Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chắc là fan của hai người, fan CP!


Kế hoạch hôm nay vốn là dành cả ngày để quay hai cảnh này, nhưng do tất cả chỉ cần một lần là qua, cho nên hoàn thành trước dự tính cả nửa ngày. Vì vậy, thời gian cho buổi phỏng vấn cứ thế mà được tăng thêm.

Rosé với Daejung cũng rất phối hợp trả lời hết các vấn đề, chưa kể các phóng viên cũng rất nể mặt, không hỏi các vấn đề quá nhạy cảm. Thấy không khí có vẻ tốt, phỏng vấn xong các vấn đề liên quan đến bộ phim, các phóng viên bắt đầu thử dò hỏi một ít vấn đề riêng tư.

Phóng viên: "Daejung, có một vấn đề mà lần nào cũng có người hỏi, lần này tôi cũng không ngoại lệ, xin hỏi một câu, anh thích mẫu con gái như thế nào? Có thích kiểu con gái mạnh mẽ, chủ động như Song Heejin không?"

Daejung chống cằm suy nghĩ một chút: "Trước đây tôi thích kiểu con gái như chim nhỏ nép vào người, sau này lớn hơn một chút thì lại thấy kiểu con gái mạnh mẽ, chủ động như Song Heejin cũng rất hấp dẫn."

Hỏi Daejung xong, phóng viên thuận lý thành chương quay sang hỏi Rosé: "Vậy Rosé thì sao, cô thích mẫu đàn ông như thế nào? Hoặc nói, tiêu chuẩn chọn bạn đời là như thế nào? Có thể nói cho mọi người biết một chút sao?"

Rosé có chút đau não, bởi vì một vấn đề này có vẻ rất bình thường với người khác nhưng cô thì không. Một người theo chủ nghĩa độc thân, cũng chưa từng có suy nghĩ muốn kết hôn thì có tiêu chuẩn gì đây?

Chỉ có điều, khi các phóng viên đặt câu hỏi này, hình bóng chợt lóe lên trong đầu cô lại là... Rosé lắc đầu một cái, tập trung tinh thần trả lời vấn đề của phóng viên.

"Tiêu chuẩn bạn đời à, chắc là xấp xỉ tầm tuổi tôi, có chung sở thích và chí hướng với tôi!" May là Rosé sớm có chuẩn bị nên cứ dựa theo kịch bản mà trả lời. Ừ, câu trả lời này rất hợp lí cũng không có vẻ qua loa lấy lệ, chắc là không tìm ra lỗi gì.

Nhưng đúng lúc này, một nữ phóng viên kích đột nhiên kích động nói: "Những tiêu chuẩn cô vừa nói, thì Daejung chiếm ít nhất hai tiêu chuẩn! Thứ nhất, tuổi của Daejung xấp xỉ với cô, thứ hai, hai người đều là diễn viên, chắc chắn có chung chí hướng! Còn về sở thích thì chưa xác định được nhưng chỉ cần đạt được 2 tiêu chuẩn vậy khả năng thành đôi cũng rất lớn!"

Khóe miệng Rosé co giật, vội vàng lấp liếm cho qua: "Ha ha, đúng là rất phù hợp tiêu chuẩn của tôi! Nhưng quan trọng vẫn phải xem duyên phận chứ!"

Daejung ngồi bên cạnh cũng giúp đỡ di chuyển vấn đề: "Mọi người đừng nghe cô ấy giải thích, giải thích chính là che dấu, thật ra thì cô ấy đang lấy  tôi đây ra làm tiêu chuẩn đấy!"

Rosé tiếp lời Daejung: "Tiểu Yang, anh tự luyến như vậy, fan của anh có biết không?"

Hai tiếng sau, buổi phỏng vấn kết thúc. Mặc dù hai cảnh quay hôm nay rất khiến người ta rung động, nhưng vì tính bảo mật mà không thể phát tán ra được. Bất quá cắt một vài đoạn cảnh quay ngắn thì vẫn được.

Hơn nữa, lần phỏng vấn này cũng vô cùng thuận lợi, nội dung phong phú, Rosé với Daejung phối hợp rất ăn ý kể cả trên phim lẫn thực tế, thế nên tất cả các phóng viên đều vui vẻ, hài lòng ra về.

Sau khi các phóng viên rời đi, Rosé đứng dậy vươn người: "Mệt chết tôi! Cuối cùng cũng đánh trận xong! Tôi phải về khách sạn ngủ một giấc đã!"

Daejung liếc cô một cái: "Khách sạn? Sao bà lại ở khách sạn?"

Rosé đảo mắt nhìn kịch bản thở dài thườn thượt: "Cảnh quay về sau của tôi nặng bao nhiêu ông cũng biết, có không ít cảnh phải diễn cả đêm, chạy tới chạy lui quá tốn sức, cho nên tôi với chị Boram bàn bạc với nhau quãng thời gian này ở tại đoàn phim luôn."

Buổi tối, căn hộ số 8 tại Nine One Hannam.

Bàn ăn lớn như vậy lại chỉ có hai người - Hansin với Lisa.

"Haiz, không có Mingie, cũng không có chị dâu, chỉ còn mình anh cô đơn, thấy em quan tâm chị chưa, bỏ công bỏ việc chạy tới ăn cơm cùng với chị!" Hansin than thở, thấy trong nhà yên tĩnh quá, liền chạy đi bật tivi.

Tất nhiên là phải mở kênh chuyên đưa tin về giải trí rồi. Trong tivi đang phát buổi họp báo phim mới - Bầu Trời Sao của Lee Ahreum, hội trường khá long trọng nên thu hút không ít người quan tâm.

Lee Ahreum mặc một chiếc váy hàng hiệu - WE COUTURE màu xanh nước biển bằng lụa, đúng kiểu hình mẫu nữ thần, không thẹn cái danh là nữ thần quốc dân.

Hansin thấy thế liền nhăn tít mày lại: "Một đống tài nguyên, một đống phim lớn như vậy mà cô ta chọn cái khỉ gì đây? Nữ thần với chả nữ thọt, đóng mãi một màu như này không chán sao, có thể có chút đột phá được hay không... A, đúng rồi, không ít người trong công ty nghĩ chị với Lee Ahreum là loại quan hệ đó đó đó, rất có thể chị dâu sẽ nghe được, chị đã giải thích với chị ấy chưa? Chớ để xảy ra hiểm lầm máu chó gì đấy!"

Lisa thản nhiên đáp lại: "Giải thích rồi."

"Oaaa, hiệu suất như vậy?" Hansin còn đang suy đoán xem có phải cuộc điện thoại ngày hôm qua của chị dâu là hỏi về vấn đề này, thì... hình ảnh trong tivi thay đổi, khuôn mặt của Rosé đột nhiên xuất hiện...

"Ô! Chị dâu kìa! Mau xem mau xem!" Hansin lập tức tập trung tinh thần.

Lisa để đũa xuống, mắt nhìn về phía tivi, bộ dạng chuyên chú, nghiêm túc.

"Sáng hôm nay, các phóng viên giải trí hàng đầu đã tới thăm ban một đoàn làm phim được mọi người chú ý gần đây - Tuyết Mùa Hạ, chúng tôi đã quay được những cảnh quay đặc sắc ngoài lề..."

Người dẫn chương trình giới thiệu xong, hình ảnh được tập trung vào màn hình lớn phía sau. Trên hình, Rosé tay cầm súng, mặc một bộ âu phục đơn giản nhuốm máu, trợn mắt nhìn Daejung: "Đừng hy vọng tôi sẽ phân tâm bảo vệ anh!"

Daejung khẽ mỉm cười, đưa tay ra, lau đi một vết máu trên mặt Rosé, trong mắt tràn đầy thâm tình: "Heejin, tôi là người đàn ông của em, hãy để tôi bảo vệ em."

"Phụt, khụ khụ khụ..." Thật không ngờ lại chiếu cảnh quay có sức sát thương cao như vậy, Hansin vội vàng đi vuốt lông cho chị gái: "Chị, chỉ là diễn thôi ý mà, có phải thật đâu mà, không phải thật đâu!"

Nhưng mà, còn chưa vuốt xong. Hình ảnh trên tivi nhanh chóng chuyển qua một cảnh khác, Rosé ôm Daejung cắm đầy mũi tên vào trong lòng, ánh mắt tuyệt vọng, đau đớn đến mất đi lí trí khiến người xem cũng cảm động lây...

Hansin len lén liếc nhìn khuôn mặt liệt đang ngồi đối diện, cười khan nhấn mạnh: "Ờ... khả năng diễn xuất của chị dâu tốt thật đấy! Diễn rất tốt!"

Nhưng mà dường như tivi có thù oán với Hansin, cô ta vừa dứt lời đã thấy tivi chuyển cảnh qua buổi phỏng vấn Rosé.

"Vậy Rosé thì sao, cô thích mẫu đàn ông như nào? Hoặc nói, tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô là gì? Có thể nói một chút cho mọi người biết sao?"

"Tiểu chuẩn chọn bạn đời của tôi à, chắc xấp xỉ ngang tuổi tôi, có chung sở thích và chí hướng với tôi!"


Hansin im lặng xòe ngón tay đếm đếm. Tuổi xấp xỉ, chị cô hơn Rosé tám tuổi, cũng gần bằng khoảng cách một thế hệ rồi, làm sao có thể coi là tuổi tác xấp xỉ chứ? Chung sở thích, cái này càng chênh nhau 1008 dặm... Chung chí hướng, lí do lớn nhất Rosé lấy ra từ chối chị cô chính là, đạo bất đồng vi bất tương mưu... Nhưng mà Daejung thì ngược lại, cả ba điều đều phù hợp...

Mà giờ phút này, điều Lisa nghĩ đến chính là: Củ cải. Chị nhớ tới câu mà Rosé dùng để nhắc nhở chị ngày hôm đó: "Củ cải hay rau xanh, là tuỳ vào sở thích mỗi người, đã thích củ cải thì dù rau xanh có tốt đẹp đến mấy cũng không có khả năng thích rau xanh được"...

Lúc ấy Lisa tin rằng Rosé cũng có cảm giác với mình, nhưng cô chỉ đang tìm cớ, vậy nên chị cũng không nghĩ sâu lắm, nhưng mà hiện tại... chị lại không thể không bắt đầu xem xét vấn đề này. Có lẽ, chị thật sự là rau cải chứ không phải là củ cải của cô...

Hansin thấy ánh mắt lạnh như băng của chị gái đang nhìn chằm chằm vào đĩa củ cải trước mặt, sống lưng có chút phát lạnh: "Chị, chị không sao chứ?" --- Đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm đĩa củ cải làm gì?

Sau đó, Lisa mặt không đổi sắc, nhấn chuông gọi quản gia tới, để ông ấy bê đĩa củ cải kia đi, thậm chí còn dặn dò sau này không cho phép bất cứ món nào được làm từ củ cải nào xuất hiện trên bàn ăn.

Hansin: "..." Hansin đầu đầy hắc tuyến, dẫu cho cô ta có thông minh tuyệt đỉnh, cũng không cách nào hiểu nổi tư duy của người đang yêu...

Cùng lúc đó, tại khách sạn Star Light của phim trường. Rosé đang đắp mặt nạ chuẩn bị đi ngủ thì chuông cửa vang lên. Rosé ngạc nhiên nhìn người ngoài cửa: "Daejung? Sao ông chạy tới đây?"

"Tôi cũng ở đây, ngay ở tầng trên!"


Rosé hết nói nổi: "Tôi là vì có nhiều cảnh quay mới bất đắc dĩ phải ở đây, ông chạy tới góp vui làm cái gì?"

"Tôi tiết kiệm chút thời gian để chơi game không được sao?"
Daejung tỏ vẻ đương nhiên.

"Được rồi! Ông thắng!" Rosé giơ ngón tay cái lên, sau đó hỏi: "Ông không chạy đi chơi game của ông đi còn chạy tới đây làm gì?"

Nói tới đây mặt Daejung đen thui: "Chơi cái rắm! Mạng chậm muốn chết! Làm hại tôi thua 5 ván liền, cũng tụt hạng luôn! Mau đi cùng tôi đến tiệm net chơi đêm! Nhanh nhanh nhanh..."

Rosé đỡ trán: "Chơi đêm cái gì, tôi đang chuẩn bị đi ngủ!"

"Lúc này mới hơn 9h thì ngủ cái gì! Rốt cuộc bà có đi hay không? Năm đó 3h sáng chỉ cần một cú điện thoại của bà, người liều mình bồi quân tử là ai? Bây giờ mới 9h tôi đã không gọi nổi bà đúng không? Hảaaaaaa..."


'Quả nhiên, sớm hay muộn gì vẫn phải nhận báo ứng!'

Rosé bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, tôi đi còn không được sao? Chờ tôi thay quần áo!"

Mười phút sau, hai người thay đồ kín mít, đeo khẩu trang rồi ra quán net. Bởi vì đây là thành phố chuyên dành cho quay phim, nên thường xuyên có các nghệ sĩ đến quán net. Cho nên dù hai người nửa đêm đeo khẩu trang kín mít cũng không khiến chủ quán lấy làm lạ, chẳng cần kiểm tra thẻ chứng minh thư liền để hai người vào. Trong phòng không có ai, hai người tìm một gian ngồi xuống, sau đó mở máy tính.

Lâu lắm rồi không chơi game, Rosé quên luôn cả password: "Ách, lông vàng, password của tôi là gì ý nhỉ?"

Daejung không lên tiếng, liếc cô một cái, nhào qua cạch cạch vài tiếng, trực tiếp nhập password cho cô.

"Thank kiu~" Rosé nhấn xuống phím Enter đăng nhập.

Mới vừa vào game, thư của hệ thống khi offline hiện ra, Rosé nhìn những thư kia mà sáng cả mắt: "Mẹ nó! Đại gia! Sao ông đưa tôi nhiều trang bị như thế? Lại còn toàn hàng giới hạn!"

Daejung vừa nghe đã xù lông: "Má nó, ông đây tặng quà sinh nhật cho bà mà bà không xem à? Đã bao nhiêu lâu ròi! Chả lẽ trước đó bà chưa từng online sao? Hèn gì quên luôn cả password!"

"Ờ thì..." Rosé tự biết đuối lý, chột dạ gãi đầu một cái: "Đây còn không phải là vì tôi bận rộn sao!"

Daejung lạnh mặt: "Đừng có mà ngụy biện, bà không thèm để tâm đến thì có!"

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, ông cũng biết tôi là não cá vàng mà! Cám ơn quà của ông, tôi rất thích! Tối nay chơi cùng ông cả đêm được không?"

"Chơi thâu đêm, đây chính là bà nói đấy nhá?"


"Đương nhiên! Hôm nay nhất định sẽ trả lại cấp bậc bị rớt của ông! Go go go!"

Rosé liều mình vì quân tử, thật sự chơi cùng Daejung cả đêm. Từ sau khi về nước, Daejung chưa lần nào được chơi game thỏa thích, lần này cuối cùng cũng được thỏa mãn. Một đêm tăng 10 hạng! Lâu lắm rồi chưa từng sung sướng như vậy!

Rosé cũng lâu lắm rồi chưa được thả lỏng, chơi cũng tận hứng cực kì, ngáp một cái nói: "May mà sáng nay cả hai chúng ta đều không phải quay, có thể ngủ bù!"

Ngay lúc hai người đang khò khò thì bên ngoài đã ầm ĩ hết cả lên... Cuối cùng, hai người đều bị quản lí của mình gọi tới, tập trung tại phòng của Seok

"Không phải một giờ mới quay sao? Mới sáng sớm đã quấy rầy mộng đẹp của người ta!" Daejung đầu tóc rối bù lim dim mắt buồn ngủ.

Rosé cũng không khá hơn là bao, mông vừa dính vào ghế thì suýt chút nữa cũng ngủ gật luôn. Boram khoanh hai tay trước ngực, đi qua đi lại mấy vòng, sau đó nhìn hai người, nghiêm túc hỏi: "Tối qua các người làm cái gì?"

"Không làm gì hết!" Hai người nhạy bén cảm nhận được giọng điệu của Cho Boram có vẻ không đúng, vì vậy cực kì ăn ý cùng nhau lắc đầu, đồng thanh nói.

Yoo Seok đứng một bên tựa hồ đã sớm đoán được hai người họ sẽ phản ứng như vậy, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đưa di động của mình cho hai người bọn họ: "Vậy đây là cái gì, hai người giải thích xem."

Rosé dụi mắt một cái: "A đệt... đây không phải là tối qua..." Trong ảnh là cảnh cô với Daejung chơi game với nhau.

Daejung lập tức tỉnh táo, "Mẹ kiếp! Cái này chỉ là bóng lưng thôi mà! Tôi mặc thành như thế mà bọn họ cũng có thể nhận ra tôi?"

Vì vậy Yoo Seok kéo qua một tấm hình kế tiếp, cái này không phải chụp bóng lưng, mà là chính diện, mặc dù Rosé đeo khẩu trang, nhưng Daejung thì không, cả khuôn mặt lộ ra bên ngoài.

Daejung gãi gãi đầu một cái: "Ờ thì... có một lúc chơi game quá kích động nên giật khẩu trang ra, mà cũng chưa tới 10 giây mà, thế mà cũng bị chụp lại?

Rosé chớp mắt: "Vậy tôi thì sao?"

Cho Boram chỉ rái tai của cô: "Nốt ruồi! Người trong ảnh không chỉ có thân hình rất giống mà cộng thêm cả cái nốt ruồi có tính nhận diện thế này, ai mà không đoán được."

Rosé: "Đúng là hỏa nhãn kim tinh..." Lần này không có Lisa nhắc nhở nên cô chẳng nhớ đến chi tiết nhỏ này...

Daejung trầm mặt, "Lúc chúng tôi đi còn cố ý dùng chứng minh thư của nhân viên, không phải của mình, vậy thì thằng rỗi hơi nào phát những thứ này lên mạng? Thậm chỉ cả một nốt ruồi nhỏ của Rosé cũng nhìn ra?"

Yoo Seok bất đắc dĩ nói: "Chắc là fan của hai người, fan CP!"

Rosé trợn to hai mắt: "Fan CP là cái quỷ gì? Tôi với cậu ta có fan CP?"

Giờ phút này, vẻ mặt Cho Boram nghiêm trọng dị thường: "Rosé, tôi nghĩ cô cũng nhớ, từ ngày đầu tiên cô tới công ty tôi đã nói với cô, tình hình của cô bây giờ tuyệt đối không thể có người yêu." Lần này là do cô chủ quan, hẳn là cô nên sớm phát hiện ra, cách mà Rosé với Daejung ở chung, còn có độ ăn ý hài hòa khi diễn xuất lẫn trả lời phỏng vấn, lại còn cả đêm chơi game cùng nhau như vậy, tuyệt đối không phải là quan hệ mới quen. Nhất là ánh mắt Daejung nhìn Rosé, rất không bình thường...

"Không có không có! Tuyệt đối không có! Chị Boram hiểu lầm rồi! Chúng em không phải người yêu!" Rosé vội vàng xua tay nói, sau đó trợn mắt nhìn Daejung một cái: khốn khiếp, quan hệ của hai ta có thể nói với Boram không đây?

Daejung không lên tiếng, cho cô một ánh mắt ý bảo tùy ý.

Cho Boram là quản lí của Rosé, có nên nói hay không là do cô quyết định. Rosé  suy nghĩ trong chốc lát, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói ra sự thật: "Chị Boram, là thế này, em với tiểu Yang đã quen nhau lúc đi du học, lúc đó có... quen nhau một thời gian, nhưng mà không được mấy ngày thì chia tay, bây giờ chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè! Em biết chuyện quan trọng thế này nên nói sớm cho chị, nhưng ban đầu em hiểu lầm chị là bạn gái cũ của Daejung, sợ mọi người sẽ khó xử, nên mới không nói..."

Boram ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Tôi là bạn gái cũ của Giang Mục Dã? Ai bảo em vậy?" Nói xong tầm mắt rơi vào Daejung.

Sắc mặt Daejung hơi đen: "Cô nhìn tôi làm cái gì, không phải tôi nói, là cô ta tự đoán mò."

Rosé liếc Daejung một cái: "Còn không phải do thái độ lồi lõm của ông sao! Còn trách tôi?"

Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Boram nhéo mi tâm một cái, thở dài giải thích: "Rosé, quan hệ của tôi với Daejung chỉ đơn thuần là quan hệ người quản lí và nghệ sĩ, em không cần phải băn khoăn."

Vừa dứt lời, trong mắt của Daejung thoáng qua một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.

"Vâng vâng, bây giờ em biết rồi!" Nếu Cho Boram đã chính miệng nói ra, tất nhiên là Rosé tin rồi.

"Vậy thì bây giờ, chúng ta bàn xem chuyện này xử lí thế nào." Giải thích hiểu lầm xong, Boram bắt đầu nói chính sự: "Trước đây fan của Daejung vốn không ưa em, nhưng đó là do bị người ta dắt mũi, bây giờ thái độ của các fan thay đổi rất lớn, thậm chí còn có rất nhiều người biến thành fan CP."

"Cho nên, tôi với anh Seok đã bàn kĩ rồi, hai người có đăng tin gì hay bị phóng viên phỏng vấn cũng không cần nói rõ, mập mờ chút là được rồi. Nói hai người ở trung một công ty, tính cách hợp nhau, thưởng thức lẫn nhau, trước mắt đang là bạn thân, để chút mờ ám cho bọn họ mơ tưởng."

Rosé ngoan ngoãn gật đầu: "À à, được, được... em nghe lời chị Boram"

Daejung nâng cằm, lười biếng nói: "Tôi không có ý kiến! Vậy bây giờ tôi có thể về ngủ bù không?"

Rosé đập đầu gã: "Bù cái rắm! Mau tỉnh ngủ đi! Sắp tới giờ làm việc rồi!"

Daejung không nhịn được vò tóc: "Chiều quay cái gì ấy nhỉ?"

Rosé tức giận trợn mắt nhìn: "Cảnh hôn! Đừng nói với tôi là từ khi sửa kịch bản đến giờ, ông vẫn chưa xem qua một lần đấy! Nếu tôi mà là anh Seok, thì một ngày tẩn ông 800 lần!"

Dù sao Cho Boram cũng đã biết quan hệ của bọn họ, cho nên Rosé cũng không cần giả bộ tôn trọng Daejung nữa.

Daejung nghe vậy thì khó ở: "Mẹ, phía trên chả lấy lí do phim này chiếu mùa hè, lượng khán giả tuổi thiếu niên quá nhiều, cho nên mấy cảnh giường chiếu hôn hít bị cắt sạch còn gì, còn có cái cảnh hôn khỉ gió nào nữa?"

"Là xóa gần hết chứ không phải xóa hết, chả phải còn giữ lại một ít sao? Một cái là cảnh nụ hôn đầu, một cái là cảnh giường chiếu, cảnh hôn thì do lần trước có mưa đá nên phải ngừng, đạo diễn nói những cảnh trước vẫn dùng được, nên giờ chỉ cần quay bổ sung là được!"

"À, biết.." Daejung lầu bầu. Tại sao mi tâm anh cứ giựt giựt, chả hiểu sao lại có dự cảm bất thường như này?

Lisa gọi một cú điện thoại nội bộ cho Hansin. Rất nhanh, Hansin lạch bạch chạy tới: "Chị hai, chị gọi em à."

"Tài liệu cho cuộc họp chuẩn bị xong chưa?"

"Tốt lắm tốt lắm, cho chị."


"Ừ, thông báo cho các phòng ban nửa tiếng sau mở họp."

"Hả, dạ... dạ..." Hansin không đi ngay lập tức, mà đứng đó làm vẻ mặt xoắn xuýt, không yên lòng.

Lisa ngẩng đầu lên, nhìn Hansin một cái: "Làm sao?"

Hansin thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên vì sợ: "Không có gì! Không có gì mà!"

Lisa thả bút máy trong tay xuống, dùng ánh mắt như xuyên thấu người khác mà nhìn Hansin.

Hansin giống như binh lính trong lúc duyệt binh, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, cơ mà cái vẻ mặt chột dạ kìa thì vừa liếc qua đã thấy. Năm giây sau, rốt cuộc Lisa cũng thu hồi ánh mắt.

Ngay lúc Lục Cảnh Lễ thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Lisa "cạch cạch" gõ lên bàn phím mấy cái, sau đó nhấn tìm kiếm.

Hansin nhìn thấy rõ ràng Lisa gõ xuống mấy chữ là --- Rosé 

Xong đời!!! Chị lại đi kiểm tra rồi! Hu hu hu! Chị ơi! Sao chị lại cứ thông minh như vậy!

Lisa nhập từ khóa xong, trong nháy mắt các tin tức mới nhất, hấp dẫn nhất liên quan đến Rosé lập tức nhảy ra.

[ Yang Daejung cùng Rosé hẹn nhau chơi game suốt đêm, cử chỉ thân mật, có vẻ như là phim giả tình thật ]

[Tuổi tác xấp xỉ, chung sở thích, chung chí hướng, chỉ số thành đôi của CP Yang-Rosé là 100%!]

[Hai người đã trả lời chỉ là bạn tốt, các fan hâm mộ gào to hẹn hò đi!]

[CP Yang-Rosé được bầu chọn là cặp tình nhân xứng đôi nhất của năm.]

Lisa đã nhìn thấy hết những thứ không nên thấy. Hansin nhắm mắt lại mặc niệm cho bản thân. Lisa đóng máy tính lại, kéo ghế đứng lên, mặc áo khoác vào: "Hansin, chuẩn bị xe."

"Hả? Vậy còn cuộc họp?"

"Dời lại đến ngày mai."

"Vậy giờ chị muốn đi đâu?"
Hansin nuốt nước miếng, bạch bạch chạy theo sau.

"Thị sát."

"Thị sát? Sẽ không phải là..."


Ngay lúc đó, tại phim trường. Bởi vì cảnh quay đêm trung thu của nụ hôn đầu quá tốn kinh phí cùng nhân lực, lúc trước đoàn làm phim đã làm được đến mức hoàn mỹ nhất, Rosé với Daejung cũng đã diễn rất tốt, cho nên đạo diễn quyết định chỉ bổ sung nửa đoạn sau, như vậy thì có tiết tiết kiệm kinh phí cùng thời gian.

Vì để diễn viên có trạng thái tốt hơn, ông còn cố ý cho di dời những người không liên quan. Chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, đạo diễn Won đang muốn hô bắt đầu thì nhà sản xuất phim Kwon Ji-yong lại đột nhiên vội vàng chạy tới kéo ông với phó đạo diễn nói một hồi.

Won U Jin kinh ngạc, "Bà chủ của YG đích thân tới thị sát? Sao lại đột ngột như vậy? Nhưng mà cũng không sao, diễn xuất Daejung với Rosé cũng không có vấn đề gì, cô tới thì cứ tới đi!"

Kwon Ji-yong gấp đến độ vỗ đùi: "Ông tổ của tôi ơi, nếu là Han tổng tới thì tôi phải khẩn trương như vậy sao? Là bà chủ lớn! Là vị kia của tập đoàn BP!"

Won U Jin ngu người: "Ai? Người ông nói là... La... Lalisa?"

"Còn ai nữa! Ông mau cùng tôi đi nghênh đón nhanh lên! Dae Seungi, cậu mau đi thông báo với hai diễn viên đi! Nhanh!"

"Được, tôi đi ngay!"

Đã chuẩn bị xong hết mà mãi chưa thấy bắt đầu, đạo diễn Won với chế tác Kwon cũng đột nhiên bỏ chạy đi đâu mất, thấy Dae Seungi chạy tới, Rosé lập tức nghi ngờ hỏi: "Phó đạo diễn có chuyện gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro