Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bảo bối, cô có chuyện này... muốn bàn với con...




Lee Ahreum dùng ngón tay gẩy gẩy cái nắp hộp quà, tùy ý liếc một cái, không quan tâm nói:"Muốn kết phường với tôi, cô ta cũng xứng?" Cô có một người đàn ông tôn quý như thế bảo vệ và làm chỗ dựa, sao phải liên minh với bất kì kẻ nào.

Ko Mi Cha đương nhiên biết cô ta đang nghĩ cái gì nhưng vẫn cố mà khuyên nhủ: "Không thể nói thế được, quan trọng không phải là Park Hwayoung mà là thế lực đằng sau lưng cô ta. Sau lưng cô ta có Park gia, hơn nữa người yêu cô ta lại là Lee Hanchee, thực lực không thể khinh thường."

"Em cũng biết, nhà họ Lee dạo gần đây đang rất nổi trội ở Seoul mà, người ta kéo đàn kéo lũ đến nịnh bợ họ đấy, bây giờ có cơ hội tốt thế này đưa lên tận cửa, cứ nể mặt cô ta một lần thì đã sao!"

Tuy rằng tất cả mọi người trong cái vòng giải trí này đều cho rằng Lee Ahreum có quan hệ mờ ám với cao tầng của BP, nhưng Ko Mi Cha hằng ngày đi theo cô ta thì biết rất rõ thực ra Lee Ahreum chưa bao giờ có liên hệ tư nhân với cao tầng của BP cả.

Thế nên thực ra trong lòng Ko Mi Cha vẫn rất bất an nhưng mà trước giờ vẫn không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Lee Ahreum. Nhắc đến là sẽ bị ăn chửi ngay lập tức!

Cái Lee Ahreum không thể tha thứ nhất đó chính là có người nghi ngờ tình cảm giữa cô ta và Lalisa... Lúc Lee Ahreum nghe đến thế lực của nhà họ Lee và nhà họ Park thần sắc thoáng dao động.

(Cùng họ Lee nhưng Lee của Ahreum lạ lắm, chắc là đang ảo tưởng sm)

Ko Mi Cha thấy thế không ngừng cố gắng khuyên tiếp: "Đúng rồi, Ahreum em đã nghe chuyện xảy ra tối hôm qua chưa?"

"Chuyện gì?" Lee Ahreum hỏi.

Lee Ahreum lập tức ghé vào tai cô ta khe khẽ nói nhỏ: "Tối hôm qua Park Hwayoung tổ chức party ở nhà, vừa vặn Rosé lại ở trên tầng trên thế là Hwayoung liền kéo bè kéo lũ lên muốn làm nhục cô ta một trận, kết quả là..."

Ko Mi Cha sinh động kể lại toàn bộ quá trình, sau đó trên mặt tràn đầy nhạc nhiên cùng cảm thán: "Cả một phòng chứa quần áo to như thế mà toàn bộ quần áo trong đó đều là nhãn hiệu của GE cả." Còn một câu mà Ko MiCha không dám nói, trong YG cho dù là Lee Ahreum e rằng cũng không có cái đãi ngộ đó.

Lee Ahreum cau mày: "GE?"

"Đúng thế, đó là trang phục của Gabriel Elvis thiết kế, không phải là em cũng rất thích à? Lần trước trong lễ khai mạc em cũng muốn mặc trang phục của hãng đó còn gì, kết quả là... Kết quả là chị không lấy được..." Ko Micha lí nhí nói. Lúc đó cô ta khó khăn lắm mới tìm được một chiếc, kết quả nửa đường lại bị người ta chặn lại ra giá cao mua mất, sau đó còn bị Lee Ahreum mắng cho một trận, cho nên ấn tượng về vụ này sâu lắm...

Quả nhiên nghe đến đây một kẻ không chấp nhận bất kì kẻ nào có thể vượt qua mình trên bất kì phương diện nào như Lee Ahreum ngay lập tức vẻ mặt liền tái mét, trợn mắt lạnh lùng nói: "Chẳng qua là một con tốt thí mà YG lấy đến để chế giễu FJ thôi, có thể làm nên được trò chống gì đây? Nhưng mà có thêm bạn bè cũng không sao, phía bên Park Hwayoung chị cứ xem mà làm!"

"Được, cứ giao cho chị!"

...

Tại nhà cũ Manoban. Mingie vẫn nằm bò trên bệ cửa sổ ngây người như mọi khi. Ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ một hồi lâu, cậu nhóc liền rút điện thoại ra nhắn tin cho Appa: "Nhớ." Nhóc nhớ cô Chaeyoungie quá. Tuy rằng mới gặp trước đó không lâu.

Trong văn phòng của Chủ tịch Tập đoàn BP, ánh mắt người phụ nữ cầm di động vô cùng dịu dàng, sau đó chị cũng nhắn lại cho con gái một cái tin: "Appa cũng nhớ cô ấy."

Mingie nhanh chóng trả lời chị bằng một cái dấu "?", ý của nhóc là làm thế nào thì nhóc mới có thể gặp được cô Chaeyoungie.

Lisa nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ một lúc, sau đó cúi xuống nhắn tin trả lời lại... Vài phút sau Mingie đọc xong tin nhắn nhanh nhẹn trèo xuống ghế, sau đó chạy ra phòng khách.

Trong phòng khách, Lão gia tử và Lão phu nhân đang nói chuyện thấy Mingie chạy đến, vội vàng thu đống ảnh với tư liệu của mấy cô tiểu thư nhà giàu vào, sau đó tươi cười vui vẻ nhìn cháu nội.

"Mingie mau đến bên cạnh bà nội nào, sao thế, có phải là con đói rồi không?"

"Muốn ăn gì nào, để ông bảo nhà bếp làm cho con."

Giọng điệu của hai ông bà cực kì dịu dàng, hiền từ, chỉ sợ nặng lời quá dọa thằng bé chạy mất. Phải biết là vốn dĩ Mingie chỉ có thể một mình một chỗ, hoàn toàn không có cách nào để ở cùng với hai ông bà trong một không gian. Bây giờ cô bé có thể chủ động lại gần ông bà, đối với cả hai mà nói đây đã là niềm hạnh phúc lớn lao rồi.

Mingie lắc lắc đầu, cởi dép trèo lên sofa, sau đó liền dùng bàn tay nhỏ bé đấm vai xoa bóp cho bà nội.

Chey So-hee quả thực rất bất ngờ trước hành động này, "Ôi, bảo bối của bà! Con đang đấm bóp cho bà nội sao?"

Mingie gật đầu, càng cố gắng dùng sức đấm bóp.

Chun Ae Manoban ngồi bên cạnh vẻ mặt đầy đố kị, miệng lầm bà lầm bầm: "Xem ra Mingie nó thích bà nội hơn mình!" Chẳng lẽ là vì bình thường ông quá nghiêm khắc rồi sao? Hình như đúng thế thật...Đặc biệt là thái độ của ông đối với cô gái đó... vô cùng không tốt... Mingie thấy thế liệu có ghét ông không nhỉ... Vậy thì phải làm thế nào đây?

Chun Ae càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng tức giận, ông làm thế còn không phải là vì Mingie vì cái nhà này hay sao? Kết quả ông lại thành kẻ xấu xa nhất! Tất cả mọi người đều giận ông, quan trọng nhất là Mingie cũng không thích ông...

Lúc tâm trạng của Chun Ae đang buồn bực thì Mingie đấm bóp cho bà nội xong lập tức chạy sang đấm bóp cho ông nội. Bàn tay bé tí mềm ơi là mềm! Thật khiến tim người ta hóa thành nước mà!

Chun Ae một đời kiên cường lại đỏ mắt suýt chút nữa khóc trước mặt cháu, "Ngoan, ngoan...Mingie con có lòng với ông bà là tốt rồi, đừng để bản thân mình mệt."

Chun Ae nói rồi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm được, thở dài một hơi rồi hỏi: "Có phải Bảo bối có chuyện gì đó muốn xin ông không?"

Mingie thành thật gật gật đầu.

Chun Ae lại hỏi: "Có phải con muốn gặp cái cô Chaeyoung đó không?"

Mingie gật đầu thật mạnh, dùng ánh mắt đầy mong đợi lại bất an nhìn ông nội mình.

Đôi mắt nho nhỏ tròn xoe đó nhìn Chun Ae khiến ông thoáng cái đã mềm lòng: "Được, ông nội đồng ý với con, đợi lát nữa ông cho người đi mời cô ấy đến được không?"

Hai mắt Mingie lập tức sáng rực lên, vui vẻ kiễng chân hôn lên má ông nội một cái, sau đó hài lòng chạy về phòng mình.

Chey So-hee nhìn chồng mình cười như một thằng ngốc, vẻ mặt đến chịu: "Trước đây ai bảo tôi không có nguyên tắc, ba phải hả? Bây giờ thì nguyên tắc của ông đâu? Giới hạn của ông đâu? Cháu nội vừa mới đấm bóp có vài cái đã mất hết rồi à? Chỉ vì lừa cháu nó thơm mình một cái mà cái gì cũng đồng ý đúng không?"

Chun Ae khẽ ho một tiếng, trở về với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày: "Nói vớ vẩn cái gì đó, tôi làm thế vì sức khỏe của Mingie! Hơn nữa, để cô gái đó ở cùng với Mingie cũng không có gì phải lo, tôi đương nhiên sẽ phái người trông coi cẩn thận!"

Chun Ae nói rồi gọi điện cho quản gia Hyun Ki.

"Lão gia, ngài có gì dặn dò ạ?"

"Bây giờ cậu đi gọi điện mời cô gái đó đến chơi với Mingie."

Chun Ae nghĩ một lát rồi lại nói thêm: "Nói với cô ta là Mingie đang ở nhà một mình, đợi lát nữa tôi và phu nhân sẽ tránh mặt, để cô ta một mình với Mingie."

"Lão gia, ý của ông là?"

"Lắp thêm mấy cái camera giám sát trong nhà!"

"Vâng, tôi hiểu rồi ạ!"

So-hee nghe thấy chồng mình nói với quản gia như thế, bà hơi cau mày: "Làm thế có có ổn không?"

Chun Ae không để ý nói: "Có gì mà không ổn? Tôi lại muốn xem xem rốt cuộc thì cô gái đó có gì khác biệt? Không phải là bà cũng muốn biết cô gái đó có phải thật lòng đối đãi với Mingie không còn gì?"

So-hee mới đầu còn hơi do dự, nhưng vì Mingie nên bà vẫn gật đầu: "Ông đừng để Lisa nó biết, nếu không nó lại giận đấy!"

"Tôi thấy nó bị cô gái kia mê hoặc mụ đầu rồi! Đợi chọn được người rồi tôi sẽ bảo nó đi xem mặt ngay! Tôi không tin, bao nhiêu cô gái xuất sắc như vậy lại không có lấy một người có thể bì được với cô ta!"

...

Sau khi rời khỏi công ty, Rosé về thẳng nhà, đang nằm trên giường xem tin tức giải trí bỗng có cuộc điện thoại lạ gọi tới.

Cô hơi ngờ ngợ nhưng vẫn bắt máy: "Alo?"

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng một người đàn ông: "Alo, chào cô, xin hỏi cô có phải là cô Park Chaeyoung không?"

"Vâng, anh là?" Rosé nghi ngờ hỏi.

"Tôi là Hyun Ki, quản gia của ông Manoban, hôm nay Lão gia và Lão phu nhân đều bận, Tiểu công chúa đang ở nhà một mình, không biết cô Park đây có rảnh tới đây làm khách không?"

Rosé bật dậy như con cá chép: "Có! Rảnh! Tôi sẽ tới ngay!"

Dập điện thoại, Rosé bắt đầu lật tung cả tủ quần áo lên, gần như móc hết cả quần áo trong tủ ra, lật tới lật lui cũng không biết nên mặc bộ nào... Dáng vẻ đó quả thật còn khoa trương hơn cả đi gặp bạn trai...

Cuối cùng cô vẫn chọn được một bộ quần áo có phong cách mà cả cô và Mingie đều thích, kiểu dáng thời thượng, thêm chút yếu tố phục cổ, tuy nhà thiết kế không nổi tiếng, nhưng Rosé vẫn luôn là fan trung thành của anh ta.

Ngoài những trường hợp bắt buộc, còn bình thường thì cô không mấy quan tâm đến thương hiệu, chỉ mặc những gì cô thích là được.

Sau khi đến nhà cũ Manoban, người quản gia trông có vẻ chỉ hơn ba mươi tuổi liền dẫn Rosé vào nhà chính, vừa vào đến cửa, cô đã thấy một cơn gió lốc lao vào lòng mình...

"Bảo bối~~~"

Rosé cúi xuống bế bánh bao nhỏ lên, cô vốn định hôn cậu bé một cái như thường ngày vẫn làm, nhưng nghĩ tới việc còn có người ngoài ở đây nên đành nhẫn lại.

Mãi không thấy cô Chaeyoungie hôn mình, bánh bao nhỏ nhất thời cảm thấy mất mát, cúi cụp đầu xuống. Cô Chaeyoung lần này không hôn mình, chẳng lẽ vì mình có chỗ nào không tốt sao? Vì cô không thích mình nữa à? Vì cô thích bạn nhỏ khác hơn rồi sao?

"Cô Park, tôi đi trước, nếu cô có chuyện gì cần, xin cứ ấn chuông gọi tôi."

Rosé gật đầu: "Được, Hyun Ki quản gia, cảm ơn anh!"

Hyun Ki đi rồi, Rosé nhanh chóng phát hiện bé con nhà mình đang không vui, cô bật cười gõ lên mũi của bánh bao nhỏ, sau đó hôn lên hai má bánh bao: "Mingie bảo bối, cô nhớ con lắm!"

Mặt Mingie lập tức sáng lên, nhóc mím môi, mặt đỏ bừng, trên đỉnh đầu bụp một tiếng như vừa có một bông hoa nở ra, cô Chaeyoungie quả nhiên vẫn thích mình!

Bánh bao nhỏ nghĩ, sau đó lại vùi đầu vào bảng viết một câu rất hoàn chỉnh đưa cho Rosé: [Mingie cũng rất nhớ cô Chaeyoungie!]

Rosé thấy vậy trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng lại thấy Mingie nhanh tay viết thêm một câu nữa: [Appa cũng vậy]

"Ầy..." Rosé hoàn toàn không nghĩ tới việc Mingie sẽ viết được một câu như thế, do vậy có chút bất ngờ mà ngẩn ra, hai má dần nóng lên. Không ngờ Mingie lại viết được một câu như vậy, chuyện này có chút không khoa học nha? Từ trước tới giờ mỗi khi Mingie nói chuyện với cô, con bé chưa từng nhắc tới bất cứ người nào khác...

"Ngoan~" Rosé tuy có hơi nghi nhờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô xoa đầu bánh bao nhỏ, dắt cô bé ngồi xuống sofa.

Cùng lúc đó, trong phòng theo dõi phía sau vườn, Chun Ae và So-hee đang ngồi trước màn hình camera lớn, nhìn không chớp mắt vào màn hình.

Khi nhìn thấy những hành động ấm áp và thân thiết giữa Rosé và Mingie, lại thấy Mingie viết được hai câu kia, So-hee ban đầu còn hơi căng thẳng vì sốt sắng, sau vẻ mặt cũng dịu đi vài phần, bà bất đắc dĩ cười nói: "Chắc chắn là Lisa dạy nó rồi!"

Chun Ae hừ một tiếng, ông không nói gì, vẫn nhìn chăm chú vào camera, không chỉ là để nhìn cô, quan trọng nhất là ông nhất định phải biết được nguyên nhân gì cô gái này lại có thể khiến Mingie nghe lời cô như vậy!

Sau đó...Chun Ae phải thất vọng rồi. Vì, trên thực tế, cách thức chung sống của Rosé và Mingie đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn được nữa.

Tóm lại một câu chính là hai người ai tự làm việc của người nấy. Mingie là một đứa trẻ rất tự lập, cô bé chỉ cần Mingie ở bên cạnh mình thôi là được.

Thế nên vẫn như thường ngày, bánh bao nhỏ hăm hở ngồi chơi sudoku, còn Rosé thì cuộn tròn trên sofa xem tin tức, tay vuốt vuốt đầu bánh bao nhỏ như vuốt ve mèo con, thỉnh thoảng khi cô chăm chú quá mà quên mất vuốt ve, bánh bao nhỏ sẽ lại ngẩng lên nhìn cô, cầu xoa đầu, thế là Rosé lại tiếp tục vuốt vuốt...

Trước camera, Chun Ae và So-hee xem mãi vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hai người đều tự vui lấy, gần như không có tương tác gì với nhau cả.

Nhưng... Sự ấm áp thân thiết bao phủ giữa một nhỏ một lớn kia lại không ngừng xuyên thấu qua màn hình chảy vào lòng hai người họ...

So-hee cảm thán nói: "Tuy cô gái này không làm gì, nhưng tôi cứ có cảm giác Mingie chỉ cần cô ấy ở bên cạnh thôi là đã có sức sống như một đứa trẻ bình thường vậy!"

Chun Ae không phải kẻ mù, tất nhiên ông cũng nhìn ra, chỉ là ông không muốn thừa nhận mà thôi, trầm giọng nói: "Vội cái gì, bà cứ xem tiếp đi! Tôi không tin cô ta có thể không để lộ bất cứ chỗ sơ hở nào! Mingie thích cô ta như vậy, chắc chắn là vì chuyện gì cô ta cũng thuận theo Mingie, đó chỉ là cách để cô ta nịnh nọt Mingie thôi. Bà phải biết, sự chiều chuộng của cô ta dành cho Mingie chính là cục đường bọc thạch tín, chúng ta tuyệt đối không thể để mặc như vậy được! Sau này tôi nhất định phải để Lisa tự mắt trông thấy, người phụ nữ nó chọn rốt cuộc là loại người gì!"

Rosé xem tin tức một lúc rồi đặt điện thoại xuống, cô chống cằm, nhìn Mingie không chớp mắt. Quả nhiên trông Mingie vẫn thích hơn nghịch điện thoại nhiều...

Bánh bao nhỏ cảm nhận được ánh mắt của Rosé, nhóc tò mò ngẩng đầu lên, chớp mắt. Một tia sáng lóe lên trong đầu Rosé, "Bảo bối, đừng chơi cái này nữa, qua đây cô dạy con cái này chơi vui lắm!"

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, để mặc Rosé kéo vào vườn.

Trước camera, Chun Ae và So-hee cuối cùng cũng thấy Rosé hành động, lúc này liền thấy sốt sắng hẳn lên, để xem rốt cuộc cô muốn làm gì.

Chun Ae đen mặt: "Đợi mà xem, sắp lộ đuôi hồ ly rồi đấy!"

So-hee gật đầu, hồi hộp nhìn camera.

Rosé dắt Mingie vào bãi cỏ trống trong vườn, hài lòng nói: "Chính là chỗ này!"

Sau đó, Rosé cúi người nhẹ nhàng nói với Mingie: "Bảo bối, thường ngày con yên tĩnh quá, cũng ít vận động, như thế không tốt cho sức khỏe, tất nhiên vận động quá độ cũng không được, nhưng giờ con nhỏ thế này mà để xương bị cứng thì không ổn, thế nên cô sẽ dạy con Ngũ Cầm Hí, nếu con kiên trì tập thì có thể khiến cơ thể con rất khỏe mạnh dẻo dai đấy! Con có muốn học không?"

Tuy Mingie nửa hiểu nửa không, nhưng cũng gật đầu không do dự.

Thấy vậy Rosé hắng giọng, bắt đầu dạy: "Ngũ Cầm Hí được chia làm năm bộ là gấu, hổ, hươu, vượn và chim, mỗi bộ đều có công hiệu riêng, cô với con sẽ học từng cái một nhé, đầu tiên là gấu này, động tác của gấu có công dụng lớn nhất, có thể điều tiết tính khí..."

Trong camera, Chun Ae xem tới đoạn này liền tỏ ra sững sờ, hai mắt ông sáng lên: "Không ngờ con nhóc này lại biết Ngũ Cầm Hí?"

"Ngũ Cầm Hí? Chẳng phải là bộ rèn luyện sức khỏe mà ông vẫn luôn nói muốn dạy cho Mingie sao?" So-hee hỏi.

Chun-Ae gật đầu, sau đó lại tỏ ra không vui nói: "Kể cả nó có biết thật thì cùng lắm cũng chỉ là thế võ đẹp thôi, dạy sai cho Mingie thì hỏng hết! Bộ môn Ngũ Cầm Hí này được thần y Hoa Đà truyền lại, tất nhiên là tốt nhưng động tác nhất định phải chuẩn thì mới có công hiệu được, trước đây tôi từng nghĩ đến việc sẽ dạy Mingie, tiếc là... " Tiếc là Mingie không đoái hoài đến ông thì sao có thể theo ông học được.

So-hee thấy vậy có hơi lo lắng, căng thẳng nói: "Hay bảo ai đó tới cắt ngang được không? Lỡ mà con nhóc này không hiểu nhưng trả vờ hiểu rồi dạy lung tung thì gay mất."

Chun Ae gật đầu: "Tôi bảo Hyun Ki qua!"

Nói xong ông nhấc bộ đàm lên, ấn núi gọi: "Alo, Hyun Ki..."

"Lão gia, tôi đây, ngài có gì cần dặn dò?"

"Giờ cậu tới đó cho tôi..." Chun Ae nói được một nửa, bỗng im bặt, ánh mắt kinh ngạc của ông dừng lại trên hình ảnh trong camera.

"Lão gia... lão gia?"

Chun Ae nhìn camera chăm chú, một lúc lâu sau mới định thần lại: "Không còn chuyện gì nữa rồi." Nói xong ông tắt bộ đàm.

"Sao thế?" So-hee cảm thấy khó hiểu.

Chun Ae khẽ ho một tiếng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Cứ để cô ta dạy đi."

So-hee giật mình, sau khi phản ứng lại bà tò mò hỏi: "Ý của ông là... con bé dạy được lắm sao?"

Chun Ae nhìn từng chiêu thức của cô gái trong camera, ậm ờ nói: "Cũng được."

So-hee nghe vậy liền liếc chồng mình một cái, cái gì mà cũng được, rõ ràng là quá được thì có? Nếu không, với tính cách của chồng bà, chỉ cần hơi sai sót một chút xíu thôi, chắc chắn ông đã nổi khùng lên rồi.

Trong camera, Rosé tách động tác ra dạy tỉ mỉ cho Mingie từng chút một.

"Con học được chưa?"

Mingie gật đầu.

"Tốt! Vậy giờ chúng ta tập thử một lần từ đầu đến cuối nhé!"

Mingie bắt đầu làm theo một lần, động tác vô cùng lưu loát, sinh động. Vì còn nhỏ, nên thỉnh thoảng lúc làm theo động tác động vật trông rất đáng yêu.

Rosé vui mừng vỗ tay khen: "Mingie bảo bối giỏi quá! Con học nhanh thật đấy! Sau này cố gắng mỗi ngày tập một lần được không?"

Mingie được khen mắt sáng như sao, gật đầu lia lịa đáp ứng.

"Bảo bối của cô ngoan quá!"

...

So-hee nhìn chồng mình: "Ông thấy thế nào?"

Chun Ae đăm chiêu một hồi, vẫn lạnh lùng nói: "Bà đừng quên cô ta là diễn viên, muốn diễn trò trước mặt chúng ta thì quá dễ, nói không chừng cô ta đã sớm liệu được việc chúng ta đang âm thầm theo dõi cô ta, nên đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ từ trước rồi cũng nên!"

So-hee gật đầu: "Vậy chúng ta quan sát thêm xem sao?"

Thời gian cứ từng chút qua đi, vèo một cái đã tới chập tối. Rosé dắt tay Mingie ngồi xuống xích đu nhìn mặt trời lặn.

Có những chuyện, Rosé cũng đắn đo rất nhiều, sau khi đến đây rồi cô cũng nghĩ nhiều lắm, nhận ra mình sắp phải đi, cô không nhịn được nói với Mingie: "Bảo bối, cô có chuyện này... muốn bàn với con..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro