Cả hai mandoo đều muốn qua đêm ở đây?
Rosé cầm lon bia nhẹ nhàng cụng với lon của Lisa, bất giác nhỏe miệng cười, nụ cười xuấ phát từ nội tâm.
"Cám ơn!"
Chỉ với một nụ cười nhẹ nhàng, chỉ một giây đó, Lisa không hề phát hiện bản thân đang ngây ra. Rosé nói xong nhìn về phía tiểu mandoo đang ngồi bên cạnh.
"Lần này phải đặc biệt cám ơn Mingie nha, nếu không có con thì cô không có cách nào đến được buổi thử vai hôm nay, bánh bao nhỏ nào cô mời con một ly!"
Tiểu mandoo nhìn ly sữa trong tay, rồi dời mắt qua bia của Appa với Rosé, dường như có chút không phục nhưng cuối cùng vẫn nâng ly sữa của mình chạm một cái với lon bia của Rosé, đem số sữa còn lại trong ly uống sạch.
Rosé bật cười với bộ dạng nghiêm túc của tiểu mandoo, hóa ra tiểu Công chúa này cũng biết cái gọi là "thâm tình càng nặng thì phải uống cạn".
Đúng lúc điện thoại Lisa reo, cậu đúng lên ra ban công nghe máy. Tranh thủ lúc đó, Rosé tiến tới bên tiểu mandoo, đem bia của cô đưa cho nhóc con.
"Hì hì, con muốn thử chứ gì? Nhanh nhanh nhanh, thừa lúc ba con không ở đây làm một hớp nhỏ! Nhưng chỉ được một hớp thôi nhá!"
Nghe cô nói vậy, ánh mắt tiểu mandoo liền sáng như sao, cúi đầu cẩn thận nhấp một hớp nhỏ. Mặc dù cái vị này không ngon lắm còn đắng nữa, cơ mà nhóc con thấy rất vui nha. Lúc Lisa nghe điện thoại xong quay lại thì Rosé đã ngồi ngay ngắn, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. (đúng là khả năng sát gái từ già đến trẻ nhỏ không tha^^)
Nhưng mà tiểu mandoo còn chuyên nghiệp hơn nha, bình tĩnh thong thả uống sữa bò, một chút khác thường đều không thấy được. Lisa thoạt nhìn như không phát hiện ra, rất tự nhiên ngồi xuống, chẳng qua trong mắt có chút lạnh đi.
Sức ăn của ba người quả không tệ, cô mua rất nhiều đồ ăn nhưng đều sạch cả. Rosé cảm thấy rượu thịt no say rồi cũng không còn sớm có nên bảo hai cha con về sớm hay không, đột nhiên chân trời lóe sáng mang theo một tia chớp, tiếng sấm nổ ùng ùng vang lên, gió bắt đầu rít vào cửa sổ...
"Lúc chiều có nghe dự báo thời tiết, thấy bảo tối nay sẽ mưa to lắm, lại còn có bão"
Rosé nhìn ra ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, tiểu mandoo nhìn cô, Lisa cũng nhìn cô...
"Tình hình gì đây? Tự nhiên đồng loạt nhìn mình là sao?" Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm như thế cô đành thở dài nói:
"Cũng trễ rồi, thời tiết lại xấu, nếu chị đưa Bánh bao về chỉ sợ sẽ hơi nguy hiểm, nếu không...hai người ngủ tạm ở nhà tôi một đêm?"
Theo lý mà nói thì cô nói vậy là phép lịch sự tối thiểu giữa người với người, cô giả bộ một chút vì cô nghĩ Lisa chắc chắn sẽ không đồng ý. (lầm rồi cục Chaeng à )
"Được"-Lisa gật đầu. Tiểu mandoo nghe Appa nói vậy cũng gật gật đầu.
"WTF! sao cô lại cảm thấy như hai cha con bọn họ là đã đợi câu nói này lâu lắm vậy? LaLisa này cũng quá dễ dãi rồi, chắc chị ta điên rồi". Cứ như vậy, Lalisa cùng tiểu mandoo ngủ lại một đêm.
Căn hộ này là do công ty an bài cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách, thật sự là một vấn đề nan giải.
"Tôi ngủ phòng khách, chị với Mingie ngủ phòng tôi được chứ? Tôi đi đổi ga trải giường mới.."
"Không cần, Tôi ngủ phòng khách, cô với Mingie ngủ trong phòng ngủ đi." câu từ dứt khoát thể hiện rõ ý tứ không để cô từ chối.
Cô cười trong tội lỗi, không những mời Đại thiếu gia Manoban ăn lẩu giá rẻ, thậm chí còn để chị ta ngủ phòng khách. Nếu như tối nay chỉ có mình Lisa thì dù trời mưa đá cô cũng nhất quyết không cho chị ta ở lại, nhất là dưới tình huống như ban sáng, nhưng lúc này lại có thêm tiểu mandoo. Dưới cái thời tiết này, mà để chị ta ôm đứa nhỏ đi về thì đúng thật là nguy hiểm, hơn nữa có tiểu mandoo chắc sẽ không tính là cô nam quả nữ đâu nhỉ? Haha chị ta cũng là nữ đó, không phải nam, à nhưng cô vẫn sợ nha. Thôi đành cam chịu số phận.
"Để tôi xem có quần áo cho hai người thay không.."
Cặm cụi lục tung một trận thế mà lại tìm được nha!! Trước đây, cô đi làm thêm chỗ làm có tặng cho cô một đồ ngủ pikachu size trẻ em, cô tiện tay nhét vào tủ, may mà vừa với tiểu mandoo. Lisa thì dễ xử hơn, em trai cô có mấy bộ quần áo để lại chỗ cô.
Sau khi nhận lại Park gia, Rosé cảm thấy có lỗi với cha mẹ ở quê đã nuôi mình, cô không còn mặt mũi nào để gặp lại họ nữa, nên rất ít khi liên lạc với họ, chỉ thỉnh thoảng có liên lạc với em trai Oh Daeshim.
Tìm được quần áo xong, Rosé lại vào phòng lấy cho Lisa một bộ chăn gối mới. Ghế sofa ở phòng khách không quá lớn, nó thật sự không vừa với đôi chân dài của Lisa, cô phải kéo thêm cái ghế dài tới để nối thêm ra cho Lisa thoải mái.
Tiểu mandoo lại khiến người ta rất yên tâm, nhóc con biết tự tắm, tự mặc quần áo siêu cấp đáng yêu vào, sau đó cũng tự giác lên giường nằm. Rosé tắm xong mặc bộ đồ ngủ không có một kẻ hở, vô cùng bảo thủ nhé. Sau khi chắc chắn bản thân không có gì kì kì với bộ đồ này thì mở cửa ra ngoài.
"Vậy.. chị ngủ ngon nhé, có gì cứ gọi tôi, tôi đi ngủ trước đây."
"Ừm"- Trong phút chút, Lisa có chút thất thần sau đó ánh mắt lập tức tối lại với bộ dạng đó của Rosé.
Tóc của Rosé được búi gọn gàng, mặc bộ đồ ngủ phổ biến nhất có thể, mặt không đánh phấn, làn da nõn nà còn đỏ ửng lên sau khi tắm. Có thể nhìn ra Rosé đang cố muốn tránh né.
Lisa khó có thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này, vì cô phát hiện tim cô đập nhanh hơn, lại phát sinh chút ham muốn trong đầu.
...
Sau khi Rosé vào phòng, thấy trên giường mình lại có thêm một vật nhỏ đáng yêu, cảm thấy thật kì diệu. Từ tối qua đến giờ, có rất nhiều chuyện xảy ra mà cô chưa bao giờ nghĩ đến nó sẽ xảy ra.
"Ngủ thôi nào bé con." Cô nằm cạnh tiểu mandoo, tắt đèn trần đi, chỉ để lại chiếc đèn ngủ ở đầu giường.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Rosé bắt đầu đau đầu rồi đây. Hình như trẻ con trước khi ngủ đều phải dỗ dành hoặc kể chuyện thì phải... Cô bất lực tay đỡ trán.
"Cô không biết kể chuyện, hay là cô hát một bài cho con nghe nhé!"
Tiểu mandoo gật đầu, vẻ mặt mong chờ cực kì. Vậy là cô vỗ nhẹ nhẹ lên lưng bé con, nhẹ cất tiếng hát:
"Tiết thu nửa ấm nửa lạnh
An tâm dựa trong lòng người
Lẳng lặng mà nhìn lưu quang bay vờn
Trong gió kia một, lại một phiến hồng diệp
Khiến lòng ta một mảnh êm đềm
Nửa tỉnh nửa say khắc ấy
Lại nhường mắt cười ngàn vạn
Để ta như mây giữa tuyết phiêu diêu
Dùng băng thanh khẽ khàng hôn lên mặt người
Mang theo một lớp, một lớp sóng triền miên
Lưu lại nhân gian bấy nhiêu tình ái
Đối mặt với phù sinh ngàn biến cố
......."
Rosé hát tới đây thì nghẹn lại vì câu sau là "Cùng người hữu tình làm chuyện khoái hoạt. Đừng hỏi là kiếp hay là duyên"
(Lưu quang phi vũ, ost Thanh xà Bạch xà)
Cái quái gì vậy, lời bài hát này không phù hợp để hát cho trẻ nhỏ nghe thì phải? (chị ơi là chị, người ta mới 5t đó, định đầu độc tâm hồn con bé à @@). Hay là đổi bài khác.
"À, đoạn sau cô quên mất phải hát làm sao rồi, để cô đổi bài khác nhé!"
Tiểu mandoo ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Rosé thì đang vắt óc suy nghĩ đổi bài hát nào có lời an toàn hơn mới được.
"Trong đầm có một chú ếch con,
Lúc nó nhảy múa trông như có hoàng tử nhập vào người (-.-)(-.-)(-.-)
Ánh mắt cool ngầu không có con ếch nào có thể sánh bằng.
Rồi sẽ có một ngày nó sẽ được công chúa đánh thức,
Tin rằng kì tích luôn ở bên chúng ta,
Tự tin trưởng thành có bạn kề bên la la la la la la......"
Rosé hát đủ ba lần bài chú ếch nhỏ nhảy múa, bên cạnh cũng truyền tới hơi thở đều đặn. Nuôi trẻ thật không dễ chút nào. Bỗng nhiên cô thấy thật nể phục Lisa, một thân nuôi đứa nhỏ chắc không ít khó khăn!
Cũng không biết rốt cuộc mẹ của tiểu mandoo là ai, tại sao đã sinh ra tiểu mandoo rồi mà vẫn không ở bên cạnh Lisa? Vì thân phận thấp kém nên Manoban gia không chấp nhận sao? Hay còn khúc mắc gì với Lisa?
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Rosé cũng dẫn chìm vào giấc mộng. Ngủ đến nữa đêm, Rosé bị một tiếng vang từ phòng khách truyền vào làm tỉnh giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro