Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 8: Trung thu



Buổi sáng ở Bích Lạc Cung, yên tĩnh mà thoải mái, Phác Thái Anh chơi cờ với Vân Nhiễm ở hoa viên. Phác Thái Anh cởi bỏ cung trang, mặc y phục trắng thường ngày, tóc đen mềm mại tùy ý búi lên, nhìn tao nhã mà tự nhiên, vung tay nhấc chân bẩm sinh đã mang vẻ lãnh đạm.

Lúc Phác Thái Anh cầm quân đen lên định đặt vào bàn cờ, một tiếng vang rất lớn truyền đến, cắt ngang sự yên tĩnh buổi sáng của Bích Lạc Cung, Phác Thái Anh hiển nhiên cũng bị dọa một phen, tay đang muốn hạ cờ cũng hơi run rẩy.

"Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi?"

Phác Thái Anh nhàn nhạt nói, khóe miệng buông nụ cười khổ, sau đó đặt quân cờ xuống bàn cờ.

"Lần thứ bốn mươi sáu."

Vân Nhiễm cũng lắc đầu thở dài, suy tư bước kế tiếp phải đi thế nào, nhưng nhìn xem, quân trắng của mình đã bị ép đến đường cùng, nàng lại thở dài một hơi, nói: "Ta thua."

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng gào thét như muốn sụp đổ của Vân Thiển.

"Lạp Lệ Sa ta giết ngươi —— đây là lò luyện đan ta vừa mới mua về! !"

Lúc này giọng Lạp Lệ Sa cũng truyền tới.

"Khụ khụ. . . Ta. . . Ta không cố ý, làm sao ta biết cho thêm mấy lạng thuốc sẽ như vậy! Khụ khụ!"

Phác Thái Anh và Vân Nhiễm giương mắt nhìn khói đen bốc lên từ xa, không tự chủ cùng thở dài một hơi.

"Ngươi nói nàng thiên tư thông minh, sao lại không học nổi y thuật này vậy."

Phác Thái Anh lắc đầu cười khổ, đứng lên, muốn đi về phía khói đen bốc lên, Vân Nhiễm đương nhiên cũng đứng dậy đi theo.

"Ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm."

Vân Nhiễm cũng không nhịn được cười khổ, từ sau khi vết thương của Lạp Lệ Sa hồi phục, học một ít võ công của Bích Lạc Cung, dường như chỉ cần dạy một lần, học hai lần đã hiểu, nhưng y thuật đáng tự hào nhất của Vân Thiển nàng làm sao cũng không học được. Một tháng qua cũng không biết đã làm nổ bao nhiêu lò luyện đan của Vân Thiển.

Lúc Phác Thái Anh đến, đan phòng của Vân Thiển bốc lên khói đen, Lạp Lệ Sa và Vân Thiển đang so đấu khinh công, một đuổi một trốn, trong tay Vân Thiển còn cầm một cây gậy, xem ra nếu Lạp Lệ Sa chạy chậm một bước, nàng chắc chắn sẽ ăn đòn không ít.

"Sư muội, được rồi."

Vân Nhiễm đã mở miệng, trong lòng Vân Thiển không cam tình nguyện ngừng lại, ném gây trên tay, nói: "Sư tỷ! Nàng lại làm nổ lò luyện đan của ta!"

Bởi vì Lạp Lệ Sa, mấy ngày nay Vân Thiển tức giận không ít, dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh thường ngày vừa gặp phải Lạp Lệ Sa liền phát điên.

"Ây. . . Ta mua cho ngươi cái khác!"

Vân Nhiễm cũng không nhịn được ôm trán, gương mặt tuyệt sắc của Lạp Lệ Sa hơi dính đen, vẫy vẫy tay tỏ vẻ vô tội, còn có vẻ hơi buồn cười.

"Ghi nợ cho ta đi. . ."

Phác Thái Anh thở dài, quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa, không nhịn được mỉm cười.

Lúc trước Lạp Lệ Sa nói mình từng giết rất nhiều người, muốn học y thuật đi cứu người chuộc tội, nhưng đã học một tháng, không chỉ không học được, lại còn làm cho Vân Thiển phát điên.

"Lệ Sa, nàng để y thuật sang một bên đi, ta học là được."

Phác Thái Anh có nghiên cứu một chút về y thuật, nàng cũng muốn học, còn Lạp Lệ Sa. . . nàng cứ tập võ là được.

"Được rồi. . ."

Lạp Lệ Sa cũng nghĩ không thông, sao mình lại không cách nào học được y thuật này, nàng vẫn có hứng thú với võ công hơn.

Sau đó, Phác Thái Anh dùng nửa năm học y thuật đơn giản, không đến mức cực kì tinh thông, nhưng cũng coi như là người tài giỏi trong những y giả, còn khoảng thời gian này Lạp Lệ Sa học một chút võ công của Bích Lạc Cung, rèn luyện lại sự linh hoạt của tay chân.

Trước đây tay trái hay tay phải của nàng đều vô cùng linh hoạt, bây giờ mức độ linh hoạt của tay trái không còn như trước nữa, nhưng đã đủ để bảo vệ cho Phác Thái Anh đi lại khắp từ Nam đến Bắc.

Trong thời gian các nàng rời khỏi Bích Lạc Cung, sẽ đi khắp nơi hành nghề y, bởi vì dung mạo của hai người, cũng đã từng gặp phải đám vô lại thèm thuồng, cũng may Lạp Lệ Sa võ công cao cường, không ai có thể chạm được vào một sợi tóc của Phác Thái Anh.

Sau khi Nam Sở Quốc hạ lệnh đồng tính có thể kết hôn, hai người hành tẩu giang hồ cũng không e dè nữa, sau đó thế nhân còn cho các nàng một danh xưng là Tiêu Dao Hiệp Lữ, đều nói Tiêu Dao Hiệp Lữ một người y thuật cao minh, một người võ công cao cường, đều dung mạo tuyệt thế, người người ao ước.

Phác Thái Anh rất giàu, Lạp Lệ Sa vẫn luôn biết, nhưng nàng không nghĩ tới những năm gần đây Phác Thái Anh tích góp tiền, ở mỗi thành thị của Nam Sở Quốc đều mua một căn nhà nhỏ, mỗi một thành thị các nàng đến, chưa bao giờ phải ở trọ, đều ở trong nhà của Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh từ phía sau, tay chậm rãi đi xuống từ bụng dưới của nàng. . .

"Đủ rồi. . . Mệt mỏi. . ."

Phác Thái Anh hờn dỗi một tiếng, bắt được cái tay đang muốn tác quái của Lạp Lệ Sa, đây đã là lần thứ mấy, người này thực sự không biết tiết chế.

Lạp Lệ Sa hôn lên vai trần, lên cổ của Phác Thái Anh, rút lấy không khí, hấp thu hương vị trên người Phác Thái Anh.

"Phác Thái Anh. . . Nàng thơm quá. . ."

Lạp Lệ Sa không tác quái nữa, nàng gắt gao ôm eo Phác Thái Anh, vùi đầu ở trên cổ Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh hơi đỏ mặt, cũng không đáp lời, lúc đang định ôm nhau tiến vào mộng đẹp, Lạp Lệ Sa lại yếu ớt mở miệng.

"Phác Thái Anh. . . Ta nhớ người của Tuyệt Âm Các. . ."

Sau khi các nàng thành thân, đã hai năm không gặp người của Tuyệt Âm Các, Phác Thái Anh vừa nghe vậy, chậm rãi mở mắt ra.

"Trung thu sắp đến rồi."

Phác Thái Anh sâu kín nói một câu, Trung thu thực sự là thời điểm thích hợp để đoàn viên. . .

"Ý. . . ý nàng là. . . ?"

Lạp Lệ Sa đẩy thân thể lên, trong đôi mắt vừa ôn nhu như nước lại vừa kiều mị mang theo vẻ chờ mong.

"Có thể để người của Bích Lạc Cung giúp phát thư mời, để các nàng đến Bích Lạc Cung tụ tập, nhưng bọn họ có đến hay không, ta không kiểm soát được."

Phác Thái Anh chậm rãi nói, ngước lên nhìn đôi mắt tựa như mặt nước của Lạp Lệ Sa, trong lòng hơi động, lại có chút miệng khô lưỡi đắng.

"Ít nhất có cơ hội gặp được các nàng một lần."

Lạp Lệ Sa nghiêng người hôn một cái lên môi Phác Thái Anh, một nụ hôn thoáng, mang theo hết thảy cảm tạ.

Cổ họng Phác Thái Anh hơi động, đôi mắt nhiễm sắc dục nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

"Có phải nàng nên cảm ơn ta không?"

Tay Phác Thái Anh dần dần trượt xuống dưới thân Lạp Lệ Sa, lại bị Lạp Lệ Sa bắt được.

"Ừm, ta cảm ơn nàng. . . Vì vậy, nàng hưởng thụ là được rồi."

Nói xong, Lạp Lệ Sa hôn lên môi Phác Thái Anh, môi lưỡi cùng khiêu khích tất cả hỏa diễm trong cơ thể Phác Thái Anh.

"Lạp. . . Lệ Sa. . . Nàng. . . A. . . Đê tiện!"

Phác Thái Anh hận a! Từ khi vết thương của Lạp Lệ Sa hồi phục, thể lực của nàng không sánh bằng Lạp Lệ Sa, khí lực cũng không sánh bằng Lạp Lệ Sa, bây giờ cũng chỉ có thể gục ngã như vậy!

Ngày hội Trung thu, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa trở về Bích Lạc Cung, cùng mọi người trong Bích Lạc Cung chuẩn bị yến hội Trung thu, đêm đó chờ khách đến.

Tiếng gõ cửa truyền đến, Hoa Nguyệt Lang đi ra mở cửa, những vị khách đầu tiên là Cung Khúc Úc và Cung Diệc Hàn.

"Đã lâu không gặp!"

Cung Khúc Úc vừa thấy Hoa Nguyệt Lang đã muốn cho nàng một cái ôm thật chặt, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Vân Thiển từ xa, cùng sự lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, nàng lập tức kiềm chế sự kích động của mình lại.

Lạp Lệ Sa bật cười thành tiếng, nàng cũng nghĩ Cung Khúc Úc nhất định là người đến đầu tiên, người này nơi nào có lời thì sẽ đi, huống chi có người mời ăn mời ở, nàng hận không thể vừa nhận được tin đã xông tới ngay.

"Nhị tỷ Nhị tỷ! Đồng tâm kết này cho ngươi và Phác Thái Anh, là lễ vật thành thân của ngươi."

Cung Khúc Úc nói xong liền ngồi xuống uống một hớp rượu, Cung Diệc Hàn bên cạnh hiển nhiên nhíu mày lại, nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Nhị tỷ, là ta chọn."

Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu tỏ ý hiểu rõ, Cung Khúc Úc này làm sao có tâm tư như vậy được, sợ là đã sớm quên sạch lễ vật thành thân của mình.

Sau đó người đến liên tục, Cung Lạc Tư Thương Chỉ Âm đã đến, Cung Tuyết Tình và Trưng Khê Nhiên đã đến, Lãnh Mặc Ngôn cũng dẫn theo Lãnh Tiểu Ngũ đến.

Thoáng chốc, người trong Cung kỳ của Tuyệt Âm Các đều đã đến, Hoa Nguyệt Lang cụng rượu với Cung Khúc Úc, những người khác đều đang nói về tình hình gần đây của mình.

Lúc này cửa bị gõ nhẹ, Phác Thái Anh thấy mọi người đang đàm luận rất vui vẻ, liền chủ động đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, rơi vào mắt lại là khuôn mặt quen thuộc. . .

"Thái hoàng. . . Thái hậu?"

Ca Thư Sính hơi lúng túng, nàng biết mình sẽ gặp Phác Thái Anh, nhưng gặp mặt rồi, vẫn còn có chút không biết làm sao.

Phác Thái Anh cũng giật mình, nhìn Ca Thư Sính và Vũ Nhất nắm chặt tay nhau, thế nhân đều nói Thái hậu Nam Sở Quốc hoăng thệ, nhưng Phác Thái Anh không tin, dù sao lúc trước nàng đã phát hiện ra Ca Thư Sính có chút kì quái.

"Vào đi!"

Phác Thái Anh chỉ khẽ cười, tránh ra rồi nói tiếp: "Đừng gọi ta là Thái hoàng Thái hậu, gọi ta Thái Anh là được."

Vũ Nhất nắm tay Ca Thư Sính đi vào, dịp Trung thu, người và trăng cuối cùng cũng đều trọn vẹn.

"Nhị tỷ Nhị tỷ, ta cho ngươi biết, ngày đó ta và Diệc Hàn đi chùa miếu, đám nam nhân nhìn ta nhiều một chút, kết quả Diệc Hàn đánh người ta, nàng còn không thừa nhận nàng ghen!"

Cung Khúc Úc cười nói, chỉ thấy Cung Diệc Hàn hơi đỏ mặt, nhíu chặt lông mày, quay đầu nói với Cung Khúc Úc: "Cút!"

Cung Khúc Úc vẫy vẫy tay, biểu thị bất đắc dĩ.

Lúc này Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, cười khổ mấy lần, chuyện Cung Diệc Hàn làm, nàng cũng đã làm, khi đó tên lưu manh kia có ý đồ quấy rối Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa bẻ gãy tay hắn, bởi vì chuyện này, Phác Thái Anh còn phải đích thân đi trị liệu, bị Phác Thái Anh oán giận rất lâu.

"Ta và Chỉ Âm nhận nuôi một đứa bé, không theo tới, lúc nào cũng thích ở trong phòng nghiên cứu võ công."

Cung Lạc Tư nói vậy, Lạp Lệ Sa cũng không thấy lạ, Cung Lạc Tư là người ôn nhu, thích trẻ con, từ lúc trước đã bắt đầu muốn có một đứa bé.

"Tên là gì?"

Lạp Lệ Sa hỏi.

"Cung Nguyệt Tử."

Lạp Lệ Sa cười khẽ, nói: "Có lẽ sau này cũng là kì tài võ học đây."

"Đừng nói nữa, tam tỷ bây giờ đã là đại gia giàu có, lại còn thông đồng làm bậy, hợp tác làm ăn với tên Phong Hồng Phi kia!"

Từ nhỏ Cung Khúc Úc đã bị Cung Tuyết Tình chèn ép không ít, bây giờ nàng lại không nhịn được càng thêm oán giận cái đồ Cung Tuyết Tình yêu tiền như mạng này.

"Nói bao nhiêu lần rồi, đó không gọi là thông đồng làm bậy, mà là đôi bên cùng có lợi."

Cung Tuyết Tình phản bác, bị Cung Khúc Úc hừ lạnh một tiếng.

Lãnh Mặc Ngôn cũng không nhịn được nói một câu, hắn là ca ca của Lãnh Tiểu Ngũ, đối tốt với Lãnh Tiểu Ngũ vô cùng, tiếp xúc suốt những năm nay, phát hiện tính cách của người này cũng không xấu, hơn nữa coi Lãnh Tiểu Ngũ như mạng.

"Ca ca. . . Tốt."

Lãnh Tiểu Ngũ cũng nói một câu, nhớ tới Phong Hồng Phi, tâm tình Lãnh Tiểu Ngũ liền cảm thấy không tệ.

Nhìn dáng vẻ Lạp Lệ Sa chậm rãi nói chuyện, tâm tình vô cùng vui vẻ, Phác Thái Anh không nhịn được đưa tay nắm chặt tay Lạp Lệ Sa, nhìn nhau nở nụ cười.

Lạp Lệ Sa, ta nguyện ý cưng chiều nàng cả đời, nàng nguyện ý để ta cưng chiều cả đời không?

Phác Thái Anh, ta nguyện ý.

TOÀN VĂN KẾT THÚC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro