600 triệu Kwon đổi một câu chửi của mỹ nhân...
Lee Hanchee thấy giám đốc Jin ra giá thì sắc mặt sầm xuống, chiếc bảng trong tay gã khẽ động động, nhưng lại bị Park Hwayoung tỉnh rụi đặt tay lên.
Trong trường hợp này ngày hôm nay, không ít người biết Rosé có xích mích với bọn họ, nếu Lee Hanchee đứng ra giúp Rosé, còn không phải sẽ lại tạo chuyện cho người ta nói sao...
Park Hwayoung vội nói: "Han, không sao đâu, với thủ đoạn của Cho Boram, bên phía chị khẳng định đã chuẩn bị sẵn người giải vây rồi..."
Lee Hanchee cố gằng đè ý nghĩ kích động xuống, chỉ là khi thấy dáng vẻ thèm nhỏ dãi của cái lão Jin tổng kia khi nhìn Rosé, trong lòng ả vẫn cảm thấy bực bội không thể nói thành lời.
"Jin tổng ra giá một vạn! Còn ai không?" Người bán đấu giá hỏi.
"1 triệu lẻ 1 trăm!"
Tại vị trí trong tít sâu trong góc không có ánh đèn rọi tới, một người lẳng lặng giơ bảng lên.
"Phụt... 1 triệu lẻ 1 trăm? Cười chết tôi rồi! Có kiểu ra giá như thế sao?"
"Không ngờ lại chỉ thêm có một trăm!"
"Là ai thế?"
...
MC có chút dở khóc dở cười, nhưng đối phương lại không hề làm trái với quy tắc nên MC chỉ có thể nói: "Vị khách số 8 ra giá 1 triệu lẻ 1 trăm!"
Jin tổng nhíu mày, giơ bảng: "2 triệu!"
Số 8 tiếp tục ra giá: "2 triệu lẻ 1 trăm!"
Jin tổng cắn răng: "3 triệu!"
Số 8 tiếp tục: "3 triệu lẻ 1 trăm!"
...
Cuộc ra giá của hai người khiến cả hội trường cười ầm cả lên. "Ha Ha Ha ha... Cười chết tôi mất thôi! Vị số 8 này rốt cuộc là ai? Chắc không phải là tay trong của bên Rosé đấy chứ?"
"Tay trong này cũng chẳng chuyên nghiệp gì cả! Có ai lại đi nâng giá như vậy không? Đúng là mất mặt chết đi được!"
...
Khóe miệng Rosé giật giật, cô quay về phía Soyoung: "Số 8... là người của bên mình à?"
Soyoung ngẩn ra rồi lắc đầu như trống bỏi, kích động nói: "Sao có thể như thế được! Chị Boram sao có thể thuê một tên ngu ngốc như vậy được chứ! Em vừa gọi điện rồi, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên không liên lạc được với người của mình! Em cũng không biết rốt cuộc tên này là ai nữa! Chết tiệt! Chắc không phải là người của Park Hwayoung cài vào gây rối đấy chứ? Chắc chắn là thế rồi! Thật là quá đáng mà!"
Soyoung suýt thì giận điên lên.
Rosé lại cảm thấy chuyện này có chút kì quặc, cô lẳng lặng quay người nhìn về phía số 8 ở trong góc phòng, nhưng vì khoảng cách xa quá nên cô quả thật không nhìn rõ rốt cuộc kẻ đó là ai.
Cuối cùng, ngay tới cả Jin tổng cũng không muốn xấu mặt nữa đành tức giận thở phì phò bỏ cuộc, những người khác ắt cũng không ra giá nữa, cuối cùng, chiếc vòng ngọc của Rosé bị số 8 lấy ba triệu lẻ 1 trăm mua lại.
Giá gốc của chiếc vòng này là ba vạn, bị mua lại nhiều hơn đúng một trăm...
Tất cả mọi người đều nhìn Rosé với ánh mắt khinh thường: "Tôi nói mà! Con gái nuôi cũng chỉ là con gái nuôi thôi! Tìm tay trong mà cũng không có mắt như vậy! Ai lại đi nâng giá như thế chứ! Thật đúng là buồn cười chết mà!"
"Ha ha ha ha... Còn không phải thế à!
"Ở quê lên thì làm gì có kiến thức! Thuê tay trong nhưng lại không muốn bỏ nhiều tiền thì đành phải như vậy thôi! Dễ hiểu mà, dễ hiểu quá mà ha ha ha..."
...
Park Hwayoung hài lòng nhìn về phía Jimin, thấp giọng nói: "Người này là do chị sắp xếp à? Làm tốt lắm!"
Jimin này lúc nào cũng ra tay rất được!
Cơ mà Jimin lúc này lại đang vô cùng mờ mịt, cô ta hoàn toàn không biết tên số 8 đó ở đâu chui ra, có đều thấy Park Hwayoung nói vậy, cô ta cũng không phủ nhận, chỉ cười ha hả.
"Han, em nói bên chị sẽ xếp người mà! Giá chiếc vòng đó của chị ấy bán đi cũng không phải là thấp, có lẽ cũng ngang ngửa giá gốc rồi!" Park Hwayoung tỏ ra ngây ngô nhìn Lee Hanchee nói.
Lúc này Lee Hanchee khó tránh khỏi có chút vui mừng vì ban nãy không mạo muội ra giá, nếu không kẻ mất mặt không phải Jin tổng mà là ả rồi...
Rosé vẫn chưa sành sỏi trong việc xử lí những chuyện như thế này...
...
Tới khi kết thúc phần đấu giá vật phẩm do các ngôi sao quyên tặng, Soyoung vẫn chưa hết bất bình, chỉ còn thiếu nước lao tới chỗ tên số 8 xem xem hắn ta là ai thôi. Nhưng cuối cùng lại bị Rosé cản lại, nếu giờ Soyoung chạy tới đó, chẳng phải chứng minh tên số 8 là người do bọn họ sắp đặt sao.
Tiếp tới, là vòng thứ hai.
Vòng này, bên tổ chức sẽ chuẩn bị mười vật đấu giá chủ chốt, những vật này đều là những báu vật được nhà tài trợ gom góp về, tất cả số tiền đấu giá cao hơn giá gốc đều sẽ được dùng vào việc làm từ thiện.
Có không ít người có mặt ở đây đều là vì vài món báu vật này mà tới, bầu không khí sôi nổi hẳn lên, cuộc đấu giá bừng bừng khí thế, giá mua vật phẩm cũng vô cùng khả quan.
Park Hwayoung đấu giá mua lại một chiếc bút máy bằng vàng, tỏ ý muốn dùng để tặng cha, được mọi người tán thưởng là đứa con hiếu thảo.
Còn về Lee Hanchee, mãi tới vật phẩm thứ 9 được mang ra mà vẫn chưa hề trả giá, mọi người không khỏi cảm thấy có chút kì quặc, bắt đầu dồn dập hỏi.
"Sao thế? Hôm nay có bao nhiêu bảo bối như vậy, Lee tổng lại không để ý tới cái nào sao?"
"Có, đang đợi." Tôi Diễn nhìn Park Hwayoung, cười nói.
Park Hwayoung cũng thẹn thùng cười.
Vừa dứt lời, trên sân khấu bỗng vang lên tiếng của MC: "Giờ chúng tôi xin trưng bày vật đấu giá cuối cùng, cũng là báu vật then chốt trong buổi đấu giá ngày hôm nay, đó chính là chiếc vương miện được mệnh danh là Queen. Chiếc vương miệng nay ược gắn 12 viên bảo thạch lục bảo hình lê của Columbia, tộng cộng nặng tới 600 kara. Nó là món quá mà quốc vương Chars của nước Y đặt dành tặng riêng cho hoàng hậu Eugenie, đại diện cho tình yêu bất diện của ngài đối với hoàng hậu. Chiếc vương miện từng được một người nặc danh đấu giá mua lại với cái giá ba nghìn vạn, lần này chúng tôi sẽ đại diện để đấu giá chiếc vương miện này làm từ thiện..."
Vừa giới thiệu một cái, mọi người lúc này lập tức tỉnh ngộ, xem ra, thứ mà Lee Hanchee vẫn luôn đợi chính là vật này rồi.
Nghe nói sắp tới hôn sự của hai người rồi, thế nên chiếc vương miện này rõ ràng là vật định tình mà Lee Hanchee chuẩn bị để làm hài lòng mỹ nhân đây mà!
"Haiz! Bà xã tôi cũng thích cái này lắm, bảo tôi hôm nay nhất định phải tranh cho bằng được, nhưng giờ xem ra không có nhiều hy vọng rồi..." Một trong số đám con nhà giàu tỏ ra bất lực nhìn về phía Lee Hanchee.
Một vài thương nhân giàu có khác cũng tới vì chiếc vương miện cười nói: "Có thế nào thì cũng phải thử đã chứ!"
Món báu vật này có rất nhiều người để ý tới, cũng có không ít người tới đây vì nó, lúc này ai nấy đều nóng lòng muốn dành nó về tay. Còn Lee Hanchee thì ngược lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trông hoàn toàn không giống tình thế bắt buộc chút nào.
Park - Lee hai nhà liên thủ, làm ăn ngày càng phát đạt, đặt biệt là Lee gia, việc kinh doanh đã mở rộng ra tận nước ngoài, tài lực hùng hậu đến kinh người, cũng khó trách sao lại tự tin đến thế. Tất nhiên, tại đây cũng không ít người có thực lực, cuộc đấu giá này phỏng chừng sẽ vô cùng kịch liệt đây...
Ngữ khí người bán đấu giá trở nên kích động lạ thường: "Bắt đầu đấu giá! Xin mời các vị tranh giá!"
"50 triệu!"
"Tốt! Hiện tại Cho tổng số 31 ra giá 50 triệu! Còn ai không!"
"55 triệu!"
"Số 56 ra giá 55 triệu!"
"85 triệu!"
"Jin tổng ra giá 85 triệu! Mọi người đều biết, chiếc vương miện này của chúng tôi rất quý giá, hiện tại giá cả vẫn còn một khoảng cách lớn... Còn ai tiếp tục không?"
Vì vật phẩm này vô cùng đắt giá, nên tất cả mọi người ra giá vẫn còn rất dè dặt, không chỉ thấp hơn giá quy định, trên cơ bản đều chỉ tăng một hai chục triệu. Càng về sau, phạm vi tăng giá càng nhỏ, đặc biệt sau khi giá vượt mức 100 triệu, mọi người trả giá càng thận trọng hơn.
Vì khi tranh giá vượt quá mức giá quy định, điều đó có nghĩa là người mua cũng có thể sẽ bị thiệt.
Tất nhiên, vì chiếc vương miện này rất có tiếng tăm, nếu kể cả có quá một chút cũng không phải là quá thiệt thòi gì. Huống hồ trong trường hợp này, có thể thuận lợi đấu giá được hay không vẫn còn liên quan tới vấn đề thể diện nữa, ai cũng không muốn tỏ ra mình yếu kém hay không đủ thực lực trước mặt người khác, nên mọi người vẫn tiếp tục ra giá...
"210 triệu!" Một thương nhân giàu có ồm ồm giọng kêu lên.
Nghe thấy Jin tổng lại ra giá, mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau, một lúc sao mới có người mở miệng nói: "240 triệu!!!"
Vừa qua 240 triệu, sắc mặt của mọi người rõ ràng đã bắt đầu do dự, bởi vì đã vượt giá gốc quá nhiều, lúc này kể cả có đấu giá được cũng chẳng lợi lộc gì, vậy nên người cạnh tranh chỉ còn lại mấy người có thực lực hùng hậu và cực kì có hứng thú với món đồ này thôi.
Lee Hanchee chính là một trong những người đó: "250 triệu!"
Trong hình trạng giá cao thế này rồi còn nhảy lên tận tới 250 triệu, điều này khiến cả hội trường xôn xao cả lên.
Giọng người bán đấu giá kích động phát run, "Số 60 Lee tổng ra giá 250 triệu! Còn ai khác muốn tiếp tục không? Chiếc vương miện này của chúng tôi tuy có giá quy định là 100 triệu, nhưng lại là món đồ hiếm thấy trên đời...". Nhanh mà không có quảng cáo, chờ gì tìm ngay
Người bán đấu giá vì muốn bán được giá cao hơn nên bắt đầu giới thiệu đủ kiểu về danh tiếng và giá trị của chiếc vương miện.
Sau 250 triệu, giờ người tiếp tục chỉ còn lại bốn người. Ngoài Lee Hanchee, Jin tổng, Cho Hae San ra còn một người có thân phận hơi đặc biệt, đó chính là em trai cùng cha khác mẹ của Lee Hanchee - Lee Joon
Lí do mà Lee Joon muốn tranh mua, khỏi cần nói, chỉ đơn giản là muốn đè đầu Lee Hanchee.
Hội nhà giàu ai cũng biết, năm ấy khi Lee Hanchee còn nhỏ bị mắc bệnh phổi, thân thể không tốt, Lee gia sợ gã ta không sống nổi tới tuổi thành niên nên mới đón đứa con riêng Lee Joon này về, đại ý là muốn bồi dưỡng làm "dự phòng" thay cho Lee Hanchee, một khi Lee Hanchee chết thì Lee Joon sẽ lên thế chỗ.
Nhưng tiếc là, sau khi Lee Hanchee dưỡng bệnh ở quê vài năm, không những không bệnh chết mà còn từ từ khỏe mạnh lên, cuối cùng lại được Lee gia đón về.
Còn Lee Joon vốn được bồi dưỡng để làm người thừa kế, lúc này lại trở thành một tồn tại khó xử.
Tới giờ, hai chị em nhà này vẫn đang đấu nhau tới đầu rơi máu chảy, Lee Hanchee vừa là con trưởng lại là đứa con hợp pháp, danh chính ngôn thuận. Còn Lee Joon tuy thân phận có chút ngại ngùng, nhưng vì đã sớm tích được mối quan hệ trong giới, nên vẫn còn chút sức lực cạnh tranh.
"260 triệu!" Lee Joon theo sát mức giá của Lee Hanchee.
Lee Hanchee: "270 triệu!"
Lee Joon: "280 triệu!"
Lee Hanchee: "300 triệu!"
Lee Joon: "350 triệu!"
Lee Joon vừa đưa ra cái giá, trong hội trường không ít người đều tặc lưỡi nhìn cậu ta, Nhị thiếu nhà Lee gia cũng chịu chơi thật đấy.
"Cậu Lee Joon ra 350 triệu rồi! Còn ai không! Anh Cho, anh có muốn theo tiếp không?" Người bán đấu giá nhìn về phía Cho Hae San.
Cho Hae San gãi đầu: "Khụ khụ... đợi chút, đợi chút, tôi phải gọi điện xin chỉ thị của bà xã đã!"
Cả hội trường cười ầm cả lên.
"Ha ha ha... Thế để tôi đợi anh vậy!" Người bán đấu giá cười nói.
Cho Hae San nhanh chóng đi gọi điện thoại rồi trở lại, cười nói: "Bà xã bảo đắt quá không đấu giá nữa, mọi người tiếp tục đi ha!"
"Cho phu nhân quả là vợ hiền!" Người bán đấu giá giải vây, sau đó lại nhìn về phía Jin tổng: "Thế còn Jin tổng thì sao? Còn muốn tiếp tục không?"
"360 triệu!" Jin Ji Bae liếc Rosé một cái, có vẻ như vì muốn khoe khoang trước mặt mỹ nhân mà khí phách trả giá.
"360 triệu! Jin tổng ra giá 360 triệu! Hai vị Lee gia còn muốn tiếp tục không!" Người bán đấu giá nhìn về phía hai chị em Lee Hanchee và Lee Joon.
Sắc mặt Lee Joon lúc này đã trở nên khó coi vô cùng, khả năng của cậu ta đã tới cực hạn, nếu tiếp tục ra giá chỉ vì muốn hơn thua một hồi vậy thì cậu ta thiệt lớn rồi! Còn những người ủng hộ cậu ta chắc chắn sẽ có ý kiến với hành động mất lí trí này của mình...
Cuối cùng, Lee Joon đành sầm mặt cắn răng nói: "Tôi bỏ cuộc!"
Cả hội trường bắt đầu cười ầm lên, Park Hwayoung cũng tỏ ý mỉa mai, hừ, chỉ là một đứa con riêng thôi, còn đòi hơn thua với Lee Hanchee, đúng là nực cười.
Vì buổi đấu giá quá gay cấn nên Soyoung cũng quên luôn cả cơn giận vừa rồi, cô kéo ống tay áo Rosé cuống cuồng hỏi: "Chị Chaeyoungie, chị nói xem rốt cuộc ai sẽ mua được chiếc vương miện ấy?"
Rosé chán chường ngáp một cái: "Ai mà biết... dù sao cũng không liên quan tới chúng ta..."
Đêm hội từ thiện gì chứ, trông đám nhà giàu này làm bộ làm tịch cả nửa ngày cũng đủ quá rồi...
Còn không bằng cô trực tiếp quyên tiền tới tận tay người cần, nhưng cái nghề này là vậy đấy, luôn cần phải làm trò cho người ta xem. Từ thiện thì xưa nay cô làm không có ít, tất nhiên, cô làm những chuyện này xuất phát từ tâm, không cần phải khoe khoang làm gì nên cũng chẳng cần ai phải biết cả.
400 triệu là con số cuối cùng, xem ra cuộc chiến này sắp kết thúc rồi, Rosé thu dọn túi, chuẩn bị về nhà ngủ...
Soyoung vẫn đang kích động lầm bầm: "Tuy không muốn lắm nhưng em nghĩ cuối cùng chắc vẫn là Lee Hanchee dành được thôi... Ban nãy ở ngoài Park Hwayoung cũng nói thẳng ra thế rồi còn gì, cô ta đến cũng chỉ vì cái vương miện đó... Lee gia lại nhiều tiền như vậy..."
Quả nhiên, vừa dứt lời, Lee Hanchee đã nhảy vọt một cái giá: "400 triệu!!!"
"4...400 triệu!" Người bán đấu giá trợn tròn mắt: "Lee tổng ra giá 400 triệu! Còn ai tiếp không? Jin tổng, ngài có tiếp tục đấu giá không? Jin tổng?"
Jin Ji Bae bị hỏi đến đỏ mặt tía tai, mãi không lên tiếng, hiển nhiên cái giá này cũng đã vượt quá sức của ông ta.
Không phải ông ta không trả nổi số tiền này, nhưng mất 400 triệu để mua một món đồ chơi của đàn bà, là một thương nhân ông ta không thể làm ra loại chuyện thế này được.
Người bán đấu giá cũng biết cái giá này cũng đã là vô cùng hiếm thấy rồi, thế nên liền nói: "Lee Hanchee 400 triệu lần thứ nhất!"
Lúc này, dưới khán đài đã bắt đầu có những tiếng cảm thán và chúc mừng Lee Hanchee.
"Không hổ danh là Lee gia, quả nhiên là tiền tài như nước! Ngay đến Jin Ji Bae cũng phải cúp đuôi!"
"Park Hwayoung có phúc thật đấy, nếu có người tiêu nhiều tiền như vậy để mua một chiếc vương miện cho tôi, chắc tôi nằm mơ cũng bật cười đến tỉnh mất..."
"Chúc mừng Lee tổng! Vì mỹ nhân mà liều thật đấy ha ha!"
"Liều cái gì, chút tiền lẻ này đối với Lee tổng mà nói chẳng qua cũng chỉ là muối bỏ bể thôi!"
"Ha ha ha nói cũng phải..."
"Rượu mừng của hai người nhớ nhất định phải mời chúng tôi đấy nhé!"
...
Lee Hanchee khiêm tốn đáp lại lời chúc mừng của từng người, thực tế, trong lòng gã lúc này không có gì gọi là nhẹ nhõm cả. Tự ả cũng biết, con số 400 triệu đã là cực hạn đối với gã nếu Jin Ji Bae tiếp tục thêm giá, e rằng chắc ả cũng bỏ cuộc chơi thôi.
Nhưng, khi nghe thấy lời tán tụng của mọi người, trong lòng ả vẫn dấy lên một cảm giác rất thỏa mãn, Park Hwayoung ở bên thân thiết khoác lấy tay ả, trông rất hạnh phúc và ngọt ngào.
Trên khán đài, người bán đấu giá bắt đầu xác định lần hai: "400 triệu lần thứ hai!"
"400 triệu... lần thứ ba!!!" Vừa dứt lời, người người bán đấu giá giơ chiếc búa đấu giá lên, chỉ cần chiếc búa này hạ xuống thì cuộc bán đấu giá coi như thành công.
Cả hội trường đều nín thở chờ đợi khoảnh khắc chiếc búa kia hạ xuống.
Nhưng, khi tay hạ xuống được một nửa, thì một người trong góc trông không mấy nổi bật, không nhanh không chậm giơ tấm bảng ghi số 8 lên: "600 triệu!"
"Chị nói cái gì?" Sắc mặt của Park Hwayoung lập tức thay đổi.
Không phải Jimin sắp xếp vậy chẳng nhẽ tên tay trong này là của Rosé? Chuyện này chắn là không thể nào!
'Nếu thế thì... tên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?'
Cách đó không xa, Lee Joon thấy Lee Hanchee bần thần hết cả người thì lập tức cười ha hả: "Ha ha, thật sự xem Seoul này là thiên hạ của nhà họ Lee đấy à... Núi cao còn có núi khác cao hơn, huống chi còn là cái nơi "đầm rồng hang hổ" như cái đất Seoul này! Tôi nói này, chị đừng có tự cho mình là mẹ thiên hạ ha ha ha ha..."
"Cậu..." Park Hwayoung tức đến xì khói nhưng cô ta không có rảnh mà để ý đến tên đó, cô ta quay qua nhìn Lee Hanchee với ánh mắt cầu xin: "Han..."
Đây vốn là thứ sắp nằm trong tay, hơn nữa cô ta cũng đã ám chỉ với các phóng viên rằng cô ta sẽ là chủ nhân mới của chiếc vương miện này. Tất cả đều biết Lee Hanchee chuẩn bị dùng nó để tặng cô ta làm vật đính ước, nhưng bây giờ nó lại bị cướp đi trước mặt bao nhiêu người như thế, cô ta còn có mặt mũi nào nữa đây!
Thế nên, cô ta tất nhiên là hi vọng Lee Hanchee tiếp tục ra giá cướp nó về!
Tuy Lee Hanchee cũng không muốn bị mất mặt, có điều, khi nhìn thấy ánh mắt của Park Hwayoung, khuôn mặt anh ta cũng không kìm được mà trở nên khó nhìn. Cái giá 400 triệu đã là cái giá mà ả ta có thể chịu được, mà cái giá đối phương đưa ra lại gần gấp đôi cái giá của ả, nếu lại tiếp tục gã không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Park Hwayoung cũng biết cái khó của Lee Hanchee, cô ta bèn nói thầm vào tai ả: "Bằng không thì để em bù vào phần còn thiếu?"
Lông mày của Lee Hanchee cau chặt: "Sao chị có thể để em bỏ tiền được, lại nói... lần đấu giá này đều thanh toán luôn sau khi tiếng búa cuối cùng gõ xuống!"
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩ là đối phương có thể lấy 600 triệu dễ như trở bàn tay, nếu cứ tiếp tục tranh với người ta thì sẽ chỉ ngày càng khó coi hơn mà thôi!
Móng tay Park Hwayoung đâm sâu vào lòng bàn tay: "Chết tiệt..."
Rốt cuộc tên chó chết đó là ai? Làm thế với mục đích gì?
Tự nhiên lại nhảy ra đúng lúc này, hủy hết mọi kế hoạch của cô ta...
Chiếc vương miện đó là bước đầu tiên trong việc tạo thanh thế cho hôn lễ sắp tới của cô ta và Lee Hanchee, ấy thế mà...
Trên đài, người đấu giá thấy không ai nói gì liền tiếp tục buổi lễ đấu giá: "Không có ai ra giá nữa sao? Vậy thì... Số 8, 600 triệu lần một! 600 triệu lần hai! 600 triệu lần 3!!!"
"Cạch" một tiếng, tiếng gõ búa quyết định vang lên, giao dịch hoàn thành.
Từ đầu tới cuối Lee Hanchee vẫn không nói lời nào.
Đồng tâm trạng với gã chính là Jin Ji Bae - người bị cướp hai lần.
"Xin chúc mừng, quý ông số 8 của chúng ta là người đã giành được chiếc vương miện này! Bây giờ xin mời ngài lên nhận báu vật thuộc về ngài! Xin mời!" Người đấu giá kích động nói.
Lời người đấu giá vừa dứt, tất cả mọi người dưới khán đài đều rướn cổ về phía sân khấu. Cuối cùng cũng có thể xem xem "số 8" kia là thần thành phương nào rồi?
Người này rõ ràng là có thực lực vô cùng hùng hậu, ấy thế mà lúc nãy còn chơi trò nâng giá từng đồng một chỉ để dành một món đồ của một nghệ sỹ nhỏ nhoi... Hành động cổ quái như này đúng là kích thích trí tò mò của tất cả mọi người!
Trong góc, Soyoung kích động không thôi lắc lắc tay Rosé: "Ôi trời ơi! 600 triệu! là 600 triệu đó chị! Thật đáng sợ quá đi! Mặc kệ người kia là ai nhưng đúng là hả giận quá mà, ai cũng được, chỉ cần không phải đám Park Hwayoung là ok tất! Vừa rồi em đã trách oan cho người ta rồi! Có điều người này đúng là kì quá đi, đang yên đang lành chơi trò nâng từng đồng một để mua cái vòng của chị làm gì?"
"Chẳng nhẽ chỉ đơn thuần là vì thích chuỗi vòng tay kia thôi à? A ha ha ha haa... Chị, cái vòng đó là do em chọn cho chị đấy! Không ngờ mắt thẩm mĩ của em lại tốt thế a ha ha ha..."
Soyoung bên cạnh cứ líu ríu không ngừng, nhưng mà chẳng hiểu sao trong lòng Rosé lại có dự cảm không tốt cho lắm...
Phong các làm việc của tên này... Không hiểu sao lại cho cô cảm giác rất quỷ dị, quỷ dị đến quen thuộc...
Ngay lúc mọi người đang tập trung nhìn lên đài, một người đàn ông cao to mặc đồ vệ sĩ màu đen bước lên, không biết anh ta nói gì đó với người giao dịch rồi kí giấy tờ giao dịch, thanh toán và... sau đó đi thẳng ra ngoài.
600 triệu đó... 600 triệu đó... Cứ kí bừa như thế thôi sao...
Điều đáng chú ý là lúc người nọ đi cũng không mang theo chiếc vương miện kia...
"Chuyện gì thế này? Bỏ lại vương miện à?" Mọi người dưới đài mờ mịt nhìn nhau chẳng hiểu ra làm sao.
Sau đó, chỉ thấy người đấu giá cẩn thận dùng hai tay nâng chiếc vương miện kia lên rồi đưa mắt nhìn xuống đài, kích động nói: "Chư vị, tôi trân trọng nhận sự ủy thác của quý ông số 8! Hóa ra... mục đích quý ông số 8 của chúng ta ra cái giá trên trời để mua chiếc vương miện này là vì muốn tặng nó cho một vị tiểu thư ở dưới đài chúng ta! Ngài ấy là fan trung thành của cô ấy!!!"
"Cái gì? Tặng cho người khác ư?"
"Ôi thần linh ơi! Tặng... tặng cho người khác đó! Ai mà cầm thú thế này! Bỏ ra 600 triệu chỉ để lấy lòng một cô gái!"
"Fans trung thành? Xem ra lại là cô minh tinh nào rồi! Đây đúng là theo đuổi minh tinh theo đến tận trời luôn!"
"Đệt! Fan của ai thế này! Quá là kinh khủng!"
"Tôi cược 100 đồng! Chắc chắn là fan của Hwayoung rồi, gần đây fan của Hwayoung khủng lắm!"
...
Soyoung thò đầu ra nhìn nghiến răng ken két nói: "Đừng có là fan của Park Hwayoung mà! Đừng mà! Ngàn đừng vạn đừng! Ông trời ơi xin ông đó! Nếu quả thật là fan của Park Hwayoung thì tôi sẽ đâm đầu chết trên sân khấu luôn!"
Rosé: "..."
Lúc này, dưới đài đã bị những tiếng bàn tán bao phủ, tất cả đều ném những ánh mắt hóng hớt về phía Park Hwayoung và những minh tinh có tên tuổi ở buổi đấu giá hôm nay...
Người đấu giá thấy không khí đã hâm nóng đủ mới mở miệng công bố: "Và người sở hữu chiếc vương miệng Queen này chính là... cô Park! Nhưng là Park Chaeyoung! Vừa rồi quý ông số 8 còn đấu giá được chiếc vòng tay mà cô quyên tặng nữa! Đây đúng là fan trung thành rồi!"
Người đấu giá vui vẻ pha trò muốn khơi gợi không khí, ai ngờ phía dưới, ai nấy đều như thể gặp phải ma, cằm cũng sắp rơi xuống đất hết cả...
Này! Anh đấu giá, anh trêu tôi đấy à? Anh chắc chắn đây là fan trung thành của người ta chứ không là anti - fan à?
Trong góc, mắt Soyoung đã sắp lọt tròng mất rồi...
Mà cùng lúc đó, điện thoại của Rosé khẽ vang lên một tiếng, có tin nhắn mới gửi tới:
[Darling, có thích không?]
Người gửi: YN Củ Cải
Nhìn thấy rõ ba chữ YN Củ Cải, Rosé chỉ biết day day trán, sắc mặt lúc xanh lúc tím, giống hết như bị tẩu hỏa nhập ma vậy...
[Thích! Cái! Em! Gái! Nhà! Cô! Ấy!!!!]
Thảo nào cô cứ có cảm giác quen quen... hóa ra đúng là tác phẩm của tên tâm thần kia thật!!!
"Ôi... thần linh ơi! Chị Chaeyoungie! Chị... chị có nghe thấy không! Cái vương miện trị giá 600 triệu kia... là... là tặng cho chị đó! Là tặng cho chị đó! Cái người số 8 kia lại là fan của chị! Ôi trời đất ơi! Em còn tưởng là anti - fan của chị cơ!" Tâm trạng của Soyoung bây giờ kích động muốn chết, ngang ngửa việc muốn đâm đầu chết trên sân khấu.
Có điều, nhìn lại phản ứng của những người khác mới thấy, thật ra phản ứng của Soyoung vẫn bình tĩnh chán...
"Xin mời cô Park của chúng ta lên đài!"
Nghe MC nói, phía dưới liền lập tức bùng nổ.
"Là Park Chaeyoung á..."
"Úi, sao lại thế? Là Rosé chứ không phải là Park Hwayoung á?"
"Có phải là nhầm lẫn chỗ nào rồi không?"
...
"Xin mời cô Chaeyoung! Cô Chaeyoung!" MC dường như cũng nghe thấy tiếng bàn tán bên dưới nên cố ý nhấn mạnh tên của Rosé thêm lần nữa.
Lúc bấy giờ mới không có ai nghi ngờ nữa.
"Giá khởi điểm của chiếc vương miện này là 100 triệu, giá thành giao là 600 triệu, thế nên vật đấu giá này đóng góp cho buổi từ thiện hôm nay 500 triệu. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô Park Chaeyoung chính là vị khách đóng góp nhiều nhất cho buổi đấu giá của chúng ta ngày hôm nay, chân thành cảm ơn tấm lòng từ thiện của cô, cũng xin chúc cho sự nghiệp của cô càng ngày càng phát triển..."
Thấy MC nhiệt tình tâng bốc Rosé, sắc mặt Park Hwayoung lại càng khó coi, hoàn toàn không nghe nổi những lời mà MC nói nữa, trong lòng cô ta lúc này chỉ còn lại sự ghen ghét và đố kị.
Có thế nào cô ta cũng không thể ngờ rằng người cướp được chiếc vương miện này lại là Rosé...
Park Hwayoung tức đến nỗi cả người phát run, nhưng khi quay qua nhìn Lee Hanchee thì lại ra vẻ đau lòng và tủi thân: "Han... Tại sao... Tại sao chị lại đối xử với em như thế... Chị biết rõ rằng em thích chiếc vương miện này... Biết rõ là chiếc vương miện này có ý nghĩa thế nào với em cơ mà... Vì sao chỉ cần là thứ của em thì chị ấy sẽ luôn tìm cách cướp cho bằng được..."
Lee Hanchee cũng không ngờ được sự việc sẽ thành ra thế này, ả ta mệt mỏi day trán: "Hwayoung, Chaeyoungie cũng không phải cố ý mà..."
"Không phải cố ý? Chẳng lẽ trên đời này lại có lắm chuyện trùng hợp đến thế sao? Lần trước trong tiệc đóng máy của Tuyết Mùa Hạ, lúc chị cầu hôn em, chị ấy cũng dùng đủ thủ đoạn cướp hết hào quang của em! Hôm nay cũng thế! Chị ấy không muốn thấy em được hạnh phúc, lúc nào cũng muốn nhục nhã em nhưng em vẫn luôn nhẫn nhịn... cơ mà Han... lần này em thật sự không chịu nổi nữa rồi..."
"Hwayoung, Chaeyoungie có bản lĩnh thế nào thì cũng không thể làm được đến nước này, có lẽ thật sự chỉ là fan của cô ấy thôi... Đừng buồn nữa, về rồi chị sẽ tìm thứ khác tốt hơn cho em!"
"Han, tại sao chị cứ nói giúp chị ấy như thế! Có phải ngay cả chị cũng sắp bị chị ấy cướp mất rồi không! Có phải là chị đang hối hận vì ở bên em không?"
"Đừng nói linh tinh..."
...
Trong một chiếc xe màu đen...
Woon YooNa vừa ngồi vào xe, Hyeri đã hưng phấn nhào tới: "Thế nào rồi? Chiêu này của tôi không tồi chứ? Anh hùng cứu mỹ nhân trăm phát trăm trúng! Có phải là tiểu sư muội cảm động lắm đúng không?"
Vừa dứt lời, đôi mắt hẹp dài của Woon YooNa đã lạnh lùng liếc qua cô nàng...
Hyeri bị nhìn chằm chằm như vậy thì da đầu cũng sởn hết cả lên, cô yếu ớt ho một tiếng: "Sao... sao vậy?"
Người đó lập tức quăng chiếc điện thoại trong tay qua.
Hyeri vội vàng bắt lấy, sau đó vội vàng xem xem, kết quả là thấy một đoạn đối thoại thế này:
[Darling, có thích không?]
[Thích! Cái! Em! Gái! Nhà! Cô! Ấy!!!!]
Hyeri há hốc mồm: "Này... này không hợp lý!"
"Sao lại thế này được! Tiểu sư muội đâu phải là người không biết điều thế này được!" Hyeri xem đi xem lại tin nhắn mấy lần, càng xem lại càng khó hiểu.
Woon YooNa híp mắt lại để lộ ra sự nguy hiểm: "Ý cô là... tôi không biết điều sao?"
Hyeri khụ một cái, lập tức xua tay lia lịa: "Nào có, nào có! Sao thế được chứ! Nhưng việc này quả thật khác xa với dự liệu của tôi! Lão Đại, chị có làm theo lời tôi nói thật không đó! Theo lý mà nói thì Tiểu sư muội ghét đôi cẩu nam nữ kia nhất. Chị xử cái đôi cẩu nam nữ đó giúp muội ấy, cho dù muội ấy không biết ơn thì cũng không thể mắng chửi chị như thế này được!"
Hyeri càng nghĩ càng thấy kỳ quái, sau đó cô nhìn Oh Dal: "Đại sư huynh, rốt cuộc chuyện là thế nào? Huynh nói lại tình hình cho muội nghe được không? Tốt nhất là nói cụ thể ra một chút!"
Oh Dal đang cắm mặt vào laptop, nghe Hyeri nói thế thì gõ nhẹ vài cái rồi đưa laptop cho cô.
Hyeri vội vàng nhìn vào màn hình, trên đó chính là video trực tiếp buổi tiệc từ thiện tối nay. Lượt xem vô cùng cao, có thể thấy bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.
Hyeri tò mò mở ra xem, kết quả là... càng xem thì sắc mặt lại càng không được đẹp cho lắm...
"Bộp" một tiếng, Hyeri khép laptop lại, run run tay chỉ về hai người đang ngồi trước mặt: "Anh... Hai người..."
Sau một lúc khá lâu, Hyeri mới tìm lại được giọng nói của mình: "Lão Đại thân yêu của tôi ơi! Xin cho tôi được hỏi một câu từ tận đáy lòng! Tại sao chị lại tăng từng đồng một thế này???? Não của chị rốt cuộc vận động theo phương thức nào vậy?"
"Tôi thích như vậy đấy, có vấn đề gì à?" Woon YooNa liếc xéo Hyeri.
Hyeri ôm lấy ngực mình, suýt nữa ói ra một búng máu đen.
Cô không có cách nào để bắt được sóng của tên này, vì vậy cô quay sang Oh Dal: "Đại sư huynh!!! EQ của lão Đại huynh cũng biết mà! Tại sao huynh cứ trơ mắt ra nhìn mà không ngăn cản lại hả!!!"
Oh Dal nhận lấy laptop thì lại tiếp tục xử lí những tài liệu phức tạp kia, chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp lại: "Tại sao huynh phải ngăn lại?"
Hyeri: "..."
Cô sắp bị đám "thiểu EQ" này khiến cho tức chết rồi!!! Đúng là không nên ôm tí tẹo hi vọng nào với bọn họ mới phải...
Hyeri yếu ớt mở miệng: "Lão Đại này, chị đã mời tôi làm quân sư dạy chó... ấy nhầm, quân sư tình yêu! Vậy thì chị phải làm theo chỉ dẫn của tôi chứ, đừng có tự biến tấu như thế có được không? Cách làm của chị có khác gì anti - fan không? Nói không chừng tiểu sư muội còn nghĩ rằng chị là do Park Hwayoung phái tới chỉnh con bé ấy chứ!".
"Phức tạp quá." Woon YooNa khẽ chau mày, dường như loáng thoáng có chút bực bội.
Hyeri sợ tên này phát rồ, bèn lập tức mềm giọng: "Ôi, lão Đại của tôi ơi, nếu chị muốn lấy được trái tim của tiểu sư muội thì chút phức tạp này có là gì..."
Thật ra EQ của tên này thấp cũng là vì do có nhiều tiền quá...
Trong thâm tâm gã, muốn thu phục bất cứ người đàn bà nào chỉ cần một chiêu thôi, đó chính là tiền. Với lại, gã đối với việc nam nữ cũng không quá có hứng thú nên cũng lười đi nghiên cứu mấy cái lăng quăng luýt quýt này.
Vốn đang trông cậy vào Đại sư huynh đi cùng thì sẽ chỉ cho lão Đại mấy câu, kết quả... hai cái tên đầu đất này, kẻ tám lạng người nửa cân...
Trong tổ chức, người có suy nghĩ bình thường mà cô có quan hệ tốt chắc chỉ có tiểu sư muội và Nhị sư huynh. Giờ hai người đó đều đi hết rồi, chỉ còn mình cô lẻ loi hiu quạnh mà... ngày nào cũng tức đến đau cả gan.
Nếu không phải là vì cô sắp chết vì cô đơn thì cô cũng chẳng buồn thỏa hiệp giúp tên này theo đuổi tiểu sư muội đâu...
Cơ mà sau lần này, còn bảo cô đi làm quân sư cho tên đầu đất này thì cô thà về nông thôn trồng rau còn hơn...
600 triệu Kwon đổi một câu chửi của mỹ nhân... Ha ha...
...
Tập đoàn BP, văn phòng Lisa.
"Han tổng!"
"Han tổng, ngài đã tới rồi!"
"Chào Han tổng!"
...
"Chị tôi đâu?"
"La đổng đang ở trong văn phòng ạ!"
Hansin lập tức chạy thẳng như điên về phía văn phòng của Lalisa.
"Rầm" một tiếng, Hansin đập mạnh tay xuống bàn làm việc của chị mình: "Cmn cmn cmn! Sao giờ này chị vẫn ở công ty thế này! Đừng có làm việc nữa!"
Lalisa day day hai chân mày mệt mỏi: "Có chuyện?"
"Đương nhiên có chuyện rồi! Chuyện lớn nữa đó! Có kẻ đang thương nhớ vợ chị đấy!!!" Hansin tức giận không thôi, vẻ mặt quả thật còn tức giận hơn cả chính vợ cô ta bị cướp đi vậy???
Vẻ mặt Lalisa hơi nghiêm lại, quăng cho Hansin một ánh mắt hoài nghi.
Hansin lập tức bước qua giành lấy máy tính của Lalisa mở một đoạn video ra: "Chị xem đi này! 600 triệu, 600 triệu Kwon đó! Cái gì mà fan trung thành chứ, ngấp nghé vì vẻ đẹp của vợ chị thì có!"
"Chỉ là... không biết sao tên này lúc đầu còn như cố ý trêu chị dâu nữa, chẳng nhẽ là muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho chị ấy à? Hừ, chắc chắn là thế rồi! Đúng là quá âm hiểm! Chị tuyệt đối không thể thua được! Chị nhìn này, quà tặng em cũng đã chọn xong rồi, tuyệt đối có thể đè nát được cái vương miện Quèn kia...."
Hansin thao thao bất tuyệt vẫn chưa đủ lại lôi ipad ra cho Lalisa xem số quà mình chọn, nào là vương miện kim cương, nào là nhẫn hột xoàn, nào là xe thể thao... nói chung là cái gì cũng có! Trông dáng vẻ như muốn chắc chắn phải thắng vụ này!
Ánh mắt của Lalisa liếc về phía vị trí mà "số 8" ngồi trên màn hình vài giây...
"Chị, chị? Chị có nghe em nói gì không? Khí thế địch càng hung hãn thì chúng ta tuyệt đối không thể yếu thế? Chị xem chị thích cái nào em đi mua cái đó về cho chị dâu!" Hansin loi nhoi lên nói.
Lalisa: "Không cần."
"Sao lại không cần được! Em đã nói với chị rồi! Tuy rằng tình cảm giữa chị và chị dâu rất tốt nhưng cũng cần giữ lửa trong tình yêu mà! Quà là điều không thể thiếu!"
Hansin ra vẻ nghiêm túc nói, sau đó lại chau mày lẩm bẩm: "Hơn nữa... Có khả năng "số 8" này cũng hơi khó giải quyết, ngay cả em cũng không điều tra ra được lai lịch của cái gã đó, từ khi nào Seoul lại lòi ra một tên giàu nứt đố đổ vách mà em lại không biết nhỉ?"
"Có thể chắc chắn tên này là fan cuồng của chị dâu nhà mình, nếu không thì sao lại vung tay rộng như thế chứ. Chỉ là, không biết rốt cuộc là có quan hệ thế nào với chị ấy..."
Lalisa ngả lưng tựa vào ghế, dùng giọng điệu tình tĩnh không chút gợn sóng nói: "Cũng chỉ là một tên người yêu cũ thôi mà..."
Hansin: "..."
"What!!!" Hansin trợn tròn hai mắt: "Người...người yêu cũ á? Tên này là người yêu cũ của chị dâu á? Sao chị biết?"
Lalisa không nói gì, tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn.
Có thể tùy ý vung một phát 600 triệu như thế, cả tác phong nghênh ngang ngông cuồng thế này nữa...
Khỏi cần điều tra cũng biết là ai.
Mà người đó, Rosé đã nói rằng cô ấy chỉ từng qua lại với hắn có một ngày.
Cứ cho là Rosé đã từng thích... thậm chí là từng yêu hắn đi chăng nữa... thì cũng chỉ là đã từng mà thôi...
Hansin nhìn dáng vẻ "chị chính là chính thất" của chị mình thì liền tỏ vẻ khâm phục: "Đúng thế, "số 8" này và cả Lee Hanchee kia nữa, chẳng qua cũng chỉ là người yêu cũ mà thôi! Cho dù đấu đá nhau đến đầu rơi máu chảy thì sao! Chị mới là chính thất cơ mà! Ha hả ha hả..."
Lalisa xem nốt tập tài liệu cuối cùng trong tay, sau đó đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.
"Ấy, chị đi đâu đó?" Hansin vội vàng hỏi.
"Chuẩn bị quà."
"Hả? Chị đi tặng quà cho chị dâu à? Chị tính tặng cái gì đó? Có cần em chọn giúp chị không?" Hansin tò mò không thôi, chẳng nhẽ chị Hai còn có quà tốt hơn để tặng Chaeyoungie hay sao?
...
Bên kia, sau khi đêm hội từ thiện kết thúc, Rosé bèn bảo Soyoung về trước, sau đó mới gửi tin nhắn cho Jennie hẹn cô bé ra gặp mặt.
Tuy 500 triệu đã được đem đi làm từ thiện nhưng chiếc vương miện này vẫn có giá trị lên tới 100 triệu, đây không hề là một món tiền nhỏ. Bởi vì đây là thứ người khác tặng nên cô không đem đi quyên góp được, chỉ đành tạm thời nhận lấy rồi nhờ Jennie trả lại thôi.
Cô biết đối với người nào đó, số tiền này cũng chẳng đáng là bao, cũng biết rằng đồ hắn đã tặng cho người khác sẽ không nhận lại.
Nhưng, cô cũng có nguyên tắc của cô, cô đã có Đại ma vương rồi thì đương nhiên là không thể nhận quà của người khác được.
Kể cả cái tên không nằm trong phạm trù "loài người" này...
Trước khi gặp Jennie, cô còn cố ý về nhà một chuyến mang theo cả viên kim cương lớn hồi trước hắn tặng nữa, tiện tay còn cầm theo quà đã chuẩn bị sẵn cho Jennie.
Trong phòng riêng của một nhà hàng nào đó ở Seoul.
"Anh Yeong!" Jennie trông thấy Rosé thì vui vẻ hô lên.
"Tặng em này." Rosé đưa một chiếc túi màu hồng nhạt cho cô bé.
Thấy đám bánh bích quy mang hình dáng hoạt hình đáng yêu trong túi thì đôi mắt Jennie sáng choang: "Woa! Đáng yêu quá! Tặng cho em à? Anh Yeong, anh mua ở đâu thế?"
"Anh làm đấy, đừng có ghét bỏ nhé!"
"Cái gì? Anh tự tay làm á? Sao lại ghét bỏ được chứ! Em thích lắm lắm lắm luôn! Cảm ơn anh Yeong!" Jennie ôm bịch bánh vào lòng như báu vật, không ngờ anh Yeong lại có thể làm ra thứ đáng yêu thế này.
"Anh mới là người nên cảm ơn em mới đúng, đơn thuốc lần trước em kê cho ông nội anh hiệu quả lắm." Rosé cảm kích nói.
"Chỉ là một cái nhấc tay thôi mà... Đúng rồi, anh Yeong... anh tìm em có việc gì thế?" Jennie thăm dò.
Rosé liếc cô bé một cái: "Em biết chuyện hôm nay không?"
Jennie do dự đáp: "Thật ra thì em cũng không rõ lắm, chỉ biết là lão Đại, anh Dal, còn có chị Hyeri nữa đều ra ngoài cùng nhau... Hình như là tới tìm anh đó! Mọi người đã gặp nhau chưa?"
Khóe miệng Rosé co giật, Đại sư huynh và Tam sư tỷ cũng đi cùng?
Rốt cuộc là mấy người đang làm cái gì thế hả?
Rosé day day trán: "Thật ra lần này tìm em là vì có chuyện muốn làm phiền em. Có hai món đồ... em trả lại cho Satan giúp anh! Với tính cách của chị ta thì khó mà nhận lại, thế nên... em lặng lẽ để vào phòng chị ta giúp anh là được. Vốn anh định tự mình đi, nhưng... em cũng biết đó, anh thật sự không thể tới cái nơi quái quỷ mà bọn em đang ở được..."
Jennie nhìn Rosé dúi đồ vào tay mình, dường như cô bé có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chắc là cảm thấy có nói cũng không thay đổi được gì nên cuối cùng cũng chỉ nói: "Được rồi! Anh Yeong! Em sẽ giúp anh để vào phòng..."
"Cám ơn em."
...
Tòa biệt thự u ám ở ngoại ô.
Jennie theo lời dặn dò của Rosé, vừa về liền lập tức lặng lẽ đẩy cửa phòng của lão Đại.
Lúc này chắc là lão Đại vẫn chưa về...
Trong phòng im phăng phăng, không có lấy một ánh đèn, Jennie khẽ tay khẽ chân mò mẫn đến chỗ ngăn tủ, muốn lén bỏ món đồ Rosé đưa vào trong ngăn tủ...
Kết quả là vừa mới kéo ra, ngọn đèn bên tường đã bật sáng, một giọng nói vang lên: "Mồi Câu Cá, tìm cái gì?"
"Aaaa!!!" Jennie giật mình nhảy dựng lên, nhìn thấy cái đầu bạch kim đang nghiêng người dựa trên giường thì mặt mày cô bé trắng bệch ra luôn: "Không có không có! Em không tìm gì cả! Em không có trộm đồ! Em chỉ... chỉ..."
"Tay." Giọng nói của Woon YooNa lạnh lẽo vô cùng.
Jennie không còn cách nào khác, để tỏ lòng trong sạch, đành phải lôi viên kim cương và vương miện trong túi ra.
Trông thấy hai món đồ này, Woon YooNa liền hiểu ra, không khí xung quanh lập tức hạ xuống vài độ: "Tay kia."
Jennie ngậm ngùi để túi bánh quy với những hình dáng đáng yêu trong tay lên trên giường.
"Tay phải để lại, tay trái vứt đi."
Ý là bảo cô để bánh quy lại, còn lại thì vứt hết?
"Nhưng... nhưng mà... Bánh quy này là anh Yeong tặng cho em mà..." Vẻ mặt Jennie đầy không nỡ.
Woon YooNa quăng một ánh mắt sắc lạnh qua, Jennie hốt hoảng bỏ lại túi bánh quy rồi chạy biến đi như một làn khói.
'Hu hu... đó là bánh bích quy anh Yeong tặng em mà...'
...
Tại Hongcheon-Gun.
Sau khi Rosé nhờ Jennie mang những thứ đó về thì cũng coi dứt được một mối tâm sự trong lòng rồi.
Mệt mỏi cả ngày trời thế nên về đến nhà là cô vứt hết đồ đạc trên người xuống, vừa đi vừa cởi đồ tiến thẳng vào phòng ngủ...
Tới phòng ngủ, cô liền quăng áo khác, cởi tất chân, rút áo ngực ném "vèo" một cái, sau đó thở phào một tiếng rồi tung người ngã xuống chiếc giường lớn êm ái mềm mại...
Kết quả là... cảm giác không đúng lắm thì phải!!!!
'Cái này... cứng cứng... Ấm ấm nè... cảm xúc đàn hồi giống da thịt này là gì thế...'
'Chăn nhà mình thành tinh rồi à?'
Rosé giơ tay sờ soạng chỗ ấm ấm kia... sau đó liền luống cuồng mò tìm công tắc bật đèn ở đầu giường.
Ngay lập tức, ánh sáng bao trùm cả căn phòng.
Sau đó cô liền trông thấy...
Đại ma vương đang đeo kính viền bạc ngồi dựa người trên giường, quyển sách trong tay anh vừa bị cô ngã xuống nên văng ra ngoài. Tóc chị vẫn còn hơi ẩm ướt, chắc là vừa tắm rửa xong, cơ mà áo ngủ của chị đã bị cô sờ soạng đến xộc xệch, để lộ một khoảng da thịt màu mật ong...
Dáng vẻ lười biếng nhàn tản này của anh hoàn toàn trái ngược với bộ dạng cấm dục thường ngày cô vẫn thấy...
Rosé ôm lấy trái tim đang đập bình bịch bình bịch của mình, thở gấp nói: "La... Lalisa... Sao chị lại ở đây? Dọa em sợ hết cả hồn!"
Lalisa xốc một bên chăn của mình lên, dùng giọng điệu trầm ấm nhất nói: "Tới đây."
Rosé nuốt một ngụm nước miếng rồi lăn một vòng sà vào lòng chị, đôi mắt sáng lòe lòe nhìn chị: "Tình yêu của em, chuyện gì thế này... sao... Sao lại đột nhiên nhiệt tình thế này?"
Đây là làm ấm giường với ngủ chung rồi còn gì...
Lalisa nhướn mày: "Không thích hửm?"
Rosé lập tức đầu lắc đầu như trống bỏi: "Sao lại không thích được chứ..." Chỉ sợ là trái tim yếu ớt của cô không chịu nổi mà thôi...
Dường như là khá thỏa mãn với câu trả lời này, Lalisa hôn lên tai trái cô một chút rồi sau đó lại trằn trọc hôn lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn trông có vẻ nhu hòa nhưng dường như lại ẩn chứa sự mãnh liệt như sắp có một cơn thủy triều ập tới...
Rosé thử dùng ngón tay thăm dò nụ hôn đang rơi vào xương quai xanh của mình, cô nhạy cảm phát giác ra cảm xúc của người này dường như không hề bình tĩnh như những gì chị đang thể hiện.
'Ôi... không phải là Đại ma vương đã biết chuyện hôm nay rồi đấy chứ?'
Chỉ là một đêm hội từ thiện thôi mà, Lalisa lại bận rộn công việc như thế, theo lí mà nói thì không thể biết được chứ nhỉ?
Ôi, cô quên mất bên cạnh chị còn có một con cá chép miệng rộng, thế nên khả năng chị biết được là vô cùng lớn...
"Thích thứ kia hơn à?"
Rosé nghe xong thì trong lòng lập tức thoáng lộp bộp...
'Thôi xong! Quả nhiên là biết rồi! Cái con cá chép miệng rộng kia!!!'
Hừm hừm hừm, sẽ tính sổ với cô ta sau, bây giờ lấy lòng "vợ" quan trọng hơn!
Rosé xoay người một cái, đè Lalisa xuống dưới mình: "Cái gì gọi là thích hơn? Không có "hơn", chỉ có chị, chỉ thích mình chị thôi..."
Gợn sóng nguy hiểm trong mắt người chị lập tức hóa thành lửa nóng, bàn tay đặt bên eo cô bỗng xiết chặt lại...
"Tên miệng rộng kia lại nói cái gì rồi? Món đồ đó em đã nhờ người trả rồi, cái vòng tay cũng không phải là đồ em hay dùng, là Soyoung chọn giúp em thôi... Em là người đã có gia đình, chỉ lấy đồ mà tình yêu của em tặng em thôi!"
Rosé nói xong, dường như chợt nhận ra điều gì đó, cô bèn cười khẽ một tiếng: "Thế cho nên... Hôm nay, chị đột nhiên nhiệt tình như thế này... là để... "tặng quà" cho em à? Hừm, sớm biết có phúc lợi tốt thế này, em nên tìm mấy người giả làm fan hâm mộ khiến chị ghen vài lần mới đúng!"
"Em có chắc là em "nhận" nổi không?" Lalisa nhìn cô đầy thâm ý.
Trái tim Rosé thoáng run lên một cái, cười ha hả nói: "Em nói đùa thôi mà..."
"Bao giờ thì phim chiếu?" Ánh mắt đen như mực của chị bỗng nhìn thẳng vào cô hỏi.
Đột nhiên chuyển chủ đề, Rosé hơi sửng sốt một chút.
Không hiểu sao câu hỏi này chui vào tai cô, lại như đang hỏi - bao giờ thì em lấy chị vậy?
Sau phút thất thần ngắn ngủi, Rosé mới tỉnh táo lại: "Hôm qua đạo diễn Jang có gọi cho em, anh ta bảo tuần sau là chiếu rồi! Đến lúc đó chúng ta cùng đi xem nhé!"
Lúc Tuyết Mùa Hạ chiếu, không thể đi xem với Đại ma vương, cô đã rất tiếc nuối rồi. Bộ phim khó có được này nếu được đi xem với Đại ma vương thì chắc chắn sẽ càng ý nghĩa hơn.
Lalisa gật đầu: "Ừ."
"À, đúng rồi, bộ phim mà Ryang Byeok cướp ngày mai chiếu đó chị. Mấy hôm nay tuyên truyền lăng xê ghê lắm, nói gì mà kịch bản hay, chế tác tốt, hiệu ứng đỉnh, tụ hội quần hùng ngôi sao, chỉ một người đi đường cũng đã là ảnh đế rồi... Em tính ngày mai đi do thám tình hình xem xem nó quay thế nào! Cơ mà, đi cống hiến vé cho cô ta, em có chút không cam lòng!" Rosé lầm bầm.
Lalisa nghe vậy liền lấy laptop bên đầu giường qua, nhấn nhấn vài cái, sau đó màn hình bắt đầu chiếu bộ phim Em Chỉ Thích Anh của Ryang Byeok...
Rosé lập tức trợn tròn hai mắt nhìn Lalisa: "Ôi! Boss! Chị cũng trâu quá đi, ngay cả phim điện ảnh chị cũng lấy được hả? Lại còn là HD nữa..."
Phim còn chưa chiếu mà Lalisa đã lấy được phim về rồi, rõ ràng chị làm thế là vì cô...
Rosé vô cùng cảm động: "Ngày tốt cảnh đẹp lại có người đẹp ở bên thế này, mà chúng ta lại xem phim của Ryang Byeok... lãng phí quá đi mất..."
"Vậy em muốn xem cái gì?" Lalisa hỏi.
Cũng không biết Rosé nghĩ tới điều gì, cô xấu xa cười hì hì sờ sờ cằm: "Có lẽ nên xem ít phim "hành động tình cảm" nhỉ... hâm nóng bầu không khí?"
Lalisa rũ mắt lườm cô: "Em cho rằng ở bên cạnh chị mà còn cần xem thứ đó à."
Rosé: "..." Đại ma vương ngày càng biết phản dame rồi... Cô phát hiện, mỗi lần cô chọc ghẹo chị đều bị chị chọc ghẹo lại...
"Khụ khụ, xem phim! Xem phim thôi!"
Bộ phim kéo dài gần hai tiếng nhưng Rosé cũng không có tua nhanh để xem...
Nói bằng lương tâm thì Rosé thấy bộ phim này cũng không bết bát như cô nghĩ.
Mặc dù kịch bản bộ phim này không hay như của Jang Do Yoon, nhưng kịch tính của phim cũng rất khá, đề tài cũng rất mới lạ, nếu không thì lúc trước Rosé đã không nhìn trúng nó
Nói chung thì kịch bản cũng ổn, lại đập vào nhiều tiền như thế thì ắt vẫn có hiệu quả.
Nếu như theo góc độ của một người xem bình thường thì ngoại trừ dấu vết dùng thế thân quá lộ liễu, với diễn xuất của Ryang Byeok có chút cứng ra thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Huống hồ lại đập bao nhiêu tiền tuyên truyền như thế, lại còn có các ảnh hậu, ảnh đế chống lưng nữa, chắc chắn là có thể thu được tiền về!
Đấy là từ góc độ người xem, còn nếu từ góc độ cá nhân cô với tiêu chuẩn người trong ngành để đánh giá thì bộ phim này chỉ là một bộ phim rác, diễn viên không nhập tâm, ngay cả mấy ảnh hậu, ảnh đế cũng diễn không được cái hồn của nhân vật, dường như chỉ đến góp mặt là chính chứ không phải diễn.
Nhưng, phim điện ảnh ngày nay là thế, kể cả không có chất lượng thì chỉ dựa vào tuyên truyền và độ hot của ngôi sao cũng có thể bán được vé. Thế nên, mới dẫn đến việc tình trạng lựa chọn diễn viên là dựa vào danh tiếng chứ không phải diễn xuất của họ...
"Boss, chị thấy bộ phim này của Ryang Byeok thế nào?" Rosé ngẩng lên hỏi thăm ý kiến của Lalisa.
Kết quả... cô vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của đối phương.
Chẳng... chẳng nhẽ thời gian dài như thế chị không hề xem phim mà chỉ nhìn cô thôi sao?
Được rồi, phản ứng của Đại ma vương đã cho thấy cái nhìn của chị đối với bộ phim này... hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào...
"A, đúng rồi, hôm qua lúc đạo diễn Jang gọi cho em còn hỏi dạo này em với chị... à, Gwa Myung Woo Vũ, hỏi dạo này em có liên lạc với Gwa Myung Woo Vũ không! Hình như anh ta muốn giới thiệu công ty quản lí cho chị đó!" Rosé cân nhắc nói.
"Chị sẽ sắp xếp sau." Lalisa trả lời.
Rosé nghe xong thì hai mắt lập tức phát sáng luôn: "Chị... chị muốn tìm quản lí thật chứ? Tức là... chị sẽ không chỉ diễn một bộ kia thôi đúng không? Về sau, em vẫn có cơ hội quay phim với chị đúng không?"
Lalisa phiêu mắt nhìn cô một cái: "Không phải muốn dùng "quy tắc ngầm" với chị à? Thỏa mãn em đó!"
Á! Đại ma vương lại tung thính!!!
Rosé "Yeah" một tiếng rồi lao tới: "Hì hì hì! Trước đây lúc em nói với Yang Dae-jung là em muốn bao nuôi chị, tên đó còn cười nhạo bảo em kiếp sau đi! Không ngờ lúc còn sống em còn có cơ hội này! Tình yêu ơi em yêu chị chết mất thôi ~"
--------
Buổi tối.
Trong một phòng bao riêng ở một khách sạn sa hoa.
Bên trong tràn ngập tiếng ồn ào nâng ly cạn chén, không khí vô cùng sôi nổi.
Đạo diễn Jeong Gae Deok, nhà sản xuất phim Kwang Keuk, Ryang Byeok và các diễn viên khác của bộ phim Em Chỉ Thích Anh đều có mặt ở đây.
Người ngồi ở vị trí chủ tọa bữa tiệc này là một người đàn ông trung niên mặc một bộ vest Armani, người này là giám đốc của rạp chiếu phim Green Flower - Do Jeong Ho.
Trong số các rạp chiếu phim có danh tiếng trên khắp cả nước, rạp Green Flower đang là đơn vị đứng đầu với doanh thu 38 tỷ. Đối với một bộ phim sắp công chiếu mà nói thì quản lí của rạp chiếu phim chính là người nắm quyền sinh sát.
Nếu như thông qua được Do Jeong Ho thì bộ phim này chắc chắn sẽ đảm bảo được phân nửa doanh thu.
Trong cái giới này, để được sắp xếp sao cho bán được nhiều vé nhất thì việc mời cơm, tiếp rượu đều chỉ là trò trẻ con mà thôi. Việc "đi cửa sau" từ lâu đã trở thành việc bình thường như cơm bữa trong nghề, ngay cả cái thành phố bậc nhất như Seoul này cũng không có ngoại lệ.
Trên bàn ăn, Jeong Gae Deok nhiệt tình kính rượu Do Jeong Ho: "Giám đốc Do, tôi lại kính anh một ly nữa nào, xin anh chiếu cố cho bộ phim sắp tới này của chúng tôi nhé!"
Jeong Gae Deok nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho Ryang Byeok, Ryang Byeok lập tức tự mình sáp tới rót rượu cho Do Jeong Ho, bộ ngực phập phồng như có như không cọ lên tay Do Jeong Ho.
Các nữ diễn viên khác cũng không chịu yếu thế, kẻ tung người hứng nịnh bợ tâng bốc Do Jeong Ho: "Em nghe nói giám đốc Do mà nhìn trúng phim nào thì chắc chắn phim đó sẽ rất hot luôn ấy!"
Jeong Gae Deok lập tức phụ họa: "Giám đốc Do chính là ngọn gió đi đầu trong giới chúng ta cơ mà!"
Bên trái Do Jeong Ho là diễn viên chính Ryang Byeok, bên phải là nữ phụ xinh đẹp, trái ôm phải ấp, mặt mũi hồng hào cười ha hả nói: "Đạo diễn Deok nói quá rồi, bộ phim này của anh có đề tài mới lạ, chắc chắn sẽ thu hút một lượng lớn người xem trẻ tuổi. Diễn viên thì không cần nói rồi toàn diễn viên hạng nhất cả, lại ra sức tuyên truyền như thế, cho dù anh không nói thì phía bên tôi cũng sẽ vẫn xếp bộ phim này ở vị trí cần chú trọng nhất."
"Giám đốc Do quá khen rồi, khán giả vào rạp xem phim gì chẳng phải đều là phụ thuộc vào quyết định của anh cả hay sao, cho dù phim của tôi có khá hơn nữa thì cũng không thể thiếu sự ủng hộ của anh được!" Jeong Gae Deok thấy thời cơ ổn định rồi thì bèn dịch sát qua, lặng lẽ đưa năm ngón tay ra cho Do Jeong Ho xem: "Chỉ cần giám đốc Do ủng hộ hết mình, phía bên này tôi có thể làm chủ, cho anh chừng này!"
Do Jeong Ho trông thấy con số mà Jeong Gae Deok đưa ra thì đôi mắt liền lập tức sáng rỡ.
Ý là sẽ chia cho ông ta 5% doanh thu phòng vé!
Bình thường thì nếu như nhà phát hành phim muốn "hợp tác" với rạp chiếu phim, bên rạp cũng sẽ phối hợp tăng suất chiếu lên nhưng với điều kiện tiên quyết là phải có hoa hồng.
Phần thu nhập ngoài luồng này phần lớn sẽ rơi vào tay giám đốc rạp chiếu phim.
Bình thường số tiền này sẽ là 3%, vì thế con số mà Jeong Gae Deok đưa ra đã có thể nói là rất có thành ý rồi.
Dựa vào việc bộ phim này là do Jeong Gae Deok quay và có dàn diễn viên hùng hậu tham gia thì chắc chắc sẽ thu về được khoảng 900 triệu doanh thu phòng vé. Tính ra ông ta có thể được chia tới con số gần trăm triệu! Nghĩ tới đây, Do Jeong Ho lập tức cười nói: "Đạo diễn Deok yên tâm, tôi có thể đảm bảo với anh tỉ suất chiếu bộ phim này vào khoảng chừng này!"
Do Jeong Ho cũng chìa năm ngón tay ra cho Jeong Gae Deok xem.
Tỷ suất chiếu 50%!
Jeong Gae Deok lập tức tỏ vẻ vừa lòng, ông ta mừng rỡ nói: "Giám đốc Do quả nhiên là sảng khoái!"
Với tình hình thị trường trước mắt, nếu phim chiếu rạp có tỷ suất chiếu chiếm hơn 30% trở lên thì đồng nghĩa với việc mỗi ngày sẽ có khoảng 5 vạn vé được bán ra. Đây tuyệt đối là một con số lớn, những bộ phim hot của Hollywood trước đây cũng chỉ được sắp xếp tỷ suất chiếu khoảng 50% mà thôi.
Không biết Do Jeong Ho nghĩ tới điều gì mà sắc mặt lộ ra chút nghi ngờ: "Nhưng mà, đạo diễn Deok này, có chuyện này tôi không rõ lắm, không phải là các anh tính ra mắt phim vào tháng sau à? Sao tháng này đã ra mắt trước dự kiến rồi?"
"Ha ha, không biết gần đây quản lí Do có nghe tin Jang Do Yoon sắp có phim mới không?" Jeong Gae Deok hỏi một cách đầy ẩn ý.
Do Jeong Ho ngẫm nghĩ một hồi: "Đạo diễn Jang à, đương nhiên là biết rồi, tôi còn kinh ngạc một trận ấy chứ. Chả nghe thấy phong thanh gì mà anh ta đã ra phim mới rồi, hơn nữa tôi nghe nói lần này diễn viên anh ta dùng đều là người mới hết!"
Jeong Gae Deok cười cười: "Trùng hợp là chủ đề bộ phim này của đạo diễn Jang cũng là thanh xuân và... cũng là nữ giả nam, chính bản thân tôi cũng rất kiêng kị danh tiếng của đạo diễn Jang!"
Hai bộ phim cùng chủ đề, người xem tất nhiên sẽ hướng về bộ phim chiếu trước hơn một chút.
Mặc dù miệng Jeong Gae Deok nói thì như vậy nhưng trong giọng nói lại chứa đầy hàm ý giễu cợt và coi rẻ.
Do Jeong Ho lập tức hiểu ý của Jeong Gae Deok, mấy năm nay Jeong Gae Deok luôn bị Jang Do Yoon đè ép một đầu, xem chừng là muốn mượn cơ hội tốt này để áp đảo Jang Do Yoon rồi!
Cho dù có xuất phát từ mục đích "ai đến trước thì chiếm trước", thì Jeong Gae Deok cũng có thể lựa chọn chiếu sớm hơn phim của Jang Do Yoon một đoạn thời gian để tránh bị cướp mất khán giả.
Thế nhưng, Jeong Gae Deok lại cố tình ra phim trước Jang Do Yoon hai ngày, gần như là chiếu cùng một đợt, rõ ràng là muốn cướp hết thị trường của Jang Do Yoon, ra sức chèn ép anh ta!
Bộ phim này của Jang Do Yoon không có át chủ bài, cũng không có hậu thuẫn thì làm sao mà đấu nổi với Jeong Gae Deok đây?
Có thể dự đoán được tình thế của Jang Do Yoon sẽ vô cùng bi đát.
Do Jeong Ho lắc lắc đầu nói: "Jang Do Yoon quả thật là rất giỏi, cơ mà doanh thu phim mấy năm gần đây của anh ta lại không ngừng đi xuống, nếu muốn lấy lại hào quang năm nào thì đúng là không có khả năng mấy! Bây giờ lại còn tự mình đứng ra sản xuất một bộ phim độc lập như thế nữa, anh ta cho rằng mình vẫn là Jang Do Yoon mười năm trước sao? Cho rằng thị trường bây giờ vẫn là thị trường năm đó? Phải nói là lần này Jang Do Yoon hồ đồ thật rồi, danh tiếng gây dựng bao năm đổ sông đổ bể hết vì bộ phim này!"
"Không biết là giám đốc Do chuẩn bị sắp xếp tỷ suất chiếu bộ phim của Jang Do Yoon thế nào đây?" Jeong Gae Deok rót một chén rượu cho Do Jeong Ho, ra vẻ như vô tình hỏi.
Do Jeong Ho nhìn ông ta với ánh mắt "Anh hiểu mà": "Đương nhiên là nên sắp xếp thế nào thì sắp xếp như thế thôi, rạp chiếu phim của chúng tôi cũng không phải tổ chức từ thiện, mọi người đều là vì kiếm tiền thôi. Bộ phim không có doanh thu mấy thế này, cho dù là có cái danh đạo diễn của Jang Do Yoon đỡ đi chăng nữa thì nhiều nhất cũng chỉ chiếm khoảng 10% tỷ suất chiếu thôi..."
Sau khi nói xong, hai bên lại tiếp tục uống rượu trò chuyện, cuối cùng hai bên đều ra về trong vui vẻ.
Ryang Byeok hưng phấn mở miệng nói: "Đạo diễn Deok, anh thật giỏi quá đi! Tỷ suất chiếu cao như thế, chắc chắn doanh thu của chúng ta sẽ không tồi đâu!"
Sau khi tung trailer phim, bởi vì danh tiếng của dàn diễn viên nên có rất nhiều fans tán dương và bày tỏ sự chờ mong. Nhưng mà cũng có không ít người mắng nội dung phim quá máu chó với não tàn nên cô ta cũng có hơi bận tâm....
"Ha ha, đương nhiên rồi! Em đừng quá đánh giá cao trình độ thường thức của người xem hiện nay. Độ tuổi người bỏ tiền vào rạp chiếu phim ngày càng nhỏ thì biết hay dở cái gì! Cũng chỉ xem cho vui thôi, còn chẳng phải là em cho bọn họ xem gì thì bọn họ xem cái đó à! Ha ha ha..." Jeong Gae Deok ra vẻ tất cả mọi việc đã nằm trong dự tính.
Ryang Byeok gật đầu lựa chọn tin tưởng vị đạo diễn đạo mạo của cô ta.
Tất nhiên, điều khiến cô ta hả giận nhất vẫn chính là lần này Jang Do Yoon nhất định xong đời rồi!
Cái tên chết tiệt đó, lần trước còn công khai chỉ trích cô ta trên Instagram vì Rosé, còn nói gì mà muốn phong sát cô ta. Hừ, bây giờ cố tình quay một bộ phim cùng chủ đề thì thôi lại còn lại để Rosé đóng vai chính, rõ ràng là muốn đối đầu với cô ta mà.
Ngược lại, cô ta muốn xem xem cuối cùng ai mới là người đứng vững chân trong cái giới này...
Cứ nghĩ tới kết cục của Jang Do Yoon và Rosé, cô ta lại cảm thấy sảng khoái vô cùng! Đúng là một mũi tên trúng hai đích mà!
"Đúng rồi, đạo diễn, nhà sản xuất, chúng ta có cần đi bên phía CineStar một chút không?" Nữ phụ thứ hai lên tiếng hỏi.
Bọn họ đã đi gần hết các rạp chiếu phim lớn rồi, chỉ còn lại phía CineStar thôi.
Nhắc tới CineStar, sắc mặt của Jeong Gae Deok có vẻ không tốt lắm, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Cái ả bên CineStar đó quá không thức thời, chúng ta không cần hợp tác với loại người như cô ta. Đi thế này là đủ rồi, đợi bộ phim này của chúng ta hot rồi, cô ta lại chẳng vội vã tăng xuất chiếu?"
"Nghe ý của đạo diễn Deok thì giám đốc bên CineStar có gì không ổn sao? Chẳng phải bên đó được mệnh danh là "Đệ nhất Phim Rạp" à?" Cô nữ phụ lấy làm khó hiểu.
Nhà sản xuất ngồi cạnh nghe vậy thì khinh thường cười một cái: "Ban Seong Yeong này có năng lực nghiệp vụ không tồi, nhưng mà lại sống không biết điều, chưa bao giờ cho các đoàn làm phim đi cửa sau bao giờ, ngay đến bữa cơm còn không thèm ăn luôn. Cứ tự cho mình là thanh cao, nhưng thật ra lại đang phá quy tắc trong cái giới này. Phía phát hành phim nếu không phải hết nước thì chẳng ai muốn giao thiệp với cô ta làm gì..."
"Thì ra là thế, cô ả kia thật chẳng biết thức thời là gì cả...".
...
Hôm sau, bộ phim Em Chỉ Thích Anh chính thức lên sóng, Rosé đã xem trước khi chiếu ngoài rạp, cũng hiểu sơ về chất lượng bộ phim nên chỉ chú ý xếp hạng phim, bình luận đánh giá của người xem và các trang liên quan tới phim ảnh.
Sau một ngày, Rosé phát hiện ra tỷ suất người xem của phim này cao kinh hồn, gần như có thể so với những bộ phim Hollywood siêu hot trước đây.
Điểm số trên trang web chuyên chấm điểm phim cũng không thấp - 7,6 điểm. Số điểm này ở ngành phim ảnh Hàn Quốc đã được coi là khá cao rồi.
Không chỉ có vậy, comment của người xem hầu hết đều là khen, dĩ nhiên là cũng có một vài người mắng là máu chó, não tàn nhưng đều bị những ngôn từ hoa mỹ của giới bình phim vùi lấp...
Khỏi phải nói, với cái chất lượng tồi và diễn xuất kém mà có thành tích đến thế này thì hiển nhiên phía PR của đoàn phim cũng đã tốn không ít "máu".
Có thể thấy phần lớn số tiền đầu tư của bộ phim này không có tập trung vào việc sản xuất phim mà là để PR với đi cửa sau là chính.
Ngày hôm sau nữa, Em Chỉ Thích Anh đã có doanh thu phòng vé ngày đầu tiên công chiếu, đạt 120 triệu!
Buổi sáng hôm đó, trong phòng làm việc của công ty Jang Do Yoon.
Rosé, Jang Ga-Eun, Won Seo, Ko Nyeo Moo và mấy người sản xuất bộ phim đều ở đó.
Trên bàn làm việc của Jang Do Yoon là bảng kê khai doanh thu của bộ phim Em Chỉ Thích Anh, nó đã leo lên top 3 phim có doanh thu cao nhất.
Đoàn làm phim đều đã biết thời gian công chiếu của Song Kính trùng với Em Chỉ Thích Anh, hơn nữa doanh thu của Em Chỉ Thích Anh ngày đầu tiên đã cao như thế, không khí lúc này khó tránh khỏi có phần nghiêm trọng.
Vẻ mặt Ko Nyeo Moo đầy bực tức: "Cái tên Jeong Gae Deok rõ ràng cố ý! Đạo diễn đã sớm nghe ngóng chọn lịch chiếu để tránh trùng với phim của họ rồi, kết quả là bọn họ lại âm thầm đổi thời gian chiếu, lại còn chiếu ngay trước thời gian của chúng ta nữa chứ!"
Cố ý, rõ ràng là cố ý.
Người sáng suốt liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Nhưng đến hôm nay đã không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng, thời gian chiếu phim đã định rồi, không thể sửa chữa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro