Chương 30:Hàng Châu, không thể đi!
Ta cùng Phác thái Anh đi vào, nhất thời ánh mắt mọi người đều tề tụ lại đây, Phác thái Anh có chút hờn giận nhíu nhíu mày, chắn ta phía sau ngăn cản ánh mắt dòm ngó của bọn họ, lại đối với ta nói :"Về sau đừng đánh phấn trang điểm xinh đẹp như vậy , thật sự là không cho ta bớt lo."
Nghe vậy, ta nhất thời sinh khí, là ai cứng rắn muốn ta mặc nữ trang?! Hiện tại thế này lại còn ngại chính mình trêu hoa ghẹo nguyệt! Đây là cái lý lẽ gì hả trời!!
Ta hừ ra một cái, nhìn đến nữ tử đang nhìn Phác thái Anh, lòng ta một trận hờn giận, tức giận đem ánh mắt nhất nhất đều trừng mắt nhìn thẳng vào bọn họ. Lại đem lời nói lúc nãy của Phác thái Anh trả lại cho nàng "Về sau đừng đánh phấn loè loẹt như vậy, thật sự là không cho ta bớt lo."
Phác thái Anh nhíu mày, buồn cười nhìn ta ghen tuông, trong lòng có chút vui vẻ, nhéo nhéo hai má của ta nói :" Trước ăn điểm tâm đi, ngươi không phải đói bụng sao."
Ta bĩu môi, lại nhìn đến đại sảnh nhiều ánh mắt đáng khinh như vậy, trực tiếp kéo tay Phác thái Anh, hướng chưởng quầy hét lớn một tiếng :" Cho hai gian phòng, đồ ăn đưa vào trong phòng đi." Liền lôi kéo Phác thái Anh đi lên lâu vào phòng. Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni liếc nhau, cũng lên lầu, ở phòng kế bên.
Chưởng quầy hồn còn đang ở nơi nào sau khi bị ta hét to một tiếng, má ơi, bộ dạng nữ nhân xinh đẹp nhu nhược như vậy sao lại như người đàn bà chanh chua hung hãn, trung khí mười phần, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo a.
Ta lôi kéo Phác thái Anh ngồi ở trên giường, ôm lấy eo của nàng lắc lắc, một lát sau, Phác thái Anh nhìn ta không có tính dừng lại, thật sự chịu không nổi bị ta lắc lư,đẩy ta nói :"Đừng lung lay, ta đều choáng váng đầu ." Vừa dứt lời, bị lắc càng mạnh hơn.
Phác thái Anh rút trừu khóe miệng, nâng tay trực tiếp chụp đến hai má của ta, quát :"Đừng lung lay!" Ta dừng động tác lắc lư, sờ sờ mặt mình, lại đem mặt tiến đến sát mặt Phác thái Anh nói :"Nhìn một cái, đều đỏ, ngươi xuống tay cũng thật ác, ta không phải nói với ngươi phải biết thương hương tiếc ngọc sao."
Phác thái Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của ta, vừa rồi căn bản là không có sử dụng lực, thật không biết xấu hổ. Phác thái Anh nhíu mày, nga một tiếng, nói :"Ngươi nếu muốn nó hồng hào, ta liền giúp ngươi một phen." Dứt lời liền làm bộ nâng tay chụp lấy má nàng "A đừng đừng, không có không, không cần không cần!" Ta nhìn thấy tay Phác thái Anh nâng lên, nhanh tay chụp tay nàng lại, lại lắc đầu xua tay cự tuyệt nói.
Phác thái Anh hừ một tiếng, lại nhìn ta mặc quần áo lộ cả bả vai, nhíu nhíu mày, tiến lên dùng sức nắm lấy cổ áo gắt gao bao lấy, không hờn giận nói :"Về sau không được mặc loại quần áo hở hang này." Nhất thời nhớ lại cảnh lúc nãy ở đại sảnh, có biết bao con mắt dòm qua nơi này, trong lòng liền thoát ra một trận lửa giận.
Ta ho khan hai tiếng,đem tay Phác thái Anh đặt ở trong lòng bàn tay mình,cợt nhả nói :"Hắc hắc, mị lực của ta quá lớn, làm cho Anh nhi ghen tị, ha ha."
Phác thái Anh nghe được ta nói, lại nhìn đến kia dáng vẻ đắc ý, nghiền ngẫm xem xét ta nói: "Nga? Phải không? Ta đây vẫn là nên đi ra sảnh ăn cơm nha vừa rồi hình như bộ dạng của ta cũng thu hút nữ nhân lắm" Dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ta vội chạy nhanh giữ chặt nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, lắc đầu nói :"Không nên không nên, này tuyệt đối không được."
Phác thái Anh hừ một tiếng, ở trong lòng của ta loay hoay, tìm vị trí thoải mái, nhắm mắt lại, nói :"Còn có hai ngày sẽ đến Hàng Châu ."
Ta cúi đầu, hôn lên mặt của nàng, nói :"Đến Hàng Châu, chúng ta liền mua biệt viện đi."
Nghe vậy, Phác thái Anh nhíu mày, hỏi
:"Ngươi tính ở Hàng Châu ẩn cư sao?" Ta ừ một tiếng, lại cọ cọ cổ của nàng.
Phác thái Anh bị ta cọ có chút ngứa, nghiêng đầu nói :"Chờ ra xử lý xong mọi chuyện trong cung, ta liền cùng ngươi ẩn cư." Ta nhấp hé miệng, gật gật đầu. Có thể xử lý hoàn sao? Nếu Anh nhi biết được chân tướng, thật là như thế nào đây?
Cửa bị đẩy ra, tiểu nhị đi vào, nhìn thấy ta cùng Phác thái Anh ôm ấp, rút trừu khóe miệng, đem đồ ăn đều đặt ở trên bàn, lại chạy nhanh ra ngoài, trước khi đi còn liếc mắt một cái, trách không được ngực phẳng như vậy, nguyên lai là nam.
Ta nhìn thấy đồ ăn đều ở trên bàn, ta liền đẩy nhẹ Phác thái Anh, nhẹ giọng nói :"Ăn cơm ."
Phác thái Anh có chút lắc lắc đầu nói:"Ta không đói bụng, ngươi ăn đi." Nói xong vẫn là ở trong lòng của ta nhắm mắt.
Ta rút trừu khóe miệng, ngươi ở ta trong lòng ta như thế này, ta làm thế nào ăn a? Ta bất đắc dĩ lại đẩy nhẹ nàng nói :"Ngươi không đứng dậy ta như thế nào ăn a?" Nghe vậy, Phác thái Anh hơi nhíu nhíu mày, nói:"Ngươi liền như vậy ăn." Lại ở ta trong lòng ôm ấp.
Ta nhìn thấy chính mình cách bàn ăn có năm thước, run rẩy khóe miệng, điều này làm ta như thế nào ăn? Cánh tay ta nào có dài như vậy? Ta cúi đầu nhìn Phác thái Anh đang thoải mái ở trong lòng mình, rõ ràng chính là không có ý rời ta, ta vòng vo đảo mắt, trực tiếp ôm lấy Phác thái Anh đi đến trước bàn cơm ngồi xuống. Trong lòng lắc đầu thở dài:"Ai, ăn cơm còn phải mang cái đứa nhỏ."
Phác thái Anh ở cổ của ta, đối với ta cười nói: "Ngươi rất thông minh." Nghe vậy, ta hắc hắc cười cười, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn đưa đến miệng Phác thái Anh, tự kỷ nói :"Không thông minh kia có thể là ta sao."
Phác thái Anh ăn đồ ta gắp,lại nghe được những lời ta tự kỷ, nhíu mày, khinh bỉ nhìn ta liếc mắt một cái.
Ta không nhìn ánh mắt khinh bỉ của Phác thái Anh, một tay ôm Phác thái Anh, một tay cầm đũa ăn bất chấp, thật sự là không thể chậm trễ.
Phác thái Anh nhìn ta ăn miệng đầy đồ ăn, sủng nịch cười cười, lấy trong lòng ra một cái khăn tay giúp ta lau miệng, ôn nhu nói :"Ăn từ từ, không có ai giành ăn với ngươi."
Ta gật gật đầu, lại ăn sạch bát cơm, sờ sờ bụng, lại đụng đến bụng Phác thái Anh, ta nhếch miệng, thu hồi tay, lại một tay cầm lấy hai chén rượu.
Đem một chén rượu đưa cho Phác thái Anh, chính mình cầm một chén, Phác thái Anh tiếp nhận rượu trong tay ta, nhìn đến ta thần sắc uống rượu thật mê người, nhíu mày, hỏi
:"Ngươi học uống rượu khi nào?"
Nghe vậy, ta cười cười, nói :"Kia không phải là lúc trước không muốn ngươi cười nhạo ta không biết uống rượu, ta mới học uống rượu thôi." Nghe lời ta nói, Phác thái Anh nhíu nhíu mày, hỏi : "Ta khi nào cười nhạo ngươi không biết uống rượu ?"
Nghe vậy, ta nhấp hé miệng, lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt mê ly nói :"Đó là một cái cuối thu, không khí giữa trưa......"
"Im! Đừng nói nữa, ta không muốn biết ." Phác thái Anh nhìn đến thần sắc của ta, nhanh đối với ta hô.
Ta nghe Phác thái Anh nói, lại nhìn đến sắc mặt của nàng, bĩu môi, cắt một tiếng, lại đem chén rượu, đặt ở bên môi uống một ngụm, hà một cái.
Phác thái Anh nhìn bộ dáng ngốc nghếch của ta, sủng nịch lắc lắc đầu, nhìn ta vừa muốn rót thêm rượu, trực tiếp đem cốc cầm lại nói :"Uống ít thôi." Nói xong liền nâng cốc đặt ở trên bàn.
Nghe vậy, ta gật gật đầu, lại bế Phác thái Anh đứng lên đi đến bên giường ngồi xuống, cúi đầu đối với Phác thái Anh hỏi :"Anh nhi, chúng ta đi ra ngoài ngoạn a?".
Nghe ta nói, Phác thái Anh nhíu mày, nói :"Còn chưa tới Hàng Châu, nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ, ngươi có thể ngoạn cái gì?"
Nghe vậy, ta bĩu môi, liền đem Phác thái Anh đặt trên giường, chính mình cũng leo lên trên giường, ôm lấy nàng nói :"Hai ta ngoạn ngủ."
Nghe ta nói, Phác thái Anh rút trừu khóe miệng, bất quá vẫn là ôm hông của ta, ở tại của ta trong lòng. Cỗ kiệu ngủ không tốt, cũng có chút mệt mỏi, nghe mùi hương trên người ta nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Ta nhìn Phác thái Anh ở trong lòng mình đi vào giấc ngủ, than một tiếng, gạt Anh nhi thật sự đúng hay không? Nếu là Lí Hoa kia giống như Hoàng Thượng nói, đến đuổi giết công chúa, kia không phải là xong rồi sao? Ta nhíu nhíu mày,đứa con của tiền triều đã bị Lí Hoa kia đuổi giết , hơn nữa xem Lí Tuấn Thần cùng Lí Hoa cũng không phải cái gì tốt đẹp, ta híp mắt, xem ra Hàng Châu không nên tới , nói cái gì cũng không thể làm cho Lí Hoa kia đoạt đế vị! Lòng ta hừ lạnh một tiếng, Hoàng Thượng không thể chết được, không thể làm cho Anh nhi thương tâm, tuyệt đối không thể làm cho nàng thương tâm.
Lòng ta hạ quyết định, liền đẩy nhẹ Phác thái Anh, nhìn đến Phác thái Anh bị chính mình làm tỉnh hờn giận nhíu mày, ta nhẹ giọng đối nàng nói :"Ngươi không phải muốn biết Hoàng Thượng nói với ta cái gì sao? Ta hiện tại toàn bộ đều nói cho ngươi, ngươi như thế nào lựa chọn ta đều tôn trọng ý của ngươi."
Phác thái Anh nghe ta nói, đứng dậy nhìn ta nói :"Nói đi." Ngươi cuối cùng cũng chịu nói.
Ta ho khan một tiếng, chuẩn bị lời sẽ nói, liền chậm rãi nói tới về chuyện Hoàng Thượng nói với ta, bao gồm Hoàng Thượng cơ tình cũng nói.
Phác thái Anh sau khi nghe xong, vẫn nhíu chặt mày, qua hồi lâu, nói :"Hàng Châu, không cần đi, hiện tại trở về kinh thành!" Dứt lời liền đứng dậy mặc quần áo mang giày rồi đi ra ngoài.
Ta gợi lên khóe môi, cũng mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đi theo phía sau Phác thái Anh, nhìn Kim Trí Tú cùng Kim Trân Ni bị mình đánh thức, nhấp hé miệng, đối với các nàng nói:"Các ngươi chính mình đi ra ngoài du ngoạn đi, ta cùng Anh nhi hồi kinh."
Phác thái Anh cầm hơn mười tấm ngân phiếu đưa cho Kim Trân Ni nói :"Các ngươi chính mình đi du ngoạn đi." Liền đi ra ngoài lên xe ngựa, ta thở dài nhìn nàng.
Ta leo lên ngồi ghế mã phu, vạch trần mành, quay đầu nhìn Phác thái Anh, phát hiện nàng đang dựa vào xe cau mày, ta nhấp hé miệng, lại buông mành tiếp tục thúc ngựa.Suốt đêm đuổi tới kinh thành, ta cùng với Phác thái Anh vào phủ, không nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc cùng nghi hoặc, vào phòng, Phác thái Anh đối không trung ra mệnh lệnh nói :"Ảnh, triệu tập người của ngươi, trong một đêm giải quyết cả tộc Lí Hoa cho ta." Vừa mới nói xong, liền nghe "Sưu!" một tiếng, ta nghe tiếng nhìn lại, phát hiện là một nữ tử mặc hắc y, tốc độ cực nhanh.
Ta híp mắt, nhìn đến Phác thái Anh tựa vào đầu giường ngồi, ta liền đi qua, ngồi ở bên người nàng, nhìn đến sắc mặt nàng âm trầm đáng sợ, ta nhấp hé miệng, nhẹ giọng nói:" Anh nhi, nếu là đem cả nhà Lí Hoa kia một đêm giết hết, kia không phải sẽ nổi lên dư luận sao?" Nghe vậy, Phác thái Anh liếc mắt nhìn ta một cái, nói :"Ta sẽ xử lý tốt việc này , ngươi không cần phải xen vào." Liền nhắm mắt lại dưỡng thần.
Ta nhấp hé miệng, gật gật đầu, nhìn Phác thái Anh nhắm hai mắt lại không nhìn tới, liền ừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro