Chương 81: Nhất đao lưỡng đoạn
Thái Anh nhìn con dao đẫm máu, ánh sáng lạnh lẽo của con dao hòa lẫn với màu máu trong đêm tối tăm yên tĩnh khiến nó trông ghê rợn hơn vài phần, nàng chậm rãi cầm lấy, bi phẫn nhìn khuôn mặt thanh tú không chút sợ hãi của Lệ Sa.
Cô thật sự cho rằng nàng không dám sao?
Bình tĩnh thong dong như vậy đưa con dao cho nàng là vì chắc chắn nàng vẫn còn yêu cô nên sẽ không giết cô sao?
Thái Anh cầm chuôi dao nhắm ngay ngực Lệ Sa đâm thêm một nhát xuống, âm thanh tiếng quần áo bị đâm rách, tiếng da thịt nứt ra, tiếng máu chảy ra ào ạt, trong tích tắc vang lên hòa quyện vào nhau. Cùng lúc đó, tiếng kêu rên thống khổ của Lệ Sa cũng phát ra cùng tiếng ho khan.
"Hừ... Khụ khụ..." Lệ Sa dùng tay che ngực lại, nhíu chặt mày, mồ hôi lạnh chảy ra từ hai bên thái dương của cô, sắc mặt cô tái nhợt hơn vài phần, bộ dạng đau đớn đến cực điểm.
Cô cong eo, cúi đầu thở hổn hển dồn dập, thỉnh thoảng lại ho khan vài cái, khụ khụ, trong miệng ho ra một búng máu. Lệ Sa lau máu tươi tràn ra trên khóe miệng, sắc mặt có vài phần nghiêm túc, bệnh cũ của cô lại sắp tái phát.
Lần này sợ là sẽ tổn thương đến tim phổi.
Kiếp trước Linh Bích đuổi tận giết tuyệt muốn hủy diệt hồn phách của tiểu hồ ly để nó tan thành tro bụi. Vì để tu bổ hồn phách của tiểu hồ ly, thượng thần đã tự rút xương sườn của mình, dùng máu và linh khí để luyện ra ngọc an hồn có khả năng dưỡng hồn phách. Để dưỡng hồn đạt hiệu quả lớn nhất, cô đã rút đoạn xương sườn cứng rắn nhất nhưng cũng ở gần tim phổi nhất.
Vừa rồi dao găm đột nhiên cắm vào chỗ xương sườn bị đứt gần tim phổi, vết thương cũ đột nhiên bị đâm mạnh thêm một đao khiến toàn bộ lồng ngực của Lệ Sa đều đau dữ dội, tim phổi bị hao tổn, hô hấp cũng không thông.
Thái Anh không biết tình trạng cơ thể của Lệ Sa, nàng chỉ cảm thấy người này chắc chắn đang làm bộ làm tịch, cố ý khơi lên lòng thương cảm của nàng, nàng sẽ không ngu dại mắc mưu như vậy đâu.
Nàng dùng sức đẩy bả vai Lệ Sa một cái, thương tâm nói: "Ngươi đi đi, về sau ta không muốn gặp lại ngươi nữa, hiện giờ đâm ngươi hai đao, một đao là vì ta, một đao là vì tiểu hài tử đã chết, từ nay chúng ta không còn nợ gì nhau, nhất đao lưỡng đoạn*, không còn..."
*Nhất đao lưỡng đoạn: Một nhát dao chém đứt thành hai đoạn, chỉ hành động dứt khoát, cắt đứt quan hệ.
Rầm một tiếng, nàng chưa kịp nói xong, Lệ Sa đã ngã xuống đất. Thái Anh hoảng sợ, trong nháy mắt im bặt không nói tiếp. Nàng ngơ ngẩn nhìn Lệ Sa té xỉu trên mặt đất, sắc mặt của cô tái nhợt đến đáng sợ, hai mắt nhắm nghiền, từ khóe miệng trào ra một ít máu tươi, Lệ Sa nằm im bất động trên mặt đất không nhúc nhích. Giống như đã chết.
Thái Anh hoảng hốt, trong lòng sợ hãi cô cứ như vậy mà chết đi. Lúc trước nàng tích tụ oán khí trong lòng, vừa giận vừa hận, nàng nắm đao hung hăng nhắm tim mà đâm xuống. Nhưng nếu thật sự cô chết như vậy, nàng lại cảm thấy có chút khổ sở, cuối cùng thì đây cũng là người mà nàng đã yêu sâu đậm nhiều năm qua. Nàng thừa nhận nàng vẫn yêu cô, nhưng cô làm ra những chuyện như vậy khiến nàng hận cô đến thấu xương, rốt cuộc thì bọn họ cũng không thể quay trở lại như trước.
Nhìn Lệ Sa nằm yên tĩnh giống như đã chết, Thái Anh do dự một lát rồi chậm rãi vươn một ngón tay đến dưới mũi cô. Thái Anh nhẹ nhàng thở ra, vẫn còn thở, không chết. Không chết thì tốt, nhưng đừng mơ tưởng nàng sẽ cứu cô, tên khốn nạn này cứ để cô tự sinh tự diệt đi.
Thái Anh thay một bộ quần áo sạch sẽ khác chuẩn bị đến trong viện đợi Lục tỷ. Ra trước cửa, nàng nhìn vào mắt Lệ Sa trên sàn nhà, lạnh nhạt nói: "Cho ngươi mượn nơi này tá túc một đêm, tỉnh lại thì mau lập tức rời đi, đừng ở lại đồ sơn làm ta chướng mắt."
Lệ Sa không đáp lại, tay cô vẫn luôn che trên ngực, mặt mày nhăn lại dường như rất đau đớn.
"Nghe thấy không?" Thái Anh giận dữ đá chân cô cảnh cáo.
Lệ Sa lại ho khan một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, Thái Anh sợ hãi vội vàng rút chân lại. Nhìn một mảng máu tươi trên mặt đất, Thái Anh có chút khủng hoảng, bị thương nghiêm trọng như vậy sao?
Con dao găm kia vẫn còn cắm trên ngực Lệ Sa, từ miệng vết thương vẫn trào ra một dòng máu đỏ tươi ghê người, Thái Anh cắn môi nhìn cô vài lần, nhất thời động lòng trắc ẩn, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống giúp cô rút con dao găm kia ra. Nàng tìm một ít băng gặc giúp cô băng bó lung tung một chút, cuối cùng nhìn cô một cái rồi rời đi mà không ngoảnh lại lấy một lần.
Thái Anh ở trong viện Lục tỷ ba ngày, ba ngày này nàng không hề quay lại phòng mình nên không biết Lệ Sa còn sống hay đã chết. Đến ngày thứ năm, cuối cùng nàng cũng trở về, khi đẩy cửa ra liền phát hiện bên trong không có một bóng người, trên mặt đất lưu lại vết máu đã khô cứng.
Cô có thể tự đi thì vẫn còn sống sót.
Khoảng hơn nửa tháng qua đi, Lệ Sa vẫn đều không xuất hiện. Thái Anh cũng dần dần không thèm nghĩ đến cô nữa, nàng cho rằng Lệ Sa nghe theo lời nàng nói nên sẽ không còn xuất hiện trước mặt nàng.
Nhưng hôm nay nàng lại gặp lại cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro