Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh ta sống phong lưu sung sướng quá ha, đã hại chị thê thảm thế mà...

Cảnh hôm nay được quay ở một sườn đồi có phong cảnh rất tráng lệ.

Lúc đầu cái kết của Rosé là chết dưới súng của Orlando, nhưng sau đó Martin và Charles đã thương lượng một chút, cuối cùng quyết định kết thúc mở là cô rơi xuống sườn núi, cuối cùng không rõ sống chết ra sao.

Lúc Martin đưa ra đề nghị này, Charles liền hiểu ra ý của Martin.

Bộ phim này rất có thể sẽ được làm tiếp phần hai nên ở phần đầu tiên này nếu như mà nhân vật của Rosé tạo được tiếng vang tốt thì rất có thể Martin sẽ để cô quay tiếp những phần sau.

Hiển nhiên lúc Rosé cầm kịch bản đã sửa cũng nghĩ đến việc này, cho dù hôm nay không phải vì tránh Orlando thì cô cũng muốn dùng hết khả năng của mình.

"3, 2, 1, Action!!!"

Cảnh quay bắt đầu.

Lúc đầu Orlando vẫn mang tâm tư cố ý thất bại mấy lần để ở bên Rosé lâu thêm một chút, anh ta lăn lộn trong nghề lâu vậy rồi, chuyện NG không chút sơ hở này dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà, đến lúc chính thức quay, Orlando lập tức ngẩn tò te ra...

Đạo diễn vừa hô "Diễn", Rosé cầm súng diễn cảnh đấu súng với nhóm diễn viên quần chúng mà y như bị thứ gì đó rất đáng sợ nhập xác.

Vốn cảnh này của cô rất đơn giản, nhưng dưới diễn xuất của cô thì lại hoàn toàn khác, kỹ năng bắn súng tuyệt vời, động tác bắn súng cầm súng, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta hưng phấn đến nỗi run rẩy, trông như thể cô thật sự là sát thủ không có chút tình cảm gì vậy...

Hơn nữa thủ pháp dùng súng của Rosé cũng rất đáng kinh ngạc, hôm qua anh ta cũng chỉ tùy ý dạy cô một chút thôi, tuyệt đối không thể khiến cô làm đến mức này được.

Mặc dù là lần quay đầu tiên, trước đó hoàn toàn không diễn tập cùng gì nhưng Rosé vẫn có thể dẫn dắt mọi người nhập vai, khiến mọi người phối hợp với từng động tác của cô. Thậm chí ngay cả Orlando đã định NG, ấy vậy mà cuối cùng cũng không khống chế được, phối hợp với cô mà đá khẩu súng trong tay cô xuống, sa đó giơ súng ngắm ngay tim cô, vẻ mặt tràn đầy cảm xúc yêu hận đan xen...

Lúc này đây anh ta đã quên hết thảy, quên mình là Orlando, quên mất ý định NG của mình, anh ta nhìn cô gái đối diện, hoàn toàn nhập vào thế giới nội tâm của nhân vật...

Cô gái thần bí này, cô gái khiến anh động lòng ấy thế mà hết lần này đến lần khác lại là kẻ địch của anh...

Khác với vẻ mặt giằng xé của Orlando, Rosé vẫn chỉ như một cỗ máy giết người được huấn luyện từ nhỏ, cô không có bất kì cảm xúc gì, dù đối diện với cái chết thì đôi mắt của cô vẫn không hề mảy may chớp động.

Rosé nhìn Orlando, nhìn khẩu súng trong tay anh ta, một giây sau, ánh mắt liền ác liệt, vẻ mặt vốn đang đắm chìm vào diễn xuất lạnh lùng đột nhiên thay đổi một chút, nhỏ bé đến nỗi khó mà nhận ra...

Cây súng kia...

"Đoàng!!!" Đúng lúc này, cuối cùng Orlando cũng nhắm mắt, bóp cò.

Trong chớp mắt mà Orlando nhắm mắt bóp cò, đôi mắt đang nhắm chặt bỗng hoảng sợ mở to, đồng thời bị tiếng súng lôi ra từ trong vai diễn.

'Chuyện gì thế này!!!'

Đây chỉ là một khẩu súng mô phỏng, sao lại có âm thanh này! Vừa rồi lúc anh ta nổ súng... cảm giác không đúng...

Không chỉ có Orlando, tất cả mọi người ở đó đều sợ ngây cả người, Martin, Charles và các nhân viên khác, mặt ai nấy đều tái mét chạy tới chỗ cô gái kia ngã xuống.

"Ôi lạy chúa tôi!"

"Trời ạ! Đó là súng thật!"

"F, U, C, K! Rốt cuộc là chuyện gì thế này!"

"Rosé! Rosé! Cô thế nào rồi?"

Bệnh viện, ngoài cửa phòng bệnh.

Mái tóc vàng óng đẹp đẽ của Orlando bị vò cho rối bời, quần áo cũng nhăn nhúm, giày rơi mất một cái, lúc này vẻ mặt vẫn còn đầy kinh hoàng.

Ngoại Orlando ra, ngoài phòng bệnh còn có đạo diễn, nhà chế tác, biên kịch, nhà đạo cụ và Soyoung...

"Orlando! Tốt nhất là cậu cho tôi một lời giải thích! Rốt cuộc chuyện này là sao!" Lúc này Martin trông như một con sư tử hung dữ bị chọc giận.

"Martin! Tôi không biết! Tôi thật sự không biết... Tôi không biết tại sao lại thành súng thật thế này!" Khuôn mặt Orlando tràn đầy đau khổ, anh ta vò đầu, ngón tay vẫn còn run rẩy.

Martin nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, nhìn vẻ mặt anh ta thì không giống như giả vờ, có điều vẻ mặt Martin vẫn không dịu đi chút nào: "Cậu không biết! Cây súng đó vẫn luôn ở chỗ cậu, sao cậu lại không biết?"

Lúc này Orlando đã mất hồn mất vía, vò đầu một lúc đầu mới lắp bắp nói: "Đúng... đúng là ở chỗ tôi... nhưng không phải là luôn ở đó... Tối... Tối qua tôi đưa cho Rosé mượn... để cô ấy mang về luyện tập... sáng nay cô ấy đưa cho tôi..."

Soyoung bên cạnh đã khóc đến nỗi hai mắt sưng to như quả đào, nghe vậy liền thút thít nói: "Đạo diễn, quả thật tối qua anh Orlando đã đưa súng cho anh Yeong, hôm sau chính tôi đã cầm nó trả lại cho anh Orlando..."

"Trong lúc đó có qua tay người khác không?" Martin lập tức hỏi.

Soyoung lắc đầu: "Chắc là không đâu!"

"Đáng chết..." Martin tức giận không thôi rủa một tiếng.

Khách sạn đã bị phong tỏa, trừ nhân viên ra thì người ngoài không ai vào được, rốt cuộc là ai đổi khẩu súng mà thần không biết quỷ không hay? Đối phương muốn làm gì chúng ta?

Vừa rồi mọi chuyện loạn cào cào hết lên, trang phục diễn của Rosé lại là màu đỏ nên không nhìn ra được là bị thương ở đâu.

Bây giờ bác sĩ vẫn còn đang kiểm tra cho cô ấy ở bên trong, không biết tình hình thế nào rồi.

Rosé là diễn viên hot nhất của công ty giải trí có thực lực mạnh nhất của Hàn Quốc và nó lại là công ty con của tập đoàn BP của Manoban, nếu như Rosé xảy ra chuyện gì trong đoàn làm phim của ông ta thì...

Cho dù chuyện này không đến mức làm kinh động đến vị đại nhân kia của BP của Manoban thì chắc chắn lần này bọn họ cũng gặp phiền phức không nhỏ rồi...

Hàn Quốc quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, vì thế ông ta đã phải nhờ tới quan hệ để bí mật đưa người đến bệnh viện tư nhân này, nếu không, đến bệnh viện khác mà người ta phát hiện ra là vết đạn bắn thì nhất định sẽ kinh động đến cả cảnh sát nữa...

"Tại sao Rosé vẫn còn chưa ra..." Orlando nôn nóng, không ngừng nhìn ngó về phía phòng bệnh.

"Orlando, cậu về khách sạn đợi cho tôi, nghĩ cho kĩ vào, cậu còn chưa hết bị nghi ngờ đâu!" Martin lạnh lùng nói.

Orlando ủ rũ vô cùng: "Tôi biết, nhưng xin để tôi xác định được tình hình của Rosé đã!"

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một bác sĩ mặc áo khoác trắng đi ra.

"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?" Mọi người vây lại.

Ngay vào lúc Martin đang vô cùng lo lắng xác nhận tình hình hiện tại của Rosé thì đột nhiên sau lưng bỗng có một loạt tiếng bước chân rầm rập trên hành lang.

Martin lập tức sầm mặt, tại sao lại có người đến thế này, rõ ràng ông ta đã dặn bệnh viện phong tỏa tầng này rồi mà.

Chỉ thấy một người phụ nữ trẻ và một trợ lý có vẻ như là thủ hạ tiến tới, dáng vẻ lạnh lẽo như bước ra từ nơi băng tuyết dày đặc, khí thế vô cùng đáng sợ...

Nhìn thấy người tới, trong lòng Martin liền hoảng, thầm nghĩ không hay rồi...La... Lalisa Manoban...

'Sao lại thế này được?'

CEO của tập đoàn BP của Manoban, truyền kỳ phố Wall, thần thoại giới kinh doanh của Hàn Quốc...

Người này rất hiếm khi lộ diện công khai, Martin có thể nhận ra chị là vì đã từng gặp một lần trong tiệc rượu. Có vẻ như đối phương không giống hình tượng không có tình người trong truyền thuyết mà dường như là rất hứng thú và cũng rất có kiến thức về giới giải trí, từng trò chuyện kha khá các vấn đề mang tính chuyên nghiệp với ông ta...

"Leo..." Martin nơm nớp gọi tên tiếng Anh của đối phương.

Martin có vẻ không chắc chắn lắm, vì người trước mắt này quá khác với lúc trước.

"Người sao rồi?" Lalisa chẳng hề liếc Martin lấy một cái, ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng vào bác sĩ.

Trong lòng Martin vốn đang ôm một tia may mắn nhưng không ngờ chuyện ông ta lo lắng nhất vẫn xảy ra, đối phương quả thật tới vì Rosé!

CEO một tập đoàn mà lại ra mặt vì một nhân viên của công ty con?

Bác sĩ bị khí thế của người vừa tới dọa cho rét run cả lưng, vì vậy mà vội bỏ qua Martin quay sang trả lời anh: "Người không sao, may là chỉ bị thương ngoài da."

"Bị thương ngoài da?"

"Chỉ bị thương ngoài da, anh chắc chứ?" Orlando không nhịn được mà xen miệng vào.

"Đúng vậy, đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ bắn trúng vai." Bác sĩ thành thật trả lời.

Nghe thấy bác sĩ nói, vẻ mặt Martin lập tức như vừa sống sót sau tai nạn, sau lưng đã ướt sũng vì mồ hôi.

Ánh mắt Martin tràn đầy vẻ không ngờ được, phải biết là trước đó Orlando đã nhắm bắn ngay vị trí tim của Rosé, nếu trúng thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Ông chợt nhớ tới trước lúc Orlando nổ súng, dường như Rosé đã nhích người với tốc độ rất nhanh, chẳng lẽ cô ấy phát hiện ra chỗ không hợp lý nên cố tình tránh thoát sao?

Orlando không có tâm trạng nào mà quan tâm người vừa xuất hiện là ai, bác sĩ vừa dứt lời, anh ta lập tức không chờ nổi nữa lao vào phòng bệnh: "Rosé!"

Lalisa nhìn Orlando một cái rồi cũng cất bước đi vào phòng bệnh.

Lúc này Martin hoàn toàn không rõ chuyện là như thế nào chỉ có thể bất an vào theo...

Trong phòng bệnh, Rosé đang dựa trên giường bệnh, vết thương đã được xử lý, cô cũng đã thay đồ bệnh nhân, xem ra vẫn ổn, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.

"Rosé! Em vẫn ổn chứ? Anh xin lỗi! Anh rất xin lỗi... Anh không biết cây súng đó là thật... anh tình nguyện bắn vào anh... Bắn anh trăm ngàn phát... chịu hết đau đớn cho em..." Orlando vừa nói vừa kích động muốn nắm tay Rosé, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy sống lưng lạnh toát vì thế nửa đường lại rút tay về.

Rosé nhìn Orlando, đang chuẩn bị nói thì mắt lại liếc thấy người đàn phía lưng Orlando liền kích động suýt nhảy dựng lên: "Chị yê...Boss!!!"

Vội vàng đổi giọng.

Lalisa cau chặt mày, nhấc đôi chân dài bước qua, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: "Đừng nhúc nhích!"

"BOSS! Sao chị lại tới đây!" Ôi! Chị yêu! Em nhớ chị quá đi mất!

"Đi công tác ngang qua đây, biết chuyện của cô." Vì lúc này trong phòng bệnh toàn là người của đoàn làm phim nên Lalisa chỉ nói đơn giản.

Thực tế là hôm qua sau khi gọi điện với Rosé, chị đã mua vé máy bay tới đây ngay, sợ vợ đau tay nên tự tới bóp nát hoa đào.

Kết quả, đến rồi lại có một tin khác ập đến thiếu chút nữa khiến chị hồn bay phách lạc.

"Cảm ơn Boss, bác sĩ vừa mới khám qua cho tôi rồi, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại đâu!" Au! Người ta đau lắm đó nha ~ ~ Muốn ôm ôm, muốn chơm chơm cơ ~ ~

Tuy rằng Rosé luôn miệng gọi Boss này Boss nọ, nhưng đôi mắt đã hoàn toàn bán đứng suy nghĩ làm nũng trong đầu cô, Lalisa chút nữa thì không nhịn nổi mà mất khống chế tại chỗ.

Vốn tiếng Hàn của Orlando cũng tạm được, nghe hai người nói chuyện mới biết người này đột ngột xuất hiện chính là ông chủ của Rosé.

Orlando quay sang nhìn Lalisa với vẻ nghiêm túc, cúi gập người 90 độ: "Hóa ra ngài chính là bà chủ của Rosé! Tôi thường xuyên nghe Rosé nhắc đến ngài, nói rằng ngài là người cô ấy vô cùng sùng bái! Việc này từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi, tôi đã không bảo quản tốt súng dẫn đến việc khẩu súng bị người khác đổi. Là tôi đã hại Rosé phải chịu vết thương nặng như thế này... Xin ngài hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này."

Lalisa chỉ nhìn ánh mắt Orlando nhìn Rosé thôi là đã biết, cái tên này chính là cái bông hoa đào nát hôm qua chị nghe thấy trong điện thoại, chị lạnh lùng hỏi lại: "Chịu trách nhiệm?"

Orlando ngường ngượng len lén liếc nhìn về phía Rosé: "Tôi quyết định rồi, tôi sẽ gả cho Rosé!"

Orlando nói bằng tiếng Hàn.

Mà hiển nhiên là vốn tiếng Hàn của anh ta cũng chẳng tốt gì cho cam, chẳng phân biệt nổi "cưới" với "gả" có gì khác nhau, nói xong rồi mới nhận ra hình như mình nói sai liền vội vàng chữa lại: "Tôi muốn lấy Rosé! Tóm lại là tôi sẽ kết hôn với Rosé!"

Lalisa: "..."

Rosé: "..." Người anh em này, ông đây có thù oán gì với anh à? Anh bắn tôi một phát vẫn còn chưa đủ à? Tôi đã thành ra thế này rồi mà anh vẫn không bỏ qua cho tôi là sao?

Ngay đến cả Martin cũng không nhìn nổi nữa: "Orlando, cậu im mồm cho tôi!"

Cậu suýt nữa thì giết chết con nhà người ta, thế mà giờ lại đòi lấy con nhà người ta, cái logic kiểu què gì thế?

Hơn nữa cũng không biết có phải cảm giác của ông ta sai hay không mà ông cảm thấy sự xuất hiện Lalisa quá kì lạ. Chắc chắn chuyện không chỉ đơn giản là chị là đi ngang qua rồi biết, cho nên ông mới sợ cái thằng ngốc Orlando này càng nói càng sai.

Nhưng mà giờ này Orlando nào có nghe vào lời khuyên của ông, vô cùng kích động nói liến thoắng với Lalisa: "Ngài Manoban, xin ngài hãy tin tưởng vào tấm lòng chân thật của tôi dành cho Rosé, hôm nay tôi lấy lời thề để làm chứng! Những lời tôi nói một chữ cũng không giả! Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Rosé tôi đã ái mộ cô ấy! Cho dù dù là dáng vẻ khi cô ấy đánh tôi hay vẻ lạnh lùng khi cô ấy nhìn tôi, tất cả đều khiến tôi tin chắc rằng cô ấy chính là người tôi tìm kiếm bấy lâu nay! Tôi xin ngài hãy giao Rosé cho tôi!"

Rosé: "..." Cô vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, lẽ nào lại bị cái loại hàng này làm cho tức chết?

Cô đã... hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của Lalisa nữa rồi....

Bầu không khí... "yên tĩnh" một cách khác thường...

Orlando quật cường nhìn chằm chằm vào Lalisa chờ chị trả lời.

Lalisa: "Không được."

"Tại sao?" Orlando nhíu mày: "Tôi thật lòng với Rosé mà, với lại vì sự nghiệp của cô ấy tôi có thể che giấu chuyện chúng tôi yêu nhau mà..."

Ánh mắt Lalisa liếc qua đám Martin: "Làm phiền các vị ra ngoài trước một lát, tôi có mấy câu muốn nói riêng với vị này."

Martin còn đang nghẹn một bụng nghi ngờ kết quả bị con hàng Orlando này làm mất cơ hội để hỏi, nhìn thấy sự việc phát triển đến nước này, chỉ đành bất đắc dĩ đứng dậy đi với mọi người đi ra ngoài.

"Rốt cuộc là tại sao?" Sau khi tất cả mọi người ra ngoài rồi, Orlando vẫn không chịu buông tha bám riết lấy hỏi.

Lalisa nhìn cô gái trên giường bệnh, những ngón tay thon dài khẽ mơn man trên cằm cô, rồi ngay sau đó chị nghiêng người đặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn sâu quấn quýt...

"Bởi vì cô ấy là của tôi."

Orlando đứng đực ra đó, vẻ mặt như thể bị vừa bị sét đánh.

Anh ta vò vò mái tóc rồi há miệng mấp máy dường như muốn nói gì đó nhưng nửa ngày vẫn không thốt lên nổi, không biết qua bao lâu, cuối cũng bật ra được một thành ngữ bằng tiếng trung: "Cô... cô... cô... biển thủ công quỹ!!!"

Rosé: "..." Tiếng Hàn đã dốt thì đừng có chơi chữ có được không?

Nói đi nói lại, cô thật không thể không cảm thán một câu, kĩ năng "loại bỏ tình địch" của bảo bối nhà cô đúng là càng lúc càng thuần thục! Ngầu đến mức tim cô đập thình thịch!

Rosé ho khẽ một tiếng, chỉnh lại lời của đối phương: "Là "lưỡng tình tương duyệt"*, tôi đã nói với anh rồi còn gì, tôi đã có người yêu rồi."

(*Lưỡng tình tương duyệt: hai người có ý với nhau mà đi đến với nhau.)

Orlando nhìn chằm chằm vào Lalisa, vẻ mặt như thể nhân sinh quan của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ: "Điều này là không thể! Làm gì có cô gái nào lại thích một tảng băng thế này đâu! Tôi là đàn ông, mà tôi còn đẹp trai, còn quyến rũ, còn biết ăn nói, còn đáng yêu hơn, còn nhiệt tình hơn... Rosé, có phải em bị cô ta ép không? Bởi vì cô ta là Boss của em?"

Rosé: "Tôi là người tỏ tình, muốn chị ấy làm người yêu của tôi."

Nghe cô gái nhỏ nói những lời đó để che chở chị, vẻ mặt của Lalisa trở nên dịu dàng vô cùng.

Orlando lảo đảo ôm trái tim chồng chất vết thương, nhưng vẫn không chịu từ bỏ không biết đột nhiên nghĩ ra cái gì mà kích động gào lên: "Cô ta... cô ta có một đứa con! Cô ta ngay đến con cũng có! Cô ta đã sớm không còn thuần khiết nữa rồi!"

'Không thuần khiết......'

Rosé nghe mà bất lực, anh ta nói như thể mình thuần khiến lắm ý, quen bao nhiêu bạn gái thế rồi còn gì...

"Tiền bối, người yêu nhau sẽ không để ý đến những điều đó đâu."

"Làm sao có thể như thế được..." Orlando ngồi xổm trong góc, trên đầu phủ đầy mây đen: "Đây không phải là sự thật... tôi không tin... tôi sẽ không bỏ cuộc đâu..."

Sau cùng, tất cả mọi người trong đoàn làm phim bao gồm cả Orlando đều bị Jeong Poong mời về để phối hợp điều tra sự việc lần này, thoáng cái trong phòng chỉ còn lại Lalisa và Rosé.

Rosé bắt đầu "vuốt lông" cho ai đó: "Lisa, em thực sự không sao mà... một giây trước khi Orlando bắn em đã kịp phát hiện khẩu súng đó hình như là thật... cho nên đã kịp tránh khỏi chỗ hiểm... viên đạn chỉ sượt qua mà thôi, nhìn trông thì đáng sợ thật nhưng chỉ bị thương ngoài da thôi, sẽ lành nhanh thôi mà..."

Lalisa trầm mặc không nói gì, vẻ mặt vẫn cứ khó coi như cũ.

Nhỡ đâu cô không tránh kịp thì sao? Viên đạn đó sẽ bắn trúng tim cô! Ngay đến nghĩ chị cũng không dám nghĩ đến khả năng này.

"Xem ra có người muốn dồn em vào chỗ chết đây mà..."

Chỉ là... đối tượng tình nghi quá nhiều... trong khoảng thời gian ngắn thật sự là không có manh mối gì...

Rosé cau mày hồi tưởng lại biểu hiện của Orlando từ đầu đến cuối: "Trong khoảng thời gian này theo như những gì em tiếp xúc và biết được về Orlando, anh ta chắc hẳn là không biết gì. Còn về khẩu súng đó, nó luôn bên cạnh em hôm qua chưa từng qua tay người khác mới phải, quả thực là quá kì lạ..."

"Đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện này cứ để anh lo."

"Ừm." Rosé ngoan ngoãn gật đầu.

"Về nhà." Lalisa cứ thế bế bổng cô lên, mặc dù ngữ điệu của anh cứng đơ đơ nhưng động tác của anh lại vô cùng dịu dàng.

Rosé nghe thế liền vội hỏi lại: "Hả? Nhưng mà cảnh cuối cùng của em thì làm thế nào..."

'Suýt mất mạng đến nơi mà vẫn còn nghĩ đến cái này?' Mặt Lalisa lạnh như tiền đáp: "Kỹ xảo."

Thấy biểu cảm đáng sợ của Lalisa, Rosé liền im bặt không dám hỏi thêm nữa, cô nghĩ nghĩ, mãi cho đến giây phút cuối cùng cô vẫn đang trong trạng thái diễn, chỉ có phần viên đạn găm thẳng vào tim rồi rơi xuống vực là dùng kỹ xảo thôi, thế nên mới yên tâm...

Lalisa không để chậm trễ thêm một phút nào nữa, trực tiếp dùng máy bay tư nhân đưa Rosé về.

Orlando vẫn kiễng chân đứng bên cạnh cửa sổ đợi kết thúc điều tra để chạy đi tìm Rosé, lại không biết người ta đã sớm rời khỏi thành phố Gyeongju rồi.

"Ngủ một lát đi."

Trên máy bay, Lalisa cẩn thận đắp chăn cho cô gái nhỏ.

Để có thể sớm quay xong phim, trong khoảng thời gian này Rosé quả thật rất mệt, cả thể lực lẫn tinh thần đều sắp cạn kiệt đến nơi. Lúc này, có Lalisa bên cạnh nên thoáng cái đã khiến cô hoàn toàn thả lỏng thư gian, mơ mơ hồ hồ gật đầu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lalisa nhẹ nhàng cởi áo cô ra, nhìn thấy lớp băng trên vai cô mà sắc mặt càng thêm âm trầm.

...

Seoul.

Sau khi trở về, Rosé nghe theo lời dặn của Lalisa, tạm thời dừng toàn bộ công việc lại, vô cùng ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương cho đến khi vết thương lên vẩy rồi mới được phép đi ra ngoài.

Buổi tối, cô hẹn gặp Park Jiyeon ở một nhà hàng.

Park Jiyeon vì không muốn làm phiền cô nên sau khi sức khỏe hồi phục lại kha khá rồi thì quay về căn hộ của mình.

Trong khoảng thời gian này Rosé bận quay phim, còn Park Jiyeon bận chuyện xuất ngoại, đã rất lâu rồi hai người chưa gặp nhau.

"Chaeyoungie, vết thương của em không sao rồi chứ?"

"Vết thương nhỏ ấy mà, đã lành rồi, còn chị thì sao, sức khỏe chị thế nào rồi? Thuốc Annie bốc cho chị vẫn uống đều chứ?" Rosé hỏi.

"Cũng ổn, thuốc của Annie rất hiệu quả, chị vẫn uống đúng giờ, bác sĩ nói chị hồi phục rất tốt." Park Jiyeon nói.

Rosé nghe thế cũng yên tâm được phần nào, cô đương nhiên biết Park Jiyeon phần lớn là đang an ủi cô thôi, đâu có thể không có di chứng gì được cơ chứ. Ngay cả Annie cũng nói rằng với tình hình của chị ấy muốn hồi phục lại được như ban đầu không phải là chuyện một sớm một chiều được. Còn về chuyện sau này rốt cuộc có thể có con được nữa hay không thì vẫn còn là ẩn số.

"Chị làm xong thủ tục xuất ngoại chưa?"

"Cũng hòm hòm rồi." Park Jiyeon bưng tách trà lên, vẻ mặt có chút bối rối: "Chị vốn định đưa cả mẹ đi cùng để tiện chăm sóc bà nhưng mẹ chị lại không đồng ý, bà bảo là bà không quen với cuộc sống bên nước ngoài..."

"Thì đúng là thế mà, hơn nữa tuổi tác cô cũng đã lớn rồi sao chịu chuyển đi chuyển lại. Bây giờ dù gì thì cô đã chuyển ra ngoài sống một mình rồi không cần lo đống chuyện vớ vẩn kia nữa, chị mời một bác giúp việc đáng tin là được mà. Bình thường không có chuyện gì em cũng sẽ thường xuyên đến thăm cô, chị yên tâm đi!" Rosé an ủi nói.

"Chaeyoungie, chị cảm ơn em, lần này nếu như không có em thì..."

"Xem chị kìa lại bắt đầu khách sáo với em rồi!"

Hai người trò chuyện một lúc, Rosé bỗng phát hiện ra vẻ mặt của Park Jiyeon càng lúc càng tái nhợt, cô liền hỏi han: "Chị Jiyeon? Chị làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"

Park Jiyeon khẽ đặt tay lên bụng cau mày lắc đầu, khẽ nói: "Không sao đâu Chaeyoungie, hôm nay chị đến ngày ấy mà, trước kia mỗi lần tới mấy ngày này đã hơi đau đau rồi, hơn nữa có thể là do lần này là lần đầu tiên sau khi phá thai nên hình như đau hơn bình thường một chút..."

Rosé nghe vậy mà đau lòng muốn chết, vội vàng đứng dậy vòng ra sau đỡ Park Jiyeon rồi tự trách bản thân nói: "Thế thì chị mau về nhà nghỉ ngơi đi! Biết thế hôm nay em không hẹn chị ra ngoài nữa!"

Nhìn thấy dáng vẻ như trời sắp sập đến nơi của Rosé, Park Jiyeon bất đắc dĩ nói: "Chỉ là đau bụng kinh bình thường thôi mà, đâu phải chuyện gì lớn đâu."

"Mặt trắng đến thế này rồi mà vẫn chị vẫn..." Rosé đỡ Park Jiyeon chậm rãi đi về phía cửa.

Park Jiyeon cũng không ngờ rằng phản ứng lần còn lớn hơn mọi khi, cô đúng thật là chịu không nổi nữa cho nên đành nhờ Rosé đỡ ra ngoài.

Hai người vừa mới ra khỏi cửa không ngờ lại gặp đúng hai người... Jeon Jungkook và Kool Ji-Eun...

Nhìn thấy hai người này, vẻ mặt của Rosé lập tức sầm xuống.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Jeon Jungkook ở phía đối diện nhìn thấy Rosé và Park Jiyeon thì lập tức sững sờ, đặc biệt là khi nhìn thấy Park Jiyeon, anh ta đứng sững tại đó mãi một lúc lâu sau vẫn không phản ứng lại.

Ánh mắt của Park Jiyeon chầm chậm lướt qua Jeon Jungkook cùng với cô gái bên cạnh anh ta, vẻ mặt cô có hơi hoảng hốt một chút nhưng nhìn không ra bất kì phản ứng gì.

Rosé lúc vừa nãy nói chuyện với Park Jiyeon cố ý không nhắc một chữ nào về Jeon Jungkook, vì sợ Park Jiyeon "tức cảnh sinh tình", nào đâu biết lúc gần về rồi thế mà còn trực tiếp đụng mặt nhau thế này. Đụng mặt nhau thì cũng thôi đi, thế nhưng bên cạnh Jeon Jungkook lúc này lại còn có cả Kool Ji-Eun...

Trên mặt Rosé hiện rõ vẻ bực bội, cố kìm nén cảm xúc muốn dần cho Jeon Jungkook một trận. Cô không nói lấy tiếng nào chỉ kéo Park Jiyeon vượt qua hai người đó mà nhanh chóng rời đi.

Đằng sau lưng, mãi đến khi Rosé và Park Jiyeon đã đi xa rồi, Jeon Jungkook vẫn cứ đứng đực ra đó.

"Jungkook... Jungkook..."

Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng của Kool Ji-Eun, Jeon Jungkook mới sực tỉnh: "Gì thế?"

"Anh có sao không?" Kool Ji-Eun vừa hỏi vừa nhìn theo về phía hai người kia: "Vừa nãy... cô gái đi bên cạnh Rosé... có phải là... có phải cô ta không? Cô gái lúc trước dúng đứa bé để ép anh ấy?"

"Im đi!" Jeon Jungkook lập tức lạnh lùng nói, vẻ mặt cũng đầy sương giá.

Kool Ji-Eun chưa bao giờ thấy Jeon Jungkook lạnh lùng với mình như thế liền ngẩn ra.

Thấy Kool Ji-Eun có vẻ như bị tổn thương, Jeon Jungkook miết miết ấn đường, dịu giọng giải thích: "IU, anh đã nói rồi, cô ấy không phải là loại người như thế, là lỗi của anh, sau này đừng nói như thế nữa."

Kool Ji-Eun nhíu mày thật chặt nhưng cuối cùng vẫn không nói gì nữa, chỉ tỏ ra vẻ khổ sở nói: "Xin lỗi, em biết rồi.

...

Bên trong xe.

Rosé vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Park Jiyeon qua gương chiếu hậu.

"Xui chết đi được! Thế quái nào lại đụng phải cái tên cặn bã ấy thế không biết..." Rosé nhịn không được mà lầm bầm, vẻ mặt cực kì khó ở.

Điều khiến cô càng tức hơn là, dựa vào cái gì mà chị Jiyeon bị hại cho thê thảm như vật mà cái tên cặn bã khốn khiếp đó lại mặt mũi rạng rỡ có người đẹp ở bên như thể chẳng có chuyện quái gì xảy ra cả.

Cô biết ngay mà, mới đầu thì ngày nào cũng gào loạn lên đòi gặp chị Jiyeon nhưng sau này thì lại chẳng thấy mặt mũi đâu, hóa ra là đã tóm được tình yêu "chân chính" rồi!

Con mẹ nó chứ, đao của cô đâu rồi! Vừa nãy cô không nên nhịn mới phải...

"Anh ta sống phong lưu sung sướng quá ha, đã hại chị thê thảm thế mà..."

Rosé đang bực bội lầm bầm thì phát hiện ra Park Jiyeon đang nhắm mắt thiếp đi ở ghế phụ, trên trán chị ấy đổ từng giọt mồ hôi lạnh.

Rosé vội tăng tốc lên, nhìn Park Jiyeon thế này hình như là có chút nghiêm trọng, hay là cứ đến thẳng bệnh viện xem sao...

Đang định chuyển hướng thì trong xe liền vang lên giọng nói yếu ớt của Park Jiyeon: "Không đi bệnh viện... Chaeyoungie... đưa chị... đưa chị về nhà... được không..."

Vẻ mặt của Rosé có chút do dự.

"Trong nhà có thuốc... chị nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi..."

Nhìn thấy vẻ bài xích bệnh viện của Park Jiyeon, Rosé cũng không còn cách nào khác cuối cùng đành đưa cô về nhà: "Được rồi, không đến bệnh viện, em đưa chị về nhà, chị cứ yên tâm nghỉ ngơi một chút đi nhé!"

...

Trong nhà hàng.

Bên tai là tiếng violin du dương, trong không khí thì tràn ngập mùi nước hoa Chanel.

Phía đối diện, Kool Ji-Eun diện một bộ váy trắng - thiết kế cao cấp mới nhất của Chanel, làm nổi lên vòng eo thon thả của cô ta, làn da trắng nõn nà, đường cong phập phồng sinh động theo nhịp thở. Cả người từ trên xuống dưới đều toát ra cái vẻ cao quý kiêu ngạo, chỉ cần yên tĩnh ngồi đó nhưng lại tỏa ánh hào quang lấp lánh thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Xung quanh có không ít đàn ông nhìn Jeon Jungkook với ánh mắt hâm mộ.

Nhưng mà, giờ phút này người đàn ông phía đối diện lại đang nghiêng người dựa vào lưng ghế, cánh tay tùy ý đặt lên tay vịn, trên mặt là vẻ lãnh đạm cùng xa cách, tuy rằng người vẫn ở đó nhưng lòng thì không.

Kool Ji-Eun đương nhiên cũng phát hiện ra, Jeon Jungkook kể từ khi gặp được cô gái kia thì có vẻ gì đó không thích hợp.

Trên thực tế, sau khi chuyện đó xảy ra Jeon Jungkook vẫn luôn có cái gì đó không thích hợp.

Là vì cô gái kia đã mang thai con của anh ta cho nên dù không thích nhưng cuối cùng vẫn là cái gì đó đặc biệt đúng không?

Thực ra thì cô ta vốn cũng chẳng thích Jeon Jungkook nhưng mà nhìn thấy thái độ của anh ta đối với mình thay đổi, đặc biệt là vừa nãy thế nhưng lại vì đứa con gái đó mà dùng thái độ đó để nói chuyện với cô ta nên trong lòng không mấy vui vẻ lắm.

Từ nhỏ đến lớn, Jeon Jungkook chưa bao giờ nặng lời với cô ta lấy một câu, mỗi lần gặp cô ta thì tất cả ánh mắt và sự chú ý đều dồn hết lên cô ta, nhưng bây giờ thì....

Kool Ji-Eun cố gắng phớt lờ sự khó chịu trong lòng: "Chú với dì thế mà lại giấu Lisa sắp xếp cho anh ấy cái gì mà tiệc trà danh viện ấy, còn cho Mingie chọn vợ cho Lisa nữa... thật đúng là... nhưng quả thật lần này tình hình của nhà Manoban rất khó giải quyết, cũng khó trách hai người lại sốt ruột đến như thế!"

Cứ nghĩ đến lũ con gái hết đám này đến đám khác vắt óc tìm cách đến nhà Manoban tham gia tiệc trà, Kool Ji-Eun lại một bụng khinh thường, để người ta lựa chọn mình như một món hàng thế này thật đúng là thật mất giá.

Những ngón tay thon dài của Jeon Jungkook mơn man chén rượu trong tay, dưới đáy mắt là vẻ âm u mù mịt. Rõ ràng ngồi đối diện chính là người con gái mà anh ta yêu nhất cuộc đời này, nhưng giờ anh ta lại như một thằng điên, trong đầu bây giờ... bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của một người con gái khác.

Lúc đầu khi biết được Park Jiyeon bỏ đứa bé đó đi, hơn nữa lại còn tận mắt nhìn thấy đoạn video đó, anh đã gần như phát điên lên mà muốn gặp lại cô, nhưng về sau lí trí lại khiến anh kiềm chế bản thân mình lại không tiếp tục đi quấy rầy cô nữa.

Thực ra anh ta càng kiềm chế thì mong muốn được gặp cô lại càng mãnh liệt.

Nhưng anh ta không ngờ được, hôm nay thế nhưng lại gặp lại cô trong hoàn cảnh không hề có sự chuẩn bị gì thế này.

Cô gầy đi rất nhiều, trước đây cô vốn đã gầy nhưng bây giờ nhìn vào trông càng mong manh, khi cô nhìn thấy anh... cô rất bình tĩnh...

Anh để ý thấy vẻ mặt cô có vẻ không được khỏe, mặt tái trắng, chẳng lẽ sức khỏe của cô có vấn đề?

Kool Ji-Eun đang nói cái gì đó, nhưng mà anh ta lại chẳng nghe lọt lấy một chữ, nghĩ đến đó anh ta lại chẳng thể ngồi yên được...

"Két" tiếng chân ghế ma sát với mặt đất vang lên, Jeon Jungkook rút một túi hồ sơ màu nâu đặt trước mặt Kool Ji-Eun: "Đây là thứ mà em muốn, xin lỗi, anh có việc về trước."

"Jungkook..." Kool Ji-Eun kinh ngạc đứng dậy định đuổi theo truy hỏi nhưng Jeon Jungkook đã đi mất dạng.

...

"Chị Jiyeon, chị thật sự không cần đến bệnh viện à?"

Rosé giúp Park Jiyeon uống thuốc giảm đau, sau đó lại sắc cho cô một thang thuốc theo đơn của Annie bốc nhưng vẫn không yên tâm.

"Bệnh cũ thôi mà, chị cũng đã tính trước rồi, ngủ một giấc là khỏi."

"Vậy được rồi, em ở đây với chị." Rosé dém chăn cho cô.

Sau khi Park Jiyeon ngủ rồi, Rosé đi ra ban công, nhỏ tiếng gọi điện cho Annie.

"Alo, Annie à..."

Điện thoại vừa mới kết nối, đầu bên kia đã vang lên giọng nói căng thẳng của Annie: "Anh Yeong! Em nghe nói anh bị thương, bây giờ đã đỡ được chút nào chưa? Vốn dĩ em định đến thăm anh, nhưng bên này đang lộn tùng phèo hết cả..."

"Bên em ra sao rồi?"

Dạo này vì tập trung dưỡng thương ngay cả lên mạng cô cũng chẳng lên, cũng chẳng quan tâm đến thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Annie do dự một chút mới nói: "Anh Yeong... anh không biết sao... lão đại bị cảnh sát dẫn đi rồi..."

"Cái gì? Chuyện xảy ra lúc nào thế?"

"Ba hôm trước..."

"Tại sao lại bị bắt đi?"

"Người ta bảo là bị tình nghi tàng trữ ma túy, bị đưa đi để phối hợp điều tra, đến bây giờ vẫn không biết đã được thả ra chưa... Anh Yeong... em biết lập trường của anh bây giờ rất khó xử... nhưng mà... em có thể nhờ anh một chuyện được hay không... xin anh hãy đến gặp Lão Đại đi... Bây giờ chị ấy chẳng chịu gặp ai cả... bọn em đều không biết rốt cuộc tình hình của chị ấy bây giờ ra sao nữa... mọi người đều rất lo lắng..."

'Tàng trữ ma túy?'

Ma túy quả thật là thứ mang lại lợi nhuận kếch sù, dường như tất cả các tổ chức đều dính dáng đến nó, nhưng cái ả điên Woon YooNa này lại thích chơi vũ khí. Hơn nữa, chị ta cực kì coi thường đám người chơi ma túy nên cũng không cho phép bất kì ai trong tổ chức động đến cái thứ này.

Bây giờ nhà Manoban và phía Woon YooNa đang đối đầu khốc liệt như thế này, Woon YooNa lại bị bắt, rất có khả năng là do người bên nhà Manoban ra tay...

Trong chuyện này Rosé quả thực rất khó xử, sau khi biết được quan hệ giữa Woon YooNa và Lalisa, cô liền quyết định cho dù có xảy ra chuyện gĩ cũng sẽ không nhúng tay vào. Nhưng người lên tiếng nhờ cô là Annie, Annie đã từng giúp đỡ cô rất nhiều lần...

"Annie, em đừng lo lắng, có sư phụ ở đó chắc chắc ông ấy sẽ không để Woon YooNa xảy ra chuyện gì đâu...Việc lần này đích thực anh không tiện tham gia vào, anh chỉ có thể giúp em đi thăm chị  ta, xem tình hình chị ta thế nào thôi, đấy là trong trường hợp chị ta đồng ý gặp anh."

Vấn đề là... tâm tư của cái tên đó khó đoán như thế, đã như thế rồi mà vẫn cương quyết không chịu gặp ai... như vậy chưa chắc là chị ta sẽ đồng ý gặp cô?

Annie kích động nói: "Cám ơn anh, anh Yeong! Lão đại chắc sẽ gặp anh! Để em đi tìm anh Dal sắp xếp... đúng rồi... tí nữa thì quên mất, anh gọi cho em là có chuyện gì ạ?"

"Không có chuyện gì quan trọng đâu, vẫn là chuyện liên quan đến chị họ anh ấy mà, hôm nay chị ấy đến kì, chị ấy đau bụng lắm nhưng lại không chịu đi bệnh viên, anh có hơi lo lo..."

"Tình huống này cũng bình thường thôi ạ, trước đây em cũng đoán trước rồi, chỉ có thể từ từ điều trị cẩn thận thôi, em có kê cho chị ấy một đơn thuốc chỉ chuyên trị chứng đau bụng kinh rồi đó, anh sắc cho chị ấy một bát."

"Ừm, anh đã sắc rồi."

"Chị ấy mới làm kiểm tra sức khỏe toàn diện xong, sức khỏe cũng khôi phục khá tốt rồi, anh cho chị ấy uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn, không có gì đáng ngại cả."

"Vậy được rồi, anh biết rồi, cám ơn em Annie!"

...

Sau khi nói chuyện với Annie, Rosé cũng yên tâm được phần nào.

Park Jiyeon uống thuốc xong cũng đã ngủ, Rosé vừa cầm điện thoại xem tin tức vừa trông chừng Park Jiyeon thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là Cho Boram gọi đến.

Rosé vội vàng nghe điện thoại: "Alo, chị Boram à?"

"Chaeyoungie, sức khỏe em khá lên chưa?"

"Đã không có vấn đề gì rồi ạ."

"Thế thì tốt, bây giờ em có tiện đến công ty một chuyến được không? Bộ phim của đạo diễn Yoo... đã có hồi âm rồi!" Cho Boram nói nhưng lại không nói thẳng về kết quả của buổi casting, hình như có ẩn tình gì đó.

"Dạ?" Thực ra trong lòng Rosé đã chuẩn bị sẵn tâm lý không có duyên với bộ phim này rồi, nhưng vừa nghe đến đó lập tức trở nên nghiêm túc.

Ài, miệng thì bảo không cần nhưng cơ thể thì thành thật lắm...

Thực ra thì cô rất thích kịch bản của bộ phim này và cũng rất hy vọng có thể nhận được vai diễn này, huống hồ còn có được cơ hội hợp tác với Jeon Do Yeon.

Rosé thấy nhịp thở của Park Jiyeon đã ổn định, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều liền nói: "Được ạ, em đến bây giờ đây!"

Rosé xác định Park Jiyeon không có vấn đề gì, sau đó liền viết một tờ giấy để lại rồi rời đi.

Dưới một cây cổ thụ cách cửa khu nhà cũ không xa.

Jeon Jungkook đốt một điếu thuốc, ẩn mình trong bóng tối, vẻ mặt hơi ngẩn ra nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ phòng ngủ của Park Jiyeon thì đột nhiên cửa chính bị ai đó đẩy ra từ bên trong.

Sau đó Rosé đi ra.

Jeon Jungkook sợ đến mức hồn vía lên mây, luống cuống dập tắt điếu thuốc sau đó lần vào trốn sau một thân cây, ngay đến thở cũng không dám thở mạnh.

Rosé hình như đang vội đi đâu đó, không chú ý đến xung quanh cứ thế lên xe rồi sau đó đi thẳng.

Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe đã biến mất hẳn, Jeon Jungkook mới thở phào như vừa thoát được một kiếp đi ra, chỉ có một lúc thôi mà lưng anh ta đã ướt đẫm.

Sau khi Rosé đi rồi, Jeon Jungkook vẫn đứng ở dưới lầu rất lâu, trong khu nhà nhỏ rất yên tĩnh, không có bất cứ tiếng động gì.

Vừa nãy sắc mặt cô trông không được khỏe, có phải là cô thực sự khó chịu ở đâu đó không?

Nhưng mà Rosé có thể rời đi nên chắc cô cũng không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?

Lúc này, trong lòng Jeon Jungkook đang vô cùng phiền muộn, cho dù là dùng tiền hay dùng tất cả mọi cách, chỉ cần có thể bồi thường được cho cô, chỉ cần có thể khiến anh ta bình tĩnh lại, chỉ cần đừng khiến anh ta biến thành một kẻ mà chính anh ta cũng không nhận ra, anh ta đều có thể làm.

Nhưng thứ duy nhất mà anh ta có thể làm bây giờ cũng chỉ là không cần làm phiền đến cô.

...

Tòa nhà của công ty YG Entertaiment.

"Chị Boram, đạo diễn Yoo nói như thế nào ạ? Vai nữ chính chọn được chưa ạ?" Vừa mới đến văn phòng Rosé lập tức hỏi ngay vào vấn đề chính, vừa hỏi vừa thở hổn hển, nhìn là biết cô đã chạy vội đến đây.

"Ngồi xuống trước đi đã." Cho Boram rót cho Rosé một ly nước.

Đợi Rosé bình tĩnh lại rồi, Cho Boram cân nhắc lựa lời một chút mới nói: "Thực ra đã có kết quả từ mấy ngày trước rồi nhưng sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thương của em cho nên chị mới không nói."

Nghe đến đó, tim Rosé thoáng ngừng mất một nhịp: "Cho nên kết quả là?"

"Em trượt casting rồi, nữ chính được chọn là Jang Ha-ri."

Rosé thoáng ngẩn ra: "..." Quả nhiên là trượt.

Jang Ha-ri, một trong những nhân vật đại diện cho phái thực lực, đã từng được đề cử cho giải nữ chính xuất sắc nhất của điện ảnh Berlin, năm nay 30 tuổi, đã kết hôn, có một đôi song sinh trai gái rất đáng yêu, rất am hiểu các vai diễn bi kịch, cho dù xét trên bất kì phương diện nào cũng đều rất phù hợp với vai nữ chính của bộ phim Mẹ này.

Rosé tưởng Cho Boram sẽ bàn với mình chuyện chọn kịch bản khác nhưng Cho Boram lại nói tiếp: "Nhưng mà, theo như chị được biết, vốn dĩ người được chọn đã xác định là Jang Ha-ri, nhưng sau đó Jang Ha-ri lại được gọi đi cast tiếp vài cảnh nữa, đạo diễn Yoo đều không hài lòng. Bây giờ đang có tin phong phanh là, rất có khả năng sẽ có buổi thử vai lần thứ hai."

"Lần thứ hai?"

Thay đổi như chong chóng thế này khiến cho tim Rosé cứ lên lên xuống xuống theo.

"Đúng thế, chị nghe tin từ nhân viên nội bộ, có thể tin được. Nếu không có gì bất ngờ, trong hai ngày hôm nay, phía đoàn làm phim sẽ sắp xếp buổi thử vai lần thứ hai."

"Vậy buổi thử vai thứ hai này có những ai ạ?" Rosé vội hỏi.

"Có năm người, em là một trong năm người đó." Cho Boram đáp sau đó cẩn thận quan sát vẻ mặt của Rosé: "Có đi lần thứ hai này hay không, em tự mình suy nghĩ nhé, chị tôn trọng quyết định của em."

Rõ ràng Cho Boram cũng đã chú ý đến phản ứng khác thường của Rosé.

Tuy rằng bộ phim này rất hay nhưng cô vẫn tôn trọng suy nghĩ của Rosé, nếu như cô ấy thực sự có vấn đề thì dù có miễn cưỡng lấy được nhân vật này cũng không đạt được hiệu quả mong muốn.

Trong lúc Rosé còn đang chần chờ không biết nên trả lời thế nào thì chuông điện thoại của Cho Boram reo vang.

"Vâng... vâng... được rồi ạ, tôi biết rồi, đã làm phiền ông rồi ạ, cảm ơn ông, tôi bàn bạc với Rosé trước sau đó sẽ gọi điện thoại trả lời ông!"

Cho Boram nghe điện thoại xong liền quay sang nhìn Rosé: "Điện thoại của bên đoàn làm phim Mẹ, bọn họ đã quyết định rồi, báo cho em ngày mai đến, còn nhanh hơn cả chị nghĩ nữa..."

Cho Boram nói xong rồi thôi, để Rosé suy nghĩ.

Rosé ngồi thừ người trên sofa một lúc lâu, mãi sau cô mới quay sang nhìn Cho Boram: "Chị Boram, em đi, chị trả lời với bên đoàn làm phim hộ em."

"Ok." Cho Boram cũng không biết bản thân mình nên thấy nhẹ nhõm hay là hy vọng Rosé đừng tự ép chính bản thân mình nữa.

Nhưng mà, cô hiểu Rosé, nếu như cô ấy đã quyết định thì đó chắc chắn đó là kết quả sau khi đã cân nhắc cẩn thận.

"Ngày mai chị sẽ đi cùng với em." Cho Boram chung quy là vẫn không yên tâm.

"Cám ơn chị, chị Boram!"

...

Sau khi nói chuyện với Cho Boram, Rosé lái xe về Hongcheon-Gun.

Trên đường, cô nhận điện thoại của Annie.

"Alo, Anh Yeong ạ! Buổi sáng ngày mai có được không ạ?"

Vốn dĩ Rosé đang thất thần, ngẩn ra một lúc mới nhớ ra mình đã đồng ý với Annie là đi thăm Woon YooNa: "Sáng mai mấy giờ?"

"9 giờ ạ." Annie trả lời.

Rosé nhíu mi: "Sáng mai 8 giờ anh đến đoàn làm phim thử vai, nếu như là 9 giờ thì có lẽ là không kịp, anh sẽ cố gắng hết sức..."

"Được ạ, để em báo lại với anh Dạ, cảm ơn anh Yeong!"

...

Sau khi trở về, Rosé không làm gì hết, cũng chẳng nghiên cứu phim điện ảnh, ngay cả kịch bản cũng không đọc, ăn tối rồi lên giường ngủ một giấc

Một đêm không mộng mị.

Lúc Rosé tỉnh lại đã là sáu giờ sáng, rời khỏi giường hóa trang chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi tới gặp Cho Boram, sau đó cùng Cho Boram đến địa điểm thử vai sớm trước nửa tiếng.

Cô phát hiện ra bốn nghệ sĩ nữ khác đến thử vai cũng giống như cô, đều đến sớm hơn nửa tiếng đồng hồ.

Biểu cảm của từng người đều rất căng thẳng, đặc biệt là Jang Ha-ri, sắc mặt của cô ta cực kì khó coi.

Vốn dĩ đã quyết định là cô ta rồi, kết quả thế nhưng lại không hài lòng muốn thử vai lại một lần nữa, mặt mũi của cô ta để đâu bây giờ?

Đây là Yoo In Soo chứ nếu là đạo diễn khác cô ta đã sớm làm ầm lên rồi!

Yoo In Soo chọn diễn viên khó tính như thế này không phải là lần đầu tiên, đừng nói chỉ mới quyết, ngay đến cả đã bắt đầu vào quay rồi nếu như không đạt được trình độ mà ông ta yêu cầu, dù có vi phạm hợp đồng ông ta cũng kiên quyết đổi người cho bằng được, nên đừng nói tới chuyện nể nang ai bao giờ.

Jang Ha-ri liếc mắt đánh giá bốn đối thủ cạnh tranh còn lại, trình độ đều không bằng cô ta, bằng không thì ban đầu đã chẳng chọn cô ta rồi.

Cho nên cô ta rất bất mãn với lần thử vai thứ hai này, cảm thấy quả đúng là vẽ thêm việc. Đương nhiên đây cũng là cơ hội cuối cùng của cô ta, nếu như lần này đạo diễn Yoo còn bất mãn nữa vậy thì tuyệt đối sẽ không có lần thử vai thứ ba.

Năm người bốc thăm số thứ tự, Jang Ha-ri thứ tư, Rosé là người cuối cùng.

Rosé nhìn số thứ năm trong tay, mày nhíu chặt nhìn đồng hồ, cục cảnh sát có quy định giờ thăm nuôi, nếu như 9 giờ mà không kịp đến đó thì e là hôm nay không đi được...

8 giờ đúng, Yoo In Soo, Jeon Do Yeon cùng những người khác đúng giờ có mặt.

Sau khi bước vào phòng thử vai, nhà sản xuất ngồi xuống ghế rồi nhịn không được liền quay sang hỏi Yoo In Soo: "Đạo diễn Giang à, lần thử vai này có thật sự cần thiết không? Lần thử vai lần trước kết quả đã rất rõ ràng rồi mà, cả bốn diễn viên còn lại đều không được, cũng chỉ có Jang Ha-ri là còn tạm!"

Biên kịch cũng trầm ngâm nói: "Thực ra Jang Ha-ri thể hiện cũng rất khá!"

Yoo In Soo nghe thế vẻ mặt khó coi cực kì, "hừ" lạnh một tiếng: "Khá à? Thế này mà gọi là khá! Các ông đâu phải lần đầu tiên hợp tác với tôi?"

"Khụ khụ..."

Bị Yoo In Soo quạt cho một câu, nhà sản xuất và biên kịch liền im thin thít không dám nói thêm câu nào nữa.

Nhưng mà, bọn họ thật sự cảm thấy Jang Ha-ri thể hiện đã rất tròn vai thật mà, thế mà còn không đủ, rốt cuộc ông ta còn muốn như thế nào đây?

Ngay đến cả người viết kịch bản - biên kịch cũng rất hài lòng với sự thể hiện của Jang Ha-ri...

Jeon Do Yeon thản nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, từ đầu đến cuối đều không nói lấy một câu, chỉ có mình cô hiểu, lần thử vai lần này thực chất chỉ thử một trong số họ mà thôi.

Đạo diễn Yoo muốn xác định lại một lần nữa, diễn xuất của người đó có phải chỉ như vậy hay không mà thôi.

Thứ mà cô ta có thể nhìn ra, sao Yoo In Soo lại không thể nhìn ra chứ?

Ông chẳng thể nào mà không phát hiện ra lần trước Rosé đã không phát huy được hoàn toàn trình độ của mình.

Nhưng mà, Yoo In Soo là một kẻ công chính nghiêm mình, có kỹ thuật diễn rất quan trọng nhưng vứt bỏ hết tất cả các yếu tố quấy nhiễu để phát huy toàn bộ thực lực của mình, cũng là một yếu tố rất quan trọng của diễn viên. Bằng không, chỉ có mỗi kỹ thuật diễn cũng vô dụng.

Cho nên, lúc đó cho dù Yoo In Soo có nhìn ra nhưng lại cũng không có nói gì.

Mãi cho đến sau này, khi Jang Ha-ri thể hiện không đạt được hiệu quả mà ông ta mong muốn, cô mới giả vờ như vô tình nhắc mấy câu trước mặt ông ta hình như trong buổi thử vai lần trước Rosé vẫn chưa phát huy hết hoàn toàn thực lực...

Jeon Do Yeon khẽ gõ nhẹ những đầu ngón tay lên mặt bàn, suy tư nhìn về phía cửa một cái...

Đạo diễn Yoo cho thêm một cơ hội nữa nhưng cũng là duy nhất. Nếu như Rosé vẫn không thể nắm lấy cơ hội này, vậy thì bộ phim này hoàn toàn đã hết cơ hội rồi, dù cô có ngầm ám chỉ với Yoo In Soo thế nào cũng vô ích.

Bên ngoài phòng thử vai.

Nhân viên đang nói với Rosé và những người khác nội dung của buổi thử vai hôm nay.

Không phải là rút thăm nữa mà là diễn theo cảnh yêu cầu, cảnh thứ 37: Đêm mưa mất con, cả năm người chỉ được thử một lần.

Hiệu suất làm việc của nhân viên rất tốt, tất cả mọi thứ nhanh chóng được sắp xếp xong, tiếp sau đó mấy người có số thứ tự phía trước lục tục bước vào thử vai.

Quá trình thử vai diễn ra nhanh hơn Rosé nghĩ, người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba, cả ba người cộng lại còn chưa đến 10 phút, trung bình mỗi người chỉ khoảng 3 phút là ra ngoài. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của ba người bọn họ dường như cũng chẳng thuận lợi mấy.

Cuối cùng, Jang Ha-ri cũng được gọi vào.

Jang Ha-ri vào trong đó rất lâu, Rosé nhìn thời gian cố ý tính xem thì thấy cô ta đã vào trong đó được 18 phút.

Cho Boram ở bên cạnh vỗ vỗ tay Rosé, ý bảo cô đừng căng thẳng.

Lại thêm 2 phút nữa trôi qua, cuối cùng Jang Ha-ri cũng đã ra ngoài.

Lúc Jang Ha-ri đẩy cửa bước ra, cô ta hít một hơi thật sâu, biểu cảm trên mặt như thể vừa trút được gánh nặng

Jang Ha-ri vốn dĩ là người thể hiện tốt nhất trong số bọn họ, lại trải qua khoảng thời gian được Yoo In Soo tự tay mài dũa thế nên lần này cô ta phát huy tốt hơn hẳn cũng là chuyện trong dự đoán.

"Người cuối cùng, Rosé!" Nhân viên gọi vọng ra bên ngoài.

"Tôi đi trước đây, cô cố gắng nhé!" Jang Ha-ri nhìn Rosé cười cười sau đó thì quay người đi thẳng, nhìn biểu hiện của cô ta thì chắc chắn rằng thắng lợi đã ở trong lòng bàn tay. Nếu như cô ta mà không yên lòng thì bây giờ đã không đi về thẳng mà ở lại để đợi kết quả sau Rosé thử vai xong.

Rosé cũng không để ý, thực ra cô cũng chẳng hề chú ý đến Jang Ha-ri đang nói cái gì, sau khi nhân viên công tác gọi thì cô liền bước thẳng vào phòng thử vai.

"Đạo diễn Yoo, lần này thì ông hài lòng rồi chứ? Lần này Jang Ha-ri lý giải nhân vật vô cùng tròn trịa!"

"Dù sao cũng là người có con rồi, tuổi tác cũng sờ sờ ra đó, kinh nghiệm cũng phong phú, tưởng tượng đến nếu như mình phải rời xa các con, đúng là cũng có cảm giác nhập vai!"

Lúc Rosé bước vào thì nghe thấy mấy vị giám khảo đang bình luận, có vẻ như rất hài lòng với sự thể hiện của Tưởng Di Tâm vừa rồi, nhưng mà Yoo In Soo lại không hé miệng nói một câu nào, ông nhìn thấy Rosé bước vào thì ngẩng lên nói: "Cô bắt đầu đi!"

"Vâng." Rosé gật đầu.

"Đã không còn thở nữa rồi..." Nhân viên đọc lời thoại.

Trên mặt Rosé trống rỗng, không có bất kì một biểu cảm gì.

Mấy giây sau, cô như thể mới hoảng hốt sực tỉnh, hiểu hết ý những gì người đó vừa nói mà từng bước từng bước một đi đến trước mặt đứa trẻ, ôm lấy đứa bé vào lòng.

Đôi mắt vô thần dại ra mở thật to nhìn chăm chú vào đứa trẻ, y như một cái xác bị rút mất linh hồn, cứ ngây ngốc ngồi tại đó. Cô cứ ngồi tại đó, không hề động đậy như thể đã hóa thành một bức tượng.

Rõ ràng là chẳng làm gì cả, thậm chí ngay cả biểu cảm còn không có nhưng mà chỉ chớp mắt, bầu không khí trong phòng thử vai đã nặng nề đến cực điểm. Thành viên ban giám khảo vốn chỉ coi Rosé đến cho có, không biết lúc nào cũng ngồi thẳng người lên, sống lưng căng cứng nín thở nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên mặt đất.

Thần thái của Yoo In Soo như thể chẳng có gì thay đổi nhưng bàn tay cầm bút máy lại siết chặt thêm vài phần, đôi môi mỏng mím chặt.

Lúc này, bầu không khí như thể bị đè nén lại trước khi cơn bão ập đến, cả bầu trời âm trầm phủ đầy mây đên.

Cuối cùng, khi bầu không khí bị nén đến cực hạn, cô gái gục đầu xuống bờ vai bắt đầu khẽ rung lên, cánh tay ôm đứa trẻ từng chút từng chút một siết chặt lại...

Đột nhiên, cô gái ghì siết đứa trẻ vào lồng ngực của mình.

"Aaaaa" Tiếng khóc vỡ vụn không thành tiếng của cô vang lên trong bầu không khí đè nén đến cực hạn.

"Aaaaaa..."

Dồn dập, tuyệt vọng, suy sụp... cả thế giới này đều đang sụp đổ trước mắt cô...

Con của cô... đứa trẻ cô mang nặng mười tháng, sống nương tựa vào nhau, chỉ một phút trước vẫn còn sinh động vui vẻ chạy trước mắt cô, mà giờ khắc này đã biến thành một thi thể lạnh băng băng...

Người thân duy nhất của cô trên thế giới này, nơi ký thác tinh thần duy nhất... cô đã không còn gì nữa rồi...

Không biết đã qua bao lâu, như thể cơn mưa rào chợt tạnh, cảm xúc của cô gái thoáng dịu đi đôi chút, cô ôm lấy đứa trẻ và giữ nguyên tư thế đó ngồi lặng im.

Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, nó không giống, cô đã không thể quay về được nữa rồi, tất cả hơi thở của sự sống trên người cô đã biến mất theo đứa con bé bỏng, chỉ còn lại cái xác không hồn...

"Đạo diễn Yoo..." Sau cùng, Jeon Do Yeon vẫn phải lên tiếng nhắc nhở, Yoo In Soo và những giám khác mới sực tỉnh.

Cảnh này của Rosé đã kết thúc rồi.

Nhà sản xuất mở mắt trừng trừng, ngây ra nhìn chằm chằm vào Rosé hít một hơi thật sâu "Cô nhóc này... thật không đơn giản..."

Biên kịch thì đã sớm rơi đầy nước mắt, vẻ mặt đầy xúc động rút khăn giấy ra lau mặt, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Yoo In Soo lại kiên trì đến thế. Ngay đến bản thân cô cũng cảm thấy Jang Ha-ri diễn như thế là đã đến cực hạn rồi, nhưng khi nhìn thấy Rosé mới biết cái gì mới gọi là kỹ thuật diễn thực sự.

Lần trước, Rosé diễn xong là lập tức thoát khỏi vai diễn nhưng lần nãy diễn xong rồi mà cô vẫn ngồi lặng im trên mặt đất, trong tay vẫn ôm con rối làm đạo cụ diễn.

"Mau đứng dậy nào, trên mặt đất lạnh." Jeon Do Yeon đứng dậy đến đỡ Rosé dậy.

Vẻ mặt của Rosé vẫn vô hồn như thế, máy móc ngẩng đầu lên nhìn Jeon Do Yeon.

Ánh mắt này khiến trái tim Jeon Do Yeon đau nhói, con nhóc này cũng liều mạng quá rồi!

Cho dù là nhập vai thì tốt xấu cũng phải để lại cho mình một đường lùi chứ!

Cô cũng là diễn viên, đương nhiên biết những kịch bản như thế này nếu nhập vai hoàn toàn sẽ có hậu quả như thế nào.

Có rất nhiều diễn viên xuất sắc vì quá nhập vai mà sau khi kết thúc quay phim cả một thời gian dài vẫn không thể thoát vai được, thậm chí còn mắc bệnh trầm cảm.

"Rosé, đừng ngẩn ra đó nữa, chúc mừng em, hoan nghênh em gia nhập đoàn làm phim Mẹ!" Jeon Do Yeon nhẹ nhàng nói muốn giúp Rosé thoát vai.

Cuối cùng mắt Rosé cũng lấy lại tiêu cự, đây là ý gì?

Yoo In Soo - người luôn tỏ ra nghiêm nghị giờ sắc mặt cũng có vài phần tán thưởng, ngữ khí cũng nhu hòa đi nhiều: "Rosé, cô thể hiện rất tốt, thử vai qua rồi, quản lý tới chưa? Nếu như có thể, hôm nay chúng ta có thể kí hợp đồng luôn."

"Đến rồi, đang ở bên ngoài ạ..." Rosé trả lời theo phản xạ, lúc này cô mới khôi phục lại thần trí.

Qua rồi? Vậy là cô có được vai diễn rồi sao?

"Cảm ơn đạo diễn! Cảm ơn chị Do Yeon! Cảm ơn các vị giám khảo!" Rosé cảm kích nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy ra báo tin tốt này cho Cho Boram.

Trong phòng thử vai.

Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đau đầu bao lâu nay, Yoo In Soo thở phào nhẹ nhõm rồi đảo mắt nhìn mấy người bên cạnh: "Cái gì gọi là quá được, đã thấy chưa?"

Những người khác lập tức gật đầu lia lịa, cùng nhao nhao lên tiếng cảm thán.

"Đạo diễn Yoo đúng là người chuyên nghiệp! Tôi phục ông rồi đấy!"

"Nói ra thì cô gái này tuy còn trẻ nhưng không đơn giản chút nào! Ngay đến Jang Ha-ri cũng không diễn được đến mức này! Lần trước không phát huy được, may mà lại thử vai thêm lần nữa!"

"Hậu sinh khả úy* đấy!"

*Hậu sinh khả úy: người lớp sau có tài hơn người lớp trước.

...

"Chị Boram! Em qua rồi!" Rosé vừa ra liền chạy tới trước mặt Cho Boram.

Rosé vào mười phút, tuy so với Jang Ha-ri không tính là dài nhưng cũng đủ để Cho Boram cảm thấy sốt ruột. Giờ thấy Rosé mang tin tốt ra, một người luôn bình tĩnh như cô cũng có vài phần bất ngờ và vui mừng: "Thật sao? Đạo diễn nói thế nào?"

"Đạo diễn bảo hôm nay có thể kí hợp đồng, kêu chị vào đó đấy!" Rosé vừa nói xong thì bỗng nghĩ tới chuyện gì, vội nhìn vào đồng hồ nói: "Chị Boram, chuyện hợp đồng làm phiền chị, em có chuyện gấp, em đi trước nhé!"

Bây giờ đã là 8 giờ 40 phút, còn 20 phút nữa là tới giờ hẹn rồi.

"Không sao, em đi trước đi, bên này cứ giao cho chị!"

"Vâng, thế em đi trước đây, có gì thì gọi điện cho em!"

...

Ra khỏi tòa nhà thử vai, Rosé lái xe tới thẳng cục cảnh sát.

Trước cửa đồn cảnh sát, cô thấy Oh Dal, Hyeri, Annie ngoài ra còn một người trông giống như luật sư đã đợi sẵn ở đó.

"Anh Yeong! Cuối cùng anh cũng đến rồi!" Thấy Rosé đang vội vã chạy tới, Annie kích động chạy ra đón: "Em còn tưởng anh không đến được cơ! Đang định gọi điện cho anh, lại sợ làm phiền anh lúc thử vai!"

"Xin lỗi, buổi thử vai vừa mới kết thúc!"

"Kết quả thế nào? Có thuận lợi không?" Annie quan tâm hỏi.

Rosé mỉm cười nói: "Ừm, thuận lợi!"

"Thật tốt quá, chúc mừng anh!" Annie cảm thấy mừng thay cô.

Lúc này, Oh Dal ho khẽ một cái ngắt lời hai người: "Sắp đến giờ rồi."

Rosé nhìn Oh Dal có chút không biết phải làm sao: "Vậy... Đại sư huynh, muội muốn xin chỉ thị, giờ muội vào đó phải nói gì đây? Chỉ vào xem tình trạng của anh ta thế nào thôi à?"

Lúc này, Hyeri chen tới, ôm Rosé chen miệng vào: "Tiểu sư muội, xin muội hãy khuyên Lão Đại đi, xin hãy thương xót lấy tụi này, đừng có dằn vặt tụi này nữa, mau ra khỏi đó đi được không, bên ngoài sắp loạn lên rồi đây này? Ở trong đó thoải mái lắm sao? Vui đến nỗi quên hết anh em đồng bọn rồi à?"

"Ặc..." Rosé đổ mồ hôi, nói vậy là tên đó căn bản không muốn ra ngoài hả?

Cô đã sớm đoán được mà...

"Vâng... muội sẽ cố gắng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro