Chương 66: Đeo nhẫn của chị, chính là vợ chị
Lục Xuyên không nhàn rỗi tới mức một ngày 24 giờ nhìn Chaeyoung chằm chằm, nhưng lại có người rất nhàn rỗi.
Đó là chủ nhân của đôi dép lê màu hồng nhạt kia, Tô Hạ.
Tiểu yêu tinh kiều diễm vô cùng.
Mặc kệ có người ngoài hay không, khi cô ấy đi vào nhà là bắt đầu cởi, chỉ chừa lại nội y, cởi xong chính mình lại qua cởi cho Lục Xuyên, hoặc là nhảy lên trên người Lục Xuyên cởi áo sơ mi, cà vạt cho anh ấy.
Chaeyoung bưng ly nước tự giác mà về phòng, làm như một người vô hình.
Hóa ra đạo diễn Lục thích kiểu này.
May mà hiệu quả cách âm của chung cư này rất tốt, nàng không đến mức quá xấu hổ.
Đến chạng vạng mới ngừng lại.
Tô Hạ mặc bộ áo ngủ, bên ngoài khoác một kiện áo khoác hơi mỏng nửa trong suốt, trên da thịt tuyết trắng đầy dấu hôn, ngay cả trên cổ cũng đều lan tràn từng đạo dấu vết ái muội, cô giống như một hồ ly tinh được thỏa mãn sau khi hút xong dương khí của nam nhân.
"Tôi không có khả năng để cô ra khỏi cửa, ăn đi, đây là cơm Lục Xuyên làm, đây là canh bồi bổ thân thể, bác sĩ nói thân thể của cô quá kém, không bồi dưỡng cho tốt, sớm hay muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, có lẽ cô không soi gương rồi, không biết sắc mặt của mình có bao nhiêu kém đâu."
Chaeyoung sờ sờ gương mặt, không tiếng động mà thở dài: "Cảm ơn."
Tình thế bị động không làm gì được, thật vô lực.
Trên mạng không có tin tức tiêu cực nào về nàng, nhà họ Cố vẫn không hành động sao, rất không giống tác phong của bọn họ.
"Tôi kêu cô là Chaeyoung có được không?" Tô Hạ rất tự nhiên, ăn một lát liền bắt đầu nghịch ngợm: "Ai, cô chỉ là một diễn viên nhỏ trong giới giải trí hỗn loạn, tại sao lại ở cùng với LaLisa biến thái thích ăn thịt người không nhả xương vậy? Thật là oan gia tám đời, quá thảm."
Chaeyoung cười cười: "Đúng vậy, quá thảm."
Tô Hạ lại múc cho Chaeyoung một chén canh, chống khuỷu tay lên bàn, tấm tắc cảm thán: "Có điều, mặc dù LaLisa tính người không tốt lắm, nhưng gương mặt kia thật sự quá tuyệt, lại dục lại lãnh, trước kia tôi cũng từng câu dẫn thử, nhưng không thành, chị ta ném tôi vào trong ao, thiếu chút nữa tôi đã chết đuối, còn ở trên giường bệnh trong bệnh viện bị Lục Xuyên hành vài lần, máu ghen của người đàn ông thối này thật là muốn mạng người mà."
Chaeyoung: "..."
Đạo diễn Lục, anh cũng không dễ dàng gì.
Bác sĩ đúng giờ đến truyền dịch cho Chaeyoung, nàng có thai phản ứng quá nghiêm trọng, ăn cái gì liền phun ra cái đó.
Ngủ không được.
Tại sao lại ngủ không được.
Chỉ cần nàng nhắm mắt lại một cái, trong đầu tất cả đều là hình ảnh LaLisa nằm trên mặt đất máu chảy đầm đìa.
Tô Hạ mới ngày đầu tiên đã chịu không nổi nữa, trực tiếp ngủ ở sô pha trong phòng khách.
Lục Xuyên đêm khuya trở về, ôm cô ấy vào phòng ngủ.
"Đổi giày đi, liếm sạch sẽ sàn nhà bị làm dơ đi, lầu ba bên trái phòng thứ hai."
Lisa vốn là muốn đổi giày, sau khi nghe xong, lại mang giày vào, ở phòng khách dẫm thêm mấy cái dấu chân mới đi lên lầu.
Lầu ba, Lisa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Đèn được bật sáng, nhưng trên giường lại không có ai, cô cho rằng Tô Hạ không để ý Chaeyoung, khí tức quanh thân đột nhiên thay đổi, đi nhanh đi ra ngoài, hai giây sau, bỗng nhiên dừng lại.
Chaeyoung đứng ở cửa toilet, bình tĩnh mà nhìn cô.
Có lẽ là cô cảm thấy lúc này nàng hẳn là ngủ rồi.
Cho nên đợi nàng ngủ rồi mới đến.
"Thấy di động của em không?" Chaeyoung lên tiếng trước đánh vỡ trầm mặc.
Lisa theo bản năng mà nhìn trên bàn sô pha, lại nghe thấy Chaeyoung nói: "Có biến thái đêm hôm khuya khoắt vào nhà cướp sắc, em muốn báo cảnh sát."
"Chị không phải tới cướp sắc."
"Vậy cướp tiền phải không? Tôi không có tiền, thân thể của tôi tương đối đáng giá, chị vẫn nên cướp sắc đi sẽ tương đối có lời hơn. LaLisa tên đểu cáng nhà chị! Chị đã đi đâu? Nếu đi thì đi xa chút, còn trở về làm gì? LaLisa chị là tên khốn nạn, chị là tên khốn nạn!"
Lisa cười ôm Chaeyoung vào trong lòng, tùy nàng đấm đánh, chờ nàng mắng xong không còn sức lực mới cúi đầu hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của nàng.
"Chị là tới cầu hôn."
Trước khi tới đây, cô đi một chuyến đến nghĩa trang ở thành nam, ở trước bia mộ của Park Chae Seong, dập đầu lạy ba cái.
Lisa nửa đời càn quấy, chưa bao giờ quỳ trước bất luận kẻ nào.
Bừng tỉnh như mộng, đầu ngón tay hơi lạnh, Chaeyoung cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng nhìn thấy ngón áp út đeo một chiếc nhẫn.
Kiểu dáng rất đơn giản, nạm một viên kim cương.
"Vốn dĩ cho rằng em ngủ rồi." Lisa nắm tay của Chaeyoung, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn, đáy mắt có ý cười: "Tỉnh cũng giống nhau thôi, tỉnh thì cũng phải ngoan ngoãn để chị đeo vào."
Nửa đời trước của cô dơ bẩn đen tối, trong lòng cô có duy nhất một góc sạch sẽ nhất, lại dành cho Chaeyoung, cho rằng đã đủ rồi, sống một ngày tính một ngày.
Nhưng con người có lòng tham quá lớn.
"Chị không đi theo pháp luật, chỉ đi theo lý tưởng của chính mình."
"Chaeyoung, em đeo nhẫn của chị, thì chính là vợ của chị."
"Nếu chị chết em mới được tái giá, gả cho kẻ có tiền, nếu chị có thể sống sót trở về gặp em, em phải vì chị mà mặc áo cưới, đi lãnh chứng xong lại đi đến trước mộ của ba em dập đầu, em lạy ba cái, chị lạy chín mươi bảy cái."
****
Tin tức truyền tới cùng một ngày, vừa đúng lúc Lễ Tình Nhân, Tô Hạ cùng Lục Xuyên đều ở đó.
Ánh đèn TV sáng lóa mắt Chaeyoung.
Trên màn hình TV, sáng sớm phóng viên đưa tin tức thông báo: "Hôm nay rạng sáng bốn giờ hai mươi bảy phút, dưới sự dẫn dắt của thượng tướng Cố Chính, hơn trăm cảnh sát nhập cảnh khu vực Hồng Kông đem lão trùm buôn thuốc phiện Vạn Nguyên Niên bắt giữ về quy án, thật là một tin tức tốt khiến mọi người thoải mái."
Tin tức bị đưa đỉnh hot search, vạn người đều mong muốn tử hình tên tội phạm, Tô Hạ bình luận xong, đem điện thoại ném qua một bên, khoái ý tiêu sái cười mắng Vạn Nguyên Niên chết cũng đáng.
Chaeyoung cũng cười, cười cười, tầm mắt mơ hồ có nước mắt.
LaLisa người này thật là xấu xa.
Chạng vạng, Yên Hình tìm tới cửa.
Có lẽ mấy ngày nay anh ấy cũng chưa được nghỉ ngơi, đáy mắt hiện lên sự mệt mỏi rất rõ ràng.
"LaLisa tới cục cảnh sát tự thú, không phải vì Vạn Nguyên Niên, anh nghĩ, là vì em."
Thư phòng bí mật trong biệt thự của LaLisa, bọn họ mất thời gian một ngày mới mở được cửa phòng ra.
Thứ giấu trong két sắt cũng không phải là tình báo quan trọng hoặc là cơ mật không thể cho ai biết như bọn họ nghĩ, mà là... ảnh chụp cùng với hồ sơ của Chaeyoung, từ thời học sinh mười mấy tuổi, đến khi nàng một đường lăn lê bò lết tiến vào giới giải trí.
"Tiểu Chaeng, có lẽ anh đã hiểu được em vì cái gì mà yêu cô ấy rồi."
Mọi người đều sợ hãi LaLisa, trước thì đáng sợ nhưng sau lưng là khinh bỉ cùng khinh thường, người như vậy, không xứng được người khác yêu.
Chaeyoung nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, qua thời gian rất lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "... Bao lâu?"
"Trên tay LaLisa không có mạng người, Cố Trạch đã tỉnh lại, nhà họ Cố cũng tỏ vẻ không can thiệp, rất nhiều chuyện trước đây cũng tra không ra, hơn nữa là chủ động tự thú, Lục Xuyên mời tới một luật sư giỏi nhất trong nước, nhiều nhất là mười năm, có điều án tử vừa mới bắt đầu xét xử, biến số rất lớn, ba năm, 5 năm cũng có khả năng."
Chaeyoung gật gật đầu.
Còn tốt, vẫn còn tốt.
Qua mười phút, lại có người ở bên ngoài gõ cửa, Lục Xuyên không thích trong nhà có người ngoài, nhưng Tô Hạ lại thích náo nhiệt, Yên Hình còn bị cô ấy giữ lại ăn cơm chiều.
Là nhân viên chuyển phát nhanh, đưa tới một chậu hoa.
Đúng vậy, là một cái chậu.
"Xin hỏi, có phải là cô Park Chaeyoung không?"
"Tôi không phải là Park Chaeyoung." Tô Hạ quay đầu lại kêu Chaeyoung: "Chaeyoung, tìm cô."
"Cô Park, Lễ Tình Nhân vui vẻ, đây là hoa của cô, phiền cô ký nhận một chút."
Chậu hoa hồng này, có cái tên rất mỹ lệ: Juliet.
Phương Phương ở dưới lầu chờ, Chaeyoung tự mình ôm chậu hoa hồng kia, Yên Hình giúp nàng cầm hành lý.
Tô Hạ đưa bọn họ ra cửa, cố ý lớn tiếng thở dài "Nhìn xem LaLisa người ta rất lãng mạn, chậu hoa kia mất mấy ngàn vạn đó, aish, có người ngay cả hôm nay là Lễ Tình Nhân cũng không biết."
Cửa vừa đóng lại, đã bị Lục Xuyên lạnh mặt ném lên giường.
****
Tháng tư, phiên tòa thứ hai kết thúc, Lisa bị phạt năm năm tù giam.
Ở bên ngoài tòa án, Chaeyoung ngồi ở trong xe một ngày, sau khi biết kết quả mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may, còn tốt.
Tháng năm, bộ phim《 Trường Tương Tư 》được chiếu ở rạp chiếu phim trong nước, chiếu phim được nửa tháng đã thành bộ phim điện ảnh có tiền phòng bán vé đứng thứ ba trong nước, cuối cùng cũng không ai có thể nói Chaeyoung là con gà rừng chỉ dựa vào scandal mà nổi tiếng.
Cuối năm, Chaeyoung được đề danh trao giải thương trong lễ trao giải cho người mới, nàng nghỉ ngơi suốt một năm, các fan đều đang nhón chân mong chờ.
Lại thêm một mùa đông, Lục Xuyên cự tuyệt lời mời đến tiệc tối trao giải.
Lục Xuyên ở trong phòng bếp làm cơm chiều, Tô Hạ ở một bên xem phát sóng trực tiếp một bên trêu chọc đứa nhỏ, chỉ vào Chaeyoung đang lên sân khấu nhận thưởng trên TV cảm thán "Bánh bao nhỏ à, nhìn mẹ của con rất xinh đẹp nha."
Có chỗ nào giống như đã sinh con chứ.
"Anh Lục, trong ngục giam có TV không?"
"Em vào xem sẽ biết."
"..."
Phát sóng trực tiếp hiện trường, người chủ trì giữ Chaeyoung lại để phỏng vấn, thay mặt các fan hỏi nàng vẫn luôn mang nhẫn sao, gần đây có vài hoạt động nàng đều mang theo.
Còn có, đeo ở ngón áp út, rất khả nghi, cực kì khả nghi!
Chaeyoung nói, là nhẫn cưới.
Người chủ trì liền sửng sốt tại chỗ, cô ấy cho rằng cho dù không phải Chaeyoung cũng sẽ nói là tài trợ cho một nhãn hiệu, nữ minh tinh có mấy trăm loại lý do để cự tuyệt bát quái, nhưng kết quả vậy mà tuôn ra một trái dưa bở thật lớn.
"Nhẫn... Nhẫn cưới?!"
Màn ảnh gần sát, Chaeyoung vô cùng nổi bật, anti đập phá như copy paste nhưng Chaeyoung vẫn thoải mái hào phóng thừa nhận như cũ.
"Đây là nhẫn cưới, tôi đã kết hôn."
Ngục giam ở phía nam.
Phạm nhân đều ngồi ở trong đại sảnh xem TV, Yên Hình nhìn chỗ của LaLisa, nhớ tới vài phút trước khi Chaeyoung ở trước màn ảnh nói chính mình đã kết hôn, đáy lòng có một cổ cảm xúc nói không rõ.
Yên Hình đi ra ngoài từ cửa hông, ở bên ngoài hút thuốc.
Trong một góc, Lisa dựa vào lưng ghế, chân trái đặt lên trên ghế của người phía trước, sờ sờ dải lụa đỏ giấu dưới cổ tay áo của tù nhân, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro