Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Lòng mến mộ

Thái Anh chờ cô hỏi. Cô cũng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: "Phương bắc nhiều vật hiếm lạ, nàng muốn ta mang gì về?"

Thái Anh nghĩ nghĩ, rũ mi mắt. Suy cho cùng cũng đã tới tuổi biết thẹn thùng, nàng cũng không thể không biết xấu hỗ mà nói "Muốn nàng bình an trở về" được, chỉ nói: "Chỉ cần là đồ nàng mang về là tốt rồi."

Lệ Sa lớn tiếng cười ha ha, vuốt nhẹ mũi nàng, giả ngu nói: "Bổn cung tự mình mang một tấm Tây Dương kính thật lớn về cho nàng là được."

Thái Anh "Ừm" một tiếng, "Được. Nàng phải đi rồi đấy."

Lệ Sa ngồi trên cửa sổ, xoa xoa tóc nàng, "Thực ra... thực ra là có chuyện quan trọng quên không hỏi nàng."

"Hửm?"

Cô trầm mặc trong chốc lát, dường như đang do dự, cuối cùng chém đinh chặt sắt hỏi nàng: "Ghế Kỳ Dạ vương phi đang còn trống, nàng có muốn làm hay không?"

Thái Anh từ từ ngẩng đầu lên.

Ngũ quan nữ nhân trẻ tuổi trước mặt như điêu khắc, mỗi tấc đều lộ vẻ thanh tú phấn chấn. Không cần hỏi, không cần nói, không cần vòng vo hoài nghi cùng mong đợi, Lệ Sa tin rằng mình nhất định có thể trở về, nhất định sẽ chiến thăng trở về, nhất định là như vậy, cô chính là kẻ ngông cuồng như vậy đấy.

Nhưng cô không biết nàng có muốn làm thê tử của mình hay không.

Thái Anh cũng không biết.

Nàng lớn lên trong quân doanh, hiểu rõ nhất chiến sự hiểm ác nơi tiền tuyến, Thần Sách quân phụng quân mệnh, chắc chắn không thể rút về phía tây, càng không thể cùng quân đội của phụ thân hợp lại tiếp ứng. Nhưng trong lòng nàng vẫn đang có một tính toán hèn mọn, nàng hy vọng Thân Sách quân chí ít có thể giúp đỡ Phác tướng quân một phen, biết đâu Thần Sách quân giành thắng lợi, có thể ngăn chặn chiến sự ở Bắc cương, như vậy có lẽ phụ thân cũng có thể thắng trận một lần, có lẽ Phác gia sẽ không thực sự bị xử lí...

Nhưng nếu sự tình thực sự có bất trắc, nàng biết bản thân nhất định sẽ lựa chọn ai, nhất định sẽ vứt bỏ ai. Nàng nhất định sẽ giống như con dâu Vi gia, trở thành một nữ nhân xấu xa nắm giữ then chốt.

Thế nhưng, nàng không thể có chút cơ hội nào cùng người nàng thương bạch đầu giai lão sao?

Nàng không thể tin tưởng rằng thiếu nữ ngông cuồng phóng khoáng mà nàng yêu thực sự có thể cứu vớt mình sao?

Đó là một lần quyết định bất chấp hậu quả duy nhất trong đời

Thái Anh. Nàng muốn làm thê tử của Lệ Sa đến phát điên, cho dù chính mình có thể sẽ phản bội cô, lợi dụng cô...

Nhưng vẫn muốn tin tưởng cô, muốn nói với cô rằng "Ta nguyện ý".

Trong huyết quản nàng chảy dòng máu của Phác Lượng Ân, trời sinh chính là con bạc không đụng tường Nam không quay đầu.

Thái Anh chậm rãi gật đầu, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:

"Làm. Lệ Sa, ta làm."

Lệ Sa thực vui vẻ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, mỉm cười cúi đầu nhìn nàng thật sâu, đột nhiên dùng lòng bàn tay khô ráo nhẹ nhàng điểm lên giữa mày nàng, "Nơi này."

"Ừm?"

Dường như cô sợ làm kinh động đến bông tuyết đang bay, thanh âm cực nhẹ, thật cẩn thận hỏi: "Ta hôn nơi này một cái, có được không?"

Thái Anh nhắm mắt lại.

Giữa mày có xúc cảm nóng bỏng, đôi môi ấm áp bao phủ lên trên. Nàng nghẹt mũi đến nỗi chẳng thể ngửi thấy hương vị trên người cô, hương vị mùa đông, thế giới bởi vậy giống như chỉ còn lại một mảnh thiên địa.

Nàng nghe thấy giọng Lệ Sa khe khẽ: "Ta biết, ta sẽ cố gắng. Thái Anh, không cần tin tưởng, không cần chờ đợi... Nhưng ta hứa với nàng. Tâm mộ thủ truy, tỏa cốt bất từ*."

*Tâm mộ thủ truy, tỏa cốt bất từ: Lòng ngưỡng mộ theo đuổi, thịt nát xương tan cũng chẳng nề hà.

Lệ Sa biết toàn bộ tình cảnh khó khăn của nàng, biết nàng hèn mọn không dám nói ra ý niệm. Nàng nhắm mắt im lặng, thời điểm nàng vờ như không biết những chuyện đó, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn cùng nàng sóng vai -- mặc kệ là vì Phác tướng quân hay là vì Thái Anh, tóm lại, cô chỉ hận mình không phải là người trên Kim Loan Điện nắm giữ giang sơn cùng sinh tử thế gian.

Nước mắt Thái Anh lại chẳng thể ngừng.

Sau khi Kỳ Dạ vương rời đi, ngày hôm sau người trong Kỳ Dạ vương phủ lập tức tới nhà cầu thân. Cách đám người, Phác Lượng Ninh hung hăng trừng nàng một cái, xoay người tiến về phía trước chào hỏi. Thật lâu sau Phác Lượng Ninh cũng không để ý tới Thái Anh. Thái Anh biết nàng thực sự giận mình rồi.

Tỳ nữ Vương phủ lặng lẽ đưa cho Thái Anh một cái rương lớn,

"Điện hạ nói, năm nay không thể ăn Tết cùng tiểu thư, lễ Thượng Nguyên năm sau nhất định sẽ bù cho tiểu thư."

Thái Anh ngồi trên mặt đất, lấy từng thứ từ trong rương ra nhìn. Đèn hoa sen, mặt nạ quỷ, kẹo mạch nha, kẹo tuyết cầu, trống lắc, hoa ngọc trâm... Còn có một giỏ anh đào lớn, phía trên dán một tờ giấy, viết: "Không cho phép uống rượu".

Tiếp đó giằng co thêm một năm. Mặc dù Thần Sách quân vừa mang theo một lượng chiến lực tới, nhưng chiến sự Bắc cương đã đến hồi nỏ mạnh hết đà, Phác Luyện bôn tẩu khắp nơi, nhưng vẫn chẳng lấy được bao nhiêu quân lương, vì thế gõ cửa nhà Thái Anh, thật ngượng ngùng hỏi muội muội: "Thái Anh, cùng ta ra ngoài một chuyến được không?"

Tính cách Lệ Sa trước đây cũng không xấu như bây giờ, tính tình phóng khoáng, lão hoàng đế chịu nhân nhượng nhất cũng chính là vị Điện hạ trẻ tuổi này -- Tất nhiên, cũng là vì biết Lệ Sa là loại mềm cứng không ăn, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, lôi kéo được Kỳ Dạ vương xác thực đối với hoàng đế vô cùng có lợi.

Tóm lại, Lệ Sa khi đó vô cùng nổi bật, bản thân tự có uy vọng.

Cho nên, Thái Anh chính là Kỳ Dạ vương phi nổi danh được lan truyền lúc bấy giờ, người trong kinh thành đều gọi nàng là "Tiểu vương phi". Nàng thay xiêm y cùng Phác Luyện ra ngoài làm khách, ở yến tiệc nói gần nói xa. Mượn tên tuổi Kỳ Dạ vương, nhất thời đã sung được quân lương dồi dào, cục diện chiến tranh cũng chậm lại.

Vừa vào thu, Thần Sách quân đã có mấy lần không theo quân mệnh, xuất chiến kiềm chế binh lực quân địch, ngay cả Phác tướng quân đã bại mấy năm cũng đánh thắng vài trận sau thời gian dài.

Trung thu, Phác Lượng Ninh đã lâu không để ý tới Thái Anh nói với nàng: "Có lẽ có thể được."

Nàng biết cô cô đang chỉ chuyện gì -- có lẽ Phác tướng quân còn có thể trở về, có lẽ nàng thực sự có thể gả cho Lệ Sa như ý nguyện.

Thái Anh ngơ ngác nhìn Phác Lượng Ninh, Phác Lượng Ninh nhẹ nhàng sửa lại tóc mai cho nàng, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng: "Gia đình xin lỗi con."

Thái Anh lập tức che mặt, nước mắt chẳng biết tại sao lại chảy đầy khuôn mặt.

Trận đánh cược đầu tiên này đã khiến nàng trở thành con bạc táng gia bại sản, treo tính mạng và tình yêu trên mũi đao Thanh Phong ở thế chỉ mành treo chuông.

Người nàng yêu ở ngàn dặm xa xôi dùng chiến báo lãnh khốc an ủi mỗi tấc tâm hồn nàng, dùng sự ngông cuồng rải dây thép dưới chân nàng thành hoạn lộ* thênh thang, mà Lệ Sa thậm chí còn không biết thắng lợi của cô đối với nàng mà nói là lễ vật như thế nào, nàng không có cách nào hình dung cảm nhận trong một khắc đó.

*Hoạn lộ: con đường làm quan.

Hết thảy thoạt nhìn đều vô cùng hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro