Chaeyoung, đừng thử sức kiễn nhẫn của tôi nữa.
Hwayoung: "..."
Đầu bên kia điện thoại là một khoảng lặng dài, sau đó đột ngột cúp máy. Không cần nghĩ cũng có thể biết sau khi nghe xong câu đấy vẻ mặt Hwayoung sẽ như thế nào.
"Ôi! Chaeyoungie, cô thật xấu xa đó nha! Cô ta chắc bị cô doạ cho bay mất hồn cả vía rồi!" Hansin vẻ mặt đầy khâm phục tán thưởng.
"Thế mà đã gọi là xấu xa à? Thật đúng là nông cạn! Hôm nay tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là xấu xa!"Rosé lướt lướt vài cái trên màn hình điện thoại, một giây sau, trong điện thoại vang lên cuộc đối thoại vừa nãy giữa cô và Hwayoung. Không sai, cô đã ghi âm lại. Vốn dĩ cô định gọi điện cho Hwayoung ngay trước mặt Hanchee sau đó để loa ngoài cho ả ta nghe nhưng vì Mingie đột nhiên xuất hiện nên đành thay đổi kế hoạch.
Hwayoung sửa đoạn ghi âm ban nãy, cắt ghép lại một chút sau đó gửi cho Hanchee, cô thở dài tiếc rẻ: "Đáng tiếc là chiêu này chỉ dùng được một lần, sau này Hwayoung cũng đề phòng... nhưng mà thôi, một lần là đủ rồi."
Sớm đoán trước được Hwayoung sẽ cắn chết không thừa nhận, hôm nay cô sẽ gieo một hạt mầm nghi ngờ vào lòng Hanchee... đến lúc đó chỉ cần chờ xem chó cắn chó là được.....
Hansin rùng mình, run rẩy nói: "Chaeyoungie, nếu như sau này tôi có làm gì đắc tội với cô thì cô cứ nói thẳng cho tôi biết, tôi cho cô đánh đến khi nào hết giận thì thôi nhưng đừng bao giờ chơi tôi thế này! Tôi yếu bóng vía lắm..."
Rosé bật cười: "Yên tâm đi, nể mặt chị của cô tôi sẽ không tính toán với cô đâu."
Hansin nghe vậy hai mắt liền sáng lên: "Chị tôi đáng để cô nể đến thế à?"
Rosé quăng cho cô ta một ánh mắt khinh bỉ: "Nói thừa, chị ấy là boss, là ân nhân của tôi đấy! Có làm trâu làm ngựa cho chị ấy tôi cũng chịu."
Nghe được câu trả lời này đáy mắt Lisa loé lên một tia sáng rực rồi nhanh chóng biến mất chỉ còn lại một màu đen nhánh. Tuy rằng cô đã rất cẩn thận nhưng mà chị vẫn có thể cảm giác được sự thay đổi của cô đối với chị.
Từ việc cô chọn Hansin cho đến việc cố ý diễn cảnh thân cận với Hanchee, thậm chí cả việc cố thể hiện vẻ tâm cơ trước mặt chị hay là lơ đãng nhắc đến thân phận của chị... tất cả đang muốn vạch rõ quan hệ giữa chị và cô... Giống như lúc đầu chị dùng cách "mưa dầm thấm đất" khiến cô bất tri bất giác tiếp nhận mình, giờ đây cô cũng đang dùng cách như vậy để khiến chị dần dần rời xa cô... Không thể nghi ngờ, cô quả thật là một học sinh giỏi.
Có lẽ là chị đang tự mua dây buộc mình, tự nhốt mình vào cái lồng do chính mình tạo ra rõ ràng biết cô muốn làm gì nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Đêm khuya, tại nhà Manoban. Rosé nằm trên chiếc giường lớn đếm không biết bao nhiêu con cừu mà vẫn chẳng thấy buồn ngủ tí nào. Thế nên cô cầm điện thoại lên KK. Lướt lướt một hồi không có gì mới, cô liền đăng tâm trạng mới: "Tôi vốn có thể chịu đựng bóng tối nếu như chưa bao giờ được nhìn thấy ánh sáng. Nhưng giờ đây, khi mặt trời chiếu rọi lên sự tịch mịch của tôi chỉ càng khiến tôi trở nên chết lặng."
Người đầu tiên comment là Hansin.....
[Woa woa woa, xuân về hoa nở, vạn vật hồi sinh, lại đến lúc động vật....... Oh yeah! Tui đánh hơi được mùi của tình yêu này....]
Khoé miệng Hansin giật giật, cái tên này, cũng nhanh quá đấy, nửa đêm canh ba rồi mà vẫn chưa ngủ sao?
Ngạc nhiên hơn nữa là Daejung vẫn còn thức nhảy vào bình luận: [Chua ê hết cả răng rồi!]
Hansin đang chuẩn bị cho Daejung một câu nghẹn họng thì cô nghe thấy tiếng "két" một tiếng cửa phòng bị ai đó đẩy ra. Rosé vô thức đặt điện thoại xuống nín thở, không phải là cô đang cảnh giác cùng phòng bị mà là căng thẳng quá không biết nên làm gì. Bởi vì cô nghe ra được đó là tiếng bước chân của Lisa.
'Giờ này Lisa còn sang đây tìm mình làm gì? Bây giờ là ba giờ sáng đó nha!'
Càng quái lạ hơn nữa là với tính cách của Lisa, tuyệt đối sẽ không có chuyện không gõ cửa mà cứ thế đi vào phòng......Trong lúc đầu óc Rosé còn đang hỗn loạn cái bóng quen thuộc đó đã đi đến trước giường cô.
Trong phòng cô không để đèn, đêm nay lại không có trăng, cả phòng tối đen như mực chỉ có thể nhìn ra bóng dáng mơ hồ mà thôi. Cái bóng đó cứ yên tĩnh đứng bên giường một lúc lâu, không hề động đậy. Tim của Rosé sắp vọt ra ngoài đến nơi đang chuẩn bị lên tiếng phá vỡ cái không khí trầm mặc này thì đột nhiên nhớ ra một chuyện. 'Lisa bị mộng du mà!'
Cho nên lời đã ra đến miệng rồi cuối cùng lại phải cố mà nuốt vào tránh đánh thức chị dậy. 'Khụ, nhưng mà.... Rốt cuộc là chị ấy muốn làm gì vậy?'
Chắc độ khoảng năm giây sau, Lisa lại tiến lên phía trước một bước, ngồi xuống mép giường của cô, lật chăn lên sau đó... cứ thế nằm xuống bên cạnh cô...
Rosé: "..."
Nhưng chuyện chỉ đâu chỉ có thế, Lisa nằm xuống vươn tay kéo cô vào ngực ôm chặt lấy cô giống như đang ôm một cái gối ôm vậy.
Rosé: "....."
Khuôn mặt của Rosé bị ép dán sát vào trong vòm ngực ấm áp của Lisa, trên đỉnh đầu là nhịp thở đều đều của chị ấy, trên eo là cánh tay ấm nóng, ngay cả không khí cũng pha lẫn mùi hương nước hoa thoang thoảng mát lạnh của chị. 'Tổn thọ mất thôi!!!'
Nhớ lại lần đầu tiên Lisa mộng du cô còn nghĩ là "ngày nghĩ sao đêm mơ vậy", đã thế hôm sau cô còn có lòng tốt nhắc Lisa đi tìm phụ nữ nữa chứ. Giờ thì coi như cô đã hiểu được hàm ý của câu: Ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy rồi! Thế nên, ai nói cho cô biết cô nên làm cái gì bây giờ đây? Chẳng lẽ lại đợi đến lúc chị ấy tự đi?
Trước đây không biết gì thì coi như xong nhưng bây giờ thì nên làm thế nào mới ổn đây? Rosé thử động đậy muốn thoát ra nhưng kết quả lại thở lên thở xuống toát hết cả mồ hôi mà ai đó thì vẫn cứ ôm chặt như thế. Cô lo sẽ đánh thức chị nên không dám cựa mạnh nữa.
Hết cách, cuối cùng Rosé đành phải thoả hiệp. 'Ôi! Thôi bỏ đi, đã ngủ thì cứ để chị ấy ngủ đi vậy! Dù sao sau khi tỉnh dậy chị ấy cũng chẳng nhớ gì đâu mà!'
Ngoài cửa sổ, gió mát thổi bay mây mờ, ánh trăng sáng nhô ra khỏi tầng mây xuyên qua cửa sổ rải ánh sáng bàng bạc xuống căn phòng. Gương mặt nằm nghiêng của Lisa cứ thể mà hiện lên trước mắt cô...
Trái tim của Rosé đập lỡ mất nửa nhịp nhưng ngay sau đó lại lập tức đập như trống dồn. Cô sợ nó cứ đập điên cuồng thế này sẽ đánh thức Lisa tỉnh dậy mất.
Cũng không biết là do ánh trăng đêm nay quá lãng mạn hay vì người trước mặt quá xinh đẹp rồi, Rosé không kiềm chế nổi lòng mình mà đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt chị: "Lisa...."
Có phải bây giờ cô có làm gì đi nữa thì chị cũng không biết, không nhớ? Có nghĩa là bây giờ cô muốn làm gì cũng được? Cái ý nghĩ này khiến cho con mãnh thú bị đè nén sâu trong lòng cô bắt đầu ngóc đầu dậy......
Rosé khẽ chạm vào vầng trán của người nằm trước mặt, mi mắt rồi đến sống mũi cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng... Sau đó, Rosé từ từ nghiêng người lại gần khi chỉ cách bờ môi đó một milimet, cô lại ngập ngừng.
'Ưm... Hôn hay là không hôn đây... Đây đúng là cả một vấn đề đấy...'
"Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà xuống tay, có ổn lắm không?"
"Nhưng ai bảo người ta tự động chạy lên giường mình cơ, sao có thể trách mình được?"
"Hơn nữa lần trước chị ấy còn cắn mình cơ mà!"
"Oh shit, rốt cuộc là mình đang làm cái gì vậy? Đúng là bị sắc đẹp làm cho lú lẫn rồi! Lú như con cá nóc rồi!"
......
Sau một hồi độc thoại cuối cùng Rosé lại ngoan ngoãn nằm xuống. Cơ thể căng cứng của ai đó lúc này mới được thả lỏng nhưng đồng thời trong lòng lại tràn đầy tiếc nuối. Cảm giác bị trêu chọc rồi bỏ lửng giữa chừng thế này đúng là ...
Nhưng mà một giây ngay sau đó, cô gái nhỏ vốn đã bỏ cuộc đang ngoan ngoãn nằm trong lòng đột nhiên nhỏm dậy, tiếp đó một đôi môi mềm mại ấm áp đột ngột đặt lên đôi môi chị...
Đầu lưỡi trơn trơn mềm mềm khẽ liếm lại còn thử thăm dò cắn cắn mấy cái, thậm chí còn to gan thử đẩy đẩy miệng chị ra....
Một người bình tĩnh lạnh lùng như Lisa cũng suýt chút nữa thì mất kiếm chề. Cái cảm giác bị cưỡng hôn mà chỉ có thể nằm đấy không thể đứng lên giành lại quyền chủ động quả thực đau khổ!
Có điều, kĩ thuật hôn của cô gái nhỏ thực rất kém chỉ biết cắn liếm lung tung nhưng lại đủ để đánh thức con sói đói đang ngủ đông trong người chị.....
Cuối cùng Rosé cũng mãn nguyện thoả thuê nằm xuống, tự lẩm bẩm với bản thân: "Lú mất rồi, lú mất rồi! Cơ hội tốt như thế này không hôn thì đúng là phí phạm cả cuộc đời!"
Nghe thấy câu này, Lisa không biết nên khóc hay nên cười.
'Chỉ là một nụ hôn thôi mà cũng đủ khiến em mãn nguyện như thế! Cô gái nhỏ của tôi, mục tiêu của em thật khiêm tốn quá! Thứ tôi muốn tặng cho em còn nhiều hơn thế.....'
Hôn Lisa xong, Rosé càng không ngủ nổi cho nên lại lôi điện thoại ra lên mạng xem tin tức giải trí tiếp. Giống như những gì cô đã đoán trước phía Hwayoung đầu tiên là lên tiếng thanh minh, sau đó đổ toàn bột trách nhiệm lên đầu trợ lý Emily, đẩy mình lên vị trí người bị hại.
Nhưng mà YG cũng đâu có ngồi không, đặc biệt trò khống chế hướng đi của dư luận lại càng là sở trường của Kang Daesung. Dưới sự chỉ đạo của Kang Daesung, hiệu quả của lời thanh minh từ phía của Hwayoung không lớn. Phần lớn dư luận đều cho rằng Hwayoung đang cố ý chối bỏ trách nhiệm, một trợ ý bé nhỏ chỉ vì cô mắng người ta mấy câu mà lại phí công phí sức lên kế hoạch trả thù cô thế à? Nói thế mà cũng nghe được.
Lại có người cảm thấy Hwayoung có mối quan hệ rất tốt với Han Jiun thế nên mới làm vậy để trả thù cho cô ta. Cũng có người cho rằng Hwayoung đố kị với Rosé bởi vì Rosé đẹp hơn cô ta, thậm chí còn có người đoán rằng Lee Hanchee thường xuyên đến đoàn làm phim là vì ngắm trúng Rosé thế cho nên Hwayoung mới muốn trừ bỏ Rosé...
Tóm lại là cái hình tượng dịu dàng hào phóng mà bình thường Hwayoung tạo dựng nên giờ đã bị đả kích nghiêm trọng. Ngoài ra thì điều mà các fan chú ý nhất đó chính là tình hình sau này của bộ phim Tuyết Mùa Hạ - đây cũng là chuyện mà Rosé quan tâm nhất.
Phía công ty đã xử lý rồi chỉ là bây giờ vẫn chưa có câu trả lời chính xác mà thôi. 'Ngày mai gọi điện đến hỏi chị Boram xem thế nào!'
Xem hết tin tức rồi Rosé lại vào Insta, ngạc nhiên phát hiện sau chuyện lần này lượng fan theo dõi tăng lên không ít, dưới phần bình luận toàn bộ đều là những lời khích lệ, an ủi, cổ vũ cô. Cô nghĩ nghĩ rồi soạn một cái status đăng lên.
[Thay vì để ý đến sự phản bội và ác ý của người khác, không bằng hãy giữ vững sự tự tôn của bạn. Những thứ đó sẽ không giết chết chúng ta mà chỉ khiến chúng ta càng thêm mạnh mẽ mà thôi!]
Cú đêm trên insta nhiều lắm thế nên bình luận và lượt thích status này của cô không ngừng tăng lên. 5 phút sau khi up status, Daejung cũng share lại kèm theo một câu chẳng mặn chẳng nhạt, chung chung mang hàm ý cổ vũ.
Các fan lập tức kích động kêu gào, couple này ở ngoài đời thực lại cùng đầu quân vào một công ty quản lý kìa, đây chẳng phải sẽ càng có cơ hội xảy ra cái gì gì đó sao?
Điều khiến Rosé ngạc nhiên là, bình luận dưới cái status của cô này ngoại trừ ủng hộ, quan tâm cô, phỏng đoán chuyện cô và Daejung thì còn có một bình luận được đẩy lên top comment:
[Nữ Thần, Nữ Thần! Lần trước nhìn thấy Lalisa share post của chị! Chị ở YG đã từng gặp boss chưa? Từng nói chuyện với boss chưa? Chị ấy đẹp không? Đẹp không! Cầu lộ ảnh! Cầu phúc lợi!]
Rosé đầu đầy vạch đen: "Tôi đã gặp La đại boss chưa ấy hả? Nói nhảm, đương nhiên là gặp rồi! Còn đang nằm cạnh đây này! Mấy người ngu ngốc cầu hình ấy hả? Cái này thì nghỉ nhé! Đại thần đương nhiên là phải giấu riêng cho mình rồi..."
Rosé vừa lầm bầm vừa lướt tiếp, cuối cùng càng lướt càng tỉnh. Ài, quả nhiên là không nên lướt Insta vào cái lúc mất ngủ. Cái mà cô cần bây giờ chắc là một quyển toán cao cấp* mới đúng!
(*Toán cao cấp: thứ ngôn ngữ còn đáng sợ hơn cả toán cấp 3.)
Đang buồn bực thì điện thoại đột nhiên rung lên báo có người gọi đến - là Daejung, may mà vừa nãy cô để im lặng.
Rosé nhỏ giọng nghe điện thoại: "A lô, cái gì đấy?"
"Cái này tôi phải hỏi bà mới đúng, nửa đêm nửa hôm không ngủ còn làm cái gì đấy?"
Rosé trợn mắt: "Trả lại nguyên câu này cho ông đấy!"
"Sao bà nói chuyện bé thế?" Daejung nghi ngờ hỏi.
"Nửa đêm nửa hôm, ông còn muốn tôi ầm ầm lên với ông à?"
"Không đúng!" Daejung ngữ khí như Sherlock Holmes, đoán chắc nịch.
Rosé nghe thế khẽ chửi thầm một tiếng sau đó nói với giọng rất chính trực: "Tôi ngủ với bánh bao nhỏ đấy thì sao? Ông có cần kinh ngạc đến thế không?"
"Thật à?"
Rosé đột nhiên cảm thấy tay mình bị siết chặt, tí nữa thì giật bắn vội nói: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ nằm bên cạnh tôi còn có thể là Lisa được à? Ông có mắc bệnh hoang tưởng không đấy!" ( khả năng nói dối của chị tui hơi đỉnh, nói ko ngượng luôn ạ)
Daejung bĩu môi cũng cảm thấy mình đang nghĩ nhiều: "Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi mà!"
"Đúng rồi...." Rosé đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày nói: "Chuyện của nhà ông ra sao rồi?"
Daejung trầm mặc một lát rồi mới đáp: "Cũng hòm hòm rồi, tối hôm qua sau khi tôi gặp bà bên đầu tư bên kia vốn sống chết không chịu đồng ý giờ lại đột nhiên nhả ra rồi, thật đúng là trùng hợp quá cơ!"
Ẩn ý là Lisa đã đoán được gì đó.
"Thế thì tốt." Rosé thở phào nhẹ nhõm: "Ngày mai rảnh không?"
Daejung "hừ" một cái: "Làm gì? Tôi bận lắm!"
"Ồ, thế thì thôi vậy!" Rosé định cúp điện thoại.
"Từ từ đã, ngày mai vừa khéo có thời gian rảnh, bà định làm gì?" Daejung vội hỏi.
Rosé thong thả nói: "Ngày mai lập thu rồi, thời tiết đẹp lại đúng lúc không phải quay phim, có muốn ra ngoài lượn một vòng không?"
"Cái gì?" Thoáng cái Daejung như bị điểm huyệt dù sao thì từ khi về nước đến nay cái con nhỏ này vẫn tránh mình như tránh tà cơ mà: "Bà... bà lại có âm mưu gì thế?"
"Bói đâu ra lắm vấn đề thế, có đi hay không nào!"
"Đi!"
Nửa đêm. Trong tiếng hít thở mềm mại của cô gái, người nằm bên cạnh Rosé rốt cuộc cũng từ từ mở mắt, con ngươi trong trẻo tựa như mặt hồ nhưng lại không có một chút gợn sóng. Dưới ánh trăng, chị lẳng lặng nhìn dáng ngủ dịu dàng, điềm đạm của cô, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy cô, chị đã muốn nhốt cô lại, khóa ở trên giường, không cho phép cô đi bất cứ đâu cũng không cho bất cứ ai nhìn cô chỉ có chị mới được nhìn cô và cô cũng chỉ được nhìn một mình chị...
Ngay đến bản thân chị cũng tự thấy kinh ngạc tại sao mình lại có thể chịu đựng được tới bây giờ. Sau nụ hôn thoáng qua chị cậy mở khớp hàm, cố cuốn lấy lưỡi cô mãi cho đến khi cô cau mày lại dường như có thể tỉnh dậy vì không thể thở nổi...
Chị mới rời môi, vuốt ve má cô thở nhẹ một tiếng như không thể nghe thấy: "Chaeyoung, đừng thử sức kiễn nhẫn của tôi nữa. Tôi không thể bảo đảm tôi còn có thể nhẫn nhịn bao lâu... cũng không dám bảo đảm... tôi sẽ làm ra chuyện gì...."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro