Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cả nhà đều đẹp! Nhất là tiểu bảo bối nhà cô.

Đây đúng là chuyện Tổng thống phái Tổng bí thư tới giúp một dân đen xử lí vụ bị trộm mất heo...

"Để ngừa vạn nhất." Lisa bình tĩnh trả lời.

'Chỉ cần chuyện của em thì chẳng có việc nào là việc nhỏ.'

Rosé không còn lời nào để nói, Đại ma vương đã ra tay thì đúng là không giống người phàm.

"Hợp đồng đưa em hồi sáng đã xem xong chưa?" Lisa hỏi.

Rosé gãi gãi đầu: "Dày như thế tôi xem đến đầu cũng to ra luôn, xem qua thấy cũng ổn nên đã kí tên rồi, lát nữa đưa cho chị!"

Lisa nhướng chân mày: "Em yên tâm về tôi như vậy?"

Rosé buông tay: "Cùng lắm thì bán mình cho chị, sau đó thay chị kiếm tiền là cùng!"

Lisa cười đến cưng chiều.

Hansin: "..." Mắt chó của tôi mù rồi! Mù mất thôi! Cái nhà này đúng là không ở được mà.

"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày kia cô có thể đến công ty báo danh, ngày mai có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày."

"Ồ! Vậy thì tốt quá! " Rosé gật gật đầu.

Hansin nghe mà muốn quỳ lạy, 'ngày kia? Thế chẳng phải ý là cô chỉ có một ngày để thuyết phục Cho Boram sao? Thật là mất nhân tính mà!'

Lisa tựa như hiểu rõ nỗi lòng của Hansin liền nói với cô ta: "Xong chuyện này em có thể đi nghỉ phép."

"Ok! Em lập tức đi ngay!" Hansin lập tức hồi máu sống lại.

...

Lúc đó, trong phòng bệnh Vip của bệnh viện nhân dân số một Seoul.

Hwayoung đang nhìn chằm chằm người phụ nữ trên ti vi - Rosé đã biến mất nhiều ngày nay hoàn toàn không có vẻ yếu ớt tiều tụy, trái lại còn hào quang tỏa ra vạn dặm, được năm vệ sĩ bảo vệ đến gió thổi không lọt, thần sắc ung dung đối mặt với tất cả những kí giả đang vây công: "Thứ nhất, tôi vô tội, không cần tự thú, càng không có lý do để xấu hổ. Thứ hai, chuyện của Han Jiun... Thứ tư, muốn phong sát tôi? Cứ thử xem."

Nghe xong câu nói cuối cùng, Hwayoung lập tức đem cái đèn bàn bên cạnh ném vào tivi.

"Jimin, chị làm cái gì đây? Emily đã đành, sao ngay cả chị cũng mắc cái loại sai lầm cấp thấp như này? Tôi đã bảo chị thế nào, tuyệt đối không được để cô ta hủy hợp đồng cơ mà?"

Hwayoung là loại người cứ có chuyện là chỉ biết mắng chửi người khác, Jimin đã sớm quen nhưng giờ khắc này vẫn không kìm được mà đen hết cả mặt: "Tôi đã nói với cô từ lâu, với điều kiện của Rosé thì cô ta hoàn toàn có khả năng tìm được một vị kim chủ có quyền có thế, ngay cả tôi cũng không dám đè ép cô ta quá đáng! Bây giờ cô lại ép Rosé đến mức này, cái kết vốn đã nằm trong dự liệu..."

"Chẳng lẽ chị cứ trơ mắt nhìn cô ta xoay mình sao? Tôi đã bỏ ra cái giá quá lớn! Còn mất trắng 5 tỷ!" Hwayoung điên cuồng, không cách nào tiếp nhận sự thật.

"Hwayoung, chuyện không tệ hại như cô nghĩ đâu, danh tiếng của Rosé đã bị hủy sạch, dẫu có tìm được kim chủ cũng không có cách xoay chuyển trời đất đâu. Sau này FJ hạ lệnh phong sát thì ai dám dùng cô ta? Đây cũng là dấu chấm hết cho cô ta rồi!"

"Không những thế, cô nghĩ mà xem, chuyện này ầm ĩ như thế, cô ta lại ném ra 5 tỷ còn thuê vệ sĩ đưa đón, ai nhìn mà chẳng biết cô ta được bao dưỡng chứ? Park gia biết được chuyện này còn có thể cho cô ta sắc mặt tốt sao? Cô ta có thể tiến vào xã hội thượng lưu sao?"

Nghe thế Hwayoung mới bớt giận mấy phần: "Maketing ảo bên kia đã thu xếp xong chưa?"

"Yên tâm đi, chuyện này đã dặn dò xong rồi, hơn nữa dù chúng ta không ra tay thì những kí giả cũng sẽ lên tiếng thôi!" Jimin chắc chắn nói.

Hwayoung mở di động đọc những tin tức mới nhất chỉ thấy toàn bộ đều là:

#Rosé cuồng ngôn, chó cậy thế người

#Rosé bị bao dưỡng

#Rosé từ chối nhận tội, chết không hối cải

...

Lúc này cô ta mới an tâm: "Được rồi, chị "ổn định" dư luận đi, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì nữa!"

Vừa dứt lời thì "cạch cạch cạch" - tiếng gõ cửa vang lên.

Hwayoung vội vàng nháy mắt với Jimin, Jimin lập tức đem chiếc đèn bàn bị đập bể thu dọn lại, đắp lên một tấm vải lên ti vi sau đó mới ra đi mở cửa.

Hanchee khá bất ngờ khi thấy lúc này mà Jimin vẫn còn có mặt ở phòng bệnh: "Có chuyện sao?"

"Lúc nãy có trao đổi một chút về công việc với chị Jimin, giờ đã nói xong rồi. Hanchee, sao muộn thế này chị lại tới đây?" Hwayoung đổi đề tài.

"Vậy hai người trò chuyện, tôi đi trước nhé!" Jimin chào tạm biệt, trước khi đi còn cho Hwayoung một ánh mắt.

Hanchee không để ý đến động tác giữa hai người, nhéo nhéo mi tâm, sắc mặt có chút âm trầm.

Hwayoung thấy vậy, hỏi dò: "Là vì chuyện của Chaeyoung sao?"

Hanchee không lên tiếng.

Hwayoung cắn cắn môi, thân thể hơi run run: "Hanchee, chị đang trách em sao? Trách em ép Chaeyoung đến nước này?"

Hanchee thở dài: "Em đó, chỉ toàn thích suy nghĩ bậy bạ, chuyện này là lỗi của cô ấy, sao lại trách em?Chị chỉ là... tự trách mình... là chị không xử lý tốt mới khiến cô ấy biến thành như vậy..."

"Em cũng không ngờ chị ấy thà tự nguyện bán thân cũng không muốn nói xin lỗi em... Tại sao chị ấy lại hận em như vậy? Rốt cuộc em nên làm gì chị ấy mới hết giận? Chẳng lẽ muốn em phải rời bỏ chị sao?" Vẻ mặt Hwayoung đau khổ.

Hanchee lập tức đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Hwayoung, chị không cho phép em nói như vậy, chúng ta vất vả lắm mới có thể đến với nhau, chẳng lẽ vì chút chuyện này mà em bỏ cuộc sao?"

Hwayoung dựa sát vào lòng ngực chị ta, sợ hãi nói: "Em xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa, chỉ là em sợ chị sẽ hối hận, hối hận vì đã đến với em..."

Hanchee ngây người sau đó dùng giọng điệu kiên định nói: "CHị chưa bao giờ hối hận."

Hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Hanchee đi ra mở cửa không ngờ lại thấy Park Shi Hoo cùng Chung Hayoon: "Bác trai, bác gái..."

"Ba, mẹ... sao hai người lại tới đây?" Hwayoung tỏ vẻ ngạc nhiên vội vàng xuống giường nghênh đón bọn họ.

Chung Hayoon vội đè lại bả vai cô ta: "Đừng động, trên người con còn đang bị thương đấy, nằm yên đi. Ba mẹ không có việc gì, chỉ muốn tới thăm con một chút!"

Park Shi Hoo sầm mặt: "Hwayoung, con yên tâm, đi ba tới là để nói cho con biết, chuyện này ba nhất định lấy lại công bằng cho con, cho dù có trói lại ba cũng phải đem nó tới nói xin lỗi con!"

Hwayoung rưng rưng nước mắt: "Cám ơn ba mẹ, thật ra thì con sao cũng được, con chỉ hy vọng chị có thể quay đầu lại, chị ấy cứ như bây giờ sẽ tự phá hủy cuộc đời mình!"

Sắc mặt Chung Hayoon cực kì khó coi: "Không ngờ nó lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, Park gia chúng ta đã gây ra nghiệt gì? Sớm biết như vậy thì đã không đón nó về, chúng ta có Hwayoung là đủ rồi, tại Lão gia cứ không nghe, bây giờ thì tốt rồi..."

Park Shi Hoo phiền não: "Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chuyện này anh sẽ xử lý, còn nữa ngàn lần đừng để Lão gia biết chuyện này!"

Bây giờ chính là thời kì mấu chốt để ông ta tranh đoạt quyền thừa kế với em trai ông ta.

Manoban gia...

Rosé dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ rồi đắp mặt nạ, sau khi xong, đang chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon thì đột nhiên màn hình di động chợt lóe sáng, có một cuộc điện thoại gọi tới - người gọi là Park Shi Hoo.

Rosé híp hai mắt lại, sau đó đi ra ban công nhận điện thoại.

"A lô..."

"A lô cái gì? Mày không biết gọi cha sao? Đồ mất dạy!"

"Ông thật sự muốn tranh cãi với tôi về vấn đề này sao?"

"Tao ước gì Park gia chưa từng có mày, nhưng trong người mày lại chảy dòng máu của Park gia, chuyện này không cách nào xóa bỏ được! Những chuyện bẩn thỉu mày làm ra đã làm mất mặt Park gia chúng tao!"

"Ồ, tôi làm chuyện bẩn thỉu... lại là Hwayoung nói đúng không?"

"Cái này còn cần Hwayoung nói sao? Bây giờ trên mạng đều nói mày là loại lòng dạ rắn rết, chết không hối cải, còn... còn nói mày bị bao dưỡng, thậm chí còn không tự biết nhục cho đó là vinh quang đi khoe khắp mọi nơi! Đừng nói tao đổ oan cho mày, tao cho người canh chỗ mày ở mấy ngày nay đều không thấy mày về đó, mấy ngày nay mày ở chỗ nào? Số tiền kia mày lấy đâu ra? Tao cảnh cáo mày, Park Chaeyoung, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mày lập tức trở về xin lỗi Hwayoung! Còn nữa, tao đã sắp xếp cho mày một công việc đàng hoàng ở chi nhánh Singapo, vé máy bay cũng đặt rồi, mày chuẩn bị đi ngày kia bay!"

Hừ, 5 năm trước đã lưu đày cô một lần, 5 năm sau lại muốn lưu đày cô lần nữa?

Rosé gằn từng chữ nói: "Chủ tịch Park, quả thật trong người tôi chảy dòng máu của park gia, nhưng trừ việc cống hiến một con tinh trùng ra thì ông chưa từng nuôi dạy tôi một ngày nào, dẫu cho thể diện của tôi vứt xuống Thái Bình Dương đi chăng nữa cũng không đến phiên ông dạy dỗ tôi, càng không đến phiên ông nhúng tay vào cuộc đời tôi! Cảm phiền ông bớt làm phiền tôi!"

"Park Chaeyoung! Mày đừng có quá quắt! Mày nghĩ kĩ xem hậu quả của việc chọc giận tao là gì? Mày..."

Rosé tắt luôn di động, ngăn cản tiếng gầm gừ ở đầu dây bên kia vọng tới.

Lần này trong lòng cô vô cùng bình thản, không tức giận, không thất vọng càng không có cái gọi là đau lòng.

"Chaeyoung..." Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ.

Rosé nghiêng đầu nhìn sang, sau đó thấy trên ban công cách vách - Lisa đang lo lắng nhìn cô.

"Lalisa... chị chưa ngủ à?"

Lisa đi về phía đầu ban công sát cô: "Nghe thấy có tiếng ngoài ban công nên ra xem một chút, em có ổn không?"

Rosé thản nhiên nhún vai: "Không sao, là Park Shi Hoo gọi tới, lần nào cũng thích dùng cái giọng điệu như thế, tôi quen rồi."

Lisa không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể cách một lan can đưa tay ra xoa xoa đầu cô: "Đừng buồn."

Rosé cười khẽ, đôi mắt dưới ánh sao vô cùng bình thản: "Tôi không buồn. Ở trên thế giới này chỉ có những người chúng ta yêu thương mới có thể làm chúng ta tổn thương, càng để ý thì càng đau lòng. Nhưng bây giờ... tôi sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa."

Lần ở bệnh viện đã là lần cuối cùng cô đau khổ vì những người đó, sau này sẽ không còn như thế nữa.

"Được rồi! Tôi đi ngủ đây! Ngày mai còn phải dậy sớm nữa! Ngủ ngon!" Rosé vẫy vẫy tay với Lisa.

"Dậy sớm? Ngày mai không có việc gì, em có thể ngủ thêm một chút."

"Mai tôi phải dậy sớm mua thức ăn nữa!"

"Mua thức ăn làm gì?" Lisa khó hiểu.

"Đương nhiên là để nấu cơm! Lần trước đã bảo nấu cơm cho chị với Mingie còn gì, cuối cùng hoãn tới tận bây giờ còn chưa làm được!"

"Thân thể vừa mới khỏe lại, không cần vội."

"Mua chút thức ăn làm một bữa cơm thôi, không mệt chết được đâu, hơn nữa ngày mai cũng chẳng có việc gì, cứ quyết định như vậy đi! Đúng rồi, sáng mai ăn ít một chút để dành bụng cho tôi đó, tôi nhất định sẽ khiến hai người hận không thể có thêm một cái dạ dày!"

Nhìn bộ dạng đắc ý của cô gái, Lisa cười khẽ: "Được."

Sáng sớm ngày hôm sau.

Rosé mặc một chiếc váy liền thân dài màu hồng nhạt, phối với một đôi xăng-đan đế bệt, trang điểm nhẹ dàng, mái tóc xoăn tự nhiên xõa ra buông trên vai, trên phần tóc mai vẫn kẹp chiếc kẹp hình trái tim màu hồng - nhìn chung rất ra dáng "hiền thê lương mẫu".

Lisa đang ngồi ở ghế sofa xem báo thấy cô ăn mặc như vậy thì ngẩn ra: "Em..."

Bình thường nếu không phải tham gia những trường hợp đặc biệt thì đa phần Rosé đều thích mặc những bộ quần áo cá tính nhưng đơn giản, đây là lần đầu tiên chị thấy cô ăn mặc... "thục nữ" như thế.

Rosé phấn khích nhảy đến bên cạnh Lisa: "Thế nào, thế nào? Nhìn có trông giống gái đã có chồng không?"

Lisa dùng đôi mắt tràn đầy ý nghĩ sâu xa nhìn cô: "Đúng là rất giống."

"Gái đã có chồng" Thật là bốn chữ vô cùng tốt đẹp.

"Hì hì, vậy thì tốt! Như thế thì lúc đi chợ sẽ không bị mấy người bán hàng làm thịt!" Rosé hài lòng gật đầu: "Vậy tôi đi đây!"

Vừa cất bước thì chân cô bỗng không cử động được. Hóa ra là bị bánh bao nhỏ ôm lấy.

Rosé dở khóc dở cười nhìn "đồ trang sức" mới trên chân mình: "Bảo bối à, sao con dậy sớm thế?"

Mingie dụi dụi con mắt đưa hai cánh tay ra, tỏ ý muốn được bế.

Rosé không thể làm gì khác hơn là bế thằng bé lên: "Cô chỉ đi mua đồ ăn thôi, lát nữa sẽ về với con, nhanh thôi mà!"

Bánh bao nhỏ vẫn không chịu buông ôm chặt cổ cô như cũ.

"Có thể đi cùng không?" Lisa bỗng lên tiếng hỏi.

Rosé chớp chớp mắt: "Hửm, hai người cũng đi à?"

"Vừa vặn có thể cho Mingie ra ngoài chơi một chút."

Bánh bao nhỏ nghe thế liền ra sức gật đầu.

Rosé gãi đầu: "Đương nhiên là có thể! Chỉ có điều nơi đó có chút loạn! Tôi không vào siêu thị mà là đi một chợ đầu mối cách đây hơi xa, đồ ăn chỗ đó rất tươi!"

"Không sao, đi thôi." Lisa đặt tờ báo xuống, cầm chìa khóa xe lên.

Vì vậy, từ một mình Rosé bỗng chốc biến thành ba người, hai hàng tặng kèm là bánh bao lớn và bánh bao nhỏ.

Gara để xe dưới hầm.

Vửa mở ra là một hàng xe sang trọng chói lòa đập vào mắt, Rosé thèm đến rớt cả nước miếng nhất là sau khi trông thấy nam thần - Tiểu Bạch.

Thấy Rosé nhìn chằm chằm không chớp mắt chiếc siêu xe Bugatti màu trắng kia, Lisa hỏi: "Đi cái này?"

Rosé hồi thần vội vàng lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi! Chúng ta chỉ đi chợ thôi, lái chiếc siêu xe này tới thì ăn chơi quá! Có cái nào khiêm tốn hơn chút không?"

'Cô đưa mắt nhìn một lượt quả thật không có...Làm sao có thể có đây...'

Ấy thế mà Lisa lại gật đầu: "Có."

Không biết anh ấn cái công tắc nào một chiếc xe màu đen từ một gian khác được chuyển ra.

Đây là một chiếc xe gia đình giá chừng 400 triệu, nhìn có vẻ vẫn còn mới.

Rosé thấy thế liền gật gật đầu: "Chiếc này ổn!"

Nhưng mà, tại sao Lisa lại có loại xe trái ngược với phong cách thường ngày như này?

Lisa tựa như hiểu được nghi vấn của cô, lên tiếng giải thích: "Chiếc xe này chuẩn bị cho em lúc em mới tới, chẳng qua là em chưa từng sử dụng nó."

"Ah..." Hóa ra đây chính là chiếc xe mà Lisa chuẩn bị cho cô từ lúc cô mới đến Manoban gia.

Nhìn vẻ mặt cô đơn của Lisa, Rosé có cảm giác như cô phạm phải đại tội rồi, vội vàng giải thích: "Đó là bởi vì bình thường tôi hay đi tàu điện ngầm, vừa nhanh vừa tiện, còn không bị tắc đường nữa!"

Nói xong Rosé vội đánh trống lảng qua chuyện khác: "Chúng ta mau đi thôi, đi muộn thì đồ ngon sẽ bị người ta chọn hết đó! Như thế sẽ ảnh hưởng tới tay nghề của tôi!"

Trên đường đi, Rosé mở cửa xe xuống để gió mát của buổi sáng sớm thổi vào, không khí mát mẻ dường như đã thổi tan luôn cả những tâm tình tích tụ trong lòng mấy ngày qua.

Lisa mở radio, trong xe liền vang lên tiếng nhạc:

"Khinh khí cầu chuyển lời yêu của anh bị gió thổi đến con phố đối diện, bay lên trời cao

Em nói em không đuổi được, muốn anh biết khó mà lui.

Món quà không cần đắt tiền, chỉ cần, chỉ cần một chiếc lá vàng rơi...

Ừ, đúng rồi, một lần hẹn hò thật lãng mạng, không sợ hãi bất cứ điều gì...

Có được em sẽ có cả thế giới, em yêu, từ ngày yêu em, anh thấy thế giới này thật ngọt ngào.

Em yêu, đừng do dự như vậy ánh mắt của em nói em đồng ý."

...

Bài hát này có giai điệu rất vui tươi mang cảm giác năng động nhưng tại sao Rosé nghe lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ?

'Rõ ràng chỉ cùng nhau đi chợ mà thôi tại sao lại thành hẹn hò thế hả?'

Hơn nữa lời của bài hát này... chẳng biết tại sao lại khiến cô có cảm giác chột dạ! 30 phút sau, cuối cùng cũng đến được chợ trong bầu không khí vi diệu đó.

"Cần mua khẩu trang không?" Lisa có chút không yên tâm hỏi. Vì không muốn bị quấy rầy nên lần này chị không mang theo vệ sĩ.

"Không cần đâu, chỗ này toàn người dân lao động, họ cũng chẳng có nhiều thời gian mà quan tâm mấy chuyện đồn nhảm. Chưa kể hôm nay tôi thục nữ như vậy nên chắc chắn không ai nhận ra đâu, so với tôi thì chị với Mingie mới cần khẩu trang hơn đấy!" Rosé chế nhạo.

Mặc dù lúc này vẫn còn hơi sớm, nhưng trong chợ đã có không ít người đang nhộn nhịp qua lại. Rosé lo Mingie không quen vì vậy khom người bế cô bé lên.

Đây là lần đầu tiên Mingie tới chỗ như này, cô bé hết nhìn đông lại nhìn tây, cái đầu nhỏ hết đặt ở vai phải của cô lại quay sang vai trái, vô cùng hiếu kì.

Chỉ có điều, gần đây bánh bao nhỏ hơi lên cân, có chút nặng, Rosé bế một lúc đã thấy mệt.

Lisa ở một bên rất kịp thời nhấc Mingie trong tay cô ra: "Để tôi bế."

Cả người bánh bao nhỏ đã ở trên tay Lisa nhưng cánh tay nhỏ bé vẫn sống chết ôm lấy cổ Rosé không buông.

Sắc mặt Lisa nghiêm nghị: "Con có biết con rất nặng không?"

Bánh bao nhỏ nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt như bị "trọng thương", chẳng khác gì vẻ mặt thiếu nữ khi bị người khác chê béo vậy.

Rosé dù cảm thấy rất buồn cười nhưng vẫn vội vàng an ủi: "Đừng nghe Appa con nói bậy, con chẳng hề nặng chút nào, mập thêm nữa mới tốt. Chẳng qua là appa con ôm con chắc hơn, mà appa con lại cao nữa có bế con thì con mới nhìn được rõ hơn!" Mingie miễn cưỡng chấp nhận lời dỗ dành của Rosé, nhưng giờ nhóc hết muốn ngắm cảnh rồi, cả đoạn đường chỉ nhìn chằm chằm vào Rosé hình như sợ cô bị người khác đẩy ra mất, vừa nhìn thấy cô cách hơi xa một chút là đưa tay ra với.

"Oa! Cá bên kìa nhìn rất tươi nha!" Rosé y như một con lươn chui vào một sạp hàng.

Lisa nhìn theo cô sau đó đưa một tay ra bắt lấy tay cô.

"..." Rosé sửng sốt, theo bản năng nhìn về cái tay đang bị nắm, lòng bàn tay đang nóng lên.

"Mingie sợ em đi lạc." Sắc mặt Lisa có vẻ rất bất đắc dĩ.

Rosé nhìn Mingie, bấy giờ mới phát hiện vẻ mặt lo lắng của con bé.

"Ây, nàng dâu trẻ, con cá này cô có mua không?" Lúc này bác gái bán cá đột nhiên hỏi.

Rosé vội vàng nói: "Mua mua mua, nhìn thôi cũng đủ biết con cá này của bác là cực ngon!"

"Ánh mắt của cô không sai đâu, cô cứ đi hỏi cả cái chợ này xem, ai cũng biết cá nhà tôi là ngon nhất đấy!" Bác gái vô cùng tự hào.

Rosé lúc này mới phát hiện chỗ không đúng, bác gái này gọi cô là "nàng dâu trẻ"? Hiển nhiên lại nhầm bọn họ thành một gia đình ba người rồi...

Thôi bỏ đi, có giải thích cũng chỉ thêm phiền phức Rosé cũng chẳng rỗi hơi: "Bác à, lấy cho tôi một con đi!"

"Đượccc!" Bác gái này làm ăn rất thành thật, cân cho cô rất chính xác.

Bán xong cá, bác gái kia dùng vẻ mặt tán dương nhìn người đang ôm đứa bé đứng cạnh cô: "Nàng dâu trẻ, cô thật có phúc, 'chồng' với con gái đều rất đẹp nha!"*

(*À vì mình cover lại thì ở trong xã hội này mọi người đều không quan tâm chuyện nữ nữ hay nam nam, mà xem như bình thường nên mọi người khoan hãy thắc mắc nhé)

Cho dù là trong cái nơi chợ búa này, trong ngực còn bế thêm một đứa nhóc nữa thì khí chất của Lisa vẫn rất vượt trội, cái này xem ra là do trời sinh rồi.

"Ha ha có thật không? Tôi cũng rất đẹp mà!" Rosé cười đùa.

"Đúng đúng đúng, cả nhà đều đẹp! Nhất là tiểu bảo bối nhà cô, đúng là đáng yêu chết đi được, di truyền toàn ưu điểm của cô với 'chồng' cô thôi! Đến đây, bác cho ít quà!"

Rosé sờ mặt mình một cái, di truyền ưu điểm của cô với Lisa? Hình như không phải lần đầu đầu tiên bị nói như vậy...

Tiếp theo, Rosé với Lisa bế Mingie đi dạo một vòng quanh chợ đầu mối. Bất kể mua cái gì thì chủ hàng cũng tặng thêm ít đồ, hành tỏi, trứng gà, cá tôm, cái gì cũng có... cái giỏ Rosé xách cũng sắp chứa không hết rồi.

Rosé tựa như phát hiện cách làm giàu mới, hưng phấn than thở: "Thật không ngờ cho Bảo bối đi cùng lại được lợi thế này! Lần sau phải cho đi cùng tiếp!"

Mingie gật gật đầu. Lisa: "Được."

Cuối cùng, ba người chở đầy xe đồ ăn ra về. Rosé cả đường vẫn luôn rất vui vẻ, đi được nửa đường đột nhiên nghĩ tới cái gì, kêu một tiếng: "Lisa, chỗ ở trước đây của tôi chị có biết không? Đến ngã tư phía trước thì rẽ trái!"

"Biết, phải về sao?" Lisa nhẹ nhàng chỉnh tay lái đi tới dưới lầu chỗ ở cũ của cô, mặc dù chị mới tới chỉ một lần.

"Ừ ừ, tôi phải lấy nguyên liệu siêu cấp bí mật! Hai người chờ tôi một lát!"

"Được."

Rosé chạy vào nhà cũ một chuyến, rất nhanh thì cầm nguyên liệu chạy xuống, lúc đi ngang qua sảnh tầng một thì có tiếp tân vội vàng gọi cô lại: "A, từ từ, cô là Park Chaeyoung đúng không? Cô có hai gói hàng chuyển phát nhanh này, đã để ở đây mấy ngày rồi, có lấy không?"

Nói xong lập tức dùng ánh mắt dò xét đánh giá cô, trong đầu nghĩ Rosé này lâu lắm rồi mới về đây, chắc chắn là được bao nuôi rồi...

Rosé coi như không phát hiện ánh mắt của cô ta, ôm hai cái hộp một lớn một nhỏ đi.

Vừa bước ra cửa, từ xa đã thấy ánh mắt của Mingie như muốn chọc thủng cả kính xe ô tô.

Trong mắt Rosé tràn đầy ấm áp, nhưng đột nhiên trong tầm mắt của cô xuất hiện ba người đàn ông mặc áo đen dáng vẻ bất thiện đang chạy tới chỗ cô...

Theo phản xạ có điều kiện của mình, Rosé lập tức buông đồ vật đang cầm trong tay xuống sau đó dùng sức xé váy, chờ một trong những người đó xông lên thì lập tức đạp tới trong nháy mắt.

Người kia không có đề phòng lập tức bị đạp bay ra ngoài, hai người khác thấy vậy cũng sửng sốt ngay sau đó thì lập tức trở nên hung ác đánh về phía cô... Hôm nay Rosé mặc đồ theo kiểu thục nữ nên khiến động tác ra đòn rất vướng víu, nhất thời không thể lập tức giải quyết cả hai người này.

Đang đánh nhau, sau lưng cô lại đột nhiên có một người xông tới, túm hai cánh tay cô lại, hơn nữa còn định dùng dây buộc lại.

Rosé đang muốn phản đòn thì cánh tay của người kia đột nhiên buông ra, đồng thời còn phát ra một tiếng gào thảm thiết. Cô tựa như nghe được tiếng xương cánh tay bị bẻ gãy... (Đại ma vương ra tay chỉ có bị thương tới chết thôi)

Rosé quay lại nhìn thì thấy Lisa đã chạy xuống xe từ bao giờ, khuôn mặt như phủ một tầng sương lạnh, cả người phát ra sát khí, bàn tay cũng đang túm chặt cổ tay của tên vừa định trói cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro