Chương 29: Tức giận
Nhiếp Chính Vương nếu đã gọi là Nhiếp Chính Vương, đương nhiên bởi vì thứ cô muốn không chỉ là nhiếp chính, mà là càng nhiều hơn chút gì đó. Cho nên lần đầu Thái Anh cùng Nhiếp Chính Vương đề cập đến chuyện không hợp tình hợp lý như vậy, sau khi nói xong liền biết không thỏa đáng, nhất thời không dám nhìn cô, cúi đầu chờ đợi bị mắng.
Sau một hồi im lặng, Lệ Sa lại đột nhiên nở nụ cười, ném bình dược lên giường, đứng thẳng người dậy, "Bổn cung cùng hắn so đo cái gì rồi? Nương nương nói nghe xem."
Thái Anh kiên trì lắc đầu, "Tính tình Điện hạ cứng rắn..."
Lệ Sa vu vơ nhướng mày cười một tiếng, ném một bình dược sứ men xanh khác vào trong chăn. Có mấy lần cô làm nàng bị thương, đều cầm thứ này tới, đè nàng xuống mà giở trò lăn lộn, cho nên Thái Anh nhận ra đó là đồ để thoa nơi nào, trong nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai. Lệ Sa lười nhiều lời, chỉ nói: "Tự thoa" rồi sau đó xoay người rời đi.
Vừa rồi Lệ Sa vô cùng giận dữ đi ra ngoài, bắt thanh niên trai tráng Đào Trạm đi lấy thuốc, vừa muốn tiêu sưng lại vừa muốn cầm máu, rất phiền toái, cho nên động tĩnh tuy rằng không lớn nhưng thực ra Thanh Thuấn cũng đã sớm tỉnh, chỉ là không dám đi vào, lúc này đứng chờ ngoài cửa.
Đợi hồi lâu, vốn dĩ nàng lại sắp buồn ngủ, đột nhiên "Cạch" một tiếng, cửa bị Lệ Sa dùng một chân đá văng, Thanh Thuấn vội vàng đứng thẳng hành lễ, "Điện hạ vạn an."
Cô cũng không quay đầu lại mà nhấc chân rời đi, Đào Trạm nháy mắt ra hiệu cho Thanh Thuấn, kêu nàng đi vào hầu hạ, còn mình vội vàng theo sau.
Sau khi uống rượu Lệ Sa trở nên hiền hoà hơn, nhưng hôm nay uống rượu xong lại không huýt sáo lên ngựa hồi phủ giống như mọi khi, trái lại bước đi cực nhanh, dưới chân như lướt gió mà lên ngựa. Thân thủ Đào Trạm vô cùng tốt thế nhưng cũng có chút tốn sức, thấy cô không muốn nhiều lời, vội vàng túm chặt cương ngựa của cô, "Điện hạ!"
Lệ Sa mạnh mẽ kéo cương ngựa trở về, dùng lực cực lớn, trong mũi hắc mã phát ra tiếng phì phì. Cô cũng không để ý, trầm giọng nói: "Đi tra một chuyện."
"Điện hạ phân phó."
Lệ Sa gắt gao nắm chặt roi ngựa, khớp xương rõ ràng có chút trắng nhợt, nhưng giọng nói lại vẫn rất bình tĩnh, "Nàng bị người đâm một đao. Nói là ngày đó ở ngoài Chiêu Dương cung có người thấy, cho nên người nọ mới có thể... Miệng vết thương còn sâu, thời gian không phù hợp, nhìn hình dáng có lẽ là nửa tháng trước."
Đào Trạm hơi giật mình, bởi vì Lệ Sa xưa nay ở trong cung luôn luôn cẩn thận, bất luận có làm gì hay không, chỉ cần là Thái Hậu có mặt, tất nhiên sẽ càng thêm đề phòng, ngày đó bên ngoài Chiêu Dương cung hắn đã tự mình kiểm tra qua, một người cũng không có. Cho nên hắn trầm mặc một lúc, "Sẽ không."
Lệ Sa lạnh lùng cười một tiếng, "Chuyện ngươi làm, tất nhiên sẽ không. Ngươi tự mình đi tra một chuyến."
Lạp Chiêu vừa đến tuổi tự mình chấp chính, lập tức có vài người ngo ngoe rục rịch, ý đồ lật đổ Lệ Sa. Lạp Chiêu tuổi còn nhỏ, đương nhiên dễ dàng điều khiển, cho nên đến cùng là bọn họ động tâm tư gì thì vừa nhìn đã rõ, nhưng ngay cả bên người Thái Hậu cũng có tai mắt, có thể thấy được bố cục thâm hậu. Đào Trạm trầm mặc một lát, "Giả sử đúng là bọn họ thì sao?"
Lệ Sa lạnh lùng cười một tiếng, "Bọn họ dám lấy nàng uy hiếp bổn cung, ngươi nói xem?"
Đào Trạm ngửa đầu nhìn Lệ Sa, gằn từng chữ một, "Giả sứ đúng là bọn họ lấy nương nương uy hiếp Điện hạ thì sao? Điện hạ lại giống như cá chép đỏ trong ao, thực sự muốn cắn câu sao?"
Lệ Sa nâng cằm lên, ở trong gió lạnh thở ra một hơi, "Không sai. Động tới nàng sẽ có kết cục gì, bổn cung muốn bọn họ dùng tro cốt nhìn cho rõ ràng."
Cô giơ roi muốn đi, Đào Trạm đột nhiên kéo lại, cất cao giọng, "Điện hạ... Chúng ta ở trên chiến trường Bắc thành lăn lội trong máu loãng những năm đó, chính là vì thiên hạ thái bình, vì quốc thái dân an! Nếu Điện hạ cũng giống như tiên đế vì sắc đẹp mà sai lầm, thứ cho thuộc hạ ——"
Lệ Sa tựa tiếu phi tiếu quay đầu lại nhìn hắn, ngay cả vụn sáng nhỏ trên lông mi cũng chứa đầy ý lạnh, "Nếu cái gì?"
Đây là Tu La vương trở về từ địa ngục.
Đào Trạm cứng họng ngậm miệng, lui về phía sau một bước, "... Thuộc hạ lỡ lời. Điện hạ tuyệt đối sẽ không giống tiên đế. Nhưng Thái Hậu nương nương, xác thực là nhược điểm của Điện hạ... Người làm đại sự, không thể có một nét bút hỏng."
Lệ Sa hừ lạnh một tiếng, "Nàng không phải. Cho dù nàng có phải..." cô ngạo nghễ xoa xoa bờm ngựa, "Bổn cung chính là muốn nàng như vậy. Hiện tại không thể so với trước kia, bổn cung tường đồng vách sắt, phòng thủ kiên cố, chỉ có nàng, người khác dám động vào thử xem."
Đào Trạm hít sâu mấy hơi khí lạnh bên ngoài, cuối cùng nói: "Đã đưa Chu tiểu thư trở về."
Lệ Sa đùa nghịch roi ngựa, "Còn Chu Thiêm Mạn?"
"Vẫn chưa nói gì."
Lệ Sa lạnh lùng hừ một tiếng, "Lão cáo già, vậy mà rất bình tĩnh. Đi."
"Ba" một tiếng roi ngựa giòn vang, ngay sau đó là vó ngựa lộc cộc.
Trong ngự hoa viên im ắng không biết từ khi nào đã nổi gió, mở ra hơi mưa mờ mịt. Sắp bắt đầu mùa đông, năm nay không biết còn có thể có mấy trận mưa, lúc này đúng là gió thổi trước cơn bão.
Lệ Sa đại khái chưa từng hầu hạ ai, mới làm được một nửa đã hất tay bỏ lại, cho nên trong Thành Nghi cung vẫn là vụn thủy tinh đầy đất. Thanh Thuấn tiến đến cửa điện lập tức hoảng sợ, bởi vì Thái Anh đang xoay người nhặt lại chổi. Thái Anh xưa nay làm việc chân tay vụng về, Thanh Thuấn vừa thấy vậy, sống lưng cảm giác lạnh buốt, vội chỉ vào trên giường: "Người nghỉ ngơi đi, để nô tỳ làm."
Thái Anh thấy bộ dáng rất yêu lao động của nàng, cũng vui vẻ chui vào trong chăn làm ổ, ngáp liên tục mấy cái, nghe Thanh Thuấn dông dài: "Người với Điện hạ lại bất hòa rồi? Haiz, nếu bệ hạ lớn nhanh hơn một chút, người cũng không phải chịu tính khí của Điện hạ nữa rồi. Nương nương, sắc mặt Điện hạ vừa rồi cũng thật dọa người... Nương nương?"
Thái Anh ngồi trong chăn, đầu gật gà gật gù, đã ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro