Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: Tin tưởng

Chuyện Lisa vào viện không phải chuyện đùa, xương bả vai và hai bên sườn của cô đều bị nứt ở nhiều mức độ khác nhau, nên cần phải nghỉ ngơi. Còn về phần đầu, bác sĩ nghi ngờ bị chấn động não, đề nghị cô nằm viện quan sát vài ngày, không phải bắt buộc, toàn bộ đều dựa và ý kiến của cô.

Lisa đồng ý.

Ngày thứ ba, Kha Nhụy đến làm thủ tục, chuyển cô từ phòng bệnh thường vào phòng bệnh VIP.

Ngày thứ năm, Chaeyoung mang theo hoa tươi xuất hiện, trong tay còn có mấy tờ chi phiếu, sau số năm còn có năm số không.

"Cầm đi, không phải tiền của tôi, là chi phiếu của chủ tịch đấy, đây là thứ chị nên có được." Nàng không biết vì sao mà bản thân lại phải cố ý cường điệu đây không phải tiền của mình.

Lisa cầm lấy tờ giấy mỏng, nhìn chằm chằm vào thứ chữ ký rồng bay phượng múa kia, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, ngắm chừng mấy giây, rồi đưa trả lại cho nàng: "Được, tôi nhận, cho em, còn một phần trả chi phí thuốc men."

Chaeyoung đưa tay nhận lấy. Nàng không có lý do nào không nhận cả.

Lisa ngồi cạnh giường bệnh, nàng ngồi trên sofa nhỏ, phòng bệnh vô cùng rộng, giữa bọn họ có một tia nắng nhạt chiếu ngang qua. Nàng mang một đôi giày búp bê, miệng vết thương ở cổ chân đã đóng vảy, màu sắc đậm nhạt như là một loại tàn phá vẻ đẹp.

"Miệng vết thương của em thế nào?" Lisa hỏi.

Chaeyoung duỗi cổ chân ra, cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, nhưng là chị kìa, nghe bác sĩ nói rất nghiêm trọng."

So với nàng thì nghiêm trọng hơn.

Lisa: "Vì nằm viện nên làm hơi quá lên chút thôi."

Bỗng nhiên lại yên tĩnh trở lại, các loại dây leo đang tự do vương lên, trói dây thần kinh của hai người lại.

Thật lâu sau, Chaeyoung nói: "Cảm ơn chị đã bằng lòng nằm viện."

Lại là một hồi yên lặng, nàng lại tiếp tục nói: "Mấy ngày hôm trước, ở nhà họ Park, tôi cũng đã nói với những người khác mời vệ sĩ, chị là một trong những người phỏng vấn. Hôm nay ngoại trừ đến thăm chị, còn muốn hỏi chị, Lisa, chị có bằng lòng làm vệ sĩ của tôi không?"

Mắt đen của Lisa lại sâu hơn mấy phần, nhìn sang nàng hỏi: "Em cảm thấy được bản thân còn có thể nguy hiểm sao?"

"Cứ cho là vậy đi." Chaeyoung vô cùng thẳng thắn: "Nói ra, chuyện này vừa mới xảy ra, không mời vệ sĩ có chút không thể nào nói được. Nếu phải mời, so với người xa lạ thì tôi tin tưởng chị hơn."

Tin tưởng?

Lisa hỏi lại: "Em sẽ tin tưởng một người mà bản thân dùng tiền mua được sao?"

Chaeyoung cũng biết cô hỏi cái gì, nhưng nàng bàn về lựa chọn này, đề tài chỉ dừng lại ở vẻ bên ngoài: "Vì sao lại không, có thể dùng tiền mua chính là cách khống chế đơn giản nhất, nếu tất cả các mối quan hệ có thể dùng tiền giải quyết, quả thật không thể nào tốt hơn được."

Chờ một hồi lâu, vẫn không thấy Lisa đáp lại, Chaeyoung cười cười, cầm áo khoác đứng lên: "Không sao cả, tôi sẽ liên hệ với công ty của chị, nói bọn họ sắp xếp những người khác đến đây. Chị nghĩ ngơi cho tốt đi."

"Cần bao lâu?" Lisa không hề có dấu hiệu muốn mở miệng, Chaeyoung phản ứng không kịp, nghi ngờ hỏi: "Cái gì?"

"Làm vệ sĩ, em cần bao lâu."

Vì để che dấu tai mắt của mọi người nên nhất định sẽ không quá lâu.

Hai tháng.

Chaeyoung nuốt đáp án chính xác xuống, mơ hồ nói: "Mấy tháng."

Lisa gật đầu, ánh mắt u tối: "Được, vậy thì mấy tháng. Tôi sẽ làm vệ sĩ của em."

Chaeyoung theo bản năng mỉm cười, khóe môi cong lên, liên quan đến cơ thể nên đại não mới nhận thức được vẻ mặt đang làm gì, nghĩ đến chuyện muốn che dấu đã không còn kịp.

Có lẽ bị nàng lây bệnh nên môi của Lisa cũng dịu dàng đi rất nhiều, đồng phục bệnh nhân màu trắng xanh nên cũng có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Trong khoảnh khắc Chaeyoung bị xúc động chi phối, đã bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Lisa, dựa người tới gần. Hô hấp phun lên môi cô, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, hôn xuống gò má cô.

"Cảm ơn."

Giữa lông mày của Lisa nhăn lại một chút, không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng rời đi.

Hai ngày sau, Lisa xuất viện, lại thêm một tuần nữa tiến vào Park thị báo tin.

Ông Lý ríu rít lấy làm lạ: "Lisa, tôi thấy Từ Chính Phong chính là người có ơn, nhớ tìm thời gian đi cảm ơn người ta một chút. Nhà họ Từ sống đã đủ khiến cho người ta đỏ mắt thèm thuồng, bây giờ lại đến Park thị. Tôi nghe nói trước kia cô ba nhà họ Park chưa bao giờ cần đến vệ sĩ, lần này giống như đến tìm người."

Khi Kha Nhụy liên lạc với lão Lý thì nói là do chủ tịch Từ cử đến, muốn tìm chị La đã từng làm vệ sĩ trước kia cho Từ Á Vi. Ông Lý không biết cô và Chaeyoung có mờ ám với nhau, chỉ nghĩ là nhìn thấy ánh sáng của Từ Chính Phong.

Ngày đi làm đầu tiên, Kha Nhụy dẫn Lisa đi tìm hiểu các bộ phận của công ty trước, cũng giới thiệu đơn giản với cô một chút về lịch trình của Chaeyoung.

"Sếp không thích có nhiều người bên cạnh, cho nên ban đầu luôn để những tài xế cho người khác dùng, cho nên sau này phiền chị lái xe đưa sếp đến công ty giúp, sếp thường hay tăng ca cho nên đôi khi sẽ về trễ một chút, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Kha Nhụy cũng không biết vì sao Lisa lại trở thành vệ sĩ của sếp mình, nhưng sếp đã lên tiếng thì cô ấy chỉ cần để ý và làm theo là được rồi.

Bởi vì chuyện của Rachel nên ấn tượng của Kha Nhụy đối với Lisa không tệ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, cười nói: "Yên tâm đi chị La, chắc chắn sẽ thoải mái hơn khi làm việc bên cạnh cô Từ. Sếp của chúng tôi rất dễ sống chung, chỉ cần đừng làm trễ công việc thì những chuyện khác đều rất dễ bàn, cũng không phải người thích làm khó người khác."

Lisa thu tầm mắt mình lại, nghĩ đến cái còng tay màu hồng phấn môi cô mím lại một chút.

"Nơi này chính là văn phòng của chị." Kha Nhụy dẫn cô đi vào một phòng sát phòng làm việc của Chaeyoung, vốn dĩ đây chính là một phòng khách nhỏ. Bây giờ sofa đổi thành bàn làm việc, trang bị thêm máy tính và các đồ dùng làm việc cơ bản.

"Có vấn đề gì đều có thể đến tìm tôi, tôi ở ngay phòng đối diện."

Mãi đến buổi tối Lisa mới nhìn thấy Chaeyoung.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương từ trong phòng họp đi ra, nhìn thấy cô, giày cao gót của nàng dừng lại, "Đến đây."

"Vâng."

"Tôi còn muốn xem chút văn kiện nữa, đợi chút nữa chị cùng tôi trở về gặp người nhà của tôi, chào hỏi một chút, quen biết một chút."

Lisa gật đầu.

Mãi đến khi cả một tầng lầu chỉ còn lại ba người bọn họ thì Chaeyoung cuối cùng cũng ra khỏi văn phòng, để cho Kha Nhụy tan làm trước, sau đó mới dẫn Lisa xuống lầu.

Lúc lái xe trên đường, Lisa liếc mắt nhìn chân của nàng đến vài lần, không nhịn được nói: "Trước khi miệng vết thương khép lại nên cố gắng đi giày bệt nhiều một chút."

Chaeyoung nhìn bắp chân của mình, lại nhìn sườn mặt của cô, "Chị thì sao?"

Còn hai chữ vẫn chưa kịp nói ra, bàn tay nàng đã vươn sang, nhẹ nhàng vuốt nhẹ ở phần xương bả vai của Lisa.

Lần này nàng không cười nữa, Chaeyoung nghĩ đến do mình nên cô mới bị đau thì rút tay về, nói: "Thật xin lỗi."

Hôm nay không phải thứ sáu nên trong phòng khách chỉ có Park Jinyoung và Park Jiwoo ở đấy.

Chaeyoung giới thiệu Lisa cho bọn họ, Park Jinyoung nhiệt tình nói vài câu cảm ơn cô xem như là chào đón. Park Jiwoo thì cười nhạt, cậu ta gật đầu với cô sau đó kéo Chaeyoung ngồi trên sofa, đến gần muốn kiểm tra chân của nàng.

Ngón tay muốn chạm vào nhưng cũng không dám chạm vào, dáng vẻ giống như nàng là một món đồ sứ dễ vỡ vậy.

Giọng Chaeyoung thoải mái nói: "Sao lại phải cẩn thận như thế chứ, đã kết vảy rồi sẽ nhanh lành lại thôi."

Park Jiwoo tức giận: "Đều bị chị làm xước cả lên rồi, chị ba, chị có thể ăn chút bánh ngọt. Chờ một chút, em đi lấy thuốc."

Chaeyoung quay đầu lại liếc nhìn Lisa: "Lisa, chị trở về đi, sáng mai bảy giờ rưỡi sang đón tôi."

Lisa gật đầu, ánh mắt lướt nhìn qua gáy của Chaeyoung, bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của người đàn ông bên cạnh nàng, vô cùng tự nhiên mà thu hồi ánh mắt, chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro