Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"cháu gái thường rất tri kỉ" đúng là không sai




Chung Hayoon tức đến trợn trắng mắt nhìn Rosé một cái, ngay sau đó mềm giọng giải thích với Park Mason: "Ba, con không có ý này... ba cũng biết hiện giờ người khác không biết Chaeyoung là..."

"Tôi đã sớm nói với cô, nhanh chóng công bố thân phận của Chaeyoungie đi. Trước kia thì Chaeyoungie du học ở nước ngoài thì thôi, bây giờ nó về rồi, vừa vặn hôm nay mọi người cũng có mặt đông đủ, cô lập tức công bố với tất cả mọi người rằng, Chaeyoungie là người của Park gia chúng ta!"

Chung Hayoon hoảng sợ: "Cái gì? Ba, chuyện này tuyệt đối không thể! Con không đồng ý!"

Vẻ mặt kia giống như thể Rosé là một con rắn rết cực kì đáng sợ khiến người ta chán ghét. Nếu là trước đây, thậm chí là lúc cô vừa mới về nước mà thấy vẻ mặt như thế của mẹ ruột chắc chắn sẽ đau đến xé lòng nhưng hiện tại thì chẳng sao cả...

Jiyeon không biết những thay đổi trong tâm tình của Rosé những năm gần đầy, cô yêu thương siết chặt lấy tay của Rosé.

Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của Jiyeon, Rosé nhoẻn miệng cười với cô.

Nụ cười đó giống như ánh nắng mặt trời buổi sớm mai, vừa dịu dàng rực rỡ lại khiến lòng người cảm thấy vui tươi...

Đây là phản ứng mà Jiyeon hoàn toàn không ngờ tới, khiến cho cô ngây ngẩn mất một lúc.

Park Mason với Chung Hayoon nói mấy câu thì sau lưng đã có một đám người bước đến, là Park Shi Hoo, Park Hwayoung và Park Chin hae, còn có hai đứa con ngoài giá thú của ông ta.

Trừ bỏ người vợ của Park Chin Hae gần đây có chút căng thẳng với ông ta ra, thì mọi người của Park gia coi như có mặt đông đủ.

"Chuyện gì đây? Đang êm đang đẹp sao lại cãi nhau?" Park Shi Hoo cau mày hỏi, vừa nhìn thấy Rosé thì lập tức trầm mặt: "Sao mày lại tới đây?"

Ông ta còn đang nghĩ đang êm đang đẹp sao vợ mình lại cãi nhau với ba 'quả nhiên mỗi lần con nhãi này xuất hiện thì chẳng có chuyện gì tốt!'

Chung Hayoon vừa thấy chồng thì lập tức tiến lên, vội vàng mở miệng: "Shi Hoo, anh mau khuyên ba đi, ba muốn công bố thân phận của Chaeyoung vào hôm nay!"

Park shi Hoo nghe vậy lập tức cả kinh: "Sao mà thế được? Ba, có phải ba hồ đồ rồi hay không? Chết tiệt, có phải con ranh kia lại nói gì với ba không?" Ánh mắt Park Shi Hoo như mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Rosé.

Park Mason dùng sức dậm mạnh cái gây ba toong: "Anh đừng có hắt nước bẩn lên người Chaeyoungie của tôi, đây là ý của tôi, anh thử nói tôi nghe có chỗ nào không được?"

"Chính là... có chỗ nào không ổn vậy, chẳng lẽ Chaeyoungie không phải con của anh sao? Anh thử nói mọi người nghe trong người nó đang chay giọt máu của ai đi?" Park Chin Hae đứng sau lưng sợ thiên hạ không loạn mà nói bóng gió.

Cái giọng âm dương quái khí của ông ta chọc Park Shi Hoo nổi giận: "Mày câm miệng cho tao! Chỗ này không có chuyện của mày!"

Thái độ phách lối của Park Shi Hoo lại kích thích Park Chin Hae, ông ta trầm mặt nói: "Anh Cả, lời này của anh tôi không thích nghe, tôi cũng là một thành viên của Park gia, tại sao không có chuyện của tôi?"

'Mẹ kiếp! Chỉ là được quản một cái công ty nhỏ thôi có gì mà hơn người, cũng chẳng phải đã lấy được mẩu cổ phần nào! Trước mặt nhiều người thế mà còn dám to mồm! Nhưng mà ai bảo hắn có con gái tốt chứ! Vì hắn ta mà kéo nhiều hợp đồng vậy còn chưa tính lại còn tìm về một thằng con rể tốt như vậy! Chẳng lẽ lời Chin-ha đại sư nói là thật, Park Hwayoung thật sự là phúc tinh của Park Shi Hoo? Chết tiệt! Rốt cuộc Park Shi Hoo có cái vận cứt chó gì mà nhận sai con gái lại còn ôm về được cục vàng.'

May mà con ruột của hắn ta là một đứa không ra hồn, Park Chin Hae chỉ mong Rosé trở lại quậy cho Park Shi hoo chảy máu đầu mới được! Đầu năm nay được xem không ít kịch hay, vừa nghĩ tới đã thấy hưng phấn rồi!

Park Shi Hoo cũng không thèm phản ứng lại Park Chin Hae, việc cần thiết bây giờ là trấn an Lão gia tử: "Ba, không phải là con không muốn công bố. Mà chuyện này quá hấp tấp, lúc đầu đã công bố nó là con nuôi, bây giờ đột nhiên con nuôi lại thành con ruột thì cũng cần một cái lí do hợp lí chứ! Làm không tốt chẳng phải cho người ta một cái cớ để cười vào mặt Park gia sao? Tiệc mừng thọ của ba, một ngày trọng đại như thế, nhỡ mà có chuyện gì loạn thì khó coi lắm!"

"Hấp tấp... hấp tấp... hấp tấp cũng năm năm rồi! Anh căn bản không hề để chuyện này ở trong lòng!"

"Làm sao mà con không để được, Chaeyoung vừa về là con đã tìm nó, sắp xếp công việc cho nó còn chuẩn bị cho nó từng bước dung nhập vào Park gia, rồi sau đó sẽ thuận theo tự nhiên mà công bố thân phận. Nhưng, chính nó cứ khăng khăng làm theo ý mình đòi vào giới giải trí bằng được, hiện giờ dính biết bao nhiêu scandal rồi, chưa kể còn mấy lần liên lụy đến Hwayoung..."

Thật ra thì ông ta chưa bao giờ có ý định công khai thân phận của Rosé.

Chuyện năm đó Rosé phát sinh quan hệ với hai ngưu lang kia rồi có thai đến giờ vẫn là một quả bom hẹn giờ treo trên đỉnh đầu ông ta. Nhỡ đâu có một ngày chuyện này bị lộ ra ánh sáng... Ông ta tuyệt đối không thể để ai biết Rosé là con gái ruột của ông ta!

Park Mason không còn tùy tiện tin lời của con trai nữa: "Tìm việc làm, anh nói tôi nghe một chút, anh sắp xếp cái việc gì cho nó?"

"Là... là chi nhánh mới mở ở Singapore..."

"Cái thằng khốn nạn này, Chaeyoungie vừa mới về mày đã ép nó đi xa như vậy! Hai mươi mấy cái chi nhánh của mày để làm cái gì mà mày ép con bé đi chỗ đó?"

"Con chẳng phải là để cho nó đi học hỏi kinh nghiệm sao? Cũng chẳng thể đem nó vào tổng công ty luôn được!"

"Chayeoungie là cháu gái ruột của tôi, tại sao không được? Chaeyoungie, ngày mai con đến tổng công ty đi, vào phòng tài vụ!"

Sau lưng, Park Hwayoung vốn yên lặng không lên tiếng nghe được câu này rốt cuộc cũng đổi sắc mặt.

Ngay từ lúc bắt đầu, cái cô ta thèm muốn nhất chính là tổng công ty của Park gia, nhưng thân phận cô ta quá đặc thù. Nếu vừa bắt đầu đã vào tổng công ty ngay sẽ khiến người ta nghi kị, cho nên cô ta mới chọn đi đường vòng. Cho dù Park Shi Hoo có chủ động nói ra thì cô ta cũng sẽ từ chối, bày tỏ bản thân không ham muốn tài sản của Park gia. Quả nhiên như vậy càng khiến Park Shi Hoo với Chung Hayoon thương yêu cô ta hơn, ngay cả Park lão gia tử cũng chẳng thể nói cô ta được cái gì.

Hai đứa con gái bên Park Chin Hae đã bị Lão gia tử chán ghét, căn bản cũng chẳng có gì đáng ngại. Park Jiyeon thì không lấy chồng, cô ta bị một người đàn ông mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tâm tư không đặt trong nhà nên cũng không cần lo lắng. Cho nên Park Hwayoung cũng không cần vội, chờ cô ta gả vào Lee gia, có đầy đủ vốn liếng rồi thì sớm hay muộn toàn bộ Park gia cũng thuộc về cô ta thôi.

Nhưng mà bây giờ... kế hoạch cô ta khổ tâm tính toán nhiều năm như vậy lại có nguy cơ đổ bể chỉ vì sự xuất hiện của Rosé! Làm sao cô ta có thể để chuyện này xảy ra!

Lời của Park lão gia không chỉ khiến Park Shi Hoo, Chung Hayoon, Park Hwayoung đổi sắc mặt mà ngay cả Park Chin Hae cũng không đồng ý.

"Ba đang nói đùa hay sao? Nó chỉ là một con gà vừa tốt nghiệp đại học, chẳng có chút kinh nghiệm gì thì làm sao mà vào phòng tài vụ được! Muốn vào cũng phải để Jiyeon vào! Nếu không thì Ning Ning với Yong Yong cũng được!"

"Chú Hai, chú nói lời này mà không sợ cắn phải đầu lưỡi sao, Jiyeon quả thật tốt nghiệp đại học Seoul nhưng mà nó học hệ nghệ thuật, có liên quan gì đến phòng tài vụ không. Còn hai đứa con ngoài giá thú kia của chú thì ngoài ăn mặc làm đỏm ra thì biết làm cái gì? Cho vào phòng tài vụ để công ty gà bay chó sủa hay sao? Lần trước ba đã nói, chờ Hwayoung kết hôn xong sẽ cho Hwayoung vào phòng tài vụ!"

Park Shi hoo tất nhiên là hy vọng con gái mình được vào tổng công ty, nhưng người ông ta hy vọng là Hwayoung chứ không phải Rosé.

Đối với ông ta mà nói thì việc Rosé bước chân vào công ty thì chẳng khác nào tai họa. Mất thể diện ở nhà đã đành, đến công ty mà thế nữa thì làm sao ông ta còn dám vác mặt đi gặp người. Chưa kể ông ta đã thề sống thế chết với Lee gia rằng, người thừa kế của Park gia sau này chắc chắn là Hwayoung!

Thừa dịp ba cha con bọn họ cãi vã, Chung Hayoon đi tới cạnh Rosé, dùng sức kéo cô một cái nghiến răng nói: "Mày còn ở đây làm gì? Không mau cút đi! Cả nhà đang yên bình, mày vừa tới thì rùm beng hết cả lên, mày muốn ngày mừng thọ của ông nội mày thành trò cười cho thiên hạ đấy hả?"

Mặc dù vẻ mặt Rosé vẫn lạnh nhạt nhưng Jiyeon nghe không nổi nữa, dẫu cho không tiện nói cũng không nhịn được mở lời: "Bác dâu nói những lời này thật bất công, Chaeyoungie chỉ tới thăm ông nội một chút thôi, để không làm phiền mấy người cháu thậm chí còn đưa ông nội ra hậu viện gặp mặt. Từ đầu tới đuôi con bé vẫn chưa nói một câu nào, chưa làm một cái gì! Thì sao có thể là lỗi của em nó?"

"Nó không làm cái gì hết sao, chỉ cần nó xuất hiện ở đây đã đủ rồi! Còn nữa, chuyện nhà tôi không cần một người ngoài như cô xía vào!"

...

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc tổng giám đốc của tập đoàn BP.

Đã qua hai giờ nhưng Rosé vẫn chưa về.

Mingie vẫn nằm ở cửa sổ nhìn chằm chằm ra ngoài, ngay cả Lisa cũng bắt đầu liên tục liếc nhìn di động.

Nhìn hai người họ, Hansin chịu hết hổi: "Này này này, em nói hai người đó, có thể bình thường một chút không hả? Chỉ mới có hai tiếng không gặp thôi có được không?"

Lại qua năm phút, người vẫn chưa thấy đâu.

Lisa cầm di động lên, trực tiếp gọi cho Rosé nhưng không ai bắt máy.

Hậu viện Park gia.

Di động trong túi xách của Rosé vang lên, nhìn tên người gọi thấy là Lisa, lại nhìn đồng hồ đã quá hai tiếng rồi. Chắc là hỏi cô mấy giờ về đi.

Park gia lúc này đã cãi nhau thành một nùi, Rosé không tiện nghe điện thoại vì vậy đi thẳng đến cạnh ông nội nhẹ nhàng nói: "Ông nội, những chuyện khác để hôm khác gặp lại nói, hôm nay con chỉ tới thăm ông một chút, lát nữa con còn có việc gấp phải về, chúc ông thọ tỉ nam sơn!"

"Có việc gấp vậy, nhanh thế đã đi rồi?" Park lão gia tử vừa nghe liền nóng nảy: "Con đừng để ý đến mấy tên khốn nạn này! Có ông nội ở đây chẳng ai có thể đuổi con đi!"

Rosé nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng ông nội đang kích động mà thở hổn hển: "Ông nội nghe con nói đã, gần đây con thực sự tương đối bận rộn, nếu không cũng chẳng vội vàng chạy tới thăm ông thế này!"

"Chaeyoungie, ông nội xin lỗi con, là ông nội để con chịu ủy khuất..." Park Mason cho rằng cô đang an ủi mình, bởi vì thái độ của Park Shi Hoo với Chung Hayoon khiến Rosé quá đau lòng nên mới vội vã rời đi, trong lòng ông tràn ngập áy náy.

Park Hwayoung đứng một bên nhìn vẻ mặt của Park lão gia tử cũng biết mọi chuyện hỏng bét rồi.

Hiện tại mặc dù Park Shi Hoo đang cầm quyền Park gia, nhưng cổ phần vẫn bị Lão gia tử nắm chặt trong lòng bàn tay, nếu ông nghiêng về phía Rosé thì mọi chuyện không dễ dàng rồi.

Cô ta sợ nhất là Park lão gia có áy náy với Rosé, dẫu sao Rosé mới là ruột thịt chân chính của ông, dẫu cho Rosé có thảm hại, bẩn thỉu thế nào đi chẳng nữa thì chỉ cần một câu mềm mỏng là có thể phá hủy mưu đồ nhiều năm của cô ta.

'Cũng chỉ vì cái dòng máu chết tiệt kia sao? Cũng chỉ bởi vì trên người mình không có dòng máu của Park gia, còn nó thì có cho nên mình phải cố gắng gấp trăm ngàn lần mới được sao?'

Nhỡ đâu Rosé lấy được quyền thừa kế thì kết cục của cô ta...

Vừa mới tưởng tượng phải trở lại cái vùng đất nghèo nàn, hẻo lánh xa xôi kia, mỗi ngày phải sống cuộc sống nghèo khó thì Hwayoung đã không thể nhịn được rồi! Cho dù Park gia có không đuổi cổ cô ta đi thì cô ta cũng không cách nào chịu được việc ngày sau sẽ phải quỳ phục dưới gối Rosé!

Rõ ràng cô ta mới là Đại tiểu thư của Park gia, vừa sinh ra đã là như vậy thì dựa vào đâu mà bất cứ cái gì tốt đẹp cũng đều bị con đĩ kia cướp đi? Không sai, cô ta mới chính là Đại tiểu thư của Park gia, là Đại tiểu thư duy nhất! Cho dù có là huyết mạch cũng không thay đổi được điều này!

Park Hwayoung hít sâu một hơi, tỉnh táo lại rồi bắt đầu rơm rớm nước mắt chạy tới bám vào tay Rosé, giọng nói run rẩy, vẻ mặt luống cuống nói: "Chị, chị đừng đi có được không? Xin chị đừng giận ba mẹ mà! Ba mẹ đã sớm sắp xếp chuyện công khai thân phận cho chị mà, chỉ có điều chị vẫn không chịu trở về cũng không chịu đến công ty..."

"Chị muốn trách thì trách em đi, đều là em không tốt, chị đánh em mắng em cũng được, nếu chị không muốn nhìn thấy em thì em sẽ rời đi! Nhưng xin chị đừng đi mà!"

"Dẫu chị có không muốn nhìn thấy mọi người nhưng chị cũng nhớ ông nội mà! Ông nội rất thương, rất nhớ chị! Ít nhất chị cũng nên ăn miếng bánh mừng thọ của ông nội chứ? Chuyện gấp đến đâu chăng nữa sao có thể quan trọng bằng việc mừng thọ ông nội được?"

Lời này của Park Hwayoung quá tuyệt, bất kể là chuyện công khai thân phận hay là vào công ty mẹ đều đẩy hết nguyên nhân lên người Rosé, đồng thời nêu lên chuyện thân phận của cô ta ở Park gia rất lúng túng nên cũng không dễ dàng gì, quan trọng nhất là cô ta còn thể hiện sự hiếu thuận với ông nội...

Chung Hayoon vừa nghe đã đau lòng không nhịn được: "Hwayoung, con nói nhăng nói cuội cái gì đó, con muốn chạy đi đâu! Người nên đi cũng không phải là con!"

Thấy Hwayoung giữ Rosé lại, sắc mặt Park lão gia tử cũng ôn hòa hơn không ít, tất nhiên ông cũng không thể để Hwayoung đi được, chẳng qua vẫn theo lời Hwayoung giữ Rosé lại: "Chaeyoungie, hiếm khi con mới về một lần, ở thêm một lát đi, được không?"

Nhìn ánh mắt đầy kì vọng của ông nội, Rosé trầm mặc một hồi rồi cuối cùng vẫn gật đầu một cái: "Dạ."

Chuyện sinh người nối dõi cô không cách nào thỏa mãn ông nội thế nên tất cả những mong đợi và ý tốt khác của ông nội cô cũng chỉ có thể phụ lòng tiếp. Cô không thể trở về làm Đại tiểu thư của Park gia, không thể vào công ty cũng không thể trở về Park gia.

Cho nên giờ phút này cô không đành lòng cự tuyệt một yêu cầu đơn giản của ông vào ngày mừng thọ được.

"Tốt quá tốt quá! Mau vào nhà đi! Mùa đông rồi bên ngoài lạnh lắm!" Vẻ mặt Park lão gia tử tràn đầy vui mừng để cho Rosé và Jiyeon đỡ vào nhà.

Hwayoung đứng một mình ở phía sau nhìn theo ba người, trong mắt cô ta thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo.

Thấy Park lão gia tử đã được dỗ vui vẻ rồi, Chung Hayoon thở phào nhẹ nhõm, từ ái đi tới cạnh Hwayoung kéo tay cô ta: "Khổ thân con rồi, Hwayoung!"

Bất kể trong nhà có xảy ra chuyện gì thì cô ta vẫn luôn hiểu chuyện như vậy.

Park Shi Hoo cũng đau lòng, thở dài nói: "Hwayoung, chuyện vừa rồi con đừng để trong lòng, chẳng qua lâu lắm rồi ông nội mới gặp Chaeyoung nên có chút kích động thôi, những lời đó cũng chỉ thuận miệng mà nói. Hiện giờ công ty vẫn do ba quyết định, con cứ thoải mái đi!"

"Cám ơn ba mẹ... con hiểu mà!"

...

Dỗ ông nội xong, Rosé tranh thủ thời gian gửi cho Lisa một tin nhắn: [Tôi ở chơi với ông nội một lát, có thể sẽ về muộn, chị cứ đưa Mingie về nhà trước, lúc tôi về sẽ qua chỗ chị đón con bé.]

Trong phòng làm việc, Lisa đọc được tin nhắn này thì sắc mặt trầm xuống.

Trong lòng Lisa hiểu rõ, bất kể là Rosé ở bên ngoài có thể hiện mạnh mẽ tới cỡ nào thì cũng có một nơi dẫu bị tổn thương đến máu chảy đầm đìa vẫn không chạm vào, đó chính là Park gia.

Những chuyện cô gặp phải ở Park gia năm đó chị cũng có biết một chút...

Mặc dù trong tin nhắn giọng điệu của Rosé rất tự nhiên nhưng anh làm sao có thể yên tâm để cô một thân một mình ở cái chỗ như thế?

Khi Rosé theo Park lão gia vào, những vị khách lập tức vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ.

"Cô gái bên cạnh Park lão gia là ai vậy? Sao lại ăn mặc như thế tới đây?"

"Mới nãy tôi mới nghe Park lão gia gọi cô ta là Chaeyoungie, chẳng lẽ... chẳng lẽ là đứa nhà quê được nhận nuôi kia sao?"

"Hóa ra là cô ta! Cũng đã năm năm rồi mà sao cô ta vẫn vậy, chẳng có chút tiến bộ nào thế? Quả nhiên là bùn loãng không trát nổi tường mà!"

...

Hôm nay Rosé mang Mingie với Taeyang chạy đến trung tâm đồ gia dụng mua đồ trang trí phòng làm việc cho nên ăn mặc tương đối đơn giản thuận tiện, quần jean với áo da, mái tóc dài thì buộc thành một túm đuôi ngựa phía sau đầu, trông rất sạch sẽ gọn gàng.

Chẳng qua là đặt vào cái hoàn cảnh tất cả những cô gái ở đây đều mặc váy dạ hội cùng giày cao gót như hôm nay thì quả thực hoàn hoàn toàn khác biệt.

Park lão gia tử vẫn chìm đắm trong cảm giác vui sướng cháu gái về nhà nên làm sao chú ý được Rosé mặc cái gì. Cứ luôn kéo Rosé kể chuyện trong nhà, đến tận khi Chung Hayoon nhắc có nhiều khách quý đang chờ thì ông mới chịu để Rosé đi ăn cái gì đó, còn mình thì đi chào hỏi khách khứa.

Park lão gia tử vừa đi, Chung Hayoon lập tức lườm nguýt Rosé: "Mày nhìn xem mày ăn mặc ra cái thể thống gì, không biết hôm nay là ngày gì à?"

Hwayoung thấy vậy thì vội vàng giảng hòa: "Mẹ đừng trách chị mà, nhất định là chị tới vội vàng nên chưa kịp thay đồ!"

Nói xong còn tỏ vẻ e dè sợ Rosé tức giận đi tới bên cạnh cô: "Chị, để em đưa chị lên tầng thay quần áo nhé?"

"Ngớ ra đấy làm gì? Còn không mau đi theo Hwayoung thay đồ! Bận bịu bận bịu bận bịu suốt ngày mà chẳng là cái gì ra hồn!" Đối với Chung Hayoon thì sự tồn tại của Rosé chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời bà ta, ngay cả liếc mắt nhìn thôi bà ta đã không chịu nổi.

Nếu là trước đây bị Chung Hayoon trách mắng như vậy Rosé nhất định sẽ luống cuống không biết làm sao nhưng vào lúc này cô chỉ nhìn bà ta một cái: "Tôi có thay đồ hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bà cả, Park phu nhân hình như quản hơi nhiều và hơi lố rồi thì phải?"

Nói xong liền kéo tay Jiyeon đi đến khu để đồ ngọt.

"Mày... mày..." Chung Hayoon nổi điên lên: "Hwayoung, con xem nó kìa, trong mắt nó còn có người mẹ này sao? Chẳng ra cái thể thống gì cả!"

Hwayoung trong lòng đang cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm an ủi Chung Hayoon, cũng thay Rosé nói tốt. Cơ mà không hiểu sao cô ta càng nói tốt cho Rosé thì Chung Hayoon lại càng ghét cô hơn.

Rosé kéo Jiyeon tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó tự nhiên rót cho mình một ly rượu, chẳng có chút không tự nhiên nào khi ở giữa một nơi mình không nên tới, trái lại còn có cảm giác như đây chính là nhà mình, tất cả mọi thứ trước mặt chỉ như một vở hài kịch, bộ dáng vô cùng ung dung tự tại.

Jiyeon thấy thế thì không kìm được sự ngạc nhiên mở miệng than: "Chaeyoungie... nhiều năm không gặp mà em thay đổi nhiều quá!"

Rosé nhướng mày: "Thế sao?"

Năm năm trước khi bị phát hiện mặc một chiếc váy hàng fake và phải hứng chịu những tiếng cười nhạo cùng ánh mắt khinh bỉ của mọi người xung quanh, cô có cảm giác như cả thế giới như sụp đổ.

'Nhưng hôm nay... Quả thật là có sự thay đổi rất lớn?'

Trên thực tế trước khi tới nơi này, Rosé đã nghĩ đến việc sẽ phải gặp rất nhiều người đã từng ở trong bữa tiệc kia thế nên trong lòng cô vẫn có chút khẩn trương cùng bài xích. Dẫu sao chuyện năm đó cũng để lại cho cô kí ức quá sâu, đến giờ này vẫn còn nằm ác mộng.

Nhưng mà, khi thật sự đặt chân ở đây, khi đối mặt với sự giễu cợt của những người đó, thậm chí là cả sự giễu cợt của cha mẹ ruột cùng với Hwayoung thì cô lại chẳng có chút nào lo lắng bất an hay khẩn trương nào...

'Hóa ra thời gian cũng có thể thay đổi một con người.'

"Ừ, không chỉ đẹp hơn mà quan trọng nhất là tự tin, ánh mắt của em cực kì động lòng người. Nói thế nào nhỉ, có một loại cảm giác không thể nói ra được, thậm chí chị còn cảm thấy giống như nhìn thấy Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh ý..." Jiyeon có chút kích động, lại có chút đau lòng.

Một người chẳng thể nào vô duyên vô cớ mà thay đổi, không biết Rosé đã gặp phải những gì mới có thể biến thành bộ dạng ngày hôm nay, lúc Rosé đột nhiên bị tống đi du học thì Jiyeon luôn có cảm giác rất kì quái, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Rosé nghe vậy thì bật cười, nâng cằm nói: "Chị à, ngay cả khen người khác thôi mà chị cũng có thể dùng một cách đầy nghệ thuật như vậy sao!"

"Chị nói thật!" Jiyeon sẵng giọng.

Rosé nhấp một ngụm rượu rồi thở dài một tiếng: "Haizz, bởi vì yêu nên mới sinh ra lo buồn, bởi vì thương nên mới thấy sợ hãi... Nếu đã không yêu thương nữa thì không cần lo cũng chẳng cần sợ, chắc là vì thấy không cần thiết nữa cho nên mọi thứ cứ tự nhiên thôi..."

Jiyeon nghe vậy, sắc mặt nhất thời trắng mấy phần: "Chaeyoungie, em đừng có mà nghĩ linh tinh nha! Sao chị nghe lời em nói cứ có mấy phần cảm giác "tứ đại giai không" chứ?"

( Tứ đại giai không: một câu nói nhà Phật. "Tứ đại" là nói thân xác của chúng ta do 4 chất: đất, nước, lửa, gió hơp lại mà thành; "giai không" là không còn lại gì, có thể hiểu như khi con người chết đi "cát bụi lại trở về cát bụi" vậy, ám chỉ trên đời này đã chẳng có gì để lưu luyến.)

"Khụ khụ..." Rosé cũng chỉ buột miệng niệm mấy câu mà thôi, không ngờ lại khiến Jiyeon sợ hãi nên vội vàng trấn an: "Yeonie, em chỉ đùa chút thôi, đừng khẩn trương như thế mà!"

'Ôi giời, mình đây còn bị sắc đẹp của Đại ma vương làm cho quay vòng vòng đây, nếu mình mà tu được "tứ đại gia không" thì tốt quá!'

....

Rosé thoải mái trò chuyện với Jiyoen còn những người xung quanh lại bàn tán sôi nổi về vấn đề trang phục của cô. Thấy Rosé hoàn toàn không thèm để ý đến thì dần dần cũng tự giác cảm thấy mất mặt nên lặng đi.

Nhiệm vụ chính của bọn họ hôm nay là lấy lòng Park Shi Hoo cùng Park lão gia tử chứ không phải là bàn luận về một đứa con gái nuôi chẳng có chút giá trị nào.

Màn đêm buông xuống, các vị khách kéo đến ngày càng nhiều, phòng tiệc càng ngày càng náo nhiệt.

Park Shi Hoo bởi vì vừa mới chọc cha mình tức giận nên lúc này ra sức lấy lòng, lập tức cho người mang quà mừng thọ đã chuẩn bị từ trước ra.

Quà mừng thọ mà ông ta chuẩn bị là một tấm bình phong Bát Bảo được làm từ San Hô Đỏ vô cùng tinh xảo, giá trị hiển nhiên không rẻ, mọi người thấy vậy đều chậc chậc rối rít khen Park Shi Hoo có hiếu.

Park lão gia tử chỉ nhìn một cái rồi nói vài câu khách sáo, dáng vẻ cũng không quá cao hứng hiển nhiên ông vẫn còn đang tức giận.

Park Hwayoung cho Park Shi Hoo một ánh mắt trấn an, ngay sau đó lén nhìn về phía Rosé một cái rồi mới lấy ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ được điêu khắc hình rồng đi tới cạnh Park lão gia tử: "Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ, đây là quà mừng thọ tự tay cháu chuẩn bị, hy vọng ông sẽ thích!"

Chung Hayoon thấy vậy lập tức đứng một bên phụ họa: "Ba mau mở ra xem đi! Gần đây Hwayoung mở công ty kiếm được không ít tiền đâu, món quà này là nó dùng tiền tự mình kiếm được mua cho ba đấy! Con nói để con mua giúp mà nó cứ đòi phải tự chuẩn bị, bảo như thế mới có thành ý!"

Park lão gia nhìn Hwayoung một cái, nhận lấy chiếc hộp trong tay cô ta rồi từ từ mở ra, thấy rõ món quà trong hộp thì sắc mặt ông có chút xúc động.

Trong hộp, là một chuỗi vòng tay ngọc Phật.

Quà của Park Hwayoung hoàn toàn là phô trương tiền bạc mà quà của Hwayoung lại có mấy phần dụng tâm.

Đứa bé này biết ông thích ngọc, lại biết ông tin phật cho nên mới đặc biệt vì ông chọn một chiếc vòng tay ngọc phật.

Lúc Hwayoung quan sát tỉ mỉ chuỗi vòng tay kia thì Hwayoung yên lặng đứng bên cạnh, ánh mắt mơ hồ lộ ra thấp thỏm cùng bất an, điều này khiến Park lão gia tử mềm lòng.

Ông cũng thương Hwayoung, ngay cả khi phát hiện ra con bé không phải máu mủ của Park gia thì ông cũng chưa từng bạc đãi nó bao giờ, vẫn thương yêu như cháu gái ruột vậy. Chỉ có điều ông không ưa thái độ của con trai và con dâu cả đối với Rosé mà thôi.

Park Mason thở dài, giọng đã mềm hơn rất nhiều: "Đứa bé ngoan, con có lòng, món quà này ông nội rất thích!"

Hwyaoung nghe vậy thì tỏ vẻ như trút được gánh nặng, bởi vì ông nội khen ngợi mà hốc mắt còn có chút đỏ ửng, kích động nói: "Chỉ cần ông nội thích là được rồi!"

Thấy dáng vẻ Hwayoung như thế lại càng khiến cho Park lão gia cảm thấy chua xót, không đành lòng vì chuyện của con trai và con dâu làm liên lụy đến cô ta nên đành nói mấy câu quan tâm động viên: "Sự nghiệp làm trọng nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, nhất là khi con đã là một cô gái có gia đình, đừng quá liều mạng!"

Nhìn vẻ mặt Ninh lão gia tử đã dịu đi, Chung HAyoon với Park Shi Hoo đưa mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt nhìn Hwayoung cũng càng thêm kiêu ngạo và tự hào.

Đám khách khứa, họ hàng bên cạnh thấy thế cũng rối rít nịnh hót...

"Chất lượng của chuỗi ngọc này đúng là không tệ, ít nhất cũng phải hai ba trăm vạn trở lên đấy nhỉ?"

"Đây đã là cái gì, History đều là của Hwayoung đấy, lợi nhuận mỗi quý phải lên đến nghìn vạn, huống chi bây giờ con bé lại còn là đại minh tinh nữa chứ!"

"Park lão gia có phúc quá, con cháu đã không chịu thua kém! Lại còn hiếu thuận như vậy!"

...

Trong góc, Rosé đang nói chuyện với Jiyeon thấy Hwayoung dâng quà mừng thọ cho ông nội thì hơi nhăn lông mày một chút.

'Trùng hợp như vậy sao?'

Đang hoài nghi thì đột nhiên trông thấy ánh mắt âm trầm của Hwayoung hướng về phía mình.

Ánh mắt Hwayoung nhướng về phía món quà cô đặt ở trên bàn, ánh mắt kia... rõ ràng đã sớm biết món quà cô tặng cho ông là cái gì nên mới cố ý chọn trùng!

Rất hiển nhiên, chiếc vòng Hwayoung chắc chắn đắt hơn chiếc vòng của Rosé gấp mấy chục lần.

'Lại muốn mình bị bêu xấu trước mặt tất cả mọi người đây mà...'

Quả nhiên Hwayoung lộ ra một nụ cười quỷ dị âm trầm, khéo léo nói với Park lão gia: "Ông nội, con nghe nói chị cũng chuẩn bị quà cho ông đấy!"

Vẻ mặt Hwayoung lúc nói câu này cực kì ngây thơ, tựa như cô ta toàn tâm toàn ý mong ông nội vui vẻ nên mới nói như vậy.

Hôm nay thân phận của Rosé chỉ là một đứa con nuôi, dẫu có bị bôi xấu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Park Shi Hoo với Chung Hayoon cả. Không chỉ như vậy mà còn có thể nhân cơ hội này khiến cho ông nội sinh ác cảm với nó, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Quả nhiên, Park lão gia tử không hề nhận ra ý đồ thực của Hwayoung, ông tươi cười nhìn về phía Rosé: "Đúng không Chaeyoungie?"

Jiyeon lập tức nhạy bén phát giác ra điều bất ổn: "Chaeyoungie, khoan đã..."

Mặc dù cô không biết Hwayoung muốn làm cái gì, nhưng cô biết rõ cô ta chẳng thể nào tốt bụng đi vun đắp tình cảm cho Rosé và ông nội được, càng không thể nào đột nhiên mở miệng cho Rosé một cơ hội xuất đầu lộ diện.

"Kiểm tra quà của em trước đi, chị nghi ngờ cô ta đụng tay đụng chân vào rồi!" Jiyeon cảnh giác nói.

Rosé cười khẽ một tiếng, xích lại gần Jiyeon nói: "Chị thật thông minh, đúng là quà tặng có vấn đề, nhưng em vẫn luôn giữ bên mình nên chắc chắn không bị động tay động chân đâu."

"Là sao?" Jiyeon càng hoài nghi.

"Không biết tại sao Hwayoung lại biết em muốn tặng ông cái gì, món quà của cô ta và của em giống nhau như đúc, có điều quà của cô ta chắc chắn là đắt hơn của em nhiều!"

Jiyeon lập tức hiểu rõ: "Vậy làm sao bây giờ? Cứ thế cho dù ông nội không thể ý nhưng không thể ngăn được miệng lưỡi của những người kia.. Cheayoungie, hay chị giúp em đổi một món quà khác?"

"Không cần, ông nội không để ý là được rồi." Rosé cầm quà đi tới cạnh ông nội: "Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ."

Jiyeon vốn đang rất lo lắng nhưng nghe những lời của Rosé vừa rồi không hiểu sao lại an tâm trở lại.

Cô thật hồ đồ, Rosé một không muốn trở về là Park đại thiểu thư, hai không mơ ước tài sản của Park gia thì người xung quanh có nói thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con bé cả, cái con bé cần để ý quả thật chỉ có thái độ của ông nội mà thôi.

Rốt cuộc cũng là cháu gái lâu lắm mới chịu về nhà nên cho dù không nhận được quà thì Park lão gia cũng rất vui vẻ, cười nói: "Con có thể về là ông nội đã vui lắm rồi, còn chuẩn bị quà làm gì! Con ở bên ngoài cũng không dễ dàng!"

"Dù gì thì cũng là một mảnh tâm ý của chị mà ông nội, ông mau mở ra nhìn xem!" Park Hwayoung không kiềm chế được vội vàng mở miệng thúc giục.

"Được được được..." Park lão gia tử vô cùng trân trọng mở hộp quà ra. Ngay lúc nắp hộp được mở ra, rõ ràng Park lão gia tử hơi ngẩn ra một chút nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, vẻ mặt từ ái nhìn Rosé: "Quả nhiên người xưa có câu "cháu gái thường rất tri kỉ" đúng là không sai, đến cả suy nghĩ cũng giống nhau, đưa quà cũng là đồ mà ông nội thích!"

Park Hwayoung nghe vậy thì đáy mắt lạnh lẽo, trong lòng giễu cợt, hừ, quả nhiên là thế mà, bởi vì là cháu ruột đưa nên dẫu cho là hàng kém chất lượng cũng thích đúng không?

Những người khác trông thấy món quà của Rosé thì đều kinh ngạc, trùng hợp quá, thế mà lại đưa quà giống nhau?

Lúc này mấy cô bạn thân của Hwayoung lên tiếng...

Choi Soyin khinh miệt: "Sao mà giống được, chuỗi ngọc của Hwayoung là chuỗi ngọc có chất lượng hàng đầu, thế nước mỗi một viên đều là cực phẩm, còn của Chaeyoung chắc chắn là mấy mẩu ngọc còn thừa ghép lại mà thành, chả đáng mấy đồng đây mà! Sao có thể so được chứ?"

Anna cũng bắt đầu gây khó dễ: "Chaeyoung, chẳng phải cô vừa mới vào YG sao? Chắc chắn là kiếm được không ít đi! Thế mà mua loại phế phẩm này làm quà à? Đây dẫu sao cũng là đại thọ bảy mươi tuổi của ông cô đấy, tặng loại đồ thế này rốt cuộc là có ý gì? Cô không biết ngọc là loại vật liệu có linh, có thể nuôi người nhưng cũng có thể hại người sao?"

Trong lúc nhất thời, Rosé trở thành đối tượng bị mọi người đả kích.

"Mấy người đừng nói thế, không chừng sự thực là người ta phải "lăn lộn" rất thê thảm đó!" Bên cạnh có người chêm vào một câu.

"Tặng không nổi thì tặng cái khác, sao cứ phải tặng ngọc làm gì?"

"Hạng người quê mùa chỉ thích ra vẻ ta đây sao có thể hiểu được điều cấm kị khi chơi ngọc chứ!"

...

Park Mason càng nghe mấy câu bình luận kia thì sắc mặt càng kém, thật sự có chút không vui, ông đang muốn mở miệng thì đột nhiên trong đám người, có một ông lão đeo kính nghiêm giọng nói: "Mấy người bạn nhỏ cho ông lão này nói một câu được không, chỗ cấm kị của ngọc không phải ở giá trị của nó! Hơn nữa một khối ngọc tốt hay xấu được đánh giá bằng rất nhiều tiêu chuẩn đo lường, cho dù là một miếng ngọc bình thường nhưng được chăm sóc cẩn thận hoặc trải qua sự mài dũa của danh gia hoặc được cao tăng phát quang thì đều có thể trở thành bảo vật vô giá!"

Ông lão hơi ngừng lại một chút, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm chuỗi ngọc mà Rosé vừa tặng cho Park lão gia tử: "Mà chuỗi ngọc này, chắc chắn là một bảo vật vô giá!"

"Cái...gì? Bảo vật vô giá? Đùa gì thế!" Choi Soyin không thể tin nổi mà gào lên.

Lúc này vẻ mặt của Anna chợt biến, kéo kéo cánh tay cô ta nói, "Đừng có ăn nói lung tung, người đang nói chính là Wol lão đấy!"

"Wol lão nào cơ?" Choi Soyin sững ra.

"Chính là cái nhà ngọc thạch thế gia đó! Wol Kaem!" Anna nhắc nhở.

"Hả... hóa ra là ông ấy à.... nhưng mà...nhưng mà làm sao có thể thế được! Lần trước lúc chúng ta đi uống trà chiều tán dóc với Hwayoung và mấy cô minh tinh kia, rõ ràng bọn họ nói rằng Rosé mua một chuỗi ngọc còn chưa đến mười lăm vạn ở R&L làm quà chúc thọ mà! Chẳng lẽ chúng ta nghe nhầm à?"

"Không phải, bọn họ quả thật có nói như vậy... nhưng mà, Wol lão thì không thể nhìn nhầm được!"

...

Nghe thấy những lời Wol Kaem nói cộng thêm những lời bàn tán vừa rồi của Choi Soyin và Anna làm vẻ mặt Hwayoung có chút méo mó nhưng tạm thời thì cô ta vẫn còn bình tĩnh, chuỗi ngọc này của Rosé tuyệt đối chỉ có giá mười lăm vạn, chuyện này không thể nào sai được!

Wol lão tuy rằng đức cao vọng trọng, cả đời lăn lộn trong cái nghề ngọc thạch này nhưng nói không chừng cũng có lúc nhìn nhầm thì sao?

Thực ra, những người có mặt ở đây không có mấy ai là thực sự hiểu về ngọc cả, cho nên vừa nãy chỉ có đám bạn thân của Hwayoung eo éo nói thôi, những người khác chỉ hùa theo phụ họa.

Giờ lại thấy Wol lão đi ra đính chính hơn nữa còn là vừa mở miệng đã tấm tắc "bảo vật vô giá", cho nên trong phút chốc, tất cả mọi người không biết nghe ai.

Ngay cả bản thân Park Mason cũng có chút hoài nghi.

Tuy rằng ông chỉ là một người yêu ngọc bình thường, sự hiểu biết không thể sâu rộng bằng Wol Kaem, nhiều lắm cũng chỉ biết nhìn chút ít, chuỗi ngọc của Rosé tuy rất được nhưng làm sao có thể khoa trương đến mức gọi là bảo vật vô giá được?

Park Mason lấy làm khó hiểu mở miệng hỏi: "Lão Wol, ông nói thế là có ý gì? Cái gì là bảo vật vô giá cơ?"

Wol Kaem trầm ngâm một lát, dường như cũng không dám vội kết luận: "Mason, chuỗi vòng phật châu này của ông có thể đưa tôi xem kỹ một lúc được chứ?"

Park Mason đành đưa chuỗi ngọc cho ông.

Wol Kaem tỉ mỉ đánh giá chuỗi hạt một lúc lâu, cuối cùng lôi một cái kính lúp trong túi ra, ngằm nghía từng viên ngọc một rất lâu, càng ngắm lại càng kích động.

"Ông rốt cuộc đã nhìn ra gì rồi?" Park Mason hơi sốt ruột hỏi dồn.

Những người vây quanh lúc này cũng cực kì tò mò, châu đầu ghé tai bàn tán, đại đa số mọi người đều không tin chuỗi ngọc đó là bảo bật vô giá gì cho cam, bọn họ đều cảm thấy Wol Kaem già rồi nên hoa mắt mà thôi...

"Chaeyoungie, em có chắc là chuỗi ngọc này không có vấn đề gì không?" Jiyeon hơi lo lắng Hwayoung sẽ giở trò.

Rosé bình thản nhún vai: "Em chỉ có thể bảo đảm trong khoảng thời gian từ lúc em mua về thì nó không có vấn đề gì."

'Nhưng R&L cũng không thể lừa mình, bán cho cho mình một chuỗi ngọc có vấn đề được, đúng không? Cái người nhân viên bán hàng đó rõ ràng nhìn trông rất tử tế mà, không phải là lại bị Lee Ahreum mua chuộc nữa đấy chứ?'

Rosé bắt đầu liên tưởng đến một đống thuyết âm mưu...

Sau khi Wol Kaem xem xong, ông lập tức cởi chiếc vòng trên tay mình đưa đến trước mặt Park Mason, hỏi: "Mason, ông thấy chiếc vòng này như thế nào?"

Park Mason vừa nhìn thấy chiếc vòng đó đôi mắt đã đỏ cạch lên, tức giận nói: "Cái lão già này, đủ rồi đấy nhé, không phải là vòng ngọc Phật mà cháu nội ông tặng cho ông đó sao? Khoe đến tám trăm lần rồi vẫn chưa đủ à!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro