Cảnh quay đầu tiên mà hai người như đã hợp tác với nhau lâu năm vậy?
"Đừng vội, đừng vội, để tôi xem xem chọn cảnh nào thì được!" Đạo diễn Won hứng thú lật kịch bản.
Rosé ở bên cạnh mà nóng ruột nóng gan: 'Đạo diễn ơi là đạo diễn, chọn cảnh 46 đi mà! Giờ mà để tôi diễn cảnh này, chắc chắn tôi sẽ đóng tốt lắm cho mà xem!'
Đó là cảnh khi Jin Hyun ở bên ngoài giúp một cô gái, sau đó liền bị cô ta quyến rũ, Song Heejin tức giận, hiểu lầm hắn định lăng nhăng, nên đã đánh hắn một trận.....
Dae-jung nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, gã khom người xuống, khẽ nói vào tai cô: "Cưng à, có phải em muốn đóng đoạn đánh tôi lắm đúng không?"
Rosé như bị điện giật, né xa cả mét: "Tên khốn kia, tránh xa tôi ra!"
Nhờ ơn "con hàng" này, chỉ số thù hận của cô lúc này đã leo cao đến mức có mười con trâu nữa kéo cũng không lại nữa rồi.
*Chỉ số thù hận: ngôn ngữ game, khi đánh boss, người chơi nào có chỉ số thù hận cao nhất sẽ bị boss tập trung công kích.
Cô đã có thể tưởng tượng được tiếp sau đây Han Ji-un và Hwayoung nhất định sẽ ra tay công kích cô nhiều hơn, nhất là Han Ji-un.
Sống trên đời đã khó, đã thế còn rơi vào cảnh nhà dột lại còn gặp trời mưa nữa chứ.
Rosé chắc chắn phải chịu thất vọng rồi, bởi vì, đạo diễn không thể để ngày đầu tiên Dae-jung tới đã bị ăn đòn được, ông suy nghĩ một lát rồi nói: "Quay cảnh 37 đi!"
Rosé đã thuộc lòng cả quyển kịch bản, liền nhớ lại xem cảnh 37 là về tình tiết gì, nhớ tới rồi thì mặt liền đen lại.
Tuy không phải cảnh giường chiếu, không phải cảnh hôn, nhưng cũng chẳng tử tế hơn là mấy. Đây là cảnh Song Heejin đùa giỡn với Jin Hyun......
Đạo diễn gọi hai người tới, bắt đầu giải thích cảnh quay cho hai người.
"Từ khi Tập đoàn thành lập Song gia cũng nắm một ít cổ phần 3 đời giữ chức Giám đốc điều hành, tích góp được rất nhiều chiến lược giúp tập đoàn vang danh cả nước thậm chí lang rộng đến các nước Châu Á sau này là Âu và Mỹ, bốn chữ "công cao chấn chủ" khiến nhiều ghanh ghét đố kị. Khi ấy, Chủ tịch ngu dốt u mê tin vào những lời gièm pha, dẫn đến việc cha của Song Heejin chết trong uất ức không nhắm mắt sau đó mẹ cũng đổ bệnh mà mất theo, may mà anh trai của Song Heejin là Song Joong-ki đã có thể tự đảm đương, tiếp nhận lấy vị trí của cha mình. Không có ai quản thúc nên Heejin lớn lên chỉ biết chơi bời lêu lổng, là một Tiểu ma đầu cả ngày rong chơi trong thành phố......."
Khi đạo diễn nói đến Tiểu ma đầu, Dae-Jung liền nhếch môi liếc nhìn Rosé, dùng khẩu hình nói: 'Giống bà lắm đấy.'
Rosé không thèm để ý tới "con hàng" này, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe dàn cảnh.
"Tiểu ma đầu này cả ngày chỉ biết đóng giả làm con trai, hoàn toàn không giống một cô gái chút nào, mãi đến năm cô ta mười sáu tuổi, gặp được Bác sĩ trong một lần đến khám vì gây tai nạn trên đường, nhất kiến chung tình, từ đó bắt đầu cả ngày bám dính lấy anh ta...."
Dae-jung giơ tay nói: "Đạo diễn, đây chẳng phải "ác bá cưỡng đoạt con gái nhà lành" phiên bản nữ sao?"
Rosé: "........" Cả nhà ông mới là ác bá đấy!
Đạo diễn ho nhẹ một tiếng, nói: "Dae-jung à, cậu hiểu không sai đâu, đại ý nó cũng giống giống vậy đấy. Thế nên, tôi mới muốn nói tới vấn đề trọng điểm, trước đây mấy vai cậu đóng thường có tính cách mạnh mẽ và chủ động, nhưng lần này lại hoàn toàn trái ngược, nên cậu nhất định phải chú ý điều chỉnh đấy nhé....."
Nghe đến đây, Rosé cũng có chút lo lắng, '"con hàng" này trước đây toàn đóng mấy vai kiểu tổng tài, học trưởng, vương gia bá đạo, giờ liệu có đóng được vai một vị bác sĩ chân yếu tay mềm như vậy không?'
Dae-jung làm như thật gật đầu ra vẻ đã hiểu: "Em hiểu rồi đạo diễn, em sẽ là một kẻ yếu thế và bị cường bạo!"
Đạo diễn Won lo lắng nhìn nhìn hai người, thật ra so với Dae-jung, ông ta lo cho Rosé hơn, ông sợ Rosé sẽ không tạo ra được hỉnh ảnh của một Tiểu bá vương lưu manh. (ông chú giỡn hả? bà Chaeng bả thừa sức luôn á ><)
"Tôi chọn cảnh này chủ yếu là vì cảnh này có thể phản ánh rõ nhất được tính cách của hai nhân vật, đa phần cảnh quay của hai nhân vật này đều là cảnh một người thì bỡn cợt trêu đùa, một người lại dịu dàng chịu đựng. Nếu cảnh này hai người có thể diễn tốt thì những cảnh tiếp theo căn bản sẽ không có vấn đề gì lớn nữa. Được rồi, nói đến đây thôi, phải áp dụng vào thực tiễn mới thấy được, hai người đi thay trang phục đi!"
Rosé là người đầu tiên đi ra.
Cô được hóa trang thành một chàng trai phong lưu, tông màu chủ yếu của trang phục là đen và trắng, tóc giả nhìn cũng rất thật luôn, khí chất ngời ngời, mày kiếm hiên ngang, anh tuấn bức người, hoàn toàn hòa nhập với hình ảnh của Song Heejin năm mười sáu tuổi.
Kể cả những người trước đây luôn bài xích Rosé cũng không thể không thừa nhận, hình tượng của cô đúng là không thể chê được.
Đạo diễn Won vốn lo lắng rằng một nữ minh tinh quá xinh đẹp như Rosé sẽ chỉ có một lối diễn, nhưng thật không ngờ cô lại có thể chuyển tông một cách mạnh mẽ như vậy, ông hài lòng khen vài câu, sau đó lại không yên tâm dặn dò: "Rosé à, lát nữa cô nhất định phải thoải mái lên nhé, đừng giữ hình tượng làm gì, biết chưa? Cảnh này cô càng lưu manh càng tốt!"
"Đạo diễn, anh cứ yên tâm đi, em tin là cô ấy sẽ làm được thôi!" Lúc này, Dae-jung cũng đã thay xong trang phục bước ra từ phòng hóa trang.
Khoảnh khắc Dae-jung vén rèm đi ra, tất cả mọi người đều ngây người, ngay đến cả Rosé cũng phải kinh ngạc nhướn mày.
Sau khi trang điểm xong, khí chất của Dae-jung hoàn toàn thay đổi, áo sơ mi trắng quần âu đơn giản khoác bên ngoài là chiếc áo Bluse, mặt mày như ngọc, hàng lông mày ôn nhu, trông như bước từ một bức cổ họa ra vậy. Soái ca là đây chứ đâu!
Dae-jung đắc ý liếc mắt nhìn Rosé đang ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Ông đây mặc thế này có phải đẹp trai đến nứt trời không?"
'Tiếc là, mở miệng ra một cái là hiện nguyên hình luôn.......'
Rosé vẫn giữ vẻ mặt nhún nhường khi nói chuyện với Dae-jung, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Như nhược thụ."
"Bà...."
"Bà cái gì mà bà? Rất tiếc phải báo cho anh biết điều này, trong phim, từ đầu đến cuối ông đều bị tôi đè!"
"Vậy sao, sao tôi nhớ có một cảnh tôi phản công lại cơ mà nhỉ? Hình như đó còn là cảnh giường chiếu nữa cơ, chậc chậc..."
.........
Cách đó không xa, Han Ji-un thấy hai người cứ chốc chốc lại dán đầu kề vào tai nhau thì thầm thì ghen tị đến mức mất cả lí trí.
Từ lúc Dae-jung đến tới giờ đều dồn hết sự chú ý lên Rosé, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn về phía cô ta lấy một cái, khiến cô ta chẳng có cơ hội được chào hỏi gã.
Hwayoung ở bên cạnh vẫn nhẹ nhàng "an ủi" cô ta, "Ji-un, em đừng giận, chuyện đã vậy rồi, dù sao thì trong giới giải trí này, vận may cũng là một phần của thực lực. Rosé quả thật rất may mắn, cư nhiên có thể được đóng cặp với Dae-jung, chị nghĩ sau khi quay xong phim này, chắc cô ấy sẽ vào hàng ngũ diễn viên hạng hai, mà có khi được xếp vào hạng A luôn ấy...."
"Hứ, diễn viên hạng A? Dám cướp đồ của em, chị nghĩ em sẽ để yên cho nó à?" Gương mặt vốn đã được trang điểm đẹp đẽ của Han Ji-un lúc này lại trở nên vặn vẹo, dữ tợn vô cùng.
"Ji-un, em đừng kích động, công ty chuẩn bị dồn lực để bồi dưỡng Rosé, em mà cứ gây chuyện với cô ấy, sợ là..."
"Em cứ gây chuyện đấy thì sao nào? Chẳng lẽ em mà lại sợ một con hồ ly tinh chỉ biết đi quyến rũ đàn ông như nó chắc!"
Vừa nghe công ty chuẩn bị bồi dưỡng Rosé, Han Ji-un lại càng điên lên, hình tượng phát triển của cô ta vào Rosé khá giống nhau, nếu công ty nâng đỡ Rosé, vậy sẽ rất có khả năng Rosé sẽ cướp mất tài nguyên của cô ta.
Thấy Han Ji-un đã bị chọc cho điên hết cả người, Hwayoung âm thầm nhếch môi.
'Có một quân cờ như Han Ji-un ở đây, mình không cần phải đích thân động thủ, chỉ cần ngồi đó nhìn là được rồi. Có điều, gần đây hình như con Chaeyoung cũng quá may mắn rồi, không thể không phòng bị được...'
"Cậu Choi đâu, đã chuẩn bị xong đạo cụ chưa?" Đạo diễn Won hô.
"Tới đây tới đây, đạo diễn, anh thấy cái này có được không?" Chuyên viên đạo cụ lấy một sợ dây thừng thô ráp tới.
"Ok!" ông Won gật đầu, sau đó liền gọi Dae-jung: "Dae-jung, để cậu phải chịu ấm ức rồi!"
"Không đâu, quay phim cần mà!" Dae-jung dùng một bộ phong thái chuyên nghiệp từ từ nằm xuống chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, để chuyên viên đạo cụ trói hai tay hai chân lại.
Không sai, cảnh này đúng như đạo diễn nói đấy, rất kịch liệt....
Sau khi Song Heejin bày tỏ với Jin Hyun liền bị từ chối, thế là nàng trực tiếp trói hắn lại mang về nhà luôn.....
Các cô nàng có mặt tại trường quay thấy cảnh này lại bắt đầu trở nên điên cuồng.
"AAA! Dae-jung bị trói kìa! Tôi có mơ cũng muốn trói Dae-jung lại rồi ném lên giường huhuhu!"
"Cô kích động cái quái gì, lát nữa cũng đâu phải là cô lên đâu!"
"Tức chết mất, tức chết đi mất, tại sao cứ phải là con hồ ly tinh đáng ghét kia chứ!"
"Phải đấy, ghét thật, Dae-jung không thể bảo với đạo diễn đổi người sao? Cô ta vốn chẳng xứng với Dae-jung!"
.......
"Khụ khụ...." đạo diễn hắng giọng ra hiệu tất cả mọi người im lặng, sau đó vỗ tay hô: "Ok, tất cả chuẩn bị, ba - hai - một - bắt đầu!"
Rosé không hề bị tiếng nghị luận xung quanh làm ảnh hưởng, đạo diễn vừa dứt lời, ánh mắt của cô liền thay đổi.
Ánh mắt trong sáng, đầy sức sống, đây là ánh mắt của một thiếu nữ mười sáu tuổi, hơn nữa còn mang vẻ nhớn nhác rất phù hợp nữa.
Cô nhấc chân, đạp thẳng vào cửa phòng mình.
Tiếp đó, máy quay đổi sang góc Dae-jung.
Chỉ thấy một thanh niên bị trói chặt tay chân đang nằm trên giường lớn màu đỏ, màu sắc sặc sỡ làm nền khiến sắc mặt y trông càng tái nhợt, yếu ớt, thật khiến người ta có dục vọng muốn trêu ghẹo, giày vò.
Nghe thấy tiếng đạp cửa, Jin Hyun từ từ mở mắt, thần tình hoảng hốt nhìn cô gái đang đi tới.
Song Heejin ngồi phịch xuống cạnh giường, lấy từ trong túi áo ra một bao giấy dầu: "Đây là hạt dẻ bọc đường ở quán ăn vặt 4D, tôi phải xếp hàng cả mấy tiếng đồng hồ mới mua được đấy, ăn không?"
Jin Hyun ngoảnh đi, nhắm mắt lại, trưng ra thái độ không muốn để ý tới cô.
Song Heejin bốc một hạt ném vào miệng, giương lên nụ cười giảo hoạt: "Không ăn? Vậy để tôi đút cho anh ăn nhé! Dùng cách nào có thể khiến cho anh xấu hổ được nhỉ......"
"Cô......" Jin Hyun trợn trừng mắt, con ngươi mang theo ba phần tức giận bảy phần ngượng nghịu: "Cô đường đường là một cô gái, sao lại không biết liêm sỉ là gì như vậy?"
Song Heejin nhếch mày tà tà nhìn y: "Liêm sỉ? Liêm sỉ là gì? Có thể ra kiếm được tiền à? Có ăn được không? Hay lấy được vợ à?"
Jin Hyun tỏ ra giận dữ: "Song gia cô, tôi nghe nói đều là những người liêm chính cương nghị, cả ông cô, ba cô và anh trai cô đều cống hiến chất xám mang những vật dụng và sản phẩm Hàn rạng danh năm châu bốn bể còn cô... cô lại chỉ biết lêu lổng suốt ngày, giao du với những người không ra gì, sao có thể xứng với Ông cha cô và Song gia được?"
Những lời này Song Heejin sớm đã nghe đến mòn tai rồi, nàng ngoái ngoáy tai, nhồm nhoàm cắn hạt dẻ: "Anh đã lớn từng này rồi mà vẫn chưa lấy vợ, bất hiếu có ba điều, vô hậu là tội lớn nhất, anh không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông của gia đình anh à?"
Jin Hyun quả thật bị cô làm cho tức chết rồi, y lạnh lùng nói, "Đây là hai chuyện khác nhau, huống hồ chí của tôi không nằm ở đây!"
Song Heejin đạp chân vào mép giường, dùng roi da trong tay vụt từng cái lên người Song Heejin, cuối cùng không nặng không nhẹ nhếch cằm y lên, vẻ mặt vừa giảo hoạt lại tinh nghịch: "Bác sĩ Jin, không thì thế này anh xem có được không nhé? Hay là tôi gả cho anh, đợi thành vợ anh rồi, sau này chuyện gì tôi cũng đều sẽ nghe theo anh, anh bảo tôi đi về hướng đông, tôi sẽ không đi về hướng tây, anh bảo tôi học hành tử tế, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo, như vậy chẳng phải đều sẽ không phụ lòng tổ tiên cả hai chúng ta sao?"
Jin Hyun sững sờ, trên mặt thoáng qua một tia nóng nảy: "Cô.... Chớ có nói bậy!"
Song Heejin như phát hiện được chuyện thú vị, cô tiến sát tới, gần như dán vào mặt anh, "Ế? Bác sĩ Jin, sao mặt anh đỏ quá vậy! Thật ra anh cũng rất thích tôi có đúng không? Hay là chúng ta cứ gạo nấu thành cơm trước đi?"
"CẮT!"
Ngay cả khi đạo diễn đã hô "cắt", tất cả mọi người vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng,
'Sao không diễn nữa, sao không quay tiếp đi! Muốn xem tiếp mà! Bọn này còn muốn xem cảnh gạo nấu thành cơm cơ mà!'
Thực lực của cả hai diễn viên đều ngang nhau, biểu hiện tốt vô cùng, đặc biệt là cách diễn của Rosé hoàn toàn như đưa họ vào phim, những bài xích ban đầu của họ về cô cũng không thấy đâu nữa.
Mới đầu chẳng ai muốn Rosé chạm vào thần tượng của họ nhưng đến cuối cùng tất cả lại gào lên mong cô mau đè thần tượng mình xuống, cảm giác hưng phấn cứ như chính mình là người được đè vậy.
Tất nhiên, sau khi định thần lại, họ vẫn chẳng đoái hoài gì tới Rosé, tất cả đều vây quanh Dae-jung, ân cần hỏi han, khen gã diễn tốt cực kì.
Hôm nay, ngoài Han Ji-un ra, chắc người buồn bực nhất chính là Song Haein.
Vốn dĩ, gã là người có vị trí cao nhất trong đoàn làm phim, nhận được sự hoan nghênh của các cô gái nhất, nhưng Dae-jung vừa tới, mọi sự chú ý đều bị thu đi hết, chỗ gã giờ trở nên vắng tanh.
Còn về việc ai là người vui nhất, tất nhiên là đạo diễn rồi.
Hôm nay, mấy cảnh Rosé và Dae-jung diễn thử với nhau đều rất thuận lợi, sự ăn ý giữa hai người giống như đã hợp tác với nhau cả trăm lần rồi vậy.
Nhưng ngày hôm nay đối với Rosé mà nói chỉ có thể đúc kết năm chữ: 'Sống sót qua cơn bão lớn.'
Lúc sắp kết thúc công việc, Dae-jung bị một đám người vây lại mời ăn cơm, bảo muốn tẩy trần cho gã, Rosé đang thu dọn đồ đạc, điện thoại trong túi vang lên, là Hansin gọi tới.
Cô có số điện thoại của Hansin là vì mấy ngày trước chị ta bắt cô lưu lại.
'Tên này gọi cô lúc này làm gì?'
Rosé mặt đầy nghi ngờ tìm một góc nghe điện thoại.
"Alo, Han tổng?"
"Alo, Chae... Young... ah~...."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói yếu ớt của Hansin, cảm giác như cả người đều bị bòn rút hết.....
Rosé câm nín: "Cô sao vậy?"
"Sao à... Tôi còn đang muốn hỏi cô bị sao nữa kìa! Tối qua rốt cuộc cô làm gì với chị tôi vậy?" Hansin bùng nổ chất vấn.
Rosé chẳng hiểu gì: "Hả? Ý giề? Tôi thì làm gì được chị ta chứ?"
"Cô không làm gì chị ấy, vậy sao cả ngày hôm nay chị ấy cứ như quả bom nổ chậm vậy, từ tám giờ sáng đã bắt họp, họp đến tận bây giờ, tròn mười hai tiếng đồng hồ rồi đấy!"
"Ặc... Đây là chuyện của công ty các người, liên quan gì tới tôi? Hay tại chị ấy nghỉ lâu quá giờ mới đi làm nên có nhiều chuyện cần xử lí?"
"Không thể nào, tôi biết chị tôi lâu như vậy, liếc mắt một cái thôi cũng biết chị ấy đang nghĩ gì, chuyện này chắc chắn có liên quan tới cô! Chính là cô đã hại bọn này! Giờ chị ấy đang hành hạ tất cả đám nhân viên trong công ty rồi đây này, sắp chết hết đến nơi rồi!" Hansin một mực chắc chắn đây chính là lỗi của cô.
Rosé oan muốn chết, bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự không làm gì mà!"
'Chuyện duy nhất mình làm tối qua chính là tới sân bay đón Dae-jung, sau đó tắm ở nhà gã rồi bị Lisa thấy.....Chẳng lẽ là vì chuyện này? Nhưng phản ứng của chị ta sau đó rõ ràng vẫn rất bình thường mà?'
"Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ! Chắc chắn là vì cô! Họa do cô gây ra, cô phải đi mà xử lí! Nếu không chúng tôi có biến thành ma cũng không buông tha cho cô đâu! Ban nãy, trưởng phòng tài vụ bị hành ngất rồi kia kìa, âm hồn của anh ấy chắc chắn đang trên đường đi tìm cô đấy........"
Rosé: "........"
'Đệch mẹ! Chuyện gì thế này? Rõ ràng mình nằm không cũng trúng đạn mà......Giờ bảo mình phải làm sao? Mình làm gì có cách nào cứu được bọn họ? Đang đùa cả thế giới chắc?'
Rosé đang phát sầu lên, lại nhận được một tin nhắn hình.
Hansin gửi cho cô hai tấm hình.
Bức thứ nhất là ảnh một người đàn ông bị ngất đang được nhấc vào xe cấp cứu, còn một bức là ảnh chụp phòng họp, tất cả mọi người ngồi xung quanh đều trưng ra vẻ mặt khủng hoảng như sắp bị cắt cổ, La đại ma vương ngồi đó thì như Diêm La đang xét xử bọn họ!
Rosé còn cảm nhận được hơi lạnh u ám truyền tới qua bức ảnh .......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro