Ả ta có một đứa con gái! Một đứa con gái năm tuổi!
Lúc này ngoài cửa vang lên một tràng tiêng bước chân.
Lalisa nghiêng người dựa vào cánh cửa, ánh mắt buồn cười nhìn vẻ mặt cô con gái đang ngơ ra vì hạnh phúc tới quá bất ngờ: "Tối hôm qua đến, lúc đó con đang ngủ."
Bánh bao nhỏ phồng má, ý muốn biểu tình tại sao không gọi con tỉnh dậy!
Như thế có thể ở chung với mẹ Chaeyoungie nhiều thêm một lúc!
"ơ. ưm? Bảo bối dậy rồi à." Rosé cũng tỉnh lại theo đồng hồ sinh học.
Mở mắt ra đã thấy bánh bao nhỏ mềm mại đáng yêu, Rosé cảm thấy tâm trạng mình rất tốt. Cô ôm lấy bánh bao nhỏ vào lòng rồi lăn lộn hai vòng trên giường: "Ư, mẹ không muốn rời giường, mẹ không muốn đi làm, không muốn rời xa bảo bối Mingie của mẹ!"
Cái cảm giác vào một buổi sáng mùa đông được ôm lấy bánh bao nhỏ vừa mềm vừa thơm này thật sự quá tuyệt vời!
Mingie cũng ôm chặt lấy mẹ Chaeyoungie. Nhóc cũng không muốn đi học, không muốn rời xa mẹ Chaeyoungie!
Nhìn một lớn một nhỏ ỷ ôi muốn bám chặt lấy giường, Lalisa dở khóc dở cười lắc đầu một cái: "Giúp hai người xin nghỉ nhé?"
Rosé chớp mắt một cái, lộ cái đầu nhỏ rối bù ra khỏi ổ chăn: "Này... vẫn là thôi đi. Lalisa! Sao chị có thể như thế chứ! Lúc này chẳng phải chị nên ra dáng trụ cột trong gia đình mà nghiêm khắc giáo dục bọn em, yêu cầu bọn em phải đi làm đi học cho giỏi chứ?"
Mingie cũng phụ họa gật đầu một cái, đúng là phải như thế.
Lalisa: "..." Được rồi, đây là lỗi của chị.
Được bánh bao nhỏ sạc điện xong, Rosé lập tức đầy máu, cô đem tất cả phiền não đều quẳng ra sau đầu hết rồi toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc.
Phần lớn những cảnh quay hôm nay là diễn chung với Jang Ga-Eun, trong đó còn có một cảnh đánh nhau cần tập luyện trước. Cho nên lúc những người khác quay thì Rosé với Jang Ga-Eun ở một bên tập luyện.
Jang Do Yoon mời một huấn luyện viên dạy động tác đánh nhau cho hai người họ.
Trạng thái của Jang Ga-Eun hôm nay cũng không tệ, đại khái là vì rốt cuộc cũng đến cảnh quay mà cậu ta nghĩ mình giỏi hơn Rosé.
Kết quả.
Nửa ngày sau, Rosé ngồi dựa lưng vào ghế nằm uống nước phơi nắng, thậm chí còn được một đám em gái vây quanh chuyện trò tán gẫu. Còn Jang Ga-Eun vẫn đứng một bên đổ mồ hôi như mưa tập luyện với huấn luyện viên.
Jang Do Yoon nhìn bộ dạng bực tức của Jang Ga-Eun liền cười cười vỗ vai cậu ta một cái: "Nhóc con, quên nói cho cậu biết, Rosé trước đây từng là cascadeur!"
Jang Ga-Eun: "..." Đáng chết, Rosé này là người hay là quái vật vậy hả? Có thứ gì mà cô ta không giỏi không?
Kim Beom len lén liếc về phía Rosé, cậu ta chạy qua đưa cho Jang Ga-Eun một chai nước rồi chậc chậc lưỡi nói: "Liệu có phải linh hồn cô ấy vốn là con trai, nhưng không cẩn thận chui vào nhầm xác? Có lẽ nào!"
Jang Ga-Eun ngửa đầu uống hết nửa chai nước, trong lòng bực bội vô cùng. Nếu bị đánh bại bởi một người đàn ông thì cũng thôi đi, đây lại bại bởi một cô gái, nhục mặt lắm có biết không hả?
'Đường đường là một đấng nam nhi mà lại không bằng một cô gái!'
Kim Beom biết Jang Ga-Eun cũng ngứa mắt Rosé giống mình, đôi mắt cậu ta chuyển chuyển rồi lầm bầm nói: "Dù sao đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ là một cô gái, mình không tin cô ta không có bất cứ điểm yếu nào, nhất định phải nghĩ cách để cô ta không giả bộ ngầu được nữa! Đến lúc đó thì xem còn phách lối kiểu gì! Cậu nói xem, có cái gì mà con gái cực kì sợ không, kiểu mà vừa nhìn thấy sẽ mất khống chế mà phải gào lên ý, khóc nữa thì càng tốt...?"
Jang Ga-Eun liếc Kim Beom một cái, cái loại chuyện chơi đểu nhau như thế này thì cậu ta chắc chắn không làm. Nhưng mà nếu để Kim Beom ra tay thì Jang Ga-Eun cũng vui vẻ mà ngồi xem thôi, dù sao cũng nhịn đủ rồi. Jang Ga-Eun làm bộ như tùy ý mở miệng: "Rắn thì sao?"
Quay cảnh đánh nhau với Jang Ga-Eun xong, Rosé quay trở lại chỗ ngồi của mình. Vừa mới ngồi xuống thì Gwa Myung Woo đột nhiên đi về phía cô.
"Có chuyện gì vậy?" Thấy Gwa Myung Woo tìm mình, vẻ mặt Rosé có chút kỳ quái. Tên này chưa bao giờ chủ động giao lưu với bất kỳ ai trong đoàn. Vì để tránh lại bị cậu ta ảnh hưởng cho nên hôm nay cô luôn cố gắng không để ý đến cậu ta.
"Tìm tiền bối khớp thoại." Gwa Myung Woo mở miệng.
"A, được." Lý do này cực kỳ bình thường. Rosé cũng không quá khó chịu nên cầm kịch bản lên: "Để tôi xem nào, cảnh hôm nay của chúng ta là..."
Rosé đang nói chuyện thì trên cổ tay đột nhiên có cảm giác mát lạnh trợn tuột mềm nhũn trượt trượt lên tay khiến cô giật cả mình.
Rosé nghiêng đầu một cái theo bản năng thì thấy có một con rắn nhỏ màu xanh lục bò đang lên người mình từ lúc nào.
Rosé còn chưa kịp phản ứng thì Soyoung đứng một bên trông thấy đã kêu lên thất thanh, làm cho Rosé cảm thấy màng nhĩ của mình cũng sắp thủng luôn rồi: "Aaaaaa------- rắn! Tại sao lại có rắn! Anh Yeong đừng cử động! Ngàn vạn lần đừng cử động!"
"Á! Đúng là rắn thật kìa! Ghê quá trời ơi! Nó không có độc chứ!"
"Làm thế nào bây giờ! Anh Yeong! Mau tìm người tới giúp anh Yeong!" Ko Nyeo Moo gấp đến độ xoay vòng vòng, những cô bé khác cũng sợ muốn xỉu luôn rồi.
Rosé đang muốn lên tiếng thì trên tay đột nhiên trống không, một giây sau đã thây con rắn kia nằm trên tay Gwa Myung Woo.
Ngón tay của cậu ta đang nắm chặt chỗ bảy tấc của con rắn, dường như chuẩn bị bóp chêt nó rôi.
Dân Gian có câu đánh rắn đánh bảy tấc, ý của câu này là đánh rắn phải đánh vào chỗ hiểm. Vị trí bảy tấc là vị trí của tim rắn, chỉ cần bóp nát là rắn sẽ chết không như đánh vào đuôi thì rắn vẫn có thể sống.
Rosé thấy vậy nhất thời kêu to: "Đừng! Cậu đừng đừng đừng đừng có bóp nó nha!"
Gwa Myung Woo nhìn cô một cách khó hiểu.
Rosé trợn mắt nhìn câu ta một cái, sau đó đưa tay ra: "Thả ra, đưa cho tôi!"
'Đưa... cô?'
"Mau lên! Không thấy nó sắp bị cậu dọa chết rồi sao?" Giọng của Rosé lại càng gấp.
Không thấy... Gwa Myung Woo nhìn vẻ mặt oán trách của Rosé, hơn nữa cũng xác định đây không phải rắn độc thì liền ngoan ngoãn đưa lại cho cô.
Rosé vội nhận lấy con rắn nhỏ màu xanh lục kia, ngón tay dịu dàng vuốt vuốt trên thân nó để trấn an: "Đây không phải rắn độc đâu, nó sẽ không làm ai bị thương hết. Hơn nữa nó là loại ăn chay! Đáng yêu thế này sao cậu lại ra tay ác như vậy chứ!"
Gwa Myung Woo: "..." Vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ mà, tại sao lại bị Vợ cho ăn mắng thế này.(haha cười chết tôi....!!)
Kim Beom với Jang Ga-Eun: "..." - Đã bảo phải khóc thét chói tai cơ mà, tại sao lại không giống như trong kịch bản.
"Yeong... anh Yeong đừng đùa! Cẩn thận nó cắn anh đấy!" Soyoung sợ đến cả người run rẩy.
"Yên tâm đi, loại rắn này rất ngoan, em có cắn nó thì nó cũng không cắn em đâu! Có muốn thử sờ một cái hay không? Xem chừng là nhóc này đang ngủ đông thì bị chúng ta đánh thức đây mà, vẫn còn đang mơ hồ này..."
"Không không không! Không cần!" Soyoung lắc đầu như đánh trống chầu.
Ko Nyeo Moo vì không muốn để "nam thần" coi mình như những cô gái bình thường khác nên gom hết can đảm bước tới: "Em muốn thử!"
Có Ko Nyeo Moo làm người mở đầu, những cô bé khác nhìn con rắn trên tay Rosé vô cùng dịu ngoan, tìm hiểu một chút cũng biết đây chắc chắn không phải rắn độc thì bắt đầu nhốn nháo, bọn họ muốn nghe Rosé phổ cập kiến thức phân biệt rắn độc với rắn không có độc.
Kim Beom cắn cắn gối ôm trong ngực, lệ rơi lã chã: "Tên này chẳng phải con gái cũng chẳng phải con trai! Đây rõ ràng là một tên quái vật! Ngao! Tức chết tôi rồi... Nhưng mà tên Gwa Myung Woo kia là thế nào! Lúc nãy sao phải giúp Rosé chứ? Chẳng phải chúng ta đứng chung một chiến tuyến sao? Sao cậu ta lại hướng cùi chỏ ra ngoài hải?"
Rosé vì để giảm bớt khủng hoảng nên để các cô gái chơi với chú rắn nhỏ một lúc, sau đó mới tìm một bụi cỏ phóng sinh nó đi.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, ánh mắt Rosé lóe lóe lên. Hiện giờ đang là mùa đông, chắc chắn không thể có rắn chạy đến đây, trừ phi. 'Chậc, các bé trai bây giờ đúng là càng ngày càng ngây thơ.'
Nhưng mà phản ứng của Gwa Myung Woo lại khiến cô có chút kinh ngạc, tốc độ túm con rắn của cậu ta hình như quá nhanh rồi thì phải? Ngay cả cô cũng thấy không rõ.
Thấy Rosé vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Gwa Myung Woo mở miệng gọi một tiếng: "Tiền bối?"
Rosé sờ sờ cằm, sau đó đột nhiên xích lại, khoảng cách gần như thể sắp dán lên người cậu chàng: "Cậu... chắc là không phải thích tôi rồi đấy chứ?"
Cậu trai kia đại khái sửng sốt mất một giây đồng hồ, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như thường nói: "Tiền bối suy nghĩ nhiều quá rồi."
Soyoung đứng một bên thấy vậy mặt mũi trắng bệch: "Anh Yeong làm gì vậy? Bị người ta thấy mất!"
Rosé ngồi thẳng dậy, vẻ mặt thản nhiên nói: "Khẩn trương cái gì? Chị đang tập diễn với Gwa Myung Woo đó!"
"Hả? Tập... tập diễn à!". Soyoung liếc nhìn kịch bản, quả nhiên thấy có câu thoại vừa rồi: "Hóa ra là tập diễn à, làm em giật cả mình... anh Yeong diễn tốt thật đấy! Ngay cả tập diễn cũng y như thật!"
"Cám ơn tiền bối, tôi đi chuẩn bị." Gwa Myung Woo nói một câu, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng có một tia gâp gáp không dễ phát hiện.
Trời tối đến rất nhanh, Rosé đang tập trung chuẩn bị một cảnh quay thì bên tai vang lên giọng của trợ lý đạo diễn: "Anh Yeong, hình như... có người tới thăm anh..."
'Lại có người tới thăm? Kyu Yi hay Yang Dae-jung vậy?'
Rosé ngẩng đầu lên theo bản năng, một giây kế tiếp liền bị hình ảnh một thân hình nho nhỏ lạch bạch bước theo sau trợ lý đập vào mắt. Cô buông kịch bản xuống ngay lập tức rồi kích động hô lên:"Mingie???"
Thấy mẹ Chaeyoungie, bánh bao nhỏ đang vác cái mặt liệt theo sau trợ lý lập tức tăng tốc độ bạch bạch chạy tới nhào vào lòng Rosé.
"Anh Yeong, cậu bạn nhỏ này là thân thích của anh à? Mới nãy có một cô gái mang bé tới rồi bảo với em là bé đến tìm anh!" Trợ lý nhỏ nói mà hai mắt sáng choang nhìn bánh bao nhỏ, đây là lần đầu tiên cô thấy một em bé xinh tới vậy.
Cô gái? Nhất định là Nayeon rồi...
Mà, Nayeon không thể tự chủ trương đưa Mingie tới đây được, nên chắc là Lalisa giao phó rồi. Đoán chừng là hôm nay Lalisa thấy tâm tình cô không tốt cho nên mới để Mingie tới đây.
Rosé nghĩ nghĩ một chút rồi hạnh phúc ôm bánh bao nhỏ lên, giải thích: "Là con của bạn thân tôi đây, con nuôi tôi!"
Sau một hồi suy xét, thân phận này chắc chắn sẽ không đưa đến hiểu lầm gì.
May mà những nhân viên của đoàn làm phim này cũng đơn giản. Trong bọn họ chắc chắn không có một ai biết Mingie, nên cho dù nhóc có đến thăm cũng không có vấn đề.
Một chàng trai hoang dã vẻ mặt đầy dịu dàng bế một chiếc bánh bao nhỏ vừa trắng vừa mềm, bé con thì ôm cổ cậu trai vẻ mặt lưu luyến không muốn xa rời. Cảnh tượng này vừa thật ấm áp lại thật tốt đẹp, trông giống như một bức tranh.
Trợ lý nhỏ nhìn đến ngây người: "Bé con này thật thân với anh đó!"
"Ừ, ba mẹ nó bận rộn nên bình thường đều là anh trông bé. Sẽ không làm phiền mọi người chứ? Nhóc con này rất ngoan, nên sẽ không chạy lung tung đâu!" Rosé áy náy nói.
"Không có đâu, chưa kể chúng ta chỉ còn một cảnh nữa là quay xong rồi nên không phiền gì đâu." Trợ lý nhỏ vội vàng nói.
"Ôi Rosé, cô chôm được nhóc con này ở đâu đấy?" Jang Do Yoon đi tới nhìn thấy bánh bao nhỏ trong lòng Rosé thì vô cùng ngạc nhiên.
"Chôm cái gì mà chôm, đây là con nuôi của tôi đây đạo diễn!"
Jang Do Yoon nhìn chằm chằm khuôn mặt của bánh bao nhỏ, ánh mắt càng ngày càng sáng, sau đó thở dài nói: "Nhóc con này căn cơ, gương mặt sáng lạng, ánh mắt tốt quá! Có hứng thú vào showbiz không?"
Khóe miệng Rosé giật giật: "Nó mới năm tuối thôi có được không hả?"
"Năm tuổi thì sao! Muốn nổi tiếng thì phải tranh thủ càng sớm càng tốt! Cô giao nó cho tôi đi! Đảm bảo nó sẽ nổi nhất dàn minh tinh cho mà xem!" Ánh mắt của Jang Do Yoon sáng lên: "Ôi cái khí chất này, đôi mắt này, cái mũi này... tôi cam đoan nhóc này dậy thì chắc chắn thành công!"
"Không cần đâu, cảm ơn!" Thất bại thế quái nào được, nhìn Lalisa và gia tộc Manoban nó thì biết.
"Cô chắc chứ? Cô có cách liên lạc của ba mẹ nó không? Tôi nói chuyện với bọn họ một chút!" Jang Do Yoon vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Khỏi cần nói đâu, chuyện này tôi có thể làm chủ được, bé ngoan còn phải đi học! Đạo diễn, anh không thể hủy hoại mầm non đất nước!"
"Hự, cái nhóc con nhà cô, có biết bao nhiêu người mơ ước nhét con vào tay tôi mà tôi còn không thèm nhận đó..."
Jang Do Yoon si mê bám theo nửa này, rốt cuộc Rosé Vân kiên quyết từ chôi khiến anh chàng chỉ có thế vác cái mặt tiếc hận rời đi.
Jang Do Yoon vừa cất bước đi thì một đoàn người lập tức xông tới: "Woa! Bé con này siêu cấp đáng yêu nha!"
"Đúng vậy cực kỳ đáng yêu!" Rosé vênh mặt tự hào.
"Thật là đáng yêu chết đi được! Khó trách đạo diên cũng muốn đào về!"
"Thật muốn ôm một cái!"
Đôi mắt linh động của Mingie nhìn xung quanh một lượt, nhìn chị này một chút, lại nhìn anh kia một chút. Nghe được câu này xong nhóc lập tức ôm chặt lấy cổ mẹ Chaeyoungie, đầu nhỏ cũng vùi hẳn vào hõm cổ của Rosé như chuột rúc vào hang.
Rosé vỗ vỗ lựng bánh bao nhỏ một cái rồi cười khẽ xin lỗi: "Xin lỗi, bé con hơi sợ người lạ cũng không thích nói chuyện."
"Ôi, sợ người lạ thôi mà cũng đáng yêu quá, hành động này quá là đáng yêu! Thật ra thì tôi tính không sinh con cơ mà nếu sinh được một em bé đáng yêu thế này thì tôi cũng chịu!" Ko Nyeo Moo ôm mặt ngồi xổm ở đó, không cẩn thận đến gần cũng bị vẻ đáng yêu của Mingie làm cho mềm nhũn.
Nhìn Rosé được mọi người vây quanh, gối ôm của Kim Beom cũng sắp nát mất một góc rồi...
Đầu tiên là Yang Dae-jung, sau là Kyu Yi, nay lại còn thêm một đứa nhóc đáng yêu ngất trời tới thăm nữa, người này rốt cuộc có lai lịch gì hả???
"Ông trời ơi! Tại sao tên đó lại có số hưởng thế hải?"
"Để lòe thiên hạ." Jang Ga-Eun "hừ" lạnh một tiêng.
Kim Beom lập tức phụ họa: "Chí phải chí phải!"
Kim Beom liếc mắt nhìn Gwa Myung Woo, cậu ta vốn định kéo Gwa Myung Woo lên chung một chiếc thuyền. Nhưng từ cái lần Gwa Myung Woo giúp Rosé thì Kim Beom đã quyết định ném tên này ra ngoài chiến tuyến. Mặc dù người ta cũng chẳng thèm quan tâm mình có ở trong hay ở ngoài.
Bất chấp việc Rosé muốn ở lại chơi với bánh bao nhỏ cỡ nào thì vẫn phải đi quay phim. Vì vậy cô vội vã hôn bánh bao nhỏ một cái rồi nói: "Mẹ phải đi hóa trang thay quần áo để làm việc rồi, con ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ một lúc được không?"
Bánh bao nhỏ đang ôm một đống lớn quà vặt do các nhân viên lén lút đưa tới, cái đầu be bé gật gật.
"Soyoung, phiền em chăm sóc bé con giúp anh nha."
"Được mà anh Yeong, anh mau đi đi!" Soyoung sướng như điên nhận nhiệm vụ.
Ôi, cứ cảm thấy lúc anh Yeong xưng "mẹ" thì giọng nói với biếu cảm thật dịu dàng nha, cứ như là mẹ ruột của nhóc này vậy.
Rosé vừa mới bước chân vào phòng hóa trang không bao lâu.
Bánh bao nhỏ vốn phải ngoan ngoãn ngồi trên ghê chờ mẹ Chaeyoungie thì lúc này lại đột nhiên nhìn không chớp mắt về một hướng.
Đó là... hướng của Gwa Myung Woo.
Bánh bao nhỏ nhìm chằm chằm một lúc, cúi mắt xuống, sau đó lại ngẩng lên nhìn chằm chằm một hồi. Dường như đang gặp vấn đề khó khăn nào đó, cô nhóc nghiêng nghiêng cái đầu.
"Phụtttt! Mingie đang nhìn cái gì đó?" Soyoung đứng cạnh nhìn bộ dạng đáng yêu của nhóc thì cảm tưởng lục phủ ngũ tạng của mình cũng sắp tan thành nước tới nơi rồi.
Bánh bao nhỏ chớp mắt một cái, rồi đột nhiên nhảy từ trên ghế xuống. Sau đó đôi chân ngắn ngủn lại lạch bạch chạy về hướng Gwa Myung Woo...
Mingie chạy lạch bạch tới cạnh Gwa Myung Woo rồi đứng yên tại đó, sau đó lại tiếp tục giương mắt nhìn chằm chằm không chớp vào cậu ta.
Gwa Myung Woo: "..."
Rất nhanh, bánh bao nhỏ cảm thấy đứng nhìn không đủ thỏa mãn, vì vậy đôi chân ngắn một mẩu kia lại bắt đầu bước một vòng rồi lại một vòng xung quanh Gwa Myung Woo. Biểu cảm kia cứ như thể đang nghiên cứu một công trình khoa học đồ sộ nào đó.
Soyoung thấy vậy cũng dở khóc dở cười, cô ho nhẹ một cái rồi mở miệng nói với Gwa Myung Woo: "Xin lỗi, có lẽ đứa bé này rất thích anh nên muốn cùng chơi với anh."
Gwa Myung Woo đưa cánh tay ra, kịp thời đỡ lấy cái bánh bao cứ vòng tới vòng lui mà suýt vấp chân phải cục đá mà té ngã. Trên trán anh chàng ẩn ẩn xuất hiện một vết nứt vỡ. "Không có việc gì."
Cách đó không xa, Kim Beom thấy cảnh này mà đầu đầy hắc tuyến: "Quả nhiên và vật họp theo loài, người phân theo đàn, thẩm mỹ của đứa nhỏ này có phải là nghiêng về hướng quái dị không hả, có biết bao anh đẹp trai ở đây mà nó không tìm, hết lần này tới lần khác chạy đi tìm Gwa Myung Woo chơi!"
Jang Ga-Eun chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái, sau đó cũng không có hứng thú mà tiếp tục tập trung vào kịch bảo của mình.
Kim Beom dè bỉu một hồi mới nhàm chán lật kịch bản, sau đó lầu bầu nói: "Cảnh kế tiếp là cảnh giữa Gwa Myung Woo Với Rosé à. Y, cảnh này Rosé mặc đồ nữ nè... Nói mới nhớ, từ lúc tôi vào đoàn đến giờ chưa từng thấy Rosé mặc đồ nữ bao giờ đâu, chậc, thật là khó tưởng tượng..."
"Soyoung, có thể giúp một chút không, cô cầm túi xách của Rosé vào đây cho tôi với!" Trong phòng hóa trang vang lên tiếng gọi của Yeop Su.
Soyoung vội vàng nói: "Dạ! Đến ngay đây!"
"Gwa Myung Woo, phiền anh nhìn đứa bé này một chút được không? Tôi sẽ về ngay lập tức!" Thấy Mingie với Gwa Myung Woo đang chơi với nhau vô cùng hợp rơ, Soyoung lập tức mở lời nhờ vả.
"Ừ".
Sau khi Soyoung đi, Mingie vẫn ở đó đi đi xung quanh Gwa Myung Woo.
Gwa Myung Woo liếc mắt nhìn phòng hóa trang một cái, Rosé sắp trang điểm xong rồi, nếu như bị cô thấy Mingie vẫn luôn quay xung quanh mình thì...
"Đừng xoay quanh ta nữa." Gwa Myung Woo đỡ trán, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng.
Mingie nghe thế liền chớp chớp mắt, nhóc dừng chân lại không tiêp tục đi vòng vòng nữa.
Nhưng mà cặp mắt tròn xoe sáng lấp lánh như ánh sao kia vẫn thủy chung không chịu rời đi, giống như con mèo con khi nhìn thấy cái gì thú vị thì sẽ nhìn chằm chằm không thôi. Thậm chí nhóc còn thử thăm dò, chìa cái tay nho nhỏ về phía mặt của Gwa Myung Woo.
Về điểm này thì thằng nhóc này đúng là giống Rosé y hệt, ngay cả phản ứng cũng giông nhau như đúc...
Khuôn mặt của Gwa Myung Woo lại có thêm mây vết nứt, đè giọng nói: "Đi tìm mẹ con đi, đi đi."
May thay lúc này Rosé cũng trang điểm xong bước ra, bánh bao nhỏ quyết định lập tức chạy về phía mẹ của mình.
Lúc này Gwa Myung Woo mới thở phào một cái, ngay sau đó khi ánh mắt nhìn về phía cửa phòng hóa trang, đôi mắt anh bỗng trở nên âm trầm.
Lúc này Rosé đang mặc một chiếc váy ngang vai màu hồng phấn, đường xương quai xanh lộ ra cùng với đường cong dần mất hút dưới cổ áo. Suối tóc dài đen như mực buông xõa xuống vòng eo yêu kiều chỉ cần một tay là có thể ôm gọn. Đôi mắt sáng như chất chứa toàn bộ ánh saọ trên bầu trời, sóng mắt lưu chuyển đẹp đến độ không giống người phàm. Lúc trước làn da của cô được thợ trang điểm cố ý làm tối mấy phần thì hiện tại đã trở về làm da trắng đến chói mắt, cả người cứ như đang đứng trong một vầng hào quang...
"Ôi chúa ơi! Đây... đây là anh Yeong của chúng ta sao? Chị Yeop Su có phải học được tuyệt kĩ gì không? Cứ như biển hình thể này!"
"Tuyệt kĩ cái gì hả, là do anh Yeong của mấy người đã không phải là người phàm rồi! Tôi cũng chỉ thêu hoa trên gấm thôi!" Yeop Su nhìn cô gái trước mắt thì trong lòng tràn đầy xúc động, sự biến hóa của cô gái này thật quá mạnh mẽ.
"Tiền bối... thật là đẹp..." Ko Nyeo Moo nhìn đến ngây dại.
Thậm chí cả một cô gái như cô mà cũng sắp động lòng rồi đây!
"Woa, không hổ là tiền bối! Bất kể là nam hay nữ đều mê người như vậy! Toi đời toi đời... cứ thế này chắc em cũng cong mất thôi."
Người bình tĩnh duy nhất ở đây chỉ có Soyoung - người đã theo Rosé khá lâu 'hừ hừ, bây giờ mới biết à! Anh Yeong nhà tôi đây mà mặc đồ nữ chỉ có thể dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung thôi đó! Thậm chí vấn đề khiến chị Boram đau đầu nhất chính là anh Yeong quá đẹp!'
"ực." Trong tiếng ầm ĩ ồn ào của đám người, chợt vang lên tiếng nuốt nước bọt của Kim Beom.
"Park... Rosé?" Quyển kịch bản trong tay. Jang Ga-Eun cũng không biết rơi xuống đất từ lúc nào.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Rosé mỉm cười quay đầu lại: "Ừ?"
Nhìn nụ cười rực rỡ của cô, Jang Ga-Eun nhất thời có cảm giác máu trong người mình chảy ngược, tựa như mất đi tất cả các giác quan, nhịp tim bỗng dưng đập nhanh một cách không bình thường, trong đầu chợt thoáng qua một câu thơ: Hồi mâu nhất tiểu... bách mị sinh..."
(* Câu thơ thứ 7 trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị - "Măt cười vừa liếc, trăm hoa đua mở".)
"Không... không có gì!"
Cậu ta vốn cho rằng cô gái này cũng chẳng khác gì những nữ minh tinh mà mình gặp trước đây. Trong tivi với ảnh đều thêm cả một đống chỉnh sửa nào là cà da chỉnh màu, ở bên ngoài không biết xấu đến nhường nào, thậm chí có người nhan sắc bình thường đến độ ra đường cũng có thể vơ được cả nắm.
Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp được một người mà hình ảnh thật có thể giết chết mấy tấm hình trên mạng với hình ảnh trong phim.
Những hình ảnh qua chỉnh sửa không những chăng làm cô đẹp lên mà còn làm cô trông kém xinh đi vài phần.
"Pặc" một tiếng, Kim Beom như mũi tên rời cung lập tức vồ lấy áo khoác rồi cướp đường chạy tới, ánh mắt cậu ta sáng rực, gân cổ gào to: "Tiền bối! Trời lạnh lắm! Còn chưa quay đâu, tiền bối khoác cái áo này trước đã!"
"Mịa! Kim Beom cậu đừng có trở mặt nhanh như thê chứ!"
"Đúng đó! Tốc độ lật cũng nhanh quá rồi ha!"
"Hahahaha, tên này đúng là..."
Trong lúc tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào Rosé, trong một cái góc vắng lặng, Gwa Myung Woo mặt không biến sắc nhét một cái chăn vào lòng bánh bao nhỏ: "Con biết mình nên làm cái gì!" Lần này là Lisa dùng giọng thực để nói.
Vốn đau lòng vợ nên mới cho người đem tới để cô vui vẻ, nhưng ai mà ngờ được khó khăn lắm mới sống sót qua cửa ải của vợ thì lại thua trong tay cô con gái vàng ngọc.
Thế nên thay vì để Mingie cứ lòng vòng quanh mình khiến Rosé hoài nghi, thì thà rằng tranh thủ sự đồng tình của đồng minh còn hơn.
Bánh bao nhỏ nhìn nhìn đám người vây quanh mẹ Chaeyoungie, cái đầu nhỏ như nghĩ tới cái gì lập tức thẳng tay quẳng Appa ruột ra sau đầu, quả quyết cầm cái chăn chạy tới.
Rosé còn chưa kịp nói gì với Kim Beom thì đã thấy bánh bao nhỏ ôm cái chăn chạy tới bên chân mình, nhóc con ngước đầu lên giương đôi mắt mong đợi nhìn cô.
Rosé lập tức quay sang bánh bao nhỏ, cảm động dâng lên như nước lũ tràn bờ đê: "Ôi... con đem cho mẹ sao? Cám ơn con nuôi bảo bối của mẹ!"
Kim Beom bị quẳng một bên cứ như con chó nhỏ không lấy được lòng chủ nhân, ủ rũ thất vọng đứng đó.
Rosé khoác chăn mà Mingie đem tới rồi nói với Kim Beom: "Cám ơn nhé, tôi có chăn rồi, cậu cứ mặc đi đừng để bị lạnh."
Kim Beom tức thời cảm thấy mùa xuân đến trăm hoa nở toe toét: "Cám ơn tiền bổi đã quan tâm!!!"
Cách đó không xa, Jang Ga-Eun Vác cái mặt như muôn nói 'Đệch mợ, còn hàng này là ai, tôi biết cậu ta sao'
Lúc trước là thằng nào cứ lải nhải bên tai ông đây là phải ăn miếng trả miếng hả, còn chạy đi tìm rắn nữa? Tên Kim Beom này mất trí nhớ sao?
Hiến ân cần xong, Kim Beom vui vẻ chạy về rồi ra vẻ say mê nói: "Tôi quyết định rồi, bắt đầu từ bây giờ tôi chính là fan của tiền bối! Suốt đời làm một fan Vip! Aiz, trước đây nhất định là óc tôi bị bã đậu làm lú rồi đúng không? Sao lại đi ghen tị rồi làm khó một cô gái chứ! Đúng là không đáng mặt đàn ông!"
"Không ngờ thật không ngờ, tên Gwa Myung Woo kia mới là người nham hiểm nhất đó! Ngay từ đầu cậu đã biết chạy đi lấy lòng tiền bối rồi, lại còn xin chữ kí nữa! Mấy hôm trước còn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật là nhìn không ra..."
Kim Beom vừa nói vừa ảo não cho mình một phát tát, sau đó lại bưng mặt như kẻ đang trồng cây si nhìn chằm chằm Rosé: "Ôi thật là đẹp! Sao lại có thể có một vị tiểu thư đẹp đến như vậy! Ga-Eun, tên chết bầm nhà cậu thật đáng hâm mộ, có thể làm nam Chính!"
Jang Ga-Eun: "..." Thái độ lật mặt của cậu. ít nhất cũng phải có thời gian hòa hoãn để lật có được không hả? Cái tốc độ này quá nhanh rồi đấy! Người anh em, tiết tháo vứt đâu hết rồi?
Thôi kệ. Có phỉ nhổ con hàng này cũng được cái gì đâu, bởi ngay cả chính cậu ta cũng bị sắc đẹp của Rosé làm cho xao động.
Jang Ga-Eun nhặt quyển kịch bản rơi trên đất lên, cố gắng đè xuống trái tim đang đập nhanh bất thường của mình lại.
Tại sao lại như vậy... Cho tới bây giờ cậu ta chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Cậu ta luôn đặt mình ở vị trí rất cao, nhất là với những cô gái trong giới giải trí thì càng thấy không vừa mắt, nhưng hiện giờ tại sao lại...
"Không tệ không tệ! Còn đẹp hơn cả lần trước!" Jang Do Yoon hài lòng nhìn Rosé, bảo bối mới đào được này đúng là không chê được bất cứ điểm nảo.
Lần trước cô làm khách mời đóng vai mối tình đầu, hóa trang thành khuôn mặt trắng bệch của người bệnh, ấy thế mà đã xinh đẹp đến mức khắc sâu vào lòng người. Lúc này lại hóa thân thành một cô gái bừng sáng sức xuân, giống y hệt những gì mà anh ta tưởng tượng về nhân vật Ko Bi Syeol.
"Đến đến, Rosé... còn có Myung Woo nữa." Jang Do Yoon gọi Rosé với Gwa Myung Woo đến, nói: "Hôm qua hai người phối hợp tốt thế thì chắc cảnh này không khó lắm đâu, lát nữa hai người cứ phát huy như bình thường là được, Rosé, có một chỗ cô cần chú ý"
Rosé dắt tay bánh bao nhỏ nghiêm túc nghe đạo diễn chỉ đạo. Mà đứng cạnh bánh bao nhỏ là Gwa Myung Woo, nhưng lần này may là nhóc không nhìn chằm chằm vào cậu ta nữa.
Nói xong, Jang Do Yoon vỗ tay một cái: "Tốt lắm, mọi người tập hợp nào, chuẩn bị quay cảnh cuối cùng của hôm nay thôi! Xong là có thể thu dọn về nhà rồi!"
Cảnh quay này là cảnh nữ chính mặc đồ nữ không ngờ lại chạm mặt nam phụ. Cả Rosé lẫn Gwa Myung Woo đều đang trong trạng thái tốt nhất nên cảnh này chỉ cần một lần đã qua. Các nhân viên đều tỏ ra vui vẻ, rất ít khi gặp được diễn viên đáng tin như vậy, thật quá sung sướng.
Dọn dẹp xOng.
Trên một con đường nào đó có một người đàn ông đang vội vã rảo bước, tới khúc quanh trước mặt đột nhiên lại nhảy ra một người cản đường: "La đại tổng tài."
Rosé tựa như há miệng chờ sung rụng đã lâu, cô lập tức bước vọt qua dùng cơ thể mình ngăn người đàn ông lại.
"Tiền bối?" Gwa Myung Woo ngẩn ra, lộ vẻ bất ngờ ngoài ý muôn.
Rosé lập tức xù lông: "Tiền cái đầu nhà chị ý mà tiền! Lalisa! Chị còn dám giả vờ giả vịt với em sao! Vừa nãy Mingie quay quanh chị 23 vòng, chị nghĩ em mù sao?"
Gwa Myung Woo: "..." Vốn còn nghĩ có một tia may mắn, kết quả Vân bị tóm đuôi... Haiz, đúng là hố cha nhà nó. Nhưng mà Lalisa cảm thấy có lẽ mình vẫn còn vớt vát được chút gì đó.
"Tôi không hiểu ý tiền bối, hình như tiền bối đang nhầm tôi thành người khác rồi?"
Vẻ mặt của Gwa Myung Woo ba phần bất ngờ bảy phần khó hiếu cứ như thế hoàn toàn là một người Xa lạ.
Rosé chau mày: "Chị... thật sự không phải Lalisa?"
Gwa Myung Woo: "Không phải."
Rosé gật đầu một: "Ô... không phải à. vậy cũng được! Đã thể tôi đổi cách hỏi khác là được!"
Vừa dứt lời thì trái tim Gwa Myung Woo đập "thịch" một cái, không hiếu sao lại có dự cảm xấu.
Kết quả là Rosé hơi trâm ngâm một lúc, sau đó nhìn chằm chằm vào Gwa Myung Woo nói: "Vị tiên sinh này, anh thật sự... không phải là chồng tôi sao?"
Gwa Myung Woo: "..." Lalisa vạn vạn không ngờ tới Rosé sẽ chơi ác như vậy! Cái vấn đề này... sao chị có thể nói ra hai chữ "không phải" chứ hả!!!
Rosé thấy hai phiến môi mỏng của Gwa Myung Woo vẫn cứ mím chặt, nửa ngày không nói lời nào thì nhún vai một cái xoay người rời đi, cô khoát tay một cái rồi nói: "Được rồi, xem ra là tôi nghĩ sai thật rồi, sao cậu có thể là người yêu của tôi được cơ chứ."
Một giây sau, cổ tay Rosé bị giật mạnh một cái, sau đó cả người cô rơi vào một lồng ngực nóng bỏng. Thân thể cô bị hai cánh tay kia khóa chặt, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng, giọng nói kia vừa có sự kiềm chế lại vừa có sự cam chịu, từng chữ một cứ như vừa thoát từ kẽ răng ra ngoài: "Là chị."
Nói xong thì cúi người, hung hăng hôn lên môi cô...
Trong ngõ nhỏ mờ tối có một đôi trai gái, cô gái bị đè chặt trên vách tường, đôi môi thì bị người ta ra sức mà hôn. Không khí lúc chạng vạng tối vốn hơi lạnh, nhưng mà giờ phút này lại bị một nụ hôn nóng bỏng hâm nóng lên.
"Đau nha." Rosé cảm giác đầu lưỡi mình sắp tê luôn rồi, nhẹ giọng oán trách một câu.
Người kia dường như càng kích động mà hôn sâu hơn, trong giọng nói cũng mang theo sự bất đắc dĩ cùng sự cưng chiều đến cực hạn. Chị thật muốn đem người trong lòng dung nhập vào xương tủy của chính mình: "Tiểu bại hoại này."
Rosé không cam lòng yếu thế, cắn ngược lại môi của người đó một cái: "Chị mới bại hoại ý! Nếu không có Mingie - lá bài dò tìm Appa thì chị còn định lừa em bao lâu hả?"
Lá bài dò tìm Appa.. Được rồi... hình dung này cũng đủ sâu sắc. Lalisa: "Mãi mãi."
Nếu không bị phát hiện thì chị quả thực tính sẽ lừa cô mãi mãi!
Rosé vừa nghe liền tức điên người: "Vậy sao vừa nãy chị còn phải thừa nhận, cứ chối từ đầu đến cuối đi! Dù sao em cũng không có chứng cớ xác thực để vạch trần chị!"
Lalisa nhẹ nhàng thở dài một cái: "Em biết rõ là dù trời có sập thì chị cũng không thể chôi được vấn đê này."
Rosé đắc ý "hừ" một tiếng, tỏ vẻ chính mình ỷ vào cái việc anh không dám phủ nhận này nè.
Lalisa thích nhất bộ dạng này của cô, ánh mắt chị sẫm lại, lại hôn thêm cái nữa.
Rosé tức giận đẩy ra: "Đang nói chính sự đấy! Em hỏi chị, chị làm thế này là vì trong bộ phim này có cảnh nguy hiểm nên chị không yên tâm sao?"
Cô nhớ tới việc trước đây Lalisa an bài Heung Kang đến bảo vệ cô, cuối cùng lại thành ra hại cô suýt mất mạng ở Philadelphia. Lấy tính cách của Lalisa thì đừng nói là tiếp tục dùng Heung Kang, mà ngay cả đối với bất cứ ai cũng không yên tâm! Cho nên... chị ấy không tiếc thân mình mà đích thân ra trận sao?
Theo cô biết thì kiểu mặt nạ da người cực kì tinh vi thế này không dễ sản xuất, hơn nữa còn có thể gây ra tổn thương vô cùng lớn đối với da và thân thể người dùng. Người bình thường đeo mười phút đã thấy vô cùng khó chịu rồi chứ đừng nói đeo thời gian dài như Vąy.
Nghĩ tới đây, Rosé mềm lòng không ít.
"Đây chỉ là một nguyên nhân thôi." Lalisa cũng không chổi mà nhìn cô, sau đó mới tiếp tục nói: "Một nguyên nhân khác là vì tư tâm của chị. Công việc của hai chúng ta quả thực đều rất bận rộn, cộng thêm việc quan hệ không thể công khai nên thời gian ở cạnh nhau quá ít, thực sự quá ít... chị rất nhớ em."
"Thật xin lỗi..." Chút lửa giận cuối cùng trong lòng Rosé cũng tan sạch.
"Ngoài ra thì tự mình trải nghiệm những thứ này cũng có thể hiểu rõ em hơn một ít, có thể có nhiều hơn một chút đề tài để nói chuyện với em, như thế em sẽ không cảm thấy chị quá nhạt nhẽo."
"Sao thế được! Chị không hề nhạt nhẽo một chút nào! Em thích nhất Boss đại nhân! Thích nhất của nhất luôn! Yêu chị to như Vũ trụ luôn" Sự bất mãn của Rosé đã hoàn toàn chuyển hóa thành đau lòng cùng cảm động. Cô ôm lấy cổ của Lalisa, hơn nữa còn chủ động dâng lên một nụ hôn an ủi.
Sống sót sau tai nạn. Lalisa cúi người hôn cô, trái tim treo trên trời cao trăm ngàn mét cuối cùng cũng về lại thân thê.
Rosé nghiêng đầu, có chút thán phục nhìn anh: "Lalisa, em không hề biết diễn xuất của chị lại tốt như vậy, chén cơm của em cũng sắp bị chị cướp mất rồi!"
"Cái này phải cảm ơn việc chị có một người thầy rất tôt."
"Hả? Chị còn có thầy? Ai vậy? Sao em không biết?" Rosé tò mò hỏi liên tục.
"Em."
"Em????"
"Chị đã xem hết mấy cuốn sách và ghi chép em đế ở chỗ chị." Lalisa trả lời.
Nghe thế Rosé thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Từ mặt nạ rồi đến học tập kĩ thuật diễn xuất, chuẩn bị ổn thỏa nhiều thứ như vậy sợ ít nhất cũng phải đến mấy tháng...
E là Lalisa đã chuẩn bị ngay từ lúc bọn họ trở về từ Philadelphia, chị cứ thế yên lặng làm những chuyện này.
Cô đương nhiên là biết chị bận bịu tới mức nào, qua tay chị đều là những dự án lớn lên đến trăm triệu. Chị dành nhiều thời gian làm những chuyện vô ích này chỉ để có thêm một chút thời gian ở bên cô, nhưng làm vậy vẫn sợ cô tức giận mà tốn công dấu diếm lừa gạt.
Cái nghề diễn viên này là cái nghề mà đa phần giới quý tộc đều khinh thường, nhưng mà chị lại nguyện ý dùng bản thân cảm nhận nó vì cô, thông qua nó tìm hiểu cô, bảo vệ cô.
"Cho tới tận bây giờ... cho tới tận bây giờ không có bất kỳ một ai đối tốt với em như vậy." Rosé ôm lấy Lalisa: "Ôi. em cảm động đến mức muốn gả cho chị ngay lập tức, phải làm sao bây giờ!"
"Hình như tầm này Cục dân chính đã tan làm rồi, nhưng chị có thể gọi điện bảo họ quay trở lại, hoặc là bảo bọn họ mang thẳng "đồ nghề" tới nhà chúng ta." Lalisa nói rất nhanh, trong mắt phát ra ánh sáng chói lòa.
"Phụt, chị đừng có làm bừa!" Rosé bật cười.
Lalisa thở dài một tiếng, đặt cằm lên vai cô: "Rosé, dù chúng ta mới chính thức quen nhau không lâu, dù biết hỏi như thế này rất đột ngột nhưng mà quả thật, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây chị đều nghĩ về chuyện này... lúc nào... em mới có thể gả cho chị?"
Rosé im lặng nhìn chịh thật lâu, trong mắt giống như có ánh sáng bình minh chiếu rọi bóng đêm mờ mịt, cô trịnh trọng nói: "Chờ đến lúc em có tư cách sóng vai đứng cùng chị."
Trong Xe.
Rosé ngồi trước lái xe, còn Lalisa với Mingie thì ngồi phía sau.
Lúc này trên mặt Lalisa vẫn chưa gỡ bỏ mặt nạ ra, vẫn còn mang khuôn mặt của Gwa Myung Woo. Mingie nhìn chằm chằm nửa ngày, rốt cuộc tính tò mò cũng chiến thắng lí trí, quả quyết chìa cái tay ngắn ngắn nhỏ nhỏ ra.
Lần này Lalisa bất đắc dĩ phải phổi hợp nghiêng người qua, mặc cho con gái sờ mó.
Bánh bao nhỏ sờ một cái, rồi lại sờ thêm một cái nữa, đôi. Với việc kì lạ này tò mò không dút.
Rosé liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu thì chậc chậc nói: "Lalisa, chị nói Mingie nhà chúng ta liệu có công năng đặc biệt nào không? Bất kể hai chúng ta có biến thành bộ dạng gì thì Mingie vẫn có thể nhận ra!"
Lalisa hơi suy nghĩ một chút, nhưng cũng không thấy bất ngờ.Bởi vì chị đã phát hiện con gái có khả năng này từ lâu.
Có vài người có khả năng quan sát đặc thù của riêng mình không giống người thường, vậy nên cũng sẽ phát hiện được những thứ mà người bình thường không thể phát hiện đươc.
"Muốn giải thích cũng không dễ, đại khái nó giống như khứu giác của chó vậy, là một cách quan sát để khám phá ra bản chất của sự vật."
"Đệch! Sao chị lại so cục cưng của chúng ta với chó hả! Đúng rồi... còn có một chuyện em định hỏi từ nãy rồi, sao chị không làm cái mặt nạ nào đẹp trai một chút hả? Em nghe đạo diễn nói chị muốn diễn nam chính, cuối cùng là do hình tượng không phù hợp nên phải làm nam phụ!" Rosé có chút hiếu kỳ hỏi.
Lalisa: "Bởi vì bình thường chị đã quá đẹp rồi."
Rosé: "..."
Nghe được câu trả lời, khóe miệng Rosé giật giật, hết nói nổi luôn. Có điều, sau này mới biết nguyên nhân thực sự đúng là có chút quan hệ với khuôn mặt quá đẹp của Lalisa. Vì khuôn mặt thật của Lalisa có tỷ lệ vàng và đường nét khá rõ ràng, nên sau khi thử đi thử lại với vô số lần thất bại thì chỉ có gương mặt của Gwa Myung Woo là trông tự nhiên nhất.
'Ôi, đúng là đẹp đến nỗi hết sống nổi mà.'
Cũng may giờ Rosé đang mặc đồ nam, Lalisa thì mang khuôn mặt của Gwa Myung Woo. Vậy cho nên trước khi phim được chiếu thì sẽ chẳng có ai nhận ra hai người.
Cũng chính vì thế cho nên hiếm khi được dịp quanh minh chính đại dắt tay Mingie đi dạo siêu thị.
"Honey, buổi tối muốn ăn lẩu không? Lần trước Soyoung từ quê lên có mang cho em mấy gói gia vị lẩu đấy!" Rosé hỏi.
Lalisa: "Nghe em."
Mingie cũng gật đầu liên tục.
Vì vậy ba người lại cũng nhau đi tới khu bán rau củ cùng thực phẩm tươi sống để chọn nguyên liệu.
Chẳng qua là trên đường đi, dường như phát hiện ngày càng nhiều ánh mắt nhìn về phía ba người.
'Lại có chỗ nào không đúng sao?' Đầu óc Rosé mơ hồ.
"A a a a! Đây là một nhà ba người trong truyền thuyết sao? Đúng là thật là đẹp nha!"
"Nhưng tớ cứ cảm thấy người kia hơi bình thường quá, có chút không xứng đôi với anh chàng đẹp trai bên cạnh!"
"Ai ui, cậu thì biết cái gì, đây gọi là "ôn nhu hiên lành thụ", kiêu này cực xứng đôi với "lưu manh công" đó!"
"Ôn nhu hiền lành thụ là cái gì?" Lalisa đột nhiên nghiêng đầu hỏi Rosé một câu.
Rosé suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài: "Cái này chị không cần biết!"
'Nhưng mà thật là sướng nha! Đại ma vương là thụ, cô là công, á há há há há'
Cái sai lầm của Rosé là ở chỗ cô không ngờ được chuyện hai người đàn ông vác theo một đứa con nít đi siêu thị sẽ càng bị chú ý, vì vậy bọn họ vội vàng mua hết nguyên liệu nấu ăn rồi trở về căn hộ.
Về đến nhà, Lalisa dùng loại thuốc nước đặc biệt tháo mặt nạ trên mặt ra.
Rosé nhìn da mặt của anh hơi ửng đỏ thì đưa tay sờ một cái, đau lòng không chịu được.
"Không sao, để một lát là được rồi, huống hồ trước đây dầm sương dãi nắng nó đã dày lắm." Lalisa an ủi.
"Vậy cũng không được, mặt của của chị cũng là da mặt của phụ nữ đó, là gương mặt người quan trọng của em, chưa kể đây là chuyện liên quan đến phúc lợi sau này của em!Chị đến đây!"
Rosé kéo Lalisa ngồi xuống bàn trang điểm của mình, sau đó mở mấy cái chai chai lọ lọ ra: "Đừng động, để em dưỡng da cho chị!"
Vợ chăm sóc cho mình thì đương nhiên Lalisa ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống
Nào là lotion, essence, Serum.
Rosé cẩn thận bôi từng lớp từng lớp lên mặt Lalisa: "Chờ một chút, còn phải bôi kem khóa ẩm nữa! Sau này mỗi ngày rửa mặt xong đều phải chăm sóc một ít mới được!"
Đang bôi kem cho Lalisa, bánh bao nhỏ không biết chui từ đâu ra cũng lạch bạch chạy tới, cái ngón tay ngắn ngủn cũng chỉa chỉa vào gương mặt nhỏ nhắn của mình, tỏ ý nhóc cũng muốn bôi bôi.
Rosé cười khẽ: "Appa của con phải bôi vì Appa con không đủ đẹp, còn con đã quá đẹp rồi nên không cần bôi."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu, hài lòng đón nhận cách nói này.
Một nhà ba người sau khi ăn cơm tối xong thì phân ra làm việc. Lalisa do có công vụ gấp cần phải xử lý cho nên vào thư phòng, bánh bao nhỏ thì được Rosé giục đi tắm.
"Cục cưng, cần mẹ giúp một tay không?"
Bánh bao nhỏ có chút xấu hổ lắc lắc đầu, sau đó bày tỏ tự nhóc cũng làm được.
Rosé xoa xoa đầu của nhóc: "Ai nha, bánh bao nhỏ nhà ta lớn thật rồi... Vậy con cứ từ từ, cẩn thận không trượt chân té nha!"
Xả nước cho bánh bao nhỏ xong, Rosé ngồi nghỉ trên ghế salon trong phòng khách. Cô đắp một cái chăn lên người rồi bật một bộ nhạc kịch kinh điển của nước ngoài có chút tuổi đời ra xem.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng sâu lắng hòa vào làm một với không khí ban đêm, cả phòng rất yên tĩnh.
Lúc này tiếng chuông của đột nhiên vang lên.
'Trễ thế này ai còn đến vậy nhỉ? Bánh bao nhỏ với Lalisa đều ở đây rồi mà.'
Rosé có chút khẩn trương nhìn qua mắt mèo một cái. Sau khi nhìn rõ người bên ngoài là ai thì vẻ mặt như thể không tin nổi, lập tức mở cửa ra.
Cửa vừa bật mở ra. cô gái đang đứng trước cửa cũng nhảy cỡn lên nhào vào lòng Rosé: "Anh Yeonghhhh..."
Cô gái nọ nhào vào lòng Rosé xong thì bắt đầu khóc, trong chốc lát thì bả vai của Rosé đã ướt đẫm nước mắt.
Rosé lúc này cũng trăm mối cảm xúc đan xen, cô vỗ vỗ bả vai của cô gái trong lòng: "Được rồi, được rồi! Vào đã rồi nói sau!"
Đưa cô gái vào nhà đổi dép rồi ngồi xuống ghế salon ổn thỏa xong xuôi, Rosé mới vội vàng đi rót một ly trà nóng.
Cô bé ngồi trên ghế salon ủ rũ cúi đầu rơi nước mắt lén lút nhìn Rosé, trông cứ như một chú cún con phải chịu trăm cay ngàn đắng mới tìm lại được người chủ đã nhẫn tâm vứt bỏ mình.
"Uống chút trà đi." Rosé để ly trà vào tay cô bé, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
Đến cả Jennie cũng xuất hiện... xem ra Nhị sư huynh nói không sai, tên kia thật sự chuyển hướng về trong nước.
"Cám ơn anh Yeong!" Cô gái vừa rơi nước mắt vừa nhận lấy ly trà.
Cầm cốc trà lên, cô bé ngẩng đầu nhìn Rosé, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: "Anh Yeong mặc đồ nữ thật xinh đẹp hu hu hu hu hu..."
Rosé đỡ trán: "Haiz, gặp mặt khóc, anh đưa trà cũng khóc, anh đẹp em cũng khóc! Sao cái tật xấu này chả thay đổi chút nào hả?"
"Nhưng mà... hức... anh.... thay đổi nhiều quá..." Vẻ mặt Jennie ảm đạm nhìn xung quanh một vòng.
Các vật dụng trong nhà đều thiên về những màu sắc ấm áp, bố cục cũng được bố trí thoải mái dễ chịu.
Mà, Rosé lúc này đang mặc một cái váy ngủ dễ thương màu hồng san hô, mái tóc quăn tự nhiên được buộc một cách tùy ý sau gáy, hoàn toàn là cách ăn mặc thoái mái tùy ý khi ở nhà. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Jennie thấy Rosé mặc đồ nữ nhưng cũng thiếu chút nữa nhận không ra.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi mà bất kể là bề ngoài hay khí chất đều thay đổi trời long đất lở.
Loại cảm giác xa lạ này khiến Jennie cảm thấy không thoải mái, thậm chí hoảng hốt lo sợ. Cảm giác này giống như là người mà cô biết trước kia đã hoàn toàn biến mất rồi...
"Con bé ngốc này, là người ai cũng sẽ thay đổi thôi, có lẽ đây mới chính là bộ dạng chân thực của anh?" Rosé xoa xoa đầu Jennie, sau đó hỏi: "Đừng nói về anh nữa, em thì sao? Sao tự dưng lại về nước thế này? Là tạm thời, hay là..."
Vẻ mặt của Jennie có chút buồn bã: "Em cũng không biết nữa, mọi chuyện đều nghe Lão đại sắp xếp thôi. Nói không chừng bất chợt hôm nào đó phải chạy vòng quanh khắp thế giới ý chứ, cho nên em mới tranh thủ tới gặp anh."
Rosé biết bọn họ có quy định về bảo mật thông tin của tổ chức, mà chính cô cũng không muốn biết quá nhiều về, cho nên chỉ thuận miệng hỏi một câu lấy lệ chứ cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là chút quan tâm của cô dành cho Jennie thôi: "Dạo này em có khỏe không?"
Jennie vừa nghe liền lập tức ngẩng đầu lên tố khổ: "Chẳng khỏe một chút nào! Anh vừa đi thì Lão đại tính khí ngày càng kém, cả ngày cứ kiếm em xả giận, đánh em mắng em còn không cho em ăn cơm nữa. Thậm chí còn nói sẽ ném em cho lão quái vật cách vách làm vợ nữa! Anh Yeong, anh mau về đi! Em thật sự rất nhớ anh!"
"Ây..." Rosé có hơi bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào.
Mặc dù tính tình tên kia có chút thối nát thật, nhưng cùng lắm chỉ là nói miệng chút thôi. Nói là đánh rồi mắng lại còn cho không ăn cơm thì hình như hơi khoa trương thì phải?
Cô cũng biết Jennie cố ý nói quá như vậy là vì thật sự mong muốn mình trở về.
Hồi trước khi cô mới cứu Jennie về tổ chức, lúc đó con bé thực sự rất yếu, tay trói gà còn không chặt, gan thì nhát như chuột lại còn thích khóc nên khiến tên kia thấy rất phiền phức. Vậy nên cứ động một chút là tên đó lại muốn ném Jennie xuống biển, may mà cuối cùng Rosé cũng phát hiện ra sở trường của cô nhóc này.
Đúng là chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong, không ai ngờ đứa nhóc yếu đuối thích khóc đáng yêu như thế này lại là người thừa kế cả một gia tộc y học cổ truyền, trình độ phải gọi là xuất thần nhập hóa. Sau khi biết điều này thì tên kia mới đồng ý giữ Jennie ở lại.
Từ trước tới nay YN không bao giờ để những kẻ vô dụng ở bên cạnh mình chứ đừng nói đến mấy kẻ hay kéo chân sau.
Trong tổ chức, địa vị và phúc lợi của một người đều hoàn toàn là dựa vào năng lực của họ mang đến. Mà Jennie thì lại được coi như là vú em duy nhất trong đoàn nên thật ra đãi ngộ cũng không tệ lắm. Chính vì lí do này mà Rosé mới có thể yên tâm rời đi.
"Jennie, thật xin lỗi, không biết Đại sư huynh có nói chuyện của anh cho em không, nhưng mà hiện tại anh đã không thể trở về." Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng mà đau lâu không bằng đau ngắn, Rosé thà dùng một đao chém dứt khoát cho xong.
Jennie đặt vội ly trà xuống rồi nắm lấy tay Rosé: "Tại sao? Là bởi vì tên Manoban kia sao? Chẳng lẽ những gì anh Dal nói là thật, anh thật sự đang qua lại với ả ta?"
"Đúng vậy." Rosé cũng không muốn lừa cô bé.
Jennie vừa nghe liền nhảy dựng lên, cuống quít mở miệng nói: "Anh Yeong, em đã điều tra rồi, tên kia không giống những gì anh nhìn thấy bên ngoài đâu. Để đạt được vị trí hôm nay, anh có biết ả ta đã ngấm ngầm làm bao nhiêu chuyện không thể để ai biết không? Có lẽ anh thấy Lão đại là đáng sợ, nhưng mà cái tên kia còn đáng sợ hơn cả Satan nữa! Nếu anh biết bộ mặt thật..."
Rosé thở dài một tiếng cắt lời Jennie: "Từ xưa tới nay có người nào ngồi ở địa vị cao mà sau lưng không trải đầy xương trắng đâu, Jennie, anh không phải thánh mẫu, chỉ cần chị ấy đối tốt với anh là được rồi."
Một tập đoàn lớn làm ăn trên toàn cầu như BP thì làm sao có thể trắng tinh không dính tí chút đen nào. Quan trọng hơn ngay cả cái tên cũng nói lên tất cả, BlackPink, vốn dĩ đã hồng nhưng phải tẩy đen đấy thôi.
Huống hồ, ngay cả quãng thời gian hoang đường của cô khi ở nước Mỹ, Lalisa cũng còn có thể tiếp nhận được thì hà cớ gì cô lại vì lí do này mà có hiềm khích với chị chứ.
Nghe được câu trả lời của Rosé, Jennie hoảng đến độ chịu không nổi, túm chặt lấy tay cô: "Anh Yeong, anh đã hoàn toàn bị cô ta làm cho u mê rồi! Tên kia có mưu đồ với anh từ sớm rồi!"
Rosé bật cười: "Jennie, trên người anh không có bất cứ thứ gì mà chị ấy ham muốn cả!"
Jennie: "Sao lại không có! Có... có sắc đẹp!"
"Phụt, vậy thì phải là anh tham lam sắc đẹp của chị ấy mới đúng chứ?" Rosé cười nói.
"Đây cũng là... không đúng! Anh Yeong đáng ghét! Suýt chút nữa bị anh bẫy rồi!" Jennie bực tức dậm chân.
Từ trong những gì mà cô bé tra được, thì điều duy nhất khiến Jennie phải công nhận chỉ có... chỉ có bề ngoài của Lalisa, quả thật đúng là không tệ, khó trách anh Yeong lại động lòng.
Jennie vắt óc khuyên nhủ: "Nếu anh thích mặt của ả ta thì em giúp anh tìm một người còn đẹp hơn ả! Thật ra thì... thật ra thì Lão đại của chúng ta trừ việc tính tình quái gở với thần kinh hơi hâm hấp một chút thì lúc bình thường cũng rất đẹp mà! Không không, phải là phi thường đẹp gái!"
Rosé nghe vậy nhướng mày: "Tên đó có lúc nào bình thường à?"
"... Không có!" Jennie khóc như mưa.
'Haiz, đứa bé đáng thương...'
Rosé tay thì vỗ vỗ lưng của Jennie, tay thì rút khăn giấy đưa cho cô bé: "Được rồi, đừng lo lắng cho anh nữa, anh tự có giới hạn của mình mà."
Jennie thút tha thút thít nửa ngày, không biết nghĩ tới cái gì mà đột nhiên hai mắt sáng lên, sau đó vội vàng lên tiếng: "Đúng! Đúng! Em nghĩ ra rồi! Tên họ Manoban đó còn có một đứa con đã năm tuổi rồi! Hắn ta có một đứa con gái! Một đứa con gái năm tuổi!"
"Anh biết."
"Anh biết mà còn..."
"Đứa trẻ đó rất đáng yêu."
"Đây không phải vấn đề có đáng yêu hay không! Anh Yeong, anh nghe em nói mà tỉnh ngộ nè, làm mẹ ghẻ không dễ đâu. Có vô số tấm gương của người đi trước rồi đó! Để em nói cho anh nghe, em biết một chị rất đẹp, trước khi kết hôn thì tự do phóng khoáng biết bao! Nhưng sau khi gả cho một người đàn ông đã có con thì chỉ trong mấy tháng em đã không nhận ra chị ấy rồi! Có một chị đẹp khác cũng nói với em là, từ sau khi kết hôn thì chị ấy làm cái gì cũng không đúng, có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú! Mà đứa bé kia lại cực kì xấu xa, mới có tí tuổi đầu đã có thể hãm hại làm cho tình cảm chị ấy cùng chồng tan vỡ! Còn có một chị..."
Jennie vừa kéo tay Rosé vừa tận tình khuyên bảo, không biết cô nhóc này lấy đâu ra lắm bà chị làm mẹ ghẻ thế. Tìm được ngần ấy ví dụ dầm dề máu tươi thế này cũng không dễ dàng gì...
Rosé cảm thấy thật bất lực nhưng cũng không có cắt lời Jennie mà chỉ ngồi im nghe cô bé nói thôi.
Lúc này sau lưng vang lên một tiếng "cạnh", cửa phòng tắm bị đẩy ra, ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân lạch bạch lạch bạch.
Rosé và Jennie đang nói đến nước miếng tung bay đồng thời quay đầu lại.
Sau đó liền thấy một cái bánh bao nhỏ hai má đỏ bừng bởi vì vừa mới tắm táp xong đang bẹp bẹp chạy ra...
"A -- ka -- kawaii!!!!!!!!!!!!!!! " (*Đáng yêu theo tiếng Nhật.)
Tiếng thét chói tai của Jennie dường như muốn chọc thủng cả nóc nhà.
Sau đó chỉ thấy cô bé lao nhanh như chớp đến bên cạnh Mingie, túm nhóc ôm vào lòng: "Trời ơi, trời ơi, trời ơi! Moe quá! Đáng yêu quá! Sao trong nhà anh lại có một đứa bé đáng yêu thế này! A! Thật là đáng yêu! Cho tới bây giờ em chưa từng thấy bé con nào đáng yêu thế này! Cho dù là mấy con vật nhỏ xù lông cũng không đáng yêu bằng!"
Nhìn dáng vẻ kích động đến sắp ngất của Jennie, Rosé chỉ có thể bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm.
Quên mất, Jennie thích nhất mấy động vật nhỏ xù lông cùng với tất cả những thứ đáng yêu trên đời.
Đối với Jennie mà nói thì, moe mới chính là chân lí.
Cũng khó trách tại sao con bé trông thấy bánh bao nhỏ lại hưng phấn đến như vậy.
"Anh Yeong, anh Yeong, anh Yeong! Đây là con cái nhà ai! Sao lại ở đây?"
"Là con gái của Lalisa đó." Rosé trả lời.
Jennie: "..."
Vừa dứt lời thì Jennie chết sững luôn tại chỗ.
Thừa dịp cái cô kỳ quái này đang ngẩn người, Mingie lập tức thoát khỏi lồng ngực Jennie mà nhào vào lòng Rosé.
Rosé ôm lấy bánh bao nhỏ rồi dịu dàng giới thiệu cho nhóc: "Mingie đừng sợ, đây là bạn tốt của mẹ đó! Là cô Jennie của con đó ~"
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, gật đầu một cái rồi tỏ vẻ hoài nghi. Tại sao vẻ mặt của cái cô này lại khó có thể chấp nhận như thế? Là vì vừa nãy bị Mingie đẩy ra sao?
Rosé nhìn vẻ mặt tự trách của nhóc thì khẽ cười một tiếng: "Ồ, chắc là vì con vừa đẩy cô ấy ra nên cô ấy bị tổn thương rồi, hay là Mingie lại ôm cô Jennie một cái đi?"
Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu.
Rosé thả bánh bao nhỏ xuống: "Đi đi."
Bánh bao nhỏ nhìn mẹ Chaeyoungie một cái, sau đó dưới ánh mắt khích lệ của mẹ đi tới phía bên cạnh cô Jennie còn đang ngây ngốc sững người, nhóc giơ hai cái tay mũm mĩm nhẹ nhàng ôm một cái.
Ầy, nể tình cô là bạn tốt của mẹ Chaeyoungie nên nhóc sẽ để cho cô ôm một chút, đừng buồn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro