Chương 27: Hoàng Thượng cơ tình?
Ăn sáng xong, không ngoài dự kiến, Hoàng Thượng lại mời ta một mình nói chuyện phiếm, ta méo miệng, nhìn về phía Phác Thái Anh cầu cứu, nhưng là người ta căn bản là không hướng đến mặt mình. Ta vẻ mặt cầu xin đi theo Hoàng Thượng vào buồng trong.
Hoàng Thượng vẫn là đưa lưng về phía ta, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ trầm mặc, ta đứng ở phía sau Hoàng Thượng, trong lòng âm thầm nghĩ :"Không chừng Hoàng Thượng lại là nghĩ nên như thế nào đối chính mình dong dài cho tới giờ cơm trưa nha, ai, ta như thế nào mệnh khổ như vậy a!"
Qua một canh giờ, Hoàng Thượng chuyển thân, hỏi :"Nói vậy Lệ Sa kia chuyện ngươi bị người hạ độc, Lệ Sa biết là người nào làm không?
" Ta gật gật đầu, trả lời :"Biết."
Hoàng Thượng ừ một tiếng, nói :"Ta biết Lí Tuấn Thần cho người hạ độc ngươi, cũng là không nghĩ muốn bắt hắn chịu tội, dù sao hắn là con của Lí Hoa.
" Ta nhíu nhíu mày, nguyên lai Hoàng Thượng biết là Lí Tuấn Thần hạ độc mình, ta cười nói :"Lệ Sa biết, Hoàng Thượng cũng là có nỗi khổ của mình.
" Hoàng Thượng gật gật đầu, nói :"Lí Hoa hiện tại rất càn rỡ, ta biết hắn cố ý mưu phản, cho nên mới đem Anh Nhi gả cho ngươi, Lệ Sa , nhớ kỹ, nếu là Lí Hoa thật sự mưu phản, liền mang theo Anh nhi đi càng xa càng tốt, tốt nhất đi Chu Tước quốc, nơi đó có người sẽ giúp các ngươi an bài .
" Ta kinh ngạc nhìn Hoàng Thượng, nhanh hỏi : "Hoàng Thượng, ngươi biết hắn cố ý mưu phản, vì sao không trừng trị tội của hắn, mà lại kêu chúng ta chạy trốn?"
Hoàng Thượng than một tiếng, nói :"Trẫm mệt mỏi giang sơn, cũng mệt mỏi việc này, trẫm vốn là vô tình ngồi trên ngôi vị hoàng đế, nếu là có thể làm cho Anh nhi làm một người bình thường, cũng là tốt, huống hồ thái tử cũng không có kế vị hoàng đế, trẫm cũng có ý là muốn đem ngôi vị hoàng đế này truyền cho Ann nhi, nhưng là Anh nhi lại cũng không muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, nếu là như vậy, nên cho Anh nhi làm một người bình thường cũng tốt.
" Ta nghe Hoàng Thượng nói, nhấp hé miệng, hỏi :"Hoàng Thượng chẳng lẽ đã nghĩ nhìn đến giang sơn của mình thay danh đổi họ sao?"
Nghe vậy, Hoàng Thượng cười cười, nói :"Thay danh đổi họ? Kia tứ quốc đô sửa lại danh, thay đổi họ, lại đều là huynh đệ, huống hồ...... Hoàng hậu cũng nói qua, nếu là có thể, liền cho Anh nhi cùng thái tử làm một thường dân là tốt nhất."
Ta than một tiếng khí, nói :"Nhưng là Lí Hoa là một bạo quân, nếu hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, tuyệt đối hội bốn phía điều tra ta cùng với Anh nhi, Hoàng Thượng chẳng lẽ không nghĩ qua điều này sao?"
Hoàng Thượng nở nụ cười, nói :"Này không cần lo lắng, trẫm đã cùng Lí Hoa nói qua, nếu là hắn ngồi vào ngôi vị hoàng đế, tuyệt đối sẽ không bắt ngươi cùng Anh nhi.
" Ta nhíu nhíu mày, hỏi :"Vì sao Hoàng Thượng như vậy tín nhiệm Lí Hoa? Hắn không phải người tốt a."
Hoàng Thượng thở dài, nói :"Hắn là người tốt, chính là trẫm phụ hắn, hắn ôm hận thôi, nếu là không có sự kiện kia, Lí Hoa cũng sẽ không muốn làm phản, hắn như vậy chỉ là vì trả thù trẫm mà thôi."
Ta nghe Hoàng Thượng nói, thầm nghĩ chẳng lẽ Hoàng Thượng cùng Lí Hoa kia còn có một đoạn tình? Mẹ của ta ơi, không lẽ nghiệt duyên! Trách không được con của Lí Hoa đều là thu dưỡng , nguyên lai là bởi vì Hoàng Thượng a.
Ta nhấp hé miệng, hỏi :"Kia Hoàng Thượng sẽ trơ mắt nhìn giang sơn của mình bị Lí Hoa đoạt đi sao?" Hoàng Thượng lắc lắc đầu, nói :"Hoàng hậu nói qua muốn cho đứa nhỏ của mình là một thường dân, trẫm làm như vậy cũng là hoàn thành tâm nguyện của hoàng hậu, về phần trẫm...... Mệt mỏi, muốn đi bồi hoàng hậu."
Ta nhìn Hoàng Thượng, biết Hoàng Thượng tâm tư là như thế nào, liền nói :"Lệ Sa mong Hoàng Thượng giải quyết xong tâm nguyện ."
Hoàng Thượng cười cười, nói :"Ngươi là đứa nhỏ tốt, như vậy trẫm cũng có thể an tâm, còn có a, Lệ Sa , Anh nhi trẫm liền giao cho ngươi, nếu Anh nhi lạnh, ngươi liền giúp nàng thêm y phục, nếu Anh nhi mệt mỏi, ngươi liền cho nàng nghỉ ngơi, trăm ngàn không thể cho nàng làm cái gì việc nhà, còn có Anh nhi nếu là......
" bệnh lải nhải của Hoàng Thượng lại tái phát.
Nhưng là lúc này ta không có thống khổ, mà là còn thật sự nghe, bởi vì Hoàng Thượng nói đều là Phác Thái Anh, có lẽ...... Này cũng là lần cuối Hoàng Thượng lải nhải một lần.
Ta có chút bội phục người phụ thân vĩ đại này, vì đứa nhỏ của mình, có thể làm được như vậy, thật sự làm cho người ta khâm phục.
Đều nói từ xưa đế vương luôn vô tình, ta lại thấy được đế vương này nhiều hơn một mặt tình, một cái chuyên tình đế vương, một cái là từ ái phụ thân.
Ta đi ra, phát hiện Phác Thái Anh ở bên ngoài, ta nhấp hé miệng rồi đi qua, dắt tay Phác Thái Anh, trong lòng còn lại là có chút sầu não, Phác Thái Anh nếu biết chuyện phụ hoàng của mình, không biết nàng sẽ thương tâm như thế nào.
Phác Thái Anh nhìn đến sắc mặt của ta, hỏi :"Có phải hay không phụ hoàng lại cùng ngươi lải nhải ?" Ta gật gật đầu
"Hoàng Thượng rất lải nhải , ta đều muốn ngủ." Lại ra vẻ khoa trương nói.
Phác Thái Anh cười cười, nói:"Vậy hồi phủ đi, nhìn ngươi bộ dáng mệt như vậy, thật rất mệt sao?" Ta gật đầu, nắm tay Phác Thái Anh đi ra cung.
Ngồi ở cỗ kiệu, ta nằm ở trên đùi Phác Thái Anh, nhắm hai mắt lại, trong lòng than một tiếng, này nên làm cái gì mới tốt bây giờ, cũng không biết Lí Hoa kia khi nào mưu phản. Nếu là Hoàng Thượng thật sự ra đi, kia Anh nhi không phải thật thương tâm sao, tuy rằng chính mình muốn cùng Anh nhi thay đổi cuộc sống bình dị, nhưng là Anh nhi sẽ cam tâm sao?
Phác Thái Anh nhìn đến thần sắc của ta, quan tâm hỏi :"Ngươi làm sao? Đi ra về sau sắc mặt liền khó coi như vậy, là phụ hoàng nói gì với ngươi? " Nghe vậy, ta mở to mắt, nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:" Anh nhi, ngươi muốn cùng ta sống một cuộc sống bình thản, không hỏi thế sự không?"
Phác Thái Anh nghe ta hỏi, nhíu nhíu mày, hỏi :"Ngươi là làm sao vậy? Nói cái đó làm gì?" Ta thở dài, lắc lắc đầu nói :"Không có việc gì, ta chính là muốn hỏi một chút, không cần trả lời." Nói xong ta lại đối nàng cười cười.
Phác Thái Anh kỳ quái nhìn ta liếc mắt một cái, không nói gì. Ta nhìn Phác Thái Anh, nhấp hé miệng, Anh nhi, nếu ngươi không nghĩ thay đổi cuộc sống, ta liền cùng ngươi cùng nhau đoạt lại ngôi vị hoàng đế, ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi . Về tới phủ, ta đi theo Phác Thái Anh trở về phòng, ta ngồi ở trên giường, nhìn Phác Thái Anh bên cạnh nói : Anh nhi, Lí Hoa kia, ngươi tính đối phó như thế nào?
" Nghe vậy,Phác Thái Anh nhíu mày, trả lời :"Hỏi cái này để làm gì? Ngươi không phải không quan tâm quốc gia đại sự sao?" Ta cắn cắn môi, nói :"Không có gì, chính là muốn hỏi một chút ngươi mà thôi."
Phác Thái Anh nhìn ta, nói:"Nếu là Lí Hoa thật muốn mưu phản, ta nghĩ, phụ hoàng cũng sẽ có chuẩn bị.
" Nghe vậy, ta vỗ cái trán, Hoàng Thượng quả thật biết Lí Hoa muốn làm phản, mấu chốt là Hoàng Thượng mặc kệ hắn a.
Phác Thái Anh nhìn đến động tác của ta, nhíu nhíu mày, hỏi :"Phụ hoàng đối với ngươi nói cái gì? Ngươi theo trở về, về sau cũng rất quái." Ta buông tiếng thở dài, nói:" Anh nhi, chúng ta đi ra ngoài du ngoạn được không?" Phác Thái Anh nhíu mày, nói :"Tiếp qua một tháng sẽ thành thân, ngươi còn muốn đi ra ngoài ngoạn?" Ta hắc hắc cười cười, nói :"Không có việc gì làm, liền nửa tháng được không? Lúc trước hôn mê nửa tháng kia cái gì cũng chưa ngoạn đến, cái này xem như bồi thường được không? " Ta lôi kéo cánh tay Phác Thái Anh làm nũng nói
Phác Thái Anh có điểm chịu không nổi nói :"Đi đi đi, ngươi đừng có hành động ghê tởm như vậy, ta đáp ứng ngươi được chưa.
Nghe Phác Thái Anh thỏa hiệp, ta hắc hắc cười cười, nói :"Kia chúng ta ngày mai liền đi ra ngoài du ngoạn đi.
Phác Thái Anh gật gật đầu.Ta cười cười, ngửa thân mình ra sau, nằm ở trên giường, này một tháng thời tiết sẽ thay đổi, tuy rằng Hoàng Thượng cùng Lí Hoa nói, nhưng là chính mình vẫn là lo lắng, hơn nữa...... Cũng không cam đoan Anh nhi có hay không dẫn các đại thần đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Nghe Hoàng Thượng nói, là không hy vọng Anh nhi trở về đoạt ngôi a.
Nếu Anh nhi muốn đoạt cung, chính mình cũng sẽ đi theo nàng, tuy rằng chính mình thích cuộc sống yên ổn, bất quá chỉ cần Anh Nhi không cam lòng, chính mình cũng sẽ buông tha cho cuộc sống yên tĩnh kia cùng nàng đoạt ngôi.
Phác Thái Anh nhìn đến ta nằm ở trên giường, hỏi :"Mệt mỏi sao?" Ta lắc lắc đầu, đem Phác Thái Anh cũng túm xuống dưới, ôm vào trong ngực, xấu xa cười nói:" Anh nhi, hai ta cùng nhau ngủ đi
Phác Thái Anh kinh hô một tiếng, lại oán trách nhìn ta liếc mắt một cái, nói : Ta không mệt, chính ngươi ngủ đi.
Ta không thuận theo nói :Ngủ đi ngủ đi, nếu ngươi không nghĩ ngủ, chúng ta có thể làm chuyện khác a. Nói xong lại hắc hắc nở nụ cười hai tiếng.
Phác Thái Anh sắc mặt đỏ lên, vỗ ta một cái, nói: Ngươi như thế nào mỗi ngày đều không đứng đắn như vậy .
Ta thè lưỡi, hắc hắc cười nói: Ta cũng chỉ đối với ngươi không đứng đắn thôi Nói xong lại ôm lấy Phác Thái Anh, thấp giọng nói : Ta sẽ không cho ngươi thương tâm .
Phác Thái Anh nghe ta âm thanh nói nhỏ, cười nói: Ngươi không làm cho ta thương tâm, đừng nghĩ này có không , không phải buồn ngủ sao, ta cùng ngươi ngủ nha.
Nghe vậy, ta cười cười, nói : Anh nhi, ngươi còn có ta, ta sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi ."
Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn ta liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói: Ta biết, ta cũng sẽ luôn luôn bên cạnh ngươi .
Nghe vậy, ta câu thần cười, nói :Ngủ đi, ta muốn ôm ngươi ngủ.
Phác Thái Anh đỏ mặt lên, bất quá vẫn là ngoan ngoãn nằm ở trong lòng của ta, hít lấy hương thơm trên người ta rồi cũng thiếp đi.
Ta nhìn mặt Phác Thái Anh ngủ say, than một tiếng, lẩm bẩm nói : Anh nhi, vô luận ngươi lựa chọn cái gì, ta đều sẽ ở bên ngươi, thủ trước ngươi.
Nói xong, khẽ hôn cái trán Phác Thái Anh, lại thật chặt ôm lấy eo Phác Thái Anh, cũng đi vào giấc ngủ. Sắc trời tiệm vãn, ta mở mắt nhập nhèm nhìn ánh mắt, nhìn đến Phác Thái Anh còn ở trong lòng mình đang ngủ say, ta khóe miệng cười, cũng thật có thể ngủ a, ta nhẹ nhàng đem tay của mình trên lưng Phác Thái Anh rút ra.
Nhẹ nhàng xuống giường, lại đem chăn đắp cho Phác Thái Anh, mang giày vào rồi đi ra ngoài, ta đi đến lương đình, ngồi ở lương đình nhìn hồ Minh Nguyệt, buông tiếng thở dài, nếu có thể có mấy hồ rượu cùng mấy món ăn sáng liền càng hoàn mỹ , ta lắc lắc đầu, tựa vào cây cột, ngẩng đầu đếm sao "Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn...... Này nọ này nọ." Đến nỗi ngã lọt xuống đất, ta suýt sao xoa mông.
Phác Thái Anh run rẩy trước khóe miệng nhìn ta xoay eo xoa mông, miệng lại đang nói cái gì đó có chút kỳ quái, vốn là không có ta ôm ấp,
Phác Thái Anh cũng tỉnh lại đứng lên đi tìm ta, lại nhìn thấy ta ngẩng đầu nhìn trời, Phác Thái Anh nhìn ta như vậy, cảm thấy có chút đau lòng, vừa muốn đi lên an ủi ta, lại phát hiện ta đứng lên làm xoay eo xoa mông vận động.
Phác Thái Anh lắc lắc đầu, người này như thế nào sẽ làm mình thương tâm đây, tuyệt đối là chính mình thấy có lỗi, Phác Thái Anh nhìn đến ta còn ở nơi nào lắc mông, liền đi tới nói: Ngươi buổi tối đến lương đình xoay eo xoa mông sao?
Ta nghe được phía sau truyền đến thanh âm, nhanh đình chỉ xoay eo xoa mông, xoay người đối với Phác Thái Anh hắc hắc cười nói : Ta chỉ là vận động thân thể, đánh thức ngươi sao?
Phác Thái Anh lắc lắc đầu, nói : Không có đánh thức ta, hôm nay ăn có chút đồ sáng, có chút đói bụng, kêu bữa tối ăn đi.Sờ sờ bụng nói. Lại đối với thị nữ bên cạnh vẫy tay.
Ta gật gật đầu, cười nói: Vậy ở lương đình ăn đi, hôm nay ánh trăng thật tròn, đến ngắm trăng đi. Lại chỉ chỉ ánh trăng trên trời đề nghị nói.
Phác Thái Anh cười cười, nói:"Ngươi khỏe là được. Liền ngồi ở trên ghế, ta cười cười, nhìn nàng nói: Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Nghe ta nói, Phác Thái Anh đỏ mặt, hỏi : Ngươi từ nơi nào học mấy câu thơ đó?" Ta hắc hắc cười nói:"Ta là theo nơi xa xôi kia học được thôi, vì chính là muốn công chúa cười a.
Phác Thái Anh biết ta đang nói nói dối, lại vẫn là không thể tránh khỏi đỏ mặt, sẳng giọng: Không đứng đắn. Ta cười cười, nhìn bữa tối được mang lên, liền nói : Anh nhi, ăn cơm đi." Ta cầm lấy chiếc đũa gắp một cái rau xanh đưa tới bát Phác Thái Anh
Phác Thái Anh nhìn rau xanh trong bát, nhíu mày, nói: Vì sao không gắp thịt cho ta?
Ta hé miệng cười, trả lời :"Hoàng Thượng nói qua ngươi thích ăn đồ chay.
Nghe vậy, Phác Thái Anh trong lòng nhất thời ngọt ngào, trêu chọc nói: Ngươi không phải rất sợ phụ hoàng đối với ngươi lải nhải sao, như thế nào còn nhớ kỹ lời phụ hoàng nói như vậy?
Ta nghe Phác Thái Anh trêu chọc nói, hắc hắc cười nói: Bởi vì Hoàng Thượng nói đều là chuyện của ngươi, ta đương nhiên phải nhớ." Nói xong, ta lại tiến đến bên cạnh Phác Thái Anh, đem đầu tựa vào vai Phác Thái Anh nháy ánh mắt nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro