Vô tình gặp lại nhau
Cho t xin được giới thiệu 1 tí về truyện ạ :
Roseanne Park(Chaeng): Tiểu thư Park
LaLisa: Chàng thư sinh nghèo nhưng được Park tổng để ý
Lihim: quản gia hàng đầu Seoul hiện đang là quản gia tại nhà Park tiểu thư
Kim Jisoo: Kim tổng của tập đoàn SM là chị họ của Park tổng
Kim Jennie: vợ của Kim tổng chị dâu Park tiểu thư
Ông Park Ga-Chuong: bố Park tiểu thư
Park phu nhân: mẹ Chaeng
________________________
Vào 1 ngày đẹp trời như thường lệ cô Park vừa thức dậy đã cặm cụi làm việc. Trong khi cô đang bận bịu làm công việc của mình thì quản gia Lihim gõ cửa và bước vào :
- "Tiểu thư xin lỗi cô đã đến lúc tôi phải dọn phòng rồi ạ"
- "Ông biết phép tắc không vậy?"
- "Ơ...tôi...tôi thất lễ rồi xin lỗi tiểu thư"
- "Thôi được rồi làm công việc của mình đi nhưng nên nhớ không được động vào bất kì thứ gì trong phòng tôi không thì ông biết rồi đấy"
- "Dạ tôi biết rồi tôi sẽ không làm hỏng gì đâu thưa cô"
Nói rồi cô lạnh lùng liết ông Lihim 1 cái rồi quay người bỏ đi.
Trong lúc dọn dẹp ông vô tình nhìn thấy tấm ảnh cũ đã bị nhiễu màu khiến ông bất ngờ giật mình ông tự hỏi: "Từ trước tới giờ tiểu thư có bao giờ giữ ảnh cũ đâu nhỉ?". Nói rồi ông vội cầm bức hình ra phòng khách nơi tiểu thư Park đang làm việc. Ông rụt rè nói:
- "T...ti...tiểu thư tôi muốn..."
Chưa kịp nói hết câu cô Park đã nhìn ông bằng ánh mắt không hài lòng bảo:
- "Tôi đang làm việc đấy?Ông nhìn thấy không hả?Ông làm công việc của mình đi sao cứ phải phiền đến tôi vậy?"
- "Dạ...dạ tôi không dám nhưng tôi có chuyện muốn nói"
- "Có chuyện gì nói nhanh tôi bận lắm"
- "Dạ tôi vô tình nhặt được thứ này trong phòng của cô"
- "Đưa tôi xem nào"
Ông Him lọ mọ tìm tấm ảnh trong túi áo mình rồi rụt rè đưa cho cô Park.
- "Dạ thưa đây ạ"
Lúc đầu cô Park không quan tâm mấy cho đến khi thấy bức ảnh.Cô vô cùng sốc và bật khóc rồi nói:
- "Đây...đây là..."
Ông Him thấy cô khóc vội vã quỳ xuống rồi xin lỗi cứ tưởng cô lại mắng mình nhưng không ngờ cô bảo:
- "Cảm ơn ông đã đưa nó cho tôi tiếp tục công việc của mình đi"
Ông Him sửng sốt vì cô không mắng mình thay vào đó rất nhẹ nhàng:
- "Dạ thưa tôi biết rồi ạ tôi xin phép"
Sau khi ông Him rời đi cô không kìm được mà khóc nức nở:
- "Hic...hic...Lisa à cậu đang ở đâu vậy mau quay về với tớ đi mà"
Lúc này bố và mẹ cô vừa thức dậy và đi xuống lầu , thấy ông bà cô vội vàng lau nước mắt của mình nhưng vẫn còn sót lại 1 giọt nước mắt cô giả vờ vui vẻ chào bố mẹ mình nhưng mẹ cô đã vô tình thấy giọt nước mắt còn đọng trên má rồi tấm ảnh trên bàn bà nhẹ nhàng hỏi:
- "Chaeng con khóc à?"
- "Dạ không ạ"
Bà cười nhẹ nhàng bảo:
- "Có chuyện gì con nói ta nghe nào"
- "Dạ không có gì đâu ạ con đi làm đây"
Bà nhìn sang ông Park ra hiệu để ông đi chỗ khác rồi nói với cô:
- "Con lại nhớ Lisa à"
Cô xà vào lòng bà bật khóc nức nở:
- "Dạ mẹ"
- "10 năm rồi mà con vẫn chưa quên được nó à?Lisa nó đã chết rồi con đừng tìm kiếm nữa"
Nghe xong cô tức giận né ra:
- "Không con tin chắc rằng Lisa cậu ấy còn sống con sẽ tìm được cậu ấy"
- "Hứ con có tìm hết cái trái đất này cũng không tìm thấy nó đâu đừng phí công vô ích nữa"
Nói rồi bà đứng dậy bỏ đi để Chaeng ở đó với 2 hàng nước mắt dòng dòng cô thề với lòng rằng:
- "Chaeng à mày nhất định phải tìm được người mình yêu"
Sau đó cô đùng đùng bỏ đi.Khi biết cô đã ra khỏi nhà bà Park gọi cho Java(thuộc hạ của bà):
- "Nè!Con nhỏ Lisa đó còn sống không vậy?"
- "Thật xin lỗi bà tôi đã lỡ để nó chạy trốn rồi ạ"
Nghe xong bà Park bật dậy quát lớn:
- "Cậu nói cái gì hả?Nó bỏ trốn rồi ư?Tại sao 10 năm nay cậu không báo với tôi hả?Đúng là vô tích sự mà"
- "Tôi thành thật xin lỗi nhưng tôi đã bỏ cái nghề tay sai đó từ khi còn bé bỏ trốn rồi ạ"
- "Cậu...Cậu dám"
"Tút...tút...tút"
- "Cái con nhãi đó số mạng lớn quá nhỉ tao sẽ tìm bằng được mày thôi chờ đi"
Trong khi nói chuyện bà không hề hay biết cô Park chưa hề ra khỏi nhà mà đã cùng ông Park nghe hết mọi chuyện cô liền bật khóc:
- "Thì ra từ trước đến giờ bà ta đã hãm hại Lisa khiến cậu ấy ra nông nỗi như vậy.Bà chờ đó người đàn bà độc ác"
Cô nắm chặt tay đôi mắt loé lên sự thù hận đùng đùng bỏ đi.
Hết chap 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro