Chương 64: Chẳng lẽ đạo trưởng bị yêu quái bám lên người?
Một lúc sau được Lệ Sa trấn an, Thái Anh mới thoát khỏi nỗi hoảng loạn từ cơn ác mộng, nhưng giấc mộng kia quá mức chân thực khiến lòng nàng vẫn còn sợ hãi, giữa đêm nằm ngủ không dám nhắm mắt. Sợ lại mơ thấy nhưng hình ảnh cực kỳ bi thảm đó.
Dường như Lệ Sa nhìn ra được sự hoảng loạn của nàng, bàn tay vươn ra ôm chặt lấy nàng, hôn lên trán nàng, dịu dàng nói: "Không sao, đừng sợ, mau ngủ đi ta sẽ luôn ở đây."
Thái Anh nhìn Lệ Sa, mơ hồ cảm thấy đạo trưởng trước mắt có chút không giống với đạo trưởng trước kia, tuy rằng vẫn là gương mặt đó nhưng hơi thở xung quanh cô càng thêm cường đại khiến người ta kính nhi viễn chi*. Hơn nữa cô đối xử với nàng càng dịu dàng hơn, mỗi khi cặp mắt đen thâm thúy nhìn nàng đều thấm đẫm tình ý ngọt ngào sâu đậm, Thái Anh có ảo giác mình là bảo bối trân quý nhất trên đời này của cô.
*Kính nhi viễn chi: Tôn trọng và giữ khoảng cách.
Được cô ôm, nàng sẽ thấy thật sự an tâm, ngay cả nỗi sợ hãi từ cơn ác mộng ban nãy cũng đều biến mất. Nàng cứ chôn trong ngực cô như vậy ngủ một giấc an ổn.
Ngày hôm sau, Thái Anh ngủ đến khi mặt trời đã lên tận đỉnh mới tỉnh giấc. Nàng mở mắt ra, thấy mình vẫn vùi trong ngực Lệ Sa, cô vẫn duy trì tư thế đêm qua, ôm chặt lấy nàng. Thái Anh thực kinh ngạc, đây là lần đầu tiên đạo trưởng ngủ nướng, trước kia mỗi ngày cô đều thức dậy từ rất sớm, tỉnh dậy liền đứng lên luôn chứ không bao giờ nằm thêm trên giường thêm một phút nào. Hôm nay thật là lạ lùng.
"Buổi sáng hảo." Lệ Sa dịu dàng nhìn Thái Anh, cúi đầu thơm lên má nàng sau đó đứng dậy mặc quần áo.
Thái Anh có chút ngốc, đạo trưởng mà lại lưu manh như vậy sao, đây vẫn là đạo sĩ thúi cũ kỹ cổ hủ à? Tuy nhiên nàng lại cảm thấy hôm nay đạo trưởng có chút mê người khiến mắt nàng đảo loạn hồi lâu.
Thật ra Lệ Sa vẫn thức dậy như thường lệ. Lúc ấy trời còn chưa sáng, Thái Anh vẫn đang ngủ say, Lệ Sa sợ nàng lại tiếp tục mơ ác mộng nên vẫn nằm cạnh nàng, nếu nàng gặp ác mộng thì cô cũng có thể kịp thời trấn an nàng.
Thái Anh lúc ngủ thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ non nớt trắng nõn, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má, nép mình vào vòng tay cô ngủ thật ngon. Kiếp trước sau khi hai người từ biệt ở Cung Lăng Tiêu cô không còn được nhìn thấy lúc tiểu hồ ly ngủ nữa. Mấy ngàn năm trôi qua, cuối cùng cô đã lại có thể ôm nàng chìm vào giấc ngủ, bộ dáng nàng lúc ngủ vẫn đáng yêu ngọt ngào như xưa khiến người khác không dám quấy nhiễu. Vì vậy Lệ Sa vẫn luôn mở to mắt lẳng lặng nhìn nàng, chờ đến khi nàng tỉnh lại.
Sau khi đứng dậy rửa mặt, Lệ Sa bê nước ấm và thức ăn lên lầu, cô đặt đồ ăn lên bàn gỗ, đem nước nóng để lên mép giường rồi thấm ướt khăn vải nhẹ nhàng giúp Thái Anh lau mặt, lau tay.
"Đạo trưởng... Sao ngươi lại lau mặt cho ta?" Thái Anh cảm thấy Lệ Sa hôm nay quá mức dịu dàng, từ đôi mắt đen nhánh kia không lúc nào là không mang theo sự sủng nịnh.
"Tại sao à?" Lệ Sa ngẫm nghĩ, thật ra chỉ là thói quen của cô thôi. Kiếp trước khi còn ở điện Cực Uyên, tiểu hồ ly mới hóa thành hình người, cái gì cũng không biết làm, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều là cô làm cho nàng.
Chỉ cần cô ở điện, mỗi ngày sau khi rời giường cô đều sẽ nâng tiểu hồ ly đang ngủ mơ mơ màng màng lên, thơm nàng một cái, sau đó giúp nàng mặc váy áo, giúp nàng rửa mặt, sau đó lại đút cho nàng ăn. Tiểu hồ ly luôn vui mừng bổ nhào vào ngực cô, vừa ôm vừa hôn cô.
Thu lại những suy nghĩ lan man, Lệ Sa nhìn khuôn mặt Thái Anh cũng là tiểu hồ ly, cô nhéo mũi nàng, thâm tình nói: "Bởi vì Thái Anh đáng giá, Thái Anh tốt đẹp và đáng giá nhất trên đời này."
Mặc kệ Thái Anh có nhớ ký ức kiếp trước hay không, nàng mãi mãi là tiểu hồ ly của cô, cô sẽ luôn yêu nàng giống kiếp trước.
Mỗi ngày Lệ Sa đều dịu dàng chăm sóc Thái Anh như vậy, mỗi khi Thái Anh nhìn đến ánh mắt nuông chiều của cô đều nhịn không được mà chìm vào. Vẻ mặt dịu dàng của đạo trưởng thật ra rất đẹp, đoan chính, dịu dàng như ngọc, tốt hơn rất nhiều so với đạo trưởng luôn trách mắng nàng trước kia. Cô mỉm cười với nàng là tim nàng liền không tự chủ được mà đập thình thịch.
Thái Anh nghi ngờ đánh giá Lệ Sa, nàng cảm thấy có khả năng đạo trưởng bị yêu quái trăng hoa bám vào người chứ nếu không tại sao tính tình lại thay đổi như thế, thủ đoạn trêu chọc cao minh như vậy, chỉ hơi mỉm cười cũng khiến cho tinh thần điên đảo. Tối nay nàng đã chuẩn bị một cái kính chiếu yêu để thử một phen, nếu đạo trưởng thật sự bị yêu quái bám vào nàng sẽ lập tức bỏ chạy.
Buổi đêm khi chuẩn bị đi ngủ, Thái Anh nói sợ mình sẽ lại mơ ác mộng cho nên đã bảo Lệ Sa đừng tắt nến. Thật ra nàng muốn giữ lại ánh lửa để nhìn trộm bộ dáng của đạo trưởng. Lệ Sa không biết suy nghĩ của nàng nên nghe theo lời nàng nói, không thổi tắt nến mà lên giường đi ngủ.
Chờ nửa canh giờ sau, Thái Anh lặng lẽ lấy kính chiếu yêu ra nhắm thẳng vào khuôn mặt thanh tú của Lệ Sa. Trong gương rõ ràng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp của cô, Thái Anh đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy gương mặt kia có gì thay đổi mà ngược lại nàng có thể nhìn thấy mặt hồ ly của chính mình.
Nhìn Lệ Sa đang nhắm nghiền hai mắt, Thái Anh cảm thấy kì dị đến cực điểm, nàng còn lâu mới tin đây thật sự là đạo sĩ thúi, chẳng lẽ cô đeo mặt nạ da người?
Nàng nhẹ tay nhẹ chân tiến lại gần Lệ Sa hơn, tay nhỏ tỉ mỉ vuốt xương hàm của cô để xem có khe hở nào hay không. Nàng không biết rằng mình ghé vào người Lệ Sa như vậy, thân thể mềm mại cách lớp áo lót mỏng manh cọ xát lên ngực cô, khiến cô rất nhanh đã nổi lên phản ứng.
Thân thể mềm mại của Thái Anh trượt xuống, nàng ghé lên ngực Lệ Sa, nhìn chằm chằm vào cổ cô. Mơ hồ cảm giác được có một cây lửa nóng thô cứng chọc vào giữa hai chân khiến nàng khó chịu cực kỳ. Thái Anh có chút bực bội vỗ vỗ lên vật kia, thứ này ở đâu ra làm phiền nàng, nàng còn đang làm chuyện quan trọng, đừng có gây trở ngại.
"Á..." Nàng đang nhìn thật cẩn thận, đột nhiên trời đất quay cuồng, Lệ Sa xoay người một cái đè nàng dưới thân khiến nàng giật mình kêu ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro