Chương 6 : Từ Từ đòi lại từng thứ thuộc về mình
Năm năm sau...
Biệt thự Park gia.
Hành lang dài tĩnh mịch, ánh sáng đèn pha lê nhạt nhoà chiếu xuống, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí, cổ kính.
Tiếng âm thanh giòn tan vang lên
"Chát...!!!"
Chaeyoung vừa mới xoay người thì má liền bỏng rát, cảm giác đau đớn lan truyền đến tứ chi nàng. Nàng không hề bất ngờ, bởi lẽ dù có không để ý, với thân thủ của nàng thì cái tát kia của Park Min Ah cũng chẳng thể nào chạm được vào da thịt nàng.
Chaeyoung chính là cố tình để cô ta đánh.
" Con khốn, đến ngay cả người đàn ông của chị mày, mày cũng dám ve vãn? À, mày cũng không xứng làm em gái tao, bởi vì mẹ mày chỉ là con tiểu tam bẩn thỉu, dùng thủ đoạn ti bỉ với cha tao." Giọng nói cay nghiệt của Park Min Ah vang lên thật chói tai.
Chân mày Chaeyoung càng nhíu chặt hơn, đáy mắt nàng hiện lên vài tia sáng lạnh lẽo thấu tim. Nàng dùng lưỡi liếm đi vết máu đang rỉ trên môi.
Sau đó động tác của Chaeyoung nhanh như cắt, một tay chế trụ Park Min Ah, ép cô ta vào góc tường.
Tiếng "Chát...chát....chát..." vang lên liên hồi, như một bản nhạc vô cùng êm tai.
"Có giỏi mày nhắc lại cho tao xem nào?"
"Tao nói mẹ mày là..."
Park Min Ah chưa kịp nói hết, tiếng nói của cô ta đã bị ngắt quãng bởi tiếng chát giòn tan. Chaeyoung trầm giọng đe doạ:
" Mày nói thêm một câu nữa xem, tao đảm bảo cái miệng nhỏ của mày không dùng được nữa."
Đáy mắt Park Min Ah rõ ràng là kinh sợ, trong trí nhớ của cô ta, trước đây Chaeyoung luôn cam chịu cô ta, nhìn thấy cô ta đều đi đường vòng. Vì cái gì mà năm năm không gặp con khốn này lại thay da đổi thịt đến vậy?
Park Min Ah uất ức cắn môi, cô ta không cam tâm, cô ta lấy hết can đảm hét to:
" Chaeyoung , dựa vào đâu Hoony là từ nhỏ luôn yêu thương chiều chuộng mày, rõ ràng tao mới là em gái cùng cha cùng mẹ với anh ấy, tại sao?"
"Trong nhà này chỉ cần có sự xuất hiện của mẹ con mày đều không yên. Chẳng phải mày biến mất sáu năm rồi sao? Mày quay lại làm gì?"
Park Min Ah cười điên cuồng nói:
" Phải rồi, mày quay lại để cướp chị Lisa của tao. Tại sao số mày may mắn đến thế? Lisa chỉ bốc thăm thôi mà lại chọn trúng mày. Tại sao? Tao mới là người yêu thương chị ấy sâu đậm, tao mới là đại tiểu của Park gia, tao là phượng hoàng chân chính."
Cô ta bất chấp chỉ tay vào Chaeyoung nói:
" Mày chỉ là con gà rừng, không học vấn. Tao so với mày từ nhan sắc, học vấn đều hơn? Tại sao chị Lisa lại chọn mày, tao không cam tâm."
Chaeyoung đứng bên kia sắc mặt bình thản, tựa như người trong câu chuyện chỉ là người qua đường, không phải là nàng . Nàng đã quá quen với những lời lẽ chua ngoa, bẩn thỉu này của Park Min Ah
Trước đây cô nghĩ Park Mi Ah trẻ tuổi không muốn chấp vặt với cô ta, hơn nữa phu nhân và Hoony đối xử với nàng rất tốt, Park Min Ah dù gì cũng là máu mủ ruột thịt của họ, Chaeyoung không thể vong ơn bội nghĩa.
"Mày nói tao, tao có thể nhịn, nhưng tuyệt đối không được động vào mẹ tao biết chưa? Mày nên cảm ơn phu nhân với Hoony nếu không tao không tha cho mày dễ dàng vậy đâu!"
Chaeyoung buông tay ra, thân thể ả ngã xuống đất, tóc tai rối bù, khuôn mặt thanh tú sưng vù như mặt heo, chật vật vô cùng. Còn đâu dáng vẻ đại tiểu thư cao cao tại thượng khi nãy.
Ánh đèn mờ ảo chiếu trên bờ vai gầy của Chaeyoung, nàng khoanh tay đứng trên cao nhìn xuống, như vị nữ vương điện hạ cao cao tại thượng.
" Tao đứng ở đây muốn thông báo với mày, tao Chaeyoung đã quay trở lại. Những thứ mày đã cướp của tao, tao sẽ từ từ đòi từng thứ một."
Chaeyoung nói xong quay người đi thẳng, bóng lưng của nàng kiên cường mà thẳng tắp.
Mãi một lúc sau Park Min Ah mới sực tỉnh, nhớ lại ánh mắt lạnh thấu băng của Chaeyoung khi nãy, trong lòng cô ta run lên mãnh liệt. Cô ta lẩm bẩm:
"Không, Chaeyoung tao mới là đại tiểu thư của Park gia, tao mới là vợ của Lalisa Manoban, những thứ gì của tao, mày đừng hòng cướp đoạt."
Nói xong ánh mắt Park Min Ah loé lên tia ác độc, tơ máu thù hận đong đầy trong mắt. Còn đâu dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn thường ngày khi đứng trước mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro