Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chaeyoungie ngoan, tin tưởng chị, được không?"




Hai mắt Rosé lấp lánh nhìn Lisa: "Thật thần kỳ! Tôi phát hiện bắt đầu từ lúc tôi gặp Boss đại nhân và Mingie thì tôi cực kì may mắn, làm cái gì cũng rất thuận lợi! Hai người chính là phúc tinh của tôi! Một người là tiểu phúc tinh một người là đại phúc tinh!"

Lisa không khỏi bật cười: "Thế à?"

Jeong Poong lệ tràn bờ mi 'Bà chủ thật lợi hại! Boss bị chọc cười rồi!'

Bởi vì Taeyang không có chỗ đặt chân ở Seoul nên Rosé với Lisa tìm một khách sạn nào đó gần Seoul Forest Trimage rồi ném cậu ta vào.

Rosé đứng ở cửa vẫy vẫy tay: "Taeyang, tôi đi trước nhé! Nghỉ ngơi cho tốt, ngay mai tôi sẽ đến tìm cậu rồi đi mua đồ cho cậu, quần áo, di động, laptop... có gì cần nữa thì đến lúc đó lại xem..."

Taeyang cảm động: "Thật ra thì không cần phiền toái như vậy, tôi chỉ cần có chỗ đặt chân là được rồi..."

Rosé bất mãn: "Như vậy sao được, hiện giờ cậu là người của tôi!"

Hốc mắt Taeyang ửng đỏ: "Cám ơn bà chủ!"

Bộ dạng này của Taeyang quả thật dễ khiến cho người ta muốn sinh lòng bảo vệ, giọng của Rosé cũng dịu dàng mấy phần: "Ngoan, mau đi ngủ đi!"

Rời khỏi khách sạn, Rosé cảm khái nói: "Boss đại nhân, bây giờ tôi mới biết hóa ra cảm giác làm boss lại thích như thế!"

"Được làm nhân viên của em cũng rất tốt mà..." Lisa lầm bầm nói.

"Cái gì?"Rosé không nghe rõ.

"Khụ, không có gì... đã chọn chỗ mở văn phòng chưa?" Lisa hỏi.

Rosé gãi đầu một cái: "Vẫn chưa! Đây không phải chuyện nhỏ, tôi muốn suy nghĩ kĩ một chút!"

"Về rồi nói cho tôi biết yêu cầu với dự định của em, tôi giúp em tìm mấy chỗ phù hợp."

Rosé vừa nghe vậy đã thấy áy náy: "Hửm? Chuyện này không tốt lắm đâu, cứ làm phiền chị hoài!"

Lisa bận trăm công nghìn việc, sao cô có thể để mấy chuyện nhỏ này làm phiền chị!

Lisa nhìn cô chậm rãi nói: "Không phiền, em là người của tôi."

Rosé: "Khụ khụ khụ..." Được rồi Đại ma vương, chị thắng!

Rất nhanh xe đã lái về Seoul Forest Trimage.

Rosé vừa muốn chào tạm biệt Lisa thì đột nhiên di động của chị kêu vang.

Lisa tỏ ý Rosé chờ một chút sau đó nhận điện thoại: "Ừ... vẫn đang ở ngoài... Cái gì? Chuyện khi nào? Được, tôi về ngay lập tức!"

Nghe giọng Lisa có vẻ không đúng, Rosé lập tức bất an truy hỏi: "Sao thế?"

Vẻ mặt Lisa vẫn bình thường xoa đầu cô nói: "Không sao, về nghỉ ngơi đi!"

Rosé không xuống xe, ngồi im nhìn thẳng vào Lisa.

Lisa bật cười: "Thật sự không sao, công ty xảy ra ít vấn đề tôi về xem một chút là tốt rồi, không lừa em, mau đi đi!"

Ánh mắt Rosé trở nên sắc bén: "Có phải Mingie xảy ra chuyện gì không?"

Vẻ mặt Lisa rõ ràng có chút bất ngờ, tựa như không ngờ cô sẽ đoán được.

Nhìn vẻ mặt Lisa, Rosé biết mình đoán trúng rồi. Thật ra thì cô cũng không biết tại sao mình lại đoán như vậy chỉ là có dự cảm không ổn thôi.

"Minhgie làm sao?"

Lisa vội vàng an ủi: "Bệnh vặt thôi mà, em cũng biết trẻ con phát sốt là chuyện rất bình thường. Bác sĩ cũng đã qua rồi, tôi lập tức về xem thế nào là được không phải vấn đề gì lớn lắm."

Mặc dù Lisa nói rất đơn giản nhưng Rosé cũng chẳng yên tâm chút nào, tim cô lúc này đập nhanh bất thường, không hiểu sao lại có dự cảm không tốt lắm...

"Lalisa, chị cho tôi đi cùng đi, tôi sẽ không làm phiền chị đâu, tôi không vào nhà... chỉ chờ ở bên ngoài thôi, nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ về! Nếu không bây giờ tôi có về cũng không ngủ được!"

Thấy thái độ kiên quyết của cô, Lisa không nói gì tựa như có điều gì khó nói.

"Được không?" Rosé kéo tay áo của Lisa, gần như cầu xin mà lắc lắc...

Lisa nhéo mi tâm một cái, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc rồi cuối cùng nhìn về phía cô, cân nhắc chọn lời rồi mới nói: "Được rồi Chaeyoung, trước tiên em nghe tôi nói đã, Mingie... không chỉ đơn giản là phát sốt, có thể có chút nghiêm trọng! Tôi mang em đi cũng được, nhưng em đừng nên quá kích động!"

Lisa vừa dứt lời, nước mắt Rosé đã lộp độp rơi không ngừng: "Bảo bối ốm rất nặng sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên lại ốm nặng thế chứ? Chẳng phải chị nói chỉ là phát sốt thôi hay sao? Sao lại là cơn sốt nghiêm trọng được? Chị còn nói là không gạt tôi! Thế này là sao? Tại sao lại giấu tôi?"

Lisa hoàn toàn không ngờ Rosé sẽ khóc thế này, nhất thời mất hết hồn vía, một bên kêu Jeong Poong lập tức lái xe về Nhà cũ Manoban, một bên cuống quýt rút khăn giấy cho cô lau nước mắt, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Bởi vì sợ em sẽ thế này cho nên mới không dám cho em đi theo đấy, còn chưa đến nơi mà em đã thế này thì lát nữa gặp Mingie em sẽ thế nào?"

"Hu... hu hu hu..." Rosé càng khóc càng dữ dội, ngay cả nói cũng không nên lời, cứ hu hu hu mãi chẳng biết đang nói cái gì.

Trái tim của Lisa bị nước mắt của cô làm cho tan nát, chị không biết dỗ người khác nên chỉ có thể ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ từ tóc tới tấm lưng của cô: "Biết thế này không nói cho em còn hơn..."

Phía trước, Jeong Poong đang lái xe cũng sợ đến mức khó mà diễn tả bằng lời được. Không chỉ khiếp sợ vì một cô gái mạnh mẽ như Rosé cũng lại có một mặt yếu ớt như vậy, mà điều đáng sợ hơn là Boss của cậu cũng có một mặt dịu dàng như thế...

Hôm nay cậu ta được khai sáng rất nhiều thứ! Không khí giữa hai người, thật giống như một đôi vợ chồng đang lo lắng cho con gái bảo bối... Không có chút cảm giác không thích hợp nào...

Rosé lúc này cũng hối hận đến độ xanh mặt, tại sao lần trước đưa Lisa về chỉ gặp Bảo bối một chút đã vội đi, tai sao không quan tâm con bé hơn một chút? Tại sao da mặt cô không dầy hơn một chút chứ?

Sau một hồi khóc rất lâu Rosé mới khôi phục một chút bình tĩnh: "Lalisa, chị đừng giấu tôi, tôi nhất định phải biết!"

Lisa: "Vậy em phải hứa không được khóc."

Rosé: "Tôi... không dám hứa!"

"..."

Lisa đỡ trán, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp, chị cố gắng dùng giọng uyển chuyển nhất để nói với cô: "Thật ra chỉ là bệnh cũ, bắt đầu từ sau khi Mingie xảy ra chuyện thì cách một thời gian sẽ tái phát một lần, triệu chứng chỉ là sốt cao nhưng rất khác với cơn sốt bình thường... con bé sẽ sốt cao không giảm, không cách nào hạ sốt được..."

Rosé hoảng sợ: "Tại sao lại có thể như vậy..."

Lisa vội vàng trấn an: "Cách một thời gian sẽ tái phát một lần, nhưng đã hơn nữa năm Mingie không như thế rồi, chắc lần này cũng chỉ lên cơn sốt bình thường thôi, em đừng khẩn trương như thế!"

Rosé biết chắc rằng đây không phải chỉ đơn giản là lên cơn sốt bình thường, nếu không vừa nãy giọng của Lisa sẽ không như thế...

"Jeong Poong! Dừng xe!!!" Rosé đột nhiên ra lệnh.

Jeong Poong tự hiểu dẫu cho không nghe lời Boss nhưng chắc chắn phải nghe lời vợ Boss, vì vậy rất ngoan ngoãn tấp xe vào bên đường: "Chaeyoung tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Rosé không lên tiếng, mở cửa xuống xe, sau đó lại đi tới mở cửa ghế lái: "Anh xuống, ra phía sau ngồi!"

"Dạ?" Jeong Poong ngu người.

Nhưng mà Rosé đã không đợi kịp, xách cổ áo anh chàng nhét thẳng vào ghế sau rồi tự mình ngồi vào ghế lái, đạp ga...

"Vù" một tiếng, chiếc xe rú lên rồi phóng đi như một mũi tên rời khỏi dây cung...

Jeong Poong phản ứng không kịp, sợ đến tim cũng rớt ra ngoài liền vội vội vàng vàng túm lấy tay nắm trên trần xe hoảng sợ nhìn cô gái đang ngồi trên ghế lái.

Rõ ràng một giây trước vẫn còn là con thỏ nhỏ khóc lóc sướt mướt thế quái nào trong nháy mắt đã biến thành nữ hoàng tốc độ thế này...

'Chậm lại một chút được không?'

Lisa nhìn "vợ mình" đang phóng xe điên cuồng, tính mở miệng nói nhưng cuối cũng chỉ im lặng, thôi kệ, điên thì cứ điên đi! Để cô phát tiết một chút cũng tốt!

Chiếc xe vượt qua hàng loạt những chiếc xe khác trên đường, phóng thẳng, bẻ cua... Jeong Poong sắp ói ra cả mật xanh mật vàng cầu cứu nhìn Boss đại nhân đang ngồi bên cạnh, hy vọng chị có thể khuyên nhủ một chút, ai mà ngờ trong mắt Boss đại nhân chỉ có dung túng và cưng chiều...

Một lát sau, chiếc xe đã đến trước cửa nhà Manoban... và vẫn duy trì tốc độ bốn trăm mã lực1, mắt thấy chiếc xe sắp tông thẳng vào cửa, Jeong Poong nhắm mắt chấp nhận sự thật không dám nhìn...

(1 Mã lực: Xe có mã lực càng lớn, thời gian khởi động và tốc độ di chuyển càng nhanh.)

Một giây kế tiếp Rosé phanh gấp, chiếc xe cách cánh cửa đúng nửa mét thì vững vàng dừng lại.

Vừa dừng xe, Rosé lập tức nghiêng đầu giục: "Lalisa, chị mau vào đi!"

"Được, em ở đây chờ tôi." Lisa xuống xe, bước nhanh về phía đèn đuốc sáng trưng.

Ở ghế sau, Jeong Poong cơ hồ là bò xuống xe, vừa đặt chân xuống đã vội vàng vịn một gốc cây nôn đến nghiêng lệch trời đất...

Trong phòng khách, tất cả mọi người làm đều đang nơm nớp lo sợ, Chun Ae thì lo âu, Chey So-hee thì khóc sưng cả hai con mắt.

Thấy Lisa trở về, Chey So-hee vội vàng nghênh đón: "Lisa, con về rồi! Con mau xem Mingie đi!"

Lisa đi thẳng vào phòng Mingie, thấy sắc mặt con bé trắng bệch, đôi môi khô nứt, cả người co quắp đang được một đám bác sĩ vây xung quanh.

Trên mặt họ lộ ra vẻ lo lắng bất an.

Sắc mặt Lisa trầm xuống, tình huống của Mingie còn nghiêm trọng hơn cả chị tưởng tượng...

"Tại sao lại thế này?" Giọng nói của Lisa vô cùng lạnh lẽo.

Ánh mắt Chey So-hee có chút trốn tránh: "Mẹ... mẹ cũng không biết, từ lúc chiều tinh thần Mingue đã có chút không tốt lắm. Mẹ có gọi bác sĩ đến xem qua thì thấy chỉ là có chút sốt nhẹ, không có gì đáng ngại, ai mà biết được nửa đêm đột nhiên sốt đến hơn 40 độ, thân thể cũng bắt đầu co giật, không làm cách nào giảm sốt được! Tình huống giống y hệt trước đây!"

"Đã uống thuốc chưa?" Lisa hỏi.

Ham Eun Jung đang dùng rượu lau mồ hôi trên trán cho Mingie đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đã đùng rồi nhưng giống như lúc trước vậy, chỉ có tác dụng một lúc rồi lại sốt lại rất nhanh, Mingue quá nhỏ và yếu không thể thường xuyên dùng thuốc, thuốc an thần cũng tuyệt đối không được sử dụng nữa, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường!"

Nhìn cháu bảo bối đang không ngừng co giật trên giường, Chey So-hee khóc như mưa: "Nhưng cũng không thể để Mingie cứ sốt cao mãi như thế chứ! Mấy người không phải là những bác sĩ hàng đầu sao? Thế mà ngay cả chút sốt vặt này cũng không chữa được sao?"

Ham Eun Jung đau đầu nói: "Rất nhiều chuyện ngay cả y học cũng không giải quyết được, trước kia chúng tôi đã kiểm tra cho Mingue vô số lần, thân thể con bé không có bất kỳ khác thường nào thế nên bác sĩ cũng không biết phải ra tay từ đâu!"

"Mingie cứ sốt như thế mà bảo không có bệnh? Rõ ràng là mấy người không giỏi!" Chey So-hee không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.

Chun Ae đỡ bả vai của bà, trầm giọng nói: "So-hee bình tĩnh một chút!"

"Mingie như thế rồi ông còn bảo tôi bình tĩnh thế nào? Đã bảo ông mời thầy trừ tà rồi! Mấy tên bác sĩ này quá vô dụng! Tình trạng của Mingie, tôi càng nhìn càng thấy giống trúng tà, con bé bị mất hồn rồi!" So-hee kích động nói.

Chun Ae vừa nghe vậy liền đổi sắc mặt, tức giận nói: "Trùng tà với mất hồn cái gì! Bà nói nhăng nói cuội cái gì đó! Mingie hôm nay nghỉ học, không hề ra khỏi nhà, sao trúng tà được?"

Chey So-hee vẫn chưa bỏ cuộc: "Vậy ông giải thích cho tôi xem, rốt cuộc nguyên nhân là gì? Thà tin là có còn hơn không tin!"

Chun Ae trầm mặt, không nhịn được nhắc nhở: "Lần trước lúc Mingie bị bệnh, tôi nghe bà đi mời cái gì mà thầy cúng về chiêu hồn, kết quả thì sao? Cuối cùng là khiến bệnh tình Mingie càng nghiêm trọng hơn, thiếu chút nữa thì... bà... bà... bây giờ bà lại có mấy suy nghĩ vớ vẩn kia là muốn hại chết Mingie đúng không?"

"Vậy... vậy chúng ta mới Min Uk đại sư!"

"Bà nghĩ Min Uk đại sư là thấy cúng dạo hả, muốn mời thì mời sao?"

"Vậy... vậy ông nói xem nên làm cái gì bây giờ!"

...

Thừa dịp hai ông bà đang cãi nhau, Eun jung kéo Lisa ra một góc nói nhỏ: "Thật ra thì tôi nghĩ vấn đề của con bé là tâm bệnh, nói nhỏ cho cậu biết Mingie nhà cậu bị thế không phải không có nguyên nhân... chẳng qua là ba mẹ cậu sợ cậu nổi giận nên không nói cho cậu thôi."

"Không phải gần đây ba mẹ cậu đang giúp cậu tìm đối tượng coi mắt sao? Hôm nay có một phu nhân tới nhà cậu làm khách, bà ta mang con gái là Chung Kyu Yi tới cùng, tôi đoán là Mingie trông thấy nên bị cái gì đó kích thích..."

Trong nháy mắt, sắc mặt Lisa lạnh ngắt, hết lần này tới lần khác đều là do người thân nhất của chị gây chuyện, tuy lần này cũng không thể tính là hai ông bà trực tiếp gây ra... nhưng có điều bây giờ ba mẹ cũng đã có tuổi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã bệnh nên một câu nặng lời chị cũng không dám nói.

"Mingie là quan trọng nhất, đừng để ý quá nhiều, gọi cô Chaeyoung tới thử xem!" Ham Eun Jung nói ra mục đích cuối cùng của mình.

Lisa nhéo nhéo mi tâm, giọng nói có chút gắt gỏng: "Tôi sợ cô ấy mà tới thì sẽ thành hai người bệnh mất!"

Chỉ nghe thôi đã không chịu nổi rồi, giờ mà tận mắt nhìn thấy Mingie như thế thì không biết cô ấy sẽ thành cái dạng gì nữa...

Eun Jung bị quát thì sờ mũi một cái: "Nhưng giờ không có cách nào tốt hơn..."

Thật ra thì mở mồm ra nói cách này cô cũng rất đau khổ đó nha, phải đấu tranh nội tâm rất kịch liệt đó có được không hả? Thân là một bác sĩ tâm lý mà còn phải dựa vào Rosé thế này, mặt mũi cũng sắp mất sạch rồi...

Thấy tình hình của Mingie ngày càng nghiêm trọng, cha mẹ cũng bắt đầu lảo đảo không chịu nổi.

Lisa khẽ rủa một tiếng, cuối cùng vẫn gọi điện cho Rosé: "Chaeyoungie..."

"Lalisa! Mingie sao rồi? Có khỏe không? Có nghiêm trọng không?" Rosé không chờ nổi mà hỏi một lèo.

Lisa có chút khó nói: "Em... em vào đây đi... thôi, ở đó đi, tôi ra ngoài đón em!"

Cúp di động, Lisa lập tức đi ra phía ngoài cửa.

Chey So-hee thấy Lisa bỏ ra ngoài liền nóng nảy: "Lisa, Mingie đã thế mà con còn muốn đi đâu?!"

Lisa không trả lời chỉ sải bước rời đi không quay đầu lại.

Lúc này Rosé đã xuống xe giờ đang đứng ở cừa đi qua đi lại, mắt cứ nhìn vào sân như thể muốn xuyên qua sân nhìn vào trong nhà.

Một hồi sau, cuối cùng cũng thấy Lisa...

"La..."

Rosé còn chưa nói xong, Lisa đã kéo tay cô vào nhà.

Rosé liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, không biết tình huống hiện tại như thế nào, có vẻ như tình trạng của Mingie còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ...

Một cảm giác sợ hãi chưa từng có bắt đầu lan từ lòng bàn chân rồi thấm vào tận đáy lòng... Vào giờ phút này, trong phòng Mingie là một mảnh hỗn loạn.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.

Tất cả mọi người đều xoay người lại, ngay sau đó liền thấy được cô gái được Lisa dắt theo.

Chun Ae lập tức đổi sắc mặt: "Mày đem cô ta tới đây làm gì? Mày ngại tình trạng Mingie còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao?"

Đối với Chun Ae mà nói, sự tồn tại của Rosé còn kinh tởm hơn cả thầy cúng.

Thái độ Chey So-hee mặc dù có chút không vui nhưng cũng không có phản ứng kịch liệt như chồng, bây giờ bà đã mất hết tinh thần.

Chun Ae thở hổn hển, giận dữ hét: "Bảo cô ta cút ra ngoài ngay lập tức cho tao!"

Lisa nắm chặt tay Rosé, đang muốn mở miệng nói thì Rosé đột nhiên lắc đầu với chị rồi rút tay ra.

Không giống như dự đoán cô sẽ vỡ òa ngay tại chỗ như trong tưởng tượng, cô vẫn giữ vẻ mặt tỉnh táo nhìn Mingie đang hấp hối trên giường bệnh, thậm chí cả tiếng thét giận dữ của Chun Ae cũng không để ý, sau khi rút tay ra, cô đi thẳng về phía giường...

Rõ ràng chỉ là một cô gái có bề ngoài yếu đuối nhưng lúc này, ánh mắt của cô như thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, lạnh lẽo như băng.

Tất cả bác sĩ và người giúp việc cũng không tự chủ mà nhường đường cho cô mặc cho Chun Ae đang gào thét đòi cản cô lại.

Chun Ae thấy vậy thì càng tức giận: "Đứng lại! Cô muốn làm cái gì! Tôi nói mấy người không nghe sao? Ai cho cô ta vào đây!"

Lisa đưa tay ra, cản lại Chun Ae đang muốn đích thân xông lên phía trước.

Lúc này Rosé đã ngồi vào mép giường của Mingie. Đầu tiên là cô nhanh chóng cởi áo khoác dính hơi lạnh trên người ra, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn trên người Mingie ra cẩn thận ôm đứa bé đang sốt hừng hừng, cả người mềm nhũn vào lòng...

Thấy Rosé không ngừng coi thường lời cảnh cáo của mình và dám dùng đôi tay bẩn thỉu của cô tự tiện chạm vào Mingie. Chun Ae tức sôi gan, đang muốn phát hỏa thì chẳng biết tại sao không nói nên lời...

Mặc dù bánh bao nhỏ đã sốt đến mơ mơ màng màng, nhưng sau khi được Rosé bế lên thì như thể trong tiềm thức nhóc biết người đang bế mình là ai. Cánh tay nóng hừng hực lập tức níu chặt áo Rosé, khuôn mặt nóng bừng cũng xoay vào lòng ngực Rosé cọ một cái.

Rosé vốn đang tự trấn định nhưng chỉ vì một động tác thận cận theo bản năng này của Mingie mà lớp ngụy trang của cô sụp đổ trong nháy mắt. Chỉ vì ở đây có quá nhiều người nên mới ráng nhịn xuống, chỉ có điều hốc mắt đã có chút đỏ ửng mà thôi...

Lúc này Rosé đã sớm chẳng thèm để ý ánh mắt của mọi người xung quanh, trong mắt cô chỉ còn lại bánh bao nhỏ yếu ớt.

Rosé ôm bánh bao nhỏ càng chặt hơn, cúi người hôn trán của bánh bao nhỏ một cái, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng dịu dàng nói: "Cục cưng, cô ở đây, đừng sợ đừng sợ..."

Giọng nói kia dường như có ma lực đặc biệt khiến người ta yên lòng, không chỉ mình Mingie mà nỗi bất an trong lòng mỗi người ở đây đều được đánh tan trong nháy mắt.

Chun Ae ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời quên cả tức giận...

Bánh bao nhỏ lưu luyến co rút vào lòng Rosé, thân thể nho nhỏ vẫn không ngừng run rẩy như cũ nhưng trên khuôn mặt nho nhỏ đã không còn bất an như chìm trong ác mộng nữa, mà là vẻ yên tâm cùng thỏa mãn...

Rosé điều chỉnh lại tư thế, đứng lên, để đầu của bánh bao nhỏ gác lên bả vai mình.

Lisa giúp bánh bao nhỏ điều chỉnh thành tư thế thoải mái, sau đó cầm chăn nhỏ trên giường khoác lên cho con gái.

Sau đó Rosé bắt đầu bế bánh bao nhỏ đi lại trong phòng, vừa đi vừa mềm giọng hát: "À ơi, à ơi, con yêu của mẹ, hai tay mẹ nhẹ nhàng che chở cho con..."

"À ơi, à ơi, bảo bối của mẹ, cánh tay mẹ mãi mãi bảo vệ con..."

"À ơi, à ơi, bảo bối yêu dấu của mẹ, mẹ yêu con, mẹ rất yêu con..."

Cô ta thế mà dám tự xưng là mẹ của Mingie! Đồ vô liêm sỉ! Chun Ae vốn là muốn nổi giận, nhưng chẳng biết tại sao nhìn cô gái kia vừa đi vừa hát ru Mingie thì cơn tức trong lòng ông lại chẳng thể phát ra ngoài, trái lại còn có cảm giác không muốn quấy rầy bọn họ.

Bác sĩ và người giúp việc trong phòng thấy thế không nhịn được mà vành mắt đỏ ửng, nhất là phái nữ khi thấy cái đầu nho nhỏ của bánh bao nhỏ ngả vào bả vai của cô, vẻ mặt đầy yên tâm quyến luyến.

Ôi, Tiểu công chúa thật quá đang thương. Từ nhỏ đã không được cảm nhận tình yêu của mẹ, thật ra thì những lúc như thế này, chỉ cần có mẹ ôm một cái, hôn một cái, hát cho nghe một bài hát ru còn có tác dụng hơn bất cứ một loại thuốc thần tiên nào!

Bọn họ thậm chí còn nghĩ, nếu cô gái này thật sự là mẹ của Tiểu công chúa thì tốt quá!

Người mang vẻ mặt cổ quái nhất, chắc phải là Chey So-hee

Bà nhìn cháu cưng rúc đầu vào bả vai Rosé, thấy khuôn mặt của con bé dần dần yên bình lại, thậm chí cũng ngừng run rẩy thì trong đầu lại nhớ tời lời của Min Uk đại sư hôm đó...

'Phúc phận vô song... Phúc phận vô song...'

Rosé không phải bác sĩ, tất nhiên sẽ không biết làm như nào để chữa bệnh, chẳng qua là cô dựa hoàn toàn vào bản năng đi trấn an bánh bao nhỏ.

Trừ cái này ra, còn có một tia thần giao cách cảm mà cô khó mà giải thích được.

Chỉ cần bánh bao nhỏ hơi động một cái hoặc là hơi hừ hừ một cái, thậm chí là hơi nhíu mày một cái hay hô hấp hơi thay đổi một chút cô cũng sẽ tự động biết là bánh bao nhỏ khó chịu ở đâu. Hoặc là đổi tư thế một chút, hoặc là để Lisa đắp chăn cho nhóc, hoặc là nỉ non bên tai nhóc nói cô vẫn luôn ở đây.

Trước khi Rosé tới đây, bánh bao nhỏ chỉ nằm trên giường, con bé rất bất an xao động không cách nào yên tâm lại được. Bất kể có bao nhiêu người chăm sóc, có bao nhiêu người xung quanh thì nhóc vẫn luôn bất an như vậy. Lúc này được Rosé ôm vào lòng, cái đầu nho nhỏ vùi trên bả vai của cô nhìn qua có vẻ vô cùng an nhàn thoải mái, thậm chí dần dần chìm vào giấc ngủ say...

Mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đều cố gắng giữ im lặng, một chút tiếng động cũng không dám phát ra, rất sợ đánh thức Tiểu công chúa.

Nếu tối nay Tiểu công chúa thật sự có mệnh hệ gì thì những người trong phòng này cũng xong đời!

Tình trạng nghiêm trọng nhất của Mingie không phải là sốt cao, mà là ưu tư quá nhiều khiến cho thân thể đã yếu đến cực độ nhưng vẫn duy trì mức khẩn trương cao độ, không cách nào nghỉ ngơi được thì bệnh tình sao có thể khá hơn.

Mà Rosé lại có thể giải quyết được vấn đề mấu chốt này.

Rosé ôm bánh bao nhỏ vào lòng dỗ thật lâu, Lisa nhận ra cô có chút không thoải mái giật giật cánh tay. Bế lâu như thế làm sao mà không tê tay cho được.

Lisa sắp lại giường cho Mingie, ý bảo Rosé để Mingie lên giường.

Rosé liếc bánh bao nhỏ trong lòng, thấy nhóc hô hấp đều đặn, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ vì vậy chậm rãi đi tới mép giường, cúi người xuống cẩn thận đặt con bé lên giường.

Chun Ae thấy vậy rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhưng mà Rosé vừa mới đem bánh bao nhỏ đặt lên giường thì khuôn mặt vốn yên bình chìm vào giấc ngủ ngọt ngào của nhóc lập tức nhíu lại, thân thể cũng bắt đầu run nhè nhẹ.

Thấy Mingie lại bắt đầu phát bệnh, hai ông bà nhà họ Manoban lại bị dọa sợ không nhẹ, trái tim chưa kịp buông lỏng đã lập thức thắt chặt lại.

Rosé tất nhiên là phát hiện cái này, lập tức ôm bánh bao nhỏ lại, vừa dỗ dành vừa hát, mặc dù vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhưng không có chút nào khó chịu.

Lisa lo cho con gái nhưng cũng xót vợ, lúc này đi tới đỡ Rosé ngồi xuống mép giường.

"Sao thế?" Rosé ôm bánh bao nhỏ, quay đầu hoài nghi nhìn Lisa, nhưng tiếp theo lại kinh ngạc đến trợn mắt.

Lisa ngồi xổm xuống, tự mình cởi giày cho cô.

Tất nhiên người kinh ngạc hơn Rosé chính là cha mẹ ruột của Lisa đang đứng yên tĩnh trong một góc phòng...

Ham Eun Jung sờ mũi một cái, tỏ vẻ mắt chó lại mù, đã quen rồi.

Lisa giúp Rosé cởi giày rồi nhẹ nhàng thả hai chân cô lên giường, sau đó lót hai cái gối sau lưng cô để cô tựa vào. Chị giúp cô chỉnh lại thành một tư thế thoải mái rồi đắp chăn cho cô vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em cũng ngủ một lát đi, vừa xuống máy bay đã chạy tới đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi."

"À..." Rosé đem bánh bao nhỏ đặt xuống đùi mình, sau đó dựa lưng vào gối, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Chỉ có điều những ánh mắt kia quá nóng bỏng, quả thực là có chút không chịu nổi...

Lisa lạnh lùng nhìn liếc qua, tất cả mọi người lập tức tỉnh táo lại rồi nơm nớp lo sợ lui ra ngoài, bọn họ chỉ có thể thầm suy đoán người phụ nữ mà Đại tiểu thư mang về rốt cuộc có lai lịch gì?

Không chỉ có thể dỗ Tiểu công chúa mà còn có thể khiến Đại tiểu thư dịu dàng đến như vậy!

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ người phụ nữ này chính là mẹ ruột của Tiểu công chúa?" Một nữ giúp việc tỏ vẻ hiểu ra.

"Chắc không đâu? Chẳng phải đã bảo mẹ ruột của Tiểu thiếu gia đã qua đời từ lâu rồi sao? Nếu không ai mà ác như thế, bỏ rơi cả chồng con của mình!"

"Lại còn là một người cực ưu tú như Đại tiểu thư nữa chứ!"

"Nói không chừng là có điều khó nói thì sao?"

"Các người chán sống rồi sao? Dám bàn luận loại chuyện này, nếu mà bị Lão gia và Lão phu nhân biết thì chờ mà bị đuổi cổ ra ngoài đi!" Một người giúp việc có địa vị khá cao mắng một câu như vậy, nhất thời tất cả mọi người đều hoang mang ngậm chặt miệng lại.

Ở Manoban gia, bất cứ chuyện gì liên quan đến mẹ của Tiểu công chúa vẫn luôn là một đề tài cấm kỵ.

Trong phòng, Rosé bôn ba cả một đường dài, lại lo lắng cho bánh bao nhỏ nên lúc này quả thật hơi mệt.

Có điều, trong phòng vẫn còn có Chun Ae với Chey So-hee, riêng chuyện bọn họ còn đứng mà cô nằm đã không ổn rồi chứ đừng nói tới chuyện ngủ ngay trước mặt họ...

"Ba mẹ, hai người cũng nghỉ ngơi đi, con sẽ trông coi bên này." Lisa nói với cha mẹ.

Chun Ae nhìn cháu cưng bảo bối được Rosé ôm vào ngực đã ngủ thật say, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt.

Lông mày ông nhăn nhúm đang muốn mở miệng nói nhưng Chey So-hee kéo ông một cái: "Vậy ba mẹ ra ngoài trước, Mingie có chuyện gì nhất định phải nói cho ba mẹ biết."

"Vâng."

Trong phòng khách, Chun Ae bị kéo ra ngoài thì khó chịu: "Bà kéo tôi ra làm cái gì?"

Chey So-hee tỏ vẻ muốn nói lại thôi: "Chun Ae, ông không thấy cô gái kia rất đặc biệt sao?"

"Có cái gì mà đặc biệt? Chỉ là dỗ người giỏi hơn người khác chút thôi! Nếu không thì Mingie với Lisa có thể bị cô ta mê hoặc như thế sao?" Chun Ae giờ phút này đang trơ mắt bất lực nhìn con gái với cháu cưng bị người đàn bà kia làm cho mê muội, mà ông lại không có biện pháp nào cứu giúp.

"Mingie khó chịu thành như thế mà cô bé ấy vừa đến đã đỡ hơn, đây chỉ là biết dỗ người một chút thôi hả?" Chey So-hee tỏ vẻ không đồng ý.

Chun Ae biết ông vẫn có một chút thành kiến nhưng vẫn không chịu thừa nhận, vậy nên chỉ có thể to mồm nói: "Vậy bà nói xem là tại sao?"

Chey So-hee thăm dò nói: "Có lẽ... là số mệnh của cô gái này rất tốt, phúc phận rất vượng, có thể che chở cho Mingie của chúng ta!"

Chun Ae nghe vậy thì mặt mũi tối sầm: "Bà lại đang nói hươu nói vượn cái gì thế!"

"Tôi nói hươu nói vượn chỗ nào, đây là chính miệng Min Uk đại sư nói!" Chey So-hee kích động, vô tình bật thốt lên.

"Bà nói cái gì? Sao Min Uk đại sư lại nói những lời này?" Chun Ae lập tức nghiêm túc chất vấn.

Mắt Chey So-hee lóe lên, bất đắc dĩ mở miệng: "Nói thật với ông, ngày đó đi xem bát tự, tôi cũng nhân tiện đem bát tự của cô gái đó theo cùng..."

"Bà... bà..." Chun Ae vừa nghe đã tức giận: "Bà mang bát tự cô ta đi làm cái gì? Chẳng lẽ bà muốn cho cô ta vào cửa?"

Chey So-hee rụt bả vai một cái, tùy ý nói: "Làm sao có thể! Tôi... tôi chỉ muốn xem cô bé ấy có làm hại gì đến Mingie với Lisa không thôi, nên muốn nhờ Đại sư xem một chút không được à?"

Chun Ae vẫn có chút hiếu kỳ nên mở miệng hỏi: "Vậy kết quả thế nào?"

Vẻ mặt Chey So-hee có chút kích động: "Kết quả... Tôi với ông chọn lâu thế mà chả có cô nào có bát tự phù hợp cả, chỉ có mình bát tự của Chaeyoung là hợp thôi, Min Uk đại sư còn nói, cô ấy phúc vận vô song, vượng phu hưng gia, nhiều tử nhiều phúc!"

Chun Ae nghe vậy cũng có chút kinh ngạc: "Làm sao như thế được? Đây thật sự là chính miệng Min Uk đại sư nói ra sao?"

"Tôi lừa ông làm cái gì? Đây là nguyên văn Min Uk đại sư nói đấy, không kém một chữ! Min Uk đại sư còn nói, bát tự cô ấy vô cùng hợp với Lisa của chúng ta! Vốn là tôi cũng không tin đâu, lại sợ ông sẽ trách tôi cho nên mới không nói với ông, cho tới hôm nay khi nhìn chuyện này tôi mới nhớ tới..."

"Chúng ta thử hết tất cả các phương pháp rồi mà chẳng cái nào có tác dụng, nhưng cô ấy vừa tới thì bệnh tình của Mingie đã tốt hẳn lên, nếu Mingie chỉ thích cô ấy thôi thì sao có lực ảnh hưởng lớn như vậy..."

Chun Ae nghe vậy thì nghiêm mặt đi qua đi lại trong phòng khách, một lúc lâu sau ông mới hạ quyết định trầm giọng: "Bát tự chẳng qua cũng chỉ là một hình thức mà thôi, sao có thể coi hoàn toàn là thật. Về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa! Chưa kể Mingie có khỏe lại hay không còn chưa biết chắc đâu, nhỡ đâu lát nữa lại..."

"Giời ơi! Có ai lại nguyền rủa cháu mình như vậy sao!" Chey So-hee lập tức bất mãn mắng chồng.

"Tôi chỉ lo cho Mingie..." Chun Ae cũng ý thức được mình lỡ lời liền ngượng ngùng.

Chun Ae suy nghĩ về mấy lời Chey So-hee vừa nói, nội tâm giằng co thêm mấy hiệp nữa rồi mới nghiêm túc nhìn chằm chằm bà dùng lời lẽ bén nhọn nói: "Bát tự cũng chỉ là thứ vu vơ, xem cho vui, muốn chọn người cũng phải xem xét trên mọi phương diện, bà đừng quên hai năm trước tại sao Mingie lại thành như bây giờ, cũng chỉ tại tôi với bà nhẹ dạ cả tin loại người như vậy..."

Thật ra thì Chey So-hee sớm biết dẫu có cho Chun Ae biết những lời này là do Min Uk đại sư nói cũng chẳng thể thay đổi thái độ nhanh thế, nhưng nghe ông nói vậy bà vẫn hơi tái mặt gật đầu: "Vừa nãy tôi cũng chỉ nói mà thôi, chắc chắn sẽ cẩn thận..."

Trong phòng Mingie.

Sau khi Chey So-hee và Chun Ae rời đi, cơn buồn ngủ lập tức tấn công Rosé, nhưng cô lo cho bánh bao nhỏ nên cũng không dám ngủ.

Lisa ngồi ở mép giường, thay cô kéo lại góc chăn: "Ngủ đi, có tôi ở đây, có chuyện gì sẽ gọi em."

Nói xong thì nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Rosé nhất thời trợn mắt, cơn buồn ngủ vì nụ hôn này mà bị xua đi hơn nửa 'chị xác định là muốn tôi ngủ sao?'

Nhìn cô gái nhỏ đang trợn mắt, trong đáy mắt Lisa thoáng tối lại: "Xin lỗi."

Mặc dù miệng thì nói xin lỗi, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược. Chị nghiêng người sang một bên, đặt một nụ hôn trên môi của cô, rất lâu sau mới rời đi..

Còn Rosé đã hoàn toàn tỉnh táo: "..." Dựa vào tôi đang bế Mingie nên không làm được gì sao?

"Chaeyoung, rồi một ngày nào đó em sẽ trở thành mẹ của Mingie." Vợ của tôi.

Trong giấc mơ, câu nói của Lisa vẫn cứ văng vẳng trong đầu Rosé...

'Rồi sẽ có một ngày, em sẽ trở thành mẹ của Mingie...Ừm, thành mẹ của Mingie cục cưng à...Nếu như là thật thì tốt biết mấy...Cô thật sự rất thích, rất thích Mingie...'

Vì trong lòng vẫn đang lo lắng cho Mingie cho nên Rosé ngủ cũng không sâu, ngủ không được bao lâu liền tỉnh lại, sau khi tỉnh lại việc đầu tiên là quay ra xem bánh bao nhỏ đang ôm trong lòng.

Thật may, cô nhóc vẫn ngủ ngon lành, những ngón tay nhỏ nhắn mềm mại trong vô thức túm chặt lấy vạt áo cô, gáy và lưng đều rịn mồ hôi.

'Quá tốt rồi, có thể ra mồ hôi là tốt, có lợi cho việc hạ nhiệt độ...'

Rosé nghĩ rồi lập tức đưa tay lên sờ trán bánh bao nhỏ 'hình như cũng hạ sốt rồi thì phải?'

Lisa vẫn đang đứng trước khung cửa sổ sát đất nhìn đường chân trời dần dần chuyển sang màu trắng, nghe thấy tiếng động trên giường liền sải bước đi đến cạnh cô: "Tỉnh rồi."

Rosé vừa sờ trán bánh bao nhỏ, vừa khẽ giọng giục chị: "Lalisa, chị xem thử xem có phải Mingie hạ sốt rồi không? Tôi cảm thấy hình như thân nhiệt của Mingie không nóng như vừa rồi nữa đúng không?"

Lisa đưa bàn tay to lớn sờ lên trán Mingie, vẻ mặt cũng dịu đi: "Đã hạ sốt rồi, đừng nôn nóng quá, để tôi gọi bác sĩ đến xem."

"Ừm." Rosé gật đầu lia lịa.

Lisa ra ngoài một lát, lúc quay vào đằng sau còn có Ham Eun Jung và hai bác sỹ khác đi cùng.

Eun jung đưa nhiệt kế cho Lisa, cô cầm lấy cẩn thận đặt vào nách Mingie.

Nhiệt kế hiển thị 37°8 C.

Tuy rằng vẫn còn hơi sốt sốt nhưng đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với tình trạng sốt cao 40°C đáng sợ vừa nãy, lại còn là hạ sốt trong tình trạng không dùng thuốc, thật đúng là chẳng dễ dàng gì. Rồi sau đó hai vị bác sỹ lại kiểm tra kĩ càng tình hình thân thể cho Mingie một lần nữa.

Kiểm tra xong sắc mặt của hai người cũng tốt lên nhiều: "Trước mắt thì tình hình sức khỏe của Tiểu công chúa đã ổn định lại rồi, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát thêm, ít nhất là phải đủ 24 giờ."

Đúng lúc này, Chun Ae và Chey So-hee cũng nghe được tin tức vội vàng chạy vào, xúm lại nhìn cái nhiệt kế, phải tận mắt nhìn thấy nhiệt độ đã giảm đi rồi mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng nhưng cả hai ông bà vẫn không dám lơ là một chút nào.

"Đúng thế, đúng thế, vẫn phải tiếp tục quan sát, cẩn thận một chút thì tốt hơn, cũng không biết có sốt lại hay không, trước đấy cũng chẳng lúc sốt lúc không còn gì..." Gương mặt của Chey So-hee tràn đầy lo lắng.

Chey So-hee cũng gật đầu tán đồng, dây thần kinh căng thẳng suốt từ tối hôm qua coi như là thả lỏng được đôi chút, nhỡ đâu Mingie thực sự xảy ra chuyện gì, ông quả thật không dám tưởng tượng...

Đúng lúc này Rosé không biết tại sao lại đột nhiên bật thốt lên: "Aaa..."

Ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía cô với vẻ cực kì căng thẳng.

Chey So-hee: "Sao thế? Sao thế? Mingie làm sao vậy?"

Chun Ae: "Làm sao thế?"

Tim của tất cả các bác sỹ trong phòng dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi, cái vị tổ tông này xin đừng có xảy ra chuyện gì nữa mà hu hu hu...

Dưới ánh mắt cực kì căng thẳng của tất cả mọi người, Rosé muốn nói nhưng lại không dám, vẻ mặt ngại ngùng, nhưng như thế lại càng khiến mọi người thêm lo lắng, hỏi dồn.

Sau cùng chỉ có Lisa không nói một câu nào mà bước đến gần, xắn tay áo rồi lật chăn của Rosé lên, vô cùng tự nhiên mà bóp chân cho cô, bình thản nói: "Có phải chân đã tê rần rồi đúng không?"

Tất cả mọi người trong phòng đều: "..." Oh my god!

Người mang tiếng lạnh hơn băng Bắc cực đang xắn tay áo tự tay massage chân cho người khác... có thật là Đại tiểu thư lạnh lùng xa cách, Đổng sự trưởng đáng sợ của tập đoàn Bp - Lalisa Manoban mà bọn họ biết không vậy?

Từ tối hôm qua, hết lần này đến lần khác bọn họ đã phải thay đổi cái nhìn về hình tượng của Lalisa trong lòng bao lâu nay.

Ngay đến cả Chun Ae và Chey Sohee đều tỏ vẻ không thể tin nổi, không dám tin người trước mặt này là con mình chứ đừng nói gì đến người khác.

Trước đây bọn họ chỉ biết cái khái niệm sáo rỗng là con mình bị cô gái này mê hoặc, nhưng chưa từng tận mắt trông thấy tường tận chi tiết là như nào.

Cảm giác tận mắt trông thấy tuyệt đối còn mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần so với việc nghe người khác kể lại và tưởng tượng!

Đứa con mà bọn sinh ra đã sắp không nhận ra được nữa rồi...

Thực ra thì người kinh ngạc, chấn động nhất lại chính là Rosé. Giờ phút này trong đầu cô quả thật như thể có hàng ngàn con thú đang rầm rập chạy qua...

'Đại ma vương, chị có thể bình thường một chút cho tôi nhờ được không?Tất cả mọi người ở đây đang nhìn đó!!!'

Nhưng tiếc là Lisa hoàn toàn không nghe thấy lời gầm thét trong nội tâm của cô và ánh mắt kì quái của tất cả mọi người, chị vẫn chăm chú xoa bóp đôi chân đã chân tê rần vì sợ sẽ đánh thức Mingie mà không dám động đậy trong suốt thời gian dài của cô.

Sau một hồi, Rosé cũng gần như cam chịu với những ánh mắt xung quanh...

'Mà, ừm... tay nghề của Đại ma vương... đúng là thật sự rất tuyệt... massage thoải mái lắm nha...'

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Một lát sau, Lalisa ngẩng đầu lên dịu dàng hỏi.

Rosé vội vàng gật đầu lia lịa: "Đỡ rồi! Đỡ rồi!" Cha chị sắp coi tôi thành kẻ chuyên mê hoặc quân vương hại nước hại dân như Bao Tự với Đắc Kỉ rồi kìa!

Lalisa nghe thấy vậy mới đắp lại chăn cho cô, dịu dàng vén những lọn tóc rối lung tung trên mặt cô ra sau tai, chị hầu như chẳng hề che dấu sự yêu chiều của mình đối với cô.

Giờ khắc này, tất cả người làm trong Manoban gia đều đã thầm tự nhủ với bản thân về sau tuyệt đối không thể đắc tội với người phụ nữ trước mặt này được!!!

Suy cho cùng cũng là đang có việc nhờ vả người ta nên Chun Ae có tức đến mấy đi chăng nữa thì cũng phải vì Mingie mà ngậm bồ hòn làm ngọt, hừ một tiếng rồi quay người đi mất, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng vừa ra đến ngoài cửa thì Chun Ae đã không chịu nổi nữa, ông tức giận nói với Chey So-hee: "Chẳng ra cái thể thống gì nữa, bà xem xem cái dáng vẻ của nó kìa, đường đường chủ tịch BP, Người nắm quyền Manoban thế mà lại vì một đứa con gái mà làm những chuyện như thế... lại còn dưới bao nhiêu con mắt nữa! Nó còn nhớ gì đến thân phận của nó nữa hay không?"

Là một người mẹ, Chey So-hee tuy rằng cũng không vui nhưng đứng từ góc độ một người phụ nữ mà nói thì hành động của Lisa không có gì là không ổn. Nếu thực sự thích một người đương nhiên sẽ quan tâm đến người đó bằng đủ mọi cách...

Chey So-hee nghĩ ngợi một hồi, có chút bất an liếc nhìn Chun Ae một cái, cuộc hôn nhân của bà và Chun Ae là môn đăng hộ đối cũng coi như trai tài gái sắc nên được người ta khen ngợi là một chuyện tình đẹp, nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận, người đàn ông này lấy bà chỉ vì bà là người thích hợp nhất mà thôi, chứ ông cũng chưa từng thật sự yêu bà...

-------
Ngày hôm sau.

Sau khi bác sĩ kiểm tra lại cho Mingie hai lượt sáng chiều nữa thì đến tối Mingie đã hoàn toàn hạ sốt, tình hình cuối cùng cũng ổn định lại.

Sau một ngày một đêm căng thẳng cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Mingie đã không có vấn đề gì, Chun Ae đương nhiên là cũng chẳng cần nhẫn nhịn thêm làm gì nữa, ông ta nói với Rosé: "Cô Park, lần này Mingie đã làm phiền cô rồi, đợi lát nữa tôi bảo tài xế đưa cô về."

Chun Ae nói rồi quay sang dặn dò quản gia đang đứng kế bên: "Hyun Ki, cậu đi chuẩn bị một phần quà cảm ơn cho cô Park."

Những lời này không chỉ là có ý muốn đuổi khách mà còn muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ, tỏ vẻ không muốn nợ nần gì của nhau.

'Qua cầu rút ván, lợi dụng xong là vứt, thể hiện cũng rõ ràng quá nhỉ?'

Thật ra thì Rosé cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của Chun Ae đối với mình như thế nào, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện phải xa Mingie, nỗi đau đớn đến tận xương tủy lại bao trùm lấy cô, cô vô thức ôm Mingie thật chặt.

Thật sự là không muốn...

Cô không muốn xa Bánh Bao đâu...

Thậm chí trong khoảnh khắc đó, trong sâu thẳm tâm trí cô sinh ra một ý nghĩ điên cuồng muốn cưỡng chế ôm Bảo bối đi!

Bầu không khí xung quanh Rosé bỗng chốc trở nên lạnh dần, ánh mắt lạnh lẽo âm thầm lướt qua tất cả mọi người trong phòng, cô vô thức đánh giá khả năng vũ lực của tất cả mọi người. Nếu như cô muốn làm như vậy thật thì trong số những người này ngoại trừ Lisa ra không có bất kì ai có thể ngăn cản cô đưa Mingie đi.

Chắc là do cảm nhận được sóng cảm xúc dao động và hơi thở lạnh lẽo trên người Rosé, bánh bao nhỏ vốn đang yên ổn cuộn tròn trong ngực cô có chút khó chịu mà nhíu nhíu mày.

Rosé thấy thế liền sực tỉnh, chán nản bình ổn lại tâm trạng vỗ vỗ nhẹ vào lưng Mingie dỗ dành.

"So-hee, bà tới bế Mingie đi!" Chun Ae thấy cô không thèm nhúc nhích tí gì liền nổi lên ẩn ẩn tức giận.

So-hee gật đầu rồi định tiến lên đón lấy Mingie trong lòng Rosé, nhưng đúng lúc này, Lisa lại bước đến trước đứng trước mép giường, ý muốn đón Mingie từ tay Rosé: "Chaeyoung, đưa Mingie cho tôi."

Rosé giương đôi mắt cảnh giác nhìn Lisa, kể cả có là Lisa đi chăng nữa, cô cũng không muốn đưa Bảo Bối cho chị.

'Không cho! Không cho! Bảo bối là của tôi!'

Thấy dáng vẻ đề phòng của cô gái nhỏ, trong mắt của Lisa tràn đầy vẻ yêu chiều, ánh mắt ấm áp bao phủ lấy Rosé, dịu dàng nói: "Chaeyoungie ngoan, tin tưởng chị, được không?"

Rosé nhìn chằm chằm vào Lisa, vành mắt ửng đỏ.

'Không tin! Ai cũng không tin! Tại sao? Tại sao đến cả chị cũng muốn cướp Bảo Bối đi? Không... không đúng... Đâu phải là cướp, Mingie vốn dĩ là của bọn họ mà, không phải của mình, không phải của mình... Park Chaeyoung, rốt cuộc mày làm sao thế? Mày đang làm cái gì vậy?'

Rosé dùng tất cả sự lí trí mới có thể khiến bản thân mình tỉnh táo đôi chút, sau cùng cô mới thật cẩn thận đưa Mingie cho Lisa, ánh mắt cô vẫn dính chặt không nỡ rời, đồng thời trong mắt cũng tràn đầy sự ấm ức.

Lisa thấy cô gái nhỏ dùng ánh mắt "chị là một khốn khiếp" nhìn chị thì trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười bất đắc dĩ.

Chun Ae thấy thế thì hài lòng gật đầu, "Hyun Ki, đi chuẩn bị xe đi!"

"Cô Park, xin mời đi theo tôi." Hyun Ki lên tiếng tỏ ý Rosé có thể theo anh ta rời khỏi đây.

Lisa một tay ôm Mingie - con bé đang bắt đầu khó chịu vì thay đổi người bế, một tay khác kéo Rosé ra đằng sau lưng mình.

Tiếp sau đó, chị nhìn cha mẹ mình với ánh mắt lạnh lùng: "Ba, mẹ, thời gian qua phải chăm sóc Mingie đã khiến hai người vất vả rồi, dạo gần đây công ty cũng không bận lắm, Hansin cũng sắp về rồi, sau này Mingie sẽ không làm phiền đến ba mẹ nữa."

Chị vừa mới dứt lời, sắc mặt của Chun Ae và Chey So-hee đều đột ngột thay đổi.

Vẻ mặt của Chey So-hee tràn ngập lo lắng: "Lisa, con làm gì thế? Sức khỏe của Mingie vừa mới ổn định thôi mà! Con muốn đưa Mingie đi đâu?"

Chun Ae kích động nện cành cạch cái ba toong xuống sàn nhà, phẫn nộ quát: "Con mất dạy, mày có ý gì? Mày dám đưa Mingie đi!!!"

"Ba, Mingie là cháu của ba, nhưng con bé cũng là con ruột của con."

Chun Ae tức giận thở hổn hển, buột miệng quát: "Tao còn là cha mày đấy! Tao thấy mày bị đứa con gái này làm cho mụ mị đầu óc rồi! Hôm nay mày dám đưa Mingie đi thì phải bước qua xác tao trước!"

"Nếu ba nhất định phải lấy tính mạng của mình ra để uy hiếp con, thế thì con cũng không còn gì để nói. Nhưng còn về Mingie, hôm nay con nhất định phải đưa con bé đi."

Trong thoáng chốc, bầu không khí giữa hai cha con căng thẳng đến cực độ, tất cả mọi người đều im lặng không dám phát ra một tiếng nào.

Lúc này Chey So-hee cũng hoàn toàn đứng về phía chồng mình, "Lisa, kể cả con có trách ba mẹ không chăm sóc tốt cho Mingie đi chăng nữa nhưng mà lần này thực sự là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta là ông nội là bà nội của Mingie, trên đời này còn ai tận tâm với cháu mình hơn ông bà sao? Con thà tin tưởng một cô gái chưa quen được mấy ngày còn hơn là tin tưởng ba mẹ ruột của mình?"

"Chuyện này không liên quan đến cô ấy."

Cái mà Chun Ae khó chịu nhất chính là sự bảo vệ vô điều kiện của con mình đối với đứa con gái nọ, ông tức giận trợn trừng mắt lên, cũng chẳng thèm để ý đến có bao nhiêu người đang có mặt tại đây, mất kiềm chế mà phẫn nộ quát lên: "Có phải mày đã quên mất chuyện của hai năm trước rồi không? Có phải mày đã quên tại làm sao mà Mingie lại thành như thế này rồi không? Bài học đau đớn như thế, có một lần rồi vẫn chưa đủ hay sao? Thế mà mày còn dám tin tưởng cái loại phụ nữ này! Mày quả thật... quả thật..."

Chey So-hee thấy Chun Ae càng lúc càng kích động, vội vàng chạy đến đỡ ông: "Lisa, con cũng phải hiểu cho tâm tình của ba mẹ, chúng ta thật sự rất sợ!"

Đôi mắt Lisa khẽ híp lại: "Con đương nhiên là hiểu tâm trạng của ba mẹ, con có thể lấy mạng mình ra thề, chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai. Cô ấy sẽ không như thế, từ khi con quen biết cô ấy, cô ấy đối với Mingie chỉ có yêu thương bảo vệ... những thay đổi của Mingie kể từ khi biết cô ấy chẳng lẽ ba mẹ không thấy sao."

Nhưng mà, tư tưởng của những người lớn tuổi thường rất cố chấp, đặc biệt là khi nhắc đến chuyện năm đó, cho nên khi nghe xong những gì Lisa nói, bọn họ chỉ hơi dao động trong chốc lát rồi lại khôi phục như cũ, bây giờ cho dù Lisa có nói gì đi chăng nữa thì bọn cũng chẳng nghe vào câu nào, nhất quyết không chịu để Lisa đưa Mingie đi.

Sắc mặt của Lisa càng lúc càng khó nhìn, mặc dù không đành lòng nhưng chị biết rất rõ, đau dài không bằng đau ngắn, vẫn phải nói ra những câu có thể làm tổn thương ba mẹ mình: "Điều đáng sợ nhất không phải là Mingie bị người ngoài tổn thương mà là sự tổn thương đến từ chính những người thân, bị hủy hoại dưới cái danh nghĩa yêu thương!"

"Mày..." Chun Ae nghe vậy thì cả người phát run lên.

Những lời này không khác gì một tảng đá khổng lồ đè lên tim của ông, dù rằng từ trước đến nay ông vẫn đều xuất phát từ lập trường tất cả là vì tốt cho Mingie nhưng từ khi Mingie bị ông cưỡng chế giam lỏng trong nhà thì... những gì con bé nhận được chỉ có tổn thương, thậm chí tối qua còn... Cả căn phòng chìm vào im lặng, tình cảnh nhất thời rơi vào thế giằng co...

Lúc này, người cảm thấy xấu hổ nhất vẫn chính là Rosé, cô biết có mình ở đây bọn họ sẽ có rất nhiều thứ ngại không dám nói ra, cho nên mặc dù rất không muốn rời xa Mingie nhưng cô vẫn không thể không cân nhắc xem mình có nên đi khỏi đây trước không, để ba người trong gia đình bọn họ có thể thoải mái nói chuyện với nhau.

Chắc là do mọi người lớn tiếng quá, bánh bao nhỏ đang gối trên vai Lisa bỗng nhăn nhó, lông mi khẽ rung rung, chầm chậm mở mắt ra...

Rosé đứng ngay sau lưng Lisa cho nên sau khi bánh bao nhỏ mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là cô.

Cô nhóc mới tỉnh nên díu díu đôi mắt mông lung lại để nhìn rõ hơn, trông vô cùng đáng yêu, sau khi nhìn thấy rõ Rosé, ánh mắt liền dính chặt vào cô không dời đi đâu nữa.

Có thể là nghĩ mình nhìn nhầm nên nhóc đưa bàn tay mập mập mềm mềm lên dụi mắt, sau đó không hề do dự mà dang hai tay ra với Rosé.

Ngay sau đó, trong bầu không khí tĩnh lặng vang lên một giọng nói mềm nhũn, có chút khàn khàn: "Ôm...~~"

-------

Mọi người có biết vì sao Lisa không nói thẳng vì sao Mingie như vậy không? thật ra Mingie nghe theo Lisa về nhà nội để lấy lòng ông bà, nhưng ông bà chỉ nhốt con bé, con bé thương Chaeng nhớ Chaeng nên thành ra như vậy á...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro