Bệnh của tôi chỉ có em mới chữa được!
"Ừ biết, chờ chút nữa tôi qua." Lisa bình tĩnh không một gợn sóng nói.
Nhưng, Rosé ở đầu dây kia lại sửng sốt, "Hả? Cái gì? Chị muốn tới?!"
"Làm sao, có vấn đề?" Lisa hỏi ngược lại, giọng đã hơi lạnh.
"Không... không có..." Cách Lisa nói cứ như thể đó là điều đương nhiên, khiến cô không biết phải phản bác thế nào.
Thấy Rosé nhận điện thoại xong thì vẻ mặt xoắn xuýt, Daejung thò đầu ra hỏi, "Sao thế? Ai gọi vậy?"
"Dì của ông, chị ấy nói lát nữa sẽ qua đây..."
"Bà nói gì?" Muỗng canh trong tay Daejung rơi "cạch" một tiếng xuống đất, sau đó làm bộ vô cùng đau khổ chỉ tay về phía cô lên án: "Park Chaeyoung, thế mà bà dám nói không có gì mờ ám với dì tôi, hai chúng ta ăn cơm mắc mớ méo gì mà bà gọi tên đó đến?"
"Ông bình tĩnh chút đi, đừng có hơi tí là xù lông có được không?" Rosé nhức đầu liếc DAejung: "Tôi gọi chị ta tới lúc nào, vừa rồi chị ấy hỏi tôi ở đâu thì tôi trả lời đang làm tiệc đón gió tẩy trần cho ông, sau đó chị ấy nói muốn qua đây, chắc nghĩ là trưởng bối thì nên quan tâm ông một chút cho nên mới cùng nhau ăn bữa cơm thôi? Cũng hợp logic mà!"
Daejung cầm chén ném: "Hợp cái rắm! Bà thấy Lalisa là cái loại trưởng bối hòa ái dễ gần sao? Còn ăn cơm với tôi! Mẹ tôi muốn mời cô ta ăn bữa cơm còn phải xếp lịch trước nửa năm! Câu "méo cần quan tâm đến bố con thằng nào hết" chính là để miêu tả cô ta đấy!"
Rosé không nhịn được ném một cái gối qua: "Ông là cái đồ trẻ trâu, người ta đột nhiên quan tâm ông một chút thôi chứ có gì đâu! Sao ông cứ đem tôi với Lisa kéo vào một chỗ thế, nhìn tôi với chị ta giống như loại người có thể ở chung với nhau chắc?"
Daejung lầm bầm: "Đây là trực giác đàn ông... bà thì biết cái gì!"
Hai người đang đánh nhau hăng say thì tiếng chuông cửa reo lên.
Rosé trợn mắt cảnh cáo Daejung tí nữa đừng có mà ăn nói lung tung, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.
Vừa mới mở cửa ra, ánh mắt Rosé đã sáng lên, bởi vì bên cạnh Lisa chính là bánh bao nhỏ.
Mingie vừa thấy cô đã giơ đôi tay ngắn một mẩu nhào tới, trong lòng Rosé cũng mềm nhũn, vội vàng ôm lấy: "Bảo bối, con cũng tới nữa! Vừa nãy cô còn đang buồn vì nghĩ tối nay không được ăn tối với con!"
Daejung hết nhìn Rosé đang ôm Mingie, lại liếc nhìn người đang dùng ánh mắt cưng chiều nhìn hai người họ - Lalisa, thế quái nào lại có cảm giác một nhà ba người là sao.
Daejung cũng không ngờ được quan hệ của Rosé với Mingie lại hòa hợp như vậy.
Phải biết rằng Mingie còn khó gần hơn cho cha nó đấy!
Đến ngay cả thái độ của Lalisa với Rosé cũng quá quỷ dị.
Coi như là vì Mingie thì lấy tính cách của Lalisa cũng không có khả năng thua thiệt chính mình mà sống cùng một người phụ nữ xa lạ trong một mái nhà...
"Này này này, đừng có bỏ quên tôi, còn có tôi đây này!" Hansin cầm hai chai rượu chui vào.
Nhìn ba người Manoban gia tới, Rosé lập tức cho Daejung một cái ánh mắt ý nói: "Nhìn đi, rõ ràng chỉ là trưởng bối quan tâm đến vãn bối thôi mà, ông cứ thích nghĩ bậy".
"Dì, dì hai, Mingie cũng tới rồi, mau vào..." Cho dù không vui đến thế nào thì Daejung cũng chỉ có thể ngoan ngoan mời ba người họ tiến vào.
Ai cũng vì bối phận anh nhỏ...
Sau khi ba người họ đến thì Daejung lại không có việc gì làm.
Lisa mời đầu bếp Pal Hoshi tới làm tiệc, Hansin vác theo từ nhà hai chai rượu ngon, Mingie chiếm đoạt Rosé.
Năm người cứ thế nhập tiệc trong bầu không khí quỷ dị.
May mắn còn có Hansin nên cũng không đến nỗi im lặng, mọi người cứ thế vừa ăn, vừa trò chuyện câu được câu không.
"Đến, hoan nghênh đại minh tinh của chúng ta về nước, dì Hai kính cháu một ly!"
"Cháu cám ơn!"
"Đúng rồi, lúc nãy còn chưa kịp hỏi, sao cháu lại quen Chaeyoungie vậy?" Hansin làm bộ như lơ đãng hỏi, thay chị gái thám thính tin tức.
Nghe thế, sắc mặt Daejung không được tốt lắm, tựa như không muốn bàn luận về cái chủ đề này, hàm hồ trả lời: "Quen lúc đi du học, cháu với cô ấy là bạn cùng trường."
Hansin híp mắt, sâu xa nói: "Dì thấy không đơn giản như vậy đâu nhỉ? Chẳng lẽ là cháu theo đuổi cô ấy xong chán thì đá cô ấy? Dẫu sao thì phụ nữ bên cạnh cháu không phải mẹ thì chỉ có thể là bạn gái cũ!"
Daejung: "..."
Rosé phốc một cái bật cười, giơ ngón tay cái với Hansin: "Han tổng, đúng là có con mắt tinh tường!"
"Hà hà hà, xem ra là dì Hai đoán đúng rồi nha!" Hansin đắc ý, quả nhiên trên thế giới này không có chuyện mình không đoán được, chậc chậc.
"Chỉ đúng một nửa!" Daejung xanh mặt phản bác.
"Ồ? Đúng một nửa là sao?" Hansin khó hiểu.
"Cô ấy đúng là bạn gái cũ của cháu, nhưng mà là cô ấy theo đuổi cháu cũng là cô ấy đá cháu!" Daejung vừa nói vừa dùng ánh mắt oán phụ nhìn Rosé.
Vừa dứt lời, con mắt lạnh lùng của Lisa - đang giúp Mingie cắt thịt bò beefsteak chợt lóe lóe mà không ai phát hiện.
Ngay cả Hansin cũng sững sờ, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cô đoán sai, vì thế "ba" một cái, hai tay đập lên bàn, kích động nói: "Không thể nào? Thật hay đùa vậy? Cái này không khoa học!"
Lúc Rosé ở nước ngoài có phóng đãng tới mấy cũng không thể bằng Daejung được nên Hansin cho rằng giữa hai người chắc chắn là Daejung nói lời chia tay trước, ai mà ngờ được...
Daejung tức giận đâm đâm một miếng sườn nướng: "Không tin thì dì đi mà hỏi cô ấy!"
'Đang yên đang lành tại sao lại nói đến vấn đề này?' Rosé khó hiểu: "Chỉ đơn giản là ngoài ý muốn thôi!"
Hansin từ đơn giản là vì chị gái thăm dò tin tức giờ đã hoàn toàn nổi máu bát quái, tò mò không dứt: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi! Mau mau!"
Daejung ngậm chặt miệng không nói.
'Thân là một trưởng bối ai lại hóng hớt chuyện của tiểu bối như cái gã này không?'
Rosé thấy sắc mặt khó coi của Daejung nên cũng không muốn anh ta mất mặt trước các trưởng bối liền nói: "Không có gì đâu, lúc ấy trong trường có nhiều cô gái thích anh ta, tôi cũng chỉ là một người trong số đó thôi, sau này tôi phát hiện cậu ta cũng không giống những gì tôi tưởng tượng nên chia tay!"
Lời của Rosé cũng không có gì khác thường, nhưng Hansin biết chuyện không hề đơn giản như vậy, nếu không thì Daejung đã không bày ra vẻ mặt kia.
'Chẹp, lát nữa chuốc ít rượu xem có khai ra hay không.'
Bởi vì có Mingie ở đây, nên tối nay Rosé không uống rượu, ăn xong ngồi trên bàn ăn cũng có chút nhàm chán vì vậy xin chỉ thị của La đại boss: "Lisa, tôi có thể mang Mingie đi chơi game không?"
Lisa gật đầu: "Đi đi."
Cách chị nói chuyện với Rosé nhìn thì không có gì bất đồng nhưng lại khiến người ta có loại cảm giác dịu dàng hơn so với những người khác.
Daejung ai oán, kia rõ ràng là máy chơi game của anh, là anh cố ý mang máy chơi game xịn nhất về, thế mà cô lại xin phép một người phụ nữ không liên quan rồi lại mang một người con gái khác đi chơi!
Dẫu cho người con gái kia mới có năm tuổi cũng không được!
Hai tiếng sau, Hansin vinh quang hi sinh, trước khi gục vẫn không thể thành công moi được nửa chữ từ miệng thằng nhóc Daejung kia.
Thật ra thì lúc này Daejung cũng đã thoi thóp, nhưng biết Hansin muốn moi thông tin từ miệng của mình nên mới cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ.
'Có một bà dì thích làm bà tám như vậy cũng thật là....'
Daejung mơ hồ nhận ra Hansin nhất quyết phải tìm hiểu chuyện này còn vì nguyên nhân khác, chỉ có điều lúc này đầu óc của cậu đã nhuyễn như hồ, không còn sức nghĩ cái gì nữa.
Trên bàn cơm lúc này chỉ còn duy nhất Lisa được coi là còn tỉnh táo.
Lisa gọi điện kêu quản gia tới đón Hansin về sau đó đứng dậy đi về phía phòng khách.
Chỉ thấy trên màn hình máy chơi game là chữ "Winner" to tướng, Rosé với tiểu ma vương đang nằm phơi bụng ngủ thẳng cẳng trên ghế sofa.
Lisa nhẹ nhàng bước tới.
Nhìn cô gái đang ôm bánh bao nhỏ mềm mềm ngủ say sưa, khiến người ta có cảm giác muốn buông bỏ tất cả những danh lợi quyền thế, cứ như thế cùng cô lẳng lặng ngủ yên đến thiên hoang địa lão.
Trong phòng ăn, Daejung trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy Lisa hơi nghiêng người về phía Rosé, càng ngày càng gần... vì vậy nhất thời tỉnh rượu.
Lisa suýt chút nữa thì không kìm lòng được mà hôn cô gái còn đang say ngủ, bất quá lại dừng lại ngay khắc cuối cùng, quay về hướng Mingie, nhẹ nhàng gọi nhóc dậy.
Bánh bao nhỏ nhập nhèm xoa xoa con mắt còn đang ngái ngủ, trên đầu có một chỏm tóc dựng lên, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ so với bình thường càng ngốc nghếch đáng yêu hơn.
Lisa xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc: "Con có thể tự đi không?"
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Lisa lộ ra vẻ hài lòng, sau đó cúi người đem Rosé vẫn đang ngủ yên nhẹ nhàng ôm lên, nhìn xuống bánh bao nhỏ nói: "Đi thôi."
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đi theo phía sau Appa, không hề cảm thấy có gì không ổn.
Daejung: "...?!"
Daejung dùng sức dụi mắt một cái, 'Nhất định là mình say nên nhìn thấy ảo giác rồi đúng không? Nhất định là như thế! Động tác của Lalisa sao lại khó tin như vậy? Cô ta để quản gia đến đón em gái ruột, đánh thức con gái ruột dậy nhưng lại không đánh thức Rosé, thậm chí còn tự mình ôm cô về?'
Trơ mắt nhìn Lisa ôm Rosé cùng với bánh bao nhỏ lẽo đẽo bám theo rời đi, Daejung vẫn ngồi ngẩn ra ở chỗ cũ, cuối cùng ngã quỵ trên bàn ăn, rốt cuộc là không nhịn được mà gục ngã...
Manoban gia.
Bánh bao nhỏ muốn ngủ cùng Rosé.
Lisa: "Người lớn cần sự thoải mái mới ngủ ngon."
Bánh bao nhỏ giơ năm ngón tay, ý là nhóc mới có năm tuổi.
Lisa gật đầu một cái: "Tốt lắm, con cũng biết con không còn là đứa bé ba tuổi nữa mà đã là năm tuổi, năm tuổi là người lớn rồi, bây giờ thì tự về phòng mình ngủ đi."
Bánh bao nhỏ: "!!!"
Sắc mặt Lisa vô cùng nghiêm túc: "Con có muốn cả đời làm bảo bối của cô Chaeyoung không? Appa cùng lắm chỉ có thể giữ cô ấy ở lại thêm ba tháng, nếu trong ba tháng không thể cưới cô ấy thì cô Chaeyoungie của con sẽ rời đi mãi mãi."
Bánh bao nhỏ vừa nghe đã đổi sắc mặt, tủi thân bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lưu luyến không thôi nhìn Rosé, rốt cuộc quay đầu bước đi.
Lisa nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù bánh bao nhỏ là trợ lực lớn nhất của anh, nhưng đồng thời cũng là trở ngại lớn nhất, may mắn là đã thuyết phục được con bé rồi.
Lisa đặt Rosé lên giường, cởi giầy cho cô, sau đó gọi nữ giúp việc lên thay đồ giúp cô.
Rosé trong lúc mơ màng cảm giác được bản thân được đặt lên một cái giường mềm mại, trước giường còn có một bóng người mờ ảo...
Cô mơ hồ đưa tay ra hướng có cái bóng quen thuộc, "Ưm, La... Lisa, chị lại mộng du à?"
Lisa được cô chủ động đụng chạm thì sửng sốt một chút, ngay sau đó đặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé ấm áp: "Ừ."
Rosé cau mày lầm bầm: "Đây là bệnh... phải trị..."
Lisa cười khẽ, hôn lòng bàn tay cô: "Chỉ có em mới có thể trị."
Đêm khuya, tại phòng quan hệ công chúng của Công ty YG.
Kang Dae-sung đang bị scandal uống rượu lái xe đâm người của Lee Ahreum làm cho sứt đầu bể trán thì di động cá nhân đột nhiên vang lên.
Anh vốn không nhịn được mà định tiện tay ném đi, nhưng khi nhìn thấy rõ tên người gọi tới là ai thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lập tức xoay người ngồi thẳng, luốn cuống tay chân nhận điện thoại -----
"Alo, La đổng, thật xin lỗi! Chuyện này chúng tôi đang xử lí, chậm nhất là đến tối mai là có thể giải quyết!"
"Chuyện gì?" Đầu bên kia di động vang tới thanh âm hời hợt của một người đàn ông.
"À thì? Chính là chuyện Lee Ahreum uống rượu... không phải ngài tìm tôi vì chuyện này sao?" Đầu óc cậu mơ hồ, chẳng lẽ nửa đêm đại Boss gọi tới không phải để hỏi tội sao?"
"Không phải."
Daesung nhất thời thở phào nhẹ nhõm, anh bận đến ngu người rồi, La Boss thường không nhúng tay vào công việc của YG, cho dù lần này có liên quan đến Lee Ahreum thì trong mắt bọn họ là chuyện lớn nhưng trong mắt Lalisa chỉ sợ còn không để ý tới đi.
'Cho nên, lúc này đại Boss đích thân gọi điện tìm mình là có chuyện gì?'
Daesung ngày càng bất an: "Vậy ngài tìm tôi có chuyện gì?"
"Trong hai mươi tư giờ, khiến Han Jiun cút ra giới giải trí." Lisa trực tiếp hạ một mệnh lệnh.
"Han Jiun? La Đổng, xin hỏi là Han Jiun nào?"
"Cty Fj."
Đầu bên kia di động vừa dứt lời, Daesung kinh ngạc, chính là Han Jiun vẻ ngoài dung tục nhưng lại được FJ buff lên thành "Đệ nhất mỹ nữ giới giải trí - Han Jiun sao?
'Thế mà tưởng đại nhân vật nào!'
Daesung lấy làm khó hiểu, nhưng không dám hỏi nhiều thêm một chữ, chỉ đáp: "Vậng thưa La đổng, tôi đã biết! Theo tôi biết thì gần đây Han jiun cùng với FJ đang chèn ép một nữ nghệ sĩ, đối phương cũng không phải người hiền lành, trong tay nắm không ít chuyện xấu của Han jiun, thậm chí còn biết mượn dao giết người, giao bằng chứng cho "đoàn đội bát quái" của công ty chúng ta. Bình thường Han Jiun lại đắc tội quá nhiều người, scandal lần này xem chừng cô ta cũng khó thoát thân, nhưng muốn ép cô ta rời giới giải trí thì còn cần thêm một cây đuốc!"
"Âm thầm làm việc." Lisa dặn dò.
"Dạ, La đổng yên tâm!"
Cúp di động, Kang daesung lập tức đem mọi chuyện trong tay giao cho Phó phòng , sau đó tự mình giả quyết công việc La đổng giao cho.
Chuyện này thật ra cũng không có gì khó khăn, để anh đích thân ra tay thì chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu. Trước mắt thì nghệ sĩ bị Han jiun chèn ép đã hoàn thành 80% công việc rồi, anh chỉ cần kích thêm một mồi nữa là được.
'Chỉ có điều là một nghệ sĩ hạng hai như cô ta đã làm cái gì để khiến đại Boss đích thân hạ lệnh phong sát?'
Kang daesung có muốn đoán kiểu gì cũng không đoán được. Mục đích thật sự của Lalisa không phải là Han jiun mà là một người so vớiHan Jiun còn không có danh tiếng bằng, người mà đến tên anh cũng không nhớ được --- diễn viên mới Rosé...
Buổi sáng hôm sau...
Sau khi tỉnh dậy, Rosé có chút ngẩn ra, sao cô lại nằm ở Manoban gia?
'Mình nhớ rõ ràng hôm qua mình với cục Mandoo chơi game liên tục hai tiếng đồng hồ, sau đó mệt quá liền ngủ luôn trên ghế sofa nhà Daejung mà...'
Đang mơ màng, cửa sổ đầu giường đột nhiên bị đập "Ầm" một cái.
Rosé sợ hết hồn, vội vàng bò dậy xem chuyện gì xảy ra.
Cô đẩy cửa sổ ra sau đó thấy một cái đầu vàng rực rỡ phía dưới...
Rosé đầu đầy hắc tuyến: "Yang Daejung, ông làm cái trò gì vậy?"
Một Daejung luôn luôn chú trọng hình tượng thì giờ phút này lại vẫn mặc bộ quần áo tối qua, giờ đang nhăn nhăn nhúm nhúm, tóc tai cũng rối tung, nóng nảy nói: "Chaeyoung, bà xuống đây cho tôi! Tôi có chuyện tìm bà! Mau lên!"
Rosé nhức đầu, thở dài. Cô biết ngay mà "con hàng" này mà biết cô ở đây là y như rằng có chuyện xảy ra, mới sáng sớm đã chạy đến đập cửa sổ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro