Chương 20: Say rượu
Bảy năm qua đi, Thành Nghi cung vẫn bài trí như cũ, nhưng người trước gương đã thay đổi.
Lệ Sa nói như vậy, Thái Anh lập tức hoảng loạn lau khô nước mắt xin tha, "Ở đây có gì thú vị chứ? Điện hạ , chúng ta đi lên giường -"
Thần trí nàng đã mơ màng, Lệ Sa thích nhất bộ dáng nàng xin tha, nhất là khi mới vừa uống rượu, vừa nghe xong hứng thú lập tức dâng cao.
Án thư cứng rắn lạnh lẽo, Thái Anh bị đặt trên bàn, hai chân bị Lệ Sa tách ra, hoa tâm phía dưới bị xỏ xuyên ra ra vào vào, lần lượt đâm vào nơi sâu nhất, cơ hồ có loại cảm giác nghẹn đến tận họng. Chưa được bao lâu nàng đã tiết ra, khẽ rên giống như mèo nhỏ, "Ưm... Đừng... Đừng ở chỗ này a..."
Ngay cả thịt mềm trên bắp đùi cũng đang run rẩy, hoa dịch chảy ra dính ướt nhớp nháp, cao trào kéo dài qua đi, nàng lại càng cảm thấy lạnh. Thái Anh muốn đẩy Lệ Sa ra, hoặc là ôm lấy cơ thể ấm áp của cô để cầu chút độ ấm, nhưng cổ tay lại bị trói ra sau lưng, khiến mông nàng nâng càng cao hơn, hạ thể hoàn toàn bại lộ, chỉ có thể vô lực thở hổn hển, nhỏ giọng xin tha: "Như thế này rất khó chịu..."
Nàng nhích tới nhích lui không chịu đón ý nói hùa, Lệ Sa dứt khoát lật nàng nằm sấp lại, tuyết đồn cao cao vểnh lên, lộ ra hoa tâm lầy lội sưng đỏ. Dương vật thô dài nóng như lửa chưa cắm vào, chỉ nhẹ nhàng cọ sát lên miệng huyệt, nàng đã vô cùng chật vật, giọng nói nghẹn ngào mang theo dục vọng triền miên, "Ta không muốn như vậy... Đi lên giường, ta không cần gương..."
Lệ Sa thở dài một tiếng, đè thắt lưng nàng xuống, ngay sau đó đầu gối cũng dứt khoát bị Lệ Sa lấy đai lưng buộc chặt lại. Một ngón tay đẩy miệng huyệt ra chậm rãi tiến vào hạ thể, ngay sau đó lập tức bị huyệt thịt nóng bỏng bao bọc lấy, mấp máy mút vào có quy luật.
Cô cúi người đè lên phía sau nàng, cắn cắn lỗ tai, "Nếu đã không muốn, ngậm chặt như vậy làm gì? Hửm? Thái Anh, nói chuyện."
Lỗ tai Thái Anh mẫn cảm, bị Lệ Sa cắn đến toàn thân phát nóng, cảm giác hạ thân lại căng chặt, hình như hai ngón tay đã tiến vào.
Ngón tay cô tác loạn trong hạ thể nàng như dời sông lấp biển, nàng ưm a kêu ra tiếng, âm thanh vô cùng mềm mại, "Như vậy rất khó chịu... Đi lên giường..."
Ngón tay Lệ Sa cắm rút một khắc cũng không ngừng, ngón cái đè lên hoa châu đánh vòng tra tấn, bức cho nộn huyệt xoắn chặt như phát điên, mút lấy ngón tay kéo vào bên trong, dường như hận không thể nuốt cả cánh tay cô vào, nàng nhỏ giọng rên rỉ, "Ưm... Khó chịu, lên giường được không..."
Lệ Sa cho thêm một ngón tay vào, tiểu huyệt căng chặt bị ba ngón tay cắm đến vô cùng khẩn trương, nếp uốn trên nộn thịt cơ hồ đã mỏng đến trong suốt, lại bị ngón tay chậm rãi thọc vào rút ra dấy lên từng đợt khoái cảm, chất lỏng trong suốt chảy ra từ kẽ ngón tay, tí tách nhỏ lên mặt bàn.
Cô vẫn cắn lỗ tai nàng từ phía sau, hơi thở nóng bỏng thì thầm, "Thật nhiều nước... chảy đi, đều chảy hết ra đi, chảy đầy đất rồi ta lập tức mang ngươi lên giường... Hay là để bổn cung sờ xem bên trong chứa yêu tinh gì... Sao có thể cắn chặt như vậy..."
Lệ Sa lại cho thêm một ngón út, cô vừa tiến vào, trong nhục huyệt liền hàm chứa bốn ngón tay, chỉ còn ngón cái lưu lại trên âm đế trằn trọc khiêu khích, cả bàn tay đều hướng về cửa động, chậm rãi chen vào bên trong.
Thái Anh nghe hiểu, nhớ tới cô xưa nay nhiều trò đa dạng, yêu nhất là đổi cách thức khi dễ nàng, thắt lưng nàng đột nhiên giãy dụa, "Đừng! Không được!... Ta... Ưm... Ta sắp bị cắm hỏng rồi, đừng..."
Lệ Sa bật cười, hôn lên sườn mặt nàng, "Còn muốn lên giường sao?"
Nàng kịch liệt lắc đầu, "Không đi! Ở đây, ở đây... Đừng tiến vào nữa. Ta sợ..."
Gương mặt cọ tới cọ lui lên mặt nàng, giống như yêu thương, mang theo hơi rượu nồng nặc, "Sợ cái gì... Ta không có say, biết nặng nhẹ... Thử cái này một chút, cho ta sờ tiểu yêu tinh bên trong... Thái Anh ngoan..."
Thái Anh cảm thấy sợ hãi, nhưng tay cùng đầu gối bị trói lại, gần như không thể động đậy, hạ thân ưỡn cao, lộ ra nơi mẫn cảm riêng tư nhất, tùy ý để năm ngón tay cô thu lại, chậm rãi căng thịt huyệt đã được bôi trơn ra, từ từ tiến vào.
Nàng "A" lên một tiếng, cơn đau bị xé rách cùng căng trướng chậm rãi kéo dài lan ra toàn thân, nàng đau đến toàn thân cứng lại, thở không ra hơi, trong tầm mắt là một mảnh mơ hồ, cằm nàng đặt lên bàn, trên mặt rét lạnh. Lệ Sa xoay mặt nàng qua, lung tung liếm đi nước mắt trên mặt nàng,
"Khóc hơi sớm rồi... Hít thở đi."
Tay Lệ Sa đặt trên lưng nàng vuốt ve vỗ nhẹ, sau một lúc lâu, nàng hít sâu một hơi, cơ thể hơi run, sườn mặt hung hăng nhìn cô chằm chằm, giọng nói nàng biến đổi, kỳ lạ mà phiêu lãng, "Người nói không giữ lời. Ta muốn giết người..."
Lệ Sa cười hì hì vuốt ve bụng nhỏ của nàng, cảm nhận được hình dạng đồ vật căng ra ở bên trong, "Một lát nữa lại cầu xin ta, việc này nói sau."
Bàn tay chôn trong tiểu huyệt tách năm ngón ra, chậm rãi cắm rút. Nước trong huyệt nhỏ bị đè ép khuấy đảo, phát ra âm thanh nhóp nhép, dâm thủy bị ngón tay kéo ra, mềm mại dính nhớp chảy tới mông thịt, bắp đùi rồi đến đầu gối, khiến cho đai lưng kia cũng ướt nhẹp.
Nàng bị buộc cảm thụ mỗi lần Lệ Sa tìm kiếm sờ soạng. Ngón tay cô đè lên đường đi nhỏ hẹp, linh hoạt gảy cắm, moi ra dâm dịch trong suốt, đè lên từng tấc nếp uốn mềm mại không thể nhìn thấy... Dường như đó không phải là cơ thể phàm trần của nàng, mà là danh cầm cổ kiếm giấu trong kim ốc...
Cô ở bên trong nàng.
Từ trước đến nay chưa từng gần như vậy. Nàng bị Lệ Sa khống chế.
Cảm giác dạt dào mãnh liệt như vậy khiến Thái Anh cong eo nhỏ, tuyết nhũ run run đứng thẳng, thân mình kéo căng như tôm nhỏ, toàn bộ cơ thể bị cái tay kia cắm chọc khiến cho lay động, không được bao lâu eo đã mềm nhũng, không còn sức chống cự, chỉ có thể mê man nhẹ giọng rên rỉ, "Ah... Chậm, chậm một chút... Ưm... Xin người chậm một chút..."
Lệ Sa cười khẽ một tiếng, "Ta đã nói gì nào?"
Nàng hơi mở mắt ra trừng cô, cắn răng mắng một câu, "Cầm thú... Ngươi không phải người..." Giọng nói nàng run rẩy, mang theo tình dục nồng đậm.
Lệ Sa nghiêm túc ô một tiếng, nửa tán thành. Cô thừa nhận chính mình khi ở trên thân thể Phác Thái Anh luôn mang theo sức lực kinh người, có khi cách vài ngày ngẫu nhiên nghĩ đến, cũng cảm thấy quá sức -- nhưng sức lực kia lập tức lại dồi dào, quả thực muốn kéo nàng tiến nhập vào cơ thể mình, muốn cùng nàng thử qua trăm ngàn biện pháp chốn khuê phòng trên đời này, muốn biến đổi đa dạng cách thức lăn lộn khi dễ búp bê nhỏ nhuyễn ngọc ôn hương dưới thân, khiến nàng không còn manh giáp, toàn thân không nhịn được run rẩy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cầu xin, chính là một loại tiêu hồn khác muốn nhịn mà không được.
Ngón tay ngâm trong thịt mềm khẽ nhéo một mảnh vách thịt ướt át, nhẹ nhàng kẹp lấy. Thái Anh bỗng nhiên kêu lên, bắp đùi kẹp chặt, miệng thịt lập tức run rẩy kịch liệt, bên trong đột nhiên mãnh liệt trào ra một luồng nhiệt dịch, nàng tiết ra ngay trên tay cô, vô cùng ướt át.
Lệ Sa cười cực kỳ xấu xa, cắn một cái lên mặt nàng, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt, "Vật nhỏ không có tiền đồ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro