Chương 58
Chaeyoung lạnh mặt, giận hờn quay đi chỗ khác.
"Thôi nào, xin lỗi"
Lisa nhịn cười, nhỏ giọng dỗ giành nàng. Bất quá Chaeyoung không mấy quan tâm.
Ai bảo chị áp đặt ý nghĩ đó lên nàng chứ?
"Thích giận không?"
Không dễ thương chút nào mà.
"Ahh.. ưm"
Lisa hơi nâng mông nàng lên, lại chèn ép đi xuống. Hoa huyệt bỗng chốc bị khuấy động, Chaeyoung trong vô thức mà rên lên.
"Thật ngốc"
"Ah.."
Nàng bất mãn để chị điều khiển, bức xúc mà không thể phản kháng.
Bị chị nắm trong bàn tay rồi, còn tỏ vẻ giận hờn với chị. Đúng là không biết nhìn tình thế.
Lisa để nàng quỳ hai chân lên giường, cả cơ thể ngồi trên đùi chị, tay cởi áo ngoài lẫn áo trong nàng ra, cặp ngực trắng muốt ngay lập tức lắc lư trước mắt. Chị không kiêng nễ tham lam ngậm lấy, cả đầu đều dụi vào bộ ngực tròn trĩnh.
Chaeyoung nắm hai bên bả vai chị, hông di chuyển lên xuống, không ngừng nuốt vào nhả ra, ép chặt côn thịt nóng bỏng của chị.
Âm thanh hoan ái vang vọng khắp căn phòng, hơi thở cuồng loạn, mùi vị của nhục dục.
------------
"Con gái ngủ ngon"
"Mẹ ngủ ngon"
Rosie hôn nhẹ lên trán Lili, đắp chăn lên cho cô bé, tắt đèn rồi trở về phòng.
Nàng ta nhìn thoáng qua cửa sổ, bầu trời đã tối đen, chỉ còn ánh trăng vằng vặc. Thở dài lại nhìn thoáng qua điện thoại.
Bên kia lúc này, hẳn là ban ngày.
Sao lòng lại mơ hồ không yên.
Chị, đang làm gì?
Hai người đó có phải đang...?
Lục danh bạ, tìm một dãy số, lại chần chừ.
Có nên gọi không?
Sợ gọi rồi, người kia sẽ không bắt máy.
Không gọi thì lòng lại bồn chồn.
Nàng ta không thích những thứ mơ hồ, nàng ta muốn ngay lúc này, nghe giọng của chị.
Reng reng.
Ngay lúc Rosie định nhấn gọi đi, điện thoại lại báo hiệu có người gọi đến.
Lice?
Nàng ta thoáng nhíu mày, không ngừng đấu tranh.
Sau hôm đó, Lice không có biểu hiện gì lớn, không ngờ bây giờ lại gọi cho nàng ta.
Có lẽ nàng ta nên nói rõ ràng với cô một lần nữa.
"Em đã nói..."
"Cho hỏi cô là người quen chủ thuê bao này sao?"
Rosie thoáng sửng sốt, nhận ra giọng nói bên kia không phải của Lice. Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nhạc sập sình, tiếng la hét.
"Phải. Anh là?"
"Người này uống quá say rồi. Tôi gửi cái địa chỉ, cô đến đây được không?"
-----------
"Không cần em lo"
Lice loạng choạng, khó khăn lắm Rosie mới đưa được cô vào phòng, nhưng lại bị cô hất đi.
"Chị tỉnh táo lại được không?"
"Mặc kệ chị"
Lice vứt lại một câu, cả cơ thể mềm oặt nằm trên giường, mắt nhắm nghiền.
Rosie thở dài, đi vào phòng tắm, lúc trở ra trên tay cầm một chiếc khăn ấm. Nàng nhẹ nhàng lau mặt cho cô, tay cởi vài cúc áo sơ mi cô ra, định lau thoáng qua cho cô thoải mái hơn. Bất quá bàn tay nhanh chóng bị nắm lấy.
"Em yêu chị ấy rồi đúng không?"
Không biết cô đã tỉnh từ lúc nào, giọng yếu đuối thì thào.
"Em..."
Nhìn thấy vẻ ngập ngừng của nàng ta, cô cay đắng mà cười.
Nếu nàng ta vì gia đình, cô còn có cơ hội giành lấy nàng ta. Nhưng trái tim nàng ta đã thuộc về người khác, cô còn tư cách gì nữa đây.
"Chị hiểu rồi, em đi ra đi"
"Lice, em..."
"Đi đi"
Rosie khó xử nhìn cô, tay không ngừng nắm chặt lại thả lỏng. Cuối cùng bỏ khăn xuống bàn rồi đi về phía cửa.
"A"
Eo bất ngờ bị ôm lấy, cả cơ thể bị ôm trọn trong ngực ấm áp.
"Đừng rời bỏ chị"
Giọng nói tuyệt vọng, nó làm tim nàng ta nhói đau.
Rosie kìm nén sự rung động, áp chế khóe mắt hơi cay, cố gắng gỡ tay cô ra.
"Chị đừng vậy mà"
Lice vẫn ôm chặt lấy nàng ta, chỉ sợ buông tay ra, nàng ta và cô, sẽ thật sự chấm dứt.
"Em đã hứa suốt đời này chỉ yêu chị mà"
Rosie thoáng lặn người. Từng dòng kí ức ùa về.
"Em sẽ yêu chị suốt đời chứ?"
Cô nữ sinh nọ ôm trong lòng người con gái mình yêu, ánh mắt mong chờ mà hỏi cô ấy.
Cô gái ấy cười tinh nghịch, nụ cười ấy thật rạng rỡ, ghi sâu vào lòng người, ghi sâu vào tâm trí cô.
"Không phải yêu chị suốt đời. Mà suốt đời này, chỉ yêu mình chị"
Không nghĩ đến, cô còn nhớ nó, những câu nói yêu đương sến sẩm của thời học sinh. Bây giờ, nó lại được dùng để hàn gắn một tình yêu đã sức mẻ.
"Ưʍ... đừng"
Rosie bất ngờ bị xoay lại, môi nhanh chóng bị chiếm lấy.
Nụ hôn này, nói bao nhiêu cuồng loạn thì có bấy nhiêu cuồng loạn. Tuyệt vọng, hi vọng.
Sự chần chừ của nàng ta cho Lice biết, nàng ta vẫn còn cơ hội.
Cô biết mà, bao nhiêu năm tình cảm, sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ chứ.
Lice không ngừng cướp đoạt từng hơi thở của Rosie. Tay ôm chặt lấy eo nàng ta, dẫn dắt nàng ta về phía chiếc giường.
Rosie, sao lại không phản kháng. Tại sao?
Cả cơ thể nằm trên chiếc giường mềm mại. Rosie tự hỏi bản thân, rốt cuộc nàng ta muốn gì. Tại sao không thể dứt khoát.
Đến khi làn da tiếp xúc với hơi lạnh của không khí, chiếc váy trên người nàng ta đã bị ném xuống sàn, Rosie như người vừa thoát khỏi cơn mê, ánh mắt nhìn thẳng gương mặt si cuồng của Lice.
Nàng ta muốn phản kháng, lại không nỡ.
Ánh mắt này, chạm vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim nàng ta.
Người phụ nữ này, là thanh xuân của nàng ta, là đầu tiên của nàng ta, là người... Nàng ta không thể dứt bỏ.
Phải, không thể.
Rosie nắm lấy ga giường, mắt nhắm chặt, buông lỏng bản thân.
Chuyện gì đến, rồi... sẽ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro