Chương 5: Yêu phi bị tập kích
Ngày hôm sau, để cho thuận tiện, đoàn người cải trang thành thương nhân, qua Thái Hòa Môn và Long Môn là đã đến Kim Lạc Thành.
Kim Lạc Thành được gọi là Kim Thành Ngân Đô, không phải bởi vì những tòa nhà trong thành được sơn vàng thếp bạc, mà cái tên ấy là để ca ngợi cho sự phồn vinh của nơi đây.
Đoàn người ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp, đi trong chợ náo nhiệt ở Kim Lạc Thành thu hút không ít người chú ý, tất cả nữ quyến đều mang theo khăn che mặt, như vậy dung nhan tuyệt thế mới không khiến người ta để ý.
Đoàn người dạo phố một lúc, mua chút đồ đạc, sau đó tới quán ăn ngon nhất ở Kim Lạc Thành ăn trưa.
"Mọi người không cần để ý lễ nghi, ngồi xuống ăn cùng nhau đi."
Văn Đế lên tiếng, tất cả thị vệ, cung nữ ở bên cạnh đều ngồi xuống chờ thức ăn tới. Còn Văn Đế, Phác Thái Anh, Ca Thư Sính và Lạp Lệ Sa cùng nhau ngồi một bàn.
"Thức ăn của quán cơm này vô cùng thơm ngon, do ngự trù đã về hưu đích thân nấu, đặc biệt là món chân giò mật ngọt hun khói nổi danh, ai nếm thử cũng đều khen ngợi cả."
Văn Đế giải thích, những người đang ngồi ngoại trừ Lạp Lệ Sa đều đã ăn thử, lời này của Văn Đế hiển nhiên là nói cho Lạp Lệ Sa nghe.
"Được, nhất định sẽ nếm thử."
Lạp Lệ Sa cười khẽ, uống trà, tuy không có hương cam giống trong cung nhưng ở đây cũng không tệ.
"Mọi người mọi người! Hôm nay chúng ta nói tới Tuyệt Âm Các, trên giang hồ ai nghe danh cũng phải sợ mất mật."
Lúc này người kể chuyện của quán cơm cũng bắt đầu lên tiếng.
"Lệ Sa, kể chuyện cũng là một thứ đặc sắc ở quán cơm này."
Văn Đế vẫn kiên nhẫn giải thích, còn Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu, nhìn về phía người kể chuyện đang cầm một cây quạt xếp chuẩn bị bắt đầu kể.
"Đầu tiên nhé! Nghe nói những người trong Tuyệt Âm Các đều là tuyệt sắc!"
Lời này vừa nói ra, nhất thời cả sảnh đường tràn đầy tiếng cười, sau đó thậm chí có người hỏi người kể chuyện đã từng nhìn thấy họ chưa, người kể chuyện chỉ lúng túng phẩy phẩy quạt giấy trên tay rồi nói tiếp.
"Nhìn kìa nhìn kìa, các ngươi toàn là đám háo sắc, những người tuyệt sắc này giơ tay nhấc chân một cái là có thể lấy đi mạng chó của các ngươi rồi! Ha ha ha!"
Dứt lời, mọi người lại cười phá lên, xong, người kể chuyện kia lại nói tiếp: "Nghe nói Tuyệt Âm Các này là một tổ chức sát thủ, chia thành ngũ kỳ*, những người trong đó đều rất lợi hại!"
*Ngũ kỳ: Có thể hiểu là chia thành 5 bộ phận/đơn vị.
Người kể chuyện nhấp ngụm trà, nói tiếp đến nước bọt tung tóe.
"Lợi hại nhất không ai sánh bằng chính là Ngũ đại sát thủ trong Cung kỳ của Tuyệt Âm Các."
"Ngũ đại gì cơ, ngươi nói rõ một chút coi!"
Dưới chỗ ngồi bắt đầu có người kêu gào, bầu không khí cực kì náo nhiệt, người kể chuyện lại nói tiếp.
"Đệ nhất sát thủ Cầm Ma, đệ nhị sát thủ Ma Hồ, đệ tam sát thủ Đoạt Mệnh Tiên, đệ tứ sát thủ Hoàng Tuyền Độ, đệ ngũ sát thủ Đoạn Hồn Tiêu, người nào cũng tuyệt sắc, người nào cũng là Tu La đoạt mệnh đó!"
Vừa nhắc tới tuyệt sắc, dưới chỗ ngồi lại bắt đầu kêu gào hỏi người kể chuyện đã từng nhìn qua chưa, tên kể chuyện lại nhấp ngụm trà, một chân bước lên băng ghế trước mặt hắn, đầy hứng khởi nói.
"Các nàng ra ngoài đều mang mặt nạ, còn việc tại sao ta biết là tuyệt sắc, thì đều là do người của Phong Lâm Sơn Trang nói cho, nhìn qua một lần là ấn tượng cả đời nha!"
Người hành tẩu giang hồ ai mà chưa từng nghe tới Phong Lâm Sơn Trang, đây là đệ nhất sơn trang của Nam Sở Quốc, những người trong đó võ công cao cường. Trang chủ Phong Sĩ một tay Minh Vương Thập Tam Kiếm xuất thần nhập hỏa, Thiếu trang chủ Phong Hồng Phi một tay Quân Tử Kiếm cướp đi trái tim của vô số thiếu nữ.
"Nếu gặp phải Ngũ đại sát thủ của Tuyệt Âm Các này, chỉ sợ sẽ phải chuẩn bị đến chỗ Mạnh bà uống một bát rồi!"
Mặc dù người kể chuyện toàn nói ra những thứ làm người ta kinh hãi, nhưng dù sao những người đang ngồi dưới cũng đều là người bình thường, tất nhiên coi chuyện chốn giang hồ chỉ là chuyện cười vui.
Lúc người kể chuyện còn đang nói, Văn Đế định thần lại, hỏi: "Lệ Sa, lúc nàng lưu lạc ở Kim Lạc Thành có từng nghe qua Tuyệt Âm Các này chưa?"
Lạp Lệ Sa mỉm cười lắc đầu, nói: "Khi đó tự lo cho mình còn không xong, làm sao còn sức hỏi thăm chuyện trên giang hồ như vậy."
Vừa mới dứt lời, tiểu nhị đã nhấc theo một bình trà nóng đến.
"Khách quan, tiểu nhân đến giúp ngài rót thêm trà đây!"
Tay chân tiểu nhị lanh lẹ, cũng không biết vội vàng thế nào, chân lảo đảo một cái, trà nóng trong tay không cẩn thận sánh ra ngoài một chút, đổ về phía cánh tay Lạp Lệ Sa.
Tay Lạp Lệ Sa khẽ cử động, tránh được chỗ trà nóng đang rơi xuống kia, nhìn thì như vô ý nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Vân Nhiễm lại không phải vậy.
"Xin lỗi khách quan, có bị thương ở đâu không?"
Tiểu nhị lập tức lau khô chỗ trà nóng đổ ra. Văn Đế vừa định nổi giận lại thấy Lạp Lệ Sa hời hợt nói một câu.
"Không sao, cũng không bị thương gì."
Câu nói này làm Văn Đế bình tĩnh hơn, Phác Thái Anh cũng vỗ vỗ bắp đùi Văn Đế, ý bảo hắn đang ở ngoài, chuyện gì cũng nên biết điều một chút.
Ăn xong bữa trưa, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Vân Nhiễm vừa mới vào phòng đã nói với Phác Thái Anh mình có việc bẩm báo.
"Chuyện gì?"
Phác Thái Anh cởi áo choàng trên người và khăn che mặt ra, lúc này mới ngồi xuống.
"Thuộc hạ hoài nghi Lạp phi biết võ công."
Phác Thái Anh hơi dừng động tác, đảo mắt nhìn Vân Nhiễm, hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Vân Nhiễm lập tức bẩm báo chuyện vừa nãy Lạp Lệ Sa khéo léo tránh trà nóng với Phác Thái Anh.
"Đêm nay phái người đi thăm dò nàng."
Phác Thái Anh ra quyết định rất nhanh, đây có thể là cơ hội để xé cái mặt nạ hoàn mĩ bên ngoài của nàng ta ra.
"Nhớ kĩ, nhất định không được làm nàng bị thương."
Phác Thái Anh nói thêm một câu, Vân Nhiễm khẽ gật đầu rồi phân phó việc xuống dưới.
Đêm đó, đoàn người đi đã đi một lúc ở trong Kim Lạc Thành nên đều cực kì mệt mỏi, ai trở về phòng người nấy, còn Văn Đế vốn ốm yếu đã đi nghỉ ngơi từ rất sớm.
Lạp Lệ Sa đốt nến, lười biếng gục xuống bàn. Cửa sổ mở ra một cái khe nhỏ, thổi tới một trận gió lạnh thoải mái. Ninh Nhi vừa xuống chuẩn bị nước nóng, nàng liền muốn gục xuống bàn nhỏ ngủ trong chốc lát.
Một trận gió lạnh thổi cửa sổ mở ra, mí mắt Lạp Lệ Sa khẽ giật, cau mày, nhưng cuối cùng cũng không nhúc nhích. Một người áo đen lẻn vào, cầm trong tay thanh đao lóe lên ánh bạc.
Dường như cảm nhận được động tĩnh, Lạp Lệ Sa tỉnh táo lại, quay đầu nhìn đã thấy người mặc áo đen kia đang cầm trường đao giơ về phía mình, nàng hoảng sợ ngã từ trên ghế xuống.
"Có thích khách!"
Lạp Lệ Sa hô một tiếng, người mặc áo đen kia cảm thấy không ổn, chém đao thẳng xuống. Lạp Lệ Sa né tránh lung tung một hồi, nhìn cử động của Lạp Lệ Sa hiển nhiên là không biết võ công, nhưng một đao kia nàng né tránh không kịp, lưỡi đao làm tay nàng bị thương.
Kẻ áo đen thấy ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn, lập tức vụt ra ngoài cửa sổ rời đi.
Vừa nhìn thấy đoàn người của Phác Thái Anh phá cửa xông vào, Lạp Lệ Sa cũng không chống đỡ được nữa, bị doạ đến hôn mê bất tỉnh.
Phác Thái Anh lạnh lùng nhìn quanh, thấy vết thương trên cánh tay Lạp Lệ Sa nhuộm màu đỏ tươi, mí mắt nhảy một cái.
"Truyền đại phu, tăng cường canh phòng!"
"Rõ!"
Phác Thái Anh và Vân Nhiễm đỡ người lên trên giường. Lúc Ninh Nhi qua lại phát hiện gian phòng của Lạp Lệ Sa tụ tập rất nhiều người, thậm chí ngay cả Văn Đế đã ngủ cũng bị kinh động. Cũng may Văn Đế không trách tội, nếu không đầu mình sẽ rơi xuống đất mất.
Sau khi Đại phu đã giúp Lạp Lệ Sa băng bó cẩn thận, Văn Đế truyền lệnh muốn truy bắt ngay lập tức, nhưng suốt cả buổi tối cũng không tìm được bất kì manh mối nào khiến Văn Đế tức giận vô cùng.
"Hoàng đế chớ vội, Kim Lạc Thành là nơi giang hồ nhân sĩ tụ tập, sợ là giang hồ báo thù nhận lầm người thôi, vậy nên lúc mới gây ra vết thương nhẹ đã lập tức bỏ đi."
Giọng Phác Thái Anh tựa như dòng suối trong, lúc nào nàng cũng có thể dễ dàng khiến cho người ta yên lòng.
"Có lẽ là vậy. . . Người đâu, tăng cường canh phòng!"
Đảo mắt nhìn gương mặt người kia đã sợ hãi đến trắng bệch, Văn Đế đau lòng vô cùng.
"Được rồi Hoàng đế, lộn xộn cả một buổi tối rồi, sức khoẻ ngươi không tốt, mau nghỉ sớm chút đi."
Phác Thái Anh hơi dừng lại rồi ngồi vào mép giường, nói tiếp: "Lệ Sa ở đây có ai gia là được rồi."
Văn Đế còn muốn nói gì đó nhưng ngực lại khó chịu, khẽ ho khan vài tiếng, vì vậy hắn không tiếp tục cậy mạnh nữa mà trở về phòng của mình. Ninh Nhi và Vân Nhiễm cũng bị cho lui xuống, chỉ còn lại một mình Phác Thái Anh.
Nàng liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa, người kia dù bị hoảng sợ nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta đau lòng.
Nàng chỉ muốn xem thử thương thế trên cánh tay nàng ấy, vậy mà người kia lại nắm thật chặt tay của nàng đang đặt ở mép giường, môi tái nhợt lầm bầm nói.
"Cha. . . Nương. . ."
Phác Thái Anh cảm giác được bàn tay lành lạnh kia đặt trên mu bàn tay của mình, nắm chặt lấy, không nhịn được cảm thấy có chút không đành lòng, vỗ vỗ tay Lạp Lệ Sa rồi nắm ở trong lòng bàn tay mình.
"Ngủ đi."
Phác Thái Anh nhìn người kia ngủ, khẽ thở dài, cởi áo choàng ra, nằm xuống bên cạnh Lạp Lệ Sa.
Quay đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt thanh tú kia, khuôn mặt vốn vừa thoát tục lại vừa yêu mị ấy giờ lại trở nên thật nhu nhược đáng thương.
Đã rất lâu rồi nàng chưa từng thân cận cùng người khác đến vậy, kể cả là với nhi tử và tôn tử của mình. . .
Là áy náy sao? Có lẽ vậy. . .
Ngày hôm sau, lúc Lạp Lệ Sa tỉnh lại, nàng vừa quay đầu đã nhìn thấy được một sườn mặt tuyệt mĩ, dung mạo và khí chất phong hoa tuyệt đại ấy lúc ngủ lại có thêm mấy phần điềm tĩnh.
Nàng cử động tay, lại nhận ra đang nắm lấy một bàn tay mềm mại và ấm áp. Lạp Lệ Sa nhìn xuống dưới, phát hiện tay Phác Thái Anh cũng nắm chặt lấy bàn tay của mình, cả đêm không buông lỏng.
Nàng giương mắt nhìn sườn mặt tựa như tượng băng của Phác Thái Anh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Nhìn người kia mỗi lần hít thở đều phản ứng rất khẽ, tâm trạng nàng lúc này đột nhiên an ổn hơn, dường như lúc nào Phác Thái Anh cũng có ma lực làm yên lòng người khác.
Có lẽ cảm nhận được động tĩnh, Phác Thái Anh chậm rãi mở hai mắt ra, lại cảm giác như có cái gì không đúng, khẽ nhíu mày, quay đầu liền chạm phải ánh mắt của Lạp Lệ Sa, người đang đối diện với nàng mang theo ý cười vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng.
Phác Thái Anh hơi nhíu mày, cử động tay mới phát hiện mình vẫn đang nắm chặt tay của người nọ, nàng dùng sức giãy ra, sau đó lại thấy Lạp Lệ Sa nhíu chặt lông mày, cổ họng phát ra một tiếng kêu rên.
"Xin lỗi, làm ngươi đau sao?"
Lúc này Phác Thái Anh mới nhớ ra trên cánh tay Lạp Lệ Sa còn có vết thương, lập tức ngồi dậy kiểm tra thương thế của Lạp Lệ Sa.
"Thần thiếp không sao."
Lạp Lệ Sa cười khẽ, Phác Thái Anh lại lập tức lạnh nhạt cách xa ra, xuống giường mặc áo choàng vào.
"Ai gia sẽ gọi Ninh Nhi vào giúp ngươi thay y phục, lát nữa đi gặp Hoàng đế đi, đừng để hắn lo lắng."
Phác Thái Anh nhàn nhạt nhìn Lạp Lệ Sa một cái, sau khi mặc đồ chỉnh tề liền mở cửa phòng ra ngoài. Lúc này Lạp Lệ Sa mới phát hiện hóa ra cả đêm Vân Nhiễm đều canh giữ ở ngoài cửa, Lạp Lệ Sa híp mắt lại, nhếch miệng lên cười lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro