Chắc cô không phải có năng lực đặc biệt gì chứ?
Hôm qua không dễ gì anh ta mới đợi được Kool Ji-Eun chủ động gọi điện cho anh ta, kết quả là, lí do cô ấy gọi đến lại là vì Lalisa.
Còn nữa, trong khoảng thời gian này, anh ta đã thử làm theo từng biện pháp một của Lalisa, kết quả là chẳng có chút tiến triển gì!
Mà nguyên nhân chủ chốt là, trước mặt Kool Ji-Eun anh ta không thể làm cao được...
Tóm lại là, mệt tim quá...
"Không rảnh." Đầu bên kia điện thoại Lalisa thằng thừng từ chối.
"Không rảnh? Cậu lại bận gì à?" Jeon Jungkook rầu rĩ hỏi.
"Đang cãi nhau với vợ." Lalisa nói rồi liền cúp luôn điện thoại.
Jeon Jungkook: "..."
Mồm thì bảo cãi nhau, nhưng cái giọng đó là... là cái giọng điệu đang cho đám cẩu độc thân ăn hành mà, thế là thế nào?
Anh ta cũng rất mong có một ngày nào đó, có thể được cãi nhau với Kool Ji-Eun! Haiz...
...
Nhà họ Kool, trong phòng khách.
"Thế nào rồi IU, nói cho Lalisa biết chưa?" Kool Shang hỏi.
Kool Ji-Eun gật gật đầu: "Con sợ nói bằng điện thoại chị ấy sẽ ngại, thế nên con đã gửi tin nhắn và mail cho chị ấy rồi, vừa nãy con kiểm tra thì thấy cả tin nhắn và mail đều đã được đọc, chắc chắn chị ấy đã biết, chẳng qua là không trả lời lại cho con thôi."
Giọng điệu của Kool Shang đầy vẻ đương nhiên, "Con người mà, dẫu cho không phải đàn ông gặp phải những chuyện như thế này khó tránh khỏi cần thời gian để "tiêu hóa". Khoảng thời gian này cũng là một cơ hội tốt cho con, tuy rằng con gái cần dè dặt một chút nhưng mà lúc cần chủ động thì phải chủ động. Nhân cơ hội này làm bạn với Lisa nhiều vào, đừng để cơ hội tốt thế này tặng không cho người khác! Hiểu ý của ba chưa?"
Kool Ji-Eun gật đầu: "Con hiểu nên làm thế nào mà."
"Ừm!" Kool Shang hài lòng nhìn đứa con gái, biết chắc chắn con bé sẽ không để mình phải thất vọng.
Sau khi về phòng, Kool Ji-Eun đi ra ban công, nghĩ ngợi một lúc sau đó gọi điện cho Jeon Jungkook.
Bên này, Jeon Jungkook vừa bị Lalisa vô tình cúp điện thoại cộng thêm việc bị nhét hành vào mồm, đang chán đời thì điện thoại của mình lại reo lên. Hơn thế nữa lại còn là Kool Ji-Eun đang gọi đến cho anh nữa!
Muộn thế rồi mà IU còn gọi điện cho anh ta!
Jeon Jungkook ngay lập tức hồi máu sống dậy, nhưng mà, lần này anh ta học khôn ra rồi, không dám mừng vội, cẩn thận hỏi: "Alo, IU? Muộn thế này rồi còn tìm anh có việc gì?"
"Không có gì, chỉ là em nghĩ dạo này thời tiết rất đẹp, muốn hẹn mấy người bạn đi leo núi cắm trại thôi, anh có hứng thú không?" Kool Ji-Eun hỏi.
Vẻ mặt Jeon Jungkook tràn đầy kinh ngạc, đang định đồng ý luôn thì trong đầu nhớ đến chiến lược của Lalisa, có chút thận trọng nói: "Lúc nào thế, để anh xem xem có thời gian rảnh không đã."
"Vừa vặn mai được nghỉ hai ngày liên tục, ngày mai có được không?"
"Ngày mai à... chắc ngày mai anh không có việc gì, được thôi!" Jeon Jungkook cố gắng giữ cho giọng mình thật hờ hững.
"Vậy thì tốt quá rồi, vậy anh tiện thì hỏi luôn Lalisa xem chị ấy có đi không nhé?"
Vừa mới dứt lời, vẻ hân hoan trên mặt Jeon Jungkook thoáng cái đã cứng đờ: "Lalisa... chắc cậu ấy sẽ không đi đâu..."
"Làm sao thế?" Kool Ji-Eun hỏi ngay lập tức.
"Đang cãi nhau với Tiểu Sóc Chuột, chắc không có thời gian đâu." Jeon Jungkook tùy tiện nói, hiển nhiên là không muốn đi hỏi.
"Cãi nhau..." Kool Ji-Eun nghe thế, liền biết nguyên nhân chắc là do mấy bức ảnh, nói tiếp: "Nếu tâm trạng đã không tốt, vậy càng nên ra ngoài thư giãn chứ! Không phải mỗi lần tâm trạng không tốt, Lisa thích nhất là leo núi sao? JungKook, anh hỏi giúp em nhé? Được không?"
Tính Kool Ji-Eun vốn cẩn thận, cô ta suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình nên chủ động nhưng cũng không nên làm thái quá.
Bởi theo cô ta biết, Lalisa không thích những cô gái quá chủ động, huống hồ quá chủ động cũng rất mất giá. Kể cả có tiếp cận được anh ta, cũng phải trong tình huống tự nhiên, cho nên, cô ta vẫn quyết định dùng cách này, mà nhờ Jeon Jungkook.
Đầu dây bên kia, Jeon Jungkook trầm mặc một lúc lâu cuối cùng mới mở miệng nói: "Được rồi... anh sẽ hỏi cậu ta hộ em..."
"Vậy thì nhờ anh nhé, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon..."
Sau khi Kool Ji-Eun cúp điện thoại, Jeon Jungkook quẳng di động đi, châm một điếu thuốc, dựa vào sofa ngửa mặt lên trần nhà, im lặng hút thuốc một lúc rất lâu.
Sự tĩnh mịch ngập tràn trong căn phòng lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông đột nhiên đạp một phát bay cái bàn trà trước mặt.
"Ầm" một tiếng, phòng khách bừa bãi như bãi chiến trường, cái ti vi màn hình lớn đang lẹt xẹt những tia lửa điện...
Qua một lúc lâu sau, sự thô bạo trên gương mặt Jeon Jungkook mới dần dần tan đi.
Hít một hơi thật sâu, anh ta mới đứng dậy nhặt cái điện thoại vừa nãy bị vứt ra xa, gọi một cuộc điện thoại cho Lalisa.
"Alo, Lalisa, ngày mai đi cắm trại, nhớ đến đấy, không cho phép cậu bảo bận không có thời gian! Bằng không tôi lập tức chạy sang đánh với cậu một trận!" Giọng điệu của Jeon Jungkook hiển nhiên đang rất cáu kỉnh và mất kiểm soát.
"Có chuyện gì thế?" Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói luôn luôn bình tĩnh của Lalisa, nhưng có xen lẫn chút nghi ngờ.
"Không có gì! Dù sao cậu cứ đến là được! Nếu không đến tình cảm bạn bè cả chúng ta chấm dứt tại đây! Thế thôi! Cúp nhé!" Jeon Jungkook nói thế rồi cúp máy luôn.
Điện thoại rơi xuống đất đánh "cạch" một cái, gương mặt của Jeon Jungkook tràn đầy đau khổ, anh ta giơ tay lên, tự tát mình một cái: "Jeon Jungkook, mày còn ti tiện như thế đến bao giờ..."
Nhưng mà anh ta cũng hết cách rồi, không có cách nào để bản thân mình không ti tiện nữa, không có cách nào để không yêu cô nữa rồi.
...
Trong thư phòng, Lalisa nhìn cuộc điện thoại bị cúp giữa chừng, vẻ mặt có có chút tối tăm.
Lúc Lalisa xuống nhà, Rosé đang vội vàng xử lý nốt chỗ canh gà nhân sâm lộc nhung.
'Haiz! Quả nhiên cái món này không thể ăn lung tung được! Mau đổ đi, đổ đi nào!'
Đang bận bịu lén lút lau rửa, bả vai đột nhiên nặng nặng, rồi cả người chìm vào một vòng ôm ấm áp.
"Sao thế?" Rosé huých huých khủy tay về phía sau, giọng điệu có chút tức giận nói.
"Ngày mai đưa em đi xả giận, đi không?" Lalisa hỏi,
"Hử? Đi xả giận á? Thế là sao?" Rosé không hiểu.
"Vừa mới đồng ý với Jeon Jungkook, mai đi leo núi." Lalisa trả lời.
"Leo núi?" Cái này với xả giận thì có liên quan gì đến nhau?
Trừ phi... Kool Ji-Eun cũng có mặt Cho nên, ý của Lalisa là... muốn nhân cơ hội này, khiến Kool Ji-Eun hoàn toàn từ bỏ ý định?
Rosé ngược lại thì cảm thấy sao cũng được: "Được thôi! Ngày mai được nghỉ không phải quay phim, vừa hay em cũng có thể đi ra ngoài thư giãn!"
Nói đến đó, Rosé có chút hưng phấn nhìn Lalisa, đề nghị chị: "Chúng ta cho Mingie đi cùng có được không?"
Lalisa không hề do dự nói: "Không."
"Tại sao chứ? Tại sao không cho Mingie theo cùng!" Rosé không vui nói.
Lalisa: "Sáng quá."
"..." Rosé cạn lời. Ai đời lại nói con mình như thế không?
Hai người đang nói chuyện, đúng lúc đó, đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt.
Quay lại liền thấy bánh bao nhỏ mặc đồ ngủ đang đứng ở đó, vẻ mặt không vui nhìn ba mình, dáng vẻ như đang bảo con nghe thấy hết rồi đấy nhé.
Rosé vội chạy ra bế Mingie lên: "Ôi nha, bảo bối, sao con lại tỉnh rồi? Khụ, con đừng nghe Appa con nói linh tinh! Appa con mới là bóng đèn ấy! Hơn nữa còn là loại sáng nhất nữa! Không đưa con theo cùng là vì sợ con leo núi mệt đó! Tối nay mẹ ngủ với con được không, đừng tức giận nha, chúng ta không thèm để ý đến appa nữa ~"
Rosé lườm Lalisa một cái rồi bế Mingie lên gác.
Lalisa: "..." Được rồi, đúng là chị có hơi sáng thật...
Xuân về hoa nở, ánh nắng tươi đẹp, quả thực là thời tiết thích hợp để đi dã ngoại.
Bãi đỗ xe dưới chân núi Bukhansan, trước hai chiếc xe sang trọng, Kool Ji-Eun, Jeon Jungkook, Giselle và cả vài người khác nữa, một đám người đang đứng cạnh xe vừa nói chuyện vừa đợi người.
"Người đâu rồi? Sao vẫn chưa đến vậy?"
"Có khi nào không đến không?"
"Không phải chứ! Tôi nghe nói có Chị Lalisa đến thì tôi mới đến đấy nhé! Đừng có lừa nhau!"
...
Kool Ji-Eun nhìn đồng hồ trên tay: "Mọi người đợi thêm chút nữa nhé, tâm trạng của Lisa không tốt, có khả năng ngủ muộn một chút không chừng..."
"Tâm trạng không tốt? Sao thế sao thế?" Ngay lập tức có người nhạy cảm đánh hơi được mùi của "bát quái", vội sáp đến truy hỏi.
Kool Ji-Eun chần chừ một lát nói: "Hình như đang cãi nhau với bạn gái..."
Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đã nổ tung.
"Có phải thế không? Cãi nhau á? Lần trước thấy vẫn như keo sơn với nhau cơ mà?"
"Chị IU, chị nói thật không? Anh em thực sự cãi nhau với cô gái đó hả?"
"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng cãi nhau rồi! Tôi biết thừa bọn họ yêu nhau không được bao lâu mà! Chắc là đã chia tay rồi chứ gì?"
"Tôi thấy có thể lắm chứ! Có thể khiến người có tính cách như chị Lalisa cãi nhau, chắc chắn phải là chuyện lớn!"
...
Nghe bạn bè vây xung quanh truy hỏi, Kool Ji-Eun xin lỗi nói: "Tôi cũng chỉ nghe Jungkook nói mấy câu, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ!"
Thực tế thì, trong bụng cô ta lại rất rõ ràng, xảy ra chuyện như thế, Lalisa chia tay Rosé là điều đương nhiên.
Mọi người nghe thế ngay lập tức tất cả đều mồm năm miệng mười quay ra hỏi Jeon Jungkook.
"Jungkook, rốt cuộc là như thế nào thế?"
"Jungkook... Jungkook! Jungkook?"
"Làm sao?" Jeon Jungkook rít điếu thuốc, cau có nhìn về phía đám người.
"Jungkook, hôm nay sao anh cứ như đang trên mây thế... chúng tôi đang muốn hỏi anh rốt cuộc tình huống của Lalisa như thế nào, có phải là đã chia tay rồi không?"
"Chia tay?" Tâm trạng của Jeon Jungkook không tốt, vừa nãy đang thất thần, cũng không chú ý đến bọn họ đang buôn cái gì, cho nên không hiểu rốt cuộc là tại sao bọn họ lại rút ra được cái kết luận "Lalisa chia tay bạn gái."
"Đúng thế, không phải anh nói với IU, Lalisa đang cãi nhau với bạn gái à?" Có người hỏi.
Jeon Jungkook thế mới nhớ lại, bản thân mình quả thực có nói vậy... Nhưng mà lúc đó chỉ là không muốn để Lalisa đến mới tiện miệng lấy cớ thôi mà?
Chẳng lẽ bọn họ đều tin là thật? Hơn nữa... nhìn cái vẻ này...IU cũng tin?
Jeon Jungkook vô thức quay sang nhìn Kool Ji-Eun, quả nhiên phát hiện ra thần sắc của cô ta hôm nay đặc biệt tốt. Không chỉ như thế, trước nay luôn chỉ thích mặc đồ màu sắc trang nhã thế mà hôm nay cô ấy lại cố ý mặc một cái váy màu đỏ.
Thoáng chốc, vẻ mặt của Jeon Jungkook càng thêm khó nhìn.
Mọi người thấy Jeon Jungkook đang thất thần thì lắc đầu, dứt khoát không hỏi anh ta nữa, tiếp tục tụ lại một chỗ vừa buôn chuyện vừa đợi người.
"A! Đến rồi đến rồi kìa! Mọi người nhìn xem đằng kia có phải xe của Lalisa không?"
"Ở đâu cơ?"
"Không sai, là xe của chị họ mình đó!"
...
Một chiếc xe việt dã từ từ dừng lại, ngay sau đó cửa xe mở ra, người xuống xe quả nhiên là Lalisa.
Kool Ji-Eun mỉm cười bước đến: "Lalisa, chị đến rồi, chỉ thiếu mỗi chị thôi, chúng ta xuất phát nhé?"
"Ừm, Lalisa gật đầu."
Kool Ji-Eun đang định sải bước đi về phía trước, lại thấy Lalisa không đi cùng với cô mà lại vòng sang bên kia, sau đó mở cửa xe bên ghế lái phụ ra.
Lẽ nào Lalisa còn gọi người khác đi cùng?
Sau đó, mọi người liền thấy người bước xuống ghế lái phụ, thế nhưng lại là... Rosé?
Tại sao Rosé lại đi cùng Lalisa đến đây!!!
Bởi vì quá bất ngờ, Kool Ji-Eun nhất thời không thể che dấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt, gương mặt cô ta tràn đầy thoảng thốt nhìn hai người đang đứng bên cạnh xe.
Sau đó chuyện càng khiến người ta không thể tin nổi là, lúc Rosé xuống xe, Lalisa còn vì tránh cho cô khỏi bị cộc đầu mà cẩn thận đặt tay lên đầu cô, đợi cô xuống xe, đóng cửa lại rồi rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô.
Rosé hôm nay mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, là đồ đôi với Lalisa, tóc tết đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, đang dụi mắt, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.
Bởi vì hôm nay dậy quá sớm, sau khi lên xe, Rosé hạ ghế ra nằm ngủ bù, cho nên mới nãy lúc lái xe đến, mọi người đều không phát hiện ra ghế phụ còn có người.
Giờ phút này, hai người sóng vai đứng bên nhau, quần áo lại còn là đồ đôi, hiển nhiên là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt...
Chuyện này sao có thể như thế được? Chẳng lẽ bọn họ không chia tay?
Nhìn dáng vẻ này dường như ngay đến cả dấu vết cãi nhau đều không có!
Rốt cuộc là sai sót ở đâu mới được cơ chứ?
"Cô Park... cũng đến sao?" Giọng nói của Kool Ji-Eun rất bình tĩnh, nhưng bàn tay buông thõng bên cạnh lại đang siết chặt lại.
"Đoàn làm phim cho nghỉ, tôi đưa cô ấy đến đây thư giãn một chút." Rosé vẫn đang lơ mơ buồn ngủ, người lên tiếng chính là Lalisa.
"Hóa ra là thế à... vậy thì xuất phát thôi, để muộn nữa thì không kịp lên đến đỉnh núi khi trời tối đâu." Vẻ mặt của Kool Ji-Eun đã khôi phục như thường, tuy rằng trong đầu vẫn còn vô số nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi, chỉ đành đợi lúc khác tìm cơ hội hỏi Lalisa thôi.
"Tại sao cô ta cũng tới vậy..." Nhìn hai người cùng đến, lại còn mặc đồ đôi, thoáng cái trên mặt Giselle đã tràn đầy thất vọng, cô ta còn tưởng rằng hai người đã chia tay rồi cơ!
Còn về phần những người khác vừa nãy nghe nói hai người cãi nhau rồi chia tay giờ thì ngẩn ra toàn tập, đè giọng xuống thầm thì với nhau.
"Thế này... không giống vẻ đang cãi cọ sắp chia tay mà?"
"Chẳng lẽ lại đang giả vờ hòa thuận?"
"Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa! Có gì đâu mà lại cảm thấy lạ!"
...
Ánh mắt của Jeon Jungkook từ đầu đến cuối đều tập trung trên người Kool Ji-Eun, cho nên anh ta thấy rất rõ ràng khoảnh khắc khi Rosé xuất hiện ấy, vẻ mặt của cô ta thay đổi thế nào. Trái tim anh ta như thể bị hàng ngàn hạng vạn mũi kim đâm, đau buốt, cùng với nó còn có cả sự hoài nghi. Tối hôm qua anh chỉ tiện miệng nói một câu mà thôi, tại sao giờ thấy phản ứng của IU, cứ như thể cô ấy đang chắc chắn rằng Lalisa sẽ chia tay Rosé vậy?
Nghĩ đến đấy, Jeon Jungkook lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Chẳng lẽ còn có chuyện gì đó mà anh ta không biết?
Mọi người ai cũng có suy đoán riêng trong đầu, dần dần cũng hồi phục tinh thần quay qua chào hỏi nhau, sau đó bắt đầu leo núi.
Núi Bukhansan cao hơn mặt nước biển ba nghìn mét, cảnh vật hai bên đường vô cùng đẹp, trên núi có rất nhiều động thực vật hoang dã, lên núi còn có thể ngắm được cảnh tượng biển mây mênh mông hùng vĩ cùng những ngọn núi hình thù kì quái. Sau khi leo lên đến đỉnh núi, buổi tối sẽ cắm trại ngủ lại một đêm, sáng hôm sau có thể ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi.
Đây là nơi trước kia Lalisa thường đến mỗi khi rèn luyện sức khỏe, hoặc muốn suy nghĩ chuyện gì đó. Nhưng mà, từ trước đến giờ chị đều đi một người, lần này lại có thêm một người nữa làm bạn.
Rosé rõ ràng không ngủ đủ, vẻ mặt sau khi xuống xe vẫn đang mơ mơ màng màng, có người chào hỏi với cô, cô đều trả lời lại theo phản xạ có điều kiện.
Lần này có không ít người quen đã từng gặp ở khu du lịch lần trước, vì lần đó ở trường bắn súng Rosé thể hiện khả năng bắn súng xuất thần của mình, thái độ của mọi người từ khinh thường trở thành tò mò và cẩn thận. Đặc biệt là khi đứng trước mặt Lalisa, cho nên bề ngoài cũng tỏ ra rất thân thiết với cô.
Lần này đến còn có một đôi vợ chồng, quen nhau trong một bữa tiệc dành cho người độc thân rồi sau đó kết hôn, cô gái vừa đến dưới chân núi thì bắt đầu than thở: "Trời ơi! Cao thế! Phải bò lên thật đấy à? Em cảm giác chỉ cần leo được một nửa là em đã mệt chết rồi!"
"Không sao, không leo nổi thì chồng cõng vợ!"
"Chồng thật tốt ~"
...
Nghe cuộc đối thoại của đôi vợ chồng trẻ, Lalisa vô thức quay sang nhìn phía người bên cạnh mình: "Buồn ngủ lắm à?"
Rosé bực bội bĩu môi: "Tại chị hết đấy!"
Tối hôm qua khiến bánh bao nhỏ không vui, hại cô mất cả đêm để dỗ con bé, hôm nay sáng sớm đã phải dậy, chỉ ngủ được có mấy tiếng đồng hồ.
Câu này của Rosé, Lalisa hiểu, nhưng những người khác nghe được lại không phải như thế, thoáng cái tất cả mọi người đều bắt đầu ào ào tưởng tượng ra những thứ rất "bổ não".
'Quả nhiên là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!'
Nhìn thấy cô gái nhỏ ngáp liên tục, Lalisa đi đến trước mặt cô, sau đó hơi khom người xuống: "Đến đây."
"Làm gì?" Rosé không hiểu.
Lalisa: "Lên đây, ngủ tiếp."
"Thật không?" Mắt Rosé sáng lên, bờ vai to lớn vững chãi kia quả thật khiến cô càng buồn ngủ, cho nên sợ chị hối hận mà nhảy lên ngay lập tức.
Lalisa chỉnh lại tư thế một chút, sau đó cõng Rosé bắt đầu leo núi.
Mọi người xung quanh cùng đôi vợ chồng mới cưới nọ: "..."
"Má ơi! Kết hôn rồi mà vẫn còn thua bọn họ! Có còn thiên lý nữa không đây!"
Anh ta chuẩn bị khi nào vợ leo núi mệt thì cõng, kết quả phía Lalisa chưa bắt đầu leo núi đã cõng rồi!
"Nói đến việc cho đám độc thân cẩu ăn hành, tôi chỉ phục mỗi chị Lisa!"
"Ha ha ha ~ nếu như trước kia cậu mà nói với tôi, chắc chắn tôi không tin Lalisa sẽ có một mặt như thế này đâu, nhưng mà giờ thì quen lắm rồi!"
.....
Bất tri bất giác tất cả mọi người đã leo được một nửa quãng đường, Rosé thì vẫn ngủ mê mệt trên vai Lalisa.
Bước chân của Lalisa vẫn rất vững vàng cho dù chị có đang cõng một người trên lưng, leo núi lâu như vậy, trên gương mặt chị vẫn chẳng có chút gì khác thường.
Mấy người đi đằng sau thở phì phò không nhịn nổi mà cảm thán một câu, thể lực của Lalisa tổng tốt quá đi mất...
Mọi người vừa leo núi vừa nói chuyện, bầu không khí rất vui vẻ, chỉ là mấy đứa con gái có quan hệ tốt với Kool Ji-Eun bao gồm cả Giselle không khỏi ngứa mắt.
Giselle thở phì phì đuổi theo sau Lalisa, thực sự không tài nào chịu nổi nữa liền nói: "Chị, tiếp đến còn một quãng đường rất dài nữa đấy! Rốt cuộc thì cô ta còn định ngủ đến bao giờ nữa chứ! Muốn để chị mệt chết à?"
Trên lưng anh, Rosé khẽ cau mày vì những tiếng ồn ào, Lalisa thấy vậy, vẻ mặt nhìn Giselle liền lạnh đi mấy phần: "Im lặng."
Giselle tức phát điên!
Đằng sau lưng, suốt quãng đường Kool Ji-Eun trợn trừng trừng hai mắt nhìn Rosé và Lalisa vẫn ngọt ngào như cũ, không có chút khoảng cách nào, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ...
Chạng vạng tối, đoàn người cuối cùng cũng lục tục lên đến đỉnh núi.
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu dựng lều, đúng vào lúc này Kool Ji-Eun không nhịn nổi nữa, cô ta đi thẳng đến trước mặt Lalisa: "Lisa, em có thể nói chuyện với chị một lát được không?"
Lalisa quay sang nhìn Rosé vẫn còn đang mải loay hoay với cái lều.
Rosé còn đang chăm chú dựng lều, thế cho nên không để tâm lắm xua xua tay, ý bảo hai người cứ đi đi.
Chậc, nhịn được lâu như thế, Kool Ji-Eun quả là cũng chẳng dễ dàng gì...
Kool Ji-Eun nhìn vẻ không thèm để ý của Rosé, hoàn toàn không coi cô ta là một mối nguy hiểm, tim lại đau nhói. Rõ ràng chuyện cô ta bắt cá hai tay đã bị Lalisa biết rồi, rốt cuộc đứa con gái này lấy đâu ra tự tin như thế?
Đợi khi hai người đi xa hơn một chút rồi, Kool Ji-Eun nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức sốt sắng thăm hỏi: "Lalisa, tin nhắn và ảnh hôm qua em gửi cho chị, chị đã xem chưa?"
"Ừm." Tuy rằng Lalisa đang nói chuyện với Ji-eun nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô gái nhỏ đang dựng lều cách đó không xa.
"Chị đã nhìn thấy ảnh Rosé đang thân mật với người đàn ông khác chưa?" Kool Ji-Eun xác nhận với anh một lần nữa.
"Nhìn thấy rồi." Vẻ mặt của Lalisa vẫn thản nhiên như cũ.
'Nhìn thấy rồi... vậy sao lại phản ứng như thế này?'
Kool Ji-Eun hít một hơi thật sâu, hỏi lại một lần cuối cùng: "Chị... chị không nghĩ gì sao?"
Lalisa: "Chụp đẹp lắm, cám ơn."
'Chụp đẹp lắm...? Cám ơn?'
Trong thoáng chốc, Kool Ji-Eun dường như nghĩ rằng đầu óc mình có vấn đề rồi thì phải? Hoặc là thần kinh của Lalisa có vấn đề?
Một người dù cho là đàn ông bình thường sau khi nhìn thấy ảnh chụp bạn gái mình thân mật với một người đàn ông khác sẽ có cái phản ứng kì dị này sao?
Kool Ji-Eun hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, quan tâm hỏi han: "Lalisa, có phải chị bị cô ta nắm nhược điểm gì trong tay không?"
Bằng không ngoại trừ điều đó ra, cô ta thực sự không nghĩ ra nổi lý do gì có thể khiến Lalisa biết được chuyện như này rồi mà còn tiếp tục bên cạnh cô ta.
"Không phải." Lalisa trả lời, trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì khác thường.
"Vậy rốt cuộc là tại vì sao?" Kool Ji-Eun cảm thấy bản thân không thể hiểu người trước mặt này.
"Người đàn ông trong bức ảnh đó, là tôi." Lalisa nhẹ nhàng nói.
"Anh... anh nói gì cơ?" Kool Ji-Eun ngây ra sững sờ mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cô ta nói rất nhanh: "Người đàn ông trong ảnh rõ ràng là một diễn viên nam đóng cùng với Rosé tên Gwa Myung Woo cơ mà! Tại sao lại có thể là chị được? Chẳng lẽ những bức ảnh mà em gửi cho chị đều bị đánh tráo rồi."
Khi Kool Ji-Eun khó khăn lắm mới tìm được lý do cho bản thân mình thì Lalisa đã lên tiếng dập tắt ảo tưởng của cô ta: "Gwa Myung Woo chính là tôi, chẳng qua chỉ đổi sang một khuôn mặt khác mà thôi."
Lalisa nói nhẹ bẫng như lông hồng nhưng Kool Ji-Eun lại cảm thấy như thể sét đánh giữa trời quang, sững sờ đứng nguyên tại chỗ: "Là chị... chị nói... Gwa Myung Woo chính là chị?"
"Nghề nghiệp của cô ấy yêu cầu không thể công khai quan hệ yêu đương, chúng tôi bình thường rất ít khi có thời gian ở bên nhau, cho nên tôi dùng cách này để có thể ở bên cô ấy."
Hiếm thấy Lalisa nói nhiều như thế để giải thích, mỗi câu mỗi chữ đều như bom tấn dội thẳng vào não Kool Ji-Eun.
"Còn có vấn đề gì nữa không?" Lalisa hỏi.
Kool Ji-Eun sắc mặt trắng nhợt, thê thảm lắc đầu.
Vấn đề gì à... Cô ta còn có thể có vấn đề gì nữa đây?
Cô ta ngàn tính vạn tính nhưng tuyệt đối cũng không thể tính được rằng, gian phu mà Rosé vụng trộm đó lại chính là Lalisa!
Chỉ vì có thể ở bên cạnh đứa con gái ấy nhiều hơn một chút, người lạnh lùng kiêu ngạo đó thế nhưng lại không tiếc tự mình cải trang, thay đổi diện mạo để cùng đóng phim với nó.
Cô ta suy xét lâu như vậy, cố gắng không làm tổn thương lòng tự trọng của chị, nghĩ hẹn chị đi leo núi để an ủi chị, nghĩ rằng lần này chị sẽ nhận ra bộ mặt thật của đứa con gái ấy...
Kết quả là... Lalisa chỉ nói một câu liền đẩy cô ta xuống vực sâu vạn trượng, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là một con hề nhảy nhót đáng cười!
"Nếu như đã như thế, để tôi nói với cô mấy câu." Im lặng một lúc lâu, Lalisa chủ động lên tiếng.
"Chị muốn nói gì? Nói rằng em ti tiện khích bác ly gián sao? Nhưng em căn bản không biết được anh ta chính là chị! Em lo chị bị lừa thật mà!"
Lalisa ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lẽo như thể xuyên thấu lòng người: "IU, có một số chuyện, tôi không nói, bởi vì cô là một đứa con gái thông minh, tôi tin tự cô hiểu lấy được."
Kool Ji-Eun cắn chặt môi, "Đừng nói nữa! Em không muốn nghe!"
Lalisa đã quyết định không để cô ta trốn tránh nữa, giọng anh bình thản, nhấn từng chữ một: "IU, tôi với cô là không thể, cho dù là quá khứ, hay hiện tai, giữa tôi với cô chỉ có tình bạn, không có ý gì khác. Cho dù không có Rosé, tôi cũng sẽ không chọn cô. Mong cô đừng tiếp tục Kim Taeyoung thời gian với tôi nữa."
Kool Ji-Eun không ngờ được, Lalisa lại thẳng thừng như vậy, nói ra những câu làm tổn thương người khác đến thế, cả người cô ta đều run bần bật: "Lalisa... chị thật độc ác..."
"Tôi vẫn còn coi cô là bạn nên mới nói những điều đó, coi như là nể mặt Jeon Jungkook, đây là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho cô, cho dù là cô hay ba cô, phải dừng ngay những hành động không nên có đó lại. Bằng không lần sau tôi sẽ cho cô biết cái gì mới gọi là độc ác thật sự." Nói dứt lời Lalisa liền quay người đi mất.
Khoảnh khắc Lalisa xoay người đi đó, cả người Kool Ji-Eun như thể cạn kiệt sức lực, ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...
Đúng thế ... Cô ta biết Cô ta sao có thể ngu đến mức ngay cả những điều đó cũng không phát hiện ra được cơ chứ!
Chỉ là cô ta không muốn tin, không muốn thừa nhận mà thôi, đến khi tự tay Lalisa tự tay vạch trần thứ mà cô ta vẫn tự lừa mình dối người bấy lâu, lôi sự thật đẫm máu ra phơi bày trước mặt cô ta.
"Lalisa... Lalisa... tại sao chị lại có thể đối xử với tôi như vậy!!" Kool Ji-Eun mất kiểm soát khóc nức nở.
Đằng sau một gốc cây cách chỗ Kool Ji-Eun vài bước, Jeon Jungkook lẳng lặng dựa vào gốc cây đó, muốn đi ra an ủi cô, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm chế được, lúc này anh mà xuất hiện chỉ khiến cô càng thêm khó xử.
Tuy rằng anh biết không nên nghe lén, nhưng mà, khi nhìn thấy Lalisa và Kool Ji-Eun nói chuyện một mình với nhau, anh vẫn không thể kìm nổi mà bám theo.
Kết quả không ngờ... lại nghe được những điều này...
Từ cuộc nói chuyện của hai người có thể biết được, Kool Ji-Eun hoặc là ba của cô đã tự tiện điều tra Rosé, không những thế còn chụp trộm được bằng chứng cô ấy ngoại tình.
Anh đã cảm thấy kì lạ mà tại sao IU lại chắc chắn lần này hai người bọn họ lại chia tay như vậy chứ, hóa ra là như vậy...
Nhưng mà, kết quả cuối cùng, ngay đến kẻ đứng một góc nghe lén như anh cũng phải kinh ngạc sững sờ.
Cái gã Lalisa này quả thực khiến anh... thực không còn từ gì để miêu tả nữa rồi!
Cậu ta thế mà lại yêu chiều cô gái đó đến tận mức độ này!
Còn về phần những câu nói tuyệt tình thậm chí làm tổn thương người khác của Lalisa, nhìn dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của Kool Ji-Eun, tuy rằng anh cũng rất đau lòng nhưng cũng hiểu rất rõ, cách làm của Lalisa mới là tốt nhất cho cô ấy.
Anh cũng biết rõ, lần này, quả thật Lalisa đã nể mặt anh nên mới không truy cứu chuyện bọn họ lén điều tra Rosé.
Nếu như Kool Ji-Eun vẫn cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ, vậy thì...
Nhưng mà, điều đó có thể sao?
Cô ấy, một người phụ nữ thông minh kiêu ngạo như thế, Lalisa đã nói đến nước này rồi, chẳng lẽ cô ấy vẫn còn không chịu buông tay?
Lòng dạ Jeon Jungkook rối bời nhưng cũng le lói một tia hy vọng ích kỷ...
Nếu như lần này mà IU triệt để tỉnh ra, vậy thì anh sẽ có cơ hội đúng không?
...
Rosé vừa mới dựng xong cây cột chống cuối cùng, liền nhìn thấy Lalisa bước lại từ đằng xa, "Chị về rồi đấy à!"
"Ừm."
"Mau nhìn xem, mau xem lều em dựng này! Giỏi không? Em nói anh nghe chắc chắn lắm đấy nhé!" Khuôn mặt của Rosé tràn đầy cảm giác thành tựu, vỗ vỗ cái lều vừa mới dựng xong.
Nhìn dáng vẻ không tim không phối của cô gái nhỏ, vẻ mặt của Lalisa sầm sì: "Em không lo lắng chút nào à?"
"Chị khó hầu thật đấy, em có lòng tin về chị, chị cũng giận?" Rosé cạn lời.
Lalisa thở dài một hơi, được rồi, chị không nói lại được cô.
"Chị đã nói rõ ràng với cô ta rồi." Bà xã đại nhân không hỏi, Lalisa chỉ đành tự mình giải thích để bày tỏ lòng trung thành.
Nhìn cái vẻ mặt đòi khen của Lalisa, suýt chút nữa thì khiến Rosé cười phì, cô kiễng chân chủ động hôn lên môi anh một cái: "Ngoan quá đi thôi ~ Thưởng cho chị một cái thơm này ~!"
Lúc sắp xếp lều ngủ, Lalisa và Rosé đương nhiên là ngủ cùng nhau. Kool Ji-Eun và Giselle ngủ cùng một lều, đôi vợ chồng mới cưới một lều, còn những người khác tự phân chia lấy.
Nhưng người thảm nhất là Jeon Jungkook.
Bởi vì bị lẻ người, chắc chắn là là có một người sẽ bị thừa ra.
Cái gã Jeon Jungkook này tính tình vốn đã không tốt, với lại hôm nay mọi người phát hiện ra tâm trạng anh ta rất tệ, cho nên không ai muốn ngủ cùng lều với anh ta cả, thành ra một mình một lều.
Đêm nay, hiển nhiên có không ít người mất ngủ.
Nóc cái lều này trong suốt vì thế có thể nhìn thấy những ngôi sao trên trời, bởi vì cao hơn so với mặt nước biển ba nghìn mét, cho nên những vì sao trên bầu trời đẹp một cách đặc biệt.
Rosé nằm bên cạnh Lalisa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, lẩm bẩm nói: "Twinkle twinkle little star, bầu trời tràn đầy Mingie bối... ài, em lại nhớ Mingie rồi!"
Ngắm sao thôi mà cũng có thể nhớ đến Mingie à...
Lalisa: "Nằm trong lòng chị không được nghĩ đến người khác."
Rosé bĩu môi: "Cái gì mà người khác, đó là con của chúng ta đấy có được không?"
Lalisa: "Con cũng không được."
Rosé vẻ mặt đầy bất lực: "Móe! Chị như thế này, sau này em còn dám sinh con cho chị không? Đứa bé đáng thương của em còn không phải bị chị ghét chết đi được à?"
Lalisa đột nhiên lật người nhỏm dậy nhìn cô chằm chằm, đôi mắt chị còn sáng hơn cả sao trời: "Sinh đi, chị không chê."
Rosé khẽ ho một cái: "Bình tĩnh, bình tĩnh, em chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà?"
Bên này Lalisa và Rosé đang trò chuyện vui vẻ, từ chuyện sinh con đến sinh mấy đứa con trai, mấy đứa con gái... lều bên cạnh liền vang lên những tiếng động "nạ nùng"...
Nghe có vẻ giống như con gái khóc.
"Hửm, có phải có ai đang khóc không?" Rosé hiếu kì vểnh tai lên nghe ngóng.
"Không phải." Lalisa mặt không biểu cảm trả lời.
"Không phải? Nhưng em rõ ràng là nghe thấy mà?"
Lúc Rosé nói chuyện, những âm thanh từ lều bên cạnh vang lên càng rõ ràng.
"Ưm... ư... a... đừng mà... đừng mà... đau em mà...nhẹ thôi..."
Rosé: "..."
Cùng với âm thanh càng lúc càng kịch liệt, Rosé có đần mấy đi nữa cũng hiểu bọn họ đang làm gì.
Ngủ ở lều bên cạnh chính là đôi vợ chồng mới cưới nọ.
Buổi sáng, đôi vợ chồng nọ show ân ái bị Lalisa và Rosé đè bẹp, tối đến không cam tâm, dứt khoát chơi "chiêu lớn" luôn!
"Ưm... chồng ơi... anh nói xem sao bên Lalisa không có chút động tĩnh nào vậy? Lẽ nào buổi sáng leo núi mệt rồi? Nhưng thể lực của Lalisa tốt thế cơ mà, sao có thể thế được nhỉ?"
"Tiểu yêu tinh! Ở bên dưới anh rồi mà còn dám khen người đàn ông khác thể lực tốt?"
"A... nhẹ một chút... cái tên đáng ghét này... ưm..."
...
Động tĩnh từ căn lều của đôi vợ chồng nọ càng lúc càng lớn, càng lúc càng "dâng trào", cơ hồ là tất cả các lều khác đều nghe thấy.
Đành chịu thôi, người ta đang tân hôn ngọt nào, không kiềm chế được cũng là chuyện dễ hiểu, một đám cẩu độc thân nửa đêm nửa hôm đành ngậm ngùi chịu đựng.
"Fuck! Cho Hae San, cái thằng ch* này! Nhỏ tiếng đi cho ông..." Đương nhiên là cũng có người không muốn chịu đựng.
Jeon Jungkook trực tiếp ở trong lều của mình gào rú lên nỗi lòng của đám cẩu độc thân.
Những người ở lều khác nghe thấy tiếng rống đó đều cười trộm, đồng thời trong bụng cũng nghĩ thầm, xem ra thắng bại đã phân?
Vốn dĩ còn đang tưởng là đêm nay sẽ nghe thấy "bản trực tiếp" của Lalisa và tiểu sóc chuột nhà chị ta, không ngờ là Cho Hae San và cô vợ nhỏ của cậu ta lại cướp mất "đất diễn", thôi cũng coi như thắng được một trận.
Nhưng mà, bên Lalisa thế nhưng lại chẳng có lấy chút động tĩnh nào, chẳng lẽ tối nay thực sự ôm vợ đắp chăn bông nói chuyện phiếm?
Mọi người đang nghĩ thế, ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy "rầm" một cái!
Tất cả mọi người đều giật mình chui ra khỏi lều, sau đó họ nhìn thấy... chỗ dựng lều của Lalisa và Rosé... sụp luôn rồi... sụp luôn rồi đấy...
Má ơi! Đến cái lều cũng sụp luôn! Kiểu này thì là kịch liệt đến mức nào chứ?
Lalisa quả nhiên là người làm "đại sự" trong âm thầm nha...
Một lúc sau, Lalisa sắc mặt đen như đáy nồi che chở Rosé bò ra khỏi lều, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang chột dạ trỏ trỏ hai ngón tay vào nhau: "Đây chính là cái lều em dựng cực kì chắc chắn"
Rosé ha hả cười gượng: "Vô lí, chẳng lẽ em lắp thiếu cái gì à..."
Đang lầu bầu khó hiểu, bỗng cô phát hiện có người lục tục đi ra, đã thế còn nhìn cô và Lalisa với ánh mắt sâu xa, ngay đến cặp vợ chồng nhỏ ở bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt bái phục chịu thua hai người...
Ý thức được những người này đang tưởng tượng đến cái gì, Rosé hắc tuyến đầy đầu.
'Mấy người không thể trong sáng hơn một chút à?'
Lần này, Lalisa kiên quyết không cho cô động tay vào mà tự mình dựng lại lều lên.
Cách đó không xa, Kool Ji-Eun trơ mắt nhìn hai người, trong người cô ta đang sôi sục sự thù hận trước nay chưa từng có...
...
Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Rosé bỗng bị tiếng ầm ĩ bên ngoài đánh thức.
"Ưm... Lalisa, bên ngoài sao thế?" Rosé dụi mắt bò dậy, mở cửa lều ra xem thử.
Sau đó cô thấy Giselle đang sốt ruột lục từng cái lều lên để tìm người.
Bị Giselle làm náo loạn cả lên nên mọi người đều bị thức giấc.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Giselle trông thấy Lalisa như trông thấy cứu thế, vội vàng chạy tới, nước mắt rưng rưng nói: "Chị, không thấy chị IU đâu nữa rồi!"
"Thế nào gọi là không thấy nữa rồi?" Jeon Jungkook vội đi tới, nghe vậy liền kích động tóm lấy cánh tay Giselle.
Giselle vội giải thích: "Lúc em tỉnh dậy thì phát hiện không thấy chị IU ở trong lều, em còn tưởng chị ấy đi vệ sinh, nên cũng không chú ý nhiều. Ai dè chị ấy mãi không trở lại, gọi điện cho chị ấy cũng không được! Em vừa mới tự đi tìm một vòng nhưng cũng không thấy chị ấy đâu cả! Thế mới cuống! Chị IU không xảy ra chuyện gì chứ?"
Jeon Jungkook lấy điện thoại gọi thử một cuộc, nhưng đầu bên kia hiển thị tắt máy, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, sắc mặt anh ta bất giác ngày càng khó coi: "Chắc không có chuyện gì đâu... chưa từng nghe thấy ai nói có thú hoang chạy ở đây cả..."
"Nhỡ chị IU nghĩ quẩn xong xảy ra chuyện gì thì sao?" Giselle vừa nói vừa tức giận nhìn chằm chằm Rosé.
"Hành lí các thứ của IU còn ở đây không?" Bên cạnh có người bỗng hỏi.
Giselle gật đầu: "Đều để đây cả! Thế nên không thể có chuyện chị ấy tự mình về trước được, kể cả chị ấy có muốn về chắc chắn cũng phải nói với em một tiếng chứ! Với cả từ tối qua chị ấy bắt đầu có những phản ứng rất lạ rồi, em thật sự rất sợ chị ấy sẽ gặp chuyện..."
Jeon Jungkook cả giận nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì nữa, mọi người mau chia nhau ra tìm đi!"
Chết tiệt! Sớm biết vậy tối qua đã mặt dày đi an ủi cô ấy rồi, giờ để cô ấy nghĩ linh tinh một mình thế này, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì...
Tối qua Lalisa nói vậy quả thật có chút khiến người ta bị tổn thương, IU dù có kiên cường đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái thôi mà...
Rosé chui vào lều thay quần áo tử tế: "Kool Ji-Eun sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ? Lại nói... tối qua chị nói gì với cô ấy vậy?"
Lalisa nhìn cô, sau đó thuật lại những gì chị nói với Kool Ji-Eun tối qua cho cô nghe, không sót một chữ.
Rosé nghe xong, khẽ ho một tiếng, "Đúng là phũ thật."
Lalisa: "Em cũng thấy phũ à?"
Rosé cười cười: "Em chưa thánh mẫu đến mức đi đồng cảm với tình địch của mình đâu, đi thôi, đi tìm người nào."
Kool Ji-Eun rõ ràng biết cô và Lalisa đã là người yêu vậy mà vẫn nghĩ cách muốn chen chân vào, Lalisa có phũ vậy cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Ngược lại, nếu lúc đó chị nói không rõ ràng mới thật sự là vô trách nhiệm với cả ba người.
Thay đồ xong, mọi người bắt đầu chia nhau ra tìm ở khu vực lân cận.
"Giselle, em đừng buồn, chắc chắn IU sẽ không yếu đuối như vậy đâu!"
"Đều tại cô ả kia cả, đúng là quá đáng, từ tối qua đã luôn khiêu khích chị IU, cố tình để chị em cõng cô ta, hôn này hôn nọ như chỗ không người, tối qua còn... đúng là bại hoại thuần phong mỹ tục!" Giselle tức không chịu nổi.
"Cô ta đúng là quá đáng thật, tối qua chị cũng đã định nói rồi, cô ta tới đây để leo núi hay tới để ngủ chứ, nếu muốn ngủ thì về nhà mà ngủ! Sao phải chạy tới đây cho người ta buồn nôn vậy?"
"IU đáng thương quá..."
...
Mấy cô gái thường ngày có quan hệ tốt với Kool Ji-Eun bắt đầu cô một câu tôi một câu mở đại hội lên án, đổ hết trách nhiệm lên người Rosé.
Người ta yêu đương bình thường show ân ái cũng là sai sao?
Nếu thế là bại hoại thuần phong mỹ tục, vậy anh với vợ anh chẳng phải càng đồi bại hơn à?
Cho Hae San và vợ anh là Kim Taeyoung vốn định nói gì đó, nhưng ở đây đều là những người có quan hệ tốt với Kool Ji-Eun, họ cũng không chen miệng vào được, chỉ có thể lắc đầu tiếp tục tìm người.
Trời ngày một sáng, thời gian trôi đi từng phút, mọi người đều đã tản hết cả ra nhưng tìm nửa ngày vẫn chẳng thấy người đâu, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
Rosé cũng không tìm được, cô gãi đầu nói: "Lalisa, hay mình phân nhau ra tìm đi! Như vậy sẽ nhanh hơn một chút!"
Nhỡ Kool Ji-Eun thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ rất phiền phức, đặc biệt là bên phía Lalisa, dù cho hai người không có quan hệ gì với nhau, nhưng tội danh này tuyệt đối sẽ đổ lên đầu họ.
Ban nãy mấy người kia bàn tán này nọ không phải là cô không nghe thấy.
"Địa hình ở đây phức tạp, em cứ đi với chị đi." Lalisa cau mày nói.
Rosé trông thấy vẻ mặt hận không thể dắt cô vào thắt lưng mình của đối phương cũng hết cách: "Em lớn thế này rồi chẳng lẽ còn lạc đường được sao? Đừng lằng nhằng nữa, mau đi tìm người đi!"
Lalisa bất đắc dĩ: "Có gì thì liên lạc qua điện thoại cho chị, đi từ từ thôi, đừng đi về phía đó..."
"Biết rồi, biết rồi mà!"
...
"Chị IU, chị IU, chị đang ở đâu?"
"Nghe thấy thì đáp lại em một tiếng được không?"
"Chị IU!!!"
Giselle gào khản cả cổ, đi tới khúc ngoặt lại đụng trúng Rosé.
Thấy Rosé, sắc mặt Giselle bỗng chốc thay đổi: "Đồ hồ ly tinh! Chị IU bị cô làm tức đến mất tích không thấy đâu nữa rồi! Giờ cô đang vui lắm đúng không! Thỏa mãn lắm chứ gì! Sao tâm địa cô lại độc ác như thế hả!"
Rosé hơi nhíu mày: "Hi vọng cô Manoban đây với bạn trai sau này bị kẻ thứ ba xen vào, lúc tiểu tam bị mất tích do bị bạn trai cô từ chối, cô Manoban cũng có thể có giàu tinh thần trượng nghĩa thế này."
"Cô!" Giselle tức suýt chết, cả giận nói: "Cái gì mà kẻ thứ ba xen vào! Cô mới là kẻ thứ ba ấy! Là kẻ thứ ba xen vào giữa chị IU và chị tôi!"
"Cô Manoban thật sự hiểu ý của ba chữ kẻ thứ ba chứ? Lúc tôi với chị cô quen nhau, tôi chỉ có một mình, chị ấy cũng vậy, xin hỏi cô lấy đâu ra cái kết luận tôi là kẻ thứ ba thế?"
Giselle cắn môi, phản bác: "Chị IU là thanh mai trúc mã với anh tôi, từ nhỏ đã quen nhau rồi!"
Rosé gật đầu, "Thế thì sao, chị cô có từng nói với cô là chị ấy thích Kool Ji-Eun, sau này sẽ lấy cô ấy không?"
"Chị... chị ấy không nói với tôi như vậy, nhưng chắc chắn chị tôi thích chị ấy, bao năm nay chị ấy không tìm bạn gái là vì chị ấy đang đợi chị IU!" Giselle nói với giọng cực kì chắc chắn.
Nhìn cô gái vừa cố chấp lại vừa ngây thơ trước mắt, Rosé vốn không định nói nhiều, nghĩ tốt xấu gì cô cũng là em họ của Lalisa, nhưng sau vẫn phải nói một câu: "Cô gái, cô tự xưng là sứ giả của chính nghĩa muốn lấy lại công bằng cho người khác, nhưng cô có từng nghĩ, Lalisa mới là người thân của cô không? Dù chỉ một lần thôi cô có từng hỏi xem chị cô thật sự nghĩ thế nào không? Chị ấy có thật sự thích Kool Ji-Eun không? Có thật là đã từng như hai đứa trẻ thanh mai trúc mã vô tư thề non hẹn biển với Kool Ji-Eun không? Chỉ nghe lời truyền miệng của người ngoài mà cô hết lần này tới lần khác nghi ngờ sự lựa chọn của chị cô, phá hoại tình cảm của chị ấy với bạn gái, cô không cảm thấy có vấn đề à?"
"Tôi... Tôi..."
Rosé nói nhiều như vậy, Giselle ngay đến một câu cũng không phản bác lại được.
Phải, vì cô hâm mộ một người tài giỏi, xuất sắc, thông minh như Kool Ji-Eun, nên vẫn luôn coi chị ấy là thần tượng của mình, chuyện gì cũng đứng về phía chị ấy. Còn về chị họ, cô lại chưa từng thử tìm hiểu xem chị ấy nghĩ thế nào, chỉ một mực nghĩ chị là kẻ phụ tình...
Nghĩ kĩ lại thì thường ngày lúc cô nói chuyện với Kool Ji-Eun, vì thường nghe thấy Kool Ji-Eun kể về những chuyện thú vị giữa chị ấy và chị họ khi còn nhỏ nên mới mặc định họ vốn là một đôi, nghĩ rằng họ thích nhau. Nhưng sự thật rốt cuộc thế nào, Kool Ji-Eun lại chưa từng cho cô một câu trả lời xác thực.
Hơn nữa, có một chuyện Rosé nói không hề sai, lúc Rosé với chị họ cô qua lại với nhau, họ thật sự đều đang một mình, làm gì có ai là kẻ thứ ba của ai đâu chứ?
Nhất thời, Giselle cảm thấy thật mờ mịt.
Tuy là như vậy, nhưng cô vẫn ghét cô gái đứng trước mặt mình này: "Kể... kể cả cô không phải là người thứ ba đi chăng nữa thì cô có thể lợi dụng chị tôi diễu võ dương oai, khinh thường người khác sao? Cô có biết chị IU buồn đến thế nào không hả? Rõ ràng làm ra chuyện khiến người khác đau lòng, giờ chị IU không rõ tung tích mà cô cũng không thấy áy náy chút nào là sao! Sao lại có người ác như cô vậy hả..."
Giselle tức giận lên án cô hết câu này tới câu khác, Rosé đứng đối diện không biết sao lại thay đổi sắc mặt, nhanh như chớp bổ nhào về phía cô.
Nhưng Giselle lại như bị thứ gì đó kinh tởm chạm phải, tức khắc đẩy cô ra: "Cô làm gì thế! Đừng chạm vào tôi!"
Rosé không ngờ Giselle tự dưng lại đẩy cô như vậy, tuy đã kéo được Giselle về phía khu vực an toàn, nhưng bản thân lại bị đẩy vào chỗ đất bị sụt lở, chưa kịp phản ứng lại đã lăn thẳng xuống dưới...
Giselle ngơ ngác nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, chỉ thấy bóng dáng Rosé ngày một nhỏ bé rồi biến mất không thấy đâu nữa, mấy giây sau mới phát ra tiếng hét kinh hoàng: "A!!!!!!!!"
"Giselle! Chuyện gì, em sao thế?"
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Có mấy người ở gần đó bị tiếng hét của Giselle thu hút chạy tới.
"Rosé! Rosé bị rơi xuống dưới đấy rồi!!! Cứu người! Mau cứu người!" Giselle gào khóc nói.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.
"Em nói gì?"
"Đang yên đang lành sao Rosé lại bị rơi xuống đấy?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Giselle em nói rõ ràng đi!" Jeon Jungkook nghiêm túc hỏi.
"Anh JungKook! Làm thế nào, làm thế nào bây giờ! Rosé bị rơi xuống đấy mất rồi! Chính mắt em trông thấy cô ấy bị rơi xuống! Chỗ em vừa đứng bỗng bị sạt lở, cô ấy vì cứu em nên mới bị ngã xuống đấy! Mọi người mau cứu cô ấy! Mau đưa cô ấy lên đi! Anh Kook! Anh mau tìm người tới cứu cô ấy đi!"
Nói tới đây, Giselle lại không nhịn được ngồi phịch xuống đất khóc nấc lên.
Lúc này, không ai còn nghĩ tới chuyện tìm Kool Ji-Eun nữa, tất cả mọi người đều đang chìm trong nỗi sợ hãi vì chuyện Rosé bị rơi xuống vực.
Sát vách đá chỗ Giselle đứng lúc trước vẫn còn thấy rõ vết sụt lở, có thể thấy rõ Rosé bị rơi từ đấy xuống.
Cứu... cứu thế nào? Phía dưới là vực sâu thăm thẳm luôn đấy!
Mọi người ai cũng biết, ở núi Bukhansan, chuyện như vậy không phải mới xảy ra lần đầu. Năm nào cũng có không ít người bị rơi xuống vách núi, chết không thấy xác, kể cả có may mắn mò lên được, cũng không còn khả năng sống sót...
Giọng Jeon Jungkook hơi run: "Phía dưới chỗ này là đầu nguồn một thác nước, trong nước có rất nhiều sỏi đá, dòng nước lại chảy xiết. Nếu rơi xuống đó, kể cả có may mắn không bị đập phải đá thì cũng không chịu nổi sức lớn của dòng nước. Nếu đợi người vớt được lên bờ, e rằng lành ít dữ nhiều, còn nếu nhảy thẳng xuống nước cứu người thì quá mạo hiểm, trước đây cũng có mấy vụ tương tự rồi... nhưng không có ca nào cứu được thành công cả..."
Theo những gì Jeon Jungkook nói, mọi người đều chìm trong bầu không khí ngột ngạt đáng sợ...
"Vậy phải làm thế nào, làm thế nào bây giờ! Đang vui vẻ ra ngoài leo núi sao tự dưng lại thành ra thế này?"
Kim Taeyoung ban nãy nhịn mãi rồi, giờ không thể nhịn thêm được nữa, mở miệng nói một tràng: "Còn không phải vì tự dưng có người dở chứng chơi trò mất tích sao! Nào là nói Kool Ji-Eun giỏi giang thế nào, tốt đẹp ra sao, sao tôi hoàn toàn không thấy thế vậy! Nếu tốt đẹp như thế thật thì liệu có nhớ nhung mãi người yêu của người khác thế không? Kể cả có thích đến mấy cũng đừng có làm chuyện thất đức như thế chứ? Còn bày ra bộ dạng bị vứt bỏ, bị phản bội cho ai xem! Lalisa với cô ta chẳng có quan hệ quần què gì với nhau hết nhé!"
Lời của Kim Taeyoung lập tức thu hút không ít người phụ họa theo: "Cái đám Giselle thì như mấy cái gậy chọc shit luôn mồm nói có người bắt nạt cô ta, làm cô ta giận, tôi thật không thể hiểu nổi, rốt cuộc là ai ức hiếp cô ta chứ! Ai làm cô ta tức giận? Đơn phương nhớ nhung người yêu người khác còn xem mình là người bị hại, cô ta có chỗ nào đáng thương? Tôi thấy cô ta có tức đến chết cũng đáng đời!"
"Cả cái cô Giselle kia nữa, đúng là đồ não tàn, đang yên đang lành lại hùa vào với nhau hại chết một cô gái đang sống tốt lành, giờ thì bọn họ thấy thỏa mãn chưa?"
...
Thấy mọi người nói những lời khó nghe bên tai, Giselle ngơ ngác ngồi sụp xuống như người mất hồn.
'Cô biết... cô chết chắc rồi... lần này cô chết là cái chắc rồi...'
Nếu Rosé có mệnh hệ gì, cô dám chắc chắn, anh họ tuyệt đối sẽ không tha cho cô!
Nhưng điều khiến cô cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng nhất chính là cô tận mắt chứng kiến một người đang sống chết ngay trước mắt mình, đã thế người này còn do cô sẩy tay đẩy ngã xuống!
"Đừng phí lời nữa, kể cả không có cách cũng phải mau nghĩ cách đi chứ! Lỡ bị Lalisa biết được, nói không chừng tất cả chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo đấy..." Có người lên tiếng giục.
"Chuyện này phải nhanh chóng báo cho Lalisa biết chứ!"
"Báo!!! Các người ai đi báo?"
...
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Ai dám đi nói với Lalisa! Chán sống rồi à?
"Để tôi nói!" Jeon Jungkook cắn răng, run tay lấy điện thoại ra.
Nếu không vì anh ta cứ khăng khăng kéo Lalisa tới, Rosé cũng sẽ không xảy ra chuyện...
Jeon Jungkook đang định gọi điện, trong đám người bỗng có tiếng một cô gái hét ầm lên: "A A A A A A A..."
"Bà xã! Sao thế, em làm sao thế?" Cho Hae San vội nhìn về phái Kim Taeyoung.
Kim Taeyoung sợ hãi nhìn về phía rìa vách đá cách mình tầm hai ba mét: "Tay! Tay tay tay! Có một cái tay người!!!"
"Tay? Tay ở đâu ra?"
Lúc tất cả mọi người đều nhìn theo hướng tay Kim Taeyoung chỉ, quả nhiên thấy một bàn tay, một bàn tay trắng nõn của phụ nữ.
"Đó... đó là cái gì vậy..."
"Cái quái gì vậy a a a a a a a!!!"
"Mẹ ơi! Chắc không phải là Rosé biến thành ma về đòi mạng đấy chứ?"
...
"AA A A A A A... MẸ ƠI!!! MAAAAA!!!"
Trong phút chốc, các cô gái thay nhau hét ầm lên, sắc mặt Giselle trắng bệch, sợ đến nỗi suýt nữa ngất xỉu, mọi người rơi vào hỗn loạn.
"Con mẹ nó... tổ sư các người, ma cái quần..." Đúng vào lúc này, bên vách núi lại có thêm một cái tay nữa tóm chặt lấy mỏm đá bên vách, soạt một tiếng, một bóng đen từ dưới lộn lên, rơi xuống trước mặt bọn họ...
"Đây... đây là cái gì thế?"
"Cái quái gì trèo lên vậy!"
"Má ơi!"
"Là... Rosé! Hình như là Rosé đấy!"
....
Đệch! Bọn họ thấy cái gì thế nàyyyyyyyyyyyy!
Rosé! Đúng là Rosé thật rồi!
Chuyện này rốt cuộc là sao? Đừng nói với họ là cô tự mình trèo lên đấy nhé???
Lúc này, đầu tóc Rosé rối bù, bộ quần áo thể thao trắng mặc trên người bị bẩn đến nỗi không nhìn ra là màu gì nữa, trong kẽ tay toàn làm bùn đất và rêu xanh, cô đang đứng gập người thở dốc, sau khi lên tới nơi, câu đầu tiên cô nói là vội vàng hỏi họ: "Này... các người chưa nói với Lalisa đấy chứ?"
Thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều trưng ra vẻ mặt như đang gặp quỷ.
Giselle quên cả khóc, đờ đẫn ra, Jeon Jungkook thì ngồi phệt xuống đất, trưng ra vẻ mặt tam quan giờ nát như bột hết rồi...
"Này, tôi đang hỏi mọi người đấy! Sao ai cũng ngẩn ra hết cả vậy!" Rosé giục.
"Chưa! Còn chưa kịp nói với cậu ta!" Jeon Jungkook ngơ ngác đáp.
"Chưa nói là được rồi... tuyệt đối đừng để chị ấy biết được chuyện này đấy, nghe chưa..." Rosé thở phào, ngồi bệt mông xuống đất. 'Mẹ nó! Đúng là muốn điên luôn mà!'
Câu đầu tiên sau khi cô trèo lên không phải là "may quá chưa chết", không khóc lóc nức nở mà lại bảo họ tuyệt đối không được nói cho Lalisa biết! Có lầm không vậy?
Lalisa còn đáng sợ hơn cả việc bị rơi xuống vực à?
Jeon Jungkook như sụp đổ: "Rốt cuộc cô làm thế nào để lên được vậy?"
Rosé: "Thừa lời, tất nhiên là trèo lên rồi!"
Jeon Jungkook: "Trèo... cô trèo kiểu gì?"
Rosé: "Dùng tay."
Jeon Jungkook khó khăn nuốt nước bọt: "Tiểu... Sóc Chuột à... không... Nữ hiệp! Rốt cuộc người cô làm bằng cái gì vậy? Thế mà cũng không chết nổi?"
Rosé lau mồ hôi trên trán, lườm Jeon Jungkook một cái rồi nói: "Chẳng lẽ anh chưa từng nghe thấy định luật "có nhảy xuống vực không chết" sao?"
Khóe miệng Jeon Jungkook giật giật: "Nghe thì cũng có nghe rồi, nhưng mẹ nó ông đây lần đầu nghe thấy việc có thể tự dùng tay trèo lên đấy? Cô đúng là đồ cầm thú mà!"
Sau khi mọi người từ cơn hoảng loạn hoàn hồn lại, bắt đầu mồm năm miệng mười truy hỏi Rosé.
"Chuyện này rốt cuộc là sao? Sóc chuột cô tự mình trèo lên thật à? Đúng là quá thần kì rồi!"
"Chuyện này không khoa học! Chẳng lẽ cô biết khinh công sao?"
"Lần trước lúc ở sân bắn tôi đã thấy cô không phải là người bình thường rồi! Chắc cô không phải có năng lực đặc biệt gì chứ?"
"Tôi đã bảo rồi Lalisa thẩm mỹ đặc biệt rồi mà! Cô Park chắc chắn không phải là người bình thường!"
...
'Đệch! Các người mới không phải là người bình thường ấy!'
Nghe mọi người càng nói càng chẳng ra làm sao, Rosé hắc tuyến đầy đầu: "Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là một người bình thường thôi. Cũng không biết khinh công, hơn nữa tôi cũng có rơi hẳn xuống dưới đâu, nếu rơi xuống đấy thật thì sao mà trèo lên được, trừ khi tôi mọc cánh!"
"Thế chuyện này là sao? Nữ hiệp cô đừng thừa nước đục thả câu nữa! Mau nói đi!" Cho Hae San truy hỏi, những người khác cũng gật đầu lia lịa, nhìn cô chằm chằm như thể cô là người kể chuyện nổi tiếng nhất trong các quán trà thời xưa vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro