungie vì nó... nó không muốn tỉnh lại, như thế mới có thể không phải đối diện với mấy chuyện này..."

Bầu không khí trong phòng bệnh như ngưng lại.

Không biết qua bao lâu, Lalisa bước tới trước giường bệnh lặng im nhìn ánh mắt vô hồn của con gái: "Ba dẫn con đi thăm mẹ."

Chey So-hee nghe vậy liền cuống lên: "Như vậy sao được!"

Chun Ae cũng cau chặt mày: "Mingie chịu kinh hãi lớn như thế, tình hình bây giờ đã đủ tệ rồi, nếu nhìn thấy dáng vẻ của con bé bây giờ..."

Lalisa cúi người, bế con gái lên: "Sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt."

"Nhưng mà... chuyện này quá tàn nhẫn..." Chey So-hee mặc dù biết không thể gạt chuyện này được nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng.

Lalisa ôm con gái đến phòng bệnh của Rosé, đến cửa, chị nhẹ nhàng đặt con bé xuống.

Cô nhóc đứng trước cửa ra vào, ánh mắt máy móc rơi về phía giường bệnh.

Một cô gái có sắc mặt trắng bệch đang nằm trên đó, cả người đều bị băng bó, miệng đeo bình ô xi, còn có rất nhiều ống dây phức tạp, trông rất đáng sợ.

Người nằm trên giường bệnh, người trông rất đáng sợ đó, là mẹ của nhóc.

Chun Ae, Chey So-hee và Hansin đều rất lo lắng cho Mingie, sợ cô nhóc thấy cảnh này sẽ không kìm lòng được, thậm chí còn bảo bác sĩ chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Nhưng mà, thứ chờ đợi bọn họ lại là tình hình còn xấu hơn cả lúc cảm xúc sụp đổ.

Cho dù đã thấy Rosé nhưng Mingie vẫn không hề có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn đờ đẫn không khác gì trước đó, chẳng hề thay đổi chút nào...

Chuyện bọn họ lo lắng nhất... vẫn xảy ra...

Cô nhóc tận mắt thấy Rosé trúng đạn bị thương, lại bị Rosé đánh ngất trong lúc đang hoảng sợ bất an. Thậm chí, rất có thể giây phút cuối cùng cô nhóc còn nhớ trong ý thức là mơ màng tỉnh lại trong lòng Rosé đang đầy máu...

Trong tiềm thức của cô nhóc, có lẽ là Rosé đã chết rồi, vì thế cô nhóc cũng chết theo mẹ, vĩnh viễn chìm vào trong thế giới kia.

Nhìn cháu nội hệt như người gỗ không hề có tình cảm gì, không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, vẻ mặt Chey So-hee và Chun Ae tràn đầy tuyệt vọng.

Trước đó, là nhờ Rosé nên Mingie mới thoát ra được. Nhưng lúc này, đã không có Rosé thì ai có thể kéo con bé ra khỏi bóng ma đó lần thứ hai đây?

Hansin cuống lên, bước vội qua ôm lấy Mingie đi tới trước giường bệnh của Rosé, đặt cô nhóc ngồi bên mép giường của Rosé, cầm tay cô nhóc chạm lên mặt Rosé: "Bảo bối, cháu xem, là mẹ mà!"

Nhưng cô nhóc lại như con rối bị giật dây, máy móc tuân theo...

Tim Hansin lập tức rơi xuống vực thẳm, đau xót ôm cô nhóc vào lòng: "Mingie, cháu tỉnh lại đi."

Lúc này, trong phòng bệnh vang lên giọng nói trầm thấp của Lalisa: "Tay, phần bụng và chân của mẹ con đều bị trúng đạn, xương bả vai bị gãy, xương sườn gãy ba cái..."

Nghe những lời này, Chey So-hee và Chun Ae ở cạnh đó đều lo lắng không thôi, không hiểu sao con gái lớn lại muốn nói những lời này công kích Mingie, vội vàng len lén kéo chị lại muốn ngăn không cho chị nói tiếp.

Nhưng Lalisa lại không hề do dự nói tiếp: "Trạng thái của mẹ con bây giờ là PVS, cũng chính là người thực vật. Vì bị thương quá nặng nên dù bảo vệ được tính mạng nhưng có thể cả đời này sẽ không tỉnh lại."

Nói đến đây, Lalisa lại nhìn tấm lưng căng cứng của con gái, biết cô nhóc nghe được: "Đương nhiên cũng có thể ngày nào đó sẽ đột nhiên tỉnh lại. Mẹ con lúc này cần người mà cô ấy quan tâm nhất, thân nhất, yêu thương nhất ở cạnh cô ấy, gọi cô ấy, bảo vệ cô ấy."

"Mẹ con cố gắng như vậy mới bảo vệ được con, con nhẫn tâm để cô ấy nằm đó cả đời sao? Nếu như con nhẫn tâm để cô ấy đổi mạng lấy một đứa bết bát như con vậy thì con có thể tiếp tục như thế."

Lalisa dừng một chút sau đó mới nói: "Mingie, mẹ con cần con."

Trong chớp mắt, khi Lalisa nói xong, cuối cùng trong đôi mắt trống rỗng của cô nhóc cũng khẽ thay đổi, bàn tay để trên mặt Rosé cũng khẽ nhúc nhích.

Chey So-hee thấy Mingie đột nhiên nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay mình thì vội vã bước tới: "Mingie, có phải cháu muốn ăn gì không?"

Mingie ngơ ngác nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay Chey So-hee khẽ gật đầu.

Thấy cuối cùng Mingie cũng có phản ứng, Chey So-hee mừng phát điên, Chun Ae và Hansin cũng khẽ thở ra một hơi.

"Nào, Mingie, ăn chút cháo trước đi! Cháo này nấu mềm lắm, thơm lắm!"

Mingie tự bê bát cháo, dường như rất đói mà nhanh chóng ăn hết nửa bát.

"Chậm một chút chậm một chút, vẫn còn đây nữa..."

Mingie ăn hết hai bát cháo mới dừng lại, sau đó cấp tốc quay người, bò tới nằm xuống cạnh mẹ mình cầm lấy tay mẹ để sờ lên cái bụng nhỏ tròn vo của mình.

'Mẹ, mẹ xem này, Mingie rất khỏe, Mingie ngoan lắm...'

Nhà họ Kool.

"Sao rồi? Nghe ngóng được gì chưa? Tình hình thế nào?" Mẹ Kool Ji-Eun thấy con trai về thì vội vàng hỏi han.

Kool Ji-Eun bên cạnh cũng lo lắng nhìn anh trai mình: "Anh, Mingie và cô ả kia thế nào rồi?"

Vẻ mặt mẹ Kool Ji-Eun không tốt đẹp gì mà thầm nói: "Mạng lớn thật đấy, đã thế rồi mà vẫn còn cứu về được."

Kool Shang lại điềm nhiên ngồi ở đó: "Bà gấp cái gì, Nam-Joon, từ từ mà nói!"

Kool Nam-Joon cởi áo khoác, uống nửa chén trà rồi nói: "Mẹ, IU, không cần phải lo, mặc dù cứu được người nhưng kết quả cũng không khác gì mấy. Hai người này đã không có bất cứ uy hiếp gì tới chúng ta nữa!"

"Không có uy hiếp? Ý của con là... Có phải bị đám người kia làm cho tàn phế rồi không? Nghe nói bọn chúng đều là kẻ liều mạng, ai cũng rất biết cách tra tấn người khác!" Bà Kool nói.

"Còn nghiêm trọng hơn thế nữa, con hồ ly tinh kia đã thành người thực vật rồi. Còn về đứa con riêng của Lalisa, con tìm người trong bệnh viện nghe ngóng được biết là do chịu kinh hãi quá lớn, sau khi tỉnh lại thì không nói một lời, không ăn không uống gì, tình hình còn nghiêm trọng hơn hồi trước, chắc là phế rồi!" Kool Nam-Joon nói chi tiết với bọn họ.

Nghe nói như thế, hai ông bà nhà họ Kool đều vui vẻ vô cùng: "Con nói thật chứ? Tin tức này có tin được không?"

"Đương nhiên là tin được rồi! Lát nữa mọi người có thể chuẩn bị một chút, qua bên đó thăm bệnh, xem tình hình!" Kool Nam-Joon nói chắc nịch.

Kool Ji-Eun nghe đến đó thì vẻ mặt mới thả lỏng nhưng vẫn còn có chút lo lắng: "Người thực vật, nhưng vẫn có khả năng tỉnh lại đúng không?"

Bà Kool cũng gấp: "Đúng thế, đúng thế, nếu cô ả kia tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Con tiện nhân đó rất có năng lực, nếu nó tỉnh lại dỗ được Mingie thì chẳng phải là phí công rồi à?"

Kool Nam-Joon không thèm để ý nói: "Người thực vật nào có dễ tỉnh đến thế? Hơn nữa cô ả đó bị thương khá nặng, xác suất tỉnh lại rất thấp! Cho dù cô ta có may mắn thì cũng phải đợi mươi mười tám năm nữa. Lalisa cũng chẳng là một đứa ngốc, sao lại lãng phí thời gian chờ một người thực vật được? Cho dù chị ta có chịu thì cũng phải xem Chey So-hee và Chun Ae có đồng ý không cái đã!"

"Chỉ e... đêm dài lắm mộng..." Kool Shang trầm ngâm, lập tức nhìn vợ và Kool Ji-Eun rồi nói: "IU, bây giờ con và mẹ con cùng qua bệnh viện một chuyến, xem tình hình thế nào. Hai nữa là, dò ý bên kia xem!"

Kool Ji-Eun vô thức sờ vết cào còn chưa khỏi hẳn, vẻ mặt âm trầm có chút không tình nguyện: "Bây giờ đi luôn à? Nhưng dì Sohee có thành kiến với con như thế, lần trước còn..."

Bà Kool vội kéo tay con gái khuyên: "Không phải lần trước mẹ nói con rồi à? Đó là nhất thời thôi, chờ con sinh được một thằng nhóc mập mạp là giải quyết được hết! Bây giờ con tạm thời nhẫn nhịn chút, cho dù Chey So-hee ra sao thì lúc này chúng ta cũng phải tỏ thái độ. Con nhất định phải để bà ta tin rằng con chỉ là vô ý, con cũng rất áy náy vì chuyện này. Tuyệt đối không thể để bà ta cảm thấy con cố ý muốn hại Mingie dù chỉ là một chút xíu..."

Kool Shang cũng gật gật đầu: "Mẹ con nói có lý, IU, đi thôi, không nhịn được việc nhỏ thì việc lớn sẽ chẳng nên cơm cháo gì hết!"

Lúc này, Kool Ji Tae đột nhiên lao từ trong nhà ra: "Cháu cũng đi, cháu cũng đi! Đứa câm điếc kia biến thành kẻ đần rồi à! Cháu muốn xem xem!"

"Đừng làm loạn, cháu đi theo làm gì, đừng có kích thích người ta nữa!"

Bệnh viện Seoul.

Cửa thang máy mở ra, mẹ con Kool Ji-Eun vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy một người đang đứng cuối hành lang lau nước mắt, đó chính là Chey So-hee.

"Chị Sohee! Chị không sao chứ?" Bà Kool vội vàng tỏ vẻ ân cần bước lên an ủi.

Kool Ji-Eun không dám lại gần quá, đứng nép sau lưng mẹ mình áy náy nói: "Dì, Mingie sao rồi ạ?"

Chey So-hee vội vàng lau nước mắt, khôi phục vẻ mặt bình thường nhìn hai người rồi trả lời: "Mingie đã tỉnh, may không bị thương gì, chỉ là hơi hoảng sợ."

Lúc này Chey So-hee đã hoàn toàn khác với hình ảnh bà bán cá tối qua, trở lại vẻ cao quý ưu nhã vốn có của mình.

Hai mẹ con Kool Ji-Eun liếc mắt nhìn nhau: 'hoảng sợ à? Quả nhiên...'

"Chỉ cần người không sao là tốt rồi, người không sao là tốt rồi..." Khuôn mặt bà Kool tràn đầy vẻ may mắn, vỗ ngực rồi kéo Kool Ji-Eun xin lỗi: "Chị Sohee, chuyện lần này thật có lỗi quá, chị và anh trách cũng đúng! IU rất buồn vì chuyện này, trở về vẫn luôn tự trách, cơm ăn không vào, còn chưa uống lấy hớp nước nào!"

Nhìn dáng vẻ tiều tụy và sắc mặt tái nhợt của Kool Ji-Eun, Chey So-hee thở dài một cái rồi nói: "Người nên nói xin lỗi là tôi, tối qua tôi kích động quá. IU, dì xin lỗi, cháu còn đau không?"

Thấy Chey So-hee đổi thái độ, mắt Kool Ji-Eun lập tức hơi sáng lên: "Dì, cháu không sao! Chỉ cần dì tha thứ cho cháu, muốn cháu làm gì cũng được! Cháu có thể giúp dì chăm sóc cho Mingie."

Chey So-hee nhã nhặn từ chối: "Cháu có tấm lòng này là dì cảm ơn lắm rồi, nhưng không cần đâu, bên cạnh Mingie đã có người chăm sóc rồi."

Nghe thấy thái độ né tránh của Chey So-hee, mẹ con nhà họ Kool lại càng chắc chắn nhưng gì mà Kool Nam-Joon nghe ngóng được là đúng.

Bà Kool lại trấn an Chey So-hee thêm mấy câu, thấy thái độ của Chey So-hee hòa hoãn thì thứa cơ hỏi dò: "Chị dâu, tục ngữ nói "đại nạn không chết ắt có phúc", bây giờ công ty không sao, Mingie cũng được cứu rồi, sau này chắc chắn sẽ khổ tận cam lai! Nhưng xảy ra nhiều chuyện như thế thì vẫn có chút xui, cần một việc vui xông nhà mới được, chị thấy sao?"

Chey So-hee nghe vậy thì nét mặt liền thay đổi, lập tức hiểu được ý của bà ta.

Lúc đầu, Chey So-hee vẫn còn đang nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện này, nhưng bà ta đã mở miệng thì bà cũng không muốn kéo dài nữa. Vì thế, Chey So-hee hơi suy nghĩ một chút xong liền nhìn bà Kool nói: "Em Kool này, chuyện này sở dĩ chị không trách IU là vì chung quy IU cũng chẳng phải thân thích, chị không có tư cách yêu cầu nó làm bất cứ chuyện gì vì Mingie nhà chị. Tình hình lúc đó, nếu IU làm gì thì rất có thể sẽ bị liên lụy, vì thế chị cũng không trách nó."

Nghe thấy lời này của Chey So-hee có vẻ như là muốn phủi sạch quan hệ, sắc mặt của bà Kool lập tức thay đổi, Kool Ji-Eun cũng cau mày.

Chey So-hee nhìn hai người, lại nói tiếp: "Mà Chaeyoungie... có thể nói... lần này... mạng Mingie nhà chị là do con bé cứu về! Là con bé dùng mạng mình để đổi lại!"

Chey So-hee nói mà vành mắt lại hơi chua xót, lúc sau mới từ từ nói tiếp: "Làm người phải giữ lấy lương tâm, nếu như đến nước này mà chị còn nghi ngờ con bé, ngăn cản con bé và Lisa ở bên nhau thì cũng quá khiến lòng người rét lạnh!"

Trong lúc mặt bà Kool và Kool Ji-Eun đang biến sắc, Chey So-hee cũng chốt một câu: "Vì thế bất kể con bé ra sao, có tỉnh lại hay không thì người con dâu này, chị cũng thừa nhận rồi!"

Chey So-hee nói xong câu này, hai mẹ con nhà họ Kool lập tức sững sờ, vẻ mặt không tài nào tin nổi, dường như hoàn toàn không ngờ được Chey So-hee sẽ nói những lời thế này.

"Không dối gạt gì hai người, vết thương con bé nặng quá, có thể cả đời này cũng không tỉnh lại được..."

Lúc này bảo bà ép con gái đi cưới người khác, vậy không phải là đâm một dao vào tim con bà à? Sao bà có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như thế được?

Cho dù không phải vì con gái thì cũng là vì Mingie, bà không thể làm như thế được!

Có thế nào thì bà Kool cũng không ngờ rằng chuyện lần này lại khiến thái độ của Chey So-hee thay đổi lớn như vậy, mất một lúc mới bình tĩnh lại được: "Chị Manoban, em hiểu ý chị, nhưng... nhưng chị cũng không thể vì áy náy mà để Lisa cưới một người thực vật như thế, quyết định thế này sẽ hại đời con mình mất!"

Chey So-hee cười khổ nói: "Nếu lúc này chị còn ép buộc nó cười người nó không thích thì mới là hại đời nó..."

Chey So-hee áy náy nhìn đối phương một chút rồi nói tiếp: "Em Kool này, em cũng biết đấy! Chị vẫn luôn thích IU, lúc đầu chị luôn hi vọng là IU có thể bồi dưỡng tình cảm với Lisa... nhưng kết quả lại... Chị cũng thấy rất tiếc... bây giờ trong lòng trong mắt Lisa đều chỉ có Chaeyoungie, giờ nếu bắt Lisa miễn cưỡng ở bên IU thì cũng rất vô trách nhiệm với IU!"

Chey So-hee nói xong lại nhìn Kool Ji-Eun thở dài: "IU, cháu là cô gái tốt, là nhà Manoban chúng ta không có phúc!"

Sắc mặt của Kool Ji-Eun còn trắng hơn cả lúc nãy, cắn môi không nói lời nào.

Chey So-hee lại tình nguyện để cho Lalisa cưới một người thực vật chứ không cho chị cưới cô ta?

'Rosé đã thành ra thế này rồi... thế mà cô ta vẫn còn bại dưới tay Rosé? Cũng bởi vì cô ta cứu được Mingie sao?'

Chey So-hee đã nói đến nước này rồi, bà Kool cũng cuống lên: "Chị Sohee, có một số việc em cảm thấy vẫn không thể dễ dàng quyết định như thế, sao chị biết Mingie là do cô gái kia cứu? Một cô gái như cô ta thì làm được gì? Đuổi theo được đã là chuyện không dễ dàng gì rồi!"

Nghe bà Kool chất vấn như thế, nét mặt ôn hòa của Chey So-hee đã có chút khó nhìn: "Em yên tâm, chuyện này đương nhiên là chị đã tra rõ ràng rồi!"

Chey So-hee nói xong liền tự giễu trong lòng, lúc này bà bất mãn vì người khác chất vấn Rosé, nhưng... người trước đây vẫn luôn chất vấn lại chính là bà...

Nhất thời, mẹ Kool Ji-Eun không phản bác được gì, chỉ có thể cau chặt mày nói: "Chị, em nghĩ chuyện này chị vẫn nên nghĩ cho kĩ càng! Dù sao việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con mình! Con mình tùy hứng, chẳng lẽ chị cũng tùy hứng theo à!"

Chey So-hee cười cười: "Chị lí trí cả đời rồi, thỉnh thoảng cũng muốn nghe theo trái tim một lần. Em Kool, IU, cảm ơn hai người đã quan tâm, chị còn phải chăm sóc Mingie, không tiếp chuyện lâu được."

Mãi đến lúc Chey So-hee uyển chuyển đuổi khách, bà Kool mới đen mặt không cam lòng dẫn Kool Ji-Eun rời khỏi bệnh viện.

Sau khi tiễn hai mẹ con nhà họ Kool, Chey So-hee vừa quay người lại đã thấy Chun Ae đang đứng cách đó không xa.

Nhìn thấy Chun Ae, Chey So-hee khẽ giật mình: "Ông nghe hết rồi à?"

Chun Ae không nói gì, xem như là thừa nhận.

Vẻ mặt Chey So-hee lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn ông: "Sao nào, muốn hỏi tội à?"

Chun Ae nhìn dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu hiếm có của vợ mình thì thở dài một cái: "Trong mắt bà... tôi là người không có tình người thế à?"

"So-hee, cả tôi và bà đều giống nhau, sở dĩ ban đầu không muốn tin tưởng con bé đó chẳng qua là vì nó là diễn viên. Lo rằng nó sẽ giống người đàn bà năm đó, tất cả mọi thứ nó làm cho Mingie đều là giả tạo, đều là diễn, tất cả đều là giả..."

Chun Ae nói rồi lắc đầu cười khổ: "Tôi sống đến ngần này tuổi, cuối cùng cũng không sáng suốt bằng Lalisa. Nó nói không sai, cuối cùng tôi vẫn hại Mingie, không phải là ai khác mà lại là chính tôi - người đã dùng danh nghĩa yêu thương mà bảo vệ Mingie quá mức, một lão già mãi sống trong bóng ma của quá khứ..."

Chey So-hee nhắm chặt mắt lại, bà chẳng phải cũng giống vậy hay sao.

"Vậy là ông... đồng ý cho hai đứa nó rồi hả?" Chey So-hee hỏi.

Chun Ae nghe vậy thì im lặng không trả lời ngay.

Chey So-hee tỏ vẻ biết ngay mà, bà đã đoán trước rồi nên nói thẳng luôn: "Tôi không cần biết ông nghĩ như thế nào, lại cân nhắc hay kiêng dè cái gì tôi mặc kệ. Lần này, ôi chỉ muốn làm một người mẹ đứng về phía con mình mà thôi."

Chun Ae ngây ngẩn nhìn cánh cửa phòng bệnh, lộ ra vẻ mặt chua sót.

Cả cuộc đời này, ông là người thừa kế, là chủ tịch, là tộc trưởng từ trước đến nay vẫn luôn vì đại cục, vì công ty, vì tất cả mọi người trong gia tộc nhưng lại chưa bao giờ vì chính bản thân mình. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy cái đoạn video ấy, cái khoảnh khắc Mingie "chết" trước mặt mình, ông mới biết cuộc đời này mình đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ.

Đây là sứ mệnh từ khi sinh ra của ông, cho dù có cho ông một cơ hội nữa, ông cũng chỉ có thể lựa chọn tương tự như thế mà thôi.

Nhưng, cái mà ông ta đã sai đó chính là quá tự phụ, quá cố chấp cũng quá tin tưởng vào phán đoán của bản thân mình.

Ông đã sai một lần cho nên không muốn sai thêm lần nữa.

Lần này, ông lựa chọn tin tưởng vào quyết định của con mình.

Không biết qua bao nhiêu lâu, Chun Ae cuối cùng cũng trầm ngâm lên tiếng: "Chỉ sợ là sẽ khó ăn khó nói với nhà họ Kool. Tôi sẽ cố gắng hết sức để được vẹn cả đôi đường, dù sao chúng ta cũng là bên đuối lý, nếu như thực sự không được nữa thì sẽ bồi thường cho họ vậy..."

Nghe rõ ý của Chun Ae rồi Chey So-hee khó tránh khỏi kinh ngạc, không ngờ rằng, người cố chấp, ngang ngược cả đời như ông ấy cũng có ngày cúi đầu thỏa hiệp...

...

Nhà họ Kool.

"Bà nói cái gì?" Sau khi nghe vợ mình kể lại từ đầu đến cuối sự việc, Kool Shang lập tức vỗ bàn đứng bật dậy.

Kool Nam-Joon sầm mặt ngồi trên sofa: "Bọn họ coi nhà họ Kool chúng ta là cái gì? Gọi thì đến đuổi thì đi à! Đừng quên rằng ban đầu chính bọn họ mới là người đến cửa cầu hôn đấy! Bây giờ công ty không sao rồi thì lại muốn qua cầu rút ván? Làm gì có chuyện ngon lành như thế!"

Bà Kool vẻ mặt cũng đầy phẫn nộ: "Còn không phải thế à! Lúc đó tôi nghe Chey So-hee nói thế mà suýt chút nữa thì đứng chửi cho bà ta một trận ngay tại chỗ luôn! Con ả kia là cái thá gì chứ? Con gái tôi xinh đẹp giỏi giang thế này mà còn không so được với một con hát tàn phế nằm trên giường bệnh à? Nhà Manoban bọn họ đúng là bắt nạt con người ta quá đáng! Tôi phải đòi lại công bằng mới được! Ông, ông nói cái gì đi chứ?"

Kool Shang lạnh lùng nói: "Chuyện này đương nhiên là không thể cứ thế mà cho qua được. Nhưng mà, chuyện còn chưa đến bước đường cùng, đừng có tự mình làm rối lên! Hiện tại, chẳng qua cũng chỉ là lời của một phía Chey So-hee mà thôi. Đàn bà đầu óc hạn hẹp, lại dễ mềm lòng, hơn nữa lời của bà ta cũng không có tác dụng gì, chuyện này vẫn còn phải xem thái độ của Chun Ae thế nào!"

Kool Ji-Eun nhíu mày: "Con thấy sự việc lần này đối với chú dì mà nói ảnh hưởng rất lớn, nhỡ chú cũng..."

Kool Shang lập tức cầm điện thoại lên: "Thế để ba gọi cho Chun Ae, hẹn cả hai nhà ra gặp mặt nói chuyện cho đến nơi đến chốn. Ba muốn đích thân hỏi Chun Ae xem, ý của ông ta là như thế nào!"

Bệnh viện Seoul.

Lalisa cuối cùng cũng ra khỏi phòng bệnh.

Chey So-hee đau lòng nhìn dáng vẻ tiều tụy của con trai: "Lisa à, con cũng đừng đau lòng quá, trước đấy con cũng khuyên Mingie mà? Con nhất định cũng phải sống cho thật tốt! Bây giờ y học tiên tiến lắm, Chaeyoungie sẽ có cơ hội tỉnh lại mà! Còn phía mẹ với ba con thì... tuy rằng bây giờ nói đã muộn nhưng... mẹ biết trước kia là ba mẹ đã sai... là ba mẹ hiểu nhầm con bé..."

Chey So-hee sợ anh không tin liền nói tiếp: "Vừa nãy người bên nhà họ Kool có đến, mẹ đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, ý của ba con cũng như thế. Chung quy lại thì hai nhà cũng có nhiều năm tình cảm, mẹ với ba con tự ý quyết định rồi làm bao nhiêu chuyện như thế, khiến cho IU nhà người ta chờ mong phí công vô ích, cuối cùng vẫn là có lỗi với con nhà người ta. Nhưng mà, chuyện này con không phải lo, mẹ với ba con sẽ giải quyết, sẽ cố gắng không để ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai nhà..."

Chun Ae cũng biết với tính cánh của con mình, Rosé hiện tại biến thành như này sợ rằng nó sẽ tuyệt đối không chấp nhận bất kì một đứa con gái nào khác. Cho dù thời gian có thể xóa nhòa tất cả và rồi cũng sẽ có một ngày nó chịu chấp nhận mà bắt đầu lại từ đầu, nhưng không biết khi đó đã là bao lâu...

Tuy ông ta vẫn tiếc nuối vì mối hôn sự với nhà họ Kool không thành, nhưng bây giờ tình hình đã như thế này rồi, ông cũng không thể cứ kéo dài mãi được, dù sao cũng phải nói cho rõ ràng.

"Cho dù không trở thành người một nhà được nhưng cũng không thể thành kẻ thù..." Chun Ae thở dài một tiếng, đang định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, Chun Ae liền cau mày: "Là điện thoại của nhà họ Kool."

"Ông nhớ nói rõ với người ta đấy..." Chey So-hee vội lên tiếng nhắc.

Chun Ae gật đầu rồi nhấc máy: "Chú Kool đấy à..."

Đầu bên kia vang lên giọng nói đầy tức tối của Kool Shang: "Anh Manoban, tôi biết lần này nhà Manoban các anh gặp phải đại nạn, cũng đồng tình với những gì mà con bé đó gặp phải. Bồi thường cho một người thì có rất nhiều cách nhưng là anh không thể lấy hạnh phúc cả đời của hai đứa trẻ ra để đánh đổi được!"

Cái từ "hai đứa trẻ" trong câu nói của Kool Shang rõ ràng là đang chỉ Lalisa và Kool Ji-Eun.

Chun Ae đã sớm liệu đến chuyện Kool Shang sẽ gọi điện sang, nghe như vậy ông ta cũng chỉ biết bất đắc dĩ giải thích: "Chú Kool à, chú nghe tôi nói, chuyện này là nhà Manoban chúng tôi có lỗi với Rosé. Con bé bây giờ thành ra thế này mà chúng tôi lại để Lisa cưới người khác... Cái chuyện vong ân bội nghĩa như thế này cho dù là đối với ai đi chăng nữa thì nhà Manoban chúng tôi đều không thể làm được. Huống hồ Lisa nhà chúng tôi lại là người trọng tình trọng nghĩa... Còn về IU, chúng tôi hoàn toàn không muốn để con bé phải chậm trễ..."

Kool Shang không ngờ rằng ngay đến Chun Ae cũng có cái thái độ như vậy, lập tức nổi cơn tam bành: "Làm chậm trễ IU? Nhưng các người đã khiến nó chậm trễ rồi! Anh Manoban, lúc ban đầu anh đã nói với tôi, Lisa với đứa con gái đó chẳng qua chỉ là vui chơi qua đường, tuyệt đối sẽ không để ảnh hưởng đến IU. Chính các người đã chủ động tác hợp cho IU nhà chúng tôi và Lisa ở bên nhau!"

"Sau khi về nước, có biết bao nhiêu chàng trai ưu tú đến nhà họ Kool chúng tôi để cầu thân nhưng chúng tôi đều từ chối hết chỉ vì một lời hứa của ông. Kết quả giờ thì sao? Đợi đến bây giờ ông lại nói với chúng tôi, ông vì một đứa con gái thân phận đê tiện mà lại phản bội lời hứa của chính mình!"

"Anh Manoban, IU dù gì thì vẫn là hòn ngọc quý trên tay chúng tôi, từ nhỏ tới lớn chúng tôi yêu thương nó như châu như báu. Bởi vì nó thực sự thích Lisa và cũng vì tình cảm giữa hai nhà chúng ta nên đối với chuyện vể đứa con gái ấy chúng tôi cũng cố mắt nhắm mắt mở cho qua, nhịn rồi lại nhịn, thậm chí còn coi Mingie như cháu ruột mà yêu thương quan tâm!"

"Nhưng nhà Manoban các người thì sao, các người coi IU nhà chúng tôi là cái gì? Cái thứ gọi đến thì đến, đuổi thì phải đi đó phỏng? Chuyện này nhà Manoban các người nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng!"

Chun Ae tự biết mình đuối lý nên cũng chỉ nhẹ giọng: "Chú Kool à, chuyện này quả thực là phía nhà Manoban chúng tôi làm không thỏa đáng, nhưng nó không liên quan gì đến Lisa, là do người làm cha tôi đây không giải quyết tốt. Tất cả hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu, nhà chú muốn bồi thường như thế nào tôi cũng..."

Chun Ae nói đến đó, đột nhiên Lalisa ở phía sau lên tiếng ngắt lời.

"Để con nói chuyện với chủ tịch Kool." Lalisa nói.

Chun Ae do dự một lát rồi mới đưa điện thoại cho con trai, Lalisa đón lấy di động lạnh lùng đáp lại: "Chủ tịch Kool."

Nghe thấy giọng của Lalisa cùng với xưng hô xa lạ, Kool Shang lập tức cười lạnh một tiếng: "Lisa à, thật đúng là một đứa bé ngoan nhỉ, bây giờ ngay cả một tiếng "chú" cũng không thèm gọi nữa rồi đúng không?"

"Phòng khách tầng cao nhất của bệnh viện Seoul, tôi sẽ cho chủ tịch Kool một câu trả lời thích đáng." Lalisa hờ hững đáp lại.

"Hừ, đúng là đủ chân thành quá nhỉ! Muốn cho tôi một câu trả lời thế mà không tự mình đến nhà mà ngược lại còn bắt cái thân già này đến cái chỗ xui xẻo như bệnh viện ấy hả? Được thôi, tôi sẽ đến, tôi muốn xem xem, nhà Manoban các người sẽ trả lời tôi như thế nào!"

Sau khi cúp điện thoại rồi, Chey So-hee vẻ mặt đầy lo lắng bước đến bên cạnh Lalisa: "Lisa, con định trả lời nhà họ Kool như thế nào?"

Đúng lúc này, Hansin bước ra khỏi phòng bệnh, anh ta dang tay ôm lấy vai mẹ mình: "Ôi, mẹ ơi, mẹ lo làm cái gì? Mẹ nghĩ xem mẹ có hai đứa con xinh đẹp, thông minh thế này mà mẹ còn phải lo nữa hay sao? Đợi lát nữa mẹ chỉ cần ngồi xem kịch hay là được!"

"Kịch hay cái gì cơ? Con đừng có làm bậy nữa đấy!"

"Con có làm bậy bao giờ đâu! Dù mẹ có không tin con thì cũng phải tin chị Hai con chứ? Tóm lại là hai người không cần phải làm gì hết, đến lúc đó có mặt là được rồi!" Hansin nói với giọng chắc nịch.

Chey So-hee và Chun Ae quay ra nhìn nhau, chẳng biết hai đứa nó tính làm cái gì nữa. Nhưng mà, thấy Lisa không có tâm trạng uể oải mệt mỏi sau cơn đả kích, còn chủ động xử lý những chuyện này, hai người không khỏi thở phào một hơi.

...

Mingie một bước cũng không rời khỏi phòng bệnh, ở bên cạnh làm bạn với Rosé, Annie cũng ở bên chăm sóc.

Còn Chun Ae, Chey So-hee, Lalisa và cả Hansin đều đang chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với nhà họ Kool.

Nửa tiếng đồng hồ sau, người nhà họ Kool đã có mặt.

"Chú dì, Hansin..." Kool Ji-Eun lần lượt chào mọi người, sau đó do dự nhìn sang người đàn ông đối diện đã rất lâu rồi không gặp: "Lisa..."

Bà Kool nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Lalisa thì rất bất mãn: "Được rồi IU, con có tốt với nó thế nào thì cũng thế cả thôi? Còn không phải là bị đám phụ nữ bên ngoài làm cho mê muội đầu óc, mới dùng tí thủ đoạn thôi đã không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa rồi!"

Bà Kool vừa mới nói xong, liền cảm thấy hơi thở lạnh lùng xa cách của người phía đối diện đột nhiên thay đổi, tuy rằng không rõ ràng, nhưng áp lực vô hình lại như thể khí thế của ngàn quân phủ chụp xuống, khiến người ta không thể thở nổi.

Bà ta khẽ ho một cái rồi dịu giọng đi, nói bằng ngữ điệu vô cùng chân thành tha thiết: "Lisa à, không phải dì nói con đâu, dì cũng lớn tuổi rồi, trải qua cũng nhiều rồi, cho nên dì rõ hơn con rất nhiều. Con nhìn đứa con gái mà con coi trọng đó, rồi lại quay sang nhìn IU nhà dì mà xem. IU nhà dì là tiểu thư khuê các, bất kể là nhân phẩm hay tài năng đều không cần phải bàn, tính cách lại hiền lành đơn thuần, ba mẹ con cũng nhìn thấy quá trình trưởng thành của nó, cũng biết rõ nhất..."

Tạm thời không để ý tới nhận xét của bà Kool về Rosé thì chỉ riêng về Kool Ji-Eun mà nói, Chey So-hee và Chun Ae quả thật vô cùng tán thưởng và hài lòng, lúc này trên mặt của bọn họ cũng khó tránh khỏi hiện lên sự áy náy.

Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Chun Ae và Chey So-hee, Kool Shang liền ngay lập tức tiếp lời: "Đứa con gái đó lần này đánh bậy đánh bạ cứu được Mingie, hai người muốn bồi thường cho cô ta hoàn toàn là chuyện có thể hiểu được. Trước đó trong điện thoại tôi cũng đã nói rồi, có rất nhiều cách để bồi thưởng nhưng để Lisa lấy một đứa con gái như thế này thì..."

"Ý của tôi không phải nói bây giờ cô ta đã thành người thực vật, mà là đứa con gái đó vốn dĩ thanh danh đã vô cùng thối nát... trước đây còn bị phát tán clip sex đầy trên mạng chỗ nào cũng có! Dâu trưởng của nhà Manoban làm sao có thể là loại con gái như thế được?"

Chey So-hee nhíu mày thật chặt: "Chuyện này tôi cũng biết đôi chút, về sau đã làm rõ con bé bị người khác hãm hại rồi mà. Người trong ảnh là một nghệ sỹ nữ khác phẫu thuật thẩm mỹ thành khuôn mặt của nó..."

Đúng lúc này, Kool Nam-Joon lên tiếng: "Dì Lục à, làm gì có chuyện trứng không nứt mà ruồi lại bâu, đứa con gái đó chắc chắn là có vấn đề. Có thể là do bình thường dì không chú ý đến chuyện trong giới giải trí lắm, chứ thực ra danh tiếng trên mạng cũng như trong giới giải trí của cô ta đều cực kì tệ hại, hai ba ngày lại có scandal, chỗ nào cũng có người ném đá!"

"Loại con gái như thế này, đối với người có địa vị, có thân phận như chúng ta mà nói có thể vui chơi qua đường nhưng tuyệt đối không thể lấy về nhà. Phải biết rằng lấy cái loại phụ nữ như thế này về nhà, nhẹ thì bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào, nặng thì còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cổ phiếu của công ty!"

Chun Ae và Chey So-hee nghe vậy thì sắc mặt có chút nặng nề, tuy rằng những gì Kool Nam-Joon vừa nói rất khó nghe nhưng tất cả đều là sự thật. Nhưng mà lần này Rosé đã cứu Mingie vì vậy những thứ này bọn họ cũng đã chuẩn bị tinh thần để thừa nhận rồi.

Bà Kool rất hài lòng với phản ứng của Chey So-hee và Chun Ae, cho nên vô cùng đắc ý mà nói tiếp: "IU nhà chúng tôi ấy à, chính là vì quá thích Lisa, kính trọng Lisa, cho nên dù nó đã có một đứa con riêng, con bé cũng không hề để ý mà ngược lại còn tốn không biết bao nhiêu công sức cho đứa bé đó nữa!"

"Các người cho rằng nó vì hứng thú nên mới học ba cái thứ tâm lý học, giáo dục thiếu nhi gì gì đó hay sao? Còn không phải là vì Mingie nhà các người à! Nhưng Lisa thì sao, lại chà đạp lên lòng thành của con bé, lấy một con hát đê tiện ra để nhục mạ nó! Cậu ta làm như thế sao xứng với IU, làm sao xứng với tình cảm của hai nhà chúng ta?"

"Bây giờ ngay đến cả anh chị cũng làm tổn thương tấm lòng của chúng tôi... tôi thật sự là..."

Bà Kool thao thao bất tuyệt nói không ngừng, luôn miệng nói mình chịu thiệt thòi, tấm lòng chân thành bị phụ bạc, Hansin ngồi một bên chán muốn chết, ngoáy ngoáy tai liên hồi, trên mặt tràn đầy vẻ trào phúng.

Lalisa từ đầu đến cuối không hề ngắt lời đám người nhà họ Kool, mãi cho đến lúc này anh mới vô cảm lên tiếng: "Nói xong chưa?"

Kool Shang bất mãn "hừ" lạnh một tiếng: "Làm sao? Lẽ nào những gì chúng tôi nói có chữ nào không đúng à? Bây giờ chúng tôi đã đến đủ cả rồi đây, cái gọi là câu trả lời thích đáng của cậu đâu?"

Lalisa gọi một cuộc điện thoại và chỉ nói với đầu dây bên kia đúng hai chữ: "Vào đi."

Ngay sau đó, hai vệ sĩ mặt lạnh như tiền tha một người đàn ông như đang tha bao tải vứt vào trong phòng.

Người nhà họ Kool lúc đến nhà Manoban đã từng gặp người này cho nên đều nhận ra đây chính là đầu bếp của nhà Manoban.

"Lão gia, Lão phu nhân, Đại thiếu gia... tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi! Tôi bị tiền làm mờ mắt!"

Gã đầu bếp nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ xuống lê lết đến trước mặt Lalisa: "Đại Tiểu Thu! Xin cô tha cho tôi! Xin cô xem xét vì Tiểu Công Chúa không có bị làm sao mà tha cho tôi đi! Đối phương yêu cầu tôi cho gấp đôi lượng thuốc vào nhưng mà tôi không dám, tôi chỉ dám bỏ một chút vào hộp cơm của Tiểu Công chúa mà thôi, tôi thật sự không muốn tổn thương Tiểu Công chúa mà..."

Nghe đầu bếp nói thì là đang nhắc đến chuyện lần trước Mingie ngộ độc ở buổi tiệc trà.

Sắc mặt của cả Chey So-hee và Chun Ae lập tức biến đổi, bọn họ vẫn cho rằng là do phía Rosé có vấn đề chứ không nghĩ tới vấn đề lại là từ phía bọn họ? Không phải có người hạ thuốc vào thức ăn mà là do đầu bếp động tay động chân với hộp cơm của Mingie!

Kool Shang nhàn nhã nhấp một ngụm trà, sau đó mở miệng nói: "Hóa ra lần trước Mingie bị trúng độc là do đầu bếp làm à!"

Kool Nam-Joon híp đôi mắt lại: "Bây giờ đang nói đến chuyện của hai nhà chúng ta, tự dưng lôi tên này ra đây để làm gì?"

Hansin cười tủm tỉm: "Kool thiếu gia vội gì chứ! Cứ từ từ chờ xem đi!"

Chey So-hee nhìn gã đầu bếp mà giận đến mức run cả người: "Bác Jin! Bác đã làm cho nhà Manoban mười mấy năm nay, nhà Manoban chúng tôi không hề bạc đãi bác, rốt cuộc là ai, ai đã cho bác lợi lộc gì? Bác thế nhưng làm ra chuyện lòng lang dạ sói thế này! Bác biết thừa Mingie là mạng sống của tôi cơ mà!"

"Lão phu nhân... xin lỗi... tôi xin lỗi... tôi xin lỗi bà... tôi xin lỗi Lão gia... tôi... tôi bị ma quỷ sai khiến! Là cái cô Rosé... cái cô Rosé kia ngủ với tôi một đêm, cho tôi một khoản tiền lớn rồi bảo tôi làm việc này, nói rằng tuyệt đối sẽ không tra ra tôi đâu, tôi... tôi không kháng cự nổi sự hấp dẫn đó nên mới mạo hiểm làm việc này..."

"Bác nói cái gì cơ?" Vẻ mặt của Chey So-hee thoắt cái đã thay đổi.

Trên mặt của Chun Ae thoáng hiện lên sự nghi ngờ nhưng cũng không có phản ứng gì lớn lắm, vẫn bình tĩnh ngồi yên ở đó, nếu như Lisa đã cố ý gọi đầu bếp Trần đến đây, vậy thì chuyện này chắc chắc không đơn giản như thế.

"Lão phu nhân, Lão gia, cả Đại thiếu gia nữa lời của tôi nói hoàn toàn là sự thật, tôi không dám gian dối dù một chữ! Thật sự là cái cô Rosé đó bảo tôi làm! Nếu tôi nói dối sẽ bị sét đánh chết! Cho tôi một trăm lá gan nữa tôi cũng không dám nói dối!" Đầu bếp Trần giơ tay lên thề thốt.

Bà Kool nghe thế vẻ mặt đầy châm chọc lắc đầu: "Để đạt được mục đích mà không tiếc hãm hại một đứa bé thì thôi không nói, thế nhưng... thế nhưng ngay cả một tên đầu bếp cũng bò lên giường cùng được... quả thật đúng là..."

Đúng vào lúc này, cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, một người phụ nữ được đưa đến.

"Là cô ta đúng không?" Lalisa lên tiếng hỏi.

Gã đầu bếp nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng ở cửa, gật đầu lia lịa: "Chính là cô ta, đại minh tinh Rosé!"

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ ở cửa, Chey So-hee và Chun Ae đều ngẩn ra kinh ngạc, Rosé?

'Làm sao có thể? Rosé bây giờ rõ ràng còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh cơ mà!'

'Vậy thì đứa con gái này là...'

Chey So-hee nghĩ nghĩ một lát mới nhớ ra: "Đây... cô ta chính là Lee Ahreum, người đã phẫu thuật thành Rosé đúng không?"

"Đúng thế, chính là cô ta." Hansin gật đầu.

Chey So-hee thế mới vỗ ngực nói: "Chẳng trách mẹ lại cảm thấy ánh mắt của cô gái này cứ khác khác..."

"Mẹ đúng là hỏa nhãn kim tinh!" Hansin nịnh nọt.

"Đừng có dẻo miệng! Thế nên là, người sai đầu bếp làm ra chuyện này thực chất là Lee Ahreum?" Chey So-hee hỏi.

Đúng lúc này Kool Nam-Joon mở miệng: "Cái này cũng chưa chắc! Dù sao bề ngoài của cả hai cũng đều y hệt nhau, ai có thể phân biệt rõ ràng ai là ai? Ai biết được có phải là do La đổng muốn tẩy sạch tội danh của Rosé cho nên mới cố ý đẩy cái cô này ra để thế tội?"

Bà Kool cũng lên tiếng phụ họa: "Các người không nói đến chuyện chính mà lại để chúng tôi xem mấy chuyện linh tinh này, rốt cuộc là có ý gì đây?"

Lalisa nhìn về phía Hansin, Hansin nhận được tín hiệu của chị Hai liền lấy điện thoại ra sau đó mở một đoạn ghi âm lên: "Đoạn ghi âm tiếp sau dây có thể có chút không phù hợp với thiếu nhi... nhưng mà cũng may, ở đây chúng ta không có ai là trẻ vị thành niên cả..."

Khoảnh khắc Hansin vừa ấn mở đoạn ghi âm đó thì cả căn phòng lập tức tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của cả nam lẫn nữ xen lẫn cùng tiếng thân thể va vào nhau.

Dù chỉ có tiếng động nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều là người trưởng thành, thoáng cái đã nghe ra hai người nọ đang làm cái gì.

"Thằng nhóc đáng chết này, con bật cái gì đó hả!" Chey So-hee tức giận lườm Hansin.

Kool Nam-Joon ngồi phía đối diện lúc ban đầu còn coi như đang xem kịch vui, nhưng nghe một hồi thì sắc mặt liền đột ngột thay đổi, không thể tin nổi mà nhìn về phía Lee Ahreum đang rúm ró trong góc.

Đúng lúc Chey So-hee đang định ngăn Hansin không cho anh bật tiếp cái đoạn ghi âm đó nữa thì trong điện thoại bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc...

"Chậc, không yên lòng đến thế à... làm sao? Dụ dỗ được Lalisa rồi thì không thèm để ý đến tôi nữa hả? Cô nên nhớ cho kỹ, cô chỉ là một thứ hàng dởm thôi, thế mà lại còn tự coi mình là "chính chủ" thật? Cái dáng vẻ này của cô, ngoại trừ bản mặt này ra thì đúng là xách giày cho Rosé cũng không xứng!"

"Những việc mà anh bảo tôi làm tôi đều làm cả rồi, để giá họa cho Rosé, tôi ngủ với bao nhiêu người như thế, thậm chí cả một thằng đầu bếp cũng phải hầu hạ, tại sao anh còn không buông tha cho tôi? Tôi không muốn làm việc cho anh nữa!"

"Chà! Lalisa mới đối xử tốt với mày một chút thôi mà đã thế này rồi, lần này không hành chết mày, mày còn cho là có thể dùng cái bản mặt này bò lên thật đấy à? Vội đến mức muốn đá rớt tao rồi đấy à? Nói cho mày biết! Còn lâu mới có chuyện đó! Ông đây bỏ ra bao nhiêu tiền để mày phẫu thuật ra cái bản mặt này! Muốn chạy dễ thế à!"

"Bây giờ Lalisa đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, tất cả mọi người đều biết tôi phẫu thuật trở thành dáng vẻ của Rosé, tôi đã bị lộ rồi! Không có cách nào làm việc thay anh được nữa rồi! Còn nữa tốt nhất là anh đừng đến tìm tôi, nhỡ bị Lalisa phát hiện ra thì đừng có trách tôi không nhắc anh trước..."

Tiếp đó là tiếng thở hổn hển của cả nam lẫn nữ nhưng nghe đến đây cũng đã đủ rồi.

Giọng nói trong đoạn ghi âm này chính là Kool Nam-Joon.

Bầu không khí trong phòng im ắng không tả nổi.

Rất rõ rằng, đoạn ghi âm riêng tư thế này thì chỉ có người trong cuộc mới có thể ghi âm được.

"Con khốn này! Mày thế nhưng lại dám..." Kool Nam-Joon phẫn nộ nhìn trừng mắt nhìn Lee Ahreum, buột mồm thốt lên nhưng ngay sau đó liền lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt hốt hoảng vô thức nhận ra rằng mình đã bị lộ.

Chun Ae và Chey So-hee cũng không thể ngờ được, tất cả những thứ này, từ chuyện Rosé bị hãm hại đổ vạ cho đến chuyện Mingie bị trúng độc thế nhưng lại là do một tay Kool Nam-Joon làm ra. Hai người nhìn chằm chằm vào người đối diện - người thanh niên tài cao trong ấn tượng của họ rồi lại quay ra nhìn người nhà họ Kool, mãi vẫn không thể tin được chuyện này là thật...

Kool Ji-Eun kinh hoảng, những ngón tay cô ta vặn vẹo đan vào nhau, đồng thời nhìn anh trai mình với ánh mắt không thể nào tin nổi.

Cô ta đã dặn đi dặn lại anh mình nhất định phải làm tốt chuyện này, thế mà anh ta lại làm thế này đây? Làm tốt đến mức lôi luôn cả Lee Ahreum lên giường? Còn để lại một nhược điểm lớn như thế nữa!!!

'Là vì bây giờ Lee Ahreum có cái gương mặt xinh đẹp đó hay sao?'

Ngay đến cả anh trai ruột của cô ta cũng không chống cự được sức hấp dẫn đó?

Thoáng một cái, vẻ mặt Kool Ji-Eun đã âm trầm như đáy nồi...

'Xong rồi... tất cả đều xong rồi...'

Hansin nhướng mày nói: "Kool thiếu gia, bây giờ anh còn gì muốn nói nữa không?"

Những ngón tay của Chun Ae run lên bần bật: "Nam Joon ! Cậu thế nhưng..."

Không đợi Chun Ae lên tiếng, Kool Shang đột nhiên đẩy ghế đứng bật dậy giáng cho Kool Nam-Joon một cái tát: "Súc sinh! Tại sao mày có thể làm ra những chuyện như vậy!"

Kool Shang đánh Kool Nam-Joon xong liền quay sang nói với Chun Ae và Chey So-hee: "Anh Manoban, chị Manoban, chuyện này tôi và mẹ nó hoàn toàn không biết! IU lại càng không biết! Tôi cũng không ngờ được thế nhưng nó lại lén lút làm những việc này đằng sau lưng tôi! Tử Hào dù sao cũng vẫn còn trẻ, bồng bột và nông nổi... Nó chỉ là... chỉ là nhìn thấy IU phải chịu thiệt thòi quá nên mới tức giận mà làm ra những chuyện như thế này, thậm chí còn hại đến cả Mingie, nhưng vốn dĩ nó không có ý như vậy..."

Hansin nghe thế thì thấy buồn cười: "Cố ý sai người ta bỏ gấp đôi lượng thuốc, ý định vốn dĩ không phải như thế?"

Chuyện đã phát triển đến nước này, Lalisa lại chẳng nói một câu nào, chị đứng dậy rời khỏi nơi này.

Mà, Hansin cười ha ha cầm điện thoại lên tìm mở một đoạn ghi âm khác: "Đừng có đóng kịch nữa, tôi thấy các người có thể đi tranh giải Oscar được rồi đấy!"

Giọng nói truyền ra từ đoạn ghi âm là của bà Kool...

"Chết tiệt! Uổng cho Chey So-hee kia xuất thân thiên kim nhà cao cửa rộng! Thế này mà là phu nhân thế gia à? Là bà bán cá ngoài chợ thì có! Ông xem bà ta đánh IU nhà chúng ta ra nông nỗi nào này? Ra tay thật ác!"

"Được rồi, cháu nội bảo bối duy nhất của người ta chết rồi, phát điên chút cũng là chuyện thường." Ngay sau đó lập tức vang lên giọng nói của Kool Shang.

Nghe những lời nói đó, thoắt một cái mặt mũi của cả Kool Shang lẫn bà Kool đều tái nhợt.

Cơ mà, khiến người ta càng kinh ngạc hơn đó là, nội dung tiếp sau đó...

"Con bé ngốc này, bây giờ bà ta cũng chỉ nhất thời đau lòng vì mất cháu thôi, chờ con sinh cho bà ta một đứa thì bà ta vẫn còn không thích được à? Có khi còn nâng niu con như bảo bối ấy chứ! "Mẫu bằng tử quý" thế thôi!"

"Vì thế, mẹ mới nói không thể giữ đứa con riêng này của Lalisa lại được! Nhà Manoban quá coi trọng đứa bé này! Sau này, gia sản để lại cho nó hết vậy chẳng phải là chúng ta thiệt thòi à? Cho dù lần này nó không có việc gì thì sau này chắc chắn chúng ta cũng phải nghĩ cách loại trừ. Lần này đúng là bớt việc, hơn nữa còn là một mũi tên trúng hai đích, giải quyết được cả con nhỏ kia luôn!"

"Mẹ nói chí phải, em đừng lo nữa, tối nay chúng ta về nhà ăn mừng chút đi! Chắc là mai sẽ nghe được "tin tốt" của con nhãi con kia thôi!"

Chey So-hee không thể tin nổi vào tai mình, những người từ trước đến nay bà vẫn coi là thân nhân, đối xử như người trong nhà, thế mà tâm tư của họ lại ác độc đến thế, cả một nhà đều ác độc nham hiểm đến mức không ngờ!

"Kool Shang! Ông... bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn coi ông là anh em tốt... ông thế nhưng..." Chun Ae đưa tay ôm lấy trái tim đang quặn lên từng cơn, ngay đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Cũng may đây là bệnh viện, dường như Lalisa đã sớm có chuẩn bị, lập tức gọi bác sĩ vào làm cấp cứu, ổn định lại tình hình của Chun Ae.

Người ông ta vẫn luôn coi là anh em tốt là bạn thân, đứa con dâu mà ông ta vẫn luôn xem trọng, mối tình cảm sâm đậm ông ta vẫn cố chấp với người nhà họ Kool. Biết tận gốc tận rễ, quan trọng nhất họ là tuyệt đối sẽ không tổn thương đến Mingie, mà vừa nãy bọn họ cũng luôn mồm nói yêu thương Mingie đến mức nào, coi Mingie như cháu ruột...

Thế nhưng, trong bụng thì sao???

Chưa lấy về nhà thế nhưng đã nghĩ cách hại chết Mingie, mưu kế cướp đoạt gia sản!

Chey So-hee hoảng sợ nghĩ tới lúc đó Kool Ji-Eun rốt cuộc có thật sự là sững sờ không hay là cố ý như thế? Suy nghĩ này khiến lông tơ trên người bà dựng đứng hết cả lên.

Sự thật chứng minh, bọn họ đã sai rồi, sai một cách nghiêm trọng.

Kẻ nhìn lầm người thực sự chính là bọn họ, người suýt hại chết Mingie cũng chính là bọn họ.

Chính tay ông bà đã đẩy Mingie xuống hố lửa!

Thế mà bọn họ còn cảm thấy áy náy mãi vì cuộc hôn nhân này không thành, nghĩ mọi cách để bồi thường, để rồi khi nhà bọn họ gặp nạn thì đám người đó lại nghĩ xem nên ăn mừng như thế nào...

Kool Shang thấy tất cả đã bại lộ trong đáy mắt liền hiện lên ác độc, ông ta lạnh giọng nói: "Anh Manoban, anh đừng có trách tôi, có trách thì phải trách con gái anh mắt mù, con gái tôi ưu tú như thế lại vứt sang một bên không cần, cứ khăng khăng yêu một con hát đê tiện!"

"Các người cứ tự thử hỏi xem, nếu như hai nhà chúng ta liên hôn thì sẽ hoàn mỹ thế nào? Còn về Mingie, chỉ cần đến lúc đó các người để con của IU là người thừa kế thì chúng tôi đương nhiên sẽ không so đo với một đứa trẻ con! Bây giờ các người hối hận cũng đã không kịp rồi!"

"Mày... mày im miệng cho tao..." Chun Ae đang tức giận thở hồng hộc mắng chửi thì Hyun Ki hoảng loạn xông vào.

"Lão gia, Lão phu nhân, Nhị thiếu gia! Mọi người mau tới đây! Không hay rồi! không hay rồi! Đột nhiên có rất nhiều người đến, tất cả đều mặc quân phục nói rằng muốn đưa cô Chaeyoungie đi!!!"

"Cậu nói cái gì cơ? Muốn đưa Chaeyoungie đi?" Chey So-hee giật mình hoảng hốt.

"Ai? Ai dám cả gan công khai đến địa bàn của nhà Manoban cướp người!" Sắc mặt của Chun Ae thoáng cái cũng sa sầm xuống.

Chun Ae và Chey So-hee cũng chẳng thèm quan tâm đến nhà họ Kool nữa, cả hai vội vàng chạy ra ngoài xem xét tình huống.

Đằng sau lưng, đám người nhà họ Kool cũng quay ra nhìn nhau rồi im ỉm mà bám theo sau...

Hansin nhăn mày lẩm bẩm: "Mặc quân phục? Lẽ nào lại là..."

Chết tiệt... nếu như là người của bên kia... thật đúng là hỏng bét...

Vừa mới ra khỏi phòng tiếp khách, liền nhìn thấy một đoàn quân nhân mặc quân phục vẻ mặt nghiêm nghị đứng thành hai hàng dọc hành lang. Trước cửa phòng bệnh của Rosé, cả viện trưởng lẫn phó viện trưởng đều đang toát mồ hôi hột mà đứng ở đó.

"Manoban lão gia, Manoban phu nhân... các vị xem... những người này đột nhiên xông vào... còn nói là có lệnh đưa cô Rosé đi nữa... chúng tôi cản cũng không cản nổi..." Viện trưởng vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn đám người vừa ập đến với ý định hình như chẳng tốt lành gì.

Bọn họ làm nghề này gặp nhiều người, đương nhiên nhìn ra được những người này không phải là người bình thường, tuyệt đối không phải là hạng dễ chọc.

"Các người là ai? Và nghe lệnh của ai?" Chun Ae nhìn đám người đó bằng ánh mắt lạnh băng băng, nghiêm giọng hỏi.

Người dẫn đầu là một sĩ quan trẻ, anh ta nện bước đi đến trước mặt Chun Ae và Chey So-hee, khuôn mặt không biểu cảm lên tiếng: "Tôi nhận lệnh của Thiếu tướng Chung đến trước đón tiểu thư nhà chúng tôi về!"

Vị sĩ quan trẻ vừa mới dứt lời, cả Chun Ae lẫn Chey So-hee đều ngây ra.

"Thiếu tướng Chung...?" Chey So-hee ngạc nhiên nhìn về phía chồng mình.

Thoắt một cái vẻ mặt của Chun Ae trở nên cực kỳ phức tạp, xem ra ông ta đoán không sai, thế nhưng lại thực sự là người của nhà họ Chung...

Cũng chỉ có người nhà họ Chung...

Nếu không thì còn có ai có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, dám quang minh chính đại phái quân đội đến bệnh viện cướp người với nhà Manoban?

Hansin hậm hực dậm chân, âm thầm nguyền rủa một tiếng 'thôi xong, mẹ nó chứ! Thế mà lại là người nhà họ Chung thật...'

Trong góc khuất, người nhà họ Kool núp sau cánh cửa nhìn thấy cảnh tượng này đều nghệt mặt quay ra nhìn nhau.

"Thiếu tướng Chung? Thiếu tướng Chung nào cơ!?" Bà Kool nhỏ giọng hỏi.

"Cả cái Seoul này, trừ Chung Chin Mae ra thì còn có thể là Thiếu tướng Chung nào nữa?" Vẻ mặt của Kool Shang đen kịt.

Kool Ji-Eun nhíu mày thật chặt: "Vậy ý của vị sĩ quan đó là gì? Cái gì mà đến đón tiểu thư nhà chúng tôi? Không lẽ ý của anh ta là chỉ Rosé? Rosé làm sao mà có liên quan gì đến nhà họ Chung được? Ba, chẳng phải lúc đầu ba đã điều tra rồi hay sao, ba bảo là thân phận thật sự của Rosé là người nhà họ Park mà, là con gái của Park Shi Ho cơ mà?"

"Ba đích thực là đã điều tra rồi mà, điều này tuyệt đối không thể sai được! Sau đấy, chuyện này chẳng làm ầm lên khắp nơi còn gì!" Kool Shang nhíu mày.

Kool Nam-Joon nghiến răng kèn kẹt: "Đứa con gái đê tiện đó làm sao có thể có quan hệ gì với nhà họ Chung cho được, hừ, hay lại là có "quan hệ" gì với Chung Chin Mae đây..."

Bà Kool cũng phụ họa: "Chắc chắn là như thế rồi! Bằng không thì làm gì còn nguyên nhân nào khác? Hoặc có thể là cô ta đã phạm tội!"

...

Giờ phút này, sau khi nghe đối phương trả lời biết được họ là người của nhà họ Chung, Chun Ae trầm giọng nói: "Đồng chí này, làm phiền đồng chí chuyển lời với Thiếu tướng Chung, bên nhà Manoban chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về những gì liên quan đến cô Park!"

Đúng vào lúc này, một giọng nói già nua nhưng lại trầm nặng như tiếng chuông đồng vang lên đằng sau lưng tất cả mọi người...

"Hừ! Nhà Manoban các người sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm? Dám hỏi nhà Manoban các người một câu, các người dựa vào thân phận gì, lại lấy tư cách gì mà chịu trách nhiệm về cháu ngoại của Chung Dong Yul tôi đây!"

Chỉ thấy đầu bên kia hành lang, một ông lão tóc bạc phơ nhưng tinh thần lại cực kì minh mẫn, được Chung Chin Mae đỡ một bên chống gậy đi đến.

Đi cạnh ông lão còn có một cậu thiếu niên cao lớn, đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời đang bừng bừng lửa giận nhìn về phía người nhà Manoban.

Nhìn thấy không chỉ có Chung Chin Mae, ngay cả Chung Dong Yul cũng đích thân đến đây, biểu cảm lạnh lùng của Chun Ae bỗng chốc biến mất mấy phần: "Lão thủ trưởng, tại sao ngài lại đích thân đến đây..."

Cùng lúc này, đám người nhà họ Kool nấp trong góc tường đều đang chết sững vì câu nói "cháu ngoại của tôi" của Chung Dong Yul.

"Cháu ngoại... cháu ngoại cái gì cơ? Rosé là... là cháu ngoại của Chung Dong Yul!" Bà Kool ngây ngẩn lầm bầm, trên gương mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.

Sắc mặt Kool Ji-Eun trắng bệch: "Không thể nào! Rosé làm sao có thể là cháu ngoại của Chung Dong Yul được..."

Nói ra câu này rồi không biết cô ta nghĩ ra đến điều gì đột nhiên im bặt, dáng vẻ cứng ngắc nghiêng đầu sang nhìn ba mình: "Ba, trước đây trong tư liệu mà ba điều tra được... Mẹ của Rosé... tên là gì? Có phải là... có phải là họ..."

Vẻ mặt của Kool Shang lúc này cũng khó coi đến cùng cực: "Không sai, họ Chung, Chung Hayoon!"

Kool Nam-Joon miệng há hốc, nửa ngày mới tỉnh táo lại được: "Vợ của Park Shi Ho lại là tiểu thư của nhà họ Chung? Làm sao có thể thế được? Chưa bao giờ nghe thấy chuyện này cả!"

Kool Shang bóp bóp sống mi: "Dù sao chúng ta nhiều năm không ở Seoul, rất nhiều tin tức đều không rõ ràng. Cộng thêm việc lúc đầu ba tra được cha ruột của Rosé là Park Shi Ho thì cũng không điều tra sâu thêm nữa, quả thật có chút sơ hở... chỉ sợ thân phận của Chung Hayoon này... có chút không đơn giản..."

Dù sao thì bây giờ lão tướng quân nhà người ta cũng đã đích thân đến tận cửa nói rằng Rosé là cháu ngoại của mình, đây tuyệt đối không thể là giả được!

Kool Ji-Eun nghe xong lời của cha mình thì ngẩn người, trong đáy mắt cô ta hiện lên sự tuyệt vọng, cứ đứng chôn chân tại đó nhìn chằm chằm về phía cảnh tượng trước mắt...

'Không thể nào... Chuyện này không thể nào được...'

Vốn dĩ cô ta còn ôm chút hy vọng, Rosé đã biến thành người thực vật rồi, nhà Manoban dù có áy náy, dù Lalisa có thích cô ta đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ không đợi được cô ta cả một đời. Huống hồ, đứa con riêng đó chỉ là thất bại lần này, bất kì lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở dậy được, tình huống của nhà Manoban bây giờ không phải là đã hết nguy hiểm, cho nên nhà họ Kool vẫn còn cơ hội trở mình.

Cô ta nghĩ rồi cũng sẽ có một ngày Lalisa sẽ phát hiện ra chỉ có mình cô ta mới là người thích hợp với anh ấy nhất, rồi sẽ có một ngày nhà Manoban sẽ nhìn rõ sự thật, cuối cũng sẽ chọn lấy lợi ích...

Nhưng cô ta không thể ngờ rằng, ông ngoại của Rosé lại là Chung Dong Yul!

Nhà họ Chung là nhà như thế nào, là gia tộc đời đời tham gia vào chính trường, là gia tộc đứng đầu Seoul, nhà bọn họ căn bản không thể so sáng được. Luận về lịch sử cùng nội tình của gia tộc, cho dù có là nhà Manoban cũng không so được với nhà họ Chung...

"Tôi mà còn không đến thì cái mạng này của cháu tôi cũng mất luôn rồi!"

Đối mặt với sự trách móc của Chung Dong Yul, Chun Ae không dám ho he lấy một chữ, cũng biết mình đuối lý đành nhẹ nhàng giải thích: "Lão thủ trưởng, lần này Chaeyoungie bị thương quả đúng là vì nhà Manoban chúng tôi, vì cứu Mingie thế nên mới chịu thương, cả nhà Manoban chúng tôi đều vô cùng cảm kích cô ấy. Hiện tại, chúng tôi đã mời những chuyên gia hàng đầu thế giới để hội chẩn rồi, sẽ cố gắng hết sức để cứu Chaeyoungie! Tóm lại, nhà Manoban chúng tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này! Xin ngài cứ yên tâm!"

Không đợi Chung Dong Yul lên tiếng, Chung Jae Hwa đứng bên cạnh đã nhịn hết nổi lập tức phẫn nộ lên tiếng mắng chửi...

Trong đôi mắt của cậu thiếu niên tràn đầy lửa giận: "Chịu trách nhiệm cái beep! Chị họ tôi bị nhà Manoban các người hại thành ra thế này! Các người thế nhưng còn giữ khư khư không chịu trả chị ấy về! Các người nghĩ chị họ tôi một mình một người không có ai chống lưng phải không? Tôi nói cho các người hay, hôm nay tôi nhất định phải đưa chị họ tôi đi! Bằng không cứ tiếp tục ở lại chỗ này của các người không biết còn bị hại thành ra như thế nào nữa! Nhà Manoban các người không một ai là người tốt!"

Hôm nay bên bộ đội ra ngoài mua đồ, Chung Jae Hwa nhân cơ hội này lén lút về nhà một chuyến. Không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại của ba và ông nội mình, thế mới biết Chaeyoungie đã xảy ra chuyện lớn, càng bất ngờ hơn là Chaeyoungie thực sự là chị của cậu ta, là chị họ thật luôn!

Hừm! Cậu ta đã bảo rồi mà! Vì cái vẹo gì mà bà Chaeyoungie lại trâu bò thế! Hóa ra căn bản chị ấy là người nhà họ Chung!

Thế nên cậu ta quyết tâm làm nũng ăn vạ, nhất quyết phải đi cùng cha với ông đến bệnh viện đón người.

Bây giờ chị và mẹ đang ở nhà đợi tin của bọn họ đấy, lần này dù có thế nào cũng phải cứu Chaeyoungie ra khỏi hố lửa!

Có những câu với thân phận của ba và ông nội cậu không tiện nói vậy thì để cậu mắng thay, dù sao cậu ta cũng là gã cậu ấm ăn chơi, nếu không có Chaeyoungie thì không biết bây giờ cậu còn lăn lê chơi bời ở cái xó xỉnh nào đâu.

Nghe thấy con trai phẫn nộ mắng mỏ, Chung Chin Mae cũng chỉ lườm cậu ta một cái cảnh cáo mà thôi, hiển nhiên là ông cũng rất bất mãn với nhà Manoban.

Chun Ae bị mắng cho tái mét mặt mày, cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà tiếp tục xuống nước: "Trước đây là tôi có chút hiểu lầm với Chaeyoungie, quả thật đó là lỗi của tôi, lúc này tôi trịnh trọng xin lỗi! Chaeyoungie đã cứu Mingie nhà chúng tôi, là đại ân nhân của nhà chúng tôi, tôi có dùng tất cả mọi cách để đền bù còn chẳng đủ sao có thể làm hại cô ấy đây? Xin hai vị tin tưởng, chúng tôi thật sự chân thành muốn đền bù cho cô ấy!"

"Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được nhà các người thế nào!" Chung Jae Hwa hầm hừ.

Đúng lúc này, Chung Chin Mae từ đầu đến giờ không nói câu nào mới lên tiếng: "Ông Manoban, đền bù không cần thiết, con bé vốn hiền lành lương thiện, tôi tin rằng nó cứu người cũng là xuất phát từ ý muốn của nó, không có liên quan đến người khác nên cũng không cần đền bù gì hết. Bây giờ với thân phận là người nhà của Chaeyoungie, tôi chỉ muốn đưa Chaeyoungie đi mà không phải làm phiền đến người ngoài chăm sóc nó, tôi tin rằng yêu cầu này, Ông Manoban chắc hẳn cảm thấy không có vấn đề gì đúng không?"

Chung Chin Mae ăn nói kín kẽ vô cùng, một câu thôi đã chặn lại tất cả những giải thích của Chun Ae.

Người ta không cần ông bồi thường, hơn nữa người ta là người nhà của Rosé, người ta đến đưa nó đi là chuyện đương nhiên, chẳng có vấn đề gì hết.

Thế nên Chun Ae và Chey So-hee quay ra nhìn nhau, thoáng chốc đã lâm vào tình thế khó xử.

Xem thái độ của nhà họ Chung thì một khi đã đưa Rosé đi là tuyệt đối không đế Rosé có bất kì tiếp xúc gì với người nhà Manoban bọn họ nữa.

Con cả mình một lòng một dạ yêu cô gái này, Mingie lại càng không muốn rời khỏi cô ấy dù chỉ một phút một giây... nếu như thực sự để bọn họ đưa Rosé đi thì làm thế nào đây...

"Ai đó! Lén lén lút lút cái gì! Ra đây!" Chung Jae Hwa trừng mắt, đột nhiên nhảy về phía sau túm lấy một người trong số đó lôi xềnh xệch ra khỏi phòng tiếp khách.

"A... đau... bỏ ra! Bỏ tay ra..." Kool Nam-Joon đau đớn kêu oai oái, ông bà Kool và Kool Ji-Eun cũng vội chạy ra theo muốn cướp người lại từ trong tay Chung Jae Hwa.

Nhìn thấy nhà họ Kool vẫn chưa đi mà còn bị nhà họ Chung bắt được, vẻ mặt của Chun Ae quả thật càng khó nhìn.

Vốn dĩ nhà họ Chung đã bất mãn với bọn họ lắm rồi giờ thì sợ là sẽ càng hiểu nhầm...

Quả nhiên, Chung Chin Mae ánh mắt lạnh căm căm liếc đám người đó một cái: "Chaeyoungie giờ phút này vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường thế mà các người lại đưa cái đám này đến tận chỗ của con bé, thật đúng là chân thành quá..."

Chung Jae Hwa quăng Kool Nam-Joon ngã lăn ra đất: "Nào là nói cảm ơn! Nào là muốn thành tâm bù đắp! Tất cả đều là cứt chó hết! Chị họ tôi còn chưa chết, các người đã vội đi tìm người khác cho con mấy người! Có phải sau này còn muốn bái đường thành thân trước cửa phòng bệnh của chị tôi nữa luôn không!"

"A!!!" Tay Kool Nam-Joon như bị gãy, gã ta đau đớn gào ầm lên: "Không có! Không liên quan tới chúng tôi! Là nhà Manoban lật lọng, gọi chúng tôi tới để giải trừ hôn ước!"

'Cái gì? Hủy bỏ hôn ước?'

Không chỉ phía Chung gia mà ngay cả Chun Ae và Chey So-hee nghe thấy vậy đều sững sờ.

Kool Shang cố tình liếc nhìn người nhà họ Chung một cái, sau đó liền tỏ ra thất vọng, trào phúng nói: "Lúc đầu tôi còn không hiểu tại sao anh Maoban lại muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng giờ... hóa ra là vậy..."

Bà Kool cũng thừa nước đục thả câu bắt đầu the thé lên: "Chun Ae ông giỏi lắm, tôi còn nói sao ông vốn thề non hẹn biển hay thế giờ lại đòi bội ước với chúng tôi, hóa ra là muốn leo cành cao! Cháu ngoại của nhà họ Chung tất nhiên là phải hơn gia đình nhỏ bé chúng tôi rồi! Chun Ae, ông tính kèo này ghê đấy!"

Chun Ae thấy Quan gia mở miệng nói bậy, đổi trắng thay đen và Kool Ji-Eun vẫn tỏ ra tủi nhục đứng đó cứ như thể là nhà bọn họ phụ lòng bên đó thật thì suýt nữa lên cơn đau tim, giờ ông ta thật sự đã nhìn rõ được bộ mặt thật của cái gia đình này rồi.

Lúc này Chey So-hee đột nhiên đứng dậy tát thẳng một cái lên mặt bà Kool: "Cái tát này, tôi đánh thay cho Mingie nhà tôi!"

Vừa dứt lời, bà lại tát thêm một cái nữa: "Cái tát này tôi tát thay cho con bé Chaeyoungie! Uổng công tôi và Chun Ae luôn xem nhà họ Kool nhà các người thân thiết với gia đình chúng tôi, tin tưởng vào phẩm hạnh và giáo dục của nhà các người như vậy, thậm chí còn mặc kệ việc Lisa đã có người mình thích mà hết lần này tới lần khác muốn tác hợp nó với con gái nhà các người! Nhưng các người thì sao... Không ngờ tới tận hôm nay, mãi tới khi Lisa lấy ra chứng cứ vạch trần mọi chuyện, tôi mới biết hóa ra cái gia đình mà tôi và Chun Ae luôn tin tưởng bao năm nay, xem như người thân trong gia đình lại là một lũ lòng lang dạ sói!"

"Các người luôn mồm kêu mình đơn thuần, lương thiện nhưng sau lưng lại làm ra bao chuyện dơ bẩn xấu xa, hãm hại Chaeyoungie, làm hại tới Mingie. Còn chưa gả vào nhà này đã lên kế hoạch chiếm đoạn tài sản của Manoban gia, giờ còn bôi nhọ chúng tôi nói giữa hai nhà có hôn ước? Khi Manoban gia gặp nạn, tôi quả thật rất hi vọng hai nhà có thể mau kết thành thông gia, không chỉ giấu Lisa đi xem mắt cho nó, thậm chí không ít lần còn đến tận nhà các người dò ý xem thế nào nhưng thái độ của các người thì sao?"

"Khi ấy các người thấy tình hình Manoban gia không được khả quan liền chối đây đẩy! Giờ chuyện công ty đã được giải quyết, Chaeyoungie vì cứu Mingie thậm chí suýt nữa thì mất mạng, lúc này các người lại muốn tới ngồi mát ăn bát vàng? Các người coi Manoban gia chúng tôi là đồ ngốc cả chắc? Tôi nói cho các người hay! Đừng nói con bé giờ hôn mê bất tỉnh, kể cả cả đời này không tỉnh lại đi chẳng nữa, Chey So-hee tôi cũng chỉ nhận mình con bé là con dâu nhà này thôi!!!"

Lời này của Chey So-hee vang vọng khắp hành lang...

Hansin trợn mắt há mồm đứng bên cạnh, đù má! Sao sức chiến đấu của mẹ hôm nay bùng phát ghê vậy!

Phải biết, mẹ cô là người chú ý tới hình tượng nhất, lại là kiểu người có tính cách nhu nhược, dịu dàng thường ngày rất ít khi ăn to nói lớn, không ngờ lúc này lại lợi hại như vậy...

Quả nhiên, phụ nữ vốn yếu đuối nhưng một khi đã thành mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ vì con mình...

"Có phải giờ các người còn muốn tôi đưa những chứng cứ xấu xa của các người ra cho Thiếu tướng Chung và lão tướng quân xem nữa đúng không?" Chey So-hee lạnh lùng lên án rồi nhìn về phía thằng con thứ nhà mình: "Hansin!"

------------

Đôi lời của Editor: Thật sự lúc đọc bộ truyện này ở bản gốc thì đoạn này và đoạn Chaeyoungie cứu Mingie tôi đã khóc rất nhiều, hôm nay edit chap này, vừa edit vừa khóc, huhu, Tôi thật sự nể tác giả lắm luôn, muốn bi có bi, muốn hài có hài, hài thì cười muốn thắt bính chùm ruột, bi 1 cái là khóc lụt cả thành phố. 

Chân thành cám ơn mọi người vẫn ủng hộ tớ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro