Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chaeyoung mới là con gái chị, mới là máu mủ ruột già của chúng tôi.

"Hai người vừa nãy là sư huynh của cô? Tôi thấy cũng chẳng ra làm sao cả." Người phụ nữ cười cười.

"Cô rốt cuộc là ai?" Rosé nhìn người phụ nữ đó, có hơi đề phòng.

"Tôi tên là Kim Jisoo, còn cô?" Kim Jisoo cười như không cười nói.

"Park Chaeyoung- gọi tôi là Rosé cũng được."

Thấy người trước mặt không có địch ý gì, Rosé mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Cô cảm thấy Kim Jisoo rất khủng bố, chẳng qua là vì bị ảnh hưởng của Oh Dal và Oh Dong Hae, hai người họ liên thủ mà vẫn phải chịu thua, điều này khiến cô khó có thể tin nổi.

"Cô gái, cô đã cứu tôi, tôi mời cô một bữa nhé." Đôi mắt của Kim Jisoo lúc thì sạch sẽ lúc lại ngập ma mị, khiến cho người ta phát sợ.

"Không cần, tôi còn có việc." Rosé nhẹ nhàng từ chối.

Vừa rồi giúp cô ta chỉ là nổi hứng mà thôi, sau đó biết được người đang truy đuổi cô ta là Oh Dal và Oh Dong Hae. Nhưng, bởi vì đã cứu rồi nên đành cứu cho trót thôi, cô chẳng có hứng thú gì mà dính líu đến quá nhiều.

"NO, như thế không được, Kim Jisoo tôi đây từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu nợ của ai... nếu như cô không muốn ăn cơm, tôi phẫu thuật cho cô nhé, chỉnh sửa lại nhan sắc có được không? Các cô gái bây giờ không phải đều thích động dao động kéo trên người mình còn gì? Tuy rằng khuôn mặt của cô cũng không tồi, nhưng tôi có thể biến nó càng hoàn mỹ hơn!" Kim Jisoo không biết móc đâu ra một con dao phẫu thuật sáng loáng hăm hở nói.

"Mọe nó chứ! Cô muốn làm gì?" Giờ phút này Rosé có chút hoài nghi, rốt cuộc giúp tên này là đúng hay là sai.

"Không phải sợ, quên không nói với cô, tại hạ đã từng là một bác sỹ ngoại khoa nổi tiếng đấy, à, còn từng làm nhà thiết kế nữa... còn đạt giải nữa kìa..." Kim Jisoo sờ cằm, dáng vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ, tựa hồ đang nghĩ xem mình đã từng làm những công việc gì.

"Nhà thiết kế..." Khóe miệng Rosé cứng đờ giật giật, thế này mà cũng bảo là đã từng làm nhà thiết kế...

"Khụ, Chẳng phải cô bảo mời tôi ăn còn gì? Đi thôi!"

Rosé không biết cái tên điên này trong bụng còn đang nghĩ cái gì nữa, không bằng lôi cô ta đến nơi có nhiều người thì an toàn hơn một chút, nếu như cô ta thực sự muốn làm gì đến lúc đó mình cũng dễ thoát thân hơn.

Đi được nửa đường, Kim Jisoo kéo xềnh xệch cô về phía trước.

"Tắc Linh à... cái tên này nghe có chút tiên khí."

Kim Jisoo đứng bên ngoài Tắc Linh, đánh giá những bộ y phục qua lớp kính trong suốt.

"Tôi quan sát ý tưởng thiết kế và trang phục của mấy hãng thời trang rồi, cũng chỉ có nhà Tắc Linh này là còn tạm được, tôi thực muốn xem xem, nhà thiết kế này rốt cuộc là người như thế nào?" Kim Jisoo cười cười.

"Tôi cảm thấy cô đi canh mộ còn đáng tin hơn một chút... tưởng mình là nhà thiết kế thật đấy à." Rosé không nhịn được đả kích anh ta.

Kim Jisoo quay người lại cười nói: "Cô gái, cô có tin là cái gã thiết kế của Tắc Linh đó không bằng một góc của tôi không? Tôi có thể diệt hắn trong vòng một phút."

"Tôi tin." Rosé gật đầu: "Tôi tin cô cầm dao phẫu thuật của cô nhất định sẽ diệt cậu ta chỉ trong một phút."

Rosé có thể khẳng định rằng Dong YoungBae chắc chắn không đánh nổi cô ta.

"Còn nữa, cô đừng có luôn mồm cô gái này, cô gái kia nữa được không, gọi tôi là Rosé." Không cho Kim Jisoo được nói tiếp, Rosé lên tiếng.

Kim Jisoo đánh giá Rosé thêm vài lần, rồi nở một nụ cười giảo hoạt: "Lá gan của cô không nhỏ nhỉ, từ trước đến nay chưa có ai dám nói chuyện với tôi như thế cả."

"Đúng thế, không phải cô là người canh mộ à, người chết bình thường đâu dám nói chuyện với người sống." Rosé cảm thấy nói chuyện với một mụ điên mình cũng sắp điên theo luôn rồi.

Kim Jisoo không nói tiếp với Rosé nữa, cho đến khi dừng lại trước cửa một nhà hàng KFC.

"Tôi mời cô ăn cái này." Nói rồi Kim Jisoo lôi xềnh xệch Rosé vào trong.

"Cho hai cái bánh humburger, hai cốc trà sữa."

'Ơn cứu mạng đó, thế rồi mời người ta đi ăn KFC... người anh em, cô sáng tạo lắm!'

Trả tiền xong rồi, Kim Jisoo quả nhiên bê hai cái bánh humburger và...hai cốc trà sữa đến.

Thấy ánh mắt quái dị của Rosé, Kim Jisoo cười nói: "Buổi tối ăn ít thôi, không thì béo đấy."

Giờ thì Rosé cũng chả thèm nói gì nữa.

Vừa nãy vẫn nhập nhoạng mờ mờ không đủ sáng nên đến lúc này Rosé mới nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của Kim Jisoo.

Mái tóc dài đến eo đen như mực, tùy ý tản trên lưng, như một dòng thác.

Đôi mắt nâu tràn đầy linh khí, trong suốt như thủy tinh, mi dài như liễu, tuấn mỹ không gì sánh bằng.

Rosé không tự chủ mà ngây ra, cô thề, từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp được người nào mà lại... xinh đẹp như thế này!

Cái tên Kim Jisoo này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai chữ đẹp cả, nếu như nhất định phải dùng một từ để miêu tả thì chỉ còn đúng một chữ "đẹp".

Nếu như Kim Jisoo chỉ đứng im ở đó mà không nói lời nào, Rosé chưa chắc đã nhận ra cô ta phụ nữ.

Cái dáng vẻ này của Kim Jisoo khiến Rosé không khỏi đưa mắt đánh giá vài lần, trong đầu còn đang nghĩ, rốt cuộc cô ta là nam hay là nữ.

"Cô gái, tối nay đa tạ cô đã ra tay giúp đỡ, tuy rằng là cô đang lo chuyện bao đồng..." Một lúc sau, Kim Jisoo đứng dậy nhìn Rosé nói.

"Sớm nên để chị bị đánh chết mới phải." Rosé hừ một tiếng

"Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu cô có gặp phải vấn đề khó khăn gì, không ngại thì cứ liên lạc với tôi, cái món nợ "lo chuyện bao đồng" này ấy à... humburger và trà sữa không thôi cảm giác chưa trả hết. " Kim Jisoo giật lấy cái điện thoai của Rosé, lưu số của mình vào rồi mới đưa trả lại cho cô.

Còn không đợi Rosé mở miệng, Kim Jisoo đã quay người đi mất, vèo cái đã không thấy bóng dáng đâu.

"Đại sư huynh và Nhị sư huynh nói không sai... cái ã này quả đúng là một mụ điên..."

Rosé cảm giác sau một lúc tiếp xúc với Kim Jisoo, đầu mình sắp nổ tung rồi, liên lạc cái khỉ ấy, sau này cô không muốn gặp lại cái mụ thần kinh này nữa đâu!

...

Tối đến, sau khi quay về biệt thự, Rosé nhanh chóng quẳng cái chuyện không đâu này ra sau đầu.

Đang chuẩn bị đi tắm, đột nhiên cô có điện thoại của ông nội gọi đến.

"Dạ, con tốt lắm, Bánh bao cũng rất tốt ạ... con biết rồi ông nội, ngày mai con sẽ đến!"

Park lão gia gọi điện đến báo cho cô, ngày mai là ngày lập di chúc, bảo cô nhất định phải có mặt.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Rosé hiện lên biểu cảm hóa ra là vậy, mấy hôm trước, Park Shi Ho quả nhiên vì chuyện này nên mới cố ý chạy đến tìm cô.

Sau khi Rosé tắm rửa xong, nằm bẹp luôn trên giường, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nghe nói lần này ngay đến cả cô Park Shin Hye đi bao nhiêu năm nay cũng về...

Ngày mai có lẽ sẽ ầm ĩ lắm đây...

...

Sáng ngày hôm sau.

Rosé mặc luôn bộ váy tham gia "phòng bếp mỹ nhân" lần trước, sau đó xách túi lái xe đi thẳng đến nhà họ Park.

"Chaeyoung tiểu thư, cô đến rồi ạ, cô mau vào đi ạ! Lão gia tử đã dặn rồi, bảo là khi nào cô đến thì cứ lên thẳng thư phòng tìm ông."

Chắc là do lần này cô đi BMW đến đây hoặc cũng có thể là do nghe phong phanh biết lần này phải lập di chúc, mà lão gia tử lại rất thích cô, nói không chừng còn có thể được chia cho một phần. Thế nên thái độ của đám người dưới tử tế hơn không ít, lại còn gọi cô là "Chaeyoung tiểu thư", đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Rosé khẽ gật đầu sau đó đi lên nhà.

Còn về phần sau khi đợi cô đi xa rồi, đám người đó nói gì sau lưng cô, dùng đầu gối cô cũng đoán được...

"Chậc, thú vị thật đấy! Một đứa con gái nuôi thế mà cũng mặt dày chạy đến đây tranh tài sản..."

"Còn không phải à! Mặt dày đến thế là cùng!"

"Con nhỏ này bây giờ đâu giống ngày xưa nữa, không nhìn thấy quần áo cô ta đang mặc sao, dạo gần đây nổi tiếng lắm đó, một bộ đắt chết được, hơn nữa còn đi BMW! Có một bộ mặt hồ ly tinh như thế cũng không biết bị thằng già nào nó bao nuôi rồi!"

"Các người nói xem rốt cuộc Lão gia tử nghĩ gì thế, đã có tiểu thư Hwayoung tốt như thế rồi thế mà vẫn nhận một con bé nhà quê về để nuôi!"

...

"Nói chuyện vui vẻ quá cơ! Ai là đồ nhà quê? Hửm?"

Đúng lúc đám người đang phấn khích buôn chuyện, đằng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Cả đám giật thót, theo bản năng quay người nhìn về phía sau.

"Một đám người hầu lại dám ở đây đơm đặt chuyện của chủ nhân, đây chính là tố chất của người hầu nhà họ Park?" Người lên tiếng là một phụ nữ tầm ba mươi bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn đến ngang vai, mặc một bộ váy màu vàng kem, bà có một gương mặt khôn khéo giỏi giang, vừa nhìn đã biết đây là một "nữ cường nhân"

Park Shin Hye, chị họ của Park Shi Ho và Park Chin Hae, cha mẹ bà đã qua đời nên bước ra khỏi nhà tự lập từ lâu, một mình xông xáo ở nước ngoài. Nghe nói công việc làm ăn kinh doanh bây giờ rất lớn, cũng có được một ông chồng tốt, rất nhiều năm rồi chưa quay về, nhưng bởi vì bà rất lợi hại đương nhiên là vẫn có người nhớ đến, những người hầu lâu năm trong nhà họ Park đều biết đến sự tồn tại của người này.

Cho nên, dù đã rất nhiều năm không gặp, nhưng chỉ cần nhìn khí thế liền lập tức nhận ra đó là ai.

"Chúng tôi... chúng tôi đang nói về cái cô Chaeyoung tiểu thư mà, đâu phải nói về tiểu thư Hwayoung đâu ạ..."

"Đúng, đúng đúng! Chúng tôi đang nói về con bé nhà quê kìa!"

Cái vị đang đứng trước mặt này không hề dễ chọc, thế cho nên đám người hầu mồm năm miệng mười vội tranh nhau giải thích.

Ánh mắt giễu cợt của Park Shin Hye quét qua đám người, nét cười lạnh lùng trên khóe môi bà càng rõ ràng, "Ha, nếu như các người đang nói về Park Hwayoung, tôi đã chẳng mắng các người làm gì!"

Cái nhà này thực sự càng ngày càng loạn, một đám hạ nhân ngay cả chủ nhân thật sự cũng không phân biệt được rõ ràng!

Nếu không phải bác Cả gọi điện thoại thúc giục, bà còn lâu mới muốn quay về cái nhà này.

"Shin Hye tiểu thư... cô ấy... cô ấy có ý gì vậy? Cái gì mà nếu chúng ta đang nói về tiểu thư Hwayoung thì sẽ không mắng chúng ta?"

"Ai mà biết được!"

"Thực ra, năm đó tôi đã phát hiện ra cái bà Park Shin Hye này có vẻ như không thích tiểu thư Hwayoung rồi, thật không hiểu tiểu thư Hwayoung đã làm gì bà ta nữa..."

Đám hạ nhân lại bắt đầu ríu ra ríu rít buôn chuyện, nói về cuộc sống truyền kì của Park Shin Hye, người phụ nữ định cư ở nước ngoài vừa có bản lĩnh lại vừa có hôn nhân tốt đẹp này.

...

Thư phòng trên gác.

Khi Rosé đẩy cửa bước vào, tất cả những người khác đã sớm có mặt ở đó.

Park Shi Ho, Chung Hayoon, Park Hwayoung, Park Chin Hae, Park Jiyeon đều có mặt, ngay cả Lee Hanchee cũng đến.

"Chaeyoungie đến rồi à, mau đến chỗ ông nội nào!" Park Mason vừa nhìn thấy Rosé, gương mặt vốn nghiêm nghị lập tức giãn ra thành một nụ cười.

Hôm nay Rosé trang điểm nhẹ, mặc một bộ váy tràn ngập hơi thở mùa xuân, Park lão gia nhìn thấy khí sắc của cô rất tốt, chứng minh cuộc sống rất hạnh phúc thoải mái, thế nên tâm trạng cũng trở nên khoan khoái hơn không ít.

Bỏ qua những ánh mắt lạnh băng đang hướng về phía mình, Rosé cười khẽ bước đến trước mặt Park lão gia: "Ông nội, sức khỏe của ông đã khá hơn chưa? Thang thuốc con bốc cho ông để ông điều trị thân thể, ông uống thế nào rồi? Có hiệu quả không ạ?"

Lão gia vừa nghe thế, lập tức kích động nói: "À, ông đang định nói với con này, Chaeyoungie mấy thang thuốc con bốc cho ông tốt lắm đấy! Uống hai thang là đầu không đau, mắt không hoa nữa, tối đến ngủ cũng không đổ mồ hôi trộm nữa, bước đi cũng có sức hơn rồi! Con xem, để ông đi hai bước cho con xem nhé!"

Rosé bật cười thành tiếng: "Có tác dụng là tốt rồi, uống hết con lại đi cắt cho ông nhé!"

"Chaeyoungie, còn tìm được thầy lang ở đâu thế? Ông thầy lang này có bản lĩnh thực sự đó! Ông nội đi khám đông y bao nhiêu lần, thuốc khó uống thì thôi lại chẳng có tác dụng mấy, tác dụng phụ còn nhiều hơn cả tác dụng chính!" Park lão gia càu nhàu nói.

"Đó là một người bạn của con, kì thực tuổi cũng không nhiều, nhưng mà y thuật rất tốt!" Rosé trả lời.

Từ sau lần Jennie tới thăm, thi thoảng cô có nhắn tin liên hệ với cô bé ấy, có một lần nào đó cô chỉ thuận miệng nói một hai câu, Jennie liền gửi cho cô một đơn thuốc rất tường tận, tỉ mỉ.

Thế nên Rosé bốc hai thang thuốc mang đến cho ông nội dùng thử xem, không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.

Xem ra phải tìm cơ hội cảm ơn Jennie cho tử tế mới được...

"Tuổi tác không lớn thế mà cũng dám cắt thuốc đưa cho ông nội cháu uống, cũng không sợ ông nội uống vào rồi lại sinh bệnh ra đấy à!" Park Chin Hae ngồi bên cạnh lầm bầm một câu.

Đúng lúc này, Park Shi Ho chen vào một câu: "Chẳng phải là ba cũng bảo là có tác dụng rồi còn gì? Chú nói lắm thế làm gì!"

Park Shi Ho nói rồi, quay sang nói với Rosé bằng thái độ thân thiết: "Chaeyoungie à, khó cho con có lòng!"

Bây giờ đang trong trong thời kỳ đặc biệt, dù cho ông ta có bất mãn mấy với Rosé đi nữa cũng phải lôi kéo Rosé về phía mình.

Chung Hayoon hừ lạnh một tiếng, như thể đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Park Shi Ho mau chóng cản lại: "Chaeyoungie, mau ngồi xuống đi!"

Nhìn thấy cái thái độ lấy lòng của Park Shi Ho với Rosé, dù Park Hwayoung có không vui cũng phải cố mà nhịn.

Bây giờ, phải lấy hết cổ phần trong tay Rosé về mới là chuyện cấp bách nhất.

"Chị ơi, qua đây ngồi với em này!" Park Hwayoung đi đến bên cạnh Rosé, ân cần kéo Rosé ngồi xuống tay phải của mình.

Vốn dĩ ngồi bên tay trái Park Hwayoung là Chung Hayoon, bên tay phải là Lee Hanchee.

Lee Hanchee nhìn thấy Hwayoung kéo Rosé lại đây liền chủ động nhường chỗ, thế nên Rosé liền ngồi giữa Park Hwayoung và Lee Hanchee.

Sau khi Rosé ngồi xuống, Lee Hanchee có vẻ không được tự nhiên, lại dịch ra xa hơn một chút.

Nhưng dù có xa nữa thì cũng vô dụng, mùi hương thanh ngọt từ trên người cô gái như hình với bóng quấn lấy gã ta mỗi lần hô hấp, thấm vào tận trong lòng.

Ả ta đã không còn nhớ nổi, bao lâu rồi không ở gần cô như thế này...

Càng nghĩ càng không hiểu, tại sao chỉ cần ngồi cạnh mà thôi lại khiến ả cảm thấy cả người đều khó chịu như thế.

Lúc này, cô gái nhỏ bênh cạnh bị Park Hwayoung kéo sang nói chuyện, đuôi mắt ả nhìn thấy hàng lông mi rung rung như cánh bướm của cô và còn cả đôi môi mềm mịn cùng với cặp xương quai xanh tinh xảo, trắng muốt...

Ả ta nhất định là điên rồi!

Vị hôn thê đang ở đây nhưng ánh mắt ả ta lại bị một người con gái khác thu hút, thậm chí người con gái đó còn là Rosé, người mà ả luôn luôn coi như là em gái...

Từ sau khi phát hiện sự khác thường của mình đối với Rosé, ả ta đã kiềm chế không gặp cô rất lâu, rất lâu, sự thực chứng minh rằng, cách đó quả thật có hiệu quả, ả hẳn là quên dần cô luôn.

Nhưng mà mãi cho đến hôm nay gặp lại ả ta mới phát hiện ra rằng tình cảm bộc phát sau một thời gian đè nén càng khiến người ta kinh ngạc, càng khó để kiềm chế...

'Lee Hanchee! Tỉnh táo lại!'

Ả ta hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

"Chị, bộ quần áo này của chị đẹp thật đấy!" Park Hwayoung nói với giọng tán thưởng.

Rồi sau đó, cô ta khẽ sờ sờ vạt áo của Rosé tỏ vẻ như thể vừa mới phát hiện ra: "Chị, bộ này hình như thiết kế mùa xuân mới nhất của Tắc Linh đúng không? Lần trước em thấy chị đi tham gia chương trình cũng mặc bộ này, sau đó rất nhiều người đều hỏi về nhãn hiệu này, nghe nói bộ này của Tắc Linh dạo này còn hết hàng luôn rồi cơ!"

Còn chẳng đợi Rosé nói gì, Chung Hayoon đã tỏ ra cực kì bất mãn: "Rõ rằng biết Tắc Linh là đối thủ cạnh tranh với công ty của em mày mà mày lại còn cố ý mặc trang phục của bọn họ để quảng bá, cái loại mày suốt ngày chỉ biết hướng về người ngoài thôi."

Park Shi Ho nghe thế liền lập tức giảng hòa: "Con gái ấy mà, nhìn thấy quần áo đẹp thích thì mua thôi, nào đâu ra lắm ý tứ như thế! Nhưng mà Chaeyoung à, gần đây bên Tắc Linh này quả thật đang cạnh tranh với công ty của em con, con để ý một chút, nếu thích kiểu gì thì bảo em con đưa cho vài bộ!"

"Lần trước chị có đến cửa hàng của con, con bảo là để con tặng chị vài bộ, nhưng mà chị..." Nửa câu sau, Park Hwayoung không nói tiếp nữa, nhưng đã đủ để Chung Hayoon và Park Shi Ho tưởng tượng ra rồi.

Vẻ mặt của Chung Hayoon tràn đầy sự chán ghét: "Con quan tâm đến nó làm gì, cái tác phong nghèo hèn đó, chuyện nhỏ tí ti mà cũng tính toán chi li!"

'Hóa ra tôi bị đánh cắp cả cuộc đời, đối với bà mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi?'

Rosé ngồi nhìn ba người bọn họ tung hứng suýt nữa thì bật cười thật to.

Luôn miệng em gái này, em gái nọ, cô ngược lại chẳng biết rốt cuộc thì mình đào đâu ra em gái lúc nào thế? Làm như thể bọn họ thật sự là người một nhà ấy, sao giờ không thấy bọn họ nhắc đến việc đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, đuổi cô ra khỏi nhà vậy?

Nhìn thấy nét cười như có như không trên khóe miệng cô gái y như một bông hoa quỳnh lười nhác ẩn hiện trong đêm... Lý trí của Lee Hanchee lại một lần nữa bị khuất phục.

Cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng đang hướng về phía mình, Rosé vô thức quay sang nhìn lại.

Khoảnh khắc tầm mắt mình bắt gặp ánh mắt của Rosé, Lee Hanchee cho rằng trái tim mình sẽ nổ tung ngay lập tức, ả cố gắng kiềm chế lắm mới khiến mình không mất kiểm soát rồi cố gắng nói với vẻ bình thường: "Mấy ngày trước nhìn thấy em trong chương trình truyền hình, tài nghệ nấu nướng của em lại tiến bộ rồi!"

Nói đến đó, trong lòng của Lee Hanchee lại thoáng hiện lên sự cô đơn khó phát giác.

Tài nghệ nấu nướng của cô đã từng là vì ả ta nên mới học, nhưng bây giờ ả phải thông qua một chương trình truyền hình mới có thể biết tài nấu ăn của cô lại tiến bộ...

Rosé cười cười, thuận miệng trả lời: "Thế à?"

Cô đương nhiên là không bỏ sót tình cảm trong mắt Lee Hanchee lúc ả ta nhìn mình. Nếu như người bội bạc này có thể một lòng một dạ với Park Hwayoung, cô còn có thể đánh giá cao gã ta một chút, nhưng đáng tiếc...

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, một người đẩy cửa bước vào.

Tất cả mọi người trong phòng đều vô thức quay ra nhìn về phía cửa, sau đó liền thấy Park Shin Hye kiêu ngạo lạnh lùng bước vào.

"Bác Cả!" Park Shin Hye không thèm nhìn ai, chỉ chào hỏi Park lão gia.

"Shin Hye đến rồi đó à..." Lão gia nhìn thấy cháu gái rất nhiều năm rồi chưa gặp, tâm trạng bất giác cũng có mấy phần xúc động.

May mà con bé ở bên ngoài sống cũng rất tốt, ông cũng yên tâm phần nào.

Hai người hàn huyên mấy câu, ánh mắt của Lão gia tử quét qua từng người một rồi lên tiếng: "Nếu mọi người đã đến đủ vậy chúng ta bắt đầu thôi!"

Ông nói dứt lời, thần sắc của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm nghị, nhìn nhau vài lần rồi sau đó lục tục đứng dậy, đi đến ngồi xuống chiếc bàn dài hình bầu dục trong thư phòng.

Luật sư cầm di chúc đã sớm chuẩn bị xong, đứng bên cạnh Park lão gia tử đang ngồi ở ghế chủ.

Trên bàn, Park Shi Ho, Chung Hayoon, Park Hwayoung, Lee Hanchee ngồi về một phía, Park Chin Hae và Park Jiyeon ngồi phía đối diện, Park Shin Hye ngồi bên cạnh Park Jiyeon.

Cuối cùng chỉ còn lại Rosé.

Ánh mắt của Rosé liếc qua vị trí trống bên cạnh Lee Hanchee, sau đó bỏ qua ánh mắt nhắc nhở của Park Shi Ho, cô ngồi xuống bên cạnh Park Shin Hye, đối diện với Lee Hanchee.

Park Shi Ho thấy Rosé ngồi xuống phía đối diện thì mặt sầm xuống luôn.

Lúc này chỉ có thể yên lặng quan sát, hi vọng Hwayoung có thể có thêm được cổ phần, như vậy ông ta mới giảm bớt được áp lực, cũng không cần phải lôi kéo cái mầm họa này nữa!

"Khụ, chuyện đó... Ba, giờ sức khỏe của ba tốt như vậy, thật ra không cần phải gấp rút lập di chúc thế đâu!" Park Chin Hae biết, lúc này mà lập di chúc thì người bất lợi nhất chính là ông ta, thế nên ông ta sống chết cũng cố gắng khuyên nhủ.

Park Jiyeon ngồi bên cạnh từ đầu tới cuối đều tỏ ra thờ ơ, không liên quan tới mình.

Park lão gia tử nghe vậy thì giận sôi gan, ông tức giận nói: "Câm ngay! Tao làm việc còn phải nghe mày chỉ đạo à! Mày có giỏi thì thay đổi ngay cái đám nhân viên chỉ biết nằm ở công ty ăn hại bao năm nay đi, bằng không đừng có mà lên giọng với tao!"

Park Chin Hae bị mắng uất ức không thôi, mặt tối sầm lại, Park Shi Ho càng tỏ ra đắc ý.

Park lão gia nguôi giận lại nói: "Để tránh cho mọi người sinh khúc mắc trong lòng, trước lúc luật sư đọc di chúc, ta có lời muốn nói!"

"Được được được... ba nói đi! Bọn con sẽ nghe theo hết!" Park Chin Hae bị mắng xong liền tỏ ra biết điều.

Lão gia lườm ông ta một cái rồi mới nói tiếp: "Lần này mọi người đều thấy cả rồi, ta cũng gọi cả Lee Hanchee tới, ta biết có người trong số các con có ý kiến với việc này, nhưng Lee Hanchee cũng sắp kết hôn với Hwayoung, xem là một nửa của Park gia chúng ta rồi!"

"Ba nói phải lắm, đây là chuyện nên làm" Park Shi Ho nói hùa vào, Chung Hayoon gật đầu, Park Hwayoung thì tỏ ra ngại ngùng.

Nói tới đây, Park lão gia tử nhìn về phía Lee Hanchee nói tiếp: "Chuyện liên quan tới việc chia di sản, Park gia chúng ta cũng không có gì phải giấu diếm cả, tránh sau này lại xảy ra phiền phức, ông mời con tới đây đơn giản cũng xem như người làm chứng luôn!"

"Mọi chuyện đều do ông nội làm chủ, con lấy Hwayoung chỉ vì con người cô ấy, bất luận kết quả có thế nào, chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới lựa chọn của con." Lee Hanchee nói.

Park Hwayoung nhìn sang người bên cạnh mình, cảm động không thôi: "Han..."

Lão gia nhìn Lee Hanchee, hài lòng gật đầu, từ trước tới giờ ông vẫn luôn có ấn tượng tốt với đứa cháu rể này.

Ông nhớ, năm ấy Lee Hanchee cũng rất thân với Rosé, ông còn tưởng hai đứa trẻ này có khả năng, lại không ngờ cuối cùng người nó chọn lại là Hwayoung, nhưng chuyện tình cảm của lũ trẻ, ông cũng không có tư cách hỏi nhiều.

Nói xong chuyện của Lee Hanchee, Lão gia lại đưa mắt về phía Park Shin Hye: "Còn về Shin Hye, ta biết việc làm ăn hiện giờ của cháu rất tốt, sống cũng rất khấm khá..."

"Biết rồi còn gọi nó tới làm gì, nó cũng đâu thiếu tiền đâu!" Park Chin Hae lẩm bẩm.

Lão gia lại lườm ông ta: "Điều ta muốn nói là, khi ấy công ty cũng có một phần công lao của ba Shin Hye, giờ ba mẹ nó đều mất rồi, bất luận nó sống thế nào, thứ nên đưa cho nó ta vẫn phải cho nó!"

Lão gia nói với giọng vô cùng nghiêm túc, mọi người trên bàn không dám ho he nửa lời.

Dù cả Park Shi Ho và Park Chin Hae đều đang bất mãn vì tự dưng lại lòi ra thêm một người tới phân chia tài sản, nhưng cũng không có lời nào để nói cả.

Park Shin Hye cũng không phải người dễ lừa, cổ phần về tay bà ta, muốn lấy lại còn khó hơn lên trời, gay hơn là, lỡ bà ta cũng có ý muốn tranh quyền thừa kế công ty, vậy lại thành vấn đề nan giải rồi...

Park Shi Ho và Park Chin Hae đều trưng ra vẻ mặt như gặp đại địch, Park Jiyeon có chút mất tập trung, trên bàn chỉ có mình Rosé là tỏ ra nhàn nhã nhất.

Còn Park Shin Hye thì chú ý tới phản ứng của từng người...

"Được rồi, luật sư Kim, công bố di chúc đi!"

Lão gia vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn lại.

Luật sư mở tập văn kiện trên tay ra, bắt đầu đọc: "Người lập di chúc: Ngài Park Mason, do tuổi tác đã cao, lo sợ cơ thể chẳng may gặp chuyện gì bất trắc, để tránh việc tranh giành tài sản, nên tôi lập bản di chúc này, tài sản hiện tại của tôi là như sau: 51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Park thị, quỹ tín dụng nước ngoài là..."

Luật sư sau khi đọc một lượt tài sản của Park lão gia tử thì nói rõ tình hình phân chia: "Ba mảnh đất bất động sản ở Seoul, hai cửa hàng, cùng tiền tín dụng gửi ở nước ngoài đều thuộc về cháu gái Park Hwayoung!"

"Gì cơ! Điên rồi à! Sao lại cho người ngoài nhiều tài sản như thế!"

Park Chin Hae là người đầu tiên đập bàn đứng dậy.

Ông ta không thể tin nổi, Lão gia lại đem hơn nửa số bất động sản của mình cho một đứa cháu gái không chút máu mủ, mà khoản tiền gửi ở nước ngoài cũng không phải là con số nhỏ.

"Người ngoài cái gì, Hwayoung là con gái Chung Hayoon tôi, chú Hai, chú có cần tôi nói lại với chú thêm lần nữa không?" Chung Hayoon quắc mắt nói.

"Con cái cứt, cũng chỉ là bế nhầm dưới quê lên thôi, hai đứa con gái kia của tôi hôm nay không được xuất hiện ở đây, dựa vào cái gì mà người ngoài nhà các người lại được tới đây đòi phân tài sản của Park gia chúng tôi hả!"

"Dựa vào việc nó được Chung Hayoon tôi tự tay nuôi lớn đấy! Hai đứa con riêng của chú không biết là do con đàn bà ti tiện nào sinh ra, dựa vào cái gì muốn xuất hiện ở đây làm bẩn nhà Park gia chúng tôi?"

...

Phía đối diện, Rosé vẫn duy trì thái độ là người ngoài cuộc, lúc này cô có chút thất thần....

Hơ, đã tự nhủ bao lâu rồi, cô đối với Chung Hayoon mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng sao thấy cảnh bà ta bảo vệ Park Hwayoung, tim cô vẫn không khống chế được mà nhói đau thế này...

Rosé hơi nhắm mắt lại, một lát sau khôi phục lại tâm trạng như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngoài Park Shin Hye vẫn im lặng quan sát động tĩnh mọi người nãy giờ ra, không ai phát hiện sự thay đổi trên mặt Rosé cả.

'Đứa trẻ này... mấy năm không gặp, không ngờ lại thay đổi nhiều đến vậy, nó không chỉ thay đổi về dung mạo, thứ thay đổi nhiều hơn chính là tâm tính, điềm tĩnh và độ lượng hơn nhiều so với người cùng lứa tuổi, không còn chút bóng dáng nào của cô gái yếu đuối năm ấy nữa...'

Trên bàn, Park Shi Ho, Chung Hayoon và Park Chin Hae đã cãi nhau ầm cả lên.

Cuối cùng vẫn phải nhờ Park lão gia tử vỗ mạnh xuống bàn mới khiến ba người im được: "Im hết ngay! Đúng là Hwayoung không hề có quan hệ máu mủ với Park gia chúng ta, nhưng con người không thể vô tình như cây cỏ được, dù sao nó cũng đã là cháu gái ta hơn hai mươi năm nay, những thứ này, coi như là của hồi môn ta cho nó! Không ai được nói gì thêm nữa!"

Park Chin Hae đập mạnh lên bàn một cái, tức chết mất thôi.

Chung Hayoon hừ một tiếng, vỗ lưng Park Hwayoung động viên: "Đừng lo, có mẹ ở đây, không ai có thể ức hiếp con hết!"

"Mẹ, con cảm ơn..." Park Hwayoung khóc trong lòng Chung Hayoon, ánh mắt âm thầm đảo qua Rosé phía đối diện, xẹt qua một tia trào phúng lạnh lẽo.

Sau chút phong ba ngắn ngủi, bản di chúc tiếp tục được tuyên bố.

Số tiền còn lại cùng bất động sản được chia đều cho mấy người, Rosé cũng được một căn nhà ở Namdong-gu.

Namdong-gu là nơi ba mẹ nuôi cô sống, cũng chính là thành phố cô sống mười tám năm trước khi cô được đón về, Lão gia sắp xếp như vậy cũng xem là hao tâm tổn trí.

Sau khi phân chia xong những thứ này, cuối cùng là phần quan trọng nhất, chính là cổ phần công ty!

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Park Chin Hae cố nhẫn nhịn không làm ầm lên nãy giờ, cổ phần mới là thứ quan trọng nhất.

Lúc này, ánh mắt Park Hwayoung cũng lộ ra chút khẩn trương, với thái độ vừa rồi của Lão gia đối với cô ta, cổ phần... chắc không thể thiếu cô ta rồi?

Luật sư lật một trang nữa, tiếp túc tuyên đọc: "51% cổ phần công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Park thị, được chia như sau: Park Shi Ho 15%, Park Chin Hae 6%, Park Shin Hye 10%, Park Jiyeon 10%, Park Chaeyoung 10%! Bản tuyên đọc kết thúc."

Khoảnh khắc luật sư vừa dứt lời, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

'Hết rồi...? '

'Hết rồi ấy hả?!'

Sau khi đọc phần chia cổ phần xong, Park Chin Hae cuối cùng cũng thở phào, Tuy Park Shi Ho có 15%, nhưng của ông ta với Jiyeon gộp lại đã là 16% rồi, còn nhiều hơn Park Shi Ho 1% nữa, sao ông ta có thể không vui được.

Tuy Rosé cũng được chia 10%, nhưng với mối quan hệ giữa nó với bên đó xấu như vậy, nó tuyệt đối sẽ không đưa cổ phần lại cho Park Shi Ho đâu!

Chỉ là, không ngờ ngay cả Park Shin Hye cũng được chia tới tận 10%, trong khi ông ta thân là con trai ruột lại chỉ được chia có 6% tội nghiệp, đúng là khiến ông ta có chút ấm ức thật.

Lúc này, Park Shi Ho tỏ ra phức tạp không thôi nhìn về phía Rosé, ngay đến ông ta cũng không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay, lão gia tử chia thế này quả thật là...

Hoàn toàn đang kiềm hãm tất cả bọn họ lại với nhau, ai cũng không thể động vào ai được.

Người đầu tiên lên tiếng là Chung Hayoon: "Đọc hết rồi? Thế còn Hwayoung thì sao?"

Dù Park Hwayoung đã cố gắng nhẫn nại, nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch. Cô ta thật không ngờ, Lão gia ngay đến một cắc trong cổ phần cũng không cho cô ta!

Đây chẳng phải là tát vào mặt cô ta trước mặt tất cả người nhà họ Park sao? Huống hồ Lee Hanchee còn đang ở đây nữa!

Để cô được gả tới nhà họ Lee rồi không thể ngóc đầu lên ở nhà mẹ đẻ sao? Vừa xong còn giả bộ nói những lời tình thâm nghĩa trọng kia nữa...

'Lão già đáng chết! Không ngờ lại giả dối như vậy!'

Park Chin Hae hừ lạnh một tiếng: "Vừa nãy nên chia cái gì chẳng phải đều chia rồi sao? Các người còn muốn gì nữa? Chị dâu à, tôi khuyên chị, làm người đừng có mà tham quá!"

"Nhưng cũng không thể ngay đến cả 1% cổ phần cũng không cho Hwayoung chứ, đây là ý gì? Chẳng lẽ Hwayoung không phải là người của Park gia sao? Chẳng phải ba cũng vừa mới nói, làm người không thể vô tình như cây cỏ đấy sao, Hwayoung ít nhiều cũng là cháu gái ba bao năm nay, ba làm vậy khó tránh khỏi việc làm người ta chạnh lòng đấy!" Chung Hayoon đầy vẻ tức giận.

"Haha..." Khi Chung Hayoon đang đòi chính nghĩa, trong góc chuyền ra một tiếng cười nhẹ.

Chung Hayoon lập tức bực bội nhìn về phía Park Shin Hye: "Shin Hye, cô có gì thì nói thẳng ra, không cần phải dở trò kì quái!"

"Nếu chị dâu đã nói như vậy, thế để tôi nói thẳng nhé." Park Shin Hye ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Chung Hayoon: "Chị dâu, chị nói bác trai làm chị chạnh lòng, nhưng theo tôi thấy chị mới là người khiến người ta chạnh lòng đấy!"

"Cô có ý gì?" Chung Hayoon nhíu mày.

"Người ngoài không biết thì thôi không nói, nhưng mọi người ở đây đều rõ Park Hwayoung chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi, còn Chaeyoung mới là con gái chị, mới là máu mủ ruột già của Park gia chúng tôi, bác trai chia cổ phần cho Chaeyoung có gì là sai?"

"Tôi không nói ba chia cổ phần cho Chaeyoung là sai, đấy là quyền của ba, ý tôi là dựa vào cái gì mà Hwayoung không có!" Chung Hayoon trầm giọng nói.

Park Shin Hye hừ một tiếng: "Vậy được, chúng ta lại nói tới việc tại sao lại không chia cổ phần cho Park Hwayoung nhé! Park Hwayoung chỉ là một đứa con nuôi bị bế nhầm từ bệnh viện về, đã được hưởng mười tám năm vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp đáng ra phải thuộc về Chaeyoung. Sau khi sự thật bung bét ra, nó không về nhà nó mà lại cứ ở lại Park gia chúng ta, chiếm lấy danh phận Đại tiểu thư nhà họ Park, còn lấy thân phận đại tiểu thư nhà họ Park tìm được Lee Hanchee, có được cuộc hôn nhân trọn vẹn!"

"Còn chaeyoung máu mủ cốt nhục của Park gia chúng tôi thì sao, lưu lạc ở ngoài mười tám năm, sống mười tám năm bần cùng khốn khó, khó khăn lắm mới được Park gia tìm về, lại chỉ được nhận danh nghĩa là con nuôi. Những thứ thuộc về nó đều bị tu hú chiếm tổ, ngay đến đám hạ nhân cũng bắt nạt nó, mắng nó là gà rừng, là đồ hai lúa! Thế mà vào lúc này, anh chị thân là cha mẹ đẻ của nó lại đang làm gì đây?"

"Cùng người ngoài hùa vào trách nó thô tục không ra hồn người! Các người có tư cách gì mà trách cứ mắng nỏ nó? Các người có nuôi hay dạy nó được ngày nào không? Các người cảm thấy việc đón nó về nhà, cho nó cái ăn cái mặc đã là làm tròn nghĩa vụ làm cha làm mẹ rồi à? Có cha mẹ nào nhẫn tâm như các người không, thế thà để nó tiếp tục ở dưới quê không biết gì, còn tốt hơn thấy hết tình người ấm lạnh, bị cha mẹ đâm dao lên tim mình thế này!!!"

Nghe tới đây, cả căn phòng im phăng phắc, không có bất cứ ai dám ho he lên tiếng.

Park Hwayoung cương cứng cả người, ngay đến Park Shi Ho và Chung Hayoon cũng đen mặt không dám mở miệng nói nữa, Park lão gia nhìn Chaeyoung đầy vẻ áy náy và hổ thẹn, Lee Hanchee không chút biến sắc siết chặt lòng bàn tay...

Rosé lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Park Shin Hye, lòng cô vốn đã tê dại, cũng quen với việc bị lạnh nhạt trong gia đình này, nhưng không ngờ... một người từ trước đến giờ luôn thờ ơ với mọi việc như Park Shin Hye lại nói ra những lời này vì cô...

'Đây là những lời... chưa từng có ai đứng ra nói giúp cô cả...'

Park Shin Hye dừng lại một chút, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Park Hwayoung: "Đống tài sản bác trai cho Park Hwayoung cũng đủ cho nó nở mày nở mặt gả cho người ta, sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp cả đời rồi, một con nhỏ thôn quê như nó, ăn của Park gia, ở nhà Park gia, cướp lấy danh nghĩa Đại tiểu thư nhà họ Park, giờ còn bất mãn cái gì nữa? Oh Hwayoung, tôi hỏi cô một câu, cô còn gì mà bất mãn nữa, cô có tư cách gì mà muốn cổ phần của Park gia?!"

Từng câu từng chữ của Park Shin Hye, đặc biệt một tiếng "Oh Hwayoung" khiến vai Park Hwayoung run lên kịch liệt, móng tay âm thầm găm chặt vào lòng bàn tay, cô ta cúi gằm mặt xuống, sau đó, đứng phắt dậy, lao ra khỏi cửa...

Lee Hanchee thấy vậy lo lắng vội vàng đuổi theo.

"Park Shin Hye, cô thật quá đáng! Kể cả cô là người của Park gia, nhưng đây là chuyện riêng nhà chúng tôi, từ bao giờ tới lượt cô chỉ trỏ! Cô không biết gì thì đừng có mà đứng đấy mà lớn giọng!" Chung Hayoon thấy con gái đau lòng chạy đi, nhất thời bùng giận.

Park Shin Hye liên tục cười lạnh: "Hừ, tôi không biết gì? Cũng không biết là ai mới bị mờ mắt, tôi khuyên chị nên nhìn cho rõ người ngày nào cũng ở bên chị rốt cuộc là cái thứ gì đi! Tới lúc đó dẫn sói vào nhà bị cắn chết còn không tự biết là vì sao!"

"Park Shin Hye! Tao cào mồm mày ra! Con gái tự tay tao nuôi lớn là người thế nào không đến lượt mày xen vào!!!" Chung Hayoon kích động nhào tới, lại bị Park Shi Ho cản lại.

"Ha ha ha ha ha ha... Tôi thấy Shin Hye nói đúng lắm! Tôi cũng muốn nói từ lâu rồi, chị dâu, các người coi người ngoài như bảo bối, cái IQ với logic này, thật khiến em trai tôi đây khó lòng mà hiểu nổi đấy!" Park Chin Hae ở bên cạnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn đổ thể thêm dầu vào lửa.

"Park Chin Hae, chú câm miệng cho tôi! Tôi thấy chú đang ghen tức thì đúng hơn đấy!" Park Shi Ho lớn tiếng quát.

Hai bên cãi nhau ầm ỹ, cả căn phòng trở nên hỗn loạn...

Lão gia xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi của mình, không còn hơi sức đâu mà quan tâm tới bọn họ nữa, ông được luật sư đỡ về phòng làm việc...

Cùng lúc đó, trong sân sau của Park gia.

Park Hwayoung chạy thẳng vào rừng cây, sấp mặt vào một thân cây thương tâm khóc lớn.

Lee Hanchee đứng phía sau, khẽ ôm cô ta vào lòng: "Đừng đau lòng nữa, cô Shin Hye nói hơi nặng lời, nhưng tính cách con người cô ấy như vậy, em đừng để bụng..."

"Sao em có thể không để bụng được! Cô ấy nói em khó nghe như vậy, nói như thể em cướp hết mọi thứ của Chaeyoung ấy! Em cũng là con gái của mẹ mà! Từ lúc mới sinh ra em đã sống tại Park gia, là Park Hwayoung mười tám năm, rồi mọi người bỗng nói với em, tất cả những thứ này đều không phải của em, ba mẹ cũng không phải là ba mẹ em nữa, chẳng lẽ em không buồn sao?"

"Tại sao lại nói em cướp đồ của Chaeyoung! Chẳng lẽ không phải cô ấy tự dưng xuất hiện cướp mất mọi thứ của em à? Ông luôn miệng nói em cũng là cháu gái ông, cuối cùng lại đối xử như thế với em, chẳng lẽ ông không hoàn toàn coi em là người nhà họ Park sao?" Park Hwayoung kích động nói một tràng.

Lee Hanchee nghe những lời Park Hwayoung nói, nhất thời không biết nên nói gì.

Nếu là trước đây, Park Hwayoung khóc lóc nói những lời này với ả ta, ả ta chắc chắn sẽ đứng ra ủng hộ, đứng về phía cô ta.

Nhưng giờ... có lẽ vì dạo này có cảm giác không rõ ràng với Rosé... cũng có thể vì những lời vừa rồi Park Shin Hye mới nói... ả ta bỗng cảm thấy, Park Shin Hye nói cũng không có chỗ nào sai cả... Tất cả những thứ này, vốn nên thuộc về Rosé! Rosé sinh ra vốn là Đại tiểu thư nhà họ Park, nhưng vì bị bế nhầm mà sống nhầm cuộc sống của người khác...

Park Hwayoung không biết lúc này Lee Hanchee đang nghĩ gì, cô ta đau lòng gục khóc trong lòng Lee Hanchee, "Han... làm thế nào đây... rốt cuộc em nên làm thế nào bây giờ... sao họ có thể đối xử với em như vậy chứ..."

Lee Hanchee vỗ vai Park Hwayoung, dịu dàng nói: "Hwayoung, chẳng phải trước đây em từng nói em không cần thứ gì của Park gia sao, chúng ta có thể dựa vào chính mình mà, hơn nữa giờ em cũng xuất sắc lắm rồi, hà tất phải để ý tới những vật ngoài thân này chứ?"

"Chuyện đó đâu có giống nhau! Những thứ vốn thuộc về em, sao em phải nhường!" Rosé Lạc kích động buột mồm nói.

Nghe thấy vậy, sắc mặt Lee Hanchee chợt biến: "Hwayoung, sao em có thể nói như vậy... đó vốn là của Chaeyoung... chẳng lẽ em thật sự muốn tranh tài sản của Park gia?"

Park Hwayoung nghe câu trước suýt nữa thì bùng nổ, nhưng khi nghe thấy câu sau của Lee Hanchee, cô ta bỗng tỉnh táo lại!

Chết tiệt, cô ta kích động quá rồi, cư nhiên lại nói toạc ra, bất luận là trước mặt Lee Hanchee, hay Chung Hayoon và Park Shi Ho, cái họ thích chính là việc cô ta không tranh không đoạt, cô ta tuyệt đối không thể thể hiện ra việc cô ta muốn gì đó của Park gia được...

Vậy nên Park Hwayoung liền tỏ ra tủi nhục vạn phần vội sửa lời nói: "Han, sao chị có thể nói em như vậy? Nếu như em muốn thứ gì của Park gia, em có cần phải cố gắng làm việc đến thế không? Chỉ là em cảm thấy đau lòng thôi mà, em vẫn luôn coi mình là một phần của nhà họ Park, chuyện gì cũng đặt Park gia lên hàng đầu, nhưng mọi người lại luôn coi em là người ngoài! Cả chị nữa, Han, em muốn nở mày nở mặt gả cho chị, em muốn mọi người đều nói chị cưới được một người vợ tốt!"

Nghe đến đây, thần sắc Lee Hanchee mới dịu xuống: "Hwayoung, chị hiểu tâm ý của em, nhưng em không cần lo, sẽ không ai dám nói người phụ nữ của chị những lời không hay đâu. Em cũng hoàn toàn không cần lo việc lấy chị sẽ bị xem thường, bên phía ba mẹ, chị sẽ nói rõ cho ba mẹ hiểu!"

"Han, cảm ơn... cảm ơn chị đã luôn ở bên em..." Park Hwayoung chỉ tạm thời đè xuống mọi bất mãn và tức giận trong lòng, cô ta ngoan ngoãn tựa vào lòng Lee Hanchee.

Lúc Park Hwayoung không trông thấy, Lee Hanchee lại ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trên lầu.

Xuyên qua cửa sổ, ngợ ngợ có thể thấy bóng dáng Rosé đang ngồi tựa trên ghế.

Trong tâm trí, bỗng không kìm lòng được mà hiện lên hình ảnh cô bé năm ấy.

Cô bé mà cả đoạn đường đã cõng ả, đổ mồ hôi đầy đầu, hai chân bắt đầu run rẩy, nhưng cũng không muốn bỏ ả lại...

Cô bé ngày nào cũng hái hoa dại tới tặng ả...

Cô bé ngày nào cũng làm những món ngon tới dỗ ả ngoan ngoãn uống thuốc....

Cô bé nghèo khó, mặc những bộ quần áo chắp vá, nói không sõi tiếng phổ thông nhưng lại xinh đẹp và đáng yêu!

'Từ khi nào, mọi thứ bắt đầu thay đổi?'

Là từ sau khi gã khỏi bệnh được đón về Lee gia, từ khi ả trở lại thành phố phồn hoa kia, từ khi ả bị sự sáng sủa xinh đẹp của Park Hwayoung mê hoặc...Vẻ đẹp từng ở trong trí nhớ nay đã mờ nhạt dần... Nhưng sao lúc này ả lại hoài niệm đến vậy?

Ả nhớ sự ngây thơ chất phác của cô bé ấy, nhớ tới đôi mắt rực rỡ của cô khi nhìn ả, luôn tỏ ra quyến luyến không muốn rời xa...

...

Trước cổng nhà họ Park.

"Chuyện đó... cô à..." Rosé chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn gọi Park Shin Hye lại.

"Hửm?" Park Shin Hye đang mở cửa xe liền dừng chân lại, nhìn về phía Rosé.

Rosé tiến lại gần: "Chuyện hôm nay, con cảm ơn cô."

Park Shin Hye không bận tâm nói: "Đều là người một nhà cả, có gì đâu mà phải cảm ơn."

Một câu là "người một nhà" này khiến lòng Rosé tràn ngập ngổn ngang, cô khom lưng cúi gập xuống: "Con vẫn muốn cảm ơn cô!"

Thấy hành động cô gái trước mắt, Park Shin Hye thở dài: "Tiếc là năm ấy cô ở nước ngoài, rất nhiều chuyện cô đều không biết, lúc biết thì cũng đã muộn. Không ngờ anh Shi Ho lại hồ đồ đến vậy, nếu cứ để anh ấy tiếp tục hồ đồ nữa, sớm muộn gì sự nghiệp mà Bác cả gây dựng mấy chục năm sẽ rơi vào tay người khác mất!"

Park Shin Hye nói, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh.

Rosé cũng lộ ra dáng vẻ trầm tư.

...

Buổi tối, tại Park gia, trong phòng ngủ Park Hwayoung.

Chung Hayoon đang đắp chăn tử tế cho Park Hwayoung, xong đâu vào đấy mới ra ngoài khép chặt cửa lại.

Trên giường, Park Hwayoung nãy vờ ngủ giờ lập tức bật dậy.

Cô ta không hề buồn ngủ chút nào, ngược lại trong ánh mắt chỉ tràn đầy sự u ám cùng uất hận.

Trong tình huống thế này, sao cô ta có thể ngủ được!

Hiện tại, phía Park Shi Ho có 15% cổ phần, Park Chin Hae có 16%, Park Shin Hye có 10%.

Vậy nên, Rosé trở thành người quyết định. Cô sẽ dùng 10% cổ phần của mình để ủng hộ ai, ai sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty, ai sẽ là người có thực lực tranh giành quyền thừa kế nhất!

Lần này, Park Shi Ho và Park Chin Hae chắc chắn sẽ ra sức giành lại số cổ phần trong tay Rosé.

Còn cô ta, tới nửa cắc cổ phần cũng không có, trong chuyện này hoàn toàn không có quyền lên tiếng, còn những cổ phần phân tán trên thị trường, kể cả có liều mạng thu về, nhiều nhất cũng chỉ có thể thu được 2 hay 3% thôi, căn bản không có nhiều tác dụng.

Park Shin Hye thì không phải nghĩ, người phụ nữ đó rất khó đối phó, muốn lấy được cổ phần trong tay bà ta là điều không thể, mấu chốt vẫn nằm ở chỗ cổ phần trong tay Rosé!

Park Hwayoung cũng hi vọng Park Shi Ho có thể lấy được chỗ cổ phần của Rosé, có được quyền thừa kế công ty.

Nhưng lỡ Park Shi Ho vì 10% cổ phần kia mà thỏa hiệp gì với Rosé thì sao, ví dụ như đón con nhỏ đó về nhà, thậm chí là công khai thân phận cho nó, như vậy mọi thứ đều sẽ toi mất!

Việc cấp bách lúc này là cô ta phải có được một chỗ dựa vững chắc, để Park Shi Ho triệt để bỏ hẳn cái suy nghĩ công khai thân phận của Rosé đi!

Ngay lập tức, Park Hwayoung liền nghĩ tới: Chung gia! Nhà mẹ đẻ của Chung Hayoon.

Nhưng cô ta từng không cẩn thận nghe thấy cuộc cãi vã của Chung Hayoon và Park Shi Ho, Chung Hayoon cấm Park Shi Ho có bất cứ quan hệ gì với nhà họ chung, bà còn dùng thái độ rất gay gắt để cấm đoán ông.

Thế nên cô ta luôn không dám dắt díu quan hệ gì với nhà họ Chung, nhưng giờ cô ta cũng không màng tới chuyện đó nữa rồi.

Cô ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này!

Còn về phía Chung Hayoon, cô ta sẽ có cách ứng phó.

Huống hồ, lúc này chỗ Chung Kyu Yi đã bị Rosé cướp trước một bước, cô ta càng phải nhanh tay.

Chỉ là, một Đại tiểu thư như Chung Kyu Yi, thực sự rất khó dỗ, từ chuyện lần trước xem ra quan hệ giữa Rosé và Chung Kyu Yi rất tốt rồi, cũng không biết Rosé có nói xấu gì cô ta với Chung Kyu Yi không nữa...

Nghĩ tới đây, sắc mặt Park Hwayoung càng trở nên khó coi!

Lần trước, nếu không phải vì Rosé làm khó dễ, nếu cô ta thuận lợi tặng quần áo cho Chung Kyu Yi xong, nói không chừng lần tiếp đón kia Chung Kyu Yi đã mặc đồ của History bọn họ rồi, tới lúc đó không chỉ có thể kết thân với Chung Kyu Yi, còn có thể tuyên truyền cho History nữa.

Kết quả, tất cả lại bị hủy hết trong tay Rosé!

Trong tình cảnh bị tuột mất cơ hội, muốn kết thân với Chung Kyu Yi, e rằng cô ta phải dùng tới chút thủ đoạn...

Park Hwayoung nghĩ rồi lấy ra một chiếc chìa khóa, dùng chìa khóa mở két ra.

Cô ta lấy một chiếc điện thoại trong két ra, sạc pin, sau đó gọi đi: "Alo, là tôi! Giúp tôi chuyện này!"

"Lần này lại là ai?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói khàn khàn.

"Chung Jae Hwa," Park Hwayoung nói ra một cái tên.

"Con trai của Chung Chin Mae?" Âm thanh đầu kia hơi trầm xuống.

"Không sai, là con trai của Chung Chin Mae!" Park Hwayoung nói.

"Ha, cô gái, khẩu khí ngày càng lớn rồi đấy?" Âm thanh đầu bên kia có chút u ám.

Park Hwayoung lạnh lùng nói: "Cứ yên tâm đi, chỉ bảo anh dọa cậu ta chút thôi, không phải bảo anh thật sự làm gì cậu ta cả. Tới lúc đó, anh cứ làm theo những gì tôi bảo là được rồi... chỉ là, nhất định phải tìm thời cơ thích hợp, làm sạch sẽ một chút! Tôi có thể đợi... nhưng, đừng để tôi đợi quá lâu..."

—-Tại Hongcheon-Gun.

Sau khi về đến nhà, Rosé đang nghĩ chuyện lúc ban ngày thì chuông cửa vang lên.

"Bánh Bao, xem cho tao xem là ai đến?" Rosé ra lệnh.

"Tuân lệnh chủ nhân thân yêu của tôi!" Két một tiếng, mặt người máy hiện lên một màn hình, trên màn hình hiện ra khung cảnh camera trước cửa, là Lalisa.

Rosé vừa thấy Lalisa lập tức đứng dậy ra mở cửa: "Boss đại nhân! Muộn thế này rồi sao chị lại tới đây?"

"Không yên tâm em."

"Mau vào đây! Bánh Bao, rót nước!"

"Tuân lệnh, chủ nhân xinh đẹp của tôi!" Người máy lập tức đi rót nước đưa tới.

Rosé lấy nước trên khay đưa cho Lalisa, rồi ngồi xuống sofa cạnh chị.

Lalisa nhận lấy cốc nước: "Hôm nay thế nào? Người bên đó có làm khó em không?"

"Có ông nội ở đấy, ai dám gây khó dễ cho em chứ, với cả, hôm nay còn một chuyện nữa khiến em rất bất ngờ, chị có biết cô em không? Cô Park Shin Hye ấy? Lần này cô ấy cũng về!"

"Chị cũng có nghe tiếng, cũng là một nhân vật tầm cỡ. Sao thế?"

"Lần này lúc lập di chúc, suýt nữa thì cãi nhau ầm lên, cô ấy còn nói giúp em nữa!"

"Cãi ầm lên?"

Rosé gật đầu: "Đúng vậy! Ông nội cho Park Hwayoung rất nhiều bất động sản và tiền, nói cho cô ta làm của hồi môn, nhưng lại không cho cô ta bất cứ cổ phần nào. Lúc đó, Chung Hayoon lập tức chất vấn, nói ông nội em phân chia không công bằng gì đó. Sau đó cô Park Shin Hye liền đứng ra, nói đỡ giúp em nhiều lắm, đại khái là nói Park Hwayoung không có tư cách thừa kế cổ phần của Park gia. Cô ấy nói chuyện cũng lợi hại thật, Park Hwayoung bị nói đến mức mất khống chế chạy thẳng ra ngoài luôn!"

Ngón tay thon dài của Lalisa khẽ chạm lên cốc thủy tinh, chị phân tích: "Ông nội em chia cổ phần cho mọi người, chắc là... Park Shi Ho 15%, Park Shin Hye 10%, Park Chin Hae 6%, Park Jiyeon 10%, em 10% đúng không."

Rosé nghe vậy trợn tròn mắt: "Hửm! Lalisa, sao chị lại biết rõ thế? Chắc không phải chị mua chuộc luôn cả luật sư rồi đấy chứ?"

Lalisa khẽ liếc cô một cái: "Người yêu của em ngay đến phán đoán cơ bản như vậy cũng không có sao?"

Rosé nhất thời đổ mồ hôi: "Khụ khụ khụ... được rồi được rồi! Chị giỏi! Chị giỏi nhất! Dù sao thì ông nội em quả thật chia y hệt như chị đoán đấy!"

"Với tình hình trước mắt, chia như vậy quả thật là cách chia tốt nhất, có thể cản được lẫn nhau."

"Nhưng cũng phiền lắm, Park Shi Ho và Park Chin Hae sắp tới kiểu gì cũng sẽ tới làm phiền em!" Rosé nhức đầu thở dài nói.

"Em có muốn Park thị không?" Lalisa bỗng nhìn cô hỏi.

"Ơ..." Sao Đại ma vương lại hỏi cô với giọng điệu cứ như thể là hỏi "Em có muốn uống nước không? Muốn uống thì chị rót cho em nhé" như vậy chứ.

Rosé nghĩ một hồi rồi nói: "Nói thật, em không thèm."

Với tình hình và sức lực của cô lúc này, thật sự cũng không dễ để đi tranh đoạt vũng nước đục ấy.

"Nhưng tất nhiên em cũng tuyệt đối sẽ không để công ty của ông nội rơi vào tay Park Hwayoung đâu!"

Thế nên, đây quả thật cũng là một vấn đề rất rắc rối. May mà với tình hình trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không động được vào ai, cô còn đủ thời gian chuẩn bị.

"Vậy, chị có ý kiến thế này, tạm thời em hãy chuyển 10% cổ phần của em cho Park Shin Hye đi." Lalisa mở lời đề xuất.

"Chuyển cho cô Shin Hye?" Rosé nghe vậy nghĩ một hồi, sau đó hai mắt sáng lên: "Đây cũng là một ý hay! Vừa hay Park Shi Ho và Park Chin Hae em đều không muốn cho, mà cầm thì lại sợ họ quấn lấy làm phiền! Nhưng đưa cho cô Shin Hye thì tốt rồi, với tính cách của cô ấy, tuyệt đối sẽ không cho hai người họ ăn hời đâu. Hơn nữa, với tài năng kinh doanh của cô ấy, cũng sẽ không để mất công ty của ông nội! Boss, chị thông minh quá đi mất!"

Rosé lại thương lượng với Lalisa thêm một lát, thấy trời cũng muộn rồi, cô mới nói: "Chị có muốn ngủ lại chỗ em không?"

Lalisa nghe vậy liền nhìn cô một cái: "Thôi."

"Hả? Tại sao? Cũng muộn lắm rồi mà! Về giờ cũng phiền phức lắm? Chẳng lẽ lát nữa chị còn chuyện gì sao?" Rosé khó hiểu.

Lalisa miết tâm mi, bất đắc dĩ nói: "Vì trong phòng cưới tương lai của bọn mình, chị sẽ đặc biệt dễ mất không chế. Hiểu không?"

Rosé: "Ặc..."

Lalisa xoa đầu cô: "Chị nhất định sẽ chờ tới sau khi kết hôn, nhưng chị muốn làm như vậy, vì em là người quan trọng nhất của chị, chị bằng lòng đợi, cũng là muốn dành cho em sự tôn trọng lớn nhất."

Rosé khẽ thở dài, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay chị, miệng lẩm bẩm: "Em cả đời này thua ở trong tay chị... thật không oán hận nửa lời... chị được sinh ra là để khắc chế em đúng không?"

Thân mật một hồi lâu, Rosé mới tiễn người ra cửa.

Trước khi đi, Lalisa bỗng nhớ tới chuyện gì đó, móc trong ngực ra một tấm thiếp mời màu đỏ mạ vàng đưa cho cô.

Rosé mở ra xem, khó hiểu hỏi: "A... Là thiếp mời sinh nhật? Jeon Sung Woo là ai? Sao lại mời em?"

"Là cha Jeon Jungkook, thiếp mời là Jeon Jungkook đưa, tối mai nếu em rảnh thì đi nếu không rảnh thì cũng không cần lo lắng làm gì."

Chắc Jeon Jungkook muốn mời Lalisa và cô, nhưng vì cô và Lalisa không tiện xuất hiện dưới vai trò bạn cặp thế nên Jeon Jungkook cố ý đưa thêm một tấm thiệp mời riêng dành cho Rosé, xem như là coi trọng cô.

Rosé nghĩ một hồi: "Dù sao tối mai cũng không có chuyện gì, ban ngày em ở văn phòng, tối em sẽ đến thẳng đấy!"

Trong giới, người mà Lalisa thừa nhận coi là bạn không nhiều lắm, thêm việc đối phương nghĩ chu đáo đến thế cô cũng không muốn làm phật ý người ta.

Lalisa: "Ừ."

Rosé nhón chân lên, hôn một cái lên môi chị, giở giọng bá đạo như tổng tài: "Bảo bối, sẽ có một ngày, em sẽ để chị quang minh chính đại xuất hiện cùng em! Để phụ nữ trong cả thành phố này biết, chị là người của em!"

Lalisa: "..." Rõ ràng là lời hay đấy... nhưng có phải có chỗ nào đấy không hợp lý rồi không?

...

Ngày hôm sau, tại Studio Tắc Linh.

Vì gần đây Tắc Linh đang chuẩn bị mở rộng nghiệp vụ bên tỉnh khác, nên Rosé cứ có thời gian sẽ tới Studio chỉnh lí tài liệu và lên kế hoạch.

Bất giác mọi người bàn bạc tới tận tối, Rosé nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy sắp muộn, cô vội nói: "Lát nữa tôi còn phải tham gia tiệc tối, đi trước nhé!"

"Bà chủ đi trước đi!"

"Mọi người cũng đừng tăng ca nữa, nghỉ ngơi sớm đi! À, đúng rồi, Taeyang, ở Studio có lễ phục không? Tìm cho tôi một bộ! Không kịp về thay nữa rồi!" Rosé vội hỏi.

"Có, chị muốn phong cách nào?" Dong YoungBae hỏi.

Rosé nghĩ nghĩ: "Là tiệc mừng thọ của trưởng bối, màu sắc với kiểu dáng khiêm tốn điềm đạm một chút!"

"Vâng, bà chủ chờ chút!"

Một lát sau, Rosé thay bộ lễ phục Dong YoungBae tìm cho cô, sau đó tự mình trang điểm nhẹ nhàng.

Bộ đồ Dong YoungBae tìm cho cô quả thật rất nhã nhặn, đó là một bộ váy kinh điển, màu sắc cũng tao nhã, trang trí họa tiết như nét mực vẩy lên, trông như một đại khuê tú thời dân quốc.

Rosé đứng trước gương ngắm nhìn bản thân mình, tỏ ra rất hài lòng: "Được lắm, rất đẹp! Bộ này đi! Cảm ơn em nhé Taeyang! Vậy chị đi trước đây bye bye~"

"Vâng..."

Dong YoungBae nhìn bóng lưng rời đi của Rosé, muốn nói gì lại thôi.

Bộ trang phục này tuy nói là nhã nhặn... nhưng khi mặc lên người cô... thật ra không hề nhã nhặn, khiêm tốn chút nào...

Rosé vốn là nàng thơ trong tất cả linh cảm của cậu, rất nhiều bản thiết kế đều vì cô mà tạo ra, thậm chí ngay khi phác họa trong đầu người mẫu cũng là cô. Thế nên có thể nói cô chính là chủ nhân chân chính của tất cả những bộ quần áo của Tắc Linh. Sau khi cô mặc nó lên, sẽ ban cho mẫu thiết kế của cậu sinh mệnh hoàn mỹ nhất...

...

Tại biệt thự Jeon gia..

Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật của Jeon Sung Woo được tổ chức ngoài hoa viên của Jeon gia, bầu không khí lúc này vui vẻ náo nhiệt vô cùng.

Lalisa đã đến trước, biết Rosé đang bận việc nên chị cũng không giục cô.

Jeon Jungkook đứng bên cạnh tay cầm ly chân cao, bất an đi theo Lalisa hỏi: "Này, Lalisa, tiểu bạch thỏ nhà chú liệu có tới không? Chắc không phải cô ấy còn giận tôi đấy chứ? Lần trước sau khi suýt nữa bị rơi xuống vực về có khỏe không? Có bị dọa sợ không?"

Lalisa nghe vậy, không nói gì chỉ liếc mắt nhìn ông bạn mình.

Dọa sợ? Cô ấy rõ ràng còn kêu chơi rất vui, rất kích thích nữa kìa! Ngược lại chị còn hi vọng cô có thể biết sợ một chút, thế mới sống yên được.

Jeon Jungkook cũng không biết ánh mắt này của Lalisa rốt cuộc là có ý gì, đang nói với Lalisa, anh ta liền thấy một bóng dáng quen thuộc trước cổng.

Rosé đưa thiệp mời cho bảo vệ, rồi từ từ bước vào.

Dưới ánh đèn pha lê hoa lệ trước cổng, cô gái mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc dài được một chiếc trâm gỗ kẹp một ít lại sau gáy, ngược ánh sáng bước từng bước tới, như bước từ u cốc tiến vào hồng trần, phía sau như một bức tranh thủy mặc dần tan biến...

Không chỉ chọn đồ phù hợp, thêm việc khí chất có thể tự biển đổi trời sinh của mình, sau khi cô mặc bộ đồ này lên, khí chất cũng thay đổi theo bộ áo, tương hỗ nhau trông càng phù hợp.

Sự xuất hiện của Rosé thu hút không ít ánh nhìn, sau đó là tiếng bàn luận thì thầm vang lên.

Bỗng thấy một gương mặt mới xinh đẹp thế này, là người ai chẳng có tính tò mò, lúc các cô gái đang hiếu kì về thân phận của Rosé thì đồng thời cũng chú ý vào quần áo và đồ trang sức trên người cô, thế nên, càng nhiều người chú ý tới bộ trang phục trên người cô.

"Cô gái vừa mới vào là ai thế? Hình như trông giống nữ minh tinh nào đó... Chiếc áo cô ấy mặc đẹp thật đấy! Lộ rõ khí chất luôn!"

"A! Tôi biết hãng quần áo đó... Đó là đồ của Tắc Linh, lần trước tôi từng thấy ở tiệm, cảm thấy bình thường nên không mua, không ngờ mặc lên người hiệu quả lại kinh diễm đến thế! Hồi đó không mua giờ hối hận ghê!"

"Đồ của Tắc Linh được lắm, tôi cũng rất thích, nhưng quan trọng nhất vẫn là người chứ nhỉ? Loại quần áo càng nhìn càng thấy giản dị này mới càng kén người mặc!"

"Đúng rồi đấy!"

...

Sau khi Rosé bước vào, cô liếc mắt đưa tình với Lalisa rồi tự tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.

Jeon Jungkook khoác vai Lalisa, chậc chậc mấy cái: "Tiểu hồ ly gian xảo này, tiểu bạch thỏ lanh lợi này, cao thủ bắn súng này, nữ hầu dễ thương này, nữ hiệp võ công cao cường này, giờ lại còn cả khuê tú dân quốc... Trời ạ! Tiểu bạch thỏ nhà cậu rốt cuộc có bao nhiêu thân phận thế hả? Cuối cùng tôi cũng biết sao cậu lại mê mẩn cô gái này đến vậy rồi. Mỗi lần cô ấy đổi cách ăn mặc là như lại thay người khác... này, cậu có sung sướng khi được "đổi" bạn gái liên tùng tục không thế?"

Lalisa: "Bất kể cô ấy có vẻ ngoài thế nào thì tôi cũng đều thích."

Jungkook: "..."

Câu nói vui đùa của Jeon Jungkook bị câu nói "tình sâu như biển" của Lalisa vùi dập không thương tiếc, Jeon Jungkook ai oán nói: "Người anh em này, tôi phát hiện ra sau khi cậu yêu đương vào rồi thì cứ ý như "tình thánh" ấy! Hại tôi trước đây còn tưởng cậu là EQ thấp cơ... mà thôi, mấy chiêu trước cậu chỉ tôi không có đủ đô, dạy thêm đi, phải dậy mấy cái buồn nôn hơn cái câu vừa rồi của cậu ấy..."

"Dạo này IU thế nào rồi?" Lalisa đột nhiên hỏi một câu.

Jeon Jungkook thở dài: "Lần trước cậu đã nói thẳng thế rồi, với tính cách của IU thì chắc chắn sẽ từ bỏ thôi, cô ấy không phải loại con gái bám dai như đỉa đâu."

Jeon Jungkook trò chuyện với Lalisa một chốc, trước khi đi tiếp đón khách khứa còn cố ý đi qua chào hỏi vài câu với với Rosé mấy câu rồi mới đi.

Kết quả, sau đó liền có không ít người nghe ngóng về Rosé từ anh ta, thậm chí cha của anh ta cũng chú ý tới cô.

"JungKook, cô gái kia là bạn của con à?" Jeon Sung Woo hỏi.

"Đúng thế ạ, sao thế ba?"

"Chỉ là không ngờ con lại có thể kết được người bạn ra dáng người như thế." Jeon Sung Woo tỏ vẻ bất mãn với con trai.

"Khụ, ba, có ai nói con ruột như ba không!"

"Bao giờ thì phát triển thành bạn gái?" Jeon Sung Woo bất chợt quăng bom.

"Phụt!!! Khụ khụ khụ khụ khụ khụ..." Jeon Jungkook suýt thì bị sặc chết: "Ba! Ba đừng có mà dọa con!"

Jeon Sung Woo chau mày: "Hốt hoảng thế làm gì? Tục ngữ có câu "tướng do tâm sinh", ba thấy cô gái này rất được, đoan trang độ lượng. Lúc nãy hai đứa trò chuyện trông cũng hòa hợp lắm, sao không tiến thêm một bước nữa? Tuổi con qua đầu ba lâu rồi đấy, đến Lalisa cũng đã có bạn gái rồi, con còn định chơi bời thêm đến bao giờ nữa?"

Jeon Jungkook khốn khổ nói: "Ba à... chúng ta có chuyện gì thì để sau nói được không! Hôm nay là ngày tốt của ba mà, chúng ta nói chuyện gì khác vui vẻ hơn được không?"

"Vậy con có thể làm ba vui được không?... Cô gái kia là con cái nhà ai? Nếu con không tiện nói thì ba đi cầu hôn giúp con! Nếu năm nay mà cưới thì chắc năm sau sẽ sinh được một thằng cu mập mạp đó!" Hiển nhiên là Jeon Sung Woo đã muốn bế cháu đến phát rồ rồi.

"Ba của con ơi! Ba đừng làm loạn nữa! Người ta là vợ của Lalisa đó!" Jeon Jungkook không nhịn được nữa bèn nói thẳng.

Jeon Sung Woo nghe vậy liền sững sờ: "Cái gì? Cô gái đó... là bạn gái của Lalisa?"

Jeon Jungkook day day trán: "Vâng...! Thế nên xin ba không cần manh động! Với lại trong lòng con đã có người rồi."

Jeon Sung Woo "hừ" lạnh một tiếng: "À, cái người mắt cao hơn đầu ấy hả, người ta có để ý con không?"

"Ba, rốt cuộc con có phải là con ruột của ba không thế? Mắt người ta cao nhưng con cũng đâu có kém?" Gần đây anh đã rất cố gắng phấn đấu rồi.

Jeon Sung Woo nhìn về phía Rosé, vẻ mặt đầy tiếc hận than thở: "Con là cái đồ vô dụng! Ngần ấy tuổi đầu rồi mà vợ còn không có!"

Jeon Jungkook: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro