Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bây giờ cô ta đã bị Lalisa nuôi thành một kẻ tàn phế rồi!

Phía bệnh viện cũng đã điều động trong kho máu của các bệnh viện khác tới đây với tốc độ nhanh nhất, đồng thời Annie và Oh Dal cũng đã chạy tới đây.

Lúc đầu bác sĩ không đồng ý để Annie vào nhưng không biết Oh Dal nói gì với bác sĩ đó, bác sĩ lập tức để Aninie vào.

Rosé lo lắng chờ đợi bên ngoài, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Rh - âm tính, người có nhóm máu này thật sự rất ít, e là khắp Seoul cũng chẳng có mấy người, những người được ghi trong danh sách thì lại càng ít hơn.

"Chuyện này là sao?" Oh Dal nói chuyện với bác sĩ xong liền bước tới trước mặt Rosé.

"Camera rơi xuống... Chị ta cản lại giúp muội..." Sắc mặt Rosé trắng bệch, cười khổ nói: "Cái tên khốn này không tự biết tình trạng của mình à! Cứ thích cậy mạnh!"

Oh Dal nhìn Rosé rồi khẽ thở dài một tiếng. Biết thì sao, nhìn thấy người mình thích gặp nguy hiểm, cho dù biết có lẽ mình sẽ gặp phải nguy hiểm hơn nhưng cũng không thể bỏ mặc...

"Cạch" một tiếng, cửa phòng cấp cứu lại mở ra lần nữa, sắc mặt cô y tá lại càng khó coi hơn, đồng thời cũng báo tin dữ: "Đã sử dụng hết máu dự trữ! Huyết áp của bệnh nhân đang giảm xuống nhanh chóng... Mọi người có quen biết ai có nhóm máu này không?"

Sắc mặt Rosé lập tức trắng nhợt...

Đúng vào lúc này, một tràng tiếng bước chân trầm ổn vang lên sau lưng, tiếp theo đó là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: "Dùng máu của tôi!"


Rosé kinh ngạc quay lại nhìn người phía sau: "Lisa..."


"Vậy thì nhanh vào đi!" Y tá nghe vậy liền vội vàng thúc giục.

Tình hình khẩn cấp nên Lalisa cũng không kịp nói gì với Rosé, chỉ nhẹ nhàng ôm cô một cái để an ủi: "Đừng lo lắng quá, không có việc gì đâu."

Nói xong liền đi theo y tá vào phòng cấp cứu.

Oh Dal nhìn bóng lưng Lalisa, đôi mắt sau lớp kính bỗng lóe lên một tia sáng trắng.

"Gì vậy! Trùng hợp vậy sao? Dì cả tôi cũng có nhóm máu gấu trúc..." Yang Dae-jung kinh ngạc lẩm bẩm, sao anh còn không biết việc này.

Rosé cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, chân mày cô càng cau chặt hơn nhìn chằm chằm về phía cửa phòng cấp cứu.

Cô không ngờ Lalisa lại đột nhiên tới, rồi lại còn trùng hợp đến nỗi có cùng nhóm máu với Woon YooNa.

Woon YooNa và Lalisa đồng thời vào phòng cấp cứu, Rosé ngồi thừ người trên băng ghế ở ngoài, Yang Dae-jung thì đứng cạnh cô, còn Oh Dal thì gọi điện ở phía cuối hành lang, bầu không khí cứ thế nặng nề dần.

Thời gian chậm chạp trôi qua, vô cùng gian nan...

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng đã mở ra lần nữa.

Rosé lập tức đứng lên bước tới hỏi: "Bác sĩ, thế nào rồi?"

Cả người bác sĩ ướt sũng mồ hôi, mệt mỏi trả lời: "Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm rồi."

Sau đó Annie cũng đi ra, mặt cô cũng đầy mồ hôi, quần áo còn vương mấy vết máu: "Anh Yeong đừng lo, may mà có La đổng giúp đỡ, chị YN đã không sao rồi!"

Lúc này, có hai cô y tá đẩy Woon YooNa ra khỏi phòng cấp cứu đi về phía phòng bệnh.

Thấy Woon YooNa không sao thì các dây thần kinh căng cứng của Rosé cũng được thả lỏng, nhưng chưa được bao lâu lại lập tức căng thẳng trở lại, lo lắng ngó đầu nhìn vào trong: "Vậy Lalisa đâu?"

Vừa dứt lời, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên từ bên trong, Lalisa cũng đi ra ngoài.

Chắc là vì rút quá nhiều máu nên khuôn mặt chị có vẻ tái nhợt, áo khoác ngoài trên người đã được cởi ra chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, ống tay áo được xắn lên cao, ngón tay chị đè lên chỗ đâm kim lấy máu.

Rosé vội vàng chạy tới đỡ: "Chị không sao chứ? Có bị váng đầu không?"

Thấy máu đã ngừng chảy, Lalisa buông miếng bông ra, đưa tay xoa tóc cô: "Không yếu ớt vậy đâu."

Rosé vừa cẩn thận dìu Lalisa vừa hỏi: "Sao chị lại biết được chuyện phía em..."

"Teak So gọi điện cho chị." Lalisa trả lời.

"Cái tên này..." Rosé nhìn sắc mặt tái nhợt của Lalisa mà đau lòng không thôi: "Về nhà em sẽ làm đồ ăn ngon bù lại cho chị..."

Yang Dae-jung vất vả làm chân lái xe lại còn bị ngược đãi bằng thức ăn cho chó ở bên cạnh: "..."

"Tôi thì sao, tôi thì sao! Khổ sở làm tài xế cho bà, đã thế bảo bối vừa mua giờ lại còn bị dính đầy máu thì tính sao!"

Với bạn trai cũ hay bạn trai hiện tại đều ân cần như thế, chỉ có mình anh là chó thôi phải không!!!

Rosé lấy một chùm chìa khóa xe từ trong túi ra: "Cảm ơn, ông cứ lái tạm Tiểu Bạch của tôi trước đi, lát nữa tôi sẽ đi rửa xe cho ông, chờ đóng máy rồi, tôi sẽ tổ đội chơi game với ông suốt đêm!"

Yang Dae-jung nghe được câu cuối cùng thì mới bơn bớt tức, chỉ là vẫn có chút buồn buồn, Lalisa thì thôi không nói làm gì, nhưng Rosé đối Woon YooNa lo lắng hết lòng như vậy vẫn khiến cho anh có chút không vui.

Loại tâm lý này giống như là... bạn không thể ghen ghét với Einstein, nhưng lại ghen ghét đứa trẻ nhà bên vì nó ưu tú hơn mình...

Annie đi theo Woon YooNa vào phòng bệnh, Oh Dal thì bước tới trước mặt Lalisa, ánh mắt dường như có ý gì đó lại xen lẫn mấy phần thăm dò: "La đổng, cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ."

Lalisa: "Không cần khách khí, chuyện của Chaeyoungie chính là chuyện của tôi."

Trong phòng bệnh.

Woon YooNa cũng không hôn mê lâu, cô ta vốn chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần cầm được máu là sẽ không sao.

Khi cô ta hôn mê trông rất yên bình, mái tóc bạc ngoan ngoãn phủ lên trán, che khuất nửa gương mặt, thậm chí trông còn có vẻ yếu ớt, khác hẳn với dáng vẻ gợi đòn không ai bì nổi lúc bình thường.

Có điều, khi cô ta mở mắt ra, cả người liền như được khoác lên lớp trang bị trong chớp mắt, lập tức biến thành một người khác.

Đầu tiên, trong đôi đồng tử của cô ta lóe lên một tia cảnh giác ác liệt, cấp tốc quét mắt nhìn quanh đến khi nhìn thấy cô gái đứng bên giường thì vẻ thâm hiểm trong mắt mới lui đi, nhường chỗ cho biếng nhác, bất cần đời: "Hừm, xem ra là không chết rồi..."

"Xì!" Rosé tức giận trừng anh ta một cái: "Có ai lại nói chữ "chết" trong bệnh viện như thế không hả?"

Vẻ mặt Woon YooNa có mấy phần tiếc nuối: "Thật thất vọng..."

Rosé câm nín: "Thất vọng vì không chết à?"

Woon YooNa như cười như không nhìn cô: "Đột nhiên thật muốn xem xem, nếu như tôi chết rồi thì em sẽ có vẻ mặt gì..."

Rosé: "..." Cái tên thần kinh này!

"Darling à, tôi lại cứu em một lần đó!" Mắt Woon YooNa đột nhiên lóe sáng, hứng thú nói.

Rosé một bộ không còn gì có thể đen hơn, cô cảnh giác nói: "Đừng có mà đào hố cho tôi nữa..."

Có trời mới biết cô hi vọng người bị thương là cô biết nhường nào!

Woon YooNa cười cười: "Tốt xấu gì cũng vì em mà chảy nhiều máu như thế, em ở lại chăm sóc tôi đến khi nào tôi hồi phục chắc là không vấn đề gì chứ?"

Rosé vốn cho là Woon YooNa sẽ nêu ra yêu cầu gì quá đáng cơ, nếu thế thì cô sẽ lập tức từ chối thẳng thừng luôn. Nhưng, tên này sao lại đột nhiên bình thường thế này, yêu cầu cũng không có gì là quá quắt cả khiến cô không biết nên đáp ra sao nữa...

"Darling à, gọt táo giúp tôi đi~"

Rosé còn chưa đồng ý, người nào đó đã tủm tỉm yêu cầu như ông lớn.

Rosé cau mày lại, ánh mắt cô rơi xuống lớp băng vải trên vai Woon YooNa, sau một hồi do dự cuối cùng vẫn bước tới cầm quả táo cạnh đó lên, đang chuẩn bị gọt thì sau lưng đột nhiên có một bàn tay vươn tới.

Chẳng biết Lalisa vào phòng từ bao giờ, nhận lấy quả táo và dao gọt trong tay Rosé một cách tự nhiên: "Để chị."

Woon YooNa nhìn thấy người tới thì liền cười mà như không nhìn chị.

Động tác của Lalisa rất thuần thục và nhanh chóng, một lát thôi đã gọt xong một quả táo, vỏ táo dính liền nhau không gãy chỗ nào.

Ngón tay thon dài của Lalisa cầm quả táo đưa về phía người đang nằm trên giường bệnh, mặt không đổi sắc nói: "Cô ấy nợ cô, tôi sẽ trả."

"Lisa..." Nghe thấy câu nói này, trong lòng Rosé bỗng trào dâng một cảm xúc khó nói nổi nên lời.

Trên giường bệnh, Woon YooNa hơi hơi nheo mắt lại lộ ra tia sắc bén nhưng vẻ mặt lại chẳng thể hiện gì cả, cô nhìn lướt qua quả táo trong tay Lalisa vừa vờ ghét bỏ vừa nói: "Tôi chỉ ăn táo đã được cắt gọt thành hình con thỏ thôi."

Rosé: "..." Đủ rồi đấy nha!!!

Lalisa thì lại không hề tức giận gì cả, chị tìm một cái khay rồi lập tức lưu loát khắc táo thành hình con thỏ.

"Đột nhiên lại không muốn ăn táo nữa rồi!" Woon YooNa bĩu bĩu môi, đôi mắt khiến người ta hồn xiêu phách lạc khẽ đảo tròn: "Giúp tôi thay quần áo..."

Cuối cùng thì Rosé cũng không nhịn nổi nữa, dáng vẻ như "chị thế mà cũng dám vấy bẩn vợ tôi à, tôi phải cắn chết chị": "Này, này! Đủ rồi đó nha!" Con hàng này vốn không kỵ nam nữ, không phải là coi trọng chị yêu nhà cô đó chứ hừm hừm...

Giai đoạn trước khi về nước, cô vẫn luôn cải trang thành nam xuất hiện trước mặt chị ta, giả nam lâu đến nỗi ngay cả cô cũng sắp quên giới tính thật của mình, còn nhớ lúc trước Woon YooNa đề nghị yêu nhau, cô còn kinh sợ đến nỗi ba hồn thoát khỏi xác luôn, lúc đó liền bật luôn.


Sau đó, cô còn âm thầm thảo luận với Tam sư tỷ chuyện này rất nhiều lần.


Nhìn thấy vẻ mặt của Rosé, người trên giường bệnh khẽ cười một tiêng: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô ta."

Rosé vẫn tỏ vẻ cảnh giác như cũ: "Tự chị nghĩ xem lời này của chị đáng tin hay không? còn nữa, tuy lần này là chị giúp tôi nhưng lúc chị chảy máu ào ào như "dì cả" đến, suýt ngỏm củ tỏi thì Lalisa cũng đã truyền máu cứu chị rồi, chúng ta coi như huề nhau.."

Woon YooNa nghe vậy liền có hơi trầm ngâm nhưng không biết nghĩ gì mà lại hờ hững nói: "Thân là tộc trưởng của Manoban và cũng là người chèo lái tập đoàn BP, em cho rằng Manoban gia không có máu lưu trữ sao? Thế mà chị ta lại muốn đích thân truyền máu cho tôi..

"Ài, Darling này, cái chiêu khổ nhục kê nông cạn như vậy mà em cũng không nhìn ra? óc của em... vứt cho chó ăn rồi à?"

Vừa dứt lời, ánh mắt của Lalisa lập tức lạnh xuống, lạnh lẽo nhìn người đang tỏ vẻ khiêu khích trên giường bệnh, đồng thời trong mắt cũng có một tia lo lắng khó lòng nhận thấy được.

Mà, Rosé nghe Woon YooNa nói xong thì có chút giật mình mà ngẩn ra nhìn Lalisa, sau đó ngay lập tức lao vào lòng chị, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt cô đã đầy sự cảm động: "Chị yêu... cảm ơn chị..."

Trong đầu cô lúc này bỗng vang lên câu nói của Lalisa lúc trước: "Chị chỉ muốn nói với em, không có bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến quyết định của em. Điều em cần cân nhắc chỉ có chị, chỉ có một việc mà thôi, đó là... em có thích chị hay không"

Và, Chị thật sự làm như thế, thậm chí vì không để cô phải tự trách còn không ngại tự mình hiến máu cho Woon YooNa, chỉ vì để trả nhân tình mà cô nợ cho Woon YooNa.

Lalisa thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn cô gái trong lòng mình vô cùng dịu dàng, giữa bọn họ xưa nay chẳng cần phải giải thích.

Về phần Woon YooNa, nhìn hai người ôm nhau trước mặt suýt nữa thì tức đến mức ói ra máu:"..."

"Khụ..." Oh Dal ở cửa phòng bệnh kịp thời mở miệng cứu vớt lão Đại nhà mình: "Tiểu sư muội, hai người có thể về rồi, ở đây đã có huynh lo."

Rosé gãi gãi đầu: "ừm, thế này thì không hay lắm, muội vẫn nên ở lại đây giúp thôi, dù sao thì nguyên nhân cũng từ muội mà ra..."

Oh Dal thở dài rồi đành uyển chuyển nói: "Hai người ỏ đây... sẽ khiến cho tâm trạng của bệnh nhân bất ổn."

Lúc này Rosé mới phán hiện ra mình lại không cẩn thận mà ngược thêm một chú chó nữa rồi, ánh mắt Woon YooNa hiện tại như đã muốn giết người, thê là cô lập tức kéo Lalisa chạy biên ra ngoài: "Khụ khụ... thê ha... Đại sư huynh cần gì thì liên lạc với muội nhé, bái bai..."

Sau khi Rosé và Lalisa đi rồi, vẻ mặt người trên giường bệnh vẫn không vui nổi: "Nhiều chuyện."

Oh Dal đẩy kính mắt, nói sang chuyện khác: "Sư phụ đang trên đường tới đây."

Nghe thế sắc mặt Woon YooNa lại càng kém hơn: "Phiền phức..."

Không lâu sau, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bưốc chân của khoảng ba năm người, cửa phòng bệnh lập tức được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc áo cổ tàu truyền thống đi tới.

Ông ta liếc nhìn Woon YooNa trên giường bệnh một chút, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng: "Hồ đồ!"

Nói xong lại nhìn về Oh Dal, trầm mặt nói: "Không phải là đã dặn đi dặn lại con phải trông chừng nó à?"

Oh Dal lập tức nhận sai: "Là lỗi của con."

Trên thực tế, anh vốn cũng chẳng trông chừng gì, bởi vì có muốn cũng chẳng trông nổi.

"Chuyện này là sao?" Có vẻ như Kim Huyn cũng biết tính tình của Woon YooNa nên chỉ đành áp chế lửa giận lại hỏi.

Oh Dal giải thích đơn giản mọi truyện rồi nói: "Nhóm máu của Satan ở Seoul đều được trữ ở nhà Manoban, con vốn tưởng rằng lần này có thể thừa cơ ra tay... Nhưng không ngờ Lalisa lại đích thân tới đây truyền máu cho Satan..."

"Hừ..." Trên giường bệnh, Woon YooNa "hừ" một tiếng, ra vẻ ghét bỏ máu của người nào đó.

Kim Huyn đổi thái độ nói: "YooNa, không phải là Youngie không có tình cảm với con, chỉ là bên ngoài có nhiều cám dỗ như thế. Lalisa lại quen dùng thủ đoạn, con bé bị mê hoặc nhất thời cũng là chuyện bình thường. Các cô gái trẻ ấy à, sao mà chống cự lại được một người có sức hấp dẫn như Lalisa..."

Nói đến đây, Kim Huyn lại đổi giọng: "Nhưng mà, nêu một ngày kia con cướp được hết của người nọ, đến lúc tên đó không còn gì cả, con cho là còn có cô nào muốn theo nữa không? Trái lại, nếu như con không tranh, chỉ sợ thứ con bị cướp đi còn nhiều hơn, bao gồm cả... Oh Yeong."

Kim Huyn nói đến đó thì không nói gì nữa, trước khi ra khỏi phòng bệnh thì ông đưa mắt ra hiệu cho Oh Dal đi cùng, Oh Dal chỉ có thể đi theo ra ngoài.

Vì Oh Dal đã bao cả tầng nên trên tầng này không có ai hết, khu hành lang không có hơi người lại thêm phần lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, sát ý đã tràn khắp ra mặt Kim Huyn: "A Dal, con khiên ta quá thất vọng!"

Oh Dal lập tức nửa quỳ xuống cúi thấp đầu nói: "Thân thủ của Oh Dong Hae tiến bộ rất nhanh..."

"Đừng nói với ta rằng ngay cả con cũng không phải là đối thủ của nó."

"Dạ." Oh Dal trả lời không do dự.

Kim Huyn cúi xuống nhìn Oh Dal, xem vẻ mặt thì có vẻ đang nghi ngờ Oh Dal cố ý nhường.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Kim Huyn mới nói: "Thôi được rồi... ta đành phải tự mình đi một chuyến để giải quyết nghiệp chướng vậy!"

Tay Oh Dal nhất thời xiết chặt lại: "Sư phụ..."

Lúc này, cuối hành lang bỗng có tiếng bước chân dồn dập, trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng.

Nghe thấy tiếng bước chần quen thuộc này, Oh Dal vô thức ngẩng phắt đầu lên...

"Oh Dong Hae..." Nhìn thấy người tới, sắc mặt của Oh Dal lập tức thay đổi.

Sát khí quanh Kim Huyn lập tức tăng mạnh, ánh mắt đầy vẻ thâm hiểm nhìn người đệ tử ngày xưa: "Nghiệt chướng... còn dám xuất hiện trước mặt ta sao!"

Oh Dong Hae vẫn tỏ vẻ không tim không phổi như trước, cười hì hì: "Đã lâu không gặp nên cố ý tới hỏi thăm Sư phụ đại nhân ngài ~ "

Ánh mắt Kim Huyn nhìn anh ta như thể nhìn một người chết: "Để lại di ngôn cuối cùng trước khi chết đi."

"Hờ hờ..." Oh Dong Hae cười thấp một tiếng, ngẩng đầu nhìn Oh Dal lúc này đã loạn cào cào trong lòng: "Đại sư huynh, huynh thấy rồi đó đệ sắp chết rồi, nếu không thì huynh để đệ gặp lại tài khoản bé nhỏ của đệ lần cuối được không?"

Oh Dal:"..."

Ngay lúc Oh Dong Hae nói xong từ cuối cùng thì Kim Huyn lập tức xông tới không chút do dự.

Nhìn hai người đánh nhau kịch liệt trưỏc mặt, một người là huynh đệ lớn lên từ bé, một người là sư phụ có công ơn dưỡng dục như cha, khuôn mặt Oh Dal không còn chút máu nào, trong lòng đấu tranh giằng xé đến nỗi máu chảy đầm đìa...

Đương nhiên người Oh Dal lo hơn vẫn là Oh Dong Hae, đấu với sư phụ thì Oh Dong Hae không hề có chút phần thắng nào cả...

Oh Dong Hae bị Kim Huyn đánh lui từng bước, nhiều lần rơi vào nguy hiểm, lúc này Oh Dal đã không thể giương mắt nhìn tiếp nữa.

Quả nhiên, Oh Dong Hae đến mười chiêu cũng không đỡ nổi, mắt thấy Kim Huyn lại đánh về Oh Dong Hae, mặt Oh Dal lập tức biến sắc đang muốn ra tay thì không ngờ Oh Dong Hae lại y như một con cá trạch trơn trượt lẩn tránh được đòn hiểm này.

Sau đó, Oh Dong Hae đứng cách Kim Huyn ba bước, ung dung cười nói: "Sư phụ, con đã nhường người mười chiêu, tiếp đây người phải cẩn thận đó nha ~"

"Ngông cuồng!" Kim Huyn nghe vậy thì giận tím mặt, đòn tấn công càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng lần này, Oh Dong Hae lại không giữ phòng thủ như vừa rồi nữa mà ra tay tấn công, chiêu nào chiêu nấy đều sắc bén. Tất cả những gì Oh Dong Hae biết đều do Kim Huyn tự tay dạy, Kim Huyn hiểu rõ anh ta, nhưng đổi lại Oh Dong Hae cũng biết không ít về Kim Huyn...

Oh Dal nói thân thủ của Oh Dong Hae tiến bộ cũng không phải là hoàn toàn lừa gạt Kim Huyn, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà thân thủ của Oh Dong Hae đã khiến Kim Huyn phải kinh ngạc.

Cuối cùng, hai người đánh ngang tay nhau, sau trăm chiêu vì Oh Dong Hae còn trẻ, sức lực dồi dào nên dần dần chiếm thế thượng phong...

Cuối cùng, khi năm ngón tay của Oh Dong Hae như móng vuốt chim ưng lao về phía cổ họng của Kim Huyn...

"Oh Dong Hae!!!" Oh Dal bỗng nhiên ra tay, hiểm hóc đỡ lấy chiêu này của Oh Dong Hae.

Còn Kim Huyn thì lộ rõ vẻ khiếp sợ, dường như còn chưa tỉnh táo lại từ chuyện mình bị đồ đệ đánh bại...

Thấy Oh Dal ra tay, Oh Dong Hae cũng không tiếp tục nữa mà dùng ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy nhìn Kim Huyn nói: "Sư phụ, lần này xem như là để trả ơn dưỡng dục của người, lần tới con sẽ không nương tay nữa."

Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Các đốt ngón tay của Kim Huyn siết chặt lại kêu "kẽo kẹt": "Tên nghiệt chướng này!!! Nghiệt chướng!!!"

Ông ta đã sớm biết thiên phú của Oh Dong Hae rất cao, chỉ là tính tình lười nhác, nếu như nó dụng tâm được bằng một phần mười của Oh Dal thì chuyện nó trở nên siêu việt ông ta cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mặc dù đã sớm biết điều này nhưng hiện tại, khi chứng kiến tốc độ tiến bộ kinh khủng của Oh Dong Hae vẫn khiến ông ta phải khiếp sợ, đồng thời đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta lại phải vội vã diệt trừ Oh Dong Hae.

Nhưng, tình hình bây giờ càng lúc càng khó giải quyết, Oh Dal không ra tay giết nó được, mà Lalisa lại âm thầm cho người cản trở nên những người ông ta phái đi cũng đã thất bại nhiều lần....

Được rồi, cũng chỉ là một con cá râu ria, không vội, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt vẫn là nhà Manoban...

...

Văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn BP.

Hansin điều tra rõ ràng rồi liền chạy tới báo cáo với Lalisa: "Chị, em đã điều tra rồi... Chuyện camera rơi đúng là ngoài ý muốn!"

Lalisa nghe vậy cũng không bảo Hansin ra ngoài mà nói: "Video."

Lúc quay không chỉ có một chiếc camera treo trên cao bị rơi xuống mà còn có camera quay lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra nữa, chắc chắn Hansin đã xem rồi.

"Ấy..." Hansin tỏ vẻ khó xử, khẽ ho một tiếng nói: "Chị, em đã điều tra rồi, không sai đâu, không cần phải xem đâu?"

Lalisa không nói gì mà chỉ ngẩng đầu nhìn Hansin.

Hansin bị ánh mắt sắc bén của ông anh nhìn chằm chằm mà sợ đến nỗi run một cái, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không giao ra: "Chị, chị thật là, chẳng nhẽ chị còn không tin vào năng lực làm việc của em à?"

Nhưng mà... Hansin càng đùn đẩy thì càng chứng minh là có vấn đề...

Hansin lại từ chối giao video lần nữa thì Lalisa chẳng nói gì mà quay đầu nhìn về phía máy tính để bàn.

Hansin cứ nghĩ là trót lọt rồi không ngờ lại lập tức nghe thấy âm thanh quen thuộc phát ra từ cái máy tính Lalisa đang ngồi...

"Đối xử với yêu nữ không cần nói đạo nghĩa, mọi người cùng nhau xông lên", đây là phần âm thanh của quần chúng đang diễn.

"A a a a Rosé!!!" Đây là tiếng hét của nhân viên trong đoàn làm phim.

"Woon YooNa!!!" Đây là tiếng Rosé kinh hoảng hét lên.

Con ngươi Hansin cũng sắp rớt ra ngoài rồi, cô nàng xoắn xuýt chạy đến gần màn hình của Lalisa, quả nhiên đã thấy cái đoạn video vốn nên nằm trong email của cô ta đang được bật trên màn hình.

"Sao chị lại hack máy tính của em! Sao chị có thể phũ phàng thế hả!"

Lalisa liếc em gái mình một cái, ánh mắt kia tựa như đang nói rằng "đối phó với cô mà chị đây cần phải hack máy tính?".

Vì thế một giây sau, Hansin đau thương phát hiện ra chị gái mình đang quang minh chính đại đăng nhập vào email của mình: "Cái gì thế này! Sao chị biết mật khẩu email của em!"

Đoạn video vẫn còn đang chạy tiếp, lúc này Hansin muốn ngăn cũng đã không ngăn nổi. Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chị gái mình xem được thái độ vô cùng lo lắng của Rosé đối với Woon YooNa...

"Khụ, chị Hai nè, thật ra thì cũng chẳng có gì đâu, dù sao tên kia cũng là vì Chaeyoungie nên mới bị thương! Chị ấy khẩn trương như thế cũng là chuyện bình thường..." Câu an ủi này của Hansin quả thật có chút tự vả vào miệng mình.

Nếu không có cái gì thì vừa nãy cô ta kiên quyết không cho chị mình xem là vì lí do gì?

Lalisa lẳng lặng xem đoạn video, sắc mặt bình thản không biểu lộ chút suy nghĩ nào.

Rosé lo lắng như vậy là vì chuyện này do cô mà ra, là vì Woon YooNa là người có nhóm máu hiếm, là vì Woon YooNa là người ở cạnh cô lúc cuộc đời cô tăm tối nhất...

Tuy rằng Woon YooNa cũng để lại cho cô bóng tối nhưng ít nhiều vẫn khiến cô tiếp tục sống...

Mặc dù, chị gặp cô trước Woon YooNa nhưng lại bỏ lỡ mất quãng thời gian quan trọng nhất của cuộc đời cô...

Cho dù có nói nhiều lí do như thế nào đi nữa thì Lalisa cũng không thể không thừa nhận rằng, địa vị của Woon YooNa trong lòng Rosé là không thể thay thế.

...

Sau khi Rosé rời bệnh viện thì bắt đầu trả lời cuộc gọi của mọi người.

Vì đây là chuyện ngoài ý muốn cũng khiến toàn bộ đoàn làm phim rối loạn. Won U-jin với nhà sản xuất phim cũng sắp phát điên, sau khi bọn họ nhận được điện thoại của Rosé báo là Woon YooNa không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, Rosé lại thương lượng với đoàn làm phim xem nên giải quyết những chuyện tiếp theo như nào, tình huống lúc đó vô cùng khẩn cấp cho nên lúc cô cùng Yang Dae-jung đưa người đến bệnh viện cũng bị không ít người đi đường chụp lại rồi đăng lên mạng. Nhưng mà, chỉ cần Woon YooNa không sao thì vấn đề này cũng không lớn, đoàn làm phim vẫn ứng phó được...

...

Ngày hôm sau, Rosé vẫn đi tới đoàn làm phim như bình thường.

Sự cố ngày hôm qua phát sinh sau khi quay xong cho nên cảnh của Woon YooNa cũng đã qua, không cần quay lại.

Mấy ngày kế tiếp phần lớn đều là cảnh diễn của Rosé với Jun Ji-Hyun.

Kết quả, cô chờ từ sáng tới tận trưa mới nhận được tin cho biết mấy ngày nay Jun Ji-Hyun có chuyện nên không tới được.

Won U-jin vốn định đánh nhanh diệt gọn đem mấy cảnh cuối cùng quay nốt cho xong, ai ngờ Jun Ji-Hyun lại kéo chân sau nên chỉ có thể bất đắc dĩ ngừng lại, cho mọi người về nghỉ trước.

Rosé cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đỗ xe, cô do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định đi đến bệnh viện thăm tên nào đó một chút, rồi qua Tắc Linh. Chờ buổi tối lại chạy qua chỗ Lalisa làm ít món ngon bổ dưỡng cho chị...

"Đứng im!!!"

Rosé đang lên kế hoạch những chuyện phải làm hôm nay thì bên tai vang lên một tiếng cảnh cáo, đồng thời bên hông cũng bị một vật gì đó cứng ngắc, lạnh lẽo dí sát vào.

Cảm giác này, là cảm giác cô quen đến không thể quen hơn được nữa.

"Xoay người, giơ tay lên!" Tên đàn ông kia lạnh lùng ra lệnh.

Rosé rất phối hợp giơ hai tay lên rồi quay người lại, sau đó cô thấy một gã đàn ông mặc áo may ô màu đen bó sát, tạng người cao lớn, mặt mũi hưng tợn đang hằm hè cầm súng đe dọa.

Bên cạnh gã cũng có một người đàn ông đang cảnh giác y như thế chĩa súng vào cô, gã thấp giọng giục: "Lên xe!"

Rosé nhìn về chiếc xe Vans màu trắng bên cạnh, trong xe còn hai gã đàn ông nữa mà cả hai gã này đều có súng, đây tuyệt đối không phải bọn bắt cóc thông thường.

Sau khi cân nhắc, Rosé xác định cô có chạy cũng không thoát nên ngoan ngoãn phối hợp, đợi tìm được cơ hội rồi thoát thân sau...

Đột nhiên, một cú đập thật mạnh táng thẳng vào đầu Rosé, chiếc kẹp tóc màu hồng bị văng ra rơi xuống đất -Đó là món quà mà Mingie tặng cô hôm sinh nhật...

Ánh mặt Rosé hơi căng ra, cô đang muốn quay lại nhặt thì tên đàn ông hung dữ kia dẫm thẳng cái kẹp tóc khiến nó nát vụn...

"Loằng ngoằng cái gì! Muốn chết à!!!" Gã đàn ông hung dữ đẩy cô một cái y như đẩy cái bao tải.

Rosé hít sâu một hơi che đi sát ý ánh lên trong mắt. Cô vừa mới bước lên xe thì đã bị trói gô lại, nhưng chúng không che mắt cô lại.

Điểm này khiến Rosé khẽ cau mày một chút, không bịt mắt... tức là không để người sống?

"Chúng mày là ai?" Rosé bình tĩnh đánh giá bốn người này.

Người đang lái xe trên mặt có một vết sẹo bị đao chém rất dài, ngồi kế bên ghế phó lái là một tên tóc vàng miệng ngậm điếu thuốc lá. Bên trái Rosé là tên đàn ông mặt mũi hung dữ còn bên phải là một người cao gầy.

Rosé quan sát xong mấy người này thấy thân hình bọn họ rất cường tráng, vừa nhìn đã biết là kẻ được rèn luyện nhưng còn chưa đến cấp bậc sát thủ hay lính đánh thuê như đám Hyeri, cho nên có thể loại trừ khả năng là người của Yong Sin.

Dĩ nhiên, đây cũng chẳng phải hạng lưu manh đầu đường xó chợ bình thường, bốn tên này chắc hẳn cũng là người trong giới, bối cảnh cũng không hề nông...

"Người muốn mạng của mày!" Gã đàn ông hung dữ đang nghịch khẩu súng trong tay âm trầm lên tiếng.

Gã tóc vàng ngồi trên ghế phó lái hưng phấn xoa xoa tay, quay đầu lại nói: "Trước khi giết nó thì cho tôi thoải mái chút đi!"

Gã đàn ông hung dữ trợn mắt trừng tên tóc vàng: "Vậy cũng phải xem lão Đại có muốn không rồi mới đến lượt mày!"

"Ầy... hàng ngon thế này... sao lão Đại lại không muốn chứ!"

"Đừng nói nhảm nữa, bố mày còn chưa nói đâu mày đánh rắm cái gì!"

"Dạ dạ dạ... em theo sau mấy đại ca nhặt chút cơm thừa canh cặn cũng đủ rồi..." Tên tóc vàng cười hí hí, ánh mắt gã nhìn Rosé vô cùng lộ liễu.

Cô gái ngồi ghế sau da thịt trắng mịn như tuyết, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khiến người ta thán phục, trên người cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt càng khiến bản thân thêm tươi ngon, khiến người vui thích...

"Chậc chậc... yêu tinh như thế này cơ mà, khó trách sao Đại tiểu thư của chúng ta nhất định phải diệt trừ..." Tên tóc vàng lẩm bẩm.

Nghe đến đây Rosé đã biết đối phương là người của ai, Jun Ji-Hyun?

Gã hung dữ thấy Rosé đoán ra cũng chẳng thèm để ý, dù sao thì hôm nay cô nàng này cũng phải chết, có biết hay không cũng chẳng sao!

Mấy người này rất cảnh giác, có lẽ là biết Rosé có chút thân thủ cho nên dù ở trên xe cũng không quên cầm súng chĩa về phía cô.

Cả đoạn đường đi Rosé đều rất an phận, cô nhàn nhã nhắm mát dưỡng thần, cô thật sự rất tò mò... bối cảnh trong truyền thuyết của Jun Ji-Hyun rốt cuộc là như thế nào?

Chiếc xe lắc lư đi không biết bao lâu rốt cuộc cũng ngừng lại.

Cửa xe mở ra, Rosé bị đẩy xuống.

Trước mặt cô là một ngôi nhà có kiến trúc hơi giống đạo quán, trước cửa có dựng một lá cờ, kí hiệu trên là cờ chỉ có 2 kí tự "BR".

Chân mày Rosé hơi nhướng lên 'chậc, Black Rose? Thì ra là thế...Sau lưng Jun Ji-Hyun này lại là Black Rose...'


Tên tóc vàng vừa nãy gọi cô ta là Đại tiểu thư, chẳng lẽ Jun Ji-Hyun là con gái của Bang chủ Black Rose - Jun Kang Heak?

Khó trách, bọn họ lại chẳng có chút kiêng kỵ gì, giữa ban ngày ban mặt mà dám phái người cầm súng bắt trói người ngay ở cái đất Seoul này, lại còn chuẩn bị giết cô...

Hàn Quốc có vô số bang phái lớn nhỏ, trừ Blue Dragon của đảo Jeju thì thế lực ngầm nổi danh nhất chính là Black Rose. Số người của bang này không tính là nhiều nhất nhưng lực ảnh hưởng lại là lớn nhất, dẫu sao Black Rose này cũng nắm trong tay toàn bộ thế lực ngầm của Seoul cùng các tỉnh lân cận xung quanh...

Rosé vừa âm thầm suy đoán vừa theo mấy người kia đi xuyên qua đạo quán đến một chỗ khá sâu.

Đại khái là vì về đến "tổ" của mình cho nên mấy người này buông lỏng không ít, chắc là cảm thấy đã đến đây thì Rosé có mọc cánh cũng chẳng thể thoát được.

Rosé quan sát nơi này một chút, chỗ này cũng không tính là quá lớn, số người cũng phân phối khá mỏng nên có lẽ đây chỉ là một chi nhánh nhỏ mà thôi. Dĩ nhiên đối với Jun Ji-Hyun mà nói thì việc vận dụng một bộ phận nhỏ để giết một người thôi cũng đã đủ rồi.

"Lão Đại, người Đại tiểu thư muốn đã đưa tới!" Gã đàn ông hung dữ dùng sức kéo Rosé đến trước một người.

Chính giữa phòng được đặt một cái ghế lim rất lớn, trên ghế trải một tấm da hổ thượng hạng, một gã đàn ông lưng hùm vai gấu đang trái ôm phải ấp ngồi trên đó.

Thấy Rosé được mang tới, gã đàn ông đẩy hai người đẹp dáng người nóng bỏng ra mà đứng lên đi tới đánh giá Rosé một cách đầy hứng thú: "Mày chính là con quỷ nhỏ chán sống, trêu chọc Đại tiểu thư của chúng ta?"

Rosé không nói gì mà điều chỉnh sắc mặt một chút sao có vẻ giống như đang sợ hãi, nhưng trên thực tế thì đang nhanh chóng đánh giá bốn phía nơi đây.

Lúc ánh mắt cô rơi vào một chiếc rương sắt cách đó không xa thì ánh mắt hơi sáng lên một chút... hừm hừm, thấy được đồ chơi rồi...

"Hỏi mày đó! Không phải nghe nói là cũng có có chút năng lực sao? Sao giờ câm rồi?" Kẻ cầm đầu thấy Rosé sợ phát run lên thì ý dâm trong mắt lại lan tràn, gã miễn cưỡng đè xuống rồi hỏi đàn em đứng một bên: "Đại tiểu thư nói thế nào?"

Gã đàn ông hung dữ tiến lên cười lạnh một tiếng: "Đại tiểu thư bảo chúng ta quay cho nó mấy bộ phim đặc sắc rồi mặc cho chúng ta chơi... chơi đến chết thì thôi!"

"Ha ha ha ha ha ha... rất hợp ý tao!" Tên đại ca kia cười lớn, đoán chừng là bình thường gã cũng làm như vậy nên nhanh chóng gọi người tới bày dụng cụ quay phim ra.

"Đại ca, anh trước đi! Để cho chúng em học tập tư thế oai hùng của anh một chút!" Gã tóc vàng ân cần vuốt mông ngựa.

Bởi vì, Rosé đang bày ra bộ dạng sợ đến mềm nhũn nên xung quanh cô chẳng có bất kì người nào canh chừng, chỉ có tên đại ca chờ không kịp mà hấp tấp cởi áo đi tới cạnh cô...

Chính là lúc này! Khi tất cả mọi người đều mất cảnh giác...

'Mẹ nó chứ, dám làm hỏng kẹp tóc Mingie tặng bà à!!! Muốn chơi đúng không! Bà chơi chết chúng mày luôn!'

Cái khoảnh khắc gã đàn ông kia nhào tới, Rosé túm lấy eo gã rồi mò được khẩu súng của gã, sau đó cô lật tay chĩa thẳng họng súng lên trán gã. Trước khi đám người kịp phản ứng thì Rosé đã kéo gã cầm đầu đến cái rương mà cô chú ý hồi nãy rồi nhanh chóng lấy một một món dụng cụ nhỏ ra nhét thẳng vào mồm ép gã nuốt xuống...

Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong ba giây ngắn ngủi.

Gã tóc vàng không ngừng nịnh hót, gã cao gầy đang quay phim bằng di động, gã hung dữ đang sáng mắt lên và những tên đàn em đang cầm dụng cụ xung quanh... Tất cả đều ngây ra như phỗng!

Rosé đem cái món đồ nhỏ kia nhét vào bụng gã cầm đầu thì chẳng thèm để tâm đến gã nữa. cô quăng gã ra y như quăng một bao rác rồi chậm rãi bước tới ngồi lên cái ghế da hổ mà gã vừa ngồi khi nãy, tùy ý gác chân lên rồi lười biếng quét mắt nhìn tất cả mọi người bên dưới.

"Mẹ nó!!!"

"Con đĩ thổi này!"

"Bắt lấy cô ta!"

Lúc này đám đàn em kia cũng tỉnh táo lại, bọn chúng hô hào chạy tới vây bắt Rosé.

Rosé nhàn nhẵ nhìn đám người nhào vể phía mình, khi chúng tối gần sát thì ngón tay trắng nõn của cô giơ lên, trong ngón tay kẹp một thiết bị nho nhỏ màu đỏ tươi trông giống như một cái kíp kích nổ.

"Trở về cho tao!!! Trở về!!!" Sau lưng, gã đại ca gào lên, sau đó lết mông quỳ xuống bám lấy chân Rosé: "Đừng! Đừng đừng đừng đừng! Nguy hiểm... nguy hiểm..."

Gã đại ca kia vừa khóc lóc vừa dùng tay móc cổ họng muôn nôn cái thứ vừa nuốt vào ra. Chẳng biết tại sao mà thứ đồ chơi kia cứ như cắm rễ trong bụng gã, làm sao cũng không nôn ra được...

Lúc này, những kẻ khác thấy cái kíp trong tay Rosé đều lộ vẻ sợ hãi rồi lui về sau theo bản năng.

Cái mà gã đại ca kia nuốt vào chính là một quả lựu đạn bỏ túi, sau khi nuốt vào nó sẽ tự động bám chặt lấy thành dạ dày. Cái đồ chơi này nhìn thì nhỏ nhưng chỉ cần bấm công tắc một cái thì dễ dàng đem cơ thể người ta nổ thành một đống thịt nát.

Mà hiện tại, cái kíp quyết định sống chết kia lại đang ở trong tay cô gái trước mắt.

Cô gái mặc chiếc váy hồng phấn xinh đẹp đáng yêu trước mặt vần là cô gái nhu nhược ban nãy nhưng lúc này lại mang đến cho gã cảm giác hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt cô không hề đáng sợ, thậm chí là đôi môi còn mang theo ý cười thản nhiên nhưng lại khiến gã có cảm giác y như đang nhìn thấy một con ác ma...

Còn có một loạt động tác từ khi cô đoạt súng đến ép gã nuốt lựu đạn nữa. Tuy gã chỉ là kẻ cầm đầu một chi nhánh nhỏ nhưng chút nhãn lực này vẫn phải có, thân thủ kia nào có phải người bình thường, dẫu cho từng làm diễn viên đóng thế, biết chút võ nhưng cũng tuyệt đối không đạt được đến trình độ này...

Nhất là tư thế khi cô cầm súng... vừa nhìn đã biết đây là một tay súng lão luyện!

Hơn nữa lại còn nắm rõ kiến thức về những kiểu vũ khí mới nhất như lòng bàn tay, người bình thường có ai biết đây là lựu đạn sao?

'Mẹ nó, rốt cuộc bọn họ đã chọc tới người nào đây...'

Gã đại ca không kịp nghĩ nhiều mà thành khẩn nhìn chăm chú vào cái kíp kích nổ trong tay Rosé, gã chẳng thèm để ý đến hình tượng mà mở miệng cầu xin tha thứ: "Chị Hai..."

Rosé híp hai mắt lại: "Hửm? Gọi tao là cái gì?"

"Chị... không không không! Bà cô của con ơi! Là con có mắt không thấy Thái Sơn! Xin ngài rộng lòng nương tay cho con! Cái thứ kia không thể chơi bừa được đâu!"

Khóe mắt Rosé hơi chuyển, ngay lập tức bay lên đạp ngã cái tên tóc vàng đang có ý đồ len lút cướp kíp nổ trong tay cô: "Chậc, vị đại ca này, xem ra có người muốn mày chết sớm môt chút rồi kìa?"

"Khốn khiếp! Chúng mày muốn chết à! cấm thằng nào được động đậy!" Gã đại ca điên tiết gầm lên rồi lại đạp túi bụi vào người tên tóc vàng bị Rosé đá cho nằm bẹp trên đất.

Nói xong liền dè dặt nhìn về phía Rosé: "Bà cô của con ơi, con sai rồi... con thật sự biết lỗi rồi... con đưa ngài ra ngoài nhé, ngài thấy có được không?"

Dưới ánh mắt hoảng sợ của gã đại ca, Rosé xoay xoay cái kíp nổ trong tay cười khẽ một tiếng: "Đưa tao ra ngoài?"

"Đúng đúng đúng..."

"Ai nói tao muốn đi?"

"ớ..." Gẵ đại ca ngu người, những người khác cũng trô mắt nhìn nhau.

"Vậy... vậy bà cô muốn thế nào?"

"Chờ tao chơi đủ rồi sẽ đi Rosé tỏ vẻ "nơi đây rất tốt, bà đây muốn ở đây định cư" khiến mọi ngưòi đều tối sầm mặt mày.

Cái này còn chưa tính, Rosé dùng ngón tay gõ gõ tay vịn rồi nói: "Chúng mày, mỗi đứa nuốt một cái cho tao!"

Nói xong lại bổ sung một câu: "Phụ nữ được tha."

"Cái gì!" Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng, hai cô gái vừa mới hầu hạ gã đại ca kia thì thở phào nhẹ nhõm.

"Cái này... cái này chắc không cần chứ..." Gã cao gầy sợ hãi lui từng bước về phía sau.

Gã hung dữ cũng ho nhẹ một cái: "Đây là đại ca của chúng em, mạng của ngài ấy đã nằm trong tay chị rồi! Chúng em nào dám manh động?"

Rosé bĩu môi: "Nhỡ đâu chúng mày muốn gã chết sớm để soán vị thì sao?"

Gã đại ca kia nghe vậy lập tức nhảy cỡn lên "chát, chát, chát" cho mỗi thằng đàn em một phát tát: "Nuốt! Chúng mày nuốt hết cho tao! Bố mày đã nuốt rồi mà chúng mày còn không nuốt? Nhanh! Chúng mày muốn làm phản à!"

Gã hung dữ đau khổ: "Chúng em ăn hết thì chị làm sao biết ai là cái nào chứ!"

Mỗi một lựu đạn đều có một số thứ tự, kíp nổ trong tay Rosé muốn nổ quả nào thì nhấn số nấy. Nhưng nếu tất cả mọi người đều ăn thì cô chẳng thể phân biệt nổi ai là số mấy cả...

Rosé trầm ngâm rồi dưới ánh mắt mong đợi của của đám đàn em cô mở miệng nói: "Vậy tao cứ mở kíp tổng để mọi người cùng nhau nổ cho vui nhé!"

Tất cả mọi người:"..." Ối giời ơi! Ma đầu! Đây chính là một nữ ma đầu!

Bởi vì đã rơi vào tình trạng cá nằm trên thớt, Rosé lại nắm tính mạng của đại ca bọn họ trong tay cho nên chỉ có thể chia nhau mồi người nuốt một quả lưu đạn.

"Cố nội của tôi ơi, giờ ngài hài lòng chưa?" Gã đại ca xoa xoa tay dè dặt hỏi.

Rosé xoay xoay kíp nổ trong tay tỏ vẻ nhàm chán: "Chả vui gì cả!"

Mấy chữ này y như bùa đòi mạng, khiên tất cả mọi người đều hồn vía lên mây.

Gã đại ca vội vàng hỏi: "Vậy bà cố thích gì? Muốn chơi cái gì? Để tôi lấy cho ngài nhé? Chỉ cần ngài vui vẻ thì muốn gì cũng được chứ?"

Việc cấp bách lúc này là phải đem bà cô này dỗ cho tử tế, nêu sơ ý một chút thì thành đống thịt nát như chơi!

"Xem tình hình đi..."

Lúc này gã tóc vàng vâng vâng dạ dạ cun cút đến gần thương lượng với gã đại ca: "Em em em em... em có ý này!"

"Ý gì?" Gã đại ca không vui nhìn gã.

Gã tóc vàng tiến tới nói nhỏ bên tai: "Đại ca, anh gọi điện kêu chị Hoa điều mấy thằng ngon zai hiểu chuyện đến đây..."

"Này có được không?" Gã đại ca với tên hung dữ nghi ngờ đưa mắt nhìn gã.

Tên tóc vàng lập tức nói: "Nói không chừng có tác dụng đấy ạ! Đàn bà bây giờ đều thích cái này cả..."

Gã đại ca trầm tư một chút, thôi thi còn nước còn tát nên gã ôm điện thoại đi vào góc gọi điện.

Một lát sau, một hàng mười cậu trai tuấn tú có vóc người hấp dẫn được điều giáo cẩn thận ngoan ngoãn xếp hàng cạnh Rosé.

Gã đại ca xoa xoa tay nói: "Bà cô ơi, ngài có thích mấy tên này không? Ngài muốn chơi kiểu gì cũng được! Bọn này được huấn luyện tốt lắm, sẽ phục vụ tận tình cho ngài!"

Rosé ngồi trên ghê nghiêm nghị quét mắt qua từng cậu trai bên dưới rồi chân mày hơi nhíu lại.

Ánh mắt của cô đã sớm bị Lalisa nuôi đến kén chọn thì sao có thể vừa mắt mấy loại hàng này...

Thấy Rosé nhíu mày thì gã đại ca kia toát hết cả mồ hôi lạnh, gã mau chóng đem người đuổi sạch rồi lại đạp đạp tên tóc vàng: "Này thì ý hay này! Này thì ý hay này!"

Gã tóc vàng kêu la oai oái vác vẻ mặt đưa đám nói: "Sao lại không được nhỉ! Đây là loại hàng tốt nhất rồi mà... ôi... chẳng lẽ... chẳng lẽ bà cô này không thích loại này?"

"Hay là... chúng ta thử đổi sang phụ nữ xem?"

Tên tóc vàng vừa dứt lời liền bị đại ca nhà mình đá cho một phát rõ đau: "Biến! Mày muốn chết thì đừng có lôi ông theo cùng!"

Tóc vàng ôm đầu kêu thảm thiết: "Không không không... không phải mà đại ca! Thực sự là rất có khả năng mà... chẳng lẽ anh không thấy à, lúc nãy khi cô ta bắt tất cả chúng ta phải nuốt lựu đạn nhưng mà lại tha cho hai con bé kia... đối diện với nhiều "tiểu thịt tươi" tươi ngon mơn mởn như thế này mà vẫn chẳng thèm rung động, đã thế còn tỏ ra chán ghét như thế... đây rõ ràng là không thích đàn ông..."

Gã hung dữ đứng đó nghe vậy thì xoa cằm: "Ừ nhỉ, đại ca... thằng nhóc này nói hình như cũng có lý phết..."

Gã đại ca khổ sở nghiến răng: "Có lý cái khỉ ấy..."

Một đại mỹ nhân như thế này, không thích đàn ông chẳng lẽ lại thích phụ nữ? Đánh chết gã cũng không tin!

"Đại ca... cứ thử đi xem nào... nếu không thì chết cả lũ..." Gã tóc vàng lại lèm bèm.

Gã đại ca cảm thấy chuyện này thật chẳng đáng tin tí nào, cho nên dù có nói thế nào cũng không chịu thử.

Lúc này, nữ ma đầu nào đó vì quá nhàm chán mà đang tìm người chơi trò bắn súng.

Đám tay chân vội vội vàng vàng đem bia bắn đến cho cô, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.

Khẩu súng trong tay Rosé quay quay mấy vòng, híp mắt cười hì hì với đám người: "Chỉ chơi mỗi cái này thôi thì chán lắm, chúng ta chơi cái gì hay ho hơn nhé? Ba ván thắng hai thì thắng, nếu như ai thắng được tao thì tao sẽ thả kẻ đó đi!"

Vừa dứt lời cả đám đã ồ lên, bỗng dưng tìm được một cơ hội sống nên tất cả đều sáng mắt lên.

"Có thật không? Chỉ cần thắng được chị... là có thể đi ạ? Nếu chị lật lọng thì làm thế nào?" Có người yếu ớt lên tiếng hỏi lại.

Rosé liếc xéo gã đó một cái: "Chả làm thế nào hết, thích thì tin không thì thôi!"

"A!" Tất cả mọi người đều có vẻ mặt như sắp són ra quần đến nơi...

Con ngươi gã tóc vàng liếc láo liên một vòng rồi thở hồng hộc chạy đến: "Để em trước! Em tin chị Hai sẽ giữ lời mà!"

Rosé tùy ý vẫy vẫy tay: "Bắn đi."

Thế là gã tóc vàng lập tức rút súng ra, hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào bia, ngắm thật chuẩn.

Cùng lúc đó, gã đại ca và đám lâu la cốt cán vây xung quanh đều căng thẳng nhìn về phía gã tóc vàng. Bọn họ đều biết tài bắn súng của tên này cũng khá chứ nếu không gã cũng đã chẳng vội vàng chạy ra như thế.

"Chị Hai, thế em bắt đầu nhé!"

"Lảm nhảm ít thôi!"

"Vâng vâng..."

Cuối cùng gã tóc vàng cũng bóp cò súng, "đoàng" một tiếng, phát súng thứ nhất có điểm số là...

"9.2" Tên cao gầy đứng ghi điểm số hét lên.

"Đoàng", phát súng thứ hai là 9.5.

"Đoàng", phát súng thứ ba là 10

"Ồ ồ ồ! Giỏi quá!", đám người đứng xung quanh vỗ tay ầm ầm.

"Thằng nhóc này âm hiểm quá, thế mà dám bỏ chúng ta lại mà chạy trước!"

Trong bầu không khí ồn ào, "đoàng, đoàng, đoàng" ba tiếng súng liên tiếp vang lên - Rosé bắn liền ba phát, cả ba đều trúng hồng tâm.

Tất cả mọi người đứng đó đều ngây ra như phỗng: "..."

"Tên tiếp theo." Rosé mặt không biểu cảm lên tiếng

"Đây không phải sự thật..." Một lúc lâu sau mãi mới có người ngớ ra nói.

Tiếp sau đó, bởi vì không cam lòng mà những người khác lần lượt chạy đến khiêu chiến, kết quả là đều bị Rosé cho ăn hành thê thảm...

Cuối cùng, Rosé chơi chán rồi liền nói với một kẻ đang muốn đến khiêu chiến: "Bắt đầu từ bây giờ, người thua phải báo số mình vừa nuốt..."

Câu này vừa mới vang lên, tất cả đã kêu ầm trời, ôi mẹ ơi! Nữ ma đầu muốn đại khai sát giới rồi!!

Cuối cùng, gã đại ca không thể chịu nổi nữa, nếu cứ để bà cô này chơi tiếp thì tất cả mọi người đều xong đời...

"Bà cô của con ơi, rốt cuộc làm thế nào thì bà mới chịu đi? Bà ra giá đi... bọn con bỏ tiền ra mua lại cái mạng mình được không?" Có người thử thăm dò.

"Ồ... thế mỗi người một 1 tỷ nhé!" Rosé thuận miệng nói.

'Mẹ nó, thế này thì khác gì ăn cướp! Ác quá đi mất!'

Tất cả mọi người: "..." Chúng tôi chọn chết còn hơn!

Đây đúng là "mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó" mà...

Nghĩ được cách nào cũng đã nghĩ hết cả rồi, nhưng mà người ta vẫn cứ không chịu đi. Gã đại ca quả thực hết cách vì thế liền tức giận trừng mắt nhìn gã tóc vàng một cái: "Ông đây đành nghe mày một lần! Nếu như thất bại, thì không cần bà cô kia động thủ đâu, ông đây sẽ tự tay hành chết mày!"

Nói rồi liền gọi một cuộc điện thoại: "Alo...không phải... không cần nam... lần này đổi thành nữ... lắm mồm! Đương nhiên phải xinh đẹp rồi! Phải sạch sẽ, nhà lành vào... nhanh!"

"Chị ơi chị tha cho em! Chị tha mạng cho em..." Một tên khiêu chiến thua sợ đến tè ra quần, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, những người khác thấy thế cũng run cầm cập, nói không chừng lần sau sẽ đến lượt bọn họ...

Rosé đang định nói thì đúng lúc này một đám con gái bước vào...

Mười cô gái nhìn trông cũng không lớn, tầm khoảng mười tám, mười chín tuổi, đúng vào cái tuổi non đến mức mặt có thể bấm ra nước. Mấy cô này không giống hai cô gái xinh đẹp ăn mặc bốc lửa vừa nãy, vừa nhìn là biết đi theo phong cách con nhà lành, ăn mặc cũng rất bình thường, nhưng mà quan trọng nhất là ai nấy cũng xinh đẹp đáng yêu như hoa, lúc này tất cả đang đứng cúi gằm mặt như những con thú nhỏ sợ hãi...

Ơ... cũng biết điều quá ha.

Rosé nhìn thấy mấy cô em xinh đẹp thì tâm tình cũng tốt lên nhiều, cho nên rộng lượng vẫy vẫy tay với cái gã đang quỳ dưới đất xin tha không ngừng: "Thôi, đừng có nổ tung mà máu me thịt thà be bét dọa con gái nhà người ta sợ."

'Thế... thế ý là tha cho hắn rồi đó hả?'

Hạnh phúc đến quá đột ngột! Tên tiểu lâu la quả thật không dám tin tưởng! Vội rối rít cám ơn đứng dậy rồi chuồn lẹ.

Còn về phần gã đại ca nào đấy: "..." Đờ mờ, thế mà lại có tác dụng thật à? Mà hiệu quả còn rõ rệt nữa chứ!

Một lúc sau...

Mười cô gái vốn còn đang sợ hãi nhưng đến khi nhìn thấy Rosé thì hai mắt liền sáng rực lên, hai má đỏ bừng che miệng cười khúc khích, thậm chí còn tranh nhau so bì tị nạnh, ai cũng tranh nhau rót rượu bón hoa quả bóp vai đấm lưng cho cô...

Gã đại ca: "..."

Gã tóc vàng cắn ngón tay, nhìn thái độ dịu dàng của Rosé dành cho mấy cô gái, quả thật hâm mộ muốn chết. "Chậc... vì cái vẹo gì mà mình không phải con gái chứ..."

Một tiểu lâu la đứng bên cạnh lẩm bẩm: "Tôi nói với bà chị kia mình thực ra là con gái, chẳng qua là đi chuyển giới... không biết chị ấy có tin không nhỉ?"

Còn có người ác hơn: "Tôi bây giờ tự cung luôn còn kịp không nhỉ?" Không có cái đó cũng còn tốt hơn là mất mạng

Mọi người:"..."

Vào giờ phút này, Rosé không biết rằng thế giới bên ngoài đã lộn tùng phèo hết cả lên lên rồi...

Bệnh viện Nhân Dân số một Seoul.

Hyeri tay cầm một quả táo, đang gắng sức khắc thành một con thỏ nhỏ...

"Phù... cuối cùng cũng khắc xong rồi... Lão Đại, mời chị dùng!" Hyeri ân cần đưa quả táo cho Woon YooNa, tính cô vốn phóng khoáng ăn to nói lớn, có bao giờ làm những việc tinh tế như thế này đâu, quả thực là tốn sức của cái mạng già này quá.

Ánh mắt của người trên giường bệnh vẫn luôn dõi ra phía cửa như thể đang chờ đợi ai đó, vì không yên lòng mà tâm trạng bây giờ rất khó ở, ánh mắt cô thoáng liếc qua quả táo trong tay Hyeri, thẳng thừng phun ra một câu đánh giá: "Xấu."

Hyeri: "..." Trái tim tan nát! Tại sao có thể nói ra cái chữ "xấu" với một cô gái được chứ, dù có là quả táo cô khắc cũng không được!

"Fuck! Tôi đã cố mãi mới khắc được như thế đấy... xấu đâu mà xấu, rõ ràng đáng yêu như thế này cơ mà... a, quả táo này là ai gọt ra thế..." Hyeri nhìn thấy đầu giường để một quả táo đã rất lâu rồi, màu đã chuyển sang màu vàng: "Quả táo này được khắc đẹp thật đấy, à không, quả đúng là một tác phẩm nghệ thuật nhưng sao anh không ăn...."

Woon YooNa nghe thế liền quay sang nhìn Hyeri bằng ánh mắt lạnh như băng.

Hyeri ôm quả táo lùi về sau một bước, vẻ mặt đầy vô tội: "Tôi nói sai điều gì à?"

Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Oh Dal bước vào: "Tiểu sư muội bị người của bang Black Rose bắt đi rồi."

Vừa mới dứt lời, sắc mặt của cả Woon YooNa lẫn Hyeri đều biến.

Nhưng Hyeri lấy lại bình tĩnh rất nhanh: "Chậc chậc... trực giác của phụ nữ quả thật không sai mà... tôi biết ngay là cái cô Jun Ji-Hyun kia không nhịn được nữa mà... nhưng chắc chắn là Tiểu sư muội không sao đâu! Lão Đại đã tuyên bố với bên ngoài rồi còn gì, sẽ không có tên nào dám động đến Tiểu sư muội đâu. Trừ phi là đám tiểu lâu la không tiếp cận được trung tâm, không biết được lệnh cấm của chị, mà cái đám đó thì chắc chắc Tiểu sư muội xử lý được mà..."

Thực ra phán đoán của Hyeri không hề sai, dù Jun Ji-Hyun có là Đại tiểu thư của bang Black Rose đi chăng nữa thì phần trung tâm của bang Black Rose không phải thứ mà cô ta chỉ dùng một câu là điều động được, nhiều nhất chỉ là mấy con tôm, con cá nhãi nhép mà thôi.

Song, Woon YooNa hình như lại chẳng có chút thả lỏng nào mà ngược lại sắc mặt còn khó coi vô cùng, anh ta lập tức bật dậy lạnh lùng liếc Hyeri một cái, giọng điệu đầy chế nhạo: "Không sao? Nếu như là một năm trước thì đương nhiên là không sao! Bây giờ cô ta đã bị Lalisa nuôi thành một kẻ tàn phế rồi!"

Hyeri: "Ờ thì..." Nuôi thành tàn phế thì có làm sao, bao nhiêu người mong mình được chiều thành phế nhân còn không được đấy! Đúng là chẳng hiểu gì về lãng mạn cả... thảo nào tán mãi mà chẳng cua được.

Chậc, cứ thừa nhận chị đang lo cho tiểu sư muội đi không được à...

Thấy Woon YooNa dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường khoác áo, Oh Dal nhíu mày ngăn anh ta lại: "Satan, miệng vết thương của chị còn chưa liền đâu, không được phép xuống giường."

Hyeri gật đầu lia lịa phụ họa: "Đúng nha, đúng nha, hơn nữa tôi cảm thấy chắc chắn Lalisa đã đến đó rồi, chúng ta không cần chạy đến đó góp vui đâu..."

Oh Dal miết miết ấn đường, bất lực nhìn Hyeri một cái: "..."

Hyeri đần ra: "Muội lại nói sai cái gì à?"

Bởi vì cái mồm quang quác của Hyeri, Oh Dal biết mình có khuyên thế nào cũng vô dụng, chỉ đành trơ mắt nhìn Woon YooNa xuống giường tập trung một nhóm tinh nhuệ hai mươi người, tự mình dẫn người đến phân bộ của bang Black Rose ở ngoại ô.

Khi đoàn người ùn ùn kéo đến địa điểm mà Rosé bị bắt cóc, liền đụng phải đoàn người của Lalisa.

Hyeri nhìn cái núi băng dẫn đầu phía đối diện rồi lại liếc sang lão Đại nhà mình, tặc lưỡi chậc chậc: "Đây đúng là một kì quan trăm năm khó gặp mà... Cái bang Black Rose này cũng có mặt mũi thật, có thế khiến cho hai người cùng đích thân dẫn người đến tận cửa thế này, đúng là đáng được ghi chép vào sử sách bang phái rồi đấy..."

Đằng sau lưng Lalisa, vẻ mặt Teak So méo xẹo.

Tuy rằng bây giờ cậu ta là vệ sĩ của Rosé nhưng thực tế lại chẳng có tác dụng gì cả, để tránh khỏi cái tiếng chảnh chọe mà cậu ta chỉ có thể đi theo Rosé khi cô tham gia những sự kiện có khá nhiều người tham gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro