Chương 4: Giết Thái Anh
Cái này là sĩ diện của đạo sĩ thúi, nàng cũng không cần chính miệng cô phải trả lời, rốt cuộc phản ứng thân thể cô mới chính là đáp án tốt nhất.
Nàng cắn vành tai mẫn cảm của Lệ Sa trừng phạt, cự vật chôn sâu trong cơ thể đột ngột trướng lớn thêm một vòng, nhét đầy đường đi nhỏ hẹp. Sắc mặt Lệ Sa có chút gian nan, trong lòng cô kháng cự việc dâm loạn nhưng cũng vô pháp che dấu phản ứng sinh lý bình thường.
Nhận thấy được thân thể cô khác thường, Thái Anh vừa lòng cười cười, nàng chính là muốn xé bỏ mặt nạ bình tĩnh của cô, làm cô trầm luân dục vọng trên người nàng. Để sớm hút được dương tinh của Lệ Sa, nàng ra sức vặn vẹo, nâng cái mông lên đem nguyên cự vật lộ ra chỉ chừa quy đầu ở huyệt, sau đó lại ngồi xuống thật mạnh.
"A... Thật lớn... Ư... Thật sâu... Ta sẽ bị cắm hỏng mất." Miệng Thái Anh phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, dương vật thô dài căng ra khuấy đảo ma sát với thịt non, thẳng tắp cắm vào toàn bộ khiến nàng có chút không chịu nổi. Nàng thở hổn hển dồn dập, đôi tay bám vào bả vai Lệ Sa, thoáng nâng cái mông lên rồi lại ngồi xuống, côn thịt thô dài dính đầy dâm thủy xuyên qua tiểu huyệt chật hẹp, mỗi lần cắm vào đều vang lên tiếng nước òm ọp.
Lệ Sa bên tai nóng lên, tiếng rên rỉ kiều mị cùng tiếng nước nhớp nháp đều là tà âm khiến cô loạn thần, cô liền nhắm hai mắt không muốn nghe, thính giác lại càng nhanh nhạy, rõ ràng nghe thấy. Dương căn chôn thật sâu trong cơ thể nàng, bị nàng gắt gao vây lấy, hạ bụng dâng lên cảm giác tê dại làm cô vừa hưng phấn vừa sợ hãi, cô sợ chính mình sẽ bị lốc xoáy tình dục chiếm lấy. Cô không dám thả lỏng, lưng căng cứng đờ, sợ chính mình vừa lơ đãng liền không kiềm chế được, ra ở trên người nàng.
Phun ra nuốt vào mười lăm phút sau, cơ thể Thái Anh càng thêm mềm mại, gò má và cần cổ trắng nõn được nhuộm màu hồng nhạt mê người. Vuốt ve hồi lâu, thể lực Thái Anh có chút không chống đỡ nổi, đùi có chút phát run, chân mềm nhũn ngồi xuống lần nữa liền mất trọng tâm, nguyên cây dương vật thô dài vọt thẳng tắp vào hoa huyệt, quy đầu cực đại hung hăng va chạm vào âm hộ hẹp nộn, bụng dưới đánh mông thịt vang lên âm thanh vừa to lại vừa vang.
"Á... aa..." Hoa tâm kiều nộn bị đâm cho vừa đau vừa tê dại, Thái Anh một hơi nghẹn trong cổ thiếu chút nữa không thở nổi. Nàng mị nhãn mê ly, thở gấp liên tục, thân mình không ngừng run run, lời nói ra đều không hoàn chỉnh:" Ư... Thật sâu... Đạo trưởng... Mau đem dương tinh bắn vào Thái Anh đi, Thái Anh chịu không nổi... Ư..."
Thịt cùng thịt cọ xát tạo nên khoái cảm rất cường liệt, quy đầu sung huyết bành trướng bị chỗ sâu nhất trong hoa huyệt gặm nhấm, Lệ Sa mồ hôi đầm đìa, cả người nóng bỏng, hô hấp thô nặng, cô sắp nhịn không được, dương tinh... Không, dương tinh không thể tiết. Cô nín thở ngưng thần, âm thầm vận tức, chỉ cần tiếp tục kiên trì một chút...
Cánh tay trắng nõn của Thái Anh vắt trên cổ chảy đầy mồ hôi của Lệ Sa, nàng cố sức nâng mông, muốn đem dương vật chôn sâu trong cơ thể rút ra. Trong quá trình rút, quy đầu góc cạnh cọ xát qua khối thịt mềm, khoái cảm cấp tốc bùng lên, bạch quang chợt lóe lên trước mắt, Thái Anh đột nhiên vô lực nằm xoài trên ngực Lệ Sa.
Nàng thở dồn dập, huyệt khẩu đỏ bừng phun ra thủy dịch dính nhớp trong suốt, tẩm ướt đạo bào ở hông Lệ Sa. Hoa huyệt không ngừng co rút, gắt gao cắn lấy dương vật sưng to kia, tưởng như muốn đem nó hút sạch tinh huyết.
Lệ Sa cắn răng áp xuống khoái cảm kịch liệt dưới thân, đột ngột mở mắt, hiện lên sát khí. Cô niệm chú, phá thuật định thân đang giam cầm, tay phải dùng sức hướng ngực Thái Anh đánh ra một chưởng.
"A..." Thái Anh không hề phòng bị bị cô đánh phải lui về phía sau một trượng, nàng ngã ngồi trên mặt đất, kịch liệt thở hổn hển, khó tin nhìn Lệ Sa: "Ngươi... Ngươi làm thế nào có thể cử động? Không có khả năng..."
Lệ Sa thần sắc lạnh lùng nhìn Thái Anh như nhìn con kiến, ngữ khí lạnh băng: "Đối mặt với kẻ địch, vĩnh viễn đừng bao giờ khinh địch, ngươi vọng tưởng có thể dùng thân thể tới chinh phục ta, thật là ngây thơ!"
Cô nhặt lên bội kiếm trên mặt đất, dùng sức hướng ngực Thái Anh ném, lưỡi kiếm sắc bén cắm sâu vào da thịt, máu tươi tràn ra trước ngực trắng nõn của nàng.
"Hự..." Từ trong miệng Thái Anh phun ra một ngụm máu tươi, mày nhăn đến gắt gao. Đau quá, trước ngực bị đâm đến tận xương, đau đớn lan tràn khắp thân thể, nàng đau đến sắp hít thở không thông. Đạo sĩ này thật nhẫn tâm, nàng không đành lòng hút hết dương khí của cô, thế mà cô lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết, đáng lẽ lúc ấy nàng không nên mềm lòng. Mí mắt Thái Anh càng ngày càng sụp xuống, nàng quỳ rạp trên mặt đất thoi thóp thở, trước mắt đột nhiên tối sầm, liền chết.
Lệ Sa xếp bằng ngồi xuống, vận tức áp chế xao động trong thân thể, kiên quyết làm dương căn đang dựng thẳng mềm xuống, cô lừa mình dối người tự an ủi chính mình: "Dương tinh chưa tiết, không tính là phá giới."
Cô sửa sang lại quần áo, chà lau dưới dương vật, nhìn vết máu dính trên dương vật, biểu tình cô có chút quái dị, yêu linh cũng có máu đỏ trinh tiết sao? Nghiêng đầu nhìn Thái Anh nằm trên mặt đất, Lệ Sa đứng dậy đến gần nàng, cô duỗi tay kiểm tra hơi thở nàng, thần sắc lạnh lùng thu tay, đã chết thì chết, nhiệm vụ của cô chính là trừ yêu, không cần có lòng thương hại.
Cô rút ra bội kiếm từ thân thể nàng, trong phút chốc thân thể Thái Anh liền phát ra bạch quang chói mắt. Lệ Sa lấy tay che mắt chống đỡ, cô lại không có nhìn chính là, từ trận bạch quang đó phát ra một sợi quang mang thuần tịnh, yên lặng không tiếng động đi vào huyết ngọc trước ngực cô.
Quang mang chói mắt sau khi biến mất, thân thể Thái Anh liền hóa thành nguyên thân, Lệ Sa rũ mắt nhìn thì phát hiện một hồ ly tuyết trắng, cái đuôi hồ ly lại điểm xuyết mảng đỏ. Hồ ly biến hóa ở số lượng đuôi, cô cẩn thận đếm tổng cộng chín đuôi, không, giây tiếp theo liền biến thành tám đuôi, một đuôi bị đứt rơi xuống trên mặt đất.
Lệ Sa trong lòng kinh ngạc, nàng thế mà lại là Cửu vĩ hồ, yêu lực thấp hèn như thế mà là Cửu vĩ hồ, năng lực phòng ngự yếu ớt như thế, một kiếm của cô còn không cản được.
Đuôi cáo số lượng càng nhiều, yêu lực càng mạnh. Hồ ly ngàn năm tu một đuôi cũng giống như cửu vĩ yêu hồ, đều là hồ ly tu vi 9000 năm trở lên, tung hoành Yêu giới, oai phong một cõi. Mà đây chỉ là hồ ly vụng về khinh địch không nói, một đuôi bị đứt lúc sau cư nhiên lại không có sống lại, thật là cổ quái đến cực điểm.
Lệ Sa vuốt ve lông hồ ly mềm mại, lại lần nữa kiểm tra hơi thở của Thái Anh, cô xác định Thái Anh thật sự đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro