Chương 63: Nên biết đủ
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Hôm nay Vũ Đế tới Phượng Loan Cung thưởng thức trà cùng Phác Thái Anh, tiện thể nói một chút đại sự trong triều gần đây.
"Hoàng tổ mẫu, người nói người bí mật triệu Trấn Quốc Tướng quân cùng Tề Sương tỷ tỷ về sao?"
Tuy Tề Sương rất ít khi ở kinh, nhưng mỗi lần trở về đều sẽ mang một ít đồ ăn ngon đồ chơi vui cho Vũ Đế, vì vậy Vũ Đế vẫn gọi nàng là Tề Sương tỷ tỷ, đến bây giờ cũng không sửa được.
"Ừm, để phòng bị cho tốt."
Phác Thái Anh nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi đặt trà lên trên khay, thần thái ưu nhã hờ hững, như hết thảy đều nằm ở trong lòng bàn tay nàng.
"Tôn nhi hiểu rồi."
Vũ Đế gật gật đầu, Phác Thái Anh nói cho hắn tất cả những chuyện liên quan gần đây, tất nhiên hắn biết Trấn Quốc Tướng quân ở kinh thành sẽ an toàn hơn.
"Hôm nay đã về đến nơi rồi!"
Phác Thái Anh vừa mới nói xong, Vân Nhiễm liền từ ngoài cửa đi vào, cúi người, nói: "Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu, Trấn Quốc Tướng quân cùng Tề Tướng quân đã an toàn đến Kim Lạc Thành."
"Được, để bọn họ vào cung gặp vua."
Phác Thái Anh phân phó, Vân Nhiễm đáp một tiếng liền lui xuống.
"Hoàng tổ mẫu, lúc trước nghe nói Lạp Thái phi bị bệnh, trẫm quá bận rộn triều chính, chưa đến xem, không biết bây giờ bệnh tình của Lạp Thái phi thế nào rồi?"
Vũ Đế nhớ tới nữ nhân xinh đẹp khiến người ta kinh diễm kia, điểm tâm nàng đưa tới ăn rất ngon, cảm tình với Phác Thái Anh cũng không tệ.
"Ừm, nàng không sao."
Phác Thái Anh nắm chặt tay vịn ghế, miễn cưỡng nở nụ cười để Vũ Đế an tâm, mà Vũ Đế gật gật đầu, cũng không hoài nghi gì.
"Đi thôi, tới Càn Hòa Điện."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Ninh Nhi nhờ Công bộ chế tác một xe lăn làm bằng gỗ, để nàng có thể đẩy Lạp Lệ Sa ra ngoài đi lại một chút, hôm nay xe lăn đã làm xong, Ninh Nhi giải thích với Lạp Lệ Sa mình đã xin nhờ Công bộ thế nào, giằng co rất lâu mới xin nhờ được, nhưng Lạp Lệ Sa nhìn cái xe lăn kia, vẻ mặt không hứng thú lắm.
"Chủ nhân, có phải. . . có phải ngươi sợ ra ngoài, người khác nhìn thấy sẽ nói lời đàm tiếu?"
Ninh Nhi thấp giọng nói, còn chưa chờ Lạp Lệ Sa mở miệng, Ninh Nhi lại mở miệng nói: "Là nô tì thiếu suy nghĩ."
Lạp Lệ Sa là người kiêu ngạo như vậy, lại để nàng ngồi xe lăn đi lại bên ngoài, sợ là có chút khó xử.
"Không sao, bản cung chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác, đỡ bản cung đi!"
Lạp Lệ Sa nở một nụ cười thoải mái, Ninh Nhi nhất thời mở cờ trong bụng, cẩn thận đỡ Lạp Lệ Sa đến xe lăn, đợi Lạp Lệ Sa ngồi xong, nàng liền đẩy Lạp Lệ Sa ra ngoài Thừa Thiên Cung.
Ánh mặt trời hoàng hôn dường như có chút chói mắt, Lạp Lệ Sa dùng tay đỡ trán, nàng cũng đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời như vậy, chiếu lên người giống như sưởi ấm toàn thân.
"Hoàng hôn hôm nay đẹp quá chủ nhân!"
Ninh Nhi đẩy Lạp Lệ Sa đi lại trong sân Thừa Thiên Cung một lượt, nhìn hoa các nàng gieo xuống, nhìn toà giả sơn nước chảy không ngừng, nhìn nhà bếp nhỏ, sau đó Ninh Nhi mới đẩy Lạp Lệ Sa ra ngoài Thừa Thiên Cung.
"Chủ nhân, lạnh sao? Có cần Ninh Nhi lấy thảm lông cho người không?"
Vừa ra ngoài Thừa Thiên Cung một lúc, Ninh Nhi liền nhớ tới hàn tật của Lạp Lệ Sa chỉ mới đỡ không lâu, chu đáo hỏi một câu.
"Ừm, đi lấy đi."
Ninh Nhi đi rồi, một cung nữ khác liền ngồi xổm ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Lạp Lệ Sa.
"Chủ nhân, lúc người không ở đây, không biết Ninh Nhi tỷ tỷ đã lo lắng bao nhiêu, người trở về là tốt rồi."
Cung nữ kia vui mừng nói, Lạp Lệ Sa mỉm cười ôn nhu với nàng, cùng nàng đối đáp hai câu.
Lúc này, Lạp Lệ Sa giương mắt, lại nhìn thấy cuối hành lang, chỗ Tông Môn có một người, không, hai người.
Nhất thời, nàng muốn chạy trốn, bởi vì một người là Phác Thái Anh, mà một người khác lại là Tề Anh Đạo đối với nàng ấy tình thâm nghĩa trọng.
Lạp Lệ Sa nhìn Tề Anh Đạo lôi kéo tay Phác Thái Anh, không biết nói gì đó, còn nghiêng người ôm Phác Thái Anh vào trong ngực.
Trong thoáng chốc Lạp Lệ Sa nhắm hai mắt lại, ánh mặt trời. . . có phải là quá chói mắt không, sao đôi mắt lại đau đến chua xót, còn muốn rơi lệ đây? . . .
"Hồi cung đi, bản cung mệt mỏi."
Cung nữ nghe xong, nhìn thấy vẻ mặt Lạp Lệ Sa dường như có chút thống khổ, lập tức đáp một tiếng, đẩy Lạp Lệ Sa trở lại Thừa Thiên Cung.
"Chủ nhân, sao người lại trở về, nô tì vừa lấy được thảm lông."
Ninh Nhi nâng thảm lông trong tay, chỉ thấy Lạp Lệ Sa khoát tay áo một cái, nói: "Mới vừa phục hồi, không thích hợp ở ngoài quá lâu."
Ninh Nhi vừa nghe như vậy, cũng cảm thấy có đạo lý, là nàng quá sốt ruột rồi, nàng đem thảm lông đặt ở trên đùi Lạp Lệ Sa, sau đó đẩy Lạp Lệ Sa trở lại bên trong tẩm cung.
"Ninh Nhi, hỏi ngươi một chuyện."
Lạp Lệ Sa nhàn nhạt mở miệng, mà Ninh Nhi bên cạnh vừa nghe thấy, lập tức ngồi xổm xuống, cười nhìn Lạp Lệ Sa, hiếm khi thấy Lạp Lệ Sa có hứng thú như thế, nàng tất nhiên sẽ phụng bồi.
"Nếu ngươi không thể tiếp tục chăm sóc người ngươi yêu, mà bên cạnh nàng lại có một người rất yêu nàng, ngươi sẽ làm thế nào?"
Lạp Lệ Sa vẫn mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp có vẻ u ám sâu không thấy đáy, hết thảy thuộc về nàng chẳng khác nào tàn lửa hồng, từng chút một bị đêm tối nuốt chửng.
"Chuyện này. . . Là nô tì, đã không thể chăm sóc hắn, nếu có người nguyện ý chăm sóc hắn, ở cạnh hắn, nô tì cũng nên biết đủ, nhìn hắn vui vẻ, cũng là một loại vui vẻ không phải sao?"
Ninh Nhi suy nghĩ một lát rồi mở miệng, đôi mắt linh động kia khẽ xoay chuyển, thỉnh thoảng nhíu lông mày, giờ Lạp Lệ Sa mới phát hiện lúc Ninh Nhi nghiêm túc, hóa ra lại đáng yêu như vậy.
"Ừm. . . Bản cung đói bụng, ngươi đi lấy chút đồ ăn cho bản cung đi!"
Ninh Nhi nghe xong, đáp một tiếng, lập tức đi ra ngoài, mà không có Ninh Nhi ở trong tẩm cung, Lạp Lệ Sa cảm thấy cô độc vô cùng. . . Thứ cô độc kia cảm giác giống như sóng biển bỗng nhiên tạt vào mặt, muốn tránh cũng không thể tránh.
"Ta. . . cũng nên biết đủ. . ."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Tông Môn.
Phác Thái Anh đẩy Tề Anh Đạo ra, ánh mắt âm lãnh nhìn hắn.
"Nếu ngươi tiếp tục làm càn, ai gia không ngại giết ngươi."
Phác Thái Anh không thích mùi vị trên người Tề Anh Đạo, tuy sạch sẽ, nhưng không có hương vị trêu chọc người kia, không có cảm giác mềm mại và ấm áp kia.
"Thật sự không thể sao?"
Ánh mắt Tề Anh Đạo tổn thương nhìn tới, Phác Thái Anh hạ thấp mắt, nói: "Vĩnh viễn không thể."
Nói xong, Phác Thái Anh vừa xoay người muốn đi, Vân Nhiễm lại chạy tới.
"Thái hoàng Thái hậu, bắt được người kia rồi."
Phác Thái Anh nghe xong, lập tức nở nụ cười.
"Ở đâu?"
Phác Thái Anh hỏi, còn Vân Nhiễm đáp: "Bên ngoài Trường Thanh Cung."
Mấy ngày gần đây, luôn có một cung nữ đi theo Ca Thư Sính nhưng lại không tới gần, vẻ mặt quái lạ, Vân Nhiễm trong lúc vô tình phát hiện liền bẩm báo cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh sai người đi bắt kẻ kia, nhiều lần đều để nàng ta chạy trốn, lần này chính là không trốn được.
"Dẫn nàng về Phượng Loan Cung."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Một cung nữ bị trói hai tay ở phía sau, quỳ gối trước mặt Phác Thái Anh, mặt nàng không biểu tình nhìn Phác Thái Anh, sau đó nở nụ cười nhạt nhẽo, không sợ hãi chút nào.
Phác Thái Anh đã biết, nàng cũng không phải người bình thường, hơn nữa thân pháp kia do Vân Nhiễm báo lại, là người của Tuyệt Âm Các.
"Kéo mặt nạ da người của nàng xuống."
Vân Nhiễm ra lệnh một tiếng, mặt nạ da người Vũ Nhất đeo ở trên mặt liền bị kéo xuống, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, khuôn mặt thanh tú, vừa tựa như Minh Châu mỹ ngọc tinh khiết không tì vết, lại giống như đóa hoa yêu kiều trong gió, thần thái nhu nhược, nhưng đôi mắt ngời sáng lại lộ ra lạnh lẽo.
"Vũ phi?"
Phác Thái Anh nhíu mày xem xét, nhận ra Vũ Nhất, tuy rằng khuôn mặt kia có chút không giống Vũ phi, nhưng ánh mắt sắc bén của nàng vẫn nhìn ra được.
"Quỷ phù các ngươi cũng đã lấy đi, trở về hẳn là còn có chuyện gì chưa làm xong?"
Phác Thái Anh nói như gió thoảng mây bay, Vũ Nhất cũng không phủ nhận, nhưng xem ra Phác Thái Anh lúc này lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, bình tĩnh, ung dung đến đáng sợ.
"Ta trở về, chỉ để nhìn một người."
Vũ Nhất nói xong, Phác Thái Anh nở nụ cười, nói: "Lo lắng cho tỷ muội của ngươi sao?"
Vũ Nhất biết Phác Thái Anh nói đến Lạp Lệ Sa, Vũ Nhất chỉ cười cười, cũng không trả lời.
"Lần này nàng trở về hẳn là lại muốn leo lên giường ai đây?"
Lời trong miệng Phác Thái Anh nói ra, khiến Vũ Nhất cảm thấy không thể tin đuợc.
"Leo lên giường? Nàng?"
Vũ Nhất giống như nghe được chuyện cười, lại bật cười khanh khách, còn vẻ mặt ung dung của Phác Thái Anh trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
"Nói, các ngươi còn có mục đích gì?"
Giọng Phác Thái Anh vô cùng lạnh, nàng không ưa Vũ Nhất cười nhạo, giống như đang cười lên sai lầm gì đó của mình.
"Xin lỗi, để cho ta cười chút đã."
Vũ Nhất cười đến nghiêng trước ngửa sau, tính khí Phác Thái Anh nhẫn nại, chờ nàng cười xong, Vũ Nhất mới mở miệng nói chuyện: "Ta lại không nhớ nữ nhân kia có sở thích leo giường."
Ở trong Tuyệt Âm Các, ai mà không biết Lạp Lệ Sa làm nhiệm vụ gian khổ nhất, nhưng cũng là người sẽ bảo vệ bản thân mình nhất, đừng nói leo lên giường, những người kia sợ là muốn hôn nàng một cái cũng không thể.
Phác Thái Anh nghe xong, trong lòng giống như bị thứ gì đó đánh trúng, bắt đầu chậm rãi vỡ vụn.
"Ngươi có ý gì?"
Phác Thái Anh lạnh lùng hỏi, mà Vũ Nhất ngược lại có chút nghi hoặc, mình nói còn chưa đủ rõ sao?
"Ta nói, nữ nhân Lạp Lệ Sa kia, xưa nay không vì nhiệm vụ mà giao thân cho người khác, nàng là Ma Hồ, căn bản không ai có thể khiến nàng dâng thân thể ra để hoàn thành nhiệm vụ."
Thân thể Vũ Nhất cử động, sau đó đứng lên, rồi nói tiếp: "Còn có, ta và người của Cung kỳ chẳng có tình cảm tỷ muội gì đáng nói, đã bị ngươi bắt được, muốn chém muốn giết, tất nhiên thế nào cũng được."
Phác Thái Anh gần như không nghe thấy sau đó nàng nói cái gì, nàng chỉ nghe trọng điểm, Lạp Lệ Sa xưa nay sẽ không vì nhiệm vụ mà giao thân cho người khác.
Vũ Nhất nhìn vẻ mặt kì quái kia của Phác Thái Anh, khi thì nhíu mày, khi thì cắn môi, dường như đang ẩn nhẫn gì đó.
"Chẳng lẽ. . . ?"
Vũ Nhất lớn mật suy đoán, tuy nàng không nhìn thấy Lạp Lệ Sa ở trong đại điện thừa nhận bản thân yêu Phác Thái Anh thế nào, nhưng chỉ nghe thôi, nàng liền biết nữ nhân kia thật sự động tình, mà dáng vẻ ấy của Phác Thái Anh, trước đó còn chất vấn như vậy. . . Chẳng lẽ?
"Tuy rằng ta cùng người của Cung kỳ không có tình cảm tỷ muội gì, nhưng Phác Thái Anh, chúng ta giao nữ nhân Lạp Lệ Sa kia cho ngươi, nếu ngươi làm gì với nàng, chỉ sợ đám người Cung kỳ kia. . ."
Trong lòng Vũ Nhất càng ngày càng bất an, nàng nhìn thấy lúc nữ nhân kia bị đuổi về đã suy yếu đến mức nào, thậm chí suýt chút nữa mất mạng, nàng không dám tưởng tượng Phác Thái Anh đã làm gì với nàng ta. . .
Vũ Nhất còn chưa nói hết lời, một cung nữ lảo đảo chạy vào, thậm chí mất thăng bằng trực tiếp quỳ gối trước mặt Phác Thái Anh.
"Không hay rồi không hay rồi Thái hoàng Thái hậu!"
Phác Thái Anh phiền lòng vô cùng, khoát tay áo một cái, nói: "Đứng lên rồi nói."
Toàn thân nàng đều đang run rẩy, nàng không biết mình nên tin ai, thoáng chốc, bức tường xây nên từ oán hận trong lòng dường như dần dần nứt ra.
"Chủ nhân của Thừa Thiên Cung. . . Nàng. . ."
Hơi thở của cung nữ kia bất ổn, thở đến suýt chút nữa nói không ra lời.
Phác Thái Anh vừa nghe Thừa Thiên Cung, lập tức đứng lên, ngay cả Vân Nhiễm ở một bên cũng không khỏi trở nên sốt sắng.
"Nàng. . . uống thuốc độc. . . Ngự y đang cấp cứu, nhưng mà. . . Nhưng mà. . ."
Cung nữ không dám nói cho Phác Thái Anh biết trên mặt nhưng Ngự y ra ra vào vào kia toàn là vẻ u sầu bất lực, chỉ sợ. . .
Phác Thái Anh đứng không vững, cũng may có Vân Nhiễm đỡ, nếu không nàng đã ngã ngồi trên mặt đất.
"Phác Thái Anh, ngươi. . . ngươi đã làm gì nàng?"
"Vân Thiển. . . Để Vân Thiển tiến cung, để Ngự y cứu nàng trở về, nếu không cứu được, ai gia muốn đầu các ngươi đều phải rơi xuống đất!"
Phác Thái Anh sợ hãi đến mức gần như nói không ra lời, nàng khẩn trương nắm lấy tay Vân Nhiễm, nhưng không thể ngừng run rẩy.
"Lạp Lệ Sa. . . Ngươi không thể chết, ngươi còn rất nhiều chuyện chưa nói rõ, ngươi không thể chết!"
Phác Thái Anh nói xong, kéo vạt áo của mình rồi chạy ra ngoài, liều chết chạy ra khỏi Phượng Loan Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro