Bộ dạng này của Rosé thật đáng sợ, cứ như bị ai nhập vào.
Boram đang nói chuyện với Yoo Seok, không hề chú ý tới ánh mắt của Daejung, sau khi nói xong thì quay ra dặn dò Rosé: "Rosé, tôi với anh Seok cần thương lượng một số chuyện, em cùng với tiểu Yang của em tập dợt một lượt trước đi."
"Dạ, chị cứ làm việc của mình đi!"
Ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt Boram xong, Rosé lập tức khôi phục lại bộ dạng Tiểu ma vương, âm trầm nhìn Daejung, nói: "Chậc chậc chậc, lông vàng này... vừa nãy có thấy không? Tôi còn lo hai người gặp nhau thì chị Boram sẽ khó xử, kết quả chị ý còn không thèm liếc mắt nhìn chú lấy một cái! Thật ngầu! Càng ngày tôi càng thích chị ý!"
Daejung trừng cô: "Rốt cuộc ai nói cho bà biết cô ta là bạn gái cũ của tôi!"
Rosé chớp mắt: "Không phải chính ông nói sao?"
"Biến! Tôi không có nhắc đến nha, tất cả đều là do bà tự biên tự diễn!"
"Ai bảo ông cứ khiến người ta hiểu lầm cơ..." Rosé lẩm bẩm sau đó con giun tò mò trong bụng trỗi dậy: "Nếu không phải bạn gái cũ... vậy quan hệ của hai người là gì? Tại sao ông lại e ngại chị ấy như vậy?"
"Tôi e ngại cô ta lúc nào? Park Chaeyoung, bà có thể đừng nghĩ vớ va vớ vẫn nữa được không!" Daejung thật sự sắp bị cô dày vò chết mất.
Vì muốn tìm hiểu sự tình, Rosé liền mềm giọng trấn an: "Được rồi được rồi, vậy tôi không nghĩ lung tung nữa, tự ông khai báo đi! Rốt cuộc là sao?"
"Sao trăng gì? Trước đây cô ta từng là quản lí của tôi thôi!" Daejung quơ quơ quyển kịch bản trong tay.
Rosé trợn to mắt: "Không thể nào, chị Boram từng quản lí ông á?"
Daejung trợ mắt lại: "Làm sao, không được sao? Vẻ mặt của bà đây là sao hả?"
Rosé lắc đầu, thở dài nói: "Cái này còn đáng thương hơn so với làm bạn gái cũ..."
Tính tình Daejung dở dở ương ương thế nào đã là điều mà cả giới biết, không một trợ lý nào có thể chịu được anh ta quá một tuần. Yoo Seok có thể chịu được lâu như vậy là vì tính cách của anh ấy vô cùng tốt, vô cùng có kiên nhẫn, cho nên mới có thể ở cạnh Daejung lâu như vậy.
Biết Boram với Daejung không phải loại quan hệ đó thì Rosé thầm thở phào một hơi, nếu là thật thì thật sự là lúng túng lắm đó. Lúc này, Soyoung chỉ huy một người mang đến một cái ghế nằm siêu cấp sang trọng: "Chị Rosé, chị ngồi cái này đi!"
Ở trong đoàn làm phim, loại đãi ngộ này chỉ có nữ chính, nam chính, hoặc là những diễn viên có vị trí tương đối cao mới được hưởng thụ. Trước đây Rosé nhiều lắm chỉ được phân cho một cái ghế để ngồi nghỉ thôi, không ngờ cũng có một ngày lại được hưởng loại đãi ngộ này...
"Cám ơn nha, Youngie vất vả rồi!" Rosé nói cám ơn.
Mặc dù Soyoung vẫn luôn luyến tiếc quá khứ nhưng lúc làm việc thì cô bé vẫn rất dụng tâm.
"Có tập không?" Rosé giơ quyển kịch bản hỏi, kiên quyết thi hành mệnh lệnh cao cả của quản lí.
"Tập cái rắm! Tối qua ông đây chơi game cả đêm không ngủ! Ngủ bù cái đã! Đừng có quấy rầy tôi!" Daejung nói xong liền dùng quyển kịch bản úp lên mặt đi ngủ.
"..." Rosé im lặng thắp một nén hương cho Yoo Seok, xong rồi lại vui mừng thay cho Boram, may là chị ấy đã thoát khỏi biển khổ!
Lúc Daejung trang điểm cũng chẳng thèm dậy, ngủ thẳng tới lúc bắt đầu quay. Đạo diễn Won đã gọi mọi người tập hợp lại để quay mà con hàng này vẫn còn ngủ, Rosé không nhìn được nữa, đạp cái ghế của Daejung một cái. Lúc này Daejung mới chậm rãi tỉnh dậy.
Cảnh này là một cảnh Heejin trên đường quay về công ty bị ám sát.
Sau khi người anh trai của Song Heejin bị Chủ tịch ngu dốt dồn ép và trưởng phòng phát triển Yoon Min hại chết, Tiểu bá vương - Song Heejin trưởng thành chỉ sau một đêm, lên kế hoạch quay lại tập đoàn XX, bắt đầu cho hành trình bảo vệ sự cống hiến của anh trai và gia tộc...
Song gia gặp chuyện, Seoul liền mất đi một Tiểu bá vương. Sau khi Song Heejin quyết định đến tập đoàn tiếp nhận di ngôn thừa kế phần cổ đông của anh trai ngồi vào ghế Giám đốc điều hành, Jin Hyun cuối cùng cũng nhìn rõ được tình cảm của mình, liền dứt khoát nghĩ muốn gặp Heejin để nói rõ tình cảm trong lòng nhưng vì tiếp nhận vị trí của anh trai quá nhiều việc để Heejin xử lí, và liên tiếp nhiều lần đi công tác nước ngoài nên hai người không có cuộc hẹn nào tử tế hay cũng chỉ nói qua loa là cô lại vùi đầu vào công việc. Thế nên Hyun chỉ âm thâm ở bên chăm sóc đợi đến lúc thích hợp sẽ nói rõ với Heejin.
Thông thường các cảnh quay sẽ được quay theo tình hình, chứ không phải dựa theo mạch của nội dung. Cho nên cảnh quay ngày hôm nay nhảy thẳng đến quãng thời gian 5 năm sau, Song Heejin lập được công lớn, thậm chí còn vượt qua cả cha và anh trai, kí được hợp đồng lớn với thị trường Châu Âu, đưa tập đoàn XX vào top 10 tập đoàn doanh thu cao nhất thế giới.
Chủ tịch ngu dốt tiếp tục bị kẻ gian và Yoon Min xúi giục, bắt đều kiêng kỵ Song Heejin, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu cô phải nhượng lại số cổ phiếu đang có thậm chí còn ép Song Heejin từ chức và lấy điều này áp chế cô.
Tất nhiên Song Heejin không nghe theo. Vì vậy, trong một lần đi khảo sát những phân xưởng ở tỉnh khác, cô gặp phải tình cảnh giống y như những gì anh và mình phải trải qua, không chết trên tay kẻ thù mà lại chết trên tay... người của mình. Mà Jin Hyun trước ngày cô đi công tác có đến tập đoàn để gặp Heejin đi ăn mà Heejin lại bận họp nên Jin Hyun lái xe về vô tình ở bãi xe tầng hầm tòa nhà nghe trộm được Yoon Min thuê được ai đó còn nói sẽ thủ tiêu Heejin và em trai, nên Hyun lo lắng hỏi thăm nhân viên biết được địa điểm Heejin đi công tác âm thầm đi theo cô.
Trong khoảng thời gian khảo sát, Song Heejin thu thập được không ít tài liệu liên quan đến việc bên phòngg phát triển báo sai số liệu thực tế và phân xưởng liên quan cũng có người bắt tay để làm báo cáo khống. Trên đường quay về tập đoàn, lúc đi ngang đoạn đường ven rừng cách xa thị trấn và thành phố, mọi người thấy khung cảnh cũng đẹp nên dừng lại cắm trại nghỉ trưa thì bất ngờ bị 10 tên sát thủ tập kích. Cuối cùng cái gì nên đến cũng đến.
Lúc này trong trường quay, tất cả các nhân viên đã tập hợp đầy đủ, các phóng viên cũng bắt đầu đông lên. Người khẩn trương nhất không ai khác chính là đạo diễn Won U Jin, lần này nếu xảy ra vấn đề gì nữa thì ông ta thật muốn đập đầu tự tử luôn cho rồi! Rosé tất nhiên là không lo lắng gì, nhưng vừa nãy thấy Daejung cứ ngủ mãi, trạng thái tinh thần có vẻ không tốt lắm khiến cô cũng lo lắng theo.
"Ok! Mọi người chuẩn bị! Bắt đầu!"
Đạo diễn vừa hô ánh mắt Rosé liền lập tức thay đổi.
Xác chết của những người cùng chuyến khảo sát vô tội nằm la liệt, người thân cận bên người Heejin chỉ còn lại hai người vệ sĩ. Heejin toàn thân dính máu, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đầy sát khí, giống như một món hung khí biết đi lại, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật. Ngay lúc cô không thể chống đỡ nổi nữa thì sau lưng xuất hiện một kẻ đánh lén đang chuẩn bị tấn công cô...
"Heejin! Cẩn thận!" - Một người xông tới lớn tiếng nhắc nhở.
Nhờ sự nhắc nhở của người kia, Heejin mới có thể tránh thoát được 1 nhát dao, nhưng vừa thấy rõ được người tới là ai thì lập tức nổi giận, dùng bàn tay nhuốm máu túm lấy cổ áo của người đó: "Ai cho anh tới đây? Cút ngay cho tôi!!!"
Vẻ mặt Jin Hyun quyết liệt: "Tôi không đi! Chết thì cùng chết!"
Song Heejin ném mạnh gã ra xa, vẻ mặt giễu cợt khinh thường: "Tôi bảo cút thì cút đi! Một tên mặt hoa da phấn trói gà không chặt mà cũng muốn chết cùng tôi!"
Jin Hyun đứng lên, dùng dao nhỏ được giấu trong túi ao đâm nát cổ họng của một người, máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng nõn, trong đôi mắt chẳng còn sự nhân từ của một vị thầy thuốc nữa mà chỉ còn lại sát ý tận trời.
"Bây giờ thì sao?" Jin Hyun quật cường hỏi.
Song Heejin quay đầu đi --- Cái khoảnh khắc này trên mặt Rosé sẽ phải thể hiện vô số vẻ mặt tâm tình phức tạp.
Cuối cùng, Song Heejin chỉ thở dài: "Anh... thôi, anh đã muốn thì tôi cũng không cản... nhưng đừng hy vọng tôi sẽ phân tâm bảo vệ anh!"
Jin Hyun đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi một vệt máu trên mặt Song heejin, vẻ mặt dịu dàng lưu luyến nhìn cô --- ở nơi nguy hiểm rình rập không rõ sống chết này, Jin Hyun giống như một luồng ánh sáng le lói chiếu vào ánh mắt Song Heejin: "Heejin, tôi là người đàn ông của em, hãy để tôi bảo vệ em."
"Cắt!!!!"
Chỉ một lần liền thông qua!!! Tiếng vỗ tay ào ào như sấm dậy, các phóng viên là người vỗ tay lớn nhất. Cảnh quay này vừa là cảnh hành động vừa là cảnh tình cảm, có thể nói là vô cùng có chiều sâu, không ai nghĩ chỉ một lần đã qua.
"Trời ơi! Daejung đẹp trai chết tôi! Tôi còn tưởng lần này anh ấy diễn vai bác sĩ điển trai chân yếu tay mềm sẽ rất phá hình tượng! Ai ngờ lại tuyệt như vậy!"
"Đúng vậy đúng vậy! Lần này coi như đã lật đổ hình tượng một màu trước đây của Tiểu Yang! Có cảm giác như khả năng diễn xuất của anh ấy đã có bước tiến lớn! Bây giờ tôi chẳng thèm quan tâm nam chính là ai, tôi chỉ muốn xem cảnh của Jin Hyun nhà tôi thôi!"
"Nhất là câu nói cuối cùng --- "Tôi là người đàn ông của em ", trời ơi, thâm tình quá!"
"Tôi cũng thấy thế tôi cũng thấy thế, trước đây lúc xem phim của Daejung với mấy câu thoại như này cứ thấy thiếu thứ gì đó, bây giờ rốt cuộc đã biết --- là tình cảm! Daejung lần này đã đưa được tình cảm vào diễn xuất rồi!"
Won U Jin vô cùng kích động, tí nữa thì bật khóc, ôm chặt lấy phó đạo diễn thành một cục. Quá cảm động! Không ngờ sẽ thuận lợi như vậy! Phản ứng của các phóng viên cũng cực tốt! Khởi đầu vô cùng thuận lợi!
Trong khu nghỉ ngơi của diễn viên. Daejung đắc ý hừ hừ: "Thế nào? Tôi đã bảo là không có vấn đề gì! Mấy người cứ thích lo hão!"
Rosé khinh thường quát "Ngưng" một tiếng: "Đó là bởi vì hôm nay em zai được diễn với chị đây, nếu là người khác, lấy cái trạng thái như phân chó trát tường này của em ít nhất cũng phải NG 20 lần, tin không?"
"Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa đi! Nếu là người khác... nhiều lắm tôi cũng chỉ NG 19 lần thôi!" Daejung một nhăn nhở đáp trả. Đương nhiên là anh biết, anh có thể diễn được như thế tất cả là do Rosé! Bản lĩnh của Rosé không chỉ có mình áp diễn mà còn có thể khiến đối phương nhập vai trong nháy mắt, chỉ quay đúng một lần là qua."Chẹp, Chaeyoung, kỹ năng này của bà đúng là biến thái thật..."
"Ông mới biến thái!"
Hai người đang cãi nhau hăng say thì Yoo Seok với Cho Boram tiến vào. Yoo Seok vô cùng kích động, vui vẻ đưa đồ ăn thức uống cho Daejung: "Không tệ không tệ, hôm nay tiêu Yang biểu hiện quá tốt! Hoàn toàn vượt qua dự đoán của anh! Nhất định phải giữ vững phong độ đấy!"
Thấy Daejung được khen ngợi, Rosé mất hứng, dùng vẻ mặt như bé con đòi kẹo nhìn Boram: "Chị Boram, em thì sao?"
Mặc dù Boram không kích động như Yoo Seok, nhưng vẻ mặt cũng rất hài lòng: "Không tồi, nhưng đừng có vội thỏa mãn, lát nữa mới là cảnh bước ngoặt."
"Dạ~!" --- Hai chữ "không tệ" đã đủ để Rosé thỏa mãn.
Daejung liếc Boram một cái, sau đó quay đầu đi nhỏ giọng lầm bầm: "Không ngờ mấy năm không gặp, cọp cái lại học được cách nói năng dịu dàng! Trước kia chưa từng thấy cô dịu dàng với tôi như thế lần nào!"
Lúc này, Boram mới thèm nhìn anh ta lấy một cái, mặt không đổi sắc nói: "Đổi vị trí mà nghĩ xem, nếu như cậu là tôi lúc đó, vậy cậu có thể dịu dàng nổi không?"
"..." Giang Mục Dã nghẹn họng. Đậu mé! Lúc đó anh thật sự oái ăm như thế sao? Hình như... hình như đúng là như vậy... bây giờ cũng không khá khẩm hơn được là bao... Nếu như anh là Cho Boram thì anh chắc cũng sẽ tự tế mình lên mất...
Lúc này phía bên ngoài, tất cả các phóng viên đều nhao nhao lên muốn được phỏng vấn Rosé với Daejung. Đạo diễn không còn cách nào khách đành tỏ ý sau khi quay xong sẽ sắp xếp cho bọn họ phỏng vấn, như vậy mới dẹp yên được đám người...
Nghỉ ngơi một lát, cảnh quay thứ hai bắt đầu. Tại sao lại nói chọn cảnh quay này làm bước ngoặt của bộ phim?
Bởi vì nó là cảnh ngược nhất của bộ phim, là cao trào của toàn bộ nội dung, là bước ngoặt trọng yếu nhất của việc Song Heejin trở thành hồ ly tinh. Không chỉ có thế, nó còn ảnh hưởng trực tiếp tới việc nhìn nhận hình tượng nhân vật Song Heejin sau này sẽ như nào trong mắt khán giả.
Bởi vì bên kia tận 10 sát thủ được qua đào tạo chuyên giết người không gướm tay, lần bị ám sát này cô và anh có thể khó bảo toàn mạng. Cô trơ mắt nhìn các nhân viên đi cùng bị vạ lây, trơ mắt nhìn em trai bảo bối, cũng là thư kí theo cô học hỏi để sau này tiếp nhận số cổ phiếu trong tay cô, bị những kẻ máu lạnh kia bắn xuyên đầu.
Song Heejin cùng Jin Hyun và hai người vệ sĩ dùng hết sức bình sinh để chống trả. Bởi vì các cha và anh đều là đi công tác rồi gặp tai nạn khiến Heejin nghi ngờ và tâm lúc nào cũng đề phòng mà giấu hai khẩu súng ở hai bên túi áo nên lần này Heejin mới có thể chống trả. Do tập trung ở phía trước mà Heejin không để ý có kẻ bên trái bắn lén làm cô bị thương một bên vai cùng lúc đó phía trước có kẻ định bắn cô nhưng Jin Hyun phát hiện chạy thật nhanh lại ôm cô đỡ phát súng đó, cô trơ mắt nhìn người mình yêu bị bắn không thương tiếc.... Trước khi Jin Hyun buông xuôi nhắm mắt, hai người vệ sĩ yểm hộ cho cô, cô chỉ kịp kéo anh vào bên góc xe nghe anh thì thào...
"Kiếp này.... anh đã.... bỏ lỡ em, không cho... em m..một tình yêu hoàn hảo.."
"Hyun, đừng nói nữa... đừng nói"
"Đừng... đau lòng....em.. phải....sống...nhất định...phải sống thật tốt...! và....nhớ...đề phòng...Yo..on Mi..n"
"Khôngggg! Jin Hyun, mở mắt cho emmmm, Anh mở mắt nhìn em.....!"
Sợi dây chống đỡ cuối cùng trong lòng Song Heejin đã đứt, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh hoảng, cô thẫn thờ ngồi nhìn thi thể trong tay chảy đầy máu gào lên một tiếng tuyệt vọng: "AAAAAAA..."
Hai dòng lệ nóng lăn xuống gò má dính đầy máu... Cảnh này Rosé diễn nhập tâm đến nỗi khiến tất cả phải nín thở theo dõi, bọn họ dường như đã bị cô lôi vào dòng cảm xúc của Song heejin.
Cảnh tiếp theo, Song Heejin tạm thời cầm máu bên vai cầm súng lên, điên cuồng giết những tên sát thủ còn lại. Bởi vì khí thế của Song Heejin quá mức khủng bố, chấn nhiếp toàn bộ kẻ địch, 6 tên còn sót lại nhanh chóng bỏ mạng dưới súng của cô... Đoạn này Rosé không sử dụng diễn viên đóng thế, mà tự mình diễn, tâm trạng hỗn loạn tuyệt vọng kết hợp với những động tác võ thuật đẹp mắt tạo nên một khung cảnh bi tráng vô cùng.
Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc,chỉ còn lại hai người sống sót cuối cùng - Song Heejin và 1 người vệ sĩ. Máu tươi rải khắp nơi, xác chết nằm la liệt... Song Heejin lảo đảo che ngực, kiệt sức quỳ xuống đất thở hổn hà hổn hển. Dặn người vệ sĩ đó nghỉ mệt sau đó gọi người đến dựng lên 1 tai nạn xe toàn bộ đều chết. Cô cố gắng đi tới bên cạnh người kia, đem đầu gã lên trên đùi mình, thay gã lau đi những vết bẩn trên mặt --- Vẻ mặt hoàn toàn chết lặng.
Khoảng lặng này là lúc lên phim sẽ được biên tập dàn dựng đan xen những cảnh quay về kỉ niệm trước kia của hai người, nhưng mà nhờ khả năng diễn xuất của Rosé, tất cả mọi người dù không nhìn thấy những cảnh kí ức đan xen đó cũng không cảm thấy khoảng lặng này có gì không ổn. Không những thế mà còn dựa vào biểu cảm của cô mà cùng cô nhớ lại những kỉ niệm với Jin Hyun kể từ khi hai người họ gặp nhau...
Một lát sau, cảnh hồi tưởng ngừng lại. Ánh mắt trống rỗng của Song Heejin bỗng nhiên chuyển động, nhìn về phía xa xăm ---- Cái nhìn kia, tựa như nhìn xuyên qua cánh đồng, xuyên qua đồi núi ngàn dạm, hướng thẳng tới Seoul thành phố phồn hoa, lại xuyên qua cửa kính tiến vào bên trong gian phòng xa hoa lộng lẫy rồi dừng lại trên người Chủ tịch ngu ngốc và trưởng phòng phát triển thâm tàn, độc ác....
Phảng phất như có một trận gió xen lẫn máu tanh thổi mạnh tới, Song Heejin nâng cằm lên, nhắm hai mắt lại. Qua một lúc lâu, đôi mắt đỏ ngầu như máu của nàng chậm rãi mở ra, như cánh hoa đào nở rộ trong mùa đông giá lạnh. Quỷ dị nhưng lại đẹp đến nao lòng.
Cái khoảnh khắc đó, vị giám đốc hết lòng vì tập đoàn đã tan biến thay vào đó là một thế hệ hồ ly tinh mang trong lòng đầy oán hận và căm phẫn được sinh ra.
Cha của cô, anh trai cô, em trai bé bỏng của cô, vệ sĩ của cô, người cô yêu... tất cả đều chết tại đây... nhưng vị Chủ tịch mà cô, mà Song gia nguyện trung thành lại từng bước một đẩy người thân và cô vào chỗ chết...
Cái tập đoàn này, sự trung thành này còn có cái gì đáng giá để cô bảo vệ??? Nếu đã như vậy... vậy thì... phá hủy đi!
Sự đau buồn cùng hận thù tột cùng của Song Heejin, Rosé chỉ dùng một nụ cười hắc hóa đã có thể diễn tả toàn bộ.
Toàn phim trường lặng ngắt như tờ. Cho đến khi cảnh quay kết thúc, mọi người vẫn không phát ra chút thanh âm nào, thậm chí không dám thở mạnh, rất sợ sẽ quấy rầy đến linh hồn tuyệt đẹp đang đau buồn kia.
Có người còn đỏ hốc mắt, nước mắt chảy ra mà cũng không biết. Cho đến khi đạo diễn Won ra hiệu cảnh quay kết thúc, mọi người mới giật mình tỉnh lại từ cảm giác đau buồn.
"Ôi trời, không ngờ tôi chỉ đứng xem ở hậu trường thôi mà cũng khóc!"
"Ô ô ô, tôi cũng khóc tôi cũng khóc! Trái tim nhỏ bé của tôi, thật đau lòng quá! Jin Hyun của tôi! Bác sĩ Jin của tôi chết rồi!"
"Kĩ năng diễn xuất của Rosé quá trâu. Đệch! Bây giờ tôi mới biết hóa ra mấy tin đồn trước kia chỉ là nhảm nhí! Cũng hiểu rõ tại sao Won U Jin lại bất chấp ý kiến dư luận mà chọn cô ấy!"
"Tại sao Rosé không phải nữ chính? So với Lee Hyeon miệng đầy nhân nghĩa nhưng bánh bèo kia thì nhân vật Song Heejin này có chiều sâu hơn nhiều!"
...
Phòng hóa trang sau hậu trường.
Sau khi tẩy trang xong, cảm giác bi thống, tiêu điều của Rosé vẫn chưa tan hết, đến nỗi Soyoung đến đưa cơm cũng không dám tới gần cô. Lúc này, đột nhiên Daejung đẩy cửa đi vào thấy thế đành bảo: "Để cơm đó đi, đừng để ý cô ấy, một lát là tốt thôi."
"Vâng." Soyoung lúc này mới bỏ hộp cơm xuống co giò chạy --- Bộ dạng này của Rosé thật đáng sợ, cứ như bị ai nhập vào.
Chừng năm phút sau, Rosé giải trừ trạng thái nhập hồn, tỉnh táo lại. Duỗi người, vặn cổ một cái, ai oán nói: "Mẹ kiếp! Lần này nhập vai sâu quá, suýt chút nữa không ra được!"
Daejung trầm mặt: "Thôi đi bà? Người khác diễn đến trình độ này có khi vài tháng còn chưa ra được! Ai đen thì ám cả đời mà phát điên! Bà chỉ dùng có tiếng đã bò ra được, thế là giỏi lắm rồi!"
Cảnh quay kia, Daejung vẫn đang trong trạng thái "chết" nên không được tận mắt nhìn thấy, mới lúc nãy còn cố ý đi xem cảnh quay lại, mẹ nó, quá rung động! Cái cảnh Song Heejin lau mặt cho Jin Hyun cũng suýt chút nữa khiến anh nghĩ rằng Rosé yêu anh đến sông cạn đá mòn!
"Xì, chị Boram của tôi đâu? Tôi còn chưa hỏi đánh giá của chị ấy đây!" Rosé nóng ruột hỏi.
Vừa dứt lời thì Boram đẩy cửa đi vào, nhìn đồng hồ một cái, vẻ mặt vội vã nói: "Rosé, buổi chiều tôi phải về công ty, một mình em không có vấn đề gì chứ?"
"Ah? Chị phải đi rồi!" Rosé có chút mất mát.
"Bởi vì ở đây đã không cần tôi nữa rồi." Hiếm khi Boram lộ ra một nụ cười.
Rosé nghe vậy thì chấn động, không thể nghi ngờ, đây chính là sự tín nhiệm cùng công nhận lớn nhất đối với cô! "Vậy chị cứ bận chuyện của chị đi! Em sẽ tự lo thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời!"
"Ừ, có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi."
"Dạ, để em tiễn chị!"
Rosé tiễn Boram về xong quay trở lại, Daejung khinh bỉ: "Nhìn cái bộ dạng nịnh hót của bà kìa!"
Rosé cũng trả lại cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ: "Hừ hừ, đang ghen tị quan hệ tốt đẹp của tôi với chị Boram chứ gì! Nhắc tới tôi còn muốn cảm ơn ông đấy, có thử qua một tên cặn bã như ông, nên chị ấy mới càng quý trọng bé ngoan biết nghe lời như tôi đây!"
Daejung cười lạnh một tiếng, biểu tình như thể đang nói Rosé, bà quá ngây thơ rồi: "Bà cứ đắc ý đi! Khổ sở đang chờ bà ở phía sau đấy! Bà cho là Boram kia hiền lành như vẻ ngoài của cô ta sao? Đến lúc bị hành hạ cho kêu cha gọi mẹ thì đừng trách tôi không nhắc nhở bà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro